Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 39.


Chấm xanh nhỏ theo tốc độ chạy nhanh như bay của tàu mà chia ra ngày càng xa.

Giống như đang kéo dài sự nhớ nhung của Hàng Tuyên ra vậy.

Nhưng rõ ràng chỉ mới rời khỏi anh ấy một tiếng thôi mà.

Hàng Tuyên lấy một quyền sách ra khỏi túi đeo chéo, quyết định phân tán một chút lực chú ý.

Vừa đúng vị trí cậu đang ngồi là kế bên cửa sổ, ánh Mặt Trời chiếu nghiêng từ trên xuống, giống như hôm cậu ngồi trong thư viện vậy.

Đột nhiên xuất hiện một tiếng "A", ánh mắt của người phụ nữ ngồi đối diện đang dừng lại trên người Hàng Tuyên.

"Bạn nhỏ này, con đang học cấp ba sao?"

Hàng Tuyên có chút khó xử mà cắn môi, "Vâng... học qua."

Người phụ nữ hiển nhiên không để ý, bà chỉ nhìn thấy bìa quyển sách mà cậu đang cầm.

"Những đề hình học không gian kinh điển- phiên bản PEP* dành cho học sinh cấp ba."

*: viết tắt cho People's Education Press, một nhà xuất bản giáo dục của Trung Quốc.

Sách học trong trường ở bên Trung thường có 2 loại được dùng, PEP và bản phổ biến do bộ giáo dục xuất bản.

Người phụ nữ xoa xoa đầu cô bé ngồi bên cạnh, "Con gái dì, đang học lớp 11 đó."

Từ lúc lên xe đến bây giờ, Hàng Tuyên tự tạo cho mình một thế giới riêng, trong thế giới đó toàn bộ đều là Trì Uyên.

Mặc dù mắt nhìn thấy cô bé đó không vui vẻ ra mặt mà đặt sách luyện tập của mình lên bàn nhỏ, nhưng một chút cũng không ngăn cản được cậu cầm điện thoại nhớ về đoạn tin nhắn của mình và Trì Uyên.

Mẹ của cô bé nói, "Nhìn con gái dì này, Toán học như thế nào cũng không giỏi lên được, dì cũng dạy không được."

Mặt cô bé đỏ lên, "Mẹ à, đừng nói nữa."

Hàng Tuyên hiểu ra, đóng sách của mình lại, có chút căng thẳng, ngón tay niết lấy góc sách.

Cậu xin lỗi trước, "Con cũng không chắc là mình biết làm."

Nhưng tâm trạng muốn thử một lần đã sắp không kiềm lại được.

Đối với Hàng Tuyên mà nói kiến thức cấp ba không xa xôi mấy, mặc dù đã thôi học mấy năm rồi nhưng mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ có không ngừng đọc sách mới khiến cậu không cảm thấy đang lãng phí thời gian.

Cố thư bất yếm bách hối độc*.

*: trích "Thơ tặng An Thuần Lạc" của Tô Thức (Tô Đông Pha).

Sau câu này còn "Thục độc thâm tư tử tự tri".

Dịch nghĩa: những quyển sách cũ dù đã đọc qua trăm lần vẫn không thấy chán, ngược lại càng đọc càng tìm hiểu được sự thâm sâu của nó, lĩnh ngộ được đạo lí bên trong.

Đông Pha tiên sinh quả nhiên không lừa cậu.

Mỗi một câu mà cô bé hỏi cậu đều có thể dễ dàng giải ra, cảm giác thành tựu không thể miêu tả bằng lời này đến tất cả các toa của tàu gộp lại cũng không chứa nổi.

Hàng Thần đã đợi ở trạm từ lâu, tay cầm lấy một ly sữa đậu nành nóng.

Từ sáng sớm mây đen đã áp chế bầu trời, mười một giờ, bên ngoài đã rơi những hạt mưa nhỏ, khiến cho xuân hàn thêm càng ẩm lạnh.

Dòng người như nước ào ra khỏi cửa.

Hàng Thần nhìn chặt vào đoàn người qua lại trước mặt, trực tiếp lọc bỏ bóng người màu xanh bạc hà kia ra.

Cũng không thể hoàn toàn trách Hàng Thần.

Hàng Tuyên còn đang cúi đầu tách tách gõ tin nhắm cho Trì Uyên kìa.

Cậu biết hôm nay Trì Uyên rất bận, nhịn nãy giờ không chủ động nhắn tin cho hắn, nhưng lại không nhịn được khi nhìn thấy dấu chấm hỏi duy nhất mà Trì Uyên mới gửi cho mình, cậu chính là muốn chia sẻ cảm giác thành tựu này cho hắn.

Biên soạn một đống chữ cái.

Nghĩ nghĩ lại xóa đi.

Cuối cùng chỉ trả lời: Đã đến nơi rồi, anh đừng lo. [Ngoan ngoãn theo chủ nghĩa Marx.jpg]*

*: là Marx của Mác - Lê-nin á, bên Trung năm nhất bắt buộc phải học chủ nghĩa Marx như mình vậy, cái jpg này lúc đầu nghĩa là em sẽ ngoan ngoãn nghe lời nên hãy cho em qua môn truyền dần được hiểu thành em sẽ ngoan ngoãn hãy cho em qua ải này.

Lúc này Hàng Tuyên mới ngẩng đầu lên, nhìn khắp bốn phía, trùng hợp nhìn thấy Hàng Thần đang ngửa dài cổ ra đợi người.

Trạm xe lửa và trường Đại học của Hàng Thần cách nhau một con sông.

Tàu điện ngầm đợi hết ba chuyến vẫn không chen vào được, đành phải đổi thành xe buýt, có thể đồng thời nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hàng Thần đã là lần thứ n, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, lần thứ n đánh giá anh mình.

"Anh hai."

"Hửm?"

Hàng Tuyên nhìn sang, nhìn thấy trong mắt em cậu có chấn kinh, nghi vấn, có thể còn có ngưỡng mộ.

Cậu nghĩ, lòng tham hư vinh, muốn khoe khoang của cậu, có lẽ đã được mãn nguyện rồi.

Nhưng không mấy đắc ý, cũng không vui vẻ.

Hàng Thần hối cậu, "Sữa đậu nành sắp lạnh rồi, mau uống đi."

Thật ra Hàng Thần muốn nói mình vốn dĩ định lấy tám ngàn tệ kia đi mua một chiếc laptop cùng đóng tiền học phí, số dư ra sẽ dùng để mua quần áo mới, như vậy là có thể thay bộ đồ trên người xuống đưa cho anh hai mặc rồi.

Trong nhà thật sự lo cho Hàng Thần, anh hai mặc đồ cũ của cậu ta cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng lần này Hàng Thần có như thế nào cũng không nói được những lời đó ra.

Bầu trời đầy mây mù, còn mưa lâm râm, thật sự không khiến người ta thích được.

Xe buýt dừng lại bên cạnh trường đại học, hai anh em bước xuống.

Hàng Tuyên lấy dù ra khỏi túi đeo chéo, hai người nép ở bên dưới, chậm rãi đi vào trường.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 40.


Khuôn viên của trường Đại học rất lớn, kí túc xá tọa lạc ở rất sâu bên trong.

Hàng Thần vừa đi vừa huyên thuyên giới thiệu cho Hàng Tuyên, giữa đường còn ghé vào sân vận động và lễ đường để tham quan.

“Bữa trưa thì ăn ở trong căn tin trường đi, cũng khá ngon đó.”

Hàng Thần lấy thẻ cơm ra lắc lắc, “Học bổng sáu ngàn (~21 triệu vnđ) em đã nạp vào một ngàn, mời anh hai ăn một bữa phong phú no nê.”

Hàng Tuyên gật đầu, “Trông em mập hơn rồi đó, thức ăn chắc ngon lắm.”

Đã qua giờ cơm rồi, căn tin cũng không nhiều người mấy.

Hai người gọi hai tô hủ tiếu xào bò, ngồi đối diện với nhau.

Hàng Tuyên gỡ khăn choàng ra ôm trong ngực, sợ bản thân không cẩn thận miệng mẻ một chút hoặc đũa rung một cái, khiến dầu ăn dính lên nó.

Có lẽ là đang ở trên địa bàn của mình, Hàng Thần từ sau khi bước vào trường thì bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Hàng Tuyên nghe em mình nói về tin tức của trường, nói chuyên ngành khó quá, nói giảng viên giỏi đến biến thái, nói những điều thú vị trong phòng kí túc xá sáu người.

Hàng Tuyên chỉ có thể lắng nghe, lâu lâu đặt một hai câu hỏi.

Hủ tiếu xào thơm phưng phức mà cậu nhai như nhai sáp.

Hàng Thần đang nói thì nhớ ra một vấn đề lớn, “Anh hai, tối nay ngủ trong kí túc xá của bọn em đi nha?

Phòng sáu người bọn em chỉ có năm người thôi, em đi tìm một bộ mền gối cho anh là được.”

Hàng Tuyên còn chưa trả lời, chuông điện thoại đã vang lên.

Là Trì Uyên.

Hàng Tuyên vội vã nhận máy, kiềm chế nhịp tim đang đập kịch liệt cố gắng khiến giọng nói của bản thân càng bình tĩnh càng tốt.

Trì Uyên thắc mắc, “Hử?

Sạo lại không giống với ngữ khí vừa vui vẻ vừa hưng phấn mà tôi dự đoán vậy?”

Tay Hàng Tuyên không ngừng vò lấy khăn choàng, giống như làm như vậy có thể vò đi sự ủy khuất trong lòng vậy.

“Không có, em vui mà, bây giờ còn đang ăn trưa trong căn tin nè.”

Trì Uyên cười nhẹ một tiếng.

Hàng Tuyên có cảm giác như bị nhìn thấu, “Cười gì đó?”

Trì Uyên chơi đùa điếu thuốc đã được đốt, cứ để nó chậm rãi cháy rụi.

“Nhớ về tối qua lúc coi đi coi phim, cũng không biết là ai ủy khuất muốn chết mà lầm bầm một câu ‘không sao', rõ ràng là có sao.”

Hàng Tuyên nghẹn lời, cách chiếc điện thoại mà vẫn bị ăn hiếp đến đỏ bừng mặt.

Trì Uyên hỏi, “Đang ăn gì đó?”

“Không nói anh nghe.”

Hàng Tuyên ra vẻ, ra vẻ xong lại nói, “Hủ tiếu xào bò.”

Trì Uyên vui đến cười ra tiếng.

Hàng Tuyên lại muốn úp mặt vào tường, hỏi, “Anh thì sao?”

Trì Uyên than thở, “Công ty nhỏ đều thân bất do kỷ, còn đang bồi rượu đây nè.

Anh trốn ra ngoài nghỉ ngơi thông gió một chút.”

“Vậy… nghỉ ngơi nhiều thêm chút nha.”

Hàng Tuyên bận bản thân không thể giúp được gì, lại dặn dò, “Chỉ được nghỉ ngơi, không được hút thuốc đó.”

Trì Uyên “ừm ừm” bảo đảm, “Không có hút.

Hút thuốc hại thân hại phổi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi nhớ mà.”

Hàng Tuyên lưu luyến không nỡ.

Thật sự muốn đưa tiền cho Hàng Thần tự đi mua laptop, chiều nay ngay lập tức dẹp đường về phủ.

Trì Uyên gảy gảy điếu thuốc, “Sắp bàn xong rồi, cúp trước đây, em đi chơi đi.”

Hàng Tuyên lẩm nhẩm, “Bái bái.”

Hàng Thần đực người ra trước cảnh này.

Hàng Tuyên vừa ngẩng đầu lên là đối diện với gương mặt ngơ ngác của em trai.

Hàng Thần nói, “Anh hai, tình cảm của anh và anh ấy đã tốt như vậy rồi sao?”

“Vẫn, vẫn có thể.”

Hàng Tuyên xoa xoa hai má đỏ bừng, “Anh ấy là sợ anh đi lạc, lần đầu tiên anh đi xa một mình, lạ nước lạ cái.”

“Cũng quên hỏi anh, bây giờ ở Diên Lan anh làm gì thế?”

Hàng Thần vẫn còn đang kinh ngạc không thôi.

Cậu ta nghĩ rằng anh hai đến nhà họ Trì, chắc chắn sẽ bị Trì Uyên cái gì cũng từng gặp qua kia khinh thường.

Hàng Tuyên hút hủ tiếu, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Được bao dưỡng?

Không nên truyền tư tưởng này cho em trai.

Hàng Tuyên hàm hồ nói, “Vẫn là cầm mui nấu cơm.”

Hàng Thần “Ồ” một tiếng, “Hiểu rồi.

Trong khách sạn hay quán ăn vậy?”

Trong nhà.

Trong một căn nhà cực kỳ cực kỳ ấm cúng.

Hàng Tuyên nhét đầy miệng, phát âm không rõ ràng, “Mau ăn đi, lạnh rồi.”

Hàng Thần lại cứ nói tiếp, “Bây giờ đầu bếp hình như kiếm được nhiều tiền lắm.

Hèn gì anh hai mặc đồ đẹp như vậy.”

Hàng Tuyên nghe đến đây có chút tức giận.

Nhẫn nhịn một chút, trộn với hủ tiếu cùng trôi xuống dạ dày.

Hàng Tuyên lau miệng, nói, “Chiều nay đi coi laptop, rồi cùng em đi mua mấy bộ đồ mặc.”

Hàng Thần vui vẻ nói, “Được nha!

Em cũng muốn mua cái màu anh đang mặc này.”

Chỉ muốn màu này thì được.

Chứ nếu như muốn bộ này, cậu thật sự không thể coi như không có chuyện gì mà mua được.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 41.


Đến chiều thì đã đỡ hơn nhiều rồi.Sân trường đại học rất đẹp, nhưng đó là của Hàng Thần, không phải của cậu.

Cậu không thể khống chế được những cảm xúc tiêu cực của mình, chỉ nhếch mép cười cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Cũng may là sau khi ra khỏi căn tin, Hàng Thần trước tiên dẫn cậu đi tham quan một vòng ký túc xá, sau đó đi từ cửa bên của trường ra trạm xe bắt xe buýt đi đến trung tâm điện máy.

Hàng Thần không che dấu được sự vui sướng của mình, hỏi, "Anh hai, anh nhìn thấy trò khi nãy tụi nó chơi không?"

Hàng Tuyên gật đầu, cậu chỉ là thuận mắt liếc thấy, hình như là game bắn súng.

"Tối nay về là em có máy để chơi chung với tụi nó rồi."

Hàng Thần cực kỳ mong đợi, "Lúc tụi nó học cấp ba là đã mua laptop rồi, em chỉ có thể chơi bằng điện thoại, nhưng người chơi pc không kết nối với người chơi điện thoại được."

Hàng Tuyên mở miệng, chân mày hơi nhăn, "Chơi trò đó có cần tốn tiền không?"

Hàng Thần lừa cậu, "Không nha.

Lên mạng tải về là được rồi."

Hàng Tuyên nhớ lại bộ dáng điên cuồng của bốn đứa, lo lắng nói, "Đừng tốn quá nhiều thời gian và tinh lực vào trò chơi, mua laptop là để cho em học tập."

Những câu nói cũ rích này khiến Hàng Thần cảm thấy bực mình, từ khoảnh khắc cậu ta cầm sách lên, ngày nào cũng bị nhắc nhở "là để cho học tập", cái gì cũng "để cho học tập".

Hàng Thần quay đầu nhìn ra cửa sổ, có chút mất hứng, "Em cũng đã thi ra khỏi nhà rồi, ai còn hứng thú ngày nào cũng học hành cơ chứ."

Cơn tức giận này mắc lại nơi cổ họng, đến khi xuống xe rồi vẫn không nuốt trôi.

Ngược lại lúc Hàng Thần nhìn thấy tòa trung tâm mua sắm hàng điện tử cao chót vót kia, ngay lập tức vui vẻ trở lại.

Cậu ta vui vẻ cụng cụng vào vai Hàng Tuyên, dỗ dành nói, "Anh hai, em có ngoan ngoãn học hành mà, nếu không thì học bổng sáu ngàn tệ kia ở đâu ra đúng không?"

Hàng Tuyên liếc nhìn cậu ta, vốn muốn nói "Nhưng em lại làm mất tám ngàn tệ rồi", nghĩ nghĩ cảm thấy thôi bỏ qua đi.

"Laptop anh mua cho em, sáu ngàn tệ đó của em đã đủ cho em trả học phí rồi, còn dư thì tiết kiệm chút làm sinh hoạt phí đi."

Hàng Thần gật đầu liên tục, đối mặt với những thứ đang thèm muốn bây giờ lại đưa tay ra liền có này, cậu ta chỉ còn thiếu vẫy đuôi với anh mình mà thôi.

Đáng tiếc cả hai anh em đều mờ tịt về những sản phẩm điện tử này.

Trong trung tâm điện máy to lớn này có đã dạng đủ các thể loại laptop, cấu hình đều không giống nhau, giá cả càng là coi đến hoa mắt.

Một buổi chiều, trừ chóng mặt nhức đầu, thì hai người đã nhận được rất nhiều tờ rơi, tờ giới thiệu.

Hai người có chút nản chí, tạm thời tìm một chỗ ngồi công cộng nào ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hàng Thần không cam lòng mà lật từng tờ rơi ra nhìn, "Chẳng lẽ không có loại laptop đó như vậy sao?

Loại giá của laptop sinh viên nhưng cấu hình có thể bằng với laptop gaming đó?"

Hàng Tuyên thở dài, dở dài xong chợt nghĩ ra, "Để, để anh gọi hỏi Trì Uyên!"

Nói xong liền lấy điện thoại ra khỏi túi quần, mở Wexin lên, sau đó thì ngơ ngẩn cả người.

Hai chấm nhỏ màu xanh kia đáng lẽ bây giờ phải cách nhau rất xa mới đúng, tại sao, tại sao lại sắp chồng lên nhau rồi?

Một suy đoán dần dần xuất hiện, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Hàng Tuyên lập tức zoom to bản đồ lên, chấm định vị màu xanh nhỏ mang tên "Trì Uyên" kia đang chậm rãi tiến gần về nơi cậu đang ngồi.

Hàng Thần vẫn đang nói gì đó, Hàng Tuyên làm gì còn nghe vào nữa.

Cậu run tay gõ chữ, cửu cung cách* giống như không nghe theo sự điều khiển của cậu vậy, liên tục đọc sai chữ. *: cửu cung cách ở đây là đang nói bàn phím 9 ô của điện thoại nokia hồi xưa á.

Cậu trực tiếp thoát Wexin, gọi thẳng bằng số điện thoại.

Trì Uyên không để Hàng Tuyên đợi lâu, gần như là lập tức bắt máy, "Alo?"

Hàng Tuyên hỏi thẳng vào vấn đề, "Anh, anh đang ở đâu vậy?"

Trì Uyên mỉm cười, "Đang ở nhà chứ đâu."

Hàng Tuyên cắn môi, vẫn như xưa không dám thực sự hung dữ với hắn, "Nói thật!"

Trì Uyên cười nhẹ nói, "Chắc khoảng mười phút nữa là xuất hiện trước mặt em rồi?

Em đang ở lầu mấy?"

Hàng Tuyên chẳng dám tin vào tai mình, lúc cúi đầu ôm mặt tay chạm phải chiếc khăn choàng lông dê, vì vậy cả khuôn mặt đều chôn vào trong chiếc khăn choàng ấm áp đó.

Editor: lựa laptop thật sự stress dữ dội, tui lựa đi lựa lại cả tháng rồi giờ mới hạ quyết tâm được, tất cả đều do bản tính keo kiệt bủn xỉn của tui ༎ຶ O ༎ຶ
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 42.


Hàng Thần cũng kinh ngạc đến đơ người, không biết tại sao lại đột nhiên diễn một tuồng anh trai rơi từ trên trời xuống.

Nhưng Hàng Thần cũng chỉ là đơ ra một chút mà thôi, sau đó lại vẫy đuôi lên với Trì Uyên.

"Anh ơi, anh có thể xem giúp em được không?

Em với anh hai đều không hiểu biết về phương diện này, đi coi hết cả buổi chiều rồi vẫn chưa đâu ra đâu cả."

Trì Uyên đưa tay ra nhận lấy xấp tờ rơi, thuận miệng hỏi, "Muốn mua để xài CAD đúng không?"

Hàng Thần có chút do dự, cậu ta không dám tùy tiện đối xử với Trì Uyên như đối với Hàng Tuyên, nhỏ giọng nói, "Ngoại trừ CAD, tốt nhất còn có thể chơi được game online ạ."

Trì Uyên có thể hiểu được, hồi hắn học đại học cũng có chơi game.

Nếu như đây là em trai hắn, Trì Uyên có lẽ đã trực tiếp lựa cái laptop gaming tốt nhất rồi đi trả tiền luôn.

Nhưng đáng tiếc không có điều kiện cần.Trì Uyên quay đầu lại nhìn Hàng Tuyên, "Là em mua cho cậu ấy, em có yêu cầu gì không?"

Hàng Tuyên dịch dịch ghế, dịch đến gần Trì Uyên chút nữa.

"Chắc là giá trong vòng năm ngàn tệ*, học là chính, chơi là phụ."*: 5000 tệ ~ 17tr7.

"Được, nghe theo em."

Trì Uyên ngồi chọn lọc những tờ giới thiệu về laptop gaming đều đặt ra một bên.

Từ đó Hàng Thần không còn lên tiếng nữa, lặng lẽ nhìn hai người ngồi đối diện đang sáp lại gần nhau, đột nhiên xuất hiện một tia cảm giác khó chịu.

Khi ba Trì đến nhà hỏi cưới, cậu ta đang nghỉ lễ nên về nhà chơi.

Ngày đến hỏi cưới cũng là ngày Hàng Tuyên rời khỏi nhà đi theo ba Trì.

Trước khi đi cậu ta còn nói với anh mình, "Anh hai, đợi khi nào em tốt nghiệp đại học tìm được việc làm rồi, sẽ về đây rước anh vào ở trong thành phố lớn."

Mẹ Hàng đứng ở phía sau dùng sức nhéo mông cậu ta, thấp giọng hung dữ nói, "Nói bậy cái gì đó?

Anh con gả qua bên kia thì đã là người của nhà họ Trì rồi, là để cho nhà họ Trì có con nối dõi đó, con nói vậy không phải là tự dưng muốn đi kiếm chuyện sao?"

Nhưng thứ cậu ta nhìn thấy hoàn toàn không giống với những gì cậu ta tưởng tượng.

Hàng Thần biết bản thân bây giờ là sai trái, cậu ta phải nên cảm thấy vui thay cho anh hai mới đúng.

Nhưng tâm trạng bực bội trên xe buýt kia một lần nữa lại dấy lên, như thế nào cũng không thể khống chế được.

Người cắm đầu cắm cổ, cực khổ học tập để thi đậu đại học, bước ra khỏi thôn sơn kia là cậu ta.

Thế thì người được nhìn thấy thành phố lớn trước, được mặc những bộ quần áo đẹp đẽ đắt tiền trước, sống cuộc sống tươi đẹp trước phải là cậu ta mới đúng chứ.

Sao chỉ mới qua một mùa Tết thôi, anh của cậu ta đã đạt được những thứ này rồi?

Đã vượt qua rất xa bản thân, người vẫn luôn đứng trên đầu anh ấy, luôn chạy phía trước anh ấy rồi?

Hàng Thần nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gương mặt đang mỉm cười của anh mình mà thất thần.

Rất nhanh đã quyết định xong, ba người cùng nhau đi đến khu vực của hãng đó.

Trong lúc chờ đợi chị nhân viên vào nhà kho lấy hàng mới ra, Trì Uyên ôm lấy vai Hàng Tuyên hỏi, "Em có thích cái nào không?"

Cách đặt câu này Hàng Tuyên đã quá quen thuộc rồi.

Cậu liên tục phủ nhận, "Em không thích, em mua máy tính để làm gì chứ."

"Làm gì mà không được?"

Trì Uyên căn bản không nghe vào tai.

"Đợi về nhà cũng lắp một bộ máy bàn cho em vậy, dạy một chút là em biết cách dùng rồi, biết cách dùng rồi thì em sẽ xài thôi."

Hàng Tuyên nói không lại hắn, vẫn cứng miệng nói, "Em không cần, em không học."

Trì Uyên bị chọc cười, "Không được, em phải theo kịp thời đại."

Hàng Tuyên vẫn không chịu, "Vậy thì cứ để em lạc hậu đi."

Trì Uyên không ôm lấy vai cậu nữa, đút tay vào túi quần.

"Được thôi.

Nếu em không học thì tôi cũng không đặt cơm nữa."

Hàng Tuyên lập tức bỏ đao đầu hàng rồi, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua.

Cậu trừng mắt với Trì Uyên, nhìn nụ cười tà ác chơi xấu của hắn, nhịn nửa ngày mới nhả ra ba chữ, "Đói chết anh!"

Hàng Thần căn bản không chen vào được.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 43.


Laptop rất nhẹ, chỉ cần một tay là xách đi được rồi.

Bước ra khỏi trung tâm điện máy, mưa đã ngừng rơi, mặt đất ướt đẫm, phản quang chiếu ra từng chiếc cầu vồng nhỏ.

Cánh tay dài của Trì Uyên lại vươn ra kéo Hàng Tuyên đến gần mình.

"Vừa tan tiệc là lên máy bay phóng sang đây ngay, cứ sợ sẽ trễ giờ cơm tối."

Ý muốn nói đã quá rõ ràng rồi.

Hàng Tuyên còn đang tức giận cơ mà, không thèm để ý đến hắn, hỏi Hàng Thần, "Thần Thần, muốn ăn gì?

Anh mời."

Hàng Thần suy nghĩ, "Trời lạnh như vậy, hay là ăn lẩu đi."

Vì vậy hai con người thích ăn ngọt bước theo Hàng Thần vào một quán lẩu chính tông lâu đời.

Chỉ có mỗi Hàng Thần là ăn tới đã, đôi đũa lùa qua lùa lại trong nồi đầy ắp ớt đỏ tiêu xanh.

Đáng thương hơn là phần nước lẩu nấm chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay ở giữa nồi, chỉ mới bỏ vào được mấy cọng rau còn chưa kịp chín, đã bị một nhân viên phục vụ nhiều tình làm hư luôn rồi-- chiếc vá mới múc sa tế chưa đổi đã nhúng thẳng vào, khiến hai con người vốn đã không có khẩu vị nay hoàn toàn không muốn ăn nữa.

Quét mắt nhìn khắp mặt bàn, chỉ còn mỗi đĩa bánh nếp đường đen* là ăn được.*: gốc là 红糖糍怕, là một món tráng miệng trộn bột nếp và bột đậu xanh lại chưng chín đem đi chiên giòn rồi rưới đường đen lên, luôn được kêu kèm khi ăn lẩu, để đỡ cay và nóng.

Hàng Thần được ăn đến mãn nguyện, chút cảm giác khó chịu khi nãy cũng không còn nữa.

Cậu ta hỏi, "Thế tối nay anh hai còn ngủ trong ký túc xá với em không?"

Hàng Tuyên đang ăn bánh nếp chiên nên bị dính răng, Trì Uyên đã lập tức trả lời, "Không, anh cậu phải ra khách sạn ngủ với tôi rồi."

Hàng Tuyên xém xíu đã bị nước sốt đường đen làm cho nghẹn cổ, gương mặt nhỏ đỏ bừng cả lên.

Tiễn Hàng Thần về trường trước.

Lúc tạm biệt Hàng Thần hỏi Trì Uyên, "Anh ơi, anh có chấp nhận và ủng hộ tập tục dưới quê mình không?

Chỉ cần đưa tiền đưa heo bò là đã cưới hỏi xong rồi."

Hàng Tuyên nghe vậy lông khắp người đều dựng thẳng.Trì Uyên dứt khoát trả lời, "Không ủng hộ, không chấp nhận, cho nên bây giờ tôi và anh cậu cái gì cũng không phải."

Hàng Thần nhìn Hàng Tuyên đang nép bên cạnh người Trì Uyên, không nhìn rõ được biểu cảm của cậu, lại nói, "Vậy anh đã đưa anh ấy ra khỏi nơi đó rồi, xin hãy đối xử tốt với anh ấy một chút."

Trì Uyên cười, trả lời càng dứt khoát hơn, "Đương nhiên rồi."

Hàng Thần ôm thùng laptop rời đi.

Để lại hai người đứng trước cổng trường đại học, nhất thời không ai lên tiếng.

Vẫn là Trì Uyên mở miệng trước, "Đi thôi, tìm tiệm khác, anh đây* vẫn đang đói sắp chết rồi này."*: ở đây dùng 哥 (ge) là anh trong anh trai.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 44.


Đặt xong phòng khách sạn qua điện thoại, trùng hợp bọn họ đi ngang một khu ăn uống*. *: gốc là 大排档, ý chỉ một dàn hàng loạt những quán ăn bày bên đường.

Trong đêm lạnh, bước vào căn lều mái đỏ, kêu mấy xiên thịt nướng, sườn non, đậu hủ thúi khô, hạnh phúc biết bao.

Khu ăn uống đông đúc, trong lều đều ngồi đầy cả người.

Hai người tìm được một chỗ ngồi trong góc, vừa ngồi xuống một nhân viên phục vụ liền chạy đến đưa hai chai bia.

Trì Uyên lập tức cản lại, "Chúng tôi không gọi bia."

Nhân viên quơ quơ tay, "Tặng đó, vào tiệm được tặng hai chai miễn phí."

Trì Uyên hỏi Hàng Tuyên, "Em uống được không?"

Hàng Tuyên lấy hai chai bia đặt ở bên mình, không vui vẻ nói, "Trưa nay anh đã uống rồi, bây giờ còn muốn uống nữa?"

"Uống một hai hớp với em thôi, không cần lo."

Trì Uyên lấy hai chiếc ly nhựa ra đặt trước mặt, "Vậy, mỗi người một ly."

Hàng Tuyên có hơi do dự, cậu chưa từng cụng ly với Trì Uyên nha.

Có chút động tâm.

Hàng Tuyên rót bia, đầy ly, nâng lên, "Cạn ly."

Trì Uyên cười cười nuông chiều, "Chúc mừng Hàng Tuyên của chúng ta lần đầu tiên ra ngoài một mình không đi lạc."

Hàng Tuyên ngẩng đầu uống hết, đến mùi vị của bia là như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy sảng khoái.

Vì vậy phần còn lại của hai chai bia, cùng với một phần xiên nướng trên bàn, không chừa giọt nào đều vào bụng của cậu.

Uống say rồi.

Cởi khăn choàng ra, cởi luôn áo khoác, vẫn cảm thấy nóng.

Một đốm lửa nhỏ đốt từ đuôi lên đến sau lưng trước ngực, càng cháy càng to, thiêu đến cậu cảm thấy não mình cũng bốc hơi luôn rồi, vừa đau vừa chóng mặt.

Hàng Tuyên lắp bắp nói, "Em, em vẫn chưa nói với anh nhỉ, em đã nói với anh chưa?"

Trì Uyên không biết phải làm sao, đây… có lẽ là đã uống say rồi?

Hàng Tuyên chẹp miệng truy vấn, "Em đã nói chưa thế?

Thành tích vinh quang của em!"

Trì Uyên cười thở dài, lại nhanh chóng dỗ dành, "Thành tích vinh quang gì thế?

Kể anh nghe xem nào."

Hàng Tuyên hài lòng chống lấy cằm, "Hôm nay em, ở trạm tàu cao tốc, dạy con gái của em làm bài tập.

Không phải, không phải con gái của em, là con gái của dì ngồi đối diện."

Trì Uyên nhìn Hàng Tuyên chăm chú, nhìn gương mặt đỏ như mông khỉ của cậu.

Hắn hỏi, "Bài tập có khó không?"

Hàng Tuyên lắc lắc đầu, lắc xong càng chóng mặt hơn.

Khuỷu tay cậu chống trên bàn, lẩm nhẩm, "Không khó nha, em một hơi là làm được hết luôn á."

"Giỏi quá."

Trì Uyên khen một câu lại thấy không đủ, "Hàng Tuyên của chúng ta giỏi quá."

Hàng Tuyên cười hi hi, ôm lấy hình rượu trống không kêu, "Trì Uyên."

Trì Uyên trả lời, "Ừm."

"Vẫn muốn… vẫn còn muốn nghe, anh khen em thêm mấy câu nữa được hông?Trì Uyên cười, "Hàng Tuyên một chút cũng không ngoan cố, không những ngoan ngoãn còn rất thông minh, Hàng Tuyên cực kỳ đáng yêu, vẫn luôn khiến anh đặt em trong tim rồi nhớ nhung."

Hàng Tuyên chu mỏ, ôm bình không càng chặt, lông mi bắt đầu ướt.

"Trì Uyên, em… hôm nay em khó chịu lắm."

Trì Uyên nói, "Anh biết, kể từ khi em nghe điện thoại anh đã biết."

Hàng Tuyên chớp chớp mắt, quay đầu đi cũng không biết hét với ai, "Ông chủ, muốn uống rượu!"

Trì Uyên phục rồi.

Đành vậy, hắn thấp giọng cười, dù sao cũng có mình ở đây canh chừng, cứ tùy ý em ấy muốn làm gì thì làm thôi.

Trì Uyên lắc nửa ly rượu của mình, ngửa đầu uống hết, chúc mừng bản thân hôm nay may mắn là đã đến đây.Hàng Tuyên dùng một ly lại một ly bia để chuốc bản thân say mèm.

"Hèn chi người đó nói 'Hà vi giải ưu, duy hữu Đỗ Khang'* ha". *: gốc 何以解忧,唯有杜康 trích "Đoản Ca Hành" của Tào Tháo, Đỗ Khang lúc đầu là một người ủ rượu.

Dịch thơ: cái gì gọi là giải tỏa lo lắng, chỉ có Đỗ Khang (rượu).Trì Uyên bị chọc cười, "Ai nói thế?"

"Lý Thanh Chiếu chăng?

Bây giờ… còn có em."

Hàng Tuyên lẩm nhẩm, "Em, hôm nay em đã mặc bộ đồ mình thích nhất, lúc trước em… lúc trước toàn là Thần Thần mua đồ mới rồi, em chỉ nhặt lại đồ cũ của em ấy để mặc thôi…"

Hàng Tuyên nhìn Trì Uyên, nước mắt căng đầy khóe mi, mê mang hỏi, "Trì Uyên, em, hôm nay em có đẹp không?"

Trì Uyên lấy khăn giấy chùi khóe môi cậu, "Đẹp, đẹp đến mức khiến anh phải lo lắng cả ngày trời."

"Em lúc trước… em không đẹp chút nào, đều là đồ ngắn đều là đồ cũ, em cũng muốn có quần áo mới…"

Hàng Tuyên lại uống hết một ly nữa, chỉ cảm thấy bản thân lâng lâng như đang ở trên mây, giống như đang nghe câu chuyện của người khác vậy.

"Hôm nay em… em rất muốn khoe khoang, em nghe Thần Thần nói thích bộ áo lông của mình, em… em cũng thích, là do Trì Uyên mua cho em mà…"

"Nhưng em một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, em rất khó chịu…

Trường của em ấy lớn quá à, bọn em đã đi rất lâu, trong trường còn có phòng tắm công cộng*... không, không phải… là lễ đường*, Thần Thần nói, em ấy chính là đứng trên lễ đường đó, nhận học bổng…"*: gốc là 澡堂 /zaotang/, Hán Việt là tảo đường.

Em ấy nhầm lễ đường với tảo đường.Hàng Tuyên xoa xoa mũi, "Em cũng có thể mà, Trì Uyên…

Em cũng có thể nhận được học bổng mà…

Em học giỏi lắm đó nha, em vẫn luôn được hạng nhất đó…"

Trì Uyên nghe thấy cậu khịt mũi, nước mắt cứ nhịn mãi không rơi xuống, đau lòng muốn chết.

"Anh biết em… em…"

Hàng Tuyên đột nhiên bật cười, mang theo tiếng khóc, mũi còn thổi bong bóng lên.

Trì Uyên lại lấy khăn giấy lau nước mũi cho cậu, kiên nhẫn dỗ dành, "Muốn nói gì?

Anh đang nghe đây, em cứ từ từ nói, không cần gấp."

Hàng Tuyên chẹp miệng, lần này trực tiếp cầm chai bia lên la lớn.

"Em… em không muốn sinh con…

Mẹ vẫn luôn nói với em, nói… nói em vô dụng, nói em sớm muộn gì cũng là nước đã đổ đi, chỉ có thể sinh con cho đàn ông… sinh con nối dõi cho nhà người khác…"

Hai dòng nước mắt ủy khuất của Hàng Tuyên rơi xuống, "Họ đã phải gấp rút sinh Thần Thần ra, nói…

Thần Thần mới là, là… là con của nhà họ Hàng."

Trì Uyên tức đến bật cười.

Hàng Tuyên bắt đầu xắn tay áo, cánh tay chà xát lung tung trên mặt, "Em có thể, có thể cam tâm sao?

Hôm nay em… em không phải là cái gì cũng biết đó sao, bài tập của con gái em, em đều biết làm…

Chỉ là bởi vì em có thể sinh bảo bảo, nên em… nên em trở thành vật trao đổi lợi ích sao?"

Trì Uyên cũng không dám tưởng tượng đến cảnh ba mình đến hỏi cưới, tức giận phiền muộn uống một hớp bia lớn.

"Cái gì cũng là của Thần Thần cả, em thì… em thì chỉ đợi được đổi thành tiền…

Em ủy khuất quá, em, em thật sự có rất nhiều rất nhiều oán hận, nhẫn nhịn khiến tim em đau lắm."

"Em cũng muốn đi…

Mẹ em, không cho…

Ba em hút thuốc, hút đến những năm bệnh sắp chết rồi, trong nhà nghèo lắm…

Nên em phải đi nấu cơm cho người ta, đi chạy bàn tiệc…

Kết quả thì sao?

Thần Thần lên đại học rồi, cần dùng tiền… nên đã đem em, đem em đi bán…"

"Mẹ em, mẹ em bà ấy…"

Hàng Tuyên thấp giọng cười khổ, "Lúc trước không cho em đi, vẫn luôn nổi giận… muốn em ở bên cạnh mẹ…

Em, em thật sự…

Nhưng đợi đến khi em đến nhà họ Trì, bà ấy lập tức đã…

đã cùng người khác ở bên nhau rồi…

Em thật sự…"

Hàng Tuyên nói rất nhiều, lại ôm lấy chai bia chuốc say bản thân.

Cậu ợ nhỏ một tiếng, lẩm bẩm, "Nếu như không phải ba em chết rồi, trong nhà không có tiền…

Em cũng, cũng không phả thôi học…

Em có lẽ, em có lẽ…"

Trì Uyên mở miệng mấy lần nhưng lại không biết phải an ủi cậu như thế nào mới phải, cuối cùng chỉ nói, "Có lẽ em sẽ không gặp được anh rồi."

Hàng Tuyên ngơ ngác mất một lúc, não vận động hết tốc lực cuối cùng cũng hiểu ra, liên tục lắc đầu, lắc đến xém xíu là ngả ngửa xuống đất vì chóng mặt."

Như thế, như thế thì không được!"

Hàng Tuyên la lên, âm thanh không lớn, nhưng rất gấp gáp, "Em… em không thể, không thể bỏ lỡ anh ấy được…

Em thích Trì Uyên, em…

Em thích Trì Uyên nhiều như vậy…

Không được đâu…"
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 45.


Trì Uyên cũng ngơ ngác.

Nước mắt của Hàng Tuyên như thế nào cũng không ngừng lại được, men rượu đã phóng to mọi cảm xúc của cậu lên vô số lần, tùy ý ăn mòn cậu.

Không biết đã tưởng tượng ra những thứ đáng sợ gì, tay Hàng Tuyên đặt lên mặt bàn, nắm đến khăn trải bàn dùng một lần của người ta nhăn ra năm vết lõm dài.Cậu đau khổ nghẹn ngào, trong đôi mắt ngập nước kia chỉ toàn kinh hoảng, bên môi không ngừng lặp đi lặp lại "Không được đâu", đáng thương cực điểm.

Trì Uyên lại cười thở dài.

Hắn lại đưa tay ra lấy thêm vài tờ khăn giấy, giúp cái người đã khóc đến mặt lấm lem này lau nước mắt lau nước mũi.

"Không khóc nữa, ngoan nào."

Trì Uyên ôn nhu dỗ dành, "Bây giờ em vẫn đang ở bên cạnh Trì Uyên mà, đừng khóc nữa nha, được không?"

Hàng Tuyên vẫn cứ khóc, nghẹn nghẹn ngào ngào.

Trì Uyên bất lực, tim không phân biệt được là đau đớn hay mềm nhũn, chắc là mỗi thứ một nửa chăng.

Hắn dụ dỗ hỏi, "Thích Trì Uyên từ lúc nào thế?"

Hàng Tuyên nhắm mắt, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, tay lại ôm lấy chai bia, ngại ngùng gãi gãi nhãn dán trên bình.

"Đút em ăn...

Ăn trôi nước, ăn ba viên trôi nước lận đó."

Trì Uyên giật mình kinh ngạc.

Cho nên không phải là hắn cua được người ta sao?

Thậm chí hắn còn chưa kịp làm gì hết nữa kìa?

Sớm như vậy, lúc đó hắn chỉ mới về lại quê, lúc đó đối với Hàng Tuyên hắn chỉ có thương hại, còn mang theo chút chua xót thông cảm.

Trì Uyên phiền toái mắng nhỏ một tiếng, lại ngửa đầu uống bia.

Hàng Tuyên vẫn còn ngồi đó thổ lộ tâm tình, chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình.

"Chỉ có một mình Trì Uyên, sẽ, sẽ đối xử tốt với em như vậy...

Sẽ hỏi em 'thích không', em, em đều thích hết đó, Trì Uyên hỏi em cái gì em cũng thích...

Còn hỏi cả suy nghĩ của em, hỏi, hỏi ý kiến của em...

Từ trước đến giờ đều không, giúp em đưa ra quyết định...

Đến một ly trà sữa, cũng, cũng phải hỏi em..."

Trì Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, không muốn chen vào lời nói Hàng Tuyên, nhưng vẫn không nhịn được nói, "Trì Uyên muốn dẫn em đi mua máy tính."

Hàng Tuyên nghe vậy ngơ ngác, tiếng khịt mũi càng to hơn, nước mắt ào ào như vỡ đê, "Đó cũng là, cũng là đối xử tốt với em, anh ấy... anh ấy chỉ là thích chọc em thôi..."

Trì Uyên thấp giọng cười, "Còn không phải bởi vì em đáng yêu sao."

Hàng Tuyên ngày càng chóng mặt, ngồi cũng chẳng vững nữa, nghiêng trái ngã phải, nếu như không phải tay vẫn còn ôm bình dựa người vào bàn, có lẽ đã sớm nằm ra đất rồi.

Trì Uyên định dẫn cậu về khách sạn.

"Thần Thần đã, đã không hỏi... chỉ cần em ấy học thật giỏi, nhà em sẽ, cái gì cũng sẽ nghe theo nó...

Hôm nay, cũng vậy..."

Hàng Tuyên nhăn mày lại, xem ra hôm nay đi gặp Hàng Thần thật sự chẳng vui vẻ gì, "Ăn cơm trưa, đã...

đã trực tiếp gọi cho em, gọi hủ tiếu xào...

Em, em muốn ăn mì xào mà..."

Trì Uyên vừa nghe cậu huyên náo vừa quét mã tính tiền, lại bước qua bên cạnh cậu quấn khăn choàng cho cậu.

Trì Uyên nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nóng muốn bỏng tay của cậu, "Ngày mai về nhà sẽ làm mì xào ăn, được không nè?"

Hàng Tuyên "ừm ừm" hai tiếng, nghe lời thả chai bia ra, duỗi thẳng tay ra để Trì Uyên mặc đồ vào giúp mình.

"Em... em thích Trì Uyên lắm đó, em, em vẫn luôn nhìn lén anh ấy...

Em còn, xém chút xíu nữa là tỏ tình với anh ấy rồi, vẫn may... vẫn may thắng kịp ngựa trước vách núi..."

Lời là đang dùng ngữ khí ăn mừng để nói, nhưng biểu cảm lại đau khổ đến mức giống như bánh bao sắp mọc rêu luôn rồi.

Trì Uyên nghe vậy cũng dừng động tác lại, "Hửm?

Tại sao lại không nói?"

Hàng Tuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mê man không tiêu cự, "Anh là ai thế?

Tôi... tôi mới, mới không thèm nói cho anh nghe."

Trì Uyên kéo cậu đứng lên, cũng đừng mong cậu có thể đi đứng đàng hoàng nữa, trực tiếp cõng người trên lưng.

Vừa ra khỏi lều đã bị gió đêm thổi lạnh đến rùng mình.

Trì Uyên đặt Hàng Tuyên xuống, muốn mang nón vào cho cậu.

Hàng Tuyên lại ngồi tụt xuống dần, còn vung tay loạn xạ, "Anh là ai vậy!

Anh buông tôi ra...

Tôi, tôi là của Trì Uyên...

Anh đi ra đi..."

Trì Uyên vừa phải kéo cậu ngồi dậy, vừa phải đội nón vào cho cậu, bận đến loạn cào cào.

Hàng Tuyên còn quấy, "Tôi muốn, muốn tìm Trì Uyên...

Tôi...

Ưm..."

Trì Uyên ôm lấy cậu hôn một cái, giữa hai đôi môi chỉ toàn mùi bia, không ngon cho lắm.

Vẫn may là người đã an tĩnh trở lại.

Trì Uyên thấp giọng chửi trong lòng, thiệt tình, hắn đã lén hôn khắp mặt cậu rồi, chỉ mỗi đôi môi này là không chạm đến.

Chính là muốn để dành đến lúc tỏ tình với Hàng Tuyên đó.

Quả nhiên kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa mà.

Trì Uyên ôn nhu mút lấy môi Hàng Tuyên, sau khi môi lưỡi tách ra lại hôn lên khóe môi và chóp mũi cậu."

Anh hỏi em," Trì Uyên dừng lại, đổi cách xưng hô, "Trì Uyên hỏi em, em phải trả lời thành thật."

Gương mặt của Hàng Tuyên là vừa vô tội vừa mơ màng, môi đỏ hơi mở ra, đôi mắt trừng to còn mang theo hơi nước, hoàn toàn bộ dáng bị người ta ăn hiếp đến không biết phải làm sao.Trì Uyên thừa dịp này mang nón vào cho cậu, hỏi, "Em thích Trì Uyên là bởi vì không có người để dựa dẫm và chỉ có thể phụ thuộc vào anh ta sao?"

Hàng Tuyên ngơ ngẩn.

Trì Uyên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi.

Nước mắt của Hàng Tuyên chảy ào ra lại, nghẹn giọng nói, "Anh nói bậy!

Em, em không phải mà...

Em chính là, chính là thích anh ấy..."

Trì Uyên hài lòng rồi, ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của Hàng Tuyên hôn lên, "Ngoan lắm."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 46.


Hàng Tuyên huyên thuyên không ngừng.

Trì Uyên cõng cậu trên lưng, lắng nghe toàn bộ những lời tỏ tình không hề che dấu của cậu.

Trong tim cuồn cuộn một dòng dung nham nóng bỏng, lại giống như một thảm cây bông nở đầy hoa, mềm nhũn cả ra.

Trì Uyên hỏi, "Bảo bối nè, em thích anh ta như vậy, sao lại không nói thẳng ra thế?"

Cả gương mặt nhỏ bé đều chôn trong khăn choàng, giọng nói có chút ấm ách.

"Tôi, tôi phải thanh thanh bạch bạch…

Đợi tôi, đợi tôi trả, trả tiền…"

Trì Uyên đợi mất một lúc cũng không thấy vế sau, quay đầu lại nhìn, người đã ngủ ây đến chảy cả nước miếng rồi.

Thanh thanh bạch bạch?

Trì Uyên suy nghĩ xung quanh từ gợi ý này, đại khái có thể đoán ra được bảy, tám phần.

Nhất thời cười đến không kiềm chế được.

Trì Uyên hích người sau lưng lên, "Em có phải là đồ ngốc thế hả?"

Lại không nghĩ đến người đang ngủ ngon lành kia đột nhiên vùng vẫy.

Hàng Tuyên ngồi thẳng người dậy, đánh mạnh lên vai Trì Uyên, miệng phát ra tiếng "ưm ưm" thúc giục.

May là đang ở trong công viên cạnh sông, đâu đâu cũng là thân cây lớn cây bé.

Nếu như là trên đường xá đông đúc người, công nhân vệ sinh mà nhìn thấy đống nước ói này thì đã phải vừa quét dọn vừa thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Hàng Tuyên quá.

Ói xong đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Trì Uyên đã chuẩn bị từ sớm, chỉ sợ xuất hiện một màn trước mắt này, trong túi mang sẵn khăn giấy và một chai nước khoáng nhỏ.

Hắn mở nắp ra, đặt miệng bình bên môi Hàng Tuyên, "Súc miệng trước, đừng nuốt xuống, phải phun ra."

Hàng Tuyên ngoan ngoãn làm theo.

Cho dù đã ói đến đầu xoay mòng mòng, Hàng Tuyên vẫn không quên ôm chặt khăn choàng của mình.

Trì Uyên lại cõng người trên lưng, nói, "Ngủ thêm chút nữa đi?"

Hàng Tuyên ậm ừ mấy tiếng, rồi không biết tại sao lại cà cà mặt lên cổ Trì Uyên.

Trì Uyên cười, "Sao thế?"

Hàng Tuyên lẩm bẩm, "Tôi… tôi thúi quá…

Trì Uyên chắc là kl thích tôi nữa đâu…"

Trì Uyên nói, "Thích chứ, Trì Uyên cũng thích Tuyên ngốc nha."

Hàng Tuyên hứ hứ, "Ai, ai ngốc, ngốc…"

Trì Uyên quay đầu lại chọc cậu, "Em chứ ai, ngốc muốn chết luôn, Tuyên ngốc."

Hàng Tuyên không vui chu miệng lên, cánh tay ôm chặt lấy cổ Trì Uyên.

Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, Hàng Tuyên lấp lấp lửng lửng, giống như đang cực kỳ xấu hổ.

"Trì Uyên…

Em, em nguyện ý sinh một ổ cho anh…"

Trì Uyên nghe thấy vậy thì bật cười ra tiếng, "Đừng nha!

Một đứa anh đã chẻ nhiều rồi, còn một ổ."

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện muốn sinh bao nhiêu đứa không phải cũng là dựa vào hắn sao.

Trì Uyên chỉ hơi hơi nghĩ xa thêm chút xíu là trong đầu đã bị những hình ảnh màu vàng lấp đầy.

Hai bàn tay nhúc nhích lên xuống trên đùi Hàng Tuyên, bóp mông cậu một cái.

Người vẫn đang mơ hồ kia ngay lập tức dựng thẳng hai chân ra, "Trì Uyên!"

Trì Uyên nhịn cười, "Hử?"

"Có người, có người sờ mông em!"

Trì Uyên giả bộ không biết gì, "Ai thế?"

Hàng Tuyên hung dữ quá chừng, nhưng lại không lợi hại gì, "Không, không phải anh sao?"

Trì Uyên mở miệng là nói xạo, "Không phải nha."

Hàng Tuyên hết sức, lại nằm lên trên lưng Trì Uyên, "Vậy… vậy là người xấu rồi…"

Trì Uyên bị chọc cười, "Ả?

Với bộ dạng này của em, sau này dám uống rượu ở ngoài đường thử xem."

Hàng Tuyên lựa được vị trí thoải mái rồi nằm không được mấy phút, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ nữa rồi, đột nhiên bàng quang bắt đầu kiếm chuyện.

Hàng Tuyên kéo bậy lấy khăn choàng của Trì Uyên, "Em muốn đi tiểu…

Sắp, sắp nhịn không được…"

Trì Uyên dỗ, "Khách sạn ở ngay phía trước rồi, nhịn chút ha."

Hàng Tuyên không chịu, lắc lư đến Trì Uyên chỉ có thể để cậu xuống lại, "Để coi ngày mai anh cười em như thế nào."

Hai người trốn sau một thân cây lớn.Hàng Tuyên vẫn là đứng không vững, cơ thể cứ muốn tụt xuống, hơn nửa người đều dựa vào lồng ngực Trì Uyên.

Một tay cậu ôm lấy cánh tay Trì Uyên, một tay còn lại gấp gáp moi móc cả nửa ngày cũng không lấy ra được.

Hàng Tuyên lại sắp khóc rồi, "Sắp, sắp tiểu trong quần rồi…

Trì Uyên, em…"

Trì Uyên phục rồi, đưa tay ra giúp đỡ.

Hàng Tuyên càng không cần phải bận tâm nữa, theo dòng nước chảy ra mà cả cơ thể đều thả lỏng dần, có thể cũng ngày càng nhuyễn.

Trì Uyên ôm lấy cậu, "Bảo bối?

Bảo bối?!"

Trì Uyên nhìn cái người đá nhắm chặt hai mắt không còn lên tiếng trong lòng mình mà đơ cả ra.

Đây…

Tiểu được một nửa là ngủ lại rồi?

Trì Uyên không còn lời gì để nói.

Thật là, ngày mai phải bắt Hàng Tuyên suy nghĩ xem làm sao cám ơn đại ơn đại đức hắn không nhân cơ hội này chụp hình lưu niệm lại.

Trì Uyên lặng lẽ đợi cậu tiểu xong, giúp cậu lắc lắc, giúp cậu nhét trở vào, kéo dây kéo lên.

Trì Uyên cảm thấy đến bản thân mình còn không dám nhớ lại đoạn lịch sử đen tối này.

Note: tình tiết "tiểu đường" này chỉ là thêm nội dung cho truyện, ngoài thực tế vẫn là không nên làm thì tốt hơn, bảo vệ cho phổi của mọi người ( ╹▽╹ )
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 47. (~H)


Trong khách sạn có bồn tắm.

Trì Uyên chê dơ, không muốn ngâm người.

Lại nhìn cái người đang ngủ trên giường, cũng lười dằn vặt cậu.

Trì Uyên cởi hết đồ của Hàng Tuyên ra chỉ chừa lại quần lót, đắp mền lên để lộ đầu ra cho cậu hô hấp.

Lại vào phòng tắm cầm chiếc khăn ấm ra, kiên nhẫn làm nhẹ nhàng, lau hai lần khuôn mặt khóc đến lấm lem và cần cổ bị nước mắt tưới ướt của bảo bối.Sau đó hắn mới đi tắm, thuận tiện dập tắt chút lửa tình dục đã bén của mình.

Lúc bước ra Trì Uyên nhìn thấy của Hàng Tuyên đang ngồi trên giường, gương mặt nhỏ nhăn nhó.

Trước ngực sau lưng đều lộ ra bên ngoài, cũng không biết lạnh.

Trì Uyên đến gần, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế?"

Hàng Tuyên chớp chớp mắt, mơ màng mở to mắt nhìn một lúc mới nói, "Muốn... muốn uống nước."

Trì Uyên rót hai ly nước ấm, hai người ngồi uống đối diện nhau.

Uống xong, Hàng Tuyên lầm bầm, "Tôi... tôi muốn đi tìm Trì Uyên..."

Trì Uyên xém xíu đã sặc nước.

Thì ra vẫn chưa tỉnh rượu à?

Trì Uyên bò lên giường, nhét Hàng Tuyên vào trở lại mền, ôm vào trong lòng.

Lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Trì Uyên nhịn không được xoa nắn người ta.

Hắn hôn lên môi Hàng Tuyên, "Bảo bối, nếu như sau này em ra ngoài uống rượu với người khác chắc anh sẽ ghen chết mất."

Hàng Tuyên căn bản không nghe vào, cậu chỉ cảm thấy trên môi mình rất mềm rất thoải mái.

Không những trên môi, cả cơ thể đều như vậy.

Trong chiếc đầu đang xoay mòng mòng của Hàng Tuyên chỉ còn lại "thoải mái", cậu cố gắng dính sát vào lòng Trì Uyên.

"Còn... còn muốn, thêm... sờ em thêm với..."

Cơ thể Trì Uyên cứng lại, mạnh mẽ phát hiện ra không ổn rồi.

Hàng Tuyên gấp gáp vô cùng, tay chân đều quấn lấy Trì Uyên, cơ thể vẫn còn thấm đẫm chất cồn vừa mềm mại vừa nóng bỏng.

Hai tay cậu đặt trước ngực Trì Uyên, giọng khàn khàn do khóc quá nhiều, "Muốn...

Sờ, sờ em đi mà...

Trì Uyên... muốn hôn nữa..."

Căn phòng đã kéo rèm lại, nguồn sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn đêm dưới sàn nhỏ bé, ôn hòa lại hôn ám.

Hiện tại, nhiều thêm chút ái muội và thúc tình.

Trì Uyên gần như là lập tức cứng lên, cách chiếc quần lót đâm vào bên đùi đang cựa quậy của Hàng Tuyên.

Lòng bàn tay hắn ấn lên chiếc lưng không mảnh vải của cậu, an ủi xoa mấy cái, "Ngoan, đừng kêu, đừng...

đừng lên tiếng."

Giống như một chú mèo đang được vuốt lông vậy, thoải mái đến ưỡn eo.

Tay Trì Uyên đã không còn dám chạm tiếp nữa, bé mèo vì vậy không ngừng gầm gừ.

Hàng Tuyên ngẩng đầu lên hôn lung tung, vừa hôn vừa không hài lòng mà ma sát vào người Trì Uyên, "Mềm mềm đâu rồi?

Muốn, muốn mềm mềm...

Hôn em...

Trì Uyên, hôn em đi mà..."

Trì Uyên nhịn rồi lại nhịn, xoa nắn vòng eo mảnh mai của cậu, "Chỉ còn cứng thôi, có muốn không?

Hử?"

Hàng Tuyên thoải mái đến thở gấp, càng uốn éo hơn nữa, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài run rẩy, "Chỉ cần là Trì Uyên cho em... em, em muốn hết..."

Trì Uyên giữ mặt cậu lại hôn lên, hung dữ gặm cắn môi lưỡi không nghe lời này.Hôn môi càng thúc tình hơn cả đèn đêm.

Trì Uyên lật người lại, áp lên trên Hàng Tuyên, môi răng vẫn quấn quýt lấy nhau.

Đầu lưỡi chạm vào nhau, mềm mại cùng nóng bỏng, xúc cảm xa lạ này khiến Hàng Tuyên nhíu mày, lại nỗ lực đưa lưỡi mình ra nghênh hợp, đòi hỏi.

Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, trầm thấp, khó mà kiềm chế.

Nước bọt làm ướt cả bên mép, hai tay lại ôm lấy cổ Trì Uyên theo bản năng, muốn hắn đè lên người mình nhiều hơn, nặng hơn.

Hàng Tuyên mãn nguyện đến rơi nước mắt, vào khoảnh khắc chấm dứt nụ hôn thì lẩm bẩm, "Trì Uyên, em rất thích anh lắm...

Em thích..."

Trì Uyên hôn cậu khắp nơi, "Anh biết, anh cũng thích em."

Hàng Tuyên thấp giọng rên rỉ, men rượu vẫn còn lưu chuyển trong cơ thể, khiến cậu trở nên mẫn cảm lại khát khao, chìm đắm trong sự khô nóng của mộng xuân, tùy ý hưởng thụ sự thân mật vẫn luôn khát cầu này.

Nụ hôn rải rác từ trán đến cổ, xương quai xanh, trước ngực, Hàng Tuyên nhịn không được rên rỉ mấy tiếng, nhưng ngoại trừ hô hấp, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ "Trì Uyên" này, cậu không kiềm chế được mà ưỡn nửa dưới ra trước, bắp chân cũng quặp lấy thân trên của Trì Uyên, lúc mông bị xoa nắn khiến cậu run rẩy từng đợt.

Trì Uyên lại hôn trở về môi Hàng Tuyên, tỉ mỉ liếm láp, "Tuyên ngốc, có thích không?"

Hàng Tuyên đã sắp đun bản thân đến bốc hơi luôn rồi, cậu đưa tay xuống kéo lấy quần lót của mình, "Thích lắm...

Trì Uyên, anh, anh sờ em...

Em muốn anh... muốn anh rất nhiều lần rồi..."

Trì Uyên bị câu dẫn đến không phân biệt được nặng nhẹ.

Quần lót của cả hai bị tùy tiện kéo xuống, tính khí áp sát vào nhau, khắp rơi trong phòng đều là tiếng rên rỉ của cậu, nhiệt tình lại mang theo chút giọng mũi, nghe hay đến muốn lấy mạng hắn.

Trì Uyên chôn mặt vào cổ Hàng Tuyên, động tình mà lưu lại rất nhiều dấu hôn trên đó, nửa người dưới lại không nhịn được làm ra động tác giao cấu, cả hai đều ướt át, đặc biệt là Hàng Tuyên, chẳng những tính khí phun ra chút dịch, huyệt khẩu đã mềm mại ướt đẫm.

Đôi mắt Trì Uyên đen trầm, nhìn Hàng Tuyên chôn đầu vào trong gối, vệt hồng trên mặt chưa từng nhạt đi, đôi môi đỏ tươi không kiềm chế được không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, ánh mắt nhìn hắn đầy ắp vô tội và quyến rũ, đẹp đến không giống thật.

Trì Uyên xoa xoa khóe mắt ướt đẫm của cậu, lại cúi đầu hôn lên, tay còn lại đưa xuống phía dưới, ngón tay chỉ vừa mới chạm vào huyệt khẩu mềm hơn, Hàng Tuyên đã ưỡn cổ ra, eo ưỡn cong, cơ thể nóng bỏng run rẩy một lúc, phóng thích ra trước ngực hắn.

Trì Uyên không nghĩ tới cậu lại mẫn cảm như vậy.

Hàng Tuyên ư ư a a một hồi, tứ chi mềm nhũn, toàn thân thoải mái đến giống như có thể tan chảy, mệt mỏi cực độ cũng thoải mái cực độ.

Cậu lại không ngừng lẩm bẩm gọi "Trì Uyên", đầu hơi nghiêng, lập tức chìm vào trong giấc ngủ vô tri vô giác.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 48.


Hàng Tuyên không có chút kí ức nào về tối hôm qua.

Cậu đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

Đầu tóc như tổ chim, mặt đỏ hồng, sưng phù.

Đỏ hồng thì dễ hiểu, vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện bản thân nằm trong lòng Trì Uyên, từ trên xuống dưới chỉ còn quần lót.

Thất kinh vẫn chưa phản ứng lại kịp nè, nên mặt đang tự động trong chế độ thiêu đốt rồi.

Vậy… phù nề là thế nào?

Còn có đôi mắt, cũng sưng giống như đang đeo hai quả hạnh rồi.

Hàng Tuyên lẩm bẩm, "Mình…

Bị gì vậy?

Chắc không có, không có khóc đâu nhỉ?"

Dòng nước lạnh băng chảy ra khỏi vòi.

Hàng Tuyên tạt lên mặt, không những không dễ chịu đi một chút, ngược lại càng làm cho đầu nặng chân nhẹ.

Trì Uyên bước qua, dựa người vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, mặt đầy ý cười.

Hàng Tuyên thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, nhớ ra gì đó đột nhiên "A" một tiếng, "Máy bay!

Máy bay mấy giờ bay thế?"

Trì Uyên cười nói, "Trước đừng quan tâm đến máy bay, em nói xem em còn nhớ những gì?

Hử?"

Hàng Tuyên cắn môi, lại tạt nước lạnh lên mặt, phiền muộn không thôi.

"Em… em nhớ chúng ta đưa Thần Thần về trường, sau đó, trên đường về khách sạn có ăn chút đồ nướng."

"Ừm, tiếp theo đó thì sao?

Tiếp theo mới là trọng tâm nha."

Hàng Tuyên cúi đầu tuyệt vọng.

"Em… em chỉ, chỉ nhớ được đồ nướng khá ngon."

Trì Uyên cảm thán "Quả nhiên là ngốc muốn chết" ở trong lòng, "Đồ nướng ngon, bia có ngon không?"

Hàng Tuyên đờ ra một lúc, xấu hổ đến muốn chôn đầu đi.

Cậu lấy khăn tùy tiện lau khô mặt, giọng nói cực kỳ buồn khổ, "Xin lỗi, em uống say rồi… rất phiền phức phải lo ạ."

Hàng Tuyên nhớ lúc ba mình mới mất, mẹ cậu ngày nào cũng uống rượu, mỗi ngày quậy náo bất tỉnh nhân sự đều là cậu ở bên cạnh, rất phiền, rất khó chịu, nhưng lại không có cách nào khác.

Hàng Tuyên nhanh chóng liếc nhìn Trì Uyên một cái, lại bị bắt gặp được, mặt còn đỏ hơn, căng thẳng đến mức sắp lùng bùng lỗ tai.

Trì Uyên cười thở dài, lắc đầu, nghiêng người nhường đường.

"Mau mặc áo mang giày vào đi, xuống dưới ăn chút đồ là phải đến sân bay ngay rồi."

Hàng Tuyên giống như nhận được lệnh ân điển, vội vã hành động, quấn khăn choàng, mặc áo ngoài, lại ngồi chồm hổm dưới đất mặc chiếc ủng ngắn mà cậu thích nhất.

Hàng Tuyên sắp bị đốt cháy bởi ánh mắt vẫn luôn dính trên người cậu rồi.

Hàng Tuyên chỉnh lý bản thân xong, tim nhảy loạn xạ đi đến trước mặt Trì Uyên, không dám đối mắt.

"Tối hôm qua em, có nói bậy nói bạ gì không ạ?

Hoặc là, tạo ra mấy chuyện phiền phức nào không?"

Trì Uyên nhìn đỉnh đầu như tổ chim của Hàng Tuyên, cố ý trêu chọc mà dọa cậu, "Có chứ, hoàn toàn buông thả bản thân luôn, quậy mãi không ngừng."

Hàng Tuyên viết đầy mặt "thảm không dám nhìn", nhưng lại không dám hỏi tiếp mình đã nói những gì, quậy ra cái gì, sợ rằng Trì Uyên sẽ cho cậu câu trả lời mà cậu không muốn nghe.

Hàng Tuyên lại xin lỗi, "Xin lỗi, sau này em sẽ không uống rượu nữa đâu."

Trì Uyên xoa đầu cậu, "Em hứa không?"

Hàng Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, "Em hứa đó!"

Trì Uyên mỉm cười, giọng nói lại rất hung dữ, "Còn dám uống rượu nữa, em có thể thử xem."

Hàng Tuyên bị dọa đến nổi hết da gà.

Trong khách sạn có cả nhà hàng.

Hàng Tuyên sau khi tỉnh rượu chỗ nào cũng không thoải mái, yếu ớt làm tổ trên ghế.

Trì Uyên đi đến quầy nước gọi một ly sữa nóng.

Hàng Tuyên liều mạng nhớ lại tối hôm qua, ngoại trừ đồ nướng ăn khá ngon ra chẳng còn gì khác.

Hàng Tuyên vô vọng mà chôn mặt trong khăn choàng, không chút tiếng động kêu gào.

Tiếp đó cậu nghe thấy một mùi khó ngửi, mặc dù rất nhạt.

ÓI, RỒI.Đầu Hàng Tuyên chỉ còn lại hai con chữ được phóng to này.

Trì Uyên quay lại, tay cầm theo ly sữa nóng, "Uống chậm chút, vẫn còn hơi nóng."

Những món được gọi đều là thanh đạm.

Hàng Tuyên uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống đến vành môi trên dính một vòng bọt sữa màu trắng.

Cậu vẫn là nhịn không được hỏi, "Trì Uyên, em…

Hôm qua em ói rồi, ói ở đâu rồi?"

Trì Uyên múc cháo lên, thổi thổi, đưa đến bên miệng cậu, "Mở miệng, ăn rồi sẽ nói em biết."

Giữa một đám người như vậy, đút ăn cái gì chứ.

Hàng Tuyên nhẫn nhịn sự ngượng ngùng của mình, ngoan ngoãn mở miệng ăn.

Trì Uyên nói, "Ói bên cạnh lùm cây trong công viên ấy, sao thế?

Nhớ ra cái gì rồi?"

Hàng Tuyên lắc đầu, "Vậy là tốt rồi, em sợ mình ói trong lều, nếu thế thì… mất mặt biết bao."

Trì Uyên cười nói, "Lúc còn trong lều em say đến anh là ai còn nhận không ra, làm anh sợ đến phải gấp rút cõng em về khách sạn."

Gương mặt của Hàng Tuyên đỏ bừng vì cảm thấy tội lỗi, lại ăn một muỗng cháo nữa.

Trì Uyên cõng mình rồi, cậu lại một chút cũng nhớ không ra!

Có phải nên viết 5000 chữ tự kiểm điểm bản thân rồi hay không!

Trì Uyên lại nói, "Em biết em ói xong rồi, lại làm ra một chuyện quang vinh tới cỡ nào không?"

Hàng Tuyên cầu xin nhìn hắn, "Anh cứ… cứ để em vĩnh viễn cũng không biết đi."

"Vĩnh viễn" này đại khái dài được một tiếng đến 70 phút.

Hàng Tuyên ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, lúc này máy bay đã tiến vào trạng thái bay ổn định.

Cậu nhìn ngắm trời xanh mây trắng, còn có ánh sáng màu vàng kim, đẹp đến không lời nào để diễn tả.

Trì Uyên gọi nhân viên hàng không muốn một ly nước ấm, pha với gói mật ong mua trước khi lên máy bay, đưa cho Hàng Tuyên.

"Uống giải rượu, sẽ thoải mái được ít nhiều đó.

Hi vọng em uống xong sẽ nhớ lại được gì đó."

Nước mật ong ngọt ngào, Hàng Tuyên chậm rãi nếm thử, nếm được mấy ngụm là đánh vỡ định nghĩa của "vĩnh viễn".

"Hay là cứ nói cho em nghe đi, em… em đã quậy ra chuyện vinh quang nào rồi?"

Trì Uyên trầm giọng bật cười, "Anh sợ nói xong rồi, em sẽ hóa xấu hổ thành phẫn nộ mà nhảy máy bay mất."

Hàng Tuyên lập tức dao động rồi, dao rồi động, lại vững chắc trở lại, kiên định mà nhìn Trì Uyên.

"Trước mắt đã sắp về đến khách sạn rồi, em lại cứ nằng nặc đòi tiểu, anh khuyên thế nào em cũng không chịu nghe, anh chỉ có thể dắt em đi trốn sau cây."

Hàng Tuyên đờ đẫn.

"Một tay em nắm lấy anh không buông, tay còn lại cũng không lưu loát, moi nửa ngày cũng moi không ra, còn cầu xin anh giúp đỡ, anh còn có thể như thế nào, anh cũng rất tuyệt vọng mà, người tốt làm tới cùng, anh không những phải ôm lấy em, còn phải giữ lấy giùm em."

Hàng Tuyên cũng sắp tuyệt vọng rồi.

"Em thì hay lắm, dựa trên người anh tiểu đến thoải mái, để mặc đó không quan tâm lo lắng, tiểu được một nửa còn ngủ luôn rồi."

Hàng Tuyên mới biết được sau tuyệt vọng còn có càng tuyệt vọng.

"Anh còn người tốt làm đến cùng, giúp em…"

Hàng Tuyên nắm lấy tay áo Trì Uyên, "Đừng, đừng nói nữa!"

Trì Uyên cười đến xấu xa, nhìn gương mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, quyết định phải ăn hiếp người này đến tận nhà.

"Không thì anh kể cho em nghe từ đầu tới cuối đi, còn nhiều nội dung đặc sắc hơn có thể chia sẻ nữa đó."

Hàng Tuyên đến một câu cũng không dám nghe thêm nữa.

Cậu vốn hoang tưởng là có phải đã lỡ miệng tỏ tình rồi hay không?

Nhưng mà… tình trạng của hôm qua quá mức khủng khiếp rồi!

Lỡ như thật sự tỏ tình rồi, một người khủng khiếp như mình, sợ là Trì Uyên từ chối còn không kịp chăng?

Hàng Tuyên thắp nhang cho bản thân.

Trì Uyên nhìn gương mặt khóc tang của Hàng Tuyên, lại bắt đầu đau lòng.

Cũng không nghĩ xem là do ai ăn hiếp người ta thành như vậy.

"Không chọc em " Trì Uyên xoa xoa tóc Hàng Tuyên, lại để đầu cậu tựa lên vai mình, "Thực ra cực kỳ đáng yêu, em uống say rồi không quậy phá cũng không ồn ào, suốt ngày chỉ nói 'tôi muốn tìm Trì Uyên'."

Hàng Tuyên xấu hổ "ừm" một tiếng, nhắm mắt lại, lại nhích sát đến bên người Trì Uyên.

"Nhưng mà em vẫn nên suy nghĩ làm sao báo đáp đại ân đại đức của anh ngày hôm qua không chụp hình lại đi."

Hàng Tuyên buông lỏng cơ thể, hoàn toàn dựa hết lên vai Trì Uyên.

Mới thoải mái được một giây đã quên sạch khi nãy mới bị ăn hiếp.

Hàng Tuyên đã không còn muốn suy nghĩ gì nữa, tối hôm qua quên mất nhiều thứ như vậy, ít nhất sự thân mật trước mắt này cậu phải ghi nhớ.

Cậu lẩm bẩm, "Muốn em báo đáp như thế nào cũng được, em đều nghe theo anh cả."
 
Back
Top Bottom