Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 60: Chương 60



Mái tóc ướt dính vào sau lưng, Hạ Khai đưa tay vuốt lên tóc, giật mình nhận ra tóc đã dài đến tận sống lưng. Những gợn nước lay động chính là tấm gương duy nhất của cậu. Hình dáng này, vóc dáng này - đây là đặc trưng của người cá.

Hạ Khai ngây ngẩn nhìn đôi mắt vô hồn của chính mình, khó chịu quẫy mạnh chiếc đuôi, bắn tung những gợn sóng.

Cậu không biết trong lúc bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì nhưng tất cả thay đổi trên cơ thể này đều đã hoàn thành khi cậu mất đi ý thức. Còn cả cái đuôi dài sẫm màu trong giấc mơ kia nữa…

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Hạ Khai bỗng nhận ra - đó không phải giấc mơ. Mà chính là thầy của cậu.

Tiết trời vốn còn đang ấm áp dễ chịu, đột nhiên có những giọt mưa nhỏ lạnh lẽo rơi xuống. Cánh tay Hạ Khai run lên, một cái bóng to lớn phủ xuống từ mặt nước, bao trùm lấy cơ thể cậu. Theo bản năng, cậu quẫy đuôi muốn vùng vẫy nhưng rất nhanh, chiếc đuôi cá của chính mình cũng bị quấn chặt.

Mái tóc dài tựa rong biển tản ra dưới làn nước, sau gáy cậu bỗng nhói lên, toàn thân bị một con rồng to lớn hơn cả mình áp đảo. Những chiếc răng sắc bén như vũ khí gí sát vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể.

Ngụy Thầm khẽ cắn, pheromone lập tức tràn vào cơ thể, Hạ Khai đau đến phát ra một tiếng rên ngắn ngủi. Dấu ấn tạm thời chỉ đau trong chốc lát nhưng lần này, bởi vì năm giác quan của cậu trở nên nhạy bén sau khi tiến hóa, cơn đau lại càng thêm dữ dội.

“Thầy… Thầy ơi…”

Dưới làn nước, hai chiếc đuôi quấn chặt vào nhau. Ngụy Thầm đỡ lấy bờ vai Hạ Khai, từng hơi thở của cậu đều bị hắn bao vây. Pheromone ngọt ngào giống như lớp kem tan chảy nơi khóe môi, li3m một cái, vị ngọt thấm vào tận phổi như muốn tràn ra khỏi khoang miệng.

Hắn cúi xuống hôn cậu hết lần này đến lần khác. Đôi môi sưng đỏ ánh lên sắc màu tươi tắn, vết máu đã bị li3m sạch. Đầu ngón tay lướt chậm trên tuyến thể, nhẹ nhàng vẽ vòng, như đang ủ một âm mưu nào đó.

Hạ Khai rụt cổ, cố tránh khỏi lòng bàn tay Ngụy Thầm: “Thầy ơi, em… tiến hóa rồi sao?”

Ngụy Thầm khẽ cười. Hạ Khai chớp mắt nghi hoặc: “Dạo này tâm trạng thầy có vẻ rất tốt.”

Cậu vừa mở miệng, vết thương trên môi đã đau nhói. Những dấu vết nhỏ lớn đều do Ngụy Thầm cắn ra. Cậu không biết lúc bất tỉnh đã bị hôn bao nhiêu lần, may mà vết thương chỉ dừng lại ở môi, không lan sang nơi khác.

Ngụy Thầm thực sự đang cố kiềm chế. Kiềm chế để không nuốt chửng cậu.

Ánh mắt nóng bỏng của Alpha khiến Hạ Khai có ảo giác như thể nước cũng có thể bốc cháy. Cậu quay đầu đi, mặt nóng bừng, miễn cưỡng nói: “Thầy có thể cho em xem một chút không?”

Lực cuốn trên chiếc đuôi cá rời đi, Hạ Khai như một đứa trẻ, ôm lấy đuôi của mình mà săm soi, vẫn chưa hết kinh ngạc vì tinh thần thể của mình lại là nhân ngư.

Cậu bơi lượn trong nước, rồi lật mình tựa vào chiếc đuôi dài của Ngụy Thầm, đột nhiên ôm chầm lấy nó.

.

Dưới màn đêm, chiếc đuôi dài sẫm màu ánh lên sắc xanh thẫm đầy ma mị. Đuôi là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể bọn họ, cũng là khu vực cấm kỵ, trừ khi là người cực kỳ thân mật, không ai có thể chạm vào. Người từng thấy tinh thần thể của Ngụy Thầm đã ít lại càng ít, càng đừng nói đến chuyện được ôm lấy chiếc đuôi này.

Bản năng thôi thúc, Hạ Khai thuận theo tinh thần thể của mình, nhẹ nhàng quấn chiếc đuôi cá qua lại. Cậu lén quan sát sắc mặt Ngụy Thầm như đang đoán xem thầy có phản cảm với hành động ôm đuôi này không.

Cậu thực sự rất tò mò. Sau khi đã nhìn đủ chiếc đuôi của mình, cậu lại để ý đến đuôi của Ngụy Thầm.

Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào lớp vảy, mỗi lần cậu nói chuyện, gò má lại phồng lên, thổi ra từng chiếc bong bóng, như một bé cá nhỏ. Cậu phun một chuỗi, bơi vòng quanh đuôi của Ngụy Thầm, rồi dừng lại ngay trước ngực hắn.

Nhìn kỹ một hồi, Hạ Khai mới ngơ ngác rút ra kết luận.

Đuôi của thầy mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều. Kiên cố, đầy sức mạnh, lặng lẽ ẩn mình dưới nước như một con thú săn mồi chực chờ tấn công. Còn cậu, nhỏ bé mong manh, vảy cá non mềm, màu sắc lại quá rực rỡ chói mắt.

Quả nhiên, dù là con người hay tinh thần thể, đều có sự chênh lệch sức mạnh một trời một vực.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 61: Chương 61



Chiếc đuôi màu xanh nhạt khẽ lướt qua đuôi dài sẫm màu, Hạ Khai vui vẻ bơi lội, rồi lại nhào trở về lòng Ngụy Thầm.

“Thầy ơi, hiện tại em cảm thấy rối quá!”

Chiếc đuôi cá quẫy nhẹ, vô thức bộc lộ sự hoang mang của cậu. Cậu cần xác nhận mối liên hệ với Ngụy Thầm để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Mải miết thăm dò, cậu thậm chí còn vươn tay nắm lấy chóp đuôi của hắn. Một người nắm giữ quyền lực tối cao, giờ phút này lại bị cậu chạm khắp nơi.

“Thầy…”

Hạ Khai đột ngột ngoi lên mặt nước, khuôn mặt ướt đẫm ửng đỏ. Cậu chỉ xuống làn nước, nhìn Ngụy Thầm nhưng những lời còn lại lại không thể nói nên lời.

Hạ Khai vừa liên tục chạm vào và soi xét kĩ Ngụy Thầm, trông chẳng khác gì một bé học trò ngoan ngoãn đang nghiên cứu một món vật được trưng bày ở khu triển lãm. Sau đó cậu phát hiện có một chiếc vảy đang nhô lên, ngay lập tức, thiếu niên cảm nhận được có điều gì đó không thích hợp, dù sao Hạ Khai cũng là phái nam, hiển nhiên cậu cũng hiểu được một chút.

Ngụy Thầm khẽ mỉm cười: "Là vì Khai Khai đấy!"

Hạ Khai im lặng, bơi lượn khắp nơi, cảm nhận luồng pheromone bao trùm xung quanh, ấm áp như đang quấn lấy cơ thể cậu. Cậu ôm lấy đuôi cá của mình lăn lộn, mỗi lần sắp ngã lại bị Ngụy Thầm dùng chiếc đuôi dài kéo về. Cứ lặp đi lặp lại như thế, như một vị trưởng bối khoan dung để đứa trẻ tùy ý nghịch ngợm, luôn có một đôi tay giữ chặt lấy cậu trước khi vấp ngã.

Hạ Khai bị Ngụy Thầm kéo về lòng hắn, thuận thế ngẩng cao chiếc cổ thon dài, những giọt nước trong suốt từ thân cậu bắn tung, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp. Cậu nửa nằm trên vai Ngụy Thầm, chăm chú nhìn hắn, hơi thở phả ra mang theo mùi hương ngọt ngào.

Chiếc đuôi cá dán sát vào đuôi dài của Ngụy Thầm không yên phận mà trượt nhẹ, ánh mắt Hạ Khai đảo quanh vài vòng rồi lại quay về gương mặt Alpha. Làn da tiếp xúc với không khí lạnh bỗng dâng lên chút hơi nóng.

Chóp mũi ướt át hơi nhăn lại, thực ra Hạ Khai đang mượn cơ hội hấp thụ nhiều hơn pheromone từ Ngụy Thầm. Hương thơm khô ráo và ấm áp khiến cậu thoải mái đến mức từng lỗ chân lông như nở ra.

Hạ Khai nói: "Thầy ơi, pheromone của thầy nồng đậm quá!"

Ngụy Thầm không đáp, để mặc Hạ Khai tùy tiện hít hà. Càng ngửi, cậu càng tiến gần hơn, chiếc đuôi bạc xanh không an phận quấn lấy cổ tay Ngụy Thầm như đứa trẻ níu lấy tay áo người lớn.

Hạ Khai cảm thấy mình bị thứ gì đó mê hoặc, nếu không thì sao cứ muốn sà vào lòng Ngụy Thầm. Ngay trước mắt là đôi môi nóng rực của hắn, người thầy của cậu dường như có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, cơn nóng lạnh luân phiên thay đổi khiến cậu mê muội.

Ánh trăng từ lâu đã bao phủ bầu trời, những sợi mưa lạnh lẽo hôn lên gò má. Hạ Khai giơ ngón tay ướt sũng chạm vào khóe môi Ngụy Thầm, cậu thèm khát đôi môi ấy.

Hạ Khai chủ động đòi một nụ hôn: "Chỉ một chút thôi."

Nhẹ nhàng chạm vào, Hạ Khai khẽ mím môi rồi hơi nghiêng mặt, mái tóc dài ướt đẫm dán lên cánh tay Ngụy Thầm. Cậu nhịn không được mà than vãn: "Miệng em đau quá!"

"Thầy hôn đến mức làm miệng em đau lắm rồi."

Một lớp vảy mỏng phủ lên mép môi dưới, Ngụy Thầm ngả lưng thả người nổi trên mặt nước, Hạ Khai đang dựa vào hắn lập tức đổ xuống.

Dáng vẻ trôi nổi kỳ quái khiến cậu không nhịn được mà ngó đông ngó tây nhưng nhanh chóng bị Ngụy Thầm giữ mặt lại.

"Khai Khai, nhìn tôi."

Hạ Khai nhìn vào đôi mắt Alpha, trong đó trĩu nặng sự h@m muốn khiến tim cậu đập rộn ràng.

"Thầy, đừng gọi em là Khai Khai nữa mà!"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 62: Chương 62



Ngụy Thầm không đáp, chăm chú nhìn vào vết thương ở khóe môi cậu, miệng nói một câu xin lỗi nhưng nghe không có chút chân thành nào. Vì ngay lúc đó, Hạ Khai đã bị hắn giữ chặt sau gáy, nơi cổ mỏng manh bị khẽ siết, cậu giả vờ giãy giụa mấy cái, cuối cùng vẫn chủ động hé miệng đón nhận hắn.

Sóng nước xoáy tròn trong bể, những chiếc răng sắc nhọn liên tục cắn phá làn da lạnh buốt.

Tuyến thể của Omega là nơi m3m mại và yếu ớt nhất đang bị Ngụy Thầm giữ lấy, hắn không ngừng cắn xé, dù cố kiềm chế vẫn không ngừng được d*c vọng đang sôi trào trong từng tế bào.

Hạ Khai không rõ rốt cuộc là đau đớn hay k1ch thích, một chỗ trên cổ bị nhấm nuốt đi nhai lại, cảm giác thực sự không dễ chịu. Cậu cầu xin Ngụy Thầm nhưng người thầy luôn chiều chuộng cậu lúc này không dừng lại. Mãi đến khi Hạ Khai khóc không thành tiếng, chiếc đuôi dài sẫm màu mới quấn lấy cậu, đặt lên thành hồ.

Ngụy Thầm ghé sát tai thì thầm: "Khai Khai, tôi yêu em."

Hạ Khai lần này không kìm được nước mắt, viền mắt nóng bừng. Cậu không phân biệt nổi Ngụy Thầm rốt cuộc là yêu cậu, hay muốn cắn nát, xé vụn cậu ra. Tuyến thể bị cắn đi cắn lại nhiều lần, đến mức thịt mềm nhũn, nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa đánh dấu cậu hoàn toàn.

Chiếc đuôi cá vùng vẫy giận dỗi, ngoại trừ bơi trong nước, hiện tại cậu chẳng thể đi đâu khác, tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào Ngụy Thầm.

Hạ Khai dùng ánh mắt oán trách: "Thầy không thể kiềm chế một chút sao?"

Ngụy Thầm lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đã nhịn rất lâu rồi."

Hạ Khai tuyệt vọng nghĩ: "Nếu có một ngày thầy không nhịn được nữa, liệu có nuốt chửng em không, ý em là, toàn bộ thể xác này?"

Ngụy Thầm im lặng, dường như thật sự đang cân nhắc khả năng đó.

D*c vọng và sự hủy diệt vốn là bản năng của loài rồng. Tuy rằng giữa nhân ngư và rồng quả thật có điểm chung nhưng dù cậu có khao khát thế nào cũng không thể so với sự mãnh liệt của Ngụy Thầm.

Hạ Khai đau đến mức không muốn nói chuyện, khóc đến không muốn nhìn người thầy mà cậu luôn kính trọng. Ngụy Thầm dỗ dành cậu, chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến cậu nguôi ngoai.

Alpha mãi mãi là liều thuốc an thần tốt nhất của Omega. Hạ Khai tuyệt vọng nhận ra, quyền lựa chọn chưa bao giờ nằm trong tay cậu. Dù có vùng vẫy, dù muốn tự do, chỉ một câu nói của Ngụy Thầm đã đủ đảo lộn tất cả. Omega phục tùng Alpha một cách tuyệt đối, trong điều kiện pheromone tương thích, việc cậu phản kháng cũng chỉ là giấc mơ hão huyền.

Nhưng Hạ Khai vẫn không cam tâm.

Mang theo sự không cam tâm ấy, cậu vừa tự ghét bỏ bản thân, vừa mỗi ngày đều quấn lấy Ngụy Thầm trong hồ nước. Nhân ngư mới hóa hình tràn đầy sức sống, tinh thần thể lại tham luyến d*c vọng. Hạ Khai ngày ngày nghĩ đến những thứ không đứng đắn, thậm chí ngay cả nước lạnh cũng chẳng thể dập tắt suy nghĩ của cậu.

Cậu tự giễu, ai bảo người cá à sinh vật thuần khiết chứ? Đến lượt cậu thì chẳng khác gì một kẻ sa đọa, d*c vọng như nước, cậu càng không thể rời xa nước, càng tham luyến kh0ái cảm không thể gọi tên.

Ngày qua ngày, Ngụy Thầm cứ mặc cho cậu tùy ý đòi hỏi, đến mức làn da phía sau cổ gần như sắp nát ra, chưa từng có lúc nào lành lặn. Thế nhưng dù đã đến nước này, mỗi lần Hạ Khai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Ngụy Thầm, rõ ràng hắn có thể đánh dấu cậu, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy cậu.

Hạ Khai giống như một Hoàng tử nhân ngư sa ngã, trước khi đôi chân có thể tự do khôi phục lại, cậu bị khóa trên bể nước ở tầng thượng, ngày nào cũng ngóng đợi Ngụy Thầm lên tìm. Nghĩ đến thôi đã thấy ê cả răng.

Đến tận mấy ngày gần đây Ngụy Thầm bận rộn hơn một chút, Hạ Khai chẳng có việc gì làm, chỉ loanh quanh bơi lội trong bể nước. Vừa mới thay nước sạch đầy hồ, quản gia còn đặc biệt mang lên một khay điểm tâm dinh dưỡng phong phú.

Hạ Khai tựa người bên mép hồ trơn nhẵn, đặc biệt nói lời cảm ơn với quản gia.

Cậu cảm thấy bộ dạng của mình lúc này thật kỳ lạ. Lần đầu tiên để quản gia lên đây nhìn thấy, cậu vẫn còn thấy ngượng ngùng nhưng sau khi Ngụy Thầm bảo không cần để tâm, Hạ Khai mới không né tránh nữa.

Nhưng dù sao, trong lòng cậu, quản gia vẫn là bậc trưởng bối. Cậu quấn lấy người đứng đầu nhà Ngụy suốt một quãng thời gian dài trên tầng thượng, vậy mà khi đối diện riêng với quản gia, cuối cùng vẫn cứ xấu hổ. Cậu không thể nào diễn được cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ trước mặt bà nội Ngụy như khi ở cùng Ngụy Thầm.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 63: Chương 63



Ngày qua ngày, Ngụy Thầm cứ mặc cho cậu tùy ý đòi hỏi, đến mức làn da phía sau cổ gần như sắp nát ra, chưa từng có lúc nào lành lặn. Thế nhưng dù đã đến nước này, mỗi lần Hạ Khai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Ngụy Thầm, rõ ràng hắn có thể đánh dấu cậu, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy cậu.

Hạ Khai giống như một Hoàng tử nhân ngư sa ngã, trước khi đôi chân có thể tự do khôi phục lại, cậu bị khóa trên bể nước ở tầng thượng, ngày nào cũng ngóng đợi Ngụy Thầm lên tìm. Nghĩ đến thôi đã thấy ê cả răng.

Đến tận mấy ngày gần đây Ngụy Thầm bận rộn hơn một chút, Hạ Khai chẳng có việc gì làm, chỉ loanh quanh bơi lội trong bể nước. Vừa mới thay nước sạch đầy hồ, quản gia còn đặc biệt mang lên một khay điểm tâm dinh dưỡng phong phú.

Hạ Khai tựa người bên mép hồ trơn nhẵn, đặc biệt nói lời cảm ơn với quản gia.

Cậu cảm thấy bộ dạng của mình lúc này thật kỳ lạ. Lần đầu tiên để quản gia lên đây nhìn thấy, cậu vẫn còn thấy ngượng ngùng nhưng sau khi Ngụy Thầm bảo không cần để tâm, Hạ Khai mới không né tránh nữa.

Nhưng dù sao, trong lòng cậu, quản gia vẫn là bậc trưởng bối. Cậu quấn lấy người đứng đầu nhà Ngụy suốt một quãng thời gian dài trên tầng thượng, vậy mà khi đối diện riêng với quản gia, cuối cùng vẫn cứ xấu hổ. Cậu không thể nào diễn được cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ trước mặt bà nội Ngụy như khi ở cùng Ngụy Thầm.

.

Hạ Khai luôn cảm thấy mình đã phá hủy hình ảnh lạnh lùng, cấm dục của Ngụy Thầm, người luôn đứng ở vị trí cao.

"Xin chờ một chút..." Hạ Khai không thể rời khỏi bể bơi, đành nhờ quản gia mang đến một thiết bị liên lạc thông minh.

Yêu cầu của cậu nhanh chóng được đáp ứng. Màn hình khổng lồ phản chiếu trên bờ bên kia của bể bơi, Hạ Khai nhẹ nhàng thở ra, nổi trên mặt nước rồi kết nối với Kỷ Vãn. Khi hai người gặp nhau qua màn hình, Kỷ Vãn nhướng mày, rõ ràng thấy hết những dấu vết mà người đứng đầu nhà họ Ngụy để lại trên cơ thể cậu.

Kỷ Vãn bình thản nhận xét: "Trông có vẻ rất mãnh liệt nhỉ?"

Hạ Khai rụt cổ lại, mái tóc bồng bềnh trong nước, chỉ để lộ phần đầu, trông có chút kỳ quái.

"Kỷ Vãn, tôi muốn hỏi anh một chuyện... Trong trường hợp nào thì một Alpha lại không muốn đánh dấu Omega?"

Kỷ Vãn đã bị đánh dấu hoàn toàn, kinh nghiệm phong phú hơn cậu rất nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, trong số những Omega mà cậu quen, chỉ có Kỷ Vãn là đáng tin cậy, nên cậu cũng không định giấu chuyện này.

Kỷ Vãn nói: "Da sau gáy cậu đã thành ra thế kia, vậy mà anh ta vẫn nhịn không đánh dấu hoàn toàn, có vẻ như khả năng kiểm soát của anh ta thực sự rất mạnh."

Hạ Khai chạm vào mặt mình: "Bây giờ tôi chẳng ra người, cũng chẳng ra cá, ngay cả dáng vẻ cũng thay đổi rồi."

Kỷ Vãn cất giọng thản nhiên: "Như quái vật biển vậy ha?"

Hạ Khai: "..."

"Hơi thở của hai người các cậu mạnh đến mức xuyên cả qua màn hình. Lần sau đừng hỏi tôi chuyện này nữa, việc anh ta đánh dấu cậu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Kỷ Vãn ngừng một chút, rồi tiếp tục: "Có lẽ anh ta đang đợi cậu đ ộng tình."

Hạ Khai thành thật đáp: "Thật ra tôi có chút sợ hãi nhưng đến lúc đó lại không nhịn được mà nghe theo thầy ấy."

Biểu cảm lạnh nhạt của Kỷ Vãn khi nghe xong lời này thoáng hiện lên chút phức tạp, trong ánh mắt mang theo vài phần thương cảm cùng đau xót.

"Đó là bản năng trời sinh của Omega." Ngay cả Kỷ Vãn cũng khó mà thoát khỏi sự chi phối của yếu tố di truyền này.

"Nếu cậu thích anh ta thì thuận theo cũng không phải chuyện xấu, đừng đi vào vết xe đổ của tôi."

Hạ Khai nghe hiểu một chút, đại khái ý của câu nói đó là nếu không phản kháng nổi thì hãy tận hưởng. Cậu đoán rằng Kỷ Vãn chắc chắn có một câu chuyện phía sau mà mình chưa biết. Lời khuyên của Kỷ Vãn, cậu sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cậu thẳng thắn nói: "Tôi muốn thầy ấy đánh dấu tôi vĩnh viễn."
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 64: Chương 64



Kỷ Vãn như thể vừa nghe được một chuyện nực cười: "Omega là xuân dược mà Alpha không thể kháng cự, cậu đ ộng tình thêm vài lần nữa, dù anh ta có là thánh nhân cũng không thể chống lại sự mê hoặc của cậu."

"..."

Kỷ Vãn nhướng mày: "Không dám à?"

Hạ Khai li3m môi, môi cậu vẫn còn đau, làm sao dám chứ?

Cậu đã trực tiếp trải nghiệm sự chênh lệch sức mạnh giữa Alpha và Omega, cậu sợ rằng mình còn chưa thành công đã lại bị hắn ấn xuống cắn xé một trận.

Trước đây, Hạ Khai luôn nghĩ rằng Ngụy Thầm đối với cậu giống như giăng một tấm lưới, chặt chẽ nhưng vô thanh, dịu dàng nhưng có chừng mực. Đến khi thực sự chạm đến mặt sâu nhất của hắn, cậu mới hiểu được sự cuồng nhiệt và chiếm hữu khắc sâu trong bản chất của người này có thể thiêu đốt cậu thành tro bụi, nhai nát xương thịt rồi uống cạn máu.

Thứ hắn yêu đến cực điểm, dù có chết cũng phải chết trong tay hắn, hóa thành tro bụi nằm trong lòng bàn tay hắn - mà Ngụy Thầm chính là kiểu người như vậy.

Ban đầu, Hạ Khai muốn kéo thầy của mình xuống vực sâu địa ngục nhưng giờ nhìn lại, thực ra mọi thứ đều đi theo con đường mà đối phương đã sắp đặt. Một chiếc bẫy trời lồ ng đất lưới, cậu chỉ có duy nhất một con đường - đó là Ngụy Thầm. Hắn đã sớm đứng dưới vực sâu, chờ cậu rơi xuống.

.

Chương 28: Tôi rất nhớ thầy

Mưa rơi lất phất. Thủ đô hiếm khi có ngày nắng, thời tiết luôn bao phủ một tầng u ám.

Hạ Khai chợt nhớ đến khoảng thời gian mình tĩnh dưỡng, cậu thả mình trôi nổi trên mặt nước, chiếc đuôi bạc xanh khẽ vẫy. Cậu cố kìm nén tiếng r3n rỉ thoát ra từ cổ họng, một mảnh vảy trên đuôi vô thức mở ra, Hạ Khai nhắm mắt chịu đựng, vùi mặt vào nước, chờ đợi cơ thể trở lại bình thường.

Phản ứng bản năng của cơ thể khiến cậu khó mà kiểm soát tình trạng hiện tại. Cậu cố gắng cộng hưởng với tinh thần thể nhưng dường như đang trò chuyện với một bản thể khác của chính mình mà không có kết quả. Thứ cậu muốn, chỉ có duy nhất một mình Ngụy Thầm.

Bây giờ, bộ dạng nào của cậu, hắn cũng đã thấy qua, vậy nên Hạ Khai cũng chẳng còn tâm trạng để giấu giếm nữa.

Hạ Khai gửi một tin nhắn qua thiết bị liên lạc, lúc này Ngụy Thầm đang nghe cấp dưới báo cáo công việc. Khi nhận được tin cậu nói rằng mình không khỏe, hắn lập tức kết nối video để nhìn tình trạng của cậu.

Hình ảnh phản chiếu lên màn hình lớn, Hạ Khai nhìn thoáng qua sắc thái lạnh lẽo trong không gian phía sau Ngụy Thầm, một ý nghĩ tinh quái chợt lóe lên.

Những hạt mưa mịn dính vào làn da, cậu thè lưỡi cuốn lấy một giọt mưa vừa rơi xuống, li3m nhẹ khóe môi, mở miệng hỏi: "Thầy, có ai khác nhìn thấy không?"

Ngụy Thầm tạm thời đặt tập tài liệu trong tay xuống: "Không có."

Hạ Khai nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Thầm: "Em khó chịu quá!"

Cậu lười biếng trở mình, chiếc đuôi quẫy nhẹ khiến những giọt nước bắn lên mái tóc và tấm lưng trần. Hạ Khai xoay vài vòng trong bể nước, đầu đuôi quấn lấy những phiến vảy phản chiếu ánh sáng ngọc trai, chẳng chút e dè mà nói: "Mở ra rồi."

"Thầy, sao em lại thấy khó chịu đến vậy chứ?"

Hạ Khai chưa từng thực sự sống như một nhân ngư. Thời gian thức tỉnh tinh thần thể của cậu quá ngắn, không thể khống chế nó theo ý muốn, lại càng không có đủ ý chí để chống lại bản năng.

Ngụy Thầm có thể một tay che trời, thiết lập quyền lực trong những hoàn cảnh và thời điểm nhất định nào đó nên chắc chắn việc kiểm soát loại xung động này còn thành thạo hơn cậu nhiều. Hạ Khai hướng hắn cầu cứu: "Giúp em đi."

Cậu phiền não: "Khi thầy không ở đây, cơ thể em chẳng còn nghe lời em nữa. Thầy ơi, nói em nghe đi, giờ em phải làm gì mới có thể thoải mái hơn đây?"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 65: Chương 65



Đôi mắt Hạ Khai đã đỏ bừng, phủ trong làn hơi nước mơ hồ, vảy cá phản chiếu trên đầu ngón tay tựa như một chiếc nhẫn ngọc trai. Cậu giơ tay dừng lại ngay chỗ phiến vảy mở ra, mưa trượt dài theo khóe mắt, trông lại càng thêm mị hoặc.

Ở trước mặt Ngụy Thầm, cậu vĩnh viễn trông chẳng khác nào một thiếu niên liều lĩnh. Lớp hơi nước mỏng bao phủ quanh thân dần dần thấm đẫm hương vị ngọt ngào. Mùi sữa dịu nhẹ càng lúc càng nồng đậm, những giọt nước bắn tung tóe mang theo mùi hương pheromone, nhảy múa nơi đầu ngón tay Hạ Khai, trong suốt lấp lánh, phảng phất một màu trắng như sắc ngọc trai.

Hạ Khai hất nhẹ nước trên tóc, chống cằm thở d ốc tựa bên bể nước, ánh mắt uể oải mà mờ mịt nhìn Alpha ở đầu bên kia màn hình. Đầu ngón tay ướt át dính nhớp vô thức vẽ qua lại trên bức tường lát gạch trắng: "Đúng là em ngày càng hư hỏng mất rồi!”

Ngay cả chuyện thế này cũng dám làm một cách quang minh chính đại trước mặt Ngụy Thầm. Không biết đối phương sẽ nhìn cậu thế nào đây?

Thầy của cậu vẫn luôn đoan chính nghiêm túc, trên gương mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Trong lòng Hạ Khai tê dại, cậu truy hỏi: “Vậy thầy sẽ vì điều này mà xem thường em, cho rằng em là kẻ phóng túng, chỉ biết đắm mình trong khoái lạc sao?”

Trước đây, cậu thậm chí còn ghét phải chạm vào chính mình, không có tâm tư để nhìn thẳng vào cơ thể này. Vậy mà bây giờ, chuyện gì cũng làm được. Quay đầu nhìn lại mặt nước trong hồ bơi đã bị mình khuấy động đến mức gợn sóng lăn tăn, Hạ Khai cảm thấy có khi nước cũng bị làm bẩn rồi.

“Thầy ơi?”

Cậu cất cao giọng gọi lại lần nữa. Ngụy Thầm trầm giọng đáp lời, giống như một phụ huynh khoan dung đang nhìn đứa con mình học hư, nhưng đối với sự "hư hỏng" của cậu, dường như hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút chìm đắm trong đó. Sắc mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng có chút thả lỏng.

Ngụy Thầm lên tiếng: “Khai Khai, ngoan nào.”

Hạ Khai thản nhiên nói: “Thầy không ở đây, em liền trở nên rất bức bối.”

Chiếc đuôi cá màu xanh bạc quấn quanh thân thể cậu, Hạ Khai tự mình dùng đuôi cá ôm lấy chính mình. Cảnh tượng này trông vô cùng vượt giới hạn, vừa gợi cảm vừa mê hoặc. Cậu ôm lấy đuôi, đuổi theo đầu đuôi mà bơi lội, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn thành những đường cong mềm mại, thấp thoáng trong làn nước. Một hồ nước bắn tung tóe gợn sóng như đang tuyên cáo với Ngụy Thầm rằng cậu kích động đến mức nào, khẩn thiết cần Alpha an ủi đến mức nào.

Đột nhiên, Hạ Khai nghe thấy Ngụy Thầm lên tiếng. Giọng hắn vẫn bình thản và nghiêm túc, rõ ràng là đang giao phó công việc cho cấp dưới. Cậu cảm thấy mình chắc chắn đã điên rồi, mặt vừa tức giận vừa đỏ bừng, không nói hai lời lập tức ngắt cuộc gọi video trên thiết bị liên lạc. Sau khi phát ti3t một chút năng lượng dư thừa, ánh mắt cậu dần trở nên mờ mịt, trôi nổi như một con cá chết trên mặt nước.

Quản gia chờ mãi không thấy động tĩnh, bước vào liền bắt gặp cảnh tượng người cá màu xanh bạc đang lững lờ trôi trong hồ, suýt chút nữa bị dọa sợ chết khiếp, tưởng rằng Hạ Khai đột nhiên chết đuối, bàn tay cầm thiết bị liên lạc định liên hệ với Ngụy Thầm cũng sững lại giữa không trung.

“Cháu không sao.” Hạ Khai có chút áy náy vì đã dọa quản gia sợ, giải thích rằng mình chỉ là quá chán mà thôi. Sau khi buông thả bản thân quá mức, cậu chỉ cảm thấy từng cơn trống rỗng dâng lên, cũng chẳng muốn nói với quản gia về chuyện này.

Tầng cao nhất ngập tràn hương vị ngọt ngào đậm đặc. Quản gia đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ nhưng quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng Hạ Khai đâu nữa.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 66: Chương 66



Dạo gần đây, Hạ Khai luôn có xu hướng muốn rời khỏi hồ nước. Cả tầng lầu này, nếu không có sự đồng ý của cậu, sẽ không ai có thể lên được. Thừa dịp quản gia không chú ý, Hạ Khai tận dụng sức mạnh của đuôi cá để trượt dọc theo mặt sàn láng bóng. Mặc dù trên đường đi có đôi chút lảo đảo nhưng cuối cùng cậu vẫn thực sự trượt xuống tầng dưới, ôm lấy tay vịn cầu thang trong một tư thế hết sức kỳ cục.

Đuôi cá của cậu tràn đầy sức mạnh. Hạ Khai thử dùng đuôi để chống đỡ cơ thể, vặn mình một cái để ngồi lên lan can cầu thang, sau đó chậm rãi và vụng về trượt xuống một tầng lầu.

Lúc này, những người giúp việc đang quét dọn khắp sảnh lớn. Hơn chục cặp mắt bất chợt nhìn thấy một cái bóng màu xanh lướt qua. Chiếc đuôi cá màu xanh bạc lấp lánh ánh sáng như đang nhẹ nhàng đong đưa, khiến người ta hoa cả mắt. Khi vô tình chạm vào cánh tay cậu, vốn được mái tóc dài che khuất, tất cả bọn họ đều lập tức cúi đầu, vội vã thu dọn đồ nghề rồi nhanh chóng lui ra khỏi tầng này.

Không lâu sau, một loạt robot dọn dẹp lục tục tiến vào. Hạ Khai ngồi khoanh chân trên một con robot, nghiêng đầu một cách nhàm chán chào hỏi chúng. Những con robot ấy chỉ có một cái miệng cười mỉm chi trên màn hình, ngay cả mắt cũng không hiển thị, trông vô cùng quái dị.

Quản gia cầm theo một bộ quần áo lụa rộng rãi, đuổi theo cậu xuống lầu, định báo cho Hạ Khai biết rằng ông chủ của bọn họ đã trở về. Có lẽ là do sự liên kết tâm linh đặc biệt giữa Omega và Alpha nên ngay khi quản gia còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Khai đã nhanh chóng xoay người vịn vào tay vịn cầu thang, lướt thẳng xuống tầng dưới.

“Thầy ơi…”

Cậu chuẩn xác rơi vào vòng tay của Ngụy Thầm, làn nước vương trên tóc lập tức thấm ướt cổ áo chỉnh tề của hắn.

“Em nhớ thầy quá!” Hạ Khai mê mẩn dùng đuôi quấn lấy hắn “Vừa nhìn thấy thầy, em cảm thấy hình như mình sắp ph át tình rồi.”

Sự thẳng thắn và táo bạo của Hạ Khai khiến người ta nóng cả tai, gò má lập tức bừng lên một mảng đỏ ửng.

Những người giúp việc xung quanh chỉ hận không thể móc hết mắt mình ra, toàn bộ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Chủ nhân của bọn họ xưa nay luôn vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng, vậy mà lại nuôi một Omega như thế này… Một Omega hoang dại đến mức họ không thể chịu nổi.

Hạ Khai cứ thế nghênh ngang không mặc gì mà lượn lờ khắp nơi. Dù cho không cố ý nhìn thấy, e rằng lát nữa cũng sẽ bị quản gia phạt một trận. Nhưng đáng sợ hơn cả là thái độ của Ngụy Thầm, hắn hoàn toàn không có bất kỳ giới hạn nào đối với Omega của mình. Chỉ cần không rời khỏi biệt thự này, dù Hạ Khai có làm trời làm đất, cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Hạ Khai dùng đuôi cá quấn quanh người Ngụy Thầm, hình ảnh ấy đầy ám muội. Cậu có một nửa hình thái động vật, mà giữa người và thú, khi thân mật với nhau luôn sinh ra một loại k1ch thích không thể diễn tả thành lời. Biết rõ cậu đang cố ý trêu chọc mình, Ngụy Thầm cũng không nổi giận, chỉ thản nhiên vỗ nhẹ vào cậu như một hình thức trừng phạt nhẹ nhàng, rồi ôm cậu bước vào phòng khách, giọng trầm thấp: “Có khách.”

Hắn nhận lấy bộ quần áo từ tay quản gia, cẩn thận giúp Hạ Khai mặc vào. Tuy rằng không thích nhưng khi nghe nói có khách, Hạ Khai đành cắn răng chịu đựng sự khó chịu của quần áo. Ngoài phần thân trên được che đậy tạm ổn, Ngụy Thầm sợ quần áo khiến đuôi cậu khó chịu nên không ép cậu mặc kín hết. Nhưng điều này vẫn khiến Hạ Khai chẳng mấy vui vẻ.

“Ai đến vậy?”

Cậu bám vào vai Ngụy Thầm, tựa đầu lên bờ vai rộng của hắn, vươn người nhìn ra sau. Ngụy Thầm lại nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng đang ngọ nguậy của cậu, nói: “Bà nội đến.”

Hạ Khai vừa nghe nói bà cụ nhà họ Ngụy đến, mắt lập tức trợn tròn: “Sao bà ấy lại đột nhiên tới vào giờ này?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 67: Chương 67



Nói xong, cậu lại muốn xoay người bỏ trốn, tốt nhất là quay về tầng thượng, tiếp tục tự nhốt mình trốn đi.

Nhưng cậu chưa kịp lẩn vào bể bơi, bà ta đã bước qua ngưỡng cửa, đi cùng còn có cả Từ Dương.

Từ Dương luôn theo sát bên cạnh bà cụ, giống như cánh tay đắc lực của bà nội Ngụy. Trong nhà chính của nhà họ Ngụy, không ai không nghĩ rằng Từ Dương chính là con dâu chưa chính thức bước qua cửa. Đáng tiếc, thân phận này bây giờ đã bị Hạ Khai ngồi vào mất.

Nghe nói Hạ Khai đã ở chỗ Ngụy Thầm một thời gian dài, Từ Dương không ít lần khóc lóc than thở trước mặt bà nội Ngụy, tỏ ra yếu thế. Hôm nay, bà ta mới đưa theo để đến gặp Ngụy Thầm. Để tiếp cận Ngụy Thầm, trong cả nhà họ Ngụy, ngoài mấy ông chú làm việc hiệu quả ra, chỉ còn bà nội Ngụy là có cơ hội đến gặp hắn.

Vừa thấy Hạ Khai treo trên người Ngụy Thầm, bà cụ liền cau mày trách mắng: “Thật chẳng ra thể thống gì!”

Ở nhà họ Ngụy, dù là ai đi chăng nữa, bất kể nam hay nữ, đều rất chú trọng đến hình tượng và quy tắc trong hành động. Kiểu Omega phóng túng như Hạ Khai, đây là lần đầu tiên bà nội Ngụy tiếp xúc, thực sự không thể chấp nhận nổi.

Bước lại gần hơn, sau khi nhìn rõ chiếc đuôi cá bạc xanh lấp lánh của Hạ Khai đung đưa qua lại, bà nội Ngụy đến cả lời cũng không thốt nên được, chỉ tay vào chiếc đuôi dài óng ánh ấy, sửng sốt: “Cậu, cậu… Rốt cuộc chuyện là thế nào đây?”

Từ Dương thì lại biết rõ chuyện này - tinh thần thể và vật chủ vốn là một.

Omega có thể thức tỉnh tinh thần thể đã hiếm, mà nhân ngư từ xưa đến nay luôn là sinh vật thần bí và xinh đẹp. Vì cơ thể Hạ Khai theo sự hiện diện của tinh thần thể mà thay đổi, sau khi biến đổi, cả người trông lại càng thêm tinh xảo và cao quý. Chiếc đuôi cá kia quang minh chính đại quấn quanh Ngụy Thầm, sự chiếm hữu và tuyên bố chủ quyền rõ ràng đến mức khiến lòng Từ Dương chua chát không thôi.

Hạ Khai ngửi thấy mùi chua trong không khí, khẽ hừ một tiếng qua mũi. Ban đầu, cậu còn muốn tránh mặt bà nội Ngụ nhưng vừa thấy Từ Dương thì lập tức đổi ý, cứ như một người bị gãy chân, bám chặt lấy Ngụy Thầm, không chịu rời đi.

Đến giờ ăn tối, bà nội Ngụy cũng ngồi xuống bàn ăn, định nói chuyện với Ngụy Thầm vài câu. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy Hạ Khai cứ liên tục vặn vẹo, lời đến miệng lại đổi thành câu khác.

Từ Dương trừng mắt nhìn Hạ Khai, dường như muốn khoan một cái lỗ trên người cậu. Hạ Khai rõ ràng có chỗ ngồi riêng nhưng nhất quyết chiếm lấy vị trí trên đùi Ngụy Thầm. Cái đuôi cá kia có lẽ thấy khó chịu khi đặt xuống sàn, nên lúc nào cũng quấn chặt lấy Ngụy Thầm.

Bà cụ không chịu nổi, lên tiếng bảo Hạ Khai ngồi một mình được không.

Hạ Khai kéo kéo chiếc áo bị cậu làm xộc xệch, thẳng thắn nói với bà nội Ngụy rằng cậu có đuôi nên không tiện ngồi một mình.

Nếu hôm nay bà nội Ngụy đến một mình, Hạ Khai có lẽ vẫn còn chút sĩ diện, vẫn sẽ giữ lại chút thể diện cuối cùng trước mặt người lớn. Nhưng bà ta lại dẫn theo Từ Dương, điều đó k1ch thích một loại chiếm hữu chưa từng có trong cậu. Chỉ cần nghĩ đến tâm tư của Từ Dương với Ngụy Thầm, cậu liền giận đến mức chỉ muốn ngay tại đây, ngay bây giờ, để Ngụy Thầm đánh dấu cậu.

Cảm giác chiếm hữu đối với Alpha dâng trào đến mức Hạ Khai không thể kiểm soát. Cậu chân thành chớp mắt với bà nội Ngụy: "Cháu thật sự không thoải mái khi ngồi một mình."

Bà nội Ngụy trách mắng: "Dù vậy cũng phải chú ý đến hoàn cảnh chứ! Ngụy Thầm là ai mà cậu có thể tùy tiện như vậy?"

Nhìn thấy Từ Dương ngoan ngoãn ngồi xem kịch, Hạ Khai càng siết chặt vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Thầm: "Thầy ơi, ngay cả ở nhà cũng không thể thả lỏng sao? Như vậy thì sống cũng quá mệt mỏi rồi đó!"

Bà nội Ngụy thấp giọng quát: "Hỗn xược."

Bà nhìn sang Ngụy Thầm: "Cháu chọn người như thế đấy à? Nuông chiều nó đến mức không biết trời cao đất dày, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Ngụy còn để đâu hả?"

Ngụy Thầm thản nhiên đáp: "Cháu chính là bầu trời của em ấy."
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 68: Chương 68



Bà cụ nghẹn lời còn Hạ Khai thì vui sướng đến tột cùng.

Lý trí mách bảo cậu rằng không nên chấp nhặt với bà nội Ngụy về những chuyện này, dù gì bà ta cũng là người thân của thầy. Nhưng về mặt cảm xúc, cậu lại buông thả sự ích kỷ của mình đến cực điểm, không thể nhượng bộ với Ngụy Thầm dù chỉ một chút.

Có sự che chở của Ngụy Thầm, Hạ Khai cũng thu lại một chút kiêu ngạo, không gây khó dễ cho bà nội Ngụy nữa, đối với Từ Dương lại càng xem như không tồn tại. Cậu an tĩnh ăn cơm, chỉ có điều vẫn cứ dính trên người Ngụy Thầm không chịu rời đi, cái đuôi cá vểnh cao, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Bà nội Ngụy kiềm chế hết lần này đến lần khác, suy cho cùng, Ngụy Thầm không nói một lời chê bai nào về Hạ Khai, nên dù có bắt bẻ thế nào cũng vô ích, ngược lại còn làm cho Ngụy Thầm có khoảng cách với bà ta.

Từ Dương theo bà nội Ngụy đến đây, cuối cùng lại bị chèn ép một cách khó chịu, chẳng thể nói được lời nào.

Sau khi hai người họ rời đi, Ngụy Thầm lại vỗ lên người Hạ Khai, khiến cậu trừng mắt nhìn: "Mông em tốt đến mức vậy sao mà cứ vỗ mãi thế?"

Trở lại hồ nước, cậu lăn lộn bơi qua bơi lại một hồi, rồi lại quay về bên chân Ngụy Thầm, đưa bàn tay ướt sũng chạm vào chân hắn: "Thầy ơi, hành động lúc nãy của em có phải rất đáng ghét không? Dù sao thì bà ấy cũng là người thân của thầy, đáng lẽ em phải nể mặt bà ấy."

Cậu lại lẩm bẩm: "Nhưng em không thích bà ấy dẫn Từ Dương đến, Từ Dương là đứa cháu dâu mà bà ấy chọn cho thầy."

Người cá xinh đẹp cuộn mình bên chân Alpha, Hạ Khai vẫy vẫy chiếc đuôi, ánh mắt thành kính, giống một tín đồ đang quỳ lạy vị thần tối cao của mình.

Ánh mắt đầy ắp sự ỷ lại của Hạ Khai khiến lớp mặt nạ điềm tĩnh của Ngụy Thầm hoàn toàn rạn nứt. Hắn gần như ôm trọn Hạ Khai vào lòng, người cá màu xanh lam mềm mại, dẻo dai, vững chãi nằm gọn trong vòng tay hắn.

"Khai Khai, em cứ nhìn tôi mãi như thế đi."

Ngụy Thầm hôn lên tuyến thể sau gáy Hạ Khai, rồi bất ngờ cắn xuống.

Một vật lạnh lẽo lồ ng vào ngón áp út của cậu, cơn đau làm Hạ Khai chớp mắt, thoáng thấy chiếc nhẫn hình đuôi cá. Cậu cắn răng, chịu đựng cơn đau đang lan tỏa, giọng run rẩy hỏi: "Thầy ơi, thầy đang cầu hôn em hay ép cưới em vậy?"

.

Pheromone quấn quýt, tuyến thể của Hạ Khai hoàn toàn bị đánh dấu, dịch thể ẩm ướt không ngừng tràn ra. Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau, giọng run rẩy nhưng cố chấp truy hỏi: "Thầy, thầy có ý gì vậy?"

Cậu nhất định phải nghe được câu trả lời, nếu không đúng như mong muốn, cậu sẽ tiếp tục đợi.

Ngụy Thầm vuốt v3 hàng mi ướt át của cậu: "Là ý mà em mong muốn."

"Tôi đang cầu hôn em."

Mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay của Alpha dễ dàng giam cầm tay cậu, ngón áp út kề sát ngón áp út, siết chặt không buông.

Lời đáp chắc chắn của Ngụy Thầm khiến Hạ Khai bật khóc.

Cậu không phải là người hay khóc, trước đây dù sống trong khổ cực, dù bị vứt bỏ như rác rưởi, cậu chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng từ khi bộ gene bị thay đổi, Hạ Khai như trở thành một người khác, cứ ở trước mặt Ngụy Thầm là không tự chủ được, vừa nhạy cảm vừa yếu đuối.

Cậu hôn lên môi Ngụy Thầm, dịch thể từ tuyến thể tràn ra, hòa vào nụ hôn.

Hạ Khai nhíu mày, đợi đến khi có thể thở lại, mới nói: "Mùi vị kỳ lạ quá đi mất!"

Làn da dưới lớp áo đỏ rực, toàn bộ đuôi cá của Hạ Khai quấn chặt lấy Ngụy Thầm: "Thầy ơi, thầy chạm vào em rồi."

Lời nói thẳng thắn đến vậy, Ngụy Thầm chưa từng che giấu bất cứ biểu hiện nào của hắn dành cho cậu. Hơi thở ấm áp khô ráo dần trở nên bỏng rát, nóng đến thiêu đốt, bao trùm lấy từng tấc da thịt của Hạ Khai, nóng cháy đến mức khiến cậu run rẩy không ngừng, chẳng khác nào nhiệt độ rực lửa trong đáy mắt Ngụy Thầm.

Tình cảm cậu dành cho Ngụy Thầm dần chuyển từ đơn giản sang phức tạp. Dù Ngụy Thầm bày tỏ tình cảm của hắn với cậu một cách kiên định như vậy nhưng giữa hai người vẫn có quá nhiều khoảng cách. Chiếc nhẫn hình đuôi cá trên ngón vô danh là thật, cậu chạm vào, lần nữa xác nhận, hết lần này đến lần khác: “Là thật sao?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 69: Chương 69



Lời còn chưa dứt, cả người Hạ Khai đã rơi xuống nước, chiếc đuôi cá dài khổng lồ khuấy động thành xoáy nước. Cái đuôi cá non nớt của cậu trước mặt Ngụy Thầm hoàn toàn không đáng kể, bị động và yếu ớt, mặc cho chiếc đuôi quấn lấy, trói chặt đến mức không thể nhúc nhích.

Hạ Khai theo động tác của Ngụy Thầm chìm dần vào trung tâm vòng xoáy, hơi nước hòa quyện với pheromone đặc trưng của Alpha, đan xen vào nhau. Cậu há miệng thở d ốc, bám chặt lấy Ngụy Thầm như thể sắp rơi vào trạng thái cận kề cái chết.

Hạ Khai chưa bao giờ mở miệng cầu xin Ngụy Thầm một lần nào. Hạ Khai dần rơi vào một trạng thái cực kì thoải mái trong cơn mê đắm của nhục d*c. Tuyến thể sau cổ bị hắn nắm chặt đến mức đỏ bừng, ướt mềm, chiếc đuôi cá bạc xanh không ngừng quẫy đạp khuấy đảo mặt nước, từng đợt sóng bắn lên, rơi xuống mi mắt cậu, rồi lại bị Ngụy Thầm nhẹ nhàng mà kiên quyết lau đi.

Con giao nhân ẩn mình dưới nước hoàn toàn mở ra toàn bộ khí thế của nó, chiếc giường nước khổng lồ nâng đỡ lấy Hạ Khai. Cậu như một nhân ngư được dâng lên tế đàn, khóe mắt ươn ướt, chìm trong một loại kết nối đặc biệt chỉ tồn tại giữa Omega và Alpha.

Cậu và Ngụy Thầm là duy nhất của nhau.

+

Hạ Khai cảm nhận được cơ thể mình dâng lên một cơn sốt chưa từng có, những giọt nước bắn lên người mang theo hơi nóng bỏng rực như lửa thiêu đốt cậu. pheromone của Ngụy Thầm mãnh liệt và tràn lan, Hạ Khai thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn chết chìm trong mùi hương ấy.

Cảm giác thần phục chưa từng có ập đến đại não cậu, chút kháng cự ít ỏi còn sót lại cũng bị nghiền nát thành tro bụi. Hạ Khai bật khóc, nghẹn ngào cầu xin: "Thầy ơi, đánh dấu em đi..."

Nhiệt độ rơi xuống đầu ngón tay tựa như vô số mũi kim nhỏ đâm thẳng vào tim, cậu run rẩy dữ dội, lặp lại một lần nữa: "Xin thầy hãy đánh dấu em."

Sự bùng nổ không chút kiềm chế của Alpha khiến Hạ Khai bất ngờ rơi vào kỳ ph át tình, lý trí dần dần bị tước đoạt, điều duy nhất còn sót lại chính là Ngụy Thầm. Cậu bị nhấn chìm giữa làn nước dập dềnh, chiếc đuôi cá to lớn quấn chặt lấy cậu đến nghẹt thở, cậu há miệng thở d ốc, điên cuồng hút lấy nguồn oxy mà Ngụy Thầm truyền sang. Pheromone nóng bỏng của cả hai trở thành chất xúc tác thúc đẩy lẫn nhau.

Hạ Khai chẳng khác nào một chú cá nhỏ yếu ớt bám víu trên người giao nhân, chiều dài cơ thể thậm chí còn chưa bằng một nửa của hắn. Trước một con rồng khổng lồ, Hạ Khai nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới, chỉ cần nhẹ nhàng bẻ cong, thân thể cậu sẽ tạo thành một góc kỳ dị.

Chiếc đuôi dài của giao nhân tựa như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc phần đuôi nhỏ màu bạc xanh, vạch ra một vết thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa trên tuyến thể mềm mại. Đến khi dấu vết thuộc về Alpha hoàn toàn khắc sâu trên cơ thể Hạ Khai, cậu mới dần dần thoát khỏi trạng thái cận kề cái chết, ngoài dự đoán không hề ngất đi.

Chiếc đuôi cá nhỏ bé yếu ớt buông thõng trên đuôi giao nhân, hai chiếc đuôi quấn lấy nhau theo một góc độ hòa hợp lạ thường nhưng nếu nhìn kỹ, lại cảm thấy như đã hòa quyện vào nhau thật sâu.
 
Back
Top Bottom