Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]

【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C60. Rung động


Cô đổi đề tài, giọng nghiêm túc: "Thời Cẩn, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Em nói đi."

Chuyện của Bác Mỹ đều do cô mà ra, cô cố nói một cách ngắn gọn nhất: "Là tôi chăm sóc Bác Mỹ không tốt, khiến nó rụng rất nhiều lông.

Hôm nay tôi muốn dẫn nó đi tỉa lông lại."

Dù sao nó cũng là thú cưng của Thời Cẩn, cô không nghĩ rằng mình có thể tự tiện quyết định.

Thời Cẩn lại không hề đắn đo chuyện này: "Em quyết định là được."

Khương Cửu Sênh ướm thêm một câu: "Tôi định cắt lông nó thật sát."

Liễu Nhứ ra tay rất ác độc, nếu như không cắt sát, e rằng trông sẽ rất xấu.

Anh cười khẽ: "Nó không thích bị tỉa lông đâu, em có thể mang cho nó một ít thịt khô và đồ chơi, bằng không nó sẽ quậy lắm đấy!"

Giọng anh qua điện thoại lại thêm phần trầm khàn lôi cuốn, cứ quanh quẩn bên tai cô mãi, nghe dễ chịu vô cùng.

Cô đứng ở ban công nhà anh tận hưởng nắng thu êm dịu mà trong lòng thư thái thanh thản.

"Tôi biết rồi."

"Cắt lông xong có thể gửi hình cho tôi xem không?"

"Được."

Cô dừng một chút lại nói, "Thời Cẩn."

"Sao?"

Anh đáp, sau đó lại yên lặng đợi cô.

Cô im lặng một lúc lâu rồi nói khẽ: "Tối hôm qua..."

Cô chỉ nói nửa câu rồi lại ngừng.

Thời Cẩn dường như vừa nghe điện thoại vừa bước đi, có tiếng gió tràn vào điện thoại, anh hỏi lại: "Sao vậy?"

Khương Cửu Sênh lại tỏ vẻ thản nhiên: "À không có gì."

Anh như có điều suy nghĩ, yên lặng một chút mới nói: "Hôm qua vốn định gọi điện cho em, nhưng em thường ngủ lúc mười giờ, nên tôi không muốn làm phiền nữa."

Cô ngạc nhiên: "Ngay cả chuyện tôi ngủ lúc mười giờ mà anh cũng biết à?"

Anh cười nhẹ: "Tôi biết nhiều chuyện của em lắm."

Khương Cửu Sênh chỉ cười không đáp, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ, ngắm những đám mây lãng đãng trôi giữa trời trong, tất cả phác họa nên khung cảnh tuyệt đẹp khó tả xiết.

Hai người trò chuyện một lúc rồi cúp máy, anh chủ động nói tạm biệt, nhưng lại đợi cô cúp máy trước.

Cuối cùng cô vẫn không thể hỏi anh rằng, người phụ nữ nhấc máy tối qua là ai?

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại nghẹn ứ trong lòng, không sao hỏi thành lời.

Cô lại nghĩ, mình nào có tư cách gì để hỏi, mà thật ra cô cũng đâu có hoài nghi gì anh.

Thời Cẩn là một người đứng đắn, lại độc thân.

Tuy vậy, cô cũng không hiểu tại sao bản thân luôn đinh ninh rằng, anh sẽ không bao giờ nói dối cô.

Người như anh, nếu thật sự phải nói dối, nhất định sẽ nói dối đến hết đời.

Chỉ là, cú điện thoại hôm qua tựa như một nhát búa gõ vào tim cô, khiến cô vừa chết lặng lại hoảng hốt.

Sau khi muộn màng hiểu ra lý do, cô chợt phát hiện mình có hơi đau lòng.

Khương Cửu Sênh ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt phần lông bị cắt lỉa chỉa trên đầu Bác Mỹ.

"Bác Mỹ à."

Nó ngẩng đầu: "Gâu!"

Cô cười với nó: "Hình như chị không chỉ thích tay ba em nữa rồi."

Nó vừa đánh chén vừa "Gâu!" lên một tiếng trả lời.

Cô bật cười, không ngờ mình lại ngồi đây tâm sự với một con chó.

Có vẻ cú điện thoại hôm qua đả kích cô không nhẹ, khiến tâm trí cô giờ đây rối rắm như tơ vò.

Cô nghĩ, có lẽ mình xong đời rồi.

Cô thừ người suốt một lúc lâu rồi lấy di động ra, gọi cho Mạc Băng hỏi: "Mạc Băng, làm cách nào để khiến fan cuồng của em mãi mãi ở lại bên cạnh em đây?"

Sao lại đột xuất vậy?

Từ khi nào nghệ sĩ nhà cô lại chú trọng việc quản lý fan rồi hả?

Mạc Băng đờ người mười giây, rồi đưa ra một lời khuyên đầy chuyên nghiệp: "Duy trì khoảng cách nhất định sẽ tạo cảm giác mới mẻ, khiến fan không thể hoàn toàn thỏa mãn."

Nếu vậy thì không thể gọi điện thoại thường xuyên cho nhau rồi.

Khương Cửu Sênh hơi buồn rầu, lại hỏi Mạc Băng: "Tương tác thì sao?

Tương tác thường xuyên có giúp tình cảm đôi bên có tiến triển không?"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C61. Khương Cửu Sênh phát phúc lợi cho Thời Cẩn


Hình ảnh chỉ mang tính con dân đu idol nhà mình nên không liên quan lắm hihi :
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C62. Ăn chơi ra "sản phẩm"


"Con mèo chết tiệt kia, mày không biết nhục à, sao có thể tùy tiện làm bậy như thế, lỡ làm mèo cái nhà người ta ăn chơi ra sản phẩm thì sao?"

À, hóa ra là hai con mèo lén lút "làm bậy" sau lưng chủ.

Con mèo nhà kia trông vô cùng ú nụ, bị mắng còn tỏ vẻ như không phục, chỉ liếm móng vuốt rồi kêu một tiếng.

Cô gái cài kẹp hoa trông rất dễ gần, mắt cười cong cong như mảnh trăng non, toát lên vẻ thông minh lanh lợi: "Cô thấy đấy, tôi đã mắng nó rồi."

Cô gái đối diện đang ôm con mèo Scotland tai cụp, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đắt tiền, hếch cằm nói vô cùng khó chịu: "Chỉ thế này là xong à?"

Cô gái mang kẹp hoa vội kéo sợi dây trong tay: "Mau xin lỗi đi!"

Mèo nhà: "Méo!"

Sau khi nó "xin lỗi" xong, chủ nhân của nó còn móc ra một quyển sổ nhỏ, sau đó viết ra một tờ giấy rồi đưa cho chủ của mèo Scotland tai cụp.

Cô nói bằng giọng lễ độ: "Rất xin lỗi cô, đây là số điện thoại của tôi, nếu như mèo cái nhà cô mang thai, hãy gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm thay cho con mèo chết tiệt này."

Mọi người trong salon đều phì cười, cô gái này đang tấu hài đấy à?

Chỉ có chủ của mèo Scotland tai cụp không nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp lạnh tanh, đẩy cánh tay đang cầm tờ giấy của đối phương ra: "Con mèo nhà này chịu trách nhiệm nổi sao?"

Cô ta cười lạnh, "Mèo nhà tôi là mèo Scotland tai cụp thuần chủng, nếu sinh ra một con mèo lai tạp thì mèo nhà cô chịu trách nhiệm kiểu gì đây?

Cô bồi thường cho tôi nổi sao?"

Dứt lời, cô ta nhìn con mèo nhà bằng ánh mắt khinh thường.

Chủ nhân mèo nhà vẫn rất lễ độ hỏi: "Vậy cô muốn giải quyết như thế nào?"

"Thiến con mèo nhà cô đi."

Mèo nhà lập tức giương nanh múa vuốt: "Méo!"

Chủ nhân của nó không nói lời nào.

Đối phương còn châm chọc thêm một câu: "Đúng là chủ nào tớ nấy."

Cô gái mang kẹp hoa gãi đầu, cười tươi tắn: "Yêu cầu của cô hơi quá đáng rồi."

Cô gái kia chỉ hừ khẽ.

"Đúng là con mèo nhà tôi không đúng, nhưng tôi cũng đã xin lỗi cô rồi.

Trái lại, cô cứ mèo nhà này nọ, sao hả, kỳ thị chủng tộc à?"

Cô gái cài kẹp hoa thay đổi thái độ, không còn hiền hòa như ban nãy mà trợn tròn mắt, giọng cũng cao lên mấy phần, "Cô muốn tính thì tôi tính cho cô xem.

Tôi đưa mèo nhà tôi đến ăn nói khép nép xin lỗi cô, không phải vì đây là trách nhiệm của phía chúng tôi, chỉ vì tôi nghĩ rằng, chuyện này xảy ra, mèo cái vẫn là bên chịu thiệt thòi.

Mèo nhà tôi là mèo đực, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy, tôi mới muốn nó nhận sai, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể được đằng chân mà lân đằng đầu.

Nếu mèo của cô quý giá đến vậy, sao cô không chịu quản nó chặt vào, để nó chạy đi rồi bị mèo nhà tôi chà đạp chứ?"

Lời nói của cô gái cài kẹp hoa lập tức khiến chủ nhân của mèo Scotland tai cụp tức đến đỏ mặt.

Cô ta vừa định mở miệng phản kháng, chủ của mèo nhà lại giành nói tiếp, cô ấy chu miệng, nhìn dáng vẻ vô cùng tinh quái: "Còn nữa, ai chà đạp ai còn chưa biết đâu.

Ai biết được có phải con mèo cái hung hãn nhà cô muốn cưỡng bức mèo nhà tôi hay không chứ?"

Hai con mèo đều kêu lên.

Con mèo tai cụp này cũng không phải dạng vừa, chủ nhân của nó càng là loại kiêu căng phách lối, cô ta thẹn quá thành giận quát to: "Cô đừng có già mồm cãi láo!"

"Tôi già mồm lúc nào?"

Chủ của mèo Scotland tai cụp bị chặn họng, đỏ mặt tía tai mắng: "Quả nhiên chủ nào tớ nấy, vô giáo dục như nhau!"

Đờ mờ!

Giờ chửi đến người rồi!

Cô gái mang kẹp hoa điên tiết: "Vậy bây giờ cô muốn sao?

Muốn kiện mèo nhà tôi cưỡng hiếp à?

Vậy kiện đi, chúng ta gặp nhau ở tòa!"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C63. Xong chuyện


Cô gái mang kẹp hoa điên tiết: "Vậy bây giờ cô muốn sao?

Muốn kiện mèo nhà tôi cưỡng hiếp à?

Vậy kiện đi, chúng ta gặp nhau ở tòa!"

Ngay lúc tình thế giữa hai bên đang vô cùng quyết liệt thì điện thoại của Khương Cửu Sênh vang lên.

Cô bắt máy: "Alo, Trình Hội à."

"Em đang ở salon thú cưng."

"Ừ, bên đây hơi ồn ào một chút."

Cuộc tranh cãi của hai cô gái lập tức ngưng bặt, cả hai đều trố mắt líu lưỡi nhìn về phía Khương Cửu Sênh.

"Khương Cửu Sênh!"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn.

"Cô..."

Cô gái ôm mèo Scotland tai cụp hơi chần chừ, sau đó cố gắng thỏ thẻ dù giọng điệu có phần sốt sắng, "Cô nhận ra tôi đúng không?"

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Vẻ mặt cô gái kia vốn đã không tốt, nay lại càng tái xanh: "Cô đừng nói bậy bạ trước mặt Trình Hội."

Dứt lời, cô ta xấu hổ ôm mèo rời khỏi đây.

À, hóa ra cô con gái thứ tám của nhà họ Tần vẫn còn tự biết rõ rằng, Trình Hội không thích mấy người phụ nữ điêu ngoa.

Thật ra, Khương Cửu Sênh và Tần Tiêu Tiêu chưa gặp nhau bao giờ.

Tuy Tần Tiêu Tiêu không quá nổi tiếng, nhưng cũng từng xuất hiện trên màn ảnh, trí nhớ của Khương Cửu Sênh vẫn luôn rất tốt, huống chi, Tần Tiêu Tiêu này và Trình Hội còn từng xuất hiện trong một vài tin tức giải trí.

Khương Cửu Sênh cúi đầu tiếp tục nói điện thoại: "Em nhớ mà."

Một tháng sau chuyến lưu diễn của cô chính là sinh nhật của bà Khương, vì vậy Trình Hội cố tình gọi điện hỏi thăm xem cô có về nhà hay không.

"Ừ, đặt vé giúp em đi."

Trình Hội ở đầu bên kia đồng ý.

Khương Cửu Sênh dõi theo bóng dáng đã khuất dần ngoài cửa: "Anh, sao Tần Tiêu Tiêu biết chúng ta là anh em ruột nhỉ?"

Đầu bên kia im lặng một lúc.

Trình Hội đáp: "Người nhà họ Tần rất thích hóng chuyện."

Anh dừng trong giây lát rồi nghiêm túc dặn dò, "Nếu em gặp người nhà đó thì tránh xa một chút."

Cô không quen bất cứ cậu ấm cô chiêu nào nhà họ Tần cả, chỉ có điều Trình Hội thật sự không có hảo cảm với mấy người nhà này.

Khương Cửu Sênh mỉm cười đồng ý rồi cúp điện thoại.

Khi cô vừa quay đầu lại, cô gái cài kẹp hoa đã vội sấn tới.

"Sênh gia!"

Khương Cửu Sênh kinh ngạc.

Hai mắt cô gái sáng lấp lánh như đèn pha, tha thiết hỏi: "Em có thể sờ tay chị không?"

Khương Bác Mỹ: "Gâu!"

Cô gái lập tức nói kiểu khác: "Không thì cho em sờ chó của chị cũng được!"

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ tỏ vẻ khinh bỉ.

Vẻ mặt của cô ấy lúc này trông khác hẳn so với người lý lẽ hùng hồn ban nãy, Khương Cửu Sênh buồn cười: "Em thích nhạc của chị à?"

"Em là fan cuồng của chị đó!"

Giọng cô sang sảng mạnh mẽ, khiến con mèo nằm trong lòng cũng sợ đến dựng đứng cả lông.

Đúng là một cô bé thú vị.

Khương Cửu Sênh cười đưa tay ra: "Chào em."

Đối phương buột mồm: "Ông xã!"

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Úi, sơ suất để lộ bản chất mất rồi!

Cô gái ngại ngùng gãi đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Sênh gia, cho em chữ ký được không?"

"Được thôi, ký ở đâu?"

Khương Cửu Sênh hỏi.

Đối phương vội lấy trong túi ra một cây bút lông, sau đó vạch áo khoác jeans ra: "Ký lên ngực em này."

Khương Cửu Sênh dùng kiểu chữ Khải, ký tên mình lên nền áo thun trắng tinh của cô gái.

"Sênh gia..."

Khương Cửu Sênh nhìn cô bé.

Hình như cô ấy rất do dự, đôi mày nhíu chặt, lên tiếng hỏi dò: "Chị còn nhớ Đàm Mặc Bảo từng gặp chị dưới chân cầu Tam Cửu không?"

Khương Cửu Sênh sửng sốt.

Đó là bốn năm về trước, khi Khương Cửu Sênh vẫn chưa trở thành nghệ sĩ.Mùa hạ ở Giang Bắc vốn rất nóng bức, vì vậy, dưới chân cầu Tam Cửu có rất nhiều người bán nước ướp lạnh dạo.

Trong số ấy, chỉ có một cô bé ăn mặc rách rưới, gắng sức giơ một tấm giấy các-tông có viết mấy chữ to nhỏ không đều: "Bán sức lao động để chôn cất cho mẹ."

Cô bé dường như chưa trưởng thành, vóc dáng khá cao nhưng lại rất gầy, da bị phơi đến đen nhẻm, cả người đầm đìa mồ hôi.

Cô bé ngồi một góc dưới chân cầu, lưng thẳng tắp.

Những người đi đường ngang qua đây đều liếc mắt nhìn cô bé mấy lần, có kẻ giễu cợt, có người khinh bỉ, cho dù vậy, cô bé ấy vẫn ngồi thẳng lưng như thường.

Không ai có ý định dừng chân, có lẽ họ đều cho rằng, cô bé là một kẻ lừa gạt hoặc ăn xin.

Khương Cửu Sênh móc 200 đồng trong ví ra, đặt trên đất rồi lấy một viên đá đè lên.

Cô bé nói: "Em không phải ăn xin."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C64. Lại phát phúc lợi cho Thời Cẩn


Cô bé nói: "Em không phải ăn xin."

"Chị biết."

Khương ửu Sênh lấy đàn guitar trên lưng xuống, "Chị muốn thuê em.

Chị chỉ là nghệ sĩ đường phố mà thôi, em có muốn trở thành trợ lý của chị không?"

Cô bé nửa tin nửa ngờ: "Nhưng em không biết gì cả."

"Dễ mà, em giúp chị cầm hộp đựng tiền là được."

Khương Cửu Sênh mở hộp đựng đàn ra, trải một tờ giấy trên đất rồi ngồi xuống chỉnh dây đàn, "Nếu kiếm được nhiều tiền, chị sẽ chia cho em một ít."

Cô bé đồng ý, cầm hộp đựng đàn của Khương Cửu Sênh lên.

Tự đàn tự hát, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhanh chóng thu hút nhiều người vây xem.

Khương Cửu Sênh hát liên tiếp bốn bài.

Lúc nghỉ ngơi, cô bé dùng những đồng cuối cùng trên người mình mua hai chai nước ướp lạnh.

Hai tờ 100 đồng mà Khương Cửu Sênh cho, cô bé vẫn nhét trong hộp đựng đàn, không dám động vào.

"Chị tên Khương Cửu Sênh, còn em?"

"Em tên Mặc Bảo, Đàm Mặc Bảo."

"Chúng ta chuyển sang chỗ khác nhé?"

"Dạ được ạ."

Khương Cửu Sênh lại hát thêm một ca khúc nhạc rock.

Đàm Mặc Bảo không rõ ca khúc đó tên gì, chỉ nhớ bài hát ấy rất hay.

Thuở đó cô ấy đã nghĩ, trên đời này, sao lại có người hát hay đến thế.

Hai người biểu diễn ở ba nơi khác nhau, lời được 1860 đồng.

Sau khi cùng nhau ăn mì dưới chân cầu Tam Cửu, Khương Cửu Sênh thừa dịp cô bé đi lấy thêm bột ớt mà xếp ngay ngắn 1860 đồng đặt lên bàn, lại cộng thêm 200 đồng mà cô trả công cho cô bé, tổng cộng là 2060 đồng.

Khi ấy Đàm Mặc Bảo mới biết, Khương Cửu Sênh chẳng phải là một nghệ sĩ đường phố bình thường.

Đàm Mặc Bảo nhận tiền, dùng 1600 đồng mua chiếc quan tài rẻ tiền nhất cho mẹ.

Vì không đủ tiền để thuê nhà tang lễ, cô ấy lại dùng thêm 400 đồng nữa để thuê một người làm công giúp chôn cất mẹ.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Chị nhớ khi ấy chúng ta đã lời đến 1860 đồng."

Hai mắt Đàm Mặc Bảo đỏ hoe: "Cảm ơn chị."

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Em bán sức lao động cho chị, còn mời chị ăn mì, không cần phải cảm ơn nữa đâu."

Quả nhiên Đàm Mặc Bảo không nhìn lầm người, Khương Cửu Sênh nhà cô chính là người tốt nhất thế giới này.

"Sênh gia, đây là chó của chị à?"

Sau khi kết thúc phần bắt chuyện xã giao, Đàm Mặc Bảo ôm mèo nhà mình bước lại gần một chút.

Khương Bác Mỹ trong lòng Khương Cửu Sênh lập tức "gâu" một tiếng, Khương Cửu Sênh đáp: "Là chó của bạn chị."

Con chó này trông ú na ú nụ, lông trắng tinh mà có chút lởm chởm, nhìn sao cũng thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Đàm Mặc Bảo khen chân thành: "Trông ngầu quá!"

Khương Bác Mỹ dường như hiểu được, nó lập tức sủa một tiếng đầy oai vệ: "Gâu!"

Con mèo trong lòng Đàm Mặc Bảo lập tức rụt người lại, cô ấy bật cười vui vẻ: "Làm con mèo đốm nhà em sợ luôn này."

Không hổ là chó của bạn Sênh gia!

Sủa thôi cũng trâu như vậy!

"Gâu!

Gâu!"

Khương Bác Mỹ lại hăng máu sủa thêm vài tiếng.

Sau đó, khi đến đoạn tỉa lông, trong không gian chỉ còn sót lại mấy tiếng kêu rên thảm thiết, kinh thiên động địa mà thôi.

Thợ tỉa lông còn chưa kịp hạ kéo, Khương Bác Mỹ đã ngẩng đầu tạo thành góc 45 độ, nặn ra hai giọt nước mắt.

Nó vừa ngửa mặt vừa gào to, còn cố gắng chạy trốn khắp phòng.

Khương Cửu Sênh rút ra một miếng thịt khô: "Bác Mỹ, con đừng trốn, không đau đâu!"

Nó há miệng đớp thịt khô, nhưng vẫn rên ư ử.

Con sợ quá đi huhu.

Thợ tỉa lông cắt ngắn đến gần sát da khiến Khương Bác Mỹ trông có vẻ mũm mĩm hơn.

Nó nhìn mình trong gương, tự suy tư về cuộc đời, cảm thấy không thiết sống nữa.

Khương Cửu Sênh lấy di động chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Thời Cẩn.

Anh nhanh chóng nhắn lại: "Không có ảnh chụp chung à?"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C65. Ai mới là ông xã chính quy


Anh nhanh chóng nhắn lại: "Không có ảnh chụp chung à?"

Khương Cửu Sênh nghĩ một lúc, cảm thấy đây cũng là một dạng phúc lợi cho fan, bèn ôm lấy chó, nhờ Đàm Mặc Bảo chụp hình giúp mình.

Đàm Mặc Bảo ôm mèo nhà mình, vẻ mặt vô cùng mong đợi: "Em chụp cùng được không?"

Khương Cửu Sênh không có lý do gì để từ chối.

Đàm Mặc Bảo nhiệt tình chạy đi tìm nhân viên của salon, bày đủ loại tư thế, chụp một lần gần mười mấy tấm ảnh mới thôi.

Khương Cửu Sênh chọn ra vài tấm ảnh gửi cho Thời Cẩn.

Thời Cẩn hỏi cô: "Bên cạnh em là ai vậy?"

Khương Cửu Sênh suy nghĩ rồi đáp: "Fan hâm mộ."

Tin nhắn của cô gửi đến chưa đến mười giây, Thời Cẩn đã gọi điện thoại đến, tựa hồ rất sốt sắng: "Lỡ như là fan cuồng thì sao?

Sênh Sênh, em đừng đến gần cô ta quá."

Khương Cửu Sênh không biết đáp lại ra sao, dù sao Thời Cẩn cũng là fan cuồng đấy thôi.

Anh nghĩ là cô đang giận, bối rối giải thích: "Ý tôi là, không phải tất cả các fan cuồng đều sẽ không hại em như tôi."

Anh cẩn trọng nói, "Không phải tôi muốn can thiệp vào việc của em đâu."

"Tôi biết mà."

Cô mím môi cười, "Tôi có quen cô ấy, cô ấy không phải người xấu đâu."

Anh không nói gì thêm, chỉ dặn cô về nhà sớm vì gần đến giờ ăn của Bác Mỹ rồi.

Khương Cửu Sênh đồng ý.

Cô vừa cúp máy, Đàm Mặc Bảo đã sấn đến, nở nụ cười kiểu fan cuồng: "Sênh gia, gửi hình cho em với được không?"

Tâm trạng Khương Cửu Sênh khá tốt, cười khẽ, sự lạnh lùng trong mắt xưa nay cũng trở nên ấm áp: "Được thôi."

Úi giời ơi!

Sắp biết cả số wechat của ông xã rồi!

Đàm Mặc Bảo kích động đến mức muốn bóp con mèo nhà mình thành một đống lông.

Khương Cửu Sênh chào tạm biệt cô ấy, lại mua thêm chút thức ăn và đồ chơi cho chó rồi dẫn Bác Mỹ về.

Đàm Mặc Bảo ngồi trước cổng salon, đưa mắt nhìn "ông xã" rời đi mà ôm phần áo trước ngực vừa được "ông xã" ký tên, trong lòng vô cùng kích động.

Cô ấy ngồi thụp xuống đất, vừa vuốt lông mèo vừa đăng bài lên weibo.Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 006: Đây là một nhà bốn người chúng tôi, ông xã tôi tốt lắm luôn!

Bên dưới còn đính kèm thêm mấy tấm ảnh, trong đó có hai cô gái, một con phốc sóc và một con mèo nhà.

Vừa đăng bài lên weibo xong, còn chưa kịp đăng bất kỳ bình luận nào, điện thoại cô lại vang lên.

Đàm Mặc Bảo nhìn số hiển thị trên màn hình di động, cau mày đấu tranh tư tưởng mất một lúc mới bắt máy.

Đầu bên kia lại bắt đầu giảng đạo.

Đàm Mặc Bảo ngoáy tai, cười phớ lớ, đáp: "Con không phải trẻ con mà, ở riêng cũng bình thường thôi."

Ông cụ nhà cô lại tiếp tục gào thét, cô vội vàng đưa điện thoại ra xa.

Sau khi nghe xong "chuyện chính" ở đầu bên kia, Đàm Mặc Bảo suy nghĩ ba giây rồi lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Sinh nhật của mẹ con?"

Dáng vẻ cô vô cùng hoảng hốt, "Mẹ nào vậy?"

Ba cô im lặng.

Cô nhếch miệng cười: "Ba à, ba nhớ nhầm rồi à?

Mẹ con đã qua đời từ tám kiếp trước rồi, còn do con đích thân chôn cất nữa.

Mua quan tài hết 1600 đồng, phí chôn cất hết 400 đồng, rẻ phết nhỉ?"

"Tít tít tít..."

Đầu bên kia cúp máy.

Đàm Mặc Bảo cười lạnh, tiếp tục lướt weibo, nhưng vừa mở trang chủ lại phát hiện, bài đăng weibo ban nãy cô vừa đăng đã không cánh mà bay rồi!

Đờ mờ!

Khá lắm tên fan cuồng có đầu tư kia!

Hắn ta thật sự đã ghim cô rồi!

Dám hack cả weibo của cô à!

Cô lấy nick phụ ra nhắn tin lại, kỳ này là gây thù chuốc oán thật rồi!

Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 007: Ghen tị với tôi thì nói thẳng, hack weibo của tôi thì coi là anh hùng gì hả!

Có ngon thì cậu cũng đăng bài đi, cậu có để đăng thì bà đây sẽ gọi cậu là ba! @ Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh lập tức gửi đến một tấm hình.

Đờ mờ!

Giống hệt tấm ban nãy mà cô vừa đăng lên!

Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 007: Phường trộm cắp không biết xấu hổ! @ Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Đối phương lại gửi sang vài tấm khác.

Lần này Đàm Mặc Bảo quả thật phải trợn tròn mắt, cái tên fan cuồng có đầu tư này sao lại có hình mà cô vừa chụp với Khương Cửu Sênh chứ?

Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh: Cách xa cô ấy ra.

Đàm Mặc Bảo không nhắn lại.

Cô vẫn đang nghĩ, đến cùng cô đã đụng phải tên trâu bò nào đây?
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C66. Tạ Đãng đánh Trương Nại


Hôm nay, ngoài Bác Mỹ, còn có một người khác đổi kiểu tóc.

Mạc Băng gửi hình cho Khương Cửu Sênh.

Đó là tạo hình mới của Liễu Nhứ, kiểu tóc ngắn này không hề hợp với cô ả chút nào.

Mặt to ra cả vòng, khác xa với hình tượng "tiên nữ" mà cô ả theo đuổi bấy lâu, cư dân mạng lại được một phen sỉ vả.

Khương Cửu Sênh đưa tấm hình đó cho Bác Mỹ xem, tâm trạng nó tốt lên trông thấy, vô cùng vui vẻ nhấm nháp thức ăn cho chó.

Đến tối, Khương Cửu Sênh lại nhận được điện thoại từ Tống Tĩnh – người quản lý của Tạ Đãng.

"Chị Tĩnh."

Giọng Tống Tĩnh rất gấp gáp: "Tạ Đãng lại gây chuyện rồi."

Khương Cửu Sênh ra khỏi phòng thu âm ở tầng hai: "Với ai vậy?"

Tên oắt này cứ dăm ba ngày lại gây chuyện, không lúc nào chịu yên cả.

"Trương Nại."

Bên phía Tống Tĩnh rất ồn ào, cô ấy phải nói lớn tiếng hơn, "Cậu ta lôi Trương Nại vào nhà vệ sinh để đánh, còn ngại chưa đủ, kiếm chuyện với cả mấy người nghệ sĩ của Tần thị.

Không ai ngăn nổi cậu ta, điện thoại của sếp lớn gọi mãi không được, tôi lại không dám báo cảnh sát, thật sự bó tay."

Hai ngày trước, Tạ Đãng đã hùng hổ muốn đi tính sổ với đôi cẩu nam nữ Trương Nại – Liễu Nhứ kia một trận, quả nhiên cậu ta không nói đùa.

"Ở đâu ạ?"

Tống Tĩnh đọc địa chỉ cho cô.

Tay Khương Cửu Sênh đã lành hẳn, hôm trước cô vừa đến bệnh viện tháo bột, vết thương cũng không còn đau nữa.

Cô tiện tay cầm áo khoác rồi lái thẳng xe đến đó. [...] Phòng tổng thống có cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy rõ vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng giữa bầu trời.

Phòng nằm ở tầng 35 của tòa nhà, độ cao này khiến người ta sinh ra ảo giác rằng, chỉ cần vươn tay thôi là có thể hái được những vì sao trên trời. [...] Vũ Văn Xung Phong cắn điếu thuốc, đưa ly nước cho người phụ nữ bên cạnh.

Cô ta uống một hớp, định nuốt xuống.

Anh ta nhả ra một làn khói mỏng, giọng khàn khàn ra lệnh cho người phụ nữ: "Nhổ ra."

Cô ta chần chừ trong giây lát.

Anh ta ngồi dựa lưng vào giường, tay cầm điếu thuốc, áo choàng tắm hững hờ khiến các đường nét rắn rỏi trên cơ thể như ẩn như hiện.

Anh ta lười nhác hút thuốc, bảo: "Tôi không thích."

Người phụ nữ gật đầu, ngoan ngoãn nhổ ngụm nước vào thùng rác.

Cô ta khẽ liếm môi, ngồi bên mép giường, đồ ngủ quyến rũ lộ cả vai, người hơi nghiêng về trước, không che nổi cảnh xuân trước ngực.

Cô ta ngập ngừng giây lát, đỏ mặt thỏ thẻ: "Em...

Em có thể..."

Nửa câu sau lí nhí không nghe được gì.

Hiển nhiên, người phụ nữ đang mở lời mời gọi anh ta.

Vũ Văn Xung Phong lạnh nhạt liếc cô ta, miệng ngậm điếu thuốc, cười như không cười.

Người phụ nữ cắn môi, vươn đôi tay nhỏ bé yếu đuối đặt lên vai anh ta, lướt dần xuống ngực.

Vũ Văn Xung Phong cười nhạt, tóm lấy tay cô ta.

Anh ta dập tắt điếu thuốc, nhả một làn khói lên mặt người phụ nữ: "Trước khi theo tôi, em chưa biết rõ luật à?"

Anh ta không chơi đùa với xử nữ.

Anh ta cũng không thích làm đến bước cuối cùng, chủ yếu là ngại bẩn.

Cho nên, anh ta chỉ muốn dùng miệng của phụ nữ, không ai có thể vi phạm điều này.

Anh ta sẽ không yêu ai thật lòng, đây là giao dịch, đôi bên tình nguyện, ai cũng không được có suy nghĩ khác.

Cô ta đã biết chuyện này từ trước, nhưng vẫn muốn thử vận may một lần.Mặc dù Vũ Văn Xung Phong vẫn như trước, thích chơi đùa, bất cần đời, là người đàn ông phong lưu, không chịu bất cứ trói buộc nào.

Nhưng anh ta cũng có những cấm kỵ của riêng mình mà không một ai được phép động vào.Như chiếc nhẫn anh ta đeo trên cổ.

Như bóng hình mà anh ta vẫn luôn chôn giấu trong lòng.

Có lẽ không gặp nhau đúng thời điểm nên ngay cả bày tỏ cũng chẳng dám nói ra.

"Tài xế sẽ đến đón em, tôi không tiễn."

Anh ta đứng dậy, bỏ lại một câu và xoay người thay áo sơ mi.

Cô ta hỏi: "Anh thì sao?"

"Đối tượng xem mắt của tôi đang chờ tôi ở nhà hàng bên dưới khách sạn."

Người phụ nữ bỗng nghẹn lời, không ngờ anh ta lại dám hẹn đối tượng xem mắt đến tận khách sạn.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C67. Theo Sênh gia đi đánh nhau


Khương Cửu Sênh chỉ dùng vỏn vẹn hai mươi phút để chạy quãng đường ba mươi phút.

Điểm đến là một hộp đêm hạng sang, nằm ẩn mình trong khu vực không sầm uất, vô cùng kín đáo.

Cô vừa đỗ xe xong, trợ lý của Tạ Đãng đã vui mừng như gặp được Bồ Tát sống.

"Chị Sênh, cuối cùng chị cũng tới rồi."

Trợ lý Tiểu Kim vốn ít tuổi hơn Tạ Đãng, vừa ba phải không có chủ kiến, lại nhát cáy chỉ biết sốt ruột đến mức hai mắt đỏ ửng.

Khương Cửu Sênh cùng cậu ta đi lối dành cho khách VIP: "Cậu ta đâu rồi?"

"Trong phòng bao chị ạ."

Tiểu Kim đi rất nhanh, liên tục nhìn Khương Cửu Sênh bằng ánh mắt cầu cứu, quýnh quáng vô cùng, "Anh Đãng nằng nặc đòi vẽ rùa lên mặt Trương Nại, kéo sao cũng không chịu đi.

Mấy nghệ sĩ nam của Tần thị đã đi gọi người tới giúp rồi, anh Đãng mà còn ở đó, em sợ anh ấy sẽ phải chịu thiệt thòi!"

Vẽ rùa á?

Khương Cửu Sênh mím môi, quả nhiên chỉ có thằng oắt tùy hứng, coi trời bằng vung kia mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Đúng là bị chiều hư rồi!

Trong phòng chữ Thiên, dưới ánh đèn nhấp nháy khi sáng khi tối, Tạ Đãng vung vẩy mái đầu xoăn xù, từng luồng sáng sặc sỡ rơi lên sườn mặt tinh tế hơn cả phái nữ của cậu.

Tuy gương mặt tuấn tú là thế, nhưng động tác của cậu ta lại cực kì cộc cằn thô lỗ.

Tạ Đãng đứng một chân, dùng đầu gối đè ép Trương Nại, ghì chặt anh ta trên sofa.

Tay trái của cậu bẻ ngoặt hai cổ tay của Trương Nại, còn tay phải đang dứ dứ cây bút dạ chọc vào cổ đối phương.

Cậu ta hùng hổ quát: "Đồ con rùa, nói!"

Điệu bộ vô cùng dữ tợn, "Hôm nay mày không nhận tội, tao thịt mày luôn."

Trương Nại nhướn cái mặt chình ình hình con rùa lên, thân thể không sao động đậy được, thở hổn hển từng hơi: "Nhận cái gì?"

"Tổ sư, mày còn giả ngu với tao cơ đấy!"

Tạ Đãng thụi một phát vào bụng anh ta, sau đó còn bồi thêm một cái tát giáng trời xuống đầu gã, "Nói mau, nói mày trộm nhạc của Khương Cửu Sênh."

Điện thoại đặt cạnh đang mở chức năng ghi âm, làm sao Trương Nại có thể mở miệng nhận tội được.

Anh ta nén đau, hét to: "Tôi không ăn trộm!"

Tạ Đãng thật sự nổi quạu.

"Ông phải cho mày nhừ đòn!"

Cậu ta vơ lấy chai rượu, toan nện thẳng một cú vào đầu Trương Nại.

"Tạ Đãng."

Giọng điệu bình thản này...

Tạ Đãng khựng lại, vừa quay đầu đã chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Khương Cửu Sênh, chai rượu trong tay không sao nện xuống được.

Nhưng Tạ Đãng nuốt không trôi cơn giận này, cậu ta quay ngoắt sang quát Tống Tĩnh: "Họ Tống kia, ai bảo chị gọi cô ấy tới!"

Tống Tĩnh mặc kệ tên điên này, dù sao chị cũng không quản được ông tướng ấy.

Khương Cửu Sênh đóng cửa phòng lại: "Để chai rượu xuống đi."

Trước giờ cô đều điềm nhiên thờ ơ như vậy, nhưng chính dáng điệu ấy mới khiến Tạ Đãng sợ chết khiếp.

Cậu ta cứng miệng: "Còn lâu, tôi vẫn chưa dạy dỗ xong."

Khương Cửu Sênh đoạt lấy chai rượu trong tay cậu ta, nghiêm mặt khuyên răn: "Nếu bị vụn thuỷ tinh găm vào tay, cậu định lấy gì để chơi violin."

Cô lúc nào cũng lên lớp dạy bảo cậu ta, chưa bao giờ biết tỉ tê nhỏ nhẹ là gì.

Tạ Đãng cáu kỉnh, nhất quyết không chịu buông tay, sau đó vênh mặt đáp: "Ai cần bà lo!"

Khương Cửu Sênh không giành chai rượu nữa, nơi sóng mắt dập dờn lúng liếng thoáng lặng ngắt: "Vậy cậu đừng quản chuyện của tôi nữa."

Không dỗ dành thì thôi, đằng này còn dọa dẫm cậu nữa!

Tạ Đãng lườm Khương Cửu Sênh: "Ai nói tôi quản chuyện bà, là do tên này quá khốn nạn, tôi đang trừ hại cho dân đây."

"Tạ Đãng."

Khương Cửu Sênh bỗng nghiêm mặt nhìn cậu, mở miệng gọi tên.

Chết tiệt, mỗi lần bà cô này nghiêm túc là cậu lại hoảng hồn.

Thậm chí có hữu hiệu hơn cây gậy đánh golf của ông già nhà mình.

Chắc chắn kiếp trước cậu nợ nần gì bà cô này rồi!

Lần đầu cậu gặp Khương Cửu Sênh là trong bữa tiệc nhận thầy của ông già nhà mình.

Chỉ vì cậu ương bướng, ném nghiêm mực ông già đi nên cụ nhà mới quẳng luôn chén trà nhận thầy ra sau đầu, cầm gậy đánh golf rượt cậu tóe khói.

May mà cậu nhanh chân nên cụ ông mới không đuổi kịp.

Trong khi mấy sư huynh sư tỷ khác đều rén mình không ai dám giúp, Khương Cửu Sênh ngay ngày đầu nhận thầy đã tặng cho cậu một cú đá vòng, ghì cậu lên bàn trà rồi quay sang hỏi ông cụ: "Thầy ơi, có đánh nữa không ạ?"

Ban đầu cụ ông chỉ định làm màu một chút, biết thừa có đuổi cũng không kịp, với cả xót con không nỡ đánh, ai ngờ cậu lại bị bắt trước mặt bao người.

Để giữ chút thể diện cho cái thân già và sự tôn nghiêm của người thầy giáo, không muốn đánh cũng phải đánh.

Tạ Đãng bị đánh đau đến mức gào rống: "Bà là cọng hành từ đâu ra?"

Lúc ấy, Khương Cửu Sênh chỉ liếc cậu, hờ hững trả lời: "Tôi là sư tỷ thứ mười ba của cậu."

Sư tỷ cái con khỉ!

Hôm ấy là lần đầu trong đời Tạ Đãng bị phụ nữ đánh, cũng là lần đầu ăn chưởng của ba.

Từ đó về sau, cậu lấy việc chọc ghẹo Khương Cửu Sênh làm thú vui, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chưa có lấy một lần bắt chẹt được cô, cả võ mồm lẫn võ tay chân đều thua liểng xiểng.

Cô chẳng biết nhường nhịn hay chiều chuộng cậu như những sư huynh sư tỷ khác.

Mẹ kiếp, nói chung quả đắng hai mươi mấy năm qua cậu chưa từng nếm đều dồn hết lại, đợi Khương Cửu Sênh hành hạ đến cho cậu ăn cả thảy.Cậu phải thừa nhận, cậu rất sợ Khương Cửu Sênh mà không biết vì sao.

"Hừ!"

Cậu quăng chai rượu, sau đó quay lưng đi, không muốn nhìn Khương Cửu Sênh thêm nữa.

Nếu không dỗ thì còn lâu cậu mới để ý đến cô!

Trương Nại được thả tự do, nhìn Khương Cửu Sênh cầu cứu: "Sênh Sênh."

Tạ Đãng thụi thêm một cú: "Sênh Sênh là để mày gọi đó hả?"

Trương Nại ôm bụng rên rỉ.

"Anh Đãng, chị Sênh."

Trợ lý Tiểu Kim bỗng gọi với từ ngoài cửa vào: "Người của Tần thị đến rồi!"

Tống Tĩnh lập tức hỏi: "Có bao nhiêu người?"

"Có tám chín người."

Người đến đều là nghệ sĩ nửa chìm nửa nổi, có mấy người mặt mũi còn tím bầm do bị Tạ Đãng đánh.

Tiểu Kim nhìn đám viện binh hùng hổ đó mà toát mồ hôi hột, "Phải làm sao đây?"

Tạ Đãng lập tức chắn trước, bảo vệ Khương Cửu Sênh ở phía sau.

"Tay bà vẫn chưa khỏi, đợi ở đây đừng có ló mặt ra."

Dứt lời cậu nói với Tống Tĩnh, "Họ Tống kia, chị ở đây trông cô ấy."

Đoạn, cậu ta cầm chai rượu rồi lôi Trương Nại ra ngoài.

Khương Cửu Sênh gọi cậu ta lại.

Tạ Đãng hỏi cô làm sao thế?

Hiếm khi Khương Cửu Sênh nói nghiêm túc như vậy: "Đừng dùng chai rượu, đâm vào tay đấy."

Trong lúc sững sờ, Tạ Đãng thấy Khương Cửu Sênh giơ ghế lên đập vỡ tan tành.

Tiếp đó, cô chọn hai cái chân ghế, đưa cho Tạ Đãng.

"Dùng cái này đi."

Tống Tĩnh cạn lời.

Quả nhiên Mạc Băng nói không sai, tuyệt đối đừng để Khương Cửu Sênh đánh nhau, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

Tạ Đãng nhận lấy gậy gỗ, giành luôn cái gậy trong tay Khương Cửu Sênh rồi đẩy cô xuống sofa: "Con gái con đứa, hóng hớt cái gì, ở đây chờ đi."

Khương Cửu Sênh chẳng thèm để tâm, chân đá nhẹ một phát đã nạy được một cái gậy chắc hơn.

Sau đó cô đứng dậy dặn dò Tạ Đãng: "Đừng đánh vào đầu, động đến mạng người là gay đấy."

Nói xong, cô mở cửa ra ngoài.

Tạ Đãng vội vàng quăng Trương Nại sang bên, đuổi theo cô: "Khương Cửu Sênh!

Bà mau tránh phía sau tôi đi!"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C68. Đánh người vào đồn cảnh sát


Nói xong, cô mở cửa ra ngoài.

Tạ Đãng vội vàng quăng Trương Nại sang bên, đuổi theo cô: "Khương Cửu Sênh!

Bà mau tránh phía sau tôi đi!"

Tại nhà hàng ngoài trời ở tầng ba mươi bảy của khách sạn.

Dưới bầu trời sao sáng linh lung, có một cô gái trẻ đoan trang đang ngồi.

Cô chỉ gọi cho mình một bình rượu vang, sau đó rót một ly và bắt đầu thưởng thức.

Bên khóe môi cô vương nét cười hờ hững, mắt ngài lơ đãng ngắm nhìn muôn vàn ánh đèn rực rỡ lấp lánh phía dưới.

Cô gái mới ngoài hai mươi đương tuổi xuân thì, bên trong mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên vai khoác hờ chiếc vest nữ, gương mặt trang điểm tinh tế, toát lên nét đẹp vô ngần.

Tại bảy tỉnh phía Nam Trung Quốc, xét về kinh tế có ba nhà Tần – Ôn – Đàm đứng đầu, xét về quân sự chính trị có nhà Vũ Văn và nhà họ Từ cầm quyền.

Cô ta họ Từ, tên Trăn Trăn, là cháu gái duy nhất của họ Từ.

Nghe nói, bắt đầu từ tám năm trước được Từ thị trưởng nhận về, cô ta đã trở thành bảo bối thực sự của gia đình nhà họ.

Vũ Văn Xung Phong không qua đó ngay, anh ta dựa vào cửa sổ, vừa châm một điếu thuốc vừa ngắm cô gái nhu mì như đóa hoa phú quý nuôi trong nhà kính ngoài kia, trong suy tư chợt nhớ đến lời mẹ từng dặn dò.

Con có thể thỏa sức ăn chơi giống ba con, trước và sau khi lấy vợ con thích thế nào cũng được, nhưng duy nhất người con lấy về nhà là không thể theo ý mình.

Đây chính là nhà Vũ Văn cương trực công chính trong mắt người ngoài, nhưng bên trong đã sớm ẩn chứa muôn vàn sâu mọt đục khoét, cha anh ta là một trong số đó, mà anh ta cũng vậy.

Vũ Văn Xung Phong dập tàn thuốc rồi đi về phía kia.

Anh ta kéo ghế ra, khoác áo vest lên lưng ghế rồi ngồi xuống: "Hình như tôi không đến muộn."

Từ Trăn Trăn buông ly rượu vang trên tay, e lệ ngẩng đầu: "Do em đến sớm thôi."

Vũ Văn Xung Phong vươn tay qua bàn: "Chào em, tôi là Vũ Văn Xung Phong."

Cô ngượng ngùng rũ mắt, nắm lấy tay anh.

"Em là Từ Trăn Trăn."

Cô vừa buông tay anh ra đã ngay lập tức kéo váy theo bản năng, dường như trong lòng có đôi chút căng thẳng, "Anh không nhớ em à?

Một năm trước chúng ta từng gặp nhau ở nhà họ Từ."

Nhà họ Từ và nhà họ Vũ Văn cũng xem như gắn bó khăng khít, Vũ Văn Xung Phong vẫn thường xuyên qua lại với hai anh em Từ Thanh Bách và Từ Thanh Cửu.

Anh rót rượu, đáp lại lời cô: "Xin lỗi em, tôi không có ấn tượng mấy."

Không chỉ từng gặp, bạn nhảy điệu thứ hai của cô tại buổi tiệc sinh nhật năm hai mươi ba tuổi ấy chính là anh.

Điệu Waltz vỏn vẹn ba phút ấy cũng đủ khiến cô thổn thức suốt tháng ngày qua.

Cô buông mi che đi sự hụt hẫng trong đáy mắt, khẽ cười: "Không sao."

Lúc này, nhân viên cầm thực đơn tới.

"Anh muốn chọn món không ạ?"

Vũ Văn Xung Phong thảnh thơi dựa lưng vào ghê, hơi ngẩng đầu lên: "Ưu tiên phụ nữ."

Nhân viên đưa thực đơn cho Từ Trăn Trăn.

Cô lật giở vài trang, ngước lên hỏi Vũ Văn Xung Phong: "Anh có gợi ý nào không?"

"Đồ Nhật ở đây cũng được."

Anh bưng ly rượu uống một hớp lớn, rồi đáp, "Cô bạn gái cũ nào đó của tôi rất thích thì phải."

Sắc mặt Từ Trăn Trăn thoáng thay đổi.Vũ Văn Xung Phong gọi một phần bò bít tết, cô cũng chọn món giống vậy.

Tuy không tỏ thái độ, nhưng cô chẳng thể rộng lượng đến mức gọi món Nhật mà cô bạn gái cũ rích nào đó của anh thích.

Trong lúc đợi món, Vũ Văn Xung Phong gợi mở đề tài: "Trước khi đến, bậc cha chú trong nhà em đã giới thiệu về tôi rồi à?"

Từ Trăn Trăn e thẹn: "Dạ."

Ba cô thường nhắc đến anh bằng những lời có cánh, nào tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nào liều lĩnh nhưng không thiếu hiểu biết, rồi ca ngợi anh là nhân tài hiếm có; nhưng tiếc rằng lại di truyền thói trăng hoa của cha mình.

Có lẽ lập gia đình rồi sẽ biết kiềm chế, Từ Trăn Trăn nghĩ vậy.

"Đó toàn là lời giải thích dập khuôn đối với người ngoài, không thể coi là thật."

Anh hỏi, "Có thể cho tôi số điện thoại không?"

Từ Trăn Trăn ngẩn ngơ đọc số cho anh.

Vũ Văn Xung Phong cúi đầu nhập số rồi rót thêm một ly rượu: "Tôi gửi cho em số mấy cô bạn gái cũ của tôi, em có thể gọi điện hỏi họ xem tôi là người thế nào."

Anh nhấp một ngụm rượu, sau đó cởi một nút áo sơ mi, ánh mắt mông lung, ngữ điệu lười nhác, "Hiểu rõ rồi mà còn muốn gặp mặt, tôi sẽ mời em ăn món Nhật."

Từ Trăn Trăn tái mặt: "Em..."

Chuông điện thoại bỗng cắt ngang lời cô.

Vũ Văn Xung Phong nói xin lỗi rồi nhận điện: "Ừ, nói đi."

Anh gõ từng nhịp lơ đãng xuống mặt bàn, rồi bỗng dưng khựng lại.

Từ Trăn Trăn không nghe rõ nội dung bên kia, chỉ thấy dáng vẻ biếng nhác dửng dưng của anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thâm trầm ác liệt.

"Có bị thương không?

Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

"Ai báo cảnh sát?"

"Phong tỏa tin tức, tôi sẽ đến ngay."

Vũ Văn Xung Phong cúp máy, không giải thích một lời đã cầm áo vest rời đi.Từ Trăn Trăn gọi anh hai tiếng nhưng không nhận được lời đáp nào.

Cô biến sắc, đứng phắt dậy, bất ngờ va phải xe đựng đồ ăn vừa tới.

Nhân viên phục vụ cúi gập người vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Từ Trăn Trăn không nói một lời, lạnh lùng hất đĩa bò bít tết nóng hổi lên mặt nhân viên rồi lấy khăn ướt lau tay: "Tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây nữa."

Tại Sở Cảnh sát Thành phố.

Tạ Đãng bám lấy song sắt phòng tạm giam, kinh ngạc nhìn Vũ Văn Xung Phong hớt hải chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Không phải anh đi hẹn hò với thiên kim nhà thị trưởng à?"

Vũ Văn Xung Phong lạnh lùng lườm cậu ta: "Nhờ phúc của hai người, đêm hôm khuya khoắt tôi phải cong mông chạy tới giải quyết mớ lùm xùm này đấy."

Dứt lời, anh nhìn Khương Cửu Sênh ở phòng bên cạnh, móc mỉa một câu, "Giỏi gớm nhỉ?"

Khương Cửu Sênh thức thời ngậm miệng.

Tạ Đãng thò tay ra túm lấy Vũ Văn Xung Phong, khí phách ngút ngàn thúc giục: "Anh mau đi nói với cảnh sát đi, là tôi đánh người, mau thả cô ấy ra."

Cảnh sát đứng bên bất chợt xen vào: "Cậu coi camera theo dõi để làm cảnh à?"

Tạ Đãng im bặt.

Vũ Văn Xung Phong hỏi: "Có thể nộp tiền bảo lãnh không?"

Cảnh sát kia ngồi trên ghế làm việc, hai chân gác lên bàn, trên người khoác một chiếc áo nhăn nhúm.

Dù da dẻ anh ta có phần ngăm đen, đầu cắt húi cua, râu ria xồm xoàm nhưng không che nổi đường nét rắn rỏi, cương trực trên gương mặt đầy vẻ đẹp trai nam tính ấy.

Anh ta nói thẳng: "Không thể."

Quay laptop trên bàn lại, anh ta chỉ bút lên màn hình, "Không phải là đánh nhau, là hai người họ đơn phương bạo lực."

Trên camera theo dõi ghi hình, Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng mỗi người cầm một gậy gỗ, chân tay lanh lẹ, đánh người dứt khoát.

Vũ Văn Xung Phong xem xong chỉ muốn đập phát chết luôn hai kẻ đánh người mà không biết đường tránh camera.

Anh cảnh sát xoay bút: "Có thể hòa giải, nếu đối phương không khởi tố, tối nay hai người họ có thể ra ngoài."

Vừa dứt lời, đã có người hấp tấp đạp cửa xông vào.

"Đội trưởng Hoắc, vụ giết người ở cao ốc Giang Tân có đầu mối mới rồi."

Anh cảnh sát gập laptop rồi lên đường, bảng tên trên bàn làm việc móc vào khóa kéo áo khoác, lộ rõ hai hàng chữ bên trên: Đội điều tra hình sự, Hoắc Nhất Ninh.

Vì đội trưởng Hoắc tới hiện trường nên để lại vụ trị an hành chính của Tần thị và Thiên Vũ cho đội phó tiếp quản.

Có lẽ cân nhắc đến việc hai bên đều là công ty giải trí, người phạm tội đều là nghệ sĩ nên Sở Cảnh sát đặc biệt chú trọng cũng như bảo mật toàn bộ thông tin.

Mấy nghệ sĩ của giải trí Tần thị còn đang băng bó trong bệnh viện, chỉ phái luật sư đứng ra giải quyết với thái độ vô cùng cứng rắn.

Vũ Văn Xung Phong lười vòng vo với luật sư, trực tiếp gọi điện cho quản lý của Tần thị.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C69. Thời Cẩn ra tay


Mấy nghệ sĩ của giải trí Tần thị còn đang băng bó trong bệnh viện, chỉ phái luật sư đứng ra giải quyết với thái độ vô cùng cứng rắn.

Vũ Văn Xung Phong lười vòng vo với luật sư, trực tiếp gọi điện cho quản lý của Tần thị.

Phía bên kia cử cậu ấm thứ tư của nhà họ Tần - Tần Tiêu Chu đến đàm phàn.

Ai tới mà chẳng được, sao nhất thiết phải là tên công tử bột não tàn này.

Cha mẹ sinh con trời sinh tính, đã là người thì không ai giống nhau.

Bản thân Tần Tiêu Chu cũng vậy, mặc dù là tên lơ mơ nhất nhà nhưng may thay lại chui ra từ bụng của vợ hai ông Tần.

Trong đám con cháu của nhà họ Tần, hắn ta được xem như con dòng chính, kiêu căng hống hách vô cùng.

Tuy không có tài cán gì, chỉ giữ chức vụ nhàn hạ ở giải trí Tần thị, nhưng dù gì hắn cũng là một trong số ít cậu ấm dòng chính, mấy kẻ ăn bám nhà họ Tần không dám đắc tội.

Bởi vậy, tính tình Tần Tiêu Chu càng thêm hung hăng xằng bậy, hám lợi mất khôn.

Mẹ Tần Tiêu Chu là Vân Dung xuất thân giới giải trí, là người đẹp nổi tiếng thập niên bảy mươi.

Tần Tiêu Chu thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ, khuôn mặt trời sinh có nét mềm mại, nữ tính.

"Hòa giải?"

Tần Tiêu Chu ngả lưng trên ghế sofa, đôi chân gác lên bàn trà trong phòng tiếp khách, hất hàm chỉ người trong camera theo dõi, "Không phải là không thể, bảo cô ta theo tôi một đêm, tôi chưa bao giờ chơi trò nào kích..."

Vũ Văn Xung Phong chưa nghe hết câu đã thẳng chân đạp mạnh một cú.

Tần Tiêu Chu ôm chân gào thét, nhảy cẫng lên: "Vũ Văn Xung Phong!"

Vũ Văn Xung Phong ngồi xuống, không thèm ngước mắt nhìn hắn.

Tần Tiêu Chu giận đến mức mặt mày đỏ gay, đôi mắt trợn trừng: "Mày đừng tưởng ông không làm gì được mày."

Anh ngẩng đầu lên, hờ hững đáp: "Cậu có thể thử xem."

Tần Tiêu Chu cứng họng.

Vốn dĩ đại bản doanh của nhà họ Tần không nằm ở vùng Giang Bắc, e rằng anh Hai cũng phải nể mặt nhà Vũ Văn phần nào.

Nếu hắn lén tự so cao thấp với bọn họ, chỉ sợ chẳng chiếm được lợi lộc gì.

"Hừ, thái độ thế này thì chúng ta gặp trên tòa án."

Tần Tiêu Chu chỉnh cà vạt, trợn mắt nhìn Vũ Văn Xung Phong, cất giọng chế giễu, "Tôi chống mắt lên xem nhà Vũ Văn các người có thể một tay che trời không?"

Tự ái rồi đó à?

Vũ Văn Xung Phong vẫn điềm nhiên như không, dang hai tay gác lên ghế dựa, gọi một cú điện thoại: "Tôi là Vũ Văn Xung Phong."

Anh ta nói ngắn gọn, "Tạ Đãng đang ở Sở Cảnh sát."

Sau đó bình thản cúp máy.

Tần Tiêu Chu nhất thời cảnh giác: "Anh gọi điện thoại cho ai?"

Vũ Văn Xung Phong dửng dưng đáp: "Người có khả năng quyết định hơn cậu."

Người đứng đầu đúng nghĩa của giải trí Tần thị là em gái ruột của Tần Tiêu Chu, con gái thứ bảy của nhà họ Tần, so với cậu ấm Tần Tiêu Chu, cô Bảy này thông minh hơn nhiều.

"Em gái tôi đến cũng vô ích, tôi không gật đầu, xem ai dám thả người."

Hiển nhiên cậu ấm này không hề biết sợ.

Vũ Văn Xung Phong nhún vai, duỗi thẳng đôi chân thon dài, thảnh thơi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi khẽ cong: Không gật đầu phải không, vậy làm tới mức khiến cậu gật đầu mới thôi!"

Mấy phút sau, Tần Tiêu Chu ra ngoài nhận điện, sau đó không trở về nữa.

Mười giờ đúng, điện thoại Vũ Văn Xung Phong đổ chuông.

"Cậu Phong."

Vũ Văn Xung Phong day day mi tâm: "Lo liệu xong chưa?"

"Chúng tôi muộn một bước."

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ồm, "Tần Tiêu Chu bị người ta ném xuống cầu Giang Châu, bây giờ đang ở bệnh viện.

Bác sĩ nói phổi phù thũng, vẫn đang hôn mê, chưa chắc ngày mai đã tỉnh."

Ra tay tàn nhẫn thật!

Ít nhất tàn nhẫn hơn anh ta nhiều.

Anh ta chỉ muốn trói hắn một đêm, chờ cô Bảy nhà họ Tần ký giấy hòa giải rồi thả ra.

Đằng này lại bị hành hạ đến mức mất nửa cái mạng.

Là ai nhỉ?

Tin tức nhạy bén đến đáng sợ, hành động nhớp choáng càng khủng khiếp hơn.

Vũ Văn Xung Phong trầm lặng giây hát: "Đi điều tra xem là ai."

"Vâng."

Ngự Cảnh Ngân Loan.

Vali đặt ở cửa vào, rèm cửa xanh biếc trước cửa sổ cũng được vén lên.

Đèn phòng khách chưa bật, chỉ lờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn cổ được phục chế đặt trong tủ gỗ trạm trổ, khiến bóng lưng đổ về sau kéo dài đến vô tận.

Anh đứng ngược sáng, tay phải cầm di động, ánh sáng trắng mỏng manh trên màn hình tôn lên năm ngón tay thon dài, với những khớp xương cứng cáp, trông vô cùng hút mắt.

Điện thoại bật loa ngoài, âm thanh vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.

"Cậu Sáu."

Thời Cẩn khẽ ừ.

Người đàn ông bên kia nói: "Đã làm theo chỉ thị của anh rồi."

"Tần Tiêu Chu."

Thời Cẩn thoáng dừng rồi nói, "Để hắn ở bệnh viện thêm vài ngày."

"Tôi đã rõ."

Giọng nam trẻ tuổi, hình như mới độ thanh niên, "Chuyện này đã kinh động đến nhà họ Tần, tôi e không giấu được ông Tần."

Nhà họ Tần đông con nhiều cháu, bản thân ông Tần cũng đã lớn tuổi, chẳng thể quán xuyến, trông chừng từng người một.

Nhưng cậu Sáu lại khác, ngoài ông Tần theo dõi sát sao ra, còn mấy vị phu nhân và thiếu gia của nhà họ Tần cũng nhìn chằm chằm không lơi là chút nào.

Thời Cẩn đáp ngay: "Đừng để lộ Sênh Sênh nhà tôi."

Một lúc lâu sau, anh đưa ra một cái tên, "Vũ Văn Xung Phong."

Tần Trung hiểu ngay, chuyện này để nhà Vũ Văn gánh thì hơn.

Thứ nhất, nhà Vũ Văn trên cơ nhà họ Tần.

Thứ hai, có Vũ Văn Xung Phong che chắn, Khương Cửu Sênh sẽ không bị lôi ra ánh sáng.

Đây chính là điểm mấu chốt của cậu Sáu, nhất định phải giấu thật kĩ.

Nhà họ Tần chính là một vũng lầy, ai ai cũng nhạy bén thông minh, phải thận trọng từng bước một.

Cúp máy, Thời Cẩn bật đèn, đi ra ban công.

"Khương Bác Mỹ, đừng ngủ."

Khương Bác Mỹ mơ màng mở mắt, trở mình chui vào ổ.

"Đi cùng ba đến đầu đường chờ mẹ nhé."

Giọng nói ôn hòa làm sao, Khương Bác Mỹ lim dim ngủ tiếp.

"Ba nói..."

Âm thanh thâm trầm hơn, "Đừng ngủ nữa."

Một lát sau, Khương Bác Mỹ mơ màng cảm thấy ánh đèn đằng sau bị che khuất, sống lưng chợt lạnh toát, nó vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đen kịt của ba đang trân trân nhìn mình.

Má ơi!

Dọa chết chó rồi!

Khương Bác Mỹ run rẩy, lập tức bật dậy.

Đáng sợ quá, nó luôn cảm thấy sau lưng ba có giấu dao phẫu thuật, có thể lấy ra giết nó bất cứ lúc nào.

Tại Sở Cảnh sát thành phố.

Cuối cùng cô Bảy nhà họ Tần cũng tới.

Lúc này cô mặc một bộ đồ đen đơn giản, không hề mang dáng vẻ của nữ diễn viên đang nổi.

Xem ra trước khi đến đã nắm rõ tình hình nên vừa tới nơi cô đã trực tiếp ra lệnh cho luật sư của Tần Tiêu Chu rút đơn kiện.

Luật sư họ Lâm, tên Hoài, là cố vấn pháp luật của Tần thị.

Thấy Tần Tiêu Dật bước vào, anh ta lập tức đứng dậy, cung kính lùi sang một bên, giọng điệu khó xử: "Cô Bảy, trước khi đi cậu Tư đã nhắn lại, tuyệt đối không hòa giải."

Tần Tiêu Dật đi vào, đôi mắt nhìn đăm đăm vào phòng tạm giam: "Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm, cứ làm theo lời tôi đi."

Lâm Hoài do dự: "Việc này..."

"Lâm Hoài!"

Tần Tiêu Dật liếc tới, ánh mắt bén nhọn, "Muốn tôi nhắc lại lần nữa à?"

Nhà họ Tần có tổng cộng mười một cậu ấm cô chiêu, trừ cậu Sáu ra, cậu Hai và cô Bảy là người cương quyết nhất, tác phong làm việc rất giống ông Tần đã từng xông pha từ Nam ra Bắc.

Lâm Hoài khiếp sợ, đành lùi bước thỏa hiệp: "Tôi biết rồi."

Tần Tiêu Dật thúc giục mấy câu rồi đi tới phòng tạm giam, khẽ nói: "Tạ Đãng, anh không sao chứ?"

Mọi người đều biết ảnh hậu Tần Tiêu Dật kiêu căng cao quý.

Bọn họ cũng biết cô không phải dạng con gái dịu dàng nết na gì.

Cô chính là con gái thứ bảy của nhà họ Tần, trong cốt tủy chảy dòng màu như lang như sói.

Chỉ có duy nhất Tạ Đãng mới khiến cô phải cúi mình.

Song...

Tạ Đãng không buồn ngước mắt: "Liên quan quái gì đến cô."

Trong giới ai cũng biết Tần Tiêu Dật thích Tạ Đãng.

Một Tần Thất cao ngạo như đóa sen lại cố chấp treo mình trên cái cây xiên xẹo tên Tạ Đãng này.
 
Back
Top Bottom