- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 421,793
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #601
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 600 : Siliot - Chúa tể Tĩnh lặng
Chương 600 : Siliot - Chúa tể Tĩnh lặng
Tôi nên miêu tả như thế nào về tình hình hiện tại đây?
Trước hết, tôi chắc chắn mình không phải đang ở trong một trạng thái bất thường kiểu ‘fear’ hay ‘frenzy’. Nhưng cũng không thể nói là tôi đang ở trạng thái hoàn hảo.
Cộp!
Có gì đó nhói nhói, khó chịu ở ngực.
“Này, anh nhìn gì đấy! Tôi cũng không ý định để anh lấy thứ đó đập vào đầu tôi đâu.”
“Im lặng đi lão già. Để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.”
Cảm giác như “bộ lọc” của ý thức đã bị tháo bỏ. Những suy nghĩ bộc phát trong đầu tôi cứ tuôn ra khỏi miệng trước khi tôi kịp kiểm soát.
“Xin lỗi, Erwin. Tôi không cố dọa cô.”
“Đ-đâu có! Em không sợ đâu!”
Lại một lần nữa, ý nghĩ mình phải xin lỗi Erwin vừa thoáng qua thì miệng tôi đã tự động nói.
Vậy nguyên nhân của chuyện này là gì?
‘Chắc chắn là hiệu ứng của bản đồ.’
Tôi không rõ chi tiết của hiệu ứng này, nhưng khả năng cao nó là một debuff về mặt tinh thần.
‘Có phải thứ này đang mạnh lên theo thời gian không?’
Chắc là vậy. Lúc mới bước chân vào Đại Ma giới, tôi vẫn bình thường. Nhưng càng về sau, nhất là sau khi rời khu vực an toàn, trạng thái tinh thần của tôi càng ngày càng trở nên kỳ quặc.
Và…
“Lão này cũng giống vậy.”
“…Hả? Anh nói ai?”
“À, xin lỗi. Đáng ra tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi.”
“Anh đang nghĩ cái gì thế? Sao tự nhiên lại tự đập đầu mình vào búa rồi lại nói những điều khó hiểu?”
Ôi trời, cái tiếng ong ong này thật khó chịu.
“Được rồi, tôi sẽ nói, nên im lặng chút.”
Tôi muốn đập đầu ông ta để khiến mọi thứ yên tĩnh một lát, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhịn xuống những suy nghĩ táo bạo của mình.
“Đầu tôi đang có vấn đề. Tôi luôn có một cảm giác thôi thúc rất mạnh, và càng lúc tôi càng khó kiểm soát nó.”
“Thôi thúc kiểu gì?”
“Nó thay đổi liên tục.”
“Ít nhất hay cho chúng tôi một ví dụ—”
“Ngay bây giờ tôi muốn nện thẳng búa của mình vào đầu ông.”
Nghe tôi đáp gọn lỏn, Garvin lập tức giật mình lùi lại, rồi như nhận ra điều gì.
“Vậy ra đó là lý do anh tự đập đầu mình lúc nãy…!”
“Đúng. Tôi nghĩ làm vậy sẽ khiến tôi thấy khá hơn.”
Quả thật, cách đó khá hiệu quả. Chính nhờ vậy tôi mới tỉnh táo và kịp suy xét lại.
Và…
“Nhưng hình như đầu ông cũng có vấn đề thì phải?”
“…Tôi á?”
Garvin tỏ vẻ vô tội, nhưng tôi gần như chắc 100%. Đúng là lão này vốn hơi lập dị, nhưng trước đây ông ta luôn biết cách dừng lại đúng lúc. Ngay cả khi có xung đột, ông ta vẫn biết tự kiểm điểm rồi xin lỗi.
“Erwin, cô trông có vẻ ổn… Cô nói xem, trong mắt cô lão già này bây giờ có bình thường không?”
“…Không. Ông ấy cũng rất kỳ lạ.”
“Tôi đã bảo rồi mà?”
“…Đúng là có gì đó đã thay đổi trong cảm xúc của tôi.”
Sau khi nhận được sự khẳng định từ Erwin, Garvin đành miễn cưỡng thừa nhận.
“Nhưng vấn đề của tôi không lớn, it nhất thì không lớn bằng một người muốn đập người khác như Nam tước!”
Ừ thì, nếu thật vậy thì tốt. Dù sao cũng thật khó để tin khi ông ta cứ hét to vào mặt tôi thế này.
“Dù sao thì rõ ràng là chúng ta gặp rắc rối. Còn Bá tước với Tổng giám mục thì sao?”
Sau đó, chúng tôi kiểm tra tình trạng của họ. Dù khó nói là hoàn toàn bình thường, nhưng từ bên ngoài chúng tôi vẫn chưa thấy gì nghiêm trọng.
“Hmm… Vậy là khác biệt về chỉ số sức kháng cự tinh thần (mental resistance) sao?”
Lão trưởng làng là quái vật sống hàng ngàn năm, còn Tổng giám mục là tín đồ ngoan đạo—chẳng có gì lạ nếu họ mạnh hơn tôi về tinh thần.
Nhưng…
‘Có thể mức debuff nhân được sẽ khác nhau tùy theo vai trò.’
Bằng chứng là Erwin. Erwin, với vai trò “Phù thủy”, là người duy nhất không bị debuff.
“…Tốt nhất là chúng ta nên tăng tốc lên.”
Nghe tôi lẩm bẩm, Garvin lập tức cãi lại.
“Anh nghiêm túc sao? Anh định bỏ mặc chuyện này mà cứ thế tiếp tục di chuyển à?”
“Đúng vậy.”
Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào tốt hơn. Nếu việc ngồi yên một chỗ cũng không khiến mọi chuyện khá hơn, tốt hơn hết là tôi nên kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể.
“Không thể tin nổi! Lỡ ai mất bình tĩnh rồi tấn công từ sau thì sao?”
“Yên tâm. Không phải là không có cách.”
Hãy nhớ rằng, tôi không cần bằng chứng chính xác rằng ai đó đang mất bình tĩnh.
“Sao anh lại đập vào đầu tôi giữa cuộc nói chuyện…?”
À, cái đó hả?
“Tôi thấy giọng ông cao lên, nên chắc là ông mất bình tĩnh rồi.”
“…”
“Nhìn thấy ông im lặng thế này, tôi đoán chắc ông đã bình tĩnh lại rồi.”
“…”
Tôi chỉ cần giải quyết người tạo ra vấn đề là được.
*****
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Chúng tôi tiếp tục men theo con đường đi đến hẻm núi.
Không giống như Đại Ma Giới Tầng 5, tất cả những con quái xuất hiện ở nơi này ít nhất đều là cấp 4 trở lên, nhưng việc chiến đấu không quá khó khăn.
Miễn là không phải sát thương tức tử, nhờ vào buff vô hạn năng lượng của linh mục, vết thương có thể ngay lập tức được chữa lành.
Bụp!
Cú đánh của tôi với tư cách một lính đánh thuê đủ sức kết liễu cả những quái vật cấp cao.
Xoẹt.
Và tất nhiên, sức chiến đấu của Trưởng làng với luồng aura rực rỡ đó cũng thật khủng khiếp.
Chưa kể ma pháp cổ đại của Garvin, và cả Erwin cũng giúp sức bằng cách mê hoặc quái vật rồi biến chúng thành tay sai.
Kết quả là quá trình chiến đấu dễ đến mức khiến tôi bắt đầu thấy ngột ngạt vì quá đơn giản.
Thật ra, không thể đổ lỗi tất cả cho trận chiến được.
「Khả năng tự kiểm soát giảm.」
Trên con đường dẫn đến nơi tận cùng của hẻm núi, không một ai trong số chúng tôi nói chuyện.
Đây là quy định bắt đầu áp dụng từ hôm qua.
Ngoại trừ với mục đích trao đổi chiến thuật, mọi cuộc trò chuyện đều bị cấm.
“….”
“….”
Chẳng phải có câu “nói ít thì tránh được họa” sao?
Điều đó có nghĩa là không nói gì thì sẽ không sinh ra mâu thuẫn…
“…Chúng ta sẽ tiếp tục cái trò ngớ ngẩn này đến bao giờ nữa?”
Nhưng như mọi chuyện trên đời, lúc nào cũng có những kẻ không hài lòng với quy tắc chung được đặt ra.
Mà thôi, cũng chẳng phải vấn đề lớn.
“Nam tước! Theo quan điểm của tôi, quy định này chẳng giúp gì cho chúng ta cả—”
“Dùng nó đi.”
Vừa nhăn mặt, Garvin lập tức tỉnh táo khi tôi đưa búa của mình về phía ông ta.
“Xin lỗi. Tôi xin lỗi vì lại mất bình tĩnh do lời nguyền chết tiệt này. Sẽ không có lần sau…”
“Lần này chỉ cảnh cáo thôi đấy.”
“…Tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Không biết có phải vì hôm qua thật sự bị ăn búa không mà tốc độ lấy lại bình tĩnh của ông ta khá nhanh.
Nhưng rồi, chính tôi lại là người buột miệng nói lời châm chọc:
“Thứ ông cần không phải cẩn thận, mà là im miệng lại. Chỉ cần im miệng lại thôi, việc đó khó lắm à?”
“Um… Mister…?”
“…Tôi cũng hơi kích động rồi. Từ giờ tôi cũng sẽ ngậm miệng lại.”
Haizz… đây là lý do tại sao tôi lại cấm việc nói chuyện.
Trong tình huống dễ mất kiểm soát như bây giờ, tốt nhất là không để xảy ra bất kỳ kích thích nào giữa mối quan hệ của chúng tôi.
‘Tôi thật sự sắp phát điên.’
Chỉ cần mất tập trung một chút là cơn hung hăng trong lòng tôi lại trỗi dậy. Tôi nghi ngờ rằng sự táo bạo vẫn sẽ từ từ tăng lên dù cho không ai nói gì.
Điều này cũng khiến tôi thấy thắc mắc làm sao mà Trưởng làng và Tổng Giám mục vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Thật lòng mà nói, tôi không thấy vị tổng giám mục kia giống với dạng người có tinh thần kiên định lắm.
“Mister! Đằng kia có một bóng hoa kìa!”
“Hình như lần này là đến lượt tôi đúng không?”
Ngay khi Erwin vừa chỉ về phía vách đá, tôi lập tức lao tới đó, bứt bông hoa mọc sát mép vực và nhét vào miệng mình.
Lý do thì đơn giản.
「Khả năng tự kiểm soát tăng nhẹ.」
Loại hoa này giúp giảm triệu chứng mất trí khi ăn vào.
Và người phát hiện ra nó chính là tôi.
Tôi đã nghi ngờ loại hoa mọc khắp nơi này, nên đã thử cho Garvin ăn nó.
“…Anh có cảm thấy khá hơn không?”
“…Cảm ơn đã quan tâm, nhưng nếu được thì đừng nói chuyện với tôi lúc này. Với trạng thái hiện tại thì bất kỳ lời nào đối với tôi cũng nghe như một lời khiêu khích.”
“À… em xin lỗi.”
Nghĩ lại thì Erwin cũng thật giỏi tự kiềm chế. Trước khi cô ấy xóa những Tinh chất có hiệu ứng bất lợi của mình, cảm giác của cô ấy chắc cũng chẳng khác gì tôi bây giờ.
“Ơ? Mọi người dừng lại một chút!”
Garvin đột nhiên hét lớn.
“Bên dưới! Mọi người không nghe thấy gì à?”
“Giờ thì ông nghe thấy cả ảo thanh rồi à?”
Tôi vừa thở dài vừa nâng búa, nhưng Trưởng làng ngăn tôi lại.
“Nam tước, bỏ búa xuống. Ngài Vesillus nói đúng đấy.”
Thật sao?
Tôi liếc nhìn Erwin để xác nhận, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu—có vẻ cô ấy không nghe thấy gì do chỉ số đã bị giảm…
“Hãy tập trung. Nam tước cũng sẽ nghe thấy.”
Nghe Trưởng làng nói, tôi nhắm mắt tập trung. Và quả nhiên, có một âm thanh mơ hồ len qua gió chạm vào tai tôi.
[ Lại đây… ]
Có thứ gì đó thì thầm gọi tôi.
“Cuối cùng thì cũng có động tĩnh.”
Có thể người khác sẽ thấy rùng rợn, nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm.
Dù gì thì mấy ngày nay tôi cũng đã chịu đựng đủ rồi. Tôi chỉ mong nhanh chóng giải quyết xong và rời khỏi nơi này.
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tất nhiên là phải xuống đó kiểm tra.”
Lần này, Garvin không phản đối. Có vẻ ông ta cũng muốn mọi chuyện kết thúc sớm.
“Đi sát theo tôi.”
Tiếng gọi từ bên dưới ngày càng rõ khi chúng tôi tiến nhanh hơn.
[ Đúng rồi… ]
[ Tới đây… ]
[ Ngươi có một linh hồn thật đẹp… ]
Tôi không thích chút nào khi phải bước đi như những con thiêu thân lao đầu vào lửa bởi mấy những lời ác ý lộ liễu đó, nhưng cũng đành chịu.
Dù là boss giữa hay boss cuối, chỉ cần hạ được nó là tôi có thể rời khỏi nơi này…
“Nam tước này…”
Ai đó lên vừa tiếng.
Bất ngờ thay, đó lại là Tổng giám mục.
“Ngài đã bao giờ nghĩ đến việc tôn thờ một ai đó khác ngoài linh hồn tổ tiên của mình chưa?”
Tôi không nhịn được bật cười.
“Ha ha…”
Tôi cứ tưởng ông ta có sức chịu đựng vô hạn chứ, hoá ra ông ta cũng đến giới hạn của mình rồi.
“Anh biết việc truyền đạo cho người Barbarian là cực kỳ bất lịch sự chứ?”
“….”
“Nhưng thôi, tình cảnh này tôi cũng có thể hiểu được. Tôi không gian đâu.”
Bởi vì ông ta là “ông già mẫu mực” chưa từng gây rắc rối, tôi quyết định bỏ qua.
Nhưng mag, Tổng giám mục vẫn mỉm cười nhìn tôi với một nụ cười khó chịu.
Và ngay lúc đó…
“…?”
Tôi nhận ra một sự thay đổi.
‘Âm thanh…’
Không âm thanh nào có thể phát ra. Cảm giác như có thứ đó đang chặn ngang trong miệng.
Nhìn quanh, tôi nhận ra không chỉ có mình tôi gặp vấn đề.
“….”
“….”
Mọi thứ xung quanh yên lặng đến mức đáng sợ.
Không phải chỉ có những âm thanh phát ra từ miệng chúng tôi, mà ngay cả tiếng thở, tiếng bước chân, tiếng gió từ vực sâu… tất cả đều biến mất.
[ Lại đây… ]
Chỉ còn tiếng gọi kia vang vọng.
Và đó là lúc tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra—
Coo-ung—! Coo-ung—!
Chấn động dữ dội truyền lên từ dưới vách đá, càng lúc càng mạnh.
“…!”
“…!”
Những người xung quanh tôi ai cũng há hốc miệng. Có vẻ họ muốn nói gì đó nhưng tôi không thể nghe ra họ nói gì.
Để xác nhận suy đoán của mình, tôi tiến đến mép vách và nhìn xuống.
Kuung!
Trong màn đen vô tận đó, tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Nhưng rồi…
Kuung!
‘Nó’ xuất hiện từ bóng tối, trèo lên vách đá, ngước đôi mắt ghê rợn nhìn tôi.
‘…Ơ…’
Vừa chạm mắt, toàn thân tôi đông cứng như đá.
Kuung!
Rõ ràng trước khi vào đây, các pháp sư đã kiểm tra kỹ cổng dịch chuyển và kết luận rằng mức năng lượng của phía bên kia chỉ tương đương với một khe nứt bình thường…
「Nhân vật đã bước vào phạm vi của [Unspoken Spirit].」
「Tất cả kỹ năng từ Tinh chất bị phong ấn.」
「“[Gigantification] bị cưỡng chế kết thúc.”」
…Tại sao ở đây lại xuất hiện một Layer Lord?