Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 120: Bị Hôn Đến Ngất Đi



Khi nhận thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Triệu Uyển Nhu, trong lòng của Thái Lãnh Hàn vừa hổ thẹn vừa tự trách không thôi. Và hắn lại càng không dám nhúc nhích bất cứ bộ phận nào trong khoang miệng. Hắn thật sự đang kiềm chế rất vất vả. Nếu chẳng may cái lưỡi dơ bấn của hắn dám chạm vào ngón tay thuần khiết của Triệu Uyển Nhu, e là Thái Lãnh Hàn sẽ không còn mặt mũi nào nhìn cô nữa mất.

Nhưng không phải Thái Lãnh Hàn không muốn thì việc sẽ không xảy ra. Bởi vì, hắn cứng đơ, nhưng Triệu Uyển Nhu thì rất linh hoạt.

Triệu Uyển Nhu rút ngón tay ra. Và trong lúc Thái Lãnh Hàn còn theo phản xạ vô thức mà vươn đôi môi tới trước theo đà ngón tay thon thả kia, thì Triệu Uyển Nhu rướn lên, áp đôi môi hồng hồng của cô lên hai cánh môi của Thái Lãnh Hàn, m*t nhẹ một cái.

Thái Lãnh Hàn như bị sét đánh trúng, toàn thân rần rật đến choáng váng. Đôi môi của hắn bỗng như tê dại. Triệu Uyển Nhu lại còn ngây thơ l.i.ế.m l**m mép, híp mắt vừa thưởng thức vừa khen ngợi:

- Thái Lãnh Hàn, môi của anh thật là mềm, thật là ấm, hình như lại còn hơi ngòn ngọt nữa.

Lần đầu tiên trong lòng Thái Lãnh Hàn không đồng ý với nhận xét của Uyển Nhu. Môi của hắn sao có thể ngọt được. Thứ ngọt ngào kia, chẳng phải chính là đôi môi bé xinh của Triệu Uyển Nhu hay sao? Trong lúc Thái Lãnh Hàn cũng đang len lén mím miệng lại để đưa lưỡi nếm vị ngọt còn vương trên môi, thì Triệu Uyển Nhu chép chép miệng tiếc nuối. Hương vị cô vừa nếm được đã nhanh chóng tan đi rồi.

Cô bé thỏ con tham ăn không chấp nhận được điều này. Thế là cô lại chồm lên, áp môi lên miệng của Thái Lãnh Hàn mà giơ răng ngà ra mà cắn, rồi m*t. Triệu Uyển Nhu lại còn thè cái lưỡi bé xinh men theo kẽ răng của Thái Lãnh Hàn mà khám phá vòm miệng của hắn. Rõ ràng là ngòn ngọt, mềm mềm, thơm thơm, âm ấm,... Cô bé thỏ con “ăn” món ngon đến mê mẩn, làm gã “chó điên mặt lạnh” bị đảo điên đến quên hết cả đất trời.

Ban nãy chỉ là mấy ngón tay thon, còn bây giờ là hai cánh hoa đào mềm mại thơm ngát. Thái Lãnh Hàn mà còn giữ được lí trí, còn trấn định được tinh thần nữa thì hắn đã không còn là con người bình thường rồi, cũng không còn là đàn ông bình thường luôn.

Thái Lãnh Hàn là người bình thường, cũng là đàn ông bình thường, nên hắn sững sờ một lúc rồi vô thức bị những hành động của Triệu Uyển Nhu cuốn theo. Khả năng học hỏi và thích nghi của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn rất cao. Hắn noi theo Triệu Uyển Nhu, đáp lại nụ hôn của cô. Cô bé thỏ con m*t một cái, “chó điên mặt lạnh” sẽ m*t lại một cái. Triệu Uyển Nhu vờn qua, Thái Lãnh Hàn sẽ đảo lại. Cả hai quấn quýt, dây dưa không rời. Họ trao đổi cho nhau từng giọt ấm ngọt, họ chia cho nhau từng hơi thở hổn hển.

Tay phải của Thái Lãnh Hàn áp vào hai bên gò má mịn màng của Triệu Uyển Nhu, rồi vòng ra sau gáy của cô, luồn vào giữa những sợi tóc như tơ óng ả. Triệu Uyển Nhu cũng siết chặt lấy mái đầu của Thái Lãnh Hàn. Họ ôm lấy nhau, ấp ủ, yêu thương. Họ muốn ghì sát vào nhau không chia tách.

Triệu Uyển Nhu hít thở càng lúc càng dồn dập. Cô có cảm giác như mình đang phải hô hấp sau khi vừa bị rượt đuổi mấy con đường. Mà, đối với một người vừa mới uống say lại vừa phải chuyển từ bên ngoài lạnh giá vào trong nhà ấm áp như Triệu Uyển Nhu lúc này, việc hô hấp đột ngột dập dồn như thế là quá sức chịu đựng của cơ thể. Cho nên, dù Triệu Uyển Nhu có muốn hôn nữa, nhưng sức của cô đã đuối.

Triệu Uyển Nhu đành luyến tiếc rời môi. Và khi cô nhìn thấy bàn tay trái của Thái Lãnh Hàn đã luồn vào bên trong vạt áo nơi n.g.ự.c cô, chạm vào một hạt đậu đỏ, thì Triệu Uyển Nhu mệt mỏi thiếp đi. Trước khi nhắm mắt lại, Triệu Uyển Nhu vẫn còn kịp nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng tột độ của Thái Lãnh Hàn.

Sau khi vô cùng mất mặt mà bị hôn đến ngất đi, suốt mấy ngày sau đó, Triệu Uyển Nhu cứ luôn buồn bực hoảng hốt mà sống vô vị trôi qua từng khoảnh khắc. Bởi vì, từ sau nụ hồn nồng nàn mê đắm đó, Thái Lãnh Hàn giống như đột nhiên bị ai đó khóa chặt bản thân lại. Hắn cứ như không còn một chút cảm xúc nào của con người nữa, hoàn toàn quay lại làm một cái tủ lạnh di động. Mặc dù Thái Lãnh Hàn vẫn đối xử với Triệu Uyển Nhu như cũ, nói gì nghe nấy, hỏi gì đáp nấy. Cho dù Triệu Uyển Nhu đưa ra yêu cầu gì, hắn đều không do dự mà đáp ứng, nhưng lại không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào khác. Hắn đã trở lại là Thái Lãnh Hàn trong “kiếp trước” mà Triệu Uyển Nhu vừa ghét vừa sợ.

Triệu Uyển Nhu làm sao mà biết được, khoảnh khắc mà cô ngất đi trong vòng tay của hắn, Thái Lãnh Hàn thật sự đã muốn đánh c.h.ế.t chính mình. Hắn rõ ràng là một tên đàn ông khỏe mạnh, vậy mà lại ức h.i.ế.p một cô gái yếu ớt nhỏ bé đến mức cô ngất xỉu. Thậm chí, lúc đó Thái Lãnh Hàn còn tưởng bản thân hắn đã tước đoạt đi mạng sống của Triệu Uyển Nhu. Nếu không phải vẫn còn cảm nhận được hơi thở của cô, nếu không phải vẫn nghĩ là tìm cách cứu chữa cho cô, thì có lẽ Thái Lãnh Hàn đã tự đ.â.m đầu vào vách tường luôn rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 121: Tổng Giám Đốc Lại Bị “Sang Chấn Tâm Lý”



Sau khi gọi cấp cứu và bế Triệu Uyển Nhu lên xe cấp cứu, Thái Lãnh Hàn hoàn toàn bị đông lạnh bởi chính những cảm xúc tiêu cực của mình. Thậm chí ngay cả khi bác sĩ đã cam đoan rằng Triệu Uyển Nhu hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khỏe hết, cô chỉ là say quá và mệt mỏi nên ngủ thiếp đi mà thôi, thì Thái Lãnh Hàn vẫn cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Lẽ ra, khi Triệu Uyển Nhu say rượu, mệt mỏi, hắn phải chăm sóc cho cô, vậy mà ngược lại, hắn còn vì một chút h*m m**n cá nhân mà khiến cô phải mệt đến thiếp đi như thế. Hơn nữa, cứ mỗi lần nhìn thấy Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn lại nhớ đến khoảnh khắc cô lả đi trong vòng tay của hắn. Điều này quá khủng khiếp đối với Thái Lãnh Hàn khiến cho hắn bị chướng ngại tâm lý không hề nhỏ.

Thế nên, hậu quả là, sau khi Triệu Uyển Nhu tỉnh lại thì gã “chó điên” đáng yêu của cô đã hóa thân trở lại thành một cái tủ lạnh biết đi như kiếp trước luôn rồi.

Vốn là Triệu Uyển Nhu còn có kế hoạch vào làm trong công ty của Thái Lãnh Hàn. Đó cũng là kế hoạch B của cô sau khi xảy ra sự việc mất mặt bị hôn đến ngất xỉu của cô. Triệu Uyển Nhu dự định khi vào làm trong cùng một công ty với Thái Lãnh Hàn, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp, cô sẽ có thể cứu vãn được tình thế, làm cho tảng băng ngốc nghếch nào đó tan chảy, trả lại một Thái Lãnh Hàn “chó điên” đáng yêu cho cô.

Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu đến công ty ngày nào là suốt ngày đó Thái Lãnh Hàn kéo nhân viên đi họp. Khi thì bàn về dự án A; lúc thì chuẩn bị gói thầu B; khi lại bàn về giải pháp C;… Nhân viên trong công ty bị những cuộc họp đầy tính chính nghĩa và hợp lý kia xoay vòng vòng đến tối tăm mặt mũi. Thế là trợ lý toàn năng Phương Hiệp Hòa, vị cứu tinh của cả công ty, lại được toàn thể nhân viên ưu ái đẩy ra “đàm phán” với Triệu Uyển Nhu. À, nói cho chính xác là Phương Hiệp Hòa cầu xin Triệu Uyển Nhu tạm thời đừng đến công ty trong những ngày Tổng giám đốc của bọn họ còn đang “sang chấn tâm lý” ở mức độ báo động đỏ.

Thật ra thì không cần Phương Hiệp Hòa đề nghị, Triệu Uyển Nhu cũng đã tự cảm thấy bản thân cô lúc này không nên xuất hiện tại công ty Thắng Lợi. Việc họp hành liên tục như thế không chỉ khiến nhân viện mệt mỏi, mà thân là Tổng giám đốc, Thái Lãnh Hàn càng vất vả nhiều hơn. Nhìn Thái Lãnh Hàn vì trốn tránh mình mà tái nhợt xanh xao, Triệu Uyển Nhu vô cùng khó chịu. Thế nên, cô tạm gác kế hoạch đến cùng làm việc với Thái Lãnh Hàn và chuyển sang kế hoạch đến quá cà phê thú cưng của Vương Thiên Bích để vừa giúp trông coi quán vừa sáng tác tiểu thuyết của mình.

Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu cũng lo lắng về thái độ của Vương Thiên Bích. Nếu Vương Thiên Bích biết rằng Triệu Uyển Nhu không dám đến công ty Thắng Lợi làm việc là bởi vì sự trốn tránh của Thái Lãnh Hàn, chắc chắn là cô nàng sẽ lại nổi trận lôi đình. Ngộ nhỡ Vương Thiên Bích đến gây rắc rối cho Thái Lãnh Hàn thì thật không ổn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ nhờ cậy vào Ha Ha. Thế là Triệu Uyển Nhu đưa Ha Ha tới quán cà phê thú cưng với một lý do vô cùng đẹp: Giúp Ha Ha làm quen với các bạn thú cưng trong quán, đồng thời để Ha Ha trở thành một “nhân viên thú cưng” của quán, chịu trách nhiệm chơi đùa cùng khách khi cần thiết.

Sáng sớm hôm ấy, Triệu Uyển Nhu bế Ha Ha đến quán cà phê thú cưng.

Đây là quán cá phê có biểu tượng hình chó mèo chibi rất đáng yêu. Bên trong quán có nuôi tám con mèo và mười chú chó đáng yêu, đều là do Triệu Uyển Nhu và các nhân viên tình cờ nhặt về từ nhiều nơi như công viên, gầm cầu, mái hiên, bãi rác,… Sau khi đưa những chú chó mèo bị bỏ rơi ấy về, Triệu Uyển Nhu và các nhân viên mang chúng đi tắm rửa, châm cứu, xác định an toàn mới nuôi trong quán cà phê. Khách đến quán không chỉ vì có thức uống ngon mà còn vì bị những chú chó nhỏ, mèo nhỏ kia mê hoặc. Chỉ cần đến một lần thì những thời gian rảnh rỗi họ đều sẽ tới quán ngồi một chút, vừa thưởng thức nước uống vừa chơi đùa với chó mèo. Cho dù là giờ làm việc, nơi này cũng có người tới uống trà chiều, hoặc nói chuyện làm ăn. Những chú chó nhỏ, mèo nhỏ nơi nay chẳng khác gì những ly nước mát giữa trưa hè nóng bức, giúp làm dịu đi những căng thẳng trong lòng người.

Ha Ha vừa được đưa đến quán đã nhanh chóng làm quen với các “đồng nghiệp” mới, kể cả nhân viên người và nhân viên thú cưng. Triệu Uyển Nhu đặt Ha Ha vào giữa “bầy đàn” và vui vẻ nhìn cậu chàng hớn hở nhảy nhót tưng bừng.

Nhân viên phục vụ trong quán cà phê trông thấy Triệu Uyển Nhu tới thì thân thiết chào hỏi:

- Chào chị Uyển Nhu!

Cửa hàng trưởng Minh Nga từ quầy pha chế đi tới hỏi:

- Chị Uyển Nhu, sao chị lại đến đây vào giờ này? Không phải chị bảo là đã đến làm việc ở công ty của Thái Lãnh Hàn sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 122: Mẹ Kế Của Thái Lãnh Hàn?



Khi trước Triệu Uyển Nhu đã từng chia sẻ với Vương Thiên Bích về kế hoạch đến làm việc cùng một công ty với Thái Lãnh Hàn. Chắc là cô nàng đã “tâm sự” lẫn khoe khoang với các nhân viên ở quán cà phê này rồi. Triệu Uyển Nhu mỉm cười, tìm cách giải thích:

- Chị tới thăm mọi người một chút. Sẵn tiện chị mang nước về công ty cho mọi người ở đó uống.

- Chị đến thăm bọn em, hay là tới để mang nước về cho chồng của chị đây?

Minh Nga trêu chọc mà hỏi, khiến các phục vụ bên cạnh cũng bật cười. Bọn họ đều biết, chủ quán cà phê của mình vừa kết hôn cùng tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi không lâu. Sau khi cưới thì lại đến “thị sát” cùng “thăm hỏi” nhân viên ở quán cà phê để mang nước về công ty. Điều này thật dễ dàng khiến cho người khác liên tưởng linh tinh.

Triệu Uyển Nhu bị trêu, chỉ cười mà đáp:

- Chị đây là đang tìm nguồn khách hàng thân thiết vững bền cho quán của chúng ta đấy. Mọi người chuẩn bị tinh thần sẽ tăng nguồn khách, tăng công việc nha.

- Không sao ạ! Tăng công việc thì sẽ tăng thu nhập mà. Nhưng chị Uyển Nhu này, có phải chị đã quên gì không nhỉ?

- Hả? Chị quên gì sao?

Triệu Uyển Nhu thoáng hoang mang. Cô đã quên gì nhỉ? Minh Nga nhìn thấy dáng vẻ của chủ quán nhà mình thì bật cười, tiếp tục trê ghẹo:

- Chị vừa kết hôn, đi tuần trăng mật ở đâu mà còn chưa tặng quà mừng cho chúng em đấy. Phải không mọi người?

Minh Nga vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng một bên vừa nghe xong, lập tức gật đầu theo. Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Không phải cô không muốn tặng quà “tuần trăng mật” cho mọi người. Vấn đề là cô không hề được hưởng tuần trăng mật. Ngay khi hôn lễ vừa xong thì Thái Lãnh Hàn đã đi công tác ở nước ngoài rồi còn gì.

Đang lúc Triệu Uyển Nhu đang dở khóc dở cười chưa biết nên giải thích như thế nào, bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt đi tới chỗ Triệu Uyển Nhu, dùng giọng điệu thân mật mà gọi:

- Uyển Nhu, đúng là con rồi. Không ngờ lại có thể gặp con ở đây.

Triệu Uyển Nhu nhìn rõ mặt người tới, tỏ vẻ sững sờ. Người phụ nữ kia chính Liễu Hồng Hạnh, vợ của Vạn Đại Phát bây giờ, mẹ kế của Thái Lãnh Hàn.

Triệu Uyển Nhu ôm Ha Ha vào lòng, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, lẳng lặng nhìn Liễu Hồng Hạnh đang đứng ở đối diện. Trong lòng của cô đang chuẩn bị khí thể để “đón địch”. Trước thái độ lịch sự mà lạnh nhạt của Triệu Uyển Nhu, nụ cười giả tạo của Liễu Hồng Hạnh vẫn có thể duy trì. Bà ta cất giọng, ra vẻ thân thiết hỏi:

- Con kết hôn với Thái Lãnh Hàn chắc cũng hơn một tuần lễ rồi nhỉ?

- Vâng.

Triệu Uyển Nhu gật đầu nói ngắn gọn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, trong kiếp trước người đàn bà tên Liễu Hồng Hạnh này chính là tiểu tam đã cướp chồng của mẹ Thái Lãnh Hàn, cướp luôn cha của Thái Lãnh Hàn. Không chỉ vậy, bà ta còn dung túng cho đứa con trai hư hỏng của mình ức h.i.ế.p Thái Lãnh Hàn không ít. Khi Thái Lãnh Hàn đã cứng cáp, có thể tạo ra áp lực cho nhà họ Vạn, thì hai mẹ con Liễu Hồng Hạnh và Vạn Gia Bảo không dám trực tiếp gây sự với hắn. Nhưng bọn họ lại tạo ra vô số thị phi sau lưng Thái Lãnh Hàn.

Kiếp trước, Triệu Uyển Nhu không có tình cảm với Thái Lãnh Hàn nên cô không mấy quan tâm. Nhưng ở kiếp này, Liễu Hồng Hạnh muốn gây sự với Thái Lãnh Hàn thì còn phải bước qua được cửa ải của Triệu Uyển Nhu đã. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn vừa mới chứng kiến Vạn Gia Bảo nói xấu Thái Lãnh Hàn, đánh đập Thái Lãnh Hàn và còn đập một gậy vào lưng của cô nữa. Thù cũ hận mới cộng lại, Triệu Uyển Nhu có thể nói chuyện bình thường với Liễu Hồng Hạnh đã là một sự lịch sự hết mức có thể của cô rồi. Nhưng muốn Triệu Uyển Nhu nói chuyện vui vẻ thân thiện với Liễu Hồng Hạnh là chuyện không thể nào.

Sự lạnh nhạt hờ hững của Triệu Uyển Nhu khiến cho Liễu Hồng Hạnh cũng có chút sượng sùng. Tuy nhiên, bà ta vẫn có thể duy trì nụ cười cứng ngắc, ra vẻ áy náy nói:

- Đứa nhỏ Thái Lãnh Hàn này cũng thật là, kết hôn mà lại không thể đi tuần trăng mật cùng con, thật sự là tủi thân cho con rồi.

- Mọi người đều biết anh ấy rất bận bịu mà. Nếu anh ấy không thường xuyên đi công tác thì làm sao ký kết được dự án để đảm bảo công việc cho nhân viên và đảm bảo thu nhập cho nhiều người. Dù sao thì trên vai của anh ấy còn phải gánh không ít người chỉ muốn tiêu xài, hưởng thụ mà không chịu làm, à nhầm, bọn họ căn bản là loại vô dụng, dù có muốn làm cũng không thể làm được, huống chi bọn họ đều là loại người vừa lười biếng vừa tham lam lại còn ham thích hư vinh nữa. Đúng không ạ?

Triệu Uyển Nhu bị hai chữ “tủi thân” mà Liễu Hồng Hạnh nói ra k*ch th*ch trúng vào ngọn lửa đang âm thầm bốc cháy trong lòng. Cô nói một hơi dài, vừa nói vừa đưa mắt nhìn chằm chằm Liễu Hồng Hạnh, ngữ điệu vừa lễ phép vừa tràn ngập châm biếm.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 123: PK Tay Đôi Không Nhân Nhượng



Liễu Hồng Hạnh suýt nữa thì không còn giữ được nụ cười sở trường của mình. Bà ta hít sâu một hơi rồi bắt đầu phản công. Liễu Hồng Hạnh duỗi tay ra, đặt lên bàn tay của Triệu Uyển Nhu, vừa cười vừa nói:

- Con đúng là khéo léo, hiểu lòng người. Có điều gần đây Thái Lãnh Hàn chắc phải vất vả nhiều hơn. Hiện nay công ty có rất nhiều việc phải làm. Dù sao thì trước đó, Thái Lãnh Hàn vì giúp công ty của nhà con mà xuất ra một số tiền cũng rất lớn, lại còn làm cam kết với các cổ đông sẽ bù lại số tiền đó trong thời gian ba năm. Nếu nó mà không chịu cố gắng làm việc thì làm gì còn mặt mũi mà nhìn toàn thể nhân viên trong công ty nữa, đúng không Uyển Nhu?

Triệu Uyển Nhu cứng đờ cả người. Cô không thể nở nụ cười giả tạo nên nghiêm mặt nhìn Liễu Hồng Hạnh. Không biết có phải Triệu Uyển Nhu bị ảo giác hay không mà cô cảm thấy khóe mắt của Liễu Hồng Hạnh loé lên một cái, chẳng khác gì biểu cảm của những “siêu nhân” mà cô thường thấy trên mạng xã hội. Việc Thái Lãnh Hàn dùng số tiền lớn để giúp công ty nhà họ Triệu vực dậy trước nguy cơ phá sản không phải là chuyện bí mật gì. Trước kia, Triệu Uyển Nhu còn nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn chỉ muốn dùng tiền để ép buộc cô kết hôn và gián tiếp làm nhục nhà họ Triệu mà thôi. Không ngờ Thái Lãnh Hàn đã vì số tiền ấy mà phải làm cam kết với cổ đông trong công ty, còn phải bán mạng làm việc để bù vào số tiền ấy. Nếu thế, sự vất vả của Thái Lãnh Hàn, nếu xét đến tận cùng, thì nguyên nhân đều xuất phát từ Triệu Uyển Nhu còn gì.

Đòn phản công này của Liễu Hồng Hạnh đã có hiệu quả. Bà ta hài lòng mỉm cười, vờ vịt nhận sai:

- Mẹ chỉ vui miệng mà kể ra thế thôi, không có ý tứ gì khác đâu, Uyển Nhu, con đừng có suy nghĩ lung tung nhé. Mẹ chỉ muốn giải thích cho con hiểu một chút, sở dĩ sau khi kết hôn Thái Lãnh Hàn phải đi công tác ngay như thế, thật sự là bởi vì lần hợp tác này rất quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào được. Dù sao thì vì phải hợp tác này với một công ty đang thua lỗ như công ty của Triệu Chí Hải, bên cổ đông cảm thấy có áp lực rất lớn nên Thái Lãnh Hàn không thể không cố gắng nhiều hơn. Mong con thông cảm cho nó nhé.

Trước sự giả vờ giả vịt của Liễu Hồng Hạnh, lòng của Triệu Uyển Nhu vừa bực vừa ghét. Cô không thèm ra vẻ nữa, lạnh nhạt đáp lại:

- Vâng, Thái Lãnh Hàn tốt như thế, biết quan tâm đến người khác như thế, sao lại có ai không thể thông cảm cho anh ấy được? Kẻ nào nhận được sự quan tâm của người khác rồi, cầm tiền của người ta tiêu xài phung phí rồi lại còn trở mặt nói xấu sau lưng người ta, chia rẽ tình cảm gia đình của người ta thì đâu còn là con người nữa, đúng không, dì Hồng Hạnh?

Triệu Uyển Nhu rút tay trở về. Việc bị bàn tay Liễu Hồng Hạnh sờ vào đã khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy ghê tởm. Cô vội đưa cả hai cánh tay đến sờ sờ vào bộ lông xù của Ha Ha để tạm đánh lừa cảm giác ghê tởm trên bàn tay.

Liễu Hồng Hạnh thì không thể nhàn nhã được Triệu Uyển Nhu. Những lời ban nãy Triệu Uyển Nhu vừa nói, tuy rằng với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại khiến Liễu Hồng Hạnh có cảm giác cả hai bên gò má đều bỏng rát như bị mấy cái tát rất mạnh. Năm xưa, bà ta chính là người đã nhận được sự quan tâm của mẹ Thái Lãnh Hàn, nhưng cuối cùng chính bà ta lại xen vào phá hoại tình cảm gia đình của người đã quan tâm mình, thậm chí còn cướp luôn chồng của người ta, hại người đàn bà kia vì quá lao lực mà đi đường không cẩn thận, dẫn tới bị tai nạn xe cộ mà qua đời khi còn trẻ. Còn hiện tại bây giờ, Liễu Hồng Hạnh và cả chồng con của bà ta đều đang nhận tiền mà Thái Lãnh Hàn chu cấp hàng tháng, nhưng tính ra thì cả nhà bọn họ đối xử với Thái Lãnh Hàn tệ bạc đến như thế nào, chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ thấy.

Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu đáp trả vài lần, có vẻ không còn hăng hái như trước nữa mà chuyển đề tài. Bà ta đưa mắt nhìn quanh rồi lại hỏi:

- Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Hôm nay con tới đây để gặp bạn bè sao? Sao hôm trước mẹ nghe nhân viên trong công ty bảo là con xin Thái Lãnh Hàn cho vào làm trong công ty rồi mà? Sao vậy? Lẽ nào không thể làm việc nổi rồi sao? Cũng phải, con vốn là tiểu thư được cưng chiều trong nhà họ Triệu mà, làm sao có thể quan với cường độ công việc của công ty bọn ta được chứ. Thái Lãnh Hàn thật là… sao nó lại có thể ép buộc con đến công ty của bọn ta để chịu khổ như vậy. Được rồi, để mẹ về sẽ dạy dỗ lại Thái Lãnh Hàn. Thật là quá đáng mà!

Liễu Hồng Hạnh ra vẻ thương cảm, thở dài. Triệu Uyển Nhu cau mày, giọng nghiêm lại:

- Dì Hạnh, có vài việc tôi cần đính chính lại với dì. Thứ nhất, dì không có tư cách để “dạy dỗ” Thái Lãnh Hàn đâu. Thứ hai, dì đừng có xưng “mẹ” với tôi và Thái Lãnh Hàn, dì không có tư cách đó đâu. Thứ ba, công ty Thắng Lợi không phải là công ty của các người, đó là công ty của Thái Lãnh Hàn. Thứ tư, tôi chưa đến làm chứ không phải là không làm nổi. Thứ năm, dù tôi có đến công ty làm cũng là để phụ giúp Thái Lãnh Hàn chứ không phải để chịu khổ. Thứ sáu, dì đừng có đi than thở với người khác là dì ở công ty chịu khổ. Căn bản là ở công ty dì cũng chẳng có làm được việc gì, dì tưởng là mọi người đều không biết hay sao? Dì có nghĩ tới hậu quả nếu những lời hôm nay của dì để cho Thái Lãnh Hàn nghe được hay không?

Liễu Hồng Hạnh nói một hơi dài vừa chọc vừa ngoáy, đang rất đắc ý thì bị Triệu Uyển Nhu nói một hơi còn dài hơn, còn bắt bẻ và vạch trần những điều không hề nhẹ nhàng như thế, mặt của bà ta thoắt đỏ rồi thoắt trắng.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 124: Thắng Tuyệt Đối



Dù vậy, bản lĩnh mặt dày của Liễu Hồng Hạnh vốn không phải dạng vừa. Bà ta vội vàng chống chế:

- Mẹ… à thì, tôi chỉ là lo lắng cho con, à cho cô mà thôi. Cô không cảm kích thì thôi, lại còn hung hăng như thế làm gì? Lại còn dọa sẽ mách lẻo với Thái Lãnh Hàn nữa. Cô nghĩ là tôi sợ nó chắc?

Triệu Uyển Nhu nhếch môi cười. Vâng, bà không sợ. Bà không sợ mà đã ngay lập tức thay đổi cách xưng hô rồi đấy. Vậy là không sợ dữ chưa? Mặc dù trong lòng ngập tràn khinh bỉ, nhưng đôi mày của Triệu Uyển Nhu vẫn chưa giãn ra. Liễu Hồng Hạnh hình như đã hiểu nhầm ý của cô rồi. Ban nãy, Triệu Uyển Nhu không phải hăm dọa sẽ mách lẻo chuyện này với Thái Lãnh Hàn, mà là cô lo lắng nếu Thái Lãnh Hàn biết được chuyện này sẽ bị tổn thương, sẽ tức giận.

Triệu Uyển Nhu chưa bao giờ nghĩ là sẽ dùng Thái Lãnh Hàn để đe dọa những người trong nhà họ Vạn. Thứ nhất là bởi vì cô hoàn toàn có thể PK trực tiếp với họ và không quá khó để giành phần thắng trước những kẻ không có đầu óc như thế, vốn dĩ không cần đến Thái Lãnh Hàn ra tay. Thứ hai là bởi vì Triệu Uyển Nhu lo lắng cho thanh danh của Thái Lãnh Hàn. Dù trong vòng quan hệ và trong cả thị phi quanh thành phố này, danh tiếng của Thái Lãnh Hàn đã nát bét hết cả rồi. Nhưng Triệu Uyển Nhu và toàn thể nhân viên trong công ty Thắng Lợi, trừ những kẻ ăn không ngồi rồi thích đi gây sự kiếm chuyện thị phi như Liễu Hồng Hạnh, thì ai cũng biết rằng nhân phẩm của Thái Lãnh Hàn tốt đến như thế nào. Nhưng miệng đời vốn đã đáng sợ, miệng lưỡi của những kẻ thích gieo rắc thị phi lại còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Nếu bây giờ mà Triệu Uyển Nhu để Thái Lãnh Hàn ra mặt vì cô và đối đầu với nhà họ Vạn thì sẽ khiến danh tiếng của hắn càng thêm nát bét mà thôi.

Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn vì cô mà bị tổn hại đến danh dự như thế. Không chỉ vậy, cô còn đang có ý định sẽ giúp Thái Lãnh Hàn khôi phục lại những danh dự vốn bị bôi nhọ bấy lâu nay. Thế nên cô dịu giọng lại nói với Liễu Hồng Hạnh:

- Dì Hạnh, tôi không phải muốn đe dọa dì. Tôi cũng không muốn gây sự với dì. Chỉ cần dì đừng đến tìm tôi kiếm chuyện, cũng đừng mang phiền phức đến cho Thái Lãnh Hàn thì tôi cũng sẽ không gay gắt với dì như thế. Hôm nay, để bù đắp cho sự không vui này, dì mua thức uống bao nhiêu, tôi sẽ mời dì.

Liễu Hồng Hạnh cười khẩy, không thèm giả vờ giả vịt nữa:

- Hừ, nói cứ như cô là chủ quán ở đây vậy!

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, nhẹ nhàng xác nhận:

- Không sai, quán cà phê này vốn là do tôi làm chủ. Hôm nay tôi đến để thị sát một chút, không ngờ lại gặp phải người không nên gặp. À, thì, hôm nay dì đã mua những thức uống nào, tôi sẽ miễn phí cho dì.

Liễu Hồng Hạnh bực tức:

- Tôi cần được cô miễn phí à? Tôi nghèo đến mức cần cô bố thí à? Hừ, hôm nay tôi sẽ mua thết thức uống của quán này, trả giá gấp đôi!

Triệu Uyển Nhu nghe thế thì nụ cười càng thêm tươi rói. Cô biết rõ Liễu Hồng Hạnh là kẻ ham hư vinh, thích ra vẻ nên đã cố ý nói như thế để k*ch th*ch bà ta mà thôi. Trong lòng của Triệu Uyển Nhu không muốn đối đầu gay gắt với Liễu Hồng Hạnh nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn phải gánh tội danh bất hiếu, vô lễ. Nhưng nếu bảo Triệu Uyển Nhu phải mang thức uống cho một kẻ như Liễu Hồng Hạnh thưởng thức miễn phí thì cô cũng không cam tâm. Thế nên Triệu Uyển Nhu vừa lịch sự vừa khiêu khích để Liễu Hồng Hạnh tự miệng đòi trả tiền. Không ngờ hiệu quả lại lớn đến như thế, Liễu Hồng Hạnh không chỉ không chấp nhận được mời miễn phí mà còn muốn trả tiền gấp đôi, còn mua hết toàn bộ thức uống trong quán như thế này nữa. Triệu Uyển Nhu vội vàng đứng dậy, tỏ ra cung kính nói với Liễu Hồng Hạnh:

- Vậy thì tốt quá rồi! Quý khách xin chờ một chút. – Rồi cô hướng vào quầy pha chế, gọi lớn. – Minh Nga, quý bà Liễu Hồng Hạnh đã đặt mua toàn bộ thức uống trong quán với giá gấp đôi nhé. Em mau xuất hóa đơn và pha chế cho nhanh vào, đừng để quý khách đợi lâu.

Nhìn thấy Minh Nga nở nụ cười hiểu ý và thoăn thoắt in một tờ hóa đơn dài như một sớ Táo quân, Triệu Uyển Nhu lại nở nụ cười chuyên nghiệp, tiếp tục ra vẻ cung kính nói với Liễu Hồng Hạnh:

- Chúng tôi đã in xong hóa đơn rồi, thức uống cũng sẽ nhanh chóng pha chế xong. Xin hỏi quý khách muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản ạ? Thức uống có cần quán của chúng tôi hỗ trợ vận chuyển không ạ? Số lượng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba trăm hai mươi món thôi ạ.

Liễu Hồn Hạnh há miệng mắc quai, lại không thể hung hăng trước gương mặt tươi cười chuyên nghiệp của Triệu Uyển Nhu và sự chống lưng của Thái Lãnh Hàn ở phía sau cô. Bà ta chỉ có thể hậm hực tiếp tục ra vẻ:

- Tôi sẽ quẹt thẻ. Thức uống thì các người vận chuyển đến…

- Đến công ty Thắng Lợi đúng không ạ? Quý khách đúng là một người rất biết quan tâm đến đồng nghiệp. Xem xem, quý khách vừa mới than thở rằng công việc trong công ty rất vất vả thì đã đại diện cho Tổng giám đốc mua thức uống đến để mời mọi người rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 125: Tiếp Tục Đấu Võ Mồm



Triệu Uyển Nhu ngừng một chút, nhanh chóng lấy hơi rồi tiếp tục nói ngay, không để Liễu Hồng Hạnh kịp phản ứng:

- Theo như tôi nhớ thì nhân viên đang làm văn phòng trong công ty là ba trăm người, cộng luôn cả bảo vệ, lao công là ba trăm hai mươi người. Tôi sẽ bảo nhân viên pha chế làm cho đủ số lượng. Nếu không thì người này có thức uống người kia lại không có thì mặt mũi của dì Hồng Hạnh đây và nhà họ Vạn còn biết để ở đâu cho được. Đúng không ạ?

Triệu Uyển Nhu dùng giọng điệu ngọt ngào vừa khen ngợi vừa tâng bốc như thế, Liễu Hồng Hạnh có muốn phản bác cũng khó mà mở miệng. Nhưng mà… mua đến hơn ba trăm ly trà sữa đủ loại cùng một lúc như thế, lại còn để cho người khác hưởng thụ, Liễu Hồng Hạnh cũng không dễ chịu. Triệu Uyển Nhu quay vào căn dặn Minh Nga pha chế và in thêm hóa đơn rồi quay ra, nhìn gương mặt sa sầm của Liễu Hồng Hạnh mà trong lòng cười thầm.

Ngoài mặt, Triệu Uyển Nhu chỉ nở nụ cười ái ngại và khó xử nói:

- Ồ, sao quý khách lại có vẻ không vui như thế? Lẽ nào là tôi đã hiểu nhầm ý của quý khách rồi chăng? Vậy cũng không sao. Quý khách cứ mang ba trăm hai mươi ly trà sữa này đến nơi khác cũng được. Việc đại diện cho Tổng giám đốc mời trà sữa cho toàn bộ nhân viên ở công ty Thắng Lợi, tôi cũng có thể làm được. Dù sao thì tôi cũng không đến mức vì ba trăm hai mươi ly trà sữa này mà nghèo đi. Hơn nữa, cho dù hôm nay quán có vì tặng đi ba trăm hai mươi ly trà sữa mà đóng cửa thì tôi cũng sẽ tặng. Dù sao thì tôi cũng đã có danh tiếng là thay mặt Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi mời toàn thể nhân viên thưởng thức trà sữa, chia sẻ vất vả mệt nhọc với họ. Chắc chắn danh tiếng của tôi sẽ rất thơm đấy.

Triệu Uyển Nhu giả vờ lẩm bà lẩm bẩm mà âm lượng vẫn không hề giảm một chút nào. Minh Nga và nhóm nhân viên phải liên tục che miệng cười thầm. Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu gài bẫy, không thể không gật đầu. Tuy nhiên bà ta vẫn cố gắng hậm hực mỉa mai:

- Hừ, tôi nghe nói con gái cưng của nhà họ Triệu không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ.

Triệu Uyển Nhu nhướng mày, đáp lại:

- Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiền chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì?

Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận:

- Cô đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cô cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu:

- Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Lãnh Hàn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa bố của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Lãnh Hàn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Lãnh Hàn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Lãnh Hàn cùng quản lý quán này.

- Cô vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Lãnh Hàn giúp quản lý quán này?

Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa. Ngược lại, Triệu Uyển Nhu lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần như chưa trải qua thế sự gì của Triệu Uyển Nhu, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cô. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Uyển Nhu vậy? Cô ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cô, để cô có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét.

Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Uyển Nhu được những người xung quanh yêu quý và bảo bọc, là bởi vì cô đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Uyển Nhu đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cô mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cô. Thái Lãnh Hàn chính là một minh chứng rõ ràng nhất.

Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Uyển Nhu chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói:

- Cô làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Lãnh Hàn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cô làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 126: Vảy Ngược Của Thái Lãnh Hàn



Liễu Hồng Hạnh giả vờ như đã lỡ lời nói ra điều không nên nói. Bà ta khựng lại một chút rồi lại nói lái sang chuyện khác:

- Đúng rồi, hai người kết hôn lâu như vậy mà chưa có trở về nhà lớn. Bố của Thái Lãnh Hàn mặc dù không nhắc đến, nhưng tôi hiểu trong lòng ông ấy không thể nào vui vẻ được.

Những lời ám chỉ của Liễu Hồng Hạnh, sao Triệu Uyển Nhu có thể không hiểu được chứ? Dù vậy, cô cũng không tiện thay mặt Thái Lãnh Hàn đáp ứng việc này. Triệu Uyển Nhu do dự một chút rồi gật đầu:

- Việc đó... Buổi tối tôi sẽ nói với Thái Lãnh Hàn.

Liễu Hồng Hạnh như vừa mới đ.ấ.m vào bông, không nhận được phản ứng dữ dội của Triệu Uyển Nhu như mong muốn. Bà ta giả vờ nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ra vẻ vội vã:

- Được rồi. Tôi sẽ nói với bố của Thái Lãnh Hàn ở nhà chờ con trai mang con dâu về báo hiếu. Thôi, đã trễ rồi, tôi phải đến công ty ngay đây. Không phải ai cũng được rảnh rỗi giống như cô đâu.

Triệu Uyển Nhu chỉ gật nhẹ đầu thay câu chào tiễn khách. Cô đứng yên một chỗ, hai tay vẫn ôm Ha Ha, mắt nhìn theo bóng lưng của Liễu Hồng Hạnh rời đi. Vẻ mặt của Triệu Uyển Nhu thoáng đăm chiêu.

Liễu Hồng Hạnh ra đến chỗ xe ô tô đang đậu thì còn cố gắng quay lại, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết và vẫy tay từ biệt với Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, khi bà ta vừa xoay người sang chỗ khác thì nụ cười đã biến mất trong nháy mắt.

Trong lúc đó, tại công ty, Thái Lãnh Hàn đang triệu tập nhân sự để chuẩn bị cho một cuộc họp mới. Sáng nay hắn đã phát hiện Triệu Uyển Nhu không đến công ty, trong lòng vừa trống vắng vừa ấm ức lại vừa tủi thân. Có phải Triệu Uyển Nhu đã chê hắn rồi không? Cho nên cô mới không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa, không muốn làm cùng một công ty với hắn nữa?

Tại cửa phòng hội nghị, Thái Lãnh Hàn chạm mặt Liễu Hồng Hạnh cũng vừa mới đến. Liễu Hồng Hạnh mở một nụ cười tự cho là quyến rũ, dùng giọng điệu trưởng bối rồi thể hiện sự lo lắng nói:

- Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu đã không còn tới công ty làm, sao con lại không báo cho chúng ta biết vậy?

Thái Lãnh Hàn đang định đi vào phòng họp, nghe vậy thì đột nhiên dừng lại. Hắn quay người nhìn về phía Liễu Hồng Hạnh. Tại sao Liễu Hồng Hạnh lại biết được việc Triệu Uyển Nhu không tới công ty làm? Là do có nhân viên nào tọc mạch cho bà ta biết? Hay là do chính miệng của Triệu Uyển Nhu tiết lộ?

Gương mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn đã che đậy rất tốt những suy nghĩ trong lòng của hắn. Thế nên Liễu Hồng Hạnh vẫn không hề biết rằng người trước mặt của bà ta đang nổi lên phong ba bão táp trong lòng. Bà ta ra vẻ khoe khoang nói tiếp:

- Uyển Nhu vừa mới tỏ ý mời mẹ uống trà sữa đấy. Con cũng thật là. Nếu Uyển Nhu không thể đến công ty làm việc thì con cũng nên nói với chúng ta một tiếng chứ. Ban nãy mẹ vừa gặp Uyển Nhu ở quán nước mà mẹ còn tưởng mình nhìn lầm đấy!

Thái Lãnh Hàn vẫn lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Hạnh, không nói gì. Hắn còn đang chờ thử xem Liễu Hồng Hạnh sẽ lại ba hoa những cái gì tiếp theo nữa. Liễu Hồng Hạnh lăn lộn trong vòng quan hệ của nhà giàu có nhiều năm như vậy, lại còn có cái danh của nhà họ Vạn chống lưng, bấy lâu nay vẫn dùng cái danh nghĩa “mẹ kế” này mà chèn ép Thái Lãnh Hàn không ít. Thế nên, dù trong lòng cũng thoáng e ngại trước nét mặt lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn nhưng Liễu Hồng Hạnh cũng không hề luống cuống một chút nào. Khóe miệng của Liễu Hồng Hạnh vẫn nở một nụ cười quyến rũ như cũ, giọng nói vẫn mềm mại và lưu loát:

- Có điều khi mẹ nhắc Uyển Nhu về việc cùng con về ra mắt trưởng bối ở nhà lớn thì, con có biết sao không, con bé hình như vẫn còn có chút do dự và không mấy vui vẻ. Mặc dù mẹ có thể thông cảm và cũng hiểu được, dù sao người xuất thân danh môn như Uyển Nhu, thân phận của con và cả cuộc hôn nhân kia, đối với con bé đúng là khiến nó cảm thấy xấu hổ. Nhưng dù sao con cũng cần phải dạy dỗ Triệu Uyển Nhu lại một chút, tránh để mọi người đánh giá nó là thứ vô lễ lại bất hiếu khi không biết nể mặt trưởng bối.

Liễu Hồng Hạnh thao thao bất tuyệt những gì, Thái Lãnh Hàn đều có thể mặc kệ. Cho dù bà ta mắng mỏ trực tiếp hay âm dương quái khí miệt thị hắn thế nào đi nữa, Thái Lãnh Hàn cũng có thể xem như đang nghe bạn của Ha Ha gây sự. Nhưng bà ta lại không hề biết điểm dừng mà châm chọc và mỉa mai Triệu Uyển Nhu. Điều này đã chạm vào vảy ngược của Thái Lãnh Hàn. Trong cuộc đời của Thái Lãnh Hàn có rất ít điểm mấu chốt, trong đó, mẹ của hắn và Triệu Uyển Nhu chính là hai mấu chốt qua trọng nhất có thể tháo củi sổ lồng cho “con chó điên” trong m.á.u của Thái Lãnh Hàn sổng ra. Thế nên, Liễu Hồng Hạnh còn đang hừng hực khí thế thể hiện, giọng của bà ta vẫn còn vang thì Thái Lãnh Hàn đã co cái chân dài của hắn lên, đạp mạnh một cú vào cánh cửa.

“Rầm!”
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 127: Thái Lãnh Hàn Pk Mẹ Kế



Tiếng động mạnh vang lên đột ngột khiến cho Liễu Hồng Hạnh giật mình im bặt. Thái Lãnh Hàn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Liễu Hồng Hạnh từ trên xuống dưới rồi lại chậm rãi ngược lên chằm chằm nhìn thẳng vào mắt của bà ta. Bất giác Liễu Hồng Hạnh rùng mình một cái. Bà ta thầm hối hận vì đã bị Triệu Uyển Nhu k*ch th*ch mà quên mất cái m.á.u điên không hề nhẹ của Thái Lãnh Hàn. Thật ra thì cũng một phần do Thái Lãnh Hàn sau khi có được cái gật đầu đồng ý kết hôn của Triệu Uyển Nhu thì đã sống hòa nhã hơn rất nhiều, thế nên không chỉ Liễu Hồng Hạnh, mà cả Vạn Gia Bảo, kẻ từng bị Thái Lãnh Hàn dạy cho nhiều bài học đau thương, cũng từng quên rằng không nên trêu chọc Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, cũng giống như thằng con báo đời nhà mình, Liễu Hồng Hạnh cũng nhớ ra điều đó khá trễ. Lúc này, Thái Lãnh Hàn đã cất giọng lạnh ngắt:

- Dì Hạnh, dì già rồi nên trí nhớ bị lú lẫn, đúng không? Dì chỉ có một thằng con trai thôi. Con trai của dì bây giờ còn đang chui rúc chung với chuột cống ở cái cống rãnh thối tha nào, dì rõ hơn tôi mà? Đừng có đến công ty mà xưng mẹ gọi con hỗn loạn như thế. Nếu thần kinh của dì có vấn đề, tôi không ngại sa thải một nhân viên đã vô dụng lại còn thích gây rối đâu.

Nụ cười Liễu Hồng Hạnh cứng đờ, mặt mũi bà ta thoắt một cái đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét cứ như một con tắc kè đang đổi màu. Thái Lãnh Hàn vẫn chưa dừng lại. Hắn đưa tay phủi phủi mép áo như đang phủi thứ gì dơ bẩn bám vào, giọng vẫn không có một chút độ ấm nào:

- Còn nữa, Triệu Uyển Nhu chắc chắn sẽ rất lễ phép và hiếu thuận với những người xứng đáng. Thậm chí, với Ha Ha nhà tôi mà em ấy vẫn rất lịch sự. Còn những ai bị cảm thấy bị Uyển Nhu làm cho tức giận thì cũng nên tự xem lại bản thân bọn họ có bằng được Ha Ha nhà tôi chưa đã.

Liễu Hồng Hạnh sao lại có thể không nghe ra được ý so sánh ngầm của Thái Lãnh Hàn cơ chứ. Bà ta cũng biết “Ha Ha nhà tôi” mà Thái Lãnh Hàn nhắc tới một cách trìu mến kia là ai, à nhầm, là loài vật gì. Cơn giận dữ bốc lên khiến gương mặt của Liễu Hồng Hạnh vặn vẹo. Nhưng bà ta còn chưa kịp phát tác thì Thái Lãnh Hàn đã nói tiếp:

- Còn nữa, ai nói với bà là Triệu Uyển Nhu không tôn kính trưởng bối? Bà không có mắt nhìn thì cũng phải có mũi để ngửi, có tai để nghe chứ? Triệu Uyển Nhu đối xử với bố của cô ấy như thế nào, khắp thành phố này ai cũng đều biết. Còn về người lớn của nhà tôi, Uyển Nhu chỉ cần đến thắp hương cho mẹ của tôi là đủ rồi. Người mà Triệu Uyển Nhu kết hôn là tôi chứ không phải nhà họ Vạn của mấy người. Đừng có bất cứ ý đồ gì muốn ép Triệu Uyển Nhu về đó chịu đựng sự ngột ngạt của các người. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. Thái Lãnh Hàn này nói được làm được.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn quay người bước vào phòng họp. Phương Hiệp Hòa nhanh chóng đi theo Tổng giám đốc của mình. Tay của anh còn rất “khéo léo” và “hiểu lòng người” mà đóng sầm cánh cửa phòng họp lại ngay trước mũi của Liễu Hồng Hạnh. Dù sao thì hiện tại bà ta cũng chẳng có tư cách vào bên trong căn phòng này để tham dự cuộc họp.

Quả nhiên Liễu Hồng Hạnh tức giận đến run người. Bà ta hung hăng giơ cao cái túi đang cầm trong tay muốn ném xuống, nhưng rồi lại luyến tiếc không nỡ ném mà hậm hực rời đi. Chân vừa bước, hai mắt của Liễu Hồng Hạnh vừa đảo quanh để quan sát xem có ai đang chú ý đến bà ta hay không. Dĩ nhiên là chẳng có ai chú ý đến cả. Dù sao bây giờ Thái Lãnh Hàn đã nắm toàn bộ quyền quản lý tập đoàn Thắng Lợi rồi, nhân viên trong công ty đều là những người từng cùng hắn vượt qua không ít gian khổ, nào có ai muốn chú ý đến một kẻ chẳng giúp ích gì được cho công ty mà lại còn thường xuyên phá rối như bà ta cơ chứ. Liễu Hồng Hạnh chỉ có thể xám xịt cụp đuôi mà rời khỏi công ty trong ê chề giận dữ.

Dù vậy, nhưng điều mà Liễu Hồng Hạnh vừa nói vẫn có chút ít tác dụng. Điếu đó khiến cho Phương Hiệp Hòa tức đến muốn mài răng. Khó khăn lắm anh mới tạm giải quyết xong một vấn đề khiến Tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” thì Liễu Hồng Hạnh lại đến gây rối. Bây giờ thì hay rồi, mặt Thái Lãnh Hàn trong suốt buổi họp đã trở lại sự lạnh ngắt u ám như trước rồi.

Từ sau khi kết hôn, Thái Lãnh Hàn đã vô cùng khắc chế bản thân để giữ cho mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nhu luôn yên ả như mặt hồ.

Nhưng mà… những lời của Liễu Hồng Hạnh chẳng khác gì những viên đá xấu xí mà đứa trẻ hư hỏng nào đó ném xuống mặt hồ yên ả mà Thái Lãnh Hàn đã rất cố gắng giữ gìn kia.

Thái Lãnh Hàn biết cách công ty không xa, có một quán cà phê vẽ biểu tượng chibi chó mèo. Hắn cũng biết cái quán đó là do Triệu Uyển Nhu và Vương Thiên Bích hợp tác với nhau mở ra. Lúc vẫn còn đang khởi nghiệp, Thái Lãnh Hàn nhiều lần bị mọi người xung quanh gây khó dễ. Mỗi lần như thế, Thái Lãnh Hàn đều tự an ủi mình bằng cách đi tới quán cà phê chó mèo kia, tìm một ch* k*n đáo ngồi xuống.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 128: Vừa Khao Khát Vừa Tự Ti



Cà phê ở quán cà phê có vẽ hình chibi chó mèo đó khá ngon, vào trong miệng của Thái Lãnh Hàn lại càng ngon hơn khi hắn thường xuyên tưởng tượng đó là do Triệu Uyển Nhu tự tay pha chế. Ghế ở quán cũng khá êm ái, Thái Lãnh Hàn tựa lưng vào không chỉ có thể thư giãn được phần nào mà còn có thể hình dung, có lẽ Triệu Uyển Nhu cũng đã ngồi lên một vài lần, trên ghế ấm áp có khi là còn vì vương chút thân nhiệt của cô. Thỉnh thoảng, có vài lần may mắn, Thái Lãnh Hàn còn trông thấy Triệu Uyển Nhu đến giúp Minh Nga pha chế thức uống và quản lý quán nước. Những lần ấy, Thái Lãnh Hàn nấp sau những chậu kiểng, nhìn xuyên qua kẽ lá quan sát và ngắm nhìn Triệu Uyển Nhu thoăn thoắt di chuyển trong quán, sáng bừng và ấm áp chẳng khác gì tia nắng mặt trời.

Trong suốt một quãng thời gian vất vả bôn ba khởi nghiệp vất vả, Thái Lãnh Hàn chỉ cần nghĩ đến quán nước này, nghĩ tới những điều ấy, thì đã có thể ổn định lại không ít tâm tình phiền não. Dù vậy hắn vẫn chưa một lần dám chạm mặt trực tiếp với Triệu Uyển Nhu trong quán cà phê đó. Thế nên, mãi cho đến lúc Thái Lãnh Hàn mở miệng đề nghị kết hôn với Triệu Uyển Nhu thì cô vẫn không hề biết rằng đã có một gã cún to ngốc nghếch vẫn luôn nấp trong góc khuất mà nghĩ ngợi linh tinh và len lén ngắm nhìn cô từ rất lâu, rất lâu.

Kỳ thật sâu bên trong nội tâm của Thái Lãnh Hàn luôn tồn tại một sự tự ti rất nặng nề. Thế nên, hắn chỉ có thể dùng sự lạnh lùng của mình để ngụy trang. Và đặc biệt, mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến Triệu Uyển Nhu, sự tự ti âm thầm ấy lại kéo Thái Lãnh Hàn chìm xuống, khiến hắn sẽ tự mình giẫm vào trong vũng bùn. Trong thâm tâm của Thái Lãnh Hàn, hắn mãi mãi chỉ là một thằng thất học nhặt ve chai bẩn thỉu chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ bé thỏ con đáng yêu, trong sáng. Hắn vừa vô cùng khao khát muốn cô quay lại một lần để nhìn thấy hắn nhưng đồng thời hắn lại không dám đến gần cô, sợ sẽ khiến cô bị bản thân vấy bẩn theo.

Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy u ám. Triệu Uyển Nhu đã quay lại quán cà phê chó mèo kia để quản lý, nghĩa là cô không còn muốn đến công ty này làm việc cùng hắn nữa thật rồi, đúng không? Có lẽ việc phải nhìn thấy bản mặt khó ưa của hắn đã khiến cô rất khó chịu. Thái Lãnh Hàn thở dài. Thôi vậy, Triệu Uyển Nhu đã không thích, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ ép buộc cô. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn muốn giúp đỡ Triệu Uyển Nhu một chút. Thái Lãnh Hàn ngoắc Phương Hiệp Hòa đến gần, nói nhỏ:

- Này, lát nữa anh gọi đến quán của Uyển Nhu, đặt trà sữa về mời mọi người nhé! Mua thêm một ít thức ăn cho Ha Ha giúp tôi luôn. Nhớ, đừng nói là tôi đặt.

Phương Hiệp Hòa gật đầu. Quen đường thuộc nẻo mà nhắn tin đặt hàng. Trước kia anh đã không ít lần thay mặt Thái Lãnh Hàn đặt hàng ở quán nước này để mời các nhân viên trong công ty. Tuy nhiên, khi anh nói rằng đó là ý của Tổng giám đốc thì các nhân viên đều chỉ cười cười với một thái độ không hề tin tưởng. Lần này cũng vậy, Phương Hiệp Hòa vừa đặt thức uống vừa cảm thấy ấm ức thay cho Thái Lãnh Hàn. Ngược lại, Thái Lãnh Hàn đều tỏ ra không sao cả. Điều mà hắn cần là quán của Triệu Uyển Nhu có thể bán được hàng, còn ai là người mua đều không quan trọng. Quan trọng nhất là Thái Lãnh Hàn không bao giờ dám để cho Triệu Uyển Nhu biết rằng hắn mua đến hơn ba trăm cốc thức uống trong quán của cô để mời nhân viên trong công ty. Thái Lãnh Hàn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ hiểu nhầm, cho rằng hắn khinh thường cô, muốn dùng tiền để làm nhục cô.

Thế là trong lúc Triệu Uyển Nhu đang vui mừng hớn hở cùng Minh Nga pha chế ba trăm hai mươi cốc trà sữa loại đắt nhất trong quán theo “đơn đặt hàng” của Liễu Hồng Hạnh trước đó; thì Phương Hiệp Hòa đã nhắn tin đến, đặt thêm ba trăm mười chín cốc thức uống theo khẩu vị của nhân viên mà anh đã từng cho làm khảo sát. Đây là đơn đặt hàng của “khách hàng thân thiết”. Minh Nga vội ngừng tay pha chế “đơn hàng” của Liễu Hồng Hạnh để hoàn đơn cho người khách bí ẩn mỗi lần đều mua ba trăm mười chín cốc thức uống kia. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã ngăn Minh Nga lại:

- Không được! Mặc dù chị không ưa cái bà Liễu Hồng Hạnh kia thật, nhưng bà ta đã “đặt hàng” trước. Chúng ta phải làm theo đúng thứ tự chứ?

Minh Nga mỉm cười:

- Cũng không hẳn đâu chị Uyển Nhu. Ở quán chúng ta đang có chương trình thẻ tri ân khách hàng thân thiết. Nếu trong điều kiện có nhiều khách hàng cùng đặt thức uống thì khách hàng có thẻ cao cấp hơn sẽ được ưu tiên hơn ạ.

- Thẻ tri ân khách hàng thân thiết?

- Vâng ạ. Chị Thiên Bích đã bảo với chúng em đây là đề xuất của chị mà? Chị quên rồi sao?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên một thoáng, sau đó cô nhớ ra, đây đúng là ý kiến của cô. Lần đó, Triệu Uyển Nhu từng đề nghị với Vương Thiên Bích về việc cần phải có hình thức tri ân với khách hàng, như thế thì vừa có thể duy trì khách hàng cũ, đồng thời để tăng thêm lượng khách hàng mới. Hình như khi ấy Vương Thiên Bích đã rất hào hứng với ý tưởng này, nhưng sau đó Triệu Uyển Nhu vì chuyện của gia đình làm đau lòng, cộng thêm hôn lễ với Thái Lãnh Hàn khiến cô quên bẵng đi mất.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 129: Khách VIP Siêu Siêu VIP



Nếu đã có quy định thì phải làm theo quy định thôi. Triệu Uyển Nhu chuyển sang hỗ trợ Minh Nga pha chế thức uống. Cô vui miệng hỏi thăm:

- Này, tiêu chuẩn để được thẻ tri ân là gì vậy?

Minh Nga vui vẻ đáp:

- Dạ, khách mua hàng tích lũy từ năm mươi cốc thức uống trong ba tháng thì sẽ được tặng thẻ mức độ 1. Nếu duy trì mức độ 1 và tích lũy thêm năm mươi cốc thức uống nữa trong ba tháng tiếp theo thì sẽ tăng lên mức độ 2. Cứ như thế mà tăng thêm mức độ ạ.

- Mức độ cao nhất là mức mấy?

- Chị Thiên Bích nói không có mức độ cao nhất, chỉ có mức độ cao hơn thôi ạ.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, trong lòng thầm khen khả năng làm ăn của Vương Thiên Bích. Chỉ từ một ý kiến của cô mà cô nàng đã có thể nghĩ ra được một cách làm ăn hay như thế này. Triệu Uyển Nhu lại hỏi:

- Thế Liễu Hồng Hạnh có được thẻ nào không? Còn người khách mà chúng ta đang ưu tiên đây thì đang ở mức độ nào?

Minh Nga vừa thoăn thoắt pha chế vừa vui vẻ trả lời:

- Cái bà khách ấy hống hách như thế thôi, chứ bao nhiêu năm nay bà ấy chẳng đến đây được mấy lần. Quán của chúng ta bán trà sữa mà, những người lớn tuổi như bà ấy thường không thích uống trà sữa đâu. Còn vị khách kia, tính cho đến nay đã mua cả nghìn cốc trà sữa rồi ấy chứ. Cứ một tháng là anh ta lại đặt hơn ba trăm cốc trà sữa, mà quán của chúng ta mở đến nay cũng mấy năm rồi. Anh ta là khách VIP siêu siêu VIP luôn đấy ạ!

Triệu Uyển Nhu phụt ra một cái, bật cười. Nếu Liễu Hồng Hạnh mà biết được bà ta bị liệt vào nhóm đối tượng “những người lớn tuổi” thì hẳn là bà ta sẽ nhảy dựng lên mất. Nhưng đồng thời, lời nói của Minh Nga khiến Triệu Uyển Nhu có suy đoán về vị khách thần bí kia. Anh chàng ấy hẳn là một người trẻ tuổi, lại còn là con nhà giàu có. Hoặc cũng có thể đó là một cô bé nào đó. Tuy nhiên, trong số những thiếu niên con nhà giàu có mà Triệu Uyển Nhu biết, hình như chẳng có cậu bé hay cô bé nào thích uống trà sữa đến như thế.

Triệu Uyển Nhu đang ngẫm nghĩ thì Minh Nga vui miệng kể tiếp:

- Chưa hết đâu ạ. Khách hàng siêu siêu VIP còn rất thường xuyên mua thức ăn cho chó mèo nha. Nói mới nhớ, thức ăn cho chó mèo cũng là nguồn thu nhập đáng kể của quán mình đấy ạ.

- Thật sao?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại. Minh Nga liền tiện tay với lấy bản số liệu kinh doanh của những tháng trước đang để ở kệ gần đó đưa cho Triệu Uyển Nhu xem. Triệu Uyển Nhu nhìn lướt qua những số liệu kinh doanh của quán cà phê, cô có chút kinh ngạc mà hỏi:

- Đồ ăn cho cho mèo mà cũng có thể bán được nhiều tiền như vậy à?

Minh Nga vừa cười vừa nói:

- Vâng ạ. Chị không biết đâu, những người làm việc ở thành phố này, áp lực làm việc mỗi ngày đều rất lớn, vậy nên những lúc nghỉ ngơi họ rất thích nựng nịu và vui đùa với chó mèo. Trông thấy chó mèo trong quán của chúng ta đáng yêu, nên lại rất thích cho chúng ăn.

- Cho nên họ mua thức ăn mèo ở quán ta để cho chó mèo ăn tại đây luôn?

Triệu Uyển Nhu kinh ngạc nói. Minh Nga gật đầu, giải thích:

- Ban đầu bọn họ chỉ cho chó mèo ăn những thức ăn thừa mà họ mang theo. Có người còn mua xúc xích, thịt hộp mang đến cho chó mèo ăn. Về sau em thấy làm thế không ổn nên đã ra quy định hạn chế, không để người ta tự mang thức ăn đến cho chó mèo ăn, nếu như nhất định phải cho chúng ăn, có thể mua thức ăn cho chó mèo trong quán chúng ta mà thôi. Sau đó có nhiều người còn đặt mua thức ăn cho chó mèo đem về nhà để cho thú cưng ở nhà của họ ăn nữa.

Triệu Uyển Nhu gật gù, khen ngợi:

- Em làm như thế rất tốt. Minh Nga đúng là có khiếu kinh doanh nha!

Minh Nga cười vui vẻ:

- Em còn định sắp tới sẽ bán thêm đồ chơi cho chó mèo và vài thứ trang trí nơi ở cho chó mèo nữa. Nhất định sẽ bán rất tốt.

- Em cứ quyết định đi. Chị và Thiên Bích đều rất tin tưởng vào em

Triệu Uyển Nhu đưa bảng báo cáo còn lại cho Minh Nga, rồi lại tiếp tục hỗ trợ pha chế thức uống. Chợt nghĩ đến “đơn hàng” của Liễu Hồng Hạnh sẽ gửi đến cho công ty của Thái Lãnh Hàn, miệng của Triệu Uyển Nhu buột ra câu hỏi:

- Nhân viên của tập đoàn Thắng Lợi có thường đến đây uống nước không?

- Thường xuyên lắm ạ.

Minh Nga đáp lời xong bỗng nhiên cười mờ ám, nhỏ giọng nói khẽ vào tai của Triệu Uyển Nhu:

- Trước kia chồng của chị cũng thường đến đây gọi thức uống lắm đó.

Triệu Uyển Nhu đầu tiên là sững sờ, sau đó cô không được tự nhiên cho lắm mà đỏ mặt:

- Thường xuyên lắm ư?

Minh Nga mạnh mẽ gật đầu:

- Đúng vậy. Trước kia anh ấy thường xuyên đến, ngồi ở một chỗ khuất, nhưng với dung mạo và khí chất của anh ấy, làm sao có thể trốn khỏi tầm mắt của bọn em cho được. Nhưng mà dạo gần đây anh ấy rất ít khi ghé qua, có điều thư ký của anh ấy vẫn hay đến đây mua cà phê, một ngày ít nhất tận hai lần.

Triệu Uyển Nhu tò mò hỏi:

- Anh ấy mua thức uống gì?
 
Back
Top Bottom