Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 235: Đau chân, đau lòng



Giờ nghỉ trưa, tại văn phòng của Tổng giám đốc, không gian không chìm vào tĩnh lặng như thường lệ mà văng vẳng tiếng nhạc và thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng kêu đau đớn. Đa số nhân viên đều đã ra ngoài ăn trưa và tìm chỗ nghỉ ngơi. Chỉ còn vài nhân viên thân thiết với Phương Hiệp Hòa là vẫn còn lo lắng nán lại, bồn chồn nhìn cánh cửa phòng khép chặt. Trợ lý Tổng giám đốc toàn năng của công ty, “cứu tinh” của bọn họ,… anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Sao bọn họ có cảm giác như Phương Hiệp Hòa đang cố gắng mở nhạc để xoa dịu tinh thần của sếp, cũng lại giống như anh đang muốn dùng tiếng nhạc để làm giảm đi những âm thanh bị sếp mắng thế nhỉ? Không chỉ vậy, những tiếng kêu dù cố nén nhưng vẫn lộ ra sự đau đớn kia khiến đám nhân viên càng lo sợ phập phồng. Anh Hiệp Hòa của bọn họ không phải đang bị sếp đánh đập, bạo hành gì đấy chứ?

Thật ra, những nhân viên kia chỉ đoán đúng có một phần nhỏ xíu mà thôi. Những tiếng kêu của Phương Hiệp Hòa đúng là để lộ sự đau đớn. Sự đau đớn đó của anh cũng đúng là do Thái Lãnh Hàn mang tới. Nhưng không có mắng mỏ, cũng không có bạo hành. Ngay cả âm nhạc cũng không phải do Phương Hiệp Hòa mở lên mà đang phát ra từ máy tính riêng của Thái Lãnh Ngôn.

Tình hình chính xác thật ra rất đơn giản: Phương Hiệp Hòa đang phải tập khiêu vũ cùng với sếp.

Lúc này thì Phương Hiệp Hòa đã thấu hiểu được nỗi đau sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần của nhóm huấn luyện viên khiêu vũ tại trung tâm hôm qua. Lúc này thì Phương Hiệp Hòa còn cảm thấy may mắn vì quản lý trung tâm chỉ gọi điện khéo léo từ chối tiếp tục dạy khiêu vũ Thái Lãnh Hàn. Nếu Phương Hiệp Hòa mà lạ bọn họ, rất có thể anh sẽ trở mặt luôn ấy chứ. Bở vì, đôi giày mà Thái Lãnh Hàn đang mang là vô cùng cứng rắn, còn cộng thêm lực giẫm của tảng băng cứng đờ nào đó đang vô cùng nghiêm túc và tập trung. Đau thấu trời xanh luôn đấy chứ chả chơi.

Sau nửa tiếng đồng hồ bị giẫm đạp tàn nhẫn theo điệu nhạc, Phương Hiệp Hòa len lén xoa xoa đôi chân đau đớn. Không thể tiếp tục được nữa. Phương Hiệp Hòa không muốn ngày mai sẽ phải chống gậy đi làm đâu. Anh đảo mắt một vòng, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết. Phương Hiệp Hòa giả vờ vu vơ hỏi Thái Lãnh Hàn:

- Sếp này, anh đã chuẩn bị trang phục để cùng đi dự tiệc với chị dâu chưa nhỉ?

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Đã chuẩn bị xong rồi.

Quả thật, Thái Lãnh Hàn đã gọi điện cho cửa hiệu thời trang quen, đặt hẳn một bộ đồ mới kèm phụ kiện đầy đủ rồi. Phương Hiệp Hòa trợn mắt, có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Tảng băng ngốc bạn anh vốn là kẻ không hề quan tâm đến vấn đề ăn diện. Từ trước tới nay, trang phục mà hắn mặc khi đi gặp đối tác đều là do anh và Lê Thiên Chi chuẩn bị và tư vấn. Thế mà bây giờ, Thái Lãnh Hàn đã có thể biết tự trau chuốt cho dáng vẻ của mình, biết chuẩn bị trang phục từ trước như thế. Điều này đã chứng tỏ thêm một lần nữa về sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành cho Triệu Uyển Nhu.

Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn nhìn đôi mắt đang trợn lên của Phương Hiệp Hòa mà có phần suy diễn linh tinh. Hắn thấp giọng, giải thích:

- Xin lỗi. Không phải tôi không muốn nhờ anh tư vấn. Nhưng đây là việc riêng của tôi, không thể cứ phiền anh mãi…

Phương Hiệp Hòa mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Tuy nhiên trong lòng anh vẫn không thể nhịn được mà muốn phản bác. Sếp à, việc anh kéo trợ lý vào văn phòng để tập luyện khiêu vũ như thế này hình như cũng chẳng phải là việc công lắm đâu. Trong đầu của Phương Hiệp Hòa vừa nhớ tới việc “tập luyện khiêu vũ” thì chân của anh đã bị Thái Lãnh Hàn giẫm thêm một cú đau điếng nữa. Tiếng kêu đau đớn của Phương Hiệp Hòa không thể nén nổi mà vang lên. Thái Lãnh Hàn khựng lại, ủ rũ:

- Thôi vậy, ngừng ở đây thôi. Có tập luyện nữa cũng chẳng tiến bộ hơn đâu.

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Phương Hiệp Hòa cảm thấy không ổn lắm. Anh vội vàng an ủi:

- Đừng nản. Thật ra thì… anh chỉ mới tập mà đã khiêu vũ được như thế này đã là… không tệ rồi.

Thái Lãnh Hàn vẫn rầu rĩ:

- Không. Tôi vẫn giẫm vào chân của anh và mọi người. Có lẽ, tôi không nên khiêu vũ nữa thì tốt hơn.

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy bản thân vô dụng. Hắn đã giẫm đến sưng chân của mấy huấn luyện viên dạy khiêu vũ trong trung tâm rồi. Hôm nay hắn lại còn giẫm luôn cả chân của Phương Hiệp Hòa nữa. Cứ hình dung đến khả năng vào buổi dạ tiệc sắp tới Triệu Uyển Nhu sẽ bị hắn giẫm vào chân thì Thái Lãnh Hàn đã đau lòng đến mức thà là tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình luôn cho rồi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thái Lãnh Hàn chợt sáng lên một sáng kiến. Trước khi tham dự buổi dạ tiệc kia, hắn chỉ cần tìm cách để bị đau chân thì có thể không cần khiêu vũ. Dù như thế có thể sẽ khá mất mặt. Nhưng với Thái Lãnh Hàn mà nói, thể diện của cá nhân hắn còn lâu mới có thể sánh được với sự bình an và khỏe mạnh của Triệu Uyển Nhu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 236: Bong bóng màu hồng trồi lên lụp bụp



Thế là trong quyết định đột xuất mang đầy tính quyết tâm cao độ của Thái Lãnh Hàn, “sự nghiệp” làm “huấn luyện viên dạy khiêu vũ tạm thời” của Phương Hiệp Hòa được tạm ngừng. Dù đã thoát khỏi thảm cảnh bị giẫm đạp cả hai chân, nhưng Phương Hiệp Hòa lại không thấy nhẹ nhõm nhiều cho lắm. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Phương Hiệp Hòa có dự cảm chẳng lành. Tuy nhiên, một khi Thái Lãnh Hàn đã muốn tự làm mình bị thương thì còn lâu hắn mới để lộ ra cho ai biết. Cho nên, Phương Hiệp Hòa có dò hỏi thế nào cũng vô ích, Thái Lãnh Hàn ngậm miệng rất chặt, phong thái trở lại lạnh nhạt như cũ. Dù vậy, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn cũng đã thoáng hơn không ít sau khi nghĩ ra được cách để không phải giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu và làm cho cô mất mặt trước đám đông.

Kết quả sau buổi nghỉ trưa hôm ấy, đám nhân viên trong văn phòng của Phương Hiệp Hòa chứng kiến một hoàn cảnh khiến họ phải suy diễn miên man rất lâu và rất xa. Trợ lý tổng giám đốc đại tài của bọn họ, sau khi bị Tổng giám đốc gọi vào văn phòng thì không ngừng k** r*n đau đớn, dù đã cố nén và dùng tiếng nhạc đẩ át đi vẫn không thể nào che giấu nổi. Sau đó, khi cửa văn phòng mở ra, Tổng giám đốc bước ra với dáng vẻ nhẹ nhõm, phơi phới như vừa trút được một sự nặng nề khó nói nào đó; còn trợ lý Hòa thì bước khập khà khập khiễng, đi không muốn vững. Ấy thế mà, ánh mắt của trợ lý Hòa nhìn theo Tổng giám đốc còn mang nặng sự lo lắn và quan tâm rất rõ ràng. Chả có nhẽ… Chả có nhẽ? Chả có nhẽ!

Trong mấy ngày tiếp theo, trong không khí sinh hoạt của nhiều nhân viên vẫn còn ngập tràn mùi suy diễn kia, Tập đoàn Thắng Lợi đàm phán được thêm mấy dự án lớn nữa. Đồng thời, ngày diễn ra buổi dạ tiệc mà Thái Lãnh Hàn vừa trông đợi lại vừa sợ hãi đã đến sát bên lưng.

Chiều hôm ấy, Thái Lãnh Hàn tan làm sớm. Hắn định tự lái xe về nhà để không ảnh hưởng tới công việc của Phương Hiệp Hòa. Nhưng bộ dáng tinh thần bất định vì có quá nhiều cảm xúc xáo trộn của Thái Lãnh Hàn làm sao có thể qua mắt được Phương Hiệp Hòa? Chỉ cần là người đủ thân thiết với Thái Lãnh Hàn đều sẽ biết hắn có sự ám ảnh sợ hãi rất lớn với xe ô tô vì tai nạn của hai mẹ con hắn trong quá khứ. Cho nên, những lúc bình thường, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi đều không hề yên tâm khi để Thái Lãnh Hàn lái xe, nhất là khi tâm trạng của hắn đang bất ổn. Mà lúc này đây, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn đang vô cùng bất ổn. Phương Hiệp Hòa không nói hai lời, cầm lấy chìa khóa xe, nói chắc nịch:

- Để tôi đưa anh về.

Thái Lãnh Hàn nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hắn cũng không dám đảm bảo lúc này bản thân lái xe có an toàn hay không. Thế nhưng, cảnh tượng ấy lọt vào mắt của một đám nhân viên khó khăn lắm mới tạm quên lãng đi bầu không khí ngập tràn bong bóng màu hồng phấn thì lại có ý nghĩa khác. Tai của bọn họ nghe được câu nói nửa như ra lệnh, nửa như quan tâm của trợ lý Hòa, mắt của họ nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn đồng ý của Tổng giám đốc nhà mình, đám bong bóng màu hồng phấn trong lòng của bọn họ lại trồi lên lụp bụp.

Cả Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa đều không hề hay biết rằng, hình ảnh hai người rời đi trong ánh chiều tà vàng óng ả đã được rất nhiều nhân viên của công ty đạt vào khung kính hình trái tim màu hồng phấn luôn rồi. Phương Hiệp Hòa chỉ lo tập trung lái xe, đưa Tổng giám đốc về nhà một cách nhanh nhất và an toàn nhất. Còn Thái Lãnh Hàn thì vừa nôn nao vừa sợ hãi vừa lo lắng, ngồi cứng đờ như khúc nước đá bên ghế phụ lái.

Lát sau, chiếc xe đã ngừng trước cổng. Thái Lãnh Hàn vội vàng bước xuống, đi nhanh vào trong. Thím Hai nhìn thấy Thái Lãnh Hàn liền mỉm cười nói ngay:

- Cậu chủ, cậu về rồi à? Cô chủ đang ở trong phòng trang điểm, sắp xong rồi.

Thái Lãnh Hàn gật nhẹ đều, tỏ vẻ đã biết rồi hối hả đi vào phòng sách. Hắn đã mang bộ trang phục đặt sẵn “giấu” ở đó rồi. Phương Hiệp Hòa cũng bước xuống xe, lò dò bước vào trong nhà, chờ xem bộ đồ mới của Tổng giám đốc nhà mình. Ha Ha trông thấy “cha nuôi” lâu ngày mới tới thì hớn hở vẫy đuôi chạy ào ra đón.

Phương Hiệp Hòa chơi với Ha Ha được khoảng mười phút thì Thái Lãnh Hàn đã bước xuống. Hai mắt của Phương Hiệp Hòa sáng lên. Ừm, Tổng giám đốc kiêm bạn thân của anh, sau thời gian dài được “huấn luyện”, đã có tiến bộ rất lớn trong việc chọn trang phục rồi này. Mặc dù vẫn là bộ âu phục thẳng thớm, nhưng màu xanh lam đậm của chất vải cùng với những phụ kiện đi kèm đã giúp cho Thái Lãnh Hàn trở nên bớt cứng ngắc hơn. Thấy Phương Hiệp Hòa tỏ ra quan sát, Thái Lãnh Hàn có chút lúng túng và lo lắng. Hắn bước đến gần bạn, nhỏ giọng hỏi:

- Thế nào?

Thế nào là thế nào? Phương Hiệp Hòa không biết Thái Lãnh Hàn đang muốn hỏi anh về bộ đồ hay về “nhan sắc” của hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tổng thể hôm nay, trông Thái Lãnh Hàn không thể chê vào đâu được.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 237: Đẹp lắm! Đẹp quá!



Phương Hiệp Hòa không suy nghĩ quá lâu, giơ ngay ngón tay cái lên, cười tít mắt, khen ngợi:

- Đẹp lắm!

Thái Lãnh Hàn cũng mỉm miệng, không giấu được nụ cười. Ha Ha không chịu thua kém, gâu gâu sủa vài tiếng để nhấn mạnh sự tồn tại. Nhưng hôm nay Thái Lãnh Hàn không thể chơi với “con trai” được. Một phần bởi vì hắn sợ làm bộ âu phục mà hắn dày công chuẩn bị sẽ bớt đi phần nào tươm tất, khiến ảnh hưởng tới Triệu Uyển Nhu. Một phần khác nữa là bởi vì Ha Ha vừa sủa xong mấy tiếng thì từ phía cầu thang đã có động tĩnh. Thái Lãnh Hàn vốn luôn để tâm đến phương hướng đó mà trông đợi, nên khi Triệu Uyển Nhu vừa xuất hiện thì hắn đã phát hiện ngay. Thế là, vứt luôn cả “con trai” lẫn bạn thân ra sau đầu, toàn bộ sự chú ý của Thái Lãnh Hàn tập trung vào phía Triệu Uyển Nhu. Hôm nay, vợ của hắn đẹp quá!

Quả thật hôm nay Triệu Uyển Nhu rất đẹp. Cô đã trang điểm, nên gương mặt vốn đã xnh đẹp của cô càng trở nên kiều diễm, quyến rũ hơn hẳn bình thường. Hôm nay Triệu Uyển Nhu còn mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc với phần cúp n.g.ự.c uyển chuyển để lộ đôi vai nuột nà. Mái tóc của Triệu Uyển Nhu búi cao khiến phần cổ nõn nà càng thêm nổi bật với sợi dây chuyền mà Thái Lãnh Hàn đã tặng cô.

Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ngơ ngắm vợ đến suýt quên hết cả đất trời. Phương Hiệp Hòa cũng có chút sững sờ trước vẻ đẹp của “chị dâu”. Vốn là người thật thà, Phương Hiệp Hòa buột miệng thốt lên:

- Chị dâu, hôm nay chị đẹp quá!

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, khẽ gật đầu và nhỏ giọng đáp lời:

- Cảm ơn anh!

Nụ cười của Triệu Uyển Nhu và câu cảm ơn dịu dàng của cô khiến gã chó điên nào đó bị “cướp mất” cơ hội làm người đầu tiên khen vợ suýt nữa thì nổi khùng lên. Hắn liếc Phương Hiệp Hòa một cái, cả gương mặt lạnh ngắt. Trợ lý tài ba nào đó đột ngột cảm nhận được “sát khí”, vội vàng ngậm miệng, lùi lại, nhường spotlight cho tổng giám đốc kiêm bạn thân của mình thể hiện.

Có lẽ vì thành ý của Phương Hiệp Hòa quá lớn, nên ý trời cũng muốn giúp anh, đồng thời giúp Thái Lãnh Hàn cơ hội “thể hiện”. Bởi vì chiếc váy hôm nay Triệu Uyển Nhu mặc có phần tà khá dài, cô lại mang giày cao gót, nên khi bước xuống bậc thang cuối cùng, Triệu Uyển Nhu vấp một cái. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn chú ý động tĩnh của vợ. Thấy Triệu Uyển Nhu đảo người một cái, gã chó điên nào đó đã nhanh như một con khỉ, phóng tới đỡ lấy cô.

Triệu Uyển Nhu chớp ngay lấy cơ hội, khoác lấy tay của Thái Lãnh Hàn, ung dung bước. Tảng băng lạnh ngắt ngốc nghếch của cô ngay lập tức tan chảy. Phương Hiệp Hòa len lén thở phào. Thế là anh sẽ không còn phải sợ tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” theo hướng tiêu cực nữa rồi.

Thái Lãnh Hàn không biết trong lòng Phương Hiệp Hòa đang nhẹ nhõm như thế nào. Hắn chỉ cảm nhận được bước chân của Triệu Uyển Nhu có chút nặng nề. Đảo mắt nhìn xuống mép váy của cô đang phết xuống đất, Thái Lãnh Hàn cau mày:

- Có phải cái váy này quá dài rồi không?

Triệu Uyển Nhu mỉm cười:

- Đúng là có hơi dài thật. Không dễ di chuyển đâu. Nếu hôm nay mà không có anh đi cùng thì em sẽ không mặc nó đâu.

Câu hói của Triệu Uyển Nhu, một lần nữa, làm cho tảng băng tan chảy. Thái Lãnh Hàn phơi phới cả cõi lòng. Đây là bằng chứng cho thấy vợ của hắn đang rất tin tưởng và ỷ lại vào hắn rồi chứ còn gì nữa?

Thật ra, Triệu Uyển Nhu không hẳn là muốn dỗ ngọt Thái Lãnh Hàn. Lúc chọn lễ phục, cô đã phân vân không ít. Bởi vì, trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã phải đi dự buổi dạ hội một mình. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu cũng rất thích bộ váy dài này, nhưng cô đã không dám mặc, vì sợ sẽ bị vấp ngã khiến kẻ khác chê cười. Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu trông thấy bộ lễ phục của Thái Lãnh Hàn rồi thì lại không thể chọn được chiếc váy nào hợp với hắn hơn chiếc váy này. Đây còn là chiếc váy mà cô rất thích trong cả hai kiếp mà chưa có dịp mặc. Thế nên, dựa vào lý do có Thái Lãnh Hàn đi cùng, dựa vào cái cớ chọn lễ phục phù hợp với chồng, trong lòng Triệu Uyển Nhu đã quyết định chọn chiếc váy dài xinh đẹp này.

Thực tế đã chứng minh, Triệu Uyển Nhu chọn chiếc váy này không hề sai. Khi cô bị vấp, đã có một gã chó điên sẵn sàng hóa thân thành khỉ mà đỡ lấy cô. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không cần lo lắng việc sẽ bị vấp ngã nữa. Và chiếc váy này đã giúp cô xinh đẹp hơn bội phần.

Thế nên, cho đến tận mấy phút rồi mà Thái Lãnh Hàn vẫn còn đứng ngẩn ngơ khi được vợ khoác tay và tỏ vẻ dựa dẫm. Phương Hiệp Hòa nhìn gương mặt đờ đẫn của Thái Lãnh Hàn mà vừa gấp vừa bực. Ngay cả một người thật thà như anh mà còn cảm nhận được, đây là thời cơ “thả thính” vô cùng tuyệt vời. Ấy thế mà gã sếp mặt lạnh kiêm bạn ngốc của anh lại cứ đứng đực ra như bị trời trồng thế kia, xem có tức không kia chứ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 238: Gia trưởng?



Phương Hiệp Hòa tức đến muốn giậm chân. Nhưng anh không dám mạo hiểm mở miệng ra nhắc nhở. Ban nãy, anh chỉ mới buột mồm nói một câu khen Triệu Uyển Nhu trước mặt Thái Lãnh Hàn mà đã bị dính “sát khí” của hắn rồi. Giờ mà Phương Hiệp Hòa mở miệng nữa thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Nhưng với tấm lòng của một người bạn chân thành và một trợ lý tận tụy, Phương Hiệp Hòa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ khi Thái Lãnh Hàn đang để vuột mất một cơ hội gia tăng tình cảm với vợ hắn. Bộ não của trợ lý tài ba nhanh chóng nhảy số. Ngay sau đó, Phương Hiệp Hòa xoay lưng lại, rút điện thoại ra, nhoay nhoáy bấm tin nhắn, nhanh chóng gửi vào số điện thoại của Thái Lãnh Hàn.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, báo hiệu có tin nhắn gởi đến, Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn là Phương Hiệp Hòa, mắt của Thái Lãnh Hàn không tự chủ được mà ngước lên nhìn người đang đứng ở gần cửa một cái. Thái Lãnh Hàn có chút không hiểu. Phương Hiệp đang thừa tiền, hay thừa thời gian, thừa công sức mà rõ ràng đang đứng cùng chung dưới một mái nhà, cách nhau chỉ có vài bước chân mà anh lại nhắn tin cho hắn như thế?

Phương Hiệp Hòa đưa mắt ngó lơ ra cửa, làm bộ không phát hiện ra ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ của sếp lớn nhà mình. Hừ, anh đã vì bạn bè làm hết tình hết nghĩa như thế rồi, lại còn bị chính thằng bạn mà mình ra sức giúp đỡ nhìn bằng ánh mắt đầy cảm xúc như thế. Phương Hiệp Hòa vừa tủi thân vừa ấm ức.

Không nhận được tín hiệu hồi đáp của bạn thân kiêm cộng sự đắc lực, Thái Lãnh Ngôn không còn cách nào khác là đọc thử xem tin nhắn mà Phương Hiệp Hòa gửi là gì. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Thái Lãnh Hàn có chút dở khóc dở cười. Trong tin nhắn của Phương Hiệp Hòa ghi rằng: “Anh mau nói với chị dâu gì đó đi. Kiểu như -Anh hứa sẽ đưa em đi đến suốt cuộc đời- hay là -anh sẽ dìu dắt em suốt cuộc đời- mau nói đi.”

Thái Lãnh Hàn vừa cảm động, vừa tự ái mà cau nhẹ đôi mày lại. Phương Hiệp Hòa đang muốn nhắc hắn bày tỏ tình cảm với Triệu Uyển Nhu sao? Hắn tệ đến mức cần phải có người nhắc nhở mới biết cách bày tỏ với vợ hay sao? Người nhắc nhở hắn lại còn là người thật thà nhất trong nhóm bạn. Thái Lãnh Hàn có cảm giác gương mặt nóng lên. Hắn vừa biết rằng Phương Hiệp Hòa có lòng tốt, nhưng hắn lại vừa cảm thấy mất mặt và ái ngại với Triệu Uyển Nhu nếu phải nói với cô những lời bày tỏ tình cảm là những lời được nhắc nhở như thế.

Vậy nên, những câu hay ho mà Phương Hiệp Hòa phải khó khăn lắm mới nhớ và “đúc kết” ra được để “truyền kinh nghiệm” cho chiến hữu lại cứ bị Thái Lãnh Hàn ngắc ngứ mãi, không thể nào thốt ra khỏi miệng được. Và trong lúc Phương Hiệp Hòa vừa nôn nóng vừa bực tức thì Triệu Uyển Nhu lại vấp chân thêm một cái nữa. Thái Lãnh Hàn ngay lập tức phản xạ vươn tay chụp lấy cánh tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô đứng vững. Ngay sau đó, đôi mày rậm của hắn lại cau lại đầy vẻ không vui. Miệng của hắn lầu bầu:

- Sao tay của em lại lạnh như vậy?

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu không hề thấy lạnh. Da thịt của cô vốn mát rượi như thế. Hơn nữa, lúc này vẫn còn trong nhà, tay cô còn bược bàn tay thô ráp nhưng ấm nóng của Thái Lãnh Hàn nắm lấy, làm gì có chút lạnh lẽo nào. Nhìn nét lo lắng của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu càng như một miếng bánh vừa mới múc ra khỏi lò nướng, vừa ấm vừa mềm. Cô dịu dàng trấn an hắn:

- Không sao đâu. Em không thấy lạnh.

Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu thôi. Hắn nghiêm nghị nói:

- Không được. Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi. Em lại còn vừa mới bị ốm hôm trước. Không thể để lạnh được.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn bước tới chỗ giá máng áo khoác, lây luôn chiếc áo bành tô to sụ của mình, khoác ngay lên bờ vai trần của Triệu Uyển Nhu. Hành động của Thái Lãnh Hàn liền một mạch nhanh chóng, không cho Triệu Uyển Nhu thời gian để kịp phản ứng hay phản đối. Này, như thế có phải là hơi gia trưởng rồi hay không đấy? Triệu Uyển Nhu vừa định mở miệng thì lại nhìn thấy đôi mày rậm đang cau lại của Thái Lãnh Hàn vẫn chưa tan hết vẻ lo lắng. Ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn cô như đang quan sát xem cô có đủ ấm hay chưa. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu nhớ đến một câu văn rất sến mà cô đã từng đọc ở đâu đó: “Gia trưởng mới lo được cho em.” Hơn nữa, mặc dù ban nãy Triệu Uyển Nhu thật sự không cảm thấy lạnh, nhưng khi cả người được ủ kín trong chiếc áo còn vương đầy hơi ấm và hương vị của Thái Lãnh Hàn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thế nên, cô không thốt ra được một câu nào cho thấy sự phản đối.

Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng có chút nuối tiếc. Cô đã dày công chọn lựa và phải tốn nhiều thời gian để suy nghĩ mới chọn chiếc váy quyến rũ này. Thế mà bây giờ cô lại bị bao bọc trong một cái áo khoác dày cộm, to sụ chẳng khác gì một chiếc bánh chưng thế này. Thế có phí vẻ đẹp của chiếc váy hay không cơ chứ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 239: “Tổng tài bá đạo”?



Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy tiếc bộ váy dạ hội mà cô đang mặc. Thế nên, Triệu Uyển Nhu cố gắng thuyết phục Thái Lãnh Hàn:

- Thật ra, chiếc váy này cũng không đến nỗi tệ mà!

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Đúng vậy, chiếc váy rất đẹp!

Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:

- Nếu đã như vậy, em có thể không mặc áo khoác dày được không? Che mất chiếc váy đẹp như thế này… thật sự rất đáng tiếc!

Bộ dáng phụng phịu của Triệu Uyển Nhu khiến cô vừa mang nét kiều mị của một nàng công chúa, lại vừa đáng yêu và đáng thương như một chú thỏ nhỏ. Vẻ đẹp đầy cảm xúc đó của Triệu Uyển Nhu làm cho lòng dạ của Thái Lãnh Hàn mềm ra như bánh đa nhúng nước, đồng thời cũng làm cho đầu óc của hắn trở nên mê muội đến mất kiểm soát. Thế nên, Thái Lãnh Hàn bất giác buột miệng nói ra lời thật lòng của mình:

- Chính vì em đẹp như thế cho nên anh mới muốn giấu đi! Em đẹp như thế, chỉ để cho anh ngắm là được rồi!

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Phương Hiệp Hòa đang đứng bực dọc ở cạnh đó cũng đờ ra. Họ vừa nghe được gì thế nhỉ? Tảng băng lạnh ngắt và ngốc nghếch nào đó hình đang… thả thính? Đúng không? Hắn đang gián tiếp khen Triệu Uyển Nhu xinh đẹp, đồng thời, vừa gián tiếp vừa mạnh mẽ bộc lộ rằng hắn yêu cô sâu đậm đến mức không muốn chia sẻ niềm vui được ngắm nhìn vẻ đẹp của cô cho bất cứ kẻ nào khác. Đây là điều mà một tảng băng ngàn năm trong mặc định của mọi người, Thái Lãnh Hàn, có thể nói ra được hay sao?

Nhưng thật sự là Thái Lãnh Hàn đã nói ra, và mặc dù giọng của hắn không qua to, nhưng cũng đủ rành rọt để mọi người trong nhà nghe rõ ràng. Triệu Uyển Nhu nhanh chóng cảm nhận được gương mặt của cô nóng bừng hết cả lên. Còn Phương Hiệp Hòa thì có cảm giác toàn bộ sự lo lắng, bực tức và nôn nóng từ nãy tới giờ của anh chẳng khác gì một trò cười. Bởi vì, so với câu nói bị anh xúi giục ban nãy, thì câu thốt ra từ tận đáy lòng của Thái Lãnh Hàn lúc này càng tăng thêm sự chân thật và chân thành hơn hẳn.

Thái Lãnh Hàn dường như cũng nhận ra mấy câu do hắn nhất thời buột miệng đã mang đến sự chấn động không hề nhỏ cho cả Phương Hòa và Triệu Uyển Nhu. Hắn nhìn chằm chằm đôi gò má đang ửng hồng như quả đào vừa chín tới của cô, trong lòng thoáng chút căng thẳng. Những lời ban nãy hắn vừa nói liệu có quá… đường đột hay không? Triệu Uyển Nhu sẽ không cảm thấy hắn quá chiếm hữu, quá “bá đạo”, quá… đáng ghét chứ?

Mặc dù những lời kia đều là lời thật lòng, nhưng Thái Lãnh Hàn không có ý xem Triệu Uyển Nhu như một món hàng mà hắn muốn chiếm hữu, muốn sở hữu đâu. Chỉ là… hình dung đến việc dáng vẻ xinh đẹp này của Triệu Uyển Nhu sẽ thu hút ánh nhìn và sự chú ý của nhiều người khác, những người đó cũng có rất nhiều ưu điểm và rất thích hợp với Triệu Uyển Nhu,… trong lòng của hắn có chút không vui. Nhưng mà, sự không vui đó chỉ có một chút thôi, một chút xíu thôi. Dù sao thì, trong lòng của Thái Lãnh Hàn từ trước đến nay, Triệu Uyển Nhu lúc nào cũng xứng đáng được mọi người tán thưởng, khen ngợi.

Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy hối hận không thôi. Tại sao hắn lại không biết giữ mồm giữ miệng một chút kia chứ. Ngộ nhỡ bây giờ Triệu Uyển Nhu cảm thấy hắn vừa đáng ghét vừa có thần kinh không bình thường giống như những gã tổng tài trong những truyện mà cô viết thì phải làm sao bây giờ? Trong các tác phẩm của Triệu Uyển Nhu, những gã tổng tài kia chẳng có gã nào là nam chính chính cả, cũng chẳng có gã nào có kết cục tốt đẹp hết. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn ủ ê trong lòng. Hắn có cảm giác Triệu Uyển Nhu đã, đang và sẽ đánh đồng hắn với những nhân vật là tổng tài vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia.

Thật ra, Thái Lãnh Hàn cảm nhận và suy đoán không hề sai. Trước kia, trong nỗi ấm ức vì cuộc hôn nhân bị ép buộc, cộng với cơn hờn dỗi vì cảm thấy bị tảng băng lạnh lùng ngốc nghếch nào đó ngó lơ, Triệu Uyển Nhu đã mang hết toàn bộ bất mãn và ác cảm của mình thể hiện vào những nhân vật “tổng tài bá đạo” trong truyện. Tức là, xét theo một khía cạnh nào đó, Thái Lãnh Hàn chính là nguyên mẫu của những nhân vật “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia.

Tuy nhiên, đó là chuyện của trước đây. Mấy tháng nay, Thái Lãnh Hàn bận rộn với công việc của Tập đoàn Thắng Lợi đến tối mắt tối mũi nên chưa có thời gian đọc bộ truyện mới mà Triệu Uyển Nhu vừa bắt tay vào viết. Thế nên Thái Lãnh Hàn không hề biết, trong số những nhân vật là “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia, đã có một gã tổng tài ngốc đến mức đáng yêu xuất hiện. Và hiện tại, rất nhiều độc giả đang kêu gào thảm thiết ở khung bình luận, mong muốn Triệu Uyển Nhu, chính là tác giả của truyện, nâng “vị thế” của tổng tài kia lên thành nam chính luôn rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back