Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz

Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz
Chương 75: Tranh tường



“Tiểu Nhạc… ờm, sao cậu lại biết loại mật văn này?”

Trên đường đang đi tới Cục Văn vật, Tống Dư Bạch trộm nhìn Nhạc Yến Bình vô số lần, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra câu hỏi này.

Thật ra trong lòng hắn cũng rõ ràng, Nhạc Yến Bình hơn nửa sẽ không trả lời. Nhưng tựa như bé mèo nhìn thấy bóng lông thì luôn sẽ muốn tiến lên khều hai cái vậy, Tống Dư Bạch thật sự rất muốn biết đáp án.

Lúc đó, Nhạc Yến Bình vừa mới trả lời xong tin nhắn của Tiêu Sách và Lê Thừa Phong.

Nghe vậy cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tống Dư Bạch, sau khi ánh mắt trống rỗng ngắn ngủi, nhẹ giọng nói một câu: “Tôi chỉ là đã từng gặp qua.”

Câu trả lời vô cùng mơ hồ, nhưng Nhạc Yến Bình cũng chỉ có thể nói như vậy.

Còn nữa, cho dù cậu ăn ngay nói thật với Tống Dư Bạch, [Đây là Cảnh Thừa đế tự mình dạy tôi] linh tinh…

Vậy Nhạc Yến Bình dám nói, Tống Dư Bạch chắc cũng không dám tin.

Lỡ làm không tốt, có lẽ họ sẽ không phải đến Cục Văn vật, mà là quay đầu phóng thẳng đến bệnh viện thành phố.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, là một sử quan, Nhạc Yến Bình thật ra không có tư cách tiếp cận những chuyện quân sự quan trọng này.

Nhưng biết sao được, trên đầu cậu có một hoàng đế bệ hạ thật sự rất không thích ra bài theo kịch bản. Mà lúc Nhạc Yến Bình nhìn thấy những ký tự đó lần đầu, cậu căn bản không hề biết đây là mật văn quân đội.

Trong trí nhớ, đó là một buổi chiều rất bình thường.

Kinh Thành bắt đầu mùa đông sớm, mỗi năm chỉ cần khí lạnh hơi nặng một chút, thì Trương Tề Thắng sẽ đặt chậu than trong Ngự Thư Phòng, thuận tiện lại nhét cho Nhạc Yến Bình thêm một lò sưởi tay ấm hầm hập.

Tiểu Nhạc đại nhân sợ lạnh đối với điều này rất là hưởng thụ, mà càng là nơi ấm áp, càng dễ dàng khiến người ta mơ màng muốn ngủ.

Chẳng hạn như Tiêu Quý Uyên, trong những năm đầu vừa mới đăng cơ, hắn thật sự rất thích ngủ trưa.

Nhạc Yến Bình thật ra có thể lý giải điều này, dù sao giờ Dần mỗi ngày đã bắt đầu lâm triều thật sự không coi người là người.

Nhưng bản thân Tiêu Quý Uyên ngủ cũng liền thôi, hắn cố tình còn rất thích kéo Nhạc Yến Bình ngủ cùng.

Cho nên nói ấy, người này có đôi khi thật sự vừa không nói đạo lý vừa bá đạo.

Bất kể Nhạc Yến Bình nói bao nhiêu câu “Không hợp quy củ”, kết quả cuối cùng tám chín phần mười, đều sẽ biến thành hai người cùng ăn mặc chỉnh tề nằm trên sập, bù một giấc ngủ trưa thoải mái dễ chịu.

Nhưng có lẽ vì quá mức thoải mái, Nhạc Yến Bình luôn sẽ ngủ rất say.

Mà ngày đó, cũng giống vậy.

Lúc ánh mặt trời ngày đông rọi qua cửa sổ giấy mông lung rơi xuống trên thảm trong Ngự Thư Phòng, thì bộ lông màu đỏ đậm xinh đẹp sẽ được phủ thêm một lớp sắc vàng ấm áp.

Cậu ngồi trên mép giường yên lặng nhìn trong chốc lát, khi lại ngẩng đầu, nhìn thấy là Tiêu Quý Uyên ngồi uống trà cách đó không xa.

Người này giống như luôn luôn đều dậy sớm hơn cậu.

Nhạc Yến Bình nghĩ, sau đó thì thấy Tiêu Quý Uyên cười vẫy vẫy tay với cậu.

Trên bàn dài đã đặt sẵn một xấp nhỏ điểm tâm tinh xảo, đơn giản rửa mặt xong, Tiểu Nhạc đại nhân chậm rì rì đi qua đó ngồi xuống bên cạnh đế vương, chọn miếng thuận mắt rồi bắt đầu cắn từng miếng.

Đối với loại hoạt động cho ăn này, Tiêu Quý Uyên luôn làm không biết mệt.

Hắn rất có hứng thú nhìn đôi má phình phình kia của Nhạc Yến Bình, sau đó vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc lên.

Nhạc Yến Bình không hiểu lắm mặt mình rốt cuộc có gì để chọc, nhưng hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ vô cùng vừa lòng đối với xúc cảm dưới ngón tay.

Sau khi chọc đủ trước khi Tiểu Nhạc đại nhân xù lông, Tiêu Quý Uyên mới cảm thấy mỹ mãn rút ngón tay làm chuyện xấu của mình về, đoan trang ưu nhã tiếp tục uống trà của hắn.

Đáng tiếc, dáng vẻ hình người dạng chó này của Tiêu Quý Uyên cũng không kiên trì quá lâu, hắn như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, sau khi buông chén trà thì nghiêng đầu nói một câu với cậu:

[Nhạc Chiêu, trẫm dạy ngươi vài thứ nhé?]

Nhạc Yến Bình chưa nói được cũng chưa nói không được, cậu thậm chí cũng chưa hỏi gì, chỉ mở to hai mắt nhìn Tiêu Quý Uyên, yên lặng nuốt xuống điểm tâm trong miệng.

Bởi vì không cần thiết.

Đương khi Tiêu Quý Uyên nói ra những lời này, đã có nghĩa hắn đã làm tốt quyết định trong lòng rồi. Bất luận Nhạc Yến Bình nói gì, hắn đều sẽ đi làm.

Sau đó, Tiêu Quý Uyên liền dạy cho cậu loại mật văn này.

[Đây là gì vậy?] Nhạc Yến Bình hỏi.

[Thứ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào thôi.] Tiêu Quý Uyên tận dụng cơ hội nói: [Được rồi, nhanh học tốt cho trẫm.]

Đây không phải thứ gì khó học, dù sao mật văn chỉ cần nắm giữ phương pháp giải mật mã, thì không còn gì khác biệt với đọc sách viết chữ bình thường.

Càng miễn bàn, Nhạc Yến Bình là một “học sinh” rất thông minh.

Mà chờ sau khi xác nhận cậu hoàn toàn học được cách đổi, Tiêu Quý Uyên mới chậm rì rì nói cho cậu: [Dùng mật văn này, có thể sai phái một bộ phận ám vệ.]

Nhạc Yến Bình:…!!!

Tiểu Nhạc đại nhân gần như trong nháy mắt nhảy bật lên lui đến góc tường nhắm mắt bịt tai, sau đó thì bắt đầu úp mặt vào tường thầm niệm: [Mau quên mất mau quên mất mau quên mất…]

Tiêu Quý Uyên ở sau lưng sâu kín nhắc nhở: [Nhạc Chiêu, ngươi không phải đã gặp qua là không quên được à?]

Ý nghĩ muốn đại nghịch bất đạo của Nhạc Yến Bình, rốt cuộc đạt tới đỉnh tại một khắc này.

[Tiêu Quý Uyên ngươi…] Đây là thứ cậu có thể học sao?! Mà lấy ra dạy cậu!

[Được được, đừng nóng giận.] Tiêu Quý Uyên dịu giọng vuốt lông cho cậu: [Ta đây không phải cũng không có cách nào sao.]

Dù sao hắn lại không thể đưa lệnh bài cho Nhạc Yến Bình…

Đương nhiên, lời này Tiêu Quý Uyên đã quyết định không thể nói ra, bởi vì nếu bị Nhạc Yến Bình biết được, cậu phỏng chừng sẽ tức giận đến mức nhảy phắt lên nắm tai hắn.

Nhưng Tiêu Quý Uyên cũng thật sự sợ, hắn sợ Nhạc Yến Bình giống như cha cậu.

Rõ ràng người ở ngay trong cung, rõ ràng chân trước vừa mới gặp mặt xong, kết quả chẳng quá nửa ngày, cứ như vậy bị người hại một cách lặng yên không một tiếng động dưới mí mắt họ.

Hắn đương nhiên sẽ âm thầm phái người che chở Nhạc Yến Bình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải để lại cho Nhạc Yến Bình thêm một bùa bảo mạng.

Đương nhiên, mật văn này thật ra còn được Vệ Dung dùng để truyền lại tình báo gì đó… nên vẫn tạm không nói cho Nhạc Yến Bình.

[Thật sự cũng chỉ có một phần nhỏ thôi,] Hoàng đế bệ hạ tạo một thế tay bằng ngón tay: [Nhớ kỹ đi, để ngừa lỡ như, nói không chừng sau này hữu dụng thì sao?]

Ngày đó, Tiêu Quý Uyên mất rất lâu mới rốt cuộc dỗ được Nhạc Yến Bình.

Về phần sau khi chuyện đây cũng là mật văn quân tình bại lộ, Tiêu Quý Uyên rốt cuộc bị Nhạc Yến Bình mắng bao lâu… đây là lời phía sau.

[Ngươi không sợ ta dùng lung tung à?]

Sau đó có một ngày, Nhạc Yến Bình đã hỏi Tiêu Quý Uyên như thế.

Bởi vì cậu thật ra không quá thích cảm giác lưng gánh bí mật quan trọng như vậy. Dù sao nếu nghĩ theo hướng xấu, lỡ nếu có một ngày quân tình bị tiết lộ, vậy Nhạc Yến Bình cậu chính là người hiềm nghi số một đứng mũi chịu sào.

Tiểu Nhạc đại nhân không muốn như vậy, cậu chán ghét loại nếu này.

Mà Tiêu Quý Uyên chỉ nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: [Ngươi sẽ à?]

[Sẽ không.]

[Vậy được rồi.] Tiêu Quý Uyên nói: [Nhạc Chiêu, ngươi phải biết rằng, khi ta dạy nó cho ngươi, cũng đã có nghĩa, ta mãi mãi đều sẽ không nghi ngờ ngươi.]

[Nói thật, ngươi sẽ nghĩ như vậy, khiến ta có chút đau lòng.]

Lúc ấy Nhạc Yến Bình không thể hiểu, mà hiện tại, cậu rốt cuộc hiểu được ý của Tiêu Quý Uyên —

Nhạc Yến Bình lo lắng Tiêu Quý Uyên nghi ngờ mình, nhưng loại lo lắng này của cậu, đối với Tiêu Quý Uyên mà nói lại làm sao không phải một kiểu nghi ngờ.

Cậu phải nói câu xin lỗi. Nhạc Yến Bình nghĩ.

Mà những mật văn đó…

Nhạc Yến Bình không biết Tiêu Quý Uyên rốt cuộc vì sao khăng khăng muốn dạy cậu, nhưng đời trước mãi đến chết, cậu cũng chưa từng dùng một lần, không ngờ rằng hiện giờ lại trời xui đất khiến dùng đến.

Nhưng mà, cậu làm là vì Tiêu Quý Uyên, nhưng những điều đó trong hoàng lăng lại là ai viết?

Trì Dư Tuyết? Vệ gia quân? Hay là ám vệ?

Cảm giác làm sao cũng không nói thông.

Có lẽ tất thảy, đều phải chờ cậu nhìn thấy nguyên trạng của bức bích họa đó mới có thể biết được, mà hiện tại… cậu phải nghĩ cách qua cửa của thầy của Tống Dư Bạch trước đã.

Lúc ô tô dừng lại ở cửa vào Viện văn vật, Nhạc Yến Bình không khỏi hít sâu một hơi.

Tuy rằng Tống Dư Bạch vẫn luôn nói với cậu người thầy kia của hắn hòa ái dễ gần cỡ nào, nhưng có lẽ vì do Thái phó, lúc đối mặt với lão tiền bối đức cao vọng trọng thế này, Nhạc Yến Bình luôn sẽ không khỏi có chút câu nệ.

May mắn, trên mặt cậu cũng không nhìn ra được mấy.

Dưới Tống Dư Bạch dẫn dắt gặp chào hỏi lễ nghĩa chu toàn, Nhạc Yến Bình liền đứng tại chỗ an tĩnh để mặc ông Sở đánh giá.

Thấy có vẻ là đứa trẻ ngoan.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của ông Sở khi nhìn thấy cậu.

Diện mạo của Tiểu Nhạc đại nhân trong mắt người thế hệ trước đó giờ luôn không gặp trắc trở, huống chi bởi vì , ông Sở vốn đã rất có thiện cảm với cậu.

Nhưng dù có thiện cảm cách nào, chính sự cũng không thể kéo dài. Vì thế ông ho nhẹ một tiếng, hòa ái vẫy vẫy tay với Nhạc Yến Bình:

“Đến đây nào, đứa nhỏ.”

“Tiểu Bạch nói con biết những văn tự trên bích họa đó, có thể nói cho ông con nhìn thấy trên phần văn hiến nào không?”

Đương nhiên sẽ không có phần văn hiến nào, loại mật văn này trước nay đều là đọc xong thì tốt, nơi nào còn giữ tiếp được.

“Không coi là có.” Nhạc Yến Bình nói: “Nhưng trong sách sử có từng nhắc, tướng quân Vệ Dung sẽ dùng mật văn truyền lại quân tình.”

Triều Tấn có không ít phương pháp mã hoá, gì mà giấu đầu giấu đuôi, chồng vết tích hội ý… trong đó có một phần rất lớn, đều là những quan văn rảnh đến phát chán đó nghĩ ra được.

Nhưng võ tướng thì không có thời gian nhàn hạ thoải mái để viết văn thơ nho nhã gì đó, vì thế phương thức mã hóa của bọn họ thường đơn giản thô bạo hơn chút. Chẳng hạn như… sử dụng sổ mật mã, bảng lỗ* gì đó.

* 漏格板: Kiểu một bảng có ô để lên câu văn nào đó, ghép những chữ lộ trong ô lại sẽ ra nội dung thật.

Tuy rằng tiện, song cũng có chỗ hỏng, đó chính là không thể truyền về lượng lớn tình báo phức tạp, cùng với, dễ bị lộ.

“Cho nên trong quân đội, dùng đến nhiều nhất thật ra là đoán chữ, mà phương thức của triều Tấn này còn có thêm một bước sắp xếp lại, cho nên thoạt nhìn mới như thể là ký hiệu hình vẽ.”

“Con rất thấy hứng thú với nó, đã từng âm thầm nghiên cứu.”

Về phần nghiên cứu như thế nào?

Có bí mật là chuyện rất bình thường, không phải sao?

Nhạc Yến Bình sẵn lòng giải thích hết những gì mình biết, nhưng quá trình nghiên cứu… coi như nó là phương thuốc độc môn đi.

Nếu cứng rắn muốn cậu giao, điều cậu có thể làm có lẽ cũng chỉ là gọi Tiêu Sách đến.

“Thầy Sở, con sẽ giải thích quy luật trong đó cho ngài nghe, nhưng nếu cuối cùng không thành vấn đề, hy vọng ngài có thể đồng ý để con tận mắt xem bức bích hoạ đó.”

Ông Sở vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên có thể, đứa nhỏ, xin hãy bắt đầu đi.”

Bắt đầu từ “Cảnh Thừa” nói đến “Trì Dư Tuyết”, sau khi viết viết vẽ vẽ cả ngày, Nhạc Yến Bình rốt cuộc được ngồi trên xe đến di tích trước như ý muốn.

Sự bào mòn của năm tháng khiến hoàng lăng đã trở thành dáng vẻ hoàn toàn khác với trong trí nhớ của Nhạc Yến Bình, mà Tiêu Quý Uyên đã ngủ say tại đây.

Hắn đã không còn nữa, Nhạc Yến Bình rất rõ ràng, nhưng cậu vẫn vô thức thả nhẹ bước chân, yên tĩnh đi theo Tống Dư Bạch đến mật thất đã quấy nhiễu mọi người bấy lâu.

Đập vào mắt, là máu đỏ đã khô cạn biến thành màu đen.

Từng đống xương trắng chất thành đống ven tường, một người nối một người đều ngã về hướng bích họa. Giống như có ai đang giãy giụa một cách không cam lòng, lại như có ai đang cố gắng tiếp bước người đi trước.

[Mùa thu năm Cảnh Thừa thứ hai mươi tư, vua băng hà trong cung…]
 
Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz
Chương 76: Nhập táng



Cảnh Thừa đế ra đi trong lúc ngủ.

Theo Thái tử nói, lúc gần đi trên mặt hắn mang theo cười, dường như mơ một giấc mơ đẹp. Xét theo trạng thái bệnh nặng quấn thân của đế vương, hắn ra đi đã xem như an ổn.

Tiếng khóc buồn thương kèm chuông tang vang lên khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung, thời đại thuộc về Cảnh Thừa đế Tiêu Quý Uyên cứ thế hạ màn hoàn toàn.

Đế vương làm lụng vất vả hơn nửa đời đã đến lúc nên nghỉ ngơi thật tốt rồi, nhưng đối với người còn sống mà nói, bọn họ còn có rất nhiều việc cần hoàn thành tiếp theo.

Mà trong quá trình bận rộn, mọi người luôn sẽ không cầm lòng được hỏi bản thân trong lòng một câu hỏi —

Tiêu Quý Uyên là một vị đế vương thế nào?

Hắn à, nói đến cùng, chính là một đứa nhỏ tùy hứng đến độ muốn mạng thôi. Vị Thái phó ba triều không muốn lộ ra tên họ nào đó nói như thế.

[Một khi đã quyết định rồi thì không khác gì với con rùa cắn cành cây, chết sống cũng không chịu nhả.

Vừa bướng vừa cứng đầu còn khiến người ta tức điên, chuyện thương nghị với hắn có thể bị tức chết tám trăm lần, không hề khiến người ta bớt lo chút nào.]

Nhưng rõ ràng là người thế này, Thái tử nhỏ được dạy dỗ lại vô cùng nghe lời đến bất ngờ. Nghĩ đến việc sau này ông có lẽ cũng sẽ không còn cảm giác rõ là tức giận đến đau gan, song cố tình không có cách nào bắt người được nữa.

Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cô quạnh.

Hơn nữa…

[Hơn nữa hắn tuy rằng khiến người ta tức còn rất không theo lề lối, nhưng những chủ ý đó rất nhiều lúc đều hữu ích ngoài dự đoán đấy.]

Vị Công bộ Thượng thư cũng không muốn để lộ tên họ nào đó thở dài lên tiếng.

[Đương nhiên, nếu hoàng đế bệ hạ có thể không tính nợ đến mức rõ ràng như vậy thì tốt rồi.]

Cho nên, rốt cuộc là ai nói Công Bộ thượng thư là một công việc béo bở hả?! Trời biết ông muốn moi ra thêm một cắc từ trong tay Tiêu Quý Uyên rốt cuộc khó cỡ nào.

Đường đường một hoàng đế tốt, sao có thể khôn khéo đến vậy chứ? Hoàng đại nhân vừa thở dài, vừa se chỉ luồng kim vá lỗ rách trên thường phục của mình.

May rồi may, vải dệt dưới tay lại dần dần sẫm.

Dầu muối không ăn, trong nụ cười giấu dao. Bỏ ngoài tai những khuyên nhủ của quan lại, mà tổn hại đạo trời si tâm vọng tưởng. Đã bị mắng mười mấy năm rồi, lại vẫn khăng khăng như một quanh năm như một ngày…

Các quan ngôn nghĩ đến hậu cung trống không kia đã cảm thấy giận sôi máu, đáng tiếc cho dù bút mực bay tán loạn, trên tấu chương cũng sẽ không còn ai để lại cho bọn họ một câu lời phê bằng bút đỏ khiến người nhìn thấy thổi râu trừng mắt nữa.

Nhưng mà…

Bút lông thấm đẫm mực nước ngừng lại, quan ngôn nhìn tấu chương trên bàn, giữa mặt mày cuối cùng là buồn bã ảm đạm không đành lòng.

Tuy rằng hoàng đế bệ hạ luôn cứ làm theo ý mình, nhưng hắn thật ra thật là một đế vương tính tình rất tốt.

Bởi vì từ khi hắn kế vị tới nay, dẫu cho tấu chương buộc tội bay tới Ngự Thư Phòng mỗi ngày, mông của các quan ngôn cũng chưa từng gặp tai ương lần nào.

Luôn cảm thấy nhân sinh của mình cũng hình như có hơi thiếu thiếu là chuyện gì đây…

Ý nghĩ kì lạ này khiến quan ngôn không khỏi rùng mình, mà thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Thôi thôi.

Dù sao, bọn họ đã không còn tư cách để đánh giá thị phi đúng sai của Cảnh Thừa đế rồi. Mà tất thảy những gì hắn làm được trong lúc tại vị, sẽ tự có sử quan phụ trách sửa sang lại thành sách. Tốt không xấu không, cứ giao cho hậu nhân phán xét đi.

Quan ngôn ngày thường mắng dữ nhất dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, một bước một dập đầu bước vào đội ngũ đưa tang.

Văn thần võ tướng ngàn dặm hộ tống, ven đường bá tánh rưng rưng dập đầu bái lạy, mà Thái hậu Hiền Thuần người mặc đồ trắng đi đầu đội ngũ, im lặng đưa con mình về nơi yên giấc.

À, không đúng, bà hiện tại đã không phải Thái hậu — sau khi tự mình tiễn đưa chồng và con trai mình.

Thái hoàng Thái hậu.

Bà lần đầu tiên ý thức được, xưng hô này hóa ra thật đáng buồn mà lại nực cười như vậy. Cao cao tại thượng, rồi lại giống như lục bình, bơ vơ không nơi nương tựa.

Cho nên, rốt cuộc tại sao lại biến thành như bây giờ?

Vấn đề này, Hiền Thuần đã tự hỏi mình vô số lần trong những năm bà thanh tu trong chùa.

Nhưng không ai có thể cho bà đáp án, vì thế mỗi khi đêm khuya mộng tỉnh, khi một mình một người nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, bà lại sẽ cực kì nhớ Tiêu Quý Uyên khi còn nhỏ.

Bảy, tám tuổi là độ tuổi ngồi không yên nhất, nhưng mỗi ngày chỉ cần tan học, Tiêu Quý Uyên đều sẽ chạy tới trong cung bà.

Có đôi khi mang theo bài tập được Thái phó khen, có đôi khi mang theo một nắm mơ mới mới hái xuống từ trên cây, lại hoặc là, là một ít món nhỏ mới lạ thú vị.

Tiêu Quý Uyên sẽ trịnh trọng đưa cho bà món quà mình nghiêm túc chuẩn bị, sau đó vui vẻ gối đầu trên đầu gối bà, ríu rít nói với bà đủ loại chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Một lần như thế, chính là cả ngày.

Giống như một đôi mẹ con nhà bình thường vậy, bình đạm, rồi lại khiến người ta cảm thấy hết sức vui mừng.

Chẳng sợ sau này Tiêu Quý Uyên trưởng thành, thành Thái tử, hắn cũng vẫn như cũ vẫn sẽ tự mình leo lên trên cây để giúp bà hái xuống quả mơ bà thích vào ngày sinh nhật của bà.

Hắn là một đứa trẻ tốt như vậy. Vì hắn, chuyện gì Hiền Thuần cũng bằng lòng làm.

Nếu Tiêu Quý Uyên sẽ trở thành hoàng đế tương lai của Đại Tấn, vậy thì bà sẽ toàn tâm toàn lực phụ tá hắn, dọn sạch tất thảy trở ngại cho hắn.

Con của bà, nên trở thành một vị minh quân được vạn dân ca tụng.

Cho nên, bà ban chết Nhạc Yến Bình.

Chuyện thích đàn ông hoang đường như vậy không thể xuất hiện trên người một đế vương. Và bà cũng không thể trơ mắt nhìn con mình vì hồ đồ nhất thời mà bị nghìn người chỉ trỏ dưới tình huống biết rõ sai lầm.

Nhưng bà không ngờ cuối cùng sẽ biến thành như bây giờ.

Nhìn nhau không nói gì như vậy, lãnh đạm trầm mặc như thế, thậm chí không còn gặp lại.

[Mẫu hậu, ngài hi vọng thần chết ngay bây giờ sao?]

Lúc nghe thấy Tiêu Quý Uyên nói ra những lời này, Hiền Thuần đã biết, hai mẹ con họ từ đây rốt cuộc không quay lại được nữa.

Bà sợ mình thật sự sẽ tự tay ép chết Tiêu Quý Uyên, vì thế bà không còn nhiều lời một câu nào nữa, thuận theo đáp ứng cái cớ một lòng lễ Phật mà Tiêu Quý Uyên chuẩn bị cho bà, đến chùa Tướng Quốc tiến hành thanh tu thật ra là giam lỏng ấy.

Không sao đâu, bà tự nhủ.

Bởi vì bà đã nói rồi, vì Tiêu Quý Uyên, chuyện gì bà cũng bằng lòng làm.

Nhưng hoàng nhi của bà vẫn chết rồi, thằng bé mới bốn mươi sáu tuổi.

Mà trong thời gian hai mươi bốn năm tại vị ngắn ngủi này, hắn đều gánh trên lưng khẩu tru bút phạt* của chúng thần mỗi ngày. Nhưng dù vậy, Tiêu Quý Uyên cũng chưa từng có một ngày hồi tâm chuyển ý.

* 口诛笔伐: dùng ngòi bút làm vũ khí; dùng văn chương để lên án tội trạng

Hắn thật sự rất thích Nhạc Yến Bình. Nhìn quan tài nặng nề trước mặt, Hiền Thuần nghĩ. Cho nên, Tiêu Quý Uyên hẳn là rất hận bà nhỉ.

Tiếng ngâm tụng trang nghiêm của quan lễ quanh quẩn bên tai, Hiền Thuần hờ hững nghe, lần đầu tiên trong đời, bà đột nhiên hỏi mình một câu — [Hối hận không?]

Nếu lúc trước không ban chết Nhạc Yến Bình, vậy hiện tại bọn họ lại sẽ thế nào? Sẽ tốt hơn hiện tại chăng?

Đáng tiếc, thế gian này chưa từng có nếu, mà bà cũng đã sớm không còn đường lui.

[Gánh vác tinh thần của tổ tiên, che chở phúc cho đời sau. Buổi lễ kết thúc, nhập táng!]

Theo một tiếng cuối cùng này dứt, linh cữu được người hầu cung nữ nâng lên, đưa vào hoàng lăng một cách cẩn thận từng bước một. Mà sau đó, thì có mấy chục vị đại thần đi theo.

Đây là tổ chế của triều Tấn, chỉ có cận thần thiên tử tài đức vẹn toàn khắc kỷ phụng công* mới có thể có được tư cách này. Mà trong hai mươi bảy ngày quốc tang, bọn họ đều sẽ nán lại trong hoàng lăng cầu phúc cho tiên đế, cầu phúc cho quân vương mới. Mà các đại thần còn lại thì sẽ rời đi trước, tiếp tục bắt tay chuẩn bị công việc đăng cơ liên quan cho vị vua mới tại Kinh Thành.

* 克己奉公: đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng

[Ơ? Hoàng đại nhân, ngài thế mà không được chọn sao?]

Trên đường về Kinh, đồng liêu có phần kinh ngạc nhìn Hoàng Từ Khâm dẹp đường hồi phủ cùng đường với bọn ông, trên mặt toàn là khó tin.

Dù sao, công tích mà vị Công Bộ thượng thư này làm được trong lúc tại vị rõ như ban ngày, mà Cảnh Thừa đế lúc còn sống cũng cực kỳ coi trọng ông. Do đó, ai cũng cảm thấy lần này ông ắt nằm trong danh sách.

Nói thật, Hoàng Từ Khâm thật ra cũng có chút buồn bực, nhưng ông lại cũng không quá để trong lòng, chỉ là vẫy vẫy tay nói: [Lý lịch của ta vốn không sâu, dù có tiên đế nâng đỡ, nhưng trong triều dù sao cũng vẫn chỉ có thể xem như một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, việc như cầu phúc cho Đại Tấn ta quan trọng bậc này, tự nhiên phải do những lão tiền bối đức cao vọng trọng đó thực hiện rồi.]

Tuy rằng lời này nói đúng, nhưng mà...

[Ta thấy năm nay Thái phó cũng không có trong danh sách này, cũng không biết rốt cuộc là chọn ai?] Đồng liêu nhỏ giọng nói.

Đáng tiếc người không được chọn trúng đều đứng hàng sau đội ngũ, mọi người lại đều mặc đồ trắng như nhau, chỉ dựa vào nửa cái ót kia thì thật đúng là chẳng nhận ra ai là ai. Nhưng việc này hỏi nhiều lại có hiềm nghi ghen tị, không tốt cho thanh danh, vì thế sau khi đơn giản lẩm bẩm xong, thì vị đồng liêu đó cũng không nói thêm nữa.

Không có ai nhận ra không đúng.

Bất kể người ở lại trong hoàng lăng, hay trở về Kinh thành.

Mãi đến khi màn đêm dần sâu, bọn quan viên đã cầu phúc cả ngày trong hoàng lăng xoa xoa đầu gối căng xót của mình, lục tục đứng lên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, nhưng giáo kích lóe ánh sáng lạnh ấy lại chợt ngăn trước người họ.

Trong đêm tối hiu quạnh, những ngọn đuốc cháy hừng hực phát ra tiếng lách tách tựa như rắn độc khiến lòng người sợ hãi.

Thủ vệ thần sắc trang nghiêm cứ như vậy im lặng nhìn bọn họ, mà Thái hoàng Thái hậu luôn luôn dịu dàng hiền hòa đứng giữa bọn thị vệ, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lạnh băng như sương giá mùa đông.

[Tham kiến Thái hoàng Thái hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.]

Trong một mảnh tĩnh mịch, cũng không biết là ai đánh bạo dẫn đầu lên tiếng trước. Mọi người thật vất vả bò dậy khỏi mặt đất lại theo tiếng quỳ xuống tiếp, nhưng cho dù bọn họ đã hành lễ xong đàng hoàng rồi, Thái hoàng Thái hậu cũng như cũ không nói một câu bình thân ấy.

Bà chỉ nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi một câu: [Chư vị ái khanh, các ngươi cảm thấy tiên đế là một hoàng đế tốt không?]

Câu hỏi rất đơn giản, mọi người đều biết Thái hoàng Thái hậu muốn nghe điều gì, nhưng lại cố tình không có ai trả lời. Mà đối với điều này, Hiền Thuần cũng không cảm thấy bất ngờ.

[Quả nhiên là như thế.] Bà nói: [Những sử quan các ngươi, từng người đều cùng kiểu tính tình.]

Cha Nhạc Yến Bình như thế, Nhạc Yến Bình chính cậu là thế, mà hiện tại những người này, vẫn là như vậy.

Chỉ ghi chép không đánh giá, ha... Chính là mỹ danh cũng tốt, ô danh cũng thế, đúng đúng sai sai vĩnh viễn không phải đều bắt đầu từ cây bút kia trong tay bọn họ, cũng đều kết thúc từ cây bút kia trong tay bọn họ sao?

Cho nên nói, sử quan.

Hiền Thuần hỏi mình hối hận hay không, thật ra nghĩ kỹ, quả thật là có hối — hối hận mình không phát hiện sớm một chút.

Trước khi tình cảm của Tiêu Quý Uyên đối với Nhạc Yến Bình còn chưa sâu đậm đến thế, bà đã nên sớm kết thúc tất thảy, như vậy thì những chuyện lúc sau đều sẽ không xảy ra nữa, mà hoàng nhi của bà cũng đã có thể sống lâu trăm tuổi.

Đáng tiếc bà phát hiện thật sự quá muộn. Nhưng bất luận như thế nào, hoàng nhi của bà đều cần phải là một vị minh quân.

Cho nên, không còn cách nào.

Tiếng thở dài nặng nề đánh vào trong lòng mỗi người, mà mọi người quỳ trên mặt đất lúc này mới muộn màng ý thức được một sự việc: Những người ở lại hoàng lăng bọn họ đây, thế nhưng đều là sử quan.

Dự cảm chẳng lành chợt nảy lên trong lòng, đáng tiếc bắt đầu từ khi bọn họ bước vào tòa hoàng lăng này, thì tất thảy đều đã không còn kịp rồi.

[Tiên đế rất thích sử quan, cho nên, chư vị ái khanh cứ hãy đi theo hắn thật tốt đi.]

Mà trước đó, cửa hoàng lăng sẽ không mở ra nữa.
 
Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz
Chương 77: Nghĩ cách cứu viện



[Chúng ta sẽ cứ vậy chết ở đây sao?]

Mộ thất lạnh lẽo, không biết là ai khẽ hỏi ra miệng.

Giọng nói đó lộ ra sự suy yếu và sợ hãi, run rẩy không kiểm soát được trong hoàng lăng ý lạnh thấu xương.

Không có ai trả lời hắn, bởi vì mọi người đều biết đáp án.

Thường nói không gian khép kín sẽ khiến thời gian trôi đi trở nên dài lâu, rồi sau đó, là nỗi tuyệt vọng vô tận.

Họ bị nhốt ở đây đã bao lâu rồi? Một ngày? Hai ngày? Hay là… nửa tháng?

Hẳn không lâu như vậy, dù sao dưới cảnh ngộ không có nước không có thức ăn này, trong số họ còn chưa ai chết đói hoặc chết khát.

Nhưng sáu chữ sống một ngày bằng một năm này thì cho tới bây giờ không phải nói suông mà thôi, so với khó chịu trên thân thể, suy sụp và chết lặng trên tâm lý thường mới là trí mạng nhất.

Chẳng hạn như giờ phút này, họ thậm chí cũng không có sức lực để phẫn nộ, chỉ im lặng ngồi vây quanh bên nhau như thế, ngẩn ngơ nhìn trản đèn trường minh tối tăm kia nơi góc tường mộ thất.

Trong ánh lửa lay động, chờ đợi cái chết chẳng biết khi nào sẽ giáng xuống.

Đây là chuyện đáng sợ hơn cả bản thân cái chết.

Vì thế, giống như tuyên cáo, rốt cuộc có người nói ra câu ấy: [Thật xin lỗi, nhưng ta thật sự không chịu nổi nữa.]

Hắn đập đầu về hướng tường trong đồng tử chợt giãn to của mọi người. Rất nhiều người vô thức vươn tay muốn giữ chặt hắn, nhưng không kịp, bọn họ cũng không ngăn được, bởi vì bọn họ không có sức lực.

Hơn nữa, cho dù ngăn cản lại có thể thế nào đâu? Để người tiếp tục ở đây cùng chịu đau khổ tiếp sao?

Bàn tay đưa ra cuối cùng cũng dừng lại giữa không trung, họ nhận mệnh nhắm mắt, nhưng tiếng trầm đục vốn nên vang lên kia lại chậm chạp không xuất hiện.

Là có người kéo hắn lại sao? Là ai?

Mọi người đánh bạo mở mắt, lại thấy người đâm cột nọ đang ngơ ngác nhìn cánh tay bị tóm chặt của mình.

Mà bên cạnh hắn, đang đứng hai người —

Một vị là Thái sử lệnh Phùng Tư Nguyên, mà một vị khác, là một thanh niên lạ mặt mặc trang phục thị vệ.

Là người từ bên ngoài tới…

Khoảnh khắc ý thức được điều này, tuyệt vọng trong mắt gần như ngay lập tức trào lên mong đợi.

[Ngươi là ai? Là đến mang chúng ta ra ngoài sao?]

[Chúng ta có thể rời đi không? Chúng ta có thể không phải chết không?]

Mọi người xúm lại tiến lên ngươi một lời ta một lời hỏi, chờ mong “thanh niên” có thể nói ra đáp án mà bọn họ muốn nghe được ấy.

Đáng tiếc, ngoại trừ một tiếng thở dài của Thái sử lệnh hai bên tóc mai đã điểm bạc, bọn họ không hề chờ được câu trả lời nào.

Trong mộ thất một lần nữa trở về yên tĩnh, mà Phùng Tư Nguyên thì run rẩy, buông lỏng tay mình.

Ông không rảnh lo nâng dậy đồng liêu ngồi bệt xuống vì sợ hãi, cúi người chắp tay thi lễ thật sâu với chàng trai:

[Tại hạ Phùng Tư Nguyên, cảm ơn tiểu huynh đệ ra tay tương trợ, xin hỏi tiểu huynh đệ tên họ là gì? Xuất hiện ở đây là vì chuyện gì?]

“Thanh niên” bắt đầu từ vừa nãy đã vẫn luôn rũ mắt không nói lúc này mới rốt cuộc có động tác.

Hắn đáp lễ lại, nói: [Tại hạ Vệ An.]

Vệ An…

Phùng Tư Nguyên đương nhiên biết Vệ An.

Vị bà con này của tướng quân Vệ Dung mấy năm nay nhiều lần lập kỳ công nơi biên quan, tuy rằng vẫn luôn không được thăng quan, mà khi mọi người nói tới hắn, cũng sẽ cung kính mà gọi hắn một tiếng Vệ tiểu tướng quân.

Chỉ là…

[Gặp qua Vệ tiểu tướng quân,] Phùng Tư Nguyên kiệt lực giữ bình tĩnh: [Xin hỏi ngài vì sao lại đến nơi này?]

Bởi vì lúc này Vệ An, rõ ràng nên ở biên quan mới đúng.

Phùng Tư Nguyên nghĩ rất đúng, Vệ An, hoặc nên nói Trì Dư Tuyết, giờ khắc này quả thật không nên ở đây.

Hoàng đế băng hà, triều dã rung chuyển, mà thời điểm thế này dễ có ngoại địch xâm chiếm nhất.

Cho nên bắt đầu từ khi biên quan nhận được tin tức, trong quân trên dưới thậm chí cũng chẳng có thời gian bi thương, Vệ gia quân đã lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.

Dưới tình huống như vậy, Trì Dư Tuyết căn bản sẽ không nghĩ mình có thể trở về. Vì thế cuối cùng, nàng cũng chỉ một mình lén lút leo lên tường thành trong gió đêm, ngồi trên đó yên lặng nhìn về hướng Kinh thành.

Không biết ngồi sau bao lâu, giọng nói của Vệ Dung tướng quân bỗng vang lên phía sau nàng:

[Đang nhìn gì?]

Lão tướng quân hiện giờ đã qua tuổi bảy mươi, nhưng tinh thần lại như cũ vô cùng quắc thước.

Là một ông lão cầm một cây gậy thôi là có thể dí theo binh dưới trướng chạy vòng quanh võ trường suốt ba vòng, ông vừa lên tiếng tự mang một vẻ uy nghiêm khiến người run sợ.

Trì Dư Tuyết mấy năm nay bị dạy bảo ra phản xạ có điều kiện, lập tức nhảy xuống đứng ngay một tư thế quân đội tiêu chuẩn.

Nhưng thật sự muốn nàng trả lời, nàng lại không biết nên nói bắt đầu từ đâu, vì thế Trì Dư Tuyết chỉ lắc đầu, nói: [Không có gì.]

Nhưng lão tướng quân sao lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng chứ? Trực tiếp sảng khoái hỏi ngay một câu:

[Muốn trở về à?]

Trì Dư Tuyết nói: [Muốn.]

Tình cảm của Trì Dư Tuyết đối với Tiêu Quý Uyên thật ra rất phức tạp.

Khi còn nhỏ bởi vì nguyên do trong nhà, nàng đã từng một lòng một dạ cảm thấy mình sẽ trở thành Hoàng hậu của Tiêu Quý Uyên. Cho nên khi đó tuy rằng không hẳn là thích, nhưng nàng đối với Tiêu Quý Uyên lại có một loại d.ục v.ọng chiếm hữu không thể hiểu được.

Sau này vì đủ loại nguyên nhân, lúc trưởng bối còn chưa tỉnh táo nàng cũng đã đánh mất ý niệm đó từ lâu rồi, nhưng bất hạnh là, nàng cuối cùng cũng không thể ngăn cản phụ thân mình, Trấn quốc phủ cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Vì thế, Tiêu Quý Uyên thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng.

[Hoàng thượng cho ta một cơ hội, ta rất cảm kích hắn.] Trì Dư Tuyết một lần nữa nhìn về phía Kinh thành xa xôi không thể với tới ấy: [Nếu không có hắn, ta và người nhà của ta sẽ không có ngày tháng yên ổn như hiện giờ.]

Tiêu Quý Uyên là người rất tốt, nhưng hiện tại, nàng hình như đã không còn cách nào báo ân.

[Cho nên, ta muốn trở về] Nàng nhẹ giọng nói: [Ta muốn đi tiễn hắn.]

[Vậy trở về đi.] Bàn tay hơi thô ráp của lão tướng quân hiếm khi ôn hòa xoa xoa đỉnh đầu Trì Dư Tuyết: [Mang thêm phần của ta, đi gặp hắn đi.]

Vì thế, được lão tướng quân gật đầu Trì Dư Tuyết suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi biên thành. Sau suốt hai ngày không ngủ không nghỉ, nàng mới rốt cuộc chạy đến hoàng lăng.

Tới hơi muộn, Tiêu Quý Uyên đã nhập táng rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao Trì Dư Tuyết lặng lẽ tới, vốn không thể quá mức khiến người chú ý. Vì thế nàng chẳng rối rắm quá lâu, tìm một nơi yên lặng gần đó để quỳ, kiên định dập đầu mấy cái, rồi vừa lải nhải vừa đốt tiền giấy.

[Tạm chấp nhận một chút nhé, tới gấp quá, không thể cùng Vệ tướng quân chuẩn bị đồ tốt gì. Nhưng ngươi có nhiều thứ tốt mà, chắc cũng sẽ không quá để ý.]

[Nói thật ra, Hoàng thượng ngươi nếu có thể sống lâu mấy năm thì tốt rồi. Vệ tướng quân bảo ta nói với ngươi, bên Hung Nô gần đây rất mệt mỏi, nếu thuận lợi không chừng hai năm nữa là có thể hoàn toàn đánh hạ được rồi. Công tích thật tốt, giờ tốt rồi, không tới phiên ngươi.]

[Cho nên, kiếp sau tâm tư đừng nặng vậy nữa, giày vò người nhiều lao tâm lao lực như thế. Nhưng mà…]

Ôi, thôi.

Nàng thở dài: [Tóm lại, nếu thật sự có kiếp sau, Hoàng thượng, ta chúc ngươi cầu được ước thấy.]

Sau khi nói xong một câu này, Trì Dư Tuyết liền ngậm miệng.

Sau khi nàng lặng lẽ đốt xong toàn bộ tiền giấy, vỗ vỗ bụi trên tay rồi chuẩn bị chạy như điên hai ngày nữa để về biên cương. Song không ngờ rằng, một chuyến tiễn đưa vốn hẳn không có bất luận kẻ nào biết được này, thế nhưng sẽ bị Trương Tề Thắng vừa lúc bắt quả tang.

[Vệ tiểu tướng quân, xin hãy dừng bước.] Y lẻ loi một mình ngăn trước ngựa của nàng, sắc mặt trắng bệch đến mức thậm chí cũng không thể dùng tiều tụy để hình dung, phảng phất giây tiếp theo sẽ phải ngã thẳng xuống.

[Xin ngài giúp ta cứu mạng người]

Đến tận đây, Trì Dư Tuyết mới biết được chuyện hoang đường kia mà Thái hoàng Thái hậu làm ra.

[… Giết một người chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Bà ta thế mà còn muốn giết nhiều như vậy?!]

Nghe vậy, Trương Tề Thắng cười khổ một tiếng.

Y cũng thật sự không còn cách, chấp niệm của Thái hậu Hiền Thuần hiện giờ đã đến mức điên cuồng rồi, ai khuyên cũng là một con đường chết.

Trương Tề Thắng càng không thể, bởi vì y biết nguyên nhân Thái hậu giết những người này, mà là người biết rõ nhiều nhất trong đó…

Từ góc độ nào đó mà nói, y thật ra mới hẳn là người Thái hậu muốn giết nhất. Chỉ là bởi vì Trương Tề Thắng có tân quân che chở, mới tạm thời tránh được một kiếp.

Nhưng y lại cũng thật sự cùng đường rồi.

Nếu không phải y ngoài ý muốn thu được mật tin do Vệ Dung gấp rút đưa đến trước, biết được hướng đi của Trì Dư Tuyết…

Nếu không, y thật sự không biết còn có thể tìm ai tới cứu người.

Thị vệ canh gác hoàng lăng có quân sĩ Vệ tướng quân đã từng dẫn dắt, mà trong tay Trương Tề Thắng còn có một lời bảo đảm mà Tiêu Quý Uyên vì để ngừa lỡ như, đặc biệt để lại cho y, cho nên:

[Ta sẽ tận lực sắp xếp chu toàn bên trong, về phần còn lại, Vệ tiểu… không, Trì tướng quân, đành nhờ ngươi.]

Trì Dư Tuyết đồng ý. Sau khi kiên nhẫn đợi nửa ngày, nàng mới rốt cuộc lẻn vào.

Nhưng cứ việc sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Trì Dư Tuyết cũng chưa từng ngờ đến, thế nhưng vừa vào sẽ gặp phải chuyện tự sát này.

Cũng may nàng hành động kịp thời, nếu không… thật sự ngẫm lại thôi cũng khiến người ta cảm thấy nghĩ mà sợ.

[Chúng ta đã suy nghĩ biện pháp rồi, cho nên xin chư vị đại nhân kiên trì thêm một chút nhé. Chúng ta nhất định sẽ đưa các vị ra ngoài.]

Lúc giọng Trì Dư Tuyết vừa dứt, vẻ mặt ngưng trọng của mọi người nhất thời đều thả lỏng một chút.

Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói mang theo mệt mỏi của Thái sử lệnh đã nhẹ nhàng vang lên trong mộ thất: [Nhưng sau đó thì sao? Sau khi cứu chúng ta ra ngoài, lại phải làm gì giờ đây?]

Bất kể thoát ra bằng cách nào, bọn họ ở trong mắt Thái hoàng Thái hậu hiện tại đã là người chết rồi. Cho dù có thể lừa dối qua ải sống sót đi ra ngoài, bọn họ lại có thể đi nơi nào đâu?

Không có chức quan, cũng không thể trở về nhà, con đường chờ họ dường như cũng chỉ có một, đó chính là chạy trốn thật xa, mai danh ẩn tích, sau đó cứ như vậy trốn đông trốn tây sống qua cả đời.

Nhưng ngày tháng như vậy, thật sự có khác gì với chết ư?

[Vệ tiểu tướng quân, ngài biết tại sao lúc nãy ta muốn túm chặt hắn không?]

Phùng Tư Nguyên tuy rằng hỏi như vậy, nhưng ông thật ra cũng không cần Trì Dư Tuyết trả lời, lo tự mình nói tiếp.

[Nói thật, lúc mới vừa bị nhốt vào ta rất sợ hãi, cũng không phải không nghĩ đến việc cứ như vậy dứt khoát kết thúc luôn, dù sao giải thoát sớm một chút còn có thể bớt chịu khổ chút. Nhưng rồi ta phát hiện không được, ta không làm được.]

[Ta có thể chết, nhưng ta tuyệt đối không thể cứ chết không rõ ràng, chẳng làm nên trò trống gì như vậy. Mà tương tự, ta cũng không muốn sống một cách hèn nhát như thế.]

[Bởi vì ta là Thái sử lệnh.]

[Ta biết Thái hoàng Thái hậu vì sao muốn giết chúng ta, bởi vì nàng có thứ không muốn để chúng ta viết. Nhưng đây là chức trách thân là sử quan, ta cũng còn chưa kết thúc chức trách của ta, làm sao có thể cứ chết đi như vậy?]

[Cho nên, ta không muốn đi.] Phùng Tư Nguyên nói: [Ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không bao giờ là sử quan nữa, mà ta không thể tiếp thu kết quả này.]

[Cho dù là chết, ta cũng muốn chết với tư cách một sử quan, ta sẽ viết lại hết điều ta nên viết, truyền lại đời sau.]

Đây là lời thề ông đã lập khi trẻ.

Bẩm viết đúng sự thật, khí khái tồn tại vĩnh viễn.
 
Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz
Chương 78: Không hối tiếc



Nếu cực khổ đã định sẵn…

Lúc Trì Dư Tuyết mới tiến vào, những người này rõ là sợ hãi cái chết như vậy, mong đợi có thể xuất hiện một đường sống, để cho bọn họ có thể sống sót. Nhưng khi cơ hội thật sự đến, lại không có một ai lựa chọn rời đi.

Họ thật ra vẫn sợ, bởi vì dưới chiếu rọi của lửa đèn trường minh, Trì Dư Tuyết có thể thấy rõ tay phải run rẩy của họ. Có số run rất dữ dội, thậm chí cũng suýt nữa không viết ra được một chữ hoàn chỉnh.

Nhưng, bọn họ lại không đi.

Cho nên Trì Dư Tuyết cũng không đi.

Sau khi báo cho Trương Tề Thắng ý nguyện của nhóm sử quan, nàng ở lại, đứng một bên lẳng lặng nhìn bọn họ đồ viết nguệch ngoạc về cuộc đời của Tiêu Quý Uyên trên góc áo xé xuống bằng đầu ngón tay dính máu.

Đây thật sự là một loại trải nghiệm rất mới lạ.

Trì Dư Tuyết nhìn nhìn, rồi bỗng nhiên cảm thấy bốn mươi sáu năm của Tiêu Quý Uyên, hình như còn muốn ngắn hơn so với nàng tưởng tượng.

[Ta cho rằng sẽ viết rất lâu.]

Lúc nhìn thấy Phùng Tư Nguyên dừng bút, nàng nhẹ giọng nói.

Có lẽ vì đã vơi bớt tâm sự, Phùng Tư Nguyên nghe vậy hơi cười, như hoài niệm mà nói: [Lúc ta mới vào Hàn Lâm Viện, Thái sử lệnh đời trước Bùi đại nhân đã từng bảo chúng ta mỗi ngày đều phải ghi chép lại lời nói việc làm của mình trong ngày. Sau khoảng thời gian thật dài ghi chép, có một ngày, ông ấy bỗng bảo chúng ta căn cứ những ghi chép này, viết một bài tương tự tự truyện. Buổi tối ngày đó, sau khi trở về ta lật những công văn ghi chép đó, nhấc bút suy nghĩ thật lâu.]

[Ta ghi chép hai cuốn to.] Phùng Tư Nguyên dùng ngón tay ra dấu kích thước đại khái trong không trung cho Trì Dư Tuyết: [Sau đó ta đã phát hiện, những gì ta ghi chép đó đều toàn là vô nghĩa, không hề có gì hữu dụng.]

Vì thế, ông cuối cùng chỉ tổng kết ra một câu — “Canh năm làm việc, giờ Dậu mà về, ngày qua ngày.”

[Thật sự rất đơn giản đúng không, nhưng rất nhiều lúc, một đời người cũng chỉ như vậy thôi. Mà đây chính là chuyện Bùi đại nhân muốn để chúng ta hiểu rõ.]

Phùng Tư Nguyên đến nay còn nhớ rõ lời Bùi đại nhân nói với họ vào ngày hôm sau sau khi bọn ông nộp tự truyện lên.

[Ông ấy nói, các con đừng thấy mọi người mỗi ngày bận bận rộn rộn, nhưng phần lớn người trong thiên hạ này, thậm chí còn không hề có tư cách để lại một cái tên trên sách sử. Bình dân bá tánh là như thế, quan liêu sĩ hoạn* là như thế, thậm chí với đế vương khanh tướng cũng là như thế. Đây thật ra rất bình thường, bởi vì rất nhiều người đều chỉ là người thường. Trên đời này vốn dĩ đã không phải ai cũng có thể kiến công lập nghiệp, ai cũng có thể danh lưu sử sách.]

* 官僚士宦 hiểu nôm na là quan chức, người làm quan

[Nhưng con đường đời người này, lại là mỗi người đều bước đi vững chắc một chuyến rồi. Như vậy lúc sinh mệnh hóa thành một trang giấy mỏng manh, các con lại có thể lưu lại mấy dòng chữ trên tờ giấy này chứ?]

Phùng Tư Nguyên nói, khom lưng thật cẩn thận nhặt lên vải dệt trên mặt đất.

[Vệ tiểu tướng quân, ngài từng đọc sách sử chưa, ngươi biết một bài tiểu sử nhân vật dài nhất thật ra là của ai? Có bao nhiêu chữ không?]

Trì Dư Tuyết lắc đầu: [Xin chỉ giáo.]

[Là Thủy Hoàng đế, tổng cộng hơn mười ba ngàn chữ, mà bài ngắn nhất, chỉ có bảy trăm chữ.]

[Có phải rất khó tin không? Một đời người rõ ràng muốn nói nhiều lời như vậy, làm nhiều việc như vậy, những kết quả là vẫn chỉ cần một vài nét bút, đã có thể viết hết cuộc đời một người.]

[Nhưng bất luận như thế nào, đó đều là nhân sinh, tuy rằng ngắn ngủi, song vẫn cứ dài lâu.]

[Điều quan trọng chưa bao giờ là để lại bao nhiêu, mà là để lại những gì.]

Cuộc đời Tiêu Quý Uyên lý nên được thế nhân biết đến, cho nên bất luận là công tích cũng tốt, hoang đường cũng thế, bọn họ đều phải giữ được những thứ hắn lưu lại ấy.

Chỉ là…

Phùng Tư Nguyên nhìn vải dệt trên tay, bọn họ nên làm như thế nào đây?

Trước không đề cập tới vải dệt rất khó bảo tồn lâu dài, cho dù có thể, một khi Thái hoàng Thái hậu phái người điều tra, chỉ sợ sẽ lập tức hủy trong một sớm.

[Khắc vào trên tường thế nào?] Có người đề nghị rằng: [Khắc nội dung vào trên tường, là có thể giữ lại thật lâu thật lâu.]

[Vô dụng thôi, chữ khắp tường rậm rạp đừng quá dễ thấy, thường cũng sẽ bị phát hiện.]

Sau khi tiếng nói phản bác dứt, trong thất lại là một sự im lặng.

Cảm giác chân tay luống cuống lại về rồi, mà cùng nảy lên trong lòng, còn có sự nóng lòng lửa sém lông mày.

Bởi vì, thời gian để lại cho bọn họ không nhiều lắm.

Người bình thường không ăn không uống có thể sống bao lâu đây? Bảy ngày, có lẽ sẽ nhanh hơn.

Mà chờ đến khi Thái hoàng Thái hậu cảm thấy không sai biệt lắm, bà nhất định sẽ phái thân tín vào tự mình xác nhận.

Nhưng hôm nay vì Vệ An tướng quân và Trương Tề Thắng âm thầm giúp đỡ, họ có nước và đồ ăn, nếu đến lúc đó bị phát hiện bọn họ còn sống êm đẹp…

Phùng Tư Nguyên bình tĩnh nhìn thoáng qua Vệ An đang rũ mắt nghiêm túc suy nghĩ.

Bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể liên lụy hai vị ân nhân cứu mạng.

Ông đang nghĩ như vậy, lại nghe thấy Vệ An vẫn luôn cau mày bỗng nhiên lên tiếng: [Nếu văn tự bình thường không được, vậy đổi loại khác thế nào?]

Hắn vươn tay khẽ chạm vào bích họa trên vách tường, dùng đầu ngón tay chậm rãi di chuyển theo đường cong của bích họa chốc lát: [Có một loại mật văn nhìn rất tựa hoa văn đồ án, nhưng thật ra rất thích hợp để giấu trong bức bích hoạ này.]

[Nhưng nếu dùng mật văn, lỡ đâu thế nhân thật sự cho rằng đây là hoa văn hoặc không thể lý giải…]

[Đó cũng luôn tốt hơn so với chẳng hề để lại gì.] Phùng Tư Nguyên lập tức vỗ tay: [Cứ làm như vậy đi, Vệ An tướng quân, nhờ ngươi.]

Trì Dư Tuyết đáp được.

Tất cả mật văn chỉ cần hiểu quy luật trong đó, vậy sẽ không còn là bí mật gì nữa.

Không tốn thời gian bao lâu, Trì Dư Tuyết đã đổi hết phần công văn thành mật văn. Mà phiền phức chân chính, đó là phải làm sao mới có thể khắc từng ký tự đó vào trong bích họa mộ thất.

Phải rõ ràng, lại phải không bắt mắt. Nếu là thợ thủ công chuyên nghiệp có lẽ rất dễ dàng làm được, nhưng nơi này không có.

Nơi này chỉ có sử quan.

Vì thế lần đầu tiên trong đời, thứ họ cầm trong tay không hề là bút lông, mà là dao khắc —

Đó còn là Trương Tề Thắng nghĩ mọi cách đưa vào, mà y gần đây thật sự gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

Y cũng không hề từ bỏ vì quyết định của nhóm sử quan, vẫn như cũ đang dùng hết toàn lực để giữp lại tính mạng của nhóm sử quan trước khi tất thảy trở nên không thể vãn hồi.

[Trì tướng quân, hai ngày này ta sẽ nghĩ cách sắp xếp tử tù vào hoàng lăng đổi vài vị đại nhân ra ngoài, một khi các đại nhân làm xong chuyện, xin nhất định phải bảo bọn họ phối hợp mau rời khỏi.]

Trì Dư Tuyết cũng không muốn bọn họ cứ như vậy chết đi. Mà sau khi tốn hết nước miếng thuyết phục, nàng rốt cuộc thuyết phục mọi người cùng rời đi sau khi mọi chuyện xong.

Nói thật, việc này thật sự rất khó làm, nhưng may mắn, họ không coi là tứ cố vô thân.

Có thuộc hạ cũ của Vệ tướng quân, công thêm một bộ phận nhỏ ám vệ Tiêu Quý Uyên cố ý lưu lại, dưới sắp xếp đâu vào đấy của Trì Dư Tuyết và Trương Tề Thắng, chẳng sợ Thái hoàng Thái hậu canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ cũng như cũ thành công xé ra một khe hở.

Hết thảy tiến hành đến mức rất suôn sẻ, mà ngày thứ năm bị nhốt vào mộ thất, nhóm sử quan rốt cuộc hoàn thành việc khắc đúng hạn.

[Chư vị, hiện giờ sự tình nếu đã xong, tối nay chúng ta sẽ chuẩn bị rời đi…]

Lời nói được một nửa chợt dừng lại, Trì Dư Tuyết vẫn luôn vội vàng cùng Trương Tề Thắng chuẩn bị treo đầu dê bán thịt chó lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, phần văn bị giấu trong bích họa này, nhiều một số thứ mà nàng chưa nhìn thấy trước đó.

Nàng thấy được tên của mình trong đó.

Không phải Vệ An, mà là Trì Dư Tuyết — cái tên đã sắp bị tất cả mọi người quên đi ấy.

[Ngươi vì sao…] Giọng nàng bỗng nghẹn ngào: [Phùng đại nhân, ngươi sao lại biết?]

Phùng Tư Nguyên không trả lời, ông chỉ cười nhìn nàng, tựa cảm thán nói một câu: [Thật vui khi có thể nhìn thấy ngài một lần nữa, ngài thật sự thay đổi rất nhiều. Xin tướng quân tha thứ sự tự chủ trương của ta nhé, nhưng ta cảm thấy, thế nhân lý nên biết tất thảy những trả giá của ngài. Còn có…]

[Đa tạ tướng quân, đa tạ Trương công công, đa tạ các ngươi để chúng ta có thể được như ước nguyện.]

Giống như khi mới gặp, chỉ là lúc này đây tất cả mọi người đều theo Phùng Tư Nguyên, hành lễ thật sâu với Trì Dư Tuyết.

[… Những sử quan các ngươi sao đều như vậy.]

Cho nên nói, có đôi khi sử quan thật sự rất phiền. Trì Dư Tuyết nhắm mắt lại, giấu đi ướt át trong hốc mắt.

Nhưng có lẽ chính vì như vậy, Tiêu Quý Uyên mới có thể thích Nhạc Yến Bình như thế.

Nàng nghĩ, nàng mới là người hẳn nên phải nói một câu cảm ơn đó.

Bất luận là vì Tiêu Quý Uyên, vì Nhạc Yến Bình, hay là vì chính bản thân nàng.

Đáng tiếc, nàng chưa kịp.

Bộ cũ của nhà họ Vệ liều chết đánh yểm hộ cho họ bỗng nhiên hoảng loạn vọt vào: [Vệ tiểu tướng quân, Thái hoàng Thái hậu đến, ngài nhanh rời đi trước đi, không đi nữa sẽ không kịp mất!]

Nghe vậy, Trì Dư Tuyết tức thì giật thót trong lòng.

Không đúng, Hiền Thuần sao lại đến lúc này! Thi thể tử tù họ chuẩn bị phải chờ tới tối nay mới có thể đưa vào được, giờ nên…

Một tiếng lại một tiếng trầm đục liên tiếp quen thuộc bỗng vang lên phía sau.

Rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng mà trong mấy năm nay, Trì Dư Tuyết gần như đều có thể nghe thấy mỗi ngày — có khi là kẻ địch, có khi là các tướng sĩ, cũng có khi, là chính nàng.

Đây… là âm thanh lưỡi dao cắt qua da thịt.

Trong mắt chợt phóng đại của thị vệ, nàng cứng đờ xoay người, đập vào mắt là một mảnh chói mắt. Màu đỏ sền sệt chảy đầy cả mặt vách tường, từ đây sẽ không còn ai chú ý tới bí mật che giấu trong bích họa nữa.

Mà trong tay thi thể đầy đất ấy, đều nắm chặt một con dao khắc — Trì Dư Tuyết từng dùng, rất sắc bén.

Không thể liên lụy các ngươi. Cho nên, như vậy là được rồi.

Suy cho cùng chúng ta vốn là người phải chết, được như ước nguyện, dù chết vẫn không hối tiếc.

.......

[Đây là sao?]

[Bẩm Thái hoàng Thái hậu, vừa nãy thuộc hạ tiến vào xem xét, phát hiện bọn giặc dùng máu thịt kéo mạng, chưa chết hết. Rồi sau đó mấy người ý đồ cá chết lưới rách, người sắp chết vì mưu cầu một đường sống không từ thủ đoạn, thuộc hạ bất đắc dĩ mới đành phải xử quyết tất cả.]

[Điều tra qua chưa? Có thứ gì không nên xuất hiện không?]

[Đã cẩn thận xem xét qua một lần, vẫn chưa phát hiện.]

[Thế à?]

Thái hoàng Thái hậu cũng không nhìn thị vệ quỳ trên mặt đất. Bà chỉ nhìn màu đỏ tươi khắp thất ấy, sau khi cho thân tín bên người một ánh mắt, xoay người chậm rãi rời đi.

Phía sau truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, mà bà trước sau không hề quay đầu lại.

Bà đã không quay đầu được từ lâu rồi.

Núi xanh chôn vùi trung cốt, bút mực ghi nhớ trường sinh.

Hoàng quyền mỉm cười phần mộ hoang, mọi khổ đau, cũng không phụ thời trước.
 
Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz
Chương 79: Tranh thủ



Nhạc Yến Bình giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Chờ lúc các cư dân mạng hậu tri hậu giác ý thức được chuyện này, cách lần Tiêu Sách tuyên bố thanh minh đó đã trôi qua sắp hơn một tuần.

Mà trong lúc này tài khoản của Nhạc Yến Bình yên tĩnh như một, không có một tí động tĩnh.

Tuy rằng cậu trước kia cũng như thế này.

Trừ phi Lê Thừa Phong nhớ đến, nếu không Weibo của Nhạc Yến Bình có lẽ nửa năm cũng chưa chắc sẽ cập nhật một lần nào. Nhưng lần này, tình huống rốt cuộc khác biệt, bởi vì…

Tiêu thần anh ấy tỏ tình!

Trời biết một đống fan CP “Tiếu Nhan” bọn họ đã nhón chân mong chờ chờ Nhạc Yến Bình đáp lại đã lâu lắm rồi!

Nhưng, gì cũng không có.

Nhạc Yến Bình không hề đăng gì cả, người đại diện chung của hai người họ cũng không hề.

Vì thế dần dần, ác ý bị che lấp vì bài thanh minh bất ngờ của Tiêu Sách lại bắt đầu lặng yên sống lại trong bóng tối.

Mà sau khi tro tàn lại cháy, chúng nó thường thường sẽ cháy càng mạnh mẽ càng dữ dội hơn.

[Nhạc Yến Bình chắc không phải chạy rồi đó chứ? Thức thời vậy à, chủ động lui giới?]

[Không phải, cậu ta xin lỗi chưa mà đã dám chạy? Cho rằng giả chết là không có việc gì à, thật sự coi internet không có ký ức?!]

[Lại nói tiếp fans của Tiêu Sách cũng thật là thảm, mở miệng là khen Tiêu thần, kết quả chính chủ nhà mình lại đi đâm đầu vào một kẻ hết thời tuyến mười tám, người ta còn không để ý đến.]

[Chẳng thế? Tự mình đa tình cũng không có dáng vẻ này đâu.]

[Tiêu thần có phải bị lừa không…]

Giống như một hòn đá bị ném một cách ác ý vào mặt nước có vẻ phẳng lặng, mà đương khi gợn sóng nổi lên, mạch nước ngầm bên dưới sẽ bắt đầu vận sức chờ phát động.

Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận, rằng người mình thích cho tới nay, bỗng nhiên lại có người trong tim. Mà vừa lúc, có người cho các cô một phương hướng có thể xả ra.

Nếu Tiêu Sách là bị lừa thì sao?

Các cô nghĩ như vậy, hưng phấn gia nhập ngay vào trong đại quân “thảo phạt” Nhạc Yến Bình.

Đương nhiên, dư luận ngày càng nghiêm trọng hơn đúng như những kẻ chủ mưu đằng sau dự đoán. Đến cuối cùng, cho dù hai ông cụ nhà họ Tiêu và nhà họ Tạ có không quan tâm chuyện trong giới bao nhiêu, tiếng gió cũng đã chủ động truyền vào tai họ.

Thế là lần đầu tiên từ sau tiệc mừng thọ, hai ông cụ một lần nữa mặt đối mặt ngồi trước bàn cờ trong phòng sách.

“Cho nên nói, cháu trai ông thích cháu trai tôi?” Ông cụ Tạ vê quân cờ híp mắt, cố gắng thử lý giải tình huống trước mắt.

“Hẳn là vậy không sai.”

Ông cụ Tiêu trịnh trọng gật đầu, trên mặt trấn định tự nhiên như một, thật ra giờ phút này trong lòng sớm đã chửi thầm thằng cháu nhà mình vô số lần.

Ông đã nói mà, ý nghĩ kia của mình lúc trước thế mà hên sao trúng phốc, thằng nhóc này hiếm khi trở về một chuyến chỉ lại nghĩ đến chống lưng cho người ta!

Còn che che giấu giấu lấy lão Tạ làm cớ, thật đúng là một chút cũng chẳng thẳng thắn thành khẩn.

Thích thì thích, ông lão ông chẳng lẽ là người không khai sáng gì à? Chẳng lẽ còn có thể gậy đánh uyên ương như Tây Vương Mẫu đáng ghét kia…

Chửi thầm được một nửa ông cụ Tiêu bỗng dưng hơi dừng.

Đừng nói, nếu ông lại trẻ thêm vài tuổi, tuy rằng không đến mức giúp đánh uyên ương, nhưng vẫn rất có khả năng sẽ phản đối.

Đây ngược lại không phải vì ông có thành kiến gì với đứa nhỏ kia của nhà họ Tạ, ông thật ra còn rất thích đứa nhỏ kia, nhưng với tư cách là trưởng bối, luôn khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ quá nhiều.

Một người bạn của ông cụ Tiêu, đã từng nói một câu như này với ông sau khi uống rượu:

[Bây giờ ngẫm lại, thời trẻ nhìn cuộc sống, mọi nơi ánh mắt có thể nhìn đến đâu đâu cũng là những bong bóng bảy màu chiết xạ ánh mặt trời, cho nên liền cảm thấy tất thảy đều rất tốt đẹp.]

[Nhưng, bong bóng thì sẽ vỡ.]

Mà cái gọi là trưởng thành, đó là một quá trình nhận rõ sự tàn khốc. Nhưng nếu có thể, ai lại không hy vọng tiểu bối của mình có thể thuận lợi mà vượt qua cả đời này trong bong bóng bảy màu.

Con đường mà Tiêu Sách muốn đi cũng không hề tốt. Trước kia lúc không có pháp luật tán thành đã không dễ đi, hiện tại mặc dù có, cũng không dễ đi như cũ.

Ông cụ Tiêu từng gặp qua quá nhiều người hối hận, ông sợ có một ngày Tiêu Sách cũng sẽ hối hận.

Cho nên nói, con người chính là một loại sinh vật thích hay suy nghĩ linh tinh như vậy. Luôn thích giương lá cờ “Ta là vì tốt cho con”, dùng danh nghĩa rằng tiểu bối chưa suy nghĩ chu toàn mà áp đặt ý nghĩ của chính mình lên người khác.

Chỉ là, bạn lại làm sao biết bọn họ chưa suy nghĩ chu toàn chứ? Lại dựa vào đâu đã nhận định bọn họ nhất định sẽ hối hận.

Người từng trải có lẽ có ưu thế của người từng trải, nhưng Tiêu Sách là một chú ưng tình nguyện tự mình vùng vẫy thoát khỏi tổ.

Anh so với những trưởng bối bọn ông đây, càng rõ mình nghĩ muốn gì, mà Tiểu Nhạc cũng là một đứa nhỏ cực cực tốt.

Cho nên, không có gì để lo lắng.

Nếu không nhân cơ hội này trực tiếp quyết định cho trót việc hôn nhân của hai nhà với lão Tạ, thằng nhóc nhà mình cũng che chở như vậy rồi, những trưởng bối họ đây không nên giúp bọn tiểu bối tranh thủ sao?

Nói làm là làm!

Quyết định chủ ý ông Tiêu ý cười tủm tỉm nói ra ý nghĩ của mình, vung nhát xẻng đầu tiên đào góc tường vì “nghiệp lớn” lừa đứa nhỏ của Tiêu Sách.

“Lão Tạ, ông cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy à…” Sau khi thong thả ung dung dùng một quân đánh cược nước cờ đã chết của ông, ông cụ Tạ nhìn ông ấy, cười ha hả nhả ra ba chữ: “Ông tưởng bở!”

Nói đùa! Đây chính là cháu ngoan cưng của ông đấy! Chịu bao nhiêu khổ vất vả lắm mới về đến nhà, ông cũng còn chưa thương bao nhiêu đâu đã muốn bắt cóc?

Cho nên không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Trước không đề cập tới Nhạc Yến Bình có thích hay không, cho dù thích thật, cháu trai ngoan yêu quý nhà ông cũng không thể cứ như vậy dễ dàng hời cho thằng nhóc kia nhà họ Tiêu!

Ông cụ Tạ từ trước đến nay đối với Tiêu Sách khen ngợi có thừa lần đầu cảm thấy, tiểu bối này hình như bỗng có hơi không vừa mắt.

Vì thế ông làm bộ ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chuyện giữa bọn nhỏ, hai ông già chúng ta nhọc lòng thế làm gì. Nói nữa, Yến Bình nhà tôi cũng chưa nói gì mà đúng không.”

Ngụ ý của ông cụ Tạ là —

Lỡ đâu Tiêu Sách là yêu đơn phương thì sao?

Đối với điều này, ông cụ Tiêu tỏ vẻ: Việc này ông không cần lo.

Ông còn có thể không biết thằng cháu này của mình à, đó chính là cao thủ nước ấm nấu ếch xanh đấy. Đều quen biết lâu như vậy rồi, cho dù ngay từ đầu thật sự là yêu đơn phương, hiện tại cũng đã sớm nấu thành lưỡng tình tương duyệt rồi~

“Vậy thế này đi, lão Tạ ông gọi điện thoại hỏi Yến Bình chút đi?” Ông cụ Tiêu ra vẻ nhượng bộ: “Nếu mà không thành, tôi cũng dễ trở về khuyên nhủ thằng cháu kia nhà tôi.”

Vậy nếu thành thì sao? Chẳng lẽ muốn trực tiếp đóng gói Nhạc Yến Bình mang đi luôn à?! Ha.

Ông cụ Tạ yên lặng trợn trắng mắt, nhưng lời này cũng không phải không có đạo lý, ông quả thật nên gọi điện thoại cho đứa nhỏ.

Về phần những dư luận đó… Haiz, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai ông cụ căn bản không hề để việc này trong lòng.

Người chân chính quan tâm bạn, thì sẽ không bao giờ vì những lời nói của người khác đã chạy đến chất vấn chỉ trích, bọn họ chỉ sẽ lo lắng bạn có chịu uất ức hay không, có bị bắt nạt hay không.

Bất luận người khác hiên ngang lẫm liệt nói gì mà phải trái đúng sai, bọn họ đều sẽ đứng về phía bạn một cách không hề do dự.

Hơn nữa hai ông cụ chỉ là lớn tuổi rồi không thích quản chuyện, lại chẳng phải không quản được chuyện. Sở dĩ hiện giờ còn chưa ra tay, chẳng qua là vì không cần thiết thôi.

Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách đều là đứa nhỏ cực có chủ ý, nếu có nơi cần hỗ trợ, vậy tự nhiên sẽ mở miệng.

Tiêu Sách muốn ông cụ Tiêu tra ông đã đi tra xét, về phần mặt khác…

Bọn nhỏ nếu tự có thể giải quyết, vậy họ cần gì phải đi lên vội vàng xen vào chứ? Có thời gian này, còn không bằng suy nghĩ thêm nên làm sao giúp cháu trai đào góc tường (nên làm sao đề phòng cháu trai bị đào góc tường) thì hơn!

Trong ánh mắt chờ mong của ông cụ Tiêu, ông Tạ cuối cùng gọi điện cho Nhạc Yến Bình.

Một phút sau.

Ông Tạ:…

Tiêu lão: “Sao?”

Ông Tạ: “Không gọi được…”

Nghe vậy, ông Tiêu cười ha hả cầm lấy điện thoại: “Vậy để tôi gọi cho bé Sách, nói không chừng hai bọn nó giờ đang ở cùng nhau đó.”

Lại một phút sau.

Ông Tạ: “Ồ, ông cũng không gọi được à~”

Ông Tiêu:… Há! Đồ không biết cố gắng này đi đâu rồi?!

“Đồ không biết cố gắng” lúc này đang trên đường chạy đến gặp Chiêu Chiêu nhà anh.

Nhờ hiệu suất siêu cao của ông Tiêu Từ Du, Tiêu Sách rời nhà họ Tiêu chưa đến ngày thứ hai, tư liệu về Lữ Thừa Tiên đã đưa đến tay anh.

Vì thế, kế hoạch vốn muốn tức thì nhích người đến Cục Văn vật hội hợp với Nhạc Yến Bình đành phải bị tạm thời gác lại, sau khi Tiêu Sách và Lê Thừa Phong cùng cẩn thận nghiên cứu kỹ một hồi, rốt cuộc đã chuẩn bị xong hết phần lớn biện pháp ứng phó, mà duy nhất còn lại, đó là nên thu thập Lữ Thừa Tiên thế nào.

[Nói như thế nào? Trực tiếp đi giao thiệp với vị này à?] Lê Thừa Phong một mặt nhìn tư liệu trên tay, vừa hỏi.

Tiêu Sách lắc đầu: [Không, để Lữ Thừa Tiên khoe khoang thêm một trận đi.]

Dù sao hậu trường có thể nâng tên cặn bã như thế, lại sao có thể là hạng người gì lương thiện. Ngay bây giờ tìm đến kết quả chỉ có một, đó chính là bị đánh bài tình cảm chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Tiêu Sách không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy, cho nên, cần thiết phải quậy lớn chuyện mới thôi.

Anh phải để Lữ Thừa Tiên đứng được đủ cao, cuối cùng thời điểm lật bàn, mới có thể hoàn toàn khiến hắn ngã bán thân bất toại.

[Lão Lê, cậu đi liên hệ mấy account marketing, hắn không phải muốn tạo thế cho phim mới của mình à, chúng ta tới giúp hắn một tay. Về phần mặt khác, chúng ta cứ án binh bất động trước.]

[Được rồi, giao cho tôi đi.] Lê Thừa Phong đồng ý ngay: [Cũng không biết bên Tiểu Nhạc thế nào rồi.]

Cả Nhạc Yến Bình và Tống Dư Bạch bây giờ đã đều là một trạng thái ngăn cách với thế nhân, nếu mà chỗ bọn họ không thuận lợi... vậy tất cả những chuẩn bị mà anh ấy và Tiêu Sách làm hiện tại đều sẽ đổ sông đổ biển.

Lê Thừa Phong đang nghĩ như vậy, khóe mắt đã thoáng thấy Tiêu Sách cầm lên chìa khóa xe rồi đi ra ngoài cửa: [Ê ê ê, cậu đi đâu đó?]

[Cục Văn vật.] Tiêu Sách cũng không quay đầu lại mà nói: [Cho nên nơi này bèn nhờ cậu nhé, lão Lê.]

Dứt lời, anh liền nhanh chóng đi mất hút thừa dịp trước khi Lê Thừa Phong phản ứng lại.

Người ngăn cách với thế nhân từ đây đã từ hai biến thành ba, duy còn mỗi Lê Thừa Phong một người bị bỏ lại bên ngoài đóng giữ một cách cô độc.

Mà trên đường đến Cục Văn vật, cả đầu óc Tiêu Sách đều chỉ còn câu cuối cùng mà Nhạc Yến Bình gửi cho anh trước khi ngắt liên lạc:

[Tiêu Sách, em cảm thấy anh hẳn nên đến đây xem.]

Đến xem gì?

Trong hoàng lăng đó, có thể khiến Nhạc Yến Bình cảm thấy anh hẳn nên đi xem, hình như cũng chỉ có thứ có liên quan đến Tiêu Quý Uyên thôi.

Nói đến, cho tới nay cho dù anh có ký ức của Tiêu Quý Uyên, Tiêu Sách cũng trước nay đều không cảm thấy mình và Tiêu Quý Uyên là cùng một người. Mà vào lúc ban đầu, chẳng sợ chỉ nhớ đến cái tên này thôi, trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, loại lạ lẫm này bỗng nhiên biến mất.

Tiêu Quý Uyên là quá khứ của anh — anh hình như đang dần dần chấp nhận sự thật này, cho dù sự thật này với anh mà nói cũng không có cảm giác chân thật gì, anh cũng hoàn toàn sẽ không cảm thấy kinh hoảng, bởi vì Nhạc Yến Bình cho anh sự an tâm và tự tin.

[Em thích anh]

[Bởi vì là anh, cho nên mới sẽ thích anh.]

Sau suốt một tuần xa cách, giờ phút này, Tiêu Sách thật sự rất muốn gặp Nhạc Yến Bình.

Vô cùng vô cùng muốn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back