Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 245: Khó hiểu



Tuyệt chiêu làm nũng của Triệu Uyển Nhu có thể làm cho một doanh nhân sát phạt trên thương trường như cha của cô còn phải mềm lòng, thậm chí có thể khiến cho những người đang không thích cô còn phải tự nhìn lại bản thân mà áy náy, thì một tảng băng ngốc nghếch đã dành toàn bộ tinh thần và tình cảm cho Triệu Uyển Nhu đến mức không ngại trở thành chó điên như Thái Lãnh Hàn làm sao có thể trụ nổi? Tảng băng tan chảy ngay lập tức. Hắn thấp giọng, dỗ dành bé thỏ nhà mình:

- Không đâu. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi em. Trù khi em không cần anh nữa, nếu không, anh sẽ không bao giờ rời khỏi…

Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì nghẹn giọng. Nếu có một ngày nào đó Triệu Uyển Nhu không cần hắn nữa, Thái Lãnh Hàn cũng không biết bản thân sẽ phải rời khỏi cô như thế nào, và sẽ phải sống như thế nào.

Triệu Uyển Nhu cảm nhận được tinh thần của tảng băng ngốc nhà mình lại bắt đầu sa sút. Thế nên cô đổi giọng làm vui, hớn hở nói:

- Vậy bây giờ chúng ta đến chào bố mẹ nhé?

Bố mẹ? Thái Lãnh Hàn lạnh mặt nhìn một vòng. Nếu bố của hắn và Liễu Hồng Hạnh có mặt ở đây, vậy thì hắn càng phải cẩn thận nhiều hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn ngay sau đó như bị đóng băng cứng ngắc, bởi vì hắn không nhìn thấy cặp vợ chồng giả nhân giả nghĩa nhà họ Vạn mà lại nhìn thấy đôi vợ chồng mẫu mực, nhân ái nhà họ Triệu. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn bỗng như có tia chớp lóe qua. Thì ra, ban nãy Triệu Uyển Nhu vội vã tiến về phía đó như thế không phải vì cô muốn rời khỏi hắn mà bởi vì cô nhìn thấy bố mẹ của mình sao? Và lúc nãy, Triệu Uyển Nhu còn muốn đưa hắn tới chào bố mẹ của cô? Không, không phải, ban nãy Triệu Uyển Nhu bảo hắn đến “chào bố mẹ”, không phân ra là bố mẹ của cô hay của hắn. Cảm giác được trở thành người một nhà của Triệu Uyển Nhu đến quá đột ngột và quá mãnh liệt khiến Thái Lãnh Hàn có chút cứng đờ hỏi lại:

- Như vậy có tiện không?

- Sao lại không tiện?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên. Thái Lãnh Hàn tỉnh táo lại khá nhanh. Hắn trầm giọng nói nhỏ:

- Anh đến đó có lẽ sẽ… không tốt lắm.

Triệu Uyển Nhu xụ mặt:

- Có tốt hay không, không phải chỉ do một mình anh nói. Tóm lại là: anh có muốn đi cùng em đến chào bố mẹ hay không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu. Sao hắn lại không muốn được cơ chứ? Từ khi còn bé, Thái Lãnh Hàn vẫn luôn khao khát có được mái ấm gia đình, có được tình thương của bố mẹ. Nhưng mẹ của hắn mất sớm trong một tai nạn thảm khốc khiến Thái Lãnh Hàn vẫn luôn phải đau lòng khi nhớ lại, cón bố của hắn thì,… thôi, đừng kể đến làm gì. Thế nên, trước tình cảm ấm áp và thân thiết của nhà họ Triệu, trong lòng Thái Lãnh Hàn vẫn luôn ngưỡng mộ và ước ao. Tuy nhiên, hắn chỉ dám đứng xa xa mà thèm, không dám đến gần, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình mà hắn yêu quý. Dù sau thì… Thái Lãnh Hàn thở dài, hắn vẫn luôn biết rõ bản thân có vấn đề rất lớn. Từ danh tiếng cho đến tính cách và cả phẩm chất của hắn đều không mang đến bất cứ thứ gì tốt đẹp cho mọi người xung quanh.

Tiếng thở dài của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng khó chịu. Cô không thích tảng băng ngốc nhà mình cứ hay nghĩ linh tinh và u uất nhu thế này. Nhưng bệnh tâm lý mà, muốn chữa cũng đâu tể gấp gáp được. Triệu Uyển Nhu chuyển bàn tay từ khủy tay của Thái Lãnh Hàn xuống nắm lấy bàn tay của hắn, siết nhẹ. Giọng của cô dịu dàng:

- Anh biết không, ban đầu bố mẹ không định đến tham dự buổi tiệc này đâu. Bố mẹ bảo, nhà họ Triệu chỉ cần có em đại diện là được rồi. Thế nhưng, khi nghe em bảo là anh cũng sẽ đến dự tiệc cùng em thì bố mẹ lại đến đây này. Anh nhìn xem, bố mẹ còn mặc trang phục rất trang trọng nữa. Anh có hiểu không vậy?

Thái Lãnh Hàn vẫn không hiểu cho lắm. Với tính cách lạnh ngắt và tối tăm quen thuộc, Thái Lãnh Hàn cho rằng bố mẹ vợ đến là để giám sát hắn, xem thử xem hắn có dám làm gì đó khiến Triệu Uyển Nhu bị tổn thương hay không. Mặt của Thái Lãnh Hàn thoáng tái mét. Vậy mà ban nãy, hắn suýt chút còn bỏ đi, khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy tủi thân. Liệu bố mẹ vợ có tức giận và căm ghét hắn nhiều hơn không vậy?

Triệu Uyển Nhu gián tiếp tiết lộ tấm lòng của bố mẹ đến như thế rồi mà vẫn không thấy nét mặt của Thái Lãnh Hàn tươi lên một chút nào. Thậm chí cô còn có cảm giác hắn cố gắng che giấu sự sợ hãi. Sao vậy nhỉ? Triệu Uyển Nhu mím môi ngẫm nghĩ. Cô không hiểu vì sao, rõ ràng bố mẹ của cô hiền lành như thế, cho dù họ không thích Thái Lãnh Hàn thì cũng đâu đáng sợ đến mức khiến Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi sợ hãi như vậy?

Bộ dáng im lặng của Triệu Uyển Nhu lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn lại trở thành dáng vẻ cô không vui khi hắn không chịu nhanh chóng đến chào bố mẹ của cô.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 246: Con rể của ông hình như cũng có chút… đáng yêu



Thái Lãnh Hàn vừa áy náy vừa lo lắng vừa chột dạ, mặt càng thêm lạnh, trong lòng cũng lạnh ngắt luôn rồi. Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang vô cùng căng thẳng mà vừa thương vừa bực. Cô không thèm dùng lời nói nữa mà trực tiếp hành động, nắm lấy tay của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn cùng đi với mình.

Những hành động của Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn lọt vào trong mắt của hai vợ chồng ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên đứng cách đó không xa thì lại trở thành một cảnh tượng đầy cảm xúc. Họ nhìn thấy Thái Lãnh Hàn vô cùng phong độ giúp Triệu Uyển Nhu cởi áo khoác ngay khi vừa bước vào hội trường. Họ lại thấy Thái Lãnh Hàn đứng ngơ ngác, dáng vẻ bơ vơ lạc lỏng khi Triệu Uyển Nhu nhấc chân đi trước. Rồi họ lại chứng kiến vị Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Thắng Lợi ỉu xìu như bánh đa nhúng nước khi Triệu Uyển Nhu, con gái cưng của họ, nói gì đó. Tiếp đến, họ còn trông thấy con rể đáng ghét của mình lùi chân lại, muốn bỏ đi.

Khi Thái Lãnh Hàn vừa lùi lại một bước thì ông Triệu Chí Hải đã muốn xắn tay áo lên, xông tới dạy cho Thái Lãnh Hàn một bài học rồi. Nhưng ngay sau đó, ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên lại thấy Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng nói gì đó, rồi Thái Lãnh Hàn dừng lại và cũng thấp giọng nói gì đó như dỗ dành cô vợ nhỏ. Bất giác, lòng dạ của hai vợ chồng ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên cũng mềm đi và cảm thấy ngọt ngào.

Kế đến, hai vợ chồng nhà họ Triệu lại chuyển sang căng thẳng khi ánh mắt lạnh lùng có mang theo “sát khí” của Thái Lãnh Hàn lia một vòng quanh hội trường và chạm phải ánh nhìn của họ. Sau giây phút giật mình, ông Triệu Chí Hải vừa mới ưỡn lưng lên, trừng đôi mắt, định “chiến đấu” với con rể thì Thái Lãnh Hàn đã cụp mắt xuống, trốn tránh ánh nhìn của ông. Ngay sau đó, ông Triệu Chí Hải còn ngỡ ngàng cảm thấy rằng, Thái Lãnh Hàn có chút gì đó giống như… tủi thân? Hắn… hắn có gì mà tủi thân chứ?

Ông Triệu Chí Hải quay sang nhìn vợ. Dường như bà Lâm Thanh Liên cũng có cảm nhận giống như vậy. Nên bà khẽ khàng phỏng đoán:

- Ông nó này, hình như hôm nay bố mẹ của Thái Lãnh Hàn không đến. Có phải vì vậy mà thằng bé không vui không? Tôi cảm thấy hình như nó đang… tủi thân thì phải?

Ông Triệu Chí Hải chớp mắt. Nếu chỉ là một mình ông cảm thấy như thế thì còn có thể nhầm lẫn. Nhưng nếu ngay cả vợ của ông cũng nhận thấy như vậy thì… chắc chắn là chính xác rồi. Nhưng ông Triệu Chí Hải vẫn không muốn chấp nhận, ông càng không thể chấp nhận khi vợ ông dùng ánh mắt thương cảm nhìn một gã đàn ông khác, cho dù có là con rể thì ông cũng không vui. Thế nên, ông Triệu Chí Hải lầm bầm:

- Hừ, đàn ông mà yếu đuối như thế thì đúng là vô dụng! Bà xem, Uyển Nhu nhà mình hôm trước cũng chuẩn bị tinh thần đi dự tiệc này một mình mà con bé có tủi thân gì đâu?

Bà Lâm Thanh Liên liếc chồng một cái:

- Ông so sánh thế mà cũng so. Uyển Nhu dù có đến đây một mình thì con bé cũng có bạn bè, có người quen. Còn Thái Lãnh Hàn dường như không quen biết và thân thiết với ai ở đây cả. Hơn nữa,…

Bà Lâm Thanh Liên bỏ dở câu nói, nhưng ông Triệu Chí Hải đã hiểu. Thái Lãnh Hàn không chỉ bơ vơ, lạc lõng ở nơi này, mà hắn còn phải chịu không ít điều tiếng, thị phi từ những người ở đây. Ban nãy, hai ông bà cũng đã nghe khá nhiều những lời bàn luận không hay về Thái Lãnh Hàn ở khắp mọi nơi: trên hành làng, trong góc Hội trường, thậm chí, ngay cả trong nhà vệ sinh.

Bỗng nhiên, ông Triệu Chí Hải nhận ra, trong hội trường này, chỉ có gia đình của ông mới có thể xem như là người thân của Thái Lãnh Hàn. Nếu như ngay cả gia đình của ông cũng bỏ mặc hắn thì Thái Lãnh Hàn đúng là có đủ lý do để tủi thân rồi. Hơn nữa, ông Triệu Chí Hải chợt có sự đồng cảm và thấu hiểu với hành động muốn rời đi của Thái Lãnh Hàn ban nãy. Đổi lại là ông, có lẽ ông cũng sẽ không muốn nán lại để nhận lấy những thị phi ác ý và còn khiến vợ mình cũng phải bị liên lụy theo. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn vốn đang muốn bỏ đi, lại vì vài câu nói của Triệu Uyển Nhu mà ở lại. Không chỉ vậy, lúc này đây, hai vợ chồng nhà họ Triệu còn tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi lại đang ngoan ngoãn như một chú cún con được Triệu Uyển Nhu dắt đi về phía họ. Bất giác, ông Triệu Chí Hải cảm thấy, con rể của ông hình như cũng có chút… đáng yêu.

Trong lúc ông Triệu Chí Hải còn đang hoảng hốt vì sự thay đổi thiện cảm của bản thân dành cho Thái Lãnh Hàn thì Triệu Uyển Nhu đã dắt tay tảng băng ngốc nghếch nhà cô đến trước mặt bố mẹ. Bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu vẫn nắm chặt bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi tươi thắm của Triệu Uyển Nhu nhoẻn lên thành một nụ cười ngọt ngào:

- Bố, mẹ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 247: Ai lo lắng cho ai?



Triệu Uyển Nhu gọi bố mẹ xong thì đưa tay sang ôm lấy lưng của bà Lâm Thanh Liên, dựa đầu vào vai của mẹ. Bà Lâm Thanh Liên mắng yêu:

- Con bé này, đã có chồng rồi mà còn nhõng nhẽo như trẻ con thế à?

Ông Triệu Chí Hải nhếch môi, bênh con gái cưng:

- Uển Nhu nhà ta vốn là công chua của gia đình. Con bé làm nũng một tí thì đã làm sao?

Thái Lãnh Hàn lúc này mới có thể trúc trắc xen vào:

- Vâng,… hôm nay, Uyển Nhu rất đẹp!

Bà Lâm Thanh Liên liếc xéo con rể một cái, bắt bẻ:

- Thế ý của anh là những ngày khác vợ của anh không đẹp à?

Thái Lãnh Hàn bị mẹ vợ mắng, ngẩn ra một chút. Nhưng sâu thẳm trong lòng của hắn thì đang mừng như điên. Bà Lâm Thanh Liên vừa nói ra ba chữ “vợ của anh” đây này. Điều đó có nghĩa là bà đã thừa nhận Triệu Uyển Nhu là vợ của hắn rồi, đúng không? Đúng không?

Ông Triệu Chí Hải nhìn gương mặt đang đờ ra của thằng con rể mà trong lòng vừa tức vừa bực. Thằng nhãi này, sao lại cứ đứng đực ra như thế? Sao lại không biết trả lời rằng “Vợ của con lúc nào cũng đẹp.” cơ chứ? Như thế thì vừa có thể làm đẹp dạ hai người phụ nữ, vừa hiên ngang gọi “vợ” rồi. Đúng là đồ khúc gỗ vừa cứng ngắc vừa ngu ngốc. Nhưng đồng thời, ông Triệu Chí Hải cũng có chút thả lỏng. Có thằng con rể cứng nhắc và ngờ nghệch như thế thì ông cũng không phải lo lắng rằng hắn sẽ đi thả thính lung tung và dính vận đào hoa linh tinh, không lo rằng con gái của ông sẽ bị chồng cắm sừng. Dù vậy, nhìn bộ dáng lạnh ngắt của con rể trước mặt hai người phụ nữ mà ông yêu quý nhất, trong lòng của ông cũng không thể nào vui cho nổi. Thế nên, ông Triệu Chí Hải tằng hắng một cái, định nhắc nhở con rể.

Đúng lúc đó, có một người ở góc bên kia của hội trường giơ ly rượu về phía ông Triệu Chí Hải như chào hỏi. Ông vội giơ ly rượu trong tay mình lên, chào đáp lễ. Sau đó, ông Triệu Chí Hải nhỏ giọng nói với Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang đứng tĩnh lặng một bên:

- Cầm ly rượu của anh, đi theo tôi.

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Gần như là phản xạ trong vô thức, hắn đưa mắt sang nhìn Triệu Uyển Nhu như dò hỏi. Triệu Uyển Nhu mỉm cười, xoay sang cầm lấy ly rượu trên mâm của một phục vụ đi ngang qua, đặt vào tay của Thái Lãnh Hàn. Giọng của cô dịu dàng:

- Anh cứ đi cùng bố đi. Đừng uống rượu quá nhiều là được.

Thái Lãnh Hàn không hiểu lắm, vợ của hắn bảo hắn đừng uống nhiều rượu, nhưng lại đưa ly rượu cho hắn đi xã giao? Bố vợ của hắn còn muốn đưa hắn đi uống rượu với người ta? Bản thân của Thái Lãnh Hàn từ khi vào đời đến nay đã từng tham dự không ít tiệc rượu xã giao, cũng từng uống đến xuất huyết dạ dày, nhưng hoàn cảnh được bậc trưởng bồi dắt đi kính rượu như thế này là chưa từng trải qua. Thế nên, dù hắn có ngờ ngợ trong lòng nhưng cũng không dám chắc. Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn ngoan ngoãn cầm ly rượu, cun cút đi theo phía sau ông Triệu Chí Hải như một chú cún to. Triệu Uyển Nhu đưa mắt dõi theo bóng lưng cao to của tảng băng ngốc nhà mình một lúc vẫn chưa thể thu lại ánh nhìn. Bà Lâm Thanh Liên trêu con gái:

- Sao thế? Lo lắng cho hắn ta thế kia à?

Triệu Uyển Nhu hồi thần, lắc lắc cánh tay của mẹ, nũng nịu:

- Mẹ à! Con lo cho anh ấy thì có gì lạ đâu mà. Ngay cả bố và mẹ cũng lo lắng cho anh ấy nên mới đến đây còn gì?

Bà Lâm Thanh Liên hừ mũi, vẫn cứng giọng:

- Còn lâu nhé! Chúng tôi đến đây là bởi vì sợ rằng hắn sẽ ức h.i.ế.p con gái của chúng tôi thôi.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười ngọt ngào. Cô không vạch trần lời nói của mẹ, nhưng trong lòng đã hiểu rất rõ, bố mẹ của cô đang dần quan tâm đến Thái Lãnh Hàn rồi. Ngay cả bà Lâm Thanh Liên nói xong cũng tự cảm thấy đuối lý mà im lặng.

Vốn là ban đầu hai vợ chồng bà không hề có ý định tham dự tiệc rượu thế này. Thậm chí khi Triệu Uyển Nhu có thể phải đến một mình, họ cũng chẳng lo lắng gì nhiều. Bởi vì bọn họ hoàn toàn tin tưởng con gái có thể ứng phó và xoay sở được. Triệu Uyển Nhu là công chúa của cả nhà, nhưng không phải hoa trong lồng kính. Nhà họ Triệu vẫn luôn tạo điều kiện để công chúa nhà mình được tự lập, vẫy vùng trong biển lớn. Thế nhưng, khi nghe Triệu Uyển Nhu bảo rằng Thái Lãnh Hãn cũng sẽ cùng đi dự tiệc với cô thì cả ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên đều bất giác cảm thấy lo lắng. Bọn họ tự tìm cái cớ là họ lo lắng vì sợ Thái Lãnh Hàn sẽ khiến Triệu Uyển Nhu tủi thân, tổn thương. Nhưng thật ra, sâu trong lòng của bọn họ đều hiểu rõ, đối tượng mà họ lo lắng sẽ bị tủi thân và tổn thương không chỉ là Triệu Uyển Nhu. Nếu không, họ đã chẳng đồng ý để Triệu Uyển Nhu đi dự tiệc một mình.

Ngay cả bà Lâm Thanh Liên cũng không thể giải thích được vì sao bà lại cảm thấy lo lắng như thế. Nhưng lòng dạ bà cứ bồn chồn không yên khi hình dung ra ánh mắt của thằng con rể đáng ghét mỗi khi bị bà mắng. Thế là bà chỉ cần ông Triệu Chí Hải mở lời một câu thì đã vội vã thay trang phục đẹp nhất, cùng chồng đến đây để “chống lưng cho con gái”.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 248: Tình địch lại xuất hiện



Cùng đồng dạng vừa khó hiểu vừa băn khoăn giống như bà Lâm Thanh Liên còn có ông Triệu Chí Hải. Rõ ràng là ông đã tuyên bố với vợ rằng đến đây để “bảo vệ con gái”, thế mà bây giờ ông lại đang dắt thằng con rể đáng ghét đi khắp nơi trong hội trường này để kính rượu mọi người. Đây có phải là hành đọng “chống lưng cho con gái” đâu? Đây rõ ràng là “chống lưng cho con rể” mà? Bởi vì, việc ông Triệu Chí Hải đưa Thái Lãnh Hàn đến giới thiệu với bạn bè, người quen, đối tác của ông, không chỉ là giúp hắn có thêm sự quen biết mà còn là sự ngầm công nhận: Thái Lãnh Hàn đã là người nhà của ông. Thế nhưng mà, ông Triệu Chí Hải ấm ức nghĩ, ông đã thừa nhận Thái Lãnh Hàn là người nhà của ông lúc nào đâu? Thằng nhãi này dám ép hôn con gái của ông, dùng tiền để làm nhục danh dự của ông, lại còn muốn viết sẵn đơn ly hôn để đá con gái của ông nữa kìa.

Tuy nhiên, khi nhìn bộ dáng dù cố tỏ ra lạnh nhạt nhưng vẫn không thể giấu được niềm vui vủa con rể, lòng dạ của ông Triệu Chí Hải không thể nén được mà mềm đi. Thái Lãnh Hàn chỉ trạc tuổi con trai lớn của ông Triệu Chí Hải, Triệu Chân Thành, nhưng so với Triệu Chân Thành thì Thái Lãnh Hàn tỏ ra trầm ổn hơn, cũng dè dặt hơn. Ngẫm ra cũng đúng, Triệu Chân Thành từ nhỏ đã được sống trong gia cảnh giàu có, được cha mẹ và em gái yêu thương, tôn trọng, thế nên anh có sự phóng khoáng, thoải mái và tươi sáng một cách tự nhiên. Nghĩ lại hoàn cảnh gia đình của Thái Lãnh Hàn, đôi mắt tinh tường của ông Triệu Chí Hải càng thấy rõ ràng sự giả tạo cố tỏ vẻ của Thái Lãnh Hàn. Bộ dáng trầm ổn, lạnh lùng của hắn chẳng khác gì những chiếc gai của con nhím tự bảo vệ bản thân. Bởi vì hắn không có cảm giác an toàn, hắn không được ai bảo vệ, cho nên hắn phải bày ra dáng vẻ mà hắn cho là đáng sợ để kẻ khác không dám làm hắn bị tổn thương. Đúng không?

Có thể nói ông Triệu Chí Hải đã hiểu được bản chất của vấn đề mà Thái Lãnh Hàn đã dày công tạo dựng trong mấy năm qua. Đó cũng là dấu hiệu để ông Triệu Chí Hải có thể xuyên qua dáng vẻ lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn để hiểu rõ được bản chất thật sự của hắn. Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, ông Triệu Chí Hải chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng khi Thái Lãnh Hàn từ chỗ dè dặt, cứng nhắc đã có thể thoải mái và tự nhiên hơn khi gọi ông bằng tiếng “bố” thân thuộc.

Thái Lãnh Hàn thì đang vui sướng đến mụ mị hết cả đầu óc. Hôm nay là ngày gì vậy? Khi ra khỏi nhà, hắn đã bước chân nào ra cửa trước vậy? Sao hôm nay hắn lại được vui vẻ, may mắn và hạnh phúc như thế này? Cuộc trò chuyện với Triệu Uyển Nhu ở biệt thự, thái độ của Triệu Uyển Nhu khi đến nơi này, ba chữ “vợ của anh” mà bà Lâm Thanh Liên thốt ra, hành động của ông Triệu Chí Hải dẫn hắn đi kính rượu mọi người, lời giới thiệu của ông Triệu Chí Hải về hắn và nụ cười của ông khi hắn gọi ông là “bố”,… chuyện nào cũng có thể khiến Thái Lãnh Hàn vui mừng và sung sướng đến tột cùng.

Tuy nhiên, thói xấu khó bỏ của Thái Lãnh Hàn vẫn không quên phát huy tác dụng của nó. Thái Lãnh Hàn vẫn có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ, và hắn vẫn có chút sợ hãi. Bởi vì, trong cuộc đời của hắn, niềm vui luôn đi kèm với sự bất hạnh, như là đã bị nguyền rủa. Cứ mỗi lần hắn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, thì ngay sau đó, sẽ có một biến cố gì đó khiến hắn đau đớn, tổn thương.

Và trong nỗi niềm phức tạp của cảm xúc, Thái Lãnh Hàn đưa mắt tìm kiếm Triệu Uyển Nhu. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn suýt nữa thì văng ra một tiếng chửi thề. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được, lời nguyền của số phận đen đủi lại ám xuống đời hắn nữa rồi. Bởi vì, không biết từ khi nào, bên cạnh Triệu Uyển Nhu đã xuất hiện thêm mấy người nữa. Trong số đó, có đến hai người đàn ông mà Thái Lãnh Hàn không thể nào vui nổi khi trông thấy họ. Người thứ nhất là anh chàng lái taxi tốt bụng, bạn mới của Triệu Uyển Nhu, tên là Dương Trác Văn. Còn người thứ hai chính là bạn thời thơ trẻ của Triệu Uyển, cũng là “tình địch” đáng gờm nhất mà Thái Lãnh Hàn luôn cảnh giác: Dương Thiên Vũ.

Mặc dù bên cạnh họ lúc này còn có Vương Thiên Bích và một người đàn ông lạ mặt khác nữa, nhưng chỉ hai chàng trai họ Dương kia thôi cũng đã đủ để Thái Lãnh Hàn chua đến tê tái tâm can rồi. Dương Trác Văn thì trẻ trung, vui tươi; Dương Thiên Vũ thì lịch lãm, phong độ, dù là ai trong số họ đứng cạnh Triệu Uyển Nhu thì cũng tạo ra một bức tranh hoàng tử và công chúa đẹp đến nao lòng. Đó là còn chưa kể, người đàn ông đứng cạnh Vương Thiên Bích cũng có vẻ ngoài vô cùn xuất sắc, vô cùng nam tính, mang đến cảm giác mạnh mẽ có thể dựa dẫm như một hiệp sĩ. Hai hoàng tử và một hiệp sĩ kia thậm chí chẳng cần nói gì hay làm gì cả, họ chỉ cần đứng bên cạnh Triệu Uyển Nhu thôi là đã có thể khiến gã chó điên từng lang bạt bụi đời cảm thấy đau đớn tột cùng vì tự thấy mình thua kém, thấp hèn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 249: Em trai của Dương Thiên Vũ?



Thật ra, Triệu Uyển Nhu cũng không nghĩ là sẽ có cuộc gặp gỡ như thế này. Mặc dù cô có biết Dương Thiên Vũ đã về nước và cũng đến dự buổi tiệc hôm nay. Vậy nên, để tránh những tin đồn không đáng có, để tránh cho gã chó điên nào đó lại nghĩ ngợi linh tinh, Triệu Uyển Nhu đã cố ý đến đứng cùng bố mẹ ngay khi vừa bước vào hội trường. Ấy thế mà, Vương Thiên Bích không chỉ đưa Dương Thiên Vũ đến tìm cô, mà còn kéo theo cả Dương Trác Văn và vệ sĩ riêng của Vương đại tiểu thư, Lý Đông Vân.

Nhìn thấy ba nam một nữ tiến về phía mình, nụ cười của Triệu Uyển Nhu có chút gượng gạo. Cô cũng theo bản năng đưa mắt tìm Thái Lãnh Hàn, nhưng lúc này hắn lại đang quay lưng về phía của cô vì phải kính rượu cho một người bạn của ông Triệu Chí Hải. Khi Triệu Uyển Nhu định thần lại thì Vương Thiên Bích đã đến bên cạnh cô, cùng với ba anh chàng cao to đẹp trai đầy phong độ. Triệu Uyển Nhu kéo Vương Thiên Bích ra một góc, nhếch môi nói nhỏ:

- Sao cậu lại đưa bọn họ tới chỗ tôi?

Vương Thiên Bích nhún vai:

- Không có à nha. Tôi chỉ bảo Lý Đông Vân theo tôi đến gặp cậu. Ai mà ngờ được, anh ấy lại là họ hàng với anh Thiên Vũ. Còn cái cậu kia, tôi không biết.

Ánh mắt của Vương Thiên Bích lia về phía Dương Trác Văn quá lộ liễu khiến ba chàng trai đều nhận ra. Dương Thiên Vũ nhạy bén nhận ra vấn đề, liền trầm giọng giới thiệu:

- Cậu ấy là Dương Trác Văn, em trai của tôi.

Em trai? Triệu Uyển Nhu và Vương Thiên Bích đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên. Dương Thiên Vũ có em trai từ khi nào? Chẳng phải mẹ của anh đã mất sớm, anh là con trai duy nhất trong nhà họ Dương hay sao? Thấy được sự ngạc nhiên của hai cô gái, Dương Trác Văn tươi cười giải thích:

- Nói cho rõ hơn là thế này. Mẹ của anh Thiên Vũ là vợ trước của bố tôi. Còn tôi là con của vợ sau của ông ấy.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vương Thiên Bích thì vẫn còn tò mò. Cô nảng nhoẻn miệng cười, hỏi thăm:

- Vậy bấy lâu nay cậu sống ở nước ngoài à? Năm nay cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?

Dương Trác Văn xụ mặt:

- Hỏi tuổi người khác như thế hình như không được lịch sự đâu.

Vương Thiên Bích cũng xụ mặt. Đôi môi đỏ mọng của cô nàng bĩu ra. Đâu phải tự nhiên mà cô muốn hỏi tuổi người ta. Nhưng xét tới xét lui, mẹ ruột của Dương Thiên Vũ là dì ruột của Lý Đông Vân. Mặc dù Lý Đông Vân chỉ mới nhận lại họ hàng có vài tháng thôi, nhưng theo nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, cộng thêm ấn tượng của Vương Thiên Bích khi còn bé xíu với người phụ nữ bạc mệnh kia là rất tốt, nên cô chỉ muốn điều tra thử một chút. Nếu cậu trai này mà từ hai mươi hai tuổi trở lên, thì có nghĩa là mẹ của Dương Thiên Vũ đã bị chồng phản bội khi bà đang đau ốm. Điều này là một trong những điều mà Vương Thiên Bích căm ghét nhất. Thế nên, thái độ của Dương Trác Văn khi được hỏi về tuổi tác càng khiến Vương Thiên Bích nghi ngờ thêm. Dương Thiên Vũ nhìn cô gái đang chuyển sang nét mặt khác mà có chút bất đắc dĩ, cười cười trả lời thay:

- Không cần nghi ngờ. Thằng bé năm nay mới hai mươi mốt tuổi. Mẹ tôi mất ba năm rồi, ông ấy mới kết hôn. Mẹ của thằng bé là người mà ông ấy yêu từ trước đến nay.

Lần này, cả Vương Thiên Bích và Triệu Uyển Nhu đều gật đầu, hiểu ra. Bố mẹ của Dương Thiên Vũ kết hôn vốn không phải vì tình yêu. Cả hai người đều giữ trong lòng một hình bóng khác. Thế nên, việc bố của Dương Thiên Vũ có thể đợi được đến ba năm mới kết hôn với người yêu thật sự thì cũng đã là có sự tôn trọng nhất định với vợ cũ rồi. Tuy nhiên, nhắc lại chuyện không vui, Dương Thiên Vũ cũng thoáng chạnh lòng. Triệu Uyển Nhu bèn kể lại chuyện tình cờ gặp gỡ với Dương Trác Văn hôm trước ra. Vương Thiên Bích lại tò mò:

- Này, cậu vốn là cậu ấm của nhà họ Dương, sao lại phải đi lái taxi thế?

Dương Trác Văn bĩu môi, kể sơ lược lại chuyện nhà mình. Thì ra, lý do mà ông Dương Trọng Nghĩa phải chia tay người yêu là vì người phụ nữ kia đã gặp tai nạn giao thông dẫn đến hôn mê, cần có tiền để điều trị. Ông Dương Trọng Nghĩa không còn cách nào khác làphải từ bỏ việc chống đối gia tộc, quay về kết hôn để đổi lấy cơ hội cho người yêu được chữa trị. Kể từ lúc đó, người phụ nữ kia vẫn luôn phải điều trị ở nước ngoài, không hề biết một chút tin tức gì về việc của nhà họ Dương. Đến khi bà tỉnh lại thì ông Dương Trọng Nghĩa mới tìm sang, cầu hôn bà. Việc đã từng kết hôn và có một đứa con trai, ông Dương Trọng Nghĩa giấu nhẹm đi mất. Mãi đến một năm trước, hai mẹ con Dương Trác Văn mới biết về sự tồn tại của Dương Thiên Vũ. Cảm thấy áy náy và tức giận, hai mẹ con Dương Trác Văn đã cùng nhau về Việt Nam, không muốn dùng tiền của nhà họ Dương nữa mà muốn tự kiém sống. Phải tới khi Dương Thiên Vũ phát hiện được, dùng hết lý lẽ và tình cảm thuyết phục thì người phụ nữ khảng khái kia mới chịu quay lại gọi ông Dương Trọng Nghĩa là chồng. Nhưng bà vẫn không chuyển về ở trong biệt thự nhà họ Dương, cũng không cho phép Dương Trác Văn vào công ty họ Dương làm việc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back