Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 130: Đổi Thức Uống Của Anh Ấy



Miệng vừa hỏi, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa âm thầm quyết định, lát nữa cô sẽ pha chế một cốc thức uống mà Thái Lãnh Hàn vẫn thường hay gọi để riêng cho hắn. Thế nhưng Minh Nga lại trả lời là một loại thức uống mà Triệu Uyển Nhu không bao giờ muốn cho Thái Lãnh Hàn uống:

- Anh ấy gọi cà phê đen đậm đặc không đường.

Cái gì? Triệu Uyển Nhu cau mày, tảng băng ngốc nghếch kia đã quên rằng hắn bị đau dạ dày rất nặng hay sao mà còn uống cà phê đen đậm đặc không đường? Cà phê thường có vị chua, nếu uống không đường sẽ không tốt cho những chiếc dạ dày đã từng bị tổn thương. Hay là, cà phê đậm đặc không đường kia là cho Phương Hiệp Hòa uống? Triệu Uyển Nhu hỏi, Minh Nga lắc đầu:

- Không đâu. Anh trợ lý kia mua hai loại, một trà sữa, một cà phê. Em thấy nhận hàng xong là anh ta cắm ống hút vào ly trà sữa uống ngay, còn cốc cà phê thì vẫn để nguyên. Có lần em hỏi thì anh ta đã trả lời rằng Tổng giám đốc của bọn họ vẫn có thói quen thức đến khuya để làm việc, nên cần uống cà phê để tỉnh táo.

Một ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng của Triệu Uyển Nhu. Tảng băng ngốc nghếch này, anh tham công tiếc việc đến mức muốn bán mạng luôn hay sao? Nhưng nhớ lại những lời mà Liễu Hồng Hạnh vừa nói, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy vừa áy náy vừa chua xót. Thái Lãnh Hàn bán mạng làm việc như thế còn không phải là vì để bù vào số tiền rất lớn mà hắn đã dùng để giúp đỡ công ty của nhà họ Triệu hay sao? Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị bảo với Minh Nga:

- Sau này anh ấy có đến mua cà phê đen đậm đặc không đường thì bảo là quán của chúng ta không có bán loại đấy nữa. Đổi thành trà sữa đi.

Minh Nga băn khoăn:

- Nhưng mà khách muốn uống cà phê, chúng ta lại đổi thành trà sữa thì có ổn không? Ngộ nhỡ khách không chịu mua trà sữa mà đến quán khác mua cà phê thì phải làm thế nào? Dù sao thì người ta cũng cần có chất cà phê để duy trì tỉnh táo mà.

Nỗi băn khoăn của Minh Nga nghe thì có vẻ lo lắng dư thừa, nhưng không phải là không có cơ sở. Nếu Thái Lãnh Hàn thật sự đổi sang quán khác để đặt hàng cà phê thì với cả Triệu Uyển Nhu lẫn quán cà phê thú cưng này đều chỉ có hại chứ không có lợi. Triệu Uyển Nhu cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định:

- Đổi thành trà sữa cà phê đi, tăng lượng cà phê trong trà sữa nhiều một chút, nhưng dù sao vẫn có chất sữa, không đến mức chỉ cà phê không.

Minh Nga cười ngại ngùng:

- Trà sữa nhiều cà phê ạ? Em không biết cách làm đâu, nếu làm không tốt sẽ không ngon thì sao ạ?

Triệu Uyển Nhu gật đầu:

- Để chị làm thử xem sao.

Nói xong, Triệu Uyển Nhu lấy một phần trân châu đen do quán tự làm từ cacao trút vào cốc. Sau đó cô thêm đá viên và hồng trà, để thêm một phần sữa tươi vào. Cuối cùng, cô thêm một phần cà phê vào, khuấy đều. Sau khi pha xong, Triệu Uyển Nhu nếm thử. Đắng quá. Cô cho cà phê hơi nhiều rồi. Triệu Uyển Nhu lại pha thử thêm một ly khác. Lượng cà phê và sữa vẫn chênh nhau khá nhiều. Phải đến cốc thư tư, Triệu Uyển Nhu mới pha được một cốc trà sữa cà phê với lượng cà phê nhiều hơn so với loại bình thường mà vẫn không quá đắng. Sau đó, Triệu Uyển Nhu còn để thêm vài viên kẹo dẻo trái cây lên trên để trang trí.

Xong xuôi, Triệu Uyển Nhu đưa cốc trà sữa cà phê đã hoàn thành cho Minh Nga nếm thử. Khi thấy Minh Nga gật đầu khen ngon, Triệu Uyển Nhu dặn dò:

- Chị sẽ ghi lại công thức pha loại trà sữa nhiều cà phê này cho em. Sau này Thái Lãnh Hàn có đến mua, hoặc là ai mua cho Thái Lãnh Hàn thì em cứ pha theo công thức này cho anh ấy nhé. Vẫn có cà phê, nhưng không gây ảnh hưởng cho dạ dày.

Minh Nga chớp chớp mắt vài cái rồi tủm tỉm nói:

- Em không quen nhìn công thức rồi làm theo đâu. Hay là chị cứ viết công thức rồi để cho nhóm cậu Lộc tập pha chế theo đi. Còn bây giờ chị làm lại một lần nữa, chầm chậm thôi, để em quay phim lại rồi em làm theo. Nha?

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Cô cũng biết tính của Minh Nga từ trước tới nay không quen nhìn giấy mà học, chỉ thích học theo kiểu trực quan sinh động. Thế là Triệu Uyển Nhu cẩn thận thực hiện lại một lần nữa thật chậm rãi để Minh Nga quay phim lại thao tác của mình. Dĩ nhiên là Minh Nga thật sự quay phim lại. Nhưng cô nàng không mấy chú ý vào những thao tác của Triệu Uyển Nhu mà chỉ tập trung quay lại dáng vẻ nhanh nhẹn và nét mặt chăm chú của bà chủ quán mình.

Sau khi Triệu Uyển Nhu pha chế xong cốc “trà sữa nhiều cà phê” thứ sáu thì lại đưa cho Minh Nga. Cô nàng vui vẻ cầm lấy cốc trà sữa, giơ lên ngắm nghía và cánh tay vô tình va trúng cái bát sữa dùng để pha chế đang để gần đó. Bát sữa văng trúng Triệu Uyển Nhu, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Minh Nga vội vã ra vẻ áy náy nói:

- Chị Uyển Nhu, em xin lỗi! Chị vào trong rửa tay đi ạ!

Triệu Uyển Nhu gật đầu rồi đi vào bên trong, đến nhà vệ sinh rửa tay. Đợi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại rồi, Minh Nga vội vàng ngoắc một cậu thanh niên đang đứng lau dọn gần đó, thì thào:

- Này, Lộc, trông chừng cửa hàng giúp chị nhé. Chị đi giao hàng đây.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 131: Bị Khinh Thường



Cậu thanh niên tên Lộc bước tới cầm lấy cốc trà sữa để vào túi nhựa rồi hỏi:

- Chị Minh Nga, chị giao hàng tới chỗ nào ạ? Hay là để em đi cho?

- Không được, chị phải tự tay mang tới tập đoàn Thắng Lợi. Không xa lắm đâu, chỉ cách đây hai con phố thôi. Đây là do bà chủ của quán chúng ta tự tay pha chế mời Tổng giám đốc của bọn họ. Chị biết đường, cũng có quen với trợ lý của tổng giám đốc ở đó, chị đi sẽ nhanh hơn em. Em ở lại trông chừng cửa hàng, nhắc các bạn khác pha chế hai đơn hàng lớn để kịp giao cho khách nha. Chị đi rồi sẽ về ngay.

Cậu thanh niên tên Lộc nghe thế thì hiểu ý. Cậu chàng cười toe toét, bước đến quầy, thay thế chỗ của Minh Nga. Lúc Triệu Uyển Nhu rửa tay xong bước ra, biết là Minh Nga đã đi giao hàng thì không hề nghi ngờ gì, cô chỉ tập trung giúp nhân viên pha chế cho xong hai đơn hàng.

Đây là dãy phân cách giữa quán cà phê và tập đoàn Thắng Lợi

Tại tập đoàn Thắng Lợi, Thái Lãnh Hàn với bình tĩnh đi ra từ phòng họp. Nhưng Phương Hiệp Hòa đi ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn thì quá hiểu Tổng giám đốc nhà mình nên đã nhạy cảm nhận ra là hắn đang không vui. Phương Hiệp Hòa vội lấy điện thoại ra, giục quán cà phê chó mèo giao hàng. Anh vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số thì nơi quầy tiếp tân đã vang lên tiếng xôn xao. Thái Lãnh Hàn cau mày nhìn xuống, chỉ thấy Lê Thiên Chi đang đứng tranh cãi gì đó với một cô gái. Hắn đưa mắt nhìn Phương Hiệp Hòa, nói khẽ:

- Anh Hòa, anh giúp tôi xuống xem thử Thiên Chi lại đang gây ra chuyện gì. Còn nữa, tra xem cô gái kia là ai mà có thể tranh cãi với Thiên Chi như thế. Đừng để đối thủ gài bẫy chúng ta.

Thái Lãnh Hàn vừa nói xong, Phương Hiệp Hòa liền gật đầu. Lúc này đang là thời điểm cạnh tranh gay gắt để đấu thầu dự án. Cả công ty ai nấy đều đang căng như dây đàn rồi. Nếu lúc này mà Lê Thiên Chi lại gây hấn với khách hàng thì không hay chút nào. Hoặc nếu như Thái Lãnh Hàn lo lắng không sai, cô gái đó là do đối thủ cạnh tranh với bọn họ lợi dụng để làm mất hình tượng của công ty Thắng Lợi thì lại càng vô cùng nguy hiểm. Thế nên, Phương Hiệp Hòa vội vàng dùng tốc độ tên lửa phi ngay vào thang máy, lập tức chuyển xuống sảnh lớn của công ty.

Tại sảnh lớn, Lê Thiên Chi đang đứng đối mặt với Minh Nga, khinh khỉnh cao giọng:

- Quán chó mèo gì chứ? Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ uống cà phê đen đậm đặc không đường, không có uống thức uống của chó mèo.

Minh Nga tức giận đính chính:

- Không phải quán chó mèo, mà là quán cà phê thú cưng chó mèo. Anh nói như thế là xúc phạm khách hàng của tôi đấy.

Lê Thiên Chi nhún vai:

- Xúc phạm gì chứ? Ai bảo quán của các người đặt cái tên dễ gây hiểu nhầm như thế làm chi? Cô có giỏi thì kiện tôi đi!

Minh Nga nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nén giận dữ. Đây là tập đoàn Thắng Lợi. Cô mang “thức uống tình yêu” đến đây để giúp bà chủ nhà mình tăng thêm tình cảm với Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi. Cô không thể gây ra rắc rối cho bà chủ. Minh Nga tự nhủ hàng chục lần như thế trong đầu mới có thể nói chuyện nổi. Cô quay sang nhân viên lễ tân, nhẹ giọng nói:

- Tôi cần giao thức uống cho Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi. Cô giúp tôi nhắn người đến nhận nhé!

Lê Thiên Chi vươn tay giật lấy cốc trà sữa, săm soi rồi nhếch môi cười khẩy:

- Cô muốn lừa ai vậy? Tổng giám đốc của chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ uống trà sữa. Cô mang thức uống dành cho trẻ con này đến đây là có mục đích gì? Muốn tiếp cận Tổng giám đốc của chúng tôi à? Cô không biết soi gương sao? Không biết tự nhìn lại bản thân mình một chút nào sao?

Minh Nga bị cái miệng thối của Lê Thiên Chi nói một hơi, tức đến đỏ mắt. Nhưng cô nàng quan tâm đến cốc trà sữa đang bị xoay tới xoay lui trong tay của Lê Thiên Chi nhiều hơn. Minh Nga vội chồm đến muốn giật lại cốc trà sữa, nhưng Lê Thiên Chi đã giơ tay lên cao, tận dụng thân hình cao lớn của mình để cô gái không thể chạm vào “vật chứng”. Minh Nga hốt hoảng kêu lên:

- Này, cẩn thận một chút! Anh đừng có mà làm hỏng công sức của bà chủ chúng tôi.

Lê Thiên Chi vẫn khinh bạc nhướng mày, cất giọng chế giễu:

- Bà chủ của cô là ai? Mà cho dù bà chủ của cô là ai đi nữa thì chắc chắn là cũng không phải loại tốt lành gì.

Minh Nga tức giận gắt lên:

- Anh dựa vào cái gì mà mắng bà chủ của tôi?

Lê Thiên Chi nhếch môi cười khẩy:

- Dựa vào việc bà chủ của cô phái cô đến tiếp cận Tổng giám đốc của tôi mà không thèm tìm hiểu sở thích của anh ấy. Dựa vào việc bà chủ của cô cũng không biết lựa người, chọn ngay một cô gái vừa lùn vừa xấu vừa ngốc đến đây, chỉ tổ gây rối chứ chẳng được tích sự gì. Dựa vào… này, sao cô lại khóc rồi?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 132: Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!



Minh Nga vừa tức vừa uất, lại còn hối hận nữa. Lẽ ra cô không nên nhiều chuyện như vậy, mang cái thứ gọi là “thức uống tình yêu” gì đó đến đây. Chuyện tình yêu của người giàu có thì liên quan gì đến cô cơ chứ? Tấm lòng bị khinh thường, lại còn bị chế giễu vẻ ngoài nữa, Minh Nga không muốn yếu thế nhưng cũng không thể kìm được nước mắt. Cô khịt mũi, cất giọng nghèn nghẹt:

- Được lắm! Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Anh có giỏi thì vứt cốc nước đó vào thùng rác đi. Tôi không thèm quản các người nữa!

Nói rồi, Minh Nga giậm chân, quay đưng đi nhanh ra cửa. Lê Thiên Chi vẫn còn sửng sốt vì những giọt nước mắt của cô gái đến ngẩn ra. Phương Hiệp Hòa vừa kịp lúc bước ra khỏi thang máy, chạy tới cất giọng gọi:

- Này, cô gái, khoan đi đã.

Minh Nga quay lại, nhìn thấy anh chàng trợ lý đẹp trai vẫn thường giúp Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi ghé mua cà phê. Cô ai oán trừng mắt với Phương Hiệp Hòa một cái rồi lại quay lưng bước đi. Phương Hiệp Hòa không hiểu gì cả, chỉ đoán rằng cái miệng thối của Lê Thiên Chi lại gây họa rồi. Anh chỉ có thể đấu dịu:

- Cô gái, tôi nhận ra cô. Cô là quản lý trưởng ở quán cà phê chó mèo của Triệu Uyển Nhu mở, đúng không? Triệu Uyển Nhu nhờ cô đến đây tìm ai à, hay để làm gì?

Minh Nga vẫn còn đang nấc, không kịp trả lời. Đôi tai thính của Lê Thiên Chi đã kịp bắt lấy “từ khóa” ngay khi đôi tay dài của cậu chàng đang đặt cốc trà sữa vào phía trên miệng của một thùng rác. Vội vã chụp lại cốc trà sữa lại bằng cả hai tay, Lê Thiên Chi tái mét mặt mày, lắp bắp hỏi lại:

- Anh… anh Hiệp Hòa! Anh nói… bà chủ của cô ta… của cái quán chó mèo gì đó là… là… Triệu Uyển Nhu hả?

Phương Hiệp Hòa không hiểu lý do vì sao Lê Thiên Chi tại tỏ ra sợ hãi như thế. Anh chỉ thật thà theo đúng sự thật mà gật đầu xuống. Lê Thiên Chi bị cái gật đầu đó của Phương Hiệp Hòa làm cho toàn thân bủn rủn, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả cốc trà sữa đang cầm trong tay. Thôi tiêu rồi! Thôi toi rồi! Thôi hỏng bét cả rồi! Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết cậu ta đã mắng Triệu Uyển Nhu, chê bai quán cà phê của Triệu Uyển Nhu, lại còn ngăn cản nhân viên của Triệu Uyển Nhu mang thức uống đến cho hắn, thậm chí cậu còn suýt chút nữa là vứt “cốc nước tình yêu” này vào thùng rác thì… Lê Thiên Chi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng. Tuy nhiên, Lê Thiên Chi vẫn còn giữ lại một chút tâm lý cầu may. Cậu chàng lắp bắp:

- Cho… cho dù cô ta có là nhân viên của cái quán chó mèo kia thì như thế nào? Làm sao chúng ta có thể biết được rằng cốc nước này có phải là do Triệu Uyển Nhu muốn mang đến cho anh Lãnh Hàn uống hay không? Dù sao thì từ trước đến nay, anh Lãnh Hàn có khi nào uống qua trà sữa đâu?

Lê Thiên Chi nói cũng không phải là không có lý. Phương Hiệp Hòa nhìn thoáng qua Minh Nga một cái, cẩn thận nói:

- Cô à, hay là, cô chờ một chút, để tôi gọi điện cho Triệu Uyển Nhu, xác nhận một chút, được không? Như vậy thì cả cô và chúng tôi đều không phải khó xử.

Minh Nga bĩu môi, cao giọng:

- Không cần! Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!

Nói rồi, Minh Nga lấy điện thoại ra, mở đoạn phim mà cô vừa quay lại cảnh Triệu Uyển Nhu cẩn thận từng chút pha chế ra cốc trà sữa này. Lê Thiên Chi nhìn chằm chằm cốc trà sữa mà Triệu Uyển Nhu trao cho Minh Nga trong đoạn phim rồi lại nhìn chằm chằm cái cốc đang nằm trong tay của mình. Giống hệt nhau! Lê Thiên Chi run rẩy trao cái cốc lại cho Minh Nga rồi đưa tay lên lau mồ hôi, thì thào nói:

- Anh Hiệp Hòa! Cứu tôi với!

Phương Hiệp Hòa cau mày nhìn Lê Thiên Chi, ý hỏi “cậu lại gây ra họa gì nữa vậy?” hiện ra rõ rành rạnh. Lê Thiên Chi ấp a ấp úng, liếc nhìn Minh Nga, không dám nhắc lại chuyện ban nãy. Bộ dáng thay đổi một trăm tám chục độ của Lê Thiên Chi khiến Minh Nga khinh bỉ vô hạn. Cô nàng mạnh mẽ kể lại mọi chuyện rồi kết luận:

- Hừ, anh ta còn mắng bà chủ của tôi là người chẳng ra gì! Tôi thấy, kẻ chẳng ra gì chính là Tổng giám đốc của các người thì có! Tôi thật hối hận đã nói tốt cho anh ta trước mặt bà chủ của tôi! Bây giờ tôi đổi ý rồi! Tôi nhất định phải cảnh báo cho bà chủ của tôi biết các người là những kẻ xấu xa như thế nào! Hứ!

Minh Nga hất mặt, hứ một cái rồi giậm chân bỏ đi. Phương Hiệp Hòa vội chạy theo, nài nỉ:

- Cô gái, cô à, quý cô! Xin cô đừng tức giận! Cậu ấy mồm thối như thế, chúng tôi sẽ phạt cậu ấy. Cô đừng vì cậu ấy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của Tổng giám đốc chúng tôi. Làm thế thì cũng không tốt cho bà chủ của cô mà, đúng không?

Minh Nga hậm hực:

- Nhưng chẳng lẽ anh bảo tôi phải nuốt cục tức này xuống à? Tôi nuốt không trôi, cũng không muốn nuốt!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 133: Rối Rắm Một Mình



Mặc dù Minh Nga vẫn còn hậm hực nhưng ngữ điệu và nét mặt của cô đã dịu hẳn xuống. Phương Hiệp Hòa biết rằng cô gái đã tạm nguôi ngoai. Anh thở phào, nghiêm nghị đưa ra đề xuất:

- Dĩ nhiên là tôi không bảo cô phải nuốt tức tối xuống. Thế này đi vậy, tôi sẽ bảo cậu ấy đến quán của cô, làm tạp vụ trong một tháng, để cô xả giận vậy có được không?

Đề nghị này quả thật rất hấp dẫn. Mắt của Minh Nga lóe lên, nhìn về phía Lê Thiên Chi một cái và gật đầu. Bỗng nhiên Lê Thiên Chi có cảm giác sống lưng lạnh toát. Còn Phương Hiệp Hòa thì nhân cơ hội nói tiếp:

- Vậy… cô có thể tiếp tục nói tốt cho Tổng giám đốc của chúng tôi với bà chủ của cô, có được không?

Giọng nói trầm ấm và dáng vẻ lịch sự của Phương Hiệp Hòa làm Minh Nga vơi hẳn tức giận. Cô nàng lại gật đầu. Phương Hiệp Hòa tiếp tục điều đình:

- Vậy… cô có thể cho tôi xin đoạn video mà cô đã quay quá trình pha chế cốc trà sữa này không?

Minh Nga lại gật đầu. Thật ra mục đích của cô đến đây không chỉ mang cốc nước tình yêu đến trao tận tay cho “chồng của bà chủ” mà còn muốn cho anh ta xem cả quá trình Triệu Uyển Nhu toàn tâm toàn ý pha chế ra thành quả nữa. Nếu không phải vì không biết phương thức liên lạc với Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi thì Minh Nga cũng không cần phải đích thân đi giao hàng để rồi còn bị người ta nghi ngờ, chế giễu như thế này đâu.

Phương Hiệp Hòa có được sự đồng ý của Minh Nga rồi thì vội lấy điện thoại của mình ra, định kết bạn với cô gái để chuyển đoạn phim về. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh đổi ý. Phương Hiệp Hòa ngoái ra phía sau, gọi Lê Thiên Chi:

- Thiện Chi, cậu mau đến đây, dùng điện thoại kết bạn với quý cô đây.

Lê Thiên Chi vừa ngạc nhiên vừa không phục:

- Anh cũng đã lấy điện thoại ra rồi, còn bảo em kết bạn với cô ta làm gì?

Phương Hiệp Hòa cười đến vô cùng xán lạn:

- Thứ nhất, cậu cần phải lấy công chuộc lỗi với anh Lãnh Hàn. Thứ hai, cậu và cô ấy trao đổi số điện thoại sẽ tiện cho việc chuộc lỗi với cô ấy. Thứ ba, quan trọng nhất là, tôi không thể tùy tiện kết bạn với một cô gái xinh đẹp như thế này được, vợ của tôi sẽ ghen.

Phương Hiệp Hòa không hổ danh là trợ lý toàn năng của tổng giám đốc kiêm trưởng bộ phận ngoại giao của cả tập đoàn Thắng Lợi. Chỉ vài câu nói của anh đã đủ để lửa tức giận của Minh Nga tàn lụi ngay lập tức. Cô nàng ngoan ngoãn chấp thuận lời mời kết bạn của Lê Thiên Chi và gửi đoạn video kia qua. Sau đó, Minh Nga liếc xéo Lê Thiên Chi một cái, dấm dẳng nói:

- Tốt nhất là anh chuộc lỗi cho tốt, nếu không tôi sẽ kể lại toàn bộ chuyện hôm nay cho bà chủ của tôi biết! Hứ!

Minh Nga lộc cộc gõ gót giày rời đi. Phương Hiệp Hòa cũng cầm lấy cốc trà sữa, cẩn thận bước vào thang máy đi lên lầu. Chỉ còn lại Lê Thiên Chi đứng hiu hắt như chiếc lá rời cành vô định rơi trong gió.

Lúc này Thái Lãnh Hàn đang ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, cẩn thận xem xét dự án đang triển khai. Tuy nhiên, sau khi đã xem qua dự án một lượt rồi, Thái Lãnh Hàn vẫn cảm thấy đầu óc của hắn chưa đủ tỉnh táo để phán đoán công việc. Những lời của Liễu Hồng Hạnh ban nãy quả thật đã để lại dư chấn rất lớn trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn thèm một cốc cà phê đen. Hắn đưa tay cầm điện thoại, định nhờ Phương Hiệp Hòa sẵn tiện gọi giúp hắn một ly cà phê đen không đường theo thói quen. Nhưng màn hình điện thoại vừa sáng lên, Thái Lãnh Hàn đã trông thấy tin nhắn của Triệu Uyển Nhu:

“Hôm nay tôi đến quán cà phê thị sát, khi nào anh tan làm thì nhắn cho tôi, chúng ta cùng về nhà. - Triệu Uyển Nhu.”

Con ngươi đen nhánh của Thái Lãnh Hàn như phát ra ánh sáng lập lòe, ngón tay nắm chặt điện thoại không hiểu sao lại bắt đầu phát run. Chính Thái Lãnh Hàn cũng không thể gọi tên chính xác cảm xúc trong lòng của hắn lúc này là gì nữa.

Lúc Phương Hiệp Hòa trở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc thì nhìn thấy biểu hiện quái lạ của Thái Lãnh Hàn, tay của anh cũng run lên, suýt chút thì đánh rơi cả cốc trà sữa. Thái Lãnh Hàn nghe tiếng động mới ngẩng lên nhìn Phương Hiệp Hòa một cái. Thấy người đến là bạn tốt kiêm cộng sự thân tín, Thái Lãnh Hàn không nhịn được, vừa muốn khoe khoang một chút lại vừa muốn nhờ cậy cố vấn một chút. Hắn nhỏ giọng hỏi:

- Anh Hiệp Hòa, Uyển Nhu vừa nhắn tin muốn hẹn tôi cùng nhau về nhà, anh cảm thấy thế nào?

Cái miệng của Phương Hiệp Hòa còn chưa kịp khép lại đã phải hả ra thêm chút nữa. Thế nào là thế nào? Chuyện riêng của vợ chồng nhà anh mà anh lại hỏi tôi “cảm thấy thế nào” thì nghĩa làm sao? Phương Hiệp Hòa còn lâu mới dại dột nêu ra cái gọi là “cảm thấy thế nào”. Nhưng anh cũng không nỡ để Thái Lãnh Hàn rối rắm một mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 134: Tại Sao Tôi Phải Hối Hận?



Ngẫm nghĩ một lát, Phương Hiệp Hòa mới nhớ ra “đại sứ tình yêu” đang nằm trong tay của mình. Anh vội nhét cốc trà sữa vào tay của Thái Lãnh Hàn, nhẹ nhàng nói:

- Anh cứ làm theo trái tim của mình là được. Còn nếu như vẫn chưa thể quyết định thì uống một chút thức uống cho bình tâm lại, từ từ mà nghĩ xem bản thân anh mong muốn như thế nào.

Thái Lãnh Hàn nhìn cốc trà sữa trắng ngà, béo ngậy trong tay mình, có chút ghét bỏ cau mày. Hắn lắc đầu:

- Tôi không uống thứ này đâu, vừa ngọt vừa ngấy. Anh gọi giúp tôi một ly cà phê đen không đường là được.

Phương Hiệp Hòa cười thần bí:

- Anh không uống hết cốc nước này thì chắc chắn anh sẽ hối hận, vô cùng hối hận đấy!

Thái Lãnh Hàn khó hiểu hỏi lại:

- Tại sao tôi phải hối hận?

Phương Hiệp Hòa không nỡ trêu chọc thêm, vội nói rõ ra cho Thái Lãnh Hàn biết:

- Cốc nước này là do Triệu Uyển Nhu tự tay pha đấy. Nhân viên trong quán của cô ấy đã mang đến tận đây để giao tận tay cho anh. Tôi vừa xuống sảnh gặp cô gái đó xong và được nhờ mang cốc nước này lên cho anh.

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc xáo trộn. Hắn vừa mừng rỡ như điên vì biết rằng Triệu Uyển Nhu đã tự tay pha thức uống cho hắn. Nhưng đồng thời Thái Lãnh Hàn cũng có chút hụt hẫng vì Triệu Uyển Nhu lại không đến mà chỉ nhờ vào người khác. Hơn nữa, thức uống mà cô pha cho hắn cũng không phải là loại hắn vẫn quen uống. Trong lòng Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên thắt lại. Lẽ nào Triệu Uyển Nhu vẫn còn giận hắn? Cô lại ghét hắn nhiều thêm nữa rồi, đúng không? Cho nên cô mới chướng mắt hắn, không muốn nhìn thấy mặt của hắn, đến cả thức uống mà hắn thường uống cũng khiến cô cảm thấy không vừa mắt?

Thế nhưng tại sao cô lại nhắn tin muốn chờ hắn cùng về nhà?

Thái Lãnh Hàn hoang mang. Hắn phải làm thế nào mới đúng đây?

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang ngơ ngác suy nghĩ, lại không hề phòng bị Phương Hiệp Hòa, trợ lý toàn năng của tập đoàn Thắng Lợi đã nhân cơ hội ghim ống hút vào cốc trà sữa và nhét vào miệng của Tổng giám đốc nhà mình. Thái Lãnh Hàn vô thức hút một cái. Ngọt ngọt, béo béo, thơm thơm mùi sữa nhưng vẫn thoang thoảng hương cà phê. Ngon quá! Thái Lãnh Hàn hút thêm một hơi nữa, tâm trạng ngay lập tức dịu hẳn đi.

Nhìn Thái Lãnh Hàn uống trà sữa ngon lành, Phương Hiệp Hòa không biết cảm xúc trong lòng của mình gọi là gì. Sau khi uống xong cốc nước, Thái Lãnh Hàn cũng đã có thể quyết định, hắn liếc nhìn Phương Hiệp Hòa rồi nói:

- Tôi đi trước, nếu có việc gì thì anh gọi điện thoại cho tôi.

Phương Hiệp Hòa gật đầu ngay lập tức. Thái Lãnh Hàn vội vã rời đi. Hắn phải dùng khí lực toàn thân của mình, mới có thể khống chế được, không để cho mình co cẳng chạy. Thái Lãnh Hàn lái xe qua hai ngã tư đường, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa quán cà phê. Thế nhưng khi nhìn xuyên qua cửa kính, trông thấy gương mặt thanh lệ của Triệu Uyển Nhu, hắn lại không dám bước vào.

Trong lúc đó, Triệu Uyển Nhu cũng đã giúp nhân viên pha chế xong trà sữa, chuẩn bị đến công ty cùng Thái Lãnh Hàn ra về như lời hẹn. Minh Nga vừa về tới là Triệu Uyển Nhu bàn giao lại công việc ngay và thu xếp ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, Triệu Uyển Nhu đã trông thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đang đậu ở cách đó không xa. Cô bước đến gần chiếc xe, gõ gõ vào cửa kính, mỉm cười hỏi thăm:

- Anh tan làm rồi à? Đợi tôi có lâu không? Sao anh không chờ tôi đến công ty mà đến đây?

Thái Lãnh Hàn mở cửa cho Triệu Uyển Nhu, trầm giọng đáp khẽ:

- Tôi muốn đến đón em!

Triệu Uyển Nhu nghe câu nói đơn giản như thế mà lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô đặt Ha Ha xuống sàn xe ở băng ghế sau, còn cô thì ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Thái Lãnh Hàn và nhẹ giọng nói:

- Chúng ta về nhà thôi!

Thái Lãnh Hàn trong lòng ngọt như ăn mật. Hắn khởi động xe mà trong đầu vẫn luôn âm vang giọng nói trong trẻo ấm áp của Triệu Uyển Nhu. Chúng ta về nhà thôi. Rốt cuộc thì cũng có người cùng hắn đi về nhà. Cuối cùng thì hắn cũng đã có nhà rồi.

Lúc xe dừng ở trước cửa biệt thự, chú chó Ha Ha cảm thấy xe dừng lại thì lập tức kích động chồm lên, cào cào móng vuốt muốn ra ngoài khu vườn quen thuộc để chơi. Chú ta hưng phấn tới mức nhảy chồm tới phía ghế lái phụ rồi giương đôi mắt tròn xoe nhìn Triệu Uyển Nhu. Miệng của chú vừa sủa gâu gâu vừa thè lưỡi l.i.ế.m l**m Triệu Uyển Nhu để bày tỏ sự nôn nóng.

Triệu Uyển Nhu bất đắc dĩ đành vịn lấy đầu của Ha Ha, cô nhẹ nhàng mở một chỗ nhỏ ở cửa xe ra, để nhắc nhở Ha Ha rằng mình muốn xuống xe. Cô sợ mình mở cửa sẽ làm cho Ha Ha bị kẹp trúng. Làm xong rồi Triệu Uyển Nhu mới cảm thấy buồn cười. Chẳng biết từ khi nào cô đã xem Ha Ha như một đứa em nhỏ mà cư xử như đồng loại với chú ta luôn rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 135: Ghen Tị Và Tủi Thân



Ấy thế mà Ha Ha rất thông minh, có thể hiểu được ý của “mẹ”. Chú ta ngoan ngoãn lùi trở lại băng ghế sau, chờ Triệu Uyển Nhu xuống xe xong, mở cửa cho chú ta thì Ha Ha mới nhào tới như muốn ôm chầm lấy “mẹ”. Triệu Uyển Nhu ôm Ha Ha xoa một trận, cô quay đầu nhìn về phía Thái Lãnh Hàn đang đứng một bên rồi nói:

- Hình như Ha Ha càng ngày càng thích tôi rồi này.

Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang chui đầu của nó vào n.g.ự.c Triệu Uyển Nhu, khóe miệng hắn không tự chủ được mà xụ xuống. Sau đó hắn vươn tay tới cầm lấy vòng cổ của Ha Ha mà nhấc chú ra khỏi người Triệu Uyển Nhu. Động tác mạnh mẽ đó của Thái Lãnh Hàn làm Ha Ha kêu lên ăng ẳng và khiến Triệu Uyển Nhu giật mình. Cô gắt khẽ:

- Anh nhẹ tay thôi. Đừng làm Ha Ha đau của tôi!

- ...

Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang vui vẻ vẫy đuôi lè lưỡi làm nũng với Triệu Uyển Nhu, lại nhìn sự trìu mến mà Triệu Uyển Nhu dành chó chú chó, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tủi thân vô hạn. Bây giờ đối với Triệu Uyển Nhu thì Ha Ha đã là “Ha Ha của cô” rồi, vậy còn hắn? Hắn có được tính là “của cô” không? Chắc là không rồi. Thái Lãnh Hàn ngoài mặt lạnh ngắt mà trong lòng bừng bừng ngọn lửa không thể gọi tên là gì. Rõ ràng Triệu Uyển Nhu vừa vì “Ha Ha của cô” mà gắt gỏng với hắn đấy thôi. Rõ ràng là Triệu Uyển Nhu bảo vệ Ha Ha, quan tâm Ha Ha, yêu thương Ha Ha,… mà chẳng thèm để ý gì đến hắn cả.

Triệu Uyển Nhu buồn cười nhìn tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại đi ghen tị với cả một chú chó nhỏ. Cô đẩy đẩy Ha Ha vài cái, ra hiệu cho chú ta chạy đi chỗ khác chơi rồi cô bước tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn. Đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, Triệu Uyển Nhu thoáng ngượng ngùng nhưng vẫn khẽ nói:

- Tôi không phải cố ý quát anh, tôi chỉ bị giật mình nên hơi to tiếng một chút thôi. Chúng ta vào nhà chuẩn bị ăn cơm được không? Tôi đói rồi!

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu. Bàn tay của Triệu Uyển Nhu đang nắm lấy tay hắn, dễ dàng dập tắt ngọn lửa không tên trong lòng của hắn. Không hiểu sao Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang tung tăng ngoài kia lại thấy “con trai” của mình đáng yêu hơn bao giờ hết.

Thím Hai nghe được tiếng động ở ngoài sân biệt thự, bèn nhanh chóng đi ra phòng khách nhìn xem. Khi nhìn thấy Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn cùng nhau trở về, thím Hai vô cùng mừng rỡ. Nhìn “một – nhà - ba - người” đang ấm áp bên nhau ngoài kia, thím Hai cười tủm tỉm nói:

- Ngày hôm nay cô chủ và cậu chủ trở về sớm hơn thường ngày, vậy tôi cũng phải nấu cơm sớm hơn rồi.

Bà nói xong thì liền vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp. Triệu Uyển Nhu thấy Thím Hai đi vào thì nói với Thái Lãnh Hàn:

- Vậy anh chơi với Ha Ha một lúc đi, tôi đi thay quần áo khác.

Thái Lãnh Hàn gật đầu ừ một tiếng. Hắn nhìn theo Triệu Uyển Nhu cho tới khi cô đi vào nhà rồi mới ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái. Nhưng bàn tay chạm vào cái đầu xù xù của Ha Ha càng khiến Thái Lãnh Hàn hụt hẫng và luyến tiếc cái nắm tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu ban nãy.

- Gâu gâu gâu...

Ha Ha sủa vài tiếng, sau đó dường như cảm nhận được tâm trạng của Thái Lãnh Hàn không tốt, cậu chàng thè lưỡi l.i.ế.m tay của “cha” vài cái. Thái Lãnh Hàn gượng cười, an ủi “con trai”:

- Đừng lo lắng, cha không sao!

Mặc dù nói vậy, nhưng đến chính Thái Lãnh Hàn cũng không thể tin nổi vào hai chữ “không sao” mà chính mình vừa nói. Hắn không những đang hụt hẫng, tiếc nuối vì bị Triệu Uyển Nhu buông tay; mà hắn còn đang áy náy và băn khoăn về việc phải “chuộc tội” với Triệu Uyển Nhu vì đã “hôn cô đến ngất đi”. Hắn lại còn đang băn khoăn không biết Triệu Uyển Nhu có còn tức giận và chán ghét hắn hay không? Dù sao thì cô buông tay hắn và rời đi một cách dứt khoát, nhanh lẹ đến thế còn gì. Thế nên, dù đang chơi với Ha Ha nhưng ánh mắt của Thái Lãnh Hàn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, ngóng trông bóng dáng của Triệu Uyển Nhu.

Lát sau, Triệu Uyển Nhu mặc một chiếc áo len rộng rãi màu vàng chanh và quần thun màu vàng nhạt bước ra. Nhìn thấy Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang mặc bộ trang phục công sở vừa cứng nhắc vừa ngột ngạt ngồi chơi với Ha Ha, cô ngạc nhiên buột miệng hỏi:

- Sao anh không đi thay quần áo ra cho mát?

Thái Lãnh Hàn mím miệng không trả lời. Quả nhiên là Triệu Uyển Nhu vẫn còn tức giận hắn, cho nên cô không hề nhớ ra rằng, chính miệng của cô đã “ra lệnh” cho hắn ở đây chơi với Ha Ha trong khi cô đi thay đồ. Hay là cô vốn biết điều đó, nhưng vẫn cố ý muốn “trừng phạt” hắn?

Không thể trách Thái Lãnh Hàn nghĩ linh tinh như thế được. Bởi vì tính cách của Triệu Uyển Nhu như thế nào, Thái Lãnh Hàn vẫn còn nhớ rõ. Đừng thấy vẻ ngoài của cô hiền hòa mà cho rằng cô dễ bỏ qua mọi chuyện. Nếu ai đó chạm đến giới hạn của cô thì Triệu Uyển Nhu đặc biệt ghi thù và sẽ tìm đủ mọi cách để trả đũa cho bỏ ghét.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 136: Món Quà Tặng



Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng nghẹn trong lòng nhiều chút. Hắn không muốn bị Triệu Uyển Nhu xem như kẻ thù mà trả đũa như thế đâu. Nhưng ai bảo hắn đã gây ra lỗi lầm với cô làm gì? Đúng là đáng đời!

Nếu Triệu Uyển Nhu vẫn còn có khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn, hẳn là cô sẽ nghe được những suy nghĩ đầy ấm ức và tủi thân của hắn. Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu đã không còn khả năng đặc biệt ấy nữa. Dù vậy, cô nhìn ánh mắt và gương mặt đang cúi xuống trong im lìm của Thái Lãnh Hàn mà vẫn ít nhiều đoán được rằng tâm trạng của hắn đang không vui. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu quay người đi vào trong nhà. Vừa đi cô vừa nói:

- Để tôi vào lấy đồ xuống cho anh thay ra. Anh thích mặc bộ đồ nào? Đồ để ở đâu? Nói đi, tôi lấy xuống cho anh.

Thái Lãnh Hàn còn đang hụt hẫng vì thấy Triệu Uyển Nhu quay lưng thì đã nghe một loạt câu hỏi của cô khiến hắn đờ ra đến mấy giây. Triệu Uyển Nhu muốn giúp hắn lấy đồ thay ra? Hay là… Triệu Uyển Nhu muốn nhìn hắn… thay đồ? Đầu óc của Thái Lãnh Hàn vừa nghĩ tới đó thì cứ như chiếc xe bị c.h.ế.t máy, cứng ngắc một chỗ, đặc quánh như hồ dán. Triệu Uyển Nhu phải hỏi đến lần thứ hai, đầu óc của Thái Lãnh Hàn mới có thể hoạt động trở lại. Hắn ấp úng nói khẽ:

- Đồ đạc… tôi để trong ngăn tủ của phòng sách. Em… em cứ tùy ý lấy đại một bộ là được.

Triệu Uyển Nhu đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã nghe rồi nhanh nhẹn bước lên lầu, tiến về phòng sách. Thái Lãnh Hàn nhìn bóng lưng của Triệu Uyển Nhu khuất sau cánh cửa thì mới sực nhớ ra, trong tủ quần áo của phòng sách hắn đang giấu một thứ.

Thái Lãnh Hàn đứng bật dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống. Dù sao thì thứ đó hắn vốn định sẽ tặng cho Triệu Uyển Nhu nhưng chưa tìm được cơ hội. Nếu để cô nhìn thấy thì càng tốt, hắn sẽ nhân dịp này tặng nó cho cô để bày tỏ lòng hối lỗi. Mong là Triệu Uyển Nhu sẽ không tức giận nữa, hoặc là… chỉ cần cô bớt ghét hắn đi một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu nào có tức giận gì Thái Lãnh Hàn đâu. Thế nên, trong lúc tảng băng ngốc nghếch nào đó đang ngồi suy nghĩ linh tinh trước sân vườn thì Triệu Uyển Nhu đã vào đến phòng sách. Ban nãy Thái Lãnh Hàn không nói rõ là quần áo đặt ở ngăn tủ nào trong phòng sách, nhưng đối với Triệu Uyển Nhu đã từng làm chủ nhà này trong mấy năm liền thì điều đó không hề khó khăn. Cô quen đường quen nẻo đi đến tủ quần áo, mở cửa kính và tìm trong ngăn tủ thứ ba từ dưới đếm lên, lựa chọn một bộ áo len và quần thun gần giống với bộ mà cô đang mặc. Sau khi soạn xong bộ đồ, mắt của Triệu Uyển Nhu tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp xinh xắn đang nằm trên ngăn kệ nhỏ ở góc trên bên cạnh ngăn tủ đựng quần áo.

Ban đầu Triệu Uyển Nhu chỉ lướt mắt nhìn sơ qua thôi, cô vốn không muốn tò mò về đồ vật trong tủ của Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng một cái liếc mắt kia đã khiến Triệu Uyển Nhu nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ gắn hờ trên nắp hộp. Trong mẩu giấy đó có một dòng chữ được ghi khá nắn nót: “Phải tìm cơ hội tặng cho Uyển Nhu”.

Triệu Uyển Nhu suy tư một lát, rồi cầm lấy cái hộp xinh xắn kia đi xuống lầu.

Lúc Triệu Uyển Nhu đưa bộ đồ cho Thái Lãnh Hàn, hắn vội vã vào phòng tắm thay đồ ngay. Sau khi bước ra, Thái Lãnh Hàn nhìn cái áo len mà Triệu Uyển Nhu đang mặc, lại len lén đưa tay sờ sờ chiếc áo len vừa thay. Không quá khó để nhận ra kiểu dáng của hai chiếc áo len gần giống nhau, chẳng khác gì là áo cặp của một đôi tình nhân. Khóe miệng của Thái Lãnh Hàn cho dù đã rất cố gắng để khống chế vẫn nhoẻn lên thành một đường cong vui vẻ.

Ngược lại, Triệu Uyển Nhu không có phản ứng quá lớn với việc mình “mặc áo đôi” với Thái Lãnh Hàn. Cô cầm hộp trang sức rồi ngồi xuống ghế sa lon, sau đó nói:

- Ban nãy em nhìn thấy cái này trong ngăn tủ của anh.

- Có… có việc gì không?

Thái Lãnh Hàn cẩn thận hỏi, trống n.g.ự.c đã đập liên hồi nhưng ngoài mặt vẫn lạnh ngắt. Triệu Uyển Nhu liếc nhìn người đàn ông đang cố gắng tỏ ra trầm ổn kia, rồi nhẹ nhàng đặt hộp trang sức mình đang cầm trong tay lên mặt bàn, sau đó chậm rãi đẩy cái hộp tới phía trước mặt của Thái Lãnh Hàn. Nhìn thấy cái hộp trang sức quen thuộc kia, Thái Lãnh Hàn không nén được căng thẳng mà khẽ nghiến chặt răng. Triệu Uyển Nhu chờ một lúc vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn nói gì, cô đành phải mở lời hỏi:

- Cái này… là do anh mua sao?

Thái Lãnh Hàn ngần ngừ một lúc rồi gật nhẹ đầu. Triệu Uyển Nhu lại hỏi:

- Anh mua cái này là để… tặng cho em sao?

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn không tự chủ được mà thắt nhẹ lại. Suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục khe khẽ gật đầu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 137: Tặng Quà Cũng Phải Có Lý Do



Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn gật đầu thừa nhận, trong lòng cô ngầm nói một câu quả nhiên là vậy, sau đó cô từ từ mở nắp của hộp trang sức ra. Trong hộp là một dây chuyền đơn giản, nhưng mặt dây chuyền lại là một viên ngọc màu xanh biếc được bao quanh bởi một khung làm bằng vàng có đính kim cương. Những viên kim cương không quá to, nhưng đều đặn nằm xếp cạnh nhau bao quanh viên ngọc màu xanh như những vì sao lấp lánh nơi một vùng trời xanh thẳm. Triệu Uyển Nhu nhìn sợi dây chuyền chằm chằm một lúc rồi chuyển tầm nhìn về phía Thái Lãnh Hàn.

Thái Lãnh Hàn bị ánh nhìn của Triệu Uyển Nhu khiến cho lòng dạ càng thêm khẩn trương. Lưng của hắn căng lên, cứng đờ, thẳng tắp. Triệu Uyển Nhu chậm rãi nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn anh, sợi dây chuyền này quả thật rất đẹp, nhưng lần sau anh đừng nên mua những trang sức xa hoa như thế này nữa.

Ánh mắt Thái Lãnh Hàn ảm đạm xuống trong nháy mắt, quả nhiên Triệu Uyển Nhu không vui khi hắn tặng quà. Hay là… do cô không thích món quà này?

Triệu Uyển Nhu nhìn biểu hiện của Thái Lãnh Hàn thì hiểu ngay rằng tảng băng ngốc nhà mình lại nghĩ ngợi linh tinh. Cô đành phải giải thích cho rõ ràng:

- Không phải là em không thích. Mà em chỉ muốn nói, sợi dây chuyền vừa gắn ngọc vừa gắn kim cương như thế này quá xa hoa, lãng phí không đáng. Dù sao thì em cũng ít khi đeo trang sức. Lần sau anh muốn tặng quà cho em thì chỉ cần mua một thứ đơn giản là được rồi.

- Lần sau ư?

Thái Lãnh Hàn mở to mắt nhìn Triệu Uyển Nhu. Hắn có cảm giác hình như mình không hiểu Triệu Uyển Nhu đang nói gì. Hoặc nói cho đúng hơn, hắn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến cho Triệu Uyển Nhu vừa xót xa lại vừa thương thương. Cô nửa đùa nửa thật hỏi mấy câu:

- Sao thế? Lẽ nào anh định cả đời chỉ tặng em có mỗi một sợi dây chuyền này thôi ư? Anh không muốn có lần sau tặng em món quà nào nữa à?

- Dĩ nhiên là không!

Thái Lãnh Hàn hoảng hốt mở miệng đính chính ngay, đầu của hắn vội vàng lắc như trống bỏi.

Dáng vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu nhịn không được mà bật cười vui vẻ. Thái Lãnh Hàn thấy nụ cười của Triệu Uyển Nhu thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn đi. Cho đến khi Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn:

- Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn tặng quà cho em vậy?

Trong lòng Thái Lãnh Hàn vừa mới vui lên một chút đã lại nhanh chóng chìm xuống như tảng đá rơi vào nước. Quả nhiên Triệu Uyển Nhu vẫn hỏi lý do hắn tặng quà. Mà một khi Triệu Uyển Nhu muốn biết lý do tặng quà rồi mới chịu nhận thì trong lòng của cô vẫn chỉ xem hắn là một người xa lạ.

Thái Lãnh Hàn lại nhớ tới mùa mùa hè nào đó của nhiều năm về trước, khi hắn vẫn còn chưa được nhận về nhà họ Vạn. Khi ấy, trường học đã đành trống tan trường được một lúc rồi, nhưng khi Thái Lãnh Hàn mon men đến gần cổng trường để nhặt ve chai thì trông thấy Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang đứng chờ người tới rước. Thái Lãnh Hàn nhận ra Triệu Uyển Nhu, thấy cô đứng có một mình thì không yên tâm, nấn ná lại đó để trông chừng cô.

Lát sau, trời bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa dầm. Triệu Uyển Nhu dù đứng nép dưới mái hiên của cổng trường cũng bị mưa hắt vào ướt hết cả gấu quần và vai áo. Thái Lãnh Hàn nhìn thấy thế thì đau lòng xót dạ. Hắn lấy số tiền mà mình đã dành dụm từ rất lâu từ việc bán ve chai, đến một tiệm tạp hóa ở gần trường học, mua một chiếc ô, thứ đồ mà từ trước đến nay hắn đều xem là hàng xa xỉ chưa từng dám mua. Sau đó, Thái Lãnh Hàn dầm mưa, mang chiếc ô vẫn còn nguyên trong bao bì đến trước cổng trường học và đưa cho Triệu Uyển Nhu. Lúc đó, Triệu Uyển Nhu vẫn còn là một học sinh trung học nhưng tinh thần cảnh giác đã rất cao. Cô không nhận lấy chiếc ô mà nghi ngờ hỏi lại:

- Anh là ai? Sao anh lại tặng ô cho em?

Thái Lãnh Hàn khi ấy nhất thời không biết trả lời như thế nào, tặng quà mà cũng phải có lý do sao? Thái Lãnh Hàn chỉ có thể ra vẻ khó chịu hỏi vặn lại:

- Tôi thích tặng thì tặng không được hả?

Triệu Uyển Nhu mạnh mẽ lắc đầu:

- Dĩ nhiên là không được. Bố mẹ của em đã căn dặn rồi, không được tự ý nhận đồ của người lạ. Anh là người lạ, lại còn tặng đồ không có lý do rõ ràng nữa. Anh mang đi đi. Em sẽ không nhận đâu.

Sau đó, Triệu Uyển Nhu quả thật cương quyết không chịu nhận chiếc ô kia, cho dù bản thân đã bị mưa xối ướt đẫm. Chiếc ô đó, Thái Lãnh Hàn cũng không dùng đến nữa. Hắn để nó vào một xó nhà, rồi đến khi hắn rời đi, chiếc ô cũng đã lạc ở nơi nào đó mất.

Tuy nhiên, câu chuyện bị Triệu Uyển Nhu từ chối “món quà đầu đời” vẫn luôn in hằn rất sâu trong tâm trí của Thái Lãnh Hàn, khiến nỗi tự ti âm thầm của hắn lại càng thêm nặng nề. Dù Triệu Uyển Nhu không hề có bất cứ lời nói hay hành động nào tỏ ra xem thường hắn, dù phản ứng của cô chỉ là sự cẩn thận đáng khen của một đứa trẻ, thì Thái Lãnh Hàn vẫn luôn có cảm giác rằng hắn không xứng để tặng quà cho cô, càng không có tư cách mong được cô nhận quà. Thế nên, sợi dây chuyền này Thái Lãnh Hàn đã mua khá lâu rồi mà vẫn cứ chần chừ không dám mang ra tặng Triệu Uyển Nhu. Bởi vì hắn sợ cô sẽ lại hỏi lý do, và rồi cô sẽ lại không nhận. Vậy mà, bây giờ Triệu Uyển Nhu đã thật sự hỏi lý do rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 138: Xem Như Người Thân



Không hiểu sao, Thái Lãnh Hàn lại nhắc lại câu hỏi vặn của chính mình cách đây nhiều năm:

- Tôi… tôi thích tặng cho em thì tặng, không được sao?

- Hả?

Triệu Uyển Nhu nghe câu đáp lại ấy thì ngẩn ra. Thái Lãnh Hàn đáp lại xong thì cũng ngẩn ra. Hắn căng thẳng và chua xót chuẩn bị tinh thần sẽ bị Triệu Uyển Nhu trả lại món quà. Thế nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu lại nhoẻn miệng cười:

- Vậy thì cảm ơn anh nhé!

Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể tin nổi, ngớ ngẩn hỏi lại:

- Vậy là… em sẽ nhận món quà này của tôi hả?

- Vâng, món quà này là do anh đã tặng em cơ mà?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại. Hai Tay của cô giữ chặt món quà, trong lòng thầm cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi đòi lại món quà này đấy nhé? Quả thật có thể nói rằng lúc này Triệu Uyển Nhu không cần nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn mà cũng đã có thể hiểu được hắn khá rõ rồi. Bởi vì ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn lại ngập ngừng cất tiếng hỏi:

- Nhưng mà… không phải em vẫn luôn có nguyên tắc không nhận đồ của người lạ và đồ được tặng không có lý do rõ ràng sao?

Triệu Uyển Nhu mở tròn mắt ngạc nhiên đáp lời:

- Anh nói gì thế? Lý do mà anh tặng quà cho em không phải vì anh thích em hay sao? Hơn nữa, anh cũng có phải là người lạ với em đâu? Bố mẹ em đã từng nói, người nhà với nhau, muốn tặng quà thì cứ tặng, nhiều khi chẳng cần lý do gì cũng được. Em nhận quà của bố mẹ, anh trai, chị dâu và cả Thiên Bích, đều chẳng cần lý do gì cả đâu. Em tặng quà cho họ cũng không cần phải có lý do. Anh cũng vậy.

Thái Lãnh Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Uyển Nhu, trong đầu hắn bỗng sáng bừng lên như được niệm vui sướng soi rọi. Cuối cùng thì hắn cũng có thể không còn là một người xa lạ tặng quà nếu không nêu ra được lý do sẽ bị Triệu Uyển Nhu từ chối. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn có thể trở mình biến thành đối tượng được Triệu Uyển Nhu xem như người thân của cô, dù hắn tặng cái gì thì cô đều vui vẻ cảm ơn và nhận lấy rồi.

Càng nghĩ Thái Lãnh Hàn càng thêm chìm ngập trong niềm vui sướng lấp lánh chẳng khác gì những viên kim cương đính trên sợi dây chuyền mà Triệu Uyển Nhu đang cầm. Trong lúc đó, thím Hai đã dọn xong cơm canh lên bàn. Nhìn gương mặt tươi phơi phới của Thái Lãnh Hàn mà thím Hai cũng vui vẻ theo. Thím dịu dàng gọi:

- Cậu chủ, cô chủ, cơm nước đã xong rồi. Hai người mau ăn cho nóng.

- Vâng. Chúng ta ăn cơm thôi.

Triệu Uyển Nhu gật đầu với thím Hai, nói với Thái Lãnh Hàn rồi cô đóng lại hộp trang sức, đứng lên đi tới bàn ăn.

Thái Lãnh Hàn c*̃ng đứng lên đi theo, hắn đưa tay tiếp lấy cái bát đựng đầy cơm mà Thím Hai đưa qua rồi nói:

- Thím Hai, ngày hôm nay gió có chút lớn, thím về sớm một chút đi.

Triệu Uyển Nhu c*̃ng vừa cười vừa tiếp lời:

- Đúng rồi, bát đũa không cần dọn đâu ạ. Lát nữa ăn xong cháu sẽ dọn luôn.

Thím Hai cười càng thêm vui vẻ:

- Cảm ơn cô chủ. Vậy tôi cho Ha Ha ăn xong sẽ về nhà chơi với cháu nội được rồi.

Thím Hai nói xong thì nhanh chóng rut lui, đi ra ngoài cho Ha Ha ăn.

Trong nhà bếp chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người. Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn ngồi đối diện nhau, yên tĩnh ăn cơm tối. Buổi tối hôm ấy thím Hai nấu canh sườn hầm bí đỏ, vừa thơm vừa béo, Triệu Uyển Nhu nhịn không được mà uống nhiều thêm mấy ngụm. Cô liếc Thái Lãnh Hàn ngồi đối diện cũng đang cúi đầu trầm mặc uống canh, chợt nhớ tới ly trà sữa buổi ban trưa. Cô không thể nào hình dung được cảnh tượng tảng băng lạnh ngắt ngốc nghếch này uống trà sữa thì sẽ như thế nào. Càng nghĩ Triệu Uyển Nhu càng tò mò. Cuối cùng cô nhịn không được mà hỏi:

- Chiều nay, ly trà sữa đó… anh uống có… được không?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút, hắn nhớ tới ly trà sữa vừa ngọt vừa thơm ấy, trong lòng cũng ngọt ngào theo. Bất giác hắn muốn xác nhận lại một lần nữa:

- Ly trà sữa đó… thật sự là do em tự tay pha chế sao?

- Ừm.

Triệu Uyển Nhu có chút ngượng ngùng gật đầu thừa nhận. Thái Lãnh Hàn trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:

- Uống ngon lắm.

Khen xong ba chữ, Thái Lãnh Hàn không biết phải nói gì nữa. Nhưng mà hắn đã quyết định bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ có sở thích uống trà sữa.

Sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy không đủ để tạo không khí. Cô hắng giọng rồi giải thích:

- Không phải là em có ý quản thúc anh. Nhưng mà em nghe nhân viên trong quán nói anh thường xuyên uống cà phê đen không đường. Món đó không tốt cho người đang bị đau dạ dày như anh. Cho nên em mới muốn thử giới thiệu món uống mới cho anh nếm thử. Anh thấy ngon thì tốt rồi.

Thái Lãnh Hàn nghe được những lời nói của Triệu Uyển Nhu thì toàn thân hắn nhịn không được mà run khe khẽ vì vui sướng. Chỉ cần để tâm một chút thì có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Triệu Uyển Nhu. Thậm chí là không cần cô còn có ý tứ gì khác, chỉ cần Triệu Uyển Nhu nguyện ý nói nhiều hơn với Thái Lãnh Hàn một chút, giải thích này nọ với Thái Lãnh Hàn một chút thì cũng đã đủ để cho hắn sướng đến run người rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 139: Vạch Ra Vết Sẹo Trong Lòng



Tuy nhiên lí trí của một tảng băng lâu năm vốn không thể xem thường. Rất nhanh Thái Lãnh Hàn đã chế ngự được sự xúc động âm thầm ấy. Hắn tự nhủ với bản thân, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn ôn nhu thiện lương như thế, cô chỉ là đơn thuần quan tâm sức khỏe của một người đang sống chung dưới một mái nhà mà thôi. Thái Lãnh Hàn tự dặn lòng mình không nên suy nghĩ nhiều.

Triệu Uyển Nhu nói xong thì nhận thấy sự lo lắng quan tâm của mình biểu hiện qua lời nói có vẻ quá lộ liễu rồi. Trong lòng có chút hoang mang rối loạn, cô liền vội vàng nói sang chuyện khác:

- À, đúng rồi, lúc chiều tôi còn gặp bác, à, gặp dì, à, gặp bà Liễu Thu Hương nữa.

Triệu Uyển Nhu lúng túng chọn lựa cách xưng hô với Liễu Thu Hương khiến trong lòng Thái Lãnh Hàn lại thêm ấm áp. Tuy nhiên, nhớ tới tính cách không hề tốt đẹp một chút nào của người đàn bà kia, Thái Lãnh Hàn lập tức sa sầm mặt mũi. Giọng của hắn cũng trầm xuống:

- Bà ta đã nói gì với em sao?

Triệu Uyển Nhu gật đầu, thuật lại ngắn gọn:

- Ừm, bà ấy nói với em, chúng ta có phải nên quay nhà lớn một chuyến hay không. Ý của anh thấy sao?

Thái Lãnh Hàn nhớ tới lúc chiều, Liễu Thu Hương đã nói lời mai mỉa về việc Triệu Uyển Nhu không muốn về nhà họ Vạn. Cũng đúng, thân phận của hắn vốn không phải là chuyện vẻ vang gì. Bản thân hắn mặt lạnh như băng, lòng còn lạnh hơn mặt, mà còn không chịu được đám thân thích buồn nôn ở cái nhà kia, huống chi là Triệu Uyển Nhu.

Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn sững sờ, cô nhịn không được lại hỏi một câu:

- Rốt cuộc anh có định sẽ về đó không?

- Không về.

Thái Lãnh Hàn lắc đầu. Triệu Uyển Nhu lại nhìn Thái Lãnh Hàn rồi lại nhịn không được mà tiếp tục nói:

- Liễu Thu Hương nói… hình như cha không vui.

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra một hồi lâu, cha của Triệu Uyển Nhu không phải đã đi du lịch ở nước ngoài rồi hay sao? Vì sao cô lại biết được rằng cha không vui? Mãi đến một lúc sau hắn mới ngẫm ra được, “cha” mà Triệu Uyển Nhu đang nói chính là cha ruột của hắn, ông Vạn Thịnh Hưng. Kỳ thật hằng ngày Thái Lãnh Hàn cũng không thường gọi Vạn Thịnh Hưng là cha, thế nên tiếng gọi “cha” này của Triệu Uyển Nhu lại làm Thái Lãnh Hàn sinh ra một cảm giác thân cận. Cô lại còn gọi chung một tiếng “cha” chứ không có phân biệt là “cha của anh” hay “cha của tôi”. Điều đó có phải là biểu thị rằng cô đã xem người thân của hắn như chính người thân của mình rồi hay không? Thế nhưng… người thân của hắn thì… Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi:

- Em muốn đi sao?

Triệu Uyển Nhu cười một cái rồi trả lời:

- Ừm, thật ra thì, nếu anh muốn về đó thì em sẽ đi cùng anh. Việc này… em nghe theo quyết định của anh.

Hai câu “em sẽ đi cùng anh” và “em nghe theo quyết định của anh” làm Thái Lãnh Hàn mát đến từng khúc ruột. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân tràn trề lòng dũng cảm. Hít sâu một hơi để hạ quyết tâm, Thái Lãnh Hàn nhìn qua Triệu Uyển Nhu rồi nói:

- Chắc em cũng biết năm mười tám tuổi anh mới được đón trở về nhà họ Vạn.

- Em biết.

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi tiếp:

- Vậy em có muốn biết thân thế của anh không?

Thân thế? Triệu Uyển Nhu chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ hỏi thân thế của Thái Lãnh Hàn. Một là bởi vì bên trong vòng tròn này vốn có rất nhiều lời đồn về thân thế của Thái Lãnh Hàn, từ việc lúc hắn mười tám tuổi thì được đón về nhà họ Vạn, đến hắn trở thành người nắm toàn bộ quyền quyết định trong nhà họ Vạn, thân thế của hắn vẫn luôn là chủ đề của mỗi tiệc trà bên trong vòn tròn này. Hai là lúc Thái Lãnh Hàn trở về nhà họ Vạn quá mức chật vật, tất cả mọi người trong cái vòng tròn này đều biết được thông tin từ Vạn Thiên Bảo, lúc nhà họ Vạn tìm tới Thái Lãnh Hàn, hắn đang đẩy một chiếc xe ba gác cùng bọn trẻ trong cô nhi viện đi nhặt ve chai.

- Ừm.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, bởi vì cô biết Thái Lãnh Hàn nếu đã mở miệng ra hỏi được câu hỏi này, thì cũng có nghĩa là hắn muốn kể cho cô biết về thân thế của hắn. Đồng thời đó cũng là lúc Thái Lãnh Hàn đang tự tay vạch ra vết sẹo trong lòng cho cô thấy. Trong lòng của Triệu Uyển Nhu vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Thái Lãnh Hàn nhận được cái gật đầu của Triệu Uyển Nhu thì hít sâu một hơi rồi nói:

- Anh biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn về thân thế của anh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, anh là con riêng của Vạn Thịnh Hưng.

Lúc Thái Lãnh Hàn nói ra câu này thì cả người căng thẳng, bàn tay đang cầm thìa của hắn siết chặt lại thành quyền, xương ngón tay nhô lên như biểu hiện phần nào nỗi lòng của hắn.

Triệu Uyển Nhu nhìn thấy chiếc thìa gốm sứ đang bị Thái Lãnh Hàn nắm chặt trong tay, cô đau xót trong lòng, đưa bàn tay của mình phủ lên phía trên nắm đ.ấ.m đang siết chặt kia, vỗ nhẹ vài cái như muốn san sẻ cùng hắn, lại như muốn vỗ về hắn.
 
Back
Top Bottom