Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 100: “Sứ Giả” Giúp Hâm Nóng Tình Cảm



Triệu Uyển Nhu nghe thím Hai nói thế thì vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng. Hóa ra tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô đã đến mức mà một người làm theo thời vụ như thím Hai cũng biết rõ như thế à. Trong đầu ngẫm nghĩ, tay của Triệu Uyển Nhu múc cháo đưa vào miệng không ngừng. Chẳng mấy chốc, Triệu Uyển Nhu đã ăn xong bát cháo. Thím Hai vội thu dọn bát đĩa bẩn xuống. Vừa làm thím Hai vừa tiếp tục kể lể về ưu điểm của cậu chủ nhà mình để khẳng định tính xác thực cho thông tin mình vừa cung cấp:

- Cô nhất định phải tin tôi. Mấy năm trước, không, chỉ mới mấy tháng trước thôi, cậu chủ vẫn luôn vắng nhà, ý tôi là, cậu chủ không có mấy khi ở nhà đâu. Cậu ấy trông thế thôi chứ ăn uống tùy tiện lắm, ngủ nghỉ cũng tùy tiện nữa. Nhưng từ khi cô gật đầu đồng ý kết hôn với cậu ấy rồi thì ngày nào cậu chủ cũng về nhà. Cô có biết cậu ấy về nhà để làm gì không?

Thím Hai ngừng tay rửa bát, quay lại nhìn Triệu Uyển Nhu. Ngữ điệu của thím lại còn cố ý hạ thấp xuống để tăng tính hấp dẫn cho “câu chuyện”. Là một người chuyên sáng tác, Triệu Uyển Nhu chỉ có thể giả vờ như tò mò, hỏi hùa theo đoán ý để thím Hai có thể tiếp tục “kể chuyện”:

- Anh ấy về nhà để làm gì vậy thím?

Thím Hai hào hứng rửa nhanh cái bát bẩn rồi lau tay, ngồi xuống đối diện với Triệu Uyển Nhu và bắt đầu kể chuyện tiếp:

- Để trang trí nhà cửa chứ còn để làm gì nữa? Nhất là căn phòng tân hôn ấy. Cậu chủ đã bỏ công sức ra tận mấy tháng để trang hoàng, sắp xếp căn phòng rất cẩn thận. Từ màu sơn cho đến bàn ghế, tủ giường, từng viên gạch ốp tường cho tới từng tấm rèm,… tất cả đều do tự tay cậu chủ chọn lựa và sắp xếp đấy.

Triệu Uyển Nhu ngẩn người. Cô đúng là không biết việc này. Thím Hai nhìn nét mặt của Triệu Uyển Nhu thì hiểu ra, tâm ý của cậu chủ nhà mình không hề được biết đến. Trong lòng thím vừa tiếc vừa giận. Cậu chủ nhà này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính hay giấu giếm tâm sự là tật xấu mãi chưa thể sửa được. Nếu là thằng con trai của nhà thím thì hẳn là nó đã khoe khoang, kể lể với vợ không ngớt để được vợ cảm động và yêu thương nhiều hơn. Đằng này, cậu chủ của thím lại im lìm lặng lẽ mà làm như thế. Thím Hai chép miệng. Thôi vậy, cậu chủ đã không chịu nói thì để thím làm cái loa phát thanh, thay cậu ấy nói rõ ra hết một mảnh chân tình bị giấu kín vậy. Thế là thím Hai tiếp tục kể lể:

- Không chỉ như vậy đâu. Ở quê của tôi ấy à, sau khi sơn sửa phòng xong thì mấy thứ xà bần lung tung hết cả, mùi sơn cũng phải để đến cả tháng sau mới vào ở được, lại phải ở cả tháng nữa mới xem như có hơi người. Cô xem, khi cô vào ở trong căn phòng đó, có thấy gọn gàng sạch sẽ và ấm cúng không? Cậu chủ vẫn luôn ở trong phòng đó cho tới trước khi cô dọn vào một tuần đấy. Cậu ấy bảo là để cho phòng có hơi người, không bị lạnh lẽo, vì cậu ấy biết cô không thích sự lạnh lẽo.

Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, xúc động. Thì ra Thái Lãnh Hàn đã tìm hiểu sở thích của cô tỉ mỉ như thế. Thảo nào khi ở trong căn phòng trên lầu ấy, dù là kiếp trước hay kiếp này, Triệu Uyển Nhu đều cảm thấy khá thoải mái, không hề có cảm giác bị lạ chỗ. Thím Hai thấy Triệu Uyển Nhu vẫn im lặng bèn tung ra tuyệt chiêu cuối cùng:

- Nhìn cô như thế này, chắc chắn là cậu chủ không hề nói gì về chuyện này cho cô biết rồi, đúng không?

- Vâng, anh ấy không nói. Hôm nay nhờ có thím kể ra thì cháu mới biết đấy.

Triệu Uyển Nhu khịt mũi thừa nhận khiến thím Hai cảm thấy tự hào vô cùng. Xem ra thím cũng có thể trở thành “sứ giả” giúp hâm nóng tình cảm cho hai vợ chồng cậu chủ rồi này. Thím Hai chép chép miệng, ra vẻ đạo mạo mà nói ra mấy câu vừa như chiêm nghiệm lại vừa như triết lý:

- Cậu chủ vẫn luôn ít nói như thế. Nhưng mà, cô tin tôi đi, tôi sống từng này tuổi đầu rồi, tôi thấy những người đàn ông mà ít nói thì thường họ làm rất nhiều và cũng đáng tin cậy hơn rất nhiều. Đàn ông như cậu chủ có thể là chỗ dựa rất vững chắc đấy.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cô nhìn thím Hai đang cố hết sức để thay cậu chủ bày tỏ mà trong lòng vô cùng cảm động. Chỉ cần nhìn cái cách mà những người xung quanh Thái Lãnh Hàn cư xử với hắn cũng đã đủ để cho cô khẳng định bản chất của tảng băng ngốc nghếch này rất đáng để trân trọng. Chỉ là, không hiểu vì sao trong thâm tâm của Thái Lãnh Hàn vẫn cứ luôn tự ti ngầm và xem thường bản thân đến tận cùng như thế. Triệu Uyển Nhu uống hết ly sữa yến mạch, trong lòng âm thầm tăng thêm một quyết định. Xem ra cô phải tìm hiểu kỹ hơn về quá khứ của Thái Lãnh Hàn, để xem tại sao rõ ràng hắn là một chú cún to dễ tủi thân lại trở thành một gã “chó điên”, rồi lại trở thành một tảng băng lạnh ngắt như hiện tại.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 101: Thái Lãnh Hàn Vừa Mừng Vừa Lo



Sau khi trò chuyện với thím Hai xong, Triệu Uyển Nhu theo như đã hứa với thím, đi đến một phòng mạch ở cách nhà không xa để được bác sĩ khám bệnh và cho thuốc. Về đến nhà, cô uống thuốc xong thì buồn ngủ nên vào phòng, ngả lưng một chút. Nằm trên giường, nhìn bao quát căn phòng quen thuộc, Triệu Uyển Nhu nhớ lại mấy lời của thím Hai mà bồi hồi. Cô cảm thấy nhớ Thái Lãnh Hàn rồi. Giá mà ngủ một giấc thức dậy cô có thể nhìn thấy Thái Lãnh Hàn ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.

Nhờ tác dụng của thuốc, Triệu Uyển Nhu đã ngủ thiếp đi nhanh chóng. Thím Hai nấu xong bữa trưa thì thấy Triệu Uyển Nhu đã ngủ rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, thím Hai quyết định phải báo tin ngay cho Thái Lãnh Hàn biết. Lúc con người bị bệnh là lúc nội tâm yếu đuối nhất. Nếu cậu chủ không thể về kịp thì cũng có thể gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm sức khóe của vợ để thể hiện sự quan tâm, tránh cho đối phương tủi thân vì nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị lạnh nhạt. Thế là thím Hai mạnh mẽ tiến đến bên chiếc điện thoại bàn, lục tìm danh thiếp của Thái Lãnh Hàn và bấm số gọi đi.

Lúc này ở nước ngoài đang là ban đêm. Thái Lãnh Hàn đang đàm phán hợp đồng với đối tác thì thấy điện thoại rung lên. Liếc mắt nhìn qua, thấy là số điện thoại bàn của nhà mình, trong lòng Thái Lãnh Hàn vừa mừng vừa lo. Ai lại dùng điện thoại bàn ở nhà để gọi cho hắn vậy? Là Triệu Uyển Nhu sao? Hay là thím Hai? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

Thái Lãnh Hàn cố gắng nén nhịn một chút rồi không thể kìm nén được nữa, vội vàng cáo lỗi với đối tác và bước ra ngoài nghe điện thoại. Cứ nghĩ đến việc Triệu Uyển Nhu có thể bị đau vì vết thương sau lưng mà lòng dạ Thái Lãnh Hàn rối bời. Hắng đang lo sợ muốn c.h.ế.t đi được. Tay của Thái Lãnh Hàn mở điện thoại mà hơi run rẩy. Giọng của hắn cũng run run:

- A lô, ai vậy?

- Cậu chủ, tôi đây.

- Thím Hai à? Có việc gì không?

- Hồi tối cậu có dặn tôi chăm sóc cho cô Uyển Nhu, có việc gì thì phải báo cho cậu biết…

Thái Lãnh Hàn nghe mà hoảng:

- Đúng rồi, Uyển Nhu xảy ra chuyện gì sao?

- Cô Uyển Nhu bị bệnh rồi.

Thái Lãnh Hàn hoảng hết cả hồn vía, vội vã hỏi dồn:

- Uyển Nhu bị bệnh? Bệnh thế nào? Thím đã gọi cấp cứu chưa? Hiện tại Uyển Nhu đang ở bệnh viện nào?

Thím Hai nghe thấy sự dồn dập hốt hoảng của cậu chủ nhà mình bên kia đầu dây thì vô cùng hài lòng. Phải thế chứ! Dù vậy, thím cũng không nỡ để cậu chủ phải quá lo lắng mà ảnh hưởng đến việc làm ăn. Thế nên thím Hai ngay lập tức đính chính và trấn an:

- Chỉ là bị cảm nắng thôi, không phải bệnh nặng. Cô ấy đã đi đến phòng mạch khám bệnh và lấy thuốc rồi. Lúc này cô ấy vừa mới uống thuốc xong, đã nghỉ ngơi trong phòng. Tôi gọi chỉ để báo cho cậu biết. Khi nào xong việc thì cậu gọi điện hoặc nhắn tin cho cô ấy để hỏi thăm nhé.

Thái Lãnh Hàn thở phào, nhưng trong lòng cũng chẳng nhẹ nhõm đi được bao nhiêu. Hắn nhẹ giọng cảm ơn thím Hai rồi cúp máy, trong đầu chỉ quanh quẩn có một suy nghĩ duy nhất: “Triệu Uyển Nhu bị bệnh rồi!” Cho dù chỉ là cảm nắng thì cũng là bệnh. Hẳn là lúc này cô rất mệt mỏi, rất khó chịu, rất tủi thân,… Vậy mà hắn lại không thể ở bên cạnh cô, thậm chí, lúc này hắn còn ở cách xa cô cả nửa vòng Trái đất. Lấy lòng ra so lòng, Thái Lãnh Hàn biết rõ, nếu hắn bị bệnh mà không thể nhìn thấy Triệu Uyển Nhu thì hẳn là hắn sẽ rất u uất, rất tủi thân, rất hụt hẫng,…

Mặc dù Thái Lãnh Hàn cũng không chắc chắn lắm về việc Triệu Uyển Nhu có nhu cầu cấp thiết muốn nhìn thấy hắn như hắn muốn nhìn thấy cô hay không, nhưng ngọn lửa trong lòng của Thái Lãnh Hàn đã nhen nhóm lên rồi và càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Thái Lãnh Hàn muốn về nước ngay lập tức. Hắn muốn quay về nhà ngay lập tức. Hắn muốn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu ngay lập tức. Tốt nhất là khi Triệu Uyển Nhu vừa thức dậy đã có thể nhìn thấy hắn.

Càng nghĩ càng mong muốn, Thái Lãnh Hàn quay vào phòng họp, bàn thêm ba điều bốn chuyện với đối tác rồi nghiêm nghị nói:

- Việc hợp tác lần này, tôi nghĩ còn cần cải tiến thêm một số chỗ. Hẹn lại các vị vào hai ngày nữa chúng ta sẽ tiến hành ký kết hợp đồng nhé.

Đối tác không có ý kiến gì. Thái Lãnh Hàn nhanh chóng kết thúc buổi đàm phán và rời khỏi phòng họp. Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi cũng nhanh chóng đuổi theo tổng giám đốc của mình. Khi đã ngồi trên xe do Phương Hiệp Hòa cầm lái, Lê Thiên Chi không nhịn được mà cất tiếng hỏi:

- Anh Hàn, hợp đồng lần này có vấn đề gì sao? Sao em lại thấy nó ổn mà nhỉ?

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Hợp đồng rất ổn, không có vấn đề gì.

Lê Thiên Chi ngơ ngác:

- Vậy tại sao anh không nán lại bàn cho xong để ký kết hợp đồng luôn? Anh lại còn muốn cải tiến cái gì nữa?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 102: Tình Nghĩa Bạn Bè Khi Gặp Khó Khăn



Không chỉ Lê Thiên Chi thắc mắc, mà ngay cả Phương Hiệp Hòa cũng băn khoăn không ít trước lý do mà Thái Lãnh Hàn đưa ra với đối tác ban nãy. Nếu hợp đồng đã ổn rồi, vì sao Thái Lãnh Hàn lại không nán thêm vài tiếng để ký kết cho xong luôn? Trước hai ánh mắt nóng rực của bạn thân kiêm cộng sự đắc lực, Thái Lãnh Hàn có muốn giấu diếm hay lấp l.i.ế.m cho qua cũng không được. Hơn nữa, đây là việc công, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi nhuận của công ty, Thái Lãnh Hàn còn cần phải bàn giao cẩn thận cho Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa. Thế nên, Thái Lãnh Hàn thành thật, thẳng thắn nói rõ ý định của mình:

- Tôi chỉ muốn kết thúc cuộc họp sớm một chút.

- Tại sao? – Lê Thiên Chi vẫn không hiểu.

- Uyển Nhu bị bệnh rồi.

- Thì sao?

Lê Thiên Chi hoàn toàn không hiểu gì cả. Triệu Uyển Nhu bị bệnh thì có liên quan gì đến hợp đồng lần này? Tuy nhiên, Phương Hiệp Hòa thì hiểu ra ngay. Anh liếc gã bạn mồm mép tép nhảy nhưng EQ cực thấp của mình đến suýt trắng mắt. Cứ thế này thảo nào Lê Thiên Chi đến tận bây giờ vẫn còn là chó độc thân, thậm chí còn không thể so được với tảng băng Thái Lãnh Hàn nữa là. Thấy Lê Thiên Chi vẫn muốn hỏi Thái Lãnh Hàn tiếp, Phương Hiệp Hòa vội kéo gã luật sư của tập đoàn sang một góc, nói nhỏ:

- Cậu động não một chút đi. Triệu Uyển Nhu bị bệnh thì anh Hàn có thể bình tĩnh ngồi đây mà ký hợp đồng với người ta được à?

Lê Thiên Chi vẫn không phục:

- Anh ấy muốn về thăm Triệu Uyển Nhu, tôi hiểu. Nhưng không thể nán lại vài tiếng đồng hồ được à? Dù anh ấy có về ngay thì Triệu Uyển Nhu cũng có khỏi bệnh liền được đâu? Anh ấy có phải là bác sĩ đâu?

Phương Hiệp Hòa đỡ trán trước gã bạn thẳng như cột đình của mình. Lê Thiên Chi hoàn toàn không thể hiểu được sự nôn nóng và bứt rứt của một người đàn ông khi biết tin người trong tim của mình đang gặp sự cố. Khi ấy, cho dù chỉ chần chừ một phút thôi, thì người đang yêu kia cũng sẽ không thể nào chịu nổi rồi, huống chi sau khi ký kết hợp đồng xong, bọn họ còn phải tổ chức họp báo để công bố kết quả đàm phán, lấy danh tiếng cho tập đoàn, rồi còn phải tổ chức tiệc chiêu đãi đối tác nữa, đâu phải chỉ vài tiếng đồng hồ là có thể kết thúc được? Sau khi nghe Phương Hiệp Hòa phân tích xong, Lê Thiên Chi đã không còn quá bức xúc, nhưng cậu chàng vẫn tỏ vẻ hậm hực. Phương Hiệp Hòa đành tung ra tuyệt chiêu:

- Cậu còn nhớ lần đi công tác ở nước H vào hai năm trước không? Lúc ấy, chúng ta vừa đáp máy bay xuống thì hay tin vợ của tôi bị động thai. Còn gần đây hơn một chút, vào nửa năm trước, lúc chúng ta đang bàn hợp đồng với đối tác ở nước J thì anh hai của cậu bị tai nạn. Lúc ấy anh Hàn đã làm gì?

Phương Hiệp Hòa nhắc lại chuyện cũ, Lê Thiên Chi ngay lập tức xiêu lòng. Không sai, trong quá khứ, đã có không ít lần Thái Lãnh Hàn sẵn sàng mua vé máy bay cho bọn họ quay về nhà khi người thân gặp sự cố, còn hắn thì một thân một mình tác chiến nơi xứ lạ quê người. Bây giờ đến lượt Thái Lãnh Hàn muốn quay về ở bên cạnh người thân trong lúc b*nh h**n, lẽ nào bọn họ không thể hỗ trợ một chút hay sao? Bạn bè không phải là cần giúp nhau lúc khó khăn hay sao? Lê Thiên Chi khịt mũi, bước lại gần Thái Lãnh Hàn, vỗ vỗ bả vai của bạn, tỏ ý thông cảm. Thái Lãnh Hàn khẽ cau mày nén cơn đau nhói lên nơi vết thương chưa lành hẳn. Ngay sau đó, chân mày của hắn giãn ra ngay lập tức, vì Lê Thiên Chi đã thấp giọng nói:

- Anh có việc thì cứ về trước đi. Việc ở đây cứ để cho tôi và anh Hòa lo liệu.

Thái Lãnh Hàn chớp mắt, nghiêm nghị đáp lời:

- Tôi chỉ về xem qua Uyển Nhu một chút, nếu em ấy không có việc gì, tôi sẽ tranh thủ quay sang ngay. Hai cậu chỉ cần giúp tôi ứng phó trong buổi sáng ngày mai là được rồi.

Lê Thiên Chi sa sầm mặt mũi, cố ý cất giọng hờn dỗi:

- Anh khinh thường tôi và anh Hòa không thể làm nên tích sự gì khi vắng mặt anh à? Hay là… anh không tin tưởng chúng tôi?

- Không! Không phải như vậy!

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu. Sao hắn lại dám khinh thường Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa cơ chứ? Hắn càng không bao giờ dám không tin tưởng vào bọn họ. Vốn hắn còn đang định bàn giao công việc lại cho họ cơ mà. Nhưng mà,… Thái Lãnh Hàn thở dài:

- Tôi chỉ sợ hai người khó ăn khó nói với đối tác khi họ bắt bẻ rằng tôi là người đứng đầu công ty lại không có mặt trong lúc ký kết hợp đồng…

Lê Thiên Chi nhún vai:

- Có gì phải sợ? Có tôi ở đây, anh còn lo lắng vấn đề khó ăn khó nói à?

Phương Hiệp Hòa cũng xen vào:

- Nếu anh muốn tỏ lòng thành với đối tác thì khi ký kết hợp đồng và khi chiêu đãi, tôi sẽ gọi video cho anh, để anh xem như gián tiếp tham gia. Chứ anh vừa về nước đã phải bay ngược sang đây thì sẽ mệt mỏi lắm. Anh mà ngã bệnh thì chúng tôi mới khó ăn khó nói với mọi người ấy.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 103: Về Nhà



Trong lúc Thái Lãnh Hàn được Lê Thiên Chi và Phương Hiệp gần như “đóng gói” và “ship hàng” đưa hắn ra tận sân bay thì ở trong biệt thự quen thuộc, Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang ngủ vùi.

Lúc Thái Lãnh Hàn bước lên máy bay, Triệu Uyển Nhu đã bắt đầu cựa mình.

Khi máy bay cất cánh, Triệu Uyển Nhu đã thức dậy. Nhìn đồng hồ thấy đã gần năm giờ chiều, Triệu Uyển Nhu vội xuống nhà bếp, thấy thím Hai vẫn còn loay hoay nấu nướng. Triệu Uyển Nhu bèn gọi:

- Thím Hai, giờ này thím vẫn chưa về sao?

Thím Hai quay lại, mỉm cười hiền hậu:

- Tôi định tối nay sẽ ở lại đây để chăm sóc cô.

Triệu Uyển Nhu nghe thế rất cảm động. Nhưng cô vội lắc đầu:

- Không cần đâu ạ! Cháu đã khỏe hơn rất nhiều rồi! Nhà thím có em bé nhỏ, thím nên về để chăm sóc em bé đi ạ, không cần phải lo cho cháu.

Thím Hai ngần ngừ nhìn Triệu Uyển Nhu, tỏ vẻ không yên tâm lắm. Triệu Uyển Nhu phải thuyết phục một lúc, thím Hai mới đồng ý ra về. Trước khi rời khỏi nhà, thím Hai còn cẩn thận nhắc đi nhắc lại mấy lần câu căn dặn:

- Cô nhớ ăn xong rồi uống thuốc đấy. Buổi tối nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận. Có việc gì cần thì gọi ngay cho tôi nhé.

Triệu Uyển Nhu hứa hẹn, cam đoan thậm chí là thề thốt, cho đến khi con dâu của thím Hai gọi điện đến cầu cứu mẹ chồng về giúp trông cháu thì thím mới bất đắc dĩ rời đi. Sau khi tiễn thím Hai xong, Triệu Uyển Nhu đóng cửa lại rồi mới quay lại phòng bếp. Nhìn những món ăn còn đang nóng hổi được bày sẵn trên bàn, đậy nắp cẩn thận, Triệu Uyển Nhu càng thên trân trọng tấm lòng và sự chuyên nghiệp của thím Hai. Tuy nhiên lúc này cô lại không có khẩu vị gì cả. Triệu Uyển Nhu ăn quấy quá một chút cho qua bữa rồi uống thuốc. Sau đó, cô đến ngồi ở ghế sô – pha, trong đầu lâng lâng như đang choáng váng.

- Gâu!

Ha Ha chui lỗ chó vào nhà, dùng mõm kéo tấm đệm ngủ của mình đến cạnh bên chân của Triệu Uyển Nhu, hếch mũi, ngoái đuôi tít mù. Triệu Uyển Nhu bật cười, đưa tay xoa xoa túm lông xù xù của Ha Hà, nhẹ giọng hỏi:

- Nhóc con, lo lắng cho chị à? Hay là đơn giản chỉ muốn vào nhà ngủ thôi đấy?

Ha Ha vẫy đuôi, thè lưỡi, bộ dáng muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu nịnh nọt. Triệu Uyển Nhu lại bật cười, bế túm lông xù kia lên ôm vào lòng, vừa xoa vừa vuốt. Nhìn Ha Ha, trong lòng của cô lại nhớ đến Thái Lãnh Hàn rồi. Không biết gã cún to kia đi công tác có nhớ ăn uống cho đàng hoàng hay không, không biết hắn có uống rượu không, dạ dày của hắn có bị đau không, vết thương trên lưng có còn đau không, hắn có mệt mỏi không, hắn có... có nhớ cô không, hắn có muốn gặp cô như cô đã và đang mong gặp hắn không…

Triệu Uyển Nhu ôm Ha Ha v**t v*, trong đầu miên man nghĩ ngợi một lát mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Có lẽ trong đơn thuốc có kèm theo an thần để cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn cho mau lại sức.

Mười phút sau, có một chiếc taxi dừng bánh ngay trước cổng biệt thự. Thái Lãnh Hàn trả tiền xong, bước xuống xe rồi lấy chìa khóa mở cổng. Bước chân của hắn vội vã đi trên con đường đá sỏi dẫn vào nhà. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn đang vô cùng nôn nóng và lo lắng. Thế nhưng khi đứng trước cánh cửa đã đóng kín, nhìn ánh đèn le lói hắt ra từ bên trong, không hiểu sao Thái Lãnh Hàn lại đứng khựng lại. Đột nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy lo sợ. Triệu Uyển Nhu vẫn chưa ngủ sao? Liệu khi nhìn thấy hắn bất ngờ trở về thế này, cô có cảm thấy khó chịu và chán ghét không? Ngộ nhỡ cô hỏi hắn lý do quay về vào đêm tối thế này thì hắn phải trả lời như thế nào cho ổn?

Thế nhưng, một chút băn khoăn lo sợ của Thái Lãnh Hàn không thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn, bởi vì Thái Lãnh Hàn vẫn còn nhớ rõ, Triệu Uyển Nhu đang bị bệnh. Cho dù Triệu Uyển Nhu có chán ghét và mắng mỏ hắn như thế nào cũng được, Thái Lãnh Hàn nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô, tự mình chứng thực rằng cô không hề bị nguy hiểm gì. Rồi sau đó, hắn có thể rời khỏi nhà ngay trong đêm cũng được. Dù sao thì hắn cũng có chỗ để mà đi, quay lại nước K để cùng bạn bè chuẩn bị ký kết hợp đồng cũng… không phải là tệ lắm.

Thái Lãnh Hàn tự mình an ủi mình, tự tăng thêm động lực và dũng cảm cho bản thân rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Dù Thái Lãnh Hàn đã rất cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa mở ra cánh cửa vẫn đánh động đến đôi tai thính của Ha Ha. Cậu chàng đang ngủ mơ màng bỗng ngóc đầu dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa. Khi cánh cửa hé ra một khe hẹp, cái mũi thính của Ha Ha liền ngửi được hương vị quen thuộc của “cha đẹp trai”. Thế là cậu chàng mừng quýnh cả lên, sủa một tiếng rồi chui ra khỏi vòng ôm của Triệu Uyển Nhu, chạy nhanh ra cửa, quấn lấy chân của Thái Lãnh Hàn và vẫy đuôi lia lịa.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 104: Choáng Váng Ngã Quỵ



Thái Lãnh Hàn vừa vào nhà là đã được “con trai” chào đón nồng nhiệt như thế, trong lòng cảm động không thôi. Không uổng công hắn xem Ha Ha là “con trai ngoan”. Thái Lãnh Hàn cúi xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái rồi đổi giày thành dép đi trong nhà, nhẹ nhàng bước vào phòng khách. Nơi chiếc ghế sa – lông to tướng, Triệu Uyển Nhu đang nằm co người, ngủ ngon lành. Gương mặt của cô ửng đỏ khiến Thái Lãnh Hàn cau mày lo lắng. Triệu Uyển Nhu bị sốt sao? Trong đầu vừa tự hỏi một câu, bàn tay của Thái Lãnh Hàn đã đặt ngay lên trán của Triệu Uyển Nhu rồi. Lúc hắn tỉnh hồn định thần nhìn lại thì không nỡ rút tay về, bèn giả vờ nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ cho Triệu Uyển Nhu.

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu chỉ hơi nóng hơn so với bình thường một chút chứ đến mức bị sốt. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn mới từ bên ngoài vào, tay của hắn lạnh lẽo hơn bình thường nên mới cảm thấy là cô đang sốt. Sau khi sờ trán của Triệu Uyển Nhu một lúc, tay của Thái Lãnh Hàn đã ấm lên, không còn cảm thấy nhiệt độ chênh lệch quá nhiều nữa. Vốn là Thái Lãnh Hàn còn muốn được đặt tay lên trán của Triệu Uyển Nhu lâu hơn một chút, nhưng có lẽ do bàn tay của hắn quá thô ráp khiến cô khó chịu. Triệu Uyển Nhu cựa mình, miệng lầu bầu gì đó nghe không rõ. Thái Lãnh Hàn cũng không biết Triệu Uyển Nhu vừa nói gì, nhưng hắn có tật giật mình nên vội vàng rụt tay lại ngay.

Tay của Thái Lãnh Hàn vừa thu lại thì tay của Triệu Uyển Nhu đã rơi ra khỏi vị trí đặt trên bụng ban đầu, thõng thượt vươn xuống đất. Thái Lãnh Hàn sợ cô nằm sai tư thế sẽ không thoải mái sau khi thức dậy nên khom xuống, nhẹ nhàng bế Triệu Uyển Nhu lên, chậm rãi bước lên lầu tiến vè phía phòng ngủ. Ha Ha thấy “cha đẹp trai” bế “mẹ xinh đẹp” đi lên lầu thì cũng tung tăng chạy theo. Nhưng lần này cậu chàng lại bị “cha đẹp trai” trừng mắt cho một cái, lại còn lắc lắc đầu mấy cái, ra hiệu cậu chàng không được đi theo. Ha Ha gầm gừ mấy tiếng tủi thân rồi ngoan ngoãn quay trở lại tấm nệm ngủ của mình nằm xuống.

Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu vào phòng ngủ, vô cùng gượng nhẹ mà đặt cô nằm lên nệm. Sau đó hắn còn cẩn thận lấy chăn đắp lại cho cô. Nhưng tấm chăn vừa phủ lên người của Triệu Uyển Nhu thì cô đã tung chân, hất tay đẩy nó ra một bên. Thái Lãnh Hàn cúi xuống nhặt lấy chiếc chăn, định đắp lại cho Triệu Uyển Nhu thì bỗng giật sững người, nhìn chằm chằm vào bàn tay trái trống trơn của cô. Sau đó, tầm mắt của hắn thoáng liếc lên cổ của Triệu Uyển Nhu. Nơi đó có đeo một sợi dây chuyền không có mặt mà chỉ lồng một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản. Trên tay trái của Thái Lãnh Hàn cũng có đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng giống hệt như thế ở ngón tay áp út. Đó vốn là nhẫn cưới của bọn họ. Thái Lãnh Hàn nghẹn một lúc lâu rồi mới khe khẽ thở dài. Thì ra Triệu Uyển Nhu không hề muốn đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út. Có lẽ cô không muốn người khác biết rằng cô đã kết hôn. Hoặc có thể chỉ là cô không muốn người khác nhận ra cô đeo cùng một cặp nhẫn cưới với hắn.

Trong lòng nặng nề, Thái Lãnh Hàn đặt tấm chăn xuống giường rồi chống tay đứng dậy. Hắn phải rời khỏi căn phòng này thôi, nếu không, để cho Triệu Uyển Nhu biết được rằng hắn đã thừa lúc cô ngủ say mà “đột nhập” vào phòng ngủ của cô như thế này thì cô sẽ càng ghét hắn nhiều thêm và càng bất mãn với cuộc hôn nhân này hơn nữa.

Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân. Hắn vừa mới kết thúc một buổi đàm phán khá căng thẳng với đối tác, lại phải đáp một chuyến bay dài về nước. Trong suốt chặng đường ấy, tâm trí của hắn vô cùng lo lắng bất an nên không có tâm trạng ăn uống gì cả. Cộng thêm với việc vừa từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào bên trong căn nhà ấm áp khiến thân nhiệt của Thái Lãnh Hàn thay đổi. Vừa rồi hắn lại còn cử động mạnh đột ngột nữa. Thế nên, Thái Lãnh Hàn vừa đứng dậy thì ngay lập tức thấy đất trời chao đảo. Hắn choáng váng ngã quỵ xuống.

Tiếng động vang lên khiến Triệu Uyển Nhu đang ngủ bị giật mình thức dậy. Cô nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đang nửa nằm nửa ngồi ở dưới sàn nhà, bên cạnh giường thì sửng sốt ngẩn ra. Cô đang nằm mơ đúng không? Bởi vì ban nãy trước khi ngủ thiếp đi, cô đã mong rằng lúc mở mắt ra sẽ nhìn thấy được Thái Lãnh Hàn nên giấc mơ này mới chân thật đến thế, đúng không? Bằng không thì, tại sao bây giờ cô lại đang nằm trên giường, trong phòng ngủ? Triệu Uyển Nhu còn nhớ rõ ràng ban nãy cô đang ôm Ha Ha ngồi trên ghế sô – pha ở phòng khách cơ mà?

Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang hoang mang và Thái Lãnh Hàn còn đang choáng váng thì tiếng động mà Thái Lãnh Hàn ngã xuống cũng đã đánh động đến Ha Ha đang tủi thân ở bên dưới. Cậu chàng vội vàng đứng chồm dậy, ngước nhìn lên lầu một lúc rồi dứt khoát phóng vọt lên các bậc thang.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 105: Sao Có Thể Không Lo Lắng?



Lúc Ha Ha xông tới được cánh cửa phòng thì Thái Lãnh Hàn vẫn còn choáng, chưa thể gượng dậy nổi. Nhìn thấy “cha đẹp trai” đang “hạ thổ” trước tầm mắt của mình, Ha Ha hoảng lên, sủa vang một tràng. Tiếng sủa của Ha Ha giúp Triệu Uyển Nhu tỉnh táo lại. Cô véo nhẹ cánh tay của một một cái, không hề cảm thấy đau. Đây không phải là giấc mơ. Triệu Uyển Nhu khẽ khàng gọi:

- Thái Lãnh Hàn? Là anh thật à?

Thái Lãnh Hàn cố gắng “ừ” một tiếng đáp lời. Triệu Uyển Nhu vui mừng xốc tấm chăn ra khỏi người, vội vã bước tới, miệng tiếp tục hỏi:

- Anh về từ bao giờ?

- Tôi… vừa mới về…

Lúc này Triệu Uyển Nhu đã nhìn thấy tư thế kỳ lạ của Thái Lãnh Hàn, và cả giọng nói yếu ớt như không có hơi sức của hắn. Trái tim nhỏ bé của Triệu Uyển Nhu thót lên một cái. Cô vội vã túm lấy Thái Lãnh Hàn, đỡ hắn dựa vào thành giường, miệng liên tục hỏi dồn dập:

- Anh bị làm sao thế? Anh có bị đau ở đâu không? Anh ngã xuống như thế, có va đập trúng chỗ nào không? Anh có nghe tôi nói gì không? Anh có nhận ra tôi là ai không?

Thái Lãnh Hàn dở khóc dở cười trước “đài phát thanh” mang tên Triệu Uyển Nhu. Nhưng hắn không còn sức để cười, chỉ nhẹ nhàng trả lời cho cô bớt lo lắng:

- Tôi không sao đâu. Chỉ là… hơi chóng mặt một chút. Tôi ngồi nghỉ một lát sẽ khỏi, em không cần lo lắng…

Triệu Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi, giận đến không nói nổi thành lời. Thái Lãnh Hàn nói ra mấy chữ “không sao đâu” nhẹ nhàng như thế là bởi vì hắn không hề nhìn thấy gương mặt của chính mình đang tái mét cứ như không còn giọt m.á.u nào ấy. Hắn lại còn dám bảo cô “không cần lo lắng” nữa cơ đấy. Triệu Uyển Nhu có thể không lo lắng hay sao? Cô hít sâu mấy hơi, nén cơn giận xuống rồi hỏi tiếp:

- Tại sao anh lại chóng mặt? Có phải vì đói bụng không? Anh đã ăn uống gì chưa?

Thái Lãnh Hàn bị Triệu Uyển Nhu hỏi trúng ngay vấn đề, câm nín không dám trả lời. Trước kia cũng từng có lần hắn phải nhịn đói mấy ngày nên choáng váng ngất xỉu, thế nhưng khi ấy, bố của hắn lại tin lời vợ kế của ông ta, cho rằng Thái Lãnh Hàn cố ý không ăn uống để vừa lấy lòng thương hại của ông ta, vừa gieo tiếng xấu cho ông ta. Lần này Thái Lãnh Hàn lại đúng là được ăn mà không chịu ăn, thế nên hắn càng sợ nói ra. Ngộ nhỡ Triệu Uyển Nhu cũng mắng hắn là kẻ xảo trá, dùng sức khỏe của bản thân để cầu xin lòng thương hại của cô thì hắn phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu của lúc này đã không còn là Triệu Uyển Nhu luôn tồn tại ác cảm với Thái Lãnh Hàn trong kiếp trước. Không chỉ vậy, mặc dù đã không còn khả năng “nghe được tiếng lòng” của Thái Lãnh Hàn nữa, nhưng Triệu Uyển Nhu đã hiểu khá rõ về hắn, cũng như đã hiểu rất rõ về tình cảm của mình. Vậy nên, Thái Lãnh Hàn càng ngậm chặt miệng làm một con đà điểu vùi đầu vào cát thì Triệu Uyển Nhu càng chắc chắn là cô đã đoán đúng rồi. Ngọn lửa giận bùng lên, Triệu Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sao anh không biết quan tâm đến bản thân một chút nào hết vậy? Ngồi yên đó đi, tôi đi lấy cháo cho anh ăn!

Thái Lãnh Hàn nghe ngữ điệu nghiêm nghị của Triệu Uyển Nhu thì giật mình. Cô đang tức giận rồi sao? Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Triệu Uyển Nhu nói rằng cô muốn đi lấy cháo cho hắn ăn. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn có cùng cảm giác với Triệu Uyển Nhu khi vừa thức dậy ban nãy. Đây là một giấc mơ, đúng không? Giấc mơ này thật đẹp!

Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu vội vã chạy xuống phòng bếp thì ở phòng ngủ, Ha Ha lại một lần nữa giúp chủ nhân của mình nhận rõ thực tế trước mắt không phải là một giấc mơ. Cậu chàng nhào tới, thè lưỡi l.i.ế.m lia lịa lên mặt của Thái Lãnh Hàn như muốn lay tỉnh hắn dậy. Và Thái Lãnh Hàn cũng tỉnh táo hơn một chút thật. Hắn nhận ra sự lo lắng của Ha Ha, bèn nhẹ giọng trấn an:

- Ha Ha, đừng sợ! Cha không sao. Cha chỉ đang muốn… nghỉ ngơi một chút thôi.

Dĩ nhiên là Ha Ha nghe không hiểu là Thái Lãnh Hàn vừa nói nội dung gì. Cho dù có nghe hiểu thì cậu chàng cũng không thể nào tin nổi. Giác quan của loài chó vốn rất nhạy cảm. Ha Ha không chỉ nhìn thấy sắc mặt tái mét của cậu chủ mà còn nghe ra được giọng nói của cậu chủ yếu ớt hơn hẳn so với bình thường. Thế là cậu chàng vẫn hăng say thè lưỡi l.i.ế.m khắp mặt Thái Lãnh Hàn.

Lúc Triệu Uyển Nhu bưng bát cháo lên thì mặt mũi của Thái Lãnh Hàn đã bị Ha Ha “vệ sinh” vô cùng sạch sẽ. Cậu chàng vẫn chưa có ý định dừng lại. Thái Lãnh Hàn cũng hết cách với “con trai” nhà mình. Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng bất lực của Thái Lãnh Hàn mà bật cười. Cô đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, nhẹ giọng bảo với Ha Ha:

- Ha Ha, ra ngoài chơi đi, để bố nghỉ ngơi.

Ha Ha ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu một cái rồi lại thè lưỡi ra, l.i.ế.m vào mặt Thái Lãnh Hàn. Cậu chàng vốn không quen lắm với chữ “bố”.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 106: Đút Cháo



Thái Lãnh Hàn đang vật vờ bên cạnh đó, cảm thấy được cường độ thè lưỡi của Ha Ha không hề giảm bớt, cũng vội vàng đính chính:

- Đừng nói thế, tôi không phải là bố của Ha Ha!

Lúc này Triệu Uyển Nhu đâu còn tạm trí đâu mà phân biệt Thái Lãnh Hàn là “bố” hay “không phải là bố” của Ha Ha nữa. Cô xua xua tay, miệng xùy xùy vài tiếng, xua Ha Ha ra khỏi cửa. Để tránh cho Ha Ha lại đột ngột xông vào phòng nữa, Triệu Uyển Nhu đóng cửa lại luôn. Ha Ha bị “xua đuổi phũ phàng”, tủi thân nằm ngoài cửa rên ư ử. Thái Lãnh Hàn nghe mà lòng dạ mềm nhũn, cố gắng nhỏm dậy, năn nỉ:

- Em… cho phép Ha Ha vào phòng được không?

- Không được!

Triệu Uyển Nhu nói chắc nịch như c.h.é.m đinh chặt sắt. Thái Lãnh Hàn không còn cách nào khác đành âm thầm xin lỗi Ha Ha trong lòng. Thân làm “con trai”, có lẽ Ha Ha không thể nào ngờ rằng “cha đẹp trai” của cậu chàng chỉ có thể tranh đấu vì “con” được mỗi một câu như thế. Thật ra thì lúc này Thái Lãnh Hàn không còn một chút hơi sức nào, nói được một câu như thế đã là sự cố gắng rất lớn của hắn rồi. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn mang khăn mềm đi nhúng nước, lau sạch mặt mũi cho Thái Lãnh Hàn rồi mới cầm bát cháo và múc từng thìa đưa lên đến tận miệng của hắn. Thái Lãnh Hàn đờ đẫn nhìn muỗng cháo đang dừng ở ngay trước môi của mình mà đầu óc đặc quánh. Đây là đâu? Tôi là ai? Cái muỗng này là cái gì vậy?

Nét mặt như đang nghi ngờ nhân sinh sâu sắc của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười. Sau đó cô lại xót xa. Chỉ được đút có một muỗng cháo thôi mà tảng băng ngốc nhà cô đã ngớ hết cả ra như thế này rồi. Trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn đã sống thiếu thốn tình cảm đến mức độ nào vậy? Trong lòng Triệu Uyển Nhu ê ẩm, ngoài miệng cô lại ngọt nhạt vừa dụ vừa dỗ:

- Anh mau ăn đi. Ăn một chút thôi cũng được. Anh ăn rồi thì mới có sức chăm sóc cho tôi chứ? Không phải anh quay về sớm như thế này là vì biết tôi bị bệnh, muốn về nhà để chăm sóc tôi hay sao?

Không sai, Triệu Uyển Nhu đã đoán ra được lý do Thái Lãnh Hàn quay về nhà trong đêm chính là vì cô. Không chỉ vì ánh mắt đầy ẩn ý của thím Hai mỗi khi len lén nhìn cô lúc ban chiều, mà còn vì ánh mắt đã bán đứng tâm sự của Thái Lãnh Hàn khi cô vừa nhìn thấy hắn vào khi nãy. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu cũng biết, cho dù cô có đoán sai đi nữa, thì việc cô gián tiếp để lộ rằng bản thân cô đang bị bệnh cũng sẽ khiến Thái Lãnh Hàn có động lực gượng dậy.

Quả nhiên, Triệu Uyển Nhu vừa dứt lời thì Thái Lãnh Hàn đã ngoan ngoãn ngậm lấy muỗng cháo và nuốt số cháo xuống bụng. Ngọt quá. Thơm quá. Ấm quá. Thái Lãnh Hàn như được phục hồi sinh lực, liên tiếp há mồm, ngoan ngoãn cho Triệu Uyển Nhu đút cháo.

Chẳng mấy chốc bát cháo đã hết sạch. Thái Lãnh Hàn cũng đã tỉnh táo hơn. Hắn nhìn Triệu Uyển Nhu bằng cặp mắt sáng lấp lánh như có những vì sao đang nhảy múa khiến cô gượng ngùng. Tầm mắt của Triệu Uyển Nhu chạm vào những giọt mồ hôi đang rịn ra trên vầng trán rộng của Thái Lãnh Hàn, cái cớ đánh lạc hướng chú ý của cô ngay lập tức xuất hiện. Triệu Uyển Nhu hắng giọng:

- E hèm… anh đã khỏe hơn chưa?

Thái Lãnh Hàn gật đầu, cặp mắt vẫn nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm không rời. Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng đề nghị:

- Vậy… anh đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi chúng ta sẽ… nghỉ ngơi. Có được không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu, cụp mắt xuống khiến Triệu Uyển Nhu nhất thời không đoán được tâm trạng của hắn. Cô đặt cái bát rỗng lên bàn rồi khom xuống, đỡ Thái Lãnh Hàn đứng dậy. Khi chạm vào phần lưng của Thái Lãnh Hàn, với sự chú ý đặc biệt, Triệu Uyển Nhu nhận ra cơ thể của hắn thoáng cứng lại. Là bởi vì bị chạm vào vết thương sao? Triệu Uyển Nhu cau mày. Hôm trước cô bị đập trúng có một gậy thôi mà đến hôm nay vẫn còn ê ẩm, Thái Lãnh Hàn chắc chắn còn bị nhiều vết thương hơn cô. Hắn sẽ rất đau, đúng không…

Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang âm thầm phỏng đoán vết thương và sự đau đớn của Thái Lãnh Hàn thì ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn cũng nhìn thấy đôi chân mày đang cau chặt lại của cô. Gần như là phản xạ, Thái Lãnh Hàn cho rằng Triệu Uyển Nhu cảm thấy khó chịu khi phải chạm vào hắn. Thế là Thái Lãnh Hàn cố gắng trụ vững thân thể đang chao đảo, trầm giọng nói:

- Tôi có thể tự đi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa an tâm lắm:

- Anh có thể tự đi được không đấy? Không cần tôi giúp thật à?

Dĩ nhiên là Thái Lãnh Hàn không dám trả lời rằng hắn không cần Triệu Uyển Nhu giúp. Thật ra trong lòng hắn mong mỏi được cô chạm vào hơn ai hết. Nhưng Thái Lãnh Hàn không muốn Triệu Uyển Nhu cảm thấy không vui vì hắn; hắn càng không muốn cô phải mệt nhọc vì hắn. Thế nên Thái Lãnh Hàn nghĩ ra cách để Triệu Uyển Nhu có thể “giúp” hắn một cách nhẹ nhàng hơn và bớt khó chịu hơn:

- Em giúp tôi sang phòng sách lấy một bộ đồ ở nhà là được.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 107: Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!



Triệu Uyển Nhu nhìn thấy nét mặt lạnh ngắt cứng đơ của Thái Lãnh Hàn thì hiểu ngay rằng tảng băng ngốc nhà mình lại đang cố gắng che giấu cảm xúc. Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn đoán rằng Thái Lãnh Hàn đang gắng gượng nén đau đớn không muốn để lộ ra cho cô biết. Thế nên Triệu Uyển Nhu không đôi co gì thêm nữa, vội vàng quay lưng đi sang phòng sách để lấy quần áo cho Thái Lãnh Hàn, cũng là để cho hắn có thể thả lỏng hơn cả về thân thể lẫn tinh thần.

Thế nhưng một lần nữa Thái Lãnh Hàn lại nhìn bóng lưng quay đi vội vàng của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng chìm xuống tận đáy biển. Hắn gắng gượng chống đỡ bước chân lảo đảo đi vào phòng tắm, xả nước lạnh xuống cho tỉnh táo lại. Thế nhưng trong đầu của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hiện lên dáng vẻ rời đi của Triệu Uyển Nhu. Nếu không phải vì trong phòng sách không có nơi để tắm thì có lẽ Thái Lãnh Hàn đã không chọn ở lại nơi này. Hắn vừa chà xát bản thân vừa âm thầm suy nghĩ xem mình có nên xây thêm một phòng tắm ở đâu đó trong nhà này hay không.

Lúc Triệu Uyển Nhu mang quần áo đến gõ cửa phòng tắm trong phòng ngủ của cô thì Thái Lãnh Hàn cũng đã chọn được vị trí để xây phòng tắm mới rồi. Tiếng nước đã ngừng chảy. Triệu Uyển Nhu khẽ khàng gọi:

- Thái Lãnh Hàn, anh đã tắm xong chưa?

Thái Lãnh Hàn khịt mũi vài cái rồi nghèn nghẹt trả lời:

- Em cứ để quần áo ngoài cửa rồi đi nghỉ ngơi đi. Tôi tự lo được.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, ừ một tiếng rồi quay trở về chiếc giường quen thuộc của mình. Nhưng cô không nghỉ ngơi mà mở ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy chai thuốc thoa mà mình vẫn đang dùng cầm sẵn trên tay rồi ngồi đợi. Lúc Thái Lãnh Hàn bước ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy Triệu Uyển Nhu ngồi trên giường nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng căng thẳng. Triệu Uyển Nhu nhìn hắn như thế là có ý gì? Lẽ nào cô không biết rằng ánh nhìn đó của cô rất dễ khiến đàn ông hóa sói dữ hay sao? Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói những câu khiến Thái Lãnh Hàn c.h.ế.t sững:

- Anh mau đến đây, ngồi xuống, cởi áo ra!

Hả? Gì vậy? Thái Lãnh Hàn có cảm giác hai tai của hắn đã hỏng rồi và não của hắn không đủ để dùng nữa. Hắn vừa nghe cái gì vậy? Hắn đang hiểu sang hướng nào vậy? Thái Lãnh Hàn len lén véo vào đùi một cái. Ối mẹ ơi, đau quá! Vậy là không phải đang mơ? Nhưng Triệu Uyển Nhu vừa mới nói gì vậy?

Biểu hiện hoảng loạn của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười. Tảng băng ngốc này lại đang suy diễn linh tinh điều gì nữa vậy? Cô nghiêm nghị giải thích:

- Anh đừng có nghĩ lung tung! Tôi chỉ muốn xem thử vết thương trên lưng của anh rồi bôi thuốc cho anh thôi!

Thái Lãnh Hàn tỉnh mộng ngay lập tức. Hắn vội vã lắc đầu. Mấy hôm nay hắn đâu có chú ý gì đến vết thương trên lưng của mình đâu, nhưng Thái Lãnh Hàn biết rõ những thứ ấy chắc chắn không hề dễ nhìn một chút nào. Ngộ nhỡ sau khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy rồi sẽ bị hoảng sợ thì phải làm sao?

Thế nhưng, mặc kệ những cái lắc đầu như đang chơi trống bỏi của Thái Lãnh Hàn, cặp mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu vẫn nhìn vào hắn chằm chằm khiến động tác của Thái Lãnh Hàn dần chậm lại. Không còn cách nào khác, lực “sát thương” của ánh nhìn ấy đối với Thái Lãnh Hàn là quá lớn và không thể bỏ qua. Thế là gã cún to nào đó cụp đuôi xụ mặt bước chậm rãi từng bước đến bên cạnh giường.

Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, đưa tay vỗ vỗ lên mặt nệm, ra hiệu cho “cún to” ngồi xuống. Và Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống thật. Nhưng hắn vẫn chưa dám vén áo lên. Triệu Uyển Nhu lại đưa tay ra, túm lấy vạt áo của Thái Lãnh Hàn, muốn giở lên. Nhưng gã cún to của cô lại nổi cơn bướng bỉnh. Gã thấp giọng nói:

- Em đừng xem! Chả có gì đáng xem đâu. Tôi… tôi sẽ tự bôi thuốc…

Triệu Uyển Nhu bĩu môi. Cô tin Thái Lãnh Hàn sẽ tự bôi thuốc mới là lạ đấy. Nhưng sức lực của Thái Lãnh Hàn đang níu giữ chiếc áo quá lớn, Triệu Uyển Nhu lại không nỡ mạnh tay, sợ làm động đến vết thương của hắn. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu lại bắt đầu vừa dụ vừa dỗ:

- Vết thương ở sau lưng, rất khó tự bôi thuốc. Anh để tôi bôi thuốc cho anh đi, sau đó… tôi nhờ anh bôi thuốc giúp tôi, có được không?

Thái Lãnh Hàn lại ngẩn người. Hắn không chỉ sẽ được Triệu Uyển Nhu bôi thuốc, mà hắn còn sẽ được bôi thuốc cho Triệu Uyển Nhu? Dụ hoặc này quá lớn rồi. Thái Lãnh Hàn vận dụng định lực gần nửa đời người của mình mới có thể giữ được cái đầu cứng ngắc đến tận năm giây. Hết giây thứ năm là Thái Lãnh Hàn gục đầu chịu thua mà len lén buông tay ra, để Triệu Uyển Nhu vén áo của hắn lên.

Chiếc áo vừa được vén lên, Triệu Uyển Nhu đã hít vào một hơi vì bàng hoàng. Trên tấm lưng rộng của Thái Lãnh Hàn là vô số những vết bầm xanh tím nằm vắt ngang vắt dọc. Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng vừa lãnh lẽo lại vừa hừng hực lửa tức giận.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 108: Thoa Thuốc Cho Nhau



Triệu Uyển Nhu run run đưa tay sờ vào vết thương trên lưng của Thái Lãnh Hàn. Những ngón tay của cô mang theo hơi ấm, chạm vào da thịt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn khiến hắn bỗng rùng mình. Triệu Uyển Nhu nín thở mất mấy giây mới có thể hỏi khẽ:

- Tôi… làm anh đau sao?

- Không có.

Thái Lãnh Hàn khàn giọng trả lời. Hắn chỉ là không quen được người khác v**t v* nhẹ nhàng như thế. Không chỉ vậy “người khác” đó lại còn là Triệu Uyển Nhu nữa. Thế nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không tin lời phủ định của Thái Lãnh Hàn. Sao lại có thể không đau được cơ chứ? Những vết bầm này… cô chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất đau rồi. Triệu Uyển Nhu cầm lấy tuýp thuốc mỡ, nhỏ giọng nói:

- Bây giờ tôi sẽ thoa thuốc cho anh. Nếu có bị đau thì phải nói ngay cho tôi biết đấy nhé.

Thái Lãnh Hàn gật đầu, nghiến răng căng chặt cơ thể để cảm nhận những ngón tay thon thon của Triệu Uyển Nhu xoa nhẹ từng chút trên lưng của hắn. Mát quá. Dịu dàng quá. Thái Lãnh Hàn từ từ thả lỏng cơ thể, hơi thở cũng sâu hơn. Triệu Uyển Nhu xoa tới xoa lui, thoa ngang thoa dọc một lúc thì ngừng lại. Thái Lãnh Hàn thoáng nghe tiếng cô khịt mũi thì hốt hoảng quay đầu lại. Quả nhiên hắn nhìn thấy đôi mắt của Triệu Uyển Nhu đỏ hoe. Thái Lãnh Hàn luống cuống, tay chân lóng ngóng không biết phải làm thế nào, miệng lắp ba lắp bắp nói không thành câu:

- Em… em sao vậy? Sao em lại khóc? Tôi… tôi xin lỗi. Em đừng khóc, đừng khóc… Xin lỗi…

Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào:

- Tại sao anh lại xin lỗi tôi?

Thái Lãnh Hàn im lặng. Hắn không biết phải trả lời như thế nào. Khi thấy Triệu Uyển Nhu rưng rưng nước mắt, đầu óc của hắn bấn loạn hết cả lên, lời xin lỗi buột ra khỏi miệng như phản xạ. Dù sao đi nữa thì hiện tại Triệu Uyển Nhu đang ở bên cạnh hắn, nếu cô khóc, thì chắc chắn đó là lỗi của hắn. Xét cho đến cùng thì chỉ cần nghĩ rằng vì mình đã không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho Triệu Uyển Nhu, khiến cô đau buồn, tủi thân thì Thái Lãnh Hàn đã cảm thấy bản thân hắn vô cùng có lỗi rồi. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn không dám nói những lý do này ra cho Triệu Uyển Nhu nghe. Bởi vì chính hắn cũng cảm thấy lý do này khó ai có thể tin được. Nếu nói ra, ngộ nhỡ Triệu Uyển Nhu không tin hoặc tỏ thái độ xem thường thì không tốt. Thái Lãnh Hàn thà rằng ngậm chặt miệng còn hơn.

Triệu Uyển Nhu chờ một lúc mà vẫn không nghe Thái Lãnh Hàn trả lời. Cô xụ mặt, khịt mũi, cố nén nước mắt đang rưng rưng xuống, không để chúng rơi ra. Cô chỉ mủi lòng một chút thôi, không yếu đuối đến mức rơi nước mắt trước mặt người khác và dùng nước mắt khiến người khác khó xử như thế. Triệu Uyển Nhu phụng phịu nằm xuống khiến lòng dạ của Thái Lãnh Hàn tan chảy như nước đá gặp nắng hè. Hắn nhìn chằm chằm tuýp thuốc mỡ còn đang ở trong tay của Triệu Uyển Nhu hồi lâu rồi thu hết can đảm, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Ban nãy em có hứa sẽ cho tôi… thoa thuốc cho em. Bây giờ có… có còn tính không?

Triệu Uyển Nhu chớp mắt. Lời nói của cô ban nãy vốn chỉ là để dỗ dành tảng băng ngốc mà thôi, không ngờ hắn vẫn còn nhớ và lại còn muốn thực hiện như vậy. Triệu Uyển Nhu không nỡ từ chối, không dám nuốt lời, không muốn Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị tổn thương. Nhưng để cô phải mở miệng bảo Thái Lãnh Hàn thoa thuốc cho cô thì Triệu Uyển Nhu cũng không giấu được ngượng ngùng. Cô nhét tuýp thuốc vào tay của Thái Lãnh Hàn, ra vẻ khinh bạc nói:

- Dĩ nhiên rồi! Không lẽ anh muốn tôi thoa thuốc cho anh rồi thôi, anh không thoa thuốc lại cho tôi mà được à? Chúng ta phải bình đẳng, phải sòng phẳng với nhau chứ. Đúng không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu như giã tỏi. Hắn thích cách nói này của Triệu Uyển Nhu, rất thích. Nếu như hắn có thể được bình đẳng và sòng phẳng với Triệu Uyển Nhu, nghĩa là hắn yêu cô bao nhiêu thì cũng sẽ được cô yêu lại bấy nhiêu thì thật là tốt đến không còn gì bằng. Triệu Uyển Nhu vốn chỉ đang muốn tìm cớ cho hành động của mình, lại bị thái độ mừng rỡ như trẻ được quà của Thái Lãnh Hàn làm cho suýt mủi lòng lần nữa. Gã ngốc này,…

Triệu Uyển Nhu không dám nhìn gương mặt đang hớn hở và ánh mắt sáng lấp lánh của Thái Lãnh Hàn nữa. Cô lại nằm xuống, úp sấp trên giường và chủ động vén áo lên, phơi bày tấm lưng trần ra trước Thái Lãnh Hàn. Tấm lưng của Triệu Uyển Nhu thon thả mềm mại và uốn cong một đường uyển chuyển. Làn da của cô trắng nõn càng làm nổi bật lên vẻ đẹp duyên dáng của tấm lưng ấy. Thế nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn không còn một chút tâm trạng nào để thưởng thức vẻ đẹp ấy. Bởi vì tầm mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một vệt bầm tím vắt dọc từ bả vai của Triệu Uyển Nhu xuống đến tận thắt lưng. Đó là dấu vết khi bị cây gậy đập vào hôm trước. Mặc dù đến giờ vết bầm ấy đã phai nhạt khá nhiều, nhưng khi lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn vẫn khiến hắn cảm thấy cả cõi lòng như tan nát.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 109: Ám Chỉ



Triệu Uyển Nhu nằm “phơi mình” đến mức bị gió từ máy điều hòa thổi xuống đến phát lạnh rồi mà vẫn chưa cảm nhận được chút biến động gì trên cơ thể. Cô vừa tò mò vừa lo lắng ngoảnh lại hỏi:

- Sao thế? Vết thương của anh bị đau à? Xin lỗi, tôi không nên bảo anh thoa thuốc cho tôi. Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Thái Lãnh Hàn khàn giọng đáp lời:

- Không phải như vậy. Tôi sẽ thoa thuốc cho em. Tôi chỉ là đang chuẩn bị… à, chuẩn bị lâu một chút thôi. Tôi sẽ làm ngay. Em mau nằm xuống đi.

Triệu Uyển Nhu nửa tin nửa ngờ nằm xuống. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi bắt đầu mở tuýp thuốc mỡ, bôi vào tay và nhẹ nhàng thoa thuốc dọc theo vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu. Làn da mịn màng của Triệu Uyển Nhu bị ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn xoa vào khiến cô nhột nhạt. Tâm tình của cô cũng từ đó mà nhộn nhạo theo. Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu không phải là chưa từng nếm qua trái cấm. Chính Thái Lãnh Hàn đã dắt cô đi vào thế giới h**n ** cũng bắt đầu từ những v**t v* nhẹ nhàng như thế này. Thế nên, khi tấm lưng trần đang được ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn ve vuốt, x** n*n như vậy, cơ thể của Triệu Uyển Nhu không nén được rạo rực. Cô căng chặt cơ thể để kìm lại, không để bản thân bị xúc cảm nhấn chìm mà làm ra những chuyện chưa phù hợp trong hoàn cảnh này.

Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được sự căng cứng của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng trong trí óc đang lạnh ngắt của hắn, suy nghĩ mà Thái Lãnh Hàn đang hướng tới chỉ là: Triệu Uyển Nhu bị đau. Lực đạo của Thái Lãnh Hàn giảm hẳn xuống. Hắn chỉ dám lướt nhẹ ngón tay phớt bên trên da của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn âm thầm quyết định, hắn sẽ phải tìm Vạn Gia Bảo một lần nữa, bắt gã khốn kia trả giá cho vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu một cách thích đáng hơn nữa mới được.

Lúc này, Vạn Gia Bảo đã bị Thái Lãnh Hàn đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng, đang trốn chu trốn nhủi ở nước ngoài như một con chuột cống bỗng hắt hơi một cái vang dội.

Bên trong căn phòng ở biệt thự của Thái Lãnh Hàn cũng vang lên một tiếng hắt hơi khe khẽ. Đó là tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu. Vốn là cô đang bị cảm, lại còn phơi lưng trần ra dưới cơn gió lạnh của máy điều hòa một lúc khá lâu rồi. Thái Lãnh Hàn bị tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu làm cho giật mình. Hắn vội vàng kéo áo của cô xuống và với tay lấy tấm chăn đắp lên cho cô.

Sau đó, Thái Lãnh Hàn bước xuống khỏi giường, nhẹ giọng nói với Triệu Uyển Nhu:

- Em nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không làm phiền em nữa. Nhớ đắp chăn giữ ấm.

Thái Lãnh Hàn nói rồi thì quay lưng đi về phía cửa. Triệu Uyển Nhu quýnh lên, nói vội:

- Tôi không thích đắp chăn!

Thái Lãnh Hàn khựng lại. Hắn ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Ban nãy Triệu Uyển Nhu ngủ mê đã tung chăn ra như thế nào, Thái Lãnh Hàn đã tận mắt chứng kiến. Thế là hắn quay sang tìm chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa, định tăng nhiệt độ lên một chút, tránh cho Triệu Uyển Nhu sẽ bị lạnh. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã đoán được ý đồ của Thái Lãnh Hàn mà lại lên tiếng ngăn cản:

- Tôi cũng không muốn tăng nhiệt độ. Tôi chỉ ngủ được khi nhiệt độ ở mức này. Nóng quá tôi sẽ không ngủ được.

Thái Lãnh Hàn lại khựng lại một lần nữa. Hắn có chút khó xử và khó hiểu, không biết rốt cục thì Triệu Uyển Nhu muốn thế nào. Thế nhưng bản tính của một tảng băng khiến Thái Lãnh Hàn không có thói quen dò hỏi ý muốn và sở thích của người khác. Hắn càng không dám để cho Triệu Uyển Nhu nghĩ rằng hắn đang muốn tọc mạch vào chuyện của cô. Thế nên Thái Lãnh Hàn chỉ đứng im lìm, chờ nghe Triệu Uyển Nhu chủ động nêu ra yêu cầu của cô.

Triệu Uyển Nhu thì ngược lại, cũng đang muốn chờ Thái Lãnh Hàn sẽ chủ động hỏi cô muốn gì để cô có thể nói ra điều mình đang suy nghĩ.

Cả hai im lặng nhìn nhau. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió của máy điều hòa phả xuống lạnh lẽo. Lát sau, Triệu Uyển Nhu lại hắt hơi thêm một cái nữa, phá vỡ sự im lìm nặng nề đó. Thái Lãnh Hàn giật mình vội bước lùi lại. Triệu Uyển Nhu cũng giật mình vội cất tiếng gọi:

- Đứng lại! Anh định đi đâu đấy?

- Tôi… ra ngoài để em nghỉ ngơi.

Triệu Uyển Nhu lầu bầu:

- Vậy nếu lát nữa tôi ngủ quên rồi lại tung chăn ra thì phải làm thế nào?

Thái Lãnh Hàn mím môi một lúc rồi đưa ra hướng giải quyết:

- Thỉnh thoảng tôi sẽ sang đây để kiểm tra chăn cho em.

Triệu Uyển Nhu bĩu môi. Tảng băng ngốc nghếch này, cô đã ám chỉ đến như thế mà hắn vẫn không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả? Ban nãy, lúc sang phòng sách để lấy quần áo cho Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu mới biết được hóa ra bất lâu nay, và cả trong kiếp trước, Thái Lãnh Hàn khi “ngủ” trong phòng sách vốn chỉ có thể gục đầu trên bàn chứ không có một chỗ ngả lưng thật sự. Thế nên lúc này cô mới dựa vào tình hình sức khỏe của mình mà mở lời, ám chỉ để Thái Lãnh Hàn có thể có được chỗ nghỉ ngơi.
 
Back
Top Bottom