Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 427: Ký Ức Tiền Kiếp



Thìn Long cảnh giác quan sát xung quanh, khẽ nói: "Một lát nữa anh đối phó bọn họ, em đi trước."

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Không."

Thìn Long nói: "Đúng dịp này anh vào Thiên Cơ Các."

"Ngục tối Thiên Cơ Các, còn đẫm m.á.u hơn địa lao đô đốc phủ."

Nói xong, chính Mạnh Thiến Thiến cũng giật mình, sao mình lại nói ra lời như vậy?

Chẳng lẽ cô từng vào ngục tối Thiên Cơ Các?

Nhưng cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Xèo—"

Cô cố gắng hồi tưởng, nhưng càng nghĩ, màn sương trong đầu càng không thể vén lên.

Lúc này, từ bốn phía, sát khí đáng sợ tràn tới.

Một, hai, ba...

Không ổn, tới tận tám cao thủ!

"Tiểu Cửu, trước khi có thể tự bảo vệ, đừng đối đầu với Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Các cường giả như mây, không đơn giản như người đời tưởng."

Lời dặn của ngoại tổ mẫu lóe lên trong đầu.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt Thần Nữ lệnh trong tay áo.

Có Thần Nữ lệnh, cô và Thìn Long có thể bảo toàn, chỉ là như vậy, thân phận cô chắc chắn bại lộ.

Kế hoạch của họ cũng sẽ thay đổi.

Là đánh ra ngoài, hay dùng Thần Nữ lệnh?

Cái trước, dù tạm thời thoát nạn, nhưng sau khi đánh động cỏ, Thiên Cơ Các nhất định sẽ truy lùng tung tích họ khắp kinh thành.

Với thế lực của Thiên Cơ Các, bị phát hiện chỉ là sớm muộn.

Vậy chỉ có thể dùng phương án thứ ba.

Dù mạo hiểm, nhưng cái giá phải trả là nhỏ nhất.

Chỉ là, có lẽ phải làm khổ Lục Uyên rồi.

"Khoan!"

Mạnh Thiến Thiến thong thả bước ra từ sau lưng Thìn Long, bình tĩnh nói với đệ tử Thiên Cơ Các, "Động thủ với ta? Các ngươi biết ta là ai không?"

Đệ tử ngũ phẩm Thiên Cơ Các khinh miệt: "Ta cần biết ngươi là ai! Mạo danh đại tiểu thư lừa đảo, tội đáng chết!"

Mạnh Thiến Thiến cười lạnh: "Lớn mồm thật! Ta mới biết, đại tiểu thư Thiên Cơ Các có thể bất chấp luật pháp, tùy tiện hành hình! Không biết thái tử phủ có biết chuyện này không?"

Tên đệ tử rõ ràng sợ hãi: "Ngươi nói bậy gì? Ai hành hình? Rõ ràng là ngươi mạo danh đại tiểu thư—"

Mạnh Thiến Thiến thản nhiên: "Nếu ta phạm tội, tự có nha môn xét xử, không tới lượt các ngươi quyết định sinh tử của ta!"

Tên đệ tử chế giễu: "Mời Lý tướng quân tới! Ta không trị được tội ngươi, tướng quân hoàng thành chắc trị được!"

Mạnh Thiến Thiến không chút sợ hãi: "Ngươi xem hắn có dám không?"

Tên đệ tử ra hiệu, sư đệ nhanh chóng mời vị Lý tướng quân kia tới.

Tên đệ tử hỏi: "Lý tướng quân, người này mạo danh đại tiểu thư lừa đảo, nên xử tội gì?"

Lý tướng quân suy nghĩ: "Đại tiểu thư là vị hôn thê chưa cưới của quận vương, thân phận không tầm thường, nếu có người công khai xúc phạm, có thể chém."

Mạnh Thiến Thiến bừng bừng khí thế: "Chém ta? Ngươi không muốn sống nữa? Ta chính là thái—"

"Lâu quá không về hoàng thành, có người quên hết quy củ rồi sao?"

Một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau.

Mọi người quay đầu nhìn.

Tên đệ tử ngũ phẩm kinh hãi thốt lên: "Yên trưởng lão?"

Mạnh Thiến Thiến và Thìn Long cũng thoáng chút kinh ngạc.

Họ không ngờ sẽ gặp Yên trưởng lão ở đây.

Nhưng nghĩ lại, cũng là lẽ đương nhiên.

Dù sao bà cũng là trưởng lão Thiên Cơ Các, đại tiểu thư Thiên Cơ Các xuất giá, sao bà không về chúc mừng?

"Bái kiến Yên trưởng lão!"

Đệ tử ngũ phẩm dẫn sư đệ cung kính hành lễ.

Yên trưởng lão chẳng thèm nhìn, ánh mắt dừng trên đôi môi khô nứt của Mạnh Thiến Thiến: "Nghịch đồ, ngươi lại gây chuyện gì cho sư phụ?"

Những cao thủ đã áp sát trong vòng mười bước, sẵn sàng ra tay, đột nhiên dừng lại.

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt, hiểu ý bước tới, vẻ mặt đáng thương: "Không có mà, em không phải đang nghe lời sư phụ, cứu người giúp đời sao?"

Người bệnh lúc nãy nghi ngờ mở miệng: "Thật... thật là đệ tử Thiên Cơ Các sao?"

Yên trưởng lão liếc nhìn: "Đây đều là bệnh nhân của ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu: "Sư phụ, y thuật của em không tệ chứ?"

"Ừ."

Yên trưởng lão rất cho mặt tử gật đầu.

Bệnh nhân thở phào, trái tim treo ngược cuối cùng cũng trở về vị trí.

Đệ tử ngũ phẩm cười gượng hỏi: "Yên trưởng lão, ngài khi nào... thu nhận đồ đệ, sao đệ tử không nghe nói?"

Yên trưởng lão lạnh giọng: "Việc của ta, cần báo cáo với ngươi sao?"

Đệ tử ngũ phẩm sợ đến mặt trắng bệch: "Đệ tử không dám!"

Yên trưởng lão nói: "Ngươi và Lưu Oanh đồng môn, Lưu Oanh hơn ngươi một tuổi, sau này gặp mặt, gọi nàng một tiếng sư tỷ."

"Vâng."

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc đáp lời.

Lời của Yên trưởng lão vừa nói cho bệnh nhân, vừa nói cho Lý tướng quân và cao thủ trong bóng tối.

Cô là sư muội của Công Tôn Lưu Oanh, lúc nãy cô không nói dối.

Yên trưởng lão nói với Mạnh Thiến Thiến: "Sư tỷ ngươi bận không xoay xở nổi, ta bảo ngươi đi giúp, ngươi suýt nữa đánh nhau với người ta."

Người bệnh lúc nãy vội nói: "Trưởng lão, ngài đừng trách cô ấy, là bọn họ không có mắt, cô ấy chữa bệnh cho chúng tôi rất tốt, bọn họ xông vào bắt người! Quá vô lý!"

Mấy tên đệ tử xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Yên trưởng lão ngồi xuống ghế đá, nhàn nhạt nói: "Chữa đi, để sư phụ xem, y thuật của ngươi có tiến bộ không."

"Vâng."

Mạnh Thiến Thiến tiếp tục chữa bệnh.

Yên trưởng lão nhìn Lý tướng quân: "Còn không đi? Chẳng lẽ các ngươi cũng có bệnh, muốn đồ đệ ta chữa cho?"

Lý tướng quân vội vàng lắc tay: "Không dám không dám!"

Mọi người tản đi.

Cao thủ mai phục cũng rút lui.

Sau khi người bệnh cuối cùng rời đi, Yên trưởng lão nói với Mạnh Thiến Thiến: "Nghĩ gì vậy? Vừa rồi ngươi định mạo danh người thái tử phủ sao?"

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Ừa."

Yên trưởng lão trách móc: "Giản Quận vương đến An Tế viện rồi, nếu ngươi mạo danh người thái tử phủ, ta cũng không cứu nổi ngươi!"

Mạnh Thiến Thiến: "Nguy hiểm thật."

Nhìn biểu cảm của cô, không giống sợ hãi, mà giống như chưa làm được chuyện gì, hơi thất vọng.

Bà không khỏi nghĩ đến Lục Uyên: "Hai người các ngươi quả thật—"

Thiên sinh nhất đôi.

Thìn Long chắp tay: "Đa tạ Yên các chủ ra tay tương trợ."

Yên trưởng lão cuối cùng cũng dịu sắc mặt với Thìn Long, rồi trừng Mạnh Thiến Thiến: "Sau này không được liều lĩnh như vậy nữa, ai cũng dám mạo nhận!"

Mạnh Thiến Thiến ngoan ngoãn: "Biết rồi."

Mạnh Thiến Thiến đỡ tay Yên trưởng lão: "Sư phụ, chúng ta về thôi."

"Về đâu?"

"Thiên Cơ Các chứ đâu."

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Sư phụ chứ gì."

"Ta không phải sư phụ ngươi."

"Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, em không quan tâm, ngài đã gọi, thì ngài là."

Yên trưởng lão há hốc, cô bé này đang đeo bám sao?!

Đeo bám là nhất định phải đeo bám, cô muốn tìm lại ký ức tiền kiếp về Thiên Cơ Các, thì phải đến đó một lần.

Trực giác mách bảo, nơi đó, có thứ cô cần lấy lại.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 428: Bệ Hạ Giá Lâm



Mạnh Thiến Thiến quyết định theo Yên nương tử về Thiên Cơ Các.

Thìn Long sắc mặt khó coi.

Ra ngoài một chuyến, em gái bị người ta dắt đi, cảm giác này ai hiểu nổi?

"Ta cũng đi."

Thìn Long nói.

Yên nương tử lạnh lùng: "Dẫn một mình nàng ta ta còn không muốn."

Mạnh Thiến Thiến cũng lo Thìn Long đến Thiên Cơ Các sẽ không kìm được mà tìm Công Tôn Viêm Minh báo thù ngay.

Cô vẫn giữ quan điểm đó, thù có thể báo, nhưng không thể ngọc đá cùng cháy.

Lấy mạng đổi mạng, Công Tôn Viêm Minh không đáng giá như vậy.

"Ca ca, em về Uất gia trước đi."

Thìn Long không muốn về.

"Thiên Cơ Các rất nguy hiểm." Hắn ánh mắt phức tạp nhìn Yên nương tử, "Ta không tin bà ta."

Yên nương tử lại một lần nữa kinh ngạc trước hai huynh muội này: "Ta muốn hại nàng, lúc nãy đã không ra tay giải vây, còn nữa, lúc nãy ngươi cảm ơn ta là giả vờ sao?"

Thìn Long nghiêm mặt: "Cảm ơn là vì bà ra tay tương trợ, không đại diện ta tin tưởng bà, ai biết bà có mục đích gì?"

Yên nương tử đảo mắt: "Ngươi hiểu rõ, hiện tại là nàng ta đeo bám không chịu đi."

Thìn Long không lời phản bác.

Hắn quay sang nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Tại sao em nhất định phải đến Thiên Cơ Các?"

Mạnh Thiến Thiến do dự một lát, quyết định nói thật: "Em cảm thấy mình quên một số chuyện, liên quan đến Thiên Cơ Các, có lẽ đến đó có thể giúp em nhớ lại."

Nếu Mạnh Thiến Thiến đưa ra lý do là do thám tin tức, hoặc bảo vệ Thương Vô Ưu, Thìn Long đều có thể phản bác, duy chỉ có việc tìm lại ký ức, hắn không cách nào ngăn cản.

"Bàn xong chưa? Lão nương đói rồi!"

Yên nương tử mất kiên nhẫn đảo mắt liên tục.

"Ca ca, em sẽ cẩn thận."

Sống lại một kiếp, cô sẽ không c.h.ế.t mờ ám nữa.

Cô lắc lắc Thần Nữ lệnh trong tay.

Đây là cách nói với Thìn Long, cô có hộ thân phù của Liễu Mộ Yên, đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô sẽ từ bỏ nhiệm vụ, bảo toàn tính mạng.

Yên nương tử nghiêm khắc: "Ta nói trước, ngươi đến Thiên Cơ Các, không được gây chuyện, nếu lại như hôm nay, đừng hòng ta ra tay cứu ngươi lần nữa."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu nghiêm túc: "Em biết rồi."

Yên nương tử dẫn Mạnh Thiến Thiến rời khỏi sân viện.

Mạnh Thiến Thiến nhìn An Tế viện đã tăng cường thêm binh lính canh gác, hỏi: "Có cần đi chào vị sư tỷ chưa từng gặp không?"

Yên nương tử lạnh nhạt: "Nếu ngươi muốn nhúng mũi vào chuyện đó, cứ tự đi."

Mạnh Thiến Thiến bước đi.

"Quay lại!"

Yên nương tử nghiến răng.

Mạnh Thiến Thiến ngây thơ quay về: "Sao vậy? Ngài bảo em đi mà."

Yên nương tử nói: "Hai vợ chồng người ta đang cứu người giúp đời, ngươi nhúng mũi vào làm gì? Đồ đệ ta dạy ra không có kẻ không hiểu quy củ như vậy."

Mạnh Thiến Thiến thở dài.

Cô chỉ muốn nhân cơ hội nhìn thử vị hộ quốc kỳ lân trong truyền thuyết mà thôi.

Yên nương tử túm Mạnh Thiến Thiến lên xe ngựa.

Lục Uyên đến Uất gia không gặp người, từ Uất Tử Xuyên biết được Mạnh Thiến Thiến đến An Tế viện gặp Đàn Nhi, lập tức chạy đến An Tế viện.

Nhưng Uất Tử Xuyên ngốc nghếch lại dẫn nhầm đường.

Nam viên bắc chiết, đi đến thành đông.

"Chỗ này hình như là... An Tế đường."

Uất Tử Xuyên từng chữ nói.

Lục Uyên mặt lạnh, chỉ tấm biển trên đầu: "Ta thấy rồi! Uất Tử Xuyên ngươi cố ý đúng không?"

Uất Tử Xuyên suy nghĩ, giữa đi nhầm đường và trêu chọc, chọn cái sau, vì cái sau nghe có vẻ thông minh hơn.

Dù sao cũng không thừa nhận mình ngốc.

Lục Uyên muốn g.i.ế.c người.

Lần này Lục Uyên không để Uất Tử Xuyên dẫn đường nữa: "Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta."

"Ngươi không phải người hoàng thành."

"Còn ngươi?"

Uất Tử Xuyên: Ừ, hắn không phải.

Hai người vội vàng đến An Tế viện, lần này tìm đúng chỗ, nhưng Mạnh Thiến Thiến đã theo Yên nương tử về Thiên Cơ Các rồi.

Nhìn Lục Uyên mặt xám như tro, lòng Thìn Long đầy mây đen bỗng trở nên quang minh.

Lục Uyên mặt đen đi ra khỏi sân viện.

Đúng lúc này, Lục Kỳ cũng từ An Tế viện bước ra.

Khám bệnh cho trẻ em và bách tính đã kết thúc, Lục Kỳ đưa Công Tôn Lưu Oanh đeo khăn che mặt lên xe, giữ lễ nghi, cử chỉ đoan trang.

Một là hộ quốc kỳ lân, một là thiên mệnh chi nữ, ai thấy chẳng khen một câu tiên phu mỹ phụ?

"Xì."

Lục Uyên khinh bỉ phát ra tiếng, ung dung đi đến trước xe Lục Kỳ.

"Đi nhờ, không ngại chứ?"

Một đội quan sai lập tức xông lên, vây quanh Lục Uyên.

Lục Uyên không nhúc nhích mí mắt: "Nhỏ mọn thế?"

Lục Kỳ nén giận, bảo quan sai: "Các ngươi lui xuống trước."

"Tuân lệnh quận vương."

Mọi người lui ra.

Lục Kỳ nói với Lục Uyên: "Ngươi đến đây làm gì?"

Lục Uyên thản nhiên: "Không làm gì, buồn chán, đi dạo thôi."

Lục Kỳ nhíu mày.

Hắn không muốn cho Lục Uyên lên xe.

Nhưng nếu bỏ Lục Uyên ở đây, không biết về thái tử phủ sẽ bịa chuyện gì.

"Lên xe."

Lục Kỳ nói.

Lục Uyên không khách khí lên xe.

Lục Kỳ nhìn sâu vào Lục Uyên, cũng lên xe.

Hắn ngồi đối diện Lục Uyên, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lục Uyên nói: "Phụ vương ngươi không nói với ngươi sao?"

Lục Kỳ chằm chằm nhìn Lục Uyên: "Phụ vương nói ngươi là con của cố nhân, nhưng khi vào phủ ngươi lại xưng là con của phụ vương, vậy rốt cuộc câu nào là thật?"

Lục Uyên cong môi: "Ngươi hy vọng câu nào là thật?"

Lục Kỳ nheo mắt, bình tĩnh nói: "Ngươi là con phụ vương cũng được, không phải cũng được, ta không ngại thêm một huynh đệ."

Lục Uyên cười: "Ta vẫn thích ngươi gọi ta Lục tiên sinh hơn."

Lục Kỳ dừng lại, nói: "Nếu ngươi muốn ở lại phủ làm mưu sĩ, ngày sau ta nắm quyền, triều đường tất có một chỗ của ngươi."

Lục Uyên cười lớn: "Cảm ơn."

Lục Kỳ hỏi nửa ngày, câu trả lời của đối phương kín như bưng, ngay cả thái độ cũng khó lường.

"Ngươi là con ruột của thái tử sao?"

Lục Uyên đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt Lục Kỳ lạnh lẽo: "Ngươi có ý gì?"

Lục Uyên thản nhiên: "Tùy miệng hỏi thôi, không cần căng thẳng thế. Thật thì không giả được, giả thì không thật được, ngươi nói phải không?"

Lục Kỳ lạnh giọng: "Ngươi đang nghi ngờ huyết mạch của ta sao?"

Lục Uyên liếc nhìn: "Không được sao?"

Lục Kỳ lạnh lùng: "Ta khuyên ngươi đừng tự lượng sức mình, ta là hoàng tôn duy nhất của bệ hạ, nghi ngờ ta, chính là nghi ngờ cả hoàng thất Đại Lương, phụ vương có bảo vệ ngươi thế nào, trên người vẫn còn hoàng tổ phụ. Chỉ cần hoàng tổ phụ một câu, không ai bảo vệ nổi cái đầu ngươi."

Ánh mắt Lục Uyên chớp động.

Trên thái tử còn có Lương Đế.

Tiểu tử này là muốn nói với hắn, Lương Đế lớn hơn thái tử, hay muốn nói, quan hệ phụ tử giữa Lương Đế và thái tử không thân thiết như tưởng tượng?

Nếu là cái sau, tiểu tử này thật quá xảo quyệt.

Chẳng lẽ hắn luôn giả vờ ngu ngốc?

Lục Uyên cười: "Đừng lấy bệ hạ áp ta, ngươi làm cháu bệ hạ được bao lâu? Thái tử đã làm con bệ hạ mấy chục năm rồi, ngươi dựa vào cái gì nghĩ bệ hạ sẽ yêu ngươi hơn?"

Lục Kỳ kiêu ngạo: "Bởi vì ta là người kế thừa duy nhất của giang sơn Đại Lương."

Lục Uyên lười biếng dựa vào thành xe, há miệng nói: "Biết đâu ta cũng là."

Lục Kỳ khinh miệt: "Bằng ngươi?"

"Bệ hạ giá lâm—"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 429: Ông Cháu Gặp Mặt



Hoàng đế Lương đến rồi?

Lục Nguyên vén rèm xe lên.

Lúc này, xe ngựa của họ đã đến gần Thái Tử Phủ. Nghe tiếng thông báo của thái giám, các vệ sĩ ở cổng lập tức quỳ xuống hành lễ. Quản sự Giả như được gắn thêm cánh, vội vàng lao ra ngoài, quỳ sụp xuống trước xe ngựa của Hoàng đế Lương.

Xe ngựa của Lục Kỳ cũng dừng lại.

Do góc nhìn hạn chế, Lục Nguyên chỉ thấy một đôi hài rồng và một tay áo rộng thêu hoa văn long phượng.

Anh lại nhìn về phía bóng người đang quỳ dưới đất.

Tuổi của Hoàng đế Lương không còn trẻ, gần bằng Thái Thượng Hoàng, nhưng rõ ràng dáng vẻ của ngài cao lớn hơn, bước đi vững chãi và đầy uy lực.

Khi còn là Tần Vương, ngài đã được mệnh danh là "Vũ Vương" nhờ tài năng quân sự kiệt xuất.

Dù đứng từ xa, Lục Nguyên vẫn cảm nhận được khí chất uy nghiêm và sức mạnh toát ra từ ngài.

Hoàng đế Lương là một người tàn nhẫn.

Những biện pháp cứng rắn của ngài đã khống chế cả vùng Tây Nam suốt mấy chục năm. Những thủ lĩnh cát cứ kia, thực chất không phải tự xưng vương, mà là do Hoàng đế Lương chưa muốn tranh đoạt thiên hạ.

Nhưng một khi ngài quyết tâm xưng đế, có thế lực nào dám không quy phục?

Một người như vậy, lại trở thành bảo hộ của Thiên Cơ Các.

Lục Nguyên không dám tưởng tượng, nếu có thể giành được Hoàng đế Lương từ tay Thiên Cơ Các, thế lực của mình ở Tây Nam sẽ mạnh đến mức nào.

Lục Kỳ lúc này cũng không còn tâm trí đấu đá với Lục Nguyên, vội xuống xe yết kiến Hoàng đế.

Lục Nguyên cũng muốn đi theo.

Vừa nhô nửa người ra, anh đã bị Tịch Phong chặn lại.

Tịch Phong thở gấp, mồ hôi đầm đìa.

Lục Nguyên khẽ nhếch mép: "Thật trùng hợp, đại nhân Tịch Phong."

Tịch Phong nén lạnh giọng chất vấn: "Tại sao trốn khỏi ta?"

Lục Nguyên bình thản đáp: "Đại nhân, ngài võ công kém cỏi nên mới bị lạc, phụ lòng tin tưởng của Thái tử điện hạ, sao còn dám đổ lỗi cho ta?"

Tịch Phong bị chặn họng, đờ người: "..."

"Xin nhường."

Lục Nguyên đẩy cánh tay chắn trước mặt, thong thả bước xuống xe.

Tịch Phong tiến lên, lại lần nữa chặn anh: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Nguyên ngang nhiên nói: "Bệ hạ đến, ta phải đi bái kiến, nếu không sẽ bị quy tội bất kính."

Tịch Phong lạnh lùng: "Điện hạ dặn, không cho ngươi đến quấy rầy bệ hạ."

"Ta làm sao mà..." Lục Nguyên nói một nửa, bỗng ý vị nhìn Tịch Phong, "Hình như trước khi Thái tử điện hạ lên triều, ngài không biết tin bệ hạ sẽ đến Thái Tử Phủ nhỉ?"

Tịch Phong liếc anh một cái, lặng lẽ tránh sang.

Lục Nguyên nhìn về phía sau lưng hắn, cười khẽ: "Ôi, cha, ngài đến rồi."

Thái tử quát: "Đừng gọi bừa! Tịch Phong, đưa hắn về viện, canh chừng đừng để hắn ra ngoài!"

"Tuân lệnh!"

Tịch Phong khoanh tay đáp.

Thái tử quay vào phủ.

Lục Nguyên vừa định bước theo, thanh kiếm của Tịch Phong đã tuốt ra.

Lục Nguyên giật mình: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta?"

Tịch Phong bình tĩnh: "Nếu cần thiết."

Lục Nguyên hừ lạnh: "Lộng quyền à?"

Tịch Phong: "Điện hạ chỉ nói canh giữ ngươi, chưa nói phải là ngươi sống."

Lục Nguyên: "...Ngươi cãi chày cãi cối!"

Ở đây gây ồn ào quá sẽ không tốt cho ấn tượng đầu tiên, Lục Nguyên quyết định tạm thời giả vờ nghe lời.

Sau khi trở về sân viện của Thái tử, anh bị vây kín bởi một nhóm cao thủ, ngay cả đi vệ sinh cũng có người theo sát.

Chiêu bài từng dùng với Thương Vô Ưu, giờ lại quay về đ.â.m vào chính mình.

Lục Nguyên hiểu rõ Tịch Phong và những người khác đã quyết tâm canh giữ mình, hôm nay khó lòng gặp được Hoàng đế Lương.

Anh đứng dậy quay về.

Tịch Phong đi theo.

Lục Nguyên quay đầu, bất lực nhìn hắn: "Ta về phòng ngủ."

Tịch Phong dẫn theo ba đại nội cao thủ, tiến vào phòng Lục Nguyên.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Nguyên quét qua bốn người.

Phòng bị nghiêm ngặt như vậy, Lục Chiêu Ngôn sợ mình đến trước mặt Hoàng đế nói điều gì sao?

Lục Nguyên nằm xuống giường mềm.

"Kéo rèm."

Anh lạnh nhạt ra lệnh.

Tịch Phong kéo rèm xuống cho anh.

Hôm nay Hoàng đế Lương đến Thái Tử Phủ là để gặp Tử Ngọ tiên sinh.

Tử Ngọ tiên sinh vốn là người Vụ Sơn, đồng môn với Thần Nữ Miêu Cương, tài năng không kém cô ta.

Có Tử Ngọ tiên sinh, Đại Lương đã có Thần sứ của riêng mình.

Chỉ không ngờ, Tử Ngọ tiên sinh bị Lục Nguyên làm cho mệt lả, ngủ cả ngày lẫn đêm vẫn chưa tỉnh, không thể dậy gặp Hoàng đế.

Hoàng đế Lương không những không tức giận, ngược lại lập tức sai người mời thái y đến chẩn mạch.

"Chỉ là lao lực quá độ, nghỉ ngơi điều độ sẽ khỏi."

Thái y nói.

Hoàng đế Lương thở phào: "Vậy thì để tiên sinh nghỉ ngơi, trẫm sẽ đến thăm vào dịp khác."

Đã mấy ngày chưa gặp hoàng tôn duy nhất, sau khi rời viện Tử Ngọ tiên sinh, Hoàng đế Lương đến thư phòng của Lục Kỳ, kiểm tra bài vở và bảo Lục Kỳ viết một bài luận.

Lục Kỳ dù lưu lạc dân gian nhiều năm, chịu nhiều khổ cực, nhưng chưa từng bỏ học.

Cậu không chỉ tài hoa xuất chúng, thuộc làu Tứ Thư Ngũ Kinh, mà còn có kiến giải độc đáo về đại sự quốc gia, không khoa trương, toàn là chân lý.

Hoàng đế Lương rất hài lòng.

Trị quốc cần một người hiểu nỗi khổ của bách tính, và hoàng tôn của ngài chính là lựa chọn không thể tốt hơn.

Trời phù hộ Đại Lương.

"Những năm qua khổ cực rồi."

Hoàng đế Lương nói với Lục Kỳ.

Lục Kỳ khoanh tay, cung kính đáp: "Tất cả khổ cực của hoàng tôn đều là để một ngày phụ giúp hoàng tổ phụ và phụ vương, mọi thứ đều xứng đáng."

Hoàng đế Lương gật đầu: "Mẹ ngươi dạy ngươi rất tốt."

Lục Kỳ khẽ nói: "Những năm qua, mẹ thật sự vất vả."

Hoàng đế Lương quay sang Thái tử: "Mẹ của Kỳ nhi đến Thái Tử Phủ cũng đã lâu, ngươi tính sao?"

Thái tử nhìn Lục Kỳ, lại nhìn Hoàng đế: "Phụ hoàng ý là—"

Hoàng đế Lương bình thản nói: "Ý trẫm là gì, ngươi không hiểu sao? Trước mặt trẫm, đừng giả bộ nữa."

Thái tử im lặng.

Hoàng đế Lương nói: "Kỳ nhi là con trai duy nhất của ngươi, cũng là hoàng tôn duy nhất của trẫm. Trẫm định sau khi hắn thành thân, sẽ phong làm Hoàng Thái Tôn."

Lục Kỳ giật mình: "Hoàng tổ phụ!"

Hoàng đế Lương giơ tay ra hiệu bình tĩnh, tiếp tục nói với con trai: "Mẹ hắn tần tảo nuôi dạy Kỳ nhi, giờ hắn có thành tựu, không chỉ có trẫm thương yêu, ngươi cũng nên cho hắn thân phận đích tử chứ?"

Lục Kỳ nín thở.

Thân phận đích tử... Vậy là hoàng tổ phụ muốn phong mẹ làm Thái tử phi?

Hoàng đế Lương nói với Thái tử: "Trước ngày đại hôn của họ, quyết định việc này, để mẹ Kỳ nhi lấy thân phận Thái tử phi tiếp đãi sứ giả các nước."

Hoàng đế Lương là người chuyên quyền.

Việc ngài quyết định, không có chỗ để bàn cãi, dù là con trai ruột.

Đậu Thanh Y vừa bưng khay canh bổ đến cửa thư phòng, liền nghe được tin vui Hoàng đế Lương muốn phong mình làm Thái tử phi.

Nàng kích động suýt ngã khỏi bậc thềm.

Nàng sắp làm Thái tử phi rồi!

Nàng sắp làm Thái tử phi rồi!

"Nếu ngươi không có ý kiến, trẫm sẽ hạ chỉ ngay—"

Hoàng đế Lương chưa dứt lời, bên ngoài sân viện đột nhiên xôn xao.

Tiếp theo là tiếng hô hoán của gia nhân: "Cháy—viện Tử Ngọ tiên sinh cháy rồi—"

Nếu là viện khác cháy, gia nhân tuyệt đối không dám hô lớn.

Nhưng Tử Ngọ tiên sinh là khách quý của Hoàng đế, nếu có bất trắc, cả phủ Thái tử đều phải chịu tội!

Hoàng đế Lương nghe tin Tử Ngọ tiên sinh gặp nạn, lập tức đứng dậy, không ngoảnh lại bước ra khỏi viện.

Thái tử vội vàng theo sau.

Sự việc khẩn cấp, cả hai đều không để ý đến Đậu Thanh Y đứng bên.

Mãi đến khi Lục Kỳ ra khỏi phòng, nhìn thấy nàng, kinh ngạc hỏi: "Mẹ, sao mẹ ở đây?"

Đậu Thanh Y nhắm mắt, chỉ chút nữa thôi, sao lại xảy ra hỏa hoạn vào đúng lúc này—

Nàng tức giận, hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại, đáp: "Mẹ nấu canh bổ mang đến cho hai người, con cũng đi xem chuyện gì xảy ra đi."

"Vâng."

Lục Kỳ vội đi ngay.

Cậu cũng cảm thấy ngọn lửa này đến không đúng lúc, suýt nữa đã trở thành đích tử của Thái tử.

Dù có phải đích tử hay không cũng không ảnh hưởng đến việc kế thừa giang sơn, nhưng đích xuất vẫn khác biệt.

Ai mà không muốn có một thân phận hoàn hảo?

Viện Tử Ngọ tiên sinh ở ngay cạnh viện Lục Kỳ. Hôm qua cậu còn vui mừng vì được gần gũi tiên sinh, giờ lại hối hận.

Nếu ở xa hơn một chút, mẹ cậu đã thành Thái tử phi rồi.

Tiếc là những lời này, cậu chỉ có thể nghĩ trong lòng, nói ra chắc chắn sẽ khiến hoàng tổ phụ và phụ vương không vui.

Khi Hoàng đế Lương đến viện Tử Ngọ tiên sinh, ngài không nói hai lời, xông thẳng vào đám cháy.

"Bệ hạ—"

Dư công công biến sắc.

Lần đầu tiên trong đời, ông ta dám làm chuyện nghịch thiên, giơ tay kéo Hoàng đế.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Hoàng đế Lương là người luyện võ, phản ứng của ngài sao một hoạn quan có thể so bì?

Đừng nói là ông ta, ngay cả đại nội cao thủ đi theo cũng không kịp ngăn cản.

Bóng dáng Hoàng đế Lương lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.

"Hoàng tổ phụ—"

Lục Kỳ thấy vậy, cũng liều mạng xông vào, bị hai đại nội cao thủ chặn lại.

Lục Chiêu Ngôn bình tĩnh nhìn đám khói đen cuồn cuộn, không hấp tấp, mà chỉ hạ lệnh cho gia nhân dập lửa một cách có trật tự.

"Phụ vương, hoàng tổ phụ đã vào trong rồi..."

Lục Kỳ sốt ruột nói, "Cho con vào cứu hoàng tổ phụ đi!"

Lục Chiêu Ngôn không trả lời.

Ngài cảm thấy đám cháy này có gì đó không ổn.

Bề ngoài cháy dữ dội, nhưng không thấy ai bị thương.

"Tử Ngọ tiên sinh đâu?"

Ngài hỏi.

"Ở... đây..."

Một lão giả nằm trên đất, run rẩy giơ tay lên.

Mọi người quay lại nhìn, đều sửng sốt.

Tiên sinh... không ở trong đám cháy?

Tử Ngọ tiên sinh cũng ngơ ngác.

Ông đang ngủ ngon, bỗng bị lạnh đánh thức, mở mắt thấy mình nằm trên bãi cỏ.

Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tiếng kêu của ông bị lấn át.

Nếu không phải Thái tử hỏi, mọi người im lặng, có hét ra m.á.u cũng không ai nghe thấy...

Lục Kỳ nhanh chóng đi tới, đỡ Tử Ngọ tiên sinh dậy: "Tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Phù~ phù~"

Tử Ngọ tiên sinh đã ngủ lại.

Lục Kỳ: "..."

Hoàng đế Lương sau khi xông vào viện, phát hiện ngọn lửa không dữ dội như tưởng tượng, chỉ cháy ở hai nhà kho bên cạnh và mấy gian phòng trống.

Ầm!

Từ phòng Tử Ngọ tiên sinh vang lên tiếng nổ lớn, như có vật gì đó đổ sập.

"Tiên sinh!"

Hoàng đế Lương đá tung cửa, xông vào.

Bàn ghế và tủ trong phòng đều cháy, nhưng vì là lửa lớn, khói lại không nhiều.

Hoàng đế Lương lúc này cũng không kịp nghĩ ngợi về sự bất thường của đám cháy.

Ngài nhìn thấy một bóng người bị cột nhà gãy đè lên.

"Tử Ngọ tiên sinh!"

Ngài chạy tới, đỡ người đó lên.

Khuôn mặt người này đen nhẻm, không nhận ra nguyên hình.

Nhưng khi Hoàng đế Lương ôm vào lòng, ngài lập tức nhận ra điều bất thường.

Đây không phải Tử Ngọ tiên sinh!

Mà là một thanh niên trẻ tuổi!

Hoàng đế Lương lại nhìn lên đầu hắn.

Quả nhiên, tóc vẫn đen nhánh, buộc cao, rõ ràng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Hoàng đế Lương nhíu mày: "Ngươi là ai? Tử Ngọ tiên sinh đâu?"

Chàng trai trẻ trong lòng ngài từ từ mở mắt.

Phải miêu tả đôi mắt ấy thế nào?

Sâu thẳm như vực thẳm vô tận, lại đầy bi thương và đau khổ.

Hoàng đế Lương bỗng giật mình.

Chàng trai yếu ớt mở miệng, giọng khàn đặc: "Ta sắp c.h.ế.t rồi sao... sao ta lại thấy... ông nội trong mơ của ta..."

Hoàng đế Lương nghe mà hoang mang.

Đứa trẻ này, chắc bị thương nên nói nhảm rồi.

Ngài vội đỡ chàng trai dậy: "Trẫm đưa ngươi ra ngoài!"

Chàng trai vừa đứng lên, lại quỵ xuống.

"Chân... chân ta... không cử động được..."

Hoàng đế Lương là hoàng đế, bách tính Đại Lương đều là con dân của ngài.

Ngài không thể bỏ mặc.

Ngài liếc nhìn xung quanh, thấy một thùng nước đầy, liền tạt ầm ầm lên người chàng trai.

Sau đó, ngài ôm chàng ta, nghiêm nghị bước ra khỏi viện.

Dư công công thấy Hoàng đế Lương bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm: "Bệ hạ! Tử Ngọ tiên sinh ở ngoài... ngài... à... đây là..."

Dư công công nhìn thấy chàng trai trẻ được Hoàng đế bế ra, vội hô: "Người đâu!"

Hai đại nội cao thủ tiến lên, định đỡ lấy chàng trai.

Không ngờ, chàng ta lại nắm chặt vạt áo Hoàng đế.

Hoàng đế Lương là võ tướng, thân hình vạm vỡ, không sợ mệt, nhưng ngài là hoàng đế!

Đứa nào dám vô lễ như vậy?

"Ông nội..."

Dư công công "hổ" thân run lên!

Muốn c.h.ế.t sao?

Gọi ai là ông nội?

Hoàng đế là ông nội của ngươi à?

Thái tử siết chặt tay.

Ngài biết mà...

Tên này không có ý tốt...

Vị Thái tử ôn hòa cả đời, giận đến mức trong lòng chửi thề.

Hoàng đế Lương định đặt chàng trai xuống, nhưng Lục Nguyên nhất quyết không buông.

Thái tử chỉ có thể nén giận, đi về phía Hoàng đế.

Lúc này, Lục Kỳ cũng nhận ra Lục Nguyên, mắt run lên: "Sao lại là hắn?"

Đậu Thanh Y hỏi: "Hắn là ai?"

Lục Kỳ đáp: "Hắn là 'con của cố nhân' mà phụ vương nhắc đến."

Đậu Thanh Y không tin: "Cái gì?"

Thái tử quát Lục Nguyên: "Buông ra!"

Hoàng đế Lương nhíu mày: "Sao ngươi hung dữ vậy?"

Lục Nguyên yếu ớt nhìn Thái tử, thều thào: "Cha... con vừa... thấy ông nội... giống hệt trong mơ..."

Hoàng đế Lương nhìn Lục Nguyên, lại nhìn Thái tử: "Hắn gọi ngươi là cha?"

Thái tử vội nói: "Phụ hoàng, xin nghe con giải thích."

Hoàng đế Lương chuyên quyền, không nghe.

Ngài cúi xuống hỏi Lục Nguyên: "Hắn là cha ngươi?"

Lục Nguyên gật đầu yếu ớt: "Nhưng ngài không nhận con."

Thái tử: "...!!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 430: Sự Cưng Chiều Của Hoàng Đế Lương



Lục Chiêu Ngôn có miệng khó nói... mà cũng không thể nói. Vị phụ hoàng chuyên quyền của ngài đã trực tiếp đưa người về sân viện của mình, lại triệu thái y đến chữa trị cho Lục Nguyên.

Thái y vừa bắt mạch xong cho Tử Ngọ tiên sinh, chưa kịp ngồi ấm chỗ trên xe ngựa, đã bị lôi xuống ngay.

"Chuẩn bị cho hắn một gian phòng."

Hoàng đế Lương ra lệnh.

Lục Chiêu Ngôn chỉ về phía phòng của Lục Nguyên: "Gian này."

Hoàng đế Lương bế Lục Nguyên vào phòng, đặt anh lên... một chiếc giường cứng và lạnh lẽo.

Giả quản sự chạy theo sau, nhìn thấy chiếc giường này, suýt ngất xỉu.

Hôm qua, để lấy lòng vị tiểu gia này, ông ta đã lót đến năm lớp đệm mềm mại nhất trong phủ!

Ai có thể nói cho ông ta biết, đệm ông ta bày đâu rồi?!

Hoàng đế Lương sầm mặt.

Lục Nguyên ủ rũ nói: "Không sao đâu, có chỗ che mưa che nắng, con đã mãn nguyện rồi."

Lục Chiêu Ngôn muốn đánh người...

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế Lương quét qua từng người, ngay cả Lục Kỳ chẳng liên quan cũng bị liếc một nhát.

Lục Kỳ ngơ ngác.

May là lúc này, thái y đã đến.

Thái y vội vàng chạy tới, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, hành lễ với Hoàng đế Lương: "Bệ hạ."

Dư công công bưng ghế mời Hoàng đế Lương ngồi.

Hoàng đế Lương nói với thái y: "Khám cho đứa trẻ này."

Thái y liếc nhìn chàng trai trẻ nằm trên giường, trong mắt thoáng chút kinh ngạc, cung kính đáp: "Tuân lệnh."

Ông ta đi thẳng đến giường, nhìn khuôn mặt đen nhẻm hỏi: "Công tử, có chỗ nào khó chịu không?"

Lục Nguyên yếu ớt nói: "Hơi tức ngực, khó thở."

"À."

Thái y gật đầu suy nghĩ, bắt mạch cho Lục Nguyên, lại kiểm tra toàn thân, "Có vài vết thương ngoài da và va đập, không có nội thương hay thương tích nguy hiểm. Ngoài ra, xem mạch cũng không có vấn đề gì lớn, có lẽ do hít phải khói, tổn thương phổi. Tôi sẽ kê đơn thuốc, công tử uống ba ngày sẽ đỡ. Chỉ cần nhớ, không được lao lực, tránh gió, ăn uống cũng cần chú ý, tôi sẽ ghi rõ trong đơn."

Lục Nguyên dùng ánh mắt cảm ơn.

Thái y không nỡ: "Công tử nghỉ ngơi nhiều, mấy ngày này cố gắng ít nói."

Lục Nguyên gật đầu biết ơn.

Cả phòng, chỉ có Lục Chiêu Ngôn hiểu rõ bản tính của Lục Nguyên.

Nhưng lúc này, người quyết định không còn là ngài nữa.

Mà là vị phụ hoàng chuyên quyền của ngài.

Hoàng đế Lương nhìn Lục Chiêu Ngôn, bắt đầu tính sổ: "Hắn không nói được, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Lục Chiêu Ngôn thở dài.

Sự việc diễn biến đến mức này, ngài không ngờ tới.

Ngay từ ngày đầu gặp mặt, ngài đã phát hiện tiểu tử này gan lớn mật lớn, có tới tám trăm mưu kế.

Dù vậy, ngài vẫn đánh giá thấp năng lực của hắn.

Chỉ một lúc không để ý, hắn đã gây ra chuyện động trời.

Ngài thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không xong.

Thừa nhận, tiểu tử này có cha, dù cha hắn chẳng ra gì.

Nhưng nếu không thừa nhận, hắn lại phạm tội khi quân—

Là bị c.h.é.m đầu đấy.

Lục Chiêu Ngôn tức đến nghiến răng.

Tiểu tử này, cái tài vô lại này học từ ai vậy?

"Hoàng tổ phụ!"

Khi Lục Chiêu Ngôn đang tiến thoái lưỡng nan, Lục Kỳ với khí phách hiên ngang bước vào phòng.

Lục Kỳ nhìn Lục Nguyên trên giường như sắp chết, nghĩ đến cuộc trò chuyện trên xe ngựa, nghiêm túc nói: "Hắn không phải con của phụ vương, mà là con của một cố nhân."

"Con của cố nhân?" Hoàng đế Lương lại nhìn Lục Chiêu Ngôn.

Lục Kỳ cũng nhìn Lục Chiêu Ngôn: "Phụ vương, không phải ngài đã nói với con sao? Hắn là con của một cố nhân của ngài."

Lục Nguyên khịt mũi, ấm ức quay mặt đi.

Hoàng đế Lương lạnh giọng: "Ngươi không muốn nhận con trai mình đến vậy sao?"

Giả quản sự vừa bưng nước vào, bị uy phong của Hoàng đế dọa đến suýt đánh rơi chậu.

Không trách ông ta làm việc không vững, chỉ là khí thế của Hoàng đế Lương quá mạnh.

Ngày xưa ngài nam chinh bắc chiến, bình định Tây Nam, một mình đối mặt với sự nhòm ngó của các nước, không có chút thủ đoạn sao được?

Giả quản sự lấy lại bình tĩnh, như kẻ trộm, lén lút bưng chậu nước đi vòng sau lưng Hoàng đế đến giường, khẽ nói với Lục Nguyên: "Thiếu gia, nô tài lau mặt cho ngài."

Xuất sắc trong việc theo gió xoay chiều, quả là Giả quản sự.

Lục Nguyên mặt đen.

... Thật sự đen, bị khói ám.

Giả quản sự thấy hắn không phản đối, vắt khăn lau mặt cho hắn.

Ban đầu Lục Kỳ nghĩ, có thêm một huynh đệ cũng không sao, nhưng lúc này, thấy đối phương dám giở thủ đoạn ngay trước mặt mình, liền biết hắn không đơn giản.

Không thể để phụ vương nhận tiểu tử này.

Cậu quay ra nhìn cửa.

Đậu Thanh Y gật đầu với cậu.

Lục Kỳ nói: "Hoàng tổ phụ, phụ vương yêu thương con cái, nếu hắn thật sự là con của phụ vương, con nghĩ phụ vương sẽ không không nhận. Nhưng dù là con của cố nhân, Kỳ nhi nguyện kết nghĩa huynh đệ với hắn, lỗi hôm nay của hắn, Kỳ nhi xin chịu thay."

Câu nói này bề ngoài là cho Lục Nguyên bước xuống, nhưng thực chất là buộc tội hắn.

Lục Nguyên không ăn chiêu này, quay đầu chất vấn: "Một kẻ huynh đệ kết nghĩa, kiểu đ.â.m sau lưng à?"

Nói xong, không quên ho dữ dội hai tiếng.

Hoàng đế Lương nhíu mày: "Không bảo ngươi ít nói sao?"

Lục Nguyên ấm ức: "Con cũng không thể để người ta bắt nạt chứ... cha không nhận con... chú cũng không muốn con... còn muốn người ta đánh c.h.ế.t con..."

Giả quản sự run rẩy.

Hoàng đế Lương lạnh giọng: "Chú nào?"

Lục Nguyên nhìn ra cửa: "Chú đó."

Minh Vương đang phe phẩy quạt xem náo nhiệt: "...!!"

Chết tiệt!

Lửa cháy đến thân mình!

Hoàng đế Lương giận dữ: "Vào đây ngay!"

Minh Vương mặt mày tiu nghỉu bước vào: "Phụ hoàng."

Hoàng đế Lương uy nghiêm hỏi: "Ngươi tự khai, hay đợi đánh xong rồi khai?"

Minh Vương bất mãn: "Sao với nhị ca lại không thế?"

Lục Chiêu Ngôn: "Ngươi chịu đòn."

Minh Vương: "..."

Minh Vương không có gan như Lục Chiêu Ngôn. Lục Chiêu Ngôn bề ngoài là hoàng tử thứ hai ít nổi bật, nhưng cũng là người duy nhất trong sáu anh em chưa từng bị phụ hoàng đánh.

Không ai biết Lục Chiêu Ngôn làm thế nào.

Nhưng Minh Vương thì không thể.

Minh Vương khai ra toàn bộ quá trình quen biết Lục Nguyên.

Trước mặt phụ hoàng, hắn không dám nói dối một câu.

Giả quản sự đã quỳ sụp xuống, run như cầy sấy.

Minh Vương khai xong, trừng mắt nhìn Lục Nguyên đang hả hê: "Phụ hoàng, tiểu tử này nhìn đã không đứng đắn, hắn cố ý nhảy vào xe ngựa của nhị ca, rõ ràng đã dò la hành tung của nhị ca."

Hoàng đế Lương bực mình: "Hắn muốn nhận cha, dò la hành tung của cha mình có gì sai?"

Trong mắt Hoàng đế Lương, kẻ mạnh mới tồn tại. Có thể dò được hành tung của Thái tử là bản lĩnh.

Minh Vương bó tay với phụ hoàng: "Vậy hắn phóng hỏa thì sao? Phụ hoàng mắt sáng như đuốc, không lẽ không nhìn ra ngọn lửa đó là do hắn gây ra? Hắn rõ ràng là cố ý! Hắn giả làm Tử Ngọ tiên sinh dụ phụ hoàng vào cứu, ai biết hắn toan tính gì?"

Hoàng đế Lương nói: "Hắn chỉ là một đứa trẻ không cha, hắn có thể toan tính gì? Không phải các ngươi không nhận hắn, hắn đâu đến nỗi dùng kế khổ nhục?"

Minh Vương sốt ruột: "Phụ hoàng! Ngài chỉ có một hoàng tôn thôi!"

Hoàng đế Lương nổi giận: "Ý ngươi là trẫm không xứng có hai hoàng tôn?"

Minh Vương muốn nổ tung vì phụ hoàng.

Phụ hoàng phần lớn thời gian là người sáng suốt, nhưng đôi lúc lại chuyên quyền đến mức điên rồ.

Kinh nghiệm đau thương nhiều năm nhắc nhở Minh Vương, tranh cãi tiếp chỉ chuốc thêm đòn.

Hắn quay sang Lục Chiêu Ngôn: "Nhị ca, ngươi nói đi! Hắn có phải con ngươi không?"

Lục Chiêu Ngôn thở dài: "Là."

Minh Vương bị huynh trưởng phản bội: "...!!"

Ta vì ngươi xông pha chiến đấu với phụ hoàng, ngươi lại bảo toàn mình bỏ rơi đệ!

Lục Chiêu Ngôn, ngươi c.h.ế.t đi! Chết đi!

Thế giới này chỉ có Minh Vương bị thương.

Lục Chiêu Ngôn vỗ vai Minh Vương, chân tình nói: "Ta biết em vì ta tốt, hắn xuất hiện quá khéo, em muốn ta điều tra rõ rồi mới nhận, là không muốn hoàng thất bị nhầm lẫn huyết thống."

Minh Vương run lên.

Lục Chiêu Ngôn, đồ vô liêm sỉ—

Hắn hiểu tại sao trong các huynh đệ, chỉ có nhị ca chưa từng bị đánh.

Không phải vì nhị ca yếu, phụ hoàng không nỡ, mà là tên khốn này quá xảo quyệt!

"Phụ hoàng nghe con giải thích—"

Minh Vương giơ tay về phía Hoàng đế Lương, bị hai đại nội cao thủ khiêng đi trong tuyệt vọng.

Lục Nguyên nhướng mày.

Ồ.

"Cha hoang" không tồi đấy.

Lục Nguyên đã được rửa sạch lớp bụi than, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như ngọc.

Hoàng đế Lương ngồi bên giường, không rời mắt khỏi hắn, rất hài lòng với người cháu đột nhiên xuất hiện này.

Ai bảo giang sơn Đại Lương không người kế thừa?

Ai bảo hoàng thất Đại Lương suy yếu?

Đây không phải có hai hoàng tôn rồi sao?

Lục Kỳ vừa nhận Thái tử, thời gian ở cùng Hoàng đế Lương chưa lâu, hiểu biết về ngài chủ yếu qua nghe đồn.

Nhân từ, lễ độ, võ tướng xuất thân, quyết đoán...

Nhưng, không nghe nói ngài thích nhận cháu đến thế...

"Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hoàng đế Lương hỏi Lục Nguyên.

Lục Nguyên cứ nhìn chằm chằm Hoàng đế Lương.

Hoàng đế Lương chợt nhớ: "Quên mất cháu phải ít nói. Đừng sợ, cháu yên tâm ở lại phủ, khi khỏe, trẫm sẽ triệu cháu vào cung."

Lục Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Hoàng đế Lương không cho đi.

Hoàng đế Lương cao tám thước, hùng dũng hơn Lôi Thiên Phủ ở phong thủy hồ điếu, người thường thấy ngài đa phần là kính sợ hơn thân thiết.

Ngay cả Lục Kỳ được mệnh danh là "kỳ lân hộ quốc", trước mặt ngài cũng là quân thần trước, ông cháu sau.

Hoàng đế Lương lần đầu tiên bị ai đó kéo áo một cách ngang ngược như vậy.

Lạ thật.

Ngài chưa từng nuôi dạy con cái, tuổi già bỗng dưng nảy sinh tình yêu thương, học theo các lão đại thần, xoa đầu Lục Nguyên.

Rồi... xoa đỏ luôn.

Lục Nguyên vừa suýt bị tróc da trán, vừa nhìn Hoàng đế Lương đầy mong đợi.

Hoàng đế Lương ngượng ngùng, ho khan: "Trẫm đến thăm cháu cũng được."

Lời này vừa ra, cả phòng sững sờ.

Lục Kỳ càng há hốc mồm.

Cậu là hoàng tôn đầu tiên, Hoàng đế Lương cũng chưa từng nói sẽ đến thăm.

Minh Vương bị khiêng đi, ôm chặt cây trong sân: "Không thể nào... phụ hoàng bị tà ám rồi... mau gọi quốc sư đến... phụ hoàng bị quỷ nhập..."

Hoàng đế Lương là bậc đế vương tối cao, không thể quá cưng chiều một đứa trẻ.

Ngài định đi.

Ngài nhìn Lục Nguyên lần cuối.

Không nhịn được, lại nhìn thêm.

Hai lần.

Hừm, đứa trẻ này, thật đáng yêu.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 431: Sự Cưng Chiều Độc Đoán



Ánh mắt Hoàng đế Lương dừng lại trên trán Lục Nguyên đang hơi ửng đỏ.

Ngài muốn xoa xoa.

Rồi, trán Lục Nguyên càng đỏ hơn.

Hoàng đế Lương nhìn vầng trán càng lúc càng đỏ dưới tay mình, có chút ngượng ngùng.

Không thể xoa nữa, nếu không cháu trai sẽ thành ông Thọ rồi.

Ngài chuyển sang vuốt đầu cháu.

Xoẹt.

Một nắm tóc Lục Nguyên bị giật phăng.

Lục Nguyên: "Ông nội, cháu chưa muốn hói..."

Hoàng đế Lương tiếc nuối rút tay về, không nhịn được, lại muốn vuốt tiếp.

Lục Nguyên nghiêm nghị trừng mắt.

Minh Vương đang ôm chặt cây, giãy giụa chống lại hai đại nội cao thủ, hét lớn: "Phụ hoàng! Hắn trừng mắt ngài! Mau móc mắt hắn ra—"

Hoàng đế Lương ném chiếc dép về phía hắn.

Bốp!

Minh Vương bị trúng một dép vào má phải.

Đại nội cao thủ khôn ngoan buông tay.

Minh Vương đờ người một giây, rồi ngã bịch xuống đất.

Lục Nguyên sau nửa năm chăm sóc lão thái quân, đã tích lũy kinh nghiệm phong phú, nên so với "cha hoang" Lục Chiêu Ngôn, việc lấy lòng Hoàng đế Lương lại dễ dàng hơn.

Lúc này, có nên lấy ra tín vật Thái Thượng Hoàng cho không?

Không được, quá rủi ro.

Tín vật đó thật hay giả, có tác dụng gì, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng không dám chắc.

Hơn nữa Hoàng đế Lương đã nhận mình, không cần làm chuyện thừa.

Đợi khi thân phận cháu giả bị lộ, hãy dùng tín vật để cầu một cơ hội sống.

Chỉ trong chớp mắt, Lục Nguyên đã cân nhắc xong lợi hại, vạch ra đường lui, không còn lo lắng, nhắm mắt ngủ!

Trước khi ngủ, hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y Hoàng đế Lương để ngài không giật tóc nữa.

Cả phòng kinh ngạc, im phăng phắc.

Lục Chiêu Ngôn nói với mọi người: "Lui hết đi."

Lục Kỳ nhíu mày nhìn Lục Nguyên, bất mãn rời khỏi phòng.

Giả quản sự run rẩy nhìn Lục Chiêu Ngôn: "Điện hạ..."

Lục Chiêu Ngôn nói: "Trước mặt bệ hạ không nên có máu, tạm tha mạng ngươi, phạt bổng một năm, tự đi nhận trượng."

Giả quản sự lạy tạ: "Đa tạ điện hạ bất sát chi ân! Đa tạ điện hạ bất sát chi ân!"

Trời ơi, thiếu gia thật sự nhớ dai.

Minh Vương điện hạ và hắn, thiếu gia không buông tha ai cả...

Sau chuyện này, Giả quản sự không dám khinh thường Lục Nguyên nữa, ngay cả lời dụ dỗ của Đậu Thanh Y cũng quên sạch.

Đùa sao được, Hoàng đế Lương còn minh mẫn, Thái tử đang độ sung sức, nếu đắc tội vị sát tinh này, không biết có sống tới ngày quận vương đăng cơ không.

Giả quản sự vội vã đi nhận trượng.

Gia nhân ngơ ngác.

Thấy người vội nhận lương, chưa thấy ai vội nhận trượng bao giờ.

Lục Chiêu Ngôn trở về phòng mình.

Tịch Phong quỳ một gối, dâng kiếm lên: "Thuộc hạ thất chức, xin điện hạ xử tử."

Lục Chiêu Ngôn đi qua bên hắn, ngồi xuống ghế: "Thôi đi, ngay cả phụ hoàng còn bị hắn lừa, ngươi không trông được hắn cũng không lạ."

Tịch Phong nói: "Đa tạ điện hạ bất sát chi ân."

Lục Chiêu Ngôn nói: "Đứng lên đi."

"Tuân lệnh."

Tịch Phong cất kiếm.

Tịch Phong tuy do Hoàng đế Lương phái đến, nhưng ngài không có thói quen giám sát con trai, nên từ khi nhận chủ, hắn đã là người của Lục Chiêu Ngôn.

Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Kể lại chuyện hôm nay đi."

Tịch Phong suy nghĩ, hỏi: "Thuộc hạ nên gọi hắn thế nào?"

Việc Hoàng đế nhận cháu lan nhanh hơn tuyết rơi, nhưng Tịch Phong cũng biết, điện hạ chưa nhận hắn làm con.

Nhắc đến chuyện này, Lục Chiêu Ngôn cũng đành bất lực, thở dài: "Gọi là thiếu gia đi."

"Tuân lệnh." Tịch Phong kể lại việc Lục Nguyên ra phủ: "Thiếu gia chán trong phủ, nói muốn ra ngoài dạo chơi, giữa đường hắn đi mua bánh quế, một cái chớp mắt thuộc hạ đã lạc mất."

Lục Chiêu Ngôn không trách Tịch Phong, mà nói: "Có thể khiến ngươi lạc, võ công hắn không yếu."

Tịch Phong theo Hoàng đế Lương nhiều năm, tiếp xúc không ít với các hoàng tử.

Bề ngoài, Thái tử là người ít giống Hoàng đế Lương nhất, vì ngài dũng mãnh, còn Thái tử không luyện võ, là người yếu ớt nhất.

Nhưng từ khi đến Thái Tử Phủ, Tịch Phong thấy ở Thái tử nhiều nét của Hoàng đế Lương.

Lục Chiêu Ngôn nói: "Ta biết rồi, ngươi lui đi."

Tịch Phong hỏi: "Thuộc hạ có tiếp tục theo thiếu gia không?"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Hắn không muốn ngươi theo, hôm nay trước mặt phụ hoàng đã lôi ngươi ra rồi."

Tịch Phong nghĩ đến Giả quản sự và Minh Vương bị thiếu gia trừng trị, nếu hắn thật sự muốn thoát khỏi mình, có trăm phương ngàn kế.

"Tuân lệnh."

Tịch Phong đến đứng ngoài phòng Lục Nguyên.

Hoàng đế Lương đang ở trong.

Cửa hé mở.

Theo quy củ, hắn phải bái kiến Hoàng đế trước.

Đúng lúc hắn đứng ngoài khe cửa định khoanh tay, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hóa đá!

Thuốc của Lục Nguyên đã sắc xong, không phải đơn của thái y, mà là thuốc bổ phủ y nấu.

"Không uống."

Lục Nguyên quay mặt đi, giọng khàn đặc.

"Ngỗ nghịch!"

Hoàng đế Lương trừng mắt, "Không uống thuốc, bao giờ mới khỏe?"

Hoàng đế Lương vốn dáng vóc uy nghi, ngày thường không nổi giận cũng đủ khiến người ta sợ, một khi nghiêm khắc lại càng kinh hồn.

Nào ngờ Lục Nguyên chẳng sợ chút nào, "hừ" một tiếng kiêu ngạo, quay lưng lại, để nguyên cái gáy cho Hoàng đế Lương!

Hoàng đế Lương: ... Cái gáy cháu trai thật đáng yêu.

Chiêu không uống thuốc của Lục Nguyên dùng với Lục Chiêu Ngôn được, nhưng với Hoàng đế Lương thì không.

Ngài chuyên quyền, ngài bảo uống thuốc thì phải uống.

Dùng uy thiên tử...

Nhìn cái gáy cháu trai, uy không lên nổi.

Ngài vẫy tay gọi Dư công công.

Dư công công lén lút tiến lên, khẽ hỏi: "Bệ hạ có chỉ dụ gì?"

Hoàng đế Lương cũng hạ giọng: "Ngươi đã có cháu chưa?"

Dư công công: "Tiểu nhân là hoạn quan."

Hoàng đế Lương: "Trẫm mới làm hoàng đế."

Dư công công giải thích: "Tiểu nhân đến Tần vương phủ lúc đó đã bị hoạn rồi."

Hoàng đế Lương hỏi kỳ lạ: "Tần vương phủ có quy củ này sao?"

Dư công công vội nói: "Không có, tiểu nhân vốn bị bán vào cung, là lão Tần vương cứu tiểu nhân."

Hoàng đế Lương gật gù: "Hình như có chuyện này."

Dư công công lại nói: "Nhưng tiểu nhân có một đứa cháu họ."

Hoàng đế Lương hỏi: "Cháu ngươi uống thuốc không?"

Dư công công lắc đầu: "Không uống, phải đút."

"Đút?" Hoàng đế Lương nhíu mày, "Nó không có tay sao?"

Dư công công cười ngượng: "Có."

Cháu họ hắn mới ba tuổi.

Trẻ ba tuổi uống thuốc đắng, không đút sao được?

Hoàng đế Lương nghiêm mặt nhìn Lục Nguyên: "Trẫm hỏi lần cuối, uống thuốc không?"

Lục Nguyên không thèm nhấc mí mắt.

Ánh mắt Hoàng đế Lương dần lạnh: "Nếu không uống, trẫm sẽ—"

Dư công công tim đập chân run.

Không lẽ, cháu vừa nhận đã định c.h.é.m đầu?

Tiểu chúa ơi, ngài tỉnh táo chút đi!

Hoàng đế Lương không như Thái Thượng Hoàng nhà Chu, ngài sát phạt quyết đoán, không hề nương tay, sao ngài dám trái lệnh?

"Bệ hạ..." Dư công công quỳ sụp, xin Hoàng đế nguôi giận.

Chỉ nghe Hoàng đế Lương quát Lục Nguyên: "Trẫm đút cho!"

Dư công công: "..."

Lục Nguyên: "..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back