Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 10: Chương 10



Ánh mắt Ngụy Thầm dần dần trở nên ấm áp, nóng bỏng rồi lại chợt tắt trong nháy mắt, nhanh đến mức Hạ Khai cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn muốn tránh đi nhưng rồi lại vì pheromone kia ngo ngoe làm hắn nổi lên tâm tư muốn chinh phục đối phương.

“Khai Khai, em đổ mồ hôi rồi.” Ngụy Thầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, đi vòng qua Hạ Khai, nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên vầng trán và chiếc mũi của cậu.

Ngụy Thầm chăm chú nhìn Hạ Khai, nhẹ nhàng nói: "Mặt em ửng đỏ lên rồi này."

Hạ Khai trừng mắt với hắn, đôi mắt đã nhuốm sắc hồng do chịu k1ch thích từ pheromone mà tiết ra một tầng hơi nước ẩm ướt, màu ráng chiều tinh tế trên má bắt đầu lan rộng ra, dần lướt xuống phía dưới xuyên qua cả vành tai, cậu không khống chế được nữa bắt đầu phóng thích ra pheromone mang hương vị ngọt lịm như sữa. Hơi thở ngọt ngào ấy tràn đầy trong khoang mũi, nó cố gắng dây dưa, ra sức mà quấn lấy luồng pheromone ôn hoà, khô ráo mà ấm áp toả ra từ cơ thể của Ngụy Thầm.

Hoặc có lẽ càng giống như là chỉ có mình Hạ Khai đang quyến luyến không rời mà thôi, cố gắng nỗ lực chiếm giữ phần pheromone dịu dàng, ấm áp còn sót lại trong không khí.

Hạ Khai cuộn chặt tay, khó khăn quay đầu liếc nhìn hắn.

"Thầy ơi, thầy đừng thử em mà."

Vốn dĩ Hạ Khai không thể không thừa nhận rằng hơi thở của Nguỵ Thầm có một sự cám dỗ trí mạng đối với cậu. Một mặt cậu kháng cự nhưng mặt khác trong cậu lại càng muốn nghe theo bản năng và nghênh đón hắn.

“Khai Khai, sao em không thử xem?” Ngụy Thầm trầm giọng, bình tĩnh nói: “Em luôn là một đứa trẻ dũng cảm với trái tim mạnh mẽ, không biết sợ hãi mà.”

Hai mắt Hạ Khai ửng đỏ, mở miệng một cách khó khăn, vừa nói vừa khẽ lắc đầu: "Không có khả năng đâu ạ."

Có thể nói Alpha là mối đe dọa tính mạng của Omega, bẩm sinh đã có tính thuần phục khiến cậu có khuynh hướng thỏa hiệp, cơ miệng hơi thả lỏng, suýt chút nữa mất cảnh giác mà đồng ý với lời nói của Ngụy Thầm.

Mỗi khi Ngụy Thầm không còn nhẫn nhịn, bao dung cậu, chỉ cần hắn tỏ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ hơn một chút thì Hạ Khai không thể đảm bảo rằng cậu có thể chống cự lại được đối phương, có lẽ cậu sẽ nhào tới phía hắn, giống như một bé dã thú khát máu, vội vàng chạy đến cắn xé làn da của Ngụy Thầm một cách mạnh bạo, hấp thu hết hương vị mê đắm, vô tận này.

Sự bất đắc dĩ và cảm giác đau đớn nhè nhẹ dâng lên trong lòng, Hạ Khai dùng đôi mắt đỏ hoe gấp gáp nhìn chằm chằm vào Nguỵ Thầm, dưới đáy mắt hiện lên tia giãy giụa, cố gắng đấu tranh để kiềm chế lại bản năng của d*c vọng.

Vẻ mặt Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh, hắn đứng dậy một cách từ từ rồi sau đó nhân nhượng lui về phía sau vài bước. Thấy vậy, Hạ Khai lập tức loạng choạng chạy ra khỏi nhà kính trồng hoa, bởi vì quá vội vàng muốn trốn thoát khỏi nơi này nên Hạ Khai đã không ngoảnh đầu lại, vì thế cậu chẳng thấy cảnh tượng vị Alpha kia đang đứng quay lưng về phía mình, hắn sờ tay lên mũi, lập tức chạm phải vệt máu tươi đỏ rực xuất hiện từ bao giờ. Ngụy Thầm hạ tầm mắt xuống, vẻ mặt khó nhìn ra được suy nghĩ bên trong, ánh nhìn rơi lên vết máu vẫn còn đang hôn lên đầu ngón tay, thở dài một hơi: “Em thật đúng là biết cách lấy mạng tôi mà.”

Trên những cánh hoa vừa mới được thay lúc sáng sớm vẫn còn đang đọng lại những giọt nước, Kỷ Vãn khẽ gảy nhẹ cánh hoa, sau đó cậu ấy quay đầu lại nhìn Hạ Khai, khẽ cau mày: “Sao lại dùng hết sớm thế? Thuốc có tác dụng rất mạnh, quá lạm dụng sẽ khiến cho cơ thể căng thẳng không chịu được đâu.”

Hạ Khai nói: “Nếu không có nó thì tôi không có cách nào để khống chế pheromone bị khuếch tán liên tục một cách thụ động.”

Hạ Khai buồn bã, ánh mắt cầu cứu tập trung ở trên gương mặt của Kỷ Vãn: “Hai ngày trước tôi đi tìm thầy, pheromone của thầy ấy khiến tôi khó có thể chống cự, lại càng không phải nói đến việc chinh phục."

Hạ Khai hơi cúi đầu: “Trong xương tủy của tôi, chúng đều đang thét gào muốn tôi chạy đến nhào vào cơ thể ấm áp của thầy ấy, đắm chìm trong mùi hương đầy nam tính kia, dù là tinh thần hay cơ thể tôi đều đã khuất phục trước thầy ấy hoàn toàn rồi.”

Kỷ Vãn: "..."

Kỷ Vãn đáp lời: “Nói ra thì cũng không có gì đáng xấu hổ, đó chính là bản năng của Omega.”

Hạ Khai khó lòng lên tiếng: “Nhưng người đó là thầy của tôi mà.” Không chỉ vậy, đôi mắt Hạ Khai ngời sáng, nhìn thẳng vào Kỷ Vãn, dưới đáy mắt lóe lên sự nghiêm túc: “Anh có thể cưỡng lại được nhưng hiện tại, với tôi, thì không thể nào.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 11: Chương 11



Kỷ Vãn không có đánh giá gì về Ngụy Thầm. Người đứng đầu nhà họ Ngụy nắm trong tay vô số quyền lực nhưng khi ở trước mặt Hạ Khai, hắn lại giống như hoàn toàn không biết gì, xem đối phương là một người thầy của mình mà thôi.

Kỷ Vãn kiểm tra lại toàn bộ chỉ số cơ thể Hạ Khai, giọng điệu lạnh lùng mang theo ý dặn dò nói với cậu: "Nếu cậu còn muốn giữ cái mạng này thì tuyệt đối không được lạm dụng thuốc thêm bất cứ lần nào nữa."

Trong cả toà biệt thự không có ai dám nói nặng với Hạ Khai dù chỉ nửa câu, thái độ của bọn họ dành cho cậu hoàn toàn là sự kính trọng, cậu mở to đôi mắt, miệng khẽ mở như là chuẩn bị nói điều gì đó nhưng đúng lúc này lại có một thanh âm trầm thấp quen thuộc người đàn ông truyền đến tai cậu từ phía sau.

"Khai Khai."

Kỷ Vãn im lặng, ánh mắt hời hợt của Ngụy Thầm đã nói cho cậu ấy biết, rằng bản thân cần phải cẩn thận, chú ý giữ đúng mực khi nói chuyện với Hạ Khải.

Trong hai người hiện đang đứng trên sân cùng Hạ Khai thì ai cũng đều là người giỏi toan tính hơn cậu, Hạ Khai nhìn từng người một, theo bản năng mà cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Cậu lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này: "Thầy ơi, hôm nay công việc của thầy đã giải quyết xong rồi sao?"

“Ừm.” Ngụy Thầm nhận lấy ly nước Hạ Khai vừa rót rồi thấp giọng trả lời, cốc nước được hắn đặt trong lòng bàn tay ủ ấm. Chờ cho đến khi Kỷ Vãn đi ra ngoài, Ngụy Thầm mới từ từ lên tiếng: “Kỷ Vãn vẫn luôn dùng thái độ và giọng điệu như thế này nói chuyện với em à?”

Hạ Khai vội vàng lắc đầu: "Thầy đừng hiểu lầm, anh ấy là người khá tốt."

Ngày thường Ngụy Thầm vốn là người dịu dàng kiệm lời, nên khi nói lời này trước mặt Hạ Khai, cậu thực sự cảm thấy đối phương không hài lòng với Kỷ Vãn, lời nói của hắn có chút cảm giác ép buộc. Hạ Khai không khỏi nghi ngờ bản thân đang hoa mắt nên vội nhìn lại về phía Ngụy Thầm thêm một lần nữa, sau đó mới thấy sự bình tĩnh hiện lên nơi đáy mắt của Ngụy Thầm như thường ngày.

Hạ Khai tự nhủ rằng bản thân đã quá nghĩ quá nhiều, sau đó mới lên tiếng giải thích với Nguỵ Thầm rằng cậu chỉ nhờ Kỷ Vãn lấy thuốc, hoàn toàn không có ý gì khác.

"Sao em lại từ chối tôi thế?" Ngụy Thầm sờ vào chiếc cốc bên cạnh: "Khai Khai là một thiếu niên rất ham học hỏi, chăm chỉ và luôn luôn nỗ lực hết mình nhưng lại chẳng dám chinh phục thầy giáo của mình, nhưng chẳng sao cả, tôi sẽ giúp em vượt qua chuyện này.”

Hạ Khai không biết phải nói gì để đáp lại hắn, cậu im lặng thật lâu sao đó mới lên tiếng: "Thầy đã giúp đỡ em rất nhiều lần, lần này em muốn tự mình khắc phục."

Cuộc trò chuyện trên danh nghĩa “thầy trò” của hai người cứ như vậy kết thúc hẳn, Hạ Khai không dám băn khoăn, rối rắm chuyện này nữa, thái độ của Nguỵ Thầm càng bao dung càng khiến cậu càng thêm nhớ thương người này.

Kỷ Vãn nói qua với Hạ Khai về tác hại của việc nếu cậu còn quá lạm dụng thuốc thì sẽ khiến cơ thể bị phản tác dụng, thế nhưng cậu không ngờ tới nó lại tới nhanh như thế, phản ứng quá khích đầu tiên xuất hiện vào đêm khuya, một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể hết đợt này lại đến đợt khác, nó thiêu đốt cơ thể Hạ Khai như thủy triều hung tàn, bao phủ cả cơ thể tinh tế của cậu.

Từ trước tới nay, Hạ Khai chưa từng trải qua cái gọi là kỳ ph át tình của một Omega, kể từ khi được sinh ra với thân phận Alpha, Hạ Khai vẫn luôn luôn rất mạnh mẽ về sức mạnh thể chất lẫn ý chí tinh thần, cho nên tuy rằng lạm dụng thuốc, trong quá trình phản tác dụng gây cảm giác đau đớn đến cực điểm nhưng nếu thật sự nỗ lực thì cũng không phải là không thể vượt qua.

Giờ phút này Hạ Khai hơi bị đau đầu một chút, cộng thêm việc hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn càng mờ dần. Chiếc chăn nhỏ và drap giường phía bên dưới đã ướt đẫm vì mồ hôi tiết ra, bên trong Hạ Khai như thể có một ngọn lửa d*c vọng đang thét gào bùng cháy, tay chân thiếu niên thì lại yếu ớt, không còn bất kì sức lực nào.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 12: Chương 12



Kỷ Vãn đã từng nói cho cậu biết triệu chứng của một Omega khi rơi vào trạng thái ph át tình, Hạ Khai cố gắng dùng hết sức tự cắn bản thânh một cái thật mạnh, vị máu tanh ngọt chảy ra kèm theo cả hương pheromone ngọt ngào của cậu, Hạ Khai cố gắng di chuyển yết hầu nỗ lực kiềm chế sự ghê tởm đang hiện hữu,lảo đảo mở ngăn kéo ra, lấy những ống thuốc đã được xếp gọn gàng, chỉnh tề, rồi dùng từng ống một mà không hề có một giây do dự nào.

Khi Nguỵ Thầm nghe được động tĩnh chạy vào thì đã muộn, hắn nhìn những ống thuốc rỗng nằm rải rác trên sàn nhà, trên chăn, dưới mặt đất có vài vết nước ướt đẫm, Nguỵ Thầm nhìn theo hướng vệt nước tìm kiếm Hạ Khai, hiện tại ý thức của cậu rất mơ hồ, thiếu niên ngồi cuộn tròn trong góc phòng, toàn thân không ngăn được run rẩy không ngừng.

Cả căn phòng ngủ đều kín gió, thoang thoảng hơi thở khô ráo, ấm áp của Nguỵ Thầm, nó xuất hiện trong gian phòng kín mít này như thể cọng rơm cứu mạng của Hạ Khai. Gần như ngay lúc Ngụy Thầm vừa tiếp xúc với Hạ Khai, cậu lập tức mở móng vuốt yếu ớt của mình ra, giống như một bé dã thú điên cuồng nhào về hướng bên gáy của Ngụy Thầm.

"Thầy ơi, em chết mất thôi..."

Cậu vừa đau khổ lại vừa sung sướng tìm kiếm mùi hương phát ra từ trên người Alpha: “Để em ngửi một chút, ngửi một chút thôi nha.”

.

Màn đêm khuếch đại mọi giác quan của Ngụy Thầm. Hương thơm nồng ấm, ngọt ngào quấn lấy trước mắt hắn, tựa như một miếng mồi thật ngon, thật mềm đang nằm ngay trong khoang miệng của dã thú. Vậy thì, ăn, hay không ăn đây?

Săn mồi và đánh chén một bữa no say chính là bản năng nguyên thủy của Alpha. Ánh mắt Ngụy Thầm dừng lại trên gương mặt Hạ Khai, cái nhìn dần trở nên sâu thẳm, chẳng biết rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì. Nhưng ngay cả trong tình huống này, Ngụy Thầm vẫn giữ được sự bình tĩnh như thường ngày. Hắn nhẹ nhàng đẩy Hạ Khai đang nhào tới. Trong căn phòng tràn ngập hương pheromone khiến ai ngửi thấy cũng phải chếnh choáng, Ngụy Thầm lại dứt khoát bế cậu lên, đưa về phòng mình.

Chỉ vừa chạm vào chiếc chăn mang hơi thở của Ngụy Thầm, Hạ Khai đã như phát điên. Tấm ga trải giường bị cậu vò nát trong tay, mồ hôi thấm đẫm cả người.

“Thơm quá… thơm quá đi mất…” Hạ Khai lẩm bẩm, rồi lại cố với tay về phía Alpha đang đứng yên lặng nhìn mình.

Trong cơn ph át tình, Hạ Khai đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn đủ nhận thức để nhận biết được pheromone. Trước mắt cậu chỉ có Alpha, không phân biệt được là Ngụy Thầm quan trọng, hay pheromone đang làm loạn thần trí quan trọng hơn.

Tấm ga sạch sẽ, gọn gàng nhanh chóng bị phủ đầy mùi hương của Hạ Khai. Pheromone mang hương sữa ngọt ngào lan tỏa không kiêng nể, như muốn chiếm đoạt mùi hương ấm áp, nóng bỏng từ Ngụy Thầm để tìm sự an ủi.

Nhưng điều Hạ Khai muốn vẫn chưa đủ. Cậu mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thầm, người Alpha vẫn đứng đó, bình tĩnh và lý trí: “Thầy ơi… giúp em đi mà…”

Ngụy Thầm cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với cậu. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy ánh lên sự thương cảm, xen lẫn một thứ cảm xúc mà Hạ Khai không thể đọc thấu.

Giọng hắn trầm thấp, bình ổn, như thể chỉ đơn giản xuất phát từ ý muốn giúp đỡ: “Khai Khai, ngoan nào, thầy sẽ giúp em.”

Ngón tay thô ráp, ấm áp của hắn chạm nhẹ vào sau gáy Hạ Khai, nơi tuyến thể của cậu – điểm yếu nhất của một Omega.

Vị trí ấy, Hạ Khai chưa từng để ai chạm vào, ngay cả chính cậu cũng chẳng bao giờ động đến. Tuyến thể là biểu tượng rõ ràng nhất cho việc cậu là một Omega, sẽ bị đánh dấu, sẽ phải phục tùng – đó là nguồn cơn của tất cả những khổ đau trong đời cậu.

Sự chạm nhẹ của Alpha khiến Hạ Khai không thể ngăn mình phát ra tiếng r3n rỉ trầm thấp. Tuyến thể của Omega là một công tắc quan trọng, và giờ đây công tắc ấy nằm trong tay Ngụy Thầm, mặc cho hắn khống chế, tùy ý điều khiển.

Thậm chí Hạ Khai không thể thốt ra lời phản kháng. Từng từ phát ra từ cổ họng cậu đều vỡ vụn, chỉ còn lại sự cầu xin – cầu xin Ngụy Thầm mang đến cho cậu sự an ủi và khoái lạc.

Khóe mắt Hạ Khai ướt đẫm, ánh nước phủ đầy đôi đồng tử, khiến cậu không còn nhìn rõ gương mặt Ngụy Thầm. Cậu nhận ra bản thân đã hoàn toàn buông bỏ lý trí, mất đi cái tôi, đánh mất chính mình để chạy theo bản năng, cầu xin Alpha điều khiển và đánh dấu cậu.

Hạ Khai bật khóc.

Mọi hành động của cậu đều là lời khẩn cầu trong tuyệt vọng, cầu xin Ngụy Thầm cứu lấy cậu. Cơn ph át tình mãnh liệt như muốn nhấn chìm Hạ Khai. Cơ thể cậu, vốn nhạy cảm hơn những Omega bình thường, giờ đây lại càng không chịu nổi. Từng tế bào của cậu gào thét đòi Alpha đánh dấu hoàn toàn, trong khi nỗi tuyệt vọng cũng ập đến như cơn sóng dữ.

Hạ Khai vừa khóc vừa cầu xin Ngụy Thầm:
“Giúp em nha…”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 13: Chương 13



Giúp Hạ Khai kết thúc nỗi đau này, chạm vào công tắc cấm kỵ mà cậu vẫn luôn ghê tởm, không dám động tới. Chỉ cần có dấu ấn của Ngụy Thầm, mọi thứ sẽ được giải thoát.

Ngụy Thầm thở dài, bế Hạ Khai đang cựa quậy lung tung trong lòng mình, gỡ bỏ từng động tác giãy giụa của cậu. Pheromone ấm áp của hắn đạt đến cực hạn, lan tỏa thành một đại dương sâu thẳm, ôm trọn hương sữa ngọt ngào đang tràn ngập khắp căn phòng, dẫn dụ và bao dung nó.

“Khai Khai, em phải cố gắng.” Trong đôi mắt Ngụy Thầm hiện lên sự si mê mãnh liệt mà Hạ Khai không thể nhìn thấy. Ẩn sâu dưới đáy đại dương là một tình cảm thầm lặng, một sự mê đắm đến điên cuồng. Hắn muốn đánh dấu vĩnh viễn lên từng tế bào, từng tấc da, tấc thịt trên cơ thể Hạ Khai. Sự khao khát cuồng nhiệt, nóng bỏng ấy được Ngụy Thầm giấu kín trong lớp vỏ bọc của sự bao dung vô điều kiện.

Thế nhưng Ngụy Thầm không đánh dấu Hạ Khai. Hắn không muốn để lại trong lòng cậu những tổn thương hay ám ảnh tâm lý sau này.

Hắn lấy ra thuốc mà Kỷ Vãn để lại. Có loại tiêm và loại dùng để bôi ngoài. Ngụy Thầm chọn ống tiêm, nhưng trong lòng vẫn không mong muốn phải dùng những thứ này lên người Hạ Khai nếu không thật sự cần thiết.

“Khai Khai, tôi không muốn em sau này phải hối hận.”

Hương sữa ngọt nồng thấm đẫm từng hơi thở của hắn. Đôi mắt điềm tĩnh của Ngụy Thầm giờ đây như bốc cháy, ngọn lửa mang theo d*c vọng mãnh liệt. Nhưng dù ý chí bị thử thách đến đâu, hắn vẫn không vượt qua ranh giới giữa mình và Hạ Khai.

Thuốc được tiêm vào cơ thể. Hạ Khai đưa tay, mười ngón siết chặt lấy tay Ngụy Thầm, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ kiềm giữ.

“Khai Khai, ngoan nào.”

Chỉ đến khi cơ thể Hạ Khai mềm nhũn, Ngụy Thầm mới nới lỏng sự kiềm chế. Hắn bế cậu vào lòng, rồi dùng thuốc bôi lau chùi cẩn thận khắp từng phần cơ thể, từ tay chân đến mọi nơi khác.

Cậu như một bé cừu nhỏ, đôi mắt mơ màng, trống rỗng, nhìn Ngụy Thầm chăm sóc mình. Hắn không đánh dấu cậu, không có lời nói an ủi nào trong suốt quá trình nhưng pheromone của hắn lại bao phủ mọi ngóc ngách, thể hiện sự cưng chiều vô điều kiện của vị Alpha dành cho cậu. Mỗi lần Hạ Khai tiến một bước, Ngụy Thầm lại lùi một bước, mở rộng vòng tay đón nhận cậu mà không hề mang chút ý định đe dọa hay tấn công.

Trái tim Hạ Khai, vốn kiệt sức vì tình trạng hỗn loạn, dần bình tĩnh lại. Cậu đặt đầu mình tựa vào tay Ngụy Thầm, ngẩng mặt lên nhìn hắn như đang nhìn một vị thần.

Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ và cơn ph át tình trong cơ thể Hạ Khai cũng dần hạ xuống. Cậu mấp máy đôi môi khô khốc. Ngụy Thầm nhúng một đầu tăm bông vào nước, nhẹ nhàng thoa lên môi cậu, rồi kiên nhẫn đút cho cậu chút nước.

“Thầy…” Hạ Khai cất tiếng, giọng khản đặc, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt: “Tại sao thầy không đánh dấu em?”

Không một Alpha nào có thể từ chối một Omega tự dâng mình đến tận miệng. Cậu chỉ đang trần thuật đúng sự thật.

Ánh mắt Ngụy Thầm vẫn trầm tĩnh. Hạ Khai tiếp tục nói: “Em rất sợ cảm giác mất đi bản thân như thế này. Không còn chút ý chí nào, chẳng có quyền để nói lời từ chối. Nhưng cơ thể em, ý thức em lại đang gào thét, rằng nó ép em phải thuộc về thầy, muốn bị pheromone mạnh mẽ này chi phối.”

Ngụy Thầm áp lòng bàn tay lên trán Hạ Khai: “Khai Khai có quyền từ chối mà.”
Cậu còn có quyền yêu cầu nữa.

Những gì Hạ Khai muốn, Ngụy Thầm sẵn sàng dâng lên tất cả. Chỉ cần cậu lên tiếng, bất kể đó là điều đúng hay sai, tốt hay xấu, Ngụy Thầm đều sẽ thành toàn hết.

Hạ Khai nói: “Em giống như một kẻ đòi hỏi vô thố.”

Ngụy Thầm đáp: “Khai Khai rất tốt.”

Lần đầu tiên trải qua kỳ ph át tình của một Omega khiến Hạ Khai bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Cậu lại nhốt mình trong phòng ngủ, ngay cả khi Kỷ Vãn đến thăm, cậu cũng không muốn nói chuyện. Trong trạng thái mơ hồ, cậu để Kỷ Vãn kiểm tra cơ thể nhưng những gì người kia nói dường như không lọt vào tai.

Những người giúp việc ở tầng dưới ai nấy đều hoảng loạn. Người dọn dẹp tầng trên thậm chí không dám thở mạnh.

Kỷ Vãn thẳng thắn nói: “Cậu định trốn tránh sao?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 14: Chương 14



Hạ Khai đau khổ thốt lên: “Nhưng tôi không thể, thật sự không thể làm được.”

Kỷ Vãn lạnh lùng: “Trốn tránh là hành vi của kẻ thất bại. Cậu có thể hèn nhát, vì dù sao cũng có người che chở cho cậu.”

Hạ Khai nói: “Mới chỉ trải qua lần ph át tình đầu tiên mà tôi đã mất hết lý trí, thậm chí chính tôi đã cầu xin thầy đánh dấu tôi, nhưng thầy ấy lại không làm.”

Sự xấu hổ và tội lỗi tràn ngập trong lòng Hạ Khai. Cậu không dám đối diện với Ngụy Thầm. Sự bao dung của hắn càng lớn, cậu càng cảm thấy bản thân không biết xấu hổ.

Kỷ Vãn lên tiếng: “Nếu thật sự cảm thấy tội lỗi, có lẽ cậu nên tự mình trao tất cả cho anh ta.” Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Hạ Khai: “Vậy, cậu có dám không?”

“…”

Kỷ Vãn không chút né tránh: “Anh ta là một người có quyền lực trong tay, nếu đồng ý ở bên cạnh anh ta, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ khổ sở.”

Hạ Khai ngắt lời: “Nhưng đó là thầy của tôi!”
Kỷ Vãn nhếch miệng cười nhạt: “Quy củ đôi khi chẳng phải để phá bỏ sao? Những quy tắc cứng nhắc này chưa chắc đã ràng buộc được tất cả mọi người. Huống chi, anh ta cũng không thực sự là thầy của cậu trên danh nghĩa.”

Một câu của Kỷ Vãn đâm trúng điểm yếu của Hạ Khai: “Nên cậu không dám. Bởi vì, cậu sợ.”

Hạ Khai trốn trong phòng suốt một tuần liền. Khi cuối cùng bước xuống tầng dưới, cậu tình cờ gặp Ngụy Thầm vừa trở về.

Suốt bảy ngày qua, Ngụy Thầm không ép buộc Hạ Khai làm bất cứ điều gì. Ngoại trừ những cuộc kiểm tra thể chất định kì do Kỷ Văn phụ trách thì tất cả mọi người, kể cả Ngụy Thầm, đều để Hạ Khai có không gian riêng.

Cậu thực sự đã nhận quá nhiều sự tốt đẹp từ hắn.

“Thầy ơi.” Bản năng muốn tránh né khỏi người đàn ông nhưng Hạ Khai đã cố gắng ép bản thân phải đối diện, men rượu nồng say vấn vương giữa thinh không: “Thầy uống rượu sao?”

Ngụy Thầm trầm giọng đáp lại.

Hạ Khai tìm trà giải rượu, pha một tách và đưa cho Ngụy Thầm.

Cậu muốn hỏi Ngụy Thầm vì sao lại uống rượu nhưng với tư cách là học trò, việc chất vấn thầy mình là một hành động không phải phép.

Chẳng có ai đề cập đến chuyện đã xxayra vào một tuần trước, bên ngoài, mọi thứ có vẻ như đã được thời gian cuỗm lấy mất nhưng chung quy đó cũng chỉ là sự lừa dối bản thân của Hạ Khai mà thôi.

Sau lần ph át tình đầu tiên, cậu sẽ phải đối diện với nhiều kỳ ph át tình hơn nữa. Sự xuất hiện của chúng cũng có nghĩa là kỳ đ ộng tình chính thức của cậu không còn xa nữa. Nếu không có sự đánh dấu của Alpha, Omega có thể sẽ chết khi đến kỳ ph át tình.

Hạ Khai im lặng, nhìn vào gương mặt kiên định và anh tuấn của Ngụy Thầm, rồi không kiềm chế được thốt lên: “Thầy ơi, thầy đánh dấu em đi.”

Ngụy Thầm chỉ nhìn cậu mà không nói gì.

Tim Hạ Khai đập thình thịch, vội vàng quay đi, nhưng bị Ngụy Thầm bắt lại:
“Khai Khai.”

Cậu cảm thấy cổ họng căng thẳng, và mỗi khi như thế, pheromone sẽ bị khuếch tán thụ động một cách mất kiểm soát.

Mùi sữa ngọt ngào quyện lấy Ngụy Thầm, Hạ Khai mặt đỏ bừng, từ lần tiếp xúc thân mật cách đây bảy ngày, pheromone của cậu dường như đã nhận chủ, khao khát được quấn lấy hắn.

Ngụy Thầm bất ngờ cười khẽ: “Lên lầu rồi nói tiếp.”

Lầu trên chính là phòng ngủ của Hạ Khai. Cậu vừa bước vào, chưa kịp nói gì đã nhào lên giường, cổ họng run rẩy.

Hạ Khai để lộ phần cổ và nơi yếu ớt nhất cho Ngụy Thầm, hơi thở ấm áp, nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua, còn chưa bắt đầu nhưng Hạ Khai đã không thể kiềm chế mà run rẩy. Cậu nhắm chặt mắt, chẳng có lấy một tia hạnh phúc vì bị đánh dấu, chỉ có cảm giác như một tù nhân đang chuẩn bị đối mặt với sự trừng phạt.

Ngụy Thầm nhìn thấy trong ánh mắt Hạ Khai có cả sự hiến dâng và nỗi sợ hãi.

Pheromone của Alpha tán đi, Hạ Khai mở mắt đầy nghi hoặc: “Thầy ơi?”

Ngụy Thầm lùi ra ngoài cửa, ánh mắt tĩnh lặng, bản năng hóa thành con sói hung tàn muốn xâm chiếm một cách mạnh bạo và sự bao dung chỉ cách nhau một suy nghĩ.

Hạ Khai đứng dậy, chạy tới kéo Ngụy Thầm, tay vươn ra vòng qua cổ hắn: “Thầy, sao thầy không đánh dấu em? Em có khiến thầy chán ghét không?”

Cậu thổi vào tai Ngụy Thầm, hắn không hề đỏ mặt, nhưng tai cậu lại đỏ rực.

Ngụy Thầm ngưng lại, ánh mắt chứa đựng cơn sóng ngầm mê đắm, khẽ lắc đầu.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 15: Chương 15



“Vậy rốt cuộc cậu đã gạo nấu thành cơm với anh ta chưa?” Kỷ Vãn thẳng thắn hỏi khiến sắc mặt Hạ Khai lập tức tái nhợt, đỏ bừng rồi lại im lặng không nói.

Cậu nào có mặt mũi nói với Kỷ Vãn rằng mình bị Ngụy Thầm từ chối. Một Omega chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu mà bị từ chối gần như là chuyện không thể xảy ra. Chẳng có một Alpha nào có thể cưỡng lại được một con mồi thơm ngọt như thế, đặt biệt khi bé cừu non yếu ớt kia lại là Hạ Khai, cậu đang độ vào lúc pheromone nồng đậm nhất, dịu ngọt nhất, càng có sức quyến rũ trí mạng nhất.

Kỷ Vãn nhìn vẻ mặt của Hạ Khai cũng đoán ra được Ngụy Thầm đã không đánh dấu cậu. Hạ Khai liền chuyển chủ đề: “Anh còn thuốc không?”

Kỷ Vãn nghe vậy, ánh mắt lạnh đi: “Tôi đã nói với cậu rồi, những thứ này không nên dùng quá liều. Cậu thật sự không sợ chết sao?”

Hạ Khai lắc đầu, làn môi hơi tái nhợt: “Nhưng thầy ấykhông đánh dấu thì tôi biết phải làm sao đây?”

“Kỷ Vãn.” Hạ Khai nhìn cậu ấy, ánh mắt lúc trước vốn luôn lấp lánh sáng ngời giờ đây lại vô cùng ảm đạm: “Lúc trước anh cũng phải nhờ vào thuốc mới chống chọi được, sao đến lượt tôi lại không thể?”

Ánh mắt Kỷ Vãn trở nên lạnh giá, một lớp băng bao phủ dần dần, cuối cùng mới lên tiếng: “Chính tôi đã xin nhà họ Ngụy để được làm công việc này, nếu như Ngụy Thầm muốn bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng không thể để cậu gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút.”

“…” Dường như vì một sự tin tưởng vô lý vào Kỷ Vãn, lời nói của cậu ấy như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Hạ Khai.

Xung quanh cậu, ngoài Ngụy Thầm ra, không còn ai có thể lại gần, kể cả Kỷ Vãn.

Hạ Khai do dự hỏi: “Vậy rốt cuộc, thân phận thật sự của thầy ấy là gì?”

Kỷ Vãn trả lời: “Tôi không thể tiết lộ, nếu thắc mắc, cậu có thể đích thân hỏi anh ta.”

Cuối cùng, Kỷ Vãn vẫn cho Hạ Khai thuốc mà cậu cần nhưng tránh việc cậu sẽ tiếp tục lạm dụng thuốc nên Kỷ Vãn chỉ cho đủ số lượng uống trong một ngày rưỡi theo giờ quy định, vài hôm sau, nhiệt độ cơ thể Hạ Khai mới có dấu hiệu giảm dần, tạm xem như không có gì đáng lo ngại.

Chỉ là trong suốt ba đến năm ngày đó lại dài đằng đẵng như cả một năm đối với Hạ Khai. Mỗi ngày cậu đều phải chịu sự tra tấn của từng cơn ph át tình bộc phát nhưng vì đã bị Ngụy Thầm từ chối một lần nên Hạ Khai không muốn hạ thấp bản thân cầu xin người đàn ông ấy nữa, mỗi khi gặp Ngụy Thầm, cậu luôn cúi đầu né tránh, những người không hiểu rõ sự tình e là còn cho rằng Hạ Khai đang lẩn trốn kẻ thù.

Sáng hôm đó, Ngụy Thầm gọi cậu, hai người dừng lại ở góc cầu thang. Hạ Khai không thể tránh mặt nên quay mặt sang nơi khác rồi cứng miệng lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao thầy?”

Ngụy Thầm nói: “Em gầy hơn nhiều rồi, Khai Khai.”

Hạ Khai rụt vai lại, ậm ừ một tiếng.

Cậu biết rõ sự thay đổi của mình không chỉ là bộ gene bị đột biến mà cả vóc dáng và giọng nói cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.

Hạ Khai hiểu mình đang ngày càng giống một Omega và giờ đây, cậu ngày càng yếu hơn Ngụy Thầm rất nhiều. Trước kia, cậu còn có cơ hội đuổi theo nhưng giờ thì ngay cả cơ hội đó cũng không có. Cậu không còn cơ may để trở thành một phi công lái máy bay chi3n đấu xuất sắc, không thể tiếp tục vùng vẫy nơi biển trời rộng lớn, sát cánh bên đồng đội được nữa.

Hạ Khai đã vất vả đến Liên Bang nhưng giờ mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.

Lồ ng ngực cậu như bị nghẹn lại, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên, cậu mở miệng nhưng đối diện với Ngụy Thầm lại không nói được lời nào.

Ngụy Thầm không muốn đánh dấu cậu, vậy là cơ hội duy nhất để đứng trước mặt hắn cũng bị cướp đi.

“Thầy à.” Hạ Khai cố gắng nén lại sự đau đớn đang xiên ngang từ đáy lòng: “Thầy hãy để em rời khỏi đây đi.”

Ngụy Thầm hỏi ngược lại cậu: “Khai Khai, khi nào em mới chịu nói những lời khác ngoài câu này với tôi đây?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 16: Chương 16



Hạ Khai không thể hiểu được, cậu mạnh mẽ đáp lại Ngụy Thầm rằng hắn chỉ đang làm hại cậu. Vạt áo rộng che khuất người Hạ Khai, chiếc quần mềm mại để lộ ra đôi mắt cá chân trắng bệch quá mức. Ngụy Thầm không rời mắt khỏi ống quần, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Hạ Khai: “Khai Khai.”

Hạ Khai bắt đầu có khuynh hướng tự làm tổn thương mình, Ngụy Thầm vươn tay nắm lấy chỗ mắt cá chân, Hạ Khai bất ngờ rút lại, im lặng chạy vội vào phòng ngủ.

Hạ Khai dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cổ cậu, chỉ một đoạn đường ngắn mà cậu đã trở nên như vậy. Ánh mắt Hạ Khai mơ hồ, dần dần bị một làn mây u ám bao phủ.

Cậu kéo áo ra, nhìn vào gương, người trong đó hoàn toàn xa lạ với cậu. Cảm xúc nặng nề trong lòng vỡ òa, tuôn trào tựa cơn sóng ngầm dữ dội đập thẳng vào bãi đá.

.

Cả cơ thể đều ướt đẫm, Hạ Khai bước ra từ phòng tắm, mặc bừa một chiếc áo choàng tắm rộng, cậu mở một lọ thuốc với gương mặt vô hồn.

Những người giúp việc đang đứng trong hành lang đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy cũng cúi đầu sợ hãi vì lo rằng nếu vô tình chạm mắt Hạ Khai sẽ khiến cậu không vui.

Hạ Khai khàn giọng lên tiếng: “Thầy ấy đâu rồi?”

Người giúp việc không dám nâng ánh mắt mà chỉ nói rằng Ngụy Thầm đang làm việc trong phòng sách, họ thường không dám làm phiền.

Hạ Khai gật đầu, không hề lo lắng mà ngồi thoải mái trong phòng khách, chiếc áo choàng rộng kia khiến đôi chân thon dài của cậu như thể đang lẩn trổn vào đâu đó, bàn chân trần để trên sàn nhà, mắt thỉnh thoảng nhìn lên lầu.

Các Beta khác thấy tình hình không ổn thì lập tức rời khỏi phòng khách, chỉ còn quản gia đứng bên cạnh để theo dõi tình trạng của Hạ Khai.

Đột nhiên, Hạ Khai hỏi quản gia một câu: “Tôi có mùi gì không?”

Quản gia lắc đầu đáp lại.

Thuốc do Kỷ Vãn điều chế quả thật có hiệu quả, tác dụng phụ không lớn như những lần trước, lại còn có thể ức chế sự khuếch của pheromone trong một khoảng thời gian nhất định. Hạ Khai đã uống thuốc trước khi xuống lầu, gật đầu hài lòng, rồi quay lại phòng thay đồ đổi một bộ quần áo khác, sau đó xuống lầu nói với vị quản gia Beta rằng cậu muốn ra ngoài.

Ngụy Thầm chưa bao giờ hạn chế sự tự do của Hạ Khai nhưng cũng chưa cho phép cậu ra khỏi biệt thự trong khoảng thời gian này,.

Đối phương ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện này phải báo cáo với ngài Ngụy, chúng tôi không thể quyết định được.”

Hạ Khai nói: “Chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi, nếu thầy ấy đang bận thì đừng làm phiền.”

Cậu ra vẻ kiên quyết, vượt qua người giúp việc, bước ra ngoài thì bị vệ sĩ ngăn lại.

Hạ Khai nhíu mày, trước đó cậu không chú ý quan sát, giờ mới nhận thấy vòng bảo vệ xung quanh vô cùng nghiêm ngặt, có người dám xông vào thì chắc chắn sẽ bị đánh thành tổ ong.

Cho đến lần này thì Hạ Khai không còn nghĩ nếu là một thầy giáo bình thường lại có quyền lực đến mức này.

Trong biệt thự, mọi người đều im lặng, ngoài những cuộc trò chuyện hàng ngày do Hạ Khai chủ động đề cập thì chẳng ai nói thêm lời nào, không khí tĩnh lặng và yên ắng, mọi thứ xung quanh vô cùng lạnh nhạt và tịch mịch. Hạ Khai cảm thấy một cơn rùng mình vừa chạy qua sống lưng, chợt nhận ra dường như bản thân là một chú chim hoàng yến đang bị giam cầm trong một chiếc lồ

ng thật tráng lệ, có bay hay dừng lại đều phụ thuộc vào một câu nói của Ngụy Thầm. Hạ Khai tìm được Ngụy Thầm, không vòng vo mà lập tức đi vào vấn đề: “Em muốn ra ngoài thưa thầy.”

Cậu nói là ra ngoài, chứ không phải là rời đi.

Vẻ mặt của Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh, Hạ Khai tiếp tục nói: “Thầy giúp em tìm vài Alpha được không?”

Ngụy Thầm không hề thay đổi sắc mặt, và cái im lặng này chính là sự bao dung lớn nhất của hắn.

Hạ Khai hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Hoặc là đánh dấu em, hoặc là thầy tìm người nào đó cho em. Em cũng không muốn nói những lời này với thầy nhưng chính thầy là người đã từ chối em mà?”

Hạ Khai gần như đẩy bản thân đến tuyệt lộ, cậu không thể hiểu liệu hành động này có ý nghĩa gì với mình nhưng chính vì không hiểu, cậu lại càng kiên quyết thực hiện.

Dù làm hay không làm, chuyện không có ý nghĩa thì việc lựa chọn thế nào cũng không quan trọng phải không? Dù sao thì Alpha đó cũng không phải là Ngụy Thầm, vậy ai làm thì cũng giống nhau cả thôi.

Dây thần kinh trong não bộ Hạ Khai căng chặt, từng sợi neuron đang hoạt động hết công suất, cậu lại tiếp tục: “Hoặc là thầy giúp em tìm Alpha, hoặc là em sẽ ra ngoài.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 17: Chương 17



Ngụy Thầm khẽ cau mày, trong khi hắn cố gắng thuyết phục thì Hạ Khai lại lần đầu tiên bộc lộ sự tức giận với hắn.

Hạ Khai run rẩy: “Sao lại từ chối em, thưa thầy? Nếu thầy không giúp em, chắc chắn sẽ có những Alpha khác đồng ý cả thôi. Hay là thầy muốn xem em như một tên tội đồ, giam cầm em cả đời ở cái ngục tù này, ngay cả quyền ra bên ngoài để hít thở không khí cũng chẳng có tư cách?”

Cậu lớn tiếng chất vấn: “Thầy đang giam cầm em đúng không? Tại sao? Tại sao vậy hả?”

Ngụy Thầm im lặng, Hạ Khai nhìn hắn, dưới đáy mắt chỉ còn sự thất vọng và chán nản: “Thầy có xem em là học trò không? Có xem em là một con người không? Hay thầy chỉ cho rằng em là một đồ vật vô tri vô giác mà người độc chiếm chỉ có mình thầy, và, em buộc phải ngoan ngoãn ở lại nơi này mãi sao hả?”

Ngụy Thầm im lặng nhìn Hạ Khai, cuối cùng mới lên tiếng: “Chỉ cần đó là điều mà em muốn.”

Giọng nói vẫn không thay đổi, cơn giận dữ nghẹn lại trong lòng Hạ Khai lập tức tan biến. Cậu gần như không đứng vững, chống đối sự gần gũi của Ngụy Thầm: “Giờ em không muốn đi ngay lập tức, em muốn đi ngủ, khi tỉnh dậy em sẽ đến quán bar sầm uất nhất ở đây.”

Ngụy Thầm không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng nhượng bộ, Hạ Khai không cho hắn động vào nên Ngụy Thầm im lặng đi theo sau bảo vệ cậu lên lầu.

Buổi chiều, ánh sáng cuối ngày bắt đầu tắt dần, Hạ Khai thức dậy chạy đi tìm Ngụy Thầm, mặt không biểu cảm hỏi liệu những gì hắn đã nói còn có hiệu lực không.

Ngụy Thầm gật đầu, thái độ nhượng bộ không khiến Hạ Khai thở phào nhẹ nhõm mà chỉ khiến cậu càng thêm căng thẳng.

Ngụy Thầm giơ tay lên: “Em cần phải thay quần áo trước khi ra ngoài.”

Hạ Khai đồng ý nhưng Ngụy Thầm đột nhiên nói: “Em muốn ăn mặc đẹp một chút không?”

Khi Hạ Khai nhìn thấy Ngụy Thầm đưa cho cậu vài bộ quần áo kỳ lạ, có lúc cậu đứng ngây ngốc tại chỗ, quên không động đậy. Những bộ đồ này có đính sequin lấp lánh, và Ngụy Thầm nói: “Cái này thì sao?”

Hạ Khai: "..."

Cậu gần như không kiềm chế được, suýt chút nữa đã muốn ngất đi tại chỗ.

.

Ngụy Thầm, với gương mặt lúc nào cũng cực kì lạnh nhạt lại hiếm khi lộ vẻ mặt có chút hài hước: “Tôi thấy họ khi đến bar đều phải mặc kiểu này.”

Thật ra thì Ngụy Thầm hiếm khi xuất hiện ở những nơi thác loạn, hầu hết hắn đều chỉ tham gia các sự kiện chính thống, một Alpha tưởng chừng như lúc nào cũng nghiêm túc một cách khắt khe nhưng lại cũng có giây phút trêu đùa như thế này.

Điều mà người khác có, Ngụy Thầm cũng sẽ cho Hạ Khai.

Hạ Khai không thể nhẫn nhịn hơn nữa, cậu giật lấy bộ đồ lấp lánh đầy sequin, tức giận nói: “Em không đến bar để làm mấy bé cưng đâu!”

Ngụy Thầm hiếm khi im lặng, hắn không nghe rõ ba từ cuối câu của cậu.

“Em không thích bộ đồ này sao, Khai Khai?”

Ngụy Thầm nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Khai rất nghi ngờ về việc không biết thầy mình đang giả vờ nghiêm túc hay thật sự không hiểu gì cả.

“Em không mặc.” Hạ Khai, không mấy kiên nhẫn mà đáp lời. Cậu đến bar nhưng Ngụy Thầm lại sắp xếp cả một đội bảo vệ cho cậu, sự chuẩn bị này chẳng giống như đi tìm vui vẻ mà lại như đi công tác tuần tra.

Hạ Khai hiểu rõ trong lòng, đây chính là sự tự do lớn nhất mà Ngụy Thầm có thể cho cậu. Nhưng thực tế, hắn đang bảo vệ cậu, đồng thời cũng dùng chính cách của mình để gắn chặt cậu lại, không thể thoát khỏi.

Về phần này, Ngụy Thầm không thừa nhận cũng không phủ nhận, tất cả đều là do Hạ Khai tự cho là vậy.

Chiếc phi cơ dừng lại khi đang đối diện với thành phố Phồn Dạ, nơi mà tên gọi đã nói lên tất cả: chỉ có màn đêm vĩnh hằng ngự trị, không bao giờ có ban ngày, các khu vui chơi, giải trí lúc nào cũng mở cửa, khách hàng ra vào là con cháu của những gia đình quyền thế trong Liên bang và các hành tinh khác.

.

Hạ Khai đến từ hành tinh bị lưu đày với nhiều tội phạm nhất, nơi cậu đã nghe về truyền thuyết của thành phố Phồn Dạ. Càng ở những nơi nghèo khó, người ta lại càng khao khát những cuộc sống buông thả như vậy.

Những người đã nếm đủ đau khổ không còn sợ cái chết, họ vốn đã là những kẻ liều lĩnh, sống mà không có ngày mai, chỉ biết tận hưởng trọn hết cho hôm nay. Những người như vậy thường chỉ muốn buông thả một lần trước khi chết.

Mẹ của Hạ Khai là một cô gái bán hoa, ở hành tinh này, những người làm nghề đó hầu như không bao giờ giữ lại đứa con ngoài ý muốn, vì đối với họ, đứa trẻ là một gánh nặng, là một xiềng xích trói buộc tự do. Và ở nơi này, họ không có khả năng bảo vệ con cái, phần lớn sau này sẽ rơi vào kết cục giống như cha mẹ mình.

Hạ Khai rơi vào dòng hồi ức, khuôn mặt không chút cảm xúc, mãi cho đến khi tới nơi vẫn không sao cắt được mạch suy tư của thiếu niên.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 18: Chương 18



Chiếc phi thuyền đáp xuống tại một khu vực đặc biệt, các vệ sĩ luôn luôn theo sát bên cạnh Hạ Khai và Ngụy Thầm suốt dọc đường. Quán bar đã được dọn dẹp thật sạch sẽ từ trước, bầu không khí nơi này lại yên tĩnh đến lạ kì, Hạ Khai đứng một mình, không lâu sau đó, quản lí quán bar đi tới, nở nụ cười thân thiện chào đón cậu.

Đây không phải là lần đầu tiên quản lí nhìn thấy Omega thuê phòng riêng, dù sao thì giới tính Omega cực kì hiếm hoi, có ai mà không cưng chiều họ hết mực chứ? Có điều, đây lại là lần đầu tiên mà quản lí mới gặp Omega như Hạ Khai lại yêu cầu căn phòng rộng lớn đến mức này. Nhưng điều quan trọng nhất là không có bất kì ai được tiếp xúc gần với cậu ngoại trừ các vệ sĩ đi cùng, và hiển nhiên, bọn họ cũng là Beta.

Có khả năng điều động số lượng lớn như thế này thì chắn chắn rằng người chống lưng cho Hạ Khai là một nhân vật vô cùng tầm cỡ.

Quản lí cười như nở hoa, Hạ Khai hỏi: “Không có biểu diễn gì sao?”

Đối phương lập tức nói có, sau đó mới vỗ tay một cái, đèn sân khấu chợt xuất hiện, âm nhạc nhẹ nhàng bắt đầu vang lên, một người bước ra sân khấu, trông như đang thả hồn vào bài hát.

Là một Beta.

Hạ Khai ngồi xuống, ánh mắt không rời, tiếp tục hỏi quản lí: “Không có Alpha sao?”

Nụ cười của quản lí tắt ngấm ngay lập tức. Omega đến quán bar tìm Alpha là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là cấp trên đã yêu cầu không cho phép Alpha xuất hiện xung quanh Hạ Khai. Tuy vậy, yêu cầu của Hạ Khai lại rất rõ ràng, cậu muốn tìm Alpha, lý do không thể tìm thấy thật sự rất khó thuyết phục.

Ở thành phố Phồn Dạ này không hề thiếu Alpha, chỉ cần ra ngoài một chút là có thể tìm được một người có hoàn cảnh gia đình tạm ổn, chơi vui là được.

Hạ Khai lên tiếng: “Anh cứ để mọi người đến đây, bình thường nơi này hoạt động như thế nào thì bây giờ cứ như vậy.”

Nói rồi, cậu cúi đầu, lấy thiết bị liên lạc và gọi cho người duy nhất có khả năng liên lạc với quán bar. Thanh âm trầm thấp của Ngụy Thầm gần như ngay lập tức vang lên, cậu lạnh nhạt nói: “Em muốn chơi.”

Một tiếng thở dài thoáng qua, khiến tâm trạng của Hạ Khai càng thêm bực bội. Cậu mất kiên nhẫn: “Em tôn trọng thầy, có bảo vệ đi theo là đủ rồi, giờ đến cả việc đi chơi cũng phải bị thầy kiểm soát sao?”

Hạ Khai chưa bao giờ dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với Ngụy Thầm, sự bảo vệ nghiêm ngặt của hắn khiến cậu không thể thở nổi, càng làm cho cậu tức giận vì thái độ bao dung không có giới hạn của hắn.

Cậu thậm chí đang tự hỏi, tại sao thầy lại luôn đáp ứng mọi yêu cầu của mình, ngoại trừ việc không chịu đánh dấu cậu. Khi cậu yêu cầu tìm Alpha, Ngụy Thầm lại thật sự để cậu ra ngoài.

Nếu có thể, tại sao không dùng xích khóa cậu lại trong biệt thự, tước đoạt hết mọi tự do của cậu, ít nhất còn có thể buộc cậu ở lại. Còn hơn là vừa kiểm soát vừa chiều chuộng cậu.

Hạ Khai nghiến răng nói: “Tôi muốn đi chơi bar, chơi một cách bình thường.”

Mất một lúc, Ngụy Thầm mới thốt ra một từ: “Được.”

Hạ Khai biết yêu cầu của mình thật sự vô lý và ngang ngược nhưng Ngụy Thầm lại đồng ý vô điều kiện khiến cậu tắt thiết bị liên lạc, tức giận cười khẩy.

Chưa đầy vài phút sau, những khách hàng khác bắt đầu đổ vào quán bar. Hạ Khai lạnh lùng quan sát những Alpha đi qua, hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện.

Hạ Khai ngồi im không nhúc nhích, cậu chẳng hề biết rằng trong mắt người khác, mình chính là một đóa hồng lạnh lùng, thu hút mọi ánh nhìn, giống như một nhành hồng cô tịch với ánh nhìn sắc lẹm nhưng càng nhiều gai lại càng khiến người ta muốn hái.

Ánh mắt của cậu, cùng với lớp bảo vệ xung quanh, khiến ai nấy đều không dám lại gần. Nhưng những luồng pheromone lơ đễnh trong không khí lại bắt đầu cồn cào, kích động.

Đa số Alpha đều rất tinh ranh và kiêu ngạo, biết cách tận dụng lợi thế bẩm sinh của giới tính này để thu hút mục tiêu. Hạ Khai cảm thấy mặt mình ngày càng lạnh, cậu đột nhiên đẩy bảo vệ ra, bước vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.

Hạ Khai nhận ra mình không có phản ứng bị động với pheromone của những Alpha khác, chỉ riêng đối mặt với Ngụy Thầm, hơi thở nóng bỏng của hắn lại khiến cậu ngay lập tức trở thành một kẻ nghiện, không thể nào không chìm đắm trong hương pheromone dịu ngọt đómuáy mê không dứt ra được.

Cuối cùng, Hạ Khai không tìm ai trong quán bar, chỉ gọi vài ly rượu rồi uống say bí tỉ. Vệ sĩ hộ tống cậu trở về biệt thự, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng. Khi Ngụy Thầm xử lý xong công việc và trở về, Hạ Khai đã khóa mình trong phòng ngủ, từ chối để bất kỳ ai vào.

“Khai Khai.” Ngụy Thầm đứng ngoài cửa, cửa không khóa, có vẻ như cố ý để lại một cơ hội cho người ta vào.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 19: Chương 19



Hạ Khai đã uống xong thuốc giải rượu, cơn say đã thoái lui hơn nửa nhưng mặt cậu vẫn còn ửng đỏ. Cơ thể nóng rực, không biết là do tình nóng hay vì còn dư lại hơi men. Cậu thở hổn hển, khi Ngụy Thầm mở cửa bước vào, Hạ Khai đã xé tan bộ đồ đang trói buộc mình, để lại đống xộc xệch trên giường. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ướt và sáng, nhìn thẳng vào Ngụy Thầm.

“Không có Alpha khác, thầy đã hài lòng chưa?”

Quần bị vứt một nửa trên mép giường, nằm bên cạnh chân Hạ Khai. Ngụy Thầm liếc nhìn xuống, rồi lại nghe Hạ Khai lặp lại: “Thưa thầy, thầy đã hài lòng chưa?”

Hài lòng sao? Chỉ cần một cái bắt đầu, một cái kết, là có thể hài lòng được sao?

Ngụy Thầm vẫn đứng yên, đột nhiên tiến lại gần Hạ Khai, bàn tay hắn nắm lấy cổ chân cậu.

.

Bàn tay Ngụy Thầm nắm lấy cổ chân Hạ Khai rất vừa vặn, dáng đứng của Hạ Khai hơi nghiêng, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu trước mặt Ngụy Thầm. Cậu cố gắng đá chân, muốn rút ra nhưng đầu ngón tay của Ngụy Thầm, với lớp chai mỏng kia, hắn lại đột ngột ấn vào những vết thương chằng chịt, đẫm máu của cậu. Ngụy Thầm cúi người xuống, mắt đối mắt với Hạ Khai.

“Khai Khai, sao em lại muốn làm tổn thương bản thân mình như vậy?”

Hạ Khai im lặng không đáp, dưới lớp vải quần, những vết thương mới thêm vào những vết thương cũ, những vết xước đan xen, không chỉ nông mà còn rất sâu, có thể thấy Hạ Khai đã rất tàn nhẫn với chính mình. Cậu muốn tìm sự an ủi tinh thần từ những hành động này.

Ngụy Thầm nói:
“Em giấu dao ở đâu?”

Ngụy Thầm đã làm tất cả mọi thứ có thể để mang những điều tốt đẹp nhất trên đời cho Hạ Khai, trong căn biệt thự này, Hạ Khai là người tự do nhất, không ai có thể trói buộc cậu, kể cả Ngụy Thầm, hắn cũng chưa bao giờ xâm phạm không gian riêng của cậu.

.

Cửa sổ mở một nửa, rèm nhẹ nhàng bay phất phơ, ngoài trời bỗng nhiên mưa rơi lất phất, trong phòng ngược lại tăng lên một nhiệt độ mơ hồ, đầy ẩn ý.

Ngụy Thầm đặt tay lên những vết sẹo của Hạ Khai, hắn dường như không cảm thấy đau, ngơ ngác chớp mắt.

Ngụy Thầm nói với giọng điệu nghiêm túc: “Khai Khai, thầy bảo vệ em không phải để em làm tổn thương chính mình.”

Hạ Khai khẽ rụt cổ lại, đáp: “Vậy em phải làm sao đây?”

Chuyện như thế xảy ra, không ai có thể hiểu được nỗi lòng của cậu. Cảm giác đau đớn và áp lực trong lòng, Hạ Khai không thể tâm sự với bất kì ai.

Dựa vào những gì Ngụy Thầm đã làm cho cậu, Hạ Khai biết thầy mình không chỉ đơn giản là người mà cậu gọi là “thầy” trên danh nghĩa. Cậu và Ngụy Thầm có một khoảng cách quá lớn về địa vị.

Hạ Khai vốn đã luôn phải cậy nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, khi sức mạnh quá chênh lệch, phía yếu thế suy cho cùng cũng chỉ là một nhánh tơ hồng mỏng manh kí siinh, chỉ là một ma cà rồng chỉ biết hút máu con mồi một cách vô tội vạ.

Hạ Khai buồn bã, cúi thấp mi mắt: “Em rất xấu xí lại còn kì quái nên chắc hẳn em chính là một đối tượng thí nghiệm vô cùng hoàn hảo đối với bọn họ. Dường như giá trị duy nhất mà em sở hữu chính là một bản thể, là một mẫu vật để bọn họ liên tục gắn những thiết bị sinh hóa và tiêm những liều thuốc kinh hoàng kia vào người em.”

Cậu dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Thầy ơi, em đã thay đổi rồi, vốn dĩ cũng không thể quay lại như trước, thầy vẫn chưa hiểu sao? Hạ Khai đã không còn là Hạ Khai của trước kia, giờ đây chỉ là một con quái vật không hơn không kém.”

Ngụy Thầm sao lại phải phí sức với cậu, để cậu tự buông thả bản thân chẳng phải tốt hơn sao?

“Thầy ơi.” Hạ Khai ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngụy Thầm: “Thầy hiểu chứ? Em nghĩ có lẽ thầy còn hiểu em hơn cả những gì em biết về bản thân mình đấy!”

Cậu giơ tay, từng chút một tháo bỏ lớp vải đang trói buộc cơ thể, để lộ ra thân hình gầy gò.

Những lớp cơ bắp mỏng xưa kia không còn dấu vết, xương cốt trở nên mảnh mai hơn một vòng, làn da tái nhợt không có màu máu, toát lên một sắc xanh nhợt nhạt.

Yếu đuối, mỏng manh, chỉ cần dùng một chút sức là có thể gãy, như một chú chim gãy cánh không thể thỏa sức vùng vẫy giữa thinh không.

Giọng Hạ Khai nhẹ nhàng: “Hiện tại em là như thế này đây, còn Hạ Khai mà thầy từng biết thật ra đã chết từ lâu rồi.”
 
Back
Top Bottom