Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 15: 999 đóa hoa hồng



Sáng thứ Bảy.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Viên Hi còn mơ mơ màng màng tắt chuông báo trên điện thoại, đang chuẩn bị dậy thì cảm thấy có một lực ôm chặt lấy vòng eo của mình.

Hoắc Thời Duyên khàn giọng nói: “Hôm nay không phải là thứ Bảy sao? Sao em lại dậy sớm như vậy?”

Viên Hi đã không nhớ rõ mình thực sự được nghỉ ngơi từ lúc nào.

Hôm nay là một thứ bảy hiếm hoi có thể nghỉ ngơi, khiến Viên Hi cảm thấy hơi mơ hồ.

“Em quên mất.” Viên Hi ngáp một cái: “Xin lỗi vì đã đánh thức anh, anh cứ ngủ tiếp đi.”

Hoắc Thời Duyên ôm chặt lấy vòng eo của Viên Hi, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Viên Hi nhìn gương mặt ngủ say của Hoắc Thời Duyên gần trong gang tấc, khóe môi khẽ cong lên.

Thay vì nói một tháng trước cô uống say rồi làm chuyện hoang đường, chi bằng nói từ lần đầu tiên gặp Hoắc Thời Duyên, cô đã bị gương mặt ấy thu hút nên mới xảy ra đêm xuân trong lúc say.

Viên Hi liếc nhìn bức ảnh của cô bé mặc áo xanh trên tủ đầu giường, cảm thấy hơi có lỗi.

Cô không biết tại sao Hoắc Thời Duyên lại không đi tìm người bạn thanh mai trúc mã của mình mà lại chọn kết hôn với cô.

Nhưng Viên Hi nghĩ rằng, dù có bị xem như là một sự thay thế, cô cũng không thiệt thòi gì.

Gen của Hoắc Thời Duyên ở đây, dù cô có bỏ bố giữ con thì cũng là một món lời.

Cho dù một ngày nào đó Hoắc Thời Duyên hối hận và trở lại với ánh trăng sáng thanh mai nhỏ của mình, cô ít nhất vẫn sẽ có đứa trẻ ở bên.

Điện thoại của Viên Hi sáng lên, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm bạn thân.

Bánh trôi béo ú: [@Hòn đá nhỏ, ông chủ lớn Sa Tí, thứ Bảy còn phải làm thêm, không sợ công nhân nổi giận làm nổ tung nhà xưởng của cậu à?]

Hòn đá nhỏ: [Tập đoàn Thời Dật muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở chỗ chúng tớ, nhà xưởng chúng tớ sẽ phải di dời sau mùa hè nên gần đây phải làm việc vào thứ bảy {cười}.]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Tin đồn về việc giải tỏa hóa ra là thật? Tớ sắp trở thành thế hệ thứ hai của những người bị giải tỏa rồi, trước đây đã giàu có, giờ lại có thêm ba căn nhà {trái tim}. Tên tài khoản này thật sự có tác dụng, tớ phất nhanh thật rồi!]

Bánh trôi béo ú: [Nếu đổi tên có hiệu quả thì tớ đổi thành thiên kim giàu có nhất Giang Thành, có phải sẽ thật sự trở thành thiên kim giàu có nhất Giang Thành không?]

Bánh trôi béo ú: [Nghe nói thiên kim giàu có nhất Giang Thành không phải là Chu Nhan, cô ta là được nhận nuôi. Chu gia giàu có có một thiên kim bị đi lạc, các cậu nói xem, có phải là tớ không?]

Hòn đá nhỏ: [Không đâu, cậu với bà cậu trông giống nhau như đúc.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Thực ra tớ chính là thiên kim giàu có đi lạc của Chu gia.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Ngày 22, các cậu có rảnh không? Chu gia dự định tổ chức một buổi tiệc cho tớ, nếu các cậu có thời gian, có thể đến tham dự.]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Viên Hi, sáng sớm cậu đã đùa gì thế? Bịa cũng khá giống thật đó.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Không đùa đâu, là thật đó, tớ cũng vừa mới biết không lâu, buổi tiệc vào ngày 22 chào mừng các cậu đến tham dự.]

Bánh trôi béo ú: [Tiểu thuyết chiếu vào hiện thực rồi? Thật không vậy? Cậu nói thật à?]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Thật mà.]

Bánh trôi béo ú: [Thiên kim giàu số một! A a a! Có giàu sang, đừng quên nhau nhé!]

Hòn đá nhỏ: [@Viên Hi Game Mễ Thần, phú bà à, Chu gia cậu có kén rể không? Tớ không muốn chăm chỉ nữa đâu.]

Bánh trôi béo ú: [Haha, cậu không đi soi gương đi, cậu có xứng với Viên Hi nhà tớ không?]

Viên Hi nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm khẽ cười, lúc này bên tai cô truyền đến giọng nói của Hoắc Thời Duyên.

“Hòn đá nhỏ, là con trai à?”

Viên Hi không biết Hoắc Thời Duyên tỉnh dậy từ lúc nào: “Vâng ạ, cậu ấy tên Thời Lỗi, gia đình có nhà xưởng may mặc. Trước đây, nhà em vốn là xưởng sản xuất sợi, hai nhà xưởng gần nhau nên từ nhỏ đã chơi thân với nhau, câu chuyện kén rể chỉ là đùa thôi, cậu ấy và Trần Viên sắp đính hôn rồi.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi: “Cậu ấy không biết em đã kết hôn sao?”

“Em đã đăng ảnh chứng nhận kết hôn nhưng có vẻ Trần Viên và Lương Tuế Tuế không tin, chỉ cho rằng em tìm ảnh của một anh chàng đẹp trai trên mạng để chỉnh sửa.”

Viên Hi chỉ định giấu chuyện kết hôn với Cố Hàn Thần, chứ không có ý định giấu các bạn thân của mình.

Hoắc Thời Duyên khẽ mỉm cười, chỉnh sửa chứng nhận kết hôn quả thực là điều mà Trần Viên và Lương Tuế Tuế có thể đưa ra.

Viên Hi nhìn nụ cười của Hoắc Thời Duyên, thấy chiếc lúm đồng tiền trên má anh.

Cô duỗi ngón tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của anh: “Hoắc tổng, anh còn có lúm đồng tiền nữa cơ đấy.”

Hoắc Thời Duyên nắm lấy ngón tay của Viên Hi, nhìn vào đôi mắt của Viên Hi, hơi thở trầm xuống rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Viên Hi.

Cả người Viên Hi chấn động, cô từ từ nhắm mắt lại, để cho Hoắc Thời Duyên chiếm lấy, đôi môi anh rất mềm mại…

Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh hít thở vang vọng.

Căn phòng ấm áp bỗng chốc trở nên nóng nực.

------------------

Trong tầng cao nhất của căn dinh thự cao cấp số một ở trung tâm Giang Thành.

Chu Nhan bị Bạc Phàm đánh thức, khẽ r*n r*: “Bạc Phàm, anh làm em tỉnh giấc rồi.”

Bạc Phàm nghe thấy tiếng nũng nịu của Chu Nhan thì cười bất đắc dĩ: “Đã tám giờ rồi, cũng nên dậy thôi.”

Chu Nhan uể oải duỗi người: “Mới chỉ tám giờ thôi, hôm qua em không ngủ ngon.”

“Bạc Phàm, em luôn cảm thấy mình có lỗi với chị gái, giống như trong tiểu thuyết, một cô thiên kim giả mạo cướp đi tất cả của thiên kim thật vậy. Chị ấy thật đáng thương, đã trở về với Chu gia nhưng lại lấy phải một tên đàn ông sống nhờ vào vợ…”

Bạc Phàm nhìn Chu Nhan: “Mọi chuyện không liên quan đến em, em không cần phải tự trách.”

Chu Nhan bĩu môi: “Em vẫn cảm thấy có lỗi với chị ấy. Người chồng mà chị ấy chọn thật sự quá tệ, em muốn đi tìm chị ấy để khuyên bảo.”

Bạc Phàm nói: “Mỗi người có suy nghĩ riêng, em không cần phải lo lắng nhiều.”

Chu Nhan mím môi: “Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với chị ấy. Nếu không phải vì em, chị ấy không thể nào lấy một người nông thôn làm chồng.”

Bạc Phàm nhìn thấy thông tin trên điện thoại thì nhíu mày, cũng không an ủi Chu Nhan nữa.

Chu Nhan hỏi: “Sao vậy ạ?”

Bạc Phàm nói: “Hoắc tổng của Thời Chính Thời Tây đang ở Giang Thành. Anh muốn tìm ngài ấy để đầu tư vào Phàm Nhan nhưng không biết ngài ấy đang ở đâu. Cố Hàn Thần biết tin tức của Hoắc tổng nhưng không nói, anh đã thuê thám tử tư chỉ tra ra được xe của Hoắc tổng đã gặp tai nạn nhưng không tìm được địa chỉ cụ thể.”

“Hoắc tổng của Thời Chính Thời Tây rất lợi hại sao?” Chu Nhan hỏi.

Bạc Phàm gật đầu: “Em đã nghe nói về Thời Dật ở thành phố A chưa? Đó là sản nghiệp của nhà ngài ấy. Ngài ấy từng du học ở Mỹ và Đức, về nước thì thành lập Tài Chính Thời Tây. Mễ Thần với điện ảnh và truyền hình Dữu Tử Thời Tây cũng nắm giữ nửa số cổ phần, Hoắc Thời Duyên còn được mệnh danh là ông vua tiền mặt ở thành phố A. Nếu Phàm Nhan có được sự đầu tư từ ngài ấy thì sẽ là một cú hích lớn.”

Chu Nhan hỏi: “Phàm Nhan đang thiếu tiền à?”

Bạc Phàm nói: “Không hẳn là thiếu, chỉ là Phàm Nhan muốn sản xuất hai bộ phim, nếu tìm được sự giúp đỡ của Hoắc Thời Duyên thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Chu Nhan nghiêng đầu: “Nếu Thời Tây có đầu tư vào Dữu Tử, vậy thì trong hai ngày tới Hoắc Thời Duyên có phải cũng sẽ tham dự lễ cưới của Ti Sâm không? Hay là chúng ta cũng tham gia lễ cưới của Ti Sâm đi?”

Bạc gia đương nhiên đã nhận được thiệp mời đám cưới của Ti Sâm nhưng vì liên quan đến Bạc Yên, ban đầu Bạc gia không có ý định đi.

Nhưng Bạc Phàm nghĩ, vì đầu tư của Hoắc Thời Duyên, vẫn là nên đi một chuyến.

Hai ngày cuối tuần, cuối cùng Viên Hi cũng được nghỉ ngơi thoải mái.

Sáng thứ Hai, cô không cần đồng hồ báo thức mà tự tỉnh dậy. Trong nhóm bạn thân, mọi người đang chia sẻ những biểu tượng cảm xúc về 520, vòng tròn bạn bè của cô đều đăng hoa, chuyển khoản và quà tặng.

Viên Hi không có ý định nói Hoắc Thời Duyên tặng mình món quà nào vào dịp 520, dù họ đã kết hôn nhưng thật sự không phải vì tình yêu.

Sau khi Hoắc Thời Duyên đưa Viên Hi đến công ty Mễ Thần, anh cùng cô xuống xe, bước vào thang máy riêng của tổng giám đốc.

Viên Hi nhìn sang Hoắc Thời Duyên: “Anh không về sao?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Hôm nay là đám cưới của Ti Sâm, chiều anh phải theo anh ấy đi đón dâu, sáng nay sẽ ở Mễ Thần giúp Cố Hàn Thần xem trước bản thảo trước khi niêm yết nên không về.”

Viên Hi cười nhạt đáp: “Vâng.”

Viên Hi và Hoắc Thời Duyên đi lên tầng 58 rồi cùng ra khỏi thang máy.

Viên Hi nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân từ phòng thư ký: “Hoa hồng à?”

Ở đầu dây bên kia lễ tân rất phấn khích: “Đúng vậy, là chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng. Chúng tôi định mang lên cho cô nhưng mấy nhân viên lễ tân cùng nhau nâng mà vẫn không nổi.”

Viên Hi nói: “Tôi sẽ xuống ngay.”

Cô nhìn sang Hoắc Thời Duyên, nhẹ giọng: “Thực ra anh không cần phải tặng em nhiều hoa hồng như vậy.”

Hoắc Thời Duyên hờ hững đáp: “Anh không tặng hoa hồng cho em.”

Viên Hi ngạc nhiên: “Không phải anh tặng? Vậy còn có ai tặng em chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng chứ?”

Hết chương 15.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 16: Cố Hàn Thần tặng hoa hồng



"Hoắc tổng, anh vào phòng tiếp khách nghỉ ngơi một chút, em xuống xem ai đã gửi hoa hồng."

Viên Hi đi vào thang máy đến quầy lễ tân, đúng lúc hầu hết các bộ phận phòng ban của Mễ Thần đi làm. Không ít đồng nghiệp vừa đến làm việc đã tụ tập quanh quầy lễ tân.

Trong những ngày lễ như 520, có hoa ở quầy lễ tân không có gì lạ, nhưng chín trăm chín mươi chín bông hồng thì đúng là hiếm thấy.

“Đây chắc hẳn là hoa hồng Ecuador nhập khẩu, phải không? Trong ngày lễ như hôm nay, một bông hoa hồng đã giá ba mươi rồi! Nhiều như thế này, chỉ riêng hoa hồng thôi cũng phải ba vạn rồi chứ?”

“Thư ký Viên thật hạnh phúc quá đi!”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều hoa hồng như thế này.”

Viên Hi vừa đến gần quầy lễ tân thì đã hắt hơi một cái thật mạnh.

Khi thấy Viên Hi đến, các đồng nghiệp lập tức nhường đường cho cô.

Quản lý bộ phận quan hệ công chúng, Phương Cần, đi tới bên Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúc mừng nhé, nhiều hoa hồng thế này, người gửi hoa chắc hẳn yêu cô đến tận xương tủy.”

Viên Hi suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ngoài Hoắc Thời Duyên ra ai có thể tặng hoa hồng cho cô.

Nói ra thì thật buồn cười, cô chưa từng yêu đương, suốt 26 năm qua đều sống cuộc sống độc thân.

Thời còn học cấp ba, Viên Hi đã đặt mục tiêu vào Giang Đại, chăm chỉ học hành, không nghĩ ngợi gì, giữ khoảng cách với các bạn nam. Chỉ cần có dấu hiệu nào đó về tình cảm sớm từ một bạn trai, cô đều nhanh chóng dập tắt ngay.

Lên đại học, Viên Hi cũng muốn như bạn bè cùng lứa, có một mối tình đẹp và tận hưởng cuộc sống sinh viên.

Nhưng đời không như ý, bố mẹ nuôi đột ngột qua đời. Dù bạn bè đã giúp đỡ cô bằng cách góp tiền học phí, nhưng Viên Hi không muốn nợ nần ai nên đã tranh thủ làm thêm, không có thời gian cho chuyện yêu đương.

Trong kỳ thực tập năm cuối, cô vào làm tại công ty Mễ Thần, thậm chí còn bận rộn hơn, thời gian để yêu đương càng không có.

Viên Hi lấy tấm thiệp gấp bên cạnh bó hoa, mở ra và nhận ra những chữ viết quen thuộc.

Cô nghĩ đến những bạn nam đã từng thổ lộ tình cảm với mình hồi cấp ba, nhưng lại không ngờ rằng người gửi hoa lại là hắn.

“Cố Hàn Thần!”

“Là Cố tổng gửi!” Nhân viên lễ tân nói bên cạnh: “Thư ký Viên, Cố tổng đối xử với cô tốt ghê!”

“Cố tổng rất thích cô đấy, nhiều hoa hồng như vậy.”

“Thư ký Viên, cô và Cố tổng…”

Viên Hi nhìn những ánh mắt đầy ẩn ý của các đồng nghiệp, ho nhẹ một tiếng và nói: “Tôi đã kết hôn và có con rồi. Đây là quà 520 Cố tổng gửi cho các đồng nghiệp nữ, mọi người có thể đến lấy một bông hoa.”

“Cảm ơn Cố tổng.”

“Cố tổng thật đẹp trai!”

Viên Hi cầm tấm thiệp mà cảm thấy thật khó hiểu. Nói Cố Hàn Thần thích cô, chi bằng nói ngày mai là ngày tận thế cô có thể còn tin hơn.

Viên Hi vào thang máy, đúng lúc gặp Cố Hàn Thần bên trong.

“Cố Tổng, chào buổi sáng.”

Cố Hàn Thần đi làm đúng giờ vào lúc chín rưỡi thì quả thật đếm trên đầu ngón tay.

Cố Hàn Thần nhìn thấy tấm thiệp trong tay Viên Hi, ngáp một cái nói: “Cô nhận hoa tôi gửi rồi à?”

Viên Hi đáp: “Tôi đã chia cho các đồng nghiệp nữ. Tôi đã kết hôn rồi, Cố tổng, xin đừng làm chuyện khiến chồng tôi hiểu lầm.”

Cố Hàn Thần hừ một tiếng: “Hôm kia khi tôi uống rượu với Chu Lâm Nhan Nhan Bạc Phàm, nghe nói chồng cô là một gã nông thôn sống dựa vào vợ, ở Giang Thành chẳng có nổi một căn chung cư.”

Viên Hi nhíu mày, không ngờ Chu Lâm ở sau lưng lại nói như vậy về Hoắc Thời Duyên.

Ra khỏi thang máy, Viên Hi nói với Cố Hàn Thần: “Hoắc tổng đang ở trong phòng tiếp khách.”

“Mới sớm đã đến rồi?” Cố Hàn Thần bước vào phòng tiếp khách.

Viên Hi đi chuẩn bị hai tách cà phê rồi cũng vào theo.

Hoắc Thời Duyên nhận cà phê, ngẩng lên hỏi Viên Hi: “Thư ký Viên, hoa hồng là ai tặng?”

Cố Hàn Thần: “Còn ai khác? Tất nhiên là tôi tặng rồi!”

Hoắc Thời Duyên liếc nhìn Cố Hàn Thần, lạnh lùng nói: “Tôi nghe thư ký Viên nói cô ấy đã kết hôn, sao anh còn gửi hoa cho cô ấy?”

Cố Hàn Thần: “Đừng nhắc đến gã chồng sống dựa vào vợ đó, không có nhà không có xe, mà còn đang nhìn chằm chằm vào cổ phần Mễ Thần còn chưa đưa ra thị trường trên người Viên Hi để mua xe sang. Người như vậy không xứng với Viên Hi.”

Cố Hàn Thần nâng tách cà phê lên: “Chỉ có tôi mới xứng với Viên Hi!”

“Khụ khụ!” Hoắc Thời Duyên khẽ ho hai tiếng.

Viên Hi ở bên cạnh nhíu chặt mày: “Cố tổng, anh đang nói nhảm gì trước mặt Hoắc tổng vậy?”

“Nói nhảm chỗ nào? Hôm nay chồng cô tặng cô cái gì? Nếu anh ta không tặng hoa thì tôi không thể tặng sao?”

Hoắc Thời Duyên không thoải mái gãi mũi.

Cố Hàn Thần: “Người trong nhà thúc giục tôi đi xem mắt, nếu phải tìm người kết hôn như Dư Tiêu Tiêu còn không bằng cưới cô, như vậy cô cũng sẽ không từ chức nữa. Dù cô không phải là kiểu sắc nước hương trời mà tôi thích, nhưng cũng được coi là một tiểu mỹ nhân. Cưới cô, tôi cũng không thiệt thòi, cô trở thành phu nhân Mễ Thần cũng không thiệt thòi.”

Viên Hi đáp: “Cố tổng, tôi đã có thai rồi.”

Cố Hàn Thần nói: “Cưới một được hai, chẳng phải là chuyện tốt sao? Bà nội tôi luôn thúc giục đòi bế chắt, mà giờ được ôm hai luôn, vì Mễ Thần của chúng ta, tôi không ngại giúp cô nuôi em trai em gái của Mễ Thần đâu.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Chồng thư ký Viên sẽ để ý.”

Cố Hàn Thần nhướng mày: “Hoắc tổng, ngài cũng không phải là chồng thư ký Viên, sao ngài biết chồng cô ấy sẽ để ý? 520 còn không thấy một bông hoa, anh ta có lý do gì để để ý?”

Hoắc Thời Duyên chuyển đề tài sang công việc: “Chuẩn bị cho buổi tham quan quảng cáo ở Mỹ thế nào rồi?”

Cố Hàn Thần: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi…”

Hoắc Thời Duyên nói: “Tôi đi xem.”

Viên Hi thấy họ nói chuyện công việc nên quay về văn phòng làm việc của mình.

Cả một ngày bận rộn, cô không biết Hoắc Thời Duyên rời khỏi Mễ Thần lúc nào.

Chưa đến giờ tan làm, Viên Hi đã sớm sang tòa nhà bên cạnh để chọn lựa lễ phục, trang điểm và làm tóc.

Hôm nay là tiệc cưới của Ti Sâm, cô với tư cách là bạn đồng hành của Cố Hàn Thần, cũng phần nào đại diện cho hình ảnh của công ty Mễ Thần. Không thể chiếm spotlight của cô dâu nhưng cũng không thể quá xuề xòa.

Sau khi làm tóc xong, Viên Hi xuống lầu thì thấy chiếc xe Aston Martin của Cố Hàn Thần.

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi, trêu ghẹo: “Tôi rút lại lời nói lúc nãy rằng cô không phải là một mỹ nhân, sao trước đây tôi không nhận ra cô đẹp đến vậy nhỉ?”

Viên Hi đáp: “Cố tổng, không có thư ký nào lại yêu sếp của mình cả, nên anh đừng làm tôi buồn nôn.”

Viên Hi biết Cố Hàn Thần đối với cô chẳng hề có tình cảm nam nữ gì, việc hắn theo đuổi chỉ đơn thuần là không muốn cô nghỉ việc trước khi Mễ Thần niêm yết.

Cố Hàn Thần: “Sao lại không? Hôm nay chúng ta đi dự đám cưới, không phải là của Ti Sâm và thư ký của anh ta sao?”

Viên Hi: “…”

Viên Hi vừa mới làm tóc xong thì lại vì Cố Hàn Thần thích khoe mẽ, nhất quyết mở mui xe, khiến tóc cô trở nên rối bù.

Khi đến trước trang viên tổ chức đám cưới, Viên Hi ngồi trong xe chỉnh sửa tóc một hồi lâu, còn Cố Hàn Thần bên cạnh thì châm một điếu thuốc.

Viên Hi xuống xe, lấy điếu thuốc trong tay Cố Hàn Thần và tắt nó đi: “Cố tổng, xin lỗi, tôi hiện tại có thai, không thể hít khói t.h.u.ố.c lá của anh.”

Cố Hàn Thần gãi đầu: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Ở phía xa, Dư Tiêu Tiêu nhìn thấy Viên Hi bên cạnh chiếc xe thể thao của Cố Hàn Thần, thấy động tác cướp điếu thuốc thân mật từ tay Cố Hàn Thần của cô, không khỏi tức giận: “Nhan Nhan, đó có phải là Viên Hi không? Chúng ta đã cảnh cáo cô ta lần trước rồi, vậy mà cô ta còn dám làm bạn đồng hành của Cố Hàn Thần đến dự đám cưới của Ti gia.”

“Cô ta đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Chu Nhan từ xa nhìn lại, cười khinh bỉ: “Tiêu Tiêu, cậu không cần lo lắng cô ta sẽ cướp Cố Hàn Thần của cậu đâu, Viên Hi đã kết hôn và có thai rồi.”

Dư Tiêu Tiêu hỏi: “Kết hôn rồi? Sao cậu biết?”

Chu Nhan trả lời: “Vì cô ấy là thiên kim thật bị bắt cóc của Chu gia nhà tớ.”

“Nhan Nhan.” Chu Lâm đến bên cạnh Chu Nhan: “Em chụp ảnh với cô dâu chưa?”

Chu Nhan lắc đầu: “Chưa ạ.”

Chu Lâm nhìn về phía cô dâu, nhíu mày nói: “Đó không phải là chồng Viên Hi sao?”

Chu Nhan hỏi lại: “Anh, anh nói gì?”

Chu Lâm nói: “Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm bên cạnh cô dâu chính là chồng Viên Hi…”

“Đẹp trai quá!” Mắt Dư Tiêu Tiêu sáng lên.

Chu Nhan cười giễu cợt: “Đẹp trai cũng vô dụng, chỉ là một gã nông thôn mặt đẹp, sống dựa vào vợ thôi. Nghèo đến mức không mua nổi một căn hộ, mua xe Continental còn phải dựa vào ăn bám vợ.”

Dư Tiêu Tiêu nói: “Nhưng đây là tiệc cưới của Ti Sâm, Viên Hi theo vào đây được cũng chỉ vì đi cùng Cố Hàn Thần. Chồng cô ta vào đây bằng cách nào? Nhìn có vẻ thân quen với cô dâu lắm?”

Hết chương 16.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 17: Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây có đến không?



Chu Nhan nghe thấy những lời của Dư Tiêu Tiêu, cảm thấy rất tò mò, chồng của Viên Hi sao lại quen biết cô dâu của Ti Sâm? Viên Hi dập tắt đầu t.h.u.ố.c lá của Cố Hàn Thần, ngay lập tức nhìn thấy Hoắc Thời Duyên đang trò chuyện với Tần Duyệt ở khu chụp ảnh.

Cố Hàn Thần nhìn theo ánh mắt của Viên Hi: “Ồ, Thời Đại Tráng hôm nay cũng ở đây à?”

Viên Hi ngạc nhiên: “Thời Đại Tráng?”

Cố Hàn Thần ghé vào tai Viên Hi thấp giọng nói: “Chính là Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên không muốn mọi người trong giới biết ngài ấy ở Giang Thành, nên cô đừng gọi sai thành Hoắc tổng nhé. Nếu lỡ để lộ danh tính của ngài ấy rồi bị rút vốn thì sẽ phiền phức lắm. Cô cứ gọi ngài ấy là Thời Đại Tráng là được.”

Viên Hi nhỏ giọng: “ Gọi như vậy có vẻ không hay lắm đâu?”

Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng, Thời Đại Tráng, ngài ấy không phải muốn giả vờ sao? Nếu cô gọi ngài ấy bằng cái tên hay ho hơn thì dễ lộ danh tính Hoắc Thời Duyên lắm. Gọi ngài ấy là Đại Tráng thì chắc chắn không ai nghĩ đó là Tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây đâu.”

Viên Hi: “…”

Cố Hàn Thần nói xong thì đi về phía cô dâu, từ xa đã chào Hoắc Thời Duyên: “Thời Đại Tráng!”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi trang điểm tinh xảo mặc lễ phục đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.

Cố Hàn Thần đi tới trước mặt Hoắc Thời Duyên nói: “Thời Đại Tráng, anh cũng ở đây à?”

Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng? Anh gọi tôi?”

Cố Hàn Thần khoác tay lên vai Hoắc Thời Duyên, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thời Duyên: "Không phải ngài bảo tôi không để lộ hành tung của ngài ở Giang Thành sao? Tôi đã đặt cho ngài cái tên dễ nghe như vậy mà lại còn có thể che giấu thân phận của ngài.”

Hoắc Thời Duyên: "Tôi còn phải cảm ơn anh?"

Cố Hàn Thần vỗ vỗ vai Hoắc Thời Duyên: “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Đâu cần gì phải cảm ơn, Đại Tráng!”

Viên Hi đi tới bên cạnh Tần Duyệt, thay mặt Mễ Thần đưa tiền mừng cho cô ấy, "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”

Tần Duyệt cười với Viên Hi: “Cảm ơn.”

Cố Hàn Thần liếc thấy bốn người Chu Lâm, Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu cùng Bạc Phàm đi tới đây, nhíu mày: “Sao người nhà họ Dư cũng có mặt ở đây?”

Dư Tiêu Tiêu đánh giá Viên Hi trong bộ váy dạ hội cùng tông màu với bộ vest của Cố Hàn Thần, cảm thấy không vui.

Dư Tiêu Tiêu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô dâu: “Thư ký Viên, cô không giới thiệu cho tôi về người đàn ông này sao?”

Cố Hàn Thần lo sợ Viên Hi gọi nhầm nên lên tiếng trước: “Anh ấy tên là Thời Đại Tráng.”

Cô dâu Tần Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Thời Đại Tráng, là em họ xa của tôi.”

Chu Nhan khinh miệt cười, thì ra chồng Viên Hi là em họ của cô dâu, từ Bạc Yên, Chu Nhan biết gia cảnh cô dâu này cực kém.

Em họ xa của cô dâu, có thể tưởng tượng được cũng là dựa vào chị họ gả cho Ti Sâm, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà không dựa vào Viên Hi.

Khó trách Viên Hi ngay từ đầu cũng không dám nói đến chồng của cô, cái tên Thời Đại Tráng này, gia cảnh nông thôn, đúng thật là không dễ giới thiệu ra ngoài.

Dư Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Cố Hàn Thần, khoác tay Cố Hàn Thần nói: “Hàn Thần, em nghe nói anh đặt 999 bông hồng trong tiệm hoa để tặng em, cảm ơn anh~”

Cố Hàn Thần đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra khỏi cánh tay mình: “Không phải tặng cô, 999 bông hồng kia là tặng Viên Hi.”

“Còn có Dư Tiêu Tiêu, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô có thể đến khoác tay tôi, cô dâu, lát nữa anh tìm em chụp ảnh chung, anh đi toilet trước.”

Cố Hàn Thần sau khi nói xong thì vội vàng bước nhanh rời đi, giữ khoảng cách rất xa với Dư Tiêu Tiêu.

Dư Tiêu Tiêu tức giận nhìn Viên Hi nói: “Cô ngược lại rất có bản lĩnh nhỉ? Chồng cô còn ở đây mà cô dám nhận hoa hồng của Cố Hàn Thần? Đừng trở thành một kẻ tiểu nhân chứ, vừa được một chút lợi lộc thì đã cho mình là thiên kim nhà giàu, muốn bỏ rơi chồng của mình!”

“Dư Tiêu Tiêu.” Chu Lâm cau mày: “ Khách khí với Viên Hi một chút!”

Dư Tiêu Tiêu giẫm cồm cộp đôi giày cao gót mười centimet của mình, tức giận nói với Hoắc Thời Duyên: "Hãy quản vợ anh cho tốt, đừng để cô ấy đã kết hôn, mang thai rồi mà vẫn dùng thân phận thư ký đi dụ dỗ tổng giám đốc”

Chu Lâm trừng mắt nhìn Dư Tiêu Tiêu quát: “Dư Tiêu Tiêu.”

Chu Nhan ở bên cạnh nói: “Anh ơi, đừng trách Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của Hàn Thần, hôm nay là ngày 520, Hàn Thần không tặng hoa cho Tiêu Tiêu mà lại tặng cho chị gái. Cũng không trách được Tiêu Tiêu tức giận, nói thẳng ra như vậy thôi.”

Hoắc Thời Duyên nhẹ nhàng vòng tay lên vai Viên Hi, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Cố Hàn Thần đính hôn rồi sao? Chưa đính hôn thì nói gì đến vị hôn thê?”

Chu Nhan thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu khó coi, nhìn về phía Hoắc Thời Duyên: "Anh rể, anh lớn lên trong thôn, không biết quy củ trong giới này, bình thường hôn nhân đại sự đều là cha mẹ trưởng bối hai nhà quyết định kết thông gia với nhau, Dư Tiêu Tiêu là vị hôn thê Cố Hàn Thần là chuyện ván đã đóng thuyền mà trưởng bối Cố gia thừa nhận.”

Hoắc Thời Duyên: “Tôi đúng thật là không biết, dù sao trong thôn cũng đã không có chuyện hôn nhân sắp đặt từ lâu rồi.”

Dư Tiêu Tiêu nghe thấy từ "hôn nhân sắp đặt", tức giận giậm chân bỏ đi, đi tìm Cố Hàn Thần.

Viên Hi cũng không muốn so đo với Chu Nhan hay Dư Tiêu Tiêu, vì hôm nay là ngày vui của Ti Sâm và Tần Duyệt, cô cũng không muốn làm rối loạn lễ cưới của người khác.

Tần Duyệt nhìn Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúng ta chụp một bức ảnh nhé? Để Hoắc... Đại Tráng chụp cho chúng ta đi.”

Viên Hi đáp: “Được.”

Hoắc Thời Duyên hỏi mượn nhiếp ảnh gia bên cạnh máy ảnh, điều chỉnh thông số để chụp ảnh cho Tần Duyệt và Viên Hi.

Viên Hi lại gần xem, không thể không thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Hoắc Thời Duyên thực sự rất tốt.

Hoắc Thời Duyên hỏi nhỏ: “Thế nào?”

“Rất đẹp.”

“Anh rể Đại Tráng, anh cũng giúp bọn em chụp vài bức nhé?”

Chu Nhan mỉm cười ngọt ngào với Hoắc Thời Duyên. Hoắc Thời Duyên trả lại máy ảnh cho nhiếp ảnh gia, hoàn toàn phớt lờ Chu Nhan.

Đây là lần đầu tiên Chu Nhan bị một người đàn ông phớt lờ, cô ta nhíu mày.

Hoắc Thời Duyên cúi đầu, ấm áp hỏi Viên Hi: "Em có đói không?"

“Một chút.”

Hoắc Thời Duyên nói: "Bên kia có bàn bánh ngọt, lúc buổi tiệc bắt đầu có thể còn hơn nửa giờ nữa, chúng ta qua đó ăn chút bánh ngọt lót bụng nhé?"

“Được.”

Viên Hi đi theo Hoắc Thời Duyên đến quầy bánh ngọt bên kia.

Sau khi mang thai, cô thật sự rất dễ bị đói bụng.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi đang ăn bánh ngọt, nói khẽ: “Anh ở nước ngoài lâu rồi, không biết hôm nay là ngày lễ 520, thật xin lỗi vì không chuẩn bị hoa và quà cho em.”

Viên Hi luôn miệng nói: “Không cần chuẩn bị, em cũng không có chuẩn bị cho anh, 520 là đồng âm em yêu anh, chúng ta chỉ là bởi vì có con mà kết hôn, cho nên món quà 520 này không cần đâu.”

Hoắc Thời Duyên đang muốn giải thích thì thấy Viên Hi buông đồ ngọt trong tay xuống, đi chào hỏi giao lưu với bên đối tác Mễ Thần.



Chu Nhan nhìn về phía bóng lưng Viên Hi và chồng cô, khẽ nhíu mày.

"Anh à, sao chồng chị gái lại không hiểu quy củ như vậy? Em đã rất lịch sự nhờ anh ấy chụp ảnh giúp, nhưng anh ấy căn bản là không để ý tới em, nhìn thấy anh cũng không lên tiếng chào hỏi."

"Cho dù anh rể lớn lên ở nông thôn cũng không thể không có chút đạo lý đối nhân xử thế và giáo dưỡng như này chứ? Nếu anh ấy đã kết hôn với chị Viên Hi, sau này cũng là con rể Chu gia chúng ta, cư xử nhỏ nhen như vậy, thật sự là rất mất mặt. Hai ngày nữa là yến tiệc trở về của chị, anh ấy cũng sẽ không có quy củ mà phớt lờ chúng ta chứ? Buổi tiệc trở về như vậy sợ là sẽ trở thành một trò cười mất thôi!”

Chu Lâm khẽ nhíu mày.

Bạc Phàm thấy Ti Sâm tới đón khách, tiến lên chào hỏi: "Anh Sâm.”

Tuy rằng xảy ra chuyện liên quan đến Bạc Yên, hiện tại quan hệ hai nhà rất tốt, Bạc Phàm gọi một tiếng “anh Sâm” trước, Ti Sâm cũng duy trì hòa khí.

“Bạc Phàm, vị này chính là hôn thê của cậu phải không? Rất có khí chất, thật không hổ là tiểu thư Chu gia.”

Chu Nhan gọi theo Bạc Phàm: “Anh Sâm.”

Bạc Phàm hỏi Ti Sâm: “Anh Sâm, Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây hôm nay có đến đây không?”

Ti Sâm nói: “À, cậu ấy chỉ tặng quà thôi đã đi từ lâu rồi.”

Bạc Phàm cảm thấy thật đáng tiếc.

Chu Nhan thấy Bạc Phàm thất vọng, cười với Ti Sâm: "Anh Sâm, anh có Wechat của Hoắc Thời Duyên không?

Ti Sâm nói: "E là không tiện.”

Hoàng hôn buông xuống, khách khứa lần lượt ngồi vào bàn.

Tiệc cưới của Ti gia, bàn chính và bàn phụ vẫn rất rõ ràng.

Cô dâu Tần Duyệt cũng không phải là người Giang Thành, cho nên thân thích tới không nhiều lắm, đều ở bàn chính thứ.

Bàn chính ngoài hai vị phụ huynh của cô dâu chú rể ra, đều là những nhân vật có tiếng tăm, có uy tín ở Giang Thành.

Như Chu Khánh và Dương Anh đều ngồi ở bàn chính.

Trên bàn chính, vị trí hướng Nam còn trống hai chỗ.

Chu Nhan và Bạc Phàm đều ngồi ở vị trí bên cạnh bàn chính.

Chu Nhan thấy hai vị trí trống thì hỏi: “Hai vị trí đó để dành cho ai? Ngay cả lão gia nhà họ Ti cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh?”

Bạc Phàm đáp: “Có lẽ là dành cho những nhân vật lớn mà Ti gia quen biết.”

Khách mời đã vào chỗ ngồi hết, Viên Hi bắt đầu tìm Cố Hàn Thần để tham gia tiệc cùng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hàn Thần.

Hoắc Thời Duyên đi cùng Viên Hi tìm một vòng, nói: “Chẳng lẽ anh ta đã đi rồi? Em xem trong điện thoại có tin nhắn của anh ta không?”

Viên Hi nói: “Điện thoại của em ở chỗ gửi đồ, em đi tìm một chút.”

Viên Hi đến chỗ để đồ, tìm thấy điện thoại của mình, mở WeChat thì quả thật có tin nhắn từ Cố Hàn Thần.

Đẹp trai nhất Mễ Thần: Dư Tiêu Tiêu quá phiền phức, tôi đi trước đây, em đại diện cho Mễ Thần tham dự tiệc cưới cho tốt nhé.

Cố Hàn Thần đùa với Viên Hi.

Ti Sâm và Tần Duyệt cùng đến: “Thời Duyên, Viên Hi, hóa ra hai người ở đây, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, đã giữ hai chỗ cho hai người ở bàn chính rồi đấy.”

Hết chương 17.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 18: Viên Hi làm sao dám ngồi ở bàn chính?



Viên Hi buông điện thoại xuống nói: “Ti tổng, thật sự ngại quá, Cố tổng đột nhiên có việc nên rời đi trước.”

Ti Sâm: “Không sao.”

Tần Duyệt mặc sườn xám tơ tằm, khẽ cười: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, mời mọi người chỗ vào ngồi trước đi.”

Tần Duyệt dẫn Viên Hi cùng Hoắc Thời Duyên đi đến bàn chính, Viên Hi nhìn thấy vị trí trên bàn chính, nhỏ giọng nói: “Vị trí này…”

Tần Duyệt cười nhạt: "Hoắc tổng là người mai mối của tôi và Ti Sâm, người mai mối ngồi bàn chính thì có làm sao.”

Hoắc Thời Duyên kéo tay Viên Hi, thản nhiên ngồi xuống bàn chính.

Viên Hi đến bàn chính chào hỏi ông bà của Ti Sâm trước, quay lại nhìn Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, đây là chồng con."

Chu Khánh cùng Dương Anh nhìn thấy Viên Hi đến, nghe được lời của Viên Hi thì đánh giá Hoắc Thời Duyên bên cạnh cô.

“Chu tổng, đây là con gái anh? Tôi nhớ Chu Nhan không trông thế này mà nhỉ?”

Bố của Cố Hàn Thần, gia chủ Cố gia, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành, Cố Cửu Tẫn đánh giá Viên Hi: "Chu tổng, không phải nói con gái các anh đính hôn với Bạc Phàm sao, đổi người rồi à?"

Mẹ của Cố Hàn Thần nói: ”Ai nha, Cố Cửu Tẫn, cô gái này không phải Chu Nhan. Là thư ký Viên Hi bên cạnh Tiểu Thần nhà chúng mình! Còn đã gặp qua mấy lần, ông đều không nhớ rõ sao?”

Cố Cửu Tẫn giận dữ mắng: "Tôi đến cả bộ dạng của tên tiểu tử thối kia cũng quên mất rồi, làm gì còn nhớ rõ thư ký bên cạnh nó ra sao? Cố Hàn Thần càng ngày càng không ra gì, danh tiếng của Cố gia chúng ta sắp bị tên phá gia chi tử kia phá nát rồi, vẫn là Ti tổng có phúc, có một đứa con trai tốt như Ti Sâm.”

Bố Ti thở dài: "Ở đâu vậy? Nghe nói Mễ Thần sắp niêm yết, vẫn là Hàn Thần có bản lĩnh.”

Cố Cửu Tẫn xùy một tiếng nói: "Công ty của nó chỉ là trò chơi trẻ con thôi”

Viên Hi biết rằng bố mẹ của Cố Hàn Thần rất ghét việc hắn thành lập công ty trò chơi.

Nhà họ Cố chuyên làm tàu, trong bối cảnh ngành công nghiệp đóng tàu đang phát triển mạnh mẽ, việc coi thường ngành công nghiệp game trực tuyến là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, Cố Cửu Tẫn có lẽ không biết rằng nếu Mễ Thần có thể niêm yết thành công, thì theo dự đoán hiện tại, vào ngày đầu tiên lên sàn, tài sản của Cố Hàn Thần sẽ vượt xa cả tài sản mà nhà họ Cố tích lũy được trong suốt một trăm năm qua.

Bà Cố hỏi Dương Anh bên cạnh: "Thư ký Viên sao lại gọi hai người là bố mẹ?”

Dương Anh cười nói: “Con bé tên thật là Chu Tâm Nhan, là con gái mà chúng tôi đã lạc mất cách đây hai mươi sáu năm.”

Cố phu nhân nói: “Ồ? Vậy Chu Nhan thì sao?”

“Chu Nhan là chúng tôi nhận nuôi.” Dương Anh chậm rãi nói.

Cố phu nhân vô cùng khiếp sợ nói: "Hai người mất con gái, chuyện lớn như vậy, thế mà chúng tôi đều chưa từng nghe nói qua?"

Sau khi Viên Hi ngồi xuống, Hoắc Thời Duyên rót cho cô một ly nước chanh, Viên Hi cầm ly nước uống, chuyện nhà giàu nhất mất con gái trong giới vẫn ít có người nghe nói…

Viên Hi hồi còn học đại học thường gặp nhiều bậc bố mẹ tìm kiếm con cái bị mất tích. Họ mặc những chiếc áo phông in thông tin về con mình, giơ cao biển hiệu có ảnh con khi bị bắt cóc.

Một số bố mẹ mất con sẽ tìm đến những nơi đông người như cổng concert hay các địa điểm du lịch nổi tiếng, giơ biển hiệu với hy vọng có thêm người nhìn thấy thông tin về con mình, mong rằng có ai đó có thể cung cấp manh mối.

Dù bị bảo vệ đuổi đi, họ vẫn kiên quyết đi lại ở những nơi đông đúc.

Nhiều người cho rằng họ làm ảnh hưởng đến mỹ quan và gây rắc rối cho bảo vệ.

Đúng là cách làm này sẽ ảnh hưởng đến người khác và không nên làm, nhưng những bậc bố mẹ mất con này cứng đầu quá, chỉ muốn thêm một người nhìn thấy thì càng thêm hi vọng…

Còn Chu gia lại giữ bí mật tin tức về con gái mất tích, ngay cả Chu Lâm cũng không biết.

Viên Hi nghĩ rằng có lẽ Chu gia quá giàu có, sợ nếu tin tức về đứa trẻ mất tích lan truyền, sẽ có nhiều người nhận người thân nên họ chỉ đơn giản là kín đáo từ từ kiểm tra.

Nhưng nếu Chu gia sớm rầm rộ tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình, thì làm sao họ lại không tìm thấy con gái mình với nhân lực và vật lực của gia tộc giàu nhất Giang Thành?

Hơn nữa, cô đang ở Giang Thành.

Quả thật, Viên Hi nghe Chu Khánh trả lời: "Không nói mất con gái, là bởi vì hai mươi lăm năm trước chúng tôi gióng trống khua chiêng tìm con, đã có không ít người h*m m**n Chu gia phú quý, mang theo con gái nhà bọn họ tới đây nhận người thân, muốn đánh cược phú quý một lần.”

“Khi đó mỗi lần làm DNA, chính là nhiều hơn một lần thất vọng, thất vọng càng ngày càng nhiều, thân thể của Dương Anh dần chống đỡ không nổi...”

“Cho nên chúng tôi dứt khoát đi nhận nuôi Chu Nhan, nói tìm về con gái, chỉ tìm con gái một cách kín đáo.”

Bà nội của Ti Sâm nói: "A Di Đà Phật, tìm về là tốt rồi, bây giờ tìm về là một chuyện đáng mừng.”

Dương Anh nhìn Viên Hi cười nói: "Đúng vậy, Tâm nhi trở về là tốt rồi.”

Viên Hi cũng cười nhạt.

Chu Nhan bên cạnh bàn chính vẫn nghĩ là ai sẽ ngồi ở hai vị trí tôn quý nhất kia, không ngờ lại là Viên Hi và chồng cô.

Chu Nhan dùng cánh tay đụng vào Chu Lâm bên cạnh: "Anh, anh xem, chị Viên Hi và chồng chị ấy có phải điên rồi không? Không biết đó là hai vị trí quan trọng nhất trong bàn chính sao?”

Chu Lâm nhìn qua: “Bố mẹ ở bên kia, có phải bọn họ đi qua chào hỏi bố mẹ không?”

Chu Nhan: “Chị Viên Hi cũng đã ngồi xuống uống nước chanh rồi, chồng chị Viên Hi từ thôn quê tới không hiểu lễ nghĩa, chị Viên Hi sao cũng không hiểu lễ nghĩa như vậy? Không lẽ chị ấy tưởng mình thành tiểu thư nhà giàu thì có thể ngồi ở bàn chính à?”

Chu Nhan mím môi đứng dậy: “Em không thể để bọn họ ngồi ở vị trí chủ vị, đợi lát nữa hai vị khách quý kia tới sẽ hỏng bét, cũng không biết là nhân vật lớn nào, không thể để Chu gia chúng ta đắc tội với họ được.”

Lúc Chu Nhan đang muốn đi qua.

Chỉ thấy Ti Sâm cầm micro ở trên đài nói: "Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến tham gia hôn lễ của tôi cùng Tần Duyệt, chúng tôi ở đây cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người mai mối cho chúng tôi, anh John.”

Nhân viên phục vụ đưa micro cho Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên cầm micro nói: "Chúc hai vị sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”

Hoắc Thời Duyên sau khi nói xong, đem micro đưa cho ông của Ti Sâm.

Chu Nhan ngồi trên bàn bên cạnh nói: "Không ngờ anh rể lại là người mai mối cho hai người họ, còn học người ta đặt tên tiếng Anh nữa, cũng buồn cười quá rồi, cũng không biết John là tên của những ông chú ngoài bốn mươi sao? Chắc là anh ấy chưa từng ra nước ngoài, chỉ đơn giản là tự tìm một cái tên tiếng Anh thôi!”

Chu Lâm nhíu mày nói: “Nhan Nhan, bớt nói vài câu, anh ấy đã là chồng của Viên Hi rồi.”

Dư Tiêu Tiêu nói: “Anh Chu Lâm, Nhan Nhan chỉ là không chịu được những người giả tạo mà thôi.”

Trong tiệc cưới, Dương Anh và Chu Khánh luôn theo dõi Hoắc thời Duyên, thấy anh chăm sóc Viên Hi, giúp cô bóc tôm, họ cũng có chút thiện cảm với Hoắc Thời Duyên, nhưng không quá nhiều.

Dương Anh hỏi: “John, không ngờ con lại là người giới thiệu cho Ti Sâm, hai đứa quen nhau như thế nào?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Tần Nguyệt và Ti Sâm đều là đồng nghiệp của con, tình cờ con đã tác hợp cho họ.”

“Bây giờ con làm nghề gì?”

Hắc Thời Diễn đáp: “Hiện tại con đang làm trong lĩnh vực xây dựng.”

Anh không muốn giấu giếm danh tính của mình trước bố mẹ Viên Hi, nhưng hôm nay tham dự tiệc cưới có quá nhiều người, nếu nói ra mình là tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây, có lẽ ở Giang Thành sẽ không còn ngày nào yên ổn.

Dự án phát triển hồ cũng có thể coi là thuộc lĩnh vực xây dựng.

Dương Anh và Chu Khánh hỏi gì, Hoắc Thời Duyên cũng đều trả lời một cách tự nhiên.

Cố phu nhân ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Viên Hi đúng là tìm được một người chồng rất tốt, vẻ ngoài thì đẹp trai, ăn nói lại tốt, hai người đúng có phúc khí, có một đứa con trai xuất sắc như Tiểu Lâm, còn có hai chàng rể tốt như Bạc Phàm và John.”

Chu Nhan ở bên cười lạnh, chồng Viên Hi sao có thể đặt chung cùng nói với Bạc Phàm chứ?

Ngành xây dựng? Thợ xây cũng là ngành xây dựng, công nhân nhập cư cũng là ngành xây dựng...

Lúc khách khứa trong tiệc cưới bắt đầu lằn lượt đứng lên ra về.

Viên Hi cũng đứng lên nói với Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, chúng con về trước.”

Chu Nhan vẫn nhớ rõ lời Cố phu nhân nói, đi tới bên cạnh Dương Anh nói: "Mẹ, chị và anh rể ở trong thôn, cách khách sạn Thập Nhất không biết bao xa, để bọn họ lái xe trở về rất không an toàn."

“Không bằng đặt cho họ một phòng suite ở khách sạn Thời Dật, Thời Dật là một trong những khách sạn năm sao hàng đầu, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong thôn.”

Chu Nhan muốn để Cố phu nhân biết rằng chồng của Viên Hi hoàn toàn không có tư cách so sánh với Bạc Phàm.

Cố phu nhân nghe vậy thì nói: “Ôi, Viên Hi, sao con còn sống ở trong thôn? Chu tổng, Dương phu nhân, nếu tôi có thể tìm lại con gái đã mất hai mươi sáu năm, tôi sẽ cho nổ tòa nhà Mễ Thần của Cố Hàn Trần để xây lâu đài cho con gái tôi, sao hai người còn nỡ để con gái ruột sống ở thôn quê như vậy chứ?”

Hết chương 18.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 19: Em mãi mãi là em gái của anh



Cố phu nhân nói câu này ra, lập tức không gian trở nên im lặng.

Chu nhan vội vàng giải thích: “Bố mẹ đã nhiều lần muốn chị gái về ở nhà, nhưng chị ấy không muốn. Chị nói nhà mình xa Mễ Thần, đi làm không tiện, ở nhà chị ấy thì gần hơn…”

Cố phu nhân nói: “Cháu nói con bé ở làng bên Nhược Hồ, vậy thì đi đến Mễ Thần chẳng phải càng bất tiện sao?”

Viên Hi cười nói: “Cố phu nhân, nhờ phúc của Cố tổng, tôi có được căn hộ số một ở Giang Thành. Chỉ là bây giờ tôi đang mang thai, khu vực bên Nhược Hồ không khí trong lành và yên tĩnh, hơn nữa tôi lại lớn lên ở đó nên cũng có tình cảm gắn bó. Nếu như ở đó dưỡng thai thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Cố phu nhân nói: “Không khí bên Nhược Hồ quả thật tốt, dì đã từng đến đó chơi golf vài lần. Nghe nói Nhược Hồ sắp phát triển khu du lịch cao cấp, sẽ có vài căn biệt thự nghỉ dưỡng. Đến lúc đó có lẽ dì sẽ mua một căn biệt thự để nghỉ ngơi, cuối tuần còn có thể đưa con của Tiểu Thần ra hồ thả diều và câu cá.

Ai da, cháu đã mang thai rồi, còn Tiểu Thần nhà dì thì chưa có bạn gái, không biết bao giờ mới bế được cháu trai, cháu cũng giúp dì khuyên nhủ Tiểu Thần nhiều hơn nhé.”

Chu nhan vội nói: “Cố phu nhân, Hàn Thần và Tiêu Tiêu…”

Cố phu nhân liếc mắt trách móc Cố Cửu Tẫn: “Thời đại bây giờ đã khác, hôn nhân sắp đặt là cách làm của thế hệ trước. Tiêu Tiêu tốt như vậy, cô không dám để Tiểu Thần làm lỡ con bé.”

Dư Tiêu Tiêu bên bàn cạnh sắc mặt khó coi, cô ta trừng mắt nhìn Chu Nhan. Việc cô ta đính hôn với Cố Hàn Thần là do bà nội Cố Hàn Thần đồng ý, còn Cố phu nhân thì luôn không rõ ràng.

Cố phu nhân đã nói Cố Hàn Thần không có bạn gái, mà Chu Nhan còn nhắc đến cô ta, khiến cô ta bị Cố phu nhân từ chối ngay trước mặt, Dư Tiêu Tiêu cảm thấy rất khó xử.

Dư Tiêu Tiêu luôn theo đuổi nguyên tắc “mất mặt thì cùng mất mặt”: “Chu Nhan, cậu có ý gì? Cậu không biết Viên Hi có một căn hộ số một ở Giang Thành sao? Cậu còn nói với tôi rằng có thể là Cố Hàn Thần mua cho Viên Hi, giờ lại giả vờ như không biết rồi để cô ấy ở khách sạn Thời Dật là sao vậy?”

Mặt Chu Nhan đỏ bừng, cô ta nước mắt lưng tròng: “Chị ơi, em không có giả vờ đâu, em thật sự lo lắng cho sự an toàn của chị. Em tưởng căn hộ của chị ở Giang Thành là thuê, mà tiền thuê đã hết hạn, em thật sự sợ chị về nhà không an toàn…”

Chu Nhan hoảng hốt rơi nước mắt, quay sang bàn khác: “Ôi, là em nói năng hồ đồ, anh, Bạc Phàm… Các anh giúp em giải thích một chút được không?”

Chu Lâm nhíu mày.

Bạc Phàm nhìn thấy Chu Nhan rơi nước mắt, đang định lên tiếng thì nghe thấy Dương Anh nói.

“Nhan Nhan, xin lỗi chị con đi!”

Chu Nhan liên tục xin lỗi: “Chị ơi, xin lỗi, em xin lỗi, em không nên nói chị và anh rể ở chung thôn, nhưng chị hãy tin em, em thật sự lo lắng cho chị về đường về thôn có thể gặp chuyện không hay, không có ý coi thường vùng nông thôn đâu.

Dù sao em cũng biết khu CBD Giang Thành cách đây mười lăm năm cũng là vùng nông thôn, em chưa bao giờ cảm thấy có gì phải tự ti về việc ở quê…”

Viên Hi rất bực bội, câu này chẳng phải là cô đã nói với Chu Nhan sao?

Chu Nhan nói như vậy để thể hiện rằng cô ta không cảm thấy tự ti về quê, nhưng thực chất lại đang ám chỉ rằng Viên Hi đang tự ti về quê mình thôi.

Chưa kể đến việc Hoắc Thời Duyên không phải là người ở thôn bên cạnh Nhược Hồ, mà cho dù anh có phải thật sự là người ở đó đi chăng nữa, thì Viên Hi cũng không cảm thấy tự ti. Bạn bè của cô trước đây đều là người ở thôn bên Nhược Hồ.

Làng Tây Hồ bên Nhược Hồ đã mang lại cho cô một tuổi thơ vô tư, không lo âu và chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của cô.

Viên Hi cảm thấy mình thật sự không thể giữ được sự kiên nhẫn trước mặt Chu Nhan, điều này đã xảy ra nhiều lần rồi.

Nhưng vì đây là đám cưới của người khác, lại có nhiều nhân vật quan trọng ở đây, nên Viên Hi chỉ có thể nhịn.

Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu có thể không quan tâm đến hình ảnh, nhưng hôm nay cô đại diện cho Mễ Thần, Cố Hàn Thần đã lặng lẽ rời đi, cô không thể vì Chu Nhan mà làm mất mặt Mễ Thần.

Viên Hi nói: “Chu tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì tốt, lão gia, lão phu nhân, Ti tổng, Ti phu nhân, chúng tôi xin phép đi trước.”

Sau khi Viên Hi rời đi, Chu Lâm nhíu mày nói với Chu Nhan: “Em không nên nói nhiều như vậy.”

“Anh à, có phải vì em gái ruột của anh trở về nên anh cảm thấy em làm gì cũng sai không?”

Chu Nhan rơi lệ nói: “Em chỉ thật sự lo lắng cho chị thôi, em đã làm em gái của anh suốt 25 năm, anh không tin tưởng em đến vậy sao?”

Chu Lâm nói: “Đừng khóc nữa, khóc lóc trong đám cưới không hay đâu. Anh cũng biết em là người thẳng thắn, nhưng Viên Hi vừa mới trở về, cho dù em thật sự lo lắng cho em ấy, cũng không nên đề cập đến chuyện nhà quê trước mặt Cố phu nhân.”

Chu Nhan hít một hơi thật sâu, nói: "Em biết mình đã sai rồi”

Chu Lâm vỗ về đầu của Chu Nhan, nói: “Đừng khóc nữa, em yên tâm, em mãi mãi là em gái của anh.”

Chu Nhan lau nước mắt, mỉm cười với Chu Lâm.



Hoắc Thời Duyên không đưa Viên Hi rời khỏi khách sạn, mà là lên thang máy.

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên hỏi: “Không về nhà à?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Sợ lời nói của Chu Nhan linh nghiệm, hôm nay vẫn ở lại khách sạn thôi.”

Chu Nhan đã không chỉ một lần nói rằng đường đi nguy hiểm không an toàn, Hoắc Thời Duyên mặc dù không mê tín, nhưng cũng cảm thấy không may.

Đến tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật.

Ký ức cách đây một tháng ùa về, Viên Hi chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Vừa vào phòng ngủ, Viên Hi đã thấy bộ quần áo mà mình đã thay ra cách đây một tháng được xếp ngay ngắn ở đầu giường.

Viên Hi vốn đang lo lắng không có đồ để mặc ngày mai, giờ thì không còn phải lo nữa.

“Em đi tắm trước.”

Viên Hi mặt đỏ bừng bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, cô nhìn vào gương, liên tục dùng nước lạnh vỗ lên mặt để tự trấn tĩnh, tự nhắc nhở mình đừng căng thẳng.

Sau khi tắm xong, viên Hi mới nhận ra mình không mang theo đồ ngủ, trong phòng tắm chỉ có một chiếc áo choàng tắm.

Thấy Hoắc Thời Duyên vừa rồi không đặt phòng mà đến đây, rõ ràng đây không phải là một phòng khách sạn bình thường, mà là phòng dành riêng cho Hoắc Thời Duyên, chiếc áo choàng tắm duy nhất cũng chắc chắn là của anh.

Viên Hi khoác chiếc áo choàng tắm lên người, cảm thấy rộng thùng thình, dù cô cao 170cm nhưng vẫn dài tới mắt cá chân.

Ra khỏi phòng tắm, Hoắc Thời Duyên mỉm cười nhìn Viên Hi được quấn trong áo choàng tắm: “Em ngồi xuống đi, anh sẽ sấy tóc cho em.”

Hoắc Thời Duyên cầm máy sấy tóc bên cạnh, bắt đầu sấy khô mái tóc dài của Viên Hi.

Cảm giác hồi hộp ban đầu của Viên Hi nhanh chóng tan biến, có lẽ do việc sấy tóc quá thoải mái, cô đã ngủ gục trên ghế.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi ngủ say, nhẹ nhàng đặt máy sấy xuống, bế cô đặt lên giường, tay anh nhẹ nhàng v**t v* bụng cô.



Chu Nhan và Bạc Phàm đưa Chu Khánh, Dương Anh lên một chiếc Rolls-Royce.

Bạc Phàm lên xe, ngước lên nhìn, lập tức ra lệnh cho tài xế dừng lại.

Chu Nhan hỏi: “Sao vậy?”

Bạc Phàm nói: “Đèn ở tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật đang sáng.”

“Đèn sáng? Có vấn đề gì không?” Chu Nhan không hiểu.

Bạc Phàm giải thích: “Tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật luôn dành riêng cho Hoắc gia, vì mẹ của Hoắc Thời Duyên là người Giang Thành, nên tầng này luôn là nơi ở của Hoắc gia khi đến Giang Thành. Dù có nhân vật lớn nào đến khách sạn Thời Dật, tầng này cũng không mở cửa cho họ. Hôm nay là ngày cưới của Ti Sâm, rất có thể Hoắc Thời Duyên đang ở tầng trên cùng.”

Chu Nhan nói: “Vậy chúng ta có lên thăm không?”

Bạc Phàm lắc đầu: “Có lẽ không lên được tầng đó, sáng mai, chúng ta đến cửa khách sạn đợi là được.”

Hết chương 19.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back