Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 250: Chồng của em đến rồi kìa



Dương Trác Văn kể xong thì nhún vai đầy bất đắc dĩ:

- Thế đấy. Cho nên tôi đã tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài rồi mà vẫn phải chạy taxi trong khi chờ xin được việc làm đấy.

Vương Thiên Bích tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng lời lẽ lại trêu chọc:

- Cậu mới hai mươi mốt tuổi đã tốt nghiệp Đại học nước ngoài mà vẫn không xin được việc làm á?

Lúc này Lý Đông Vân mới có dịp xen vào:

- Bởi vì cậu ta quá kén chọn. Việc này không chịu, việc kia cũng không chịu, cuối cùng chỉ chịu lái taxi thôi.

Vương Thiên Bích nghe “cựu vệ sĩ riêng” nhà mình nói chuyện thì phì cười. Dương Trác Văn cũng không vừa, đáp lại ngay:

- Anh thì hay lắm đấy! Bao nhiêu việc ở nhà sắp xếp cho anh, anh cũng có chịu đâu? Anh thà là chạy đi làm vệ sĩ cho người ta còn gì? Anh còn tệ hơn em nữa đấy! Dù sao thì em cũng không phải gọi ai là cô chủ.

Vương Thiên Bích tắt nụ cười. Này, nói động tới vệ sĩ riêng của cô là không được đâu nhé. Triệu Uyển Nhu vội choàng tay qua ôm lấy bạn, ngăn cản cô nàng “bạo động”. Dương Thiên Vũ cũng vô cùng phối hợp, đẩy em trai cùng cha khác mẹ ra phía sau, còn anh chen lên trước, cất giọng lễ phép hỏi han bà Lâm Thanh Liên đang đứng cách đó không xa:

- Cháu chào bác. Nghe nói hôm trước bác bị ốm mà cháu không thể đến thăm được.

Bà Lâm Thanh Liên gật đầu, khách sáo trả lời:

- Cảm ơn cháu. Bác đã khỏe nhiều rồi.

Sự xa cách của bà Lâm Thanh Liên khiến Dương Thiên Vũ thoáng buồn. Triệu Uyển Nhu đành phải chuyển hướng câu chuyện một lần nữa:

- Anh Thiên Vũ, anh về nước từ lúc nào?

Dương Thiên Vũ nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm, giọng thấp hẳn:

- Anh về đã hơn một tháng rồi.

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên:

- Ủa, anh về đã lâu như vậy rồi à? Sao không ai báo cho em biết hết cả vậy?

Mặc dù Triệu Uyển Nhu có nghe Vương Thiên Bích kể lại, nhưng cô cứ tưởng là Dương Thiên Vũ chỉ mới về có mấy ngày thôi. Nhưng ngẫm lại, có lẽ Dương Thiên Vũ về nước rồi cũng không có thời gian rảnh rỗi. Anh vừa phải tiếp quản công ty của gia tộc, lại còn phải giải quyết chuyện hôn nhân tình cảm của bố và mẹ kế. Hơn nữa, xét cho đến cùng, giữa Triệu Uyển Nhu và Dương Thiên Vũ hình như cũng không có quan hệ mật thiết đủ để có thể biết rõ lịch trình của anh. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không hỏi thêm nữa. Nhưng ngược lại, Dương Thiên Vũ lại cất tiếng. giọng của anh có chút u oán:

- Việc em kết hôn… cũng đâu có ai báo cho anh biết đâu.

Triệu Uyển Nhu có chút lúng túng. Quả thật, khi cô kết hôn đã quên mời rất nhiều người. Chủ yếu là vì quá gấp rút. Hơn nữa, khi ấu, cả Triệu Uyển Nhu lẫn cả nhà họ Triệu đều không mấy tha thiết mặn mà với hôn lễ ấy. Thế nên, bây giờ nhớ lại, Triệu Uyển Nhu mới nhận ra rằng, trong hôn lễ ở cả hai kiếp của cô, chỉ có một mình Thái Lãnh Hàn chạy ngược chạy xuôi lo trong lo ngoài để đảm bảo cho cô có một buổi lễ trang trọng. Thế mà… Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi với Thái Lãnh Hàn quá sức. Cô khịt mũi, lấy giọng vui vẻ nói với Dương Thiên Vũ:

- Khi ấy có hơi bận rộn nên có sơ xuất. À, hôm nay chồng của em có đến đây. Lát nữa, em giới thiệu anh ấy với anh.

Ba chữ “chồng của em” được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu lại khiến Dương Thiên Vũ có cảm giác như vừa bị ai đ.ấ.m cho một cái rất mạnh. Anh cười gượng gạo, gật đầu. Bà Lâm Thanh Liên đứng gần đó, nhìn thấy thế thì trong lòng âm thầm thở dài. Ít nhiều bà cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Dù thế nào đi nữa, Dương Thiên Vũ quả thật là con rể lý tưởng trong mong muốn của nhiều người. Đẹp trai, tài giỏi, lịch lãm, lễ độ, quý phái,… Dương Thiên Vũ có quá nhiều ưu điểm. Lúc trước, bà Lâm Thanh Liên quả thật cũng có lòng muốn gắn kết Dương Thiên Vũ với Triệu Uyển Nhu. Nhưng tình hình trước mắt, có vẻ như công chúa của nhà bà lại không hề có lòng với hoàng tử nhà bên mà lại dành tình cảm cho một gã lang thang từ nơi khác đến. Bà Lâm Thanh Liên nhè nhẹ thở ra. Thật ra, như thế cũng tốt. Nếu không, trong tình cảnh éo le như hiện tại, dù Triệu Uyển Nhu chỉ có một chút tình cảm với Dương Thiên Vũ thì cũng sẽ khiến cô bị khó xử lẫn khó chịu. Như thế cũng tốt. Như thế cũng còn may…

Bà Lâm Thanh Liên thở phào được hai hơi thì nghe tiếng của Triệu Uyển Nhu vang lên như reo:

- Chồng của em đến rồi kìa.

Từ đằng xa, Thái Lãnh Hàn đang cùng ông Triệu Chí Hải quay lại. Ánh mắt của Thái Lãnh Hàn có quá nhiều cảm xúc khiến Triệu Uyển Nhu thoáng cảnh giác. Tảng băng ngốc nghếch kia không phải lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi chứ?

Thật ra thì Thái Lãnh Hàn đúng là đã nghĩ ngợi linh tinh. Lúc này trong lòng của hắn vô cùng mâu thuẫn và phức tạp. Hắn vừa muốn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu đổ “phô trương danh phận” là chồng hợp pháp của cô. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng vô cùng sợ hãi. Hắn sợ nhìn thấy tình cảm của Triệu Uyển Nhu dành cho Dương Thiên Vũ, càng sợ sẽ phải nhìn thấy sự căm ghét và oán giận mà cô dành cho hắn. Dù sao thì… danh phận của hắn, hôn lễ của hắn,… đều là ép buộc Triệu Uyển Nhu mà có.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 251: Phân rõ giới tuyến



Nhìn thấy ông Triệu Chí Hải, nụ cười lễ độ của Dương Thiên Vũ lại nở ra theo phản xạ. Anh cất giọng lễ phép chào hỏi:

- Cháu chào bác!

Ông Triệu Chí Hải vui vẻ vừa cười vừa đáp lời:

- Chào cháu! Nghe nói cháu về Việt Nam đã hơn một tuần rồi? Đã quen với nhịp sinh học chưa?

Dương Thiên Vũ vẫn tươi cười:

- Đã quen rồi ạ! Lẽ ra cháu nên đến thăm hỏi hai bác mới đúng.

Ông Triệu Chí Hải phất tay:

- Đừng khách sáo như thế! Một mình cháu phụ trách thị trường nước ngoài của công ty, bây giờ lại phải lo mở chi nhanh trong nước nữa, công việc bận rộn, vất vả như thế, sao có thời gian đi thăm hỏi?

Nói xong, ông Triệu Chí Hải chợt nhìn thấy bà Lâm Thanh Liên đang nháy mắt với ông. Liếc sang bên cạnh, ông Triệu Chí Hải lại trông thấy Triệu Uyển Nhu cũng đang chớp mắt, ra hiệu gì đó. Ông thoáng lúng túng một chút rồi nghĩ ra, có vẻ như ông vừa tỏ ra thân tình với Dương Thiên Vũ. Việc đó vốn chẳng có vấn đề gì, thậm chí có khi còn là việc tốt. Nhưng lúc này, sau lưng của ông còn có Thái Lãnh Hàn. Nhớ lại những lời kể và dặn dò của con gái về cái thói xấu hay nghĩ ngợi linh tinh của con rể, bỗng nhiên ông Triệu Chí Hải chột dạ. Ông cười hề hề, nói lời khách sáo:

- Cháu đúng là cánh tay đắc lực, là trụ cột của cả gia tộc đấy! Mọi… mọi người đều bảo thế mà!

Câu chữa cháy mang đầy tính khen ngợi và khẳng định kia khiến cho hai mẹ con bà Lâm Thanh Liên và Triệu Uyển Nhu có cảm giác bất lực muốn đỡ trán. Đồng thời, lời ngợi khen của ông Triệu Chí Hải dành cho Dương Thiên Vũ lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn chẳng khác gì sấm sét đánh ngang mày. Quả nhiên là bố vợ vẫn hài lòng với Dương Thiên Vũ hơn. Quả nhiên là hắn vẫn kém hơn người ta. Chỉ cần một câu “mọi người đều bảo thế” cũng đã đủ đánh tan tác lòn tự tin vốn vô cùng ít ỏi của Thái Lãnh Hàn rồi. Mọi người nhắc đến Dương Thiên Vũ đều là những lời khen ngợi. Còn khi nói tới Thái Lãnh Hàn hắn thì… thôi bỏ đi.

Chân của Thái Lãnh Hàn vốn đang gấp gáp muốn chạy về phía Triệu Uyển Nhu để “khẳng định chủ quyền và danh phận” gần như khựng lại ngay lập tức. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn đang tràn đầy cảm xúc nhìn về phía Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng cụp xuống, trốn tránh. Nếu như Triệu Uyển Nhu và người nhà họ Triệu biết rằng Dương Thiên Vũ quay về không chỉ với mục địch mở chi nhánh cho công ty mà còn muốn giúp Triệu Uyển Nhu thoát khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc thì sao? Nếu như Triệu Uyển Nhu và người nhà họ Triệu biết rằng Dương Thiên Vũ còn mang theo một số tiền lớn về, dự định giúp Triệu Uyển Nhu giành lấy “tự do” thì sẽ thế nào? Nguy cơ này quá lớn, Thái Lãnh Hàn nhất thời chưa tìm ra được cách giải quyết.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì Triệu Uyển Nhu đã nhanh chóng tiến về phía của hắn. Bàn tay mềm mại, thơm mát của cô níu lấy cánh tay đang cứng đờ của hắn. Đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu nhìn về phía ông Triệu Chí Hải, thoáng nheo lại. Giọng của Triệu Uyển Nhu vẫn nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:

- Bố, chồng của con cũng rất giỏi đấy! Anh ấy cũng đang chuẩn bị mở chi nhánh của công ty sang nước ngoài đấy!

Ông Triệu Chí Hải ngẩn ra. Rồi ông gãi gãi đầu, cười hề hề:

- Đúng, đúng, đúng! Con rể của tôi cũng rất giỏi mà!

Bộ dáng của ông Triệu Chí Hải lúc này mang đầy tính khôi hài theo thói quen mỗi khi muốn chọc cười vợ con. Bà Lâm Thanh Liên bật cười, Triệu Uyển Nhu cũng phì cười. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì xúc động đến không cười nổi. Hắn vừa được vợ và bố vợ khen là tài giỏi đây này? Tâm hồn của Thái Lãnh Hàn lâng lâng như đang bước trên mây. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Uyển Nhu còn kéo hắn tiến tới vài bước, đứng trước mặt Dương Thiên Vũ. Dáng vẻ của Triệu Uyển Nhu vô cùng trang trọng:

- Anh Thiên Vũ, đây là chồng của em, Thái Lãnh Hàn. Chồng à, anh ấy là Dương Thiên Vũ, bạn hàng xóm cũ của gia đình em.

Hai câu giới thiệu đã phân rõ giới tuyến. Một bên là “chồng của em”, một bên là “bạn hàng xóm cũ của gia đình em”. Sắc mặt Dương Thiên Vũ tái hẳn đi. Còn Thái Lãnh Hành thì như được tiêm thêm m.á.u gà chọi, bừng bừng sức sống.

Một khi Thái Lãnh Hàn đã thoát khỏi vùng tối của tâm lý thì hắn trở nên vô cùng phong độ. Thái Lãnh Hàn chìa tay về phía Dương Thiên Vũ, vô cùng lịch sự và khách sáo:

- Chào anh. Hân hạnh được gặp mặt.

Dương Thiên Vũ đành phải bắt tay Thái Lãnh Hàn một cái, giọng không rõ cảm xúc:

- Hân hạnh!

Hai bàn tay của hai người đàn ông siết chặt, ngầm cạnh tranh sức mạnh. Hai cặp mắt của họ cũng nhìn nhau chằm chằm đến mức tóe lửa. Mặc dù cả hai đều đang mỉm cười, nhưng mọi người xung quanh đó đều có thể cảm nhận được “sát khí” tỏa ra lạnh ngắt bốn phương tám hướng.

May mà lúc đó tiếng nhạc trỗi lên du dương. Đã đến lúc khiêu vũ rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 252: Mời khiêu vũ



Tiếng nhạc vừa trỗi lên, ông Triệu Chí Hải có cảm giác như chiếc phao cứu hộ đang hiện ra trước mặt. Ông vội nắm lấy tay của bà Lâm Thanh Liên, kéo vợ ra khỏi cơn bão vô hình đang xẹt ra sấm sét giữa con rể nhà mình và con trai nhà hàng xóm. Giọng của ông Triệu Chí Hải ngọt như đường:

- Mình à, chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi!

Đây đúng là một lời mời vô cùng hợp ý và hợp hoàn cảnh. Bà Lâm Thanh Liên nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng bước theo chồng ra phía trung tâm hội trường, nơi các cặp khiêu vũ đang bắt đầu dìu nhau theo tiếng nhạc. Triệu Uyển Nhu cũng vội vàng nháy mắt với Vương Thiên Bích, ra ám hiệu. Vương Thiên Bích gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô nàng ngay lập tức quay qua chàng trai đang đứng gần đó, mở lời mời:

- Này, chúng ta cũng ra đó khiêu vũ đi!

Nói rồi, không đợi chàng trai có phản ứng, Vương Thiên Bích vội nắm lấy bàn tay thô sần của anh, kéo anh đi về phía trung tâm hội trường. Triệu Uyển Nhu ngẩn người ra một lúc, đưa mắt nhìn theo bàn tay của Vương Thiên bích đang nắm lấy tay của Lý Đông Vân mà vừa ấm ức vừa buồn cười. Nữ vương nhà nào mà trọng sắc khinh bạn đến như thế này? Rõ ràng Vương Thiên Bích biết rõ, đối tượng cần phải “di dời” ra khỏi “tâm bão” lúc này là hai anh em nhà họ Dương kia mà. Ấy thế mà cô nàng lại kéo Lý Đông Vân, người chẳng mấy liên quan đến “tình hình chiến sự” ở đây rời đi như thế, vậy còn bãi “chiến trường” này, Triệu Uyển Nhu biết phải giải quyết như thế nào cho ổn đây?

Chưa dừng lại ở đó, hai anh em nhà họ Dương còn không sợ gây ra việc lớn hơn, cả hai đều đồng loạt chìa tay về phía Triệu Uyển Nhu thay cho lời mời khiêu vũ. Thái Lãnh Hàn trợn trừng mắt nhìn hai chàng trai đang tỏ thái độ “tuyên chiến” trước mặt của hắn. Này, hai người thật sự không nhớ rằng Triệu Uyển Nhu đã có chồng rồi đấy à? Hai người không nhìn thấy chồng của Triệu Uyển nhu đang đứng sừng sững như một cái tủ lạnh ở ngay bên cạnh đây à? Có phải bởi vì chồng của Triệu Uyển Nhu lại không dám đưa tay ra mời cô khiêu vũ nên bọn họ mới dám trắng trợn mời cô như thế không?

Thái Lãnh Hàn len lén thở dài. Hắn thật sự không dám mời Triệu Uyển Nhu ra khiêu vũ. Việc nhảy nhót của hắn chả ra làm sao cả. Khiến bản thân mất mặt là chuyện nhỏ, điều mà Thái Lãnh Hàn lo sợ chính là hắn sẽ giẫm vào chân của Triệu Uyển Nhu khiến cô bị đau. Những tiếng kêu thảm thiết của những người đã cùng hắn khiêu vũ vẫn còn âm vang khiến vị tổng giám đốc mặt lạnh nào đó càng thêm lạnh mặt. Hắn đã quên tạo ra “tai nạn” để đôi chân bị thương rồi. Vậy thì bây giờ hắn chỉ có thể hèn nhát đứng ở đây mà chứng kiến người đàn ông khác mời Triệu Uyển Nhu khiêu vũ thôi sao?

Chỉ mới hình dung đến cảnh tượng Triệu Uyển Nhu và một người đàn ông nào khác tay trong tay, đứng sát vào nhau và uyển chuyển di chuyển theo điệu nhạc mà trái tim của Thái Lãnh Hàn đã đau thắt lại khiến hắn không thở nổi. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, nuốt cơn nghẹn đắng giữa n.g.ự.c xuống. Không được! Tuyệt đối không được! Nếu phải chứng kiến Triệu Uyển Nhu khiêu vũ với người khác trong khi bản thân chỉ có thể hèn nhát và bất lực đứng nhìn thế này, Thái Lãnh Hàn chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng mà… nếu hắn vì h*m m**n của cá nhân mà chẳng may khiến Triệu Uyển Nhu bị mất mặt, tệ hơn nữa là có thể khiến cô bị đau thì… Thái Lãnh Hàn càng không thể tha thứ cho bản thân.

Phải làm thế nào bây giờ?

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang băn khoăn, hoang mang, trăn trở lộn xộng giữa hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn nhau thì Triệu Uyển Nhu đã chìa tay ra trước mặt của hắn. Đôi môi tươi thắm của cô nhoẻn ra thành một nụ cười kiêu sa. Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa trang trọng:

- Quý ngài đây, tôi có thể hân hạnh mời quý ngài cũng khiêu vũ với tôi được không?

Thái Lãnh Hàn đang bấn loạn tinh thần thì bị hành động và lời nói của Triệu Uyển Nhu làm cho CPU c.h.ế.t máy lâm thời. Hắn vừa nghe cái gì đấy nhỉ? Triệu Uyển Nhu đang làm gì vậy nhỉ?

Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang đờ đẫn mà vừa thương vừa buồn cười quá đỗi. Cô xụ mặt, khịt mũi, nhỏ giọng nghẹn ngào nói:

- Anh không muốn khiêu vũ với em sao?

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu. Sao hắn lại không muốn cơ chứ. Hắn mong muốn được cùng cô khiêu vũ đến mức đã tập luyện rất chăm chỉ còn gì. Nhưng mà… khả năng của hắn thì…

Triệu Uyển Nhu lại khịt mũi thêm một cái nữa, giọng đã sũng nước rồi:

- Em… đã mặt dạn mày dày mời anh khiêu vũ thế này rồi, anh vẫn không cho em một chút mặt mũi thật sao?

Trái tim vừa mới đau thắt của Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị giọng nói nghẹn ngào vào đôi mắt long lanh ánh nước của Triệu Uyển Nhu làm cho lỡ mất một nhịp đập.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 253: Lần đầu tiên được khiêu vũ.



Thái Lãnh Hàn chậm rãi nhưng dứt khoát đưa tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu. Hết cách rồi. Hắn vốn không có khả năng chống đỡ trước dáng vẻ này của Triệu Uyển Nhu. Hơn nữa, việc để cho Triệu Uyển Nhu là phái nữ lại phải chủ động chìa tay ra mời hắn khiêu vũ vốn đã khiến Thái Lãnh Hàn áy náy lắm rồi. Nếu bây giờ mà hắn còn không chấp nhận lời mời của Triệu Uyển Nhu nữa thì chắc chắn sẽ khiến cô bị cười chê. Thái Lãnh Hàn nghiên răng, trong lòng tự dặn bản thân nhất định phải tập trung, phải cố gắng bước theo điệu nhạc. Không được để Triệu Uyển Nhu mất mặt. Càng không được giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu.

Bàn tay đã nắm lấy bàn tay rồi, mà đầu óc của vị tổng giám đốc tảng băng nào đó còn đang bận tự nhắc nhở chính mình đến cứng đờ như khúc gỗ. Triệu Uyển Nhu lại ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn một cái. Thái Lãnh Hàn lúng túng hắng giọng, thật thà khai báo:

- Anh… anh nhảy không… không được tốt cho lắm…

Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Thì ra là vậy. Cô siết nhẹ bàn tay đang lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn, dịu dàng trấn an hắn:

- Anh không cần quá lo lắng. Đây đâu phải là thi đấu hay tranh tài gì đâu. Nhảy tốt hay không cũng đâu có phần thưởng. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được.

Thái Lãnh Hàn có chút không đồng ý với Triệu Uyển Nhu. Đối với hắn mà nói, được cùng Triệu Uyển Nhu khiêu vũ chính là một phần thưởng rất quí giá rồi. Nếu không, hắn đã không nhẫn tâm giẫm suýt hỏng chân của nhiều người như vậy mà vẫn kiên trì luyện tập khiêu vũ. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn không phản bác lý lẽ của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, cô đã kéo hắn ra đế khu vực trung tâm của hội trường rồi.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn nơm nớp lo sợ, trong lòng không ngừng tự dặn lòng thì Triệu Uyển Nhu vẫn mỉm cười tươi như hoa đào mùa xuân. Cô nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn chỉ đang khiêm tố, hoặc là đang lo nghĩ cẩn thận thôi. Chứ trong vòng tròn xã giao này, việc khiêu vũ trong những buổi tiệc rượu vốn là chuyện thường xuyên. Cho dù có người thật sự khiêu vũ không giỏi đi nữa, thì trăm hay không bằng tay quen, dự tiệc mãi rồi thì cũng sẽ biết khiêu vũ ở mức bình thường, ổn định mà thôi. Cứ nhìn bố của Triệu Uyển Nhu thì biết. Lúc này ông cùng đang dìu vợ khiêu vũ vô cùng suôn sẻ còn gì.

Nhưng có một điều mà Triệu Uyển Nhu không biết, cũng không ngờ tới, là Thái Lãnh Hàn thật sự không biết khiêu vũ. Đơn giản chỉ vì gương mặt lạnh ngắt và bộ dáng nghiêm trang của hắn khiến chẳng có người phụ nữ nào nảy sinh hứng thú muốn khiêu vũ với hắn cả. Đó là còn chưa kể, tảng băng ngốc nào đó chưa bao giờ chìa tay ra mời bất cứ một người phụ nữ nào khiêu vũ. Mà những người phụ nữ đến dự những buổi tiệc xã giao thì đều ít nhiều nghe thấy tai tiếng thị phi của Thái Lãnh Hàn. Cho nên, từ khi chân ướt chân ráo bước vào vòng tròn xã giao này cho tới khi đã gầy dựng được Tập đoàn Thắng Lợi vững mạnh như bây giờ, Thái Lãnh Hàn chưa bao gờ khiêu vũ với một ai cả.

Hôm nay là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn được khiêu vũ. Người mời Thái Lãnh Hàn khiêu vũ lại là Triệu Uyển Nhu. Trong hoàn cảnh tự mình biết rõ khả năng khiêu vũ tệ hại của mình, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng căng thẳng.

Thái Lãnh Hàn dồn tất cả sự tập trung của mình còn hơn là khi đi đấu thầu dự án lớn của công ty nữa. Hai tai của hắn không nghe những tiếng cười nói xôn xao xung quanh nữa mà chỉ để lắng nghe tiết tấu của giai điệu âm nhạc. Cặp mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào chân của mình, sợ rằng chỉ sơ suất một chút sẽ giẫm phải chân của Triệu Uyển Nhu. Đôi tay của hắn gồng lên cứng ngắc, sợ sẽ không khéo kéo Triệu Uyển Nhu ngã.

Ấy thế mà, Thái Lãnh Hàn càng tập trung, càng chăm chú thì cơ thể của hắn càng đơ ra như robot bị khô dầu nhớt. Chỉ mới bước được mấy bước, Thái Lãnh Hàn đã nghe Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:

- A!

Thái Lãnh Hàn trợn trừng mắt, nhìn bàn chân đáng ghét của chính mình đang giẫm lên bàn chân xinh xắn của Triệu Uyển Nhu. Tiếng kêu của Triệu Uyển Nhu dù chỉ khẽ thôi cũng đủ khiến Thái Lãnh Hàn kinh hồn táng đảm. Suýt chút nữa là hắn đã ngồi xổm xuống để xem xét “thương thế” của Triệu Uyển Nhu như thế nào. May là Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang đặt tay lên người của Thái Lãnh Hàn. Vừa cảm nhận được Thái Lãnh Hàn muốn khom xuống là Triệu Uyển Nhu đã vội giữ chặt lấy hắn, cất giọng nhắc nhở và trấn an:

- Đừng dừng lại.

Thái Lãnh Hàn không dừng lại, nhưng hắn cũng không dám di chuyển nữa, chỉ đứng đung đưa, lúc lắc người một cách cứng đờ. Triệu Uyển Nhu vừa thương vừa buồn cười, nhỏ giọng nói nhanh:

- Em không sao đâu. Mọi người đều đang di chuyển, nếu anh dừng lại thì sẽ bị người ta đụng trúng, sẽ làm nhiều người bị ngã.

Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Đôi mắt của hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào chân mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 254: Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,…



Tiếng nhạc vẫn trỗi lên réo rắt nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng căng thẳng. Nếu như trước đó hắn chỉ có thể xem như lo xa thôi, thì mới vừa rồi, hắn đã thật sự giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu rồi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng đến tột cùng.

Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang gồng cứng cả cơ thể mà vừa buồn cười vừa thương thương. Xem ra, việc hắn không giỏi khiêu vũ không phải chỉ là lời khiêm tốn. Hít sâu một hơi, Triệu uyển Nhu nhẹ giọng nói nhỏ:

- Anh đừng nhìn dưới chân nữa. Anh nhìn em này.

Thái Lãnh Hàn vẫn không dám ngẩng lên. Triệu Uyển Nhu lại nói nhanh:

- Anh khiêu vũ với em mà không nhìn em thì nghĩa là anh đang xem thường em đó.

Nghe Triệu Uyển Nhu nói thế, Thái Lãnh Hàn vội ngước mắt lên nhìn cô. Điều hắn nhìn thấy không phải là sự tức giận hay chán ghét mà là nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu và đôi mắt sáng long lanh của cô. Tiếp đó, Triệu Uyển Nhu nói khẽ:

- Anh thả lỏng một chút, làm theo hướng dẫn của em nhé.

Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Uyển Nhu đã đứng sát vào người của hắn thêm một chút. Gương mặt xinh đẹp của cô gần như đang áp má vào gương mặt của hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô theo tiếng nhạc du dương vang lên bên tai của hắn. Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,… Triệu Uyển Nhu nhắc Thái Lãnh Hàn cần bước chân nào về hướng nào. Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, khi nào thì đi thành vòng…

Cứ như thế, Thái Lãnh Hàn có cảm giác xung quanh hắn như chẳng còn ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu. Bên tai hắn không còn nghe được những âm thanh gì khác ngoài giọng nói của Triệu Uyển Nhu. Trong một lần tách ra theo động tác khiêu vũ, Triệu Uyển Nhu không kịp nhắc nhở Thái Lãnh Hàn phải bước chân nào, thế nhưng hắn đã có thể theo bản năng mà bước theo nhịp của cô, dìu cô theo điệu nhạc.

Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa khâm phục lại vừa tự hào. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô đúng là có khiếu trong việc khiêu vũ quá đây này. Cô chỉ mới hướng dẫn có một chút mà hắn đã học được và khiêu vũ ổn rồi này.

Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết được những suy nghĩ này của Triệu Uyển Nhu thì chắc là hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng nếu những điều này mà để cho Phương Hiệp Hòa đang nồi lén lút xoa chân trong xe và các vị huấn luyện viên đang phải băng bó bàn chân bầm tím thì hẳn là sẽ có nhiều tiếng kêu gào phản đối.

Tuy nhiên, hiện tại thì chẳng ai có thể nghe được suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Thế nên, trong tiếng nhạc du dương, Thái Lãnh Hàn đã dìu Triệu Uyển Nhu khiêu vũ trọn vẹn một bài.

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn phơi phới niềm vui. Nhưng hắn vẫn không quên cái chân của Triệu Uyển Nhu vừa bị hắn giẫm phải. Thái Lãnh Hàn nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô rời khỏi sàn nhảy và tìm một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. Còn bản thân hắn thì không màng đến thể diện, ngồi xổm xuống trước mặt của Triệu Uyển Nhu, đưa tay muốn nâng lấy cổ chân của cô nhưng rồi lại không dám chạm vào. Giọng tràn đầy áy náy, Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:

- Chân của em… có đau lắm không?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:

- Không sao đâu. Anh đừng quá lo lắng.

Triệu Uyển Nhu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Mặc dù bàn chân vẫn có chút đau, nhưng không phải là quá mức. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân của cô cũng đã một lúc rồi, cô vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn cùng hắn khiêu vũ thêm một bài nữa còn gì?

Thế nhưng Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh như thế. Hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng “hạ thủ” đến hỏng chân của mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa, tiếng kêu đau của Triệu Uyển Nhu ban nãy vẫn khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị ám ảnh đến sợ hãi. Nếu không tận mắt nhìn thấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thật sự còn “nguyên vẹn” thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không thề nào yên ổn cho được.

Nhưng mà, lúc này Triệu Uyển Nhu đang mặc một chiếc váy dài phủ kín hết cả chân. Nếu muốn xem xét “thương thế” của cô thì buộc phải vén mép váy lên. Điều đó khiến cho Thái Lãnh Hàn chùng tay. Ở nơi đông người như thế này, nếu hắn vén mép váy của Triệu Uyển Nhu lên thì… không ổn cho lắm.

Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan sát Thái Lãnh Hàn. Từ ánh mắt, nét mặt và cả những hành động ngần ngừ của hắn, không khó để cô đoán ra tảng băng ngốc nhà mình đang muốn làm gì. Cô thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói nhỏ:

- Nếu anh không yên tâm thì cứ xem một chút đi.

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu chủ động vén mép vày lên một chút, để lộ bàn chân trắng nõn đang mang đôi giày cao gót đen huyền. Da của Triệu Uyển Nhu rất trắng, thế nên, “dấu vết” của việc bị bàn chân thô to của Thái Lãnh Hàn giẫm lên càng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn nhìn vết đỏ hằn lên trên bàn chân nõn nà của vợ mà chỉ muốn tự đ.ấ.m cho bản thân một cái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back