Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 10: Chương 10



Mộ của Hứa Thanh Hoan nằm ở một nơi rất hẻo lánh.

Thậm chí không có lấy một tấm ảnh.

Trên bia mộ, chỉ khắc vỏn vẹn ba chữ Hứa Thanh Hoan, không còn gì khác.

Cô không thừa nhận mối quan hệ giữa họ.

Cô tàn nhẫn đến thế sao!

Trái tim Phó Thịnh Hòa như một cái lỗ hổng khổng lồ, bị cơn gió sớm mai lùa vào, mang theo nỗi hối hận khôn nguôi.

Anh ta từng nghĩ rằng mình có thể xử lý tốt chuyện của Dư Hinh.

Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần cẩn thận một chút, đợi cô ta vượt qua mười tháng thai kỳ, anh ta sẽ đưa cô ta ra nước ngoài, từ đó không cho phép cô ta quay về nữa.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nhưng không ngờ, cô ấy vẫn biết được.

Từ đêm qua, tầm nhìn của anh ta chưa từng rõ ràng lại.

Phó Thịnh Hòa luôn thích tổng kết lại mọi chuyện, trước kia khi đối đầu với kẻ địch, đây là điều khiến anh ta tự hào. Nhưng bây giờ, anh ta căm hận khả năng phân tích của mình hơn bao giờ hết.

Sai ở đâu chứ?

Sai ở chỗ anh ta không đủ kiên quyết với mẹ mình. Sai ở chỗ anh ta từng đắc ý khi thấy Hứa Thanh Hoan vì mình mà cố gắng lấy lòng mẹ. Sai ở chỗ rõ ràng mẹ anh ta chưa từng chấp nhận cô nhưng anh ta lại ngây thơ tin rằng mọi chuyện đã qua rồi!

Hai năm đầu sau khi kết hôn, Phó Thịnh Hòa vẫn luôn phớt lờ lời thúc giục sinh con của mẹ mình, dù không kiên nhẫn hòa giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhưng ít nhất vẫn giữ được khoảng cách giữa hai bên, cho mình một chút bình yên.

Nhưng bước qua tuổi ba mươi, nhìn những đứa trẻ đáng yêu, anh ta lại nảy sinh ý nghĩ muốn có một đứa con của riêng mình.

Tuổi thơ của anh ta cũng bất hạnh như Hứa Thanh Hoan nhưng anh ta không nghĩ rằng sinh con cần phải cẩn trọng, rằng phải cho nó một cuộc sống tốt nhất. Dù gì anh ta cũng có đủ khả năng để cho con mình mọi thứ tốt đẹp nhất.

Điều mà Phó Thịnh Hòa mong muốn chính là có một đứa con mang dòng m.á.u của mình để bù đắp tất cả những nuối tiếc trong thời thơ ấu.

Tối hôm nảy sinh ý nghĩ đó, anh ta lặng lẽ ra ban công hút thuốc suốt cả đêm, đầu lọc vương vãi đầy đất. Anh ta căm ghét bản thân bởi chính suy nghĩ ấy là sự phản bội đối với Hứa Thanh Hoan.

Anh ta tự nhủ: Mày tỉnh táo lại đi, Thanh Hoan vì mày mà không thể có con. Cô ấy đã không còn người thân nào nữa, nếu mày cũng phản bội cô ấy, cô ấy sẽ ra sao đây?

Sáng hôm sau, Phó Thịnh Hòa lấy lại vẻ bình thản, cuộc sống trôi qua ngày càng êm đềm hơn.

Ý nghĩ kia cũng tan biến theo thời gian, chẳng để lại chút dấu vết nào trong cuộc đời anh ta.

Điều duy nhất không bình yên chính là mẹ anh ta. Bà muốn bế cháu, liên tục gây áp lực cho anh ta.

“Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, vết thương của Thanh Hoan không nghiêm trọng đến mức ấy, hai đứa có thể làm thụ tinh ống nghiệm…”

“Làm thụ tinh? Sinh một đứa trẻ chẳng có chút m.á.u mủ nào với cô ấy sao? Con không đồng ý!”

Vết thương của Hứa Thanh Hoan rất khó xử lý, định sẵn là cô không thể có con được nữa. Hơn nữa, cơ thể cô vốn đã yếu, lại bị thương tổn. Nếu làm thụ tinh tiêm thuốc k*ch th*ch, tỷ lệ thành công vốn đã không cao, không thành công thì còn phải hút thai ra.

Thể trạng của cô, làm sao chịu nổi?

Quan trọng hơn cả là đứa bé đó chẳng có dòng m.á.u của cô!

Phó Thịnh Hòa không thể mở miệng nói ra lý do nhưng anh ta biết rõ, bắt cô chịu đựng điều này chính là phản bội cô.

Sau khi anh ta kiên quyết từ chối, mẹ anh ta cuối cùng cũng tạm thời buông tha.

Anh ta biết điều nên khi về nhà ăn cơm một hôm, anh ta nói sẽ nhận nuôi một đứa trẻ bên họ ngoại. Như vậy mẹ anh ta sẽ chấp nhận.

Mẹ anh ta nghe xong, im lặng một lúc, sau đó đích thân múc một bát canh đưa cho anh ta: “Con cũng khổ tâm rồi. Chọn một đứa trong họ Phó đi, đừng để bọn chú bác của con lên tiếng chỉ trích.”

“Bọn họ có tư cách gì? Họ có giúp gì cho con không?”

Một bát canh trôi xuống, cơ thể Phó Thịnh Hòa nóng bừng. Anh ta chưa kịp nhận ra điều bất thường thì đã bị nhốt trong phòng khách.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh là Dư Hinh, người đầy vết tích.

Khoảnh khắc đó, Phó Thịnh Hòa cảm thấy trời đất sụp đổ. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phản bội Hứa Thanh Hoan, càng không ngờ rằng chính mẹ ruột lại là người đẩy anh ta vào con đường này.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 11: Chương 11



Phó Thịnh Hòa ngồi trên giường rất lâu, đầu óc trống rỗng, thậm chí không dám nhìn Dư Hinh lấy một cái. Anh ta mặc quần áo vào, lao ra ngoài như thể có quái vật đang chực chờ nuốt chửng mình.

Những ngày sau đó, anh ta không dám về nhà cũng không dám về gặp mẹ mình.

Đầu óc anh rối loạn đến cực độ, cho đến khi nhận được cuộc gọi của Hứa Thanh Hoan, cô hỏi anh ta sao đi công tác lâu như vậy mà vẫn chưa về.

Trái tim đang lạc lối của anh ta bỗng tìm được nơi neo đậu.

Phó Thịnh Hòa về nhà. Anh ta bám lấy cô hơn bao giờ hết.

Không ai biết, mỗi khi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, điều đầu tiên anh ta làm chính là tìm kiếm cô.

Nếu không thấy cô trong vòng tay mình, anh ta sẽ chân trần chạy đi tìm cho đến khi ôm cô vào lòng mới an tâm.

Nếu cô vẫn ở đó, anh cũng không yên lòng. Bởi vì anh ta không biết mình có thể giấu cô được bao lâu.

Chỉ cần cô biết sự thật, cô nhất định sẽ rời bỏ anh ta.

Bố mẹ của Hứa Thanh Hoan là minh chứng rõ ràng nhất.

Cha cô lần đầu phản bội, mẹ cô tha thứ. Nhưng rồi nhanh chóng có lần thứ hai, lần thứ ba.

Cuối cùng, mẹ cô chọn buông tay. Những tưởng có thể tự do vui vẻ nhưng rồi người đàn ông đó lại quay về, kéo cuộc sống của hai mẹ con cô chìm vào bóng tối lần nữa.

Trước khi kết hôn, Hứa Thanh Hoan đã nói rõ với anh ta: “Em không chịu được sự phản bội. Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, đừng lừa dối em. Chia tay trong hòa bình, ai đi đường nấy.”

Lúc đó, Phó Thịnh Hòa rất tự tin, thề rằng mình sẽ không bao giờ phản bội cô.

Nhưng anh ta đã làm.

Dù là bị hãm hại, anh ta cũng không đủ can đảm để thú nhận.

Những đêm mất ngủ không đếm xuể, Dư Hinh chủ động tìm đến anh ta qua sự sắp xếp của mẹ anh ta, mang theo những hồi ức và tình cảm mà cô ta đã dành cho anh ta suốt bao năm.

“Em đã thầm yêu anh bảy năm trời, Phó tổng, anh yêu Hứa Thanh Hoan, hai người là tình cảm song phương nên chắc anh không thể hiểu được nỗi đau của em. Em không mong có kết quả, chỉ cần có thể chạm đến thế giới của anh dù chỉ một lần cũng được!”

Phó Thịnh Hòa không buồn nhìn cô ta. Anh ta chỉ quan tâm đến Hứa Thanh Hoan.

Nhưng mẹ anh ta lại lên tiếng: “Nhà họ Phó cần một người thừa kế. Nếu con không nỡ để Thanh Hoan sinh, vậy hãy để người khác sinh!”

Lúc đó, tim Phó Thịnh Hòa đập mạnh một nhịp.

“Anh đã phạm sai lầm, vậy chi bằng nhân cơ hội này có một đứa con đi! Bên phía Hứa Thanh Hoan, chỉ cần anh giấu kín, cô ấy sẽ không bao giờ biết. Anh không muốn có một đứa con mang chung dòng m.á.u với mình sao?”

Bàn tay siết chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, đầu óc anh rối như tơ vò.

Mẹ Phó đánh mạnh một đòn tâm lý, bà ta lấy ra một lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn: “Mẹ chỉ có một tâm nguyện này thôi, con thành toàn cho mẹ đi có được không? Nếu con không đồng ý, mẹ c.h.ế.t cho con xem!”

“Mẹ, đừng làm loạn nữa! Đủ rối lắm rồi!”

Mẹ Phó cười lạnh, ngửa đầu uống cạn thuốc trong tay.

Cảnh tượng lập tức rơi vào hỗn loạn.

Ngay sau đó, mẹ Phó được đưa đến bệnh viện rửa ruột.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Bác sĩ mắng Phó Thịnh Hòa một trận thậm tệ, yêu cầu anh đừng gây chuyện nữa.

Phó Thịnh Hòa không có cách nào phản bác.

Đêm hôm sau, Dư Hinh lại ngồi bên mép giường của anh.

Phó Thịnh Hòa vẫn không có động tĩnh gì, Dư Hinh đành bước tới định cởi cúc áo anh. Nhưng khi vừa làm đến một nửa, anh đã hất tay cô ra rồi chạy ra ngoài. Anh vẫn không thể chấp nhận được.

Sau khi tua lại từng cảnh trong đầu vô số lần, Phó Thịnh Hòa bật khóc trước mộ Hứa Thanh Hoan: “Hoan Hoan à, trước đây anh không tin rằng một bước sai lầm sẽ dẫn đến sai lầm nối tiếp. Sao anh lại có thể đi vào con đường này chứ?”

Dù có đưa ra bao nhiêu lý do, sai vẫn là sai.

Sau cái đêm định mệnh ấy, Phó Thịnh Hòa không còn chịu gặp Dư Hinh nữa. Thậm chí còn điều cô ta đi nơi khác, anh không muốn tiếp tục chịu dày vò thêm.

Anh càng đối xử tốt với Hứa Thanh Hoan hơn, lừa gạt cô ấy cũng là lừa gạt chính mình. Anh tưởng rằng mình có thể quay lại như trước.

Và đúng là họ đã trở về như trước.

Nhưng chỉ kéo dài được nửa tháng.

Vì Dư Hinh đã nói cho anh biết, cô ta mang thai rồi.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 12: Chương 12



Đây vốn là một chuyện đáng mừng nhưng Phó Thịnh Hòa lại không có lấy một chút cảm giác vui vẻ. Ngược lại, anh chỉ thấy trái tim ngày càng nặng nề.

Nhưng anh không thể không chịu trách nhiệm.

Anh không muốn lại tạo ra một tuổi thơ bi kịch.

Điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn thuốc vương vãi đầy đất. Phó Thịnh Hòa đã suy nghĩ suốt ba ngày, cẩn thận như khi ký một bản hợp đồng quan trọng nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời.

Mẹ Phó gọi điện đến thúc giục: “Đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Nghĩ mà xem, nếu không có con, Hứa Thanh Hoan sẽ không thấy áy náy sao? Sớm muộn gì cũng phải nhận nuôi, vậy chi bằng có một đứa con ruột."

Câu trả lời đã hiển hiện trước mắt, anh bị động tiếp nhận rồi chủ động lên kế hoạch cho tất cả. Chỉ cần đợi mười tháng, mọi thứ sẽ ổn thỏa.

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh siêu âm của đứa trẻ, lòng anh mềm nhũn, rồi dần dần vì đứa con mà anh bắt đầu bỏ quên Hứa Thanh Hoan. Khi ấy, chắc chắn cô ấy đã rất đau lòng đúng không?

Cơn gió sáng sớm thổi qua trái tim đầy lỗ hổng của Phó Thịnh Hòa khiến anh lạnh đến run rẩy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân đã mở nguồn rồi.”

Anh lập tức nhận lấy, hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan thực sự đã để lại điều gì đó cho anh.

Nhưng không có.

Anh lục tung mọi ứng dụng, không tìm thấy một dòng tin nhắn, một lời trăn trối nào. Chỉ có tin nhắn khiêu khích của Dư Hinh.

[Chị đúng là kẻ đáng thương, chị không biết gia đình thật sự là phải có con với nhau sao? Đừng giam cầm Thịnh Hòa nữa, hãy để chúng tôi sống bên nhau như một gia đình ba người đi!]

[Chị chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng của Thịnh Hòa khi nhìn những đứa trẻ trong khu chung cư sao? Ánh mắt ấy còn dịu dàng hơn khi nhìn chị nữa. Anh ấy chỉ muốn làm cha mà thôi!”

[Chị cứ lấy chút ân tình đó để trói buộc anh ấy, có ý nghĩa gì không?]

Còn có một bức ảnh chụp chung.

Ngay cả khi Hứa Thanh Hoan còn sống, họ chưa từng có một tấm ảnh nào chụp chung. Nhưng Dư Hinh thì có.

Phó Thịnh Hòa nhìn đến nghẹt thở, không thể tưởng tượng nổi Hứa Thanh Hoan đã đau lòng đến mức nào khi đọc những dòng này.

Đôi mắt anh u ám đến đáng sợ, giọng nói mang theo sự rét buốt tột cùng: “Dư Hinh!”

Anh muốn cô ta trả giá!

Phó Thịnh Hòa lặng lẽ v**t v* ba chữ “Hứa Thanh Hoan” trên bia mộ, giọng nói dịu dàng đến mức xé lòng: “Chờ anh về.”

Dư Hinh vừa đến bệnh viện thì Phó Thịnh Hòa đã bước vào, khí thế ép người.

Cô ta vui mừng reo lên: “Thịnh Hòa…”

Nhưng người còn chưa tới, áp lực đã tràn ngập.

Bản năng khiến Dư Hinh ôm chặt lấy bụng, hơi thở trở nên cẩn trọng.

“Tôi đã từng nói là không được để Hoan Hoan biết chuyện.”

Dư Hinh cúi đầu: “Ồ? Chị ấy biết rồi sao... Vậy có phải là do anh không cẩn thận…”

Phó Thịnh Hòa giơ điện thoại lên, không cho cô ta cơ hội chối cãi.

Dư Hinh tái mặt: “Em, em… Em chỉ muốn đứa trẻ có một gia đình.”

Người đàn ông mà cô ta tôn thờ như thần thánh đã tàn nhẫn nghiền nát mọi kỳ vọng của cô ta: “Gia đình mà tôi muốn, từ đầu đến cuối, chỉ có Hứa Thanh Hoan.”

Dư Hinh bật cười điên dại: “Vậy em là gì?”

“Trong mắt tôi, chưa từng có cô.”

Lời hứa hẹn ban đầu giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.

Giọng anh lạnh lùng vô cảm: “Những điều kiện trước đây đều không còn giá trị. Tiền tôi sẽ không cho cô nữa. Còn đứa trẻ… Cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.”

Dư Hinh không cam lòng. Nhưng khi ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua, cô ta chợt nhận ra mọi sự giãy giụa đều vô ích.

Thủ đoạn của anh, cô ta không chịu nổi đâu.

Thôi thì nghe lời anh vậy, đợi sinh đứa bé ra, bà Phó chắc chắn sẽ giúp cô ta.

Bác sĩ gõ cửa bước vào để kiểm tra cho Dư Hinh.

Phó Thịnh Hòa vẫn còn chuyện cần nói nên ở lại chờ.

“Đứa bé... không còn tim thai nữa.”

Dư Hinh không thể tin nổi: “Cái gì? Không thể nào, anh kiểm tra lại đi! Tôi không tin! Nhất định là do thiết bị có vấn đề hoặc là do anh vô dụng!”

Cô ta sao có thể mất đi đứa con này được?

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù thay đổi bao nhiêu thiết bị, bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn vậy, đứa trẻ đã ngừng tim thai từ hai ngày trước.

“Bản thân việc sử dụng thuốc đã có rủi ro…”

Dư Hinh ngây dại, đưa tay chạm lên bụng mình. Cô ta không khỏi nghĩ đây là báo ứng sao?

Trợ lý vội vã xông vào: “Phó tổng, chúng tôi đã lấy được đoạn video từ nhà tang lễ, từ lúc tiếp nhận thi thể. Anh xem đi!”

Phó Thịnh Hòa lập tức giật lấy điện thoại, bất kể thế nào, anh cũng phải được nhìn thấy Hoan Hoan lần cuối.

Ngón tay anh phóng to cổ tay gầy gò trong màn hình, tim anh như ngừng đập.

Người trong video không phải Hoan Hoan của anh.

Tuyệt đối không phải!
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 13: Chương 13



Ở rìa sa mạc Taklamakan, Hứa Thanh Hoan cùng đồng nghiệp điều chỉnh môi trường đất nhiễm mặn, giúp nó phù hợp để nuôi trồng hải sản.

“Vi sinh vật đạt tiêu chuẩn.”

“Nhiệt độ đạt tiêu chuẩn.”

Từng hạng mục đều đạt yêu cầu, báo hiệu bước đầu thành công. Giai đoạn tiếp theo, họ có thể bắt đầu thử nghiệm nuôi giống mới trong nhà kính.

Hứa Thanh Hoan vui vẻ đập tay với đồng nghiệp, tranh thủ tan làm sớm để xuống huyện hưởng chút thời gian nghỉ hiếm hoi.

Tại quán cà phê.

Hai người vừa thưởng thức cà phê, vừa ngắm nhìn khung cảnh.

Đồng nghiệp bất chợt lên tiếng: “Nghe nói sau này Tân Cương sẽ trở thành cầu nối của Trung Á, chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ. Chị Trần định đón con sang đây sống, còn chị thì sao?”

Bàn tay Hứa Thanh Hoan hơi khựng lại. Đồng nghiệp đang nhắc đến con trai của chị Triệu. Cô đã lấy danh tính của người phụ nữ đó, cả quá khứ cũng mượn luôn.

Chị Triệu ly hôn với chồng cũ, định chuyển đến Tân Cương sinh sống. Chị ấy vừa hứa sẽ mang con trai theo thì không lâu sau phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.

Lời hứa không thể thực hiện, lại còn phải che giấu sự thật.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cậu bé đang trong độ tuổi nhạy cảm, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào. Cậu chỉ một mực cho rằng mẹ đã bỏ rơi mình, giận dỗi la hét, thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại mẹ.

Chị Triệu đau đớn nhưng cũng hy vọng sự tức giận của con có thể kéo dài lâu hơn một chút để cô có thể giấu con được lâu hơn.

Những chuyện này không thể kể với người ngoài, Hứa Thanh Hoan chỉ lắc đầu.

Đồng nghiệp cũng tinh ý, không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lướt điện thoại.

“Ơ, Hứa Thanh Hoan là ai vậy? Lên top tìm kiếm rồi, còn có chữ ‘hot’ phía sau nữa?” Bà chủ quán cà phê lẩm bẩm.

Hứa Thanh Hoan cố kìm lại bản năng muốn quay đầu nhưng đôi tai thì đã căng ra để lắng nghe.

Chẳng mấy chốc, một đoạn video được bật lên.

“Tôi là Dư Hinh, tôi muốn xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Đồng thời cũng muốn giải thích toàn bộ sự việc.”

Cái gì?

Không đợi Hứa Thanh Hoan phản ứng, đồng nghiệp đã kéo cô lại gần để xem màn hình điện thoại của bà chủ.

Trên màn hình, Dư Hinh trông vô cùng tiều tụy. Cô ta không dám nhìn thẳng vào ống kính nhưng giọng nói vẫn rõ ràng rành mạch.

“Tôi đã thầm yêu anh ấy suốt bảy năm. Dù anh ấy kết hôn rồi, tôi vẫn không muốn từ bỏ. Tôi luôn âm thầm chờ đợi một cơ hội. Họ đã kết hôn hai năm nhưng chưa có con. Tôi lén thay đồng nghiệp lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của phu nhân. Sau khi biết được Phó phu nhân không thể sinh con, tôi nghĩ cơ hội của mình đã đến. Tôi tìm đến bà Phó, người đang mong có cháu nội nhất…”

Càng nói về sau, giọng Dư Hinh càng ngập ngừng, khó cất lời.

Nhưng cô ta không thể không nói.

Khi nhắc đến chuyện bà Phó bỏ thuốc vào rượu để thúc đẩy tất cả, cả đám đông theo dõi lẫn bình luận trực tiếp đều bùng nổ.

Bà chủ quán tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật! Mẹ chồng gì mà vô lương tâm như thế! Con dâu rõ ràng là vì con trai bà ta mà chịu thương tích, dẫn đến không thể mang thai. Vậy mà bà ta lại…”

“Đúng là vô lý! Chẳng khác gì mấy bà mẹ chồng biết rõ con trai mình vô sinh nhưng lại cứ bắt con dâu đi thụ tinh nhân tạo. Nếu không thành công thì lại trách con dâu!”

“Cô bồ nhí thì lại hả hê vì có bầu, còn định dùng con để trói buộc chồng người ta, ép người ta ly hôn. Đúng là mặt dày mà!”

Dần dần, Hứa Thanh Hoan không còn nghe rõ những lời phẫn nộ xung quanh.

Hóa ra, đây mới là sự thật sao?

Trong đoạn video, Dư Hinh không dám kể quá nhiều về cảm xúc của mình. Cô ta chỉ nói rằng để giữ đứa bé, bà Phó và cô ta đã không ít lần lấy tính mạng của bà Phó ra uy h**p, rồi lại dùng chuyện này để đe dọa Phó Thịnh Hòa.

Sau đó, Phó Thịnh Hòa cũng xuất hiện trong video.

Anh không đổ hết trách nhiệm lên mẹ mình và Dư Hinh mà thừa nhận lỗi lầm của bản thân.

Anh hối hận vì đã nảy sinh mong muốn có một đứa con.

Hối hận vì đã quá tin tưởng mẹ mình.

Hối hận vì đã vì đứa bé mà nhượng bộ Dư Hinh quá nhiều.

Lại càng hối hận vì đã từng có ý định mang đứa trẻ về nhà nuôi.

Đám đông đang sôi sục vì chỉ trích hai người phụ nữ kia nhưng khi đối diện với Phó Thịnh Hòa, họ lại nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Bình luận bỗng nhiên trống vắng suốt mười mấy giây.

Bà chủ quán và đồng nghiệp liếc nhìn nhau, rồi cùng thở dài một hơi, dường như cũng không biết phải nói gì nữa.

Đầu óc Hứa Thanh Hoan trống rỗng suốt mười mấy giây, cảm xúc như bị cuốn đi đâu mất.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 14: Chương 14



Bình luận bắt đầu chuyển động.

[Tâm trạng thật phức tạp! Tiếc nuối, thực sự rất tiếc nuối.]

[Haizz, Phó Thịnh Hòa có sai nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều bị đẩy đi theo dòng sự kiện. Lúc còn trẻ, tôi sẽ thấy không thể tha thứ nhưng giờ đã hiểu cuộc đời vốn đầy những cay đắng ngọt bùi.]

[Một bên là mẹ, một bên là vợ. Nếu Phó Thịnh Hòa cứ mặc kệ mẹ mình, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn. Nhưng đáng tiếc là, anh ta là người, còn mẹ anh ta thì không.]

[Họ đã quen nhau hơn mười năm, từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, không có sự phản bội chủ động. Huhuhu, nghe thật buồn.]

Ở cuối video, Phó Thịnh Hòa tuyên bố rằng đứa trẻ đã sảy thai tự nhiên. Anh ta cầu xin sự tha thứ từ Hứa Thanh Hoan.

“Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chuộc lỗi. Xin em hãy tha thứ cho anh một lần này thôi! Từ nay, anh sẽ tránh xa mẹ mình, em cũng không cần phải gặp bà ấy nữa. Các cư dân mạng, xin hãy giúp tôi truyền đạt sự thật này đến cô ấy. Tôi cầu xin mọi người đấy.”

Phó Thịnh Hòa cúi đầu thật sâu, nơi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.

Người ta thường nói “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài” nhưng việc anh ta dám đứng lên nói ra tất cả cho thấy anh ta quan tâm đến Hứa Thanh Hoan đến nhường nào.

Bà chủ quán thở dài lần nữa: “Người đàn ông này còn nói rằng chỉ mong tin tức được truyền đến, chứ không muốn vợ mình bị làm phiền. Một tấm ảnh của cô ấy cũng không hề để lộ. Thật có tâm.”

Trong khi đó, ảnh của các nhân vật liên quan khác lại bị tung ra không sót một ai.

“Đúng vậy, tôi hiếm khi thương cảm cho đàn ông nhưng lần này tôi có chút động lòng. Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ tha thứ. Hôn nhân thật phức tạp, không thể phân rõ trắng đen được.”

“Tôi cũng thế. Hai người họ tình cảm sâu đậm như vậy, lại bị kẻ xấu chen vào phá hoại, thật đáng tiếc.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Không nói đâu xa, chỉ cần thấy ả tiểu tam và bà mẹ chồng ác độc phải nhận lấy hậu quả, tôi đã hả lòng hả dạ rồi. Tôi sẽ không dễ dàng rời cuộc chơi này đâu!”

Hai người còn đang say sưa bàn luận thì bất giác quay sang nhìn Hứa Thanh Hoan, người từ nãy giờ vẫn lặng thinh: “Còn chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?”

Hứa Thanh Hoan giật mình, khẽ điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhẹ giọng đáp: “Đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, tôi thấy rất tiếc nuối.”

“Phải ha.” Đồng nghiệp còn trẻ đã nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện tình cảm này, cô lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng họ có thể quay lại bên nhau.”

Hứa Thanh Hoan uống một ngụm cà phê thấy nó đắng hơn bình thường. Uống xong, cô đứng dậy rời đi trước.

Sau một hồi bàn tán nữa, đồng nghiệp bỗng giật mình nhận ra: “Khoan đã! Nãy giờ đồng nghiệp của tôi không hề nói chị ấy có phải người trong cuộc hay không! Liệu chị ấy có tha thứ không nhỉ?”

“Đúng thật. Cô ấy nói ‘đứng ở góc độ người ngoài cuộc’. Nhưng mà, dù bị phản bội theo cách nào thì cũng vẫn là phản bội. Nếu tôi đặt mình vào tình huống đó, tưởng tượng đối phương ngoại tình thực sự…”

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Người trong cuộc chắc chắn rất mâu thuẫn!”

Thời gian quay ngược lại mười ngày trước.

Khi Phó Thịnh Hòa nhìn thấy cổ tay ấy, cả người anh như sống lại. Anh ta lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn để điều tra mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Sau đó, anh tự mình đến tranh luận với nhân viên hỏa táng, chỉ có một luận điểm duy nhất: “Người đó không thể là vợ tôi.”

“Các anh đã nói cô ấy bị hỏa táng khi đang đắp mặt nạ, làm sao các anh có thể chắc chắn đó là cô ấy?”

Nhân viên hỏa táng cũng không muốn dính vào rắc rối: “Chúng tôi làm việc theo quy trình, không thể nhầm lẫn được. Anh cứ khăng khăng nói tay cô ấy không giống nhưng ung thư giai đoạn cuối rất tàn nhẫn. Rất nhiều người chỉ trong vài ngày đã trở nên tiều tụy, có gì là không thể chứ?”

Phó Thịnh Hòa định tìm ảnh chụp để chứng minh nhưng khi mở điện thoại ra, anh mới nhận ra họ đã rất lâu rồi không có tấm ảnh chung nào. Đã rất lâu rồi, anh không còn chụp ảnh cô ấy nữa.

Hình ảnh ngày hôm đó hiện lên trong đầu anh, ngày anh chuẩn bị “bất ngờ” cho cô.

Khi đó, ánh mắt cô ấy đã không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt.

Anh đã muốn hỏi nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ của Dư Hinh, anh đã phân tâm.

Tất cả đều có dấu hiệu từ trước đúng không?

Vậy nên, liệu anh có thể thật sự nhận ra Hứa Thanh Hoan khi cô ấy đã trở nên tiều tụy vì bệnh tật không?

Đột nhiên, anh không còn chắc chắn nữa.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 15: Chương 15



Phó Thịnh Hòa luôn là người cố chấp, anh muốn khai quan.

Nhân viên hỏa táng sững sờ: “Cô ấy đã được hỏa táng rồi, có mở quan tài ra cũng không thể xét nghiệm ADN. Cô ấy không để anh nhìn mặt lần cuối, chứng tỏ lúc còn sống, anh đã khiến cô ấy thất vọng.”

“Cô ấy đã c.h.ế.t rồi, anh đừng quấy rầy sự yên tĩnh của cô ấy nữa.”

Những lời đó như từng tia sét giáng xuống tim Phó Thịnh Hòa, xé nát từng mảnh. Anh chậm rãi ngồi sụp xuống, cố gắng tiêu hóa cảm xúc trong lòng.

Anh không biết mình đã trở về nhà như thế nào.

Không quan tâm ngày đêm, anh chìm đắm trong căn biệt thự trống trải.

Nó quá rộng, rộng đến mức những dấu vết mà Hứa Thanh Hoan để lại đã phai nhạt từ lâu. Anh không thể chịu đựng được, chỉ có thể ôm lấy chiếc chăn từng dùng chung, lật qua lật lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Xoạt..

Mẹ Phó kéo rèm cửa, bực bội nói: “Con làm gì mà không kéo rèm, cũng không đến công ty? Dư…”

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Phó Thịnh Hòa, bà đột nhiên câm lặng.

Mái tóc bù xù, râu ria lởm chởm, hốc mắt sâu trũng, cả người như một xác sống không hồn.

Đây còn là con trai bà sao?

Bà quỳ xuống, lay lay người anh: “Sao con lại biến mình thành thế này?”

Anh không trả lời.

“Là… Là vì Hứa Thanh Hoan biết được mọi chuyện rồi sao?”

Phó Thịnh Hòa chớp mắt, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên một tia tuyệt vọng.

“Nó không chịu tha thứ cho con à? Không tha thứ thì thôi! Trên đời này thiếu gì phụ nữ, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Không ai sống thiếu ai là c.h.ế.t cả, con rồi cũng sẽ quen thôi.”

Phó Thịnh Hòa không thể nghe nổi nữa: “Con không thể sống thiếu cô ấy. Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ không hiểu sao? Còn biến thành ngày hôm nay, có phải là điều mẹ mong muốn không?”

Mẹ Phó không dám trả lời.

Một phút sau, bà mới tìm lại giọng nói của mình: “Được, được, con cứ nói là có vợ quên mẹ đi. Mẹ sẽ tìm nó về cho con.”

“Mẹ không tìm thấy được nữa đâu.” Giọng anh khàn đi: “Cô ấy... có lẽ đã âm dương cách biệt với con rồi.”

Anh lại nằm xuống, cả người như thể mất đi sức sống.

Mẹ Phó sững sờ tại chỗ, câu “âm dương cách biệt” cứ văng vẳng trong đầu bà. Trong phút chốc, bà cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết là chua xót, hối hận hay đau đớn.

Hồi lâu, nhìn dáng vẻ tiều tụy của con trai, bà cứng miệng nói: “Mẹ không tin con không thể sống thiếu nó.”

Chưa đầy hai ngày, bà đã phải tự lật đổ suy nghĩ của mình.

Con trai bà, sợ là thực sự không thể sống thiếu Hứa Thanh Hoan.

Anh cứ thế nằm đó, không ăn không uống. Thỉnh thoảng đứng dậy tìm kiếm những dấu vết cô để lại, miệng lẩm bẩm: “Nhật ký... nhật ký đâu? Em đã nói sẽ để lại cho anh mà.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Mẹ Phó sai người đi tìm. Không thể ép con trai ăn uống, bà đành mời bác sĩ đến truyền dịch.

Anh không chịu.

Mẹ Phó tức giận: “Được thôi, con không truyền, vậy mẹ cũng không ăn không uống, cùng con xuống địa ngục làm mẹ con!”

Bà không tin, con trai bà không quan tâm đến chính mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến bà?

Nhưng lần này, chiêu thức quen thuộc lại chẳng có tác dụng.

Phó Thịnh Hòa cười lạnh: “Tốt quá.”

Mẹ Phó đau đầu, quyết định không thèm nhìn nữa, tránh đi làm việc.

Bác sĩ và người làm thay nhau canh chừng, chờ anh ngất đi mới có thể truyền dịch. Nhưng mỗi khi tỉnh lại, anh liền rút kim khiến cả biệt thự náo loạn.

Nếu không phải trong lòng anh vẫn còn niềm tin về cuốn nhật ký, nếu không phải anh vẫn ôm chút hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan còn sống, có lẽ anh đã chọn cách cực đoan hơn rồi.

Lần đầu tiên trong đời, mẹ Phó cảm thấy hối hận.

Bà buộc phải tự mình xác nhận tung tích của Hứa Thanh Hoan.

Trong suy nghĩ của bà, mọi chuyện tuy trùng hợp nhưng cũng hợp lý.

Hứa Thanh Hoan tám phần là đã chết.

Nhưng lời này, bà không dám nói ra. Một khi nói ra, bà sợ con trai mình cũng không còn nữa.

Đúng lúc này, trợ lý báo tin: “Nhật ký... nhật ký tìm thấy rồi! Nó bị kẹt trong khe chậu hoa trong nhà kính.”
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 16: Chương 16



Cả người Phó Thịnh Hòa như bừng tỉnh, bật dậy giật lấy cuốn nhật ký.

Vừa mở ra, nỗi đau như ập vào tim anh.

Ngày 29 tháng 10

Thịnh Hòa, gần đây anh bận quá! Đã ba ngày rồi em không thấy anh.

Em dự định dùng danh nghĩa cổ đông lớn để ra lệnh cho anh nghỉ ngơi vài ngày.

Không ngờ đúng không? Em đã sớm đầu tư vào công ty của anh, là cổ đông bí ẩn. Cộng thêm số cổ phần anh tặng em, em chính là cổ đông lớn nhất.

Em vốn định giữ bí mật này nhưng có người cứ mãi để tâm chuyện năm năm xa cách, chỉ mình anh nhớ nhung em nên em quyết định nói cho anh biết: Dù xa nhau năm năm, em cũng như anh, luôn ở bên anh theo những cách khác nhau.

Mong rằng chúng ta không cần cùng nhau chịu rét dưới trời tuyết, vẫn có thể nắm tay bạc đầu.

Ngày 13 tháng 11

Phó Thịnh Hòa, em thấy anh đưa cô ta đến khoa sản rồi.

Lúc đó, em vừa bước ra từ phòng hóa trị.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cũng tốt, em cũng không muốn anh nữa.

Ngày 14 tháng 11

Phó Thịnh Hòa, anh nói rằng tất cả của anh đều là của em, không chỉ lần đầu tiên.

Nhưng anh lại hôn lên bụng cô ta, chào hỏi đứa bé trong bụng cô ta.

Mà em thì không…

Ngày 30 tháng 11

Anh thật tàn nhẫn, lại muốn em nuôi con của anh và người khác.

Anh thực sự vẫn là anh chứ? Hay đã bị ai đó nhập hồn rồi?

Em chỉ muốn cầu xin ông trời, hãy trả lại Phó Thịnh Hòa của em, cho em được gặp anh lần cuối.

Nhật ký dừng lại ở đây.

Nét chữ nguệch ngoạc như thể có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Hứa Thanh Hoan.

Hô hấp của Phó Thịnh Hòa trở nên nhẹ bẫng nhưng dù có nhẹ đến đâu, tim anh vẫn đau nhói.

“Xin lỗi, xin lỗi... Hoan Hoan…”

Hôm sau, anh khá hơn một chút.

Anh cho người đóng khung mười mấy trang nhật ký, mỗi ngày đều mang theo bên mình.

Anh điên cuồng tìm kiếm tin tức về Hứa Thanh Hoan.

Dù không dám mong đợi điều kỳ diệu nhưng chỉ cần có chút dấu vết của cô, cũng đủ để anh ghi nhớ suốt đời.

Chẳng bao lâu sau, tất cả thông tin được tập hợp lại.

Trước khi “chết”, Hứa Thanh Hoan đã bán đi rất nhiều tài sản, bao gồm cả cổ phần ẩn của cô.

Anh nhìn dòng chữ trên giấy: “Em không bán cổ phần của nhà em là vì muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?”

Anh tiếp tục xem, nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Số tiền cô bán đi và số tiền quyên góp, tiêu dùng không khớp nhau. Số tiền đó cũng không có trong tài khoản ngân hàng của cô.

Phó Thịnh Hòa nín thở, lật tiếp trang sau.

Trước khi rời đi, cô đã rút ra nhiều khoản tiền lớn.

Anh che mắt, khóe môi run rẩy nhếch lên.

Cô ấy còn sống.

Chỉ cần cô ấy còn sống, tất cả đều không quan trọng nữa.

Anh biết rõ, cô làm thế không phải để trả thù anh mà vì cô biết anh sẽ không buông tay.

Nhà cô đã không còn ai, cô không có cách nào chống lại anh.

Cô dứt khoát để anh không thể tìm thấy mình.

“Hoan Hoan, em thật hiểu anh. Nhưng xin lỗi, anh không thể buông tay.” Phó Thịnh Hòa cất giọng đầy thân mật.

Anh ta nắm bắt từng chi tiết nhỏ, khả năng kiểm soát trong giới thương trường của Phó Thịnh Hòa đã quay trở lại. Chẳng mấy chốc, anh tra được chút liên hệ giữa Hứa Thanh Hoan và một người tên chị Triệu.

Họ cùng ngành nhưng khác trường đại học, từng gặp nhau vài lần trong các buổi liên hợp, có trao đổi liên lạc nhưng rất ít qua lại. Vậy mà hai tháng gần đây, số lần gọi điện giữa họ lại tăng lên đáng kể.

Chị Triệu này còn vừa mới đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Nghĩ đến việc Hứa Thanh Hoan, người vốn hiếm khi lui tới thẩm mỹ viện lại xuất hiện trong một bệnh viện chỉnh hình, tim Phó Thịnh Hòa bỗng thắt lại: “Là em sao Hoan Hoan?”

Hành tung của Chị Triệu không rõ ràng nhưng chẳng bao lâu nữa anh sẽ tìm ra.

Sau một hồi suy nghĩ, Phó Thịnh Hòa quyết định tìm đến Dư Hinh.

Dư Hinh tưởng anh đổi ý, vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến.

Nhưng giây tiếp theo, cô ta bị dội cho một gáo nước lạnh.

“Cô quay video xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Nhân tiện, nói hết những chuyện cô và mẹ tôi đã làm ra.”

“Dựa vào đâu chứ?”

Anh nhìn cô ta đầy khinh miệt: “Siêu thị nhỏ của bố mẹ cô ở huyện nhập hàng từ tập đoàn Thanh Hòa. Thế đủ chưa?”
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 17: Chương 17



Dư Hinh siết chặt nắm tay, không ai hiểu rõ thủ đoạn của Phó Thịnh Hòa hơn cô ta. Sau khi kết hôn, vì muốn tích đức cho Hứa Thanh Hoan, anh mới trở nên ôn hòa hơn.

Cô ta không chịu nổi.

Thế là đoạn video ra đời.

Ngay khi lên hot search, điện thoại của Dư Hinh liên tục reo lên, toàn là những lời chửi rủa.

Thậm chí, mẹ cô ta cũng không thoát khỏi liên lụy.

“Dư Hinh, mày không biết xấu hổ nhưng bọn tao còn có mặt mũi! Cướp chồng người ta thì thôi đi, lại còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế! Mày nên cảm thấy may mắn vì tổng giám đốc Phó chưa báo cảnh sát!”

“Mẹ anh ta cũng dính dáng vào đó mà!”

“Mày còn cãi à? Mày có chơi nổi trò chơi giữa hai mẹ con nhà họ không? Đừng nói với tao mày làm vậy chỉ vì muốn gia đình mình sống tốt hơn. Đồng tiền này quá bẩn, bọn tao không nuốt trôi nổi. Dạo này đừng về nhà nữa!”

Dư Hinh không dám tin: “Mẹ!”

Đầu dây bên kia dập máy, chỉ để lại một câu: “Tự kiểm điểm đi!”

Bên công ty cũng gửi thông báo sa thải. Các công ty khác nhanh chóng có động thái, những nhà tuyển dụng cấp cao trước đó có ý định tiếp xúc với cô ta giờ đều im hơi lặng tiếng.

Dư Hinh hiểu rõ, cơ hội để cô tìm được một công việc tương đương với vị trí cũ đã gần như bằng không.

Căn biệt thự này vốn là vay ngân hàng, trước kia vì sĩ diện mà cô ta đã mua không ít thứ linh tinh. Giờ thì đến cả tiền trả góp tháng sau cũng chẳng biết kiếm đâu ra.

Hối hận không?

Có một chút.

Mẹ cô ta, sau khi nhìn thấy hot search cũng cảm thấy mất mặt đến nỗi trốn trong nhà không dám đi đâu, bà sợ bị bạn bè cười chê.

Điều khiến mẹ Phó bất ngờ nhất chính là Phó Thịnh Hòa vẫn chưa thấy đủ, anh còn đích thân đến tìm bà, buộc bà phải xin lỗi Hứa Thanh Hoan.

“Những lời này của con còn là lời của một người con nên nói nữa không ? Trước khi là chồng của Hứa Thanh Hoan, con cũng là con trai mẹ đấy!”

Phó Thịnh Hòa gật đầu: “Trước khi là con trai mẹ, con cũng là chính con.”

Trong biệt thự, chỉ còn tiếng thở của hai mẹ con.

Điện thoại của Phó Thịnh Hòa reo lên, anh lập tức bắt máy: “Cái gì? Cô ấy ở Y Lê? Được, tôi sẽ đến đó trước. Nếu không tìm thấy, tôi sẽ đi tiếp đến sa mạc Taklamakan.”

Trước khi rời đi, anh nói: “Con sẽ chuyển trọng tâm công việc về phía Nam. Nếu tìm lại được Hoan Hoan, bọn con sẽ định cư ở Quảng Châu. Con vẫn sẽ chu cấp cho mẹ, nhưng ngoài ra, còn không thể cho thêm gì nữa.”

Sau lưng anh, tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên liên hồi.

Phó Thịnh Hòa không ngoảnh đầu.

Trước khi kết hôn, anh đã nghĩ tốt nhất nên sống xa mẹ. Lúc đầu đúng là như vậy. Nhưng sau này, vì các dự án ở Thượng Hải ngày càng nhiều, Hứa Thanh Hoan lo nghĩ cho anh nên đã chuyển đến cùng.

Hồi đó, quan hệ giữa họ dường như vẫn còn hòa hợp.

Anh cứ ngỡ thế là đủ. Dù gì thì cũng không ở chung, chẳng thể đòi hỏi hai người họ thân thiết như mẹ con ruột được.

Nhưng ai mà ngờ...

Phó Thịnh Hòa cười tự giễu. Thông minh quá hóa ra lại dại dột.

Anh đã từng muốn có con. Vậy mẹ anh, làm sao có thể không muốn?



Tại Y Lê.

Hứa Thanh Hoan về nghỉ phép, ban ngày cùng du khách tham gia tour du lịch thảo nguyên.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Khi xếp hàng tại một điểm check-in nổi tiếng, cô lại nghe thấy có người bàn tán về hot search “Hứa Thanh Hoan”.

Phó Thịnh Hòa ngày nào cũng phát lì xì trên Weibo, độ nóng của tin tức không hề giảm đi.

“Wow, Phó Thịnh Hòa định chuyển trọng tâm công việc xuống Quảng Đông rồi kìa! Mẹ anh ta vẫn ở Thượng Hải, đến lúc đó, Nam Bắc cách biệt, quả thật chẳng thể nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng họ nữa.”

“Thật không? Thật không? Có vẻ như vẫn còn một chút hy vọng đấy! Dù sao thì mẹ anh ta không thể thay đổi được đâu.”

Một người lớn tuổi hơn lên tiếng: “Đúng là thật, nhưng cũng có chút tàn nhẫn với mẹ cậu ta nhỉ? Dù sao thì đó cũng là mẹ ruột cậu ta mà.”

“Ờ…”

Mấy người xung quanh dần tản ra.

Một người khẽ chọc vào Hứa Thanh Hoan: “Chị gái ơi, chị thấy thế nào? Chị có nghĩ Phó Thịnh Hòa thật lòng không?”

Hứa Thanh Hoan khẽ cười: “Không biết nữa. Tôi lương tháng ba nghìn, không muốn quản chuyện của người giàu.”

Du khách bật cười vì câu nói của cô.

Đến lượt Hứa Thanh Hoan chụp ảnh, cô bước lên, tạo dáng vài kiểu.

“Wow, chị gái ơi, chị tạo dáng giỏi quá! Em chẳng biết phải làm thế nào luôn! Ơ? Chị cười trông hơi cứng nhắc thì phải, có phải em tốn nhiều thời gian quá không?”

Thật ra không phải.

Mà là vì Hứa Thanh Hoan đã nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.

Những tư thế này chính là những kiểu dáng đẹp nhất mà Phó Thịnh Hòa đã cùng cô thử nghiệm hàng ngàn lần.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 18: Chương 18



Hứa Thanh Hoan dần lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tạo dáng thêm vài kiểu nữa rồi cầm điện thoại rời đi, nhường chỗ cho người khác.

Suốt chuyến đi sau đó, Phó Thịnh Hòa luôn bám sát phía sau nhưng Hứa Thanh Hoan lại coi anh như không khí.

Anh vừa lên hot search, có người nhận ra nhưng lại không dám chắc, ánh mắt liên tục quét về phía anh.

Khi phát hiện ánh mắt anh lúc nào cũng đặt trên người Hứa Thanh Hoan, họ bắt đầu nhìn cô với ánh mắt thăm dò.

Hứa Thanh Hoan không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của mình liền ra hiệu bằng tay với Phó Thịnh Hòa.

Hai người cùng nhau đi vào khu rừng gần đó.

Bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

“Tư thế đầu tiên nên chụp ở độ cao từ 1,2 đến 1,3 mét, với góc chụp 70°. Tư thế thứ hai, em ngồi xuống một chút là vừa đẹp.”

Phó Thịnh Hòa nói rành mạch như thể từng tư thế đã in sâu trong tâm trí anh.

Họ quen biết nhau hai mươi lăm năm, bên nhau chín năm.

Tựa như đã khắc sâu vào sinh mệnh của nhau, dù có quyết tâm cắt đứt quá khứ thì dấu vết của đối phương cũng không thể phai mờ ngay lập tức.

Ánh mắt Hứa Thanh Hoan chạm vào ánh mắt của Phó Thịnh Hòa. Trong đôi mắt ấy, cô thấy một nỗi đau âm ỉ khó nhận ra.

Cô nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Những tư thế đó, em đã sử dụng rồi, không phải độc quyền của anh. Em sẽ có nhiếp ảnh gia giỏi hơn.”

Làn không khí lạnh như ngưng đọng trong cổ họng Phó Thịnh Hòa. Anh mở miệng khó khăn: “Anh biết. Xin lỗi.”

Chỉ vỏn vẹn nửa tháng, vậy mà với Hứa Thanh Hoan, dường như đã là cả một kiếp trước.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Chúng ta... thực sự xa lạ đến mức này rồi sao?”

Hứa Thanh Hoan ngước lên. Không phải sao?

Ánh mắt cô khiến Phó Thịnh Hòa lùi lại hai bước.

Không, anh không cam tâm.

“Hoan Hoan, hãy cho anh một cơ hội, chỉ một lần này thôi có được không?”

Hứa Thanh Hoan không đáp.

“Anh biết, bây giờ giải thích có thể đã quá muộn nhưng anh không muốn cả đời này không có cơ hội nói ra. Anh xin em.”

Nỗi đau trong mắt anh, ngay cả khi ánh hoàng hôn buông xuống vẫn không hề tan đi.

Nếu là người khác, Hứa Thanh Hoan sẽ chẳng buồn để ý nhưng Phó Thịnh Hòa không phải người khác.

Anh không chỉ là người yêu cũ của cô mà còn là người bạn thanh mai trúc mã, là người đã kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng.

Bên ngoài, ai cũng nghĩ Hứa Thanh Hoan lớn lên cùng mẹ, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống. Nhưng không ai biết rằng đã từng có một khoảng thời gian, mẹ cô cũng không cần cô nữa.

Đó là khi cha cô lần đầu muốn quay về gia đình, lấy danh nghĩa của cô để liên tục tiếp cận mẹ. Lâu dần, tình cảm giữa họ nảy sinh trở lại.

Khi ấy, mẹ cô nhạy cảm nhất. Cha cô vẫn không bỏ được thói trăng hoa, bị mẹ bắt gặp một lần, hai lần, ba lần...

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Người ngoài và cả chính mẹ cô đều biết rằng ông chỉ vui đùa nhưng bà không thể chịu đựng được.

Bệnh trong lòng bà ngày một trầm trọng hơn.

Và để cứu mình khỏi nỗi ám ảnh ấy, bà đã chọn cách cực đoan nhất: Bà đuổi cha cô ra khỏi nhà, đóng gói đồ đạc của cô gửi đến nhà ông bà nội.

Sau đó, bà dọn đi nơi khác, nghỉ việc, không để lại dấu vết gì.

Mà ông bà nội vốn chẳng hề thương yêu Hứa Thanh Hoan, họ chỉ biết áp đặt kỷ luật, mỗi khi không vừa ý lại quát lên: “Không cần mày nữa!”

Một ngày nọ, khi ông nội lần nữa quát: “Không cần mày nữa, cút khỏi nhà tao!” cô bé Hứa Thanh Hoan đã trèo lên sân thượng.

Không ai cần cô nữa. Vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?

Ngay giây phút sinh tử ấy, có một bàn tay siết chặt lấy cánh tay cô.

Cậu thiếu niên hoảng hốt đến tột cùng: “Hoan Hoan, em làm gì vậy?”

Hứa Thanh Hoan òa khóc, lao vào lòng cậu.

Biết được nỗi ấm ức của cô, cậu thiếu niên vội vàng lục tìm trong túi áo lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cô: “Không sao cả. Họ không cần em nhưng anh cần. Anh sẽ cố gắng yêu em thật nhiều. Bất cứ lúc nào, trên thế giới này luôn có anh yêu em.”

Gần hai mươi năm sau đó, Phó Thịnh Hòa thực sự làm được như lời anh đã hứa.

Anh yêu cô như anh trai, như bạn bè, như người thân...

Trong tám năm đầu tiên thiếu đi tình yêu thương, chính anh đã bù đắp tất cả cho cô.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 19: Chương 19



Dây dưa quá sâu, đến khi phản bội xảy đến, nỗi đau cũng trở nên không cách nào chịu đựng nổi.

Những đêm khuya thanh vắng, Hứa Thanh Hoan từng nghĩ, nếu như họ mãi mãi là người thân, có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Đáng tiếc, trên đời không có “nếu như”.

Cô hờ hững mở miệng: “Vậy thì anh giải thích đi.”

Phó Thịnh Hòa mừng rỡ nhưng khi định nói ra anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Những lời đã được sắp xếp cẩn thận trong đầu giờ lại trở nên rối loạn: “Không khác trên mạng nói là bao… là do anh nhất thời hồ đồ. Khi đó anh thực sự rất rối, không biết nên làm gì…”

Dù đã ba tháng trôi qua nhưng sự m.ô.n.g lung, giằng xé, đau khổ và hối hận khi ấy vẫn như cơn sóng dữ, có thể nhấn chìm anh bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên, Hứa Thanh Hoan đối diện trực tiếp với nỗi đau của Phó Thịnh Hòa. Bàn tay cô vô thức siết chặt. Họ từng là những người có thể thấu hiểu nhau đến tận cùng, làm sao cô không hiểu được?

Có lẽ, điều khiến anh đau đớn nhất không chỉ là mất đi cô mà còn là sự khinh thường dành cho chính mình. Anh đã gìn giữ lời hứa suốt bao nhiêu năm, vậy mà lại chính tay phá bỏ nó trong lúc bất lực. Chính anh còn không thể tha thứ cho bản thân.

Thời gian xa cách chưa lâu, cô không thể nói mình hoàn toàn không cảm thấy gì nhưng cũng không thể đưa tay ra an ủi anh.

Ánh mắt Phó Thịnh Hòa dừng lại trên bàn tay cô, hơi nóng lan dần trên mu bàn tay: “Xin lỗi, là do anh tham lam quá. Rõ ràng là em bị tổn thương, vậy mà anh còn mong em hiểu cho anh. Thật nực cười!”

Hứa Thanh Hoan hơi mấp máy môi.

“Không, em không cần nói gì cả. Cũng không cần trả lời anh ngay lúc này. Cả hai chúng ta đều cần thời gian để bình tĩnh lại, được không?”

“Em…”

“Anh biết em không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên hiện tại, anh thề sẽ không làm phiền em. Anh chỉ xin một khoảng thời gian như một lời tạm biệt.”

Những lời chưa nói ra, những điều muốn từ chối đều bị Phó Thịnh Hòa chặn lại.

Hứa Thanh Hoan cũng chẳng còn tâm tư để nói thêm gì nữa.

Thôi vậy, tùy anh ấy đi!

Những ngày sau đó, cô tận hưởng một kỳ nghỉ yên bình.

Chủ đề về cô trên hot search cũng đã bị gỡ xuống.

Phó Thịnh Hòa không còn xuất hiện nhiều nữa. Dù có xuất hiện, anh cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô.

Cô hiểu sự cố chấp trong anh, nên giả vờ không thấy.

Ngày đi làm.

Bận rộn suốt cả buổi sáng, Hứa Thanh Hoan muốn ăn trái cây. Nhìn thấy một khay trái cây trong phòng nghỉ, cô nghĩ ai đó đã đặt hàng và hỏi đồng nghiệp có thể ăn không.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Được chứ, cứ ăn đi. Nhưng ăn xong thì dùng máy gọt trái cây tự động để chuẩn bị lại một phần mới nhé.”

“Công ty mình có máy này từ khi nào vậy?”

Vừa ăn trái cây, cô vừa nghiên cứu chiếc máy.

Cùng lúc đó, đồng nghiệp sành về cà phê pha cho mọi người một ly cà phê xay thủ công: “Mọi người đều có phần, mau tới lấy đi!”

Hứa Thanh Hoan trợn mắt: “Còn có cả máy pha cà phê nữa sao?”

“Đúng vậy!” Đồng nghiệp nhún vai: “Không chỉ có vậy đâu, còn có ấm đun nước dưỡng sinh, cả một gian bếp nhỏ với đầu bếp riêng nữa đấy!”

“Là một anh chàng đẹp trai tặng đó. Anh ấy nói rằng ông chủ của mình thích một người trong công ty chúng ta nhưng không muốn làm phiền cô ấy, chỉ muốn mang đến một chút phúc lợi. Nghĩ mãi mới nghĩ ra cách này.”

“Thật là hào phóng. Cà phê ngon cực kỳ, những thứ khác cũng rất tốt, dùng hết là có người bổ sung ngay. Không biết là ai được theo đuổi đây, tôi ghen tị quá!”

Hứa Thanh Hoan cúi đầu nhìn, trái cây trong khay đều là loại cô thích.

Những loại trái cây này rất phổ biến nhưng không dễ để ai đó nhận ra sở thích của cô.

Cà phê cũng đúng gu cô, trà dưỡng sinh cũng có đúng công dụng cô cần.

Một nhân viên giao hàng lại đến, mang theo bình hoa và một bó hồng. Ai ký nhận cũng được.

Ngoài ra, còn kèm theo một tấm thẻ kiểm tra sức khỏe của bệnh viện tư nhân.

Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo đến mức hoàn hảo.
 
Back
Top Bottom