Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 630: Sỉ nhục vĩnh sinh bất diệt.


Động phủ Nhật Nguyệt Vũ Thần đã từng tu luyện rất lớn, có rất nhiều sơn động, chúng nó câu thông lẫn nhau, phảng phất như một mê cung cự đại.

Sau khi lần lượt đi vào vài sơn động.

Vân Phi Dương nhịn không được tức miệng mắng to:

- Làm nhiều sơn động như vậy, tên kia thật nhàm chán.

Không có cách nào.

Đã đến nhà người khác, mặc dù không thoải mái, cũng chỉ có thể đè ép bực tức, không ngừng đi dạo bên trong.

Mà.

Bởi vì Mục Oanh khó có thể cảm ứng được chí bảo, hai người như con ruồi đi loạn khắp nơi.

Càng bi kịch là.

Dù vào sơn động lớn nhỏ gì cũng đều có bố trí y chang nhau, mà trên vách tường đều khắc đoạn lời nói của kia.

Thật giống như.

Sợ người tiến vào động phủ không biết đây là động phủ hắn tu luyện, không biết hắn là Vũ Thần vậy.

Đi tới đi lui.

Vân Phi Dương và Mục Oanh lần nữa tiến vào một sơn động, đối mặt bố trí thống nhất, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.

Một khắc này.

Hắn có xúc động muốn chửi mẹ nó.

- Không được!

Vân Phi Dương dừng lại, nói:

- Lại tiếp tục đi không có mục đích như thế, tìm năm ba năm cũng chưa chắc tìm ra chí bảo.

Hắn tỉnh táo lại.

Sau đó, đi đến vách đá, bắt đầu gõ gõ đập đập, muốn tìm kiếm cơ quan ám đạo cất giấu bên trong.

Đáng tiếc.

Gõ đến sưng tay mà vẫn không tìm được cơ quan nào.

- Vân đại ca.

Mục Oanh đau lòng nói:

- Huynh đừng gõ nữa, nơi này rất lớn, có lẽ có cửa vào khác.

Vân Phi Dương nói:

- Chỉ có thể tiếp tục tìm.

Nói rồi muốn mang Mục Oanh rời đi.

Bất quá, vừa đi hai bước, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lên, bởi vì cảm giác được sau lưng có một cỗ Ma khí cường đại đang bay tới.

"Xoát!"

Hắn mãnh liệt xoay người, mục quang lãnh lệ nói:

- Ma tộc!

Mục Oanh có chút mờ mịt.

Vân Phi Dương không giải thích, vô thức bảo hộ nàng bên người, nhìn chằm chằm thông đạo âm u đằng sau.

"Đạp."

" Đạp."

Tiếng bước chân tất nhỏ từ thông đạo truyền đến, mỗi một lần vang lên, Ma khí nồng đậm thêm một chút.

Mới đầu.

Mục Oanh còn không cảm thấy được, nhưng theo thời gian Ma khí ngày càng mạnh, nàng không tự chủ mà rùng mình một cái.

Ma khí của Ma tộc kh*ng b* hơn Ma khí Ma Linh Tộc nhiều, nó còn có thể quấy rối nhân tâm, hấp thu quá nhiều sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.

Vân Phi Dương nhắc nhở.

- Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.

- Vâng.

Mục Oanh nghe thế, vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đến khi tuần hoàn một Đại Chu Thiên, âm u Ma khí đang xâm nhập vào da thịt mới bị đuổi ra ngoài.

"Đạp."

Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh đi tới từ thông đạo u ám, đó là một người trẻ tuổi tương tự như Vân Phi Dương, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.

- Rốt cục đuổi kịp ngươi rồi.

Ma Tôn ngừng chân, con ngươi âm lãnh khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, bởi vì khí tức Thần tộc hắn chán ghét nhất phát ra trên người đối phương.

Nhưng.

Khi hắn thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cả người đột nhiên ngốc trệ, sắc mặt dần dần dữ tợn, sau cùng khàn khàn quát:

- Là ngươi!

Hai chữ này phát ra, Ma khí trong sơn động bỗng nhiên tăng vọt, bộc lộ ra nồng đậm sát cơ.

Từ khi thức tỉnh đến nay.

Trong thức hải c*̉a hắn thủy chung tồn tại một đoạn trí nhớ rất thống khổ.

Trong một khu vực âm u.

Mình trọng thương nằm trên mặt đất, bị một nam tử mặc chiến giáp giẫm trên mặt, bên trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa sự khinh thường, xem mình như một con kiến nhỏ yếu

- Ma Tôn trẻ tuổi nhất Ma tộc đây hả, quá yếu!

Người kia thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương, nếu có kiếp sau thì nên tu luyện thêm vạn năm, ngươi có lẽ sẽ có tư cách kêu gào trước mặt ta!

Một màn này.

Tướng mạo của nam tử cuồng ngạo kia.

Không khi không xuất hiện trong thức hải c*̉a hắn, mỗi lần nhớ tới nó, Ma Tôn đều như phát cuồng, rống giận.

Sỉ nhục.

Sỉ nhục vĩnh sinh bất diệt.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 631: Một sơn động nào đó.


Bản tôn sẽ không quên, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết đến tận Thần Giới, dùng thực lực giẫm ngươi dưới chân!

Nhưng Ma Tôn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay, trong động phủ Vũ Thần của Phàm giới này lại gặp được cừu nhân không đội trời chung của mình!

Mẹ nó.

Không phải muốn hố chết ta à!

Trong ánh mắt Ma Tôn đột nhiên hiện ra vẻ kiêng kị, dù sao, thực lực mình bây giờ, nếu không có chí bảo, cũng mới đến Vũ Thánh sơ kỳ.

Nhưng đối phương là Chiến Thần đứng đầu Thần Giới!

Năm đó, mình ở trước mặt hắn không chịu nổi một kích, bây giờ gặp nhau, chỉ sợ một ánh mắt đã bị hắn cạo chết.

Ma Tôn vạn phần hối hận.

Nếu như biết khí tức Thần tộc phiêu đãng trên không trung là của tên này, hắn tuyệt sẽ không đuổi theo!

Làm sao bây giờ?

Ta còn cơ hội chạy trốn không?

Ma Tôn đang miên man suy nghĩ, hoàn toàn không biết, giờ phút này Vân Phi Dương cũng phi thường sụp đổ.

- Đ*t mẹ nó.

- Ma khí tên này vô cùng nặng, chẳng lẽ là gia hỏa tự xưng Ma Tôn kia?

- Bằng vào thực lực ta bây giờ, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.

Vân Phi Dương sở dĩ cho rằng như vậy vì Huyết Ngọc tiểu cầu đang lơ lững trước người Ma Tôn.

Trực giác nói cho hắn biết vật này là chí bảo cường đại, có tác dụng áp chế cảnh giới!

Cuối cùng.

Hắn nhẹ nhàng kéo Mục Oanh sát vào người mình.

Động tác này rất bí mật nhưng vẫn bị Ma Tôn phát hiện, tuy mặt hắn không đổi sắc, nhưng trong lòng lại càng sụp đổ:

- Tên này muốn xuất thủ cmnr!

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mỗi người ý nghĩ, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

"Xoát."

Đột nhiên, Vân Phi Dương ôm lấy Mục Oanh.

Ma Tôn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đột nhiên có cử động, sau một khắc, dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ tới giờ chạy mất dép.

Hắn thấy mình rất khó đào thoát từ trong tay Chiến Thần, nhưng do ý nghĩ muốn sống mãnh liệt, cho nên mặc dù không có khả năng, cũng phải thử!

Dát.

Ma Tôn đột nhiên chuồn đi để cho Vân Phi Dương đang chuẩn bị chạy trốn nhất thời ngây người.

Đệch!

Tình huống như thế nào đây?

Tại sao tên này lại chạy đi?

Hắn không suy nghĩ nhiều, lúc này ôm Mục Oanh đi về hướng ngược lại, tốc độ cũng cực nhanh.

Cứ như vậy.

Một tên Thần tộc và một tên Ma tộc, sau khi gặp nhau lại phát sinh ra một chuyện buồn cười như thế, cả hai đều kiêng kị đối phương.

Vân Phi Dương kiêng kị vì thực lực hắn không bằng tên kia, nhưng Ma Tôn kiêng kị, vậy thì có điểm bi kịch.

Một sơn động nào đó.

Ma Tôn cuối cùng dừng lại.

Khi hắn ý thức được Vân Phi Dương không đuổi theo mới dừng lại xóa đi mồ hôi trên trán, âm thầm may mắn nói:

- Ta còn có thể trốn được, thực khó tin.

Tên này thật đáng thương.

Hoàn toàn không biết Vân Phi Dương bị trấn áp vạn năm, Thần Cách vỡ vụn, thực lực mới chưa đến Hoàng Cấp, đã sớm không còn là Thần Giới Chiến Thần uy phong hiển hách như trước kia.

Ma Tôn tỉnh táo lại, nói:

- Ta nhất định phải nhanh tìm được Xích Dương Châu, nếu không bị hắn đoạt đi thì không hay!

Cuối cùng.

Hắn dung nhập ma niệm vào huyết sắc tiểu cầu.

"Ông."

Tiểu cầu nhẹ nhàng lơ lửng, sau đó bay về một hướng, Ma Tôn thấy thế xém chút sụp đổ, bởi vì phương hướng chỉ dẫn đúng là địa phương mình vừa rồi mới chạy thoát.

"Hư."
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 632: Muốn nói nhận biết.


Ma Tôn lẩm bẩm:

- Có phải tên kia đã phát hiện Xích Dương Châu, ta nên làm gì đây?

Nghĩ một lát.

Hắn vẫn cắn răng đi theo.

Tuy tên kia rất lợi hại, nhưng Xích Dương Châu quá hấp dẫn, bởi vì vật này có thể cùng Huyết Âm châu của hắn hỗ trợ lẫn nhau.

Nếu như có thể tề tựu sẽ mang đến cho mình chỗ tốt khó có thể tưởng tượng, vì thế, hắn đành đánh cược một lần, dù có nguy hiểm tử vong.

Vì sao hắn lại chạy?

Vân Phi Dương dẫn theo Mục Oanh, lần nữa đi vào một sơn động, thủy chung nghĩ đến một màn vừa rồi.

Lẽ ra.

Thực lực tên kia mạnh hơn chính mình.

Mà lại là Ma tộc.

Mình thân là Thần tộc, hắn khẳng định cảm nhận ra khí tức, phải ra tay đánh nhau mới đúng.

Kỳ quái.

Quá kỳ quái.

Vân Phi Dương thủy chung không thể lý giải.

Nhưng vào lúc này, Mục Oanh lên tiếng:

- Vân đại ca, người vừa rồi kia có biết huynh không?

"Ách?"

Vân Phi Dương sững sờ.

Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm tên kia vừa thấy mình, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt, rồi bật thốt:

- Là ngươi!

Sao hắn nói vậy?

Chẳng lẽ đúng như Oanh Oanh nói, Ma Tôn này nhận biết mình? Không nên nha, mình lần đầu đến Tinh Thần đại lục, mới gặp hắn lần đầu, tuyệt không có khả năng nhận biết mình.

Muốn nói nhận biết.

Khẳng định là sự việc kiếp trước.

Cuối cùng.

Thần sắc Vân Phi Dương đột nhiên ngốc trệ.

Khoan hãy nói, thật có khả năng này, không phải vậy thì hắn làm sao lại nhận biết được ta?

- Ma Tôn...

Hắn nỉ non:

- Đây là xưng hô của cường giả Ma Giới, tên này đã tự xưng Ma Tôn, như vậy, rất có thể là một tên Ma Tôn chuyển thế!

Khi ý nghĩ này xuất hiện.

Vân Phi Dương nhất thời cảm thấy đáng tin, dù sao Âm Dương Thần đều có thể chuyển thế, như vậy đại năng Ma Giới cũng có thể chuyển thế.

Hoặc.

Tương tự như Gia Cát Cẩm, một tên Ma tộc bình thường ẩn chứa tàn hồn Ma Tôn, cuối cùng đoạt xá thức tỉnh, nhớ lại chuyện cũ trước kia.

- Nếu như thế.

Vân Phi Dương suy đoán:

- Kiếp trước của tên Ma Tôn chuyển thế này khẳng định đã bị ta giết, nếu không cũng không thể vừa nhìn mặt đã nhận ra ta.

Kết luận như vậy là bởi vì sau khi tên kia nhìn thấy hắn, ánh mắt và khí thế ẩn chứa sự phẫn nộ, đây cũng không phải cừu thị giữa chủng tộc, mà là một loại sinh tử đại thù.

- Ta hiểu rồi.

Vân Phi Dương nói:

- Tên kia nghĩ lầm ta vẫn còn là Chiến Thần, cho nên mới sợ hãi chạy trốn.

Thời điểm khi Vu Thần thức tĩnh đã nói qua một câu:

- Quả nhiên như Trí Tuệ Chi Thần nói, người thông minh nhất toàn bộ Thần Giới là ngươi.

Không thể không nói.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 633: Trong cuộc chiến chủng tộc.


Tư duy yêu nghiệt như Vân Phi Dương thật đáng sợ, vẻn vẹn bằng vào hai chữ ‘Là Ngươi’ và ánh mắt của tên Ma Tôn kia đã suy đoán ra được đại khái mọi chuyện.

Đáng tiếc.

Kiếp trước, tên này không dùng cái phần thông minh của mình đúng chỗ, cả ngày cứ đi gây chuyện, sau cùng rơi vào hậu quả bị trấn áp.

- Rốt cuộc là ai?

Vân Phi Dương nâng cằm, nhớ lại quá khứ, đáng tiếc, hắn giết không ít hơn hai mươi tên Ma tôn, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được tên kia là ai chuyển thế.

Nói đúng hơn thì.

Vân Đại Tiện Thần căn bản không có để việc giết Ma Tôn trong lòng, giờ nói đến tướng mạo từng tên thì không khỏi mơ mơ hồ hồ.

Ngoại giới.

Đại sơn động phủ của Vũ Thần vẫn treo giữa không trung, Vũ Vương Tinh Thần đại lục bị cản ở bên ngoài, căn bản vào không được.

Một khắc này.

Bọn họ nhìn qua đại sơn, khóc không ra nước mắt.

- Đáng giận!

Lý Nhược Phong nắm chặt quyền đầu.

Tinh Thần đại lục lâm vào hạo kiếp, đồng bào sinh tồn ở đây tùy thời có khả năng bị diệt, vốn hi vọng tiến vào động phủ Vũ Thần, tìm được cơ duyên, ngăn cơn sóng dữ.

Kết quả.

Truyền thuyết mấy ngàn năm trước đã được xác minh vào hôm nay, nhưng nhóm người mình lại không tư cách tiến vào.

- Ma Linh có thể đi vào hay không?

Có người lo lắng lên tiếng.

Lý Nhược Phong nghe vậy, sắc mặt càng khó coi.

Nếu như cơ duyên Nhật Nguyệt Vũ Thần lưu lại bị Ma Linh cướp đi, như vậy đối Tinh Thần đại lục mà nói, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.

"Xoát!"

Vào lúc này, một Vũ Vương từ đằng xa bay tới, Lý Nhược Phong thấy thế, cả kinh hô:

- Trương gia chủ, ngươi làm sao tới đây, chẳng lẽ viện quân tấn công Triêu Dương Thành thất bại?

"Hô."

Trương gia chủ th* d*c một hơi, nói:

- Những Vũ Hoàng đến trợ giúp đều chạy tới đây, ta cũng theo tới.

Lý Nhược Phong vui vẻ nói:

- Vũ Hoàng Vạn Thế Đại Lục đến đây?

Trương gia chủ đáp:

- Bọn họ đã sớm tới.

Sớm đến?

Lý Nhược Phong cùng rất nhiều võ giả hiểu rõ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía đại sơn lơ lửng kia, hưng phấn nói:

- Xem ra, bọn họ đã đi vào!

Đổi lại trước kia.

Vũ Thần động phủ xuất thế, có người đi vào, mình vào không được, khẳng định sẽ vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ lại không loại ý nghĩ này.

Bởi vì viện quân đạt được cơ duyên vẫn là hi vọng đối với Tinh Thần đại lục, dù sao cũng tốt hơn viện bị Ma Linh cướp đoạt.

- Xin nhờ!

Lý Nhược Phong nói thầm:

- Các người phải tìm được cơ duyên trước, không thể thành toàn cho bọn Ma Linh!

Trong cuộc chiến chủng tộc.

Bọn họ có khuynh hướng đồng loại.

- Mẹ kiếp.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 634: Thân là Dương thể Âm Dương Thần.


La Mục lần nữa tiến vào một sơn động y đúc nhau, rốt cục nhịn không được, tức miệng mắng to:

- Làm sao đều y chang nhau thế này!

Bọn người Long Chấn Vũ sau lưng cũng lắc đầu.

Bọn họ đã tiến vào động phủ hơn nửa canh giờ, vừa đi vừa dạo trong mê cung động phủ này.

- Đây là động phủ do Vũ Thần lưu lại, muốn thu được Xích Dương Châu, khẳng định rất khó khăn.

Mạc Văn Hiên lên tiếng.

Người này vẫn còn tỉnh táo, rất phù hợp với khí chất tao nhã của hắn.

"Ai."

La Mục nói:

- Nếu như Vân Phi Dương ở đây thì dễ làm rồi, hắn khẳng định có biện pháp tìm được bảo vật.

Vân Lịch lên tiếng:

- Hắn đã tới.

Tên này từ khi tiến vào động phủ vẫn trầm mặc ít nói.

- Hắn đã đến?

La Mục ngạc nhiên.

- Không sai.

Vân Lịch cau mày đáp:

- Ta ngửi được khí tức của tên này, hắn đã đi qua đây.

- Được đó.

La Mục nhếch miệng cười nói:

- Không nhìn ra lỗ mũi của ngươi còn thính hơn cả mũi chó.

Đối với câu nói đùa này, Vân Lịch không để ý, thầm nghĩ trong lòng:

- Trong không khí còn có một cỗ khí tức làm cho người ta chán ghét nữa.

Hắn không chỉ ngửi được khí tức Vân Phi Dương.

Còn ngửi được khí tức Ma Tôn.

Tiểu tử này là Âm Dương Thần chuyển thế, mặc dù không có Thần Cách hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là Thần tộc.

La Mục lại không được.

Hắn chỉ kế thừa y bát Kim Cương Thần, tuy lấy được được Thần Cách hoàn chỉnh, nhưng chưa triệt để kích phát, vẫn chỉ là phàm nhân.

- Ta thử một chút.

Vào lúc này, Thác Bạt Lưu đi tới, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, thi triển tuyệt chiêu tái hiện hình ảnh của mình.

- Không sai.

Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, nói:

- Quốc sư cùng Mục Cô Nương từng tới đây.

La Mục hỏi:

- Có thể tìm tới hắn không?

Thác Bạt Lưu không nói, tiến về thông đạo bên phải, chỗ hắn đi chính là lộ tuyến Vân Phi Dương và Mục Oanh đang đi.

Có Thác Bạt Lưu, mọi người tìm kiếm Vân Phi Dương nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bất quá.

Vân Lịch đi trên đường thủy chung trầm mặc không nói.

Từ khi tiến vào động phủ.

Hắn cảm nhận được Thuần Dương chi khí, giờ phút này đang cố gắng khóa chặt phương vị để có thể tìm được Xích Dương Châu trên vách đá viết.

Thân là Dương thể Âm Dương Thần.

Trong thân thể Vân Lịch ngưng tụ là Thuần Dương chi khí, hắn có cảm ứng mãnh liệt đối với bảo vật thuần dương như Xích Dương Châu, chỉ là bị hoàn cảnh phức tạp trong động phủ giới hạn, tạm thời không cách nào xác định được phương vị.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 635: Ờ há!


Sau khi Vân Phi Dương suy đoán ra nguyên nhân Ma Tôn chạy trốn, nhất thời nhẹ nhõm không ít.

Chí ít.

Mình có thể dựa vào thân phận Chiến Thần hù dọa tên Ma Tôn có thực lực đạt tới Vũ Thánh mà trong tay còn cầm chí bảo cường đại kia, để hắn kiêng kỵ.

Bất quá.

Vừa đi mấy bước, Mục Oanh đột nhiên ngừng chân, nói:

- Vân đại ca, ta cảm giác được sự tồn tại của chí bảo!

- Hả?

Vân Phi Dương hỏi lại:

- Ở đâu?

Mục Oanh giơ tay chỉ qua một thông đạo bên trái, nói:

- Hẳn là hướng này.

Vân Phi Dương không nói nữa.

Dẫn nàng đi theo hướng kia.

Hai người đi vào không bao lâu, Ma Tôn được Huyết Âm châu dẫn dắt lại tới đây, sau khi cảm nhận được khí tức Vân Phi Dương, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn đi qua.

Sau nửa canh giờ.

Được Thác Bạt Lưu chỉ đường, mấy người La Mục cũng chạy tới, bọn họ đi vào đầu thông đạo kia, đợi sau khi tất cả đều đi vào, cửa đường hầm oanh một tiếng, bị cự thạch triệt để phong tỏa.

Vân Phi Dương cùng Mục Oanh lần lượt đi qua mấy sơn động, cuối cùng đi vào một đại điện.

- Ghê vậy nè.

Đứng trong đại điện trống trải, nhìn thạch trụ dựng đứng xung quanh, Vân Phi Dương cất lời:

- Rốt cục không còn là sơn động nữa.

- Vân đại ca.

Mục Oanh chỉ về phía trước nói:

- Nhìn kìa!

Vân Phi Dương theo phương vị nàng chỉ nhìn lại, thấy vách đá cuối đường trên đại điện treo một bức họa, trên tranh vẽ một trung niên, người này hình dáng vĩ ngạn, khí vũ hiên ngang, có một phong phạm của đại sư.

Trước người hắn treo hai khỏa ngọc cầu kỳ quái, đều là màu đỏ.

- Nhật Nguyệt Vũ Thần đây hả.

- Hai khỏa cầu trơn bóng kia chẳng lẽ đều là Xích Dương Châu?

- Không ngờ lại có hai khỏa!

Vân Phi Dương nói.

Mục Oanh đi tới, hai tay hợp thành hình chữ thập triều bái với bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần.

- Oanh Oanh.

Vân Phi Dương cười nói:

- Một Vũ Thần mà thôi, bái gì mà bái chứ.

Mục Oanh giải thích:

- Vân đại ca, ta đang theo quy củ Thần Mộ Tộc, một khi tiến vào mộ huyệt, nhìn thấy chủ mộ đều phải cúi đầu kính bái.

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, nói:

- Nha đầu ngốc, chỗ này là động phủ người ta đã từng tu luyện, không phải mộ địa.

Mục Oanh nghĩ một hồi bừng tỉnh.

- Ờ há!

Nói rồi vội vàng lại về phía bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần một cái, nói:

- Tiền bối, ta không có ác ý, nếu như người trên trời có linh, đừng xem là thật.

"Phù phù."

Vân Phi Dương trực tiếp ngã quỵ.



Trong đại điện ngoài trừ treo một bức họa, không còn bài trí gì cả, lộ ra trống rỗng, Vân Phi Dương nhìn xem đại điện vài vòng, cũng không phát hiện chỗ gì đặc thù.

- Oanh Oanh, muội xác định nơi này có Xích Dương Châu?

Mục Oanh vận chuyển Ngũ Hành Bát Quái, vừa đi vừa nghĩ, tràn đầy khó hiểu nói:

- Kỳ quái, mới vừa rồi còn cảm ứng được, làm sao vừa tiến vào đại điện đã mất dấu rồi.

Vân Phi Dương lắc đầu.

Võ giả cấp bậc loại này lưu lại cơ duyên trong động phủ tuyệt không dễ tìm a.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 636: Cũng không lâu lắm.


Mà.

Nhật Nguyệt Vũ Thần còn có lương tâm, chí ít cũng không giống như Tiêu Dao Hoàng, trong động phủ bố trí đầy bẩy rập nguy hiểm đến hố người hữu duyên.

"Két."

Đột nhiên, Vân Phi Dương một chân giẫm lên sàn nhà, chỗ đó nhất thời lõm xuống, trên mặt hắn hiện ra vẻ đặc sắc, sụp đổ nói:

- Không phải chứ, cái miệng ta linh vậy sao, nói cái gì tới cái đó!

- Vân đại ca, sao thế?

Mục Oanh quay người đi tới.

- Đừng tới đây!

Vân Phi Dương ngăn cản nàng, vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta dẫm lên bẩy.

- A?

Mục Oanh biến sắc.

Căn cứ theo kinh nghiệm Vân Phi Dương, nếu đã đạp trúng cơ quan, chỉ cần không nhấc chân lên, hẳn cơ quan sẽ không phát động!

Khoan hãy nói.

Cứ bảo trì tư thế như vừa rồi, đại điện hết thảy như thường cũng không xuất hiện ám tiễn các loại bẩy rập.

Chỉ là.

Thủy chung duy trì như thế cũng không phải biện pháp.

Đối mặt với bẩy rập không biết, Vân Phi Dương phá lệ cảnh giác, nói:

- Oanh Oanh, muội lui về sau một chút đi.

Hắn muốn để Mục Oanh đi xa xa ra cách hắn một đoạn xa, sau đó dựa vào tốc độ lao ra, cùng nhau tiến nhập vào đường hầm vừa rồi.

Mục Oanh đứng không nhúc nhích.

Nàng cúi đầu, ngón trỏ hai tay nhẹ nhàng đụng vào nhau, ấp úng nói:

- Vân... Vân đại ca, ta cũng dẫm lên bẩy.

Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, quả nhiên, chỗ sàn nhà chân phải Mục Oanh giẫm cũng bị lõm xuống, hắn vỗ đầu một cái nói:

- Xong.

Mới vừa rồi còn nghĩ Nhật Nguyệt Vũ Thần không tệ, không bố trí bẩy rập trong động phủ, vừa nói xong, Vân Phi Dương và Mục Oanh đã giẫm lên bẫy.

Bất đắc dĩ.

Hai người chỉ có thể đứng như vậy, không dám xê dịch, dù sao ai cũng không biết trong động phủ của Vũ Thần này có bẩy rập cường đại gì đang chờ đợi mình.

Nhưng.

Vào lúc này.

Ma Tôn cũng chạy tới.

Bời vì Linh Niệm không cách nào thi triển, rồi bị thạch trụ ngăn trở hai người Vân Phi Dương, cho nên hắn cũng không có chú ý tới họ, rất nhanh đã đi tới trước bức họa.

"Két."

Quay người lại, mất đất chỗ chân hắn đạp chân vào nhất thời lõm xuống, Ma Tôn cũng không để ý, muốn nhấc chân lên thì trùng hợp nhìn thấy Vân Phi Dương đang đứng như người mẫu trước mắt mình.

Thời điểm hắn đang suy tư làm cách nào để né tránh Vân Đại Tiện Thần, mà Vân Phi Dương cũng đang có suy nghĩ tương tự thì đột nhiên thấy dưới chân đối phương bị giẫm lõm, nhất thời sụp đổ.

Mẹ nó.

Trong đại điện rốt cục có bao nhiêu bẩy rập đây!

Ma Tôn nhìn thấy Vân Phi Dương, âm thầm kêu khổ, muốn nhấc chân chuồn đi, lại nghe đối phương nói:

- Đừng nhúc nhích!

Dát.

Ma Tôn không dám nhúc nhích.

- Tiểu tử.

Vân Phi Dương lạnh mặt nói:

- Chúng ta hai lần gặp nhau, cũng coi như hữu duyên, còn dám chạy, có tin bản Chiến Thần thông chết ngươi!

Nói thật.

Hắn ước gì Ma Tôn mau mau xéo đi.

Nhưng tên này cũng giẫm trúng bẩy, nếu như nhấc chân, lỡ phát động cơ quan gì, hắn chạy được, mình và Oanh Oanh thì xui xẻo.

Ma Tôn bị hắn hù, kinh hãi không dám nhúc nhích, dù sao, tên này là Thần Giới Chiến Thần, nếu chọc giận hắn, một ánh mắt đã có thể trừng chết chính mình.

Cứ như vậy.

Ba người bảo trì tư thế như cũ.

Cũng không lâu lắm.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 637: Không có việc gì.


Vân Phi Dương nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến, đưa đầu dò qua liền thấy bọn người La Mục đang đi ra từ trong thông đạo.

Bọn họ làm sao tới đây?

- Phi Dương ca!

La Mục phát hiện Vân Phi Dương, lúc này đại hỉ, vội vã chạy tới, bọn người Long Chấn Vũ theo sát phía sau.

Vân Phi Dương hô lớn:

- Đừng tới đây...

"Tạch tạch tạch!"

Từng đợt thanh âm vang lên trong đại điện, bọn người La Mục tuy đều dừng lại, nhưng mặt đất dưới chân họ đều bị lõm xuống.

Tình huống như thế nào đây?

La Mục không hiểu, muốn tiếp tục tiến lên, lại nghe Vân Phi Dương quát:

- Đừng nhúc nhích!

Hắn vận khí đan điền rống lên một tiếng như sấm bên tai, La Mục cùng bọn người Long Chấn Vũ đang muốn tiến lên nhao nhao ngừng lại tại chỗ.

- Quốc sư, sao thế?

Thác Bạt Lưu khó hiểu hỏi.

- Móa!

Vân Phi Dương tức miệng mắng to:

- Các ngươi dẫm lên bẩy rồi!

Lời vừa nói ra.

Sắc mặt đám người La Mục đột nhiên đại biến.

Nơi này chính là động phủ của Vũ Thần, nếu có bẩy rập gì, chắc sẽ rất đáng sợ, cuối cùng, mọi người nhao nhao ngây người bất động.

Vân Phi Dương thật có xúc động muốn chửi mẹ nó.

Toàn bộ đám người tiến vào đều giẫm lên bẩy rập, nếu như buông lỏng chân, không chừng sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền a.

Trong đại điện xuất hiện một màn rất buồn cười.

Vân Phi Dương và mười người khác đứng yên tại chỗ, duy trì khoảng cách nhất định với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nhúc nhích.

Mà.

La Mục còn đang duy trì tư thái cất bước đi, cái chân còn để lơ lửng giữa trời, tư thái ưu mỹ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

- Để Chiến Thần kiêng kỵ như vậy, bẩy rập ẩn tàng trong động phủ của một Vũ Thần nho nhỏ này khẳng định phi thường kh*ng b*!

Ma Tôn thầm nghĩ trong lòng.

- Vân đại ca.

Khuôn mặt nhỏ Mục Oanh bị kéo căng, lên tiếng hỏi:

- Chúng ta nên làm gì đây?

Bọn người La Mục nhao nhao nhìn qua, trong loại tình huống này, bọn họ chỉ có thể ký thác vào trên người Vân Phi Dương.

- Để ta ngẫm lại.

Vân Phi Dương nhanh chóng suy nghĩ.

Không bằng tìm một tảng đá đặt lên bẩy rập?

Vân Phi Dương câu thông Phi Dương đại lục, nhưng lại không thể, giống như bị một lực lượng nào đó giam cầm.

- Không ngờ ở đây không chỉ phong tỏa Linh Niệm, thế giới trong thể nội ta cũng bị ngăn cách.

- Không sao, còn không gian giới chỉ!

Vân Phi Dương vội vàng câu thông không gian giới chỉ, nhưng bi kịch phát hiện, cái đồ chơi này cũng bị phong tỏa, không cách nào liên lạc được.

Mẹ nó.

Chơi chết người rồi!

Vân Phi Dương có chút gấp gáp.

Đột nhiên, ánh mắt khóa chặt trên cây cột bên cạnh, thầm nghĩ:

- Phá hủy một cây cột, chắc sẽ không đổ sụp đâu?

"Hô!"

Hắn vung chưởng đánh tới.

"Oanh!"

Đám người nhìn qua, thấy tay Vân Phi Dương đập vào trên cây cột, đang lộ vẻ mặt phong khinh vân đạm.

Mục Oanh nghi ngờ hỏi:

- Vân đại ca, huynh làm gì vậy?

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương cười một tiếng, sau đó thu tay lại, tâm lý lại rơi lệ nói:

- Ngọa tào, thạch đầu gì mà cứng như thế!

Không thể câu thông đạo cụ trữ vật, thạch đầu lại quá cứng đánh không vỡ, thực khiến người ta sụp đổ.

- Như vậy đi.

Vân Phi Dương nói:

- Ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau phóng tới hang động trước...

"Ầm ầm!"

Lời nói còn chưa dứt, cửa đường hầm đã bị cự thạch phong tỏa, thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, nuốt luôn mấy chữ cuối cùng vào trong.

A a!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 638: Sao bẩy rập không xuất hiện?


Một khắc này.

Vân Phi Dương kém chút ôm đầu kêu to.

"Ào ào."

Trong đại điện yên tĩnh đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ quái, mọi người cẩn thận nghe tiếp, nhất thời khẳng định, đây là tiếng nước chảy!

- Mau nhìn dưới chân!

La Mục hô to.

Mọi người cúi đầu xem xét, chỉ thấy khe hở dưới sàn nhà không ngừng có nước chảy ra, rất nhanh đã dâng lên khoảng nửa tấc.

Nước càng tuôn càng nhanh.

Trong khoảng thời gian ngắn đã lên tới cổ chân, bọn người Vân Phi Dương bởi vì chân đạp bẩy, không dám nhúc nhích.

- Xong rồi!

La Mục buồn bực lên tiếng:

- Chúng ta sẽ bị chết chìm ở đây a.

- Đáng giận!

Vân Phi Dương quát:

- Chư vị, ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau phóng tới thông đạo, oanh mở bàn đá kia!

- Được.

Mọi người đồng ý.

Dòng nước càng lên càng cao, bọn họ không thể ngồi chờ chết.

- Một.

Vân Phi Dương hô một tiếng.

Bọn người La Mục bắt đầu bộc phát tu vi, ánh mắt gắt gao khóa chặt khối đá che chắn thông đạo.

- Hai.

Vân Phi Dương đếm đến hai.

Giờ phút này, hắn ngưng tụ thuần linh lực trên đùi, tùy thời phóng tới Mục Oanh, ôm nàng vào ngực, rồi hướng đến thông đạo bên kia.

Nhưng.

Khi hắn chuẩn bị đếm tới ba.

"Xoát!"

Ma Tôn đi trước một bước, trong tay ngưng tụ mạnh mẽ Ma khí.

Hắn đột nhiên làm vậy để Vân Phi Dương bất ngờ, đợi lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng đại biến, lúc này phóng tới Mục Oanh, bảo hộ nàng trong ngực.

"Ầm ầm!"

Một tiếng vang thật lớn truyền lại.

Cuồng bạo Ma khí lộng hành quấy rối, kình phong bay loạn, bọn người La Mục bị lực lượng cưỡng ép không ngừng lùi lại, cũng may từ đầu đã bạo phát toàn bộ tu vi, nếu không thì đã bị cuốn bay!

Rất nhanh.

Kình phong tiêu tán, Ma khí thu liễm.

Sắc mặt mọi người khó coi ngẩng đầu, chỉ thấy hắc bào nam tử đang đứng trước thông đạo lộ vẻ mặt thống khổ.

Còn về khối đá kia vẫn bình yên vô sự, một vết nứt nhỏ cũng không có!

Vân Phi Dương che chở Mục Oanh bên trong, khóe miệng co giật.

Một quyền vừa rồi của tên kia chí ít đạt đến vạn trọng, thế mà không thể phá nát bàn đá, đến cùng là thạch đầu gì mà cứng vậy!

Nhưng vào lúc này.

Hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn, chính là mọi người đã thoát ly vị trí cũ.

Nói đúng là, cơ quan bị kích hoạt! Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, quát to:

- Bẩy rập phát động, mọi người nhanh ôm nhau!

"Xoát xoát!"

La Mục bọn người nhao nhao theo sát tới.

Mười người ôm thành một đoàn, chỉ có tên Ma Tôn bị bỏ rơi bên ngoài.

Đương nhiên.

Vì kiêng kị đối với Vân Phi Dương, Ma Tôn không dám hành động lỗ mãn, hắn vội vàng đứng trước bàn đá phóng thích tu vi, cảnh giác nhìn xung quanh chuẩn bị đối mặt với cơ quan bẩy rập tùy thời có thể xuất hiện.

Một hơi.

Hai hơi.

Ba hơi.

Thời gian từ từ trôi qua...

Mọi người vây tại một chỗ, toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng, chờ thật lâu mà bẩy rập vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ đại điện trừ nước đang dần trên nâng lên, không có bất kỳ biến hóa nào.

- Chuyện gì xảy ra?

- Sao bẩy rập không xuất hiện?
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 639: Sàn nhà đổ sụp!


- Chẳng lẽ sàn nhà bị lõm không phải một loại phát động nào đó của bẩy rập?

Thời điểm mọi người đang nghị luận đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương, tựa như đang hỏi, đại ca, ngươi cho một lời giải thích nào.

- Cái này cái này. . .

Đối mặt ánh mắt của tất cả mọi người, trên gương mặt dày hơn mặt đường của Vân Phi Dương trên truyền đến cảm giác nóng rát.

Giờ phút này.

Hắn đã hiểu, hình như mình đoán sai, giẫm lên sàn nhà bị lõm cũng sẽ không phát động cơ quan bẩy rập.

Mẹ nó.

Quá mất mặt rồi!

Quả nhiên.

Giẫm lên sàn nhà bị lõm cũng không phát động cơ quan bẩy rập, bởi vì một khắc đồng hồ đã trôi qua, chuyện gì cũng không phát sinh, chỉ có dòng nước đã dâng lên đến hông.

Dựa theo tốc độ này, rất nhanh sẽ bao phủ bọn họ.

Ma Tôn trầm tĩnh lại, cảnh giác nhìn Vân Phi Dương, thầm nghĩ:

- Hắn đến cùng đang làm gì?

Đường đường là một Chiến Thần, tên này hoàn toàn có thể tung một kích phá nát đại điện, chẳng lẽ giả heo ăn thịt hổ trước mặt những phàm nhân này?

Không sai.

Người này có một xưng hô khác tại Thần Giới, gọi là Tiện Thần, nhất định là hắn đang đùa bỡn những nhân loại đáng thương kia.

Ma Tôn cảm thấy nhân loại thật đáng thương?

Nhưng lại không biết, người đáng thương nhất là hắn, luôn luôn tự mình phán đoán.

- Vân đại ca.

Mục Oanh lên tiếng:

- Không có bẩy rập gì nha.

- Đừng... Đừng nói nữa!

Vân Phi Dương vịn cột, giả bộ thống khổ nói:

- Tim ta đau quá man!

Rõ ràng không có cơ quan bẩy rập gì cả.

Cũng do hắn tài lanh cảnh báo để mọi người thật sự cho rằng có bẩy, ôi, còn cái nhục nào hơn cái nhục này...

"Hắc."

La Mục đi qua chào hỏi Ma Tôn.

- Bằng hữu, ngươi là ai?

Lời vừa nói ra.

Mọi người lúc này mới quan sát tỉ mỉ hắc bào nam tử, đừng nói là bằng hữu Vân Phi Dương nha?

- Hắn là Ma tôn, chủ hung làm hại Tinh Thần đại lục.

Vân Phi Dương thản nhiên nói.

Mọi người nghe vậy không khỏi ngây người.

La Mục đang đi qua, nụ cười trên mặt ngưng kết, chợt nhanh chóng lui về sau, tâm lý sụp đổ nói:

- Mẹ ơi, đại ca, sao ngươi không nói sớm!

Sau khi biết được thân phận Ma Tôn.

Bọn người Long Chấn Vũ đều dựa sát vào người Vân Phi Dương, dần tu vi phóng thích, cảnh giác phòng bị.

Ma Tôn cũng cảnh giác vạn phần.

Nhưng.

Ngay thời điểm nước dâng lên đến cổ mọi người, bức họa đang treo trên thạch bích đột nhiên lấp lóe ánh sáng, hình thành một chùm sáng bắn xuống sàn nhà chỗ mà Vân Phi Dương đã từng giẫm lên.

"Hưu!"

Tia sáng bị b*n r* lại bay về phía mặt đất Mục Oanh từng giẫm, sau đó rơi vào những điểm mà mọi người giẫm qua trên sàn nhà.

"Ong ong!"

Tia sáng liên tiếp kết nối mười điểm, lưu quang hình thành văn tuyến rắc rối phức tạp.

- Chuyện gì xảy ra?

Mọi người bắt đầu cảnh giác, Vân Phi Dương theo bản năng che chở Mục Oanh vào lòng.

Đột nhiên.

Sàn nhà đổ sụp!

"Xoạt!"

Tất cả nước trong điện đều rơi xuống.

Mọi người không thể tránh né cũng rớt xuống, trong lúc đó truyền đến tiếng rống của Vân Phi Dương:

- Con mẹ nó… ta đã nói mà, đây là bẩy rập!
Thanh âm quanh quẩn khắp đại điện.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back