Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 70: Chương 70



Đến tận lúc này, Hạ Khai mới có cảm giác linh hồn quay trở về vị trí cũ, cậu cuộn người trong vòng tay của Ngụy Thầm, từ thể xác đến tâm hồn hoàn toàn nương tựa vào Alpha của mình. Cậu lặng lẽ nheo mắt nhìn hắn, chỉ đơn giản nhìn thôi mà không nói một lời nào.

Ánh mắt Ngụy Thầm không còn sự lạnh nhạt như mọi khi, thay vào đó là một chút thỏa mãn, giống như một con dã thú vừa đánh chén xong một bữa thật no nê. Hắn nhìn Hạ Khai với ánh mắt hoàn toàn không giống một người thầy, mặc dù quan hệ giữa hai người vốn dĩ chẳng còn liên quan gì đến danh xưng thầy trò nhưng vì đã gọi lâu thành quen, cũng khó sửa lại ngay được.

Sau trận giao triền giữa hai chiếc đuôi dưới làn nước, Hạ Khai tiêu hao gần như toàn bộ thể lực lẫn tinh thần, cậu gối đầu lên người Ngụy Thầm, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Kỳ ph át tình của Omega thông thường sẽ kéo dài một tuần, lâu hơn có thể đến nửa tháng, huống hồ cậu và Ngụy Thầm còn là những cá thể có liên kết tinh thần, sức mạnh và thể lực đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều, thời gian duy trì kỳ ph át tình cũng khác biệt theo từng cá nhân.

Với tình trạng của Hạ Khai lúc này, sau khi được Ngụy Thầm đút cho chút thức ăn, thể lực liền hồi phục ngay lập tức. Cậu chớp đôi mắt ướt át nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ánh sáng.

Hạ Khai đưa tay lướt nhẹ qua một phần đuôi rồng, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên, đôi mắt sáng rực lạ thường, ngay cả khóe mắt cũng đỏ ửng một cách đáng sợ.

Tuyến thể sau gáy, nơi từng bị cắn xé, lại một lần nữa tràn ra chất lỏng ướt át. Hạ Khai tựa như một quả trái cây chín mọng căng tràn, khắp nơi trên cơ thể đều mềm mại đến khó tin. Cậu đưa bàn tay nóng rực của mình, chạm nhẹ lên khuôn mặt của Ngụy Thầm.

"Thầy ơi, đuôi em không động đậy được nữa rồi."

Cậu bắt đầu giở trò làm nũng, chỉ dùng phần chóp đuôi cá quấn lấy Ngụy Thầm, nghịch ngợm một chút lại thôi. So với một con giao nhân khổng lồ, một chú cá nhỏ như cậu chẳng thể gây ra nổi chút sóng gió nào. Ngụy Thầm hiếm khi thảnh thơi, không hề động đậy, cứ để mặc cậu chơi đùa.

Đợi đến khi Hạ Khai bắt đầu cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chiếc đuôi dài của giao nhân lại một lần nữa quấn lấy cậu, thuận theo ý muốn của cậu mà chậm rãi đáp ứng, từng chút một, vừa đủ để làm dịu cơn khát cầu.

Bể nước tiêu hao hơn phân nửa lại được thay nước mới, chẳng biết đã lặp lại bao nhiêu lần. Cứ thế, Hạ Khai mặc sức làm loạn trên tầng thượng nhưng Ngụy Thầm vẫn chẳng hề biến sắc, thậm chí còn vui vẻ mà hưởng thụ.

Pheromone bao trùm khắp tầng cao nhất, Hạ Khai bị nung nóng đến mức tan chảy như kem, mềm mại, ngọt ngào. Mãi đến khi được Ngụy Thầm ôm xuống tầng dưới, cậu mới nhận ra không khí xung quanh không chỉ có hương vị ngọt ngào của mình.

Thời gian cậu ở lại tầng thượng, thoắt cái đã trôi qua hơn nửa tháng. Ngụy Thầm có việc phải xử lý, liền trực tiếp ôm cậu theo.

Trong phòng họp rộng lớn, ánh sáng từ màn hình khổng lồ phản chiếu, Hạ Khai đối diện với vô số ánh mắt lướt qua cậu rồi nhanh chóng rời đi. Cậu đã khôi phục hình dạng bình thường nhưng theo bản năng vẫn tưởng rằng mình còn đuôi cá, vô thức quấn lấy người Ngụy Thầm, hoàn toàn không để ý đến những biểu cảm kỳ lạ của đám người trên màn hình.

.

Hạ Khai bám trên người Ngụy Thầm, hành động của cậu lúc này đã không thể chỉ đơn giản dùng từ "quá trớn" để hình dung nữa. Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

Omega đối với những kẻ đứng trên cao, suy cho cùng đa phần cũng chỉ là người được nuôi giữ bên cạnh, nói dễ nghe thì giống như một thú cưng nhỏ mà thôi. Những kẻ nắm quyền không cần đến thứ vướng bận như tình cảm, hầu hết hôn nhân của họ đều là kết quả của sự liên minh giữa các gia tộc, tầng tầng lớp lớp lợi ích đan xen. Sau khi kết hôn, dù mỗi người chơi riêng cũng chẳng có gì lạ, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích thì chuyện riêng tư thế nào cũng không quan trọng.

Đám cấp dưới cùng phe với nhà họ Ngụy, địa vị bên ngoài cũng không hề thấp, mỗi người đều có trọng trách riêng, từng gặp qua đủ kiểu Omega nhưng chưa từng thấy ai dám tùy tiện như Hạ Khai. Bám chặt lấy người đứng đầu nhà họ Ngụy làm trò ngay trước mắt mọi người, chẳng khác nào cưỡi lên đầu hổ mà nhổ râu.

Hạ Khai liếc mắt thấy vẻ mặt cứng ngắc của đám người xung quanh, thậm chí vài Alpha lớn tuổi đến mức râu cũng sắp dựng ngược lên, trông như vừa gặp quỷ.

Cậu co vai lại, ý thức được việc dùng chân quấn lấy Ngụy Thầm quả thực có phần không ổn, cố nhịn đi cảm giác khác thường còn sót lại trong cơ thể, chậm rãi buông chân xuống. Mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cậu hiếm khi cảm thấy nóng mặt, dứt khoát không nhìn nữa, áp mặt vào vai Ngụy Thầm, cậu lẩm bẩm: “Thầy ơi, thầy nhờ người dẫn em ra ngoài đi.”

Lần này, Ngụy Thầm để Hạ Khai xuất hiện bên cạnh mình, còn dung túng cậu làm ra hành động vượt giới hạn như vậy, gần như là đang công khai tuyên bố vị trí đặc biệt của Hạ Khai bên cạnh hắn. Một số người cũng chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay của Hạ Khai, hoàn toàn trùng khớp với chiếc trên tay Ngụy Thầm, như một cặp vậy.

Giới thượng lưu của Liên Bang lập tức xôn xao. Vị trí bên gối của Ngụy Thầm vốn là miếng bánh béo bở, không biết bao nhiêu người tìm cách kết thân với nhà họ Ngụy, ai ngờ cuối cùng lại bị một Omega không rõ từ đâu nhảy vào chiếm trước, hơn nữa còn được hắn cưng chiều đến mức này.

Gia cảnh của Hạ Khai đã sớm bị Ngụy Thầm điều tra kỹ càng. Hồ sơ của cậu được cơ quan mật bảo vệ, người ngoài muốn tra cũng phải vượt qua tầng lớp phòng vệ này, để tránh bị Ngụy Thầm phát hiện, nhất thời không ai có thể điều tra được lai lịch thực sự của cậu. Sau đó, tin tức tiếp theo được truyền ra chính là - Ngụy Thầm và Hạ Khai đã kết hôn rồi.

Ngày đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, đầu óc Hạ Khai vẫn còn mơ màng. Cậu ôm chặt tờ giấy trong tay, vừa ngồi lên phi thuyền, cả người liền sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 71: Chương 71



Hạ Khai từng nghĩ rằng kết hôn với một người như Ngụy Thầm hẳn sẽ là một quá trình vô cùng phức tạp và rườm rà. Nhưng không ngờ, sáng nay khi còn chưa mở mắt, cậu đã nghe thấy đối phương nói muốn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn bằng một giọng điệu thản nhiên, chẳng khác nào đang bình luận về thời tiết hôm nay vậy.

Đến khi cậu thực sự hoàn hồn lại, hai cuốn sổ đỏ chói đã nằm gọn trong tay. Hạ Khai như đang nhìn thấy một bảo vật hiếm có, đôi mắt dán chặt không rời, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mình kết hôn rồi, đã kết hôn thật rồi.”

Sao có thể đơn giản và nhanh chóng như vậy chứ?

Không cần xét duyệt, không qua điều tra, Ngụy Thầm cứ thế mà kết hôn với một người như cậu. Nghĩ đến đây, Hạ Khai cảm thấy hắn thật sự chịu thiệt lớn rồi.

Hạ Khai quỳ một chân trước mặt Ngụy Thầm, cẩn thận quan sát hắn.

“Thầy ơi, thầy sẽ không hối hận chứ?”

Quỳ một lúc, eo bắt đầu nhức mỏi, cậu không xương mà nửa nằm xuống. Phi thuyền riêng của Ngụy Thầm gần đây có thêm vài điểm màu sắc tươi sáng. Chiếc ghế băng lạnh lẽo, sạch sẽ giờ còn được trang bị mấy cái gối ôm không hợp tông chút nào, dựa vào lại mềm mại đến khó tin.

Hiện tại, phía sau Hạ Khai có một cái gối tựa, dưới chân đạp một cái, trong lòng còn ôm thêm một cái nữa. Vì Ngụy Thầm hay đưa cậu theo mỗi khi ra ngoài, nên những thay đổi này đều vì cậu mà điều chỉnh.

Xung quanh không có người hầu hạ sát bên, cậu bạo gan hơn một chút, tự tiện dùng gối ôm làm giá đỡ, đặt đầu lên đùi Ngụy Thầm, ánh mắt dính chặt vào hắn: “Thầy ơi, em nên gọi thầy là chồng sao?”

Danh xưng mới mẻ lăn tròn nơi đầu lưỡi khiến Hạ Khai cảm thấy nhiệt độ trong khoang miệng đều tăng lên. Nếu gọi thêm nữa, cậu sợ mình sẽ bốc cháy mất. Cậu thoáng liếc thấy đồng tử Ngụy Thầm khẽ dao động, theo bản năng nghĩ rằng có lẽ hắn thích được gọi như vậy.

Hạ Khai không biết xấu hổ mà gọi thêm một lần nữa. Ngón tay cậu siết lấy ống quần Ngụy Thầm, nắm chặt đến mức tạo thành vài nếp nhăn, lòng bàn tay còn âm ẩm mồ hôi nhưng bản thân cậu lại chẳng hề nhận ra, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không chịu nổi.

Bỗng nhiên, cậu bị Ngụy Thầm nhấc bổng lên, hai người đối mặt nhau, Hạ Khai dạng ch ân ngồi trên người hắn, bàn tay đặt ra sau lưng hắn khẽ vỗ nhẹ.

“Gọi lại lần nữa nào, Khai Khai.”

Cảm xúc trong đáy mắt Ngụy Thầm truyền đến Hạ Khai, khiến cậu vốn đang xấu hổ và thấp thỏm lại càng trở nên ngoan ngoãn hơn. Hạ Khai lập tức làm theo, gọi thêm một tiếng nữa, rồi đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu nói: “Thầy có thể đừng bắt em làm gì đó không? Như thế sẽ khiến em có cảm giác đây là một nhiệm vụ bắt buộc, nhất định phải hoàn thành để làm thầy vui lòng.”

Sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, Hạ Khai gần như nghe lời hắn vô điều kiện. Cậu gần như cầu xin: “Kết hôn với em có gây rắc rối gì cho thầy không?”

Ngụy Thầm dứt khoát gác lại tài liệu đang xem, không cho phép Hạ Khai trốn tránh, cúi đầu hôn cậu thật sâu. Tuyến thể sau gáy cậu, nơi bị đánh dấu vĩnh viễn, cũng bị hắn x0a nắn đến mức đỏ ửng và mềm mại.

Ngụy Thầm khẽ lau đi vệt nước đọng bên khóe môi Hạ Khai bằng đầu ngón tay, động tác bất ngờ lại có chút gợi cảm, giống như một đặc ân mà cậu không thể kháng cự.

Giọng hắn vẫn bình thản: “Em đừng nghĩ linh tinh.”

Ngụy Thầm không nói thêm nhiều, nhưng Hạ Khai mơ hồ nhận ra rằng hắn đã âm thầm ra tay làm gì đó.

Tin tức họ vừa kết hôn không biết bị truyền ra ngoài bằng cách nào, thậm chí còn tiết lộ thân phận Omega bị đột biến gene của Hạ Khai. Đối với dự án nghiên cứu đã kéo dài hơn mười năm qua, cậu chính là sản phẩm thành công đầu tiên của quá trình chuyển đổi gene. Nhưng còn chưa kịp nghiên cứu, Ngụy Thầm đã đưa cậu về bên mình, thậm chí còn liên tục gây khó dễ cho nhà họ Lữ - những kẻ đứng sau dự án này.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 72: Chương 72



Cuộc đối đầu giữa gia tộc Ngụy và nhà họ Lữ có thể truy ngược về giai đoạn đầu lập quốc của Liên Bang. Hai thế lực từng sánh ngang nhau, nhưng đến nay, một bên đã cắm rễ vững chắc, còn bên kia thì có dấu hiệu sụp đổ. Việc nhà họ Lữ từng giam giữ Hạ Khai hai năm trong phòng thí nghiệm để cải tạo gene, đã hoàn toàn đắc tội với Ngụy Thầm.

Không phải kênh tin tức nào của Liên Bang cũng mang cảm giác nghiêm túc đầy cứng nhắc, phần lớn các quốc gia trong tinh hệ theo đuổi quyền tự do, dẫn đến việc nhiều kênh truyền thông nhỏ hay lấy chính trị ra trêu đùa.

Buổi tối, Hạ Khai mở một kênh tin tức lá cải nào đó lên xem, càng xem mặt càng sa sầm, lông mày nhíu chặt.

Chẳng bao lâu sau, cậu nhận được cảnh cáo từ bà nội Ngụy. Giấy kết hôn còn chưa kịp nóng tay, Hạ Khai đã thấy lạnh lẽo trong lòng.

Lần đầu tiên trong đời, cậu muốn chiếm hữu một người đến thế.

Đợi đến khi Ngụy Thầm trở về vào buổi tối, Hạ Khai rất nghiêm túc nói với hắn rằng: “Em không muốn làm người tốt nữa.”

Trước đây, cậu luôn lạc quan, luôn tự nhủ rằng chỉ cần dũng cảm, không gì là không thể vượt qua. Kể cả khi đã trải qua vô số gian khổ để thi đậu vào trường của Liên Bang từ một hành tinh nghèo nàn và đầy rẫy tội phạm thì cậu cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng thời gian dài đã bào mòn tất cả, đến mức ngay cả tính khí của cậu cũng đã thay đổi.

“Thầy ơi, thầy là của em, đúng không?”

“Nếu một ngày nào đó em chết đi, xin thầy hãy để em được chết trong vòng tay của thầy.”

Đồng tử Ngụy Thầm co rút, hắn nới lỏng một cúc áo: “Khai Khai.”

Vừa mới về nhà mà đã nói những lời dụ dỗ thế này sao?

Nếu Hạ Khai có chết, thì cũng phải chết trong vòng tay hắn. Nếu bị hủy hoại, thì chỉ có thể do hắn ra tay.

“Nếu Khai Khai muốn học cách làm kẻ xấu, vậy thì phải học cách làm chuyện xấu với tôi trước đã.”

Ngụy Thầm nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bé cưng, giờ hãy khiến tôi hài lòng đi.”

.

Giọng điệu của Ngụy Thầm mang theo vài phần mệnh lệnh. Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để yêu cầu Hạ Khai. Khi ánh mắt chạm nhau, linh hồn Hạ Khai như bị ánh nhìn của đối phương xuyên thấu, hoàn toàn thuận theo mệnh lệnh này bằng một tư thế phục tùng tuyệt đối.

Thân thể cậu run rẩy trong vòng tay Ngụy Thầm, không phải vì sợ hãi, mà là một cảm giác hưng phấn xen lẫn thứ gì đó đến chính cậu cũng không thể diễn tả. Hạ Khai thậm chí còn nghi ngờ bản thân có khuynh hướng chịu ngược. Biểu cảm của Ngụy Thầm càng lạnh nhạt, cậu lại càng muốn phá vỡ lớp băng ấy, muốn nhìn thấu cảm xúc ẩn giấu sau vẻ hờ hững kia.

Ngụy Thầm muốn mang đến sự cứu rỗi cho Hạ Khai, muốn làm đấng cứu thế của cậu. Nhưng ngay lúc này, Hạ Khai lại không muốn làm người được cứu chuộc. Cậu muốn làm kẻ xấu, kéo Ngụy Thầm cùng chìm sâu trong biển tình đầy đê mê.

Ý niệm làm điều sai trái một khi bị buông thả, lý trí mong manh mà Hạ Khai gắng gượng duy trì dưới mệnh lệnh của Ngụy Thầm lập tức tan biến như khói bụi. Ánh mắt lóe lên chút giảo hoạt, cậu nhào vào lòng Ngụy Thầm, lăn qua lộn lại như một bé tằm non, như thể đang cố tìm một công tắc nào đó trên người hắn, một thứ có thể khiến biểu cảm hắn thay đổi.

"Thầy." Cậu nhẹ nhàng chạm vào giữa đôi mày của Ngụy Thầm, tựa hồ mang theo chút băn khoăn: "Tại sao em làm thế này rồi mà thầy vẫn không động lòng thế?"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 73: Chương 73



Cậu chạm vào những nơi trên người Ngụy Thầm mà ai cũng nghĩ là cấm địa, từng chút một vượt qua ranh giới h@m muốn của hắn. Thấy hắn vẫn bất động, Hạ Khai càng không chịu dừng lại. Đến khi ánh mắt cậu dần lộ ra ý vị ám chỉ, lực đạo từ lòng bàn tay đang áp xuống sau lưng Ngụy Thầm cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hạ Khai cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đột nhiên phát điên mà cắn xé môi Ngụy Thầm, chẳng thèm quan tâm ngày mai hắn sẽ xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng thế nào, hay cấp dưới của hắn sẽ nghĩ gì về những dấu vết kỳ quặc này.

Dù sao thì cậu cũng muốn làm bẩn Ngụy Thầm, muốn phá hỏng cái hình tượng nghiêm túc đến khó chịu của hắn.

"Thầy ơi, thầy thơm quá!" Hạ Khai li3m li3m khóe môi: "Làm em chỉ muốn tận hưởng hết mà thôi!"

Những chiếc cúc áo vốn được cài ngay ngắn lại lần lượt bị cậu tháo ra một cách thuần thục. Hạ Khai nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Ngụy Thầm: "Chiều theo thầy như thế này, thầy có thích không?"

Cậu giống như một con rắn tinh ranh, trườn mình quấn lấy Ngụy Thầm, pheromone ngọt lịm tỏa ra trong không khí, tựa như lớp kem sữa béo ngậy đang phủ kín từng tấc da thịt của Alpha. Nhìn ánh mắt Ngụy Thầm ngày càng sâu lắng, Hạ Khai lại càng không biết xấu hổ.

Quậy phá đến nửa đêm, tinh thần Hạ Khai vẫn tràn đầy năng lượng. Cậu lười biếng bám lên người Ngụy Thầm, chậm rãi nói: "Thầy ơi, em có giống một bé yêu tinh hút cạn sinh khí của thầy không?"

Chuyện chăn gối, một lần lạ hai lần quen, mà một khi đã quen rồi thì sẽ muốn nếm thử thêm nhiều lần nữa.

Ngoại trừ môi hơi rách một chút, những nơi có thể bị quần áo che đi trên cơ thể Hạ Khai đều trông bình thường. Dù Ngụy Thầm có sa vào d*c vọng đến thế nào, hắn vẫn luôn nghĩ cho cậu, thực sự chu đáo đến mức tận cùng.

Trái lại, Hạ Khai lại khiến hình tượng của Ngụy Thầm trở nên thảm hại không chịu nổi - không chỉ môi bị cắn nát còn hơn cả cậu, mà phần cổ lộ ra sau cổ áo cũng có dấu vết do móng tay cậu để lại. Còn những thứ dưới lớp quần áo thì khỏi phải nói. Đến khi lý trí dần quay lại, cậu cũng cảm thấy có chút nóng mặt vì sự hoang dại và phóng túng của mình, nhưng chỉ một chút xíu mà thôi.

Dù sao thì Ngụy Thầm cũng thích mà. Sau khi thả lỏng bản thân, Hạ Khai cũng dần chấp nhận sự khao khát tột cùng dành cho bạn đời của mình.

Ngụy Thầm mặc cho Hạ Khai trêu chọc hắn dưới lớp chăn, đến khi cậu đùa nghịch đủ rồi, hắn mới nắm lấy tay cậu. Hạ Khai biết dừng đúng lúc, chuyển chủ đề: "Thầy ơi, thầy đã bắt đầu kế hoạch dành cho đám người trong phòng thí nghiệm rồi ạ?"

Hạ Khai không muốn nhớ lại hai năm trong phòng thí nghiệm. Cậu không rõ thế lực đứng sau nơi đó là gì nhưng số lượng thí nghiệm phẩm tử vong trong đó quá nhiều - mỗi một vật phẩm thí nghiệm đó đều là một sinh mạng thực sự. Đám người kia quả thật đánh mất nhân tính, chỉ biết theo đuổi công nghệ sinh học đột biến gene mà làm ra những chuyện trái ngược với quy luật sinh tồn.

Cậu cảm thấy ghê tởm và khinh bỉ những kẻ chỉ biết đặt lợi ích lên trên hết nhưng càng căm hận chính mình hơn vì đã trở thành thí nghiệm phẩm duy nhất có thể phá vỡ giới hạn bộ gene.

Hạ Khai tiếp tục hỏi: "Thầy thực sự muốn đối phó với bọn họ sao?"

Cậu do dự không biết có nên nói hết những suy nghĩ trong lòng mình hay không, nhưng trước mặt Ngụy Thầm, cậu vĩnh viễn chẳng thể che giấu được điều gì. Cuối cùng, cậu dứt khoát kể hết những tin tức mình đọc được cho Ngụy Thầm, rồi lại truy hỏi: "Có thật không?"

Ngụy Thầm muốn đối phó với nhà họ Lữ. Hai phe đối đầu chắc chắn sẽ có kẻ bị thương, thậm chí còn liên lụy đến rất nhiều người. Tuy rằng Hạ Khai không biết gia tộc Ngụy mạnh đến đâu nhưng cậu không muốn Ngụy Thầm vì mình mà gặp phải phiền phức không đáng có.

Ngụy Thầm nhìn Omega trong lòng không ngừng truy hỏi, kéo người lại gần hơn rồi nói: "Cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa gia tộc Ngụy và nhà họ Lữ chưa từng dừng lại, dù là trước đây hay bây giờ."
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 74: Chương 74



Áp lực tâm lý của Hạ Khai luôn rất lớn, Ngụy Thầm nhìn cậu suy nghĩ vẩn vơ, có chút bất đắc dĩ: "Khai Khai, em có muốn quay lại trường học không?"

Hạ Khai sững người: "Em còn cơ hội điều khiển cơ giáp sao?"

Thể chất của cậu không thể so với Alpha, cậu cũng chưa từng thấy Omega nào yếu đuối như mình có thể lái cơ giáp tham gia chiến đấu. Học viện cơ giáp rộng lớn, chỉ có phòng y tế là nơi thường xuyên xuất hiện Omega.

"Thầy ơi, thầy đừng trêu em nữa, chuyện đó là không thể đâu!"

Ngụy Thầm xoay mặt cậu lại: "Nếu em muốn học, tôi sẽ đưa em vào. Sẽ không có ai dám nói gì cả."

.

Ngụy Thầm chưa bao giờ nói đùa với Hạ Khai. Hắn luôn dùng giọng điệu nhàn nhạt, nhưng chưa từng qua loa với cậu, lời hắn nói ra đều sẽ thực hiện.

Nghe những lời đó, Hạ Khai thực sự bắt đầu suy nghĩ về khả năng này. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, sắc mặt cậu thay đổi vài lần, rồi cuối cùng lắc đầu - cậu không muốn trở thành một kẻ quá khác biệt.

Hạ Khai từ chối đề nghị của Ngụy Thầm nhưng không có nghĩa là cậu thực sự cảm thấy vui vẻ. Những lời của đối phương đã gieo vào lòng cậu một chút khao khát nhưng hiện thực khắc nghiệt cùng với thể chất của chính mình khiến cậu chần chừ, không thể đưa ra quyết định.

Ngoài thời gian quấn lấy Ngụy Thầm trong phòng ngủ hoặc dưới hồ nước mỗi khi hắn về, phần lớn thời gian còn lại Hạ Khai chỉ ngồi thẫn thờ hoặc thở dài. Cậu lén lút thở dài để không bị quản gia phát hiện nhưng cuối cùng ông ấy vẫn lén báo lại với Ngụy Thầm.

Đến đêm, cơ thể Hạ Khai như tự động kích hoạt vào đúng thời điểm đó.

Hạ Khai để mặc Ngụy Thầm lau mồ hôi cho mình. Chiếc đuôi bạc xanh đã biến trở lại thành đôi chân, đặt lên chiếc đuôi cá khổng lồ của Ngụy Thầm. Hắn để mặc cậu giẫm lên, cuối cùng nắm lấy eo cậu, bế cậu lên rồi nhìn sâu vào mắt cậu: "Nghỉ ngơi xong thì đưa em về trường."

Hạ Khai có tâm sự, để chuyển hướng suy nghĩ, cậu chỉ có thể không biết xấu hổ mà bám lấy Ngụy Thầm mỗi khi hắn rảnh rỗi. Nhưng trốn tránh mãi cũng không phải cách, vấn đề vẫn phải được giải quyết.

"…Không về đâu."

Ngón tay áp lên má cậu nhẹ nhàng siết chặt. Việc hòa hợp trên giường chính là liều thuốc bổ tốt nhất, không chỉ tận hưởng mà còn có tác dụng dưỡng thân.

Thời gian này, Hạ Khai sống rất buông thả. Ngoại trừ trở nên lười biếng hơn, trông cậu lại càng thêm quyến rũ, cứ như một bé yêu tinh được nuôi dưỡng bằng tinh khí. Cậu nhìn chằm chằm Ngụy Thầm, nói một lần nữa rằng mình không muốn quay về, rồi tránh ánh mắt hắn, bướng bỉnh nhắm nghiền mắt lại, bộ dạng như đang thách thức hắn làm gì được mình.

Ngụy Thầm hết cách với cậu nhưng cũng là người cậu không thể không nghe theo.

Cuối cùng, vào giữa mùa thu, Hạ Khai bị nửa ép buộc quay lại trường học với tư cách học sinh chuyển lớp. Một phần vì Ngụy Thầm muốn cậu quay về, miễn là cậu chịu học thì làm gì cũng được, một phần vì trong lòng cậu vẫn còn một tia không cam tâm - cậu muốn thử một lần, biết đâu mọi chuyện sẽ khác?

Ba năm trôi qua, Hạ Khai quay lại Học viện quen thuộc. Những bạn cùng khóa ngày trước đã tốt nghiệp, giờ đây, khi quay lại với thân phận Omega, cậu dường như trở nên lạc lõng giữa đám đông.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 75: Chương 75



Trong Học viện, chỉ có phòng y tế là nơi duy nhất có Omega làm việc, và tất cả bọn họ đều đã bị đánh dấu vĩnh viễn để đảm bảo không bị ảnh hưởng bởi pheromone của các Alpha khác.

Dù bị đánh dấu hay không, Omega vẫn luôn là tâm điểm thu hút ánh nhìn của các Alpha. Quản gia dẫn Hạ Khai đi vào, trên đường đi đã thu hút không ít sự bàn tán từ các Alpha.

Cậu lơ đãng nhớ lại, trước đây khi nhìn thấy Omega, phản ứng của cậu chắc cũng không khác gì bọn họ. Vì thế, dù bị người ta bàn tán, cảm giác khó chịu mơ hồ trỗi dậy trong lòng cũng bị cậu kìm nén xuống. Không có gì đáng nói cả, chỉ là... chỉ là...

Do sự phân cấp về mặt di truyền, trong mắt Alpha, Omega là sinh vật mong manh dễ vỡ, không chịu nổi một đòn, không có bất kỳ sự đe dọa nào và cũng chẳng có năng lực cạnh tranh.

Vậy nên, khi mọi người cho rằng Hạ Khai đến phòng y tế để nhận chức y tá mới, nhưng sau đó giáo viên lại giới thiệu cậu là học sinh chuyển lớp, tin tức này lập tức lan truyền với tốc độ khó tin. Cả Học viện xôn xao, như thể vừa nghe được một trò cười to lớn.

Omega chuyển vào lớp toàn Alpha? Chuyện này chưa từng có tiền lệ, cũng chưa từng nghe qua. Liên Bang đã lập riêng một hệ thống trường học dành cho Omega, các chuyên ngành họ theo học thường thiên về nghệ thuật hoặc những lĩnh vực nhẹ nhàng, những chuyên ngành yêu cầu huấn luyện thể lực cao không hề phù hợp với Omega - điều này được quyết định bởi tố chất cơ thể bẩm sinh của họ.

Ngày đầu tiên nhập học, Hạ Khai đã trở thành học sinh đặc biệt nhất toàn Học viện. Trên diễn đàn xuất hiện hàng loạt bài đăng về cậu, nhanh chóng trở thành chủ đề hot. Đa số các Alpha đều đang suy đoán về bối cảnh phía sau cậu, thậm chí còn có người cá cược xem cậu có thể trụ được bao nhiêu ngày trước khi khóc lóc bỏ học.

Ngành điều khiển cơ giáp yêu cầu rất cao về cả thể chất lẫn tâm lý. Mỗi năm, cuộc tuyển chọn binh sĩ mới cho quân đội cơ giáp của Liên Bang đều là một cuộc sàng lọc nghiêm ngặt, ngay cả Alpha cũng phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt mỗi ngày. Việc đưa một Omega vào đây chẳng khác nào đẩy cậu vào chỗ chết.

Nghe những lời bàn tán đó, ý chí chuẩn bị sẵn trong lòng Hạ Khai dần dao động, cuối cùng chính cậu cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân - rốt cuộc cậu đến đây làm gì?

Trong giờ học lý thuyết, không khí yên tĩnh hơn hẳn ngày thường. Hiếm khi học sinh không lơ đễnh trong giờ, tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về một điểm. Ở đó, một bóng lưng gầy gò hơn cả Alpha bình thường đang đứng thẳng tắp, sạch sẽ mà cứng nhắc, khác biệt đến mức không hợp với khí chất của Alpha.

Alpha vốn thẳng thắn, tan học liền có vài học sinh không kiêng nể gì mà trực tiếp hỏi Hạ Khai cậu đến đây làm gì. Omega thì vai không thể gánh, tay không thể xách, chi bằng ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc chồng con, hoặc làm công việc nhẹ nhàng, thư thả.

Những lời này phản ánh tư duy cố hữu của Alpha. Chính Hạ Khai trước đây cũng từng nghĩ như vậy. Cậu lặng thinh, không phản bác được.

Trên đường được quản gia đón về nhà, Hạ Khai uể oải suốt cả quãng đường. Ngay cả khi Ngụy Thầm trở về, cậu cũng chẳng buồn liếc nhìn. Đợi đến sau bữa tối, cậu mới theo hắn vào thư phòng, nói rằng mình không muốn đi học nữa, hoặc có thể chuyển sang một ngôi trường khác.

“Thầy ơi, thầy để em ở nhà đi.”

Nói xong, cậu liền vùi mặt vào cổ Ngụy Thầm mà cọ loạn, pheromone phát ra hỗn loạn khác thường.

Ngụy Thầm ôm lấy cậu, pheromone khô ráo và ấm áp của hắn như ánh mặt trời tràn ngập, bao phủ lấy Hạ Khai, cuốn trôi cả sự tự ti của cậu.

Hạ Khai cứ lặp đi lặp lại câu “Em không tốt”, nói mãi rồi cũng tự thuyết phục được phần yếu đuối đang vùng vẫy trong lòng.

“Khai Khai là học trò xuất sắc nhất của tôi, bộ gene không thể trói buộc em.”

Ngụy Thầm vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Khai - tựa như một nhánh cỏ dại mọc dưới ánh mặt trời, ngoan cường mà tràn trề sức sống, không ngừng vươn đến mọi nơi có ánh sáng. Mỗi một chiếc rễ, một nhánh lá của cậu đều mang theo nhiệt lượng cháy bỏng, dù có bén lửa cũng vẫn không ngừng sinh trưởng.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 76: Chương 76



Hạ Khai không mấy vui vẻ khi đến trường. Trong lớp, cậu luôn lơ đãng, giáo viên có thể nhẫn nhịn một hai lần vì cậu là Omega nhưng khi tình trạng này lặp lại nhiều lần, họ đã thẳng thừng tuyên bố không thể quản nổi Hạ Khai.

Việc huấn luyện của Học viện rất khắc nghiệt. Dù gia thế có lớn mạnh thế nào, hầu hết mọi người cũng đều phải tuân thủ quy định của trường, ở lại ký túc xá. Chỉ riêng Hạ Khai là được quản gia đưa đón hằng ngày, sinh hoạt tại nhà.

Một phần là vì giới tính của cậu đặc thù, không tiện ở chung với một đám Alpha. Dù đã bị đánh dấu và kết hôn nhưng nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, danh tiếng của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Một phần khác là do Ngụy Thầm không cho phép cậu ở lại ký túc xá.

Alpha kia luôn tỏ ra điềm đạm nhưng Hạ Khai lại có thể nhìn ra từ nụ cười nhẹ nhàng của hắn rằng hắn không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào. Nếu cậu dám nói không, e rằng hậu quả sau đó sẽ không dễ chịu.

Ngụy Thầm càng ngày càng quản cậu chặt hơn. Lời thô t ục không được nói, giờ giấc về nhà cũng bị giới hạn, quá giờ quy định thì nhất định phải lên giường đi ngủ. Dĩ nhiên, cũng có một cách trị được Ngụy Thầm - chỉ cần Hạ Khai không muốn ngủ đúng giờ, cứ quấn lấy hắn làm chuyện đó là được, chiêu này lần nào cũng hiệu quả.

Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt và nghiêm túc của Ngụy Thầm, Hạ Khai đều cảm thấy Alpha của mình quá mức đạo mạo. Nhưng nói cho cùng, đàn ông ai cũng hưởng thụ chuyện giường chiếu, chẳng phải cậu cũng thế sao? Huống hồ, hình như lần nào cũng là cậu khơi mào trước nhưng một khi đã bắt đầu thì Ngụy Thầm cũng chẳng bao giờ chủ động ngừng lại.

Hạ Khai thả hồn suy nghĩ vẩn vơ cả tiết học. Đến khi giáo viên bất ngờ đặt câu hỏi, cậu lại nghiêm túc trả lời một cách trơn tru. Dù đã gián đoạn việc học suốt mấy năm nhưng những gì cậu từng khắc sâu vào xương cốt vẫn không hề phai nhạt.

Ánh mắt của đám học sinh vẫn dõi theo cậu. Hạ Khai đã quen với những ánh nhìn kỳ lạ này, thời gian trôi qua, cậu dần trở nên tê dại, ngày ngày giữ một bộ mặt lạnh lùng ở trường. Những kẻ cố tình chặn đường cậu trong khu giảng đường, cậu chỉ lạnh nhạt cười khẩy, không báo với quản gia hay Ngụy Thầm về những chuyện vụn vặt này.

Hôm nay có buổi học thực chiến với cơ giáp. Tiếng động cơ quen thuộc của cơ giáp vang lên khiến Hạ Khai không nhịn được mà đưa tay xoa xoa tai. Đó từng là những cỗ máy cơ giáp mà cậu yêu thích nhất khi điều khiển. Cảm giác quen thuộc nhưng cũng xa lạ chậm rãi bò dọc sống lưng, k1ch thích đến mức cậu không thể kìm nén mà run lên.

Hạ Khai nằm sấp trên bàn, giả vờ ngủ. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cổ cứ từng chút từng chút vươn ra ngoài. Trong lớp học trống không, ngoài cậu ra, tất cả học viên đều đã ra sân huấn luyện cơ giáp.

D*c vọng chiến đấu bị đè nén trong máu đang trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu không phải vì giới tính, nếu không phải vì những chuyện đã trải qua mấy năm trước, có lẽ bây giờ cậu đã có thể tự mình nỗ lực trở thành một phần của quân đoàn cơ giáp Liên Bang, thay vì chỉ có thể nằm bò bên cửa sổ, trơ mắt nhìn về một hướng mà không thể làm gì.

Mười phút sau, Hạ Khai lẻn đến khu huấn luyện. Luồng khí mạnh mẽ do cơ giáp bay tạo ra cuốn tung mũ áo của cậu. Alpha vốn có bản năng hiếu thắng, tiếng reo hò không ngừng vang lên. Hạ Khai nhìn theo hướng âm thanh, trên cao hai bộ cơ giáp đẹp mắt, cực ngầu đang giao chiến quyết liệt, tấn công và phòng thủ nhịp nhàng. Cảnh tượng ấy khiến lòng cậu ngứa ngáy, cổ họng khô khốc.

"Cậu muốn thử à?"

Hạ Khai quay đầu nhìn Alpha vừa lên tiếng, im lặng, đôi mắt đen thẳm tiếp tục nhìn thẳng.

"Tôi chưa từng thấy Omega nào có thể điều khiển mấy thứ này. Không chịu ngoan ngoãn ở trong lồ ng kính để người ta chăm sóc, cậu chạy ra đây làm gì?"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 77: Chương 77



Nghe vậy, Hạ Khai lập tức hiểu ra - đây là căn bệnh chung của Alpha, thứ cảm giác tự cho mình là hơn người.

Cậu muốn đáp trả nhưng nghĩ lại chỉ cãi suông cũng chẳng có ý nghĩa, bèn chạy đi nói chuyện với thầy giáo vài câu. Đúng như dự đoán, Hạ Khai bị từ chối ngay lập tức.

Không ai tin rằng một Omega có thể điều khiển những bộ cơ giáp chiến đấu này, huống hồ cậu đã lâu rồi không đụng vào chúng.

Hạ Khai lười biếng, chẳng buồn để t@m đến những ánh mắt chế giễu của bạn học. Cậu nhấc chân định rời đi, thoáng liếc thấy quản gia không biết đã đến từ lúc nào. Tính thời gian thì vẫn chưa đến giờ đón cậu về nhà.

Cậu chậm rãi bước qua, nghe quản gia nói: "Ông chủ đến rồi."

Nghe tin Ngụy Thầm đến trường tìm mình, tâm trạng lười nhác của Hạ Khai lập tức thu lại, đi theo quản gia mà không ngừng suy đoán xem hắn đến làm gì. Chắc chắn không phải vì muốn quan t@m đến tiến độ học tập của cậu đâu nhỉ?

Kết quả, Ngụy Thầm thực sự đến để kiểm tra tình hình học tập của cậu. Hạ Khai nhìn chằm chằm Alpha nhà mình, bước tới chiếm ngay chỗ trong lòng hắn.

"Thầy, đừng nói gì cả, giờ em đang rất bực bội đây này!"

Ngụy Thầm ôm cậu, Hạ Khai lại lẩm bẩm: "Sao em cứ thấy khó chịu thế nhỉ?"

Trời bắt đầu lạnh, trước đây thể chất cậu vốn nóng, giờ lại như một cục băng, hễ trời trở lạnh là chỉ muốn dính chặt vào Ngụy Thầm.

Cậu nhăn mặt nói: "Em khó chịu lắm, thầy an ủi em đi."

Lãnh đạo phụ trách tiếp đãi Ngụy Thầm rất tinh ý, sớm đã rời đi. Ngụy Thầm khẽ vuốt sau cổ cậu, Hạ Khai nhạy cảm rùng mình, liếc hắn bằng ánh mắt sắc sảo.

Trong lòng cậu vẫn canh cánh chuyện vừa rồi. Ngụy Thầm dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, bế bổng cậu lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra xa nơi những bộ cơ giáp đang bay lượn. Hắn biết cậu yêu thích chúng đến mức nào.

Hạ Khai cảm thấy khó chịu, dù được đưa về nhà cũng chẳng còn tâm trạng nói chuyện. Đợi đến khi Ngụy Thầm bắt đầu xử lý công việc, cậu mới rời khỏi người hắn, không quấn lấy nữa.

Cuối tuần mới, Ngụy Thầm vẫn bận rộn với công vụ. Hạ Khai ở nhà ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy bước ra phòng khách liền thấy hắn vẫn còn ở đó.

Ngụy Thầm vừa giơ tay, Hạ Khai lập tức theo phản xạ mà rúc vào lòng hắn: "Hôm nay thầy không ra ngoài à?"

Ngụy Thầm bế cậu lên, Hạ Khai lười biếng tựa đầu lên vai hắn. Trong tầm mắt rộng mở, một bộ cơ giáp bạc sáng bóng đập vào mắt khiến cậu hoàn toàn mở to đôi mắt, sững sờ nhìn Ngụy Thầm.

Cậu há miệng, không thể tin nổi, mãi mới cất giọng mơ hồ: "Thầy ơi, 'muốn làm gì thì làm' có phải chính là hành động này của thầy không?"

Cậu bật khỏi người Ngụy Thầm một cách thật nhanh chóng, mở khoang lái cơ giáp vô cùng thuần thục rồi nhảy vào nhưng ngay sau đó lại chạy ra, đôi mắt sáng quắc dán chặt lên người Ngụy Thầm.

Hạ Khai ghé sát tai hắn, thì thầm.

Ánh mắt Ngụy Thầm vốn còn mang chút ý cười nhàn nhạt, thoáng chốc trở nên sâu thẳm.

“Thầy ơi, em muốn làm với thầy chuyện người lớn ở trong đó. K1ch thích không ạ?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 78: Chương 78



Hạ Khai nheo mắt cười, cảm xúc bên trong không thể nhìn thấu nhưng cậu thực sự đã hư hỏng rồi.

Lời vừa dứt, Ngụy Thầm liền nhẹ nhàng véo cậu một cái. Ý cảnh cáo trong đôi mắt hắn quá rõ ràng, khiến Hạ Khai bĩu môi, cười khúc khích như thể thích thú với việc chọc tức hắn.

Nhưng đùa thì đùa, tay cậu vẫn không chịu ngừng. Hạ Khai ngày càng mê mẩn việc thử thách giới hạn của Ngụy Thầm, cứ thế giày vò hắn hết lần này đến lần khác.

Nhưng thể lực cậu có hạn. Hơi thở ngày càng hỗn loạn, đôi mắt long lanh ướt át nhìn Ngụy Thầm, rồi lại quay đầu ngắm bộ cơ giáp siêu ngầu kia.

Cậu nói: "Bây giờ em không đủ tư cách ngồi lên đó."

Cậu đã đánh mất khả năng điều khiển cơ giáp từ lâu. Ngay cả thể lực cơ bản cũng chẳng theo kịp, làm gì còn tư cách điều khiển chúng nữa chứ?

Ngụy Thầm xoa đầu cậu. Dù tiếc nuối, Hạ Khai vẫn đề nghị hắn trả cơ giáp về nơi nó thuộc về. Để che giấu sự hụt hẫng trong giọng nói, cậu tìm một cái cớ có vẻ hợp lý: "Về sau thầy đừng tiêu xài hoang phí như thế nữa."

Ngụy Thầm phải nuôi rất nhiều người. Cậu không rõ nền móng của nhà họ Ngụy sâu đến mức nào nhưng nhất cử nhất động của hắn luôn bị nhiều thế lực nhòm ngó. Chẳng ai biết có kẻ nào trong bóng tối đang chực chờ cơ hội bôi nhọ hắn hay không.

Hạ Khai không giúp gì được nhiều cho Ngụy Thầm, chỉ có thể không trở thành gánh nặng của hắn mà thôi. Cậu đứng về phía hợp lý mà nghĩ cho hắn, nói mãi đến khô cả họng nhưng đối phương vẫn cứ ung dung như chẳng có chuyện gì.

Trong ký ức của cậu, trừ lúc trên giường, Ngụy Thầm gần như chưa bao giờ mất kiểm soát. Cậu đưa tay kéo mặt hắn: "Thầy, có phải thầy thấy suy nghĩ của em rất nực cười không? Dù gì so với thầy, em còn chẳng bằng một con kiến."

Ngụy Thầm hiếm khi bật cười: "Sao có thể? Em là bé ngoan của tôi."

Nghe xong, Hạ Khai ôm trán, lại muốn bịt miệng hắn, chọc nhẹ yết hầu hắn trượt lên xuống: "Đừng nói nữa mà!"

Cậu không phải con gái. Dù ở thời đại này, danh xưng "phu nhân" không còn giới hạn cho nữ giới, mà là danh xưng hợp pháp dành cho bạn đời của Alpha nhưng nghe vào tai cậu vẫn cứ thấy kỳ quặc.

Cơ giáp mà cậu bảo Ngụy Thầm mang trả cuối cùng vẫn ở lại. Mỗi sáng ra ngoài, cậu đều cố tình liếc nhìn nó một cái. Rồi dần dà, cậu bắt đầu lên kế hoạch khôi phục thể lực, ngầm đồng bộ với lịch tập thể dục buổi sáng của Ngụy Thầm.

Dù Ngụy Thầm vô cùng bận rộn nhưng hắn vẫn có quỹ thời gian cố định vào buổi sáng để rèn luyện thân thể.

Hạ Khai thèm khát vóc dáng của Ngụy Thầm không phải chỉ một hai ngày. Trước kia đã thèm, bây giờ khi bản thân không còn vóc dáng như trước, cậu lại càng thèm hơn. Hạ Khai chạy theo sau Ngụy Thầm, nghĩ đến việc người đứng đầu hoàn hảo không tì vết của nhà họ Ngụy, để có được một thể chất xuất sắc, mỗi ngày cũng phải duy trì việc luyện tập như bao người bình thường khác. Nghĩ vậy, trong lòng cậu bỗng thấy cân bằng hơn.

“Thầy ơi.”

Cứ cách một lúc, Hạ Khai lại gọi một tiếng. Đợi Ngụy Thầm quay đầu nhìn cậu, cậu lại không nói gì.

Sự chênh lệch bẩm sinh giữa Omega và Alpha nhanh chóng thể hiện rõ. Hạ Khai cố hết sức bước đi bằng đôi chân mềm nhũn, thở hổn hển nhưng vẫn kiên trì duy trì khoảng cách nhất định với Ngụy Thầm, không để bị tụt lại phía sau.

Không khí buổi sáng giữa tháng Mười thu se lạnh, mồ hôi ướt đẫm cả trước ngực lẫn sau lưng Hạ Khai, trong khi Ngụy Thầm lại chẳng có chút biến đổi nào. Điều này khiến cậu nhìn rõ hiện thực mà không khỏi chán nản.

“Thầy ơi, em chạy không nổi nữa rồi.”

Hạ Khai dừng bước, suýt nữa ngã nhào về phía trước. Ngụy Thầm giơ tay đỡ lấy cậu. Đôi chân lâu ngày chưa vận động giờ như giẫm lên bông, Hạ Khai dứt khoát buông xuôi, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Ngụy Thầm, còn cố tình chà mồ hôi lên quần áo đối phương, vừa r3n rỉ vừa quan sát phản ứng của hắn.

“Thầy ơi, mồ hôi của em bẩn quá đi thôi! Dính hết lên áo thầy rồi kìa.”

Nói rồi, cậu còn cố tình đưa tay quệt lên mặt Ngụy Thầm, sờ chỗ này chạm chỗ kia. Được người ta cõng mà vẫn không quên trêu chọc.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 79: Chương 79



Ánh mắt Ngụy Thầm chẳng gợn chút sóng, rõ ràng là cho cậu thoải mái quậy. Hạ Khai muốn ngồi xuống nghỉ một lát nhưng không được cho phép.

Đi bộ một đoạn, Hạ Khai lại mè nheo đòi Ngụy Thầm đưa về, bảo rằng chân cậu đã chạy mất rồi, không còn gắn trên người nữa.

Ngụy Thầm bật cười: “Khai Khai, em lên đi.”

Hạ Khai lười đi, Ngụy Thầm cũng không ép buộc, để cậu trèo lên lưng rồi cõng về.

Với thân phận của Ngụy Thầm, hành động cõng Hạ Khai đi suốt quãng đường có thể xem như hạ mình. Quản gia chẳng dám nhìn lâu, chỉ cảm thấy Hạ Khai có hơi khoa trương nhưng có ông chủ chiều chuộng, thân phận kẻ dưới như họ cũng không thể nói gì thêm.

Chuyện yêu đương kết hôn, quản gia chưa từng trải qua nhưng đã làm việc ở nhà họ Ngụy mấy chục năm, ông biết rõ điều gì nên làm. Chỉ là nhất thời vẫn chưa quen với việc ông chủ của mình quá mức cưng chiều một người. Trong những gia tộc quyền quý, có ai lại nuông chiều gối ấm bên cạnh mình như thế chứ?

Đón nhận ánh mắt kỳ lạ của quản gia, Hạ Khai mỉm cười. Cậu biết quản gia không có ý xấu, chỉ là chưa từng chứng kiến cảnh này mà thôi. Vì muốn giúp đối phương làm quen, cậu bèn càng bám dính lấy Ngụy Thầm hơn.

Về đến nhà, cả hai tất nhiên lại phải tắm rửa lần nữa. Hạ Khai đòi tắm ch ung với Ngụy Thầm, lần này chí ít cũng là tắm đàng hoàng, không cố tình trêu chọc hắn làm mấy chuyện kia.

Nói mới nhớ, dạo gần đây Hạ Khai khá buông thả, tần suất đòi hỏi cao hơn hẳn, làm nhiều quá nên cơ thể không chịu nổi. Mấy ngày trước, Kỷ Vãn kê thuốc cho cậu còn cố ý nhắc nhở. Cậu muốn ngang tàng với Ngụy Thầm thế nào thì tùy nhưng để người khác biết thì đúng là chưa dày mặt đến mức ấy.

“Thầy ơi, em có chuyện muốn bàn với thầy.”

Do dự mấy ngày, cuối cùng Hạ Khai vẫn không cưỡng lại nổi h@m muốn và sự cám dỗ trong lòng. Cậu muốn có chiếc cơ giáp kia. Dù hiện tại chưa đủ tư cách điều khiển, cậu vẫn muốn giữ nó làm của riêng.

Ngụy Thầm ôm cậu hôn một cái, ánh mắt sâu thẳm như có thể dìm chết người, Hạ Khai thật sự ghét ánh nhìn chiều chuộng ấy của hắn.

“Thầy đừng trách em tham lam, ai bảo thầy vừa có quyền vừa có thế, lại còn nuông chiều em như vậy chứ! Lòng tham con người là cái hố không đáy, nếu sau này thầy không còn thích em nữa, cũng không thể trách em đâu đấy!”

Bây giờ, Hạ Khai thích Ngụy Thầm đến mức không dứt ra nổi. Nếu có một ngày đối phương thu hồi lại tất cả tình yêu này, e rằng cậu sẽ chết mất.

.

Mùa đông ở Liên Bang, mưa dầm kéo dài, cả đất nước như chìm vào tĩnh lặng. Ban ngày Hạ Khai chẳng có tinh thần, suốt ngày lờ đờ ngủ say nhưng đến tối, cứ kề bên Alpha nhà mình là lại chẳng thể thỏa mãn được d*c vọng.

Vì chuyện này, Kỷ Vãn vừa cảm thấy hưởng thụ, vừa thấy xấu hổ thay cậu. Những h@m muốn quá mức này, cậu đành phải tâm sự riêng với cậu ấy. Kỷ Vãn mặt không đổi sắc, dường như đã quen, chỉ nói rằng cậu đang ở độ tuổi tràn đầy d*c vọng, có nhu cầu là chuyện bình thường.

Hạ Khai ngả đầu ra sau ghế, ánh mắt trống rỗng. Khi chưa thay đổi giới tính, cậu chưa từng rơi vào tình trạng cơ thể mất kiểm soát như vậy. Thỉnh thoảng có h@m muốn thì chỉ cần vào phòng tắm tự giải quyết là được. Bây giờ lại thấy bản thân quá bám người. Cậu từng thử tự xử lý nhưng không có Ngụy Thầm thì cảm giác không giống nhau, cũng rất khó đạt được kh0ái cảm mong muốn, cuối cùng cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân.

Làm Omega đúng là mệt, cả thể xác lẫn tinh thần lúc nào cũng cần Alpha xoa dịu. Hạ Khai thở dài, nỗi phiền muộn của cậu chẳng là gì so với Kỷ Vãn. Đợi nói xong, cậu mới thu lại cảm xúc, nghiêm túc nghe đối phương dặn dò về thuốc mới.
 
Back
Top Bottom