Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 20: Chương 20



Tâm trạng cô có chút phức tạp, cô lặng lẽ uống cà phê.

Thấy không ai bàn tán, cô do dự vài giây rồi hỏi: “Mọi người không tò mò chút nào sao?”

Mọi người gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sao có thể không tò mò chứ? Nhưng mà, người đó nói rằng suy đoán có thể khiến người họ thích khó chịu nên mong chúng ta đừng đề cập đến.”

Dù sao cũng đã nhận ân huệ, họ tất nhiên sẽ không nhắc đến nữa.

Hứa Thanh Hoan chỉ qua loa vài câu.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Làm như vậy thật sự có ý nghĩa sao?



Buổi tối, vì làm thêm giờ, cô quên mất thời gian.

Khi rời khỏi công ty, đã là mười một giờ rưỡi.

Vội vã thu dọn đồ đạc, cô về nhà.

Phòng thí nghiệm nằm ở rìa sa mạc, ban đêm rất ít ánh sáng, càng không có bóng người.

Đi được một đoạn, cô nghe thấy tiếng xào xạc phía sau.

Giờ này, không nên có ai mới đúng.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cô bước nhanh hơn. Nhưng âm thanh đó cũng đột nhiên gia tăng tốc độ.

Cô lập tức chạy về phía đường lớn.

Đến khi dừng lại, cô mới nhận ra đó là giọng của Phó Thịnh Hòa.

“Phó Thịnh Hòa!”

Anh thở gấp, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không cố ý dọa em. Chỉ là ban đêm không an toàn, gần đây khách du lịch lại đông, nhỡ có kẻ nào đó… Anh chỉ muốn đưa em về nhà an toàn.”

Đầu óc cô căng thẳng vì làm việc quá sức, giờ lại thêm một cơn đau âm ỉ. Cô xoa trán, nhẹ giọng nói: “Em không đến mức không phân biệt được anh có ý tốt hay không. Nhưng mà, anh ra ngoài lâu quá rồi…”

Phó Thịnh Hòa lập tức lùi xa, không muốn nghe cô nói hết câu.

Anh đeo tai nghe lên, để mặc âm nhạc tràn vào tai.

Hứa Thanh Hoan xoay người bước đi.

Về đến nhà, từ cửa sổ, cô vẫn có thể thấy bóng dáng anh đứng nhìn từ xa.

Cô sững lại một lúc, bàn tay cứng nhắc mở tủ quần áo, kiểm tra nhà tắm, rèm cửa những nơi có thể ẩn náu.

Không có gì cả.

Cô thẳng lưng đứng dậy, nhìn ra ngoài lần nữa.

Bóng dáng kia, lúc này mới chậm rãi rời đi.

Mũi cô bỗng cay cay.

Đây là thói quen mà họ để lại từ năm lớp 10.

Năm lớp 10, trong thành phố xảy ra một vụ án, nghi phạm lẻn vào nhà nạn nhân, chờ người về rồi ra tay tàn nhẫn. Sau khi tin tức được đưa tin, không ít người hình thành thói quen kiểm tra nhà cửa mỗi khi về đến nhà.

Mỗi lần tiễn cô về nhà, Phó Thịnh Hòa luôn đứng đợi một lúc lâu, quan sát bóng cô di chuyển trong phòng, xác nhận cô đã kiểm tra hết những góc có thể có người trốn.

Đêm khuya càng thêm tĩnh lặng.

Vào ngày nghỉ, căn hộ bên cạnh Hứa Thanh Hoan có một đôi tình nhân mới chuyển đến. Họ mang quà gặp mặt sang tặng cô, nhân tiện đề nghị lắp đặt một chiếc chuông báo động thông minh.

“Một phần dây nối phải chạy qua chỗ cô nên để tiện bọn tôi lắp cho cô luôn. Tiền thì bọn tôi lo.”

Lời nói vụng về đến mức lộ liễu.

Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Tôi tự trả, làm phiền hai người rồi.”

Hai người kia hơi lúng túng: “Không... Không có gì, là bọn tôi làm phiền cô mới đúng.”

Nhân viên lắp đặt đã chuẩn bị sẵn sàng, lắp cho Hứa Thanh Hoan trước, chưa đầy ba ngày đã xong. Đến lúc thanh toán, số tiền được báo thấp hơn hẳn so với giá thực tế.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Sau khi người lắp đặt rời đi, Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng thấy không đúng. Cô kiểm tra lại thiết bị trong nhà, phát hiện không ít đồ dùng đã được thay mới bằng loại cao cấp hơn, còn có thêm máy tạo độ ẩm, máy sưởi tay, lò sưởi điện, tất cả đều có thể điều khiển bằng giọng nói.

Không cần đoán cũng biết, tất cả đều là do Phó Thịnh Hòa sắp xếp.

Nếu là lúc vừa chia tay, Hứa Thanh Hoan chắc chắn sẽ không ngần ngại vứt bỏ tất cả những thứ anh đưa. Nhưng giờ đây, cô lại thấy không cần thiết. Vứt một lần, anh sẽ lại tặng lần nữa.

Thôi thì cứ coi như chính mình tự sắm vậy.

Bên kia, Phó Thịnh Hòa thấy cô chịu nhận, khóe môi không kìm được mà cong lên. Chấp nhận rồi, nghĩa là cô không còn phản kháng trước sự tiếp cận của anh nữa.

Anh phải cố gắng thêm chút nữa. Cố gắng biến hai đường thẳng song song trở thành hai sợi dây quấn chặt vào nhau.

Ting…

Phó Thịnh Hòa liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn báo nhận tiền chuyển khoản.

Tên tài khoản có phần xa lạ nhưng anh nhận ra ngay đó là Hứa Thanh Hoan.

Anh ngả người ra ghế sofa, khẽ cười: “Em vẫn muốn phân rõ ranh giới với anh đến vậy sao?”
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 21: Chương 21



Trên đường tan làm, Hứa Thanh Hoan thấy có người bán khoai lang và bắp nướng, liền hào hứng chạy tới mua.

“Ông chủ ơi, cho tôi một bắp, một khoai lang ạ.”

Ông chủ nhanh nhẹn nướng chín, chỉ vào bảng giá bên cạnh để cô thanh toán.

Hứa Thanh Hoan không nghĩ ngợi nhiều, vừa đi vừa ăn.

Giữa đường, cô gặp hàng xóm.

“Bắp nướng hả? Lâu lắm rồi chỗ mình không thấy bán, cô mua ở đâu vậy?”

“Ngay ngã rẽ phía trước.”

“Cảm ơn nhé!”

Hàng xóm háo hức chạy đi, vòng qua vòng lại một lúc lâu mà không tìm thấy quầy hàng nào.

Hứa Thanh Hoan tưởng cô ấy không nhìn kỹ, bèn dẫn cô đi tìm lại. Nhưng đến nơi, quả nhiên không còn ai.

“Ông chủ này đúng là không biết kinh doanh gì cả, cũng không chịu nán lại thêm chút, tôi còn muốn mua nữa mà!”

Một người bán hàng gần đó nghe thấy liền chen vào: “Cô nói người bịt kín mặt kia hả? Hình như anh ta chỉ bán cho một người nhất định thôi.”

“Hả?”

“Anh ta đeo đồng hồ trên tay mà có thể mua cả ngàn quầy hàng như thế này. Tôi tò mò nên hỏi, anh ta nói rằng, người anh ta thích thích ăn nên anh ta bán. Chờ cô ấy mua xong thì rời đi.”

Hàng xóm ngưỡng mộ: “Wow, lãng mạn quá! Sao anh ta không trực tiếp đưa cho cô ấy?”

Người bán hàng lắc đầu: “Hình như là người đó không muốn gặp anh ta, mà anh ta cũng không muốn làm phiền cô ấy.”

“Cô ấy cũng không nhận ra à?”

Hứa Thanh Hoan sững sờ, ánh mắt vô thức đảo quanh tìm kiếm, nhưng giữa dòng người đông đúc, cô không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Lúc đầu, cô thực sự không nhận ra, chỉ cảm thấy đôi tay ấy có phần quen mắt.

Bên kia, Phó Thịnh Hòa ngồi trên xe đến sân bay. Anh còn công việc cần xử lý.

Anh căn dặn trợ lý bên cạnh: “Hoan Hoan rất thích ăn bắp nướng, hai ba ngày cậu lại đi một lần nhé!”

“Mở một tiệm bánh ngọt gần nhà cô ấy nữa. Mời bằng được thợ làm bánh cô ấy thích từ Thượng Hải đến. Phải có đầy đủ món cô ấy thích.”

“Vâng.”

Không còn gì để dặn dò nữa, Phó Thịnh Hòa dựa vào ghế, cười khổ.

Cô không nhận ra anh thật sao...

Dẫu gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau…



Trên núi.

Hứa Thanh Hoan cùng nhóm đi thu thập dữ liệu. Khi công việc tạm thời kết thúc, đồng nghiệp đề nghị đi chụp ảnh check-in một địa điểm gần đó.

“Mọi người vẫn còn sức à?”

Hứa Thanh Hoan mệt đến mức chẳng muốn động đậy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Nơi đó rất đẹp! Một phần còn được quy hoạch thành khu du lịch. Đã đến đây rồi thì đi xem thử chứ!”

Hứa Thanh Hoan từ chối, quyết định ở lại.

Từng chiếc xe địa hình Tank 300 lũ lượt chạy qua, đó là đoàn du khách tự lái đến khám phá. Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu, đây là một cung đường hoang sơ ít người biết đến.

Cô bật cười khẽ lắc đầu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô cảm giác mặt đất rung chuyển.

Cô sững người, rồi đột nhiên mọi thứ rung lắc dữ dội.

Động đất rồi.

Ý nghĩ vừa lóe lên, một tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống, lao thẳng về phía cô.

Bàn tay cô bị ai đó nắm chặt, một lực kéo mạnh mẽ lôi cô vào lòng.

Người đàn ông ôm chặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô.

Rầm!!!

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, chống người lên, che chắn cho Hứa Thanh Hoan đến nơi an toàn.

Hứa Thanh Hoan muốn đứng dậy xem tình trạng của anh nhưng lại bị anh nắm chặt không buông.

Một cơn rung chuyển nữa lại ập đến, tiếng thét chói tai vang vọng giữa núi rừng, từng hồi, từng hồi xuyên thấu màng nhĩ của cô. Một giọt nước mắt rơi xuống.

“Phó Thịnh Hòa.”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Cô thì tất nhiên là không sao nhưng anh thì có đấy!

Mọi thứ dần trở lại tĩnh lặng.

Hứa Thanh Hoan đẩy Phó Thịnh Hòa ra, anh khẽ mỉm cười với cô rồi ngã quỵ xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng m.á.u đỏ thẫm.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 22: Chương 22



Hứa Thanh Hoan vội vàng đỡ lấy anh, hét lớn gọi người giúp đỡ nhưng lại phát hiện giọng mình đã lạc đi vì nghẹn ngào.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn anh chết.

Anh không còn là người yêu nhưng vẫn là người đã bảo vệ cô suốt bao năm qua.

Những người khác nhanh chóng chạy đến, có người bị thương, có người chỉ hoảng sợ.

“Anh ấy cần đến bệnh viện ngay.”

“May quá, đường vẫn chưa bị cắt, có thể qua được.”

Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng đưa người bị thương đi cấp cứu.

Hứa Thanh Hoan đi cùng, đến trước cửa phòng phẫu thuật, Phó Thịnh Hòa bất ngờ nắm lấy tay cô: “Tay em bị thương rồi, nhớ đi băng bó.”

Vết thương đó là do cô vô tình ngã mấy ngày trước, vừa rồi kéo anh khiến miệng vết thương bung ra.

Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Anh vào trước đi! Nhất định phải sống!”

Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Chờ đợi suốt hơn mười tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật thành công nhưng Phó Thịnh Hòa phải đưa vào ICU để theo dõi.

Hứa Thanh Hoan đã sớm băng bó vết thương, quyết định ở lại gần bệnh viện. Anh bị thương vì cô, dù vì tình hay vì lý, cô đều nên đợi anh bình an.

Tình trạng của Phó Thịnh Hòa không khả quan, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Dù phẫu thuật thành công, anh vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đề nghị chuyển anh đến một bệnh viện tốt hơn, có thể sẽ có hy vọng cao hơn.

Hứa Thanh Hoan không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho trợ lý của anh để sắp xếp.

Cô cùng anh lên máy bay chuyển viện.

Nhìn thấy dòng chữ “Bệnh viện Quảng Châu”, cô khựng lại: “Không về Thượng Hải sao?”

Trợ lý nói: “Trước đây tổng giám đốc Phó từng dặn dò, bất kể mắc bệnh gì đều ưu tiên đến Quảng Châu. Anh ấy…”

Trợ lý không nói tiếp nhưng Hứa Thanh Hoan đã hiểu. Phó Thịnh Hòa không muốn cô có bất kỳ cơ hội nào gặp lại mẹ anh.

Anh thực sự nghĩ rằng có thể che giấu được mẹ mình sao?

Sự thật là không thể giấu được.

Nhưng mỗi lần mẹ Phó đến, trợ lý đều báo trước để Hứa Thanh Hoan tránh đi. Suốt ba ngày, hai người họ chưa từng gặp mặt.

“Chị Hứa, tổng giám đốc Phó tỉnh rồi. Anh ấy muốn gặp chị.”

Hứa Thanh Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Tôi sẽ đến sau.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Anh ấy chỉ muốn gặp mỗi chị.”

Khi Phó Thịnh Hòa đối tốt với một người, thực sự có thể tốt đến mức tận cùng.

Đã chia xa bao lâu, Hứa Thanh Hoan vẫn phải thừa nhận điều đó. Cô đi đến bệnh viện.

Phó Thịnh Hòa toàn thân cắm đầy ống dẫn, nhìn thấy cô đến, đôi mắt sáng lên: “Em đến rồi.”

Hứa Thanh Hoan ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh sai người làm hết việc này đến việc khác nhưng trong lòng cô lại càng bình thản hơn.

“Phó Thịnh Hòa.”

Anh thoáng dừng lại như đã lờ mờ đoán được: “Em định tuyên án cho anh ngay bây giờ sao?”

Câu nói của anh khiến lòng cô khó chịu nhưng cô không muốn kéo dài thêm nữa: “Trốn tránh cũng vô ích thôi. Chúng ta nên nói rõ mọi chuyện sớm một chút.”

Cô giơ điện thoại lên, nội dung trên màn hình khiến sắc mặt Phó Thịnh Hòa tái nhợt.

Anh sớm biết rằng giữa họ không còn khả năng nào nữa. Bởi vì không chỉ là bị ép buộc mà còn có sự phản bội lần thứ hai.

Hôm đó, sau khi từ chối Dư Hinh, Phó Thịnh Hòa nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mẹ anh không chịu bỏ cuộc, lại sắp xếp thêm một lần gặp nữa.

Anh ngồi trên ghế như đang bị kim châm.

Mẹ anh đập bàn: “Con đã động lòng rồi còn giả vờ gì nữa? Nếu cứ tiếp tục chần chừ, Hứa Thanh Hoan có khi sẽ phát hiện ra đấy! Con đã sai rồi thì phải lấy được kết quả. Chỉ một lần hay vài lần có khác gì nhau? Nếu có con rồi, mà Hứa Thanh Hoan không phát hiện, chẳng phải là tốt nhất sao? Thịnh Hòa, con hãy nghĩ cho bản thân mình một lần đi!”

Thật sự không có khác biệt sao?

Phó Thịnh Hòa không biết. Những lời của mẹ anh như một lời nguyền quanh quẩn trong đầu.

Anh nghĩ đến việc mẹ mình đã hứa sẽ không làm khó Hứa Thanh Hoan nữa.

Anh nghĩ đến việc bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của chính mình.

Anh nghĩ đến viễn cảnh cùng Hứa Thanh Hoan nuôi dạy một đứa trẻ.

Đêm khuya thanh vắng, Phó Thịnh Hòa, một lần nữa, phản bội Hứa Thanh Hoan.

Phó Thịnh Hòa không biện hộ: “Em đều biết cả rồi sao? Nếu… anh chỉ nói nếu thôi… không có lần thứ hai. Cộng thêm việc anh đã cứu em, em có thể tha thứ cho anh không?”

Những tin nhắn đó là anh đã cài đặt gửi đi trước khi trận động đất xảy ra. Anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, chỉ là không thể nói thành lời, cũng không muốn vạch trần sự thật tàn nhẫn này trước mặt người ngoài.

Đương nhiên, anh cũng có tư tâm.

Anh muốn che giấu sự hèn hạ của chính mình, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ cô.

Dù gì thì anh cũng bị ép buộc không phải sao?

Nhưng Phó Thịnh Hòa đã hiểu quá rõ Hứa Thanh Hoan.

Cô quá kiên định, dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
 
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 23: Chương 23: Kết



Ngày qua ngày thất vọng, đến khoảnh khắc cô không còn nhận ra anh, nỗi tuyệt vọng mới thực sự ập đến.

Mới chỉ vài tháng trôi qua, cô đã không thể nhận ra lớp ngụy trang của anh.

Lâu hơn một chút, có lẽ dù anh đứng ngay trước mặt, cô cũng sẽ chẳng còn nhận ra nữa.

Hứa Thanh Hoan đang từng bước rời khỏi cuộc sống của Phó Thịnh Hòa.

Sẽ đến một ngày, những thói quen, sở thích của cô, chẳng còn chút liên quan nào đến anh.

Phó Thịnh Hòa thực sự không muốn buông tay nhưng anh lại càng không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét, thậm chí là thờ ơ của cô dành cho mình.

Sau một thời gian dài suy nghĩ, anh quyết định buông tay.

Bởi vì hơn cả việc được ở bên cô, anh muốn bảo vệ niềm vui của cô.

Vậy nên, Phó Thịnh Hòa đã gửi tin nhắn.

Trớ trêu thay, nếu biết trước những biến cố sau này, anh sẽ không bao giờ gửi nó đi.

Giờ đây, anh chỉ muốn biết một câu trả lời.

Hứa Thanh Hoan lắc đầu: “Anh không cần phải hối hận vì đã nói với em. Dù anh không nói, em cũng đoán được.”

Phó Thịnh Hòa đột ngột ngẩng đầu.

“Anh là người quyết đoán trên thương trường nhưng trong tình cảm lại quá do dự. Sau kỳ thi đại học, anh đã định tỏ tình nhưng vì gia đình phá sản nên đã từ bỏ. Khi đó em không hiểu, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau dìu dắt, dù anh có chăm sóc em nhiều hơn một chút cũng nên tin rằng tình cảm của em dành cho anh cũng như anh dành cho em.”

Hứa Thanh Hoan hiểu được tâm tư của Phó Thịnh Hòa, anh không muốn để cô phải chịu khổ, tự cho rằng đó là vì tốt cho cô.

“Nhưng anh chưa bao giờ hỏi liệu đó có phải là điều em mong muốn hay không.”

Phó Thịnh Hòa luống cuống tìm kiếm, vội lấy viên thuốc trợ tim mà bác sĩ mới kê cho vào miệng để xoa dịu cơn đau nơi lồng ngực.

Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu sang một bên: “Xin lỗi, em không muốn kéo dài mãi như thế này để rồi không bao giờ có thể đặt dấu chấm hết.”

Lần đầu tiên, Phó Thịnh Hòa không chọn cùng cô vượt qua hoạn nạn.

Lần thứ hai, cũng sẽ không.

Anh chỉ biết tự mình gặm nhấm tất cả, chọn con đường mà anh cho là tốt nhất cho cô.

Sự phản bội đã xảy ra, dù chọn cách nào cũng sẽ làm tổn thương Hứa Thanh Hoan.

Tâm trí Phó Thịnh Hòa hỗn loạn, anh chọn con đường tệ hại nhất, mặc kệ tất cả để thỏa mãn sự ích kỷ của mình.

Nếu có thể giấu được cả đời thì chẳng phải ai cũng sẽ vui vẻ sao?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Vậy nên, nếu khi đó anh chọn thẳng thắn với em ngay từ đầu, em sẽ…”

“Em sẽ cùng anh đối mặt. Những rắc rối kéo dài sau đó sẽ khiến em đau đầu, có lẽ cũng làm em tổn thương. Nhưng ít nhất, anh vẫn ở bên em.”

Nếu đi con đường đó, có lẽ Phó Thịnh Hòa đã không vì thương hại đứa trẻ kia mà có thêm bất kỳ dây dưa nào với Dư Hinh.

Phó Thịnh Hòa cũng đã nghĩ đến điều này.

Anh cười nhạt, đầy chua xót: “Anh hiểu rồi. Là anh sai. Em yên tâm, từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Hứa Thanh Hoan khẽ gật đầu, cuối cùng nhìn anh một lần, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”

Cánh cửa khép lại.

Thế giới của Phó Thịnh Hòa lại lần nữa chìm vào u tối.

Anh nuốt thêm vài viên thuốc trợ tim.

Đồ ngốc, tại sao lúc đó lại không nghĩ ra con đường đó chứ?

Có lẽ đã từng nghĩ đến nhưng lại vội vàng từ bỏ.

Anh chỉ chăm chăm bảo vệ tình yêu của họ, đặt nó trong lồng kính, sợ rằng nó sẽ bị gió mưa làm tổn thương mà quên mất rằng tình yêu ấy thực ra có thể chịu đựng được những cơn mưa nhỏ.

Nói cho cùng, tất cả đều vì sự ích kỷ của chính anh.



Kể từ đó, Phó Thịnh Hòa và Hứa Thanh Hoan không còn gặp lại nhau.

Hứa Thanh Hoan trở về Tân Cương, mua một mảnh đất, học cách xây dựng ngôi nhà của riêng mình.

Những ngày tháng trôi qua thật bình yên và thú vị.

Chỉ sau hai năm, homestay của cô chính thức đi vào hoạt động.

Cô thỉnh thoảng cùng du khách khám phá những tuyến đường ít người biết đến, ngắm nhìn những phong cảnh mới lạ.

Khi rảnh rỗi, cô pha một ấm trà, lắng nghe câu chuyện của khách qua đường. Có lúc xúc động, cô còn miễn phí chỗ ở cho họ.

Dấu chân của Hứa Thanh Hoan dần trải dài khắp mọi miền đất nước.

Nhưng dù trở về bất kỳ nơi quen thuộc nào, lòng cô cũng không còn gợn sóng.

Còn Phó Thịnh Hòa, anh bận rộn hơn trước rất nhiều, dành trọn thời gian cho công việc. Công ty ngày càng phát triển, trụ sở dần được chuyển về Quảng Châu.

Bên trong phòng thư ký, có người thì thầm: “Tổng giám đốc Phó rất thích đầu tư vào các dự án ở Tân Cương. Rất nhiều hạng mục là do anh ấy đứng tên cá nhân. Mọi người có biết vì sao không?”

“Nghe nói, người anh ấy yêu đang ở đó. Anh ấy muốn tiện lợi cho cuộc sống của cô ấy. Ngay cả việc nơi đó có chính sách miễn phí vận chuyển, cũng có một phần công sức của anh ấy.”

“Trời ơi! Lãng mạn quá! Họ có quay lại với nhau không?”

“Không. Và đừng hóng hớt quá. Mọi dự án của công ty chúng ta ở đó đều được tiến hành một cách kín đáo. Chắc chắn là một chuyện tình yêu nhưng không thể thành đôi.”

Mọi người thở dài cảm thán, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Phúc lợi của tập đoàn Thanh Hòa rất tốt, các cấp trên cũng rất biết bảo vệ nhân viên. Điều duy nhất khiến thư ký đau đầu chính là mẹ của Phó Thịnh Hòa.

Bà thỉnh thoảng lại đến công ty, trong khi tổng giám đốc Phó hoàn toàn không muốn gặp bà.

Lần này cũng vậy, bà lại đến nữa rồi.

“Thưa tổng giám đốc Phó, chúng tôi không ngăn được.”

“Không sao, ra ngoài đi.”

Cánh cửa đóng lại.

Mẹ Phó lạnh lùng cười: “Lúc nào cũng bận, bận cái gì chứ? Con còn chẳng có con cái! Kiếm nhiều tiền như thế để làm gì?”

Phó Thịnh Hòa không buồn ngẩng đầu: “Quyên góp cho quốc gia.”

“Con…”

Mẹ Phó nghẹn lời. Những năm qua, quan hệ mẹ con đã chạm đáy. Phó Thịnh Hòa hiếm khi trở về Thượng Hải, có về cũng chỉ làm tròn bổn phận, không chủ động thăm bà.

Mười năm trôi qua kể từ khi Hứa Thanh Hoan rời đi, vậy mà vẫn chẳng có gì thay đổi.

Mẹ Phó không thể không thừa nhận anh thật sự yêu Hứa Thanh Hoan.

“Con không thể nhìn về phía trước sao? Hứa Thanh Hoan sẽ không quay đầu lại đâu.”

Ngòi bút trong tay Phó Thịnh Hòa nhòe đi một giọt mực: “Không thể.”

“Tại sao chứ? Nó có gì đáng để con yêu? Trong mối quan hệ đó, rõ ràng con là người cho đi nhiều hơn!”

Phó Thịnh Hòa đặt bút xuống. Những lời anh chưa từng nói trước đây, bây giờ anh muốn nói ra.

“Mẹ và ba kết hôn vì lợi ích thương mại. Mẹ từng yêu ông ấy, từng dùng con để níu kéo ông ấy trở về.”

Có lần thành công nhưng sau này không còn tác dụng nữa.

Mẹ Phó chê bai con trai vô dụng, dần dần cũng không buồn trở về nhà để mặc anh cho bảo mẫu.

Bà không nghĩ rằng, người bảo mẫu ấy lại đối xử với anh bằng những lời lạnh nhạt, những bữa cơm nguội lạnh, thậm chí có đôi khi anh còn phải chịu đói.

“Bà ta làm sao dám?”

“Sao lại không dám?”

Mẹ Phó chợt nhớ đến người bảo mẫu năm xưa bị con trai sa thải, nhất thời cũng không dám chắc nữa.

“Khoảng thời gian đó chính Thanh Hoan là người đã giúp đỡ con. Trong mắt mọi người, con luôn là người chăm sóc cô ấy, nhưng mẹ có từng nghĩ, cô ấy cũng đã chăm sóc con biết bao nhiêu? Cô ấy là tín ngưỡng của con. Trong mắt mẹ, con là một kẻ vô dụng. Nhưng trong mắt cô ấy, con là anh hùng. Thậm chí, vào thời điểm con khởi nghiệp khó khăn nhất, cô ấy đã lặng lẽ đầu tư cho con. Cô ấy chưa từng nhắc đến, mãi đến khi cô ấy rời đi, con mới biết được sự thật.”

Phó Thịnh Hòa trước kia không muốn trách móc bà. Anh hiểu bà cũng có những nỗi khổ riêng nhưng bà đã bao giờ đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ chưa?

Mẹ Phó lặng thinh. Bà chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người lại sâu sắc đến vậy.

“Tiễn khách.”

Mẹ Phó không biết phải nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.

Có lẽ… chính bà mới là người đã sai.



Phó Thịnh Hòa mua một căn nhà ở thành phố nơi Hứa Thanh Hoan đang sống. Những khi nhớ cô quá, anh sẽ đến đó, lặng lẽ đứng từ xa nhìn cô hoặc qua lời kể của du khách mà biết được tin tức về cô.

Thỉnh thoảng, họ vô tình lướt qua nhau giữa dòng người nhưng cô chẳng hề hay biết.

Thì ra, tình sâu nặng đến mấy cũng chẳng thể cùng nhau đến bạc đầu…
 
Back
Top Bottom