Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 110: Ngủ Cùng Nhau



Việc Thái Lãnh Hàn không thể hiểu hoặc không dám hiểu lời ám chỉ của Triệu Uyển Nhu khiến cô vừa ngượng vừa tức. Cô dằn dỗi:

- Không cần! Anh đi tới đi lui sẽ càng khiến tôi khó ngủ hơn mà thôi. Anh cứ mặc kệ tôi luôn đi. Để tôi tung chăn ra suốt đêm rồi bị bệnh nặng thêm đi. Hừ.

Lúc này Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp nhận ra trong lời nói của Triệu Uyển Nhu có dụng ý khác. Thật ra không phải là hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng Thái Lãnh Hàn hoàn toàn không dám tin tưởng rằng Triệu Uyển Nhu lại có ý định như thế. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hậm hực và nghe những lời giận dỗi của cô, suy nghĩ hoang đường kia lại có dịp trỗi dậy trong đầu của Thái Lãnh Hàn. Thế là hắn run giọng, dè dặt ướm lời hỏi thử:

- Ý của em là… muốn tôi cùng… cùng ngủ chung phòng với em, đúng… đúng không?

Triệu Uyển Nhu bỗng có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Cô “ừm” một tiếng thay cho câu trả lời rồi vội vã nằm xuống, trùm chăn che kín cả đầu để giấu sự xấu hổ. Thái Lãnh Hàn mừng như điên, vội vàng bước đi như chạy đến bên giường. Thế nhưng khi đến nơi, hắn lại đứng sững một chỗ, chưa dám tiến lên chiếc giường nệm êm ái và ấm áp kia. Triệu Uyển Nhu chui vào trong chăn nấp đã một lúc đến phát ngộp rồi mà vẫn không cảm nhận được có biến động gì khác. Cô he hé mép chăn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài và bắt gặp ngay dáng đứng thẳng tắp như trời trồng và gương mặt đầy hoang mang của Thái Lãnh Hàn. Cơn bực tức và nỗi xót xa lại thi nhau trỗi dậy. Triệu Uyển Nhu gắt khẽ:

- Anh còn không mau lên giường nằm?

Thái Lãnh Hàn ngớ ngẩn hỏi lại:

- Thật… thật không? Em sẽ không… hối hận chứ?

Triệu Uyển Nhu tức mình. Cô tung chăn ra, ngồi nhổm dậy, túm lấy tay của Thái Lãnh Hàn kéo mạnh. Gã cún to bị bé thỏ hoang “tấn công” đột ngột, mất đà ngã nhào lên giường. Hắn hốt hoảng chỏi tay xuống nệm, không để bản thân đè trúng lên người của Triệu Uyển Nhu. Tư thế của bọn họ liền trở thành Thái Lãnh Hàn đang ôm ấp Triệu Uyển Nhu trong lòng của mình. Nụ cười đắc ý của Triệu Uyển Nhu nhanh chóng nở ra rồi thu lại. Cô vẫn còn cảm nhận được sự cứng ngắc đến đáng thương của Thái Lãnh Hàn. Đôi tay của Triệu Uyển Nhu bèn vòng lên, ôm chầm lấy tấm lưng cứng ngắc của hắn. Đôi môi của cô thốt ra lời thì thào đầy dụ hoặc:

- Anh ấm quá! Anh có thể giúp tôi ấm áp hơn nữa, được không?

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, hắn nghiêng người qua, nằm xuống một bên và túm lấy tấm chăn, đắp cho Triệu Uyển Nhu, kín mít từ đầu đến chân. Triệu Uyển Nhu dở khóc dở cười. Cô trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, ra hiệu bản thân tôi đang tức giận lắm đây này. Thế nhưng một lần nữa Thái Lãnh Hàn lại không dám hiểu ý của Triệu Uyển Nhu. Thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt của cô mà nhắm nghiền đôi mắt của chính mình lại. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn đặt hờ lên trên tấm chăn đang quấn quanh người của Triệu Uyển Nhu như cái kén. Hắn cất giọng trầm thấp:

- Em ngủ đi! Tôi sẽ ở đây ủ ấm cho em. Yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ hành động gì khác. Em cứ yên tâm ngủ đi nhé.

Triệu Uyển Nhu bất lực nhắm mắt. Tảng băng ngốc nghếch của nhà cô có phải đã bị đóng băng luôn cả đầu óc và cảm xúc rồi hay không vậy? Cô đã để cho hắn nằm chung với cô trên một chiếc giường như thế này rồi, cô đã chủ động đề nghị hắn làm cho cô ấm áp hơn một cách lộ liễu như thế kia rồi mà tảng băng ngốc ấy lại còn mở miệng cam đoan “sẽ không làm bất cứ hành động gì khác”? Này, ý của tôi là muốn anh làm tất cả những cái “hành động gì khác” đấy đấy, có hiểu không hả? Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu chỉ dám hò hét những điều ấy ở trong lòng mà thôi. Cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi, sao lại có thể chủ động đòi hỏi sự thân mật như thế được? Vậy là Triệu Uyển Nhu ôm theo nỗi ấm ức, hậm hực nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, cảm nhận được hơi thở của cô dần đều đặn theo nhịp thở nhẹ nhàng, Thái Lãnh Hàn len lén thở ra một hơi. Hơi thở ấy là đang thở phào hay đang thở dài, chính Thái Lãnh Hàn cũng không xác định được. Hắn chỉ cảm thấy khá nhẹ nhõm khi không phải cố gắng đè nén d*c v*ng của bản thân trước những hành động và lời nói đầy ẩn ý của Triệu Uyển Nhu. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy hơi mất mát và hụt hẫng khi cô có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi như thế. Đây là bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ thật sự “không làm bất cứ hành động gì khác”, hay là vì cô không hề có hứng thú với hắn như cô đã thể hiện, hoặc là, Triệu Uyển Nhu vốn không xem Thái Lãnh Hàn hắn là đàn ông?

Việc phải nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, ôm cô trong vòng tay, ngửi mùi hương từ cơ thể của cô, cảm nhận nhịp thở phập phồng của cô mà “không làm bất cứ hành động gì khác” là một sự tra tấn dày vò Thái Lãnh Hàn một cách khủng khiếp. Thế nên đến tận nửa đêm hắn mới có thể chợp mắt được một chút.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 111: Ảo Não Và Ủ Rũ



Sáng hôm sau, cả Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn đều thức dậy trong tâm trạng không vui. Thái Lãnh Hàn thì ngủ không ngon giấc nên đầu óc ngầy ngật, cả người choáng váng. Còn Triệu Uyển Nhu thật ra ngủ rất ngon giấc. Lúc vừa thức dậy cô cảm thấy rất sảng khoái và khỏe khoắn. Nhưng khi nhìn thấy Thái Lãnh Hàn còn đang nằm ngay đơ bên cạnh thì tâm trạng của cô ngay lập tức sa sút. Sự việc đêm qua khiến Triệu Uyển Nhu hoài nghi sâu sắc về sức hấp dẫn của chính mình. Thậm chí, cô còn nghi ngờ tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô trong kiếp này không phải là tình yêu đôi lứa mà có lẽ chỉ là tình thân, là sự bảo hộ mà thôi. Bởi vì nào có người đàn ông yêu vợ nào lại không muốn có những hành vi gắn kết thân mật với người bạn đời khi đối phương đã thể hiện sự ám chỉ, mời gọi như thế chứ?

Triệu Uyển Nhu càng nghĩ càng tủi thân. Cô xụ mặt chui ra khỏi chăn và bước xuống giường. Cử động của Triệu Uyển Nhu đánh động đến Thái Lãnh Hàn khiến hắn giật mình thức giấc. Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã rời khỏi giường, hắn cất giọng khàn khàn hỏi:

- Sao em thức dậy sớm vậy?

Triệu Uyển Nhu dù đang bất mãn tảng băng ngốc nhà mình ghê lắm, nhưng chất giọng trầm thấp của hắn vào buổi sáng sớm thế này quá quyến rũ rồi. Hơn nữa, cô vốn là người lịch sự nên không có thói quen làm lơ câu hỏi quan tâm mà người khác dành cho mình. Thế nên Triệu Uyển Nhu vừa rửa mặt vừa trả lời:

- Lát nữa tôi vào bệnh viện thăm bạn một chút. Anh không đến công ty đi làm sao?

Không thể trách Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại như thế. Bởi vì Thái Lãnh Hàn trong ấn tượng của cô là một kẻ cuồng công việc. Trong kiếp trước, và cả trong những ngày trước đây không lâu, mỗi sáng Triệu Uyển Nhu thức dậy đều đã thấy Thái Lãnh Hàn chuẩn bị sẵn sàng trong trang phục công sở và cặp táp làm việc. Chỉ chờ ăn sáng cùng cô xong là hắn ngay lập tức đến công ty. Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu đã thức dậy và vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mà Thái Lãnh Hàn vẫn còn nằm dài trên giường. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu giật mình. Tảng băng ngốc nhà cô không phải đã bị cô lây bệnh cho rồi chứ? Triệu Uyển Nhu đã từng nghe mẹ nói rằng, khi bị cảm mà có thể lây sang cho người khác thì người bệnh sẽ rất mau khỏe lại. Bây giờ Triệu Uyển Nhu đang cảm thấy rất khỏe khoắn và sảng khoái, còn Thái Lãnh Hàn lại có vẻ mệt mỏi như thế. Lẽ nào là bởi vì cô đã lây bệnh cho hắn hay sao?

Trong lòng vừa nảy sinh lo lắng, thân thể của Triệu Uyển Nhu đã hành động như một phản xạ. Cô bước nhanh đến bên cạnh giường, đưa tay muốn sờ lên trán của Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, gã cún to nào đó lại phản xạ rất nhanh. Hắn chộp lấy cổ tay của cô, giữ lại khi bàn tay cô chỉ còn cách trán của hắn một chút. Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng thu tay lại. Thái Lãnh Hàn luyến tiếc buông tay ra. Hắn dùng chất giọng vẫn còn trầm khàn của mình trấn an cô:

- Tôi không sao. Em đừng lo lắng. Sáng nay tôi ở nhà, chờ cuộc gọi video từ nước ngoài. Em cứ đi thăm bạn đi, không cần lo cho tôi.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, mang theo gương mặt nóng bừng và tâm tình ảo não bước ra khỏi cửa. Thái Lãnh Hàn đến đứng bên cửa sổ, trầm mặc nhìn theo bóng lưng của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của hắn cũng ủ rũ không kém.

Một lát sau, Triệu Uyển Nhu đã đến bệnh viện nơi Vương Thiên Bích đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện sau mấy ngày bị cưỡng ép phải nằm trong phòng bệnh để theo dõi sức khỏe. Vừa nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, khí thế nữ vương của cô nàng liền bộc phát:

- Triệu Uyển Nhu, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cô! Cô dám vì ham mê nam sắc mà bỏ mặc bạn bè. Tôi muốn tuyệt giao với cô! Này, cậu làm sao thế?

Vương Thiên Bích nói xong một hơi, thể hiện nỗi bức xúc của thân xong rồi mới nhận ra nét mặt của Triệu Uyển Nhu có điểm không ổn. Cô nàng vội vàng giải thích:

- Này, cậu đừng tức giận chứ. Tôi chỉ nói đùa thế thôi. Tôi vẫn thường nói kiểu như thế mà, đâu phải cậu không biết? Sao hôm nay cậu lại tức giận?

Triệu Uyển Nhu ỉu xỉu trả lời:

- Tôi không có giận cậu. Tôi chỉ đang không vui thôi!

Ngay lập tức, khí thế nữ vương của Vương Thiên Bích được phục hồi. Cô nàng chống hai tay lên hông, gầm gừ đầy tức giận:

- Là ai? Là kẻ nào không có mắt dám chọc cho Uyển Nhu của chúng ta buồn vậy? Người đâu, mau đóng cửa, thả Thái Lãnh Hàn ra cắn kẻ đó đi nào!

Câu trêu chọc của Vương Thiên Bích khiến Triệu Uyển Nhu càng thêm không vui. Cô trừng mắt với bạn, nghiêm giọng nói:

- Không được nói Thái Lãnh Hàn như vậy!

Vương Thiên Bích nhún vai:

- Tôi nói cô trong sắc khinh bạn, cô lại còn không chịu nhận. Tôi chỉ đùa một câu có liên quan đến Thái Lãnh Hàn thôi mà, cô hung dữ như thế làm gì?

Triệu Uyển Nhu cau mày, đáp trả:

- Vậy à? Cô chỉ đùa thôi à? Vậy hiện tại tôi đang cần tìm một con ch.ó săn để cắn chó hoang đây, cô cho tôi mượn vệ sĩ riêng của cô nhé? Cô thả xích cho vệ sĩ riêng của cô đi, để anh ta giúp tôi đi cắn người xem nào!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 112: Không Cho Phép Bất Cứ Ai Mang Thái Lãnh Hàn Ra Đùa



Vương Thiên Bích bị mấy câu đáp trả của Triệu Uyển Nhu mà nghẹn họng, trong lòng bỗng nhiên vừa chua vừa xót. Lúc này Triệu Uyển Nhu mới nhẹ giọng nói tiếp:

- Sao, đau lòng rồi đúng không? Cảm thấy uất ức cho anh ấy, không đáng cho anh ấy, đúng không? Rõ ràng anh ấy tốt như thế, đáng được yêu quý, đáng được trân trọng như thế nhưng lại cứ bị nhiều người xem thường, khinh bỉ, mang anh ấy ra nói xấu, chế nhạo như thế, đúng không? Ngay cả bạn thân nhất của mình cũng đem anh ấy ra làm trò đùa, bóng gió mắng anh ấy là chó như thế. Cô có tức không, có giận không, có uất không, có đau lòng, có buồn không, có tủi thân không? Còn tôi thì có đủ hết tất cả những cảm xúc như vậy đấy! Tôi không cho phép bất cứ ai mang Thái Lãnh Hàn ra đùa như thế! Cho dù là cô thì cũng không được!

Vương Thiên Bích cúi gằm mặt xuống, trong lòng càng lúc càng ân hận. Quả thật chỉ khi trò đùa quái ác được áp dụng lên chính bản thân mình thì cô nàng mới cảm thấy trò đùa kia không hề vui một chút nào. Len lén nhìn Triệu Uyển Nhu bằng ánh mắt long lanh đầy cảm xúc, Vương Thiên Bích thì thào hỏi nhỏ:

- Cậu… biết chuyện của mình và anh ấy… từ lúc nào?

Triệu Uyển Nhu khịt mũi, bồi hồi không biết phải trả lời bạn thân như thế nào. Lẽ ra trong thời điểm hiện tại, chưa có ai biết được tình cảm thầm kín mà Vương Thiên Bích dành cho anh chàng vệ sĩ riêng đặc biệt kia. Ngay cả chàng trai ấy và Triệu Uyển Nhu cũng không biết. Thậm chí, đến bản thân Vương Thiên Bích cũng chưa thể nhìn nhận được rõ ràng về tình cảm của mình.

Trong kiếp trước, mãi đến khi Triệu Uyển Nhu đã trở thành một linh hồn rồi cô mới trông thấy Vương Thiên Bích quay trở về tìm cô. Khi ấy, Vương Thiên Bích chỉ còn một chút khí thế nữ vương từ trong cốt cách, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cô nàng đã nhuốm không ít bi thương. Bởi vì người vệ sĩ riêng đặc biệt của cô ấy cũng đang trở thành người thực vật sau rất nhiều những tổn thương cả về thể xác lẫn linh hồn. Vương Thiên Bích đã khóc rất nhiều vì ân hận, áy náy và ray rứt. Vì cô đã không dám bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh; vì cô đã không thể thấu hiểu và đồng cảm với anh ấy được sớm hơn; vì cô đã không thể chia sẻ, san sẻ bớt những đau thương, bi phẫn của anh được sớm hơn;… Để rồi khi ấy, người đàn ông trầm lặng ít nói kia đã dùng cả thân thể và cuộc đời đầy rẫy vết thương của anh đứng ra phía trước, che chắn cho cô, bảo vệ cô và nhận lãnh về mình thêm vô số những vết thương khủng khiếp nữa khiến anh gục ngã. Và mãi cho đến lúc bị tra tấn đến hôn mê, người đàn ông kia vẫn không hề biết rằng tình yêu của anh dành cô vốn đã được cô đón nhận, anh lại càng không hề biết rằng, thật ra cô cũng yêu anh. Còn Vương Thiên Bích, lúc ấy cô có muốn bày tỏ tình yêu của mình với anh thì anh đã không còn cảm nhận được nữa.

Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Uyển Nhu khịt mũi thêm vài cái. Cô không muốn Vương Thiên Bích rơi vào hoàn cảnh tương tự như kiếp trước nữa. Cô càng không muốn để cho Thái Lãnh Hàn phải chịu đựng sự khinh ghét và chế nhạo từ bạn bè của cô như trong kiếp trước nữa. Cô muốn bảo vệ cả Thái Lãnh Hàn và Vương Thiên Bích. Thế nên, Triệu Uyển Nhu vỗ nhẹ vào bờ vai của nữ vương nhà mình, dịu dàng nói:

- Tôi có biết tình cảm của cậu hay không, biết từ khi nào cũng không quan trọng. Quan trọng là, cậu có biết tình cảm của cậu chưa? Và cậu có bày tỏ cho anh ấy biết chưa?

Vương Thiên Bích lắc đầu, nghẹn ngào. Bấy lâu nay cô luôn đóng vai trò là một tiểu thư, một công chúa, một nữ vương. Mọi người đều vây quanh cô, thi nhau bày tỏ sự yêu quý, ngưỡng mộ dành cho cô, dù có khi đó là tình cảm chân thành, có lúc chỉ là hư tình giả ý. Nhưng Vương Thiên Bích chưa từng phải chủ động thể hiện tình cảm của mình với bất cứ ai. Bây giờ bảo cô phải bày tỏ tình cảm với một vệ sĩ riêng, người đó lại còn có con riêng, và quan trọng nhất là anh ấy chưa từng thể hiện một chút gì cho Vương Thiên Bích cảm thấy là anh có tình với cô. Chuyện mạo hiểm và có khả năng mất mặt cao đến như thế, Vương Thiên Bích không muốn làm, không dám làm.

Triệu Uyển Nhu nhìn thấy cái lắc đầu của Vương Thiên Bích thì nỗi buồn bực trong lòng càng thêm tăng mạnh. Cô cau mày, nghiêm giọng hỏi:

- Tại sao?

Vương Thiên Bích lí nhí trả lời:

- Mình sợ!

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên:

- Sợ? Cậu mà cũng biết sợ? Cậu là Vương Thiên Bích cơ mà?

Đúng vậy, trong ấn tượng của Triệu Uyển Nhu, nữ vương nhà cô vốn không sợ trời không sợ đất không sợ bất cứ người nào. Chỉ cần Vương Thiên Bích cảm thấy là cô làm đúng, không vi phạm pháp luật và đạo đức thì bất kể là ai đối đầu với cô đều phải nhận lãnh kết quả va đầu vào đá. Thế nhưng lần này Vương Thiên Bích thật sự sợ hãi. Cô lí nhí thổ lộ tâm sự:

- Ngộ nhỡ mình tỏ tình xong mà anh ấy từ chối thì phải làm thế nào? Ngộ nhỡ anh ấy vì không muốn đón nhận tình cảm của mình mà nghỉ việc và bỏ đi đâu mất thì phải làm thế nào? Anh ấy còn đang nợ tiền của lũ xấu xa kia nhiều lắm,…
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 113: Say Rượu Nói Chuyện



Triệu Uyển Nhu nghe những lời tâm sự của Vương Thiên Bích mà bất giác thở dài. Thì ra nữ vương của cô lại tỉ mỉ và cẩn thận khi nghĩ cho người trong lòng của bản thân đến như thế. Mà thật ra thì, khi ngẫm lại bản thân mình, Triệu Uyển Nhu cảm thấy cô vốn không đủ tư cách để nói gì với Vương Thiên Bích trong chuyện bày tỏ tình cảm của mình và thăm dò tình cảm của đối phương dành cho mình. Bởi vì chính cô cũng đang rất hoang mang và ấm ức còn gì.

Trước kia, Triệu Uyển Nhu chưa nhìn rõ được lòng mình, cô đã rất hoang mang về tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô. Bây giờ, khi đã thấu hiểu được tình cảm của chính mình, Triệu Uyển Nhu vẫn thường xuyên hoang mang không biết Thái Lãnh Hàn có yêu cô hay không, yêu với loại tình gì và ở mức độ nào. Nếu Thái Lãnh Hàn không yêu cô, sao hắn lại đối xử với cô tốt như thế, cẩn trọng và dè dặt nâng niu như thế? Nhưng nếu Thái Lãnh Hàn yêu cô, sao hắn lại lạnh lùng với cô như thế?

Sự việc đêm qua đã mang đến đả kích không nhỏ cho Triệu Uyển Nhu.

Sự việc vừa rồi cũng đã mang đến đả kích không nhỏ cho Vương Thiên Bích.

Thế là hai con người đang phải chịu sự đả kích lớn lao của tình yêu kéo nhau đến nhà hàng quen thuộc, gọi đồ nhắm và rượu để cùng nhau giải bớt nỗi sầu khó nói bằng lời. Khi cả hai đều đã ngà ngà say, Vương Thiên Bích mới phần nào có thể lấy lại khí thế nữ vương mà bắt đầu phát sóng. Cuộc nói chuyện của những kẻ say bắt đầu bằng giọng lè nhè của Vương Thiên Bích:

- Bây giờ cô định thế nào?

Triệu Uyển Nhu nhấp thêm một ngụm rượu nữa, thì thầm:

- Tôi muốn mượn vệ sĩ của cô.

Vương Thiên Bích đập bàn:

- Không cho phép cô mắng anh ấy như thế!

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác:

- Tôi mắng ai?

Vương Thiên Bích ấm ức:

- Cô mắng tình yêu của tôi! Cô nói rằng tôi xích cổ anh ấy, cô còn bảo rằng mang anh ấy đi cắn chó. Cô muốn chế nhạo anh ấy là chó! Tôi cắn cô!

Vương Thiên Bích đã say, nhe hàm răng trắng đều ra, gầm gừ. Triệu Uyển Nhu cũng say, gầm gừ đáp trả:

- Đó là do cô đã mắng cún to nhà tôi trước!

Vương Thiên Bích ngẩn ra:

- Hả? Cún to nào cơ?

Triệu Uyển Nhu đắc ý giải thích:

- Cún to là Thái Lãnh Hàn đấy! Cô không biết đâu, anh ấy đáng yêu lắm nhé!

Vương Thiên Bích ngửa cổ cười toáng lên:

- Oa ka ka ka… Triệu Uyển Nhu, cô đã thừa nhận rồi đấy nhé! Cô yêu Thái Lãnh Hàn rồi! Chính miệng cô đã thừa nhận là anh ta đáng yêu rồi này!

Trong cơn say, Triệu Uyển Nhu không những không chối cãi mà còn gật gù, khẳng định:

- Đúng vậy! Thái Lãnh Hàn thật sự rất đáng yêu. Tôi yêu anh ấy thì có gì lạ đâu? Thế nên, tất cả những ai dám làm Thái Lãnh Hàn bị thương, tôi nhất định sẽ trả lại bọn chúng gấp đôi. Ngay cả cô cũng không ngoại lệ đâu!

Vương Thiên Bích gật đầu ngay lập tức. Ban nãy cô nàng chỉ nói đùa một câu về Thái Lãnh Hàn mà Triệu Uyển Nhu đã ngay lập tức đáp trả bằng lời lẽ tương xứng, đ.â.m vào lòng của cô hẳn mấy nhát rồi đấy. Chuyện ấy đúng là quá đau lòng rồi, Vương Thiên Bích không muốn nhắc lại nữa. Đầu óc đang mơ màng say của Vương Thiên Bích tiếp tục nhảy số sang chuyện khác:

- Thế nên cô muốn mượn tình yêu của tôi để anh ấy đi trừng trị cái lũ xấu xa đã làm Thái Lãnh Hàn bị thương hả?

Cái đầu đang lâng lâng trong cơn say của Triệu Uyển Nhu gật xuống vô cùng mạnh mẽ:

- Đúng vậy!

Vương Thiên Bích ngần ngừ:

- Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng l.à.m t.ì.n.h yêu của tôi bị thương thì sao?

Triệu Uyển Nhu nhướng mày:

- Anh ta giỏi võ như vậy, cô còn sợ anh ta bị lũ xấu xa kia làm bị thương hay sao? Hơn nữa, đây cũng là cách để tôi giúp cô nhìn thấy được tình cảm và sự quan tâm của anh ấy dành cho cô đấy.

- Hả? Là sao? Cô làm cách nào mà hay thế? Cô định làm gì?

Vương Thiên Bích ngơ ngẩn hỏi một loạt, Triệu Uyển Nhu không hề trả lời. Cô nấc lên một cái rồi nghiêm nghị nói với bạn:

- Cô đưa số điện thoại của anh ta cho tôi đi.

Vương Thiên Bích ngoan ngoãn mò mẫm trong túi xách, lấy ra một chiếc điện thoại, dò dẫm mở danh bạ. Triệu Uyển Nhu vừa nhìn thấy phương thức liên lạc kia thì cũng mò mẫm lấy điện thoại của mình ra, bấm số và lưu vào danh bạ. Cô lưu tên của người vệ sĩ kia là “Tình yêu của bạn tôi”. Sau đó Triệu Uyển Nhu vội bấm nút gọi đi. Tiếng chuông reo lên. Liên lạc nhanh chóng được kết nối.

- A lô, ai đấy?

Giọng nam trầm ấm bên kia đầu dây có chút tương tự với giọng nói của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu thoáng bồi hồi. Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh và nghiêm túc nói:

- A lô, anh là vệ sĩ riêng của Vương Thiên Bích đúng không?

- Đúng vậy. Cô là ai?

Giọng của Triệu Uyển Nhu càng thêm nghiêm nghị:

- Tôi là Triệu Uyển Nhu, là bạn thân của Thiên Bích.

Giọng của người vệ sĩ ngay lập tức thả lỏng, nhẹ nhàng hơn hẳn:

- À, chào cô. Cô gọi cho tôi có việc gì không?

- Dĩ nhiên là có việc, nhưng không phải là việc của tôi mà là vấn đề của Vương Thiên Bích.

Bên kia đầu dây thoáng lặng đi một chút rồi hỏi lại:

- Cô chủ của tôi… đã xảy ra chuyện gì?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 114: Men Say Đưa Lối Dẫn Đường



Triệu Uyển Nhu nhìn Vương Thiên Bích đang say đến gục gà gục gặc trước mặt. Cô mỉm cười, ngữ điệu lại đầy vẻ nghiêm trọng:

- Anh bình tĩnh nghe tôi kể đầu đuôi sự việc nhé!

Sau đó, Triệu Uyển Nhu khi thì nghiêm nghị, lúc thì căm tức, rồi lại sụt sịt kể cho người ở bên kia đầu dây nghe về một cô chuyện vô cùng lâm ly bi đát khiến người người vừa oán giận vừa tiếc thương:

- Chắc là anh còn nhớ chuyện của hôm trước, Vương Thiên Bích phải nhập viện. Đầu đuôi cớ sự chính là khi Vương Thiên Bích cùng với bạn thân của cô ấy, chính là Triệu Uyển Nhu tôi đây. Chúng tôi đang cùng nhau ăn thử món ăn mới trong nhà hàng mới mở của nhà họ Vương thì tình cờ gặp phải một tên thiếu gia con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh, lại còn có m.á.u dê.

- …

- Đúng, đúng, đúng, chính là cái thằng mà anh đang nghĩ tới đó: Vạn Gia Bảo. Thằng nhãi đó trông thấy Vương Thiên Bích xinh đẹp thì sàm sỡ cô ấy, lại còn nói rất nhiều câu rất quá đáng để sỉ nhục cô ấy. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy, nhưng anh cũng biết rồi đấy, tôi không được khỏe mạnh cho lắm. Với cả lúc đó tôi chỉ có một mình. Đến khi tôi gọi được bảo vệ đuổi được bọn chúng đi rồi thì Vương Thiên Bích đã ngất xỉu.

- …

- Dĩ nhiên, bác sĩ đã chẩn đoán rằng cô ấy bị tái phát bệnh cũ. Chẩn đoán của bác sĩ chắc chắn không sai. Nhưng tôi ngẫm nghĩ mãi thì cảm thấy, nguyên nhân thật sự dẫn đến việc Vương Thiên Bích bị tái phát bệnh cũ chắc chắn là vì đám con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh do thằng Vạn Gia Bảo cầm đầu kia chọc cho ấm ức nên tâm lý bị ảnh hưởng dẫn đến sức khỏe bị sa sút. Này, anh có còn nghe tôi nói không đấy?

Triệu Uyển Nhu nói một hơi dài ơi là dài, vắt hết trí óc sáng tác ngay tại chỗ ra một đoạn truyện lâm li bi đát như thế mà người đàn ông bên kia vẫn im lặng khiến cô có chút phật ý. Triệu Uyển Nhu lại a lô thêm vài tiếng nữa. Bên kia dầu dây lúc này mới có hồi đáp:

- Tôi vẫn đang nghe. Cô nói tiếp đi!

Triệu Uyển Nhu chép miệng:

- Hết rồi. Ban nãy tôi vừa đến đón Vương Thiên Bích xuất viện. Cô ấy vẫn cứ luôn buồn bực không vui. Thế nên tôi mới gọi cho anh. Bấy lâu nay anh làm vệ sĩ riêng cho cô ấy như thế, anh có biết cách nào giúp Vương Thiên Bích hả được cơn giận này không? Nếu không giúp cô ấy nhanh chóng trút giận, tôi sợ là tâm lý của cô ấy sẽ cứ buồn bực mãi. Hơn nữa, lũ con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh kia hình như vẫn còn có ý đồ không tốt. Tôi lo là Vương Thiên Bích sẽ đụng độ với bọn chúng lần nữa thì sẽ xảy ra lớn chuyện mất. Anh có ý kiến gì không?

Người bên kia đầu dây trầm mặc một lúc rồi thấp giọng đáp lời:

- Lúc này cô chủ của tôi vẫn ở bên cạnh của cô đúng không?

Triệu Uyển Nhu gật đầu:

- Đúng vậy!

- Cô chuyển máy cho tôi nói chuyện với cô ấy được không?

Triệu Uyển Nhu bĩu môi, nhưng nét mặt rất vui vẻ. Anh chàng vệ sĩ riêng này của Vương Thiên Bích đúng là rất chuyên nghiệp nha. Anh ta không dễ dàng tin lời của cô mà rất cẩn thận muốn đối chất với Vương Thiên Bích. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đâu phải tự nhiên mà muốn rủ Vương Thiên Bích đi uống rượu giải sầu? Cô nàng này một khi đã say thì không hề làm chủ được lời ăn tiếng nói của mình đâu.

Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, đưa tay lay nhẹ Vương Thiên Bích và đưa điện thoại cho cô nàng. Khi Vương Thiên Bích lờ đờ cầm lấy điện thoại, nhừa nhựa a lô vào đó thì Triệu Uyển Nhu hồi hộp chờ nghe thử xem cô bạn của mình có được ma men đưa lối dẫn đường mà tỏ tình luôn với anh chàng vệ riêng kia hay không. Mặc dù tỏ tình qua điện thoại thì chưa được trang trọng lắm, nhưng những nghi thức gì đó đều có thể bổ sung. Chuyện quan trọng trước mắt phải là để cho hai con người đang che giấu cảm xúc thật của bản thân này mở miệng thổ lộ cho đối phương biết về tình yêu của họ dành cho nhau cái đã.

Thế nhưng, Vương Thiên Bích nghe người đàn ông bên kia đầu dây nói gì đó chưa được vài phút thì đã hét lên:

- Tôi có bị lũ khốn nào sàm sỡ thì cũng có liên quan gì đến anh? Chẳng phải mấy ngày nay anh đã bỏ mặc tôi rồi à? Tôi nhập viện, rồi tôi xuất viện cũng không hề thấy anh vác mặc tới. Bây giờ anh lại còn mặt mũi hạch hỏi tôi nữa à? Đừng có quên, tôi mới là chủ, còn anh chỉ là thằng làm công ăn lương được tôi bỏ tiền ra thuê thôi. Tôi ghét anh lắm! Tốt nhất là anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Anh đi c.h.ế.t luôn đi!

Triệu Uyển Nhu hoàn toàn bất ngờ, không kịp ngăn lại cái miệng xinh xắn đang nói ra những lời khủng khiếp của Vưng Thiên Bích. Cô chỉ có thể vội vàng giật lại điện thoại, định nói vài câu hòa hoãn. Nhưng Vương Thiên Bích đã nhanh tay hơn, bấm nút cắt liên lạc luôn rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 115: Thái Lãnh Hàn Không Yêu Cô?



Triệu Uyển Nhu nhìn màn hình điện thoại đã không còn cuộc gọi nào được kết nối mà dở khóc dở cười. Cô trừng mắt nhìn Vương Thiên Bích, nghiêm nghị nhắc nhở:

- Bà cô của tôi ơi! Sao cô lại nói năng thiếu suy nghĩ như thế hả? Cô nói với anh ấy như thế, chắc chắn chẳng bao lâu nữa cô sẽ hối hận cho mà xem!

Vương Thiên Bích vốn là kẻ cứng đầu, lúc này cô lại còn đang say nữa. Thế nên Vương Thiên Bích không hề sợ hãi mà trừng mắt với Triệu Uyển Nhu, gầm gừ:

- Tôi sẽ hối hận hả? Không bao giờ! Tôi sẽ không bao giờ hối hận! Có cô ấy, Triệu Uyển Nhu, cô mới là người đang hối hận đấy!

- Tôi hối hận gì cơ chứ?

Vương Thiên Bích chồm hẳn lên trên bàn, nhìn Triệu Uyển Nhu, vừa cười vừa nói đầy âm dương quái khí:

- Cô hối hận vì đã không yêu Thái Lãnh Hàn sớm hơn! Hay cô hối hận vì đã yêu Thái Lãnh Hàn quá trễ? Bây giờ hắn có còn yêu cô nữa hay không?

Triệu Uyển Nhu cau mày:

- Cô nói vậy là có ý gì?

Vương Thiên Bích ngồi phịch xuống, làu bàu:

- Hôm trước tôi vừa phát hiện ra có một cô gái rất xinh đẹp đang dò hỏi thông tin về Thái Lãnh Hàn. Mặc dù tôi đã tìm cách đánh lạc hướng và chuyển những thông tin mà cô ta đang tìm kiếm sang nơi khác. Nhưng Thái Lãnh Hàn nổi danh như vậy, sớm muộn gì cô gái đó cũng sẽ tìm đến được với anh ta mà thôi. Cô phải cẩn thận đấy, Triệu Uyển Nhu. Nếu cô còn không nhanh chóng “xác định chủ quyền” thì Thái Lãnh Hàn của cô sẽ bị người ta đến tranh giành đấy.

Triệu Uyển Nhu nghe mà sửng sốt. Có một cô gái xinh đẹp nào đó đang muốn tìm Thái Lãnh Hàn sao? Đó có phải là “ánh trăng sáng” trong lòng của hắn mà cô vẫn luôn tò mò ở tận kiếp trước đến kiếp này hay không? Vương Thiên Bích còn bảo cô phải mau chóng đánh dấu chủ quyền. Triệu Uyển Nhu cười trong tức giận. Cô làm thế nào mà đánh dấu chủ quyền được đây hả? Cô đã thả thính, đã mời gọi đến mức không thèm nghĩ tới tự trọng rồi mà tảng băng ngốc ấy vẫn cứ trơ trơ ra. Hay là… Triệu Uyển Nhu giật mình, cảm thấy Vương Thiên Bích lại nói đúng rồi. Lẽ nào Thái Lãnh Hàn vốn không hề yêu cô? Hoặc có thể hắn cũng yêu cô, nhưng không phải là tình yêu đôi lứa vợ chồng, và cũng không sâu nặng như cô đã từng nghĩ?

Sự im lặng của Triệu Uyển Nhu khiến tinh thần cảnh giác của Vương Thiên Bích đột ngột trỗi dậy. Bản tính thích hóng chuyện của cô nàng lại còn trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Vương Thiên Bích như tỉnh rượu, chồm tới chụp lấy tay của Triệu Uyển Nhu, hỏi dồn:

- Sao thế? Chả có nhẽ tôi đã đoán đúng rồi? Cô phát hiện Thái Lãnh Hàn không yêu cô hả?

Triệu Uyển Nhu bất đắc dĩ gật đầu. Vương Thiên Bích ngay lập tức nổi bão. Cô nàng đập bàn đánh rầm, gầm lên:

- Tên khốn Thái Lãnh Hàn, hắn dám phản bội Uyển Nhu của nhà ta à? Đi, tôi đi cùng cô đến tìm hắn. Tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi đánh cho hắn tàn phế luôn. Để xem, Thái Lãnh Hàn bị tàn phế rồi thì còn dám ra ngoài léng phéng, phản bội lại cô nữa hay không?

Triệu Uyển Nhu vội vàng níu tay Vương Thiên Bích giữ lại. Cô nhanh chóng giải thích:

- Cô bình tĩnh lại trước đã. Tôi nói Thái Lãnh Hàn ra ngoài léng phéng, phản bội tôi khi nào hả?

Vương Thiên Bích khựng lại, nhìn Triệu Uyển Nhu, nghi ngờ:

- Cô nói thật à?

Triệu Uyển Nhu mạnh mẽ gật đầu:

- Thật! Thật y như với tôi đang ở trước mặt cô vậy!

Vương Thiên Bích hoang mang:

- Vậy tại sao cô lại bảo là cô biết Thái Lãnh Hàn không yêu cô? Cô có bằng chứng gì không?

Triệu Uyển Nhu suy nghĩ một lúc rồi kể lại sơ lược sự việc đêm qua cho Vương Thiên Bích nghe. Vương Thiên Bích chăm chú lắng nghe rồi kết luận:

- Không phải đâu, Triệu Uyển Nhu. Theo như cậu kể thì tôi có cảm giác, không phải Thái Lãnh Hàn không yêu cậu, mà là hắn rất yêu cậu nữa là đằng khác.

Triệu Uyển Nhu không tin:

- Nếu yêu tôi, sao anh ấy lại không muốn chạm vào tôi?

Vương Thiên Bích suy đoán:

- Có khi nào… vì anh ta sợ rằng cậu sẽ hối hận không? Nếu không thì… cậu chủ động hơn một chút nữa thử xem.

Triệu Uyển Nhu trợn tròn mắt:

- Tôi đã làm đến như thế rồi mà cậu còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Cậu bảo tôi chủ động hơn nữa là chủ động như thế nào?

Vương Thiên Bích nhếch môi cười tà ác:

- Thì còn sao nữa? Nếu cô đã mời gọi mà anh ta không muốn tiến tới, vậy thì ngay hôm nay, cô phải giữ thế chủ động, “ăn” sạch anh ta cho tôi.

Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Cô cũng biết ngượng ngùng đấy. Vương Thiên xúi dại như thế, ngộ nhỡ Thái Lãnh Hàn sẽ cảm thấy cô là loại người dễ dãi, lẳng lơ mà không yêu cô nữa thì phải làm sao bây giờ? Vương Thiên Bích nhìn thái độ bài xích của Triệu Uyển Nhu thì lại nở nụ cười tà ác một lần nữa. Mức độ xúi dại của cô nàng lại tăng thêm vài cấp:

- Tôi nói cho cô biết, không phải tự nhiên mà tôi vừa xuất viện đã rủ cô đi uống rượu như thế này. Bởi vì tôi biết cô là một kẻ hay rụt rè trong chuyện tình cảm. Cho nên tôi muốn cô uống rượu. Để làm gì biết không? Để mượn rượu tỏ tình đấy!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 116: Mượn Rượu Làm Càn Cũng Được



Những lời của Vương Thiên Bích khiến Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Cô thì thào nhắc lại:

- Mượn rượu tỏ tình sao?

Vương Thiên Bích gật đầu, rồi lại lắc đầu:

- Đúng! Mà không đúng! Tình hình hiện tại của cô thì không phải là mượn rượu tỏ tình nữa, mà cô phải nâng cấp hành động lên, trở thành là “mượn rượu làm càn” mới đúng.

- Mượn rượu làm càn? Nghĩa là sao?

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Cô hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nếu bảo cô phải “làm càn” thì Triệu Uyển Nhu không biết phải làm sao. Hơn hai năm của kiếp này, cộng thêm hơn hai mươi năm của kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng “làm càn” bao giờ. Vương Thiên Bích lại nở nụ cười tà ác, cất giọng đầy bí hiểm và đắc ý:

- Đồ ngốc nhà cô. Bây giờ chỉ cần cô đã có rượu trong người thì cô cứ làm bừa những gì mà lúc tỉnh cô muốn làm nhưng không dám làm. Nếu sau đó Thái Lãnh Hàn có thể chấp nhận và thay đổi thì tốt, còn nếu như hắn không thể chấp nhận, không thể thay đổi, thì cô cứ đổ lỗi hết cho say rượu. Sau đó cô vẫn là cô, là Triệu Uyển Nhu, có thể tùy theo phản ứng của Thái Lãnh Hàn mà quyết định có còn đặt tình cảm cho hắn nữa hay không.

Kế hoạch này đúng là rất hay. Triệu Uyển Nhu nghe qua cũng cảm thấy rất khả thi. Vương Thiên Bích nhìn nét mặt của Triệu Uyển Nhu thì càng đắc ý. Thế là hai người liên tục rót rượu, chén tạc, chén thù cho đến hết nhẵn hai chai rượu đỏ. Khi rời khỏi nhà hàng, Triệu Uyển Nhu đã ngấm rượu, bước đi không vững. Cô không dám chạy xe máy nữa mà gọi taxi về nhà. Ngồi lên xe, Triệu Uyển Nhu bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch. Cô gọi điện cho thím Hai, bảo thím về nhà trước, việc ở biệt thự và cả Thái Lãnh Hàn đề sẽ do cô tự lo liệu.

Lúc này, tại căn biệt thự, Thái Lãnh Hàn đang gọi điện thoại video với Phương Hiệp Hòa để trò chuyện với đối tác trong buổi dạ tiệc ở đất nước cách nửa vòng Trái đất. Trái ngược với sự lo lắng của Thái Lãnh Hàn, đối tác không hề làm khó hay bắt bẻ khi hắn vốn làm Tổng giám đốc lại không thể trực tiếp tham gia dạ tiệc để tiếp đãi bọn họ. Không chỉ vậy, đối tác còn tỏ ra vô cùng cảm động và không ngớt miệng khen ngợi cách sống chí tình, chí nghĩa của Thái Lãnh Hàn khi tạm gác công việc về nước để chăm sóc vợ đang bị bệnh.

Thái Lãnh Hàn tiếp chuyện với đối tác một lúc thì tạm biệt để bọn họ có thể thoải mái tiếp tục buổi dạ tiệc. Bản thân Thái Lãnh Hàn thấy cũng hơi đói, dạ dày bắt đầu đau âm ỉ. Nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ trưa, Thái Lãnh Hàn xuống nhà bếp. Hắn vừa ăn xong một bát cháo thì thấy thím Hai đang chuẩn bị ra về. Thái Lãnh Hàn ngạc nhiên và lo lắng hỏi:

- Thím Hai, sao mới giờ này mà thím đã về? Ở nhà lại xảy ra chuyện gì sao?

Thím Hai thật thà trả lời:

- Không có. Cô Uyển Nhu vừa gọi điện bảo tôi cứ ra về ngay bây giờ. Việc ở biệt thự và cả việc chăm sóc cho cậu cứ để cô ấy tự lo liệu.

Thái Lãnh Hàn sửng sốt, ngẩn ra nhìn thím Hai đi ra khỏi cửa mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Triệu Uyển Nhu muốn “đuổi” thím Hai đi như thế, có phải là vì cô đang muốn tạo hoàn cảnh chỉ có hai người để tăng thêm thân mật hay không? Triệu Uyển Nhu lại còn chính miệng nói với thím Hai rằng cô sẽ tự quan tâm, chăm sóc cho hắn. Bất giác trong đầu Thái Lãnh Hàn nhớ lại một màn ngọt ngào ấm áp đầy sức hấp dẫn của đêm qua. Hắn nuốt khan mấy cái mà vẫn còn cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân khô nóng. Thái Lãnh Hàn vội rót ngay một ly nước đầy uống vào mới có thể tạm thời áp chế ngọn lửa vô hình vừa bùng lên trong thân thể.

Thế nhưng đúng lúc ấy thì Triệu Uyển Nhu mở cửa bước vào. Bởi vì đang say, Triệu Uyển Nhu lảo đảo bước qua khung cửa với gương mặt ửng hồng, đôi môi mọng thắm, đôi mắt long lanh mơ màng,… Trông Triệu Uyển Nhu lúc này vừa hấp dẫn vừa quyến rũ gọi mời khiến cho ngọn lửa mà Thái Lãnh Hàn vừa vất vả áp chế xuống lại bùng lên mạnh mẽ. Bát cháo vừa lót dạ hình như vẫn chưa đủ no. Thái Lãnh Hàn lại thấy đói rồi. Tuy nhiên, hắn không muốn ăn cháo nữa. Hắn muốn ăn thứ khác.

Ánh mắt đầy đói khát của Thái Lãnh Hàn chiếu vào Triệu Uyển Nhu khiến cơn say của cô cũng càng thêm chếnh choáng. Cô bổ nhào về phía Thái Lãnh Hàn, ôm chầm lấy hắn. Cảm nhận được thân thể của Thái Lãnh Hàn cứng đờ, Triệu Uyển Nhu bèn “mượn rượu làm càn”, đưa tay s* s**ng hắn vài cái. Ừm, vừa rắn chắc lại vừa đàn hồi này. Cảm giác thật tốt.

Thái Lãnh Hàn bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Uyển Nhu s* s**ng tới lui thì càng thêm khô nóng trong người. Hắn vội giữ lấy tay của Triệu Uyển Nhu, cất giọng khàn khàn:

- Uyển Nhu, em say rồi. Mau vào phòng nằm nghỉ đi, tôi pha nước chanh cho em giải rượu.

Giọng nói khàn khàn đầy từ tính của Thái Lãnh Hàn càng làm Triệu Uyển Nhu ngứa ngáy trong lòng. Lời nói của Thái Lãnh Hàn càng làm Triệu Uyển Nhu nhớ lại những ngọt ngào mà mình đã trao ra trước đây. Không được. Hôm nay cô nhất định phải đòi lại hết, cả vốn lẫn lãi. Mượn rượu làm càn cũng được. Triệu Uyển Nhu muốn làm càn một lần trong đời.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 117: Tôi Không Bao Giờ Bỏ Mặc Em.



Trong quyết tâm cao độ muốn “mượn rượu làm càn”, Triệu Uyển Nhu trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, tỏ vẻ tức giận. Cô thổi phù phù ra mấy tiếng rồi ngước lên nhìn Thái Lãnh Hàn:

- Anh có ngửi thấy mùi rượu không?

Thái Lãnh Hàn nghiêm túc gật đầu. Hắn chẳng những ngửi được mùi rượu, mà mùi rượu còn rất nồng nữa. Thái Lãnh Hàn vốn không thích mùi rượu tỏa ra từ những kẻ say cho lắm. Thế nhưng, lúc này hắn lại cảm thấy mùi rượu tỏa ra từ người của Triệu Uyển Nhu lại vô cùng dễ ngửi. Dễ ngửi tới mức khiến hắn toàn thân rạo rực. Thái Lãnh Hàn không dám nói năng gì, càng không dám có bất cứ hành động thừa thãi nào, sợ bản thân sẽ không kìm chế nổi mà làm ra những chuyện khiến Triệu Uyển Nhu hận hắn. Tuy nhiên, sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến cho cơn “làm càn” của Triệu Uyển Nhu có dịp đánh mạnh vào sự tủi thân của cô. Khịt mũi mấy cái, Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào cất giọng:

- Ý của anh là gì? Ý của anh là tôi hôi mùi rượu lắm, đúng không? Anh chê tôi, đúng không?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra một lúc rồi vội vã lắc đầu. Làm sao hắn có thể chê bai Triệu Uyển Nhu cho được chứ. Triệu Uyển Nhu lại xụ mặt, nói trong tiếng khụt khịt:

- Anh không chê tôi, sao anh lại không thèm nói chuyện với tôi? Anh không chê tôi, sao anh lại không đến bế tôi? Rõ ràng hôm trước anh còn muốn cõng tôi, bây giờ thì lại bỏ mặc tôi.

Thái Lãnh Hàn lại ngẩn ra một lúc mới dám dè dặt hỏi:

- Em… muốn tôi bế em? Thật sao?

Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị gật đầu. Thái Lãnh Hàn trong lòng mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn chưa dám tin cho lắm. Hắn đoán rằng Triệu Uyển Nhu nhất định là đã say mèm rồi, nếu không, cô sẽ không nói những câu đòi hỏi với ngữ điệu nũng nịu như thế này. Thế nên Thái Lãnh Hàn rất mừng, nhưng cũng rất sợ. Ngộ nhỡ bây giờ hắn làm theo yêu cầu của Triệu Uyển Nhu, đến khi cô tỉnh rượu, cô lại tức giận thì phải làm sao? Lại ngộ nhỡ, nếu cô nghĩ hắn là kẻ xấu xa hèn hạ, lợi dụng lúc cô say rượu mà giở trò lưu manh với cô thì sao?

Sự e ngại của Thái Lãnh Hàn thể hiện quá rõ ràng trong con mắt của Triệu Uyển Nhu. Trong một thoáng, thậm chí Triệu Uyển Nhu còn có cảm giác như cô có siêu năng lực vậy. Bởi vì cô có thể nhìn ra được thái độ và cảm xúc được Thái Lãnh Hàn ẩn giấu đằng sau gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia. Ngẫm lại một chút, Triệu Uyển Nhu cảm thấy Thái Lãnh Hàn e ngại như thế, lý do hẳn là giống như Vương Thiên Bích đã phân tích. Có lẽ vì hắn lo ngại khi cô tỉnh rượu sẽ hối hận.

Đôi mắt hoa đào của Triệu Uyển Nhu đảo nhanh một vòng. Nếu như cô đã mời gọi và gợi ý như thế mà Thái Lãnh Hàn vẫn chưa chịu hiểu, chưa dám hiểu, có lẽ cô phải làm theo đề nghị của Vương Thiên Bích, chủ động hơn một chút. Đồng thời, xét trên cơ sở thấu hiểu được mối quan tâm lớn nhất của Thái Lãnh Hàn chính là thân thể và sức khỏe của cô, Triệu Uyển Nhu còn “học một biết mười”, đẩy tình huống tăng thêm một bậc, buộc Thái Lãnh Hàn cũng phải có chút chủ động.

Cách của Triệu Uyển Nhu rất đơn giản, nếu Thái Lãnh Hàn quan tâm nhất chính là thân thể và sức khỏe của cô, vậy thì bây giờ cô cứ “không khỏe” là được. Dù sao thì đêm qua cô vẫn còn bị cảm cơ mà. Thế là Triệu Uyển Nhu khụy luôn xuống sàn nhà.

Thái Lãnh Hàn bị tư thế ngã xuống của Triệu Uyển Nhu làm cho hồn vía lên mây, trái tim cũng như nhảy vọt lên tới cổ họng. Hắn hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu, cất giọng run rẩy:

- Em bị làm sao thế? Em khó chịu ở chỗ nào sao? Tôi… tôi gọi cấp cứu ngay. Em cố gắng chịu một chút…

Thái Lãnh Hàn muốn chạy đi tìm điện thoại, nhưng Triệu Uyển Nhu đã níu chặt lấy hắn. Bàn tay mát rượi của cô và cái nắm nhẹ nhàng vẫn đủ khiến Thái Lãnh Hàn không dám hành động quá mạnh mẽ. Giọng nói thì thào của Triệu Uyển Nhu càng khiến Thái Lãnh Hàn không thể cử động nổi luôn:

- Anh đừng đi, đừng bỏ mặc tôi! Tôi không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi. Anh bế tôi lên phòng nằm nghỉ ngơi có được không? Đừng đi, đừng bỏ mặc tôi!

Thái Lãnh Hàn nghẹn thắt cả cõi lòng, mấy giây sau mới có thể cất lên tiếng nói:

- Tôi ở đây! Tôi không bao giờ bỏ mặc em. Cho dù em không còn cần tôi nữa, tôi cũng không bao giờ bỏ mặc em. Đừng sợ! Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh em.

Triệu Uyển Nhu vốn chỉ giả vờ đáng thương một chút, nhưng nghe câu nói của Thái Lãnh Hàn thì cô lại thật sự xúc động. Cô sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói khẽ:

- Anh bế tôi lên lầu có được không? Chân của tôi không còn sức nữa rồi…

Thái Lãnh Hàn không nói nhiều lời, ngay lập tức bế thốc Triệu Uyển Nhu lên tay, vững vàng bước từng bước về phái cầu thang. Triệu Uyển Nhu vòng tay qua ôm lấy cổ của Thái Lãnh Hàn để giữ thăng bằng, nhưng tròng lòng của cô đã chênh chao hết cả lên. Tảng băng ngốc này, đúng là quan tâm đến thân thể và sức khỏe của cô còn hơn cả những nỗi sợ của bản thân.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 118: Anh Có Thoải Mái Không?



Khi Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu bước lên những bậc thang thì cô sợ sẽ khiến cho hắn cử động khó khăn nên nằm im thin thít như bé mèo con ngoan ngoãn ở trước n.g.ự.c của hắn. Đôi tay của Thái Lãnh Hàn rắn rỏi, làm chỗ dựa vững chãi cho Triệu Uyển Nhu; ngược lại, thân thể vừa thơm vừa mát của cô lại khiến Thái Lãnh Hàn rối bời toàn bộ lòng dạ. Hắn mong rằng những bậc thang này sẽ dài mãi, dài mãi, để hắn có thể bế cô đi cả đời cũng được. Cho dù có mệt c.h.ế.t hắn cũng cảm thấy xứng đáng. Thế nhưng khi xây ngôi nhà này, Thái Lãnh Hàn đã không thể yêu cầu một bậc thang vô tận. Cho nên chẳng mấy chốc, đôi chân thon dài của hắn đã bước lên đến tầng lầu.

Thái Lãnh Hàn luyến tiếc không muốn buông tay. Triệu Uyển Nhu cũng không hề muốn rời khỏi cái bế vừa ấm áp vừa vững chãi này. Không chỉ vậy, lúc này cô không còn nằm yên ngoan ngoãn nữa mà bắt đầu bước tiếp theo của “mượn rượu làm càn”. Cô ôm choàng lấy cổ của Thái Lãnh Hàn, tinh nghịch vừa ngửi ngửi vừa thổi thổi vào phần da thịt lộ ra nơi cổ áo của hắn, ra vẻ tò mò hỏi:

- Thái Lãnh Hàn, anh bế tôi như thế không thấy mệt sao?

- Không mệt. Em rất nhẹ.

Thái Lãnh Hàn khó khăn lắm mới nặn ra đủ năm chữ trả lời Triệu Uyển Nhu. Làn da nơi cổ vốn nhạy cảm lại bị Triệu Uyển Nhu thổi qua, truyền đến cảm giác tê tê dại dại khiến hắn vội vàng muốn ngửa đầu về sau tránh né. Nhưng cánh tay của Triệu Uyển Nhu lại vô cùng kiên quyết vòng trên cổ hắn, cản trở đường lui. Thái Lãnh Hàn lại không dám manh động, sợ sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vuột tay mà té ngã, đành cố gắng trân mình chịu đựng.

Triệu Uyển Nhu cảm nhận được thân thể của Thái Lãnh Hàn cứng đờ thì cười thầm trong bụng. Triệu Uyển Nhu được nước lấn tới. Cô đưa ngón tay thon sờ sờ vào cổ của Thái Lãnh Hàn, v**t v* yết hầu của hắn đang trượt lên trượt xuống không ngừng. Giọng của cô đầy tủi thân:

- Anh chê tôi nhẹ à? Tôi gầy yếu lắm sao? Có phải tôi rất xấu không?

- Không. Không có. Em... rất đẹp.

- Thật sao? Nhưng anh vừa mới nói rằng tôi rất nhẹ còn gì? Tôi nhẹ, nghĩa là rất gầy. Mà tôi đọc trong truyện rồi, phụ nữ thì phải đầy đặn một chút mới đẹp. Những chỗ cần nở nang thì phải nở nang, những chỗ cần săn chắc thì phải săn chắc. Anh xem, tôi thế này có đủ nở nang và săn chắc chưa vậy?

Thái Lãnh Hàn căng cứng cả người mới có thể giữ chắc được tay và ổn định được cước bộ. Triệu Uyển Nhu của hắn, mèo nhỏ của hắn... Cô làm sao mà biết được, thật ra thì, lúc này cô đã quyến rũ hắn đến sắp phun m.á.u mũi luôn rồi. Bộ phần cần săn chắc của cô đã rất săn chắc mà cọ tới cọ lui lên n.g.ự.c của hắn. Bộ phần cần no đủ của cô đã rất no đủ mà uốn qua éo lại trên tay của hắn. Còn nơi mảnh mai tinh tế của cô thì cứ khi có khi không chà sát vào phần eo của hắn. Thái Lãnh Hàn có cảm giác hắn sắp bị Triệu Uyển Nhu thiêu sống cả toàn thân rồi.

Nhưng đang trong lúc toàn thân của Thái Lãnh Hàn đang bị châm lửa khắp nơi, hừng hực nóng, thì vòm n.g.ự.c của hắn đột nhiên mát rượi. Thái Lãnh Hàn giật mình, định thần nhìn lại thì phát hiện cổ áo sơ mi của hắn đang bị Triệu Uyển Nhu kéo xuống.

Mà chủ nhân của những ngón tay nghịch ngợm kia, cũng là chủ nhân của trái tim hắn, còn đang tựa trên đầu vai hắn, đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn. Đôi môi hồng phấn căng mọng vì say rượu của cô hé nở một nụ cười. Cô cất giọng trong veo:

- Tôi cứ không hiểu tại sao lúc nào anh cũng mặc những chiếc áo sơ mi cứng nhắc như thế này, ngay cả lúc ở nhà cũng không chịu cởi ra. Đã vậy anh còn cài kín cả nút cổ lại nữa. Trời đang nóng nực thế này, anh ăn mặc như thế không cảm thấy khó chịu hay sao? Thế nào? Tôi cởi ra xuống giúp anh rồi, anh có thoải mái hay không?

Thái Lãnh Hàn mím miệng, gật nhẹ đầu. Tất nhiên là so với việc phải mặc áo sơ mi dài tay lại còn cài luôn nút cổ kín cổng cao tường trong thời tiết như thế này thì việc được hưởng thụ không khí mát mẻ, được hít thở dễ dàng hơn luôn là việc thoải mái hơn. Nhưng hắn vừa mới phải trò chuyện qua video với đối tác với tư cách đón tiếp và chiêu đãi người ta, không thể không ăn mặc trang trọng một chút. Ban nãy khi ăn cháo xong là Thái Lãnh Hàn cũng thấy nóng nực. Hắn vừa định lấp đầy bao tử cho đừng bị đau rồi sẽ tắm và thay ra bộ đồ khác thì Triệu Uyển Nhu về tới. Và rồi Thái Lãnh Hàn đâu còn tâm trí để mà nghĩ tới chiếc áo sơ mi đang mặc trên người của mình nữa.

Nào ngờ, nhờ thế mà hắn lại được Triệu Uyển Nhu đích thân cởi áo ra cho. Cô lại còn hỏi hắn có thoải mái hay không. Thái Lãnh Hàn mím môi càng chặt. Hắn thật sự đang rất thoải mái, vô cùng thoải mái. Nửa thân trên đã bớt đi sự che chắn vướng víu, hơi thở và xúc giác của hắn càng thở nên thông thoáng và nhạy cảm hơn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 119: Tra Tấn Đến Khổ Sở



Lúc này, Thái Lãnh Hàn có thể ngửi được rất rõ ràng mùi hương thơm mát hòa cùng hương rượu say nồng tỏa ra từ cơ thể của bé mèo con đang dán vào trước n.g.ự.c hắn. Thái Lãnh Hàn lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn cảm giác trơn mịn và mát rượi từ ngón tay nhỏ bé của cô đang sờ lên mặt hắn. Thái Lãnh Hàn không chỉ mím môi nữa, ngay cả răng của hắn cũng cắn chặt lại. Hắn đang phải cố gắng hết sức để trấn định, bởi vì, theo từng cái v**t v* mơn man của Triệu Uyển Nhu, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được, rất rõ ràng, cơ thể của hắn, có phản ứng.

Tay nhỏ của Triệu Uyển Nhu vẫn tò mò và nghịch ngợm sờ lên mặt hắn, dạo chơi khắp nơi. Vầng trán cao rộng, chân mày dài rậm, sống mũi thẳng tắp, gò má thanh tú, quai hàm cương nghị,... Triệu Uyển Nhu càng sờ càng thích. Việc “mượn rượu làm càn” này nếu được áp dụng với người mình thích và cũng thích mình thì thật đúng là một… thú vui tao nhã.

Ngược lại với Triệu Uyển Nhu đang đắm chìm trong sự thoải mái vui vẻ, Thái Lãnh Hàn lại đang căng thẳng đến căng cứng và cứng đờ hết cả cơ thể lẫn tâm trí. Triệu Uyển Nhu càng sờ, đôi môi của Thái Lãnh Hàn càng mím chặt.

Có lẽ việc mím chặt như thế khiến cho đôi môi của Thái Lãnh Hàn càng tăng thêm vẻ hồng nhuận. Điều đó càng làm Triệu Uyển Nhu thích thú. Cô thốt ra lời khen ngợi:

- Vốn dĩ tôi thấy đôi mắt của anh đã là rất đẹp rồi. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, môi của anh cũng rất đẹp này!

Triệu Uyển Nhu vừa nói vừa đưa đầu ngón tay mềm mại mát rượi vuốt nhẹ qua gương mặt Thái Lãnh Hàn, tiến thẳng đến khu vực miệng và ngừng lại trên cánh môi của hắn. Ngón tay của cô mân mê, chà xát, phác hoạ hình dáng đôi môi đầy đặn, dày mà không thô, lại còn mềm mại và ấm nóng, quyến rũ người ta đến say mê. Triệu Uyển Nhu càng chơi đùa càng nghiện. Cô nghiêm túc và cẩn thận dùng đầu ngón tay hưởng thụ đa dạng xúc cảm từ đôi môi mê người đó.

Cả hai đang hưởng thụ và chịu đựng những xúc cảm kỳ lạ và mới mẻ truyền đến từ đôi môi, Thái Lãnh Hàn nhột nhạt, ngứa ngáy và nóng ran hết cả người. Mắt thấy động tác của Triệu Uyển Nhu càng ngày càng quá mức, Thái Lãnh Hàn mở miệng định nhắc nhở:

- Em...

Thái Lãnh Hàn chỉ thốt lên được hai tiếng thì thảng thốt im bặt. Bởi vì, hắn vừa hé đôi môi ra là ngón tay lạnh lẽo non mịn của Triệu Uyển Nhu bất ngờ c*m v** trong khoang miệng ấm áp của hắn. Cả hai đều có chút giật mình. Nhưng trái với Thái Lãnh Hàn bị sững sờ đến cứng đờ cả người, Triệu Uyển Nhu chỉ sựng lại một chút. Rồi cô lại thích thú tiếp tục động tác. Ngón tay bé xinh của cô chẳng khác gì một chú nai con lạc đường, tò mò mà thăm dò hoàn cảnh mới mẻ, hoàn toàn xa lạ nhưng vô cùng hấp dẫn.

Thái Lãnh Hàn cảm thấy hắn thật sự không xong rồi. Hắn ngửa đầu tránh né sự tấn công đầy quyến rũ kia, nhưng khoảng cách của cả hai quá gần, ngón tay của Triệu Uyển Nhu vẫn dễ dàng đuổi theo, xâm nhập và chiếm đóng trong khoang miệng của hắn. Nơi vốn chỉ dùng để nạp đồ ăn thức uống và truyền ra âm thanh, nay lại xuất hiện một “vật thể lạ” mà Thái Lãnh Hàn cắn thì không dám, nhả ra lại không nỡ.

Ngón tay mềm mại ấy nhẹ nhàng cọ qua chân răng của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn nhột nhạt. Ngón tay mát rượi ấy m*n tr*n vòm họng nóng hổi của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn mê muội. Ngón tay ấy như một hiệp khách tung hoành ngang dọc, như cá gặp nước bơi lội tung tăng, khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất trong miệng của Thái Lãnh Hàn khiến hắn gần như ngừng thở.

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn vì đê mê và sợ hãi. Hắn không dám nói ra bất cứ một từ nào nữa. Bởi vì Thái Lãnh Hàn biết, nếu hắn phát ra bất cứ âm thanh gì, thì đầu lưỡi của hắn sẽ khó có thể khống chế mà quấn quanh ngón tay đầy hấp dẫn kia. Hắn sợ đầu lưỡi bẩn thỉu của hắn làm vấy bẩn ngón tay sạch sẽ của Triệu Uyển Nhu.

Bước chân vốn vững vàng của Thái Lãnh Hàn rốt cuộc cũng rối loạn. Và dù Thái Lãnh Hàn đã cố gắng khống chế nhưng hơi thở của hắn vẫn bị xúc cảm khó tả trong khoang miệng làm cho trở nên dồn dập. Làn hơi ấm nóng ấy trực tiếp phả lên cổ tay tinh xảo trắng nõn của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn giật mình. Hắn xấu hổ và áy náy vì những xúc cảm xấu xa của bản thân. Thái Lãnh Hàn bỗng hoang mang. Liệu có phải là cô đang cố ý trêu chọc hắn, quyến rũ hắn không? Triệu Uyển Nhu đang muốn thử nghiệm định lực và sự ngay thẳng của hắn? Hay là, cô chỉ vô tình, ngây thơ không biết những động tác này của cô đã tra tấn Thái Lãnh Hàn đến khổ sở như thế nào?

Càng nghĩ càng rối, Thái Lãnh Hàn len lén nhìn xuống. Nhìn một cái rồi, Thái Lãnh Hàn không thể rời mắt được và cũng không thể nào thôi tự trách bản thân được. Sao hắn lại có thể nghĩ xấu cho Triệu Uyển Nhu như thế? Trên gương mặt ngây thơ của cô, cặp mắt hoa đào long lanh kia chỉ tràn ngập sự tò mò và thích thú khi khám phá ra điều mới lạ, không hề có một chút ý tưởng xấu xa dơ bẩn nào như trong suy đoán của hắn, và như chính tâm tư của hắn.
 
Back
Top Bottom