- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,274
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #631
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 630 : Thành phố bị bỏ rơi
Chương 630 : Thành phố bị bỏ rơi
Bifron là một thành phố bị bỏ rơi.
Vốn dĩ nó từng là Quận 14 của Ravigion, một khu dân cư có quảng trường dịch giới, nhưng từ rất lâu về trước ma pháp trận bảo hộ ngăn chặn độc phù thủy đã sụp đổ, và toàn bộ quận bị phong tỏa.
Và rồi…
‘Nó đã trở thành một trại tập trung.’
Gia đình Hoàng gia hẳn đã nghĩ rằng thật lãng phí khi vứt bỏ cả một quận, thế nên họ tách riêng Quận 14 và đổi tên nó thành “Bifron”, biến nó thành một thành phố với mục đích khác.
Những kẻ mơ mộng về một cuộc cách mạng.
Những kẻ có tư duy cấp tiến
Hay những kẻ bất mãn với trật tự của thành phố, v.v.
Tất cả những kẻ “phản động” ấy đều bị Gia đình Hoàng gia nhốt vào Bifron, và kết quả là họ thu được lợi ích còn lớn hơn so với việc treo cổ từng người.
Nhưng…
‘Gia đình Hoàng gia hẳn đang trong tình trạng bất an.’
Điều này đã được chứng thực khi toàn bộ Noark rời khỏi Raphdonia và đi đến thế giới ở bên kia tường thành.
Thứ gọi là Chất độc của Phù thủy khiến cơ thể tan chảy ngay khi bước ra ngoài kia vốn dĩ không tồn tại.
Tất nhiên, vì thường dân khó có thể tiếp cận được thông tin này nên họ chỉ coi đó như một câu chuyện ma quái mà thôi.
Dù sao thì.
“Haa…”
Đây là tất cả những gì tôi biết về Bifron vào lúc này.
Vậy thì vì sao Bifron lại trở nên quan trọng đến thế?
Có phải vì nó mang ý nghĩa chính trị đối với Gia đình Hoàng gia?
Vậy nên Noark cũng định lợi dụng nó?
Đó là suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu tôi, nhưng càng nghĩ lâu thì lại càng thấy không phải.
Bởi vì tôi không thể lý giải được.
Nếu đúng là như thế, Gia đình Hoàng gia hẳn đã tìm cách bảo vệ nơi này bằng cách điều quân đến Bifron.
Không thể nào trong Gia đình Hoàng gia toàn là kẻ ngu, và cũng chẳng có lý do gì mà họ không làm điều tôi có thể nghĩ ra.
‘…Nếu điều tra thì sẽ lòi ra thôi.’
Mang theo suy nghĩ đó, tôi tiếp tục chỉ đạo cuộc điều tra về Bifron ngay cả sau khi rời khỏi trạm kiểm soát.
Tôi lập ra một đội tìm kiếm, lùng sục khắp thành phố xem có truyền thuyết hay lời đồn nào được người dân lưu truyền lại hay không.
Và còn…
Vù vù!
Tôi cũng trèo lên tường thành, thứ mà trước đây tôi chưa từng có dịp kiểm tra vì bị các kỵ sĩ ngăn cản.
Lần này tôi đi cùng đồng đội.
“Ô…”
“Nó khác hẳn với những gì em tưởng tượng từ khi còn bé. Em đã nghĩ ngoài kia chỉ toàn làbóng tối…”
“Ư… Trông… yên bình quá…”
Chỉ dùng từ tráng lệ để miêu tả thế giới bên ngoài khi nhìn từ trên cao tường vẫn là quá khiêm tốn.
Những bụi cây rậm rạp và thung lũng núi xa xa cho thấy thiên nhiên căng tràn sức sống trải dài đến tận chân trời vô tận.
“Chúng ta có nên nhảy ra ngoài đó không?”
“Cái gì…?”
“Chỉ là một suy nghĩ thôi, Mister. Em tự hỏi liệu có sao không nếu ta đi ra ngoài kia. Dù là Noark hay Gia đình Hoàng gia…”
Tôi không cho rằng đó là điều vô lý…
Thực ra, ngay khoảnh khắc nhìn xuống phía ngoài tường thành, tôi cũng có một xung động tương tự.
Sẽ ra sao nếu tôi thật sự bước ra ngoài đó?
Dù sao thì tôi cũng không định quay về thế giới cũ.
Chẳng phải đó cũng là một con đường duy nhất sao?
Vậy thì hà cớ gì tôi phải vật lộn, phải tuyên bố sẽ tiến về Cánh cổng Vực thẳm, phải cứng đầu và mạnh mẽ chỉ vì e ngại Gia đình Hoàng gia đang dõi theo mình với đôi mắt mở to?
Phải đánh mất thứ gì đó mới có thể tiến lên.
Một khi thoát ra, mọi ràng buộc đều sẽ biến mất.
Khi những suy nghĩ ấy trỗi dậy, tôi khẽ lắc đầu.
“Có lẽ là không.”
“Hả?”
“Bởi vì ma pháp trận hộ thành chắc chắn vẫn còn hoạt động.”
“Cái gì? Nhưng Bifron rõ ràng đã được nói rằng ma pháp trận đã hỏng…”
“Cô tin lời của Gia đình Hoàng gia sao?”
Khi tôi bảo cô ấy bắn một mũi tên ra ngoài, Erwin kéo dây cung với vẻ mặt căng thẳng.
Và rồi—
Kak!
Mũi tên bay ra, va chạm mạnh vào không khí với âm thanh chát chúa, rồi rơi xuống.
“Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ.”
“…Đúng vậy.”
Erwin thất vọng với kết quả đó, nhưng vẫn tự nhiên hỏi tôi:
“Nhưng nếu bắn mạnh hơn thì sao? Liệu có thể mở ra khe hở nào không?”
“Cứ thử đi cũng được, nhưng e rằng sẽ là vô ích thôi. Ma pháp trận hộ thành vốn là di sản của Đại Hiền giả cuối cùng, Gabrielius.”
(Dịch giả-kun : không phải tên này đâu, nhưng mà tìm không ra tên trước đó là gì. Ai biết thì nhắc t với.)
Ngoài ra tôi cũng không nói thêm gì.
Bởi vì chẳng có gì đảm bảo rằng bước ra ngoài kia sẽ dẫn đến một cuộc đời tôi mong muốn.
Chẳng phải bọn Noark cũng vậy sao?
Tại sao lũ khốn đó sau khi đã rời khỏi tường thành lại quay về thành phố này?
Chắc chắn phải có lý do đủ lớn.
Và không chỉ có vậy…
‘Chạy trốn không phải là thứ dành cho tôi.’
Sống cuộc đời của một Barbarian, cả thân xác lẫn tâm trí tôi đều đã bị ảnh hưởng.
Tôi không muốn bỏ chạy, không muốn ẩn mình và chui rúc trong một xó xỉnh nào đó mà không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Không, nói chính xác hơn thì…
‘Lật tung bàn cờ vẫn là cách tốt nhất.’
Sẽ tốt hơn nhiều nếu không còn lý do nào để phải chạy trốn.
Nếu tôi phá hủy tất cả và trở thành vua, vậy thì chẳng còn lý do nào để phải dựng nhà và sống cô độc nơi hoang vu nữa, đúng không?
Tôi không chắc điều đó có khả thi ngoài đời thực không, nhưng…
‘Hmm… Có gì là không thể chứ?’
Khi nhận ra những ý nghĩ này, tôi chợt thấy mình đã thực sự trở thành một Barbarian.
*****
Đã là ngày thứ hai kể từ khi tôi bắt đầu điều tra về thành phố Bifron theo toàn phương diện.
Tình cờ, tôi gặp lại một người bạn cũ.
“Cậu đã lớn hơn nhiều rồi.”
“Chào ngài. Nam tước.”
Ngày tôi bị lưu đày đến Biffron, một cậu bé mười tuổi đã dạn dĩ đến gần tôi và đòi 100 stone để làm người dẫn đường.
Đứa trẻ ốm yếu ấy giờ đã thành một chàng trai trẻ trung, tràn đầy sức sống. Thay đổi lớn đến mức tôi chẳng nhận ra cho đến khi cậu ta lên tiếng chào trước.
“Lúc đó cậu mười một tuổi phải không?”
“Ngài còn nhớ sao….”
“Nghe nói chỉ những ai đủ tư cách mới được rời đi khi tròn mười bốn tuổi.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Nhưng tại sao cậu vẫn còn ở đây?”
Anh ta bật cười trước câu hỏi của tôi rồi nhún vai.
“Tôi đã thất bại. Tôi đã không chứng minh được giá trị của mình.”
“…Ra là vậy.”
“Chắc chỉ là do tôi không có đủ thời gian thôi. Chứ không phải vì thiếu nỗ lực.”
“Vậy cậu có định thử lại không?”
“Ngài đúng thật là chẳng biết gì về chuyện này nhỉ, Nam tước. Người ta chỉ có thể chứng minh tư cách một lần duy nhất khi đủ mười bốn tuổi. Nếu không thoát được thì sẽ mất cơ hội cho đến hết đời.”
Nghe anh ta nói điềm nhiên như thế, tôi lại khó mà thốt ra lời.
Có lẽ nên nói tôi thấy hơi buồn thì đúng hơn.
Thôi thì cứ thật lòng.
“Đáng tiếc thật.”
“Không đâu. Tôi thấy bây giờ lại tốt hơn.”
“…?”
“Dạo gần đây, công việc của tôi là giúp những đứa trẻ khác vượt qua vòng thử thách, để chúng có thể rời khỏi đây.”
“Cậu không thấy bất công sao?”
Trước câu hỏi ấy, anh ta chỉ mỉm cười, cảm ơn vì tôi vẫn nhớ đến mình, rồi rời đi.
Chắc đến giờ phải đi dạy mấy đứa nhỏ rồi.
Tôi cũng hỏi thử xem ở Bifron có lời đồn ma quái hay nơi nào thần bí không, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là chẳng có gì.
‘Quả thực chẳng có gì….’
Khi cuộc điều tra kéo dài, tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
Thật lòng mà nói, tôi cứ nghĩ nếu mình đã quyết tâm lục tung thành phố thì chắc chắn sẽ tìm ra thứ gì đó.
“Liên lạc với thế giới bên ngoài Versil thì sao? Vẫn không thể à?”
“Vâng. Không dễ chút nào. Nhìn vào kết quả của ma pháp trận hộ thành thì việc này giống như kết quả của hiện tượng đứt gãy không gian…”
“Ra là thế.”
“Cách duy nhất là liên lạc bằng phương pháp vật lý, nhưng dù tôi có vẫy cờ bao nhiêu lần trên tường thành thì họ cũng chẳng đáp lại. Lạ ở chỗ, những ngôi nhà gần tường thành đều bị bỏ trống hoàn toàn, trên phố cũng chẳng còn ai. Giống hệt như mọi người đã sơ tán hết rồi.”
“Sơ tán sao…”
(Dịch giả-kun : thật lòng mà nói, t cũng chẳng biết Raphdonia trông thế nào. Đôi khi thì cảm giác nó là một hình tròn lớn, được tường thành chia ra thành nhiều khu vực, đôi khi lại thấy nó giống kiểu có một tường lớn bao quanh, bên trong là những thành phố riêng biệt.)
Theo thời gian, tôi lại thấy tò mò hơn về tình hình bên ngoài thay vì bên trong.
Nhưng chẳng có cách nào để biết tin tức.
Nếu cộng đồng chưa bị đóng cửa, hẳn tôi đã có thể tìm hiểu thêm thông tin rồi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thời gian trôi qua mà không có thành quả gì, những nhà thám hiểm theo tôi đến Bifron cũng dần quen thuộc với nơi này.
Vì không thể ngủ ở quảng trường, họ đành nghỉ nhờ trong nhà dân, bù lại thì họ hỗ trợ sửa sang những ngôi nhà tồi tàn, chia sẻ những vật phẩm mang từ ngoài vào, và các linh mục thì chữa bệnh cho người dân.
Nhờ những sự trao đổi ấy, sự ác cảm ban đầu—cứ như thể dân địa phương bị dịch hạch—dần dần cũng biến mất.
Với một kẻ từng cai quản Bifron như tôi, đó là cảnh tượng thật dễ chịu.
Nhưng….
Badump—
Khi những ngày bình yên cứ thế tiếp diễn, trong lòng tôi lại dấy lên hồi chuông của nỗi bất an.
Cuộc điều tra chẳng có gì tiến triển.
Trong tình thế này, khi cả Gia đình Hoàng gia lẫn bọn Noark vẫn im lìm, tôi chỉ toàn nghĩ ra những điều quái lạ.
Chẳng bao lâu, tôi bật dậy khỏi giường, khoác áo và bước ra ngoài. Cơ thể rã rời, nhắm mắt cũng chẳng ngủ nổi, tôi định đi dạo một vòng.
Bịch, bịch.
Dù Bifron tương đối sạch sẽ, nhưng cảnh phố xá về đêm vẫn khác hẳn những khu khác.
Trước hết, khi nói trời tối, đó có nghĩa là nó thực sự tôi. Tối đến mức quá đáng.
Đó là đặc trưng khó tránh, bởi Bifron thiếu thốn tài nguyên đến cùng cực.
‘Nhưng mà cũng hay, yên tĩnh, có nét quyến rũ riêng.’
Bước đi mãi trên con đường đêm, tôi rẽ tới chỗ tường thành phía ngoài.
Thực ra tôi chẳng có ý định đến đây.
Định quay lại ngay lúc này, nhưng vì tò mò muốn nhìn ra bên ngoài tường thành vào ban đêm nên tôi trèo lên trên.
Vù vù!
Gió đêm mát lạnh thổi tới.
Nhưng quang cảnh nhìn từ tường thành lại hoàn toàn khác những gì tôi tưởng tượng.
“Chẳng thấy gì hết.”
Bên dưới chỉ có một màn đen kịt trải rộng.
Cúi xuống, tôi có cảm giác như thứ gì đó sẽ bật ra và kéo mình vào.
‘…trời cũng tối đen.’
Hẳn là chọn nhầm ngày rồi, nên gần như chẳng thấy sao nào.
Tôi đang định hít chút khí trời rồi quay về thì—
Tuk.
Tôi cảm thấy có ai đứng sau lưng.
Rõ ràng đến mức dù thần kinh thô cứng của một Barbarian này cũng có thể nhận ra được.
Vụt.
Khi tôi quay lại, một bóng người trùm mũ trùm kín, đứng sừng sững trên tường thành như bóng ma.
“Nam tước Yandel, nghe đây.”
Chẳng cần hỏi người ấy là ai.
Vì đúng lúc đó, gió thổi mạnh lên.
Ssssssssssssssss—!
Bộ giáp nhẹ cùng chiếc mũ trùm phấp phới.
Một con dao găm đeo nơi thắt lưng.
Và cả dáng dấp của phụ nữ.
“Nhân danh nhà vua?”
Tôi hỏi, và cô ta liền rút ra một cuộn giấy từ trong áo, mở ra.
“Đây là chiếu chỉ của nhà vua.”
Chuyện gì đang diễn ra giữa đêm khuya thế này?
*****
Nội dung của mệnh lệnh nhà vua, được một thành viên của Hội Hiệp sĩ Hoa hồng mang đến vào đêm trăng chưa tròn, thật ra vô cùng đơn giản.
Tóm gọn lại thì…
“Họ sẽ tạm thời mở cửa một trạm kiểm soát ở Khu 4, nên tôi phải mau chóng ra khỏi đây, đúng không?”
“Việc của tôi chỉ là truyền đạt.”
“Vậy mà cô có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ.”
Tôi thử nói đùa, cố moi thêm vài chữ từ miệng cô ta, nhưng người phụ nữ kia chẳng hề đáp lại, chỉ giữ im lặng.
Cô ta thuộc dạng người không bao giờ nói gì ngoài công việc sao?
Mà cũng chẳng phải là không có cách.
“Nhưng công việc của cô là truyền đạt đúng ý chỉ của nhà vua, đúng chứ? Vậy thì trả lời cho tôi đi. Trên cuộn da chỉ ghi nhắc đến tôi cùng những nhà thám hiểm của Quận 7…”
“Ngài muốn hỏi gì?”
“Chúng tôi không cần đưa cả cư dân Bifron theo à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Vốn dĩ họ không có giấy phép vào khu dân cư ngay từ đầu.”
“Giả sử tôi nói sẽ đưa họ theo thì sao?”
“Giả định đó là vô nghĩa. Như tôi vừa nói, họ không được phép tiến vào.”
Nói thẳng ra là họ sẽ ngăn chặn bằng mọi giá.
Và rắc rối là, đối thủ lần này không phải loại có thể giải quyết bằng vũ lực.
“Hay ngài định làm trái mệnh lệnh của nhà vua?”
“Không thể nào. Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi.”
“Vậy thì hết chuyện. Xin hãy dẫn các nhà thám hiểm từ Khu 7 đến trạm kiểm soát vào đúng thời gian ghi trên lệnh.”
Sau đó tôi hỏi thêm nhiều điều khác, nhưng khó mà nhận được một câu trả lời tử tế.
“Tại sao trạm kiểm soát Quận 4 vẫn đóng? Chúng ta hoàn toàn có thể lấy lại Quận 7 và 13 từ Bifron mà.”
“Tôi không biết.”
“Cô có biết từ chúng tôi xuất hiện ở Bifron từ khi nào không?”
“Tôi không biết.”
“Có vẻ Noark đang toan tính điều gì đó với Bifron. Gia đình Hoàng gia có biết không?”
“Tôi không biết.”
“Cái gì cô cũng không biết à?”
Người phụ nữ bật cười, giọng xen lẫn sự mỉa mai khó chịu.
Nhưng tôi cũng không nản, lại gặng hỏi.
“Vậy tên cô là gì? Cô cũng không thể không biết tên mình đúng chứ?”
“Tôi không biết.”
Hừ… quả là cứng rắn.
Nhận ra đây là một đối thủ không dễ đối phó, tôi quyết định khiêu khích thêm một chút.
“Nếu tôi không đến trạm kiểm soát đúng giờ thì sao? Ồ, tôi không nói là sẽ chống lệnh nhà vua, nhưng ai mà biết được. Nếu có chuyện gì khiến tôi không thể đi thì sao?”
Người phụ nữ chẳng có phản ứng gì đặc biệt trước lời tôi.
Tôi chỉ muốn thử khơi gợi một chút thôi…
“Ngài thấy ngôi sao kia chứ?”
Cô ta giơ ngón tay trỏ chỉ lên bầu trời đêm.
“…Thì sao?”
“Nếu nhìn từ đó xuống, chắc chúng ta cũng chỉ nhỏ bé như thế này thôi. Cho dù người đó có là ngài, người được gọi là Nam tước Người khổng lồ.”
Rốt cuộc thì cô ta muốn nói gì?
Tôi giả vờ cau mày như chẳng hiểu gì, nhưng tôi lại có cảm giác mơ hồ rằng mình đã hiểu. Từ góc nhìn của Gia đình Hoàng gia, tôi chắc cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi.
“Ý tôi là, ngài chỉ cần nhớ một điều duy nhất. Dẫn những người cần thiết đến trạm kiểm soát đúng thời gian được chỉ định và không được trái lệnh nhà vua.”
Đối với người bình thường, sau khi nghe những lời thế này thì chắc đã đủ để họ cụp đuôi, nhưng là một Barbarian, tôi chỉ nghiêng đầu hỏi lại.
“…Vậy nếu tôi không đi thì sao?”
Cũng như việc cô ta không để cho tôi moi chút thông tin nào từ mình, tôi cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện.
Có lẽ vì chán ghét sự dai dẳng của tôi, hoặc đơn giản là ngạc nhiên, người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng thốt:
“Ngài buộc phải đi. Vì lợi ích của chính ngài.”
Một câu nói đầy áp đặt, chẳng hề có lấy một lời giải thích.
Nhưng từ những lời cuối cùng ấy, tôi có thể trực giác được một điều, dù không có bằng chứng rõ ràng.
“Cô….”
“….”
“Các người thật sự định cho nổ tung toàn bộ Bifron sao?”
Thường thì mấy linh cảm kiểu này, vẫn luôn đúng.