Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 447: Sự thật phơi bày



Tưởng rằng câu nói này sẽ khó thốt ra, nhưng khi khoảnh khắc thú nhận danh tính thực sự đến, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Hóa ra không khó đến thế.

Chính anh đã tự làm phức tạp hóa vấn đề, nghĩ rằng đối với nàng, anh chỉ là một kẻ qua đường đã bị lãng quên trong dĩ vãng, và họ đã từ lâu trở thành người dưng nước lã.

Nhưng khoảnh khắc nàng cầm chiếc mặt nạ chất vấn anh, gọi tên "A Ngạn", mọi do dự trong lòng anh đều tan biến.

Liễu Khuynh Vân ngây người nhìn anh.

Người đàn ông này xảo quyệt như cáo, đầy dã tâm.

Nàng vừa nói chiếc mặt nạ là của A Ngạn, anh liền nhận mình chính là A Ngạn.

Liệu có khả năng nào anh đang lừa dối nàng không?

Nhưng cái tên "Tiểu Bạch" kia là sao?

Nàng vừa nãy đâu có đề cập đến tên hiệu khi giang hồ của mình.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"

Lục Chiêu Ngôn thành khẩn đáp: "Tiểu Bạch, Bạch của Bạch Liễu."

"Tôi tên Bạch Liễu, anh tên gì?"

"Thôi nào, anh lại không biết nói, cô gái Bạch này nọ, chẳng phải rất phiền phức sao? Sau này anh gọi tôi là Tiểu Bạch là được!"

Cha nàng gọi nàng là Bạch Tiểu Béo, mẹ nàng gọi đầy đủ họ tên Liễu Khuynh Vân, anh chị lớn gọi nàng là muội muội hoặc "Tranh Nhi".

Trên đời này không có ai thứ hai gọi nàng là Tiểu Bạch.

"Anh thật sự... là A Ngạn?"

Nàng không thể tin nổi, một lần nữa xác nhận với Lục Chiêu Ngôn.

Lục Chiêu Ngôn mở bàn tay trái, lộ ra vết sẹo trên lòng bàn tay.

Lần đầu họ gặp nhau là tại một dịch trạm ở Miêu Cương, nơi tình cờ có một đoàn thương nhân đi ngang qua. Dịch trạm chật chội, mọi người phải cắm trại bên ngoài, cùng nhau nhóm lửa nướng thịt, không khí vô cùng náo nhiệt.

Liễu Khuynh Vân thấy người ta nướng thịt cũng bắt chước, kết quả là làm bỏng Lục Chiêu Ngôn đứng bên cạnh.

Cũng chính vì vậy, nàng cảm thấy vô cùng áy náy, lại thấy anh là kẻ câm lặng hay bị bắt nạt, nên đã vỗ n.g.ự.c hứa sẽ bảo vệ anh.

Liễu Khuynh Vân mở to mắt nhìn vết sẹo trên tay anh, sau nhiều năm vẫn chưa mờ, đủ thấy năm đó nàng dùng que lửa làm anh bị thương nặng thế nào.

"Đúng là A Ngạn, anh thật sự là A Ngạn..."

Liễu Khuynh Vân ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh, kinh ngạc nói, "Anh không phải người câm, dung mạo cũng không bị hủy hoại... Anh quả thật là người Tần vương phủ... Anh là thái tử nước Lương..."

Mỗi câu nói ra, ánh mắt nàng lại thêm phần chấn động.

Lục Chiêu Ngôn mở miệng: "Tôi không cố ý giấu giếm em, tôi..."

"Anh giỏi lắm!"

Liễu Khuynh Vân vỗ mạnh vào cánh tay anh.

Lục Chiêu Ngôn đau đến nỗi hít một hơi: "Lực công của em... hình như mạnh hơn xưa..."

Liễu Khuynh Vân ho khan, xoa xoa qua loa cho anh.

Kết quả là càng đau hơn.

Liễu Khuynh Vân vỗ tay, thản nhiên nói: "Tôi tưởng anh thật sự là một kẻ nghèo hèn tội nghiệp không biết nói, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, lại còn là thái tử nước Lương! Xem ra sau này tôi không cần lo cho anh nữa."

Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Tôi giấu em, em không giận?"

Liễu Khuynh Vân khoát tay: "Đi ra ngoài, thân phận là do mình tự tạo. Hơn nữa anh không phải người câm, tôi vui còn không kịp, tức giận làm gì?"

Lục Chiêu Ngôn nhận ra, nàng thật sự không hề giận.

Người khác sẽ tức giận vì anh nói dối, nhưng nàng lại vui mừng vì anh có một thân thể lành lặn.

Hoặc có lẽ, nàng không hoàn toàn không giận, nhưng so với những gì anh có được, lời nói dối đó trở nên không đáng kể.

Nàng chính là như vậy, như ánh mặt trời ban mai.

Thật tò mò, cha mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy một cô gái có tâm hồn rạng rỡ như vậy?

"Ngồi nói chuyện nhé?"

Lục Chiêu Ngôn nhẹ giọng.

Hai người ngồi xuống bàn.

Chim ưng thấy trong phòng dường như đã ngừng chiến, bèn thay đổi chiến thuật, liều lĩnh quay lại cắp đi nửa con gà nướng còn dở.

Liễu Khuynh Vân nghiêm túc nói: "Chẳng biết chim ưng từ đâu tới."

Lục Chiêu Ngôn nhịn cười: "Ừ."

Liễu Khuynh Vân từ đầu đến chân nhìn anh, vui mừng nói: "Không ngờ anh lại có thân phận lớn như vậy."

Đã lâu rồi nàng không trò chuyện thoải mái như thế này, như thể quay về nhiều năm trước, khi nàng không phải mẹ của ai, không phải vương nữ Miêu Cương, mà chỉ là một nữ hiệp hành tẩu giang hồ.

Liễu Khuynh Vân hỏi: "Anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi phải không? Làm sao anh nhận ra được? Năm đó tôi đã cải trang mà."

Lục Chiêu Ngôn thẳng thắn: "Ý em là hai sợi râu giả mà người mù cũng nhìn ra?"

Liễu Khuynh Vân: "... Nhìn thấu nhưng đừng nói ra."

"Không đúng, lúc đó tôi ngồi trong xe ngựa, anh đâu có thấy mặt tôi."

"Giọng nói của em."

Lục Chiêu Ngôn nói.

"À."

Liễu Khuynh Vân chợt hiểu.

Quen với việc anh viết chữ, giờ nghe anh nói, không hiểu sao tai nàng ngứa ngáy, cảm giác khác hẳn lúc anh viết.

Liễu Khuynh Vân trở lại chủ đề chính: "Anh cũng nhận ra A Nguyên rồi phải không? Thằng bé giống tôi!"

Lục Chiêu Ngôn không nỡ nói rằng chính con trai nàng đã tiết lộ.

Liễu Khuynh Vân nói: "Không trách tiểu nha đầu nói anh đối xử đặc biệt với A Nguyên."

Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Tiểu nha đầu là ai?"

Liễu Khuynh Vân đáp: "Con dâu tôi."

Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Mẹ của Chiêu Chiêu?"

"Ừ." Liễu Khuynh Vân gật đầu, "Nếu là anh, tôi không giấu nữa. A Nguyên đã thành hôn, hai đứa cùng đến hoàng thành, tạm thời tôi chỉ có thể nói nhiêu đây."

Lục Chiêu Ngôn ôn nhu nói: "Được, tôi sẽ không hỏi nữa. Khi nào em muốn nói, tôi sẽ lắng nghe."

Liễu Khuynh Vân rất hài lòng.

Năm đó nàng muốn bảo vệ anh, ngoài áy náy vì làm anh bỏng, còn vì tính cách của anh.

Anh là người khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên.

Cử chỉ đúng mực, trầm tĩnh, tinh tế, thấu hiểu.

Liễu Khuynh Vân cũng không hỏi những điều không nên, như lý do anh giấu thân phận đến Miêu Cương năm đó.

Mỗi người đều có bí mật riêng.

Năm đó không hiểu vì sao anh bị truy sát khắp Miêu Cương, giờ dường như đã có lời giải.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.

Dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Tôi không cố ý..."

"Tôi không cố ý..."

Hai người đồng thanh.

Lục Chiêu Ngôn cười: "Em nói trước đi."

Liễu Khuynh Vân ngượng ngùng: "Tôi muốn nói, năm đó tôi không cố ý không từ biệt mà đi. Có chút sự tình, tôi phải về Miêu Cương, sau đó cha tôi không cho tôi ra ngoài nữa."

Nàng vốn là trốn khỏi Bạch gia.

Bị cha bắt gặp, đưa thẳng về chỗ mẹ.

Lục Chiêu Ngôn nghi hoặc: "Năm đó em không phải vì giận tôi nên mới đi?"

Liễu Khuynh Vân kỳ lạ hỏi: "Tôi giận anh chuyện gì? Tôi là người dễ nổi giận như vậy sao? Chuyện đã qua thì thôi, anh giờ sống tốt, tôi cũng yên tâm."

Lục Chiêu Ngôn vốn muốn hỏi rõ, nhưng nàng không muốn nhắc, anh không ép.

Anh nghĩ đến chuyện khác: "Lúc nãy em cứ nhìn chằm chằm Tấn vương, em quen anh cả của tôi?"

Nhắc đến điều này, Liễu Khuynh Vân nhìn quanh, vẻ khó nói.

Lục Chiêu Ngôn hiểu ý: "Các ngươi lui ra."

Những cao thủ trong cung lặng lẽ rời khỏi viện.

"Em có thể nói rồi."

Lục Chiêu Ngôn nói.

"Chuyện này..." Liễu Khuynh Vân do dự, nhưng nghĩ anh không phải người ngoài, mà là bạn từng sống c.h.ế.t có nhau, quyết định thành thật.

Nàng khẽ ho: "Nói ra có lẽ anh không tin, Tấn vương rất có thể là cha của A Nguyên."

Lục Chiêu Ngôn nhíu mày.

Liễu Khuynh Vân ngượng ngùng: "Vừa nãy tôi nói vì biến cố nên không từ biệt mà đi, thực ra... là tôi vô tình ngủ với Tấn vương..."

Lục Chiêu Ngôn nắm chặt tay.

Liễu Khuynh Vân thở dài: "Ban đầu tôi cũng không biết là ông ta. Khi bỏ trốn từ quán trọ, tôi mang theo một ngọc bội của ông ta, khắc chữ 'Tần', tôi tưởng ông ta họ Tần, hôm nay mới biết là người Tần vương phủ các anh."

Lục Chiêu Ngôn động lòng: "Anh cả tôi không mất ngọc bội nào."

Liễu Khuynh Vân nhìn anh: "Hả?"

Lục Chiêu Ngôn nuốt nước bọt: "Có phải quán trọ Bồng Lai không?"

Liễu Khuynh Vân nghi ngờ: "Sao anh biết? Anh cả anh nói với anh?"

Lục Chiêu Ngôn trong lòng dậy sóng, n.g.ự.c anh đập mạnh: "Không phải anh ấy nói, bởi vì người đó căn bản không phải anh ấy."

Liễu Khuynh Vân lấy ra tờ giấy Mạnh Thiến Thiến nhờ chim ưng truyền cho anh: "Không phải ông ta, vậy là ai? Trên giấy viết rõ ràng, năm đó Tần vương phủ đến biên giới tây nam chỉ có hai người, một là Tấn vương 18 tuổi, một là Minh vương mới 2 tuổi."

Lục Chiêu Ngôn ánh mắt sâu thẳm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng: "Tiểu Bạch, tôi là ai?"

Liễu Khuynh Vân đáp: "A Ngạn mà."

Lục Chiêu Ngôn nuốt nước bọt: "A Ngạn là tên nhỏ của tôi, tôi họ Lục, là người Tần vương phủ."

Liễu Khuynh Vân cất tờ giấy: "Giờ tôi biết rồi, Lục Chiêu Ngôn, thái tử nước Lương, nhị công tử Tần vương phủ ngày xưa... nhị công tử..."

Nói đến đây, Liễu Khuynh Vân đột nhiên dừng lại, như bị sét đánh, đứng phắt dậy, lùi lại một bước, nhìn Lục Chiêu Ngôn như thấy ma.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 448: Hiểu lầm được giải tỏa, Thái tử xúc động



Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiếtTrang chủSau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian ThầnChương 448: Hiểu lầm được giải tỏa, Thái tử xúc độngSau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 448: Hiểu lầm được giải tỏa, Thái tử xúc động

Cập nhật lúc: 2025-04-22 14:59:15
Lượt xem: 39

Đúng vậy, năm đó đến biên giới tây nam không phải cũng có anh sao?

Nhưng nàng lại không hề liên kết việc anh từng đến gần hiện trường với thân phận nhị công tử Tần vương phủ của anh.

Hai thông tin này trong đầu nàng chạy song song mà không gặp nhau.

Dưới sự dẫn dắt khéo léo của anh, chúng đã va vào nhau.

Liễu Khuynh Vân từng nghĩ đến nhiều khả năng: người họ Tần, không họ Tần, người chết, người sống, người Miêu Cương, không phải Miêu Cương... nhưng duy nhất không nghĩ đến việc đó lại là cậu thiếu niên câm từng kết nghĩa huynh đệ với mình.

Dưới ánh đêm, nàng từng dùng tay tỉ mỉ vẽ lại đường nét khuôn mặt anh.

Đó là một gương mặt tuấn tú đến mức trời ghen đất hờn.

Chỉ là thuốc quá mạnh, sau đó nàng không thể nào nhớ lại hình dáng anh.

Nếu điều này là thật...

Vậy thì nàng đã ngủ với huynh đệ kết nghĩa của mình sao...

Lúc này, ngôn ngữ không đủ để diễn tả tâm trạng dâng trào cùng cực và vô cùng xấu hổ của nàng.

Không được, nàng phải kéo dài thêm chút nữa.

"Anh không phải đang dưỡng thương ở dịch trạm sao? Sao lại đến quán trọ?"

"Tôi không yên tâm, đi tìm em... Đêm đó, tôi vốn định nói rõ thân phận với em nên đã không đeo mặt nạ."

Mọi chuyện giờ đã khớp với nhau.

Liễu Khuynh Vân liếc nhìn anh một cách áy náy.

Lục Chiêu Ngôn như đoán được điều nàng muốn hỏi, ngây ngô nhớ lại: "Trong phòng tối quá, tôi cũng không nhìn rõ mặt em. Tôi hỏi em là ai, em bảo 'mày cần biết lão nương là ai làm gì, mày là người đàn ông thứ 99 lão nương ngủ cùng'."

Đừng nói nữa... Xấu hổ quá...

Liễu Khuynh Vân chỉ muốn độn thổ -

"Ban đầu tôi không chắc đó có phải là ảo giác không." Lục Chiêu Ngôn nói, liếc nhìn Liễu Khuynh Vân, "Giờ thì tôi chắc chắn không phải rồi."

Liễu Khuynh Vân càng thêm xấu hổ.

"Anh... ừm ừm ừm ừm ừm?"

Nàng phát ra âm thanh vừa ngượng ngùng vừa oán hận từ mũi, rõ ràng là muốn hỏi nhưng không dám mở lời.

"Tôi..."

Vấn đề này, Lục Chiêu Ngôn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Anh cân nhắc một lúc, cố tránh những phần chưa được xác minh, nói: "Lúc đó tình trạng của tôi không tốt, sau đó tôi tưởng... mình đã nhầm người đó là em."

Thông tin này hơi nhiều.

Liễu Khuynh Vân chỉ là hơi cứng đầu trong một số chuyện, không có nghĩa là nàng thực sự không có não.

Nàng ngây người nhìn anh: "Anh..."

Lục Chiêu Ngôn dừng lại, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ điều tra rõ ràng, cho em một lời giải thích."

Liễu Khuynh Vân ho khan, nhấp một ngụm trà, mặt không đổi sắc: "Cũng... cũng không có gì, chỉ là... chuyện đó thôi, tôi quên lâu rồi."

Lục Chiêu Ngôn nghiêm nghị nhìn nàng: "Tôi không vô dụng đến thế."

Liễu Khuynh Vân suýt sặc.

"Tôi không quên."

Lục Chiêu Ngôn chân thành nói.

Liễu Khuynh Vân: Tôi mặt dày, nhưng không đến mức này... Anh có muốn suy nghĩ lại không?

Ùng ục~

Bụng Liễu Khuynh Vân kêu lên.

Chưa bao giờ nàng thấy tiếng bụng kêu lại không đáng xấu hổ đến thế.

Lục Chiêu Ngôn nói: "Nói chuyện lâu thế, chắc em đói rồi."

"Anh cũng đói, anh đi ăn đi!"

Liễu Khuynh Vân vội vàng đẩy anh ra ngoài, một tay đóng cửa, một tay cài then, động tác mượt mà không chút do dự!

Khi trong phòng chỉ còn một mình, mọi sự xấu hổ ập đến gấp bội, mặt nàng đỏ như trái hồng.

Nàng úp mặt vào chăn: "Thỏ không ăn cỏ gần hang... Xấu hổ quá..."

Cả đời liêm sỉ... đều mất hết vào đêm đó...

Sau này còn mặt mũi nào gặp người ta?

Đột nhiên, Liễu Khuynh Vân ngóc đầu khỏi chăn: "Không đúng, đâu có ai biết chuyện tôi kết nghĩa với anh ta! Tôi ngủ với thái tử, có gì xấu hổ? Anh ta không nói, tôi không nói, ai biết tôi ăn cỏ gần hang?"

"Khoan, hình như có một người biết."

"Thanh Y."

"Nhưng nàng ta không biết tôi là ai. Hơn nữa, nàng ta nói đã có hôn ước, sau khi chữa khỏi mặt sẽ về nhà lấy chồng."

"Tiếc thật, không được thấy dung mạo cuối cùng của nàng ta."

Hỷ Nhi mang đồ ăn vào, Liễu Khuynh Vân ăn no uống say rồi ngủ trưa.

Đúng là phong cách "đói thì ăn, khát thì uống, gặp chuyện không bận lòng".

So với nàng, tâm trạng Lục Chiêu Ngôn lại không thể bình ổn.

Anh đứng trên cầu cong ở thái tử phủ, lặng lẽ ngắm nhìn hồ sen lấp lánh, ký ức ùa về như thác đổ, quá khứ và hiện tại đan xen, không ngừng chấn động lồng ngực.

Tay anh siết chặt thành nắm đấm.

Là xúc động, cũng là nghi hoặc.

Nếu người đêm đó cùng anh là nàng, vậy Đậu Thanh Y là chuyện gì?

Tại sao khi tỉnh dậy, người bên cạnh anh lại là Đậu Thanh Y?

Tại sao rõ ràng đã cho nàng uống thuốc tránh thai, nàng vẫn mang thai mười tháng sinh ra Lục Kỳ?

Tịch Phong vừa từ hoàng cung trở về, có việc tìm Lục Chiêu Ngôn, nghe nói anh đến đây, chỉ mang theo một Thôi Hổ còn đứng xa xa, không được lại gần.

Tịch Phong hỏi Thôi Hổ: "Điện hạ lại có tâm sự?"

Thái tử chỉ khi gặp biến cố cực lớn mới một mình đứng trên cầu trầm tư.

Thôi Hổ giật mình, quát thầm: "Cái đồ đi không tiếng động!"

Tịch Phong: "Trả lời đi."

Thôi Hổ thở dài: "Từ khi gặp mẹ của Lâm Uyên thiếu gia, điện hạ đã không ổn. Hôm nay không biết nói gì với người phụ nữ đó, ra ngoài miệng cười đến mang tai, như thể vừa làm tân lang vậy."

Tịch Phong nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thái tử: "Anh chắc chứ?"

Thôi Hổ: "Tôi không nói quá đâu. Điện hạ chưa bao giờ vui như thế, lúc phu nhân và quận vương đến nhận thân cũng chỉ vui vừa phải, không đến mức ngốc nghếch thế này. Chỉ là vui xong lại chạy ra cầu để bình tĩnh."

Tịch Phong là người theo thái tử sớm nhất, hiểu rất rõ tính cách của chủ tử. Thái tử không bao giờ để bản thân chìm đắm trong bất kỳ cảm xúc nào quá lâu.

Vì vậy lời Thôi Hổ rất có thể là sự thật.

Vậy rốt cuộc chuyện gì khiến điện hạ vui đến thế?

Lại có chuyện gì khiến điện hạ lúc này muốn lật tung cả hoàng thành?

Viện Tường Vy.

Đậu Thanh Y vừa dùng bữa trưa xong.

Thực ra nàng không có hứng thú ăn uống, chỉ nếm vài miếng rồi bảo người hầu dọn đi.

Huệ Chi đã bị trượng tử, giờ người hầu bên cạnh nàng là Xuân Đào.

Xuân Đào khẽ hỏi: "Phu nhân, người nghỉ ngơi chút ạ?"

Đậu Thanh Y hỏi: "Thiên Cơ Các chưa có hồi âm sao?"

Xuân Đào lắc đầu: "Dạ chưa."

Đêm qua xảy ra chuyện lớn, thái tử trước mặt mọi người nắm tay nàng dẫn đi.

Nàng bất an, thức suốt đêm viết thư, sai người đưa đến Thiên Cơ Các.

Nhưng cả buổi sáng trôi qua, Thiên Cơ Các vẫn im hơi lặng tiếng.

Chẳng lẽ Thiên Cơ Các cũng gặp chuyện? Hay đang bận rộn với đám cưới của Lưu Oanh và Kỳ nên tạm thời bận không trả lời?

"Ngươi đi chuẩn bị xe, ta cần ra ngoài."

Việc không thể chậm trễ, Đậu Thanh Y quyết định tự mình đến Thiên Cơ Các bàn kế.

Nàng quyết không để ngôi vị thái tử phi rơi vào tay người khác.

Không ngờ vừa mặc áo choàng ra khỏi viện, nàng đã đối mặt với Lục Chiêu Ngôn đang tiến đến.

Lục Chiêu Ngôn sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 449: Đòi lại công bằng



Đậu Thanh Y tim đập loạn nhịp, vô thức lùi lại vài bước, hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt: "Điện hạ..."

Xuân Đào đi theo sau vội vàng cúi chào: "Điện hạ."

Lục Chiêu Ngôn lạnh lùng nhìn Đậu Thanh Y, không nói gì, cũng không hỏi nàng mặc thế này định đi đâu.

Trong ánh mắt ấy chứa đầy những cảm xúc mà Đậu Thanh Y không thể hiểu nổi.

Xuân Đào cũng thực sự cảm nhận được sự tức giận của thái tử.

Đêm qua Huệ Chi vừa bị thái tử trượng tử, hôm nay thái tử lại đến hỏi tội...

Nó liếc nhìn chủ nhân, sợ mình sẽ chung số phận với Huệ Chi, không dám thở mạnh.

Đậu Thanh Y trấn tĩnh, nhường lối, dịu dàng nói: "Không biết điện hạ đến, vốn định đi lấy quà cưới cho Kỳ nhi và Lưu Oanh."

Mượn hai đứa trẻ, nàng hy vọng Lục Chiêu Ngôn sẽ nguôi giận vì con trai và Thiên Cơ Các.

Dù không biết anh đang giận chuyện gì.

Nhưng Lục Chiêu Ngôn rõ ràng đã nhìn thấu, thẳng thừng: "Ta không quan tâm ngươi đi lấy đồ hay đến Thiên Cơ Các cầu viện, hôm nay tốt nhất ngươi nên nói rõ tất cả."

Đậu Thanh Y tim đập thình thịch: "Điện hạ..."

Lục Chiêu Ngôn không ngoảnh lại, đi thẳng đến sảnh trước.

Đậu Thanh Y đau lòng nhìn theo bóng lưng anh.

Anh ấy... thậm chí không muốn vào phòng nàng sao?

"Phu nhân."

Xuân Đào lo lắng nhìn chủ nhân.

Đậu Thanh Y nói: "Ngươi lui xuống đi, có ta ở bên điện hạ là đủ."

"Dạ."

Xuân Đào thở phào.

Lục Chiêu Ngôn đứng đối diện cổng viện, dưới ánh mặt trời, nơi gió lùa.

Thôi Hổ đi theo lén búng tay: "Điện hạ ta đây là--"

Tịch Phong: "Tránh hiềm nghi."

Thôi Hổ: "Ờ..."

Đậu Thanh Y không muốn người hầu thấy cảnh mình thất sủng, sớm đuổi hết về sân sau.

Nàng cởi áo choàng, chỉnh lại cổ áo, uyển chuyển đến bên Lục Chiêu Ngôn.

Nàng bình tĩnh hỏi: "Không biết điện hạ vì việc gì mà đến hỏi tội Thanh Y."

Lục Chiêu Ngôn thẳng thắn: "Đậu Thanh Y, năm đó ở trấn Ngưu Thủy tây nam cùng bản điện hạ qua đêm có thật là ngươi?"

Đậu Thanh Y cười đắng: "Có phải không, điện hạ không rõ sao? Điện hạ đã nhận tôi và Kỳ nhi trước mặt hoàng thượng, giờ làm thái tử rồi, có người mới, thấy tôi vướng mắt rồi? Để tôi đoán, tiếp theo điện hạ có định nghi ngờ Kỳ nhi không phải m.á.u mủ của mình không?"

Lục Chiêu Ngôn lạnh lùng: "Ta tận mắt thấy ngươi uống thuốc tránh thai."

Đậu Thanh Y thản nhiên: "Kỳ nhi là kỳ lân hộ quốc, thuốc tránh thai tầm thường sao ngăn được hạ giới? Những nghi vấn này, điện hạ đã hỏi mấy tháng trước rồi, định cách mỗi đoạn thời gian lại đến chất vấn tôi một lần sao?"

Ánh mắt Lục Chiêu Ngôn dán vào mặt Đậu Thanh Y, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào: "Mặt ngươi là ai chữa?"

Đậu Thanh Y không ngờ anh chuyển hướng nhanh thế.

Nàng giật mình, trong mắt thoáng nét hoảng hốt.

"Ngươi là ai?"

"Công tử đừng lại gần! Đừng nhìn mặt tiểu nữ... tiểu nữ dung mạo xấu xí... không dám làm ô uế mắt công tử!"

Anh thực sự không nhìn.

Nhiều năm sau, khi nàng xuất hiện trước mặt anh với dung nhan tuyệt thế, tưởng anh sẽ kinh ngạc, nhưng ánh mắt anh dành cho nàng chưa bằng một phần vạn khi nhìn Bạch Liễu.

Đậu Thanh Y kìm nén ghen tị, tự giễu: "Tôi đã nói rồi mà? Sau khi chia tay điện hạ, tôi gặp một lang trung giang hồ, ông ta chữa khỏi mặt cho tôi. Sau đó phát hiện có thai, quay lại quán trọ tìm điện hạ, tiếc là điện hạ đã đi rồi."

Lục Chiêu Ngôn nheo mắt: "Có phải Bạch Liễu không?"

Đậu Thanh Y run rẩy, không tin nổi: "Cô ta nói với anh?"

Lục Chiêu Ngôn lạnh lùng: "Quả nhiên."

Đậu Thanh Y bụm miệng.

Nàng biết mình mắc bẫy, Bạch Liễu chưa nói gì, anh vừa thăm dò nàng.

"Ngươi thay đổi rất nhiều so với năm đó, ngoài dung mạo, ngôn hành cử chỉ đều khiến ta thấy một hai phần bóng dáng Bạch Liễu."

Ban đầu Lục Chiêu Ngôn không nghĩ xấu, người đời giống nhau nhiều vô kể.

Cho đến khi hiểu lầm với Tiểu Bạch được giải tỏa, nhiều chi tiết bỗng hiện rõ.

Có lần, anh và Bạch Liễu nhận chuyến vận tiêu đến Dược Vương Cốc.

Anh hỏi tại sao nàng đi tiêu, nếu cần tiền, anh có.

Bạch Liễu nói nàng không cần tiền, mà là một vị thuốc, muốn xem Dược Vương Cốc có không.

"Là một người bạn khác, anh không quen, tính cô ấy nhút nhát, đợi tôi chữa khỏi sẽ dẫn anh gặp!"

Đó là chuyến tiêu lão tiêu sư cũng không muốn nhận, nhưng Bạch Liễu vì bạn mà liều mạng.

Vậy người bạn ấy đã báo đáp nàng thế nào?

Nghĩ đến đây, sát khí Lục Chiêu Ngôn gần như trào ra: "Ngươi biết nàng từ lâu rồi, phải không?"

Đậu Thanh Y nghe giọng điệu khẳng định, biết giãy giụa vô ích.

Nàng bỏ vờ vịt, cười lạnh: "Đúng, tôi quen cô ta, cũng quen điện hạ, thậm chí gặp điện hạ trước cả cô ta!"

Lục Chiêu Ngôn nhíu mày.

Anh không nhớ từng gặp Đậu Thanh Y.

Đậu Thanh Y nhớ lại: "Điện hạ quên rồi? Trước ngày đến dịch trạm, trời mưa to, tôi và điện hạ cùng kẹt ở lều trà, thị nữ của tôi còn mượn ô của điện hạ. Sau đó ở dịch trạm, tôi lại gặp điện hạ, điện hạ bị bỏng, là tôi sai thị nữ đưa thuốc."

Lục Chiêu Ngôn hoàn toàn không nhớ chuyện mượn ô.

Chỉ nhớ có thị nữ tốt bụng đưa thuốc, là Tiểu Bạch tự tay bôi cho anh.

"Xem ra điện hạ thực sự quên rồi."

Đậu Thanh Y đỏ mắt tự giễu, "Đêm đó tôi thấy Bạch Liễu vội vã đến quán trọ, định chào hỏi, không ngờ vào nhầm phòng, mất đi trinh tiết... Khi tỉnh dậy định tự tử, lại phát hiện đó chính là điện hạ..."

"Điện hạ, trong lòng chỉ có Bạch Liễu, có biết Thanh Y ngưỡng mộ anh không..."

Nước mắt nàng rơi lã chã.

Lục Chiêu Ngôn nhìn chằm chằm, không động lòng trước nước mắt.

"Đậu Thanh Y, thu nước mắt lại, để khóc trước mặt hoàng thượng."

Đậu Thanh Y ngẩng đầu, đau đớn: "Điện hạ!"

Lục Chiêu Ngôn lạnh nhạt: "Đêm đó người cùng ta không phải ngươi, ta sẽ vào cung tâu rõ với phụ hoàng, ngươi tự lượng sức."

Nói xong, anh đi thẳng không ngoảnh lại.

Đậu Thanh Y biến sắc: "Điện hạ... Điện hạ!"

Lục Chiêu Ngôn đi thẳng đến viện chính, đứng trước cửa nhìn một lúc lâu.

Thôi Hổ không nhịn được, nhảy xuống từ cây: "Điện hạ, ngài muốn vào không?"

"Không, vào cung."

Lục Chiêu Ngôn vốn định dẫn Tiểu Bạch vào gặp phụ hoàng, nhưng giờ nàng đang ngủ, anh không nỡ đánh thức.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 450: Chỉnh đốn lại trật tự



Thôi Hổ ngớ người hỏi: "Điện hạ, ngài thật định vào cung? Thật sẽ tìm hoàng thượng tố cáo?"

"Là trình bày sự thật."

Tịch Phong sửa lại.

"Phải phải." Thôi Hổ vội gật đầu, "Nhưng chẳng phải còn chưa có chứng cứ sao?"

Lục Chiêu Ngôn liếc nhìn hai người: "Ta không nói, chẳng lẽ các ngươi cũng không nói?"

Thôi Hổ ho khan một tiếng, lộ vẻ hơi áy náy.

Tịch Phong nói: "Hạ thần sẽ không nói."

Thôi Hổ giật mình, trong bụng thầm chửi: Cái đồ đi không tiếng động!

Lục Chiêu Ngôn nhìn Tịch Phong: "Sao ngươi về thái tử phủ?"

Anh nhớ mình để Tịch Phong ở lại bên Lâm Uyên.

Tịch Phong đáp: "Lâm Uyên thiếu gia bảo tiểu nhân về phủ xem tình hình phu nhân và điện hạ, chủ yếu là xem điện hạ."

Lục Chiêu Ngôn cảm động: "Quả nhiên là con ruột."

Tịch Phong nói hết câu: "Phòng khi điện hạ bị phu nhân đánh chết."

Lục Chiêu Ngôn: "..."

Việc hai người nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Đậu Thanh Y không có gì lạ, họ cũng biết Lục Chiêu Ngôn biết họ nghe được.

Lương Đế cử cao thủ đến bên thái tử không phải để giám sát, mà vì hoàng đế vẫn không yên tâm với đứa con yếu ớt này.

Hồi nhỏ, các hoàng tử khác có thể c** tr*n đùa nghịch trên tuyết, chỉ có nhị hoàng tử, quấn như cái bánh chưng còn run lẩy bẩy, đêm đó liền ngã bệnh.

Những chuyện tương tự nhiều không kể xiết, Lương Đế sợ đứa con này bất cẩn là mất mạng.

Nên thỉnh thoảng lại bắt họ báo cáo sinh hoạt thường ngày của thái tử, có gian nhân thì phòng gian nhân, không có gian nhân... thì chính Lương Đế là gian nhân.

Hoàng cung, hôm nay bị đánh là Hiền Vương - lão tứ.

Chỉ vì cháu trai chửi Bảo Châu Châu là "con bé béo".

Lục Chiêu Ngôn đến Càn Thanh cung tìm Lương Đế, tình cờ gặp Hiền Vương mặt mày bầm dập bước ra.

Hiền Vương trừng mắt nhìn Lục Chiêu Ngôn mặt mày hớn hở, không thèm chào, tức giận bỏ đi.

Lục Chiêu Ngôn không để bụng.

Khi đứng đủ cao, chuyện lớn cũng thành nhỏ.

Huống chi bị đánh là Hiền Vương, đánh tốt lắm.

Trong vườn nhỏ, Lương Đế đang chơi đá cầu với Bảo Châu Châu.

Nhóc con nhỏ xíu, chân còn chưa nhấc nổi, chưa đá trúng cầu đã ngã lăn ra.

Bảo Châu Châu không hề yếu đuối, phải biết nó là tiểu hảo hán có thể vật lộn với lũ sói con.

Nó phồng má thở phì phò, bò dậy tiếp tục lao vào, tiếp tục ngã.

Lương Đế vô cùng hài lòng.

Đây mới là hậu nhân hoàng tộc Đại Lương!

Lục Nguyên ngồi trên xích đu, nhàn nhã nhấm nháp hạt dưa.

Lục Kỳ không có ở đây.

Cậu ta đang ở thư phòng học đạo trị quốc với thái phó.

"Bệ hạ, thái tử đến."

Dư công công khẽ bẩm báo.

Lương Đế nhíu mày: "Nó đến làm gì? Không thấy trẫm đang bận sao?"

Dư công công ngớ người: Bận... trông trẻ?

Lương Đế nghiêm mặt: "Có chuyện gì, ngày mai triều hội nói! Bảo nó đi!"

Dư công công ngượng ngùng: "Nói là liên quan đến Lâm Uyên thiếu gia và tiểu thư."

Lương Đế nói: "Bảo nó cút vào!"

Lục Chiêu Ngôn méo miệng.

Địa vị trong gia đình sao còn thua xa trước đây?

"Con chào phụ hoàng."

Lục Chiêu Ngôn chắp tay hành lễ.

Lục Nguyên ngoảnh lại, khóe miệng nhếch lên: "Ô, bố đến à?"

Lục Chiêu Ngôn xúc động suốt đường đi, con trai là thật, là ruột thịt, là của anh và Tiểu Bạch, anh nhất định sẽ yêu thương con trai hết mực -

Rồi đối mặt với đôi mắt nửa cười nửa không của thằng nhóc.

Ánh mắt nó rõ ràng đang nói: Bố hoang, bố đến rồi à!

Con ruột, con ruột, Tiểu Bạch mang nặng đẻ đau, đánh nó Tiểu Bạch sẽ đau lòng.

Anh hít thở sâu, kìm nén ý định đánh con, nở nụ cười hiền từ ấm áp: "Bố vào cung thăm con."

Lục Nguyên run lên: "Hoàng tổ phụ! Ông ấy định hại cháu!"

Lục Chiêu Ngôn mặt đen lại.

"Pụt pụt~ pụt pụt~"

Bảo Châu Châu miệng nhỏ tự tạo hiệu ứng âm thanh, ôm quả cầu đ.â.m vào Lục Chiêu Ngôn.

Nó ngã lăn ra ngay lập tức, mặt mũi dễ thương: "Ái chà, em bé ngã rồi~"

Lục Chiêu Ngôn tan chảy: "Chiêu Chiêu..."

Lương Đế bế nhóc lên, tung hứng, Bảo Châu Châu cười khúc khích, cả Càn Thanh cung tràn ngập tiếng cười trẻ thơ.

Lục Chiêu Ngôn thèm thuồng.

Phụ hoàng sống quá nhàn rỗi, từ mai không phụ giúp cha xem tấu chương nữa.

Hôm nay Bảo Châu Châu thích chơi đá cầu nhất, ngọ nguậy đòi xuống tiếp tục đuổi theo quả cầu.

Lương Đế bảo Lục Chiêu Ngôn: "Đi theo trẫm."

Lại nói với Lục Nguyên, "Uyên nhi, hoàng tổ phụ đi một lát, cháu ở lại thư phòng."

Lục Chiêu Ngôn há hốc mồm: Đây có còn là phụ hoàng anh biết không? Đi đâu còn phải báo với thằng nhóc này? Sợ nó sợ hãi, không tìm thấy người sao?

Lục Nguyên ngoan ngoãn nói: "Hoàng tổ phụ, bố, hai người yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu."

Lương Đế gật đầu, dẫn Lục Chiêu Ngôn đi.

Lục Nguyên trầm ngâm: Bố hoang đột nhiên vào cung tìm Lương Đế, có chuyện gì vậy? -

"Ngươi nói gì? Đêm đó người cùng con không phải mẹ của Kỳ nhi?"

Thư phòng, nghe xong báo cáo của Lục Chiêu Ngôn, Lương Đế kinh ngạc đứng bật dậy.

Chuyện Lục Chiêu Ngôn từng đến Miêu Cương, Lương Đế đã biết từ lâu.

Ông không mấy tức giận.

So với một đứa con bất tài vô dụng, người thừa kế dũng lược mới là thứ Đại Lương cần.

Hơn nữa, ai chưa từng trẻ tuổi?

Ai chưa từng mơ ước làm hiệp khách giang hồ?

Hồi trẻ, ông cũng từng muốn rút kiếm ngao du thiên hạ đó thôi.

Không tuyên bố ra ngoài là để tránh sinh chuyện, có kẻ lợi dụng sự "không quy củ" của Lục Chiêu Ngôn để công kích.

Lục Chiêu Ngôn nghiêm túc nói: "Thành thật mà nói, đêm đó người cùng con là mẹ của Uyên nhi."

Lương Đế nhíu mày: "Sao không nói sớm?"

Lục Chiêu Ngôn tự trách: "Con... cũng mới biết."

Lương Đế trầm ngâm: "Vậy là Thiên Cơ Các nhầm người? Không đúng, trong người Kỳ nhi rõ ràng có hoàng huyết Đại Lương."

Lục Chiêu Ngôn nghi ngờ: "Hoàng huyết Đại Lương là gì?"

Lương Đế lạnh nhạt: "Ngươi tưởng tùy tiện nhận một đứa con, trẫm sẽ tin đó là hoàng tôn sao?"

Lục Chiêu Ngôn cau mày: "Phụ hoàng, ngài có bí mật."

Lương Đế nói: "Đương nhiên, không có vài chiêu, làm sao chơi lại bọn chúng? Đừng nói đại thần, ngay cả con ruột trẫm cũng giả ngu g.i.ế.c hổ nhiều năm, bản lĩnh giấu kỹ hơn biển sâu."

Lục Chiêu Ngôn suy nghĩ: "Phụ hoàng đang khen con sao?"

Lương Đế: "Mặt dày."

Lục Chiêu Ngôn lại hỏi: "Phụ hoàng cho Uyên nhi vào cung, cũng là để kiểm tra thân phận hoàng tộc?"

Lương Đế: "Không phải sao?"

Lục Chiêu Ngôn vốn tưởng phụ hoàng thật lòng yêu quý cháu trai mới triệu vào cung.

Anh không ngăn cản.

Giờ nghĩ lại, thật hậu họn.

Nếu Uyên nhi không phải hoàng tộc, hôm nay anh thấy sẽ là t.h.i t.h.ể của nó.

Phụ hoàng của anh là Vũ Vương, quá chuyên quyền, khiến mọi người chỉ thấy sự chuyên quyền mà bỏ qua trí tuệ trăm rồng ẩn sau.

Lương Đế nhìn sâu vào anh: "Ngươi không điều tra, dám đến báo với trẫm?"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Không có phụ hoàng sao? Phụ hoàng làm hoàng đế để làm gì?"

Lương Đế đột nhiên rất muốn trừng phạt đứa con ngỗ nghịch này: "..."

Lương Đế lạnh lùng nhìn ra ngoài thư phòng, uy nghiêm như rồng gầm: "Truyền Tấn vương."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 451: Uy nghiêm của Lương Đế



Gió mát trời trong.

Mạnh Thiến Thiến như thường lệ phơi dược liệu trong sân.

Khi mới đến Thiên Cơ Các, trong sân thường có đệ tử đến giúp đỡ.

Từ khi uống "thuốc bổ" của Thiên Cơ Các, những đệ tử đó không xuất hiện nữa.

Thiên Cơ Các cho rằng nàng đã bị khống chế, tự nhiên không cần giám sát nữa.

Đàn Nhi nhảy nhót vào sân: "Chị chị!"

Mạnh Thiến Thiến khẽ mỉm cười: "Đàn Nhi."

Đàn Nhi nghiêng đầu nhìn ra cổng: "Chị xem ai đến nè?"

Mạnh Thiến Thiến nhìn kỹ, thấy Thương Vô Ưu dẫn mấy người đàn ông lực lưỡng bước vào.

Đứng đầu là Thượng Quan Lăng, mặc trang phục đệ tử ngoại môn Thiên Cơ Các, nhìn màu tua trên thẻ bài đeo bên hông, có vẻ đã được thăng cấp.

Quả không hổ là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đô đốc phủ, ở đâu cũng có thể thăng tiến.

Anh ta chắp tay hành lễ: "Yên sư tỷ, đây là tủ thuốc các chủ tự tay chọn cho Yên trưởng lão, không biết để đâu cho phải?"

Mạnh Thiến Thiến liếc nhìn Thương Vô Ưu, rồi đảo mắt nhìn mấy người khiêng tủ, hiểu ý nói: "Kho của sư phụ ở đây."

Nàng dẫn mọi người vào một gian phòng.

Đóng cửa lại, nàng lập tức bước tới: "Ca ca!"

Thìn Long sờ lên mặt nạ giả trên mặt.

Em gái nhận ra anh đầu tiên.

Hãnh diện.

"Tiểu Dần Hổ, đoán xem ta là ai?"

Mạnh Thiến Thiến nhìn mái tóc bạc của anh: "Tóc này, còn cần đoán sao?"

Cơ Ly: "Ta đã bảo không cần đeo mặt nạ rồi."

Người khác không cần đoán, Tỵ Xà.

Mạnh Thiến Thiến bất lực: "Các ngươi quá mạo hiểm."

Một người tóc bạc, một người mắt xanh, một người... tuy không có đặc điểm nổi bật nhưng khí chất đứng giữa đám đông cũng khiến người ta nhớ mãi.

Thượng Quan Lăng cười: "Yên tâm, trong ngoài đã thu xếp ổn thỏa, trên đường không gặp ai."

Thương Vô Ưu nói: "Bị phát hiện, đại bất quá nói là người của ta."

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Vô Ưu lớn rồi."

Thương Vô Ưu quay mặt đi: "Ta vốn không phải trẻ con."

Đàn Nhi nói: "Phải phải, cậu không phải trẻ con, Bảo Châu Châu mới là! Bảo Châu Châu một ngày dỗ một lần, cậu một ngày dỗ ba lần!"

Thương Vô Ưu: "Ta... ta nào có?"

Mạnh Thiến Thiến thấy hai người cãi nhau, bật cười: "Ngồi đi."

Mọi người ngồi quanh bàn tròn.

Thìn Long ngồi bên trái Mạnh Thiến Thiến, Thương Vô Ưu ngồi bên phải, không quên nói: "Chỉ còn chỗ này thôi."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu cười: "Ừ."

Đàn Nhi lên mái nhà canh gác, chiêu này học từ Uất Tử Xuyên.

"Lâu rồi không gặp Uất Tử Xuyên, anh ấy và chú thím Uất vẫn khỏe chứ?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

"Khỏe lắm."

Thìn Long nói.

Chỉ là không có chuyện gì xảy ra, Uất Tử Xuyên sắp chán chết.

Hôm nay anh ta cũng đi theo, được phái đi tìm Miêu Vương.

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm: "Hai ngày nữa Lục Kỳ và Công Tôn Lưu Oanh sẽ thành hôn, ngoại công vẫn chưa đến hoàng thành sao?"

Theo kế hoạch, Miêu Vương lẽ ra đã lên đường từ lâu, Liễu Khuynh Vân và Bảo Thư khởi hành muộn hơn nhưng lại đến trước.

Tất nhiên, cũng do hai đại tặc giang hồ đó ngày đêm gấp rút lên đường.

Miêu Vương không vội tham dự hôn lễ, trên đường thong thả ngắm cảnh, đến vào ngày cưới cũng không có gì lạ.

Thìn Long nói: "Thượng Quan Lăng nói em đang điều tra Tấn vương."

Mạnh Thiến Thiến ừm một tiếng: "Ta nghi ngờ ông ta là cha ruột của Lục Nguyên."

Thượng Quan Lăng kinh ngạc: "Không phải chứ? Hắn nhận bố hoang, lại thật tìm được cha ruột? Còn là một nhà nữa!"

Mạnh Thiến Thiến kể chuyện ngọc bội cho mọi người nghe: "Cha của Lục Nguyên là công tử Tần vương phủ, năm đó đến Miêu Cương chỉ có Tấn vương."

"Vậy thì toi rồi." Thượng Quan Lăng chép miệng, "Tấn vương đã có chính phi, Đô đốc chỉ có thể làm con thứ."

Cơ Ly bật mở quạt: "Nghe nói Tấn vương phi là mẹ hổ, rất hung dữ."

Thìn Long phân tích tỉnh táo: "Nếu phải đối phó Thiên Cơ Các, thân phận hoàng tôn Đại Lương có lẽ có ích."

Thượng Quan Lăng nói: "Thân phận con Tấn vương có tác dụng gì? Người ta nắm trong tay Hộ quốc kỳ lân, sắp có thêm con dâu Thiên Cơ Các. Con Tấn vương tầm thường sao sánh được với kỳ lân, thiên mệnh nữ tử? Trừ phi cho Đô đốc cũng đeo cái mác thiên mệnh nào đó."

Nhắc đến điều này, anh ta nhíu mày, "Các ngươi nói, hoàng đế Đại Lương sao lại tin những thứ này? Thái thượng hoàng chưa từng tin những thứ hư ảo."

Nếu là trước đây, Mạnh Thiến Thiến sẽ đồng ý với Thượng Quan Lăng, nhưng từ khi trọng sinh, phát hiện thế gian có nhiều chuyện không thể giải thích.

Nàng đã có lòng kính sợ thần linh.

Thìn Long cũng vậy.

Thượng Quan Lăng thấy mọi người im lặng, không nhịn được nói: "Các ngươi làm gì không nói? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Cái gì kỳ lân, thiên mệnh, rõ ràng là giả, là lời dối trá của Thiên Cơ Các lừa gạt thiên hạ."

Cơ Ly nói: "Hoàng thành long khí thịnh vượng, Tần vương xưng đế là thiên mệnh, sao Câu Trần và sao Thiên Phủ luân phiên lấp lánh, chứng tỏ Hộ quốc kỳ lân và thiên mệnh nữ tử quả thực đang ở hoàng thành."

"Chỉ tiếc thần nữ không có ở đây, nàng ấy có lẽ sẽ thấy nhiều hơn ta."

Thượng Quan Lăng: ... Sao đột nhiên cảm thấy mình không hợp nhỉ?

Mọi người đang nói, cửa sổ bị đập mạnh.

Đàn Nhi chống tay nhảy xuống, mở cửa sổ.

Chim ưng thò đầu vào: "Cục cục!"

Mạnh Thiến Thiến: "Có tin tức?"

Chim ưng oai vệ bay vào, đậu trên bàn, trước tiên khoe n.g.ự.c nở, sau đó đi một vòng khiến mọi người ngửi thấy mùi gà nướng nó vừa ăn.

Quả là một con chim ưng rất lợi hại!

Mạnh Thiến Thiến lấy ra lọ thịt khô.

Chim ưng lập tức bắt đầu biểu diễn.

Nó xòe cánh giả vờ có tờ giấy.

Mạnh Thiến Thiến dịch: "Mẹ đã xem tờ giấy."

Chim ưng phóng đại lùi lại vài bước: "Kêu!"

Mạnh Thiến Thiến: "Mẹ sợ hãi."

"Kêu kêu kêu!"

"Tấn vương đến rồi."

"Kêu! Kêu kêu kêu kêu!"

Chim ưng nhảy xuống đất, dùng cánh ôm chân Tỵ Xà.

Mạnh Thiến Thiến méo miệng: "Mày chắc mẹ vô liêm sỉ thế sao?"

Ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Tấn vương không chịu đi à!

Chim ưng giật mình nhảy lên, đầu đập vào góc bàn... không khí bên cạnh.

Thượng Quan Lăng hỏi: "Lại sao nữa?"

Mạnh Thiến Thiến: "Tấn vương không nhận, mẹ... đau lòng quá, đ.â.m đầu vào cột chết."

Thượng Quan Lăng giật mình: "Trời đất!"

Chim ưng lê lết thân thể tàn tạ, dùng cánh khó khăn bò trên đất.

Mạnh Thiến Thiến rút dao: "Tối nay ăn thịt chim."

Chim ưng định kéo dài trăm hiệp để kiếm thêm thịt khô, lập tức vào thẳng vấn đề.

Nó ngậm dải tóc của Liễu Khuynh Vân, xông đến đè Thương Vô Ưu, vỗ cánh kêu: "Kêu kêu kêu! Kêu kêu kêu! Kêu kêu kêu!"

Rồi dùng cánh lau miệng, mặt mãn nguyện bỏ đi!

Mạnh Thiến Thiến tay run rẩy, d.a.o rơi xuống.

Thượng Quan Lăng hỏi nàng: "Lần này là gì?"

Mạnh Thiến Thiến: "c**ng b*c, ăn xong không chịu trách nhiệm."

Thượng Quan Lăng: "..."

Tất cả mọi người: "..."

Lúc này Liễu Khuynh Vân hoàn toàn không biết lịch sử đen tối của mình đã bị một con chim diễn cho thiên hạ biết, nàng đang mơ cười, may mà không ai hay.

Thư phòng.

Tấn vương và Minh vương cùng vào cung.

Bởi vì khi Dư công công đi truyền chỉ, Minh vương tình cờ cũng ở đó.

"Phụ hoàng."

Hai người hành lễ.

Thái tử chào Tấn vương: "Đại ca."

Tấn vương gật đầu.

Minh vương nói: "Nhị ca cũng ở đây."

Lương Đế hỏi Minh vương: "Không gọi ngươi, ngươi đến làm gì?"

Minh vương ấm ức: "Con nhớ phụ hoàng, vào cung thăm phụ hoàng không được sao?"

Lương Đế sáu con trai, Minh vương là đứa vô tích sự nhất, là kẻ ph*ng đ*ng chính hiệu.

Lương Đế thấy hắn là phát bực, đuổi đi.

"Thần thần đạo đạo?"

Minh vương vừa lắc quạt vừa nghe tiếng cười của Bảo Châu Châu.

"Cháu gái chưa từng gặp của ta sao?"

Minh vương theo tiếng cười, tò mò đến khu vườn nhỏ.

Từ xa, hắn thấy một tiểu hổ ôm quả cầu, lăn lộn trên cỏ, vô cùng đáng yêu.

Đang định đến trêu chọc, thoáng thấy Lục Nguyên trên xích đu, nụ cười tắt lịm: "Ngươi cũng ở đây?"

Lục Nguyên nhếch mép: "Chào lục thúc."

"Chào cái đầu ngươi."

Minh vương thấy hắn là nhớ đến trận đòn mấy ngày trước, "Đừng tưởng ta không biết, ngươi không phải con ruột của nhị ca."

Lục Nguyên nhướng mày: "Ồ? Lục thúc dám nói câu này trước mặt hoàng tổ phụ không?"

Minh vương nghẹn lời.

Minh vương hừ: "Dù phụ hoàng có sủng ngươi, ngươi cũng không vượt qua được Lục Kỳ, hắn mới là người kế thừa Đại Lương, là phúc tinh của phụ hoàng."

Lục Nguyên cười nhạt: "Vậy lục thúc phí thời gian với cháu làm gì? Kìa, người ở thư phòng đấy, lục thúc mau đến đi."

Minh vương nói: "Vô học vô thuật, Kỳ nhi xuất thân hơn ngươi, thiên phú cao hơn ngươi, còn chăm chỉ hơn ngươi."

Lục Nguyên: "Lục thúc nói phải."

Minh vương: Không phải, thằng nhóc này có biết cãi nhau không?

Minh vương cãi chán, lại không tiện bế đứa bé trước mặt hắn, bằng không trông như mình rất quý cha con họ vậy.

Hắn quyết định quay lại thư phòng, nghe trộm cuộc nói chuyện của phụ hoàng và hai người anh.

"Trẫm hỏi ngươi, năm đó ngươi có đến quán trọ đó không?"

"Con ở quá nhiều quán trọ, không nhớ phụ hoàng nói quán nào."

"Bệ hạ, án tấu đã đưa đến."

Dư công công bưng hai tập án tấu vào thư phòng.

Năm đó Tấn vương đến Miêu Cương là theo lệnh Tần vương, trên đường có quan viên đi cùng, ăn ở đi lại đều được ghi chép.

Tấn vương không nhớ, nhưng án tấu ghi rõ ràng.

Lương Đế mở án tấu, hỏi Lục Chiêu Ngôn: "Ngày nào?"

Lục Chiêu Ngôn đáp: "Mồng 9 tháng 11."

Nhớ rõ như vậy không phải vì đêm đó xảy ra chuyện với "Đậu Thanh Y", mà từ ngày đó, anh hoàn toàn mất Tiểu Bạch.

Lương Đế nhìn thẳng mặt Tấn vương, uy nghiêm hỏi: "Ở trấn đó, ngươi có gặp nhị đệ không?"

Tấn vương ngạc nhiên: "Nhị đệ không ở vương phủ sao?"

Lương Đế gật đầu, đôi mắt ưng như dao: "Ngươi có quan hệ với một nữ tử dân gian nào không?"

Ánh mắt Tấn vương chớp nhanh.

Lương Đế đã có câu trả lời.

Hôm nay cũng là chương phụng, Lương Đế quả thực rất hiệu quả phải không? Cua hoàng đế không ăn nổi, nhưng phiếu hoàng đế tôi muốn một tấm~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back