Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 255: Vạn Thiên Kim, cô tới đây làm gì?



Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên chân của Triệu Uyển Nhu. Tay của hắn vô thức đưa ra, muốn chạm vào vết đó ấy, v**t v*, xoa dịu đau đớn cho cô. Thế như tay của Thái Lãnh Hàn vẫn còn cách bàn chân của Triệu Uyển Nhu một chút thì cô đã buông gấu váy xuống, che phủ đi bàn chân của mình, đồng thời ngăn chặn động tác của Thái Lãnh Hàn.

Đột ngột bị một làn váy buông xuống che đi tầm mắt như thế, Thái Lãnh Hàn có chút sửng sốt. Hắn ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu như muốn thắc mắc. Nhưng đáp lại Thái Lãnh Hàn là cái trừng mắt của Triệu Uyển Nhu. Cả gương mặt của cô đã nóng bừng vì xấu hổ và thẹn thùng. Tảng băng ngốc nhà cô hôm nay sao lại… bạo dạn đến như thế này. Ngay ở nơi đông người như vậy mà hắn còn muốn… v**t v* chân của cô?

Trong kiếp trước, có không ít lần Thái Lãnh Hàn đã có động tác v**t v* bàn chân nõn nà của Triệu Uyển Nhu mỗi khi cùng cô làm chuyện vợ chồng. Mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại, mặc dù Triệu Uyển Nhu không tin rằng Thái Lãnh Hàn đang có ý đồ gì khác, nhưng việc hắn muốn v**t v* bàn chân của cô cũng khiến cô phải liên tưởng đến những việc… đáng xấu hổ kia. Cho nên, Triệu Uyển Nhu dùng sự tức giận để che giấu đi sự thẹn thùng của mình.

Vấn đề là Thái Lãnh Hàn không biết rằng Triệu Uyển Nhu đang chữa thẹn. Hắn chỉ nhìn thấy Triệu Uyển Nhu trừng mắt với hắn đầy tức giận. Ngẫm lại hành động ban nãy của mình, trong lòng Thái Lãnh Hàn vừa chán nản lại vừa nghẹn đắng. Hắn đúng là đã làm ra những việc khiến Triệu Uyển Nhu chán ghét rồi.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang ủ rũ và Triệu uyển Nhu đang chữa then, thì ở một góc hội trường cách đó không xa, Dương Thiên Vũ không vui một chút nào. Một màn khiêu vũ ban nãy đã đủ cho Dương Thiên Vũ ngứa mắt lắm rồi. Sau khi khiêu vũ, Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu lại còn vờn nhau, v**t v* nhau, mắt đi mày lại với nhau,… trái tim màu hồng phấn b.ắ.n ra bốn phía như thế. Đúng là khiến cho những kẻ đang độc thân cảm thấy chạnh lòng mà. Huống hồ chi, Dương Thiên Vũ lại còn đang có tình cảm không nhỏ dành cho Triệu Uyển Nhu nữa.

Thế là, khi Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đang nhìn nhau, thì ánh mắt của Dương Thiên Vũ cũng hướng về phía bọn họ không rời.

Đồng thời, còn có một đôi mắt khác cũng đã đăm đăm nhìn Dương Thiên Vũ một lúc rồi mà anh vẫn chưa nhận ra.

Chủ nhân của đôi mắt ấy là một cô gái cũng khá xinh đẹp. Cô ta hướng theo tầm mắt của Dương Thiên Vũ và nhìn thấy Thái Lãnh Hàn cùng Triệu Uyển Nhu. Đôi mày liễu khẽ cau lại, cô gái cầm theo ly rượu, tiến về phía Triệu Uyển Nhu đang ngồi.

Thái Lãnh Hàn nhìn thấy cô gái kia bước tới thì cũng cau chặt đôi mày. Hắn đứng ngay dậy, nhìn c6 gái, giọng lạnh ngắt:

- Vạn Thiên Kim, cô tới đây làm gì?

Triệu Uyển Nhu nghe cái tên Vạn Thiên Kim kia thì tò mò đưa mắt nhìn. Đây là cô em chồng mà suốt trong những năm tháng làm vợ của Thái Lãnh Hàn trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng gặp mặt. Cô chỉ biết rằng, Vạn Thiên Kim là chị sinh đôi của Vạn Gia Bảo, nhưng từ nhỏ cô ta đã bị bệnh, phải ra nước ngoài điều trị. Mặc dù là con gái của Liễu Hồng Hạnh, chị ruột của Vạn Gia Bảo, nhưng Vạn Thiên Kim không đến mức quá đáng ghét. Ít ra, trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng thấy Vạn Thiên Kim gây ra rắc rối gì cho Thái Lãnh Hàn, cũng không có bất cứ động thái gây thị phi nào cho ai. Vì vậy, Triệu Uyển Nhu không đến nỗi quá ghét cô em chồng vẫn luôn im hơi lặng tiếng này. Không chỉ thế, trong ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn ban nãy, dù vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn nhận ra được có sự quan tâm lo lắng.

Quả đúng như Triệu Uyển Nhu cảm nhận, Thái Lãnh Hàn đúng là khá lo lắng. Hắn vẫn cau c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nghiêm nghị cất tiếng:

- Mau để ly rượu xuống. Nhà họ Vạn hết người rồi hay sao mà để cô đến đây? Mau trở lại nước M cho tôi!

Triệu Uyển Nhu tròn mắt. Sao tảng băng nhà cô đột nhiên lại bốc hỏa như thế này? Nhưng sự tức giận của hắn rõ ràng là xuất phát từ sự quan tâm. Lần này, Triệu Uyển Nhu không phỏng đoán nữa mà có thể khẳng định luôn. Sự quan tâm của Thái Lãnh Hàn đã bộc lộ quá rõ rồi. Vạn Thiên Kim cũng cảm nhận được mà mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời:

- Anh hai, em chỉ cầm ly cho đỡ trống tay thôi, em không uống rượu đâu. Anh đừng lo lắng.

Hai tiếng “anh hai” thốt ra vừa tự nhiên, vừa ngọt ngào khiến Thái Lãnh Hàn ngây hết cả người. Nhưng sắc mặt của hắn đã dịu đi một chút. Vạn Thiên Kim thừa thế xông lên:

- Anh hai, anh có thể cho em mượn chị dâu trò chuyện riêng một chút được không?

Thái Lãnh Hàn mím môi, đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhu xin “chỉ thị”. Hắn vẫn biết Triệu Uyển Nhu không ưa cả hắn lẫn gia đình nhà họ Vạn. Bây giờ đột nhiên để Triệu Uyển Nhu “nói chuyện riêng” với Vạn Thiên Kim thì liệu có vấn đề gì xảy ra không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 256: Chị dâu trò chuyện với em chồng



Triệu Uyển Nhu hiểu được tấm lòng của Thái Lãnh Hàn. Nhưng cô cảm thấy không có vấn đề gì. Hơn nữ, cô em chồng này, xét về một mặt nào đó, thậm chí có thể xem như người thân của Thái Lãnh Hàn. Ít ra, khi Thái Lãnh Hàn gặp tai nạn trong kiếp trước, Vạn Thiên Kim là người duy nhất trong nhà họ Vạn đã hỗ trợ công tác tìm kiếm tung tích của hắn. Chỉ cần xét tới phần tình nghĩa trong kiếp trước thôi, Triệu Uyển Nhu đã muốn trò chuyện với Vạn Thiên Kim rồi. Huống hồ chi, thái độ của Thái Lãnh Hàn đối với Vạn Thiên Kim cũng không giấu được sự quan tâm. Vậy nên, Triện Uyển Nhu mỉm cười với Thái Lãnh Hàn:

- Không sao đâu anh! Em trò chuyện với cô ấy một chút. Anh đi tìm chút gì lót dạ đi. Từ nãy tới giờ em thấy anh chưa ăn được gì cả. Đừng để dạ dày bị ảnh hưởng.

Mấy lời quan tâm của Triệu Uyển Nhu làm cho Thái Lãnh Hàn không còn băn khoăn gì nữa. Hắn ngoan ngoãn đến chỗ bàn đặt thức ăn, vừa cười tủm tỉm vừa chọn món.

Thái Lãnh Hàn đã rời đi rồi, Triệu Uyển Nhu mới nhìn Vạn Thiên Kim, nhã nhặn hỏi:

- Cô muốn nói gì với tôi?

Vạn Thiên Kim mím môi một lúc rồi khẽ khàng cất tiếng:

- Chị dâu, em gọi chị là chị dâu được không?

Triệu Uyển Nhu gật đầu, giữ im lặng nhìn Vạn Thiên Kim chăm chú. Ánh nhìn của Triệu Uyển Nhu có thể làm cho tảng băng ngàn năm như Thái Lãnh Hàn tan chảy, Vạn Thiên Kim cũng khó lòng mà trụ vững được. Cô nàng ho khẽ một cái rồi ngập ngừng hỏi:

- Chị dâu, chị có thích anh trai của em không?

Triệu Uyển Nhu cau mày. Vạn Thiên Kim hỏi như thế là có ý đồ gì? Vẻ khó chịu và cảnh giác của Triệu Uyển Nhu hiện ra rõ ràng trên mặt không thèm che giấu khiến Vạn Thiên Kim có chút ngượng ngùng. Cô ta lại ho khẽ một tiếng rồi mới nói tiếp:

- Chị đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì đâu. Em chỉ là… ngưỡng mộ tình cảm của hai anh chị mà thôi.

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Cô cũng đã từng ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ, của anh trai và chị dâu, nhưng chẳng có ai ngưỡng mộ tình cảm của người khác mà lại hỏi theo kiểu “chị có thích anh trai của em không?” như thế cả. Vạn Thiên Kim bối rối đưa ly lên miệng định uống, nhưng rồi lại sực nhớ ra đây là rượu nên lúng túng hạ xuống. Bộ dáng của Vạn Thiên Kim rõ ràng là còn che giấu gì đó. Triệu Uyển Nhu không thèm đoán, hỏi thẳng luôn:

- Rốt cuộc thì cô muốn nói gì với tôi?

Vạn Thiên Kim nuốt khan một cái, ra vẻ thu hết can đảm hỏi:

- Vậy… chị có tình cảm với anh Vũ không? Em nghe nói, chị và anh ấy là bạn từ thuở bé. Anh ấy hình như… có tình cảm với chị.

Triệu Uyển Nhu vẫn cau mày. Anh Vũ? Là Dương Thiên Vũ sao? Tại sao Vạn Thiên Kim lại nhắc tới Dương Thiên Vũ? Là bởi vì cô ta cũng nghe những tin đồn kia và nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Thái Lãnh Hàn? Hay còn bởi vì lý do gì khác?

Dù vì bất cứ lý do gì, Triệu Uyển Nhu cũng không cho phép bất cứ ai nghi ngờ tình cảm của cô dành Thái Lãnh Hàn nữa. Thêm vào đó, Triệu Uyển Nhu nghĩ, đây có lẽ cũng là cơ hội để thể hiện thái độ, lập trường và tình cảm của bản thân. Thế nên cô kiên nhẫn giải thích:

- Đó chỉ là tin đồn thất thiệt thôi. Tôi và anh Thiên Vũ đúng là bạn bè từ lúc còn nhỏ. Nhưng giữa chúng tôi chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi. Tôi xem anh Thiên Vũ như là anh trai của mình, còn anh ấy… có lẽ cũng chỉ xem tôi là em gái mà thôi.

Vạn Thiên Kim cười nhẹ, khóe mắt liếc nhanh về phía chàng trai vẫn đang đứng thẫn thờ một mình nơi góc khuất của hội trường kia. Trong lòng của Vạn Thiên Kim vừa vui mừng vừa chua xót. Cô mừng vì nghe được lời khẳng định của Triệu Uyển Nhu về tình cảm dành cho Dương Thiên vũ chỉ là tình bạn. Nhưng đồng thời, trong lòng Vạn Thiên Kim cũng chua xót phản bác sự suy đoán của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì hơn ai hết, Vạn Thiên Kim biết rõ, tình cảm mà Dương Thiên Vũ đành cho Triệu Uyển Nhu không phải là tình bạn, càng không bao giờ là tình nghĩa anh em.

Bộ dáng của Vạn Thiên Kim, một lần nữa, làm cho Triệu Uyển Nhu cảnh giác. Nhưng lần này, sự cảnh giác của Triệu Uyển Nhu lại đi kèm với niềm vui nho nhỏ. Không phải cô em chồng này của cô đang có tình cảm với Dương Thiên Vũ đấy chứ? Triệu Uyển Nhu buột miệng nói nhỏ:

- Này, cô thích anh Thiên Vũ, đúng không?

Đây không phải là câu hỏi, mà gần như cau khẳng định. Vạn Thiên Kim giật mình, chột dạ ấp úng:

- Em… em biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?

Triệu Uyển Nhu bật cười. Thì ra là thế. Cô em chồng này của cô xem ra không chỉ không đáng ghét mà còn khá đáng yêu và ngây thơ nữa. Bộ dáng yêu người ta mà chột dạ giấu giếm thế này cũng có phần nào đó giống với Vương Thiên Bích. Nghĩ đến bạn thân, Triệu Uyển Nhu bỗng muốn giúp cô em chồng của mình một chút. Cô bèn khích lệ:

- Nếu đã thích anh ấy, thì cô nên bày tỏ cho anh ấy biết.

Vạn Thiên Kim buột miệng hỏi ngược lại:

- Vậy chị đã bày tỏ với anh trai của em chưa?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 257: “Cơm chó” văng tung tóe



Một câu hỏi thốt ra, hai người phụ nữ giật mình. Triệu Uyển Nhu thì trầm tư tự kiểm điểm lại xem bản thân đã chính thức bày tỏ tình cảm với Thái Lãnh Hàn hay chưa. Còn Vạn Thiên Kim thì bối rối vì mình đã quá nhiều chuyện. Cô ta vừa mới hỏi rằng chị dâu có thích anh trai hay không, bây giờ lại còn vặn vẹo hỏi chị dâu đã bày tỏ tình cảm với anh trai hay chưa,… Chuyện này mà tới tai vị anh trai xem vợ còn quý hơn cả mạng sống kia thì chắc chắn cô sẽ không được yên ổn ở lại Việt Nam mà theo đuổi tình yêu của mình. Nhớ tới sự tức giận của anh trai cùng cha khác mẹ, Vạn Thiên Kim vô thức rùng mình một cái. Cô nàng vội vàng tìm cớ rút lui:

- Anh… anh trai của em từ nãy tới giờ đã ngoảnh lại đây nhìn cả chục lần rồi đấy. Có… có lẽ em nên trả chị dâu lại cho anh trai rồi. Em… em đi đây!

Lời nói còn chưa dứt thì Vạn Thiên Kim đã quay người bỏ đi, như một chú bướm nhỏ bay đến chỗ của Dương Thiên Vũ. Vừa thấy Vạn Thiên Kim rời đi, Thái Lãnh Hàn cũng ngay lập tức dời chân di chuyển đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu ngay lập tức. Trên tay của Thái Lãnh Hàn còn rất cẩn thận nâng niu một đĩa bánh ga tô.

Thái Lãnh Hàn đã đến gần sát một bên rồi mà Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Thái Lãnh Hàn đành cất tiếng, giả vờ hỏi:

- Em… đã trò chuyện xong rồi à?

Giọng trầm ấm quen thuộc của Thái Lãnh Hàn giúp Triệu Uyển Nhu hồi thần. Cô quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười:

- Vâng.

Thái Lãnh Hàn chìa đĩa bánh ga tô cho Triệu Uyển Nhu, nhỏ giọng:

- Em… ăn đi.

Triệu Uyển Nhu cảm động cầm lấy đĩa bánh. Tảng băng ngốc này, cô bảo hắn đi tìm thứ gì lót dạ, hắn lại mang bánh đến cho cô. Đúng là ngốc đến mức đáng yêu mà. Thái Lãnh Hàn nhìn nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu mà bỗng nhiên không biết nói gì nữa. Hắn im lặng đứng nhìn cô múc một muỗng nhỏ bảnh ga tô đưa lên miệng ăn. Triệu Uyển Nhu bị ánh nhìn nóng bỏng của tảng băng nào đó mà cả gương mặt của cô cũng nóng bừng lên. Cô múc thêm một muỗng bánh nữa và đưa đến trước môi của Thái Lãnh Hàn.

Cái muỗng đầy bánh đột nhiên hiện ra trước mặt làm Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Thấy hắn ngẩn ra, Triệu Uyển Nhu bĩu môi, ra vẻ ấm ức nói:

- Sao thế? Anh không muốn ăn cùng em à? Đâu phải em chưa từng đút cho anh ăn đâu? Hay là… anh chê cái muỗng này em vừa mới ăn? Vậy thì…

Triệu Uyển Nhu hỏi đến câu thứ ba thì cũng nhận ra bản thân sơ suất. Thế nên cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh để tìm một cái muỗng sạch mà đút bánh cho Thái Lãnh Hàn. Nhưng Triệu Uyển Nhu chỉ vừa chuyển ánh mắt thì Thái Lãnh Hàn đã cúi xuống, ngậm lấy cả cái muỗng đầy bánh kia vào miệng. Ừm, bánh rất ngọt, rất thơm, rất… ngon. Thái Lãnh Hàn nhai vài cái rồi nuốt. Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhu. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu nhớ đến Ha Ha của nhà cô, mỗi khi muốn được cô cho ăn thì chú ta cũng thường nhìn cô như thế. Triệu Uyển Nhu vội múc thêm một muỗng bánh nữa thử xem. Quả nhiên, gã “chó điên” nào đó lại ngoan ngoãn cúi xuống ngậm cái muỗng vào miệng với vẻ đầy thỏa mãn. Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương, liên tục múc thêm bánh, đút cho gã “chó điên” đáng yêu của mình ăn.

Một màn đút thức ăn này cũng khiến cho những ai tình cờ chứng kiến bị thồn cho một đống “thức ăn cho chó”. Đặc biệt, với người đang có sự chú ý đến Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu ngay từ đầu thì lại càng như bị nghẹn. Dương Thiên Vũ sa sầm gương mặt, trừng mắt nhìn cảnh tượng bong bóng màu hồng bay khắp nơi và “cơm chó” văng tung tóe kia mà suýt nữa thì không thở nổi. Vạn Thiên Kim đã đến bên cạnh anh từ lúc nào, Dương Thiên Vũ cũng không hay biết. Vạn Thiên Kim đau lòng kéo tay Dương Thiên Vũ, dịu giọng nói nhỏ:

- Đừng nhìn nữa!

Thật ra Dương Thiên Vũ cũng không muốn nhìn cảnh tượng khiến bản thân khó chịu như vậy đâu, nhưng mắt của anh cứ không tự chủ phải nhìn về phía đó. Cũng may, chỉ vài giây sau khi Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn ăn xong đĩa bánh thì đã tới thời điểm diễn ra buổi bán đấu giá. Dương Thiên Vũ đã có đối tượng để di dời sự chú ý. Thái Lãnh Hàn và Triẹu Uyển Nhu cũng bắt đầu tham gia đấu giá, bớt “phát cơm chó” lại.

Buổi đấu giá diễn ra theo đúng quy trình và nhanh chóng. Cái bình mà Thái Lãnh Hàn mang đến cũng xem như có giá trị tầm trung, không quá lấn át ai, cũng không bị ai lấn át. Thái Lãnh Hàn cũng đấu giá được một sợi dây chuyền đá quý và một bức tranh chữ. Khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người chụp hình lưu niệm rồi ra về.

Trên đường về, Thái Lãnh Hàn ngồi trên xe mà có vẻ tinh thần không yên. Hắn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Uyển Nhu một cái. Triệu Uyển Nhu cũng nhận ra tảng băng ngốc nhà mình có điều gì đó bận tậm, nhưng cô không hỏi. Cô muốn Thái Lãnh Hàn phải có thói quen chủ động chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận với cô.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 258: Cho anh xem một chút, được không?



Khi Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn về đến biệt thự thì trời cũng đã khuya. Ha Ha cũng đã bắt đầu buồn ngủ nên chỉ nằm dài trong ổ chó mà ngóc đầu lên, kêu ưu ử mấy tiếng thay lời chào hỏi. Triệu Uyển Nhu vẫn chưa vội thay trang phục. Triệu Uyển Nhu muốn chờ xem Thái Lãnh Hàn đang muốn nói gì với cô. Bởi vì lúc này cả hai đều rất mệt mỏi rồi. Nếu mà tắm rửa, thay đồ ra thoải mái thì Triệu Uyển Nhu biết chắc chắn cô sẽ ngủ ngay. Mà sau khi ngủ một đêm rồi, qua sáng hôm sau, tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn sẽ lại nuốt tâm sự vào lòng mất thôi. Thế nên, Triệu Uyển Nhu chỉ cởi chiếc áo khoác to sự ra máng vào giá áo rồi chậm rãi bước tới cạnh ổ chó và cúi xuống xoa xoa đầu của Ha Ha để kéo dài thời gian.

Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu bước từng bước chậm rãi mà trong lòng cứ thon thót giật mình. Hắn sa sầm mặt mũi, bước nhanh đến chỗ đựng hộp y tế, lạnh mặt cầm lấy cái hộp thiếc hình chữ nhật kia rồi lại sải chân đi về phía Triệu Uyển Nhu.

Lúc Triệu Uyển Nhu xoa đầu Ha Ha được mấy cái thì đã nghe giọng trầm thấp của Thái Lãnh Hàn vang lên:

- Cho anh xem một chút, được không?

Triệu Uyển Nhu vội tránh sang một bên. Cô cứ cho rằng Thái Lãnh Hàn cũng muốn xoa đầu Ha Ha trước khi “con trai” ngủ. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn không hề nhìn đến Ha Ha mà chỉ đỡ lấy tấm lưng thon của Triệu Uyển Nhu và dìu cô ngồi xuống ghế sô – pha cạnh đó. Triệu Uyển Nhu đột ngột được ngồi xuống mà có phần sửng sốt. Cô ngước mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, chỉ thấy cặp mắt đen của hắn đang chằm chằm nhìn về phía chân của cô. Trong lòng đã đoán được ít nhiều nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn muốn hỏi lại:

- Anh muốn xem cái gì cơ?

Thái Lãnh Hàn chớp chớp mắt, cất giọng khàn khàn:

- Chân của em.

Triệu Uyển Nhu cũng chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi:

- Anh muốn xem chân của em? Vì sao?

- Em bị thương. Ban nãy anh đã giẫm vào chân của em…

Thái Lãnh Hàn thấp giọng trả lời rồi ủ rũ cúi đầu như trẻ nhỏ mắc lỗi đầy ân hận. Triệu Uyển Nhu xúc động đến nóng bừng cả mắt lẫn mũi. Cô nhỏ giọng trấn an tảng băng ngốc nhà mình:

- Em không sao đâu! Không đau lắm đâu!

Thái Lãnh Hàn vẫn ủ dột. Không đau lắm thì cũng là có đau rồi còn gì. Hắn vốn không thể nào chấp nhận nổi việc Triệu Uyển Nhu bị đau, dù là đau nhiều hay đau ít. Huống hồ chi, kẻ làm cho cô bị đau lại còn là chính bản thân hắn.

Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng âm thầm thở dài. Cô biết, nếu cô không để Thái Lãnh Hàn xem cho tận mắt “vết thương” của cô thì tảng băng ngốc nào đó sẽ cứ băn khoăn và tự trách rất lâu. Thế nên, Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng nâng bàn chân trái lên. Thái Lãnh Hàn vội đưa tay nâng lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu như đang nâng niu một báu vật. Hắn vô cùng cẩn thận tháo chiếc giày cao gót ra khỏi bàn chân thon thả của cô.

Gan bàn chân vốn rất nhạy cảm. Khi bàn tay thô ráp mà ấm áp của Thái Lãnh Hàn bao phủ lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thì cô vừa bị nhột, lại vừa có xúc cảm phức tạp nên những ngón chân bé xinh hơi co rụt lại. Thái Lãnh Hàn lại cho rằng Triệu Uyển Nhu bị đau. Hắn trầm giọng:

- Em cố gắng chịu một chút.

Thái Lãnh Hàn khụy xuống thành tư thế kị sĩ quỳ trước công chúa và đặt bàn chân của Triệu Uyển Nhu lên đầu gối của mình. Hắn mở hộp cứu thương, lấy dầu nóng để ra lòng bàn tay, xoa xoa vài cái rồi áp lên bàn chân nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu. Xúc cảm vừa nhột vừa ấm lại ập tới bàn chân của Triệu Uyển Nhu, khiến lòng dạ của cô cũng nóng bừng và xốn xang. Triệu Uyển Nhu khẽ cắn môi, đôi mày liễu của cô cũng nhíu lại. Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:

- Em sao thế?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, muốn biểu hiện là bản thân không sao. Nhưng cử động như thế khiến cổ họng của cô bất giác kêu ra một tiếng. Tiếng kêu không rõ nghĩa, lại khe khẽ như tiếng mèo con, nhưng lại khiến gã “chó điên” nào đó có cảm giác như bị điện giật. Một luồng nóng rực bỗng giật khắp toàn thân của hắn và đánh thẳng xuống vị trí nhạy cảm phía dưới. Thái Lãnh Hàn như đang cầm một cục than hồng đỏ rực, hắn cuống cuồng buông tay ra, đứng bật dậy. Cảm giác căng thẳng vẫn không hề giảm bớt. Thái Lãnh Hàn lúng túng quay lưng, che giấu thứ “vũ khí” đang cộm lên dưới lớp vài. Hắn vất vả tìm cớ rời đi:

- Anh… đi tắm trước đã. Em cứ… cứ nghỉ ngơi đi.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn đi như chạy lên lầu. Triệu Uyển Nhu sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn của Thái Lãnh Hàn nhanh chóng khuất dạng mà vô cùng khó hiểu. Bàn chân của cô buông thõng xuống, chạm vào thành ghế. Cảm giác ấm áp vừa rồi bỗng chốc đổi thành sự lạnh lẽo, khó chịu.

Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Ha Ha đang thiu thiu ngủ giật mình sủa lên một tiếng. Lần này không phải do Ha Ha phá rối không khí của “cha mẹ” đâu nhé!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 259: Tự ngược đãi bản thân



Thái Lãnh Hàn không nghe được tiếng sủa của Ha Ha, càng không nhìn thấy vẻ sững sờ của Triệu Uyển Nhu. Sau khi đã chạy lên lầu, Thái Lãnh Hàn đã đóng sầm cửa lại và lao ngay vào phòng tắm. Không kịp cởi trang phục ra, Thái Lãnh Hàn đã mở vòi hoa sen rồi đứng vào giữa những giọt nước lạnh ngắt. Trời đã về khuya, nước lạnh càng thêm lạnh, Thái Lãnh Hàn tái hết cả môi. Nhưng chỉ có dùng nước lạnh như thế hắn mới có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong thân thể.

Sau vài phút, khi cái lạnh đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, khiến bộ phận đang vươn lên cao nào đó ấm ức chịu xìu xuống, Thái Lãnh Hàn mới có thể thả lỏng. Hắn tắt vòi hoa sen rồi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, thở ra một hơi và dần dần trượt xuống, ngồi xổm run rẩy trong bồn tắm. Trong lòng của hắn lúc này cũng lạnh ngắt trong hai luồng suy nghĩ vừa tiếc vừa sợ. Ban nãy, suýt chút nữa thì hắn đã làm chuyện đó với Triệu Uyển Nhu rồi.

Thái Lãnh Hàn thấp giọng mắng một câu:

- Khốn kiếp!

Hắn tự cảm thấy bản thân đúng là là đồ khốn kiếp. Hắn chỉ mới cầm lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu mà đã muốn giở trò cầm thú với cô rồi. Thế nhưng mà, vừa mắng bản thân xong, Thái Lãnh Hàn lại không thể tự chủ mà nhớ lại bộ dáng của Triệu Uyển Nhu ban nãy. Bàn chân bé xinh trắng nõn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại của cô, chiếc răng ngà cắn nhẹ vào bờ môi đỏ thắm căng mọng của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô,… Tất cả những thứ đó đều là những đòn tấn công trực diện mà Thái Lãnh Hàn không thể nào chống đỡ nổi. Chỉ nghĩ đến thôi, chỉ nhớ lại thôi, mà thân thể của Thái Lãnh Hàn đã bắt đầu có phản ứng nữa rồi. Thái Lãnh Hàn đành phải đưa tay mở lại vòi hoa sen và hứng nước lạnh thêm một lần nữa.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang tự ngược đãi bản thân bằng cách tắm nước lạnh giữa đêm khuya, thì bên dưới phòng khác, Triệu Uyển Nhu cũng đang tự ngược đãi bản thân bằng những suy nghĩ linh tinh. Không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thái Lãnh Hàn, khi đôi tai nghe được tiếng cửa phòng đóng sầm lại đanh gọn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại bật ra nỗi băn khoăn và thắc mắc lẫn ấm ức khi làm vợ của Thái Lãnh Hàn ở cả hai kiếp: Thái Lãnh Hàn đã và đang và vẫn đang yêu thầm một người phụ nữ nào đó.

Triệu Uyển Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả những manh mối mà cô có được trong cả hai kiếp và chua xót nhận ra: Cô vẫn không hề biết người phụ nữ đó là ai, cô càng không đủ cơ sở để “nhận vơ” rằng người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm có phải là cô hay không. Bởi vì, tảng băng lạnh ngắt nào đó giấu việc này rất kín kẽ. Thậm chí ngay cả khi đi dạo ở bờ hồ hôm trước, lúc Triệu Uyển Nhu đã thổ lộ cho Thái Lãnh Hàn biết rằng người đàn ông mà cô yêu là hắn, thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa từng hé lộ về việc hắn có yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Nhưng có vẻ như, người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn vẫn luôn giấu trong tim không phải là cô? Nếu không, tại sao hắn lại không nói ra cho cô biết? Cộng thêm với bóng lưng rời đi vội vã ban nãy của Thái Lãnh Hàn, nghi ngờ của Triệu Uyển Nhu lại càng thêm lớn mạnh.

Triệu Uyển Nhu đứng bật dậy. Cô không muốn dồn nén nghi ngờ trong lòng nữa. Cô phải hỏi Thái Lãnh Hàn cho ra lẽ. Cô phải buộc Thái Lãnh Hàn nói rõ ràng xem hắn có yêu cô hay không, và hắn có đang yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Triệu Uyển Nhu đã chịu quá đủ những ngày phải im lặng tự mình dò xét rồi. Cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này một lần cho xong, không để dây dưa thêm nữa.

Nghĩ là làm, Triệu Uyển Nhu liền tiến về phía cầu thang. Nhưng chiếc váy quá dài lại bắt đầu phủ xuống đôi chân trần của cô. Triệu Uyển Nhu nhớ ra, chân của cô vừa được thoa dầu nóng. Cảm giác ấm áp và thô ráp mà bàn tay của Thái Lãnh Hàn xoa bóp chân cho cô vẫn như còn đọng lại. Triệu Uyển Nhu không muốn lớp dầu nóng mang theo sự quan tâm chăm sóc của tảng băng ngốc nào đó bị lớp vải làm thấm mất. Cô đưa cả hai tay túm lấy vạt váy, kéo cao lên, để lộ bắp chân trắng nõn.

Cứ như thế, Triệu Uyển Nhu chậm rãi bước từng bước lên cầu thang như một nàng công chúa đi tìm hạnh phúc của chính mình. Thế nhưng, trang phục hiện tại quá rườm rà khiến “công chúa” khá vất vả mới có thể lên đến được trước cửa phòng. Triệu Uyển Nhu bước vào phòng thì thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng, bên trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Cô đoán là Thái Lãnh Hàn còn đang tắm. Thế là, Triệu Uyển Nhu định tranh thủ thời gian, thay bộ lễ phục vướng víu này ra cho thoải mái để có thể nói chuyện được lâu dài và nghiêm túc với Thái Lãnh Hàn.

Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu với tay ra phía sau để cởi khóa chiếc váy thì mới nhớ ra, ngoài cái khóa cài, phía sau váy còn được thắt một sợi dây lụa làm duyên. Sợi dây được luồn khéo léo và chắc chắn, trước đó còn được thím Hai cẩn thận thắt thành một mối nơ nên không dễ tháo ra.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back