Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 452: Ta muốn con trai ta!



"Con đến cung của mẫu phi ngồi chốc lát, lâu rồi không gặp, bà cũng nhớ con rồi."

Lương Đế nói với Tấn vương xong, lại gọi Dư công công, "Đưa Tấn vương đến cung Quý phi ngồi chốc lát."

Dư công công cúi người, nói với Tấn vương: "Tấn vương điện hạ, mời."

Trong mắt Tấn vương thoáng nét nghi ngờ, chắp tay hành lễ với Lương Đế: "Con xin cáo lui."

Vừa ra khỏi thư phòng, hắn đã thấy Minh vương ngồi xổm lén lút bên ngoài.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Minh vương đứng dậy: "Ta giúp Chiêu Chiêu đến thăm phụ hoàng."

Tấn vương mặt không biểu cảm bỏ đi.

Trên đường, hắn không ngừng suy nghĩ về lời phụ hoàng.

Phụ hoàng hỏi hắn hai câu, một là có gặp nhị đệ ở trấn nhỏ biên giới tây nam không.

Hắn không biết phụ hoàng hỏi tung tích nhị đệ là vì mục đích gì, là việc nhị đệ lén đến tây nam bị phát hiện, phụ hoàng muốn trị tội, hay là nguyên nhân khác.

Câu hỏi thứ hai là về chuyện hắn không bao giờ muốn nhắc tới.

Rõ ràng quan viên đi cùng đã được hắn thu xếp ổn thỏa, án tấu đã sửa lại tung tích đêm đó.

Chẳng lẽ nhị đệ điều tra được gì, tố cáo với phụ hoàng?

"Dư công công, ở vương phủ, ta và mẫu phi đối với ngươi không bạc chứ?"

Dư công công sợ hãi: "Lão nô hoảng sợ, ân đức của điện hạ và nương nương, lão nô không dám quên."

Tấn vương nói: "Dư công công nói quá lời, chỉ là có vài chuyện không hiểu, muốn nhờ Dư công công giải đáp."

Dư công công cúi thấp người: "Điện hạ cứ nói."

Tấn vương hỏi: "Nhị đệ ta hôm nay vào cung, có việc gì?"

Dư công công do dự: "Cái này..."

Tấn vương nhẹ giọng: "Nếu khó nói thì thôi."

Dư công công thở dài: "Thái tử điện hạ nói, đêm đó người cùng ngài không phải Đậu thị."

Sau khi Tấn vương rời đi, Lương Đế và Lục Chiêu Ngôn cùng chìm vào im lặng.

Minh vương ở ngoài sốt ruột c.h.ế.t đi được.

Nghe được nửa đầu mất nửa đuôi, hai người mau lên tiếng đi.

Đại ca ta ở ngoài sủng hạnh một nữ tử, kết quả thế nào?

Có phải người ta tìm đến cửa không?

Có phải còn dắt theo một đứa bé không?

Bằng không phụ hoàng sao phải để ý như vậy.

Minh vương như ngồi trên đống lửa, ước gì có thể chui vào đầu Lương Đế xem ngài đang nghĩ gì.

Lương Đế cuối cùng lên tiếng: "Đại ca của con..."

Lục Chiêu Ngôn kiên quyết nói: "Hắn biết con lén đến tây nam, nhưng chưa từng nói với phụ hoàng, phụ hoàng thấy vậy là vì sao? Con đoán là vì hắn có tội, làm chuyện có lỗi với con, sợ giở củi ra lửa."

Đây là lần đầu tiên trong đời anh ngắt lời cha mình, còn nói một hơi dài như vậy.

Công Tôn Viêm Minh dẫn Đậu Thanh Y mẹ con đến nhận thân, không công bố nơi "sủng hạnh" Đậu Thanh Y, ngoại trừ phụ hoàng, những người khác kể cả Tấn vương đều cho rằng anh và Đậu Thanh Y có quan hệ nhất dạ tại hoàng thành.

Lúc này, anh cũng đoán ra sự tình rồi.

Đậu Thanh Y đến quán trọ tìm anh, nhưng lại vào nhầm phòng đại ca, đại ca tưởng Đậu Thanh Y là mỹ nhân dâng cho mình, qua đêm với nàng, tỉnh dậy phát hiện là một nữ tử dung mạo xấu xí.

Mà tình cờ, đại ca lại phát hiện anh cũng ở quán trọ, bèn ném Đậu Thanh Y đang bất tỉnh lên giường anh.

Còn Đậu Thanh Y hoàn toàn không biết chuyện, mở mắt thấy anh, tưởng người cùng mình nhất dã là anh.

Cái vạ này, anh oan quá!

Lương Đế cũng biết Lục Chiêu Ngôn chịu oan, dừng lại thở dài: "Kỳ nhi mang vận kỳ lân, ngôi thái tử của con nhờ đó mà có, nói ra con cũng coi là trong họa có phúc."

"Theo lẽ, trẫm nên chỉnh đốn lại, nhưng lúc đó không chỉ thay đổi thân phận Kỳ nhi, ngôi thái tử của con e rằng cũng khó giữ. Con có thể tiếp tục làm cha Kỳ nhi, còn Đậu thị, tìm cớ đưa ra khỏi phủ là được."

Lục Chiêu Ngôn không do dự: "Con không muốn."

Lương Đế nhíu mày: "Con nói gì?"

Lục Chiêu Ngôn đối mặt ánh mắt sắc bén của Lương Đế, nói rõ ràng: "Con nói, con không muốn ngôi thái tử, con muốn con trai con, con muốn vợ con!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 453: Trợ thủ thần kỳ



Đứa con yếu ớt không tự chủ này bỗng nhiên cứng rắn như vậy khiến Lương Đế vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra con trai không chỉ giả ngu g.i.ế.c hổ mà còn là kẻ bướng bỉnh.

Lương Đế trải qua nhiều sóng gió, liếc nhìn con trai, nghiêm túc nói: "Con đừng nhất thời bốc đồng, đến lúc hối hận không kịp."

Lục Chiêu Ngôn trang trọng đáp: "Con không bốc đồng, con vốn không phải người bốc đồng."

Lương Đế hừ: "Không bốc đồng thì con cái từ đâu ra?"

Lục Chiêu Ngôn câm miệng.

Anh không thể nói mình bị Tiểu Bạch c**ng b*c, trước mặt phụ hoàng, sau lưng có em trai, bên cạnh còn có công công, anh không cần mặt mũi sao?

Lương Đế thấy con trai không nói gì, thu hồi ánh mắt, ra lệnh: "Trẫm cho con hai ngày suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."

Lục Chiêu Ngôn ánh mắt kiên định: "Con đã quyết."

Anh nói xong, từ trong n.g.ự.c lấy ra kim ấn thái tử, hai tay dâng lên Lương Đế.

Dư công công ngớ người: "Điện hạ..."

Lương Đế giận dữ: "Đây là ngôi thái tử, năm anh em con ai cũng muốn mà không được, con lại coi như đồ bỏ đi! Lục Chiêu Ngôn! Đừng tưởng là con ruột trẫm, trẫm không dám g.i.ế.c con!"

Minh vương biến sắc, liều mạng xông vào: "Phụ hoàng phụ hoàng! Chiêu Chiêu hình như đang tìm nhị ca! Đứa bé này bướng thật, dỗ thế nào cũng không nín, nhất định phải nhị ca!"

Hắn nắm cổ tay Lục Chiêu Ngôn, "Đi thôi nhị ca, Chiêu Chiêu khóc tìm anh đấy."

Ai cũng nghe ra Minh vương đang cho cha con bậc thang xuống.

May mà hắn lanh lẹ, lấy Chiêu Chiêu - đứa cháu Lương Đế cưng nhất ra làm lá chắn, tạm thời dập tắt cơn thịnh nộ của thiên tử.

"Nhị ca, đi nào!"

Minh vương dùng sức kéo Lục Chiêu Ngôn ra ngoài.

Trước khi đi, Lục Chiêu Ngôn đặt kim ấn thái tử lên bàn.

Lương Đế sầm mặt.

Minh vương vội vàng cầm kim ấn thái tử lên, nói với Lục Chiêu Ngôn: "Anh không muốn thì em nhận!"

Ra khỏi thư phòng, Minh vương lấy kim ấn thái tử ra, định trả lại cho Lục Chiêu Ngôn, chợt nghĩ ra điều gì, nảy ý tưởng, đến vườn nhỏ ném cho Lục Nguyên đang ngồi xích đu.

"Kim ấn của bố mày, giữ kỹ đấy!"

Lục Nguyên đỡ lấy kim ấn thái tử, mặt mũi ngơ ngác.

Minh vương mới quay lại gần thư phòng tìm Lục Chiêu Ngôn.

"Mệt c.h.ế.t đi được."

Hắn lau mồ hôi trán, thở hổn hển nói, "Cãi nhau với phụ hoàng, anh điên rồi!"

Lục Chiêu Ngôn không nói gì.

Minh vương ở ngoài thư phòng lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra, Lục Kỳ không phải con nhị ca, mà là con đại ca.

Đậu Thanh Y nhận nhầm người, Thiên Cơ Các cũng đặt nhầm cửa, đại ca hắn, mất ngôi thái tử.

Quả dưa này ăn thật nổ.

Hắn nhất thời không biết nên nói ai thiệt hại nhiều hơn.

"Anh không nhìn ra sao? Phụ hoàng đang bù đắp cho anh."

Ý tứ Lương Đế, Minh vương có thể đoán được phần nào.

Đại ca năm đó vì thoát thân, đã đổ vấy nợ tình cho nhị ca có dung mạo giống mình.

Đã sai thì phải sửa, đại ca phải dùng ngôi thái tử bù đắp cho nhị ca.

Theo Minh vương, phụ hoàng làm đến bước này đã hơn đa số đế vương thiên hạ.

Nên hắn không hiểu, nhị ca tại sao phải từ chối?

"Anh nên biết, đại ca vốn là người thừa kế phụ hoàng chọn, nếu không phải Thiên Cơ Các đột nhiên mang về một đứa con, anh không lên được ngôi thái tử."

"Em không có ý chê anh, đại ca xuất thân thế nào, anh thế nào, không cần em nói chứ?"

"Hiếm khi phụ hoàng không thu hồi ngôi thái tử, cơ hội đến rồi, chúng ta nắm lấy đi!"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Muốn nắm thì em nắm."

Minh vương sốt ruột: "Không phải, sao anh bướng thế? Chỉ là nhận thêm một đứa con thôi, có phải không cho anh nhận con ruột đâu? Anh thích người phụ nữ đó, anh cưới làm thái tử phi là được! Lúc này, phụ hoàng nhất định đồng ý! Lúc đó, vợ con chẳng phải đều có? Anh tự nghĩ xem, thân phận con thái tử quý trọng hơn hay con thân vương quý trọng hơn? Thái tử phi tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, anh không nghĩ cho mình, cũng nghĩ cho chị dâu chứ, anh không muốn làm thái tử, biết đâu chị dâu lại muốn làm hoàng hậu?"

Lục Chiêu Ngôn nhìn hắn: "Em nói xong chưa?"

Minh vương há mồm: "Xong rồi."

Lục Chiêu Ngôn nói khẽ: "Lục đệ, cả đời ta luôn cân nhắc lợi hại."

Minh vương hỏi: "Với em cũng vậy sao?"

Lục Chiêu Ngôn thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

Minh vương: "Nhị ca làm em đau lòng rồi."

Anh dỗ em một câu có sao đâu!

Lục Chiêu Ngôn: "Nhưng lần này, ta chỉ muốn nghe theo trái tim mình."

Minh vương ôm ngực, ấm ức: "Nhị ca không có tim."

Lục Chiêu Ngôn hít sâu: "Phụ hoàng sẽ không dễ dàng thu hồi mệnh lệnh."

Minh vương lắc quạt: "Anh biết là tốt, chấp nhận đi! Nghe này gọi là gì, để các huynh trưởng khác nghe được, tức c.h.ế.t đi được!"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Em đến cung Quý phi, đem tin này nói cho Quý phi và đại ca."

Minh vương lông tóc dựng đứng: "Này, anh điên rồi! Nói với họ, anh còn đường lui sao?"

Lục Chiêu Ngôn nhìn chằm chằm hướng thư phòng: "Ta chính là muốn chặt đứt mọi đường lui."

Sau khi Lục Chiêu Ngôn rời đi, Lương Đế lập tức phái thám tử điều tra.

Trước đây không nghĩ đến hướng này, giờ đã có manh mối, lại tra xét kỹ chi tiết Đậu Thanh Y mẹ con đến nhận thân.

Đậu Thanh Y thực sự không biết người sủng hạnh mình là Tấn vương, nàng thật sự tưởng là Lục Chiêu Ngôn.

Chỉ là lúc đó nàng không biết Lục Chiêu Ngôn là công tử Tần vương phủ.

Lục Chiêu Ngôn cho nàng uống thuốc tránh thai, nhưng Lục Kỳ mạng lớn, vẫn sống sót.

Những chuyện sau, Lương Đế đều biết.

Công Tôn Viêm Minh dẫn đệ tử ra ngoài, tình cờ gặp Đậu Thanh Y mẹ con, phát hiện Lục Kỳ có nét giống người quen.

Sau khi dò hỏi, nhờ họa sư vẽ chân dung Lục Chiêu Ngôn.

Không chỉ vậy, Công Tôn Viêm Minh còn phát hiện Lục Kỳ mang vận kỳ lân, lập tức đưa mẹ con đến Tần vương phủ.

Ngoài việc Tấn vương sau một đêm phong lưu cố ý đổ vấy, những chuyện khác xem ra đều là trò đùa của số phận.

Lương Đế khoanh tay sau lưng, nhìn bầu trời chiều tà: "Lui xuống đi."

"Dạ."

Thám tử lặng lẽ rút lui.

Như chưa từng đến thư phòng.

Dư công công thấy trà trên bàn nguội, lại thay cốc nóng: "Bệ hạ."

Lương Đế thở dài: "Có lẽ thiên ý như vậy."

Dư công công hiểu, bệ hạ không định để hai đứa trẻ trở về đúng vị trí, đã sai thì cứ sai.

Lục Kỳ vẫn là con thái tử.

"Bệ hạ—"

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng kích động.

Dư công công giật mình, thấy Hồ Quý phi mồ hôi nhễ nhại đến trước thư phòng.

Bà được cung nữ đỡ, mắt đẫm lệ, xúc động: "Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Kỳ nhi là con ruột của Tấn vương, có thật không?"

Dư công công bước lên hỏi: "Quý phi nương nương, ngài... nghe từ đâu vậy?"

Hồ Quý phi nghẹn ngào: "Cả cung đều đang bàn tán!"

Dư công công quay đầu nhìn Lương Đế.

Hỏng rồi.

Thái tử đã tiết lộ chuyện này.

Với tính cách Quý phi, không đòi lại Lục Kỳ là không xong.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 454: Cha con nhận nhau



Biết thái tử có gan, nhưng không ngờ gan lớn đến thế.

Chỉ trong một ngày, Dư công công đã thay đổi toàn bộ nhận thức về thái tử.

Không chỉ Dư công công, ngay cả Lương Đế - phụ thân ruột, cũng nghi ngờ con trai có bị ai đó đánh tráo hay không.

Đối mặt với nước mắt của Hồ Quý phi, Lương Đế dù hiểu nhưng cũng đau đầu.

Không phải là tần phi trẻ tuổi có thể quát mắng, tuổi tác của Hồ Quý phi, một chút sơ suất có thể tiễn bà về trời.

"Ái khanh hãy bình tĩnh."

Lương Đế nói.

Hồ Quý phi bước vào thư phòng, khóc lóc: "Bệ hạ! Thần thiếp không thể bình tĩnh! Xin bệ hạ nói cho thần thiếp biết, Kỳ nhi có phải cháu nội ruột của thần thiếp không?"

Sự tình đến nước này, Lương Đế phủ nhận cũng vô ích.

Nghịch tử đã đ.â.m thẳng mặt Quý phi, thì việc cả thiên hạ biết chuyện chỉ là sớm muộn.

Không thể vừa dập lửa, vừa để nghịch tử châm lửa.

Dập lửa sao kịp châm lửa?

Nghịch tử vẫn bị đánh ít, năm đứa con kia đứa nào dám trái ý ông như vậy.

"Kỳ nhi là con ruột của Hoa nhi."

Lục Chiêu Hoa, tên húy của Tấn vương.

Hồ Quý phi xúc động rơi lệ: "Thần thiếp biết mà... thần thiếp biết mà... lần đầu thấy đứa bé... đã thấy xót xa khó tả... Thật tốt quá... Hoa nhi có con nối dõi rồi... Bệ hạ... chuyện huyết thống quan trọng, nên sớm để Kỳ nhi trở về bên cha ruột."

Lương Đế uy nghiêm: "Trẫm đã có chủ trương."

Hồ Quý phi nghẹn ngào: "Bệ hạ, thần thiếp có thể mời Kỳ nhi đến cung ngồi chốc lát không?"

Một khi đã đến, thì thân phận con ruột Tấn vương sẽ xác thực.

Dư công công liếc mắt nhìn Hồ Quý phi.

Đàn bà hậu viện vương phủ, ai là người đơn giản?

Tin tức lan truyền nhanh thế trong hậu cung, e rằng không phải do thái tử, mà là thủ đoạn của Quý phi.

Em trai Quý phi là cánh tay phải của bệ hạ, theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, sau khi bệ hạ lên ngôi phong làm Phiêu kỵ đại tướng quân.

Tấn vương cách ngôi thái tử chỉ thiếu một đứa con.

Giờ đã có con, lại là Hộ quốc kỳ lân mang quốc vận, gia tộc Quý phi tất nhiên sẽ tìm mọi cách để sớm nhận Giản quận vương về.

Chậm là sinh biến.

Lương Đế nhíu mày.

Hồ Quý phi khóc không thành tiếng: "Bệ hạ! Tuổi tác thần thiếp đã cao, không biết còn được bao ngày, mong bệ hạ nghĩ tới công lao thần thiếp an phận thủ thường phụng sự bệ hạ nhiều năm, cho phép thần thiếp trước khi nhắm mắt được nghe Kỳ nhi gọi một tiếng nội nội..."

Bà quỳ xuống trước Lương Đế.

"Quý phi nương nương!"

Dư công công vội đỡ bà dậy, "Đất lạnh, giữ gìn thân thể!"

Lương Đế bất đắc dĩ: "Kỳ nhi chưa biết chuyện, đợi trẫm nói rõ thân thế, sẽ để nó đến thăm ái khanh."

Hồ Quý phi cảm kích: "Đa tạ bệ hạ!"

Sau khi Hồ Quý phi rời đi, Lương Đế bảo Dư công công: "Ngươi đi hỏi lần cuối tên nghịch tử đó, rốt cuộc nó có còn muốn làm thái tử không?"

Dư công công thần sắc phức tạp: "... Dạ."

Phía Lương Đế đau đầu, Lục Chiêu Ngôn từ bỏ chức vị lại thảnh thơi.

Anh đến ngự hoa viên.

Bảo Châu Châu đã chơi mệt, nằm sấp ngủ trên cỏ.

Lục Nguyên vẫn ngồi xích đu, thong dong tự tại.

"Con ngủ không biết bế lên à?"

Lục Chiêu Ngôn cúi xuống bế cháu.

Vừa vào lòng, đứa bé như con lươn, trơn tuột tuột xuống.

Nó nhất quyết ngủ dưới đất.

Lục Nguyên nhếch môi: "Chỉ có anh thông minh."

Lục Chiêu Ngôn nắm chặt tay, hít sâu.

Tiểu Bạch mang nặng đẻ đau.

Con ruột, ruột thịt.

Xích đu đủ rộng, Lục Nguyên chỉ ngồi một bên.

Lục Chiêu Ngôn ngồi xuống cạnh con.

Lục Nguyên cười: "Hôm nay bố khác lạ thế, lại bị hoàng tổ phụ mắng à?"

Quả là con mình, đoán đâu trúng đó.

Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, Lục Chiêu Ngôn giờ đã bình tĩnh hơn khi đối mặt với con.

Anh nhìn con đầy trìu mến: "Uyên nhi, nếu ta không làm thái tử nữa, con có muốn nhận ta làm cha không?"

Lục Nguyên hỏi: "Bố phạm tội gì, đến mức mất cả ngôi thái tử? Chẳng lẽ bố mưu sát bệ hạ?"

Lục Chiêu Ngôn mặt cứng đờ.

Lục Nguyên lập tức đứng dậy, tránh xa: "Con không cùng phe với bố! Con hoàn toàn không biết gì về chuyện phản nghịch của bố!"

Làm bố hoang thì phải có ý thức, đừng lôi kéo con làm phản.

Lục Chiêu Ngôn: "..."

"Về phủ thôi."

Lục Chiêu Ngôn cảm thấy dù có nói mình là cha ruột, con cũng không tin.

Để Tiểu Bạch tự nói vậy.

"Ừ."

Lục Nguyên không từ chối.

Thái tử đắc tội Lương Đế, mình là hoàng tôn giả cũng sắp thất sủng, nên đi sớm là hơn.

Hắn nhấc Bảo Châu Châu lên.

Bảo Châu Châu không hài lòng, cắn một cái.

Lục Nguyên: "Mẹ mày đến đấy."

Bảo Châu Châu lập tức thè lưỡi l.i.ế.m l**m.

Trên xe về phủ, Bảo Châu Châu lại ngủ say.

Lục Chiêu Ngôn bế cháu, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Những điều Minh vương nói, anh đều biết.

Từ bỏ Lục Kỳ, đồng nghĩa từ bỏ tất cả những gì vừa có được.

Nhưng anh chưa một giây hối hận về quyết định trong thư phòng.

Anh ngẩng đầu, nhìn Lục Nguyên thư thái: "Uyên nhi, con có muốn tiếp tục ở thái tử phủ không?"

Lục Nguyên thản nhiên: "Có chứ, chẳng lẽ thái tử phủ cũng không ở được? Rốt cuộc bố làm gì vậy?"

Lục Chiêu Ngôn không muốn giấu nữa: "Lục Kỳ không phải con ruột ta, là của Tấn vương."

Lục Nguyên giật mình: "Vậy là bệ hạ trao ngôi thái tử cho Tấn vương rồi?"

Lục Chiêu Ngôn: "Không, bệ hạ cho ta lựa chọn, giữ Lục Kỳ tiếp tục làm thái tử, hoặc—"

Lục Nguyên nói hộ: "Từ bỏ Lục Kỳ, cũng từ bỏ ngôi thái tử."

"Ừ."

Lục Chiêu Ngôn gật đầu.

Lục Nguyên sờ cằm.

Cách xử lý của Lương Đế khiến hắn không hiểu nổi.

Người thực sự trêu giận Lương Đế không phải thái tử Lục Chiêu Ngôn, mà là Tấn vương kia.

Lục Nguyên khó tin nhìn Lục Chiêu Ngôn: "Vậy là, bố từ chối? Bố mất con rồi?"

Lục Chiêu Ngôn không nhịn được: "Đừng có chửi bản thân như vậy."

Lục Nguyên: "...?!"

Lục Nguyên: "Ý bố là gì?"

"Điện hạ, đến nơi rồi."

Tịch Phong nói.

Lục Chiêu Ngôn bế Bảo Châu Châu xuống xe: "Con đi hỏi mẹ, bà ấy sẽ nói cho con biết."

"Mẹ con ở đâu?"

Lục Nguyên hỏi.

Lục Chiêu Ngôn: "Phòng con."

Lục Nguyên nhanh chóng đến chính viện thái tử phủ.

Trên đường gặp Đậu Thanh Y, nàng hình như nói gì đó, hắn không thèm để ý, thẳng đến phòng mình.

Chính xác là phòng của thái tử.

"Mẹ!"

Hắn đẩy cửa vào.

Liễu Khuynh Vân ngáp dài, mơ màng: "Con trai... con về rồi à? Hoàng cung Đại Lương có vui không?"

Lục Nguyên lắc vai mẹ: "Mẹ, con biết mẹ buồn ngủ, nhưng đừng ngủ vội, Lục Chiêu Ngôn nói ông ấy là cha con."

"Ừ..."

Liễu Khuynh Vân đáp trong mơ, bỗng giật mình ngồi dậy, "Hả! Ông ấy nói với con rồi?!"

Lục Nguyên như bị sét đánh.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 455: Bảo Châu Châu cướp kim ấn



Sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy?

Bố hoang hóa ra bố ruột, vậy những hành động tranh sủng vô sỉ trước đây của hắn là gì?

Chẳng phải là tự làm nhục mình sao?

Liễu Khuynh Vân đã tỉnh ngủ, thấy con trai chịu tổn thương nặng nề, biết mình gây họa không nhỏ.

Nàng ho khan, ngượng ngùng nói: "Con trai..."

Lục Nguyên giơ tay ngăn lại: "Đừng nói, con không muốn nghe bất kỳ giải thích nào."

Liễu Khuynh Vân nói: "Mẹ chỉ muốn hỏi, tiểu yêu tinh đâu rồi?"

Lục Nguyên: "..."

Gây tổn thương lớn thế, không an ủi gì sao?

"Ở tay người đàn ông của mẹ!"

Lục Nguyên giận dữ nói.

Liễu Khuynh Vân biết mình sai, không trách con đại nghịch, nói lại, nàng cũng chưa hết bàng hoàng vì chuyện ngủ với huynh đệ kết nghĩa.

Thôi, không nghĩ nữa, dỗ con trai trước đã.

"Con trai, mẹ gặp con dâu rồi."

Tưởng sẽ an ủi được con, nào ngờ mặt con càng khó coi: "Mẹ cũng nói với cô ấy rồi?"

Liễu Khuynh Vân vội vẫy tay: "Không không, mẹ không nói với ai, chỉ có trời biết đất biết, mẹ biết con biết."

Ánh mắt Lục Nguyên lạnh băng: "Người đàn ông của mẹ cũng biết."

Liễu Khuynh Vân: "..."

Lục Nguyên hít sâu, kìm nén suy nghĩ hỗn loạn.

Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.

Dù sao hắn không nói, họ cũng không biết.

"Phu nhân, thiếu gia."

Hỷ Nhi đứng ngoài cửa bẩm báo, "Ngoài cổng có một công tử, tự xưng là Uất Tử Xuyên, là vệ sĩ của thiếu gia."

"Uất Tử Xuyên đến rồi?" Lục Nguyên nhíu mày, "Dẫn hắn vào."

"Dạ, thiếu gia."

Hỷ Nhi ra cổng dẫn Uất Tử Xuyên vào chính viện thái tử phủ.

Lục Nguyên ngồi trên ghế đá dưới hiên, lạnh lùng nhìn Uất Tử Xuyên: "Không bảo ngươi ở nhà đợi sao? Đợi ta ổn định, tự khắc sẽ đón ngươi."

Trước đó hắn tưởng nhận bố hoang, nguy hiểm cực lớn, nên không cho Uất Tử Xuyên theo vào phủ.

Uất Tử Xuyên nên hiểu rõ, không biết hôm nay trúng tà thế nào.

Uất Tử Xuyên nhìn chằm chằm hắn.

Lục Nguyên lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đến làm gì?"

Uất Tử Xuyên thẳng thắn: "Xem ngươi nhận bố."

Lục Nguyên nhạt nhẽo: "Nhận cái gì, ta... khoan, ngươi nói nhận bố gì? Nhận bố nào?"

Uất Tử Xuyên: "Ngươi còn thiếu con trai không?"

"Có thì sao, không thì sao? Ngươi đâu có cần ta."

"Khỏe rồi cũng về nhà bị em bắt nạt, để ta c.h.ế.t ngoài này cho xong!"

"Phải một cái hôn mới chịu uống thuốc."

"Tối nay phải ngủ với bố, A Nguyên sợ bóng tối."

"A Nguyên phải bố đút mới chịu ăn cơm."

Mặt Lục Nguyên đỏ bừng!

Mấy câu đầu tuy xấu hổ nhưng còn là sự thật, mấy câu sau là sao?

Những lời đó là do thằng khốn nào bịa ra?

Rốt cuộc ai đang âm thầm bôi nhọ hắn?!

Bắt được, hắn nhất định lột da nó!

Chim ưng đang say sưa ăn thịt khô, bỗng hắt xì liên tục -

Hình tượng gian thần Lục đại nhân tan tành, quyết định tối nay sẽ mang d.a.o đến Thiên Cơ Các g.i.ế.c chim.

Một bên khác, Lục Chiêu Ngôn bế Bảo Thư về chính viện.

Trên đường, Lục Chiêu Ngôn đi rất chậm, sợ xóc thức giấc Bảo Thư.

Bảo Thư ngủ ngon lành trong lòng anh, mặt mũi hồng hào, khiến lòng người tan chảy.

Khi đi qua hành lang, Đậu Thanh Y bất ngờ xuất hiện, chặn đường Lục Chiêu Ngôn.

"Điện hạ!"

Nàng xúc động gọi.

Lục Chiêu Ngôn nhíu mày, ôm chặt đứa bé.

Đậu Thanh Y mới phát hiện anh bế một đứa trẻ.

Chỉ là Lục Chiêu Ngôn dùng áo choàng bọc kín, nàng không thấy rõ mặt.

Nhưng nàng đã đoán ra thân phận đứa bé.

Chính là con gái Lục Lâm Uyên, tiểu yêu tinh tên Chiêu Chiêu.

Trong tên thái tử có chữ Chiêu, tiểu danh đứa bé rõ ràng phạm húy.

Lục Chiêu Ngôn không thích ánh mắt nàng nhìn Chiêu Chiêu, lạnh lùng nhìn lại.

Đậu Thanh Y cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt anh, vội dịch chuyển ánh mắt, đáng thương nhìn Lục Chiêu Ngôn.

"Điện hạ, thần thiếp nghe được vài tin đồn."

"Ngươi nghe không phải tin đồn, mà là sự thật."

Lục Chiêu Ngôn thẳng thừng.

Đậu Thanh Y ngây người: "Thần thiếp chưa nói là tin đồn gì..."

Lục Chiêu Ngôn lạnh giọng: "Những gì ngươi nghe được trong phủ, đều là ta muốn ngươi nghe, hiểu chưa?"

Trước đây tưởng nàng cũng bị hại, nên khi nàng dẫn con đến nhận thân, anh thương xót nàng nuôi con vất vả, đối xử còn tử tế.

Nhưng từ khi biết nàng bạc tình bạc nghĩa với Tiểu Bạch, chút thương hại cuối cùng cũng biến mất.

Mặt Đậu Thanh Y trắng bệch: "Không... không thể... Kỳ nhi không phải con Tấn vương... Kỳ nhi là con ruột điện hạ... là con ruột điện hạ! Đêm đó sủng hạnh thần thiếp là điện hạ - là điện hạ mà--"

Lục Nguyên không tin, Lục Chiêu Ngôn sẽ dỗ dành, từ từ để con chấp nhận.

Còn sự ngoan cố của Đậu Thanh Y chỉ khiến anh thấy ghê tởm.

Lục Chiêu Ngôn bế Bảo Thư, thẳng lưng bỏ đi.

Đậu Thanh Y nắm tay áo anh, nghẹn ngào: "Điện hạ, có phải vì Bạch Liễu không? Có phải Bạch Liễu không dung nạp thần thiếp?"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Ngươi không đủ tư cách nhắc đến nàng."

Đậu Thanh Y khóc như mưa: "Điện hạ vì Bạch Liễu... thậm chí từ bỏ vợ con sao?"

Lục Chiêu Ngôn không muốn phí lời, không chút lưu luyến rời đi.

Tay áo tuột khỏi lòng bàn tay, Đậu Thanh Y cảm thấy trái tim như bị rút cạn.

Nàng cắn răng, mặt đầy nước mắt đuổi theo, nhưng bị Thôi Hổ chặn lại.

"Vị phu nhân này, xin tự trọng."

Cách xưng hô đã từ "phu nhân" thành "vị phu nhân này".

Đậu Thanh Y khóc lóc: "Ngươi là người bệ hạ ban cho điện hạ, nói cho ta biết... không phải thật... điện hạ chỉ là... chỉ là muốn cho Bạch Liễu một lời giải thích... bị Bạch Liễu mê hoặc... để ta gặp điện hạ nói rõ..."

Thôi Hổ không nhúc nhích.

Đậu Thanh Y đ.ấ.m n.g.ự.c hắn, xô đẩy, thậm chí tát Thôi Hổ hai cái.

Dù nàng mềm nắn rắn buông, cũng không khiến Thôi Hổ để nàng gặp thái tử.

Mãi đến khi Trần công công từ Nội vụ phủ dẫn thái giám cung nữ đến phủ, nói thu dọn hành lý cho Giản quận vương.

Đậu Thanh Y mới mất hết sức lực.

Nàng ngồi trên ghế đá ở Viện Tường Vy, ngây người nhìn trời sao, nước mắt đã cạn.

Trần công công cười tươi bước tới: "Phu nhân, hành lý của ngài cũng đã thu xếp xong, tiện đường đưa ngài đến Tấn vương phủ nhé?"

Đậu Thanh Y lẩm bẩm: "Tấn vương phủ..."

Trần công công cười: "Đúng vậy, Tấn vương phủ, ngài từ nay là trắc phi Tấn vương phủ, là ân điển của Quý phi nương nương."

"Tấn vương phủ... trắc phi..."

Đậu Thanh Y tự giễu cười, "Suýt nữa ta đã thành thái tử phi, giờ chỉ làm trắc phi vương phủ?"

Trần công công ý vị sâu xa: "Còn núi xanh còn củi đốt, con trai ngài là Hộ quốc kỳ lân, là người kế thừa giang sơn, một ngày lên ngôi, ngài còn thèm con đường cũ sao?"

Đậu Thanh Y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn dần sắc bén: "Trần công công, ngươi đại nghịch bất đạo đấy."

Trần công công quỳ phịch xuống: "Lão nô thất ngôn! Xin Trắc phi lượng thứ!"

Đậu Thanh Y nhẹ nhàng gạt chiếc lá rơi trên vai, thản nhiên: "Nhưng ngươi nói cũng không sai, con trai ta nhận ai, người đó sẽ là thái tử."

Lục Chiêu Ngôn, ngươi sẽ hối hận!

Vì một người phụ nữ tầm thường, phản bội ta và Kỳ nhi, ta chờ xem ngươi mất tất cả, xem ngươi có quỳ xuống cầu xin ta không!

Trần công công vừa rời thái tử phủ, Dư công công đã đến.

Lục Chiêu Ngôn gặp Dư công công ở thư phòng.

Dư công công thở hổn hển, bộ dạng thảm hại.

Lục Chiêu Ngôn ôn nhu: "Tổng quản vất vả, không biết tối muộn có việc gì?"

Dư công công thở dài: "Điện hạ, xin đừng trêu đùa lão nô, lão nô trên đường khổ sở thế, chẳng phải do điện hạ sao?"

Lương Đế bảo ông hỏi Lục Chiêu Ngôn lần cuối, có còn muốn làm thái tử không.

Nhưng trên đường, không bánh xe hỏng thì đường bị chặn.

Trong lúc đó, Hồ Quý phi và Lục Kỳ nhận nhau, Hồ Quý phi lấy việc bảo toàn Đậu Thanh Y làm điều kiện, khiến Lục Kỳ chấp nhận thân phận.

Khi Dư công công vượt khó đến thái tử phủ, mọi chuyện đã an bài.

"Điện hạ và Quý phi nương nương phối hợp thật khéo léo."

Lục Chiêu Ngôn cười: "Tổng quản nói gì, ta không hiểu."

Dư công công không ngạc nhiên: "Lão nô coi như chứng kiến mấy vị điện hạ trưởng thành, đều là chủ nhân của lão nô. Lão nô không mong vị nào gặp chuyện, tin rằng tấm lòng từ phụ của bệ hạ còn hơn thế. Dù bệ hạ quyết định thế nào, cũng là vì điện hạ, vì giang sơn Đại Lương."

Lục Chiêu Ngôn nói: "Phụ hoàng vì ta tốt, ta hiểu, nhưng trong lòng ta, có thứ quan trọng hơn quyền thế. Phụ hoàng đúng, ta cũng không sai."

Dư công công gật đầu: "Vậy lão nô về cung bẩm báo bệ hạ."

Ông chắp tay, hành lễ, cung kính lui ra.

"Tổng quản."

Lục Chiêu Ngôn gọi lại.

Dư công công đã ra cửa, quay lại hỏi: "Điện hạ còn dặn dò gì?"

Một thị nữ đưa lọ thuốc cho Dư công công.

Lục Chiêu Ngôn nói: "Chân tay lại không linh hoạt, tổng quản tuổi cao, việc bên cạnh phụ hoàng giao cho con nuôi làm là được, không cần tự mình."

Dư công công ấm lòng: "Đa tạ điện hạ."

Miệng nói sáu vị điện hạ đều là chủ nhân, nhưng mười ngón tay có dài ngắn, sao ông không thiên vị?

Ông là hoạn quan, trên người có bệnh khó nói, chỉ có điện hạ cho thuốc, chỉ có điện hạ không chê ông bẩn.

"Điện hạ."

Ông nắm chặt lọ thuốc, "Quốc sư vào cung rồi."

Lầu Trích Tinh.

Lương Đế và Công Tôn Viêm Minh ngồi đối diện nơi cao vời vợi, như đứng giữa ngân hà.

Trước mặt bày tiểu kỷ.

Công Tôn Viêm Minh vừa bói quẻ xong.

Lương Đế nhìn la bàn và đồng tiền, hỏi: "Quốc sư, vận nước Đại Lương thế nào?"

Công Tôn Viêm Minh nghiêm túc: "Quốc vận chấn động, sắp có đại sự."

"Đại sự..."

Lương Đế nhíu mày, lâu không nói.

Công Tôn Viêm Minh vẫy tay với đệ tử Khâm Thiên Giám.

Đệ tử lui hết.

Dư công công mệt mỏi cả ngày, giờ bên cạnh Lương Đế là Tiểu Đức Tử.

Tiểu Đức Tử không động.

Lương Đế cũng không đuổi.

Công Tôn Viêm Minh xóa quẻ.

Lương Đế nói: "Quốc sư, thân thế Kỳ nhi ngươi đã biết."

Công Tôn Viêm Minh đứng dậy, chắp tay: "Thần có tội."

Lương Đế mời ngồi: "Không phải lỗi ngươi, do Hoa nhi tạo nghiệp, khiến Đậu thị nhận nhầm."

Công Tôn Viêm Minh ngồi xuống.

Lương Đế hỏi: "Quốc sư nói quốc vận chấn động, có phải chỉ việc Kỳ nhi quy vị?"

Công Tôn Viêm Minh dừng lại, nói: "Sao Câu Trần mờ ảo, đây là điềm đại hung."

Lương Đế lập tức hỏi: "Xin quốc sư chỉ giáo."

Công Tôn Viêm Minh nghiêm mặt: "Chỉnh đốn lại trật tự."

Lương Đế nhíu mày: "Ý quốc sư là... bảo Ngôn nhi giao lại kim ấn, trả ngôi thái tử cho đại ca?"

Công Tôn Viêm Minh thở dài: "Quẻ chỉ có bốn chữ, chỉnh đốn trật tự, có phải chỉ thái tử, thần không dám đoán mò."

Nói vậy, nhưng ngoài ngôi thái tử, còn gì cần chỉnh đốn?

Công Tôn Viêm Minh chân tình: "Bệ hạ, vì giang sơn Đại Lương, xin hãy sớm quyết định."

Lương Đế nhắm mắt, thở dài não nề: "Trẫm hiểu rồi."

Thiên Cơ Các, mẹ con Tiêu Dung Nhi cũng biết thân thế Lục Kỳ.

Công Tôn Tử Ngọc kinh ngạc: "Trời, hắn ta lại là con Tấn vương! Vậy... chị gái lấy hắn... chẳng phải thành dâu Tấn vương phủ? Sau này còn làm thái tử phi được không?"

Công Tôn Lưu Oanh bình tĩnh.

Tiêu Dung Nhi cười: "Kỳ nhi là con ai, người đó sẽ là thái tử, thêm nữa con gái ta sinh ra đã là phượng hoàng, nàng lấy ai, người đó sẽ là đế vương."

Bà hoàn toàn không quan tâm ai là cha thật của Lục Kỳ, Lục Kỳ và con gái bà nhất định sẽ thành đế hậu, ai làm cha có quan hệ gì?

Lương Đế vì Lục Kỳ mà xưng đế.

Quan trọng xưa nay chỉ là Lục Kỳ.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng.

Hoàng cung đã phái người đến.

Dư công công chân tay không tiện, Lương Đế phái con nuôi Tiểu Đức Tử.

Tiểu Đức Tử hành lễ, nói rõ ý chỉ.

Lương Đế muốn thu hồi thái tử phủ và kim ấn thái tử.

Lục Chiêu Ngôn đã đoán trước, cũng đoán sẽ nhanh thế, phụ hoàng vốn nổi tiếng quyết đoán.

Anh cười: "Đợi chút, ta thu dọn vài thứ."

Tiểu Đức Tử được dặn không được hạ nhục thái tử, cung kính: "Bệ hạ nói, dọn phủ không gấp, ở thêm vài ngày cũng không sao, hôm nay lão nô đến... chủ yếu là thu hồi kim ấn."

"Được."

Lục Chiêu Ngôn nói, "Thôi Hổ, đi tìm Minh vương lấy kim ấn."

Thôi Hổ đến phòng Minh vương, lát sau trở về, "Minh vương điện hạ nói, kim ấn đưa con trai ngài rồi."

Lục Chiêu Ngôn định bảo Thôi Hổ đi lấy, nghĩ lại thấy nên tự đi.

Anh đến chính viện.

Lục Nguyên dậy sớm, ngồi xích đu Tịch Phong làm qua đêm đọc sách.

"Sớm thế."

"Hừ."

Không cần đóng vai con nhà địa chủ ngốc, Lục Nguyên trở lại thói quen dậy sớm đọc sách.

Lục Chiêu Ngôn không tức giận: "Kim ấn đâu?"

Lục Nguyên nhạt nhẽo: "Ở nhóc con kia."

Lục Chiêu Ngôn đến phòng Bảo Châu Châu.

Bảo Châu Châu đang ngủ ngon, bỗng cảm thấy có người định lấy kim ấn, mở mắt ra gầm gừ!

Lục Chiêu Ngôn sửng sốt.

Nhóc con hung dữ thế sao?

Lục Chiêu Ngôn nhẹ giọng dỗ: "Chiêu Chiêu, đưa cái này cho ta, được không?"

"Không đưa!"

Bảo Châu Châu ôm chặt kim ấn.

Lục Chiêu Ngôn lấy kẹo dỗ, đổi kim ấn.

Bảo Châu Châu không chịu.

"Kim ấn, của em bé!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 456: Kỳ lân quy vị



Bảo Châu Châu mê tít những thứ lấp lánh, kẹo hồ lô còn không đổi nổi, huống chi mấy miếng kẹo nhỏ.

Lục Chiêu Ngôn sai người mang đến đủ loại bánh ngọt, dỗ dành hồi lâu, tiểu yêu tinh nhất quyết không mắc lừa.

Không cho là không cho.

Vào túi nó, là tiền của nó!

Cướp thì không được, lấy lớn h.i.ế.p nhỏ, thắng cũng không vẻ vang.

Lục Chiêu Ngôn bất lực, đành nhờ con trai giúp.

Lục Nguyên ngồi xích đu, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của bố ruột.

Tiểu bí ngưu chỉ vào không ra, hắn không làm kẻ ác.

Chỉ có một người có thể lấy đồ quý từ tay tiểu bí ngưu - Mạnh Tiểu Cửu.

Nhưng bí mật này, Lục Nguyên không bao giờ nói với Lục Chiêu Ngôn.

Gọi Mạnh Tiểu Cửu đến thái tử phủ làm gì?

Để xem trò cười bố hoang hóa bố ruột sao?

Nhắc đến đây, Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn Uất Tử Xuyên đang ngồi trên mái lau cung.

Uất Tử Xuyên cảm nhận ánh mắt, đáp lại bằng cái nhìn thấu hiểu, mặt không biểu cảm mở miệng: "Ha, ha."

Chế giễu thả ga.

Lục Nguyên đen mặt.

Lục Chiêu Ngôn định đi tìm Tiểu Bạch.

Giờ này, Liễu Khuynh Vân còn ngủ, huống chi nàng cũng bó tay với tiểu yêu tinh, tìm nàng không bằng Lục Nguyên.

Lục Chiêu Ngôn khó xử nhìn Tiểu Đức Tử: "Đức công công, ngươi xem..."

Tiểu Đức Tử vội cúi người: "Điện hạ chiết sát lão nô rồi, gọi lão nô Tiểu Đức Tử là được."

Hôm nay không thiết triều.

Lương Đế dậy sớm, tập kiếm một lúc, sau đó đến thư phòng xem tấu chương.

Khi còn là Tần vương, dân sinh và quân vụ các nơi đã nhiều.

Không dẹp loạn trong, thì trị lý tây nam.

Giờ thêm cái danh hoàng đế, việc phải làm không ít đi.

Dư công công mang hộp cơm vào: "Bệ hạ, Quý phi nương nương phái người đưa canh sâm đến, nói là tự tay nấu."

Từ khi phong Lục Chiêu Ngôn làm thái tử, Hồ Quý phi giận Lương Đế, không qua lại.

Giờ Tấn vương có cơ hội làm thái tử, Hồ Quý phi lập tức làm lành.

Lương Đế nhạt nhẽo: "Thưởng ngươi."

Tài nấu nướng của Hồ Quý phi, ông không hiểu sao?

Khó uống c.h.ế.t chó.

Dư công công méo miệng: "Tạ... tạ bệ hạ ân điển."

Hoàng thượng ban, đổ cũng không được.

Lương Đế xem xong một tấu chương, hỏi: "Tiểu Đức Tử chưa về?"

"Lão nô sai người đi xem."

Nhắc đến chuyện này, Dư công công cũng nghi ngờ.

Con nuôi đi cả buổi rồi, chẳng lẽ thái tử không muốn giao kim ấn?

Lương Đế đang nghĩ không cần thúc, biết đâu nghịch tử đổi ý -

Ý nghĩ vừa lóe lên, Tiểu Đức Tử hớt hải về bẩm báo.

"Lão nô... khấu kiến bệ hạ!"

Lương Đế liếc nhìn: "Thái tử không chịu giao kim ấn?"

Tiểu Đức Tử vội nói: "Giao rồi giao rồi! Lão nô nói rõ ý, thái tử lập tức đi lấy kim ấn."

Mặt Lương Đế xám xịt.

Nghịch tử.

Ngươi không trân quý, có người trân quý.

Dư công công hỏi con nuôi: "Kim ấn đâu?"

"Ở, ở đây."

Tiểu Đức Tử bê một cái hòm lớn vào.

Dư công công ngơ ngác.

Lương Đế nhíu mày kỳ lạ.

Tiểu Đức Tử mở hòm.

Một tiểu béo hai tay ôm kim ấn, ngồi trong hòm.

Thấy Lương Đế, tiểu béo mở miệng: "Thái gia gia!"

Lương Đế biến sắc, suýt cười thành hoa: "Là Chiêu Chiêu à, Chiêu Chiêu đến thăm thái gia gia?"

"Ừ!"

Bảo Châu Châu gật đầu, muốn trèo ra, vẫy chân ngắn mãi không được.

"Thái gia gia, bế!"

Lương Đế có thể không bế sao?

Vứt tấu chương, quăng bút lông, ôm chắt ngoại đi.

"Có nhớ thái gia gia không?"

Lương Đế cười hỏi.

"Nhớ."

Tiểu yêu tinh dựa vào lòng Lương Đế, đầu nhỏ gối lên cổ, chân nhỏ kiêu hãnh nhấc lên.

Quả là tiểu bảo bối oai phong nhất thiên hạ.

Lương Đế bật cười: "Thái gia gia cũng nhớ Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu ở lại cung, đừng về nữa nhé?"

Tiểu yêu tinh hào hứng: "Ừ!"

"Ha ha!"

Lương Đế vui vẻ.

Ai có thể từ chối tiểu bảo bối đáng yêu thế này?

Dù sao Lương Đế không thể.

Lương Đế bế tiểu yêu tinh đi lại trong thư phòng, từ ngôn ngữ đế vương chuyển sang ngôn ngữ trẻ con dễ dàng.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai tin đây là Lương Đế uy nghiêm?

Tiểu Đức Tử mở mang tầm mắt, liếc nhìn cha nuôi.

Dư công công gật đầu.

Tiểu Đức Tử lặng lẽ rời thư phòng.

Lương Đế dỗ Bảo Châu Châu cười khúc khích, khi chắc chắn tiểu yêu tinh thân thiết, liền với lấy kim ấn.

Vừa chạm vào, chuyện lớn xảy ra.

Tiểu yêu tinh nghiêm mặt nhìn Lương Đế.

Lương Đế nhẹ giọng: "Kim ấn không vui, đưa thái gia gia nhé?"

Bảo Châu Châu không nói, chỉ dùng đôi mắt to nhìn Lương Đế.

Đột nhiên, môi nhỏ mếu máo, nước mắt ứa ra.

"Thôi được, không lấy nữa!"

Lương Đế lập tức buông tay.

Dư công công nhanh nhẹn mang đồ ăn đồ chơi đến.

Không thứ nào đổi được kim ấn.

Nếu nói Lục Chiêu Ngôn dạy, Lương Đế không tin.

Vì ngay đêm đầu tiên vào cung, tiểu yêu tinh đã móc mắt vàng trên cột rồng.

Lương Đế bối rối.

Làm sao lấy lại kim ấn đây?

Lương Đế chiều chuộng: "Chiêu Chiêu, thái gia gia cũng muốn chơi kim ấn, đổi cái khác nhé? Cháu muốn gì, nói đi."

Bảo Châu Châu vứt kim ấn, nắm lấy ngọc tỷ truyền quốc.

Lương Đế nhét kim ấn thái tử lại vào tay nó.

Do Lục Kỳ dọn đến Tấn vương phủ, hôn lễ đổi địa điểm sang Tấn vương phủ.

Chuẩn bị nhiều thứ, đám cưới dời sang tháng sau.

Triều đình và dân chúng xôn xao, nhưng không ảnh hưởng đến thái tử phủ.

"Trong phủ yên tĩnh thế."

Lục Nguyên nhìn Lục Chiêu Ngôn.

Lục Chiêu Ngôn nói: "Trời sập, có bố chống đỡ."

Lục Nguyên quay mặt: "Ai cần?"

Lục Chiêu Ngôn nghiêm túc: "Đây là chuyện giữa ta và hoàng tổ phụ, dù ta có làm thái tử hay không, con vẫn là hoàng tôn Đại Lương, địa vị tôn quý."

Lục Chiêu Ngôn có thể không làm thái tử, nhưng sẽ không để con trai mất đi vinh hoa phú quý và địa vị hoàng tộc.

Lục Nguyên định trêu bố, nào ngờ bố nghiêm túc thế.

Hắn không quen cảnh sướt mướt, lạnh lùng bỏ đi.

Vừa tránh bố, về viện, chim ưng đến.

Chân buộc mảnh giấy.

Lục Nguyên nheo mắt: "Mày còn mặt mũi đến?"

Chim ưng vỗ cánh, ngẩng cao đầu, lộ ra sợi dây đỏ và miếng vàng nhỏ xíu.

Nữ chủ nhân tự tay làm, kim bài miễn tử!

Đổi bằng bao nhiêu chuyện tình của đàn ông, mệt c.h.ế.t chim!

Mạnh Thiến Thiến hẹn Lục Nguyên ở quán trà gần thái tử phủ.

Lục Nguyên dẫn Uất Tử Xuyên đi.

Mở cửa, bảy đôi mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy ẩn ý.

Thìn Long, Cơ Ly, Tỵ Xà, Thượng Quan Lăng, cả Thương Vô Ưu và Đàn Nhi đều có mặt.

Lục Nguyên méo miệng, nói với Mạnh Thiến Thiến: "Không phải chỉ mình em sao?"

Mạnh Thiến Thiến ngây thơ: "Em cũng không ngờ họ đi theo."

"Hi hi."

Đàn Nhi nhảy đến, "Đô đốc, chúc mừng, bố hoang thành bố ruột rồi!"

Lục Nguyên nắm tay: Cái trò này không qua nổi!!!

Thượng Quan Lăng nhướng mày: "Ô."

Cơ Ly mở quạt: "Ô."

Thìn Long theo đuôi: "Ô."

Thương Vô Ưu: "Ô."

Tỵ Xà: "Ô."

Lục Nguyên há hốc: "Tỵ Xà, sao cả mày cũng—"

Uất Tử Xuyên mở miệng.

Lục Nguyên: "Mày dám nói là chết!"

"Ô!"

Uất Tử Xuyên nói xong bỏ chạy!

Đại gian thần suýt c.h.ế.t vì tiếng chế giễu của đồng đội.

Mạnh Thiến Thiến kéo tay áo, chớp mắt: "Phu quân, em không như họ, em không cười."

Lục Nguyên thẳng thắn: "Không phải em nói với họ, chim ưng nói gì?"

Mạnh Thiến Thiến bị bóc mẽ: "..."

Lục Nguyên ngồi xuống, ánh mắt nghiêm túc quét mọi người: "Cười đủ chưa? Đủ thì nói chuyện chính."

Mọi người im lặng.

Lục Nguyên lạnh giọng: "Sao? Chưa đủ?"

Thương Vô Ưu non gan: "Cười anh là chuyện chính."

Lục Nguyên: "... Đao đâu?"

Thìn Long bộp, đặt hộp kiếm lên bàn.

Lục Nguyên không sợ: "Muốn đánh nhau à?"

Mạnh Thiến Thiến vội hòa giải: "Thôi nào, nói chuyện chính! Bọn em đến thật sự có việc! Ca ca, cất kiếm đi, em không có chỗ để cốc."

Thìn Long cất kiếm.

Mọi người trao đổi tin tức.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Đêm qua, Công Tôn Viêm Minh gặp Lương Đế."

Lục Nguyên nói: "Sáng nay, Lương Đế sai người lấy kim ấn."

Thìn Long nói: "Hai chuyện liên quan."

Thượng Quan Lăng sờ cằm: "Công Tôn Viêm Minh chỉ cần có Hộ quốc kỳ lân, địa vị ở Đại Lương không lay chuyển."

Thương Vô Ưu nói với Lục Nguyên: "Hay anh đến Tấn vương phủ nhận bố hoang tiếp?"

Lục Nguyên trừng mắt: "Mày muốn chết?"

Thìn Long nói: "Ta đi g.i.ế.c Công Tôn Viêm Minh."

Mọi người bất lực.

Lại nữa.

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc: "Ca ca, g.i.ế.c hắn cũng sẽ có Công Tôn Viêm Minh thứ hai, đối thủ không phải hắn, mà là cả Thiên Cơ Các, là thiên mệnh và quốc vận trong mắt Lương Đế."

Lục Nguyên trầm ngâm: "Ta có cách."

Tử Ngọ tiên sinh sau khi trải qua rơi thẳng và thoát lửa, nằm liệt giường bảy tám ngày mới dậy được.

Vừa ngồi dậy, một con d.a.o găm đã kề cổ.

Tử Ngọ liếc nhìn: "Ngươi lại muốn gì?"

Lục Nguyên chống chân lên giường, khí thế đe dọa: "Muốn sống hay chết?"

Tử Ngọ: "Muốn chết."

Lục Nguyên: "..."

"Được, ta dẫn ngươi xuống núi."

Tử Ngọ: "Đột nhiên thấy sống cũng tốt."

Lục Nguyên lấy màn lau dao: "Như thế mới phải, quần áo mới, thay xong vào cung với ta."

Tử Ngọ nhìn quần áo, nhăn mặt: "Vào cung làm gì?"

Lục Nguyên nói: "Nói với Lương Đế, ngươi tìm thấy Hộ quốc kỳ lân thật."

Tử Ngọ kỳ lạ nhìn Lục Nguyên: "Không phải tìm thấy rồi sao?"

Lục Nguyên cười: "Ý ta là, ngươi phải nói Lục Kỳ là giả, ta mới là Hộ quốc kỳ lân, ta mới mang quốc vận Đại Lương."

Tử Ngọ càng mơ hồ: "Lương Đế không biết ai là Hộ quốc kỳ lân?"

"Biết nên mới bảo ngươi giả."

Lục Nguyên đưa đồ bói toán cướp từ Cơ Ly, "Diễn cho thật, đừng để Lương Đế phát hiện."

Tử Ngọ thần sắc khó tả: "Ngươi chắc... muốn diễn?"

Lục Nguyên giơ dao: "Không diễn sao tin? Diễn không? Không diễn dẫn xuống núi."

Tử Ngọ liếc Lục Nguyên, ý vị sâu xa: "Ngươi bảo diễn, đừng hối hận."

Thư phòng.

Lương Đế đang xem tấu chương.

Tiểu yêu tinh ngồi bệt chơi đồ chơi.

Ngựa gỗ, trống lắc, cầu đá, chơi cả buổi, chỉ có kim ấn không rời tay.

Muốn rời tay, phải đổi ngọc tỷ.

Lương Đế không ngờ, mình một đế vương, bị một đứa trẻ "khống chế".

Ánh mắt Lương Đế phức tạp.

Tiểu yêu tinh gõ trống lắc, ngẩng đầu thấy Lương Đế nhìn, lập tức gọi: "Thái gia gia!"

"Ừ—"

Lương Đế giả giọng trẻ con.

Chắt ngoại đáng yêu quá.

Dỗ xong, Bảo Châu Châu tiếp tục chơi.

"Bệ hạ, Tử Ngọ tiên sinh cầu kiến."

Lương Đế mắt sáng, xúc động: "Mời ngay!"

Không phải "tuyên" mà là "thỉnh", đủ thấy trọng vọng.

Lại nói, "Ban kiệu!"

Dư công công bố trí kiệu đưa Tử Ngọ vào thư phòng.

Cung điện rộng, may có kiệu, không thì gãy chân.

"Tử Ngọ, khấu kiến bệ hạ."

Vào thư phòng, Tử Ngọ lập tức hành lễ.

Lương Đế vội đỡ: "Tiên sinh đừng khách, từ nay tiên sinh không cần hành lễ với ai."

Kiệu trước, đặc quyền sau, đủ thấy sủng ái.

Tử Ngọ dù không muốn làm quan, cũng phục cách trị quốc của Lương Đế.

Lương Đế mời Tử Ngọ ngồi, không vội bàn chuyện làm quan, mà sai Dư công công: "Tuyên thái y khám cho tiên sinh."

Tử Ngọ vội nói: "Không cần, thần đã khỏe. Hôm nay vào cung, là có việc quan trọng muốn tâu."

Lương Đế lập tức lắng nghe: "Tiên sinh cứ nói."

Tử Ngọ vuốt râu: "Đêm qua thần xem thiên tượng, thấy sao Thiên Phủ đôi, Câu Trần mờ, quốc vận Đại Lương có biến."

Lương Đế không hiểu sao đôi, nhưng Câu Trần mờ thì hiểu, trầm ngâm: "Lời tiên sinh trùng với quốc sư, không biết có cách hóa giải?"

Tử Ngọ nói: "Chỉnh đốn trật tự."

Hai đại sư đều nói vậy, Lương Đế càng tin: "Làm sao chỉnh đốn? Đưa thái tử về vị trí cũ?"

Tử Ngọ nghiêm túc: "Không phải thái tử, mà là kỳ lân."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back