- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 421,636
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #611
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 610 : Sự tàn khốc của Mùa mưa
Chương 610 : Sự tàn khốc của Mùa mưa
Mệnh lệnh ở lại đây để trải qua Mùa mưa không gây ra chút ồn ào nào.
Thật ra, có lẽ đó vốn là điều mà ai cũng ngầm mong đợi.
Có lẽ họ cũng không cam lòng khi nghiên cứu lâu như vậy mà không mang lại kết quả nào. Việc ở lại đây qua Mùa mưa sẽ là một thí nghiệm đáng để thử.
“Xem ra tôi đã hỏi một câu thừa thãi. Dạo này tôi chỉ chăm chú vào nghiên cứu nên đầu óc hơi ngắn.”
Trưởng đội điều tra lộ vẻ bối rối rồi lên tiếng xin lỗi.
“Không có gì phải xin lỗi cả. Ai cũng biết anh đã nghiên cứu vất vả đến thế nào.”
Sau đó, tôi tiếp tục điều hành cuộc họp, kiểm tra xem có ý kiến bất đồng nào không. May mắn là không có thủ lĩnh nào phản đối.
Không phải vì uy vọng của tôi khiến họ không dám lên tiếng, mà chỉ đơn giản là đa số các đội trưởng vốn không xem mùa mưa như một mối đe dọa lớn.
Bởi tất cả chúng tôi đã trải qua nó một lần rồi.
Từ Đảo Thư Viện đến Đảo Quái Vật. Dù cuộc hành trình đó chỉ bắt đầu từ ngày thứ ba của mùa mưa, chúng tôi vẫn đến nơi an toàn mà không có bất cứ thiệt hại nào về người.
“Nếu xét đến lượng nhu yếu phẩm tiêu hao khi đó thì đúng là nên tránh Mùa mưa nếu có thể. Nhưng nếu không thể, thì cũng chẳng có lý do gì phải sợ cả.”
“Tuy nhiên, sau khi Mùa mưa kết thúc, pháp lực của các pháp sư sẽ suy giảm rõ rệt ít nhất vài ngày. Xin Chỉ huy hãy cân nhắc kỹ điều này.”
“Đúng vậy. Nếu vừa hết Mùa mưa đã phải đối đầu với kẻ địch khác, thì khoảng trống chiến lực sẽ quá lớn.”
Chủ đề bàn luận chỉ xoay quanh một điều.
Không phải là lo sợ bị diệt vong, hay nghĩ cách vượt qua Mùa mưa bằng sức mạnh, mà là làm thế nào để giảm thiểu tổn thất và vượt qua mùa mưa một cách an toàn nhất.
Nhiều ý kiến và chiến lược được thảo luận, cuối cùng đưa ra Kế hoạch A.
Nhưng chúng tôi chưa dừng ở đó, tiếp tục mổ xẻ, cải thiện.
Và rồi…
Kế hoạch B. Kế hoạch C. Kế hoạch D…
Chúng tôi cứ thế chuẩn bị đủ phương án để có thể ứng phó với mọi tình huống.
Đó chính là ưu thế của một đoàn quân mang tính chất “quân đội hoàng gia”.
Bởi vì sai lầm không bao giờ được phép xảy ra, nên việc chuẩn bị cho tất cả khả năng là điều hiển nhiên.
Mong rằng tộc nhân của tôi cũng sẽ học được tinh thần ấy…
“Được rồi. Cuộc họp kết thúc tại đây. Mọi người hãy quay về và chuẩn bị theo những gì đã bàn.”
Vài giờ sau, cuộc họp khép lại. Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho các phương án trong thời gian còn lại.
Rồi chẳng bao lâu sau…
“Kwah—sik!”
Như thể tuyên bố khởi đầu cho mùa mưa, một con quái vật rơi thẳng từ trên trời xuống, nát vụn khi va phải kết giới.
Và cùng lúc đó—
‘Xem ra phải loại bỏ Kế hoạch C rồi.’
Một phương án đã bị gạch bỏ ngay từ đầu.
*****
Nếu ý tưởng của Kế hoạch A là cầm cự bằng lượng tiếp tế dồi dào và lá chắn ma pháp trên tàu, thì Kế hoạch C lại đi theo hướng ngược lại.
Đó là kế hoạch dành cho trường hợp gặp phải kẻ thù hoặc thử thách vượt quá khả năng đối phó.
Nói ngắn gọn, đó chỉ là một kế hoạch “chạy trốn”.
Tham khảo thêm thì Kế hoạch C có thể liên kết với Kế hoạch D, tức là vòng quanh các vùng biển lân cận, rồi cuối cùng quay lại nơi này ngay trước khi mùa mưa kết thúc.
Nhưng mà… dù C hay D thì giờ đây đều vô nghĩa cả.
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang lên, một làn sóng bạc bao quanh khu vực không gió nơi chúng tôi đang neo đậu, rồi nối liền thẳng lên bầu trời, tạo thành một bức tường nước khổng lồ.
“Thật kỳ lạ….”
Khung cảnh hùng vĩ đến mức các thành viên trong đội thám hiểm, vốn đã trải qua vô số gian khổ, cũng phải ngẩng nhìn đầy kinh ngạc.
Nhưng rồi từng người dần tỉnh lại, nhận ra sự nghiêm trọng.
“Chuyện này….”
“Không phải rất nguy hiểm sao?”
Dù đang có ba chiến hạm cỡ lớn và một chiến hạm cỡ trung neo đậu, nhưng vùng biển rộng rãi vốn bình yên bỗng chốc biến thành một căn phòng kín.
Ngay cả chiến hạm nổi tiếng về độ bền cũng khó lòng phá vỡ dòng chảy ấy để thoát ra ngoài.
“Bình tĩnh, giữ vị trí! Vẫn không có gì thay đổi cả! Mọi người cứ làm đúng phần việc của mình thì sẽ không sao hết!”
Phó chỉ huy,người lấy lại bình tĩnh trước tiên, hét lên thay cho tôi, dập tắt sự hỗn loạn.
‘Vẫn không có gì thay đổi…’
Có lẽ anh ta chỉ nói vậy để trấn an mọi người, nhưng chắc chắn trong thâm tâm cũng hiểu rõ.
Câu nói chính xác không phải là “vẫn không”, mà là “vẫn chưa”.
Chỉ là vẫn chưa có gì thay đổi thôi.
Hiện giờ mới chỉ là đường lui bị chặn lại, điều đó không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch chịu đựng Mùa mưa trong 7 ngày của chúng toii.
Nhưng mà…
Nước dâng lên, lối thoát bị phong tỏa.
Đó có thật sự là dấu chấm hết cho biến cố này không?
Tôi nghĩ là không.
Tất nhiên, tôi cũng không quá lo lắng, bởi vì tôi có cách dự đoán nguy hiểm của riêng mình.
Ngay cả khi họp bàn.
Ngay cả khi Mùa mưa đã bắt đầu.
Trực giác của Goblin vẫn không hề mách bảo điều gì.
Được rồi…
“Bethel—raaaaa!!”
Tôi gầm lên, lao ra khỏi khoang chỉ huy, vung búa nện thẳng vào lũ quái đang leo lên boong tàu.
“Ngài Nam tước!!!!”
Ngay lúc tôi xung phong vào giữa chiến trường, tôi đã nghe thấy tiếng phó chỉ huy gọi tôi, nhưng tôi giả vờ không nghe, phớt lờ đi. Có chuyện gì đặc biệt thì anh ta sẽ tự biết cách xử lý.
“Mau quay lại đi…! Nếu Ngài Nam tước lao ra đó, vậy ai sẽ chỉ huy?”
Chỉ huy thì ở đây cũng làm được mà.
Chỉ huy đứng ở tuyến trước và dẫn đường bằng máu và mồ hôi.
Tôi chưa từng nghĩ việc ấy dễ dàng, nhưng đó là chuyện tôi đã quen làm từ trước đến giờ.
“Tôi có thể tiếp tục công việc của chỉ huy ở đây! Cứ tiếp tục báo cáo tình hình cho tôi là đủ!”
Có lẽ phó chỉ huy đã nhận ra không thể ngăn cản tôi, nên đành trấn tĩnh lại, tiếp tục làm nhiệm vụ như tôi mong muốn.
Tình hình thương vong.
Tỷ lệ tiêu hao vật tư.
Cấp độ và đặc tính của lũ quái xuất hiện…
Thông tin liên tục được chuyển đến, và may mắn thay đến lúc này chưa có biến cố nghiêm trọng nào.
Nhờ vậy, tôi càng toàn tâm toàn ý vào chiến đấu.
Kwasik-!
Mưa càng dày, thời gian càng trôi, càng nhiều sinh vật cố leo qua lan can để tràn lên boong.
Bởi vì cấp độ của quái vật càng tăng, thì số con có thể sống sót sau khi rơi từ bầu trời xuống cũng càng nhiều…
“Đến lượt thay ca rồi, Nam tước!”
Để đối phó với trận chiến kéo dài, toàn bộ thành viên của Quân đoàn Viễn chinh,kể cả tôi, đều cần phải thay phiên nhau chiến đấu để phân bổ thể lực.
Dĩ nhiên, pháp sư là ngoại lệ.
Họ không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng lại gánh trọng trách duy trì kết giới, nên phải dốc cạn ma lực suốt cả ngày.
Đúng là có thể bổ sung năng lượng bằng cách dốc đá mana vào pháp trận, nhưng không có nghĩa chỉ với đá mana là đủ để duy trì được kết giới.
Một ngày, rồi hai ngày…
Thời gian trôi, chúng tôi đã bước sang ngày thứ ba.
Tính đến lúc này đã có hai người thiệt mạng.
Do đặc thù của Mùa mưa, những trận chiến khốc liệt thường dồn dập ở giai đoạn đầu, nên tổn thất là khó tránh.
Tuy nhiên, ngoài hai cái chết ấy, thì chưa có ai bị thương nặng đến mức phải rời khỏi hàng ngũ chiến đấu.
Nếu không phải là do họ đã chết ngay lập tức, thì nhóm linh mục kiểu gì cũng sẽ chạy đến Hoàng tuyền, túm lấy cổ áo họ và kéo họ về với sự sống.
‘Có vẻ như mọi chuyện đang tiến triển suôn sẻ nhỉ?’
Trái ngược với lo ngại rằng sẽ có điều gì đó bất thường xảy ra khi những bức tường sóng dâng cao, kế hoạch cho mùa mưa năm nay lại diễn ra một cách thuận lợi.
Hai người đã chết…
Trong cái ngành này, chẳng phải nếu xui xẻo thì chết khi đang chiến đấu với bọn goblin cũng là bình thường sao?
Dù lòng tôi nặng trĩu, tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc gạt đi mà tiếp tục tiến bước như một nhà thám hiểm.
‘Nhưng… đây đã thực sự là kết thúc sao?’
Mùa mưa vừa khởi phát đã chạm đến đỉnh điểm, rồi dần dần yếu đi.
Phải chăng vì thế?
Từng chút một, độc tố của sự chủ quan bắt đầu tan chảy trong lòng tôi.
Có thể trông như chúng tôi vẫn đang cảnh giác trước những biến số không lường trước, nhưng cái ý nghĩ rằng mùa mưa thực sự sẽ kết thúc êm đềm thế này lại càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
‘Công bằng mà nói thì, chỉ riêng việc sống sót qua Mùa mưa bằng thân thể trần trụi thôi cũng đã là một điều kiện khó đáp ứng rồi…’
Nếu khi đó chỉ có các thành viên của Clan Anavada tham gia, không có Quân đoàn Viễn chinh, thì hẳn đây đã là một mức độ khó điên rồ mà tôi cũng chẳng dám thử.
Không, kể cả sở hữu đội wuaan thám hiểm hàng trăm người này, thì nếu không có những chiếc chiến hạm vô song kia, hẳn cũng đã có vô số thương vong.
Và nếu nghĩ theo hướng đó…
‘…Liệu có phải tôi đang đa nghi quá không?’
Càng trở nên tự mãn, tôi lại càng cảnh giác hơn.
Chẳng phải khi lái xe cũng giống thế sao?
Tai nạn thường xảy ra nhiều hơn khi người ta có vừa đủ sự tự tin, thay vì khi chỉ là một kẻ mới bắt đầu hoàn toàn.
Nhưng mà…
Ngày 3, ngày 4, ngày 5…
Dù đã đi quá nửa chặng, nhưng chẳng có biến cố đặc biệt nào xảy ra thêm.
Tất nhiên, không có nghĩa là mọi chuyện dễ dàng.
“Có người chết ở Đội 2.”
Ngày thứ sáu, có thêm một người chết nữa.
So với cường độ khốc liệt lúc ban đầu, giờ khoảng không có vẻ rộng rãi hơn, nhưng khó khăn vốn luôn mang tính tương đối.
Mặc dù số lượng quái vật giảm bớt, tình trạng của chúng tôi cũng chẳng còn hoàn hảo.
Phải nói là chúng tôi đã kiệt quệ đến mức chẳng ngủ nổi bởi trận chiến kéo dài ngày đêm này.
“Có bao nhiêu người đã ngã xuống giữa trận chiến?”
“Có ba người.”
Ngay cả khi được các linh mục chữa trị, vẫn có những người không thể tỉnh lại vì mệt mỏi…
Có lẽ vì thế?
“Mẹ kiếp.”
Ngay cả ở Đội 4 chúng tôi, nơi vốn chưa từng có người hy sinh, cuối cùng cũng đã xảy ra tai nạn.
Một pháp sư, thân thể kiệt quệ như con mực khô, đã gắng gượng hết mức rồi gục xuống, khiến lá chắn ma pháp bảo vệ con tàu tạm thời bị phá vỡ…
Kwah-jijic—!
Không chỉ con thuyền bị hư hại nghiêm trọng do lực tác động mà con quái vật đó gây ra, mà còn…
“Thu nhặt thi thể.”
Một thành viên của Đoàn Thám hiểm Armin và hai thành viên của Clan Hex chết ngay tại chỗ.
“Thu hồi toàn bộ thuyền, tập hợp tất cả lên con thuyền số một.”
Vậy là chúng tôi phải đưa ra Kế hoạch E.
Mặc dù khi chúng tôi tập hợp hết lực lượng lên một con thuyền, số lượng quái vật sẽ dày đặc hơn và khiến trận chiến khó khăn hơn, nhưng đây là một lựa chọn bất đắc dĩ.
Dù sao thì, chẳng phải đã có ít nhất một con thuyền bị hỏng nặng rồi sao?
Nếu tổn thật thêm một chiếc chiến hạm nữa, bản thân việc di chuyển trên biển cũng sẽ tạo thành vấn đề. Hơn nữa, việc tập trung lực lượng cũng giúp hạn chế sự xói mòn của số đá mana tồn kho.
‘Chết tiệt, sống sót cả bảy ngày chỉ với bánh mì đúng là hành xác.’
Có lẽ vì lần trước không có ai bỏ mạng, nên chúng tôi đã nghĩ lần này cũng sẽ nhàn nhã.
Nhưng giữa việc cầm cự từ ngày thứ ba và việc gồng mình không nghỉ từ ngày đầu tiên, độ khó cảm nhận được hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhiên, đó cũng là phúc trong họa.
Ngày thứ bảy.
Từ lúc nào không hay, ngày cuối cùng cũng đã đến, và chẳng có biến cố nào xảy ra cho đến khoảnh khắc kim giờ và kim giây chạm nhau.
[00:00]
Mùa mưa cuối cùng cũng khép lại.
Thế nhưng, thủy thủ đoàn không còn tụ tập reo hò như trước nữa.
“….”
“….”
Họ nằm rạp trên boong, thở hổn hển, thân mình bê bết máu quái vật, như thể đã tự thiêu đốt đến chút năng lượng cuối cùng.
“Chúng ta đã thành công rồi sao?…”
“Nếu quái vật còn xuất hiện tiếp thì tôi chỉ đành chịu trận. Tôi chẳng nhấc người lên nổi nữa rồi…”
Tôi đã định nói vài lời khen ngợi, nhưng rồi lại nén lại, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
‘Giờ mới là lúc bắt đầu.’
Tại sao chẳng có gì xảy ra?
Ý nghĩ đó vừa chớm nở trong đầu tôi thì…
Chói sáng!
Một quầng sáng rực rỡ bảy sắc cầu vồng phủ trùm lấy chúng tôi, như muốn ban phúc lành cho những kẻ đã vượt qua thử thách..
Và sau đó, chúng tôi mất đi ý thức.
*****
Beep beep beep beep beep beep beep beep beep beep beep!
Âm thanh cơ giới kêu bíp bíp vang lên bên tai tôi.
Khi tôi mở mắt, liền thấy một vật thể bay lượn phía trước lan can con thuyền.
Không, chính xác hơn thì…
Vù vù-!
Một chiếc drone hiện ra, đang lơ lửng tại chỗ.
‘Lại là cái quái gì nữa đây?’
Dù còn choáng váng, tôi theo bản năng nắm lấy Demon Crusher rồi bật dậy.
Ngay lúc đó…
Vù vù vù vù!
Có lẽ nhận ra ý định tấn công của tôi, chiếc drone đang quan sát từ trước mặt liền xé gió lao đi và biến mất vào trong khu rừng rậm.
“Đây rốt cuộc là đâu…”
“Mọi người ổn chứ!”
“Tất cả cảnh giác…!”
Dù kiệt sức đến mấy, thủy thủ đoàn vẫn cảm thấy có gì bất thường và nhanh chóng tỉnh dậy.
‘Khoan đã… rừng rậm sao?’
Tôi vội bước đến lan can để kiểm tra xung quanh.
Nơi này thậm chí chẳng phải cửa sông.
Chiến hạm của chúng tôi đang nằm giữa một khu rừng rậm rạp, không hề có lấy một âm thanh của nước.
Và rồi…
“Mister! Đằng kia có một tòa nhà! Có một tòa nhà kìa!”
Khi Erwin leo lên vọng gác, cô ấy cất tiếng gọi lớn, tay chỉ về một hướng.
“Tôi nghĩ anh nên tự mình nhìn xem!”
Cơ thể to lớn của tôi gặp nhiều khó khăn khi trèo sợi thang dây nhỏ bé, nhưng khi trèo lên đến nơi và mắt tôi ngang với dây buộc cánh buồm, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
“Đằng kia kìa!”
Tôi cũng nhìn theo hướng Erwin chỉ và thấy một công trình nhân tạo.
Nó có vẻ ngoài như một tế đàn hình lăng trụ tam giác, không khỏi khiến tôi liên tưởng đến kim tự tháp Ai Cập.
Và không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy nó, một nơi nào đó hiện lên trong tâm trí tôi.
Một trong những khu vực của Tầng 7, Lục Địa Hắc Ám.
Vùng đất nơi rất nhiều quái vật loại ‘máy móc’ hiếm gặp xuất hiện bên trong mê cung.
Nếu tôi không lầm…
‘Phế tích Đại tế đàn - Pantheon Ruins.’
(Dịch giả-kun: từng được nhắc đến ở chương 357. )
Nơi chúng tôi tỉnh lại lúc này, trông rất giống nơi đó.