Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 305: Ba Quận đột kích


Quân doanh.

Bên trong Tiểu hình Trọng lực Tụ Linh Trận.

Diệp Nam Tu, Hắc Mao, Khúc Vãn Ca từng người trợn to hai mắt.

Bọn họ cúi đầu nhìn đan dược tròn trịa trong tay, khó có thể tin nói:

- Đan dược trực tiếp đột phá Vũ Sư?

Có phải đang nằm mơ không?

Có phải trong khoảng thời gian này tu luyện quá mức nên sinh ra ảo giác?

Vân Phi Dương cười nói:

- Không ăn?

- Ăn! Ăn! Ăn!

Ba người ba miệng một lời, vội vàng nuốt vào.

Đan dược vào miệng lập tức tản mát ra mùi thơm thanh đạm, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau một khắc.

Sắc mặt ba người đại biến.

Bời vì, đan dược hóa thành năng lượng dung nhập kinh mạch, bộc phát ra Linh lực bàng bạc, chúng nó dần ngưng tụ đi vào đan điền, cũng cuối cùng bao khỏa Linh Hạch.

Một khắc đồng hồ sau.

Cường đại Linh lực bao phủ quanh Linh Hạch bỗng nhiên vỡ vụn, tạo thành thuần linh hạch càng cường đại!

Nói cách khác.

Ba người Diệp Nam Tu thuận lợi đột phá Vũ Sư!

Toàn bộ quá trình đơn giản không tưởng nổi. Thậm chí, bọn họ đều không có bất kỳ cảm giác gì, cứ như vậy đột phá.

Tu vi đạt đến Vũ Sư, để ba người phát ngốc.

Một tháng tu luyện đột phá Vũ Đồ, đã để bọn hắn hưng phấn vài đêm khó ngủ.

Bây giờ trong một khắc đồng hồ, từ Vũ Đồ đột phá đến Vũ Sư, rung động mang đến trực tiếp đánh tan nội tâm bọn hắn, hết thảy đều không chân thực, phảng phất như một giấc mộng!

- Tu ca!

Ba! Ba!

- Đau!

Hắc Mao và Khúc Vãn Ca bụm mặt, nước mắt ào ào chảy xuống.

Ha ha ha!

Diệp Nam Tu che mặt, ngửa đầu cười to, nước mắt từ giữa khe hở ngón tay chảy ra.

Đối với bọn hắn, đời này có thể đột phá Vũ Đồ đã là nằm mơ rồi. Nhưng vẻn vẹn một khắc đồng hồ, đã từ Vũ Đồ đột phá đến Vũ Sư.

Hết thảy, đều bởi vì Vân Phi Dương.

- Ô ô…

Ba người khóc vọt tới, ôm đùi Vân Phi Dương khóc lớn.

- Phi Dương ca, đời này chúng ta sinh là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi!

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

Bọn người Diệp Nam Tu là đám đầu tiên nhận biết khi hắn mới vừa vào Quý Thủy Đường, bây giờ đã qua một năm, đã từng uống rượu, từng đánh qua một trận, quan hệ như huynh đệ.

Vân Phi Dương đối đãi nữ nhân hào phóng, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi huynh đệ.

Huống hồ.

Những người này còn là thủ hạ mình.

Bọn họ cường đại mới có thể theo mình lập công huân bất thế.

Đan dược đề bạt Vũ Sư b**n th**, nhưng tạm thời hắn chỉ định cho ba người Diệp Nam Tu phục dụng, cũng dặn bọn họ không được truyền ra ngoài.

Binh lính đội tiên phong thì hắn tạm thời không có ý định cấp cho.

Thứ nhất.

Nếu để cho bọn họ đều đột phá Vũ Sư, tin tức tất nhiên không giấu được, đan dược một khi truyền đi sẽ dẫn tới phiền phức không tất yếu.

Đây là tất nhiên.

Đan dược trực tiếp đột phá Vũ Sư, nếu như truyền ra Vạn Thế Đại Lục, sẽ gây nên oanh động to lớn.

Đến lúc đó sẽ có cường giả đứng đầu vì dòng chính nhà mình giết tới Đông Lăng Quận.

Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, miễn cưỡng có thể đánh giết Vũ Vương sơ kỳ, đối mặt đối thủ mạnh hơn, có thể chạy trốn hay không cũng khó nói.

Cho nên, nhất định phải điệu thấp.

Thứ hai.

Đan dược lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương luyện chế, vô cùng trân quý, trừ phi người tin được nếu không thì không thể tùy tiện cho người khác.

Ba người Diệp Nam Tu tiếp tục tu luyện trong trận pháp, Vân Phi Dương đang tính toán việc có cho Mục Oanh tới một khỏa hay không.

Bất quá.

Khi hắn chuẩn bị trở về Đông Lăng học phủ, lại bị Lâm Chỉ Khê chặn lại.

- Phụ thân ta triệu kiến.

Vân Phi Dương nói:

- Chuyện gì?

Lâm Chỉ Khê nói:

- Thiên Vũ Quận có động tĩnh.

Vân Phi Dương hưng phấn lên.

Tên này hiện tại chỉ hy vọng Thiên Vũ Quận gây sự, như vậy hắn mới có cơ hội thu hoạch quân công, thăng cấp càng nhanh.

Quả nhiên.

Khi hắn theo Lâm Chỉ Khê đi vào thư phòng Lâm Nhược Hiên, đã thấy Lâm Nhược Hiên mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế, đám Tướng quân xung quanh cũng nghiêm mặt.

Vân Phi Dương cười bỉ ổi hỏi.

- Nhạc phụ đại nhân, làm sao thế?

Lâm Nhược Hiên ném mật báo trên bàn cho hắn.

- Nhìn đi.

Trong lòng chúng tướng hoảng hốt.

Một Bách Phu Trưởng có thể nhìn mật báo cao đẳng, nhất định được thành chủ vô cùng coi trọng, về sau phải nịnh bợ thật tốt.

Vân Phi Dương mở mật báo, thần sắc dần ngưng trọng.

Căn cứ tình báo, ba quận lân cận xung quanh Thiên Vũ Quận phái quân đội đến Thiết Cốt Thành, binh lực đoán sơ qua khoảng 20 vạn!

- Phiền phức.

Vân Phi Dương nói:

- Một lần đến nhiều như vậy, Thiết Cốt Thành sẽ nguy hiểm.

Ba.

Lâm Nhược Hiên phẫn nộ vỗ bàn, nói:

- Thiên Vũ Quận khinh người quá đáng.

Ba quận này là minh hữu của Thiên Vũ Quận, luận bàn đánh cược vừa kết thúc không bao lâu đã xuất binh, thằng ngu cũng nhìn ra họ bị Thiên Vũ Quận xúi giục.

- Nhạc phụ đại nhân.

Vân Phi Dương hỏi:

- Đông Lăng Quận chúng ta không có đồng minh?

Lâm Nhược Hiên khổ sở đáp.

- Không có.

Vân Phi Dương im lặng.

Vạn Thế Đại Lục nhiều Quận Quốc như vậy, vậy mà không có một cái minh hữu, lăn lộn ra làm sao thế.

Đây không phải vấn đề lăn lộn hay không mà là thực lực.

Phải biết.

Phía Bắc Đông Lăng Quận là Thiên Vũ Quận, phía Tây là Thượng Toàn Quận, hai Quận Quốc, một cái tứ tinh thành, một cái khác chuẩn ngũ tinh, thực lực tổng hợp đều cao hơn Đông Lăng Quận.

Kết minh trên việc thực lực ngang bằng, người yếu chỉ bị chinh phạt.

Thượng Toàn Quận không xuất binh, cũng bởi vì mấy năm trước Lâm Nhược Hiên đã gửi một số lớn kim ngân tài bảo, đổi lấy hòa bình ngắn ngủi. Nếu không, hai mặt thụ địch, sớm muộn gì cũng toi.

Nói đơn giản.

Đông Lăng Quận nhìn như thái bình, nhưng lại kẹp giữa hai Quận Quốc như hổ rình mồi, rất gian nan.

Vân Phi Dương lên tiếng.

- Bọn họ ở xa sẽ không đánh lâu, chúng ta chỉ cần tử thủ Thiết Cốt Thành, có thể hao tổn bọn họ.

Lâm Nhược Hiên gật đầu.

- Không sai.

Nhưng.

Hắn khổ sở nói:

- 20 vạn đại quân đột kích, muốn giữ vững Thiết Cốt Thành quá khó.

Những năm nay, Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận chiến tranh lâu dài, binh lực hao tổn nghiêm trọng, tính cả lần mộ binh này, binh lực cũng mới vừa góp đủ bảy, tám vạn.

Nhân số như thế muốn chống lại 20 vạn đại quân công thành, quả thực nói mơ giữa ban ngày.

- Có thể gia cố thành.

Vân Phi Dương chủ động xin đi giết giặc.

- Xin cho tiểu tế dẫn đầu đội tiên phong tiến về Thiết Cốt Thành, bố trí thành phòng.

Lâm Nhược Hiên ngạc nhiên.

Gia cố thành phòng, tùy tiện nói chơi sao?

Cái này cần nhân lực cùng vật tư.

Huống hồ, đại quân ba quận sẽ đến sau nửa tháng, thời gian ngắn như vậy, có thể gia cố cái gì?

Các Tướng quân nhao nhao lắc đầu.

Hành quân tác chiến cũng không phải nói chơi, đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận tuổi còn rất trẻ chắc nghĩ sự việc đơn giản.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Nhạc phụ đại nhân, thời gian cấp bách, không lại do dự.

- Tốt.

Lâm Nhược Hiên nói:

- Lập tức lên đường, dẫn đội tiên phong trước một bước tiến về Thiết Cốt Thành.

- Tuân Lệnh.

Vân Phi Dương cười một tiếng, kéo Lâm Chỉ Khê rời đi.

Trên đường, Lâm Chỉ Khê nhíu mày, nói:

- Ngươi thật muốn đi gia cố thành?

- Đúng vậy.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi cho rằng không thể sao?

- Ừm.

Lâm Chỉ Khê nói thẳng:

- Gia cố Thành, cần đại lượng vật tư cùng tài liệu, những vật này, ngươi từ nơi nào thu được?

- Ai.

Vân Phi Dương nói:

- Chẳng lẽ chỉ có gạch cùng vật liệu gỗ, mới có thể gia cố thành phòng? Sao không nghĩ thêm phương pháp khác.

Lâm Chỉ Khê tựa như hiểu ra.

- Ngươi dùng trận pháp gia cố?
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 306: Tụ Quang Phòng Ngự Trận


Hai mười vạn đại quân tùy thời giết tới, thời gian rất gấp gáp, muốn gia cố thành phòng nhanh, phương pháp bình thường khẳng định không được, chỉ có thể dựa vào trận pháp.

Bất quá.

Lâm Chỉ Khê cho rằng, trận pháp gia cố thành phòng không đáng tin cậy.

Dù sao, kiến tạo trận pháp có thể chống lại hai mươi vạn đại quân, cần tốn thời gian rất lâu, thời gian ngắn rất khó hoàn thành.

Quan trọng hơn là.

Trận pháp mặc dù xây xong, cũng phải cần Trận Pháp đại sư gia cố, nếu không rất khó phòng vệ.

- Yên tâm đi.

Vân Phi Dương đoán ra ý nghĩ Lâm Chỉ Khê, chân thành nói:

- Nam nhân của ngươi đã nghĩ đến biện pháp này, tự nhiên nắm chắc.

- Đúng không.

Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt nhưng trong lòng chờ mong.

Vân Phi Dương tuy biểu hiện rất ngông cuồng, nhưng nói được thì làm được, tỉ như đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, đánh bại Trương Hằng những thiên tài đã từng có thực lực cao hơn hắn.

Trở lại quân doanh.

Vân Phi Dương triệu tập binh lính, tiến về Thiết Cốt Thành.

- Muốn ra tiền tuyến rồi à?

- Quá tốt!

Mọi người hưng phấn bắt đầu chuẩn bị.

Diệt một Mãnh Hổ Trại, bọn hắn cũng không có cảm giác tự hào gì, chân chính chứng minh chính mình chỉ có chiến trường tàn khốc!

Vân Phi Dương trở về Đông Lăng học phủ, thẳng đến phòng viện trưởng Cao Viễn Chúc.

Cao Viễn Chúc xoát đứng lên, nói:

- Ngươi muốn mượn 50 cao thủ trận pháp?

- Ừm.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nếu có 100 người không còn gì tốt hơn.

Cao Viễn Chúc tức giận quát.

- Cút.

Nói đùa cái gì thế.

Năm mươi người đã khó, còn muốn 100?

- Ai.

Vân Phi Dương mặt khổ sỡ, nói:

- Viện Trưởng đại nhân, Đông Lăng Quận sắp vào cảnh nước mất nhà tan. Vào lúc này, Đông Lăng học phủ chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm đến .

Cao Viễn Chúc trừng to mắt.

Vân Phi Dương đè ép thanh âm, nói tin tức đại quân ba quận xâm phạm cho hắn biết.

- Móa!

Cao Viễn Chúc biết được, chửi ầm lên:

- Thiên Vũ Quận quá bỉ ổi, xúi giục Quận khác đến khi dễ Đông Lăng Quận ta!

Vân Phi Dương phối hợp.

- Khinh người quá đáng!

Cao Viễn Chúc tỉnh táo lại, nhìn hắn sụp đổ, nói:

- Thật không có cao thủ 50 trận pháp đâu.

Lời này nói thật.

Dù sao có thể xưng cao thủ, ít nhất cũng phải bố trí ra trận pháp tứ phẩm trở lên.

Cái này hi hữu như Kiếm Tông, Đao Tông.

Vân Phi Dương nói:

- Gà mờ vừa tiếp xúc trận pháp cũng được.

- Như thế không có vấn đề.

Cao Viễn Chúc đồng ý.

Hai mươi vạn đại quân sắp tiếp cận, có khả năng nước mất nhà tan, Đông Lăng học phủ ra nhân lực, không thể chối từ!

Ngoại ô Đông Lăng thành.

Binh lính Thiết huyết đội tiên phong cưỡi chiến mã, trang bị chiến giáp cùng binh khí phẩm chất cao, bộc phát ra khí thế rung động.

Rất nhiều tân binh đoàn, từ giáo trường nhìn qua, hâm mộ ch** n**c miếng.

Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, lo lắng chờ đợi.

Rất nhanh.

Cao Viễn Chúc mang người từ cổng thành đi tới.

Nhân số không phải 100, học sinh bình thường có thiên phú trận pháp, cũng bị hắn mang tới.

Cao Viễn Chúc nói:

- Tiểu tử, nhiêu đây người đã đủ chưa?

- Đủ.

Vân Phi Dương vung tay lên, nói:

- Xuất phát.

Trăm thiết kỵ mở đường phía trước, trăm Trận Sư theo phía sau, hướng về Thiết Cốt Thành.

Bách tính nội thành cũng không biết Thiết Cốt Thành sắp đứng trước nguy cơ đại quân áp cảnh, nhưng nhìn thấy có quân đoàn xuất động thì thói quen tuôn ra, tiễn đưa quân nhân vệ gia hộ quốc.

Xoát.

Chỗ tối, một đạo hắc ảnh bay vút đi, theo sau quân đội.

Độc Hạt.

Sát thủ mạnh nhất Ám Bộ cũng xuất động.

- Tiểu gia hỏa, đừng để ta thất vọng.

Lâm Nhược Hiên đứng trên tường thành, vẻ mặt nghiêm túc.

Đội tiên phong Thiết Huyết lên đường chỉ mới bắt đầu, sau đó hắn tuyên bố quân lệnh, phái tân binh trong khu huấn luyện lên chiến trường.

Tuy vội vàng, nhưng cũng bất đắc dĩ.

Đối mặt đại quân ba quận sắp đến phải giữ vững Thiết Cốt Thành.

Ngày thứ hai.

Vân Phi Dương suất đội đuổi tới Thiết Cốt Thành.

Phó Tướng Hắc Long Quân Từ Phàm phụ trách thủ thành tự mình mở cửa nghênh đón, cũng hành lễ hướng Lâm Chỉ Khê.

Vào thành.

Vân Phi Dương không có thời gian nói chuyện tào lao, lăng không dậm chân bay lên, nhìn xuống cả tòa Thiết Cốt Thành.

Vị trí địa lý Thiết Cốt Thành thật không tệ, tọa lạc tại một đại sơn mạch đứt gãy, muốn đi vào Đông Lăng Quận, nhất định phải đi qua thành này.

- Thủ ở nơi này, chẳng khác nào giữ vững toàn bộ Đông Lăng Quận.

Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống.

Nhớ kỹ địa hình, hắn bắt đầu bố trí trận pháp.

Đầu tiên, tự nhiên là cổng thành Thiên Vũ Quận, một khi phát sinh chiến tranh, địch quân khẳng định tiến công nơi này.

Xoát.

Vân Phi Dương ngồi trên tòa nhà cao, thức hải hiện ra 32 Kỳ Môn trận.

Trận pháp phổ thông khó có thể chống lại đại quân công kích, lúc này phải dựa vào trận pháp Tiêu Dao Hoàng sáng tạo.

Khó trách.

Hắn dám thề son sắt gia cố thành phòng.

Trận pháp trong 32 Kỳ Môn trận rất nhiều, nhưng thích hợp với chiến tranh đại quy mô chỉ có một loại tên Tụ Quang Phòng Ngự Trận.

Trận này phòng ngự có thể so với Vũ Vương.

Linh Niệm võ giả chỉ cần cường đại, muốn bố trí bao lớn, thì bố trí bao lớn.

Bất quá.

Cũng có khuyết điểm.

Nhất định phải có nhật quang hoặc ánh trăng chiếu xạ mới có thể hình thành phòng ngự trận, nếu không không cách nào vận chuyển!

Vân Phi Dương muốn bố trí, cũng là loại này.

Mà muốn làm, phải làm trận pháp bao phủ cả toàn thành!

Quy mô Thiết Cốt Thành không nhỏ, muốn bố trí trận pháp này rồi chèo chống vận chuyển, khảo nghiệm vô cùng kinh khủng đối với Linh Niệm của võ giả.

Linh Niệm Vân Phi Dương rất mạnh, nếu như dùng thực lực để hình dung thì chính là Vũ Vương đỉnh phong.

Với hắn mà nói, phòng ngự bao phủ cả tòa Thiết Cốt Thành này hẳn không có độ khó.

Nhưng muốn bố trí ra trận pháp đại quy mô rất cần thời gian.

Cũng may.

Có hơn một trăm Trận Sư đi theo.

Bọn họ có tác dụng vẽ trận văn, mỗi người được phân đến một vị trí dựa theo bản vẽ tàn khuyết của Vân Phi Dương mà phác hoạ trận tuyến tại đó.

Phác hoạ trận tuyến, là kiến thức cơ bản mỗi một Trận Sư, chuyện này không phải vấn đề quá lớn.

Như thế.

Vân Phi Dương từ cổng thành bắt đầu, ven đường tìm kiếm địa điểm đặt mắt trận, hơn một trăm Trận Sư bắt đầu dựa theo vị trí hắn đánh dấu, tiến hành phác hoạ.

Dù như thế.

Cũng phải cần vài ngày mới có thể bố trí xong.

- Quận chúa, hắn đang làm gì thế?

Nhìn Vân Phi Dương đi qua đi lại hai ngày ở ngoài thành, Từ Phàm rốt cục nhịn không được hỏi thăm.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Hắn đang bố trí trận pháp.

Từ Phàm có chút mộng.

Tuy không hiểu trận pháp, nhưng cũng đã gặp người ta bố trí qua, nào có giống hắn nói bừa nhảy loạn như thế.

Lâm Chỉ Khê cũng rất mê mang.

Nếu như bố trí trận pháp, hẳn tại một khu vực, trước an bày mắt trận sau lại chậm chậm phác hoạ trận văn, mà tên này chỉ đi dạo vòng vòng còn việc còn lại để mấy tên tập sự làm.

Càng không thể lý giải là, 100 Trận Sư cũng bị tách ra, không có mắt trận làm dẫn đạo mà cứ khắc hoạ trận tuyến kỳ lạ.

Đừng nói Lâm Chỉ Khê.

Học sinh cùng cao thủ Đông Lăng học phủ cũng rất khó hiểu.

Trên bản vẽ, trừ trận tuyến cố định ra, căn bản không có mắt trận, bọn hắn hoàn toàn không biết mình đang bố trí cái gì.

Bọn hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, bọn hắn đang bố trí một tòa trận pháp bao phủ toàn thành.

Chờ toàn bộ trận tuyến nối liền cùng một chỗ vận chuyển, chắc chắn sẽ sáng tạo kỷ lục trận pháp rộng lớn nhất Đông Lăng Quận.

Bọn họ chính là người tham dự trực tiếp cho kỹ lục này!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 307: Lấy lực một người, chống đỡ một tòa thành


Hai ngày sau.

Vân Phi Dương đứng trước cửa chính Thiết Cốt Thành.

Sau khi trăm Trận Sư ngày đêm phân bố dây dưa, Tụ Quang Phòng Ngự Trận quay chung toàn bộ Thiết Cốt Thành đã cơ bản được phác họa.

Chỉ còn một bước kế tiếp chính là kết nối mắt trận cùng trận văn.

Dưới chân Vân Phi Dương, chính là tiếp điểm.

Chỉ cần hắn tiện tay vung lên, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sẽ chân chính hoàn tất, cũng thành lập kỷ lục trận pháp to lớn nhất trong ngàn năm qua.

Tên này không vội vã động thủ, mà đưa mắt ngóng nhìn bầu trời.

Lâm Chỉ Khê đứng sau lưng hắn, khó hiểu nói:

- Ngươi đang làm cái gì thế?

Nhìn mây đen dần dần tán đi, Vân Phi Dương chân thành nói:

- Ta đang đợi mặt trời mọc.

Theo chú giải, Tụ Quang Phòng Ngự Trận mở ra dưới ánh mặt trời mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính.

Lâm Chỉ Khê mờ mịt.

Sau lưng hắn Hắc Long Quân, cùng trăm Trận Sư cũng mê mang.

Thời gian chầm chậm qua.

Mây đen tán đi, thái dương xuất hiện, ánh sáng chiếu rọi cả một vùng.

Xoát.

Vân Phi Dương vung tay lên, mặt đất hiện ra vết ngân.

Tụ Quang Phòng Ngự Trận từ trận văn đầu tiên cho đến trận văn cuối cùng chạy dọc theo mắt trận liên kết với nhau vây quanh cả tòa Thiết Cốt Thành. Trong khoảnh khắc, trận pháp tản mát ra ánh sáng.

Ong ong!

Một đạo lưu quang phóng lên tận trời, trong nháy mắt bao phủ Thiết Cốt Thành, dần dần hóa thành hình dáng một cái vỏ trứng.

Thành công.

Trong lúc trận văn tiếp xúc nhật quang, ngũ phẩm Tụ Quang Phòng Ngự Trận bị kích phát bắt đầu vận chuyển.

- Cái này…

Mọi người hết hồn.

Từng cao thủ trận pháp Đông Lăng học phủ trợn mắt líu lưỡi.

Đại trận này để bọn hắn ngây người.

Lâm Chỉ Khê cũng ngốc trệ, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chấn kinh.

Giờ phút này nàng rốt cuộc minh bạch, bốn ngày Vân Phi Dương đi khắp nơi trong thành làm gì, nguyên lai là bố trí đại trận pháp này!

Phải biết.

Trừ trận pháp lăng mộ Vũ Hoàng xuất hiện trước đây không lâu ra, Đông Lăng Quận sử ký còn chưa xuất hiện trận pháp bao phủ cả một tòa thành bao giờ!

Không thể nghi ngờ, hắn khai sáng lịch sử a.

Trận pháp bao phủ toàn thành rung động thật sâu tâm linh bọn họ!

Nhưng.

Vân Phi Dương lại lộ sắc mặt dữ tợn.

Một khắc Tụ Quang Phòng Ngự Trận hình thành, hắn liền đưa Linh Niệm dung nhập trong trận pháp điên cuồng phân tán khắp các mắt trận như thế mới nâng đại trận lên được.

Lấy Linh Niệm một người chống một tòa thành.

Không thể tưởng tượng nổi.

Như thế sẽ có thống khổ dạng gì.

Mà loại thống khổ này xuất ra từ linh hồn.

Giờ phút này, linh hồn Vân Phi Dương như thoát ly bản thể, dung nhập Tụ Quang Phòng Ngự Trận, hắn như hóa thành Chiến Thần, dùng hai vai kiên cố nâng trận pháp có thể sánh với đại sơn lwn.

Lâm Chỉ Khê ý thức được hắn không ổn, vội vàng hô.

- Ngươi làm sao thế?

Nói xong, đi lên trước.

- Đừng tới đây!

Vân Phi Dương trầm giọng nói.

Dát.

Lâm Chỉ Khê ngừng chân, nàng nhìn thấy khuôn mặt Vân Phi Dương dần dần dữ tợn, ngọc thủ nhẹ nhàng nắm, con ngươi hiện lên một vẻ lo âu.

Nói thật.

Trên mặt Vân Phi Dương xuất hiện thống khổ, để người nhìn thấy động dung.

Lương Âm nhìn trong mắt, lại đau nhức trong lòng.

- Đại trận này cần Linh Niệm cường đại gia trì.

- Một mình hắn làm được?

Vẻ mặt hai Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ nghiêm túc nói:

- Mọi người đừng quấy nhiễu hắn.

Nói rồi, lui lại mấy bước.

Hai người tuy không rõ ràng Tụ Quang Phòng Ngự Trận, nhưng cũng đoán được trận này muốn vận hành, nhất định phải có người dùng Linh Niệm củng cố.

Vân Phi Dương rõ ràng đang gia trì trận pháp.

Giai đoạn này, hắn dung nhập toàn bộ Linh Niệm vào trận pháp, thân thể sẽ bị rút khô, cũng là thời điểm suy yếu nhất, bất kỳ tiếp xúc gì cũng có thể làm hắn bị thương.

Xoát.

Hắc Long Quân cùng tập thể Trận Sư lui lại.

Trước cửa thành.

Chỉ để lại một mình Vân Phi Dương, bóng lưng hắn hiện giờ trong mắt mọi người vô cùng cao lớn, lấp lóe hào quang óng ánh.

Ngoại giới.

Mặt trời chiếu gay gắt.

Ánh sáng mặt trời bắn lên Tụ Quang Phòng Ngự Trận, ánh sáng ngày càng sáng chói.

Vân Phi Dương vẫn đứng trước cửa thành, mượn nhờ ánh sáng mặt trời cùng Linh Niệm siêu cường, phát động trận pháp khắp mỗi ngõ ngách, trận pháp bắt đầu ổn định.

Linh hồn thống khổ giảm bớt, khuôn mặt dữ tợn cũng dần giãn ra.

Sau nửa canh giờ.

Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, Tụ Quang Phòng Ngự Trận vẫn như cũ bao phủ Thiết Cốt Thành.

Đây mới thành công.

Sau này lấy được ánh sáng mặt trời sung túc tắm rửa, trận pháp sẽ gắn bó thật lâu!

Trả giá lớn.

Thời khắc Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, mắt tối sầm lại, té xỉu.

Từ khi trọng sinh đến nay.

Đây là lần đầu tiên hắn không kiềm chế phóng thích Linh Niệm, cuối cùng hao hết Linh Niệm, mà Linh Niệm móc nối linh hồn, hao hết Linh Niệm cũng khiến linh hồn hôn mê.

Đây là Linh Niệm cường đại.

Đổi lại bất kỳ một cao thủ trận pháp ở hiện trường nào, đừng nói chống đỡ trận pháp bao phủ một tòa thành, dù chỉ dung nhập Linh Niệm cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ to lớn.

- Phi Dương ca!

Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao xông lên.

Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm vốn muốn đi qua, lại thấy bọn họ xông trước một bước, cố gắng đè ép suy nghĩ tiến lên.

Nếu như Vân Phi Dương hoàn toàn thanh tỉnh, khẳng định sẽ tức đến ngất đi.

Mẹ nó.

Lão tử diễn thương tổn hôn mê, không phải một hai lần.

Thật vất vả mới ngất đi trước mặt hai đại mỹ nữ, để các nàng chủ động chăm sóc một chút, kết quả lại để mấy tên hỗn đản các ngươi làm hỏng!

- Trời của ta ơi, quá lợi hại!

- Đại trận pháp a, ta lúc làm còn chưa hề nghĩ qua!

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua lưu quang trận pháp ngưng tụ trên không, tràn đầy chấn kinh.

Đừng nói bọn họ.

Quận Quốc xung quanh nhìn thấy loại trận pháp này, khẳng định cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng.

Trận pháp gắn bó hai canh giờ, lưu quang bắt đầu ẩn xuống.

Tụ Quang Phòng Ngự Trận đã hấp thu đầy đủ ánh sáng mặt trời tiến vào trạng thái tự mình ẩn nấp.

- Biến mất sao?

- Đi qua nhìn một chút.

Võ giả không rõ chân tướng đi đến trước cửa thành, đưa tay chạm vào kết quả hiện ra một vòng gợn sóng hình tròn.

- Không biến mất!

- Trận pháp vẫn tồn tại!

Người này khẳng định.

Bất quá hắn bắt đầu suy đoán, lực phòng ngự của đại trận pháp này sẽ mạnh bao nhiêu?

Nếu như bị ngoại giới đâm một cái đã rách, dù có lớn đến nổi bao phủ cả Đông Lăng Quận cũng không có ý nghĩa gì.

- Phòng ngự hẳn sẽ không quá mạnh.

- Ừm.

Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ không quá xem trọng.

Theo lý giải của bọn họ, trận pháp phòng ngự càng lớn, hiệu quả càng phân tán, uy lực cũng sẽ nhỏ dần.

Nhưng.

Đại trận pháp chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn cũng đã rất trâu bò.

Bành

Đột nhiên, trong Thiết Cốt Thành truyền đến tiếng vang.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, thì thấy một chỗ ngoài thành, tứ chi một hắc y nhân dán lên trên tầng lưu quang.

Một khắc này.

Toàn thành đều nhìn thấy.

Tứ chi và mặt Độc Hạt dán lên trận pháp, buồn phiền không thôi.

Hắn được Vân Phi Dương phái ra ngoài tìm hiểu động tĩnh đại quân ba quận, thi triển thân pháp quỷ mị cực tốc vào thành, kết quả hung hăng đâm vào trận pháp.

Càng bi kịch là.

Còn bị nhiều người nhìn thấy!

Xoát.

Độc Hạt giẫm mạnh, che mặt sưng, nhanh chóng biến mất trong ánh mắt của mọi người.

Một Trận Pháp đại sư học phủ ngưng trọng nói:

- Người vừa rồi chắc có tu vi Vũ Tông.

- Không sai.

Người còn lại nói:

- Không biết được trận pháp tồn tại, trực tiếp đụng vào.

Nói đến đây, mặt mo hai người đỏ bừng.

Bọn họ mới vừa rồi còn phỏng đoán cường độ phòng ngự do trận pháp Vân Phi Dương bố trí không quá mạnh. Kết quả Vũ Tông đụng vào cũng không phá vỡ!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 308: Ta đâu có ngu


Vân Phi Dương bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận, rốt cuộc mạnh cỡ nào còn chưa trắc thí.

Bất quá.

Độc Hạt cực tốc trực tiếp đụng vào, nhưng màn phòng hộ không rung chuyển mảy may, để mọi người kết luận có thể chống được công kích Vũ Sư.

Phòng ngự trận lớn như thế có thể chống được Vũ Sư làm tất cả mọi người ngạc nhiên.

Cũng khó trách.

Hai Trận Pháp đại sư học phủ đỏ mặt.

Phải biết.

Mới đầu bọn họ phán đoán, Vân Phi Dương bố trí trận pháp này chắc chỉ phòng ngự được công kích cấp Vũ Đồ.

- Khục.

Trong hôn mê, Vân Phi Dương ho nhẹ một tiếng.

Hắn chầm chậm mở mắt, đầu tiên đập vào mắt là một gương mặt mỹ lệ rung động lòng người.

Lương Âm.

Vân Phi Dương chầm chậm nhắm mắt lại.

Hắn che ngực nói:

- Ta hiện tại rất yếu, nhất định phải hôn một cái mới có thể dậy được.

Trong hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy nữ nhân mình thích vô ý thức tiện lên, quả nhiên là Tiện Thần!

- Tốt.

Thanh âm êm ái truyền đến.

Vân Phi Dương khẽ giật mình, rồi cảm giác gương mặt bị người hôn một cái.

Sảng khoái như vậy?

Hắn mở mắt lần nữa, sắc mặt đại biến, bởi vì trước mắt không phải Lương Âm, mà là La Mục!

Tên kia quệt mồm, cười xấu xa nói:

- Hiện tại, có thể đứng lên chưa?

- A

Vân Phi Dương quát to một tiếng bừng tỉnh.

Vù vù.

Nhìn thấy không có ai trong phòng, hắn xóa mồ hôi lạnh trên trán, hãi hùng khiếp vía nói:

- Nguyên lai là mộng, hù chết lão tử.

Két.

Phòng cửa bị đẩy ra.

Lương Âm từ bên ngoài đi tới, nàng thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, buông lỏng một hơi nói:

- Ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương gian nan xuống giường.

Bởi vì hao phí quá nhiều Linh Niệm, trạng thái hắn giờ vẫn còn rất hư nhược.

Đương nhiên.

Lấy tính cách hắn, dù không có việc gì cũng phải giả ra chút chuyện. Nếu không, sao để Lương Âm thương thương được.

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

- Một ngày một đêm.

Lương Âm quả nhiên đi tới, nhưng cũng không có dìu hắn, chỉ nói:

- Ngươi không nằm thêm lát nữa à?

- Không.

Vân Phi Dương nhấc nhấc tay, cho một ám chỉ rõ ràng.

Mau tới vịn ta.

Lương Âm đi tới, duỗi tay ra đỡ hắn, nói:

- Người áo đen ngươi dẫn đến bị cản ngoài thành vào không được.

Vân Phi Dương lúc này mới nhớ, mình phái hắn đi tìm hiểu tin tức, lúc này trở về chắc đã có tin.

Trước cửa thành.

Vân Phi Dương được Lương Âm đỡ đi đến, một tay dán trên trận pháp.

Độc Hạt bị vây bên ngoài một ngày mới có thể thuận lợi đi vào. Khi hắn vừa mới tiến vào, Vân Phi Dương vội vàng hỏi:

- Tìm hiểu thế nào?

Độc Hạt nói:

- Ba quận phái ra ba mươi vạn đại quân.

- Ba mươi vạn?

- Trên tình báo không phải nói hai mươi vạn sao?

Độc Hạt nói:

- Đây vẫn chỉ là phỏng đoán ít nhất, binh lực chân thực chỉ sợ còn nhiều hơn 30 vạn.

Vân Phi Dương tin tưởng, dù sao Độc Hạt cũng là đỉnh phong sát thủ, sẽ không nhìn nhầm.

Rõ ràng.

Tình báo Đông Lăng Quận có sai lầm.

Ba mươi vạn đại quân, báo thành 20 vạn, tin này tuyệt đối trí mạng, rất có thể sẽ hại toàn bộ quân đội.

Vân Phi Dương tiếp tục hỏi:

- Bao lâu đuổi tới?

Độc Hạt nói:

- Căn cứ tốc độ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày kia sẽ tới.

Ba.

Vân Phi Dương vỗ trán, nói:

- Hệ thống tình báo Đông Lăng Quận đây hả? Thế mà còn tồn tại được?

Lâm Nhược Hiên nói địch quân sau nửa tháng mới đuổi tới Thiết Cốt Thành.

Tính toán thời gian.

Vân Phi Dương từ Đông Lăng thành đi vào Thiết Cốt Thành, cũng mới qua sáu ngày, dựa theo thời gian Độc Hạt thôi toán, đại quân ba quận chỉ dùng tám ngày đuổi tới.

Hành trình địch quân xuất hiện sai sót có thể lý giải.

Nhưng nửa tháng cùng tám ngày, kém trọn vẹn bảy ngày, sai sót này không thể tiếp nhận.

Nếu như dựa theo tình báo này, Đông Lăng Quận ỷ y vào ngày thứ chín mới điều binh, thì trận chiến này không cần đánh nữa, Thiết Cốt Thành đã bị người ta công phá.

Trong thế giới phàm nhân, tình báo cực kỳ trọng yếu, có chút sơ sẩy sai, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

- Không đáng tin cậy.

Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Xem ra vẫn phải tự thân chế tạo một mạng lưới tình báo.

- 30 vạn, ngày kia?

Nghe được động tĩnh địch quân mới nhất, trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê hiện ra vẻ lo lắng.

Phụ thân còn trù bị quân lương tại Đông Lăng thành, lúc này chắc còn chưa chuẩn bị xong, hai ngày khẳng định không kịp.

- Phiền phức.

Nàng cau mi, nói:

- Binh lực Thiết Cốt Thành hiện tại cũng mới 50 ngàn, làm sao có thể chống lại 30 vạn.

Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.

Đại tỷ ơi.

Toàn bộ Đông Lăng Quận cũng chỉ bảy, tám vạn binh lực, coi như đều đến thì so với 30 vạn cũng rất nhỏ bé.

- Làm sao bây giờ.

Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Phi Dương.

Trong tiềm thức nàng, chỉ cần gặp được vấn đề, nàng sẽ nghĩ đến nam nhân này.

Vân Phi Dương hất lên mái tóc, chỉ trận pháp che giấu trên không, nói:

- Yên tâm đi, có đại trận, không có vấn đề.

Lâm Chỉ Khê nghi ngờ nói:

- Ngươi chắc chứ?

- Cái này…

Vân Phi Dương chần chờ.

Nếu như chống một hai ngày, hắn có tự tin, hắn chỉ sợ trời không giúp mình, nếu như mưa mấy ngày liên tục, rồi không có ánh trăng, thì sẽ bi kịch.

Tụ Quang Phòng Ngự Trận hấp thu ánh sáng mặt trời và ánh trăng hình thành phòng ngự, năng lượng dự trữ chỉ tồn tại hai ngày, nếu như trong lúc này không được bổ sung, sẽ dần mất đi hiệu quả.

Ba mươi vạn đại quân đường dài đột kích, để bọn hắn đánh một hai ngày rời đi, không thực tế.

Vân Phi Dương nói:

- Muốn giữ vững Thiết Cốt Thành, chỉ có thể nhìn thiên ý.

Tụ Quang Phòng Ngự Trận dựa vào thiên ý.

Bất quá.

Lấy tính cách Vân Phi Dương, tuyệt không ngồi chờ chết. Cho nên, sau khi Linh Niệm khôi phục, hắn lại bắt đầu bố trí trận pháp.

Lần này.

Hắn bố trí ngoài cửa thành, có khả năng giao chiến ở đây.

Mà lần này bố trí.

Trận pháp phi thường nhỏ.

Đồng dạng, trận này xuất từ 32 Kỳ Môn trận, tên Kinh Thiên Bạo Tạc Trận.

Nghe tên có thể thấy, trận pháp này chủ công kích, một khi hình thành, chỉ cần có người xông vào sẽ nổ tung.

Trận pháp bố trí xong.

Vân Phi Dương lôi La Mục ra, hai người đứng ngoài thành, cách đó không xa có một Lưu Quang lấp lóe.

Trên tường thành, bọn người Lâm Chỉ Khê đưa mắt nhìn lại.

- Làm gì?

La Mục cảnh giác hỏi.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Có muốn kinh lịch tu luyện tàn khốc hữu hiệu hơn không?

Hai mắt La Mục tỏa sáng đáp.

- Muốn.

Vân Phi Dương chỉ về lưu quang trận đằng trước, nói:

- Đi thôi, nơi đó Lưu Quang Trận, còn kh*ng b* hơn Trọng lực Tụ Linh Trận.

- Được.

La Mục đi qua.

Nhưng chỉ đi hai bước, hắn ngừng giữa không trung, quay đầu cười lạnh nói:

- Ta đâu có ngủ

- Ai.

Vân Phi Dương lắc đầu, nói:

- Đương nhiên không gạt được ngươi.

- Đương nhiên…

La Mục đắc ý đặt chân xuống.

Nhưng.

Khi chân hắn vừa xuống đất, Vân Phi Dương đã biến mất, mà quanh thân La Mục lấp lóe ánh sáng chướng mắt.

Hắn kinh hãi quát to:

- Không…

Bành

Đột nhiên, trên chiến trường truyền đến tiếng vang thật lớn.

Mọi người đứng trên tường thành, khóe miệng kịch liệt run rẩy, bởi vì La Mục đứng nguyên tại chỗ, bốn phía hình thành một cái hố to, hắn bị tạc quần áo vỡ vụn, tóc còn bốc khói.

- Vân ……Vân Phi Dương

Phù phù.

La Mục ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép quát:

- Ngươi…….. ngươi ……..ngươi vô sỉ!

Nguyên lai, Vân Phi Dương bố trí Kinh Thiên Bạo Tạc Trận phía trước.

Lưu Quang Trận Pháp chỉ là một nguỵ trang.

La Mục chỉ cho rằng khi đi đến Lưu Quang Trận mới sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cố ý đi hai bước, để Vân Phi Dương cho rằng mình dám đi qua.

Thật tình không biết ngay trước hắn hai bước ẩn giấu Bạo Tạc Trận trong suốt!

- Không tệ, không tệ.

Vân Phi Dương gật gật đầu, rất hài lòng nói:

- Có thể nổ tiểu tử này chật vật như thế, phổ thông võ giả không chết cũng phải trọng thương.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 309: Đại quân áp cảnh


Sau khi La Mục tự mình trắc thí.

Vân Phi Dương biết được uy lực Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, nên bắt đầu bố trí số lượng lớn.

Nửa ngày trôi qua, bố trí mấy trăm cái trong chiến trường!

Đây là khái niệm gì?

Nói đúng hơn, đoạn đường từ cổng thành đến chiến trường, đi hai bước cũng có thể dẫm Kinh Thiên Bạo Tạc Trận.

Đám người trên tường thành, có chút sợ hãi.

Bọn họ kiến thức uy lực Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, có thể tưởng tượng, nếu như đại quân ba quận đột kích, đại lượng binh lính đạp lên trận sẽ phản ứng dây chuyền, lúc ấy sinh ra bạo tạc cỡ nào.

Bọn hắn đoán sai.

Tiêu Dao Hoàng nghiên cứu trận pháp không phải nghiên cứu thuốc nổ.

Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, nhất định phải có người đạp lên mới có thể dẫn bạo, dù ngoại giới nổ lật trời, chỉ cần không lay được căn cơ trận pháp, cũng không bị liên luỵ.

Quan trọng hơn là.

Loại trận pháp này chỉ có tứ phẩm.

Khó trách, Vân Phi Dương một hơi bố trí ra mấy trăm cái vẫn còn tinh thần.

- Trở về.

Hắn xóa mồ hôi, cất bước đi về.

Bành

Đột nhiên, trên chiến trường vang lên một tiếng vang thật lớn.

Bố trí trận pháp quá nhiều, Vân Phi Dương cũng quên nơi nào có Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, kết quả không cẩn thận giẫm vào, bị tạc mặt mày xám xịt.

- Ha ha ha!

La Mục nằm sấp trước cửa thành, cười đến đau bụng.

Hôm sau.

Vân Phi Dương từ gian phòng đi ra, qua một đêm nghỉ ngơi, cả người tinh thần vô cùng phấn chấn.

Hắn đi vào giáo trường nội thành, Hắc Long Quân cùng đội tiên phong mình thống lĩnh đang huấn luyện, đại quân sắp tiếp cận cho nên mỗi một khắc đối với bọn hắn đều vô cùng trọng yếu.

Có lẽ biết đại chiến sắp đến, không khí phiêu đãng khí tức túc sát.

Rất nhiều bách tính, dưới sự chỉ dẫn của binh lính rút lui khỏi đây, có vài người không muốn rời đi cho nên ủ rũ ở lại.

Bọn họ sinh hoạt ở nơi này, đã bị sơ tán khẩn cấp rất nhiều lần, nhưng ai vứt bỏ được gia viên của mình chứ?

- Nương, chúng ta sẽ còn trở về không?

Một nam đồng năm sáu tuổi ngây thơ hỏi.

- Sẽ về.

Mẫu thân ôm hài tử lên, kiên định nói:

- Chờ các thúc thúc đánh chạy địch nhân xâm phạm, chúng ta sẽ trở về.

Nam đồng nắm nắm tay nhỏ, hướng về phía Vân Phi Dương khua tay.

- Thúc thúc, các ngươi nhất định phải đánh chạy địch nhân nha, ta cùng nương chờ về nhà đó.

Vân Phi Dương rực rỡ cười một tiếng.

Lâm Chỉ Khê đi tới, chân thành nói:

- Phụ thân truyền tin, phải giữ vững Thiết Cốt Thành cho đến khi viện quân tới.

- Viện quân?

Vân Phi Dương lắc đầu.

Binh lực Đông Lăng thành chỉ có hai ba vạn đến có tác dụng gì.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Thượng Toàn Quận đã đáp ứng xuất binh, bọn họ phái ra mười vạn đại quân đang trên đường, nửa tháng sau sẽ đuổi tới Thiết Cốt Thành.

- Ồ?

Vân Phi Dương nói:

- Đây là một tin tức tốt.

Lâm Chỉ Khê khổ sở nói:

- Tin xấu là, Thiên Vũ Quận tuy không xuất binh, lại cung cấp lương thảo cho ba quận.

Vân Phi Dương sụp đổ:

- Quả nhiên là tin xấu.

Ba quận lặn lội đường xa đến, lương thảo khẳng định có hạn, Thiên Vũ Quận lại làm hậu cần, trận chiến này sợ phải đánh thật lâu.

Lâm Chỉ Khê ngưng trọng nói:

- Thiết Cốt Thành có thể giữ vững hay không?

- Rất khó nói.

Vân Phi Dương cẩn thận trả lời.

Tình huống bây giờ không lạc quan, có thể gánh vác được hay không, hắn cũng không có nắm chắc.

Mặt trời lặn, mặt trời mọc.

Ngày thứ hai, Vân Phi Dương còn đang trong giấc mộng, đã bị trống trận bừng tỉnh.

Xoát.

Hắn vội vàng đứng dậy, ra khỏi phòng.

- Lão đại, đại quân ba quận đến!

Diệp Nam Tu chạy tới, thở gấp nói:

- Mẹ ta ơi, quá nhiều người, một mảnh đen kịt.

Ba!

Vân Phi Dương đánh ót hắn, nói:

- Có phải sợ mất mật không?

- Không có..!

Diệp Nam Tu đội nón lên, nói:

- Ta chỉ có chút khẩn trương.

Đâu chỉ hắn.

Nội tâm binh lính Thiết huyết đội tiên phong đều khẩn trương, dù sao đây là bọn họ lần thứ nhất đối mặt địch quân.

- Lên chiến trường nhiều lần thì sẽ quen, không khẩn trương nữa.

Vân Phi Dương đứng dậy.

Rất nhanh, đi lên trên cổng thành, Từ Phàm cùng bọn người Lâm Chỉ Khê sớm đã chạy tới.

Hai mươi dặm bên ngoài, bụi đất đầy trời.

Từ góc độ thành lâu này nhìn lại, quả nhiên một mảnh đen kịt.

Dần dần, từng dãy kỵ binh nối đuôi mà đến, sau lưng kỵ binh là bộ binh theo sát phía sau, dù khoảng cách rất xa, cũng có thể lờ mờ nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân.

Lâm Chỉ Khê cùng bọn người Từ Phàm, sắc mặt nghiêm nghị.

Ba mười vạn đại quân xuất hiện trong tầm mắt, hình ảnh kia tất nhiên rất rung động, bọn họ không khỏi tự vấn lòng, Thiết Cốt Thành có thể giữ vững hay không?

- Người rất nhiều.

Vân Phi Dương đưa mắt nhìn ra xa, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.

Ba mười vạn đại quân tiếp cận tuy nhìn qua rất hùng vĩ, nhưng mà kém trận chiến 100 ngàn vạn Thiên Ma tại Thiên Ma Tỉnh.

Đại quân ba quận đứng bên ngoài Thiết Cốt Thành mười dặm, quân kỳ tung bay, từ phiên hiệu có thể kết luận, người đến chính là Mi Sơn, Thiết Quang Vinh và Bình Thủy quận.

Đại mi Lâm Chỉ Khê cau lại.

Trên tình báo cũng không nói ba quận nào, bây giờ nhìn thấy cờ xí mới hiểu được ba Quận đến đều có tứ tinh thành, thực lực không kém Thiên Vũ Quận.

Vậy, ba mười vạn đại quân, thực lực khẳng định không kém.

Địch quân trú đóng hai mươi dặm bên ngoài Thiết Cốt Thành, một tướng lãnh dẫn đầu thiết kỵ chầm chậm đi tới, bọn họ ngừng ngoài trăm trượng trước cửa thành, còn cách Kinh Thiên Bạo Tạc Trận chỉ có mấy chục bước.

Địch Tướng quát:

- Người thủ thành là ai?

Vạn Thế Đại Lục có quy định bất thành văn, bình thường hai quân đối chọi công thành, khẳng định phải nghe ngóng danh hào tướng lãnh.

Từ Phàm muốn đáp lại, lại bị Vân Phi Dương ngăn, hắn cất cao giọng nói:

- Gia gia ngươi, Vân Phi Dương!

Dát.

Mọi người ngây người.

Lâm Chỉ Khê lắc đầu.

Tên này vẫn tiện trước sau như một, hắn không sợ chọc giận đối phương.

Quả nhiên.

Vân Phi Dương vừa mở miệng, tướng quân kia bị chọc giận, hắn giơ trường thương, quát:

- Tiểu tử, có gan xuống đây, bản tướng muốn cùng ngươi đơn đấu!

Một lời không hợp thì đơn đấu, cũng là quy củ hai quân đối chọi.

Xoát.

Vân Phi Dương nhảy xuống, rơi vào khu vực an toàn cách Kinh Thiên Bạo Tạc Trận chỉ có hai bước.

Hắn phất phất tay, nói:

- Đến đây.

Xoát.

Tướng Địch muốn phóng đi, lại bị Phó Tướng ngăn lại, nói:

- Tướng Quân, cẩn thận có trá.

Một tên kỵ binh khác nói:

- Người này nói năng l* m*ng, lại nhảy xuống một mình, khẳng định thiết lập bẩy rập.

Địch Tướng tỉnh táo lại.

Hắn cười nhạt một tiếng, nói:

- Tiểu tử, cho ngươi thời gian nửa canh giờ cân nhắc, mở cửa thành ra đầu hàng.

Kéo cương ngựa một phát, quay đầu trở về.

Nhưng.

Họn hắn vừa được hai bước, Vân Phi Dương lại giẫm Quỷ Bộ đuổi theo, trường thương trong tay trên không xuất hiện, bỗng nhiên đảo qua.

Bành

Hơn mười con chiến mã bị quét ngã.

- Muốn chết!

Tên tướng quân kia quay người đâm qua, tu vi Vũ Sư đỉnh phong lộ rõ.

Ba.

Vân Phi Dương né tránh, một tay chộp vào bên trên chuôi thương, kéo hắn xuống, một tay bóp cổ hắn, cười lạnh nói:

- Ngươi nói muốn đơn đấu ta đã xuống, sao nói đi là đi được.

- Ngươi…

Răng rắc.

Địch Tướng còn chưa nói xong, cổ đã bị bẻ gãy, hai mắt trợn trừng chết đi.

- Tướng Quân!

Kỵ binh thấy thế, phẫn nộ giơ thương đâm tới.

Phanh phanh phanh!

Vân Phi Dương khẽ chuyển trường thương, quét gãy binh khí đối phương, một tay đè xuống, thuần linh lực bàng bạc hóa thành bàn tay ầm ầm đè xuống.

Ầm ầm

Khắp nơi rung động, hơn hai mươi kỵ binh chiến mã bị đập thành thịt vụn.

Xoát.

g**t ch*t sóng kỵ binh này, Vân Phi Dương lăng không nghênh ngang trở về, trường thương chỉ ngang, con ngươi lấp lóe nồng đậm sát cơ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back