Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 190



Diệp Tiểu Ngư ngây người: "Sao chị không hỏi em phải làm sao?"

"Không dám hỏi." Diệp Cửu Cửu cho cá đù vàng đã chiên vào nồi canh bên cạnh, sau đó thêm nước lọc và gừng thái lát, đun nhỏ lửa, một lát nữa khi nước canh chuyển sang màu trắng sữa thì cho đậu phụ vào là được.

Diệp Tiểu Ngư giọng nói ngây thơ hỏi: "Tại sao không dám hỏi?"

"Chị sợ chị sẽ mất một cây kẹo m*t." Diệp Cửu Cửu kéo cô bé hay làm nũng ra cửa, nói với Lăng Dư ở bên ngoài: "Nhanh ôm em gái bảo bối của anh vào nhà đi."

Diệp Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt xanh biếc: "Em không phải bảo bối của chị sao?"

"Đúng vậy, nhưng bây giờ đừng làm phiền chị ở đây, lỡ va vào em thì xong đời." Diệp Cửu Cửu quay lại bếp tiếp tục làm sushi và thái tôm ngọt, sò điệp Bắc Cực: "Chị làm trước, nếu còn thừa thì mới cho em ăn."

"Vậy em đợi ở đây.' Diệp Tiểu Ngư chạy đến bên cạnh bàn bếp, đứng vài giây mới nhớ hỏi một câu: "Được không?”

"Tất nhiên là được, em cẩn thận đừng va đầu." Diệp Cửu Cửu cẩn thận thái sò điệp Bắc Cực có màu sắc tươi sáng thành từng lát mỏng, sau đó xếp từng lát lên trên mặt đá, rồi thái tôm ngọt thành từng lát rồi xếp lên.

Diệp Tiểu Ngư tròn mắt nhìn sò điệp Bắc Cực tươi ngon màu nâu nhạt: "Đẹp quá."

"Còn lại hai cái, em câm đi chia cho anh trai." Diệp Cửu Cửu đưa hai cái còn lại cho Tiểu Ngư, sau đó tiếp tục làm sushi.

"Cửu Cửu thật tốt." Diệp Tiểu Ngư cầm một con sò điệp Bắc Cực chạy đến dưới gốc cây lê: "Cửu Cửu cho chúng ta, mỗi người một con."

Lăng Dư nhận lấy sò điệp Bắc Cực, bóc vỏ rồi nhét thịt sò tươi sống vào miệng.

TBC

Diệp Tiểu Ngư cũng nuốt chứng, ăn xong lại chạy về lấy hai con cá chuồn còn lại.

Diệp Cửu Cửu vội vàng đi đến cửa, chỉ thấy Lăng Dư lau khóe miệng, không có bất kỳ hình ảnh nào nuốt chứng, vậy mà lại không nhìn thấy. Lăng Dư nghiêng đầu nhìn cô: "?22"

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Giúp tôi bưng đồ ăn lên, tôi tạm thời không thể rời đi."

Vừa được ăn ngon, tâm trạng Lăng Dư cũng khá hơn, đứng dậy đeo khẩu trang vào giúp bưng đồ ăn ra nhà hàng phía trước.

Một nhóm khách hàng đầu trọc háo hức nhìn những món ăn được mang lên: Người đẹp...

Lăng Dư cau mày.

Người đàn ông đứng đầu thấy Lăng Dư có yết hầu, vội vàng đổi lời: "Anh bạn, tôi thấy tóc anh đen nhánh, bóng mượt và dài, là bẩm sinh hay nhờ ăn hải sản này mà tóc đẹp thế?"

Lăng Dư: "222

Hắn ta đang nói gì vậy?

Người đàn ông đứng đầu không đợi Lăng Dư trả lời, quay đầu tiếp tục nói với những người đầu trọc khác: "Các anh xem, tóc anh bạn này đẹp thế, chúng ta ăn nhiều lân chắc chắn sẽ đẹp như vậy."

"Không mong đẹp như vậy, chỉ cân mọc lại là được." Mấy người đầu trọc còn lại nhìn mái tóc của Lăng Dư với vẻ ghen tị, tất cả đều coi anh như một quảng cáo sống: "Thật tuyệt!"

Lăng Dư quay trở lại bếp, ngơ ngác hỏi Diệp Cửu Cửu: 'Ý của bọn họ là gì?"

"Bọn họ ghen tị với mái tóc dài của anh đấy.' Diệp Cửu Cửu cười nhìn mái tóc dài như thác của anh, không nói đến người khác, cô cũng rất ghen tị: "Sau này chắc chắn còn nhiều người hỏi anh, anh quen dần đi."

"Không quen." Lăng Dư thực sự không thể chấp nhận được.

Diệp Cửu Cửu nhướng mày: "Vậy thì phải làm sao? Anh vào trong nấu ăn, tôi đi giao đồ ăn?"

Lăng Dư chắc chắn sẽ không.

"Vậy thì anh đừng nghĩ ở đây ăn không uống không." Diệp Cửu Cửu lè lưỡi: "Tôi nghèo khổ đáng thương như vậy, các anh còn muốn ăn không uống không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 191



Diệp Tiểu Ngư vô tội giơ tay, cô bé có làm việc mà: "Em không có mà ~~~'"

Lăng Dư và Diệp Tiểu Ngư đều không có khái niệm gì về tiền bạc ở đây, hơn nữa anh không muốn nợ cô điều gì, im lặng một lúc rồi nói: "Còn phải giao món gì nữa?”

"Món cá lóc hấp xì đầu và canh cá mú đậu phụ." Diệp Cửu Cửu cười đưa cho Lăng Dư: "Vất vả rồi."

Lăng Dư bưng lên rồi đi ra ngoài.

Diệp Cửu Cửu cười, đeo găng tay lấy tôm hùm nướng phô mai trong lò ra, đây là món cuối cùng của ngày hôm nay.

Sau khi giao hết đồ ăn, Diệp Cửu Cửu cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cô tự rót cho mình một cốc nước ép dưa hấu mát lạnh, uống một hơi thấy cả người thoải mái.

Cô lại rót cho mình một cốc, nhìn Tiểu Ngư đang nhảy nhót dưới gốc cây lê và Lăng Dư đang ngôi yên lặng ngắm trăng, lặng lẽ bật đèn nhỏ bên ngoài bếp cho họ.

TBC

Đèn nhỏ màu vàng nhạt, chiếu sáng cả một khoảng sân nhỏ.

Lăng Dư ngước mắt nhìn ngọn đèn sáng lên, lại nhìn Diệp Cửu Cửu dưới ánh đèn, sau đó lại dời mắt đi.

Diệp Cửu Cửu bưng nước ép dưa hấu quay người đi vào nhà hàng phía trước, khách trong nhà hàng đã ăn gần xong, lần lượt đến tìm Diệp Cửu Cửu tính tiên.

Một gia đình bà lão ở góc cũng đã ăn xong, bà một mình đến tính tiền: "Ông chủ, hải sản ngon quá."

"Mọi người thích là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu cười tính tiên cho bà: "Bà gọi rong biển trộn, ngao hấp trứng chưng và ốc hương luộc, tổng cộng là 664, bà trả 660 là được."

Bà lão do dự nói: "Tôi trả 666 được không, mong lần kiểm tra tiếp theo của con gái tôi mọi thứ đều thuận lợi."

"Được, vậy cháu tặng bà một gói khăn giấy." Khăn giấy, bát đĩa và cơm ở đây của Diệp Cửu Cửu đều không tính tiền. "Cảm ơn.' Bà lão lấy ra một chiếc túi vải nhỏ đã gấp nhiều lần, lấy ra 666 đưa cho Diệp Cửu Cửu, lúc đưa bà không kìm được hỏi: "Hải sản có thể chữa khỏi bệnh cho con gái bà không?"

"Cháu không biết." Diệp Cửu Cửu chưa bao giờ hứa hẹn những điều này: "Hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với nhà bà."

"Cảm ơn”" Bà lão nghe vậy trong lòng cũng vui, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại thêm vài phần tươi cười, bà cẩn thận cất số tiền còn lại vào túi, sau đó mới đẩy con gái ra ngoài.

Ăn no xong, Tiểu Trân tỉnh táo hơn nhiều, nói chuyện cũng có sức hơn, sau khi ra khỏi nhà hàng, cô hỏi mẹ: "Mẹ, bữa ăn này hết bao nhiêu tiên?"

"Rẻ lắm, chỉ mấy chục đồng.' Bà lão sợ con gái đau lòng nên không dám nói thật, bà đẩy con gái đi về phía trước.

"Vậy cũng được." Tiểu Trân dừng lại một chút: "Ngon, khẩu phần cũng khá nhiều."

Bà lão cười nói: "Thích thì chúng ta đổi ngày khác đến ăn tiếp."

"Nhà mình ở xa quá, phải đi bộ mười mấy phút, thôi không đến nữa.' Tiểu Trân bây giờ đi lại ngày càng khó khăn, phải ngồi xe lăn, hơn nữa đường ở đây không bằng phẳng, mẹ cô cũng không đẩy cô được.

"Không sao, vừa hay đưa con ra ngoài đi dạo." Bà lão cười đẩy con gái đi về phía trước, không biết có phải là ảo giác không, bà thấy đường về gần hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bên phía Diệp Cửu Cửu sau khi tiễn khách cuối cùng thì đóng cửa, như thường lệ dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh, sau đó nấu một nồi canh chua cà chua hải sản thập cẩm vừa ngon miệng vừa giúp tiêu hóa từ những con ngao, ốc hương, cá nục, rong biển và đậu phụ còn lại.

Diệp Tiểu Ngư ngửi thấy mùi thơm thì chạy lên bàn, nhìn nồi thập cẩm mà ch** n**c miếng: "Hôm nay khác quá-'
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 192



"Đúng vậy, hôm nay là canh chua hải sản thập cẩm." Diệp Cửu Cửu bày bát đũa, dùng muôi múc cho mỗi người một muôi hải sản và rau: "Nếm thử xem."

Diệp Tiểu Ngư cầm bát nhỏ múc một con ngao to há miệng, thổi phù phù rồi cho vào miệng, lưỡi cuộn một cái là ăn hết thịt ngao tươi ngon bên trong, thịt ngao thấm đẫm vị chua ngọt của cà chua, ngon đến mức cô bé muốn xuống nước bơi hai vòng.

Lăng Dư lần đầu tiên thử cách ăn này, sau khi nếm thử thì lại cảm thán thế giới này có nhiều cách ăn thật.

Diệp Cửu Cửu rót cho hai người một ít nước ép dưa hấu: "Thấy thế nào?”

Vua khen Diệp Tiểu Ngư: "Ngon."

Lăng Dư gật đầu: "Không tệ."

"Cô biết nhiều cách nấu ăn thật."

Diệp Cửu Cửu lần đầu tiên nghe nói về thế giới của người cá: "Nơi của các anh không có sao?"

Lăng Dư: “Không có.'

"Thật đáng thương.' Diệp Cửu Cửu thương cảm nhìn hai mỹ nhân ngư chưa từng được ăn đồ ngon: "Tôi còn biết nhiều món ngon lắm, sau này sẽ làm nhiều món cho hai người ăn."

Diệp Tiểu Ngư đang ăn dính cơm ở khóe miệng đột nhiên ngẩng đầu lên: 'Còn có gà rán, đùi gà rán nữa.

Lăng Dư ngước mắt nhìn Diệp Cửu Cửu: "Đổi lại?"

"Là làm việc chứ." Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư hôm nay bưng đồ ăn cũng tạm được: "Ngày mai tiếp tục giúp tôi bưng đồ ăn tiếp khách, đợi anh quen hơn một chút thì giúp tôi gọi món.

Lăng Dư cụp mắt không nói, có vẻ đang suy nghĩ.

“Anh xem, tôi cung cấp cho các anh ăn ở, còn nói cho các anh biết quy tắc của thế giới này, còn nguyện ý hết lòng bảo vệ sự an toàn của các anh, anh chỉ cần giúp tôi bưng đồ ăn tiếp khách khi tôi bận không xuể, nếu đồng ý thì giúp tôi dọn bát đũa, rửa bát và quét dọn vệ sinh." Diệp Cửu Cửu nghiêng người về phía trước tiếp tục dụ dỗ Lăng Dư: "Có phải rất hời không." Diệp Tiểu Ngư không nghĩ ra, chỉ thấy Cửu Cửu đã làm rất nhiều việc cho họ: "Hời."

Lăng Dư biết Diệp Cửu Cửu cũng để ý đến tủ lạnh và những loại hải sản đó, biết cô chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật của họ, sau khi do dự thì gật đầu: "Chỉ bưng đồ ăn."

TBC

"Được." Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, có một thì sẽ có hai, còn xa mới đến chuyện rửa bát quét nhà sao?

Sau khi lừa được hai mỹ nhân ngư, Diệp Cửu Cửu vẫn quyết định cho một chút lợi ích: "Ngày mai tôi sẽ bảo người mang một số cánh gà, đùi gà, chân gà về, ngày mai tôi sẽ làm cánh gà rán, chân gà sốt cay cho hai người ăn."

Diệp Tiểu Ngư đang ngậm ốc hương không kìm được hỏi: "Chân gà sốt cay là gì?"

"Là cái này." Diệp Cửu Cửu mở máy tính bảng, tìm video chân gà sốt cay cho cô bé xem.

Diệp Tiểu Ngư nhìn những chiếc chân gà trong đó hơi sợ: "Xấu quá-"

Diệp Cửu Cửu hỏi: "Đậu phụ thối có thối không?”

"Thối."

'Có ngon không?”

Ngon."

"Vậy đừng nhìn những chiếc chân gà này xấu xí nhưng cũng rất ngon." Diệp Cửu Cửu cất máy tính bảng: "Ngày mai em sẽ biết."

Diệp Tiểu Ngư nghĩ cũng đúng, lập tức mong chờ.

Lăng Dư không hứng thú với chân gà, ngược lại rất tò mò nhìn máy tính bảng: "Đây là cái gì?"

"Là máy tính bảng, bên trong có rất nhiều thứ hay ho, còn có thể xem biển." Diệp Tiểu Ngư đã chơi vài lần, biết bên trong có gì, vì vậy lập tức giới thiệu với anh trai: "Rất lợi hại."

Lăng Dư nhìn thêm vài lần nhưng không hỏi nhiều.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Diệp Cửu Cửu đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, lúc này mới phát hiện máy tính bảng của mình không mang vào, hình như để ở phòng khách rồi?
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 193



Thôi bỏ đi, lười đi lấy quá. Không muốn ra ngoài, Diệp Cửu Cửu trực tiếp tắt đèn đi ngủ, cô không biết rằng trong phòng bên cạnh, máy tính bảng của cô đang sáng đèn.

Lăng Dư không thành thạo lật máy tính bảng, vừa đoán vừa nhìn những chữ trên đó, cố gắng tiếp thu mọi thông tin của thế giới này.

Đến ngày hôm sau, Diệp Cửu Cửu đang định mang nó vào bếp chụp ảnh viết thực đơn thì phát hiện hết pin, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp về phòng khách sạc điện: "Tiểu Ngư đừng lấy nó ra chơi, đợi sạc đầy điện chị phải viết thực đơn.

Đang định mở ra xem, tiểu nhân ngư thất vọng ồ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại của Diệp Cửu Cửu: "Vậy cái này thì sao?”

"Cái này cũng hết pin, lát nữa cho em chơi nửa tiếng." Diệp Cửu Cửu đi vào bếp kiểm tra tủ lạnh.

Cô vừa mở cửa tủ lạnh, một con sứa biển trực tiếp lăn ra, Diệp Cửu Cửu chạy đến ôm lấy cơ thể trong suốt màu nâu vàng của nó, tránh để nó rơi xuống đất dính đầy bụi rất khó rửa sạch.

Vừa ôm lấy, cơ thể căng phồng của con sứa lập tức bắt đầu phun nước ra ngoài, tưới ướt đẫm người cô.

Diệp Tiểu Ngư thò đầu từ bên ngoài vào: "Cửu Cửu, chị đang tắm à? Có muốn thơm không?”

"... Không phải." Diệp Cửu Cửu hối hận ném con sứa chỉ còn một lớp da vào chậu, sau đó lấy một túi ni lông trùm lên và rút phích điện, tránh để nước biển chảy xuống dưới thiết bị điện không cẩn thận bị điện giật.

Cô rút phích điện rồi vội vàng lấy cây lau nhà lau sạch nước biển chảy khắp nơi, sau khi lau sạch, Diệp Cửu Cửu không thay quần áo, tiếp tục lấy đồ trong tủ lạnh ra.

Lần này lấy ra một nắm rong biển lớn, nặng tới mười mấy cân, dạo gần đây Diệp Cửu Cửu tích trữ rất nhiêu rong biển, định làm canh vịt om củ cải chua, tiếc là không có thời gian, hơn nữa hải sản nhiều cũng không ăn hết, rong biển hôm nay lại chỉ có thể đem ra phơi khô để bảo quản.

Cô cầm rong biển cho vào chậu lắc lắc, sau đó một trận rào rào vang lên, không ngờ từ bên trong lại chui ra không ít con giun cát to hơn ngón tay cái.

"Má ơi." Diệp Cửu Cửu sợ hãi ném rong biển rồi lùi lại phía sau.

Bên cạnh đó, Diệp Tiểu Ngư thèm cá cũng học theo Diệp Cửu Cửu nhảy lùi lại, nhưng cô bé thấp bé, không nhảy lên được, chỉ có gót chân sau nhấc khỏi mặt đất.

Cô bé nhìn trái nhìn phải, quay người chạy đến sau Diệp Cửu Cửu: "Đáng sợ quá.

Diệp Tiểu Ngư nói xong còn không quên gọi với anh trai: "Anh ơi nhanh cứu em và Cửu Cửu đi-"

Lăng Dư mặc áo phông trắng, trông giống như một nữ sinh đại học, nghe vậy đi tới, nghi hoặc nhìn cô bé: “Cái gì?”

Diệp Tiểu Ngư quay người ôm lấy một chân dài của anh trai, còn không quên gọi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em nhường cho chị một chân của anh trai, chị nhanh ôm lấy chân còn lại của anh trai, anh trai sẽ bảo vệ chúng ta."

Diệp Cửu Cửu: ”...

TBC

Cũng không cần như vậy.

"Không sao, chỉ là mấy con giun cát thôi." Diệp Cửu Cửu đã từng thấy giun cát, chỉ là không ngờ những con giun cát này lại to và dài như vậy, lớn hơn gấp mấy lần so với những con thường thấy trên thị trường, trông thật đáng sợ.

Lăng Dư nhìn những sinh vật biển thấp kém nhất đang quắn quéo trong chậu: 'Vứt đi?"

"Không vứt, có thể bán được tiền." Ở chỗ Diệp Cửu Cửu, không có sinh vật biển nào là vô dụng.

Lăng Dư liếc nhìn Diệp Cửu Cửu, cô thực sự nghèo như vậy sao?
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 194



Ngay cả những sinh vật thấp kém như vậy cũng phải giữ lại?

Diệp Cửu Cửu còn chưa biết suy nghĩ của Lăng Dư, cô bình tĩnh lại rồi quay trở lại bếp, cầm rong biển lắc lại, cho đến khi giũ hết giun cát bên trong.

Lắc xong, cô lại đeo găng tay lấy cẩn thận một số con giun cát trong tủ lạnh cho vào thùng, khoảng năm cân.

"Đáng sợ." Diệp Cửu Cửu lấy một thứ gì đó trùm lên, mắt không thấy thì tim không đau, sau đó tiếp tục quay người lấy hải sản, bên trong còn rất nhiều con nghêu, kích thước gần bằng con giun cát.

TBC

Ngoài ra còn rất nhiều tôm đỏ, kích thước thuộc loại bình thường, chỉ dài hơn lòng bàn tay một chút, khoảng mười cm.

Còn có một số ốc đinh và nghêu huyết, nhặt lại cũng được khoảng mười cân, cô còn phát hiện ra rất nhiêu cá cơm nhỏ ở bên dưới, mỗi con chỉ bằng ngón tay cái, màu trắng bạc trong suốt trông rất tươi.

Diệp Tiểu Ngư nhìn thấy thì thèm ch** n**c miếng, cô bé lén đưa tay câm một con nhét vào miệng, nếm thấy vị tươi ngon rồi lại liên tục ăn thêm mấy con nữa.

"Đừng ăn nữa, ăn nữa thì hôm nay chúng ta không kiếm được tiên đâu." Diệp Cửu Cửu bưng cá cơm nhỏ đến đặt trên bệ cửa sổ, tiểu nhân ngư thấp bé nên không với tới được.

Tiểu nhân ngư buồn bã cúi vai, Cửu Cửu xấu xa, người ta đói bụng mà.

Cô bé đang buồn bã thì Lăng Dư đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ, anh đưa ngón tay trắng nõn thon dài ra nhẹ nhàng nhón một con, nhẹ nhàng ném vào miệng.

Mắt Diệp Tiểu Ngư sáng lên, lặng lẽ há to miệng: Em cũng muốn.

Diệp Cửu Cửu còn chưa biết hành động nhỏ của hai anh em, lúc này cô đang cẩn thận từng bước "mời" những con cua hoàng hậu chân dài ra ngoài.

Cua hoàng hậu còn có tên gọi khác là cua tuyết, nổi tiếng là vỏ mỏng, thịt nhiều, thịt dày, gạch béo, hôm nay khách hàng có phúc rôi.

Diệp Cửu Cửu cẩn thận đếm lại, tổng cộng có mười bảy con, mỗi con nặng khoảng bốn cân, hôm nay lại là một ngày kiếm bộn tiên! Nhặt xong cua, Diệp Cửu Cửu phát hiện bên dưới có ba con mực lớn siêu to khổng lồ, trên râu mực quấn một con cá đai bạc trắng.

Cá đai còn sống, ngửi thấy rất tươi, không có mùi tanh, cô cẩn thận trực tiếp bắt mực ra, cùng cho vào bể cá đựng nước biển để nuôi, tránh để chết.

Tiểu nhân ngư kiễng chân nhìn vào tủ lạnh: "Bên trong còn không?”

"Còn nữa." Diệp Cửu Cửu nhìn con cá duy nhất hôm nay bị các loại hải sản khác đè ở bên dưới, đó là một con cá tuyết dài một mét, nặng khoảng mười lăm kg, cô vui vẻ ôm cá tuyết đi về phía bể cá đựng nước biển.

Đi được vài bước thì phát hiện con cá tuyết trong tay ngày càng nặng, cô cúi đầu mới phát hiện tiểu nhân ngư đang cắn vào đuôi cá tuyết treo ở bên dưới: "22"

Diệp Tiểu Ngư hoảng hốt chớp chớp mắt: Ồ, bị phát hiện rồi.

Tiểu nhân ngư chớp mắt đầy chột dạ, làm sao bây giờ, bị Cửu Cửu phát hiện rồi.

Diệp Cửu Cửu cũng thực sự không ngờ tiểu nhân ngư lại ăn trộm cá tuyết ngay trước mặt cô, mím môi rồi cười trêu cô bé: "Ui, sao đuôi cá tuyết lại treo một nàng tiên cá thế này? Hay là nấu chung luôn đi, không biết nồi lớn có đựng vừa không.

Tiểu nhân ngư sợ hãi lập tức buông cá tuyết ra, giọng nói ngây thơ phản đối: Em không ăn được đâu-”

Diệp Cửu Cửu thất vọng ồ lên một tiếng: "Thì ra em không ăn được à."

"Vậy sao em lại cắn cá của chị?"

Tiểu nhân ngư buồn bã chu cái miệng đỏ hồng, chỉ còn một chút nữa là ăn được rồi: "Em đói."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 195



"Đói cũng không được ăn con cá này, hơn nữa bữa sáng sẽ được giao đến ngay thôi." Diệp Cửu Cửu đau lòng nhìn vào phần đuôi cá tuyết có dấu răng hình bán nguyệt, rõ ràng là phần đuôi đó có thể bán được giá cao, bây giờ thì chắc chắn không được rồi, càng nghĩ càng tức: "Tiểu Ngư, kem của em hôm nay hết!"

Diệp Tiểu Ngư đảo đôi mắt xanh biếc: "Kem hôm qua đã ăn hết rồi."

Diệp Cửu Cửu cười một tiếng: "Chị không biết mua sao?”

"Sẽ mua sao?" Diệp Tiểu Ngư lập tức cười rạng rõ: "Khi nào mua?”

"Một lát nữa sẽ mua." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nhưng hôm nay em ăn trộm cá lớn của chị nên phạt em không được ăn."

Nụ cười của Diệp Tiểu Ngư cứng đờ trên mặt: "Em không ăn."

"Nhưng em đã cắn rồi mà, hơn nữa em còn ăn trộm cá cơm của chị." Diệp Cửu Cửu nhìn ít nhất một cân cá cơm: "Còn phạt em không được ăn sô cô la."

Diệp Tiểu Ngư chỉ vào anh trai: “Anh trai cũng ăn."

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn Lăng Dư đang dựa vào bệ cửa sổ, không ngờ anh lại là một mỹ nhân ngư như vậy.

Lăng Dư ngượng ngùng giơ tay lên che miệng khẽ ho một tiếng.

Diệp Cửu Cửu mím môi cười, sau đó quay sang nói với Tiểu Ngư: "Vậy thì phạt em không được ăn kẹo m*t.'

"Tại sao?" Diệp Tiểu Ngư ngây người, anh trai cũng ăn mà sao chỉ phạt mình cô bé?

"Bởi vì anh trai em mới đến, không biết quy tắc chúng ta đã nói, còn em biết mà lại không nhắc nhở anh trai, đây có phải là lỗi của em không?" Diệp Cửu Cửu đã hẹn với Tiểu Ngư là không được ăn trộm hải sản để bán, ăn một hai con cá nhỏ thì không sao nhưng ăn trực tiếp gân một cân, nếu ăn tiếp thì hôm nay sẽ không còn gì để bán.

Tiểu nhân ngư cúi đầu, cô bé quên mất.

"Em xuống nói rõ quy tắc với anh trai, rôi dạy anh ấy cách sử dụng các thiết bị gia dụng trong nhà, máy giặt, điêu hòa, v. v. , nếu dạy tốt thì chị sẽ cho em một cây kem." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé: "Thế nào?" Tiểu nhân ngư quay người chạy đi: "Vâng ạ, em đi dạy anh trai ngay đây."

TBC

Diệp Cửu Cửu nhìn bóng lưng chạy nhanh như bay của cô bé, cười lắc đầu, sau đó liên lạc với ông chủ để giao đồ ăn, ngoài ra còn đặt riêng từ siêu thị một số chân gà, ức gà, đùi gà và khoảng ba mươi cây kem cùng hai thùng sữa chua.

Ăn sáng xong, Diệp Cửu Cửu rửa sạch, cắt nhỏ tất cả rồi bọc màng bọc thực phẩm, cho vào tủ lạnh trong kho, sau đó cho dưa hấu, đào cần dùng đến trưa vào tủ lạnh ướp lạnh, ngoài ra còn cho cả chanh dùng làm đồ ăn kèm vào tủ lạnh, ướp lạnh sẽ ngon hơn.

Sau khi ướp lạnh xong, cô chuyển những con sâu biển đã ngâm một giờ vào bồn rửa, những con sâu biển này sạch hơn nhiều so với những con mua ở chợ, ngâm không lâu là chúng nhả hết chất bẩn trong bụng ra.

Sau đó dùng cây cán bột nghiền nát bụng sâu biển, rồi rửa sạch bùn đất trong ruột, số lượng hơi nhiều, đợi cô rửa sạch hết rồi cho vào nồi đun thì đã hơn chín giờ.

Diệp Tiểu Ngư đứng bên cạnh, tay cầm bình sữa siêu thị tặng: "Cửu Cửu, chị làm xong chưa?”

"Chị làm xong cái này là làm ngay." Diệp Cửu Cửu khuấy những con sâu biển trong nồi.

"Thứ đó xấu lắm, không ngon." Diệp Tiểu Ngư vừa rồi nhìn thấy Diệp Cửu Cửu xử lý sâu biển, cứ chê mãi không thôi.

"Tiểu Ngư xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất ngon, để chị cắn một miếng nhé?" Diệp Cửu Cửu cúi đầu nắm lấy tay cô bé, giả vờ cắn một miếng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 196



"Em không ăn, đừng cắn em ~~" Tiểu nhân ngư sợ hãi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp sân nhỏ.

Lưu nãi nãi đi ngang qua nghe thấy vậy liên nói với bà lão đi cùng: "Nhà có trẻ con vẫn náo nhiệt hơn nhiều."

"Đúng vậy." Bà lão rất hâm mộ nhìn Lưu nãi nãi: "Cháu trai của bà môi lần nghỉ học đều về chơi với bà, hai đứa nhà tôi thì suốt ngày ở ngoài, chỉ đến Tết mới về."

Lưu nãi nãi nói: "Đi làm thì đều như vậy, đợi con nhà tôi đi làm rồi có khi cũng lâu lắm mới về."

Bà lão gật đầu nói có thể.

Lưu nãi nãi nói: "Nhưng chúng đều rất thích ăn hải sản nhà Cửu Cửu, ước chừng có thể về thường xuyên hơn."

Bà lão ở cuối ngõ: "Thực sự ngon như vậy sao?”

"Thực sự rất ngon, lần sau người nhà bà đến thì dẫn họ đến thử xem, đảm bảo sau này họ sẽ thường xuyên đến." Lưu nãi nãi còn không quên quảng cáo cho Diệp Cửu Cửu.

Bà lão có chút động lòng: "Vậy tôi thử xem."

Diệp Cửu Cửu còn không biết Lưu nãi nãi định biến nhà hàng của cô thành phương tiện duy trì tình cảm gia đình của họ, cô đang nhìn chằm chằm vào những con sâu biển trong nồi, sau khi xác nhận đã chín thì cho một lượng muối, bột ngọt và đường thích hợp vào, khuấy đều rồi chia vào một vài hộp, sau đó cho vào nước đá để làm nguội nhanh.

Sau khi làm nguội thì cho thẳng vào ngăn mát tủ lạnh, thỉnh thoảng xem tình hình đông lạnh để tránh quá cứng, đợi đến khi gần đông cứng thì chuyển sang ngăn bảo quản thực phẩm rồi để thêm một giờ nữa là được.

Nói chung là tốt nhất nên để trong ngăn bảo quản thực phẩm một đêm, đông tự nhiên sẽ ngon hơn một chút, nhưng Diệp Cửu Cửu phải dùng vào buổi trưa nên phải dùng phương pháp đông lạnh nhanh trong tủ lạnh!

Diệp Cửu Cửu cho những con sâu biển đã nấu chín vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu làm món chân gà sốt cay mà tiểu nhân ngư đã mong ngóng cả đêm, trước tiên cắt bỏ móng chân của năm cân chân gà mua về, cho vào nước sạch ngâm cho hết máu.

Sau khi ngâm xong thì lau khô nước, cho xì dầu vào để tạo màu, sau đó cho thêm một chút giấm trắng vào khuấy đều, giấm trắng có thể giúp chân gà dễ nhăn hơn.

Tiểu nhân ngư lại lắc lư chạy đến: "Cửu Cửu, chị định làm rồi sao?”

"Đúng vậy, chị sắp bắt đầu chiên rồi, em tránh xa chị ra một chút, cẩn thận b.ắ.n vào mặt em." Diệp Cửu Cửu đeo khẩu trang và mũ, sau đó mặc tạp dề dài tay, toàn thân được trang bị đầy đủ, câm muôi múc chân gà, múc một thìa rồi cho thẳng vào chảo dầu.

TBC

Có vẻ như nước trên chân gà chưa ráo hết, vừa cho vào chảo đã nghe tiếng nổ lách tách.

Diệp Cửu Cửu giật mình lùi vê phía sau.

Tiểu nhân ngư sợ hãi quay người chạy ra ngoài, chạy đến cửa trốn, lén lút thò đầu vào nhìn cẩn thận: "Cửu Cửu chạy nhanh lên, cẩn thận b.ắ.n vào người chị-

Diệp Cửu Cửu được trang bị đầy đủ lại đi đến bên bếp: "Không sao, chị phải tiếp tục chiên."

Tiểu nhân ngư lo lắng nhìn cô: "Em không ăn đâu, đừng b.ắ.n vào người chị."

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn cô bé chu đáo: "Chị mặc kín mít như vậy sẽ không b.ắ.n vào chị đâu, em tránh xa một chút là được, đừng tùy tiện lại gần."

"Vậy chị cẩn thận nhé-" Tiểu nhân ngư không yên tâm lại nói: "Để anh trai đi chiên, chị đừng chiên...

Nghe thấy động tĩnh đi đến, Lăng Dư nghe thấy tiếng lách tách trong nồi, đúng là em gái ruột.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 197



Diệp Cửu Cửu chiên chân gà đến khi đổi màu, bê mặt nổi bọt thì vớt ra để ráo dầu, sau đó cho vào nước lạnh ngâm một lúc, chiên xong một thìa thì tiếp tục chiên phần còn lại, năm cân chia làm bốn lần chiên xong, chiên xong thì ngâm vào bên cạnh trước, đợi đến trưa tiếp tục các bước sau.

Nhân lúc chảo còn dầu nóng, Diệp Cửu Cửu trực tiếp đem đùi gà và miếng gà đã ướp lăn qua bột chiên gà, vụn bánh mì rồi cho vào chảo chiên, chiên xong thì nhân nóng cắt ra rồi bưng cho tiểu nhân ngư và Lăng Dư ăn.

"Chân gà còn phải ngâm một lúc nữa mới làm được, ăn đùi gà và miếng gà giòn trước đi." Diệp Cửu Cửu đặt đĩa thức ăn lên bàn: "Nếm thử xem thế nào?”

Diệp Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chị có bị b.ắ.n không?”

"Không có." Diệp Cửu Cửu ôm cô bé thơm thơm vào lòng: "Cảm ơn Tiểu Ngư quan tâm.”

"Không có gì -' Tiểu nhân ngư câm một miếng gà cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu ăn”

"Cảm ơn” Diệp Cửu Cửu cầm tay tiểu nhân ngư ăn một miếng, miếng gà chiên vàng giòn, còn thoang thoảng mùi thơm nồng, cắn vào còn phát ra tiếng rắc rắc, ngon đến mức cô muốn ăn thêm một miếng nữa.

Tiểu nhân ngư cũng ăn miếng gà giòn tan: "Cửu Cửu, cái này ngon lắm, ngon hơn cả cái anh kia làm."

"Không lừa em chứ, chị đã nói là chị sẽ làm mà." Diệp Cửu Cửu cầm một cái đùi gà giòn rụm: "Lần sau chị làm cho em món sữa tươi chiên giòn."

Tiểu nhân ngư cũng không biết đó là gì, dù sao gật đầu đồng ý là được.

Lăng Dư bên cạnh cũng khẽ gật đầu không dễ nhận thấy.

Ăn xong đùi gà, Diệp Cửu Cửu mở tủ lạnh kiểm tra sâu biển đã đông lại, bên trong đã có dấu hiệu đông lại, cô chuyển vào ngăn bảo quản thực phẩm để tiếp tục chờ đông.

TBC

Sau đó cô dọn dẹp nhà bếp, bắt đầu làm nước chấm tỏi ớt cho món thạch sụn, làm xong thì lấy cá tuyết ra, lấy xương giữa và đầu cá đi nấu nước dùng xương cá tuyết, nấu khoảng bốn mươi phút thì nước dùng xương chuyển sang màu trắng sữa, sau đó cho thêm ngô, rong biển, nấu thêm mười phút, cho thêm chút muối, lát nữa có thể bưng trực tiếp lên bàn. Sau khi nấu xong canh, Diệp Cửu Cửu đi mở cửa hàng.

Khách hàng đầu tiên đến vào hôm nay vẫn là Chu Chu, cô ấy vào cửa rồi tháo kính râm nhìn trái nhìn phải: "Chủ quán, hôm nay tôi là người đầu tiên sao?”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Đúng vậy."

"Tên béo đó đâu?" Hôm nay không có ai tranh vị trí đầu tiên với mình, Chu Chu có chút không quen.

Diệp Cửu Cửu nhìn vào nhóm trong điện thoại: "Cậu ta có nói trong nhóm là hôm nay có việc nên không đến được."

Chu Chu chậc chậc hai tiếng, có vẻ hơi chê bai.

".. Xem thử thực đơn hôm nay trước đi." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho Chu Chu.

Thực đơn hôm nay:

Gỏi sứa dấm chua/88

Ốc hương xào cay/388

Cá cơm chiên giòn/388

Canh xương cá tuyết, ngô, rong biển/388

Sò huyết hấp tỏi/488

Mực xào cay/488

Gỏi đu đủ tôm đỏ/488

Thạch sụn/588

Cá đù chua ngọt/588

Nghêu hấp sả/688

Cá tuyết hấp/988

Cua hấp trứng/5888

Chu Chu nhận lấy xem, hôm nay có rất nhiều món, cô ấy nhất thời thấy khó chọn: "Chủ quán, nhiều món thế này khiến người ta khó chọn quá."

Diệp Cửu Cửu cười nói: "Hôm trước cũng nhiều."

"Hôm qua mười món, hôm kia mười bảy món." Chu Chu không có cảm giác gì: "Thật sao?”

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Có lẽ là vì không có ai tranh với cô nên cô mới nhận ra.'

"Có lẽ vậy, mỗi lần tranh giành thậm chí còn không kịp xem rõ thực đơn đã gọi món." Chu Chu cười nhìn thực đơn: "Hôm nay tôi chọn một phân nghêu hấp sả, một phần cá tuyết hấp, một phần cua hấp trứng, ngoài ra còn một cốc nước ép.'
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 198



Cô ấy lái xe đến đây nên không thể uống rượu, nếu không nhất định sẽ gọi một chai rượu vang trắng, uống say khướt mới vê: "Chủ quán, chỗ của cô có thể đặt trước không, tôi muốn đến vào buổi tối."

Diệp Cửu Cửu nói: "Buổi tối cũng mở cửa, lúc nào cô muốn đến cũng được."

"Tôi sợ món ngon nhất sẽ không còn." Chu Chu trả lại thực đơn cho Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, cô không cân nhắc mở dịch vụ VỊP sao?"

"Tôi sẽ cân nhắc." Diệp Cửu Cửu muốn tiết kiệm tiên để xây dựng một không gian riêng tư thực sự ở sân sau, hiện tại người ngoài ra vào liên tục, không thích hợp để mở dịch vụ VỊP.

Chu Chu nói: "Được thôi, đợi chủ quán mở dịch vụ VỊP, tôi sẽ làm người đầu tiên."

TBC

"Đến lúc đó sẽ thông báo cho cô." Diệp Cửu Cửu về bếp bắt đầu làm cua hấp trứng, xử lý con cua tuyết bốn cân thành từng miếng rồi cho vào một đĩa hấp lớn, sau đó cho một ít rượu hoa điêu và lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng phải ngập cua tuyết chỉ để lộ phần vỏ, cho vào nồi hấp mười phút, hấp chín rồi lấy ra, rắc thêm một ít hành lá và rau mùi xanh biếc.

Cùng lúc đó, Diệp Cửu Cửu cho miếng cá tuyết siêu lớn đã ướp vào đĩa sứ trắng, cho trực tiếp vào lò hấp mười phút, khi lấy ra thì cho thêm gừng thái sợi, hành lá thái sợi, ớt đỏ thái sợi, rưới một ít dâu nóng để tạo mùi thơm.

Ngoài ra, nghêu hấp sả cũng rất đơn giản, chỉ cần luộc chín rồi bày ra đĩa, sau đó rưới nước sốt sả đã pha chế lên trên là xong.

Ba món ăn được làm xong cách nhau chưa đầy một phút, làm xong cô ấy trực tiếp mang đến cho Chu Chu: "Thử xem."

Chu Chu: "Cảm ơn chủ quán."

"Cô cứ ăn trước đi." Diệp Cửu Cửu quay người đi ra cửa tiếp khách, khách vào là một cặp vợ chồng già chưa từng đến đây, tóc hai người đã bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng, trông rất khỏe mạnh.

"Mời hai người vào trong." Diệp Cửu Cửu mời hai người vào ngồi.

"Chúng tôi muốn ngắm con hẻm bên ngoài cửa sổ, có thể ngồi ở cạnh cửa sổ không?" Hai người hỏi. Diệp Cửu Cửu do dự một chút, vẫn nói được.

"Cảm ơn” Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó nhìn qua cửa sổ kính trong suốt ra con hẻm bên ngoài được lá chuối che khuất một nửa, không kìm được muốn lấy máy ảnh ra chụp, nhưng nghĩ đến Diệp Cửu Cửu vẫn ở đó nên vội vàng đặt xuống, trước tiên xem thực đơn: "Chỗ của các cô bán những gì?”

"Bán hải sản." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho hai người: "Hai người là khách du lịch từ nơi khác đến sao?"

"Đúng vậy." Bà lão cười nói: "Chúng tôi thích ngắm những con hẻm cổ này nên đi vào thì tình cờ thấy nhà hàng của cô."

Nói rồi bà nhìn vào thực đơn, dù đã đi nhiều nơi nhưng vẫn giật mình.

Ông lão nhìn vào thực đơn, thấy phía trên có ghi bốn chữ "Cửu Cửu gia đình", nếu là nhà hàng gia đình thì giá này không đắt, ông nhìn vào thực đơn, ngạc nhiên phát hiện trong đó có thạch sụn: "Ông chủ, chỗ của cô lại có thạch sụn sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay mới làm, còn khá tươi."

Ông lão hỏi: "Mới làm thì có đông lại được không? Nếu đông lạnh rồi thì vị giác có thể không ngon bằng đông lại từ từ."

"Thực ra cũng khá ngon." Diệp Cửu Cửu vừa nãy đã thử rồi, hương vị cũng không tệ.

Ông lão nói: "Cô gái nhỏ đừng nói khoác."

"Cháu có nói khoác hay không thì ông thử không phải là biết rồi sao?" Diệp Cửu Cửu cười nói.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 199



"Được thôi, vậy thì thử xem." Ông lão cười nói: "Tôi đã ăn không ít thạch sụn, nếu hương vị của cô không ngon, tôi sẽ không trả tiên."

Diệp Cửu Cửu thấy cũng không tệ, nếu ông lão thích thạch sụn có mùi tanh thì cô cũng không nói gì: "Ông thử trước đi."

Ông lão ừ một tiếng: "Cho tôi một phần dấm chua ngâm đầu cá, thạch sụn, sau đó....

'Ăn ít thôi, tôi không đói lắm." Bà lão có chút say nắng, muốn vào đây nghỉ một lát rồi tiếp tục chụp ảnh, ngoài ra bụng cũng không đói lắm: "Dạ dày của ông cũng không tốt, ăn ít hải sản thôi."

"Đến giờ ăn rồi, vẫn phải ăn một chút." Ông lão thích ăn hải sản, nhìn vào thực đơn rồi lại gọi thêm một phần canh xương cá tuyết, ngô, rong biển và một phần salad đu đủ xanh, tôm đỏ, hải sản trong đó chắc không nhiều, ăn ít cũng không sao.

Diệp Cửu Cửu ghi nhớ thực đơn, quay người vào bếp lấy mười con tôm đỏ to, cho vào nước sôi luộc chín, để nguội rồi bóc vỏ, sau đó cắt đôi những con tôm trắng mập mạp, nhìn vào sẽ thấy nhiêu hơn một chút.

Cô lấy đu đủ xanh và chanh đã ngâm trước trong tủ lạnh để khử vị chát, sau đó đổ tôm tươi vào, thêm gia vị chanh chua của cô, trộn đều rồi bày vào đĩa sứ trắng.

Ðu đủ xanh, chanh, ớt sợi, lá bạc hà và thịt tôm kết hợp với nhau, đủ màu sắc khiến người ta thèm ăn.

Cô lại làm một phân dấm chua ngâm đầu cá, sau đó bảo Lăng Dư vừa mới vào giúp mang ra cho hai ông bà già kia trước.

Lăng Dư không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Diệp Cửu Cửu khó hiểu hỏi anh.

Lăng Dư khẽ nói: "Không có khẩu trang."

Diệp Cửu Cửu lấy một chiếc khẩu trang đưa cho anh.

Lăng Dư nhận lấy rồi đeo vào, bưng khay đi ra ngoài, đi được hai bước thì lại quay lại: Không buộc tóc.'

Diệp Cửu Cửu nhìn mái tóc như thác nước của anh mới phản ứng lại, đang định tháo dây buộc tóc trên cổ tay đưa cho anh thì thấy anh đã quay người lại đối mặt với cô.

Diệp Cửu Cửu: ”...

Này, coi cô như người hầu sao?

Cô nhìn vào khay đựng thức ăn trên tay Lăng Dư, cuối cùng vẫn rửa tay rồi đi vòng ra sau anh, tháo một sợi dây buộc tóc trên cổ tay giúp anh buộc tóc: "Xong rồi."

Lăng Dư khẽ ừ một tiếng, bưng khay đi ra ngoài.

Ông lão nhìn Lăng Dư rồi sửng sốt: "Cô... anh chàng trẻ tuổi, giúp chúng tôi mang thêm một phân cơm."

TBC

Lăng Dư im lặng đi vào bếp nói với Diệp Cửu Cửu: "Họ muốn ăn cơm."

"Câm hai cái bát hoa văn màu xanh xám đi lấy cơm." Diệp Cửu Cửu đang thái thạch sụn, không ngẩng đầu lên nói.

Lăng Dư lưu lạc đến đây, không quen biết ai, không phản kháng được nên chỉ có thể im lặng quay người đi lấy cơm.

Diệp Cửu Cửu thái thạch sụn, mỗi miếng đều thái vuông vắn, xếp ngay ngắn ở giữa đĩa, sau đó chỉ cần thêm một ít nước sốt là được, rồi bưng lên cùng với canh xương cá tuyết, ngô, rong biển.

Sau khi bưng lên, ông lão cầm thìa bạc nhỏ gõ nhẹ vào thạch sụn màu xám trắng, trong suốt, thạch sụn nhẹ nhàng lắc lư, trông giống như bánh pudding, có độ đàn hồi: "Màu sắc đẹp, không cứng không mềm, vừa phải."

Diệp Cửu Cửu cười ừ một tiếng, chỉ cần cho lượng nước thích hợp, cần thời gian bảo quản lạnh thích hợp, cũng không khác gì đầu bếp khách sạn làm.

Ông lão kẹp một miếng thạch sụn, không chấm nước sốt mà trực tiếp cắn một miếng.

Bà lão áy một tiếng: "Không sợ tanh à."

"Không tanh chút nào, còn khá tươi ngọt." Ông lão trực tiếp nhét cả một miếng vào miệng, lớp thạch bên ngoài tan chảy ngay trong miệng, phần giun cát bên trong ăn giòn tan.
 
Back
Top Bottom