Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 422: Người Phụ Nữ Của Hắn



Tịch Phong vào cung báo tin Tử Ngọ tiên sinh xuất sơn cho Lương Đế, trong khi Lục Chiêu Ngôn và những người khác đưa tiên sinh về thái tử phủ.

Khi sắp xếp chỗ ở cho Tử Ngọ tiên sinh, Lục Chiêu Ngôn định dành cho ông một khu viện lặng yên, thanh nhã nhất, nào ngờ tiên sinh từ chối.

Ông ta không cần yên tĩnh, ông ta muốn cái lớn nhất.

Có thể trồng hoa, trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi trâu, nuôi lừa.

Giả quản sự mặt mày khó đăm đăm: "Đây là muốn b**n th** tử phủ thành trang trại sao?"

Lục Chiêu Ngôn nghiêm mặt: "Đi sắp xếp đi."

"Vâng, vâng!"

Giả quản sự cảm thấy vị tiên sinh này thật khó chiều.

Thái tử điện h* th*n chinh mời về, đã đủ mặt mũi rồi, đến phủ lại còn kén chọn.

Trong phủ không thiếu mưu sĩ, chưa có ai ngang ngược như thế.

Bụng bảo dạ là một chuyện, việc cần làm vẫn phải làm.

Trước đây đắc tội với một tên sát tinh, giờ chỉ mong lập nhiều công chuộc tội, để giữ vững địa vị.

Nghĩ đến đây, Giả quản sự oán hận liếc Lục Uyên một cái, rồi ngoan ngoãn đi chọn viện.

Giữa đêm khuya, đi quanh thái tử phủ một vòng lớn, Tử Ngọ tiên sinh chỗ này không ưng, chỗ kia không vừa ý, khi thì chê viện nhỏ, khi thì chê thiếu ánh nắng, lại còn bảo phong thủy không hợp.

Phong thủy... phong cái rắm!

Giả quản sự nghiến chặt răng.

Tử Ngọ tiên sinh: "Kỳ thực, viện của thái tử điện hạ cũng không tệ."

Lục Uyên: "Lão đầu, lại muốn xuống núi rồi sao?"

Tử Ngọ tiên sinh vuốt mái tóc bị gió thổi rối bù: "Viện phía đông cũng được."

Viện phía đông gần với viện của Lục Kỳ, giữa hai viện có chung một khu vườn nhỏ.

Giả quản sự lẩm bẩm: "Ở cạnh điện hạ, ngài này..."

Thật là được voi đòi tiên.

Điện hạ sắp đại hôn, cưới đại tiểu thư Thiên Cơ Các, thiên mệnh chi nữ.

Người ta phượng hoàng song phi, một lão già chạy vào hóng hớt làm gì?

Giả quản sự lầm bầm... à không, tươi cười đi sắp xếp.

Mọi việc đã xong, Lục Kỳ cũng định về viện của mình.

"Phụ vương, đêm đã khuya, xin người nghỉ ngơi sớm."

Hắn cung kính hành lễ cáo lui.

Thấy Lục Uyên không nhúc nhích, vì lịch sự, hắn cũng chắp tay với Lục Uyên: "Tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm, không biết tiên sinh ở viện nào, Kỳ nhi xin tiễn tiên sinh."

Không phải vì thân phận thấp kém phải cúi đầu trước mưu sĩ trong phủ, mà là phụ vương lấy mình làm gương, kính trọng hiền tài, làm con tất nhiên phải noi theo.

Lục Uyên nhàn nhã ngồi trên ghế trong thư phòng, liếc hắn một cái: "Tiễn cái gì, ta ở đây."

Lục Kỳ sửng sốt, nhìn Lục Uyên không tin nổi, lại nhìn sang phụ vương bên cạnh.

Chưa đợi Lục Chiêu Ngôn mở miệng, Lục Uyên hừ một tiếng: "Ta không quan tâm, ta ở đây, mẹ ta nói thế."

Mẹ ngươi nói gì? Mẹ ngươi nói gì?

Thằng nhóc này nói dối không cần suy nghĩ.

Lục Uyên ngước nhìn trời, đường lớn thênh thang, mỗi người một lối, tóm lại một chữ: Lì!

Lục Chiêu Ngôn bóp thái dương, nói với Lục Kỳ: "Con về trước đi."

"... Vâng, phụ vương."

Lục Kỳ ngơ ngác ra khỏi viện, đứng trong đêm tối, ngoảnh lại nhìn bóng người in trên cửa giấy, chỉ qua bóng cũng cảm nhận được sự ngang ngược.

"Ta sao cứ thấy không ổn thế nào ấy?"

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Giả quản sự mặt mày xám xịt đến bẩm báo với thái tử.

Vị lão tiên sinh kia thật khó chiều, suýt nữa làm người ta phát điên.

"Quận vương."

Hắn yếu ớt hành lễ.

Lục Kỳ gọi lại: "Giả quản sự, vị Lục tiên sinh trong thư phòng của phụ vương là người thế nào?"

Giả quản sự ngớ người: "Lục tiên sinh? Lục tiên sinh nào? Trong thư phòng điện hạ không phải chỉ có thằng nhóc hoang tự nhận là con ruột của thái tử sao?"

Lục Kỳ hít một hơi lạnh: "Là hắn?"

Giả quản sự bụm miệng.

Mẹ ơi, hình như nói nhầm rồi.

"Ti-ti-ti... tiểu nhân còn việc, xin cáo lui."

Giả quản sự lập tức chuồn mất.

Lục Kỳ thần sắc ngưng trọng trở về viện của mình.

Đậu Thanh Y từ lâu đã biết tin Tử Ngọ tiên sinh vào phủ, vui mừng khó ngủ, đợi con trai trong viện.

"Kỳ nhi!"

Thấy con trai, bà vội bước tới, khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của con, lòng không khỏi đau xót: "Mệt lắm phải không? Mẹ nghe nói Tử Ngọ tiên sinh sống trên núi..."

"Mẹ."

Lục Kỳ ngồi xuống, thần sắc phức tạp.

Đậu Thanh Y nhận ra tâm trạng không ổn của con: "Kỳ nhi, con sao thế? Hôm nay không thuận lợi sao? Nhưng Tử Ngọ tiên sinh đã ở lại phủ rồi mà—"

Lục Kỳ nhíu mày: "Mẹ, mẹ có biết hôm nay phụ vương dẫn ai đi không?"

Đậu Thanh Y cười: "Con chứ ai."

Lục Kỳ nói: "Ngoài con còn có một người nữa."

Đậu Thanh Y cười: "Hoàng thúc Minh Vương của con?"

Lục Kỳ lắc đầu: "Con hoang của hoàng thúc Minh Vương."

Đậu Thanh Y mặt cứng đờ: "Cái gì?"

"Phụ vương đối với hắn... rất tốt."

Lục Kỳ không biết diễn tả thái độ của phụ vương với thằng nhóc đó thế nào, cuối cùng chỉ dùng được hai chữ "rất tốt".

Thằng nhóc đó làm những việc hắn không dám làm, nói những lời hắn không dám nói, trước mặt phụ vương ngang nhiên vô cùng, khiến hắn tưởng nhầm là mưu sĩ trong phủ.

Bởi trong mắt hắn, phụ vương nghiêm khắc với con trai, nhưng khoan dung với mưu sĩ.

Như lời phụ vương nói: Dùng cái hay, dung cái dở.

Đậu Thanh Y chau mày: "Vậy... hắn thật là con hoang của phụ vương con? Phụ vương con nhận hắn rồi? Hắn gọi phụ vương con bằng cha rồi?"

Lục Kỳ lắc đầu: "Chưa."

Lục Uyên chỉ nhận "bố hoang", chưa từng gọi trước mặt Lục Kỳ.

Đậu Thanh Y suy nghĩ một lát, thở dài: "Con nói cho mẹ nghe, Tử Ngọ tiên sinh xuống núi thế nào?"

Lục Kỳ nói: "Bị thằng nhóc đó cõng xuống núi."

Đậu Thanh Y: "..."

"Mẹ hỏi không phải chuyện này, là các con thuyết phục tiên sinh xuống núi thế nào? Có phải con tặng bảo vật gì đó thuyết phục được tiên sinh không?"

Lục Kỳ thở dài: "Con chưa kịp tặng. Khi con lên đến đỉnh núi, tiên sinh đã xuống núi rồi. Khi con xuống núi, tiên sinh chỉ nói một câu: 'Câu Trần tinh tú, sáng như mặt trời, không ngờ Đại Lương thật có Kỳ Lân hộ quốc, điện hạ đem cả Kỳ Lân đến, lão phu đương nhiên phải xuất sơn.'"

Lục Kỳ gần như không tham gia vào quá trình nào.

Nói khó nghe một chút, ăn cũng không kịp miếng nóng.

Đậu Thanh Y nghe xong, bật cười: "Con trai, con lo xa rồi, con tưởng không làm gì, nhưng thực ra là người có công lớn nhất hôm nay đấy. Tử Ngọ tiên sinh vì con mà xuống núi, công lao là của con."

"Nhưng phụ vương đối với người đó..."

Lục Kỳ bận tâm không phải Tử Ngọ tiên sinh, mà là đứa con hoang kia.

Đậu Thanh Y không mấy để ý: "Phụ vương con không nhận nó, nó chỉ là con của cố nhân phụ vương con thôi."

Lục Kỳ nhớ lại cuộc trò chuyện trong thư phòng: "Hôm nay hắn nhắc đến mẹ hắn, hình như phụ vương và mẹ hắn có quan hệ không bình thường."

"Phụ nữ?"

Đậu Thanh Y lập tức cảnh giác.

Bạch Tiểu Béo: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 423: Lục Uyên Giống Hắn



Thái tử trọng tình nghĩa, từ cách đối đãi với Minh Vương đã có thể thấy rõ, hắn vốn là người biết đền ơn đáp nghĩa.

Vì vậy, việc thái tử đối xử đặc biệt với tiểu tử kia ngược lại chứng minh hắn có lẽ không phải con ruột, mà là con của cố nhân.

Nhưng nếu cố nhân đó là phụ nữ, thì lại là chuyện khác.

Bà ta có thể dung thứ thái tử nuôi mười đứa con của cố nhân, thậm chí là con hoang, nhưng tuyệt đối không cho phép trong lòng thái tử lưu luyến một người phụ nữ khác.

Trái tim thái tử chỉ có thể là của bà.

Bà muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của thái tử.

Trở thành chủ mẫu của thái tử phủ, trở thành hoàng hậu tương lai của Đại Lương.

Bà vỗ nhẹ bụi trên vai Lục Kỳ: "Con cứ yên tâm làm quận vương của mình, phụ vương con đã có mẹ, mẹ sẽ không để bất kỳ ai cướp mất phụ vương con đâu. Đừng quên, sau lưng con còn có cả Thiên Cơ Các."

Nhắc đến Thiên Cơ Các, bà chợt nhớ một việc: "Mẹ vui quên mất, ngày mai là ngày Lưu Oanh đến An Tế viện, con là vị hôn phu của nàng, lại là con ruột của phụ vương, nên cùng đi."

Lục Kỳ hỏi: "Có cần đến Thiên Cơ Các đón nàng không?"

Đậu Thanh Y đáp: "Không cần, con cứ thẳng đến An Tế viện."

Lục Kỳ gật đầu: "Con biết rồi."

Đậu Thanh Y rất hài lòng.

Con trai rất nghe lời bà, có bà bên cạnh, không sợ ai có thể lung lay địa vị của con.

Một bên khác, Lục Chiêu Ngôn muốn sắp xếp cho Lục Uyên một viện khác.

Lục Uyên ôm ngực: "Mệt quá, cõng lão đầu xuống núi, lão đầu nặng lắm..."

"Bệnh hàn tái phát..."

"Vết thương cũ đau lại..."

Lục Chiêu Ngôn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế.

Chim ưu trên cành cũng không nhịn nổi, dùng cánh che đầu, trong lòng tính toán xem trò hề này của tên khốn đáng giá mấy miếng thịt khô.

Lục Chiêu Ngôn thở dài, bảo hầu gái: "Dọn cho hắn một gian phòng."

"Vâng."

Hầu gái nói với Lục Uyên: "Công tử, xin mời theo tỳ nữ."

Thái tử tính tình ôn hòa, nhưng không quen bị quấy rầy, ngay cả Minh Vương - em ruột cũng ở một viện khác.

Hầu gái định sắp xếp cho Lục Uyên một gian phòng xa, nào ngờ hắn chỉ vào phòng bên cạnh: "Ta ở đây."

Lục Chiêu Ngôn định từ chối.

Lục Uyên: "Từ nhỏ ta ở chuồng ngựa, sợ bóng tối. Còn nếu ngươi cho ta ở xa, hạ nhân sẽ nghĩ ta không được sủng ái, âm thầm bắt nạt ta."

Lục Chiêu Ngôn bất lực.

Đêm đầu tiên đã ngủ ngay thư phòng, ai dám bắt nạt hắn?

Nhưng, nếu không từng trải qua, sao có thể nói ra những lời này?

Lục Uyên rửa ráy xong, lăn ra ngủ.

Lục Chiêu Ngôn vào thư phòng xem nốt tấu chương.

Một bóng người thoáng qua trên cây.

Tịch Phong đứng dưới hiên nhìn ra, nhận ra ai rồi lại nhìn chỗ khác.

Minh Vương không đi cửa chính, mà chống tay ngồi lên bệ cửa sổ: "Hoàng huynh tốt của ta, ngươi vẫn chưa đuổi thằng nhóc đó đi à?"

Lục Chiêu Ngôn lật tấu chương: "Đã vào cung gặp phụ hoàng chưa?"

Minh Vương lắc quạt: "Chưa, ngày mai sẽ đi."

Lục Chiêu Ngôn tiếp tục xem tấu chương.

Minh Vương cười hỏi: "Hoàng huynh, thằng nhóc đó không lẽ thật là con ngươi? Ngươi giữ hắn bên cạnh, không sợ người phụ nữ và con trai ngươi ghen sao?"

Lục Chiêu Ngôn nói: "Nếu rảnh, đến đây giúp ta xem mấy tấu chương."

Minh Vương vội từ chối: "Thôi thôi, đừng đừng! Ta làm một vương gia ăn chơi là được, chuyện triều chính đừng tìm ta!"

Lục Chiêu Ngôn cầm bút, khoanh một vòng trên tấu chương.

Minh Vương trầm ngâm: "Hoàng huynh, thằng nhóc này không đơn giản, ngươi cũng nhận ra rồi chứ? Hắn vào thái tử phủ với mục đích riêng."

Lục Chiêu Ngôn thản nhiên: "Thời gian dài, tự khắc sẽ lộ ra."

Nói xong, hắn nhận ra lời này không ổn, mình quá bị động.

Hắn định giải thích, nhưng thấy Minh Vương đang chằm chằm nhìn mình.

"Ngươi nhìn gì vậy?"

Hắn hỏi.

Minh Vương nhảy vào thư phòng, áp sát, quan sát hắn gần.

Lục Chiêu Ngôn nhắm mắt: "Rốt cuộc ngươi làm gì vậy?"

Minh Vương dùng tay che nửa dưới mặt Lục Chiêu Ngôn, chỉ để lộ đôi mắt: "Hoàng huynh, thằng nhóc đó và ngươi... thật sự có chút giống nhau."

Lục Chiêu Ngôn đứng hình.

Trời chưa sáng, Lục Uyên đã tỉnh giấc.

Thói quen nhiều năm ở kinh thành, hắn dậy sớm đọc sách, luyện võ trước khi lên triều.

Đến thái tử phủ, tất nhiên không thể như vậy.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, điều tức một lúc.

Đến giờ, hắn mới ra khỏi phòng.

Lục Chiêu Ngôn đã lên triều, mang theo cả Minh Vương vào cung.

"Ngươi không đi?"

Lục Uyên hỏi Tịch Phong đứng dưới hiên.

Tịch Phong đáp: "Điện hạ bảo ta ở lại bảo vệ ngươi."

Lục Uyên hỏi vặn: "Con trai hắn có cao thủ như ngươi bảo vệ không?"

Tịch Phong thành thật: "Không."

Lục Uyên nhướng mày.

Tịch Phong nói thẳng: "Quận vương không nhát gan như ngươi, suốt ngày nghi ngờ có người hại mình."

Lục Uyên: "..."

Tử Ngọ tiên sinh bị Lục Uyên cõng xuống núi, ít nhất ba ngày mới hồi phục, giờ vẫn nằm trong phòng.

Lục Uyên quyết định về Uất gia một chuyến.

Hôm đó hắn đột ngột vào thái tử phủ, hai ngày không tin tức, tưởng sẽ gặp một tên nịnh hót sốt sắng.

Kết quả, sân viện của ai đó trống trơn.

Thìn Long, Cơ Ly, Tỵ Xà cũng đi vắng.

Chỉ có Uất Tử Xuyên ngồi một mình trên mái nhà, lau cung.

"Thiếu phu nhân đi tìm Đàn Nhi rồi, bà ấy lo Đàn Nhi ở Thiên Cơ Các không quen."

Lục Uyên nắm chặt tay.

Tốt lắm.

Địa vị trong gia đình mất tiêu.

"Bọn họ đều đi rồi."

"Sao ngươi không đi?"

Lục Uyên hỏi Uất Tử Xuyên.

Uất Tử Xuyên là đứa trẻ thành thật: "Xem ngươi làm trò cười."

Lục Uyên mặt đen như mực.

Mạnh Thiến Thiến thông qua chim ưu biết Lục Uyên đã ổn định trong thái tử phủ, không lo cho an nguy của hắn, nhưng phía Thiên Cơ Các, Thượng Quan Lăng mang tin tức, Đàn Nhi ngày đầu đã đánh nhau với Công Tôn Tử Ngọc.

Đàn Nhi thắng.

Công Tôn Tử Ngọc tức điên người.

Đây không phải trọng điểm, mà là Công Tôn Viêm Minh đã gặp Thương Vô Ưu.

Hai người nói gì, Đàn Nhi không rõ.

Nhưng sau khi về viện, Thương Vô Ưu đóng cửa phòng cả ngày không ăn uống.

"Cơm toàn là ta ăn! Hắn một miếng không động!"

Đây là nguyên văn lời Đàn Nhi.

Đàn Nhi còn nhờ Thượng Quan Lăng nhắn với Mạnh Thiến Thiến, hôm nay Thương Vô Ưu sẽ cùng hai chị em Công Tôn đến An Tế viện, cứu tế trẻ mồ côi và bệnh nhân.

Đây là cơ hội gặp Thương Vô Ưu và Đàn Nhi.

Mạnh Thiến Thiến sáng sớm đã cùng Thìn Long, Tỵ Xà, Cơ Ly lên đường.

Đáng chú ý, vừa xuất phát, họ phát hiện khắp phố phường dán đầy truy nã Thìn Long.

Xem ra Thương Vô Ưu đã nói với Công Tôn Viêm Minh, chính Thìn Long bắt cóc hắn.

"Ca ca."

Mạnh Thiến Thiến nhìn Thìn Long.

"Ừ."

Thìn Long hiểu ý, đeo mặt nạ.

Mắt xanh của Tỵ Xà, tóc trắng của Cơ Ly đều quá nổi bật.

Mạnh Thiến Thiến nói với Cơ Ly: "Em và Thìn Long đến An Tế viện, Cơ Ly đi thăm dò tin tức, xem người Miêu Cương đã đến chưa, ngoài ra cũng để ý mười đại chư hầu."

Cơ Ly hỏi Tỵ Xà: "A Xà, đi với ta chứ?"

Tỵ Xà suy nghĩ: "Cũng được."

Cơ Ly nổi giận, bị tổn thương: "Cũng được là sao? Lẽ ra ngươi định đi theo nàng? A Xà! Chúng ta còn phải là huynh đệ không?"

Thìn Long: "Có khả năng nào A Xà chỉ không muốn theo ngươi gặp xui xẻo không?"

Cơ Ly: "Im đi."

Bốn người chia tay, mỗi người một việc.

Thìn Long nói: "Ta đã dò hỏi An Tế viện, nó không phải căn cứ của Thiên Cơ Các."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Tức là, thiên mệnh chi nữ kia thật sự đang cứu tế bách tính."

Thìn Long nói: "Cũng có thể chỉ là diễn."

Mạnh Thiến Thiến cười: "Diễn không quan trọng, miễn là có người thật được cứu giúp. Đúng lúc, ta cũng muốn gặp thiên mệnh chi nữ mang ngũ thải hào quang kia."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 424: Bảo Thư - Thần Nữ Hiện Thân



Gió mát trời trong.

Đàn Nhi bị tiếng chuông gió đánh thức, cô bé duỗi người vươn vai, lăn một cái rồi "độp" một tiếng rơi xuống đất.

Cô bé ôm đầu bị đau, mơ màng đứng dậy: "Thiếu gia, giường nhà ngươi nhỏ quá!"

Giọng Thương Vô Ưu vang lên bình thản: "Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì dọn dẹp nhanh lên, sắp phải đi rồi."

Đàn Nhi nghiêng đầu nhìn Thương Vô Ưu đang ngồi đọc sách trên ghế: "Sao ngươi lại ở phòng ta?"

Thương Vô Ưu lật trang sách: "Là ngươi đang ở phòng ta."

Đàn Nhi nhìn quanh, vỗ trán: "Nhớ ra rồi, ngươi có vấn đề, ta sợ ngươi làm bậy nên ngủ lại đây."

Cô bé không thể nằm chung giường với Thương Vô Ưu, phải ngủ trên chiếc giường tre nhỏ, nên mới lăn ra đất.

Thương Vô Ưu lạnh lùng nói: "Ngủ say như chết, nếu ta muốn làm bậy, c.h.ế.t trăm lần rồi."

Đàn Nhi nhíu mày: "Sao ngươi ngày càng giống đô đốc vậy?"

Thương Vô Ưu quay mặt đi: "Ta không thể giống đàn ông của người phụ nữ đó."

Đàn Nhi: "... Khó hiểu quá."

"Thiếu các chủ, nô tỳ có thể vào chưa?"

Giọng hầu gái vang lên ngoài cửa.

Thương Vô Ưu liếc nhìn Đàn Nhi đang chỉnh lại áo, không chút e ngại.

Hắn vội quay đi, nói: "Con gái phải chú ý chút."

Đàn Nhi "ồ" một tiếng, "xoạt" cởi áo bông ra.

Thương Vô Ưu vội quay lưng, ngồi ngay ngắn hướng vào tường.

"Thì ra có cái lá kim, đ.â.m ta cả đêm."

Đàn Nhi nhặt lá ra, mặc áo vào.

"Xong chưa?"

Thương Vô Ưu hỏi.

Đàn Nhi đáp: "Xong rồi."

Thương Vô Ưu mới cho hầu gái vào.

Hầu gái mang nước cho Thương Vô Ưu rửa mặt, thấy Đàn Nhi đang sửa tay áo, ánh mắt lóe lên.

Thương Vô Ưu trừng mắt: "Cấm nói bậy, không thì cắt lưỡi."

Hầu gái giật mình.

Thiếu các chủ từ khi nào trở nên tàn nhẫn thế?

Ở ngoài học xấu với ai rồi?

Thương Vô Ưu ho nhẹ: "Ngươi có thể lui rồi."

"Vâng, vâng."

Hầu gái ra ngoài vẫn còn bàng hoàng.

Hôm nay phải đến An Tế viện.

Khi Thương Vô Ưu và Đàn Nhi ra cổng, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Công Tôn Tử Ngọc ngồi trên xe, đẩy cửa sổ ra, nói với giọng châm chọc: "Không muốn đi thì đừng đi, để người ta đợi lâu thế!"

Đàn Nhi bĩu môi: "Ai bảo ngươi đợi?"

"Tử Ngọc."

Trong xe, một giọng nữ dịu dàng mà uy nghiêm vang lên.

Công Tôn Tử Ngọc lập tức im bặt, liếc hai người rồi buông rèm xuống.

"Vô Ưu, xe của em ở phía sau."

Giọng nói ấy như tiên nga, khiến Đàn Nhi nhớ đến Thần Nữ Miêu Cương, cả hai đều toát lên vẻ siêu phàm.

Đàn Nhi nghiêng đầu: "Ta vẫn thích nhất chị ta."

Giọng chị ta hay nhất, Thần Nữ xếp thứ hai, Bảo Châu Châu thứ ba...

"Lâu quá không gặp Bảo Châu Châu, nhớ quá."

Đàn Nhi thở dài.

Thương Vô Ưu liếc cô bé: "Trong đầu toàn nghĩ gì thế?"

Đàn Nhi nhảy lên xe: "Thiếu gia, lên nhanh đi!"

Thương Vô Ưu méo miệng: Còn nhớ ta là thiếu gia nữa không? Nào có hầu gái nào lên xe trước chủ nhân?

Đoàn xe đến An Tế viện không chỉ có Thương Vô Ưu và hai tiểu thư Công Tôn, mà còn nhiều đệ tử cùng vệ sĩ hoàng thành.

Dù sao, thân phận Công Tôn Lưu Oanh giờ đã khác, không chỉ là đại tiểu thư Thiên Cơ Các, mà còn là vị hôn thê tương lai của hoàng thất.

Đàn Nhi kéo rèm, nhìn những cửa hiệu san sát, dân chúng chen chúc, hỏi: "Thiếu gia, ở Linh Sơn các ngươi có đi cứu tế không?"

Thương Vô Ưu đáp: "Linh Sơn không có An Tế viện, nhưng đại tỷ ta lương thiện, thường giấu danh tính đi chữa bệnh miễn phí cho dân làng."

Đàn Nhi lập tức nói: "Chị ta cũng thế!"

Thương Vô Ưu hừ mũi: "Làm sao so được với đại tỷ ta? Đại tỷ ta là thiên mệnh chi nữ, thông minh hơn người, y thuật cao siêu, còn tinh thông kỳ môn độn giáp, là người luyện Quỷ Môn Thập Tam Châm đến cảnh giới cao nhất."

Đàn Nhi khoanh tay: "Chị ta cũng biết!"

Thương Vô Ưu nghiêm mặt: "Tài năng của đại tỷ ta, ngươi sẽ biết, rồi sẽ phục."

Đàn Nhi nghiêm túc: "Ta! Không! Bao! Giờ!"

Thương Vô Ưu: "Đại tỷ ta..."

Đàn Nhi: "Im đi!"

"Xe của ai thế?"

"Thiên Cơ Các đấy."

"Ai ra ngoài mà lớn thế?"

"Có vệ sĩ hoàng thành, chắc là đại tiểu thư?"

Dân chúng đứng xem, ánh mắt đầy kính trọng.

"Cháu trai tôi sốt cao, bác sĩ bảo không cứu được, may nhờ đại tiểu thư cứu!"

"Bà tôi ngã, nhờ đại tiểu thư mới sống!"

"Làng bên bị chuột phá, cũng nhờ đại tiểu thư giải quyết."

Không ai là không khen ngợi Công Tôn Lưu Oanh.

Công Tôn Tử Ngọc kiêu ngạo, nhưng chỉ phục đại tỷ: "Đại tỷ giỏi quá!"

"Xì."

Trên xe thứ hai, Đàn Nhi khinh bỉ.

Thương Vô Ưu nói: "Đại tỷ ta có thực tài, không như Tuân thế tử nhà các ngươi chỉ biết cướp công. Không phục thì thử đi."

Đàn Nhi lập tức b.ắ.n một cây kim.

Thương Vô Ưu biến sắc: "Ngươi—"

Cây kim bay thẳng vào xe trước, nhắm ngay sau gáy Công Tôn Lưu Oanh.

Công Tôn Lưu Oanh bình tĩnh như nước hồ, nghiêng đầu, dùng hai ngón tay bắt lấy cây kim.

Bà ta vung tay, b.ắ.n ngược kim trở lại.

Đàn Nhi nhìn cây kim đóng chặt vào thành xe, đuôi kim còn rung, chứng tỏ lực đạo kinh người.

Thương Vô Ưu toát mồ hôi lạnh: "Ngươi điên rồi! Sao dám động thủ với đại tỷ ta?"

Đàn Nhi ngang nhiên: "Ngươi bảo ta thử mà!"

Thương Vô Ưu vội nói với xe trước: "Đại tỷ—"

Công Tôn Lưu Oanh bình thản: "Không sao, đừng bận tâm."

Thương Vô Ưu thở phào.

Đàn Nhi xoa cằm.

Không biết Kỳ Lân quận vương có phải đồ bỏ không, nhưng Công Tôn Lưu Oanh này quả có bản lĩnh.

Người truyền Quỷ Môn Thập Tam Châm trước giờ chỉ có chị ta, giờ thêm Công Tôn Lưu Oanh.

Phiền toái rồi.

Miêu Cương, Vụ Sơn.

Bảo Thư nửa đêm bị hắt xì đánh thức.

Cô bé nắm đuôi sói em, lết đến tìm Liễu Mộ Yên.

Liễu Mộ Yên đứng trên đỉnh núi, ngắm sao trời.

"Chiêu Chiêu đến rồi."

Bà khẽ nói.

Bảo Thư ngước nhìn: "Nhớ mẹ."

Liễu Mộ Yên nhìn các vì sao: "Chiêu Chiêu muốn đi tìm mẹ không?"

Bảo Thư suy nghĩ, ngoan ngoãn đáp: "Ở với thái lão lão."

Liễu Mộ Yên xoa đầu cô bé, lại nhìn lên trời: "Thiên Phủ, chủ tinh của Nam Đẩu, quẻ Khôn, là tinh tú của phượng nữ, sao lại có hai sao Thiên Phủ?"

Bảo Thư ngước nhìn, mặt nghiêm túc: "Sao, một trăm cái."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 425: Bình An, Chân Tướng Mệnh Cách



Mạnh Thiến Thiến cùng Thìn Long đến An Tế viện, phát hiện ngoài dân chúng chờ đợi, xung quanh còn có nhiều cao thủ ẩn núp, hẳn là do Thiên Cơ Các bố trí từ trước.

Thìn Long nói: "Lục Uyên xuất hành ở kinh thành cũng không lớn cỡ này."

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Ồ, đó là sau khi ngươi quen hắn."

Thìn Long nghi hoặc: "Ý ngươi là sao?"

Mạnh Thiến Thiến cười: "Đô đốc xuất hành, còn lớn hơn cả đại tiểu thư Thiên Cơ Các."

Lúc đó, Lục Uyên còn là Diêm Vương sống nắm trong tay Cẩm Y Vệ, khiến người ta nghe danh đã kinh hồn.

Hắn nghiêm túc xuất hành, có thể làm chấn động mấy con phố.

Thìn Long quen Lục Uyên khi hắn đã bắt đầu tranh đấu với Tuân tướng quốc, đã thu liễm nhiều.

Thìn Long suy nghĩ: "Gian thần."

Mạnh Thiến Thiến nhịn cười.

Có người khoác áo gian thần, làm việc vì nước vì dân.

Cũng có kẻ đạo mạo, bề ngoài chính trực, bên trong tham lam.

Lòng người khó đoán, quả không sai.

Không lâu sau, xe ngựa Thiên Cơ Các đến.

Đệ tử Thiên Cơ Các và vệ sĩ hoàng thành bảo vệ nghiêm ngặt, Mạnh Thiến Thiến và Thìn Long chỉ thấy hai nữ tử đeo khăn che mặt xuống xe, được hộ tống vào An Tế viện.

Rồi cửa An Tế viện được canh gác cẩn mật.

"Đại tiểu thư! Cứu con trai tôi!"

"Đại tiểu thư! Xin cứu tôi—"

Dân chúng ùa lên như thủy triều, xô vào cửa An Tế viện.

May có quân lính canh giữ, không thì cửa đã vỡ.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ồn ào thế, khó gặp đại tiểu thư rồi."

Thìn Long nghiêm túc: "Em muốn gặp, anh bắt nàng ta đến."

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu cười: "Em chỉ tò mò thôi, nhưng không đến mức ấy. Đi tìm Đàn Nhi và Vô Ưu trước, chắc họ ở cửa sau."

Thìn Long mất cơ hội thể hiện trước em gái, mặt hơi ủ rũ.

"Đi thôi, ca ca."

Mạnh Thiến Thiến ngoảnh lại cười.

Thìn Long: Được gọi ca ca, tâm trạng rất tốt.

Thìn Long ít cười, hắn nhếch mép, đó có lẽ là nụ cười của hắn.

Hai người vừa đến cửa sau, đã thấy Đàn Nhi kéo Thương Vô Ưu ra.

Thương Vô Ưu mặt không vui.

"Đàn Nhi!"

Mạnh Thiến Thiến cười gọi.

"Chị!"

Đàn Nhi buông tay Thương Vô Ưu, như chim én lao vào lòng Mạnh Thiến Thiến.

Cô bé dụi đầu vào n.g.ự.c chị: "Chị, em nhớ chị lắm!"

Mạnh Thiến Thiến xoa đầu em: "Chị cũng nhớ em, ở Thiên Cơ Các quen không?"

"Quen!"

Có thịt kho ăn!

Đàn Nhi ngáp: "Chỉ là dậy sớm quá."

Mạnh Thiến Thiến véo má em: "Vất vả rồi."

"Ừ, vất vả lắm." Đàn Nhi nói xong, quay lại trừng mắt Thương Vô Ưu, "Tối nay em ăn năm bát thịt kho!"

Thương Vô Ưu há hốc, đâu phải ta bắt em vất vả, sao đòi ta thịt kho?

Mạnh Thiến Thiến có chuyện muốn nói với Thương Vô Ưu, mấy người tìm một ngôi nhà cũ bỏ hoang.

Đàn Nhi ngồi bậc thềm ăn kẹo hồ lô Mạnh Thiến Thiến mang đến.

Thìn Long cảnh giới.

Có Thìn Long, Đàn Nhi không cần đề phòng xung quanh.

Mạnh Thiến Thiến nhìn thẳng Thương Vô Ưu, thấy hắn tiều tụy, đoán hắn đã hỏi Công Tôn Viêm Minh về thân thế.

"Về nhà cảm thấy thế nào?"

Cô hỏi.

Thương Vô Ưu mấp máy môi.

"À, xem ra không tốt lắm."

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười, "Chị đến hoàng thành lâu rồi, chưa nghe nói thiếu các chủ Thiên Cơ Các mất tích, chỉ nghe nói em ở lại Linh Sơn dưỡng bệnh cùng Trường Lạc. Lạ thật, con trai con gái mất tích, còn có tâm trạng thăng quan phát tài gả con gái. Công Tôn Viêm Minh có bảo em, hôn sự của Công Tôn Lưu Oanh và Giản Quận vương là để che giấu việc em và Trường Lạc mất tích không?

"Có nói không công bố em mất tích là sợ kẻ thù truy sát?

"Họ có đổ hết tội lên đầu Thìn Long và người Lâu Lan, không nhắc đến đô đốc phủ không?"

Mỗi câu của Mạnh Thiến Thiến như lưỡi dao, phơi bày sự thật tàn khốc.

Nếu không biết cô chưa đến Thiên Cơ Các, Thương Vô Ưu đã tưởng cô có mặt trong thư phòng.

Mạnh Thiến Thiến thấy rõ sự chấn động của hắn, biết mình đoán đúng, cô nghiêm mặt: "Họ che giấu không phải việc biết đô đốc phủ tham gia, mà là tội ác cấu kết với Tuân tướng quốc hại nhà họ Thương.

"Có tin tức họ không phải không biết, mà không dám bàn với em, vì càng nói càng lộ sơ hở."

Lục Uyên đã không còn là gian thần, cũng đã nhận Miêu Vương, Thiên Cơ Các không biết sao?

Họ không chỉ biết, mà còn biết sớm hơn ai hết.

Mạnh Thiến Thiến không quên nội gián Miêu Cương, ai bảo họ chỉ cấu kết với Tuân tướng quốc? Biết đâu Thiên Cơ Các cũng đã thông đồng.

Cô chỉ có thể nói đến đây.

Sự thật đã rõ.

Cô không đánh thức kẻ giả vờ ngủ, chỉ mong Thương Vô Ưu tỉnh ngộ, đừng mắc lừa nữa.

"Nhân tiện, Vụ Sơn gửi thư, có mẩu giấy Trường Lạc gửi em."

Mạnh Thiến Thiến lấy từ túi gấm một mẩu giấy cuộn, đưa Thương Vô Ưu.

Thương Vô Ưu cẩn thận mở ra, trên giấy chỉ có hai chữ: "Bình an."

Là Trường Lạc báo an, cũng là dặn hắn bình an.

Sự ăn ý của song sinh, dù cách xa ngàn dặm, vẫn có thể cảm nhận.

Hắn nắm chặt mẩu giấy: "Nếu... nếu chị sẽ cho Trường Lạc về sao?"

Mạnh Thiến Thiến bình thản: "Trường Lạc tự do, chị đưa em ấy đến Vụ Sơn chỉ để chữa bệnh, em ấy muốn đi đâu cũng được."

"Thế em?"

Thương Vô Ưu hỏi.

"Em cũng vậy."

Mạnh Thiến Thiến nói xong, quay đi.

"Vô Ưu, đây là lần cuối chị nói với em về thân thế, nếu em kiên quyết đứng về phía Thiên Cơ Các, chị không ép. Chị nhất định sẽ báo thù, em là con của nhị thúc nhị thẩm, có lẽ chị không g.i.ế.c em, nhưng cũng sẽ không cứu em nữa."

Thương Vô Ưu nhìn bóng lưng gầy của cô, lòng đau nhói.

Hắn tự nhủ, cô đang dùng kế lui để tiến.

Nhưng sao tim hắn đau thế?

Thìn Long thấy Mạnh Thiến Thiến ra, đưa cô hộp bánh hoa quế.

Lão thái quân từng nói, em gái thích bánh hoa quế, khi buồn phải dùng bánh này dỗ.

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Ca ca, em làm thế, nhị thúc nhị thẩm có trách em không?"

Thìn Long đáp: "Mỗi người một mệnh, nếu hắn mê muội, chỉ có thể trách hắn."

Mạnh Thiến Thiến chợt ôm ngực.

Thìn Long vội hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Thiến Thiến hồi lâu mới nói: "Không sao, vừa đột nhiên đau tim."

Thìn Long nhíu mày: "Đau tim?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Chắc không nghiêm trọng."

Thìn Long chợt nhớ điều gì, hỏi: "Em có nhớ năm bảy tuổi em từng bị bệnh nặng không?"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Chuyện xưa quên nhiều rồi."

Thìn Long nhớ lại: "Năm đó, nhà họ Thương và Thiên Cơ Các chưa thù địch, Tiêu Dung Nhi sinh non, thầy thuốc bó tay, lúc đó mẫu thân tuy đã rời Thiên Cơ Các, nhưng khi Công Tôn Viêm Minh đến cầu cứu, mẫu thân vẫn đi. Em theo mẫu thân đến Thiên Cơ Các, ở lại ba ngày ba đêm, Công Tôn Lưu Oanh ra đời, nghe nói em đã bế nàng ta."

Mạnh Thiến Thiến ngạc nhiên: "Thì ra em và nàng ấy đã quen, em còn bế nàng ấy."

Thìn Long tiếp tục: "Về nhà em liền bệnh, mẫu thân bảo em mệt, nhưng không hiểu sao em dưỡng cả nửa năm mới khá hơn, lúc đó em cũng hay đau tim."

Thìn Long nói: "Công Tôn Lưu Oanh sinh non, lẽ ra khó nuôi, nhưng ngày càng bụ bẫm, còn em ngày càng gầy."

Mạnh Thiến Thiến cười: "Sau này em không tốt sao?"

Thìn Long ngừng lại: "Em sinh ra, cũng có người đoán, nói em trường thọ, nhưng em lại—"

Mạnh Thiến Thiến thản nhiên: "Lại c.h.ế.t ở tuổi hai mươi."

Sống lại một kiếp, cô đã có thể đối mặt với cái c.h.ế.t của kiếp trước.

Nhắc lại cũng không quá buồn.

Nhưng Thìn Long thì khác.

Trước đây hắn không tin mệnh, nhưng từ khi em gái tái sinh, lại đến Vụ Sơn, hắn như giác ngộ điều gì.

Dù không nói ra, nhưng hắn có thể cảm nhận những thứ trước kia không cảm được.

Mạnh Thiến Thiến thấy Thìn Long trầm tư, cười nói: "Ca ca, về thôi."

Thìn Long tỉnh lại: "Ừ."

Mạnh Thiến Thiến bảo Đàn Nhi: "Đàn Nhi, chúng chị đi trước, em ở lại Thiên Cơ Các vài hôm, chị sẽ sớm đón em."

Đàn Nhi phồng má: "Biết rồi!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 426: Cứu Người Giúp Đời



Sau khi Mạnh Thiến Thiến và Thìn Long rời đi, một lúc sau, Thương Vô Ưu mới dẫn Đàn Nhi trở lại An Tế viện.

Hai người vừa bước vào cửa sau, liền đụng mặt Công Tôn Tử Ngọc đang giận dữ.

Công Tôn Tử Ngọc chất vấn: "Hai người đi đâu vậy? Vừa đến đã biến mất, không thấy ở đây đang bận sao? Chị ta và ta sắp không xoay xở nổi rồi!"

Đàn Nhi cầm kẹo hồ lô, không khách khí đáp lại: "Ngươi là lần đầu đến sao? Không biết ở đây đông người à? Tự mang người không đủ, lại trách người khác! Hắn là thiếu các chủ, hắn không biết y thuật, trông chờ hắn giúp, sao không trông chờ lợn mẹ leo cây?"

"Ngươi—"

Công Tôn Tử Ngọc tức đến nghẹn lời.

Còn Thương Vô Ưu bên cạnh không biết nên vui hay không, hắn được bảo vệ, nhưng dường như cũng bị chửi.

Thương Vô Ưu biết phân biệt nặng nhẹ, ở Thiên Cơ Các cãi nhau với Công Tôn Tử Ngọc cũng thôi, lúc này việc chính quan trọng hơn.

"Nhị tỷ, có gì em có thể giúp?"

Hắn chân thành hỏi Công Tôn Tử Ngọc.

Công Tôn Tử Ngọc lại bị nghẹn lời.

Ừ thì, thằng nhóc này biết làm gì?

Hắn từ nhỏ luyện võ, không học y thuật.

"Ngươi đi..."

"Đi làm gì? Ngươi nói đi!"

Đàn Nhi chằm chằm nhìn Công Tôn Tử Ngọc.

Trong đại sảnh, vang lên giọng nói dịu dàng đầy thần vận của Công Tôn Lưu Oanh: "Vô Ưu, ta đã bảo nhà bếp làm bánh ngọt, em đi phát cho mỗi đứa trẻ một hộp."

Công Tôn Tử Ngọc nghe xong, lập tức không vui: "Tại sao chứ?"

Cô ta nhanh chân đi vào đại sảnh.

Công Tôn Lưu Oanh đang ngồi sau bình phong, bắt mạch cho một đứa trẻ gầy gò, bên ngoài bình phong đứng rất nhiều trẻ em, do người An Tế viện và đệ tử Thiên Cơ Các trông coi.

Đại sảnh chật cứng người, những đứa trẻ này tỏa ra mùi khó chịu.

Dù đeo khăn che mặt, Công Tôn Tử Ngọc vẫn không nhịn được bịt mũi.

Mỗi lúc như thế, cô đều rất khâm phục đại tỷ.

Những đứa trẻ này bẩn thỉu hôi hám, thật không biết đại tỷ chịu đựng thế nào.

Cô nhìn bàn tay ngọc ngà của đại tỷ nắm lấy cổ tay đen nhẻm của đứa trẻ mồ côi, chỉ muốn lập tức kéo đại tỷ ra ngoài.

"Chị."

Cô nén sự khó chịu, bất mãn hỏi, "Tại sao để hắn đi phát kẹo? Chị thiên vị, việc tốt đều nghĩ đến hắn."

Trẻ con thích ăn kẹo nhất, cho kẹo thì cái gì cũng dễ nói, từng đứa một đều ngoan ngoãn.

Đúng là công việc nhàn hạ nhất.

Đứa trẻ đang được chữa trị đã tám tuổi, nhưng trông như mới năm tuổi, nó ngẩng khuôn mặt gầy gò, sợ hãi nhìn Công Tôn Tử Ngọc.

Công Tôn Lưu Oanh dịu dàng nói với nó: "Đừng sợ, cô ấy là em gái chị, đang giận em trai chị đấy, bọn họ từ nhỏ đã như vậy, cãi nhau suốt, không phải giận cháu đâu."

Khi nghe nói không phải mình làm Công Tôn Tử Ngọc không vui, thần sắc đứa trẻ lập tức thoải mái hơn.

Công Tôn Lưu Oanh an ủi xong đứa trẻ, mới kiên nhẫn nói với Công Tôn Tử Ngọc: "Việc chữa bệnh, em làm tốt hơn hắn, chị cần em ở lại đây giúp chị."

Công Tôn Tử Ngọc há miệng: "Em đúng là có ích hơn hắn."

An Tế viện nhận nuôi chủ yếu là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, Công Tôn Lưu Oanh mỗi bảy ngày sẽ đến một lần, ngoài chữa bệnh, còn mang theo quần áo và lương thực.

Trước kia An Tế viện, trẻ em sống rất khổ, từ khi Công Tôn Lưu Oanh đến, quan phủ cũng hỗ trợ nhiều hơn.

Dân chúng nghe tin, cũng đổ xô đến thử vận may, người bệnh hy vọng Công Tôn Lưu Oanh chữa trị, người không bệnh thì hy vọng được nhìn thấy thiên mệnh chi nữ.

Công Tôn Tử Ngọc nhìn ra cửa ngoài đang xếp hàng, lẩm bẩm: "Chị, bệnh nhân hôm nay còn đông hơn lần trước, chúng ta lại phải bận đến tối mất."

Một bên khác, Mạnh Thiến Thiến định cùng Thìn Long về Uất gia.

Khi đi ngang cửa An Tế viện, một người phụ nữ ôm đứa con mặt đỏ bừng, cố gắng chen lên phía trước.

Nhưng cô ta đến muộn, số lượng bệnh nhân Công Tôn Lưu Oanh nhận đã đủ.

Người phụ nữ nài nỉ: "Xin các vị, cho tôi vào đi! Con trai tôi bệnh rất nặng..."

Một đệ tử Thiên Cơ Các đang duy trì trật tự nói: "Bệnh nhân quá đông, đại tiểu thư cũng không cách nào, chỉ những bệnh nhân này thôi, đại tiểu thư cũng phải xem cả ngày không ăn uống. Hay bà hỏi những bệnh nhân trước, ai bệnh không gấp, nhường chỗ cho bà?"

Người phụ nữ nghe xong, không dám làm phiền nữa, vội đi hỏi từng người.

Nhưng những bệnh nhân này cũng tốn rất nhiều công mới xếp được hàng, không ai chịu nhường.

Người phụ nữ ôm con khóc lóc.

"Khóc có ích gì? Mau đưa con đến y quán đi!"

Một bà lão xếp hàng nói.

Một người khác dắt con gái, nói: "Đúng đấy, bà đến y quán đi!"

Người phụ nữ ôm con không chịu đi.

Đệ tử Thiên Cơ Các nói: "Hay bà đến y quán trước, nếu không khỏi thì quay lại tìm đại tiểu thư."

Mạnh Thiến Thiến dừng bước, nhìn người phụ nữ và đứa trẻ.

Thìn Long cũng dừng lại, theo ánh mắt em gái nhìn, hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Đứa trẻ đó bệnh khá nặng, cần chữa trị ngay, không thì có nguy cơ co giật."

Lúc này, đứa trẻ trong lòng người phụ nữ tỉnh dậy, mở to mắt nhìn mọi người.

Một bà lão nói: "Con bà tỉnh rồi, chẳng phải bình thường sao?"

Một ông lão lấy ra một viên kẹo đưa cho nó: "Bé ăn không?"

Đứa trẻ cầm lấy l**m.

Ông lão nói: "Còn ăn được, ổn rồi."

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu.

Đứa trẻ này nhìn đang ăn, nhưng ánh mắt đã không ổn.

Đệ tử Thiên Cơ Các sờ sau gáy đứa trẻ, nói: "Ra mồ hôi rồi, trẻ con chỉ cần ra mồ hôi là không sao, về đi, sốt sớm hạ thôi."

Người phụ nữ thấy người Thiên Cơ Các đã nói vậy, trong lòng mừng rỡ, nhìn đứa con đang l.i.ế.m kẹo ngon lành, quả thật không giống bệnh nặng.

"Chúng ta, được đại tiểu thư ban phúc là khỏi, đại tiểu thư là quý nhân của chúng ta!"

Người phụ nữ vui vẻ bế con đi.

Thìn Long nhìn Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Là mồ hôi trộm, không ổn."

Thìn Long định đi tới.

Mạnh Thiến Thiến đè tay hắn: "Đợi phía trước."

Thìn Long gật đầu.

Hai người đến ngõ phía đông An Tế viện, tình cờ "gặp" người phụ nữ bế con.

Thìn Long chặn đường.

Người phụ nữ nghi ngờ nhìn hắn: "Chặn đường tôi làm gì?"

Thìn Long nói thẳng: "Con bà có bệnh."

Người phụ nữ tức giận: "Ông mới có bệnh!"

Mạnh Thiến Thiến bó tay, bước tới giải thích: "Ý huynh trưởng là, bệnh tình của công tử có chút nguy cấp, cần chữa trị ngay."

Người phụ nữ cảnh giác nhìn hai người: "Lừa đảo từ đâu đến? Tôi vừa từ An Tế viện về, con tôi bình thường, đệ tử Thiên Cơ Các đã nói không sao! Các ngươi dám lừa gạt, tôi gọi người đấy!"

"Ta là người Thiên Cơ Các."

Mạnh Thiến Thiến lấy ra tấm lệnh bài lấy trộm từ Thương Vô Ưu, "Lúc nãy đông người, đại tiểu thư không tiện xuất hiện, bảo ta đến xem giúp con trai bà."

Người phụ nữ không rành lệnh bài Thiên Cơ Các, chỉ nhớ mang máng đệ tử đeo thứ tương tự, lập tức tin một phần.

May mà bà không biết, nếu biết, lệnh bài thiếu các chủ khác với lệnh bài đệ tử thường.

"Nhưng, cô không phải đại tiểu thư, cô có được không?"

Người phụ nữ tin thân phận Mạnh Thiến Thiến, nhưng không tin tài năng của cô.

Mạnh Thiến Thiến cười: "Ta và đại tiểu thư là sư tỷ muội, y thuật của ta ở Thiên Cơ Các cũng đứng đầu."

Thìn Long nói: "Y thuật của nàng tốt hơn Công Tôn Lưu Oanh."

Người phụ nữ tròn mắt nhìn Thìn Long.

Mạnh Thiến Thiến bình thản: "Huynh trưởng đùa thôi, nhưng đại tiểu thư phái ta đến, đủ chứng minh ta chữa được bệnh của con bà, bà không tin ta, không tin đại tiểu thư sao?"

Lúc này nhắc đến Công Tôn Lưu Oanh là sáng suốt.

Người phụ nữ quả nhiên đưa con cho Mạnh Thiến Thiến.

"Úi, ngủ rồi."

Người phụ nữ mới phát hiện con không ăn kẹo nữa.

Mạnh Thiến Thiến không nói, đứa trẻ không phải ngủ, mà là lại hôn mê.

Mạnh Thiến Thiến bảo Thìn Long bế đứa trẻ, cởi áo, bắt đầu châm cứu.

May hôm nay trời ấm, trong ngõ có nắng, đứa trẻ không bị lạnh.

Châm cứu xong, đứa trẻ từ từ mở mắt, "oẹ" nôn ra một đống.

Người phụ nữ hoảng hốt: "Con trai!"

"Ổn rồi."

Mạnh Thiến Thiến nói.

Người phụ nữ nghi ngờ sờ trán con: "Trán cũng ra mồ hôi."

"Lúc này không có gió, mau về, thay quần áo cho cháu."

Mạnh Thiến Thiến nói xong, lại lấy lọ thuốc mang theo, đưa năm viên, dùng khăn gói lại, "Mỗi ngày một viên, trước khi ngủ."

"Mẹ, con đói."

Đứa trẻ đã nói được, tinh thần rõ ràng khá hơn.

"Còn nữa, cái này."

Mạnh Thiến Thiến lại lấy một lọ khác đưa.

Người phụ nữ ngạc nhiên: "Uống hai loại thuốc?"

Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Lọ này là cho bà, bà có phải kinh nguyệt không đều, đau bụng dữ dội?"

Người phụ nữ đỏ mặt, quay sang nhìn Thìn Long.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Huynh trưởng ta cũng là đại phu."

Thìn Long: Ta khi nào thành đại phu?

Em gái học xấu với Lục Uyên rồi, nói dối không cần suy nghĩ.

Người phụ nữ ngượng ngùng: "Cô nương, lúc nãy hiểu lầm, cô đúng là thần y, đại tiểu thư không nhìn lầm người."

Thìn Long: "Công lao em gái ta, liên quan gì đến nàng ta?"

Người phụ nữ sửng sốt, không phải, quan hệ các ngươi với đại tiểu thư sao lúc tốt lúc xấu thế?

Mạnh Thiến Thiến không động sắc: "Mau về đi, con đói rồi, cũng nên thay quần áo."

"Vâng, vâng! Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!"

Người phụ nữ cảm ơn liên tục, nhận thuốc, bế con về.

Thìn Long nói: "Em cứu mạng con trai bà ta, lại chữa bệnh cho bà ta, nhưng bà ta không biết tên em, sau này có người hỏi, bà ta cũng chỉ nói là đệ tử đại tiểu thư phái đến, sao em lại nhường công lao cho Công Tôn Lưu Oanh?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Nếu em không nói vậy, bà ta không cho em chữa. Đệ tử Thiên Cơ Các không nói sao? Nếu y quán không chữa được, bảo bà ta tìm Công Tôn Lưu Oanh, với y thuật của nàng ta, cũng chữa được. Chỉ là trì hoãn lâu, đứa trẻ có thể để lại di chứng."

Cô nghĩ đến Liễu Trường Sinh.

Nếu Liễu Trường Sinh nhỏ được chữa trị kịp thời, có lẽ đã không tàn tật.

Cô xem khắp y thư, tìm đủ phương thuốc, nhưng vẫn không chữa được chân tàn cho Liễu Trường Sinh.

Đây mãi là nỗi tiếc nuối của cô.

"Cô, cô nương!"

Đang suy nghĩ, phía sau vang lên giọng nói nhỏ nhẹ.

Mạnh Thiến Thiến và Thìn Long quay lại, thấy một bà lão xách giỏ trứng, khập khiễng đi vào ngõ: "Tôi... vừa thấy, cô thật là sư muội đại tiểu thư sao?"

Mạnh Thiến Thiến dừng lại.

Bà lão cười khổ: "Tôi dạo trước trẹo chân, đại phu nói không chữa được, muốn nhờ đại tiểu thư xem giúp, tôi đến muộn... không biết..."

Mạnh Thiến Thiến nhìn chân bà: "Chân bà không phải trẹo chứ?"

Bà lão xấu hổ cúi đầu.

Mạnh Thiến Thiến đỡ bà lão vào sân vừa nãy, kiểm tra chân phải.

Chân phải bà dẫm phải liềm, lòng bàn chân bị rạch một đường dài, may là liềm mới mua, không gỉ.

Mạnh Thiến Thiến nhìn Thìn Long.

Thìn Long hiểu ý, đi lấy túi thuốc trên xe.

Họ là người luyện võ, bị thương là chuyện thường, trên xe luôn có kim thương dược và rượu thuốc.

Mạnh Thiến Thiến xử lý vết thương, lại kê đơn giảm đau tiêu viêm.

"Ca ca, phiền ca đưa bà về."

Vừa khâu xong, không thể đi lại.

Thìn Long cõng bà lão ra khỏi nhà: "Chữa cho bà là em gái ta, không phải đại tiểu thư, nhớ chưa? Không nhớ thì bỏ giữa đường."

Bà lão bị đe dọa: "..."

Một khắc sau, Thìn Long quay lại.

Hắn mặt đầy phiền não.

"Sao thế?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Thìn Long mặt không chút biểu cảm né sang một bên, lộ ra một đoàn người đi theo.

Đây đều là bệnh nhân bị Thiên Cơ Các từ chối.

Tìm Công Tôn Lưu Oanh chữa bệnh cần qua sàng lọc, bệnh thường không chữa, chỉ chữa nan y.

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt, ngây thơ nhìn Thìn Long mặt xám.

Thìn Long: "Em muốn chữa thì chữa."

Mạnh Thiến Thiến cười tươi: "Ca ca tốt nhất!"

Thìn Long từng người nhắc nhở: "Em gái ta chữa cho các ngươi, là lòng tốt của nàng, không liên quan đại tiểu thư nào, biết chưa? Nói biết, phát thẻ."

Bệnh nhân: "..."

Việc Mạnh Thiến Thiến chữa bệnh gần An Tế viện, vẫn truyền đến tai đệ tử Thiên Cơ Các.

Một đệ tử ngũ phẩm dẫn vài sư đệ, hung hăng xông vào sân Mạnh Thiến Thiến.

Đệ tử ngũ phẩm quát: "Người nào dám mạo danh đại tiểu thư, tự ý chữa bệnh, làm bại hoại danh tiếng đại tiểu thư?"

Một sư đệ phụ họa: "Đúng đấy! Không ngừng nói là sư muội đại tiểu thư, ta sao chưa thấy sư tỷ này ở Thiên Cơ Các?"

Bệnh nhân sợ hãi nhìn nhau, không dám thở mạnh.

Họ nghe bà lão và người phụ nữ nói, sư muội đại tiểu thư ở đây chữa bệnh, mới tìm đến.

Chẳng lẽ không phải?

Đệ tử ngũ phẩm nói: "Người đâu! Bắt nàng ta về Thiên Cơ Các!"

Thìn Long thân hình lóe lên, đứng trước Mạnh Thiến Thiến.

"Ca ca."

Mạnh Thiến Thiến khẽ nói, "Có người đến, hẳn là cao thủ Thiên Cơ Các mai phục, cũng có cao thủ hoàng cung."

Công Tôn Lưu Oanh thân phận đặc biệt, bảo vệ nàng không chỉ có Thiên Cơ Các, còn có hoàng thất Đại Lương.

Dù sao nàng là thiên mệnh chi nữ, tầm quan trọng của nàng, không kém hộ quốc kỳ lân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back