Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 50



Tống Mộ Phương đang ngắm nghía người gỗ trong tay, nghe Cảnh Chiêu nói câu đó, cậu dừng tay lại. Mặt cậu đỏ bừng nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, còn ngọt hơn cả mật ong ngon nhất thế giới. Cơn ghen tuông vi diệu ban đầu cũng tan thành mây khói.

Phải thừa nhận rằng cậu rất hưởng thụ mấy lời ngon tiếng ngọt này nọ đó của Cảnh Chiêu. Dù sao thì làm gì có ai không thích nghe lời êm tai đâu?

Hệ thống trong đầu nhịn hết nổi, không cầm lòng được tặc lười cảm thán:【Chậc chậc, cái mùi chua lè của tình yêu.】

【Cậu ganh tị chứ gì!】Tâm trạng của Tống Mộ Phương rất vui, không để bụng mấy lời lảm nhảm dài dòng của hệ thống 1111 trong đầu.

“Cậu đeo nhẫn cho tớ đi.” Tống Mộ Phương rất chú trọng cảm giác nghi thức, đưa lại chiếc nhẫn cho Cảnh Chiêu.

Cảnh Chiêu nhận lấy, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tống Mộ Phương hai giây, vừa nghiêm túc vừa thành kính đeo vào ngón giữa bên tay trái của cậu——Nhẫn đeo ở ngón giữa mang ý nghĩa là đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Kích thước của chiếc nhẫn trắng bạc vừa khít với ngón tay của Tống Mộ Phương. Thêm một chút sẽ rộng, bớt đi một chút sẽ chật. Không biết Cảnh Chiêu đã đo ngón tay của cậu từ lúc nào.

Tống Mộ Phương mím môi cười khẽ, quơ bàn tay đeo nhẫn trước mắt Cảnh Chiêu, hỏi: “Đẹp không?”

Con người của Cảnh Chiêu khóa trên tay Tống Mộ Phương: “Đẹp lắm.”

Ngón tay của Tống Mộ Phương thon dài rất đẹp, móng tay được cắt gọn, là kiểu rất hợp đeo nhẫn, nhất là chiếc nhẫn mà anh tặng cho.

“Tớ cũng thấy đẹp.” Tống Mộ Phương nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại buông tiếng thở dài: Nhưng đeo chiếc nhẫn này ra ngoài thì gây chú ý quá.”

Tống Mộ Phương không có cái gan đeo nhẫn trước mặt mẹ cậu hay ở trong trường.

Cảnh Chiêu đã trù tính từ trước cho việc này, anh lấy một sợi dây chuyền bạc từ miếng xốp lót trong chiếc hộp: “Ngày thường có thể tròng vào dây chuyền, làm vòng cổ.”

Đeo trên cổ thì sẽ không bắt mắt đến vậy. Dù cho có bị người ta phát hiện cậu đeo vòng cổ thì chỉ cần không trông thấy chiếc nhẫn thì cũng sẽ không liên tưởng quá nhiều.

Tống Mộ Phương cong mắt, nhận lấy chiếc hộp và dây chuyền từ tay Cảnh Chiêu: “Cậu thông minh thật đấy. Nhưng để tớ đeo nhẫn thêm một lúc nữa đã.”

Nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Lúc tớ về nhớ nhắc tớ tháo nhẫn ra đó.”

“Được.” Cảnh Chiêu đồng ý.

“Tớ rất thích quà cậu tặng.” Tống Mộ Phương cất kỹ quà Cảnh Chiêu tặng, miệng vẫn không chịu thua: “Nhưng lúc đó tớ không có ghen.”

“Được rồi, cậu không có ghen.” Cảnh Chiêu mỉm cười.

Quen biết Tống Mộ Phương bao lâu nay, Cảnh Chiêu thừa biết bạn trai nhỏ của mình cứng miệng cỡ nào, đương nhiên sẽ không để ý việc cậu nhất thời mạnh miệng.

“Được rồi, tụi mình học bài thôi. Không phải cậu nói sẽ bổ túc vật lý cho tớ à?”

“Ừ.” Cảnh Chiêu gật đầu.

Cẩn thận cầm tượng người gỗ Cảnh Chiêu tặng, Tống Mộ Phương đi theo sau anh đi về hướng phòng ngủ. Thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu nhìn người gỗ trong tay, ngón tay chọc chọc đôi mắt, chiếc mũi của tượng gỗ, vui mừng khôn xiết.

Môn vật lý của Tống Mộ Phương không ổn xíu nào, dù là trước hay sau khi xuyên đến đây.

Cậu cũng thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng mấy môn khác không dám gáy lần nào cũng đạt điểm tối đa, nhưng đạt trên 85 thì không hề khó. Nhưng cứ hễ đụng tới vật lý thì dường như chỉ số thông minh của cậu tụt xuống dưới mức trung bình, ngay cả trên trung bình thôi cũng trở thành một vấn đề. Điều này khiến Tống Mộ Phương phải hoài nghi nhân sinh.

Hôm nay trọng tâm ôn tập của cậu là cơ học. Ban nãy đã làm hai trang sách bài tập trong thư viện, nhưng vẫn có vài câu hỏi dù cho đã nhìn đáp án vẫn thấy khó hiểu.

Cảnh Chiêu xem vài câu Tống Mộ Phương làm sai, giải thích từng câu một dựa trên kiến thức trong sách.

Sau khi được Cảnh Chiêu giải thích tại sao lại giải sai một lượt, Tống Mộ Phương bỗng hiểu được những khúc mắc trước đó.

Chắc rằng Tống Mộ Phương đã nghe hiểu, Cảnh Chiêu lại tìm vài câu tương tự câu cậu đã giải sai trên mạng, chép về cho cậu giải lần nữa.

Tống Mộ Phương nhìn những câu Cảnh Chiêu đã chép về: “Tớ có cảm giác mình biết làm hết mấy câu này. Nếu tớ làm đúng hết thì cậu tính khen thưởng tớ như thế nào?” Ánh mắt cậu lóe lên, ranh ma hỏi.

“Cậu muốn được khen thưởng cái gì?”

Tròng mắt Tống Mộ Phương xoay chuyển, Cảnh Chiêu giỏi nói lời ngon ngọt quá, mấy bữa nay cậu đã bị anh trêu chọc đến mức đầu óc quay cuồng, cậu muốn ghẹo lại.

“Vầy đi, nếu tớ làm đúng hết thì cậu phải thưởng cho tớ một cái hôn, nếu tớ làm sai thì lại làm thêm một câu nữa. Thấy sao?”

Không khác gì đang trắng trợn đòi hôn.

Cảnh Chiêu im lặng một lúc lâu, hầu kết lăn lộn: “Được.”

Tống Mộ Phương xắn tay áo lên, “Vậy tớ bắt đầu đây.”

Trong lúc Tống Mộ Phương giải bài môn lý, Cảnh Chiêu không có gì để làm, chỉ ngồi yên bên cạnh ngắm Tống Mộ Phương giải đề, lòng anh cảm thấy bình yên và thỏa mãn một cách khó tả. Sao lại có một người đáng yêu đến vậy, khiến anh ngắm nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Cùng lúc đó, Cảnh Chiêu cũng ngấm ngầm chờ mong phần thưởng sau khi Tống Mộ Phương làm xong.

Khi Tống Mộ Phương làm còn ba câu, Cảnh Chiêu bên cạnh đứng dậy: “Tớ đi vệ sinh.”

“Đi đi, đi đi.” Tống Mộ Phương vẫn dán mắt vào cuốn vở trước mắt, cậu đang giải đề đến thời khắc quan trọng, không có thời gian để ý Cảnh Chiêu.

Đợi Cảnh Chiêu đi rồi, hệ thống trong đầu Tống Mộ Phương lên tiếng:【Ký chủ, ký chủ.】

【Sao vậy? Có chuyện gì à?】Tống Mộ Phương không vui vì bị tiếng la hét ầm ĩ của 1111 quấy nhiễu đến mạch giải bài.

Hệ thống không quan tâm, tỏ ra bí ẩn:【Tôi vừa quét phòng ngủ của Cảnh Chiêu, cậu đoán xem tôi đã phát hiện ra thứ hay ho gì nào?】

【Thứ hay ho gì?】Tống Mộ Phương tạm thời gác suy nghĩ về đề bài sang một bên.

【Cậu xem thử cuốn sổ bìa xanh kẹp trong đống sách của Cảnh Chiêu đi là biết.】

【Tùy tiện xem đồ của Cảnh Chiêu thì không tốt lắm đâu.】Tống Mộ Phương do dự trước đề nghị của hệ thống.

【Có sao đâu? Với lại, chẳng phải lần trước Cảnh Chiêu đã nói cậu ấy không có bí mật gì với cậu, cứ thoải mái xem đồ trong phòng cậu ấy đi rồi sao?】

【Cũng phải.】Bị hệ thống “xúi giục” như vậy, rõ ràng là Tống Mộ Phương đã dao động:【Cảnh Chiêu chưa quay lại đâu nhỉ? Cậu ấy quay lại thì cậu nhớ nhắc tôi đó.】

【Ô kê con dê.】

Được hệ thống bảo đảm, cuối cùng Tống Mộ Phương cũng thò bàn tay tội ác của mình ra.

Cuốn sổ mà hệ thống nhắc đến to bằng bàn tay, kẹp giữa một đống sách. Tống Mộ Phương lấy cuốn sổ ra, vừa mở thì thấy chữ viết tay của Cảnh Chiêu đề tựa “Cẩm nang bạn trai tốt”.

Trong lòng Tống Mộ Phương đã loáng thoáng có câu trả lời.

Trang thứ ba là mười nguyên tắc của một người bạn trai chuẩn mực. Nào là phải cho Mộ Mộ đủ cảm giác an toàn, nào là tận tâm với Mộ Mộ, không được lừa dối, không được phản bội vân vân, liệt kê ra mười điều.

Lật ra sau nữa, còn có hướng dẫn hẹn hò. Cảnh Chiêu liệt kê ra ba phương án trên đó, đi công viên giải trí, xem phim và ăn tối dưới ánh nến, cuối cùng là đến thư viện, anh đã chọn phương án cuối cùng. Vấn đề là vừa mới ở thư viện chưa được nửa ngày đã đi về. Nhìn tới đây, Tống Mộ Phương cứ thấy hơi buồn cười.

Mấy trang sau còn viết rất nhiều thứ, sở thích của cậu, thứ cậu thích, toàn mà mấy chi tiết lặt vặt, có vài cái chính Tống Mộ Phương bình thường còn chẳng chú ý tới.

Tống Mộ Phương cảm động trước cử chỉ tinh tế của Cảnh Chiêu, sợ bị anh thấy đã bị mình phát hiện ra bí mật nhỏ nên nhét cuốn sổ về chỗ cũ trước, định giải quyết đề vật lý tiếp.

Hệ thống 1111 không chịu buông tha cho cậu:【Cậu biết giờ Cảnh Chiêu đang làm gì không?】

【Không phải cậu ấy đang đi vệ sinh à?】Tống Mộ Phương thuận miệng hỏi.

【Không phải đâu, Cảnh Chiêu vốn không hề đi vệ sinh. Cầu xin tôi đi, xin tôi thì tôi sẽ cho cậu biết cậu ấy đang làm gì.】

Tống Mộ Phương ngẫm nghĩ, lắc đầu:【Không muốn nói thì đừng nói. Chắc chắn Cảnh Chiêu sẽ không làm gì có hại cho tôi.】

Hệ thống hờn dỗi hừ lạnh:【Cậu sẽ hối hận cho coi.】

Cảnh Chiêu được 1111 nhớ mong lúc này đang ở ngoài xem điện thoại, biểu cảm nghiêm túc hệt như đang nghiên cứu học thuật.

Trên màn hình đang hiển thị tiêu đề to bự rõ chữ: Các mẹo nhỏ khi hôn.

Nhưng trên thực tế, đúng là Cảnh Chiêu đang mang thái độ nghiên cứu học thuật để học hỏi, anh muốn mang tới cho Tống Mộ Phương một trải nghiệm tốt đẹp.

Đợi Tống Mộ Phương làm xong câu cuối cùng, Cảnh Chiêu cũng đúng lúc quay lại. Biểu cảm trên mặt anh nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, hoàn toàn không thể nhìn ra lòng anh đã trỗi dậy những đợt sóng ngầm ra sao.

Tống Mộ Phương không đợi nổi đưa vở cho Cảnh Chiêu xem: “Cảnh Chiêu, cậu xem thử tớ có làm đúng hết không?”

Cảnh Chiêu gật đầu, ánh mắt ghim chặt vào cánh môi đỏ mọng của Tống Mộ Phương.

Giải đúng hết rồi.

Vậy nên, có thể trao thưởng được rồi…
 
Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 51



“Cảnh Chiêu, tớ làm đúng hết không?” Tống Mộ Phương hơi lo lắng, hỏi lại một lần.

Cảnh Chiêu sực tỉnh táo, gật đầu.

Đôi mắt của Tống Mộ Phương lập tức cong thành vầng trăng non.

Cậu bị cửa ải vật lý này đả kích quá nhiều lần, đây là lần đầu tiên làm đúng hết nên trong lòng trỗi dậy cảm giác thành tựu khó tả. Suy nghĩ một chốc, cậu cười tủm tỉm: “Xem ra tớ cố gắng thêm chút nữa thì vẫn còn cứu được môn vật lý.”

“Ừ, chắc chắn là sẽ được thôi.” Cảnh Chiêu ngắm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tống Mộ Phương: “Cậu rất thông minh mà.”

Tống Mộ Phương nhếch môi, nhớ đến phần thưởng đã yêu cầu trước khi bắt đầu làm bài, khẽ ho hai tiếng: “Cậu còn nhớ phần thưởng đã nhắc đến ban nãy không?”

Phần thưởng nếu làm đúng hết sẽ hôn một cái gì đó.

Vành tai Cảnh Chiêu nóng ran.

Tất nhiên là anh không quên.

“Giờ đến lúc cậu phải trao thưởng rồi.” Tống Mộ Phương đặt vở lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi ngửa đầu lên nhìn Cảnh Chiêu với đôi mắt trong veo sáng ngời.

Hoàn toàn không hề biết lời mình nói đã gây nên bao gợn sóng trong lòng Cảnh Chiêu. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, lúc trước cậu đã hôn Cảnh Chiêu một lần khi tỏ tình, theo nguyên tắc có qua có lại, bây giờ là lúc Cảnh Chiêu phải hôn lại.

Tuy nhiên, thấy Cảnh Chiêu đứng đực tại chỗ, tay siết nắm đấm khiến Tống Mộ Phương thấy hơi khó hiểu. Cậu thầm nghĩ, kỳ lạ, còn chưa hôn nữa mà sao Cảnh Chiêu lại lằng nhằng dữ vậy.

Cậu ngồi trên ghế, thấy Cảnh Chiêu vẫn không có hành động nào, không nhịn được nhỏ giọng hối thúc: “Nhanh lên đi mà.”

“Ừ.” Cảnh Chiêu đáp lấp lửng.

Anh không do dự nữa, bước đến gần Tống Mộ Phương, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn mười cm.

Đây là khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương lúc hô hấp.

Khoảng cách quá khiến Tống Mộ Phương căng thẳng, nhất là còn ở trạng thái mặt đối mặt như vậy.

Tống Mộ Phương nhìn chính mình trong đôi mắt của đối phương, tim đập nhanh hơn và phần, thình thịch, không thể kiểm soát được nhịp tim.

Bốn mắt đối diện, Cảnh Chiêu cất lời: “Tớ muốn hôn cậu.”

Hàng mi Tống Mộ Phương run rẩy, nhắm mắt lại trước khi Cảnh Chiêu chồm đến.

Sau đó nữa, cậu cảm nhận được một cánh môi hơi lạnh chạm lên bờ môi cậu. Trong chớp mắt ấy, Tống Mộ Phương có cảm giác như có một dòng điện xẹt qua nơi hai người tiếp xúc, tê dại.

“Há miệng.”

Giọng Cảnh Chiệu lại vang lên bên tai Tống Mộ Phương.

Đầu óc cậu rối bời, chưa kịp suy nghĩ đã ngoan ngoãn hé miệng theo lời Cảnh Chiêu.

Mãi cho đến khi môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, Tống Mộ Phương mới mơ mơ màng màng phản ứng lại: Không đúng, nụ hôn mà cậu nói hình như không phải như thế này…

Mười phút sau khi cả hai tách ra, sắc mặt Tống Mộ Phương đã đỏ ửng, môi còn đỏ hơn, cái miệng nhỏ hé mở thở phì phò.

Trong lòng Cảnh Chiêu ngập tràn cảm giác thỏa mãn. Đợi khi Tống Mộ Phương hồi phục, anh lại hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói khàn đặc: “Tớ có thể xin phép được hôn cậu thêm lần nữa không?”
 
Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 52



Hôm nay, Tống Mộ Phương đang chơi điện thoại thì một thông báo đẩy đột nhiên hiện lên trên Weibo của cậu——”100 điều các cặp đôi nhất định phải làm.”

Khi thông báo đẩy b.ắn ra thì Tống Mộ Phương đang chơi Sudoku và bị kẹt ngang đoạn quan trọng. Cậu vốn định kéo xóa đi nhưng khi đọc được tiêu đề của thông cái đẩy thì dừng lại, sau hai giây suy nghĩ, cậu thành thật bấm vào.

Bài đăng trên Weibo liệt kê ra một vài chuyện lặt vặt bình thường, ví dụ như cùng nhau đi đu quay, đi dạo trên phố, xem phim.

Tống Mộ Phương lướt qua đọc, ban đầu còn chưa có ý tưởng gì, nhưng sau khi xem xong lại đổi ý.

Cậu nghĩ, nếu làm những việc này cùng Cảnh Chiêu thì chắc sẽ có ý nghĩa lắm đây.

Tống Mộ Phương nổi hứng ngay, vừa hay hôm qua bọn họ đã thi cuối kỳ xong, vẫn còn vài ngày nghỉ trước khi bắt đầu phụ đạo hè.

Dù sao giờ ở nhà cũng đang rảnh rỗi, thà cùng Cảnh Chiêu làm vài việc có ý nghĩa còn hơn.

Tống Mộ Phương là một người thuộc phái hành động, vừa nảy ra ý tưởng là nhắn tin cho Cảnh Chiêu liền, nói với anh rằng muốn cùng anh đi leo núi ngắm mặt trời mọc.

Tất nhiên Cảnh Chiêu mong còn không kịp, hai người đã quyết định thời gian và địa điểm leo núi trên QQ.

Ngọn núi mà họ quyết định leo là núi Nhạn Hồi ở thành phố C bên cạnh. Được đặt tên như vậy vì cứ hễ xuân đến thì sẽ có từng đàn chim nhạn Phương Bắc trở về nơi đây.

Tất nhiên, lý do hai người chọn chỗ này đơn giản là vì gần, địa thế cao, rất hợp để ngắm bình minh.

Tống Mộ Phương không muốn làm phiền tài xế gia đình, quyết định đi xe buýt đến núi Nhạn Hồi.

Đây là lần đầu tiên cậu và Cảnh Chiêu đi chơi riêng với nhau, Tống Mộ Phương rất phấn khích, chuẩn bị trước hẳn hai chiếc máy ảnh DSLR, một cái bản thân xài, cái còn lại đương nhiên là cho Cảnh Chiêu xài.

Hôm kế tiếp khi họp mặt với Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương mới đưa một chiếc máy ảnh cho đối phương: “Cảnh Chiêu, cái này cho cậu, đến lúc đó thấy cảnh gì đẹp thì cứ chụp lại. Lần trước tớ đi du lịch với ba mẹ quên đem theo máy ảnh nên đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp. Điện thoại đâu thể chụp được hết vẻ đẹp của chúng.”

Tống Mộ Phương rất tiếc nuối vì điều đó.

“Chụp gì cũng được à?” Cảnh Chiêu nhận lấy máy ảnh.

Tống Mộ Phương đang vọc một chiếc máy ảnh khác, nghe thấy câu này cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Dĩ nhiên rồi. Cậu thấy cái gì đẹp thì cứ chụp cái đó, rồi tụi mình trao đổi ảnh sau. Tớ tin vào kỹ năng của cậu.”

“Ừ.” Cảnh Chiêu đồng ý, đã có ý tưởng về cảnh sắc mình muốn chụp.

Xe buýt nhanh chóng đến chân núi Nhạn Hồi. Nhằm nâng cao trải nghiệm theo núi nên hai người không lười biếng ngồi xe buýt lên núi mà chọn cách tự mình leo lên.

Hai người đi rồi dừng nghỉ ngơi dọc đường, khi đến khách sạn đã đặt trước thì cả người Tống Mộ Phương đã thấy không ổn. Chân cẳng bủn rủn, gần như bám hẳn lên vai Cảnh Chiêu, bị anh kéo lê vào trong.

Rất nhiều người đến đây ngắm mặt trời mọc, hầu hết là có đôi có bọn. Để tiết kiệm chi phí nên họ thường cố gắng ở ghép nhiều nhất có thể nên việc Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu nối gót nhau vào cùng một phòng cũng không gây nên sự chú ý với bất kỳ ai.

Cảnh Chiêu đi theo sau Tống Mộ Phương vào phòng, anh vừa đặt ba lô xuống thì thấy Tống Mộ Phương nằm ra giường, trông như sắp hấp hối.

“Cậu dậy trước đi, để tớ thay ga trải giường đã.”

Vì không yên tâm với vệ sinh của nhà nghỉ dân dụng nên Cảnh Chiêu đã chuẩn bị sẵn túi ngủ lót.

“Ò.” Tống Mộ Phương uể oái đáo một tiếng, bò dậy khỏi giường, chậm rì dịch đến chiếc ghế gần cửa ngồi xuống.

“Leo núi mệt quá đi.” Tống Mộ Phương ngồi trên ghế quan sát Cảnh Chiêu đổi ga giường: “Sau này không bao giờ leo núi nữa đâu.”

“Bình thường cậu ít vận động nên mới thấy mệt dữ vậy.”

Tống Mộ Phương im lặng hai giây: “Cậu nói có lý phết. Ầy, nhưng mà leo núi mệt thật đó. Tớ có cảm giác chân mình sắp rụng hết rồi.”

“Sau này vận động nhiều hơn thì khi leo núi sẽ không mệt như vậy nữa.”

“Ừm.” Giọng của Tống Mộ Phương nhỏ đi.

“Đợi tớ trải ga giường xong sẽ xoa bóp chân cho cậu.” Cảnh Chiêu nói xong, không nghe thấy Tống Mộ Phương trả lời. Đợi đến khi anh trải xong quay đầu lại nhìn thì Tống Mộ Phương đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi mất rồi.

Cảnh Chiêu không nhịn được lắc đầu bật cười, cẩn thận bế Tống Mộ Phương về giường, nhẹ nhàng mát-xa bắp chân đau nhức của cậu.

Tống Mộ Phương thiếp đi giấc này ít nhất cũng hai tiếng. Vốn dĩ cậu còn muốn ngủ tiếp, nhưng Cảnh Chiêu không cho cậu ngủ suốt. Anh đánh thức Tống Mộ Phương lúc bảy giờ rồi cả hai cùng ra ngoài ăn tối.

Ăn tối xong, hai người không vội trở về khách sạn mà đi dạo quanh quảng trường bên ngoài để tiêu cơm.

Phải công nhận là cảnh sắc núi Nhạn Hồi rất đẹp, có thể thấy rõ nhưng vì sao dày đặc, sáng lấp lánh trên bầu trời, rất khó được ngắm nhìn bầu trời đêm như thế ở chốn thành thị.

Tống Mộ Phương phấn khích khi nhận ra bầu trời sao như đang dệt thành một tấm lưới, cậu vỗ bả vai Cảnh Chiêu, trong đôi mắt tròn xoe ngập tràn hưng phấn: “Cậu có mang theo máy ảnh không?”

“Có mang.” Cảnh Chiêu lấy chiếc máy ảnh DSLR đã được chỉnh sẵn thông số từ trong ba lô ra.

“Nhớ chụp nhé.” Tống Mộ Phương yên tâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không cầm lòng được cảm thán: “Đẹp quá đi. Làm tớ nhớ đến một câu thơ cổ, bầu trời đêm khuya sao khóa kín hồ.”

Cảnh Chiêu nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt còn rực rỡ, xán lạn hơn cả vì sao kia của Tống Mộ Phương, cũng cảm thán: “Phải, đẹp lắm.”

【Ký chủ, Cảnh Chiêu đang ngắm cậu đó nha~】1111 nói một câu đơn giản đã khiến Tống Mộ Phương đang đắm chìm vào bầu trời đầy sao cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Mặc dù đã ở bên Cảnh Chiêu nhiều tháng, nhưng dường như tình cảm của đối phương chưa từng phai nhạt đi.

Vài phút sai, Tống Mộ Phương rời ánh mắt khỏi bầu trời, liên tục liếc nhìn máy ảnh trong tay Cảnh Chiêu, giơ tay ra với anh: “Cho tớ xem cậu chụp được ảnh gì rồi.”

Cảnh Chiêu ngẩn ra, lắc đầu, hiếm khi từ chối Tống Mộ Phương: “Đợi tớ sắp xếp lại ảnh rồi sẽ cho cậu xem.”

Tống Mộ Phương cong mắt, sáp lại gần, một tay vòng qua cổ Cảnh Chiêu, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Cảnh Chiêu, tớ rất thích cậu.”

Cơ thể Cảnh Chiêu cứng đờ, trở tay ôm Tống Mộ Phương vào lòng.

Một vệt sao băng kéo theo phần đuôi xẹt qua nền trời đen.

Mọi người đều đang vội vàng ước nguyện, hai thiếu niên ấy nép mình trong góc, lén lút hôn nhau.
 
Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 53: Ngoại truyện 1



Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mẹ Tống dẫn Tống Mộ Phương ra nước ngoài, ở lại nhà dì cả đang định cư ở Mỹ một thời gian.

Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, mỗi khi Tống Mộ Phương thấy thứ gì thú vị, cái gì vui đều vô thức muốn chia sẻ với bạn trai của cậu. Song vì ngại ba mẹ đang có mặt nên đành giấu đi mong muốn trò chuyện với bạn trai. Đợi khi rời khỏi tầm mắt của phụ huynh mới dám lén gửi tin nhắn cho bạn trai, giải tỏa nỗi nhớ.

Hôm tỉnh bọn họ công bố thành tích thi đại học, Tống Mộ Phương vẫn chưa về nước. Tra cứu thành tích ở nước ngoài không tiện nên đã nhờ Cảnh Chiêu tra cứu giùm cậu.

Điểm của cậu cao hơn kỳ thi thử trước đó tận mười điểm, chắc hẳn sẽ đủ để cậu vào được ngôi trường mơ ước của mình. Tống Mộ Phương xem được điểm, còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy thành tích của Cảnh Chiêu trong nhóm lớp.

Khi biết thành tích, Tống Mộ Phương đang ngồi xem TV cùng người thân, thấy được điểm số này, Tống Mộ Phương vui quá nên đã thuận miệng kể tin tốt này cho mẹ Tống và những người khác.

Gia đình dì cả định cư ở Mỹ nhiều năm, không rành kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của Tống Mộ Phương thì cũng biết cậu đã đạt được kết quả tốt.

Tống Mộ Phương hồ hởi nhận lời chúc mừng từ người thân.

Cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sau đó nữa, mắt cậu lập tức trợn to, không nhịn được á một tiếng.

Cậu thấy thành tích của Cảnh Chiêu.

Anh thi được 733 điểm, là thủ hoa ban khoa học tự nhiên của tỉnh, thành tích tốt hơn bất kỳ thi thử nào trước đây.

Chủ nhiệm lớp Khương Vi thông báo tin này trong nhóm lớp, lúc này cả nhóm đang cực kỳ náo nhiệt.

Mặc dù xưa nay trường trung học số một Dương Thành luôn có tỷ lệ trúng tuyển vào các trường đại học trọng điểm rất cao, nhưng đây là lần đầu tiên sau hơn mười mấy năm qua mới có một thủ khoa tỉnh. Ai ai cũng đang chúc mừng cho tân thủ khoa ban khoa học tự nhiên là Cảnh Chiêu.

Tống Mộ Phương lấy lại tinh thần, nói với mẹ Tống là muốn đi ngủ. Sau đó, cậu xoay người, siết chặt điện thoại trong tay, bước nhanh về phía căn phòng cậu đã ở trong khoảng thời gian này.

Đợi đến khi khóa trái cửa xong, Tống Mộ Phương không thể kiềm chế được cơn phấn khích của mình.

Cậu nhảy tưng tưng tại chỗ, chuyển về giao diện trò chuyện với Cảnh Chiêu, gửi tin nhắn cho anh.

【!!!!!!!】



【Á á á, Cảnh Chiêu cậu đã thấy chưa? Cậu là thủ khoa ban khoa học tự nhiên của tỉnh!】

Gõ rất nhiều dấu chấm than và á á á, tâm trạng Tống Mộ Phương mới bình ổn lại đôi chút.

Tuy nhiên, so với Tống Mộ Phương, thái độ của chính chủ Cảnh Chiêu lại bình tĩnh hơn nhiều.

【Tớ thấy rồi.】Bằng giọng điệu thản nhiên, không hề nhìn ra xíu kích động và phấn khởi nào.

Tống Mộ Phương cười hì hì lăn một vòng trên giường, hỏi tiếp:【Bạn thủ khoa ơi, phỏng vấn một chút, cảm tưởng của bạn lúc này thế nào vậy?】

Lần này, Cảnh Chiêu trả lời chậm hơn, anh gửi một tin nhắn thoại đến.

Tống Mộ Phương chấm đỏ nho nhỏ kia, thuận tay chọt vào đó.

Tin nhắn thoại dài mười giây, vài giây trước đó không có tiếng động.

Ngay khi Tống Mộ Phương lẩm bẩm có phải Cảnh Chiểu gửi nhầm hay không, tăng âm lương rồi áp sát loa điện thoại đến gần tai, cậu nghe thấy giọng Cảnh Chiêu.

Anh thì thầm ở đầu dây bên kia: “Tớ nhớ cậu.”

Tuy rằng chỉ có ba từ, ngữ điệu lại lưu luyến vô cùng, hàm chứa tình cảm dạt dào.

Vành tai của Tống Mộ Phương gần như đỏ lên trong tích tắc. Dẫu cho suốt khoảng thời gian này chưa từng mất liên lạc với Cảnh Chiêu, đêm nào trước khi ngủ cũng lén gọi video, tâm tình biết bao lời ngon tiếng ngọt.

Sờ lên vành tai nóng rát, Tống Mộ Phương nằm trên giường, cũng gửi về một tin nhắn thoại cho Cảnh Chiêu: “Tớ cũng nhớ cậu.”

Có điều, vì Cảnh Chiêu phải đối phó với cuộc gọi từ trường và chiêu sinh từ đại học nên hai người không trò chuyện được lâu.

Tống Mộ Phương quyến luyến tắt cuộc gọi video với Cảnh Chiêu, nằm trên trường lăn lộn nghe đi nghe lại tin nhắn thoại mười giây kia.

Lúc nghe đến lần thứ mười, Tống Mộ Phương bật dậy từ giường, chạy như bay xuống lầu.

Cậu muốn nhắc chuyện về nước với mẹ Tống, muốn về ngay ngày mốt.

Lồng ngực Tống Mộ Phương đánh trống ầm ĩ, mong muốn được gặp Cảnh Chiêu trào dâng cuồn cuộn trong lòng.

Cậu đã nghĩ kỹ rồi, khi gặp được Cảnh Chiêu, cậu phải tặng đối phương một cái ôm.

Và một cái hôn nữa.
 
Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 54: Ngoại truyện 2: Sớm tối không rời [Hết]



Hôm nay là sinh nhật một người bạn cùng phòng của Tống Mộ Phương.

Bạn cùng phòng quen biết rộng, rủ kha khá bạn bè đến chúc mừng sinh nhật cậu ta. Đặt phòng riêng ở KTV, cùng ăn uống chơi đùa gì đó.

Sai khi ăn bánh kem xong, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay đòi chơi trò thật hay thách.

Dưới lời mời nhiệt tình của bạn cùng phòng, Tống Mộ Phương cũng tham gia trò chơi.

Hơn mười người vây quanh nhau, bạn cùng phòng tìm được một bộ bài Tây đặt giữa bàn, nhắc lại quy tắc một lần nữa: “Rút được Joker là người chiến thắng, rút được Ba Bích thì thua, và phải chọn thật hay thách.”

Tống Mộ Phương khá may mắn, né được hình phạt mấy lần liên tiếp.

Nhưng chơi qua vài ván, bầu không khí trở nên sôi động hơn, nội dung của thật hay thách càng lúc càng nặng đô hơn.

Lượt tiếp theo, Tống Mộ Phương may mắn tránh được một kiếp, nhưng bạn nữ ngồi đối diện lại xui xẻo trúng chiêu.

Cô là người bạn mà bạn cùng phòng quen được ngoài trường. Hôm nay là lần đầu tiên gặp những người có mặt ở đây, nhờ tính cách cởi mở, hoạt bát nên đã nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Đối mặt với nội dung hình phạt “Hôn cách một người khác phái ở đây qua lớp khăn giấy”, ánh mắt cô lia một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên người Tống Mộ Phương, mạnh dạn nói: “Xin hỏi bạn học này, có thể giúp mình hoàn thành nhiệm vụ thách được không?”

Chọn Tống Mộ Phương cũng không có gì lạ.

Trong một đám con trai, cậu là người có vẻ ngoài ổn áp nhất, ánh đèn tối mờ của KTV cũng không che lấp được sự nổi bật của cậu.

Thế nhưng, cả phòng lại lập tức chìm vào im lặng.

Tống Mộ Phương chưa từng che giấu mối quan hệ với Cảnh Chiêu. Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều biết Tống Mộ Phương có một người bạn trai cùng trường khác khoa.

Chốc lát sau, Tống Mộ Phương lắc đầu, hơi ngại ngùng nhưng lại vô cùng kiên định từ chối: “Ngại quá, tớ đã có bạn trai rồi. Anh ấy dễ ghen lắm, sẽ ghen mất.”

Cô gái không biết chuyện Tống Mộ Phương đã có bạn trai. Chỉ là nảy sinh chút hảo cảm với cậu, nghe có người nói Tống Mộ Phương không có bạn gái nên hăm hở tiến tới, không thèm nghe nốt câu sau ‘nhưng cậu ấy có bạn trai’ của người nọ. Giờ đây, nghe Tống Mộ Phương trả lời thì sững người trong chốc lát, cũng thấy hơi xấu hổ.

Thật ra thử thách không bắt buộc phải hoàn thành, nếu không muốn thực hiện thử thách thì có thể chọn uống một ly rượu phạt.

Cô gái đang do dự nên uống rượu phạt hay nhờ đại một người cùng hoàn thành thử thách thì Tống Mộ Phương đã cầm lấy ly rượu uống phạt thay cô.

“Tớ không thể giúp cậu ấy hoàn thành thử thách ly rượu phạt này cứ tính lên đầu tớ đi.”

Bầu không khí lại sôi sục lên một lần nữa. Tống Mộ Phương cúi đầu, bật điện thoại tìm được số liên lạc được ghim trên cùng, gửi tin nhắn cho đối phương.

【Em uống rượu rồi. Lát nữa anh đến đón em nhé. Địa điểm thì anh biết rồi đó.】

Hồi âm đến rất nhanh, dù chỉ có một chữ “Được” đơn giản nhưng Tống Mộ Phương lại cảm thấy yên tâm vô cùng. Cậu cất điện thoại vào túi, rút bài trên bàn.

Vận may của Tống Mộ Phương sau đó không tốt lắm, xui xẻo rút được Ba Bích bốn năm lần. Cậu chọn uống rượu phạt thay cho mấy cái nhiệm vụ oái ăm, nhưng tửu lượng cậu không tốt, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say.

Đợi đến khi chuẩn bị giải tán, Tống Mộ Phương đã say xỉn đến mức không ra hình ra dạng, đi đứng cũng lảo đảo. Trưởng ký túc xá nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Mộ Phương một phen, không nhịn cười nổi: “Tống Mộ Phương, tửu lượng của cậu tệ quá. Có cần bọn này đưa về không? Hay là để Cảnh Chiêu đến đón cậu?”

Tống Mộ Phương nấc rượu, mặt mày đỏ bừng, cả đôi mắt cũng ngấn nước.

“Tớ gọi cho Cảnh Chiêu rồi, anh ấy sẽ đến đón tớ.”

Vừa dứt câu, Tống Mộ Phương ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa như có linh cảm, mắt sáng rực: “Anh ấy đến rồi.”

Chàng trai mặc áo khoác nỉ bước vào phòng riêng, đỡ lấy Tống Mộ Phương đang nhào đến, khẽ gật đầu với trưởng ký túc xá: “Tôi đưa Mộ Mộ về trước.”

Sau khi hai người rời đi, người bạn mà bạn cùng phòng quen ngoài trường vỗ nhẹ vào người bạn cô mới quen hôm nay, hỏi: “Người mới đến là ai vậy? Trông có khí chất thật đó, với lại trông quen quen.”

“Cậu ấy là bạn trai của Tống Mộ Phương đó. Cậu thấy quen quen có thể là do trước kia đã từng thấy cậu ấy trên báo. Nhắc thì phải nói, cậu ấy là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường tụi này đó. Khoa máy tính, thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh X, năm nhất đã bán phần mềm do mình tự viết rồi. Trong khi người ta năm hai còn đang chây lười thì cậu ấy đã thành lập công ty. Báo trường và tài khoản chính thức của trường tụi này đã phỏng vấn cậu ấy mấy lần rồi.”

“Giỏi thật đấy.” Cô gái khẽ cảm thán, “Phải rồi, cậu ấy tên gì?”

“Cảnh Chiêu, Cảnh trong cảnh sắc, Chiêu trong chiếu cáo thiên hạ.”

Cô gái mở to mắt.

Cảnh Chiêu, là Cảnh Chiêu đã từng bị rất nhiều người cô lập ở trường cấp hai của cô đấy sao?

Cảnh Chiêu và Tống Mộ Phương đã ra về không biết đến cuộc đối thoại ra diễn ra trong phòng riêng sau khi bọn họ rời đi.

Hai người đi ra ngoài vài bước, Tống Mộ Phương đột ngột dừng bước, tránh khỏi bàn tay đang đỡ vai mình: “Em không say, đừng đỡ em như vậy.”

Nói xong còn nấc rượu một cái.

Khóe miệng Cảnh Chiêu cong lên, chưa kịp nói gì thì đã nghe Tống Mộ Phương nói: “Muốn nắm tay thế này cơ.”

Đoạn, nắm lấy tay Cảnh Chiêu, luồn từng ngón một vào giữa kẽ tay phải của anh, mười ngón đan chặt vào nhau.

Cảnh Chiêu bật cười, trông lòng mềm nhũn.

Vốn dĩ còn đang nghĩ đến về nhà ♂ phải trừng phạt Tống Mộ Phương vì tội say rượu bên ngoài, song giờ phút này đã chẳng còn tâm trạng đấy nữa.

Đầu óc Tống Mộ Phương quay cuồng, đi đứng không xong, cứ mãi dựa lên người Cảnh Chiêu: “Sao anh đến đúng lúc vậy? Bọn em vừa định giải thán thì anh đã đến rồi.”

“Anh đợi bên cạnh phòng em, đợi bên bọn em có động tĩnh thì ra ngay.”

“Em còn bảo sao lại trùng hợp như vậy.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thang máy đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Bãi đỗ xe không có máy sưởi, hơi lạnh. Gió lạnh thổi qua, Tống Mộ Phương rụt cổ lại.

Cảnh Chiêu thấy thế, cởi khăn quàng cổ bằng một tay, quấn quanh cổ Tống Mộ Phương: “Còn lạnh không?”

Tống Mộ Phương vẫn còn say, đầu óc không tỉnh táo lắm. Cậu cúi đầu nhìn khăn quàng cổ trên cổ mình, lắc đầu: “Cho em khăn quàng cổ, anh không thấy lạnh sao?”

Lôi một nửa khăn quàng cổ ra, lầm bà lầm bầm trong miệng, quấn lên cổ Cảnh Chiêu. Nhưng bởi vì tay phải đang nắm tay Cảnh Chiêu, ngoài ra một nửa khăn quàng đang quấn trên cổ cậu nên có hơi quá sức. Dù vậy đi nữa thì cậu cũng không buông tay Cảnh Chiêu ra.

Khó khăn lắm mới quấn được nửa phần khăn quàng cổ lên cổ Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương hài lòng: “Vậy mới đúng, em đúng là một đứa bé thông minh.”

Cảnh Chiêu không cử động, chỉ cảm thấy cả người như đang ngâm trong mật ong, ngay cả hơi thở cũng ngọt ngào.

Anh kề sát vào trán Tống Mộ Phương, từ từ cúi đầu xuống, khẽ hôn lên khóe môi cậu.

Cảnh Chiêu từng nghĩ mình đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng, tự oán trách bản thân không thể thoát khỏi màn đêm. Nhưng may mắn thay, kể từ khi gặp được em, thế giới anh đã có ánh sáng.

Anh yêu em, sớm tối không rời.

Cảnh Chiêu thầm nói trong lòng.

—Hết—
 
Back
Top Bottom