Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 10: Chương 10



Lạc Chiêu Minh cắn răng, đẩy Lâm Phù ra:

“Biểu muội… Lâm Phù, từ nay về sau, ta sẽ không đến làm phiền nữa.”

Hắn phất tay áo, quay người bỏ đi.

Lâm Phù rõ ràng luống cuống, hoảng sợ níu lấy tay áo hắn:

“Chiêu Minh… đừng, đừng đi…”

Giọng nàng đẫm lệ, mềm yếu khiến người khác dễ động lòng.

Nhưng Lạc Chiêu Minh chỉ lặng lẽ rút tay ra, ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, không hề ngoảnh lại.

Lâm Phù mất hết sức, quỳ sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi, không nói nổi một lời.

Lúc ấy, ngay cả tiếng lòng của nàng — ta cũng không nghe được nữa.

Nàng như chìm vào hư vô, rơi vào cõi mê mang không đáy.

Cha cố gắng nặn ra nụ cười gượng, dịu giọng khuyên nhủ:

“Vi An à, chúng ta nhất định sẽ xử phạt nó, trả lại công bằng cho con.

Nhưng… việc này không thể làm lớn, nếu ồn ào, danh tiếng của Nhược nhi cũng bị hủy.

Con cũng không muốn liên lụy đến Nhược nhi, đúng không?”

Phương Vi An cúi đầu nhìn ta, ánh mắt hơi lưỡng lự, rồi nhìn sang cha:

“Vậy bá phụ định xử phạt thế nào?

Chỉ đưa nàng đến đạo quán?

Cha mẹ từng đưa con đến Thanh Huyền quán, đạo trưởng ở đó rất hiền hòa, con không thấy đó là trừng phạt.”

Cha lộ rõ vẻ khó xử.

Bị một người “ngốc” phản bác trước mặt mọi người, ông không còn khí thế trưởng bối như trước nữa.

“Vậy con muốn thế nào?”

Phương Vi An ngẩng đầu, cằm khẽ nâng, vẻ dĩ nhiên:

“Mỗi khi con làm sai, cha mẹ sẽ đánh lòng bàn tay con.

Đau rồi mới nhớ, mới không dám tái phạm.”

Sắc mặt cha thoáng giãn ra.

Mẫu thân nhìn Lâm Phù vẫn nằm tê liệt dưới đất, dịu giọng hỏi:

“Đáng đánh, đáng đánh… Vậy Vi An thấy nên đánh bao nhiêu roi thì vừa?”

Không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng dường như… khóe môi Phương Vi An khẽ nhếch lên.

Ta quay sang, hắn vẫn là vẻ ngây thơ ấy.

Hắn quay sang ta hỏi:

“Nàng ta đã phạm đại tội, tất nhiên phải trừng phạt nặng mới được.

Chỉ đánh tay thì nhẹ quá, tỷ tỷ thấy thế nào?”

Ta cúi mắt, đáp nhẹ:

“Lần này nàng ta chỉ định hủy hoại danh tiết của ta.

Nếu không khiến nàng ta sợ, lần sau… ai biết sẽ làm ra chuyện gì?”

Câu nói này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, khiến cha mẹ thầm trừng mắt liếc ta, như thể đang trách ta không biết mềm lòng.

Phương Vi An gật đầu:

“Phải rồi. Trừng phạt nhẹ quá, không những không khiến nàng ta hối cải, còn dễ khiến nàng ta sinh oán, làm chuyện càng tệ hơn.”

Lời hắn nói đâu ra đấy, chặn đứng mọi đường lui của cha mẹ.

Sắc mặt cha cứng đờ, mẫu thân chỉ biết cúi đầu lau nước mắt.

Bỗng bên tai ta vang lên tiếng thầm thì, mềm yếu:

“Biểu ca… sao lại không cần ta nữa…?”

Ta thoáng khựng người. Lâm Phù vẫn còn ngây dại, nhưng hiển nhiên đã tỉnh táo lại.

Trong lòng nàng cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: vì sao Lạc Chiêu Minh bỏ rơi nàng?

Bỗng, một nha hoàn từ ngoài vội vã chạy vào:

“Lão gia, phu nhân, khách khứa đang tìm người.

Phương lão gia cũng đang hỏi Phương công tử đang ở đâu.”

Cha khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra đã hoe đỏ vành mắt.

Ông xoay người, chộp lấy cây tì bà mà Lâm Phù thường dùng:

“Dám làm ra cái chuyện hủy hoại gia phong như vậy, ta đánh gãy chân ngươi!”

14

Phụ thân cần phải ra tay trước khi lão gia nhà họ Phương đến, để thể hiện thái độ "nghiêm khắc dạy con".

Lâm Phù vừa khóc vừa hét rằng nàng không muốn gả cho Phương Vi An, miệng cứ đau khổ gọi tên Lạc Chiêu Minh.

Nhưng Lạc Chiêu Minh… không bước vào cứu nàng nữa.

Mẫu thân không chịu nổi cảnh ấy, liền ngất lịm.

Trên chiếc tì bà đã vấy máu.

Phụ thân ra lệnh người bịt miệng Lâm Phù, không cho nàng kêu khóc quá lớn.

Dần dần, nàng không còn sức giãy dụa, chỉ thều thào:

“Ta không muốn gả cho Phương Vi An... Biểu ca…”

Cha buông cây tì bà xuống, lau nước mắt, rồi quay sang cười gượng hỏi Phương Vi An:

“Vi An, con thấy vậy đã đủ chưa?”

Ánh mắt Phương Vi An không hề có lấy một tia ấm áp.

Một nha hoàn lại vội vã chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng:

“Lão gia, Phương lão gia đã đến, đang tìm Phương công tử.”

Ánh mắt phụ thân ươn ướt, nhìn về phía Phương Vi An.

Phương Vi An nhìn ta một cái, rồi gật đầu:

“Ta đi gặp phụ thân.”

Ta chau mày:

“Huynh định đi với bộ dạng thế kia sao…?”

Y phục của hắn nhăn nhúm, tóc tai bù xù, nhìn chẳng khác nào kẻ vừa bị người ta bắt nạt.

Ta đưa tay chỉnh lại áo hắn, hắn khẽ cúi đầu, mắt không rời ta nửa bước.

Khi ta ngẩng lên, hắn lập tức nở nụ cười ngốc nghếch:

“Tỷ tỷ yên tâm, ta đi đây.”

Hắn tiện tay kéo ống tay áo, bước nhanh ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại sự im lặng, xen giữa là tiếng r*n r* không thành tiếng của Lâm Phù.

Phụ thân buông một câu, giọng mang theo ý trào phúng:

“Nhược nhi, con đúng là tìm được chỗ dựa tốt đấy.”

Ta không định ở lại thêm:

“Con cũng không ngờ được, cha mẹ lại chẳng phải chỗ dựa cho con.”

“Chỉ khiến con chịu chút ấm ức, có đến nỗi đâu? Chuyện của người một nhà, sao lại chấp nhặt thế?!”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 11: Chương 11



Cha đau lòng Lâm Phù, giận ta vì không "biết điều", trong lòng đã sớm mặc định là lỗi của ta.

“Cha, nếu ngày đó khi bàn chuyện hôn nhân, Lâm Phù nói nàng muốn gả, cha sẽ chọn nàng đúng không?”

Cha suy nghĩ một lúc, rồi đáp:

“Nếu là nó tự nguyện, thì tác thành cho nó cũng có gì không đúng?”

Ta khẽ thở dài:

“Hôn ước rơi vào con là vì Lâm Phù nói mình không muốn.

Cha chưa từng hỏi ý con một lời.”

“Con từ trước đến nay chưa từng tranh giành với muội muội, nay vì mấy chuyện vặt đã nhỏ nhen như vậy, thật chẳng ra dáng đại tỷ.”

Ta im lặng hồi lâu, rồi bật cười nhạt:

“Chuyện nhỏ con không so đo, nhưng nàng ta bôi nhọ thanh danh con trước mặt mọi người, cha lại coi như không có gì.

Xem ra, cha chẳng đặt con trong lòng.”

“Dạy con như cha, Lâm Phù bị đánh đến thế, cũng là tự làm tự chịu.”

Đây là lần đầu tiên ta dám cãi lại cha.

“Vô lễ!”

Mặt ông đỏ bừng, bàn tay siết chặt bên người, rõ ràng đang kiềm chế cơn giận.

Ta liếc qua một cái, rồi xoay người rời đi.

Ánh chiều tà đã nghiêng bóng xuống hành lang.

Trên đường quay về tiền sảnh, ta thấy có người đang đứng lặng nhìn nhành hoa trước mặt.

Nhận ra ánh mắt ta, Phương Vi An lập tức đổi nét mặt, từ vô cảm thành rạng rỡ:

“Tỷ…”

Ta lạnh giọng ngắt lời:

“Phương công tử, giả ngốc… thú vị lắm sao?”

15

Sắc mặt Phương Vi An khựng lại, khẽ chớp mắt.

Ta nhìn thẳng vào hắn:

“Huynh còn định tiếp tục giả vờ sao?”

Ta không quên được tiếng “Lâm Nhược” hắn gọi khi chạy ra từ trong phòng lúc trước.

Thần sắc hắn trở nên lúng túng, như thể không muốn nói nhiều.

Ta đợi một lúc, rồi bước ngang qua hắn:

“Vậy thì để ta đi hỏi bá phụ bá mẫu một tiếng.”

Người bên cạnh như giật mình, vội vàng kéo lấy khuỷu tay ta.

Ta ngoái đầu nhìn, hắn mím môi, vội vàng thu tay lại, rồi cúi đầu thấp giọng nói:

“Ta không cố ý giấu nàng.

Lúc đầu ta thật sự ngã va đầu, thần trí rối loạn — nhưng chỉ là tạm thời.

Đến khi hồi phục, thì cha mẹ đã bị một tên đạo sĩ lừa, cùng nhà nàng lập xong hôn ước… mà lại là với nàng…

Cho nên ta không dám nói rõ.

Thật ra… họ cũng không biết ta đã tỉnh táo lại.”

“Vì sao phải giấu?”

Hắn liếc nhìn ta một cái, dường như ngại ngùng không tiện nói.

“Chỉ là… ta nhận ra, nàng có vẻ hòa hợp với ta lúc còn ngốc hơn.

Trước đó… nàng hầu như chẳng nói chuyện với ta.”

Ta thoáng sững sờ.

Phương Vi An đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang nơi khác:

“Hơn nữa… hôn ước của ta với nàng vốn vì ta đầu óc có vấn đề, nếu ta đột nhiên bình phục, e rằng… việc thành hôn sẽ…”

Ta khẽ nhích người, chạm vào ánh mắt hắn:

“Huynh thực sự… muốn cưới ta đến vậy sao?”

Hàng mi hắn khẽ run lên, rồi nhẹ nhàng gật đầu:

“Ừm.”

“Vì sao?”

Hắn ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc như không tin nổi ta lại hỏi điều đó, rồi bật cười dở khóc dở cười:

“Nàng còn hỏi vì sao ư?”

Hắn cười gì chứ?

Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại:

“Trước kia nàng đã đồng ý đính hôn với ta —

Giờ ta đã khỏe lại,

Nàng… còn bằng lòng không?”

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, ta tự dưng cảm thấy không được tự nhiên, bèn quay đầu nhìn về vườn hoa phía xa.

Hắn lại cất lời:

“Mỗi khi ở bên ta, nàng luôn thích nhìn hoa.”

Giọng hắn có phần trách móc.

Ta nghiêng mắt nhìn hắn:

“Chẳng phải huynh trước đây cũng chỉ nhìn hoa mà không nhìn ta sao?”

Hắn lúng túng:

“Ta… ta không biết phải nói gì…

Chỉ cần nhìn thấy nàng, liền không thốt nên lời.

Hơn nữa, cứ nhìn nàng mãi, người ta lại tưởng ta là kẻ háo sắc mất thôi…”

Cho nên… hai ta mới giống hai khúc gỗ vô tri, đứng trong rừng đào, cách nhau một khoảng, ngây ngốc ngắm hoa.

Ta cúi đầu, khẽ bật cười.

“Vậy… nàng còn bằng lòng không?

Nếu nàng không muốn… ta sẽ…”

“Huynh sẽ… hủy hôn sao?”

Hắn khẽ mím môi, như có phần trẻ con mà cúi thấp đầu:

“Ta cũng không muốn hủy.”

Ta đưa tay khẽ vê một cánh hoa, giọng nhẹ nhàng:

“Hoa viên của Phương phủ, ta vẫn chưa ngắm kỹ.

Hẳn là rất đẹp.”

16

Ta không rõ Phương Vi An đã nói thế nào mà che mắt được lão gia nhà họ Phương.

Ông ấy không hề hay biết những chuyện xảy ra trong tiệc sinh thần, vẫn tiếp tục chuẩn bị hôn sự như thường.

Lâm Phù bị đưa tới đạo quán Thanh Huyền, cũng không còn điên cuồng như trước. Chính ta là người tự mình đưa nàng tới.

Nàng thân mang thương tích, thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn ra ngoài, như thể đang chờ đợi điều gì.

Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ, nhưng tiếng lòng nàng thì ta nghe rõ mồn một:

“Biểu ca không tới tìm ta sao?”

“Huynh ấy thật sự giận ta rồi sao? Trước đây rõ ràng nghe lời ta như vậy…”

“Rõ ràng trước kia huynh ấy nghe lời ta đến thế, sao giờ có thể không cần ta?”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 12: Chương 12



Cứ như vậy, lặp đi lặp lại vài câu đó, lệ rơi đầy mặt.

Nàng khóc, mẫu thân cũng khóc:

“Con thật sự bị tà ám rồi.”

Nhưng Lâm Phù như không nghe thấy, chìm đắm trong ký ức kiếp trước với Lạc Chiêu Minh.

Ta tựa vào vách xe, nhìn mẫu thân ôm nàng khóc, rồi lại bị nàng đẩy ra để tiếp tục ngóng ra ngoài xe, như chờ một ai đó đuổi theo.

Đạo trưởng đạo quán sắp xếp cho nàng một viện nhỏ để dưỡng bệnh. Mẫu thân tuy xót con nhưng vẫn dặn dò kỹ lưỡng, nhờ đạo trưởng trông chừng, lại cắt cử bà tử thủ viện canh giữ, sợ nàng lại bỏ trốn.

Mẫu thân vẫn tin chắc nàng bị quỷ nhập.

Sau sinh thần, việc cưới hỏi của ta và Phương Vi An bắt đầu được chuẩn bị.

Phụ thân không còn muốn nói chuyện với ta, ta cũng không chủ động tới gặp ông.

Đêm trước ngày xuất giá, mẫu thân đến phòng ta, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

Hôn sự cử hành rất long trọng. Phương Vi An cưỡi ngựa cao lớn, mọi người đều nói hắn chẳng giống kẻ ngốc chút nào — quả là “người gặp hỷ sự tinh thần sảng khoái”.

Vốn dĩ hắn đâu có ngốc, diễn kém thế kia, nhìn cũng biết.

Đêm tân hôn, ánh mắt hắn sáng rực nhìn ta, nụ cười bên môi như ánh lửa rực rỡ.

Sáng hôm sau, hắn liền nói với Phương lão gia và phu nhân rằng mình đã hoàn toàn hồi phục.

Phương gia xem ta như phúc tinh, nói nhờ có ta nên Vi An mới khỏi bệnh.

Hôm về nhà cha mẹ, cả phụ thân lẫn mẫu thân đều rất vui mừng. Ăn một bữa cơm, họ nhắc đến Lâm Phù.

Đạo trưởng mỗi ngày đều giúp nàng trừ tà, nói nàng quả thực có thứ uế khí trong người, nhưng thứ đó như đồng sinh đồng mệnh, khó mà trục ra được.

Lạc Chiêu Minh đã đính hôn với con gái một gia đình phú hộ trong thành.

Khi họ thành thân, ta cũng đến dự lễ, tận mắt thấy hắn nắm tay tân nương, cẩn thận dìu nàng vào cửa phủ.

Bỗng bên đạo quán truyền tin — Lâm Phù đã trốn, may mắn là mới chạy đến chân núi thì bị người bắt lại.

Nàng lặp đi lặp lại:

“Ta không về đâu… ta phải quay về…”

Mọi người đều cho rằng nàng muốn về nhà.

Nhưng ta biết, nàng muốn trở về… là trở lại cái kiếp trước mà nàng từng khinh rẻ ấy.

Sau đó, cha mẹ đưa nàng về chăm sóc, nhưng nàng liên tục tìm cách trốn ra ngoài để gặp Lạc Chiêu Minh. Hắn không chịu gặp, nàng liền bày đủ trò lố bịch.

Cả thành đều đàm tiếu chuyện của hai nhà Lạc – Lâm. Vị tân nương của Lạc gia giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, Chiêu Minh phải dùng đủ cách mới đón nàng về được, rồi hạ lời nặng nề: “Kiếp này, không bao giờ gặp lại Lâm Phù nữa.”

Lâm Phù như kẻ mất hồn, không chịu tỉnh lại, cứ chìm trong thế giới tự dựng của mình. Cha mẹ ta cũng gần như bỏ cuộc.

Ta từng đến gặp nàng một lần. Khi thấy Phương Vi An, nàng bỗng tỉnh táo, hai mắt đỏ rực, như muốn nuốt sống người trước mặt:

“Tất cả là lỗi của ngươi! Nếu ngươi không ngốc, không cần cưới để trừ tà, Lâm Nhược đã không phải gả cho ngươi, ta cũng sẽ không ghen tị, không chia xa biểu ca!”

“Vì sao ngươi lấy nàng thì lại khỏi bệnh? Sao ngươi không cứ ngốc cả đời cho rồi?! Đều là lỗi của ngươi!”

Phương Vi An nhíu mày, khẽ đáp:

“…Nếu khi đó định thân với ngươi, ta đã sớm khỏi rồi. Sẽ không bắt ngươi đợi đến tận ngày thành thân đâu.”

Nàng vẫn nghĩ, hắn khỏi bệnh là vì cưới ta.

Ta ngăn hắn nói thêm, quay sang hỏi Lâm Phù:

“Lúc nào cũng là lỗi của người khác, còn bản thân ngươi thì không có chút sai nào ư?”

Nàng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, giọng nghẹn lại:

“Ta sai gì chứ? Chẳng lẽ ta sai khi muốn lấy Phương Vi An?

Ngươi có thể khiến hắn khỏi, thì ta chẳng lẽ không được? Hắn còn nói, nếu là ta thì đã khỏi sớm hơn rồi, ta chính là mệnh tốt hơn ngươi!

Biểu ca thích ta như thế, sao có thể cưới người khác làm vợ?!”

Phương Vi An nhướng mày, như bị nàng chọc cười, liếc ta một cái, nụ cười nơi môi lại bị hắn ép xuống.

Ta kéo tay hắn, xoay người rời đi — không muốn tranh cãi thêm nữa.

Với người như nàng, nói nhiều chỉ phí lời.

Phía sau, Lâm Phù bị nhốt trong phòng, đập cửa hét lớn:

“Dựa vào đâu?!”

17

Cái Tết đầu tiên sau khi ta thành thân với Phương Vi An, hắn thần thần bí bí kéo ta ra chợ xuân náo nhiệt.

Có một tiệm mới vừa khai trương, hắn nhất định lôi ta đến xem náo nhiệt, còn nhét một đầu dải lụa đỏ trên tấm biển vào tay ta, cười ranh mãnh:

“Kéo đi.”

Ta dùng sức kéo.

Ba chữ lớn dát vàng ánh lên trong mắt:

“Nhược An Đường.”

Ta kinh ngạc quay sang nhìn hắn:

“Đây là…”

Phương Vi An làm bộ bình thản, nhưng khóe môi cong lên rõ ràng quá mức:

“Lễ mừng năm mới cho nàng.”

Hai mắt ta bất giác mở to.

Thấy ta ngẩn người chưa phản ứng, hắn kéo tay ta bước vào trong.

Y quán rất rộng, chia tiền viện – hậu viện rõ ràng. Ta theo sau hắn đi một vòng khắp nơi.

Hắn quay đầu hỏi:

“Thế nào, y quán này không tệ chứ?”

Ta khẽ gật đầu.

Hắn lại hỏi:

“Thích không?”

Ta vẫn gật đầu.

Từ nhỏ Lâm Phù ồn ào, ta thì thích yên tĩnh. Nàng cùng Lạc Chiêu Minh chạy đông chạy tây, còn ta lại ở nhà đọc y thư.

Cha mẹ không cấm ta học, nhưng cũng không mong ta ra ngoài bắt mạch chữa bệnh. Ý nghĩ muốn mở y quán này… chỉ có Lâm Phù là từng nhìn ra, còn cười nhạo ta là kẻ mộng mơ viển vông.

Giấc mộng bao năm… hôm nay, rốt cuộc đã thành hiện thực.

Ta đứng đó thất thần nhìn Phương Vi An, vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì vừa thấy.

Bên tai hắn nói gì đó, ta chỉ ngơ ngác gật đầu.

Đến khi cuối cùng nghe rõ được lời hắn, lại thấy nụ cười nơi môi hắn ranh mãnh như hồ ly:

“Vậy là nói rõ rồi đấy nhé, đêm nay đến lượt ta nhận lễ hồi đáp.”

-HẾT-
 
Back
Top Bottom