Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  【Re - Up】Duy Nhất Là Em [2]

【Re - Up】Duy Nhất Là Em [2]
C340. SÊNH SÊNH ĐÀO HỐ NGƯỢC KẺ XẤU. THỜI CẨN BẮN TÔ PHỤC


Thời Cẩn trả lời: "Không cản, anh sẽ giúp em."

"Là Tô Phục à?"

Anh gật đầu: "Anh đã nổ súng, nhưng không bắn chết được cô ta."

Ba giờ trước, anh nhận được điện thoại của Tần Vân Phi, hắn chỉ nói một câu: "Tôi có chứng cứ có thể chứng minh nhà họ Từ vô tội."

Lúc anh chạy đến, toàn bộ người canh gác ở bên ngoài đã ngã trên mặt đất.

Cửa đang mở, Tần Vân Phi không hề chạy mà còn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.

"Thời Cẩn muốn giết tôi"Hắn cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất bình thản, nhưng giọng lại vô cùng hoàng sợ: "Mọi chuyện đều do hắn làm, là hắn ra lệnh cho tôi, đám di vật kia là đồ của nhà họ Tần, hắn muốn giết người diệt khẩu, tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể bắt cô để uy hiếp hắn, thấy cô bị ngã là hắn muốn giết tôi, mau cứu tôi, cứu tôi..."

Tần Vân Phi đột ngột tắt cuộc gọi.

Hắn tự biên tự diễn gọi một cuộc điện thoại cầu cứu, gọi cho Khương Cửu Sênh.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cẩn: "Tao đã đưa cho Khương Cửu Sênh chứng cứ chứng minh nhà họ Từ vô tội rồi."

Hắn đứng lên: "Chứng cứ quá hoàn mỹ, nhà họ Từ vô tội, tất cả đều do mày giật dây"Ánh mắt Thời Cẩn không dao động.Tần Vân Phi cười: "Mày nghĩ xem Khương Cửu Sênh có giao nó cho cảnh sát không?"

Cái chứng cứ kia là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là muốn Khương Cửu Sênh phản bội Thời Cẩn.

Hắn ung dung nhìn Thời Cẩn, giọng điệu khiêu khích: "Mày đoán xem cô ta sẽ chọn nhà họ Từ hay chọn mày đây?"

Giông bão đột nhiên nổi lên trong đôi mắt không cảm xúc, Thời Cận nói: "Tao không có nhiều kiên nhẫn."

Giọng anh rất từ tốn, nhưng âm sắc đã trầm xuống: "Thằng Ba, mày có chừng mực thôi."

Tản Vân Phi lơ đễnh: "Mày dám giết tao không?"

Hắn đã tính trước nên khiêu khích Thời Cẩn một cách không hề e dè: "Nếu tao mà chết, cuộc điện thoại vừa rồi gọi cho Khương Cửu Sênh sẽ thành hiện thực, thế thì tốt rồi, mày cầm chắc tội danh giết người diệt khẩu."

Hắn đang kích anh.

Từ lúc thằng Ba dẫn anh tới dây, cho đến lúc lý giản anh cùng Khương Cửu Sênh, tất cả đều đã có âm mưu từ trước, hắn cố ý làm thế.

Chính là vì muốn bức anh phát điện.

Biết rõ như thế nhưng anh vẫn rút súng ra, chĩa họng súng về phía Tần Vân Phi.

"Mày..."

Tần Vân Phi vừa mở miệng, đạn đã ra khỏi nòng, ba phát liên tiếp."

Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Sức giật của súng ngắn không quá lớn, ngay khi Thời Cẩn lùi lại mấy bước, ngẩng lên, đột nhiên cảm giác đầu mình quay cuồng.Một khoảnh khắc im lặng.Tần Vân Phi nằm rạp trên đất ngóc đầu lên, nhìn về phía sau, toàn bộ ba viên đạn đã găm vào chiếc tủ, chẳng viên nào bắn trúng hắn cả.

Kỹ thuật bắn súng của Thời Cần là bách phát bách trúng, không có khả năng bắn trượt được.

Tần Vân Phi cười to: "Không dám giết tao chứ gì."

Hắn đứng lên, cười đắc ý: "Khương Cứu Sênh..."

Ba chữ này đã hoàn toàn chọc giận Thời Cẩn.

Họng súng bỗng nhiên nâng lên, đạn ra khỏi nòng, tạo thành một vệt ánh lửa rất dài giữa không trung.

"Đoàng!"

Tần Vân Phi cứng đờ người, tay hắn run run sở lên cổ, cúi đầu nhìn trên tay thấy có máu, viên đạn kia vừa vặn sượt qua cổ của hắn, chỉ cần lệch sang trái một ly thôi là hắn chắc chắn phải chết.

Hai chân Tần Vân Phi mềm nhũn, hắn ngã ngồi trên mặt đất, không dám động đậy nữa.

Thời Cẩn hạ bàn tay cầm súng xuống, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau.

Anh lắc lắc đầu, tầm nhìn vẫn nhòe nhoẹt, trong đầu anh đang có một suy nghĩ kêu gào anh muốn làm gì thì làm.Anh ngửi thấy mùi máu làm cho mình trở nên nóng nảy, hưng phấn, anh dứt khoát giơ tay lên, họng súng lại được hướng về phía trước.Của bỗng bị đẩy ra.Giọng nói êm ái của một người phụ nữ vang lên trong đêm tối yên tĩnh: "Thời Cẩn."

Là một ngữ điệu rất quen thuộc.

Anh ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu, mồ hôi trên trán chảy xuôi theo gương mặt anh nhỏ xuống.

"Không phải anh đã đồng ý với em là không giết người rồi sao?"

Người phụ nữ kia bước từng bước tới gần anh.

Anh không thấy rõ gương mặt của cô ta, tai ù cả đi, ánh đèn lảo đảo, tất cả hình ảnh đều đung đưa lung lay như sắp đổ, là ảo giác hay ảnh phản chiếu, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, duy nhất chỉ có trái tim trong lồng ngực đang nhảy nhót điên cuồng, hơi thơ hỗn loạn.Cô ta nói: "Là em đây, em là Khương Cửu Sênh."

Khương Cửu Sênh.Ba chữ này khiến ánh mắt phiêu tán của Thời Cần hơi tập trung lại, cái bóng trước mắt tới gần, phóng lớn lên.

Không phải, không phải Sênh Sênh nhà anh.Anh bóp cò súng, "đoàng"Đạn bắn vào sàn nhà, vừa đúng ngay phía trước một đôi giày cao gót màu đen.

Đôi giày cao gót dừng lại, đứng bất động.

Đôi mắt đỏ rực của Thời Cẩn vừa trống rỗng vừa nóng rực, anh gần từng chữ: "Tránh xa tôi ra."

Tổ Phục bỗng nhiên cười.

"Lượng thuốc lớn như vậy mà vẫn còn tỉnh táo cơ à"Cô ta liếc nhìn đồng hồ trên tay, ừ, vừa đúng thời gian thuốc có tác dụng.

Cô ta ngước mắt nhìn lên Thời Cần đang lão đảo: "Đã lâu không gặp, Thời Cẩn.

Cơ thể anh lão đảo rồi ngã xuống mặt đất, trong tay anh vẫn cầm súng, ánh mắt tán loạn nhưng vẫn đề phòng nghiêm ngặt, ngón tay luôn đặt lên cò súng.Nếu ai dám tiến lên, anh sẽ nổ súng ngay.

Tô Phục cúi đầu nhìn viên đạn găm sâu vào sàn nhà phía trước giày cao gót của mình, vị trí rất chuẩn, vừa đúng tầm ngăn cản cô ta tiến lên.

Anh bắn nhiều phát súng như vậy, nhưng lại không giết ai cả.

Đây đúng là ranh giới cuối cùng của Thời Cần nhỉ."

Bà Ba" Tần Vân Phi vẫn cứng đờ có quắp ngồi dưới đất lúc này vịn bàn đứng lên, mỗ hội đầm đìa, nói không ra hơi: "Tôi đã làm tất cả theo lời bà bảo."

Ánh mắt Tô Phục tập trung vào trên cổ Tần Vân Phi.

Thật đáng tiếc, chỉ xước một lớp da.

Kỹ thuật bắn súng của Thời Cẩn luôn luôn chuẩn xác, không bao giờ có sai lầm nào.Cô ta nữa cười nửa không: "Rất tốt"Hai mắt Tần Vân Phi sáng rực: "Vậy nhà họ Tần thì sao?"

Tô Phục bật cười: "Thời Cẩn sụp đổ, nhà họ Tần tự nhiên là của cậu."

Tần Vân Phi hài lòng gật đầu, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hắn lau đi mồ hôi trên trán: "Mong rằng bà Ba giữ đúng lời hứa, trước tiên đưa tôi ra nước ngoài để tránh sóng gió đã."

"Được, để tôi tiễn cậu lên đường" Cô ta bỗng nhiên thu lại nụ cười.Tần Vân Phi giật mình: "Bà..."

Một khẩu súng đột nhiên đặt lên vị trí tim hắn.

"Đoàng"Một phát chết tươi, máu bắn đầy đất.

Súng S&WM19, xưa nay Thời Cần vẫn luôn thích dùng loại súng này, cô ta cũng thế.

Tô Phục thổi họng súng, mỉm cười, rồi cất bước đi về phía Thời Cẩn.Cộc.

Cộc.

Cộc.Tiếng giày cao gót vang lên đều đều, Thời Cần bỗng nhiên trừng mắt, giơ tay lên bóp cò súng.

"Đoàng!"

Tô Phục ôm vai trái, rên lên một tiếng, máu lập tức thấm ướt chiếc áo len.Anh thều thào: "Không sợ chết thì cứ đến đây"Máu nhỏ từng giọt trên mặt đất, Tô Phục cúi đầu nhìn vết thương trên vai mình, cười lạnh.

Thời Cẩn ơi là Thời Cẩn, ngay cả khi ngủ say thì vẫn là con sư từ mạnh mẽ, tử thủ lãnh địa của mình, không cho người ngoài đến gần dù chỉ một bước.

Ngày hôm sau, vì là nghi phạm giết người nên Thời Cẩn bị cảnh sát tạm giam.Ở hiện trường, ngoại trừ Thời Cẩn cùng vết máu của nạn nhân Tần Vân Phi thì không phát hiện ra dấu vết nào của người thứ ba.

Nạn nhân Tần Vân Phi bị xước cổ, và có một vết thương trí mạng ở ngực, một phát súng bắn chết ngay, loại đạn phù hợp với khẩu súng trong tay Thời Cẩn.

Tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng Thời Cẩn, mãi cho đến tối hôm đó mới có tiến triển mới."

Có chứng cứ mới."

Triệu Đằng Phi cúp điện thoại, nói với giọng hưng phấn: "Bên pháp chứng nói ở hiện trường phát hiện có phản ứng máu trên một chiếc cốc, mà vị trí cái cốc này cách nạn nhân Tần Vân Phi rất xa, sơ bộ có thể loại trừ khả năng đây là máu của nạn nhân.

Nói cách khác, có khả năng còn có người thứ ba có mặt ở hiện trường."

"Nghĩa là Thời Cẩn không phải là nghi phạm duy nhất."

Thang Chính Nghĩa không quá tin Thời Cẩn là hung thủ, mặc dù Thời Cẩn đã uống một lượng lớn thuốc thần kinh.

Cái tên Thời Cẩn này cực kỳ biến thái, một vụ án giết người đơn giản như thể không đủ tư cách.Hoắc Nhất Ninh nói: "Đã xác định được thân phận chưa?"

Triệu Đằng Phi đáp: "Còn đang đối chiếu với kho số liệu ADN, nhanh nhất là ngày kia sẽ có kết quả."

Lúc này, Khương Cửu Sênh từ phòng thẩm vấn đi ra.

Vì vụ án của Thời Cẩn nên cô tới lấy lời khai, Thang Chính Nghĩa vội nói cho cô biết tin tức tốt lành này: "Cô Thời, có đầu mối mới rồi, bác sĩ Thời không phải là nghỉ phạm duy nhất."

Khương Cửu Sênh gật đầu: "Cảm ơn."

Thang Chính Nghĩa: "..."

Sao chẳng có phản ứng gì hết vậy?

Chờ Khương Cửu Sênh đi rồi, Thang Chính Nghĩa mới không nhịn được mà càu nhàu: "Sao Khương Cửu Sênh chẳng tỏ thái độ gì thế, đây không phải là một chuyện rất đáng vui mừng à?"

Cậu ta buồn bực: "Phản ứng của cô ấy cứ như là đã biết trước rồi ấy."

Bên pháp chứng vừa cho ra kết quả mà, Khương Cửu Sênh không thể biết được.

Hoắc Nhất Ninh hất cằm lên, cười.

Đương nhiên Khương Cửu Sênh phải biết, vì chứng cứ là do chính cô làm ra mà.

Hai vợ chồng này đúng là, coi đồn cảnh sát là nơi nào vậy....Ra khỏi đồn cảnh sát, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Mạc Băng: "Chị đã mua hết những tin tức liên quan tới nhà họ Từ và Thời Cẩn rồi, bên nhà họ Cảnh bên kia cũng hỗ trợ theo dõi liên tục, không có tin tức nào bị phát tán ra bên ngoài đâu."

Chú của Cảnh Sắt là ông trùm truyền thông, bất cứ một phương tiện truyền thông có tiếng tăm nào cũng không dám phát bừa bãi tin tức về nhà họ Từ.

Khương Cửu Sênh nói: "Cảm ơn chị."

"Khách sáo cái gì" Mạc Băng nói tiếp: "Em cứ yên tâm đi, giới truyền thông vẫn còn đang bận theo sát Tô Vấn kia kìa"Bước chân Khương Cửu Sênh dừng lại:
"Cậu ấy làm sao?"

"Bị người ta chém"Hoàng hôn buông xuống, trời dần tối lại.

Trong khu chung cư cũ kỹ vang lên tiếng giày da giẫm lên đá lát.

Gã đàn ông quay đầu nhìn quanh, không thấy gì bất thường mới dãy cửa ra.

Ánh sáng sau hoàng hôn khá yếu, trong phòng không bật đèn nên rất tối.

Gã đàn ông tiến lên: "Cô cả""Tách"Đèn bỗng sáng lên.

Tô Phục mặc áo choàng bước ra từ phòng tắm, cô ta ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, cổ áo hơi mở ra.

Ở phía dưới xương quai xanh bên trái lộ ra băng vải màu trắng, gương mặt cô ta tái nhợt do bị thương nặng: "Làm xong chưa?"

Gã đàn ông lắc đầu.Đôi mắt ẩm ướt sau khi tắm của Tô Phục bỗng lạnh xuống, cô ta ném luôn cái bật lửa trong tay đi: "Vô dụng!

Nhiều người như vậy mà không bắt được một đứa, tạo thuê chúng mày để làm cái gì?"

Gã đàn ông không dám ngẩng đầu lên: "Ông Tư..."

"Đủ rồi!"

Điếu thuốc lá ở đầu ngón tay bị cô ta bóp đến biến dạng: "Tao không nghe giải thích, chỉ cần kết quả""Tôi sẽ sắp xếp lại"Cô ta giễu cợt: "Đã đánh rắn động cỏ rồi, Tô Vấn sẽ ngốc đến mức cho chúng mày thêm một cơ hội nữa à?"

Gã đàn ông im lặng.

"Bảo đảm phía dưới an phận một chút cho tao, đừng để lại bị bắt thóp đấy."

"Vâng"Tô Phục hút mạnh một hơi thuốc, đè lửa giận xuống.

Khá lắm Tô Vấn, giỏi đấy, trong tối không được mà ngoài sáng cũng không xong, mạng mày cứng lắm.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Tô Phục nghe máy.Đầu bên kia nói: "Cô chủ, bên đồn cảnh sát có tin tức" dừng một chút: "Nói là phát hiện vết máu của người thứ ba ở hiện truong."

Sắc mặt Tô Phục bỗng nhiên sầm xuống.

Đúng 8 giờ tối hôm đó, Khương Cửu Sênh nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, người gửi là: nạn nhân Tần Vân Phi.Bên trong chỉ có một cái USB, Khương Cẩm Vũ dùng phần mềm kiểm tra thấy không có vấn đề gì mới mở file bên trong ra, có một đoạn video và một file ghi âm.

Khương Cửu Sênh đã từng xem đoạn video này, là video Tưởng Bình Bá gặp Tần Vân Phi ở quán trà.

Khác biệt là đoạn video Thời Cần lấy được trong camera giám sát của quán không có âm thanh, còn đoạn video này được quay ở khoảng cách gần nên có thể nghe được rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện."

Ông có biết đây là ai không?"

Tần Vân Phi đẩy bức ảnh ở trên bàn sang.Sắc mặt Tưởng Bình Bá lập tức thay đổi.

Trong video không nhìn thấy hình ảnh trên bức hình, Tần Vân Phi lại lấy một túi tài liệu ra: "Tôi đã giúp ông làm xét nghiệm ADN rồi.Sắc mặt Tưởng Tình Bá nghiêm lại: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tần Vân Phi nhún vai: "Không có gì, chỉ là mời con trai ông đến chỗ tôi làm khách thôi."

Tưởng Bình Bá nói không hề do dự: "Tôi sẽ báo cảnh sát""Được thôi, ông cứ việc báo" Tần Vân Phi nhấc cốc trà lên: "Vậy tôi không thể đảm bảo ông còn có thể được nhìn thấy con trai mình nữa hay không đẩy"Tưởng Bình Bá im lặng.Một lúc lâu sau, ông ta thỏa hiệp "Anh muốn tôi làm gì?"

Tần Vân Phi cười, rất hài lòng với sự thức thời của ông ta: "Trong tay tôi có lô hàng muốn mượn tay bảo tàng của nhà họ Từ bán ra ngoài"Tưởng Bình Bá nghe xong lập tức từ chối: "Không được, buôn lậu là phạm pháp."

Ông ta cố nén tức giận, hai tay nắm chặt lại "Hơn nữa, ông cụ Từ cũng sẽ không đồng ý."

"Để lão ta ký cái thư ủy thác là được rồi, lão ta tín nhiệm ông như vậy, muốn lấy chữ ký chắc không khó lắm nhỉ?"

Tưởng Bình Bá im lặng.

"Tôi cũng sẽ không bạc đãi nhà họ Từ đâu" Tần Vân Phi nói: "Chờ hàng bán được rồi, tôi sẽ chuyển mấy lần trong ngân hàng, rồi gửi lại cho nhà họ Từ là được"Tưởng Bình Bá trợn tròn mắt: "Đây là rửa tiền!"

"Nói khó nghe thế làm gì..."

Video đến đây là kết thúc.Chỉ 3 phút ngắn ngủi mà chân tướng đã hoàn toàn lộ rõ.

25 năm trước Tưởng Bình Bá đã kết hôn ở quê, ông ta không hề biết vợ đã mang thai và sinh ra một đứa con trai.

Tần Vân Phi dùng đứa con trai để khống chế ông ta, tiến hành buôn lâu di vật văn hóa dưới danh nghĩa của nhà họ Từ rồi rửa tiền ở ngân hàng Lâm Thị.

Ngoài video, còn có một file ghi âm nữa.

Khương Cẩm Vũ mở ra.

"Cậu Sáu, đã làm xong rồi."

Là giọng của Tần Vân Phi.Hắn nói: "Chờ giải phóng nhóm hàng này xong, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của nhà họ Từ, đến lúc đó cậu cứ dùng danh nghĩa của cô Khương chuyển ra là được rồi."

Trong file ghi âm chỉ có hai câu nói này, chưa đến 30 giây, đầu mẫu cuối cùng chỉ về hướng Thời Cần.

Khương Cứu Sênh nghe lại một lần nữa, cô hỏi Cẩm Vũ: "Đã giám định chưa?"

"Rồi, em đã kiểm tra nó bằng chương trình tự làm, video và file ghi âm đều không phải là ngụy tạo" Khương Cẩm Vũ suy nghĩ rồi hỏi Khương Cửu Sênh: "Chị có muốn tiêu hủy không?"

"Không cần" Cô nói: "Giúp chị gửi cho Viện Kiểm sát, không phải gửi ngay bây giờ, chờ đến tối mai hằng gửi."

Khương Cẩm Vũ không hiểu, nhíu mày: "Chị không tin anh rể ạ?"

Giao thứ này ra thì anh rể phải ngồi tù chắc rồi.Cô không giải thích nhiều, chỉ nói: "Hai thứ này có thể chứng minh nhà họ Từ trong sạch"Vậy còn anh rể thì sao?Khương Cẩm Vũ mím môi nhưng không hỏi ra miệng.

Tối ngày hôm sau, kiểm sát viên Vu Phương Minh nhận được email của Khương Cửu Sênh.

Ngày kế tiếp, đội hình sự số 1 lần lượt thẩm vấn Tưởng Bình Bá và Thời Cẩn.

Tưởng Bình Bá vẫn luôn im lặng từ lúc bị bắt đến giờ lại mở miệng, ông ta chỉ điểm Thời Cẩn, nói rõ tất cả mọi chuyện đều là do Tần Vân Phi và Thời Cẩn ra lệnh.

Mặt khác, căn cứ vào chứng cứ mà Khương Cửu Sênh cung cấp, đội phòng chống buôn lậu tìm thấy nguồn hàng và đường dây tiêu thụ của đám di vật văn hóa kia, xác thực là xuất phát từ nhà họ Tần.

Đối với thông tin này, Thời Cẩn không nhận, cũng không phản bác.

Thể là nhà họ Từ đã được chứng minh trong sạch, việc giam giữ và đình chỉ cũng bị hủy bỏ.

Đúng là nghiêng trời lệch đất, bản án đã bị xoay ngược 360 độ.
 
【Re - Up】Duy Nhất Là Em [2]
C341. THỜI SÊNH LIÊN THỦ CHƠI TÔ PHỤC. TÌNH GAY THỜI HOẮC CŨNG TRÀN ĐẦY


Đúng là nghiêng trời lệch đất, bản án đã bị xoay ngược 360 độ.

Thời Cẩn còn chưa thoát tội giết người, đã lại thêm tội mới.

Cả đội hình sự đều sốc đến tận óc, vừa không tin nổi vừa đau đầu chóng mặt.

Thang Chính Nghĩa đứng ra đại diện: "Đội trưởng."

Hoắc Nhất Ninh là người bình tĩnh nhất: "Nói."

"Đúng là Thời Cẩn làm ạ?"

Đây là câu hỏi phát ra từ trong sâu thăm linh hồn của Thang Chính Nghĩa, nhưng đội trưởng nhà cậu thì lại ra cái vẻ "Tôi không biết, tôi không quan tâm, tôi thể nào cũng được."

Anh nói: "Chứng cứ là như vậy"Ha ha, Hoắc chó điên tôn trọng chứng cứ từ bao giờ thế, những tội phạm trước kia đã từng bị anh ta đánh, nhưng bởi vì không đủ chứng cứ mà được thả ra còn ít à?Linh hồn Thang Chính Nghĩa lại tiếp tục hỏi: "Nhưng em vẫn không tin."

Cậu ta bắt đầu bật mode phân tích của Sherlock Holmes: "Tuy tâm địa Thời Cẩn hơi đen tối một chút, nhưng anh ta rất nghe lời vợ mình, cho dù có tà tâm thì cũng sẽ không thật sự đi giết người rửa tiền chứ."

Suy nghĩ một lúc, cậu ta vẫn cảm thấy cách giải thích của mình rất độc đáo.

"Anh nhìn xem, anh ta còn giúp cảnh sát chúng ta trong việc chống ma túy, nên chẳng có lý do gì mà lại quay đầu đi buôn lậu cả."

Hoặc Nhất Ninh không phát biểu ý kiến.

Nhưng Tiểu Giang lại rất đồng ý với phỏng đoán của Thang Chính Nghĩa: "Em cũng thấy anh Chính Nghĩa nói rất đúng.

Thời Cẩn xấu xa thật, nhưng chưa xấu đến mức 100%, vẫn còn có thể cứu chữa được.

Khương Cửu Sênh có thể giúp anh ta hoàn lương."

Chu Tiêu cũng tham gia thảo luận: "Tôi nghe Tiểu Tấn ở đội 2 nói, chứng cứ vạch trấn Thời Cẩn chính là do Khương Cửu Sênh cung cấp."

Cô nàng chiều chồng như ma chơi trò phản bội...Xem không hiểu gì luôn.Thang Chính Nghĩa ngẩng dầu 45 độ: "Tôi ngất đây"Tiểu Giang cũng ngẩng đầu 45 độ.

"Tôicũng ngất đây."

Vừa đúng lúc Tưởng Khải từ bên ngoài trở về, vẻ mặt cậu ta khá nghiêm trọng: "Đội trưởng, có tin xấu."

Hoắc Nhất Ninh không có tí phản ứng nào, tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính, anh đang xử lý một vụ cướp tiệm vàng không cả ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Vật chứng trong vụ án của Tần Vân Phi đã bị ô nhiễm."

Hoặc Nhất Ninh ngẩng đầu lên: "Vật chứng nào?"

"Là cái cốc xảy ra phản ứng với máu ạ."

Vẻ mặt của Tưởng Khải rất phức tạp.

Các điểm đáng ngờ đều chĩa về phía bị cáo, chỉ cần có nghi phạm thứ hai thôi là Thời Cẩn có thể được tha bổng.

Bây giờ vật chứng bị ô nhiễm, nghi phạm thứ hai không thành lập, đường lui bị chắn lại rồi.

Những tưởng cái cốc kia sẽ là cơ hội xoay chuyển trong vụ án Tần Vân Phi bị giết, kết quả lại thành mừng hụt.Thang Chính Nghĩa than: "Đây là trời muốn diệt Thời Cẩn à?"

Cậu ta quay lại: "Đội trưởng, phải xử lý thế nào ạ?"

Làm thế nào với Thời Cẩn đây, vân tay hay vết máu đều chỉ về hướng anh ta, mà lại chỉ có một mình anh ta là nghi phạm, gần như không có cơ hội tha bổng nữa rồi.

Vụ án đã đi vào ngõ cụt, đến lượt ngôi sao trí tuệ của đội cảnh sát ra tay.Ngôi sao trí tuệ Hoặc Nhất Ninh đột nhiên hỏi: "Cậu có kẹo cai thuốc không?Thang Chính Nghĩa: "..."

Ngôi sao trí tuệ hôm nay sao thế nhỉ?

Triệu Đằng Phi đưa cho Hoắc Nhất Ninh mấy viên kẹo cai thuốc, Hoắc Nhất Ninh vừa gỡ giấy gói kẹo vừa đứng dậy, cầm đồng phục cảnh sát giao thông lên rồi nói: "Tôi đi Cửu Lý Đề đây."

Hôm nay trời nắng đẹp, giao thông ở Cửu Lý Đề vẫn ổn mà.Thang Chính Nghĩa hỏi: "Anh đi làm gì?"

Hoắc Nhất Ninh vắt bộ đồng phục lên vai, miệng nhai kẹo cai thuốc nghe rốp rốp:
"Tận trung với cương vị.Anh ta dửng dưng đi mất, bước chân trông chả khác gì một gã xã hội đen mất hết tính người đang đi đòi nợ.

Thang Chính Nghĩa cười ha ha, Hoắc chó điên bị bắt đi làm cảnh sát giao thông bao nhiều lần rồi, đã bao giờ thấy anh ta tận trung với cương vị đâu?Cậu ta buồn bực, hỏi Tưởng Khải cũng đang ngớ người: "Sao đội trưởng của chúng ta chẳng có tinh thần chiến đấu gì trong vụ án của Thời Cẩn nhỉ, không nên thế chứ, Thời Cẩn và đội trưởng không phải là bạn gay tốt sao?"

Tưởng Khải lắc đầu, không hiểu gì đâu, miệng lưỡi cậu ta dẻo quẹo: "Bạn gay tốt ấy mà, đứa nào kết hôn trước đứa đấy là chó, khả năng là Thời Cẩn làm chó, phản bội Hoắc chó điên của chúng ta rồi"Cậu ta thở dài thườn thượt: "Ai, cái tình bạn như đóa hoa nhựa này"Nói linh ta linh tinh.

Thang Chính Nghĩa cảm thấy nhức cả trứng.

Tiểu Giang nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hoặc chó diện, bèn nói cho mọi người biết một bí mật: "Tôi nghe nói đội trưởng của chúng ta với Thời Cẩn không hợp nhau"Thang Chính Nghĩa không tin: "Làm sao mà không hợp?

Hai người bọn họ không phải là hai con châu chấu trên cùng một cái thuyền à?

Lúc trước làm vụ án chống buôn lậu ma túy ăn ý thế cơ mà."

Không phải cậu ta dùng đôi mắt của dân hủ nhìn người khác thành gay đâu, nhưng cậu ta thật sự cảm thấy đội trưởng nhà mình và Thời Cẩn siêu có cảm giác couple, đúng là chỗ công!Tiểu Giang bắt đầu tám chuyện một thần bị: "Tôi nghe đồng chí bên đội 2 nói, ông cụ Từ lập di chúc phân chia tài sản không đều..."

Nói tóm lại là một bức di chúc đưa tới một vụ huyết án huynh đệ tương tàn.

Đừng ngạc nhiên, đội tám chuyện có ở khắp mọi nơi, đồn cảnh sát cũng không ngoại lệ.Lại nói tới đội trưởng Hoắc đang tận trung với cương vị, bộ đồng phục cảnh sát giao thông khoác hờ hững trên người anh ta, mở cả khóa áo đi tuần tra, trông chả khác gì một tên du côn.

Được lúc rảnh rỗi, anh gọi điện thoại cho Khương Cửu Sênh.

"Đội trưởng Hoắc"Anh híp mắt, ngồi xổm ở bên cạnh bốt trực ăn kẹo cai thuốc: "Chứng cứ bị ô nhiễm, cá đã mắc câu."

Khương Cửu Sênh không hề ngạc nhiên, hỏi: "Đã giữ lại chứng cứ bà ta động tay động chân chưa?"

"Đương nhiên"Hoặc Nhất Ninh liếm răng, trước kia anh chỉ cảm thấy Thời Cần gian trá thâm hiểm, bây giờ mới phát hiện Khương Cửu Sênh cũng giỏi thủ đoạn không kém.

Chứng cứ là giả, là bom khói do Khương Cửu Sênh thả ra.Tổ Phục có tật giật mình, tự nhiên là không đánh đã khai, chỉ cần thu thập đủ chứng cứ thì không khó để Thời Cẩn thoát tội khỏi vụ án Tần Vân Phi.Khương Cửu Sênh quả nhiên là vợ của Thời Cần, biết chơi đấy.

"Có thể sắp xếp giúp tôi một chút được không?"

Cô nói, "Tôi muốn gặp Thời Cẩn một lát"Hoắc Nhất Ninh hơi chần chừ, đều là người một nhà cả, có là chuyện riêng trái pháp luật thì cũng phải làm thôi.

"Được"Khương Cửu Sênh nói: "Cảm ơn"Khương Cửu Sênh cúp diện thoại rồi di xuống nhà."

Sênh Sênh" Ông cụ Từ vừa xuất viện, vẫn đang phải ngồi trên xe lăn.

Sau một trận bệnh nặng, tinh thần ông cụ kém đi rất nhiều, ông cụ ngập ngừng.

"Bên Thời Cẩn"Đến bây giờ nhà họ Từ vẫn không hiểu đầu cua tai nheo chuyện này ra làm sao, không biết Thời Cẩn đang tính toán cái gì, nhưng có một điểm có thể đoán được.

Thời Cần là người thế nào, Sênh Sênh là người thế nào, người ngoài có thể không biết, nhưng người một nhà không thể không hiểu được.Khương Cửu Sênh đi đến giúp ông cụ đẩy xe lăn, cô không nhiều lời, chỉ nói: "Ông yên tâm, con và Thời Cẩn đều tự lượng được ạ."

Ông cụ Từ biết hai người trẻ tuổi này đều không phải là kẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt, nên ông cũng không nhiều lời: "Có khó khăn gì nhất định phải nói với ông nội day."

"Vâng ạ"Tầm 6 giờ, Từ Thanh Bách từ bệnh viện trở về, vừa vào của đã nhìn thấy Tần Tả đang ngồi ở trên ghế sofa.

Cô ấy đến cùng Khương Cứu Sinh, tính tình của cô ấy rất yên tĩnh, Khương Cửu Sênh ngồi uống trà đánh cờ với ông cụ, cô ấy chỉ yên lặng ngồi ở trên ghế sofa, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy tiến lên.Từ Thanh Bách lại cảm thấy phần eo hơi đau đau, chưa tháo đai lưng bảo hộ nên anh ta hơi gặp khó khăn khi cúi người lấy dép lê, bỗng một bàn tay vượt lên trước.

Tần Tả ngồi xổm, đặt đôi dép ở ngay bên chân Từ Thanh Bách.Từ Thanh Bách lập tức tỏ ra phòng bị: "Đừng tới gần tôi như vậy."

Nguy hiểm!

Thế này là bị đánh nên sợ rồi à...Tần Tả hiểu, buông dép xuống, lùi về phía sau ba mét.Cũng nghe lời đấy.Từ Thanh Bạch đổi dép, tâm trạng khá tốt, anh ta mỉm cười muốn đi lên tầng, mỗi tội tư thể đi hơi chật vật, eo thẳng đơ, đi đứng chậm chạp.

Anh ta còn chưa tới đầu cầu thang đã bị một người ngồi xổm ở phía trước chặn lại.Cơ thể cô ấy vốn nhỏ nhắn, mặc đen từ đầu đến chân, ngồi ở nơi đó mà Từ Thanh Bách cảm thấy giống như một cây nấm độc: "Cô làm gì thế?"

Cô ấy quay đầu, mái tóc ngắn đã hơi dài hơn một chút, chất tóc mềm mại mượt mà, vừa chạm đến xương quai xanh dưới cổ áo len.

Cô ấy nói, vẻ mặt rất đứng đắn và nghiêm túc: "Tôi cõng anh lên"Từ Thanh Bách sĩ diện, có bị trật eo cũng không nằm viện, nên Tần Tả không có cơ hội chăm sóc anh ta, cô luôn cảm thấy mình chưa trả được món nợ đánh người này, cho nên chỉ cần có cơ hội là cô ấy sẽ không quản mệt nhọc để hầu hạ anh ta.

Đối với chuyện này Từ Thanh Bách chỉ biết kính nhi viễn chi, nhìn thấy Tần Tả là lập tức đi đường vòng, để khỏi nhỡ bị đánh cho lần nữa.Anh ta chống eo lách qua: "Tôi chưa bị tàn phế đâu."

Vừa dứt lời, ông cụ đã hừ một tiếng: "Cậy mạnh làm cái gì, từng tuổi này rồi mà còn coi mình là thanh niên à?

Nếu cháu cử động eo nhiều lại làm cho vết thương nặng lên, để xem còn có cô gái nào muốn cháu không."

Ông cụ lại nhìn sang Tần Tả, về mặt lập tức chuyển sang hiền lành: "Tiểu Tả ơi."

Tần Tả mỉm cười: "Vâng thưa ông Từ"Ông cụ Từ cười tươi như hoa nở đón xuân: "Nhờ cả vào cháu đấy"Cô gật đầu, việc nghĩa chẳng từ mà lại ngồi xổm xuống trước mũi chân Từ Thanh Bách.

Anh ta hừ một tiếng.Không cho cõng thì phải làm sao bây giờ?

Tần Tả suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, rồi đứng lên, đi qua ôm ngang người anh ta lên, rồi sải bước chân lên lầu.

Vẻ mặt cô ấy nhẹ nhõm, bước chân nhẹ nhàng, bế một thằng đàn ông cao một mét tám mấy mà cô ấy chẳng cần tốn nhiều sức.

Từ Thanh Bách bị bế kiểu công chúa: "...."

Tôn nghiêm đàn ông đời này của anh ta mất hết trong tay cô gái nhỏ này rồi, anh ta gào lên: "Cô thả tôi xuống mau!"

"Xong ngay đây."

Nói rồi Tần Tả bế anh ta co cẳng chạy một mạch lên tầng 2, nhanh chóng đặt xuống, mặt cô không đỏ, hơi thở cũng không loạn, cô nói: "Nếu muốn xuống nhà thì lại nói với tôi, tôi lên bế anh xuống."

Từ Thanh Bách tức đến hoa mắt chóng mặt: "...."

M* nó chứ, lưng đau đầu đau, anh ta không nhịn được mà văng tục, tức hổn hển: "Mả m* nó chứ, Tần Tả, m* kiếp, cô thử bế tôi lần nữa xem!"

Tần Tả hơi bối rối, hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, bọn cô là gái giang hồ, đều không câu nệ tiểu tiết, huống chỉ người là do cô đánh, cô hầu hạ anh ta cũng là việc nên làm mà.

"Rầm!"

Tù Thanh Bách đóng sầm cửa lại.Ông cụ Từ cả giận: "Cái thằng ranh con này!"

Ông cụ an ủi cô gái nhỏ đang ngây người: "Không sao đâu không sao đâu, nó chỉ đang xấu hổ thôi."

"Vâng"Tần Tả xuống nhà, thầm nghĩ lần sau bế hay không bế nhỉ?Chiều hôm đó, đội hình sự số 2 đã lập án điều tra chuyện vật chứng bị ô nhiễm, một bằng chứng được bảo quản tại Sở Pháp chứng, tại sao lại bị nhiễm dấu vân tay mới?

Người mới làm pháp chứng cũng sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này.Đèn cảm ứng ở cầu thang khu chung cư bật lên, sau khi kết thúc cuộc gọi, gã đàn ông mới đi vào nhà.

"Cô chủ, đã giải quyết xong vật chứng rồi"Tô Phục đang đứng trước cửa sổ, trong tay cầm kính viễn vọng, không biết đang nhìn cái gì.

"Bên Khương Cửu Sênh thì sao?"

Gã đàn ông đáp: "Tôi vừa nhận được tin tức của viện kiểm sát, cô ta đã gửi chứng cứ lên rồi, bên Vu Phương Minh đang chuẩn bị hồ sơ để khởi tố Thời Cẩn"Tô Phục cười, nghịch chiếc kính viễn vọng trong tay: Thời Cẩn ơi là Thời Cẩn, đây chính là người đàn bà mà mày chọn đấy, nhìn thấy chưa, còn chẳng chịu nổi một kích.Tình yêu là thứ đồ chơi thật buồn cười, so với việc thề non hẹn biển mông lung mờ mịt, cô ta tin sự chinh phục và chiếm hữu hơn, giống như một cuộc săn, cô ta thích hưởng thụ sự truy đuổi cùng khoái cảm cướp đoạt."

Sắp xếp một chút, tôi muốn nói chuyện với Thời Cẩn."

"Vâng."

Cô ta kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ánh hoàng hôn ở bên ngoài, khoảng thời gian ẩn núp không thấy ánh mặt trời này cũng nên kết thúc thôi.

Cô ta gọi một cuộc điện thoại: "Ba, chuẩn bị cho con một chiếc máy bay, và cả đầy đủ tiền nữa."

Tô Bính Nghiệp luôn không đoán được tâm tư của cô ta: "Con muốn làm gì?"

Tô Phục nhìn mặt trời đang lặn xuống sau đỉnh núi bên ngoài cửa sổ: "Không phải ba luôn muốn con ra nước ngoài trốn một thời gian sao?"

Sau hôm vật chứng bị làm bẩn, Hoắc Nhất Ninh đích thân sắp xếp cho Khương Cửu Sênh gặp Thời Cẩn, thời gian là vào ban đêm, khi trại tạm giam đang giao ca, là thời điểm tốt để tránh tai mắt của người khác.7 giờ cô tới, sớm hơn giờ hẹn rất nhiều, và phải đợi rất lâu ở trong phòng thăm tù.

"Két."

Của phòng bị đẩy ra, Khương Cửu Sênh lập tức quay đầu lại, nụ cười trên môi dần dần nhạt xuống.Là Hoắc Nhất Ninh.Anh ta buồn cười quá, thất vọng cũng không cần thể hiện rõ trên mặt như vậy chứ, anh ta nói: "Thời Cẩn không tới, cô đi về trước đi"Khương Cửu Sênh hiển nhiên rất hụt hẫng, nhưng cô không hỏi gì cả, chỉ gật đầu sau đó đứng dậy rời đi.Hoắc Nhất Ninh gọi cô lại, nói lời nhắn của Thời Cẩn.

"Cậu ta bảo, sẽ đón đêm giao thừa cùng cô."

Ba ngày nữa chính là giao thừa.

Năm nay là năm đơn giản nhất của Khương Cửu Sênh, không giăng đèn kết hoa, không khí vắng ngắt, chỉ mong giao thừa được viên mãn cả trăng cả người.Đằng sau trại tạm giam có một sân vận động, là nơi phạm nhân hoạt động vào ban ngày, đến ban đêm, nơi đây trống trải tĩnh mịch, chỉ có một cai ngục canh ở cửa ra vào.Không có đèn đường, nhưng nhờ mặt trăng rất sáng nên vẫn có thể nhìn thấy mọi vật.

Thời Cẩn bị một cai ngục dẫn tới sân vận động.Gã cai ngục kia không vào cùng, gã chỉ dựa tới cửa rồi mở còng tay cho Thời Cẩn: "Mười phút sau tôi quay lại."

Nói xong gã nhìn quanh rồi rời đi.Thời Cẩn đang mặc bộ quần áo tù nhân màu lam, rất mỏng và rất đơn điệu, nhưng dáng người anh cao, mặt mày sáng sủa, cho dù có mặc bộ đồ tù nhân này cũng không hề làm giảm đi khí khái cùng khí chất của anh, Thời Cẩn nhàn tản bước vào bên trong.Một người đang đứng trước tấm lưới vây xung quanh sân vận động, nghe thấy tiếng bước chân, người này quay lại và nói: "Cậu Sáu.Người đàn ông này hơn 50 tuổi, trên người mặc đồng phục cảnh sát, là đồn trưởng Tề của trại tạm giam.Chẳng trách lúc trước Tô Phục có thể vượt ngục thành công.

Thời Cẩn dừng lại, anh đứng dưới ánh trăng trông đầy vẻ ưu tú, anh bình thản hỏi: "Tô Phục bảo ông tới?"

Đồn trưởng Tề gật đầu, đi đến đưa cho anh một chiếc điện thoại: "Cô Cả có mấy lời muốn nói với câu Sáu."

Thời Cẩn không nhận, ánh mắt rất lạnh nhạt.Đồn trưởng Tề cũng không tức giận, ông ta bấm gọi, ấn vào loa ngoài, rồi cứ cầm chiếc điện thoại bằng hai tay như thế.

Điện thoại chỉ đổ chuông một lần đã có người nghe máy.Giọng nói dương dương đắc ý của Tô Phục vang lên: "Mùi vị bị phản bội như thế nào?"

Vẻ mặt Thời Cẩn tự nhiên, hỏi lại: "Chứng cứ là do bà tạo ra?"

Cô ta không phủ nhận: "Có quan trọng không?"

Không đợi Thời Cẩn trả lời, cô ta ung dung tiếp tục: "Quan trọng là Khương Cửu Sênh đã vì nhà họ Từ mà hy sinh cậu."

Đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta, ly gián hai người này.Cô ta đã mưu tính từ lâu, đầu tiên là lợi dụng Tưởng Bình Bá kéo nhà họ Từ xuống nước, tiếp đó uy hiếp Lâm An Chi, khui vụ án buôn lậu rửa tiền này ra.

Sau đó, cô ta sử dụng Tần Vân Phi ra tay với Khương Cửu Sênh cùng con của cô để chọc giận Thời Cẩn, tốt nhất là Thời Cẩn có thể tự tay giết chết Tần Vân Phi.

Tân Vân Phi chết rồi.

Thời Cẩn với tội danh "giết người diệt khẩu" sẽ bị biến thành tù nhân, lúc này cô ta lại gửi cho Khương Cứu Sinh hai file bằng chứng do Tần Vân Phi tạo ra.

Thời Cẩn vốn đã cõng tội giết người, giờ lại thêm một tội buôn lậu rửa tiền nữa cũng chẳng sao.

Chỉ có điều, bất kể Thời Cẩn có cõng nổi cái tội này hay không, hoặc là chứng cứ được tạo ra cuối cùng có được thành lập hay không thì cũng không quan trọng.Cô ta chỉ cần một quyết định của Khương Cửu Sênh.

Khi nhà họ Từ lâm vào vòng lao lý, mà vừa đúng lúc tù nhân Thời Cẩn có thể gánh chịu tất cả tội danh của nhà họ Từ, thì Khương Cửu Sênh có đẩy anh ra ngoài hay không.Có lẽ làm thế không tính là phản bội, nhưng Thời Cẩn thì khác, anh là bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng ảo giác, chỉ cần Khương Cửu Sênh lựa chọn nhà họ Từ thì cuộc chiến sẽ bắt đầu.Ừm, Khương Cửu sinh quả nhiên không để cô ta phải thất vọng, tình yêu đúng là thứ không chịu nổi sức nặng, chỉ một đòn là tan.Thứ cô ta muốn chính là kết quả này, chỉ cần trong lòng Thời Cần có một chút oán, một chút xíu hận, và muốn trả thù là đủ để đốt cháy Khương Cửu Sênh cùng toàn bộ nhà họ Từ rồi.Thời Cẩn vẫn im lặng.

Tô Phục lại nói tiếp: "Cậu vì cô ta mà hy sinh cả nhà họ Tần, cuối cùng thì sao, kết quả là gì, nhà họ Từ vô tội vô can, còn cậu một mình gánh hết."

Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Bên viện kiểm sát đã chuẩn bị xong bằng chứng để khởi tố, buôn lậu, rửa tiền, và giết người, cậu sẽ bị tuyên án tử hình"Thời Cẩn lên tiếng, âm sắc cực lạnh: "Thế thì liên quan gì đến bà?"

Cô ta nói chậm rãi, giống như đang dụ dỗ, từ từ mưu toan.

"Thời Cẩn" Cô ta nói: "Cậu có dám vượt ngục không?"

Thời Cẩn im lặng."

Đi với tôi đến Tam Giác Vàng, tôi sẽ giúp cậu làm lại từ đầu."

Tô Phục nói từng chữ rất rõ rằng: "Đừng trở thành một kẻ bình thường, đừng để một ả đàn bà ruồng bỏ cậu ngăn trở bước chân của cậu, cậu trời sinh đã là vua rồi"Nếu không có Khương Cửu Sênh, cô ta có thể tưởng tượng được chắc chắn sẽ có một thời đại thuộc về Thời Cẩn, đó mới là nơi mà một vị vua thuộc về.Mà trên đời này, Tô Phục chỉ nguyện ý thần phục một mình anh.Nguyệt thượng tây lầu, đêm đã về khuya.

Chiếc đèn ngủ trên đầu giường tỏa ánh sáng mờ mờ, người trên giường đang chìm trong mơ, dường như cảm giác được cái gì đó nên bỗng nhiên mở mắt.

"Thời Cẩn?"

Khương Cừu Sênh hơi lơ mơ, giống như đang nằm mơ vậy, cô đưa tay lên định dụi mắt, nhưng tay bị bắt lại, hơi lành lạnh, nương theo ánh đèn, cô nhìn xuống là có thể trông thấy những ngón tay trắng trẻo, thon dài xinh đẹp, mỗi một khớp xương đều chuẩn tỷ lệ.Là tay của Thời Cẩn.Anh cúi người ôm lấy cô: "Ừm, là anh, anh về rồi đây"Khương Cửu Sênh cười, cơn buồn ngủ tiêu tan trong nháy mắt: "Sao anh lại trở lại?"

Anh hôn mặt cô, nói: "Anh vượt ngục ra" Trong mắt anh có ý cười, vừa dịu dàng lại lưu luyến, anh nỉ non: "Sợ em không gặp được anh sẽ khóc, nên anh về"
 
Back
Top Bottom