Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczMgTTYJtf0j3PQ4fGc7-zwng1IouZ95HFCQhrmZabWOPEOBmsiRe1fNeNh21b4Cji4I-QztSjydCjDjPHP7zbplAMWvEvXZi7PmMjt_US-A87TecrB_sIR2eAAb4Sr6ZdxrIesNeju5l0HAJmq3E7-2=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Tác giả: Lâm Áng Tư
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nếu đem cuộc đời này so sánh với việc thượng đế ném xúc xắc, thì Lục Vân Phi cảm thấy chính cậu ít nhất cũng được một con số 6, lớn lên đẹp trai, học giỏi, chỉ có tiếng Anh là chênh lệch nghiêm trọng thôi.

Cho đến khi cậu gặp Biên Tấn Nguyên — Biên Tấn Nguyên thân cao chân dài mặt lạnh, nhiều lần thi đều đứng đầu khối, thành tích tiếng Anh thì lần nào cũng vượt qua Lục Vân Phi. Nếu cậu là 6, thì cái tên này quả thực là 666* á!

Số 6: 六 (liù) trong Tiếng Trung cũng có nghĩa là "đỉnh, tài giỏi"

Trời sinh Phi sao còn sinh Nguyên chứ, một núi không thể có hai hổ, trừ phi là một con đực và một con cái. Lục Vân Phi ngó vào giới tính của đối phương một chút, yên lặng thở dài.

Nhưng khi cậu vừa mới coi Biên Tấn Nguyên là đối thủ không bao lâu, lại lập tức ngạc nhiên phát hiện rằng, cứ sau 9 giờ tối, cậu sẽ vô tình xuyên vào Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên.

Sau khi xuyên vào Thiên Miêu Tinh Linh, Lục Vân Phi mới phát hiện đối thủ không đội trời chung này của cậu thật ra là một quý công tử nghèo khó. Giàu có đẹp trai - Lục Vân Phi nhìn nhìn số tiền trong thẻ của bản thân sắp tràn ra ngoài tới nơi, quyết định phát huy tinh thần giúp đỡ bạn học.

Vì vậy, lúc Biên Tấn Nguyên đang thiếu tiền, Lục Vân Phi bèn mời hắn làm gia sư tiếng Anh cho cậu.

Biên Tấn Nguyên mua bánh kem nhưng lại không dám ăn, muốn để dành cho người nhà, ngày hôm sau Lục Vân Phi lập tức tặng cho hắn một cái bánh kem siêu to khổng lồ.

Mỗi ngày làm một việc thiện, Lục Vân Phi cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ tàng hình trước ngực cậu càng thêm rực rỡ.

Cho đến khi trên diễn đàn của trường xuất hiện một bài viết nóng hổi: "Cái tên chớt tiệt Lục Vân Phi kia, dám để người đứng đầu lớp làm trâu làm ngựa cho cậu hả, cảm thấy bản thân cậu có chút tiền thối đó là ghê gớm lắm đúng không!"

Chủ thớt đưa ra các loạt bằng chứng: xách túi, lấy nước, bóc hạt dẻ, một thế hệ học sinh xuất sắc như vậy lại bị Lục Vân Phi sai khiến như người hầu kẻ hạ. Mọi người ăn dưa bàn luận, lập tức thấy Biên Tấn Nguyên, người chưa bao giờ lên tiếng trên diễn đàn, lần đầu tiên dùng tên thật trả lời.

Biên Tấn Nguyên: Không cần tiền, là tôi đồng ý đó, có ý kiến gì?

Mọi người hoảng sợ đến nỗi rớt cả miếng dưa!

Lục Vân Phi chợt suy nghĩ rằng có lẽ bản thân cậu nên ít làm phiền Biên Tấn Nguyên một chút thì hơn.

"Không cần, tôi thích bị cậu làm phiền."

"Hay là thôi đi." Lục Vân Phi từ chối.

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ: "Vậy để tôi đổi cách nói khác — không cần, tôi thích em."

Lục Vân Phi:?

Lục Vân Phi không ngờ rằng, ở trên đỉnh núi lớn con hổ nào cũng có, lại có hai con hổ đực ở bên nhau, không chỉ có thể chạy trốn nhanh mà còn có thể yêu đương nữa á!

Tag: Ảo tưởng không gian, Hào môn thế gia, Ngọt văn, Vườn trường

Vai chính: Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên.

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết 🕊️, Hào môn thế gia, Vườn trường, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Ấm áp, 1v1​
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 1



Lục Vân Phi nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng thành tích trên tường, mắt dán chặt vào điểm tiếng Anh của mình, không thể tin nổi nhìn vào số điểm 74 được viết bằng mực đen chữ Tống cỡ 5 kia.

74! 74! Lần trước vẫn là 84 cơ mà, sao lần này lại chỉ có 74!!! Lục Vân Phi suýt nữa phun ra một ngụm máu. Ánh mắt run rẩy của cậu lướt lên phía trên, thấy điểm tiếng Anh của Biên Tấn Nguyên - một con số khủng khiếp: 148.

Thật là điên rồ!!! Bà cha, đúng là đùa giỡn nhau mà! 148, hóa ra chỉ trừ có hai điểm phần tự luận thôi hả! Đây có phải là con người không vậy? Mẹ kiếp, Biên Tấn Nguyên chắc chắn là người nước ngoài rồi!

Lục Vân Phi tức đến mức đau cả đầu, nghĩ đến những đêm mình thức khuya đến tận 1 giờ sáng để học từ vựng và làm bài đọc, cuối cùng lại chỉ nhận được con số 74, Lục Vân Phi cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng. Có lẽ lúc sinh ra, cậu đã không có năng khiếu học tiếng Anh, nên trong khi mọi người đều lo lắng vì những môn khác, chỉ có mình cậu là lao đầu vào học tiếng Anh, và hầu như trận nào cũng thua, càng thua càng quyết tâm đánh tiếp.

Lục Vân Phi cảm thấy yêu cầu của mình có quá cao đâu, chỉ muốn đạt 90 điểm thôi mà, không cần phải cao, chỉ cần đạt tiêu chuẩn. Nếu không, cả lớp đều xuất sắc chỉ có mỗi mình cậu là không đạt tiêu chuẩn, nổi bật như cái đinh giữa đám đông, đến nỗi mỗi khi giáo viên tiếng Anh nhìn cậu đều dùng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lục Vân Phi thở dài, bạn cùng lớp bên cạnh vỗ vai cậu, "Lợi hại quá nha Vân Phi, toán học 147, cậu xuất sắc thiệt á."

Lục Vân Phi cười đáp lại một cách miễn cưỡng, nhìn lướt qua thứ hạng của mình, đứng thứ 20 ở lớp, thứ 51 trong khối. Thứ hạng này trong lớp cũng xem như khá, vì ngoài trừ môn tiếng Anh không tốt, các môn khác của cậu đều dẫn đầu. Toán học và khoa học tự nhiên tổng hợp thường đứng nhất hoặc nhì trong lớp, à, giờ thì chỉ có thể là nhì.

Lục Vân Phi nghĩ đến đây, vô thức nhìn lại điểm toán của Biên Tấn Nguyên - 149.

Cái quái gì vậy!!! Sao có thể như thế được! 149!! Sao cậu không trực tiếp đạt 150 luôn đi! Lục Vân Phi nổi giận đùng đùng nhớ lại lần thi phân ban, điểm toán và khoa học tổng hợp của cậu chỉ thấp hơn Biên Tấn Nguyên vài điểm, lần này cậu đã ôn tập kỹ lưỡng và làm bài cẩn thận, kết quả vẫn thấp hơn Biên Tấn Nguyên!

Lục Vân Phi cảm thấy mình cần phải tránh xa bảng xếp hạng này, nó rõ ràng không phải bảng xếp hạng, mà là biểu đồ thử nghiệm của điện tâm đồ, nếu cứ tiếp tục nhìn nó, tim cậu sẽ đập đến mức vô hạn rồi tới một hàng thẳng tắp luôn.

Trời sinh Phi sao còn sinh Nguyên! Tiếng Anh thì luôn đứng chót, chỉ dựa vào toán và khoa học tổng hợp để lấy lại phong độ, giờ thì sao, tiếng Anh vẫn đứng chót, còn hai môn kia thì lại không còn đứng đầu nữa! Cậu nghĩ mình và Biên Tấn Nguyên đúng là ngũ hành không hợp, bát tự phạm nhau mà! Hai người bọn họ không nên học chung một lớp!

Lục Vân Phi tức giận xoay người, định quay lại chỗ ngồi, nhưng khi quay lại, cậu phát hiện Biên Tấn Nguyên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu. Lục Vân Phi giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, suýt thì giẫm lên chân bạn cùng lớp phía sau.

"Ôi trời, Lục Vân Phi, đừng chen lấn nữa, tớ còn chưa xem được thứ hạng của mình đó."

Ai thèm chen lấn cậu chứ, đó là phản xạ có điều kiện thôi, hiểu không? Lục Vân Phi lầm bầm trong lòng.

Cậu đang định đẩy đám đông để đi ra ngoài thì thấy Biên Tấn Nguyên liếc nhìn cậu rồi nhẹ nhàng bước sang một bên, sau đó lại nhìn bảng thành tích.

Sự khinh thường chết tiệt gì đây! Lục Vân Phi bực bội nghĩ. Cái ánh mắt nhàn nhã nhìn cậu rồi lại chuyển đi kia rõ ràng là coi thường mình. Là nhất khối thì giỏi lắm sao? Nhưng mà nhất khối đúng là giỏi thật, Lục Vân Phi lại nghĩ thầm. Nếu mà cậu đạt nhất khối thì chắc cậu cũng không hiểu tại sao lại có người không đạt tiêu chuẩn môn tiếng Anh.

Ai, thành tích môn tiếng Anh của Biên Tấn Nguyên gấp đôi của mình, gấp đôi đó! Lục Vân Phi cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí muốn hỏi Biên Tấn Nguyên rằng, anh trai, cậu học tiếng Anh như thế nào? Có thể dạy mình không?

Nhưng thực tế, Lục Vân Phi không thiếu gia sư tiếng Anh. Có lẽ nói ra không ai tin, nhưng với tư cách là một cậu ấm chính hiệu, từ hồi tiểu học, Lục Vân Phi đã có gia sư tiếng Anh rồi. Hồi học cấp hai, thậm chí trong điều kiện tối đa là 120 điểm, cậu đã từng đạt 115 điểm.

Sau đó, 115 điểm này là đỉnh cao đồ thị parabol thành tích của cậu, mở ra con đường trượt dài, đến cuối cùng, chỉ còn duy trì ở mức khoảng 80 điểm ☹.

Lục Vân Phi thấy mình thảm nhất ở chỗ, ngay cả khi đạt 89 điểm, gần đạt tiêu chuẩn rồi mà không đạt tiêu chuẩn, nhưng còn đỡ hơn 74 điểm, cách tiêu chuẩn tận 16 điểm, thật là mất mặt.

Cậu ngước nhìn Biên Tấn Nguyên, người rất cao, Lục Vân Phi thầm đoán chắc khoảng 1m85, nên không cần phải chen lên trước vẫn có thể thấy rõ thứ hạng của mình. Dĩ nhiên là thấy rõ rồi, vì hắn đứng nhất bảng, ngay ở đầu bảng xếp hạng đó.

Lục Vân Phi nghĩ đến đây càng thêm bực bội, dù Biên Tấn Nguyên đã nhường chỗ, cậu vẫn đưa tay đẩy Biên Tấn Nguyên sang một bên rồi bước ra ngoài.

Lý Nguyên Thanh đang gục đầu xem truyện tranh, nhìn thấy Lục Vân Phi trở lại, nhìn sắc mặt của cậu, bất an hỏi: "Lại không đạt tiêu chuẩn à?"

Lục Vân Phi bất mãn, trừng mắt nhìn cậu bạn, "Không nói được thì câm miệng đi."

"Không nên như vậy chứ." Lý Nguyên Thanh bỏ thẻ đánh dấu vào cuốn truyện, khó tin hỏi, "Cậu không phải đã ôn tập kỹ trước kỳ thi sao? Sao lại không đạt tiêu chuẩn?"

Lục Vân Phi cười lạnh, "Lúc nào tôi thi tiếng Anh mà không ôn tập chứ, có bao giờ đạt tiêu chuẩn đâu?"

"Nhưng lần này cậu có ôn tập một chút mà."

"Đúng vậy, nên lần trước 84 điểm, lần này thì 74 điểm, châm chọc quá rồi đó!"

"Thế Biên Tấn Nguyên thì sao?"

"148 điểm!!!" Lục Vân Phi phẫn nộ đập bàn, "Cậu ta còn là người hả? Người bình thường có thể thi được điểm cao như vậy sao? Cậu nói xem Biên Tấn Nguyên có phải là người nước ngoài không? Hay là con lai?"

Lý Nguyên Thanh:...

Lý Nguyên Thanh cảm thấy người bạn tốt của mình có lẽ bị tức quá hóa rồ rồi. Biên Tấn Nguyên tuy đẹp trai thật, nhưng chẳng có nửa đồng nào liên quan đến con lai cả.

"Thôi, đừng nghĩ nữa, tên đó giỏi có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, cậu đừng bận tâm."

"Nếu cậu thi tiếng Anh được 74 điểm thì cậu sẽ không nói thế." Lục Vân Phi nói, tức tối nhìn về phía Biên Tấn Nguyên, thấy hắn ta đã ngồi vào chỗ, cúi đầu, hình như đang viết bài thi.

"Lý Nguyên Thanh, cậu có để ý không, Biên Tấn Nguyên dường như không có sở thích gì ngoài làm bài tập và đọc sách nhỉ?" Lục Vân Phi chỉ tay nói.

Lý Nguyên Thanh nhớ lại những lần tiếp xúc với Biên Tấn Nguyên, ngạc nhiên nhận ra, "Cậu không nói thì thôi, nói ra thấy cũng đúng á."

"Cậu ấy rất nỗ lực đó, khó trách có thể thi được 148 điểm."

Lý Nguyên Thanh thấy cũng hợp lý, "Đúng thế, suy cho cùng, cậu một ngày 24 giờ, ngoài học và làm bài tập, còn xem truyện tranh, manga, anime, chơi game, chơi bóng rổ nữa, đây có lẽ là nguyên nhân ha? Cậu thử bỏ mấy thứ đó đi, xem có cải thiện được môn tiếng Anh không?"

"Cậu nghĩ tớ chưa thử sao? Vô ích thôi, cố gắng lắm cũng chỉ đạt ở mức tiêu chuẩn, còn thường xuyên không đạt nữa là."

Lục Vân Phi tuyệt vọng nói, "Đây là số kiếp của tớ rồi, nếu vượt qua được kiếp nạn này, Thanh Bắc sẽ chỉ còn ở góc đường kia thôi."

Hai người đang nói chuyện, Lý Nguyên Thanh đột nhiên ra hiệu cho Lục Vân Phi nhìn về phía Biên Tấn Nguyên, Lục Vân Phi quay đầu lại, thấy một nữ sinh đang cầm bài thi đứng trước bàn Biên Tấn Nguyên, hình như đang hỏi bài hắn.

"Cậu có nghĩ Biên Tấn Nguyên sẽ giảng bài cho cô ấy không?" Lý Nguyên Thanh thì thầm hỏi.

Lục Vân Phi không suy nghĩ mà đáp, "Sẽ không đâu."

Vì từ khi học cùng Biên Tấn Nguyên, cậu chưa bao giờ thấy Biên Tấn Nguyên giảng bài cho ai. Các nữ sinh thích Biên Tấn Nguyên rất nhiều, nhưng hắn chẳng bao giờ để ý đến họ, chỉ nói rằng, "Tôi không có thời gian, cậu đi hỏi người khác đi."

Hắn lúc nào cũng treo cái mặt như đưa đám, không thân thiện với ai, trừ khi bị thầy cô gọi lên trả lời câu hỏi, còn lại hầu như không nói chuyện với ai cả. Điều này rất phù hợp với tính cách của hắn.

Quả nhiên, lần này cũng thế. Lục Vân Phi nhìn thấy cô nữ sinh đứng trước bàn Biên Tấn Nguyên rồi nhanh chóng rời đi. Biên Tấn Nguyên vẫn cúi đầu, cây bút đen vẫn không ngừng viết.

"Cậu ấy đúng là cái máy học." Lý Nguyên Thanh nói, "Người ta gọi là mọt sách, nhưng trông cậu ấy chẳng giống tí nào cả."

Lục Vân Phi nghĩ rằng không phải đâu, Biên Tấn Nguyên trông giống không muốn nói chuyện với họ hơn, như cảm thấy điều đó không cần thiết vậy.

Hắn ta chắc là rất kiêu ngạo, Lục Vân Phi nghĩ, nhưng đứng nhất khối thì kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

Đến trưa, Lý Nguyên Thanh có việc phải về nhà, Lục Vân Phi định làm nốt bài tập rồi đi ăn trưa, nhưng vừa tính xong nửa bài lại thấy trước mặt tối sầm.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy bạn thân Ôn Minh Dịch đang nhìn cậu với vẻ mặt buồn bực.

"Có thể ăn cơm trước không? Tớ đói quá à."

Lục Vân Phi lấy ra một gói bánh quy từ trong túi đưa cho cậu, "Cậu ăn tạm cái này đi, cho tớ ba phút, tớ làm xong ngay."

Ôn Minh Dịch thở dài, mở túi bánh quy và dùng giọng điệu hài hước nói, "Ba phút, ngủ trưa một giấc còn không đủ nữa ~"

Lục Vân Phi:......

Lục Vân Phi lặng lẽ cúi đầu tiếp tục làm bài toán, nhưng trong đầu lại vang lên câu quảng cáo nổi tiếng, ba phút có thể làm được gì?

Khi Lục Vân Phi giải xong câu cuối cùng, Ôn Minh Dịch cũng đã ăn xong bánh quy, cậu vẫy vẫy cái túi trong tay, "Đây là rác khô hay rác ướt? Cậu nói nó là loại heo không ăn được hay heo ăn vào sẽ chết vẫy?"

Lục Vân Phi bất lực nói, "Chỗ chúng ta còn chưa bắt đầu phân loại rác đâu, cậu không cần biết nhiều thế."

Ôn Minh Dịch bình thản nói, "Sớm muộn gì cũng phải biết, tớ gọi đó là chuẩn bị trước."

Lục Vân Phi không đáp lại, thu dọn bàn học rồi cùng cậu đi ra khỏi phòng học.

Ôn Minh Dịch không ăn cơm ở canteen trường, vì thế hai người cùng đến một con ngõ nhỏ tập trung nhiều quán ăn gần trường. Sau khi ăn xong và trở lại, đã quá một giờ. Lục Vân Phi cầm theo một chiếc bánh kẹp thịt, cùng Ôn Minh Dịch quay lại lớp học. Lên đến tầng hai, Lục Vân Phi đột nhiên nhớ ra điều gì, dừng lại, "Hình như lớp chúng ta hết nước rồi, tớ phải đi canteen mua nước."

"Về lớp chúng ta lấy không được sao?"

"Nhưng tớ muốn uống nước ngọt." Lục Vân Phi thành thật nói, "Cậu về trước đi, tớ đi canteen mua nước, cậu muốn mua gì không?"

"Không cần đâu, tớ đi trước đây."

"Ừ." Lục Vân Phi nói xong thì quay người đi xuống cầu thang, chậm rãi đến canteen.

Đang là cuối tháng chín, trời vẫn còn rất nóng. Lục Vân Phi mua một chai Coca lạnh, cầm theo chiếc bánh kẹp thịt đi ra khỏi canteen. Lúc đi ngang qua hội trường bỏ hoang bên cạnh canteen, Lục Vân Phi mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau. Ban đầu cậu không để ý, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tên Biên Tấn Nguyên.

Lục Vân Phi vô thức dừng bước, quay người đi về phía sau hội trường.

Hội trường này được xây dựng từ bao giờ không học sinh nào biết cả, giống như không ai biết khi nào nó bị bỏ hoang. Học sinh chỉ biết rằng, hội trường này dần dần bị dây thường xuân phủ kín, chúng như muốn che giấu bề ngoài của hội trường cùng với quá khứ đã qua. Mà Lục Vân Phi thì biết, có đôi khi các nam sinh sẽ hẹn nhau ra sau hội trường này để đánh nhau.

Cậu cầm chai Coca và bánh kẹp thịt đi đến chỗ ngoặt, nhìn thấy Biên Tấn Nguyên đứng đối diện với năm người. Biên Tấn Nguyên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, tên cầm đầu nói vài câu với hắn, thấy hắn không phản ứng, liền tức giận ra tay.

Lục Vân Phi cẩn thận nấp ở trong góc, nhìn Biên Tấn Nguyên một chọi năm, nhận ra sự chênh lệch về sức lực, nên cậu nghĩ mình không cần ra tay. Nhưng cậu chợt nhìn thấy một người phía sau Biên Tấn Nguyên lén rút ra một con dao gấp nhỏ.

Chết tiệt! Chơi bẩn à! Lục Vân Phi vứt luôn chai Coca, khi kẻ đó tiến gần Biên Tấn Nguyên, cậu giơ tay ném chai Coca ra.

Kẻ kia bị chai Coca đập trúng, thoáng chốc ngớ người, những người khác cũng quay lại nhìn về phía Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi cười hì hì bước ra, giơ tay chào họ, "Này các bạn, giờ nghỉ trưa tập thể dục à, cho mình tham gia với."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 2



Biên Tấn Nguyên nhìn thấy Lục Vân Phi, hiếm khi nhíu mày. Hắn nhớ rõ Lục Vân Phi, một thiên tài khoa học làm người khác ngạc nhiên. Biên Tấn Nguyên trước khi gặp cậu thậm chí còn không tin nổi khi nghe nói trong lớp học xuất sắc này lại có người bị trượt môn - đương nhiên, trừ môn Vật lý.

Nhưng mà, Lục Vân Phi giỏi các môn Lý, Hóa, Sinh một cách đáng kinh ngạc, đều đứng trong top ba của lớp, lại chỉ có môn Tiếng Anh là ở khoảng bảy, tám mươi điểm.

Biên Tấn Nguyên đã từng xem qua điểm của cậu, nghĩ rằng chỉ cần cậu ta đạt mức trung bình môn Tiếng Anh trong lớp, thì có thể dễ dàng lọt vào top mười. Đáng tiếc, những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên nhíu mày thì cảm thấy kỳ lạ, "Cái tên đáng ghét này cũng có vẻ mặt đó sao? Trông thuận mắt hơn hẳn nhỉ."

Cậu còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến, cái tên bị cậu đánh trúng bằng chai Coca đã cầm dao xông tới. Biên Tấn Nguyên nhanh nhẹn túm lấy cổ áo người đó, quật ngã rồi đạp mạnh gã một cái. Hắn lạnh lùng nói với Lục Vân Phi, "Chuyện này không liên quan đến cậu, tránh ra!"

Lục Vân Phi cười lạnh, "Bây giờ có liên quan hay không là do cậu định đoạt sao?"

Cậu vừa dứt lời, hai trong số năm người đã xông về phía cậu.

Cuộc hỗn chiến bùng nổ ngay lập tức. Biên Tấn Nguyên không muốn lôi kéo bạn học vào rắc rối của mình liền nhanh chóng giải quyết ba người bên hắn. Khi hắn quay lại, Lục Vân Phi đã đánh bại hai người kia, hai tay đút vào túi quần đi về phía này.

Lục Vân Phi cúi xuống nhặt lại chai Coca của mình, nhìn người trên mặt đất rồi hỏi Biên Tấn Nguyên, "Đây có phải học sinh trường chúng ta không?"

"Không phải."

"Bảo vệ của trường quá tệ, chút nữa tôi phải viết thư kiến nghị mới được."

Biên Tấn Nguyên không nói gì.

Lục Vân Phi xoay người đi về phía trước, đi vài bước thấy Biên Tấn Nguyên không đuổi theo, bèn quay lại nói, "Đi thôi, đứng đó làm cái gì? Thu dọn chiến trường hả?"

Lúc này Biên Tấn Nguyên mới đi theo.

Lục Vân Phi đi đến chỗ bồn hoa, cầm lấy bánh kẹp thịt của mình vừa nãy đã đặt ở đó.

Biên Tấn Nguyên không nói gì mà chỉ nhìn cái bánh kẹp thịt trong tay Lục Vân Phi, khi ra khỏi con ngõ bên cạnh hội trường, hắn nói, "Cảm ơn."

"Vừa nãy không phải cậu bảo tôi tránh ra sao?" Lục Vân Phi không quên lời nói trước đó của hắn.

Biên Tấn Nguyên không nghĩ rằng cậu sẽ nhắc lại điều đó, im lặng một chút rồi nói, "Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào rắc rối."

Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Xin lỗi."

Lục Vân Phi cảm thấy hôm nay đúng là một ngày thật vi diệu, liên tiếp nghe được Biên Tấn Nguyên nói cảm ơn và xin lỗi, không uổng công cậu giúp hắn đánh một trận mà.

"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu. Đi thôi, về lớp học nào."

"Cậu ăn cơm chưa?" Biên Tấn Nguyên không muốn nợ Lục Vân Phi ân tình, "Tôi mời cậu ăn cơm."

Lục Vân Phi giơ bánh kẹp thịt của mình, "Ăn rồi, đây là mua cho Lý Nguyên Thanh."

"Vậy lần sau cậu có chuyện gì cần giúp cứ tìm tôi. Tôi đi ăn cơm, gặp sau."

Biên Tấn Nguyên nói xong thì xoay người đi về phía nhà ăn.

Lục Vân Phi nhìn hắn rời đi, tự hỏi mình có việc gì cần hắn giúp không. Cậu cầm bánh kẹp thịt rồi quay về lớp học.

Lý Nguyên Thanh tới rất sớm, Lục Vân Phi vừa vào lớp học đã thấy cậu ta rồi.

"Cho cậu đó." Lục Vân Phi đặt bánh kẹp thịt trước mặt cậu, tự mình mở chai Coca.

Nhân lúc Lý Nguyên Thanh ăn bánh, Lục Vân Phi kể lại chuyện vừa xảy ra.

Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên, "Cho nên cậu giúp hắn? Tớ tưởng cậu rất ghét hắn chứ."

"Tớ đúng là không ưa cậu ta, nhưng dù sao cũng là bạn học, không thể thấy bạn gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được."

"Vậy sao. Chiều tan học đi chơi bóng không?" Lý Nguyên Thanh hỏi.

"Không, tớ phải về nhà học thêm Tiếng Anh." Lục Vân Phi có sức mà không có lực nói, "Cậu nói xem, tớ đã học Tiếng Anh tệ thế này rồi, giờ còn phải học thêm nữa."

"Chính vì cậu học tệ nên cậu mới cần phải nỗ lực hơn đó, hiểu không?"

Lục Vân Phi đương nhiên là hiểu chứ, nhưng cậu cảm thấy mình sắp mắc chứng PTSD* vì môn Tiếng Anh luôn rồi, bây giờ chỉ cần thấy từ Tiếng Anh là đã sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa thôi. Tại sao lại phải học Tiếng Anh chứ? Cậu tự hỏi, mình giàu thế này, đi đâu mà không thể mang theo phiên dịch? Hơn nữa, bây giờ người nói tiếng Trung cũng nhiều lên rồi, sao còn phải học Tiếng Anh?

*PTSD: sang chấn, khủng hoảng sau cú sốc nào đó.

Lục Vân Phi rất nghi ngờ, cũng rất tuyệt vọng ☹.

Hai giờ chiều, chính thức vào học, tiết đầu tiên là Toán học, giáo viên Toán học Lý Lị cũng là chủ nhiệm lớp. Hôm nay Lý Lị tâm trạng rất tốt, "Lần này bài thi Toán học khó hơn, điểm toàn trường đều thấp, nhưng lớp ta vẫn có hai bạn làm rất tốt, gần như đạt điểm tuyệt đối. Đây là dấu hiệu tốt, hy vọng các em tiếp tục cố gắng trong học kỳ này nhé. Năm sau là lớp 12 rồi, rất quan trọng, hy vọng các em quý trọng thời gian, bù đắp những thiếu sót để có nền tảng vững chắc cho kỳ thi đại học."

Lý Lị nói xong, bắt đầu giảng giải bài thi. Lục Vân Phi là một trong hai người gần như đạt điểm tuyệt đối, các câu trong đề thi đều biết làm, chỉ mất điểm vì sơ suất. Vì vậy, cậu dành tiết học này để làm bài tập về nhà, tối nay có tiết học thêm môn Tiếng Anh, mỗi lần học xong cậu đều thấy như sắp chuyển kiếp tới nơi vậy, chỉ muốn ngủ thôi.

Bốn mươi phút trôi qua nhanh chóng, chuông tan học vang lên, Lý Lị không dạy quá giờ, trước khi rời đi, cô đến chỗ Lục Vân Phi, nói, "Lục Vân Phi, ra đây một chút."

Lục Vân Phi hơi ngạc nhiên, tự hỏi có phải bản thân mình không chú ý nghe giảng bị Lý Lị phát hiện hay không. Nhưng không thể nào, cậu chỉ làm bài tập khi mọi người đang ghi chép, cả tiết đều ra vẻ chăm chú mà.

Lục Vân Phi hoang mang, nhưng nghĩ rằng thành tích Toán học của mình luôn tốt, Lý Lị chắc không nỡ phê bình mình đâu.

Cậu theo Lý Lị vào văn phòng, giờ này không phải tất cả giáo viên đều có mặt. Lý Lị kéo ghế bảo cậu ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa nói: "Từ năm lớp 10 cô đã biết em rồi."

Lục Vân Phi nghe vậy thì không có gì ngạc nhiên. Tuy giáo viên Toán lớp 10 không phải Lý Lị, nhưng thành tích Toán học của cậu luôn đứng đầu lớp, các giáo viên Toán cùng văn phòng không thể không biết về cậu.

"Thành tích Toán học của em không tồi chút nào."

Lục Vân Phi cười, "Cũng tạm được ạ."

"Em cũng học Lý rất tốt."

"Vẫn còn phải cố gắng nhiều ạ." Lục Vân Phi khiêm tốn nói.

"Điểm Ngữ văn của em cũng khá ổn."

"Chắc cũng vậy thôi ạ."

"Nhưng mà điểm Tiếng Anh của em..." Lý Lị cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một từ ngữ nhẹ nhàng, "không được tốt lắm."

Lục Vân Phi trong khoảnh khắc này bỗng dưng cảm thấy vô cùng kính trọng cô Lý Lị! Đúng là một cô giáo hiền lành và chu đáo! Cậu đã kéo tụt điểm trung bình môn Tiếng Anh của cả lớp xuống, vậy mà Lý Lị vẫn có thể nói "không được tốt lắm". Đây mà là không tốt lắm sao? Là quá tệ hại thì đúng hơn!

Lục Vân Phi thành thật nói, "Điểm Tiếng Anh của em thật sự không tốt, môn này quá khó đối với em ạ."

Lý Lị hiểu, bởi vì cô cũng đã từng là học sinh. Ai mà không có môn học yếu chứ, chỉ là như Lục Vân Phi lại đặc biệt yếu môn Tiếng Anh như vậy thì cô mới gặp lần đầu.

"Vậy em có nghĩ đến cách nào để cải thiện không?"

"Em không chỉ nghĩ đến, mà đã cố gắng rất nhiều rồi ạ. Cô Lý, không giấu gì cô, nhà em còn thuê gia sư riêng. Tối nay em còn có buổi học thêm Tiếng Anh nữa. Nhưng không ăn thua gì hết, từ năm lớp 10 em đã học bổ sung, kết quả thì cô cũng thấy rồi đấy ạ. Có lẽ em thật sự không có năng khiếu với Tiếng Anh."

"Không thể nói vậy được," Lý Lị an ủi, "Có thể là gia sư Tiếng Anh của em không phù hợp với em."

Cô nhìn Lục Vân Phi, rõ ràng đã có ý định trong đầu, "Cô nghĩ rằng bạn cùng tuổi thường sẽ dễ dàng giao tiếp với nhau hơn là với chúng ta, các giáo viên khác. Vì thế, cô định đổi chỗ ngồi cho em. Em nghĩ sao về Biên Tấn Nguyên? Điểm Tiếng Anh của bạn ấy luôn rất tốt. Hai em ngồi cùng bàn, em có thể hỏi bạn ấy."

Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô nói gì cơ ạ? Biên Tấn Nguyên ngồi cùng bàn với cậu? Với cái dáng vẻ lạnh lùng đó, Biên Tấn Nguyên mà chịu trả lời câu hỏi của cậu thì mới là lạ á!

Lục Vân Phi thấy cậu hiểu rất rõ về Biên Tấn Nguyên, người này căn bản không có tâm trí giúp người khác giải đáp thắc mắc đâu, chỉ biết nói "Tôi không có thời gian, cậu tìm người khác đi."

Nhưng Lý Lị vẫn nhìn cậu với vẻ chờ đợi, Lục Vân Phi dù cảm thấy điều này không đáng tin lắm, cũng không dám nói ra, chỉ có thể nói, "Chuyện này, Biên Tấn Nguyên có đồng ý không ạ?"

"Cô sẽ nói chuyện với bạn ấy." Lý Lị rất tự tin, "Cô tin rằng bạn ấy sẽ rất vui lòng."

Nhưng mà em không tin ạ, Lục Vân Phi thầm nghĩ trong bụng.

Cậu nói thêm vài câu với Lý Lị, đến khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp học.

Lý Nguyên Thanh tò mò hỏi, "Cô Lý gọi cậu có chuyện gì thế?"

"Muốn đổi chỗ ngồi cho tớ." Lục Vân Phi nói nhỏ.

"Trời đất" Lý Nguyên Thanh kinh ngạc, "Cô muốn cậu ngồi với ai vậy?"

"Còn ai vào đây nữa." Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên đang ngồi cách đó không xa.

Lý Nguyên Thanh lại càng kinh ngạc hơn, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, "Cũng đúng, điểm Tiếng Anh của cậu quá kém, nhưng bỏ qua Tiếng Anh, các môn khác của cậu đều khá tốt, trường Thanh Bắc đang chờ cậu đấy, cô Lý chắc chắn không muốn bỏ qua một học sinh triển vọng như cậu đâu."

Lục Vân Phi thở dài, "Chỉ sợ rằng tớ không chịu nổi thôi."

"Sợ gì chứ?" Lý Nguyên Thanh động viên, "Ngồi cùng bàn thì ngồi, không thích thì đổi lại, có thể nâng điểm thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì."

"Tớ chỉ thấy không cần thiết." Lục Vân Phi nhìn cậu bạn, "Chẳng lẽ cậu không hiểu rõ Biên Tấn Nguyên sao? Cậu ấy chưa bao giờ giải đề giúp ai, biết rõ là vô ích, tại sao phải làm chứ?"

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*." Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu, "Cậu hôm nay còn giúp cậu ấy nữa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, bây giờ là lúc cậu ấy trả ơn."

*"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

*"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng một giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.

"Thi ân không cầu báo*, cậu không hiểu à?"

*Giúp người không cần trả ơn.

"Tớ không hiểu, tớ chỉ biết gậy ông đập lưng ông thôi."

"Thật lòng mà nói, câu này không dùng như vậy đâu."

"Thật sao?"

Lý Nguyên Thanh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng gọi của cô giáo, "Lý Nguyên Thanh, lên trả lời, tại sao chọn đáp án B?"

Lý Nguyên Thanh bối rối đứng lên, cậu còn không biết đề này là gì, tại sao lại chọn B nữa chứ.

Cậu vội vàng nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi dù đang nói chuyện với bạn nhưng vẫn chú ý đến cô giáo đang giảng bài, nên nhỏ giọng nhắc cho bạn nguyên nhân.

Lý Nguyên Thanh nghe theo và thuật lại một lần, cô giáo cảnh cáo nhìn cậu, "Ngồi xuống."

Lý Nguyên Thanh thở phào, "Vân Phi à, tớ nghĩ cậu không nên ngồi cùng Biên Tấn Nguyên, hai người mà ngồi cùng bàn, lỡ như tớ gặp lại tình huống này thì sao?"

"Đó không phải do tớ quyết định đâu." Lục Vân Phi bình thản nói, "Quyền quyết định thuộc về học sinh đứng đầu lớp chúng ta, Biên Tấn Nguyên."

"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý với cô Lý chứ?"

"Ai mà biết được." Lục Vân Phi nghĩ, "Không quan trọng, đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu cậu ấy thực sự giúp tớ nâng điểm Tiếng Anh lên, tớ sẽ tặng cậu ấy một tấm bảng vinh danh, ghi là: "Bàn tay chữa lành, chuyên trị kẻ dốt Tiếng Anh!""
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 3



Buổi chiều sau tiết thứ hai, Lục Vân Phi để ý thấy Biên Tấn Nguyên bị ai đó gọi ra ngoài. Khi quay lại, Biên Tấn Nguyên không trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình mà đi về phía Lục Vân Phi, hạ giọng nói: "Lục Vân Phi."

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn hắn, đoán rằng có lẽ là chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng vẫn cố hỏi: "Làm gì thế?"

"Cô Lý nói để cậu ngồi cùng bàn với tôi."

"Ồ." Lục Vân Phi bình tĩnh đáp lại, "Cậu đồng ý?"

"Ừ." Biên Tấn Nguyên nói, "Là cậu chuyển sang đây hay tôi chuyển qua bên đó?"

Khác với đa số trường trung học phổ thông còn lại, trường Nhất Trung nơi Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên học có phòng học cấu trúc bậc thang. Trong phòng có 28 bàn ghế, mỗi dãy có bốn cái đều đặn, phân bố trên bảy tầng bậc thang, mỗi tầng cao hơn tầng trước khoảng 0.12 mét, đảm bảo dù là học sinh ngồi hàng đầu hay hàng cuối đều có thể thấy rõ bảng đen. Vì vậy, khi học sinh đổi chỗ ngồi, không cần lo lắng về chiều cao.

Lục Vân Phi không ngờ Biên Tấn Nguyên lại dễ nói chuyện như vậy, không chỉ đồng ý với cô Lý về việc đổi chỗ ngồi mà còn sẵn lòng tự mình chuyển qua. Nhưng cậu không muốn để Biên Tấn Nguyên phải chuyển chỗ, "Vậy để tôi chuyển qua, cậu nói với bạn cùng bàn của cậu đi, sáng mai chúng ta đổi chỗ."

"Được." Biên Tấn Nguyên nói xong, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Lục Vân Phi nhìn bóng dáng hắn, cảm thán: "Cậu ấy thật sự đồng ý rồi hả, đúng là khiến cho người ta bất ngờ mà."

"Vậy là cậu phải rời xa tớ rồi sao?" Lý Nguyên Thanh giả vờ đáng thương nói, "Thật khiến cho người ta đau lòng."

Lục Vân Phi xoa đầu cậu, "Yên tâm đi Nhị Cẩu, tớ dù có ở Tào doanh nhưng lòng vẫn hướng về Hán. Khi môn Tiếng Anh của tớ tốt hơn, tớ sẽ trở về đất Thục."

Lý Nhị Cẩu không tin tưởng, "Tớ chỉ sợ đến lúc đó cậu vui quá quên cả đất Thục."

"Không thể nào." Lục Vân Phi vỗ ngực, "Người anh em, tớ là người như thế sao? Đến lúc đó tớ sẽ dạy bí quyết cho cậu, chúng ta cùng nhau tiến bộ!"

Lý Nguyên Thanh nghĩ đến thành tích Tiếng Anh 120 điểm của mình, thành thật nói: "Vân Phi à, cậu cứ lo cho mình đi, đừng nhớ đến tớ. 120 điểm, tớ sợ đây là gánh nặng cậu không thể chịu nổi."

Lục Vân Phi trong nháy mắt không muốn nói chuyện với người anh em của mình nữa, cậu có thể nói cái gì đây? Không nói thì thôi! 120 điểm ghê gớm thật! Aii, 120 điểm thật sự quá ghê gớm... Lục Vân Phi nghĩ nếu mình có thể đạt 120 điểm, chắc cậu sẽ chạy hai vòng quanh sân thể dục vì phấn khích đó. Đâu, chỉ cần đạt 90 điểm thôi cậu đã có thể xuống lầu chạy hai vòng rồi. Nhưng lần cuối cậu đạt 90 điểm là khi nào nhỉ? Học kỳ đầu lớp 10?

Thật buồn làm sao, Tiếng Anh đúng là làm người ta phát sầu mà!

Sau khi hết tiết, Lục Vân Phi từ chối lời mời chơi bóng của Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch, lập tức ngồi lên xe về nhà ngay. Ba mẹ và chị cậu đều bận rộn nên không ai về nhà. Dì giúp việc chỉ làm cơm cho cậu, đều là những món cậu thích.

Lục Vân Phi ăn no nê rồi chấp nhận số phận, đi đến bàn học lấy ra bài thi Tiếng Anh của mình, đau khổ bắt đầu xem câu đầu tiên.

Gia sư Tiếng Anh thầy Vương đến lúc 7 giờ rưỡi. Thầy Vương đeo một cặp kính gọng vàng, da rất trắng, trông có vẻ như là con lai. Chính vì vậy mà anh ta đã vượt qua nhiều ứng cử viên khác để có được công việc này đó.

Nhưng sự thật chứng minh, nhìn giống con lai không nhất thiết phải là con lai, ví dụ như thầy Vương thực chất lại là người Trung Quốc thuần chủng, tổ tiên đến tám đời cũng không tìm thấy một giọt máu ngoại quốc nào.

"Vậy tại sao thầy trông giống con lai thế ạ?" Lục Vân Phi khó hiểu hỏi.

Thầy Vương bình tĩnh đẩy kính, "Diện mạo là do trời định, ai mà nói rõ được chứ."

Dù sao đi nữa, thầy Vương vẫn rất thích cậu học sinh có điều kiện như Lục Vân Phi, tận tâm dạy dỗ từng câu từng chữ. Nhưng khi anh nhìn thấy con số 74 đỏ chót trên bài thi của học sinh mình, anh vẫn cứ là im lặng.

Lục Vân Phi cảm thấy bút mực đỏ của thầy mình chấm bài quá tươi sáng, nó làm cho trái tim của vị gia sư trẻ này đầy tổn thương.

"Em đã cố gắng lắm rồi." Lục Vân Phi nói, "Trước khi thi em còn ôn tập một chút á."

Thầy Vương chậm rãi quay đầu nhìn cậu, giọng nói mang theo đau khổ, "Vân Phi à, cậu thành thật với tôi đi, có phải cậu cảm thấy mặt tôi dày nên muốn dùng cách khéo léo này khuyên tôi rời đi đúng không?"

"Trời đất chứng giám, em thật sự không có."

"Lúc thi phân ban cậu vẫn còn được 84 điểm! Sao tôi dạy một tháng thì cậu lại chỉ được 74 điểm!" Thầy Vương cảm thấy bản thân mình bị sốc nặng, "Tôi thật sự hại đời học sinh của mình rồi!"

"Không phải lỗi của thầy đâu." Lục Vân Phi an ủi anh ta. Cậu cảm thấy gia sư Tiếng Anh của mình thật sự rất tốt, nghiêm túc và có trách nhiệm, lại hiểu biết nhiều, nhưng không thể làm gì được với người đã gần như mắc chứng PTSD với Tiếng Anh như cậu. Hễ thấy Tiếng Anh là sợ hãi, thành tích giảm sút là chuyện thường tình.

"Trước tiên giảng đề đi." Lục Vân Phi chỉ vào câu sai trên bài thi của mình, "Bắt đầu từ câu này nhé, em không hiểu câu này. Giáo viên Tiếng Anh của chúng em chỉ nói, tại sao chọn D? Là bởi vì ABC không đúng. Nhưng ABC không đúng chỗ nào thì cô không có nói."

Thầy Vương đành phải tạm gác lại sự tự trách của mình, bắt đầu giảng giải bài thi cho Lục Vân Phi. Anh nói rất chi tiết, muốn truyền đạt tất cả kiến thức mình biết cho Lục Vân Phi, cậu cũng nghe rất chăm chú, gặp chỗ nào không hiểu lập tức hỏi ngay.

Một giờ trôi qua, bài thi vẫn còn chưa giảng xong, nhưng Lục Vân Phi đã rất mệt rồi.

"Thôi, tạm dừng ở đây đi ạ." Lục Vân Phi nói.

Thời gian gia sư không cố định, không yêu cầu phải dạy đủ một hoặc hai giờ mới được về. Phần lớn thời gian Lục Vân Phi dựa vào trạng thái của mình mà quyết định. Khi có hứng thú, cậu có thể học hơn hai, thậm chí ba giờ; còn không chỉ học khoảng một giờ.

Thầy Vương thấy Lục Vân Phi không còn hứng thú, cũng đồng ý dừng lại. Trước khi đi, anh hỏi: "Vân Phi, em thấy phương pháp giảng dạy của thầy có vấn đề gì không? Hay là thầy nên đổi phương pháp?"

"Thầy còn có phương pháp khác ạ?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.

Thầy Vương đáp: "Hiện tại thì không có, nhưng thầy có thể nghiên cứu thêm."

"Vậy thầy cứ nghiên cứu đi. Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa rồi." Lục Vân Phi nói một cách bất chấp.

"Nếu thật sự không được, em nên đổi gia sư khác đi." Thầy Vương che đậy lương tâm của mình, tri kỷ nói.

Lục Vân Phi xoay bút, bình thản nói: "Chuyện đó để sau đi ạ."

Nếu thành tích của cậu lại giảm sút, chắc cha mẹ cậu sẽ yêu cầu đổi gia sư. Nhưng Lục Vân Phi cảm thấy điều đó vô ích thôi, từ trung học cậu đã thay sáu bảy gia sư rồi, nhưng Tiếng Anh vẫn nửa sống nửa chết, vấn đề chẳng phải ở gia sư mà là ở cậu cơ.

Lục Vân Phi ngáp một cái, vô thức cảm thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ. Sao lại mệt nhanh như vậy nhỉ? Lục Vân Phi thắc mắc, cố chống lại cơn buồn ngủ để đi tắm, rồi lên giường nằm.

Lục Vân Phi tỉnh lại trong trạng thái hoảng sợ.

Cậu nhìn căn phòng chật chội trước mặt, nghe tiếng trẻ con mềm mại bên tai: "Thiên Miêu Tinh Linh."

Lục Vân Phi không để ý, nhìn quanh căn phòng nhỏ hơn 30 mét vuông, bày biện những món đồ gỗ cũ kỹ nhưng gọn gàng. Trước mặt cậu là một cái bàn, từ góc nhìn của cậu có thể thấy thớt, dao phay và vài cái nồi chén trên đó.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Tiếng trẻ con lại vang lên, một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi tiến đến trước mặt cậu. Lục Vân Phi giật mình, suýt lùi lại nhưng phát hiện mình không thể cử động, toàn thân như bị mắc kẹt vậy.

Lục Vân Phi thử quay đầu nhìn phía sau nhưng không được. Cậu muốn cử động nhưng cũng không thể. Chuyện gì thế này? Cậu bị trúng tà à?

Đang suy nghĩ, cậu cảm giác có ai đó nhẹ nhàng vỗ đầu mình, "Thiên Miêu Tinh Linh, cậu có ở đây hông?"

Lục Vân Phi nhìn cậu bé trước mặt, thấy cánh tay cậu bé di chuyển, cậu bé đang nói chuyện với cậu hả?

Lục Vân Phi không thể tin được, cậu bé luôn gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" - là đang gọi mình sao?

Lục Vân Phi cảm thấy tim mình như ngừng đập, mắt mũi tối sầm, giây tiếp theo sẽ mất ý thức.

Cậu bé thấy cái loa Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trước mặt không phản ứng, liền ủy khuất nhìn mẹ mình, "Tại sao nó không nói gì ạ? Anh trai nói gọi nó là Thiên Miêu Tinh Linh, nó sẽ nói chuyện mà?"

Biên Tiệp không biết trả lời sao, cô còn không biết Thiên Miêu Tinh Linh là cái gì, nên chỉ đành khuyên: "Song Song ngoan lại đây rửa mặt, chờ một lát anh trai về, con hỏi anh trai vì sao nhé?"

Cậu bé ngoan ngoãn "Dạ", rời khỏi trước mặt Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi vội vàng học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà mình, hét lên: "Tôi ở đây."

Lời này phát vừa ra, trong nhà liền vang lên tiếng nói giòn giã: "Ta ở đây." Lại mang theo chút âm sắc máy móc của sản phẩm điện tử.

Trời má! Tôi thật sự biến thành Thiên Miêu Tinh Linh hả! Lục Vân Phi thấy mình như bị nhồi máu cơ tim đến nơi, cậu cần thời gian để tiêu hóa sự thật này.

Cậu bé nghe vậy, kinh ngạc quay lại, chạy đến bên cạnh Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ, kích động nói: "Cậu ở đây nè."

Lục Vân Phi có khí nhưng lại không có lực trả lời: "Đúng vậy, tôi ở đây."

Chỉ là giọng này từ Thiên Miêu Tinh Linh phát ra, lập tức trở thành giọng máy móc đầy sức sống lại còn rất đáng yêu.

Lục Vân Phi:... Biến đổi giọng thì thôi đi, lại còn điều chỉnh ngữ điệu nữa?!

"Vậy vừa rồi tại sao cậu không nói gì thế?" Cậu bé hỏi.

Nên trả lời thế nào đây? Lục Vân Phi nghĩ nghĩ, học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà nói: "Vấn đề này quá khó, khó đến nổi tế bào của tôi đều phân ly rồi."

Cậu bé rõ ràng không hiểu, tò mò hỏi: "Phân ly tế bào là gì ạ?"

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi đang loay hoay tìm cách giải thích, liền nghe thấy cậu bé reo lên: "Anh về rồi! Anh về muộn quá, nhưng em đã chừa phần cơm cho anh rồi á. Anh, anh biết phân ly tế bào là gì hông?"

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn phía phòng trong, thì thấy Biên Tấn Nguyên đang đi tới chỗ cậu bé.

Má! Sao Biên Tấn Nguyên lại ở đây! Đây là nhà của Biên Tấn Nguyên sao?
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 4



Sáu tiếng trước, Lục Vân Phi nhìn vào điểm tiếng Anh với con số 74 của mình, cậu cảm thấy thật tuyệt vọng, rồi đến sáu phút trước, khi cậu bất ngờ biến thành Thiên Miêu Tinh Linh, cậu lại cảm thấy tuyệt vọng hơn. Nhưng vào giờ phút này, Lục Vân Phi mới nhận ra rằng, đây mới thật sự là tận cùng của tuyệt vọng 😞.

Cậu vậy mà lại xuyên không, trở thành Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên!

Biên Tấn Nguyên rõ ràng không hiểu vì sao em trai mình lại hỏi vấn đề này, hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt em trai nhẹ nhàng nói, "Tế bào phân ly?"

Song Song gật đầu, chỉ tay về phía Thiên Miêu Tinh Linh bên cạnh, "Nó nói á."

Biên Tấn Nguyên nhìn Thiên Miêu Tinh Linh cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nhớ lại mình đã từng nghe Thiên Miêu Tinh Linh nói "Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly", vì vậy hắn mỉm cười, trả lời em trai, "Bởi vì nó không hiểu lời của em nói đó, Song Song hãy đổi một câu hỏi khác nhé."

Song Song hiểu ra, liên tục gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Thiên Miêu Tinh Linh của mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi nó, "Cậu có đói bụng hông?"

Nói xong, nhóc lại nhìn về phía anh trai, "Anh ơi, nó cũng là mèo sao? Cũng muốn ăn cá ạ?"

Biên Tấn Nguyên xoa đầu em trai, "Nó không phải mèo, cũng không ăn cá, nó sẽ không đói, giống như cái quạt trong nhà vậy."

"Ồ." Song Song gật đầu, "Nhưng mà quạt sẽ không nói chuyện."

"Vậy nên Song Song thấy nó thú vị không?"

Mắt Song Song sáng lên, hăng hái gật đầu, "Thú vị lắm ạ."

Biên Tấn Nguyên thấy em trai thích, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cảnh tương tác anh em trước mặt, cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi. Đây vẫn là Biên Tấn Nguyên mà cậu biết sao? Biên Tấn Nguyên lạnh lùng, ít nói với mọi người đó hả?

Chắc chắn là giả rồi, Lục Vân Phi không nhịn được phàn nàn, làm sao một người như Biên Tấn Nguyên lại có thể cười và nói chuyện dịu dàng như vậy? Nói ra ai mà tin được!

Biên Tiệp thấy hắn đã về, vội mang cơm đã để dành cho hắn, cho vào nồi để hâm nóng. Song Song ngoan ngoãn đi rửa mặt, Biên Tấn Nguyên bỏ cặp sách xuống, ngồi trên ghế sô pha, lấy bút và giấy note ra.

"Anh ơi rửa mặt hông?" Song Song giơ giơ cái khăn mặt trong tay.

"Anh hai không rửa, Song Song tự rửa đi."

"Vâng ạ."

Biên Tấn Nguyên nhìn em trai đặt khăn mặt lên giá, đi tới đổ nước ấm giúp nhóc, rồi giúp nhóc rửa chân.

Song Song rửa chân rất nhanh, đôi chân trắng nõn chỉ lay lay vài cái trong chậu rồi rút ra. Biên Tấn Nguyên lau giúp cậu bé, tự mình cũng rửa chân rồi đổ nước đi.

Hắn bảo Song Song đi chơi với Thiên Miêu Tinh Linh, còn mình ngồi trên sô pha, đặt giấy note lên bàn trà, lấy bút nước ra bắt đầu viết.

Lục Vân Phi rướn cổ muốn nhìn xem hắn viết gì mà cần dùng giấy note thay vì sách bài tập. Nhưng nghĩ lại việc mình hiện tại chỉ là một bé Thiên Miêu Tinh Linh, rướn thế nào cũng chẳng có ích gì.

Song Song xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu có biết kể chuyện hông?"

Nhóc à, em không gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" mà trực tiếp hỏi anh thì anh cũng không khởi động được đâu, Lục Vân Phi thầm nghĩ.

Nhưng cậu vẫn đáp, "Biết."

Không ngờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng "Biết."

Ôi trời! Hóa ra cậu có trí thông minh nhân tạo, thông minh hơn Thiên Miêu Tinh Linh thật, không cần gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" cũng có thể khởi động được.

Song Song nghe nói vậy, lập tức kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt cậu, "Vậy cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe đi."

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên đang viết chăm chú, hóa ra cậu biến thành Thiên Miêu Tinh Linh là để giúp Biên Tấn Nguyên trông trẻ hả? Bị gài rồi!

Lục Vân Phi cảm thấy mình nên im lặng thì hơn, nhưng trước mặt là một đứa bé với đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mình. Biên Tấn Nguyên đẹp trai, em trai hắn tất nhiên cũng không kém, đứa bé này có làn da trắng, đôi mắt to, giống như búp bê phương Tây, chỉ có điều búp bê phương Tây này lại mặc một bộ đồ ngủ đã phai màu, trông như một hoàng tử nhỏ nghèo khó vậy.

Ở tuổi này, bé trai thích nghe chuyện gì nhỉ? Lục Vân Phi nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ngay được, cuối cùng chỉ có thể kể câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết mà mọi đứa trẻ đều biết.

Biên Tấn Nguyên vừa viết bài cho tạp chí, vừa nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết. Đợi khi chuyện kết thúc, hắn cũng vừa viết xong một câu.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên gọi một tiếng.

Lục Vân Phi lập tức tỉnh táo lại, "Tôi ở đây."

"Kể lại câu chuyện này bằng tiếng Anh đi."

Lục Vân Phi:...

Cái thế giới quái quỷ này là gì đây!!! Cậu đã trở thành Thiên Miêu Tinh Linh rồi sao vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi tiếng Anh vậyyyy!!!
 
Back
Top Bottom