Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]

【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C50. Mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng "sờ tay"


Cô chân thành giải thích: "Tối qua, không phải là tôi nghi ngờ anh, cũng không phải sợ anh sẽ tổn thương tôi, chỉ là Mạc Băng gặp tai nạn giao thông, tôi vội chạy đến nơi xảy ra tai nạn nên mới không thể nghe hết câu anh nói thôi.

Xin lỗi anh."

Thời Cẩn nhếch môi, người nhẹ nhõm hẳn, cười nói: "Không sao."

Lần đầu tiên Khương Cửu Sênh phát hiện ra, khi Thời Cẩn nở nụ cười, ở góc bên phải sẽ để lộ một chiếc răng khểnh.

Nó nằm ở nơi rất khuất, không thể nhìn rõ.

Khó trách thời cổ có Chu U Vương vì một nụ cười của người đẹp mà "phóng hỏa hí chư hầu" (1), giờ đây cô đã có thể hiểu phần nào tâm trạng ấy.

Nếu Thời Cẩn cũng thường xuyên cười như thế, có lẽ cô sẽ cho anh tất cả mọi thứ, cho anh phúc lợi tốt nhất luôn! (1) "Phóng hỏa hí chư hầu": Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự, một mỹ nhân cực kì xinh đẹp và quyến rũ thời Chu U Vương (781 TCN – 771 TCN) – vị vua cuối cùng của thời Tây Chu.

Vì nàng vào cung mà không thích cười, Chu U Vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười.

Sau đó Chu Vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.

Chuyện gì đã xảy ra cứ để cho nó qua đi!

Khương Cửu Sênh không tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, sau đó, lại không tự chủ được nhìn bàn tay của Thời Cẩn, cau mày nói: "Sao anh ra tay mạnh như vậy, tay bị thương rồi này."

Thời Cẩn giấu bàn tay bị thương ra sau: "Hai hôm nữa sẽ lành thôi."

Nói rồi còn vô cùng nghiêm túc bổ sung thêm, "Sẽ đẹp lại như trước."

Ma xui quỷ khiến thế nào, Khương Cửu Sênh lại nói: "Tôi muốn sờ tay anh."

Bệnh cuồng tay lại phát tác không đúng lúc rồi...

"Hôm qua sau khi đánh người xong tôi vẫn chưa rửa tay."

Thời Cẩn thoải mái chìa tay ra, "Nếu em không để ý..."

"Tất nhiên là không rồi."

Cô sờ tay anh vô cùng cẩn thận, mãi đến khi xác định rằng Thời Cẩn không đánh nhau đến sưng tay mới chịu buông ra.

Kỳ lạ thật, rõ ràng cô có rất nhiều mối nghi ngờ trong lòng, lại có thể vì hai ba câu của anh mà bỏ qua hết.

Cô không hỏi anh đã xử lý việc đó như thế nào, cũng không hỏi vì sao anh lại ra tay nặng như thế.

Không phải vì cô không tò mò, cô chỉ thuận theo tự nhiên để đón nhận mà thôi.

Đón nhận sự thâm sâu khó lường của anh, đón nhận sự thay đổi không ngừng và thần bí của anh, đón nhận cả sự tàn nhẫn của anh nữa.

Cô không thể nhìn thấu anh.

Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng, cô tin tưởng anh, có lẽ không liên quan đến tình yêu, mà như một loại bản năng.

Cô không kìm được muốn đến gần anh, muốn hiểu rõ anh, muốn xóa tan mọi mây mù trong thế giới của anh, muốn tiến sâu vào thế giới ấy chỉ để hỏi anh một câu rằng, anh có thể trở thành fan cuồng của riêng mình cô được không?

Chuyến bay của Thời Cẩn sẽ xuất phát vào buổi trưa.

Khương Cửu Sênh đang cho Bác Mỹ ăn thì nhận được điện thoại của anh, cô mở loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn: "A lô."

"Sênh Sênh, là tôi."

Cô nhếch môi: "Tôi biết là anh mà."

Hai người như những người bạn lâu năm, ở bên cạnh nhau rất tự nhiên, vô cùng thoải mái, cũng không ai nhắc đến những việc không vui trước đó.

Thời Cẩn cho hay: "Tôi đã đến sân bay rồi."

Cô dặn: "Đi đường cẩn thận nhé."

"Được."

Cả đêm chưa ngủ nên giọng anh hơi khàn, "Phiền em chăm sóc Bác Mỹ."

"Tôi đang cho nó ăn đây."

Khương Cửu Sênh sực nhớ ra gì đó, "Còn uống thì sao?

Cho nó uống nước không?"

Tâm trạng Thời Cẩn phơi phới, chậm rãi nói: "Trong ngăn kéo có sữa bột tiệt trùng, bên cạnh còn có một cái bát, cứ mỗi nửa bát nước, em pha vào hai thìa sữa bột là được."

Khương Cửu Sênh làm theo, pha cho Khương Bác Mỹ một bát sữa bột, nó lập tức ôm lấy bát, uống vô cùng vui vẻ, cứ ăn một miếng thức ăn cho chó nhập khẩu, lại quay sang uống một ngụm sữa bột, thích ý đến mức muốn bay lên tận trời.

Khương Cửu Sênh bị nó chọc cười: "Hình như nó rất thích uống sữa."

"Ừ, Bác Mỹ giống em lắm."

Khương Bác Mỹ vẫy đuôi, sủa một tiếng: "Gâu!"

Khương Cửu Sênh nghẹn họng.

Thời Cẩn cười chờ cô cúp máy trước, rồi nhìn chằm chằm điện thoại mình hồi lâu mới tắt máy.

"Thời Cẩn."

Một giọng nữ truyền đến.

Thời Cẩn ngẩng đầu, thản nhiên đáp: "Cô Đàm."

Đàm Hoàn Hề dừng bước trên lối đi của khoang máy bay, trong tay kéo theo một chiếc vali nhỏ, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai: "Anh đã gọi tôi là cô Đàm suốt hai năm rồi."

Cô ta nói như đang đùa, giọng điệu như hai người rất thân quen.

Ánh mắt Thời Cẩn lãnh đạm: "Cô là bệnh nhân của tôi mà."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C51. Bác sĩ Thời xa cách


Ánh mắt Thời Cẩn lãnh đạm: "Cô là bệnh nhân của tôi mà."

Hai năm trước, khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Thời Cẩn, anh cũng như thế này.

Đối xử với mọi người luôn rất ôn hòa lễ độ, tác phong phóng khoáng nhưng lại xa cách lạnh lùng, cứ như bụi rậm ẩn sau màn sương mù, mờ mờ ảo ảo.

Hai năm trôi qua, anh vẫn luôn như thế.

Đàm Hoàn Hề đã quen rồi, thản nhiên cười đáp: "Bác sĩ Thời, có thể nhường đường cho tôi không?

Chỗ của tôi ở bên phải chỗ anh."

Thời Cẩn đứng lên, nhường cho cô ta bước vào.

Đàm Hoàn Hề kéo vali, ngẩng đầu nhìn khoang hành lý bên trên, bối rối nhìn anh: "Có thể giúp tôi một tay chứ?"

"Được."

Cô ta đưa vali cho anh, anh đón lấy.

Nhờ vóc dáng cao ráo, anh nâng hành lý đặt vào khoang vô cùng nhẹ nhàng.

Rõ ràng chỉ là một hành động rất bình thường, nhưng khi anh làm, động tác chậm rãi, trông vô cùng đẹp mắt.

Đàm Hoàn Hề nghĩ, hiếm có ai được như anh, chỉ cần một động tác cũng khiến người ta không thể rời mắt.

"Cảm ơn anh."

Thời Cẩn vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Không cần khách sáo."

Anh không hề thất lễ, nhưng lại khách sáo đến mức khiến người ta bó tay hết cách.

Đàm Hoàn Hề thầm che giấu ánh mắt hụt hẫng, cởi áo khoác rồi ngồi vào chỗ bên trong.

Cô ta không lên tiếng, Thời Cẩn cũng không hé môi, chẳng ai nói với ai lời nào.

Máy bay bắt đầu cất cánh tạo cảm giác mất trọng lực và hơi ù tai.

Đàm Hoàn Hề muốn tiếp viên hàng không mang cho cô ta một ly nước ấm, thuận tiện hỏi Thời Cẩn xem anh có cần không.

Thời Cẩn lễ phép từ chối, cầm một quyển tạp chí giải trí có sẵn trên máy bay, đọc chăm chú.

"Anh ở khách sạn nào?"

Đàm Hoàn Hề hỏi Thời Cẩn.

Thời Cẩn ngẩng đầu, không đáp.

Trong suốt hai năm làm bác sĩ điều trị cho cô ta, anh chưa bao giờ nhắc đến điều gì khác ngoài công việc.

Do đó, ngoài những thông tin trong lý lịch mà anh công bố với bên ngoài, cô ta không hề biết gì về anh cả.

Đàm Hoàn Hề giải thích: "Công ty Dược phẩm Đàm thị là đơn vị tài trợ cho hội thảo lần này nên tôi cũng phải tham gia, hành trình có lẽ giống với anh, nên mới muốn tìm khách sạn để ở."

Thời Cẩn chần chừ một lúc rồi nói tên một khách sạn, sau đó không nói thêm nữa.

"Sao anh cũng đến muộn vậy?"

Cô ta đột nhiên hỏi.

Thời Cẩn vốn luôn rất đúng giờ.

"Có chuyện riêng."

Anh hiển nhiên không muốn nói nhiều, Đàm Hoàn Hề cũng không hỏi thêm nữa.

Sau đó, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, suốt chuyến bay đều yên lặng.

Đàm Hoàn Hề nghĩ, anh đúng là thần bí, khiến người ta bị thu hút mãi không thôi.

Hội thảo diễn ra trong suốt năm ngày.

Thời Cẩn có báo qua điện thoại với Khương Cửu Sênh rằng lịch trình có thể bị kéo dài, cô bảo không sao, cô và Bác Mỹ ở bên nhau rất hợp.

Vì cô phải đóng cửa ở nhà sáng tác bài hát mới, nên mang Bác Mỹ sang nhà mình nuôi.

Ba ngày sau, cô mới phát hiện Bác Mỹ đã béo lên, trông hệt như một quả bóng, có thể lăn đi bất cứ lúc nào.Bác Mỹ rất thân thiết với cô, cô đi đâu nó đi theo đó.

Nếu cô ra ngoài, nó sẽ ôm lấy chân cô, kêu ư ử, tiếng chú cún nũng nịu, khiến cô không đành lòng.

Khương Cửu Sênh quả thật hết cách với nó, ngồi xuống dụ dỗ: "Ngoan, buông ra nào."

Bác Mỹ không chịu buông, nó chớp đôi mắt to tròn, vờ đáng thương.

Cô rất kiên nhẫn, cũng không giận, đổ thức ăn vào bát của nó, tiếp tục dỗ dành: "Ngoan, ở nhà chờ chị đi."

"Gâu!"

Nó quay đầu, không thèm nhìn bát thức ăn cho chó nhập khẩu.

Khương Bác Mỹ nó là một con chó có phẩm chất!

Không phải loại chó thấy thức ăn nhập khẩu là không rời mắt nổi, nó đã ôm lấy mẹ rồi thì quyết không thả ra đâu.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Sao lại bám người như vậy, không giống ba em chút xíu nào."

Khương Bác Mỹ không phục: "Gâu!"

Ba nó mới bám người hơn ấy!

"Được rồi, được rồi."

Cô bó tay với nó, "Chị dắt em đi cùng, nhưng phải nghe lời đấy, biết chưa?"

"Gâu!"

Nó rất vui, không ngừng nhảy cẫng lên.

Cô cười vuốt lông cho nó rồi ôm nó cùng đi.

Khi Mạc Băng thấy chú chó béo ú kia thì sững sờ.

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ vừa vào xe bảo mẫu đã sủa chào Mạc Băng đang ngồi trên ghế lại phụ, rồi quay sang sủa chào Tiểu Kiều đang lái xe, vui mừng đến mức cả người run run, trông vô cùng ngốc nghếch.

Mạc Băng khó hiểu, đóa hoa lạnh lùng nhà cô sao lại mang chó theo bên người: "Sao cô lại mang nó đi quay chương trình thế?"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C52. Dẫn con trai Bắc Mỹ đi quay chương trình


Mạc Băng khó hiểu, đóa hoa lạnh lùng nhà cô sao lại mang chó theo bên người: "Sao cô lại mang nó đi quay chương trình thế?"

Đây là chương trình truyền hình thực tế, ba năm qua đã mời Khương Cửu Sênh không dưới mười lần, Mạc Băng bị nài nỉ mãi không biết làm sao, đành nhận lời.

Cũng tốt, gần đây Khương Cửu Sênh ngoài sáng tác nhạc chỉ có thu âm, xem như đổi gió.

Dĩ nhiên, cô không tán thành việc Khương Cửu Sênh dẫn theo con chó béo núc này.

Khương Cửu Sênh mải đùa với chó, thuận miệng đáp: "Chị và Tiểu Kiều giúp em trông nó."

Mạc Băng tỏ rõ: "Chị không biết chăm chó."

Tiểu Kiều cũng thành thật: "Em, em cũng chịu thôi."

Khương Cửu Sênh đặt Bác Mỹ xuống chỗ bên cạnh, lấy đồ chơi con vịt biết kêu từ trong túi, làm mẫu cho Bác Mỹ cách chơi rồi đưa cho nó.

Thế rồi, cô quay đầu nói với Mạc Băng: "Bác Mỹ nhà bọn em ngoan lắm, em đã chuẩn bị thức ăn và sữa cho chó rồi, bốn đến tám tiếng cho ăn một lần, em sẽ gọi điện nhắc."

Con vịt: "Quạc!"

Khương Bác Mỹ: "Gâu!"

Mạc Băng sầm mặt, nhìn chó béo rồi nhìn Khương Cửu Sênh: "Bác Mỹ nhà bọn em?"

Cô rất khó tin, "Chẳng lẽ cô không có phát hiện, bây giờ cô đang nhìn con chó hệt như mẹ hiền sao?"

Khương Cửu Sênh hỏi ngược lại: "Vậy ư?"

Mạc Băng khẳng định: "Đúng thế."

Cô mỉm cười, không đáp lại tiếng nào.

Mạc Băng bó tay, xoa lỗ tai sắp thủng màng nhĩ vì tiếng chó sủa, quay lại đưa Khương Cửu Sênh tờ giấy, "Đây là khách mời hôm nay, cô tìm hiểu trước đi."

Rồi mở máy tính bảng, "Còn đây là kịch bản."

Khương Cửu Sênh đọc lướt qua: "Em và Liễu Nhứ một nhóm?"

"Ừ, để mang đến hiệu quả chương trình, biên kịch cố tình tạo drama."

Liễu Nhứ nhảy sang công ty khác, người sáng suốt đương nhiên nhận ra cô ả ra đi trong cảnh không hề thái bình, bao nhiêu antifan chỉ chờ Khương Cửu Sênh và Liễu Nhứ gây chiến với nhau.

Kẻ thù gặp mặt, không thiếu drama để hít hà.

Thái độ của Khương Cửu Sênh rất rõ ràng, nói thẳng: "Gọi điện cho tổ chương trình, nếu không sợ em làm lớn chuyện đến mức không thể phát sóng, em có thể chơi cùng họ, chơi bao nhiêu cũng không sao."

Mạc Băng á khẩu, chỉ có thể gọi điện cho tổ chương trình, truyền đạt nguyên văn lời Khương Cửu Sênh nói.

Mười phút sau, biên kịch gửi mail tới.

"Kịch bản mới đã được gửi tới rồi, em và Tô Khuynh một nhóm."

"Ừ."

Khương Cửu Sênh trả lời có lệ, tập trung đi lại cái giày đã tuột ra cho Bác Mỹ.

Mạc Băng cảm thấy... có lẽ con chó này có độc.

Trên đường đi, một chó một "vịt" vô cùng thân thiết, vui vẻ cực kì.

Khương Cửu Sênh tham gia chương trình ngoài trời, ghi hình ở khu thắng cảnh ở ngoại ô.

Tổ chương trình bao cả khách sạn khu du lịch để làm phòng nghỉ và phòng trang điểm cho nghệ sĩ.

Lúc Khương Cửu Sênh đến, Tô Khuynh đã có mặt.

Cô ấy cũng là khách mời kỳ này, mặc bộ đồ thể thao tổ chương trình phát.

Tô Khuynh xắn ống quần phanh áo khoác, khiến bộ đồ thể thao quy củ chẳng khác gì đồ của dân anh chị đường phố, nhưng khuôn mặt của Tô Khuynh lại đủ để tô điểm thêm cho bộ đồ.

Cô nàng khoanh tay dựa vào cạnh cửa phòng trang điểm, nhướng mày nhìn Khương Cửu Sênh, ra vẻ "Ông cực kì bực mình": "Lần trước cô nghĩa khí quá đấy, nhìn tôi rơi vào móng vuốt của Từ Thanh Cửu mà vẫn thờ ơ được."

Khương Cửu Sênh chỉ cười mà không nói, vòng qua cô nàng đi vào.

Tô Khuynh không giận thật, đi theo sau lải nhải một mình: "May mà tôi tìm thấy nhược điểm của Từ Thanh Cửu mới có thể thoát thân."

Khương Cửu Sênh quay đầu lại hỏi: "Nhược điểm gì?"

Tô Khuynh nhếch môi sâu xa: "Nhược điểm của đàn ông."

Khương Cửu Sênh cảm thấy không cần hỏi nữa, đề tài này càng nói càng không có điểm dừng, thảo nào gần đây rộ lên tin đồn hai tiểu thịt tươi Tô Khuynh và Từ Thanh Cửu bất hòa.

Không mất bao lâu, thợ trang điểm và mấy biên kịch đạo diễn đã tới nơi, sau đó là khách mời và MC cố định.

Khương Cửu Sênh không quen thân với họ, chào hỏi xong liền hết chuyện để nói.

Nửa tiếng trước giờ quay, lại thêm một người xuất hiện, chính là nhân vật đạt giải ca khúc xuất sắc nhất - Ôn Thi Hảo, cũng là nhạc sĩ nổi như cồn dạo gần đây.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bầu trời âm nhạc xuất hiện thêm một nhạc sĩ xinh đẹp, tạm thời có thể nói là nóng đến bỏng tay, không ai không biết.

Đến nơi, cô ta chào hỏi từng người một, hết sức khiêm tốn lễ phép.

"Khương Cửu Sênh."

Cô ta chào Khương Cửu Sênh theo cách rất tự nhiên và thân thiện, hệt như bạn bè đã lâu không gặp, "Lại gặp rồi."

Khương Cửu Sênh mỉm cười đáp lại: "Chào cô Ôn."

Hai tác giả âm nhạc hàng đầu, hay nói đúng hơn là đối thủ trong ngành vậy mà lại hài hòa đến lạ nhỉ?

Biên kịch chương trình hơi thất vọng, không có chủ đề giành giật hơn thua rồi.

Quả nhiên, không dễ hám được fame của Khương Cửu Sênh.

"Nếu không ngại, có thể gọi thẳng tên tôi."

Ôn Thi Hảo lấy lòng.

Khương Cửu Sênh chỉ gật đầu bâng quơ, không hỏi han gì thêm.

Ôn Thi Hảo cười trừ, cũng không tốn sức phụ họa hùa theo, gọi trợ lý tiến vào.

Trợ lý nhấc hai túi đồ uống và bánh ngọt.

Ôn Thi Hảo nhận lấy, nhiệt tình mời nhân viên làm việc: "Sáng nay rảnh rỗi, tôi làm chút pudding dứa, nếu không chê mời nếm thử."

Làm gì có ai không thân thiết với người có tài có mạo, cử chỉ lịch sự, gia thế hiển hách như cô ta?

Vừa mới gặp mặt, Ôn Thi Hảo đã được biên kịch đạo diễn khen ngợi rối rít, cũng được những khách mời khác chào đón nhiệt tình.

Đúng là cô gái thông minh, nhưng quá tính toán.

Khương Cửu Sênh đứng dậy, định sang phòng nghỉ bên cạnh xem Bác Mỹ thì Ôn Thi Hảo gọi cô lại.

"Có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu, giải thích: "Tôi dị ứng dứa."

Ôn Thi Hảo có phần tiếc nuối: "Lần sau có cơ hội, tôi sẽ làm vị dâu tây cho cô nếm thử."

"Cảm ơn."

Khương Cửu Sênh rất khách sáo, không hề có ý thân cận.

Ôn Thi Hảo cũng biết điều, mỉm cười làm quen những người khác.

Tô Khuynh đi vệ sinh, trở lại bắt gặp cảnh này liền hỏi Khương Cửu Sênh: "Trước đây hai người quen biết à?"

"Từng gặp một lần."

Khương Cửu Sênh bổ sung, "Tại lễ trao giải ba ngày trước."

Tô Khuynh hoang mang: "Sao cô ta làm như thân với cô lắm vậy nhỉ?"

Khương Cửu Sênh không hiểu lắm: "Cô ta nói tôi giống người quen cũ."

Nếu đối phương là đàn ông, Tô Khuynh có thể sẽ cảm thấy hắn ta muốn tán tỉnh Khương Cửu Sênh, nhưng cô ta là phụ nữ mà...

Hừm, có âm mưu gì đây!

Tô Khuynh kết luận: "Cách giải thích này quá khuôn mẫu."

Cô nói lời sâu xa, "Bỗng dưng xum xoe săn đón, không phải kẻ gian ắt hẳn trộm cắp, cô cẩn thận đấy.

Vừa nhìn đã biết Ôn Thi Hảo không phải dạng vừa, hai người lại cùng một lĩnh vực, đề phòng một chút vẫn hơn."

"Ừ."

Tô Khuynh đi theo Khương Cửu Sinh xem "con trai" cô, vừa bước vào đã nghe tiếng quàng quạc.

Khương Bác Mỹ dùng một tiếng để học cách vịt kêu.

Thử hỏi có trâu không cơ chứ?

Tại phòng trang điểm, Khương Cửu Sênh vừa ra ngoài, Ôn Thi Hảo cũng đi ra theo.

Cô ta cầm điện thoại di động tới đầu cầu thang không người, gọi một cú điện.

"Giúp tôi điều tra một người."

Dừng lại chốc lát, Ôn Thi Hảo khẽ nói: "Ca sĩ nhạc rock, Khương Cửu Sênh."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C53. Cặp đôi yêu nhau lắm cắm nhau đau


"Giúp tôi điều tra một người."

Dừng lại chốc lát, Ôn Thi Hảo khẽ nói: "Ca sĩ nhạc rock, Khương Cửu Sênh."

Hai giờ chiều - thời điểm bắt đầu quay chương trình, có một khách mời lững thững tới muộn, còn có thể là ai nữa, chính là kẻ thù không đội trời chung của Khương Cửu Sênh.

"Xin chào mọi người, em là Liễu Nhứ, lần đầu quay chương trình, còn có điều bỡ ngỡ, mong anh chị chỉ bảo thêm."

Liễu Nhứ mặc chiếc váy bó duyên dáng, ngoan ngoãn chào hỏi từng người.

Có lẽ nể mặt Khương Cửu Sênh, nhân viên phòng trang điểm khá lạnh nhạt với Liễu Nhứ, nhưng cô ả không nổi giận, luôn miệng xin lỗi, nói rằng tắc đường nên mới đến muộn, sợ chậm trễ nên đã trang điểm trên xe rồi.

Tóm lại là cô ả rất chu đáo.

Tô Khuynh đến trước mặt Khương Cửu Sênh, không buồn nhỏ giọng: "Ồ, lại thêm một em thích gây chú ý nữa."

Liễu Nhứ đi tới, hai tay khép nép đặt lên nhau, rụt rè lên tiếng: "Sênh Sênh, đã lâu không gặp."

Vãi, diễn xuất này làm ca sĩ quá phí của trời rồi!

Tô Khuynh đảo mắt khinh bỉ.

Còn Khương Cửu Sênh vẫn điềm nhiên như không: "Người ở đây đều biết cô và tôi không hợp nhau, không cần giả bộ đâu."

Mặt Liễu Nhứ đen như đáy nồi.

Tô Khuynh và mọi người hoàn toàn câm nín.

Quả nhiên, Sênh gia chính là Sênh gia, khác hẳn mấy cô ả ỏng ẹo thích chiêu trò ra vẻ.

Ba phút sau, phó đạo diễn chương trình mở loa khách sạn, thông báo góc quay, thợ quay phim vào vị trí.

"Running-Quickly" là chương trình thực tế thi đấu thể thao ngoại trời, kỳ này mời năm khách mời hợp tác với bảy thành viên cố định, "ngẫu nhiên" chia thành bốn nhóm.

Bình thường Khương Cửu Sênh vốn kín tiếng, không hay qua lại với người ngoài giới ca sĩ.

Ngoại trừ Tô Khuynh, cô không nhiều lời với nghệ sĩ khác.

Có lẽ vì nguyên nhân này, tổ chương trình đã phân Trương Tại Hạ - thành viên linh hoạt nhất tới nhóm cô và Tô Khuynh.

Trương Tại Hạ ra mắt nhiều năm trước dưới danh nghĩa diễn viên hài, tuổi đã hơn ba mươi.

Rõ ràng Trương Tại Hạ đã cố gắng khuấy động không khí suốt quãng đường, nhưng hiển nhiên không được hiệu quả cho lắm.

Ba người ngồi trong xe đi tới nơi diễn ra trò chơi.

Trương Tại Hạ lái xe vẫn không quên hoạt náo: "Bình thường Sênh Sênh ít tham gia chương trình giải trí, đây là chương trình thực tế đầu tiên phải không?"

Khương Cửu Sênh ngồi ở ghế sau đáp gọn lỏn: "Vâng."

"Giữa các chương trình thực tế, em lại chọn Running, xem ra Sênh Sênh rất thích chương trình bọn anh nhỉ?"

Trương Tại Hạ tươi roi rói, liên tục nhìn Khương Cửu Sênh bằng ánh mắt tha thiết mong chờ.

Mau khen chương trình của bọn này đi!

Khen cật lực vào!

"Không phải."

Khương Cửu Sênh thành thật đến khó đỡ, "Quản lý nhận chương trình."

Trương Tại Hạ chuyển sang chủ để nhẹ nhàng mà đơn giản hơn: "Sênh Sênh có xem chương trình bọn anh không?"

Khương Cửu Sênh hỏi gì đáp nấy: "Không."

Lại bóp chết câu chuyện nữa rồi.

Không phải lúc này nên trả lời là đã xem sao?

Dù sao chương trình của họ cũng nổi như vậy, sao không dựa theo kịch bản chứ?

Quay sang nói về trò chơi vậy.

Trương Tại Hạ cố gắng cong khóe miệng sượng cứng: "Sênh Sênh, em cảm thấy ai có khả năng là nội gián nhất?"

Chương trình gài nội gián để tăng tính thú vị, bởi thế, trước khi bắt đầu chơi, sẽ có phần khởi động, để nội gián trà trộn thám thính.

Nhưng...

Khương Cửu Sênh bị loại ngay vòng gửi xe.

"Không biết."

Cô lười biếng trả lời.

Trương Tại Hạ đổi cách tương tác: "Vậy em cảm thấy ai không giống nội gián nhất?"

Khương Cửu Sênh ngẫm nghĩ: "Tô Khuynh."

Tô Khuynh ngồi bên lập tức hỏi: "Sao lại là tôi?"

Khương Cửu Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không quá hứng thú với chương trình thực tế kiểu này, nhưng vẫn cố gắng trả lời nghiêm túc trước mặt người lạ: "Cậu diễn tệ quá, nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt, tổ chương trình không chọn cậu làm nội gián đâu."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C54. Sênh Sênh gặp chuyện


Khương Cửu Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không quá hứng thú với chương trình thực tế kiểu này, nhưng vẫn cố gắng trả lời nghiêm túc trước mặt người lạ: "Cậu diễn tệ quá, nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt, tổ chương trình không chọn cậu làm nội gián đâu."

Tô Khuynh trợn trắng mắt: "Chúng ta chia tay đi, không giải thích gì nữa."

Màn đối thoại sau đó có thể làm clip hậu trường với tiêu đề là "Cặp đôi mặn mà yêu nhau lắm cắn nhau đau", quản lý của Tô Khuynh xem được clip này phỏng chừng sẽ đến tổ chương trình bàn luận nhân sinh cho xem.

Cuối cùng, Trương Tại Hạ đành từ bỏ công cuộc tương tác đồng đội, anh ta sợ cảnh của mình cũng bị cắt sạch mất.

Ngay tại trò đầu tiên, bởi vì chỉ số ăn ý giữa Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh bằng không nên bị loại ngay và luôn.

Đến trò thứ hai, Khương Cửu Sênh đụng phải Liễu Nhứ.

Oan gia ngõ hẹp, đây không phải hiệu quả tổ chương trình muốn ư?

Nhưng trước khi ghi hình, Khương Cửu Sênh đã tỏ thái độ, nếu không sợ cô làm lớn chuyện đến mức không thể phát sóng, cô có thể chơi cùng họ, chơi bao nhiêu cũng không sao.

Kết quả... chương trình quay được một nửa, đành phải tạm dừng.

Khi đó, Mạc Băng đang ở phòng nghỉ cho Khương Bác Mỹ ăn thì thấy biên kịch hớt hải chạy đến.

"Chị Mạc Băng, đã xảy ra chuyện rồi, chị mau tới đi!"

Cô nàng biên kịch như sắp khóc đến nơi.

Mạc Băng có dự cảm chẳng lành: "Làm sao thế?"

Mắt cô nàng đỏ hoe, mếu máo nói: "Chị Sênh bị ngã khỏi sân khấu rồi."

Mạc Băng đưa Khương Bác Mỹ cho Tiểu Kiều, lập tức chạy đến.

Ba giờ chiều, tin tức địa điểm ghi hình lập tức bị tuồn ra ngoài.

Chuyện chương trình "Running-Quickly" gặp tai nạn đã rầm rộ trên mạng.

Trong ảnh, Khương Cửu Sênh đứng ở trên sân khấu cao hai mét, đối diện là Liễu Nhứ, hai người gần như đồng thời ngã xuống.

Các fan lập tức bùng nổ.

Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 006: Ở đâu cũng có cô hết vậy!

Nếu đây mà xem như trùng hợp, tôi gọi cô là bố luôn! @ Liễu Nhứ V Hôm Nay Cũng Muốn Làm Vợ Sênh Gia: Đẩy chồng tôi còn nhảy xuống ăn vạ, Trần Độc Tú (1) bít cửa với @ Liễu Nhứ V rồi! (1) Trần Độc Tú (8/10/1879 – 27/5/1942) là một nhà hoạt động chính trị Trung Quốc.

Ông từng du học Nhật Bản và sau này là Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Trung Quốc từ năm 1921 đến năm 1927, sau đó ông bị cách chức Tổng Bí thư và bị khai trừ vì được cho là theo đường lối cơ hội hữu khuynh (Có đường lối thoả hiệp với giai cấp tư sản trong phong trào công nhân, chủ trương cải lương, hạ thấp và thủ tiêu đấu tranh, đối lập với chủ nghĩa Mác-Lênin) Không Ngủ Cùng Sênh Gia Cuộc Đời Này Còn Hy Vọng Gì: Tay Sênh gia nhà tôi vốn chưa khỏi, còn sắp xếp trò chơi quái quỷ này, tổ chương trình muốn gây sự đúng không? @ZJTVrunning-quickly Lời tình tự trấn Nam: Đây là lần thứ tư trong tháng rồi, đú fame Sênh gia nhà tôi để lên hot search, còn nói không phải thích chơi nổi? @Liễu Nhứ V Cố Thử Ôn Bình Sinh: Fan ai đó đừng lớn lối.

Hai người đều ngã, ai đúng ai sai còn chưa nhận định được, quăng vỏ cho người ta hốt như vậy không biết thẹn à?

Kẻ Dây Dưa Chính Là Anh: Liễu Nhứ cũng bị thương không nhẹ đâu, giờ này còn chửi người ta, có thấy quá đáng không vậy?

Dicarbon monoxit: Đừng tưởng dùng nick ảo là tôi không nhận ra cô, lũ đánh thuê chuyên nghiệp! @ Kẻ Dây Dưa Chính Là Anh @ Cố Thử Ôn Bình Sinh Nho Không Phải Là Gáo: Xin cô đừng đú fame Sênh gia nhà tôi nữa! @ Liễu Nhứ V Nàng Béo Không Giảm Cân: Chỉ cần Sênh gia bình yên vô sự, tôi tình nguyện không ăn vặt bảy ngày!

Cuối Nơi Chân Trời Là Tình Yêu Của Ta: @ Nàng Béo Không Giảm Cân: Tôi không ăn thịt một tháng luôn!

Tin tức vừa bị lan truyền chưa đến nửa tiếng, weibo của ZJTV tràn ngập bình luận chửi rủa, quản lý Lưu Linh của Liễu Nhứ vội vã lao tới địa điểm quay chương trình.

Vừa thấy Liễu Nhứ, Lưu Linh đã nổi cáu: "Cô làm sao vậy?

Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, trước khi cô đứng vững, đừng nên trêu chọc Khương Cửu Sênh."

Lưu Linh không thích Liễu Nhứ, dùng chiêu trò để vào Tần thị, khả năng tầm thường nhưng dã tâm rất lớn, IQ không cao mà mưu mẹo lại nhiều.

Ở trong chảo nhuộm showbiz, hạng người này đi được bao xa chứ.

Đóng phòng nghỉ lại, Lưu Linh lạnh mặt nói: "Cô thì hay lắm, còn dám đẩy cô ấy.

Cô ấy mà có gãy tay gãy chân, fan cô ấy chỉ cần một người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ làm cô chết đuối rồi."

Liễu Nhứ nằm trên sofa, ống quần một bên xắn lên để lộ đầu gối tím bầm, càng tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta.

Cô ta phủ nhận: "Em không đẩy cô ta!"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C55. Trừng trị Liễu Nhứ


Liễu Nhứ nằm trên sofa, ống quần một bên xắn lên để lộ đầu gối tím bầm, càng tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta.

Cô ta phủ nhận: "Em không đẩy cô ta!"

"Cô không đẩy cô ấy?"

Lưu Linh cười lạnh, "Ha, chẳng lẽ cô ấy ăn no rửng mỡ, tự dưng lăn ra ngã à?"

"Đúng là cô ta tự ngã!"

Liễu Nhứ cắn môi, tủi thân đến đỏ mắt, "Chị Lưu, lần này thật sự không phải em, em không đẩy cô ta, cô ta đẩy em trước."

Đẩy ả rồi cùng nhảy xuống ư?

Khương Cửu Sênh cần gì phải dùng thủ đoạn tầm thường như vậy để làm tội bản thân chứ?

Lưu Linh mỉa mai: "Cô tin không?"

Liễu Nhứ cắn chặt răng, không sao nén nổi cơn giận, đáy mắt tràn ngập sự không cam lòng.

"Đừng trả lời bất cứ điều gì cả, bây giờ nói gì cũng sai."

"Em biết rồi."

Dặn dò Liễu Nhứ xong xuôi, Lưu Linh đến phòng nghỉ Khương Cửu Sênh với danh nghĩa giải trí Tần thị.

Mạc Băng lạnh mặt thể hiện thái độ, hất cằm nói: "Nghệ sĩ nhà tôi bị thương nặng, không tiếp khách."

Dứt lời, Mạc Băng sập cửa.

Lưu Linh đuối lý, đành phải ủ rũ trở về.Còn Khương-Cửu-Sênh-thương-nặng-không-tiếp-khách đang ôm Bác Mỹ uống sữa chua.

Bác Mỹ cũng muốn uống, Khương Cửu Sênh không cho, đành rót cho nó cốc sữa không béo.

Tô Khuynh nhìn chằm chằm hai chân cô: "Thật sự không sao chứ?"

"Ừ."

Khương Cửu Sênh ngồi xổm, tay phải cầm bình sữa, vươn bàn tay trái bó bột vuốt lông Bác Mỹ.

Đi đứng hoàn toàn bình thường.

Tô Khuynh càng hoang mang, ngồi xuống cạnh Khương Bác Mỹ, nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô nói với tôi xem đã xảy ra chuyện gì?

Tôi bị hoa mắt hả?"

Khương Cửu Sênh ngước đôi mắt thản nhiên: "Cô thấy gì?"

Tô Khuynh nói thật: "Thấy cô đẩy Liễu Nhứ."

Lúc ấy cô mới xuống khỏi bục trò chơi, từ góc độ đó vừa hay có thể trông thấy bàn tay bó bột của Khương Cửu Sênh thúc vào bụng Liễu Nhứ tại góc chết của máy quay cũng như tầm mắt của người khác.

Mạc Băng đã nói tay Khương Cửu Sênh đã gần khỏi, có thể dùng sức được.

Khương Cửu Sênh trả lời bằng giọng thờ ơ: "Mắt cậu không hoa đâu."

Tô Khuynh há hốc, cằm như sắp rơi xuống đất.

Thế mà người ăn vạ lại là Khương Cửu Sênh!

Trọng điểm Mạc Băng quan tâm là: "Camera không quay được chứ?"

Nếu quay được rồi, phải lập tức hủy mọi chứng cứ!

Khương Cửu Sênh rất bình tĩnh, lắc đầu nói: "Chỗ Tô Khuynh đứng là góc chết, không quay được đâu."

Bây giờ Mạc Băng mới yên tâm.

Tô Khuynh vẫn thấy khó tin.

Khương Cửu Sênh là ai cơ chứ, rõ ràng là phái tinh khiết của làng giải trí, vậy mà cũng giở trò lừa lọc, chẳng lẽ học xấu theo cô ư?

"Cô muốn giết chết Liễu Bánh Bèo đó à?"

Khương Cửu Sênh đứng dậy, ném lọ sữa chua đã hết vào thùng rác, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi đã khống chế lực tay rồi, không làm cô ta bị thương gân cốt đâu, chỉ bị trầy xước chút thôi.

Yên tâm, không chết được."

Cái bục đó không cao, ngã xuống cũng chỉ bị trầy trụa, nhưng bài hát mới của Liễu Nhứ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, trên mạng có quá nhiều đánh giá không hay về cô ả.

Rõ ràng đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Khương Cửu Sênh làm vậy hiển nhiên đã bêu thêm tiếng xấu cho ả.

Tô Khuynh suy đoán: "Ả lại chọc giận cô hả?"

Khương Cửu Sênh không bao giờ làm khó người ta, cách trả đũa này không phải là tác phong của cô ấy.

Khương Cửu Sênh "ừ" một tiếng: "Cô ta đã tìm được góc độ rồi, cũng tránh né ống kính, nếu tôi không đẩy cô ta, cô ta cũng tự ngã thôi."

Thì ra, Liễu Nhứ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Trước thì giả ngã, sau thì giội nước bẩn, trò ăn vạ quá bài bản, rồi loạn một nùi.

Tô Khuynh giơ ngón tay cái với Khương Cửu Sênh: "Cô đẩy hay lắm, nếu không ả diễn không đủ thật."

Đẩy xong rồi ngã theo, ai không biết diễn kịch chứ.

Khương Cửu Sênh ăn vạ chuyên nghiệp đâu có thua Liễu Nhứ!

Tô Khuynh lại nhìn Khương Cửu Sênh, "Tôi thấy cô ngã thật lắm, thật sự không bị thương ở đâu chứ?"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C56. Ai động đến con trai của Sênh gia


"Tôi thấy cô ngã thật lắm, thật sự không bị thương ở đâu chứ?"

"Tôi tập tán thủ, biết đủ các tư thế ngã ba trăm sáu mươi độ đấy."

Khương Cửu Sênh quay đầu lại nói với Mạc Băng: "Nói với đạo diễn, tiếp tục quay chương trình."

"Ngày mai quay cũng được."

Dù gì cũng không phải quay trực tiếp.

"Hôm nay quay."

Khương Cửu Sênh đưa ra lý do, "Ngày mai đầu gối Liễu Nhứ khỏi rồi."

Mạc Băng cạn lời.

Nghệ sĩ nhà cô thật sự muốn xử Liễu Nhứ đây mà.

Tô Khuynh cũng không biết nói sao, nhân sinh quan sụp đổ cô còn không phục, chỉ phục Khương Cửu Sênh.

Nửa tiếng sau, Weibo chính thức của "Running-Quickly" đăng tin: Bị thương vẫn chạy! @ Khương Cửu Sênh [email protected] Liễu Nhứ V Tổ chương trình thật quá đáng!

Tay trái của ông xã Sênh gia chưa khỏi, còn ngã bị thương mà không được nghỉ!

Kết quả, fan của Khương Cửu Sênh lại oanh tạc weibo của Liễu Nhứ.

Tám giờ tối, chương trình ghi hình xong.

Đâu gối Liễu Nhứ đã sưng như quả ổi, trợ lý chườm lạnh bằng đá cho cho cô ả, trong lúc vô ý hơi mạnh tay chút, bị Liễu Nhứ đá một phát.

"Cô muốn tôi đau chết à?"

Chịu đau quay chương trình cả buổi chiều, Liễu Nhứ trút hết cơn tức lên trợ lý.

Trợ lý còn trẻ, rõ ràng rất sợ Liễu Nhứ, chịu đau khép nép xin lỗi: "Xin lỗi, em, em nhẹ tay chút."

Liễu Nhứ đẩy cô ra, cau mày quắc mắt: "Chân tay vụng về, cút ngay cho tôi!"

Trợ lý vội vàng nhặt túi chườm đá đặt lên bàn rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhưng Liễu Nhứ vẫn không thể nào nguôi giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cầm túi đá chườm một lát rồi bực bội ném xuống đất: "Đứng đần ra đó làm gì?

Còn không mau rót nước cho tôi."

Trợ lý lại vội vàng đi rót nước.

Trong thời gian cô trợ lý đi rót nước, Liễu Nhứ đã đập nát đĩa hoa quả trên bàn.

Cùng lúc đó, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra đi kèm với tiếng chó sủa.

Hai người ngẩng đầu lên, trông thấy con phốc sóc đang cào cửa.

Liễu Nhứ giận sôi lên, nguýt mắt nhìn ra cửa: "Chó ai mang đến?"

Trợ lý nhìn đôi lần, thấp giọng đáp: "Hình như của Khương Cửu Sênh."

Vừa nghe đến tên Khương Cửu Sênh, Liễu Nhứ lập tức nổi cáu: "Đuổi nó ra."

Trợ lý quát mấy tiếng nhưng Khương Bác Mỹ không chịu đi, ăng ẳng một hồi vẫn chưa đủ, còn xù lông chạy vào sủa Liễu Nhứ.

"Gâu gâu!"

Chó ta đây ngoài ba ra chưa từng sợ ai đâu!

Liễu Nhứ không sao nhịn được, cầm gạt tàn trên bàn ném nó: "Cút ngay!"

Khương Bác Mỹ tránh ra, cũng nổi giận nhe răng trợn mắt.

"Gâu gâu gâu!"

"Chó chết!"

Liễu Nhứ giận đến đỉnh điểm, tóm chân trước Bác Mỹ lôi nó tới, vơ lấy chiếc kéo trên bàn.

"Gâu!"

Phòng nghỉ của Khương Cửu Sênh cách chỗ Liễu Nhứ ba phòng.

Cô thay quần áo xong đi ra, nhìn lướt qua phòng nghỉ rồi hỏi Mạc Băng: "Bác Mỹ đâu?"

Mạc Băng vừa kết thúc cuộc gọi, mới quanh đi quẩn lại đã không thấy tăm hơi tên nhóc kia đâu, cô cũng bối rối: "Vừa nãy còn đang uống sữa mà?"

Khương Cửu Sênh lập tức quay người ra ngoài.

Mạc Băng theo sau: "Sao thế?"

"Bác Mỹ được chiều chuộng từ bé, sẽ bị người ta bắt nạt."

Khương Cửu Sênh nhíu chặt hàng mày, hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

Được nuông chiều từ bé á?

Không phải hổ báo từ bé sao?

Mạc Băng nhìn mấy vết cào trên tay, giọng điệu không hề lo lắng: "Yên tâm, con chó đó chưa được cắt vuốt đâu, ghê gớm lắm."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C57. Mạnh tay dạy dỗ Liễu Nhứ


Mạc Băng nhìn mấy vết cào trên tay, giọng điệu không hề lo lắng: "Yên tâm, con chó đó chưa được cắt vuốt đâu, ghê gớm lắm."

Khương Cửu Sênh vẫn không yên lòng.

Ngay lúc này, tiếng sủa điên cuồng của Khương Bác Mỹ lại truyền đến từ ngoài hành lang.

"Gâu gâu gâu!"

Nó sủa đến khàn cả giọng, kèm theo đó là kêu la thảm thiết của một người phụ nữ.

Mạc Băng cảm thấy, đúng là chủ nào chó nấy.

Khương Cửu Sênh vốn luyện tán thủ, bác sĩ Thời lại biết dùng dao, vậy làm gì có chuyện Khương Bác Mỹ chỉ là một chú chó chỉ biết gầm gừ mặc người bắt nạt cơ chứ!

Giọng Liễu Nhứ truyền đến từ phòng nghỉ bên kia, đúng là "oan gia ngõ hẹp", ngay cả chó cũng không tha cho cô ả.

"Có chuyện gì vậy?"

Người quản lý của Liễu Nhứ là Lưu Linh đã nhanh chân hơn Mạc Băng và Khương Cửu Sênh một bước.

Trong phòng nghỉ, đồ đạc vương vãi khắp nơi, cả đồ trang điểm lẫn quần áo trang phục đều nằm la liệt dưới đất.

Liễu Nhứ bấy giờ đang nằm co quắp trên ghế sofa, bên cạnh có một con phốc sóc lông trắng đang nhe răng trợn mắt, cắn chặt lấy ống quần cô ả.

Liễu Nhứ đạp thật mạnh, tiện tay cầm gối ôm trên sofa đập vào Bác Mỹ một cái.

Thừa dịp Bác Mỹ lảo đảo, cô ả bèn đứng bật dậy, kiêu căng trừng mắt: "Con chó điên này cắn tôi bị thương rồi."

Cô ả xòe tay ra, trên mu bàn tay có mấy vết cào rướm máu.

Lưu Linh còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì con chó kia lại giương nanh múa vuốt về phía Liễu Nhứ, Lưu Linh bảo trợ lý: "Bắt nó lại đã."

Trợ lý vừa định bước lên thì giọng của Khương Cửu Sênh lại truyền đến từ ngoài cửa: "Bác Mỹ, đến đây nào."

Khương Bác Mỹ quay đầu, vừa nhìn thấy Khương Cửu Sênh đã nhanh chân nhào vào lòng cô, sau đó lại rên ư ử thành tiếng, dùng móng vuốt cố bới lông mình ra.

Hóa ra, trên đầu nó bị trụi một nhúm lông lớn khiến nó càng rên rỉ dữ dội hơn!

Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng vuốt lông Bác Mỹ, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Chị Linh, đây là chó của tôi."

Cô gọi một tiếng "chị Linh" xem như đã nể mặt lắm rồi.

Thế giới này nhỏ thật, xoay người một cái là đụng phải nhau.

Lưu Linh cũng khó xử, cười ngại ngùng nhìn về phía Liễu Nhứ, giọng nói mang ý trách cứ: "Em làm gì vậy?"

Liễu Nhứ sa sầm mặt mày, tức giận đáp: "Em thấy nó đáng yêu, muốn sờ nó chút thôi, ai ngờ nó đột nhiên nổi điên chứ."

Đôi bàn tay mịn màng của cô ả bị cào nát cả rồi.

Khương Bác Mỹ lại sủa hai tiếng về phía cô ả, dáng vẻ như muốn nhào lên cào thêm mấy nhát nữa.

Khương Cửu Sênh im lặng không nói, vỗ về chó cưng trong lòng mình.

Mạc Băng lên tiếng: "Sờ à?"

Sau đó cô cười lạnh, liếc nhìn Liễu Nhứ, "Tay cô được làm bằng gì đấy, sờ một chút đã làm rụng một nhúm lông của nó rồi."

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ ấm ức chớp đôi mắt đẫm nước, trời ơi, lông của nó!

Liễu Nhứ không nghĩ gì đã vội phủ nhận: "Là do nó không cẩn thận, khiến lông vướng vào quần áo tôi đấy chứ."

Khương Bác Mỹ nghe xong, chỉ muốn xông qua cắn chết cô ả!

"Ngoan nào."

Khương Cửu Sênh khẽ khàng dỗ dành.

Bác Mỹ lập tức nằm ngay ngắn trở lại, không nhúc nhích thêm nữa.

Cô ngẩng đầu, nét dịu dàng trên gương mặt nhạt dần.

Khương Cửu Sênh lười nhác nâng mắt lên, dù chẳng mang theo chút sắc bén nào nhưng khí thế phát ra cũng đủ khiến người khác khiếp sợ: "Trước khi cô nói dối, sao không giấu kĩ chứng cứ đi đã?"

Gương mặt Liễu Nhứ hơi biến sắc.

Khương Cửu Sênh ôm chó, tiến lên hai bước, chỉ thờ ơ nhìn Liễu Nhứ chứ không nói gì thêm.

Sau đó cô khuỵu gối xuống, nhặt cây kéo dưới chân ghế sofa lên, trên đó vẫn còn vướng mấy sợi lông màu trắng.

"Là cái này à?"

Khương Cửu Sênh lắc cây kéo trong tay, hỏi Bác Mỹ đang nằm trong lòng mình.

Khương Bác Mỹ run rẩy.

Chính là người đàn bà xấu xa này, dám lấy kéo cắt lông của nó!

Khương Cửu Sênh ném cây kéo lên ghế sofa rồi ôm chó ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Nhứ bằng ánh mắt lạnh lùng: "Còn định nói dối sao?"

Liễu Nhứ đỏ mặt tía tai, không cam lòng đáp trả: "Nhưng nó cũng cào tay tôi."

Cô ả xòe tay, vết thương trên mu bàn tay vẫn còn rỉ máu, quả thật trông hơi đáng sợ.

Hiển nhiên, cô ả cũng không định tha cho con chó phốc sóc kia.

Khương Cửu Sênh chỉ nhìn lướt qua, dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài gác lên bàn trà trước mặt: "Chị Linh."

Lưu Linh vô thức đáp lại.

"Nếu là chó nhà tôi làm người khác bị thương, tất nhiên sẽ bồi thường.

Phiền chị Linh chút nữa dẫn nghệ sĩ nhà chị đến bệnh viện khám, hóa đơn tiền thuốc cứ đưa hết cho Mạc Băng, nếu không đủ thì báo tôi một tiếng."

Lưu Linh kinh ngạc.

Dứt lời, Khương Cửu Sênh chuyển qua nhìn Liễu Nhứ, chậm rãi nhả chữ đầy lạnh lùng: "Tiền thuốc của cô, tôi sẽ bồi thường, còn lông của chó nhà tôi, cô tính xem, định bồi thường bao nhiêu đây?"

Khương Cửu Sênh đang đánh đồng cô ả với con chó này ư?

Liễu Nhứ lập tức biến sắc: "Cô!"

Lưu Linh kéo cô ả lại, tiến về phía trước một bước, cố gắng hạ thấp bản thân xuống rồi đáp lại với vẻ thành khẩn: "Cô Khương, tôi thay Tiểu Nhứ xin lỗi cô, coi như nể mặt tôi và Tần thị, xin đừng so đo với cô ấy."

Khương Cửu Sênh nhấc chân khỏi bàn trà, sau đó ngồi thẳng người lại rồi ngước mắt nhìn cô ả: "Tần thị của mấy người đẳng cấp cao quá, tôi nể mặt không nổi."

Dáng vẻ kia vừa lười nhác lại ngông cuồng, khiến người ta không dám chống lại.

Lưu Linh nghẹn họng.

Liễu Nhứ không nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Vậy cô muốn sao?"

Khương Cửu Sênh nhếch môi, đặt chó nhà mình xuống, ngẩng đầu đáp ngắn gọn: "Bồi thường."

Liễu Nhứ tức mà không làm gì được.

Khương Cửu Sênh cười nhạt, cầm kéo lên ngắm nghía một hồi, sau đó đứng dậy tiến dần về phía Liễu Nhứ.

Cô ả lui về sau, vẻ mặt hoảng hốt đến trắng bệch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Khương Cửu Sênh, cô... cô thử đụng vào tôi xem!"

Khương Cửu Sênh không đáp, thổi bay lông chó còn dính trên kéo, giơ tay túm lấy tóc của Liễu Nhứ.

"Cô!"

Khương Cửu Sênh thẳng tay cắt xoẹt một đường.

Liễu Nhứ líu lưỡi nhìn lọn tóc đen rơi lả tả dưới nền đất, sau đó run rẩy đưa tay lên sờ tóc mình.

Khi phát hiện ra lọn tóc vừa rồi bị cắt sát da đầu, cô ta phát khùng, vừa ôm đầu vừa gào thét thất thanh: "Aaa... aa!"

Chói tai quá!

Khương Cửu Sênh quát: "Liễu Nhứ."

Liễu Nhứ hoàn hồn, vung tay muốn tát vào mặt Khương Cửu Sênh.

Ai ngờ Khương Cửu Sênh không hề trốn tránh, chỉ lười biếng giơ tay tóm lấy tay cô ả như thể chẳng tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng nói: "Cô nên biết, con người tôi không thích chịu thiệt bao giờ.

Cô cũng nên nhớ rằng, nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính xong.

Tôi không phải một người rộng lượng, lòng từ bi cũng không nhiều.

Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tính toán sòng phẳng mấy món nợ dối trá của cô.

Tuy nhiên, trước khi ngày ấy đến, tôi khuyên cô, nếu biết điều thì tránh xa tôi ra!"
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C58. Tiếp tục hành hạ kẻ xấu


"Cô nên biết, con người tôi không thích chịu thiệt bao giờ.

Cô cũng nên nhớ rằng, nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính xong.

Tôi không phải một người rộng lượng, lòng từ bi cũng không nhiều.

Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tính toán sòng phẳng mấy món nợ dối trá của cô.

Tuy nhiên, trước khi ngày ấy đến, tôi khuyên cô, nếu biết điều thì tránh xa tôi ra!"

Liễu Nhứ chưa từng nhìn thấy một Khương Cửu Sênh sắc bén và ngông cuồng đầy nguy hiểm như thế.

Cô ả cắn chặt răng, cổ tay bị bóp đến tê dại, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Khương Cửu Sênh hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt Liễu Nhứ, sau đó cô gằn từng chữ: "Tôi thoải mái, cô mới được thoải mái.

Hiểu chứ?"

Liễu Nhứ đờ người.

Khương Cửu Sênh thả tay cô ả ra, rút khăn giấy trong túi lau sạch tay rồi ôm lấy Bác Mỹ: "Chị Mạc Băng, đưa em đến bệnh viện."

Mạc Băng chẳng hiểu gì cả.

Cả đám người vây xem ngoài hành lang cũng không hiểu Khương Cửu Sênh định làm gì.

Khương Cửu Sênh tốt bụng giải thích: "Không phải em bị ngã à?

Vết thương ở tay mới đỡ hơn một chút, giờ lại bị nặng hơn rồi."

Mọi người xung quanh nghẹn họng.

Những người quen Khương Cửu Sênh đều biết, cô là một người vô cùng dễ gần, hơi lười biếng, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ nên xưa nay không làm khó ai bao giờ.

Tuy nhiên họ lại quên mất một điều rằng, nếu Khương Cửu Sênh thật sự muốn tính kế một người, cô sẽ ra tay tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.

Một khi đã muốn bao che điểm khuyết, cô sẽ bao che tới cùng.

Việc cô đến bệnh viện sẽ khiến cư dân mạng nghĩ gì về "kẻ đầu sỏ" Liễu Nhứ cũng như tổ chương trình đã "gây nên sóng gió" này đây?

Đạo diễn chương trình thật sự hận không thể dùng ánh mắt giết chết Liễu Nhứ!

Thôi xong, rước họa vào thân rồi!

Ngay tối hôm đó, tin tức "Vết thương của Khương Cửu Sênh trở nặng" được nhiều tờ báo lớn đưa lên trang nhất, một số lượng lớn anti-fan lũ lượt tấn công trang weibo của Liễu Nhứ.

Ca khúc mới của Liễu Nhứ còn chưa được ra mắt mà cô ả đã dính "phốt", e rằng cơ hội để cô ả ngóc đầu dậy sẽ vô cùng xa vời.

Gần mười giờ tối, sau khi đến bệnh viện "kiểm tra vết thương" xong, Mạc Băng đưa Khương Cửu Sênh về nhà, còn cố ý đeo dây đeo vào tay đang bị bó thạch cao của Khương Cửu Sênh, ngang nhiên phô ra cho đám ký giả chụp hình thỏa thích.

Trên xe bảo mẫu, Khương Bác Mỹ vẫn đang rên ư ử.

Nó đã rên rỉ suốt cả đoạn đường, nghe mà não hết cả lòng.

Nó vô cùng đau lòng, nước mắt chảy thành sông, khóc thương cho đám lông đã hy sinh của mình.

Khương Cửu Sênh gõ đầu nó: "Đừng kêu nữa."

Cô xoa nhẹ nhúm lông bị cắt lởm chởm trên đầu nó, tỏ vẻ khiển trách, "Ai bảo mày cứ quậy phá khắp nơi, còn dám nữa không?"

"Gâu!"

Nó lấy móng vuốt sờ sờ đám lông trên đầu, bị cắt mất một nắm rồi, xấu xí quá, nó muốn khóc.

Mạc Băng buồn cười, tóc tai Liễu Nhứ lúc này có khác gì bộ lông của Bác Mỹ đâu.

Có lẽ ngày mai cô ả phải đến salon cắt ngắn mới ổn, nhưng gương mặt cô ả mà phối với tóc ngắn thì...

Mạc Băng chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy tức cười lắm rồi.

"Sáng mai có lịch trình gì không chị?"

Khương Cửu Sênh hỏi Mạc Băng.

"Có hẹn với giám sát Ngô để giải quyết vấn đề liên quan đến album."

"Chị dời sang buổi chiều giúp em."

Mạc Băng ít khi thấy Khương Cửu Sênh chủ động yêu cầu dời lịch trình bèn hỏi: "Bận chuyện gì à?"

"Vâng, em muốn dắt Bác Mỹ đi tỉa lông."

Trốn việc chỉ vì con chó ú này á?

Mạc Băng trêu chọc: "Sênh Sênh, cô thích chó như thế thì tự nuôi một con đi, chị không phản đối đâu."

Khương Cửu Sênh quả thật rất thích chó, nhất là giống phốc sóc lông trắng.

"Không cần đâu chị."

Khương Cửu Sênh ôm Bác Mỹ, hạ cửa kính xe xuống, nhìn ráng chiều bên ngoài cửa sổ, đôi mắt vừa trong trẻo lại sâu thăm thẳm.

Cô mỉm cười: "Nhận nuôi cũng được mà."

Nhận nuôi?

Nhận từ ai chứ?

Khương Cửu Sênh vỗ đầu Khương Bác Mỹ: "Bác Mỹ, gọi chị đi."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C59. Bảo Bảo


Đăng hình không liên quan lắm nhma do anh dễ thương quáaa!!!!!.
_______
Khương Cửu Sênh vỗ đầu Khương Bác Mỹ: "Bác Mỹ, gọi chị đi."

"Gâu gâu!"

Mạc Băng cạn lời.

Con chó nịnh bợ xấu xa này!

"Nó gọi bác sĩ Thời là ba, lại gọi em là chị..."

Mạc Băng trêu Khương Cửu Sênh, "Sênh Sênh, em không thấy ngược đời à?"

Khương Cửu Sênh chỉ cười không nói, lấy điện thoại ra gọi.

"Alo."

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ rất tao nhã.

Khương Cửu Sênh nhếch môi nhưng không lên tiếng, chỉ thẳng tay cúp máy.

Mạc Băng quay đầu: "Sao vậy?"

Khương Cửu Sênh nhắm mắt thư giãn: "Không có gì."

"Không có gì" là sao chứ?

Lừa ai không biết, ngay cả Khương Bác Mỹ cũng không dám rên thêm tiếng nào kìa kìa.

Sau khi Khương Cửu Sênh gọi cú điện thoại kia xong, cô im lặng trầm mặc suốt đường về.

Mạc Băng liếc nhìn Khương Cửu Sênh, thấy vẻ mặt cô không vui lắm, nhưng không nhận ra điểm bất thường ở đâu ngoài chút sắc bén ẩn hiện giữa hai hàng lông mày.

Tại Lâm thị.

Trong nhà hàng năm sao được trang trí lộng lẫy, màu sắc chủ đạo đều là những gam màu ấm tươi mới, hòa cùng với ánh sáng từ đèn trùm thủy tinh khiến thực khách dùng bữa càng thêm ngon miệng.

Lúc này Đàm Hoàn Hề đang ngồi bên bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, mắt liếc về phía màn hình điện thoại nhấp nháy phát sáng trong tay.

Cô ta khẽ mím môi yên lặng trong chốc lát rồi trả điện thoại về chỗ cũ.

Khi Đàm Hoàn Hề ngẩng đầu lên, Thời Cẩn cũng vừa từ nhà vệ sinh đi ra.

"Bác sĩ Thời."

Cô ta gọi.

Thời Cẩn gật đầu, ngồi lại bàn ăn, không lên tiếng.

Cô ta ngồi bên cạnh anh, vừa quay đầu có thể nhìn ánh đèn phản chiếu trong đáy mắt anh, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cô ta mở miệng đầy tùy hứng: "Tôi thấy ở đây không có ai nên mạo muội ngồi xuống, anh không trách chứ?"

Thời Cẩn đáp: "Không sao."

Sau đó cô ta cầm thực đơn lên xem.

Thời Cẩn cầm lấy điện thoại, khẽ cau mày rồi cất nó vào túi áo khoác: "Tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên."

Anh nói rồi, đứng dậy xoay người bỏ đi.

Đàm Hoàn Hề bật cười, nhìn đĩa thịt bò mới cắt một miếng nhỏ trước mặt rồi mấp máy môi, chọn một phần ăn giống hệt Thời Cẩn.

"Bảo Bảo".

Hóa ra Thời Cẩn lại có thể lưu tên người khác như thế trong danh bạ điện thoại.

Cô ta nghĩ, người kia nhất định là phụ nữ.

Cô ta thấy mình điên rồi mới mất đi giáo dưỡng và lý trí mà nhận điện thoại trong lúc nhìn thấy hai chữ kia, thậm chí còn xóa lịch sử cuộc gọi.

Thật là bỉ ổi.

Cơn điên của phụ nữ đúng là muốn đòi mạng mà.

Sáng hôm sau, Thời Cẩn gọi điện thoại đến.

Khương Cửu Sênh chần chừ một lúc rồi mới bắt máy, cũng không lên tiếng ngay mà chờ đến khi Thời Cẩn gọi tên mình, mới đáp lại một tiếng.

Thời Cẩn hỏi: "Em dậy rồi à?"

Anh hỏi rất tự nhiên, như hai người đã quen từ lâu.

Chân mày cô hơi giãn ra: "Ừ, đang cho Bác Mỹ ăn."

"Vết thương ở tay có nghiêm trọng lắm không?"

Khương Cửu Sênh nhếch môi: "Anh đọc tin tức à?"

"Ừ, mỗi ngày tôi đều xem weibo của em."

Khương Cửu Sênh phì cười.

Cô vẫn luôn cho rằng một người như Thời Cẩn ắt hẳn chỉ thích đọc tạp chí chuyên ngành, say mê y học thôi, chứ không thể tưởng tượng được dáng vẻ anh chàng này hăng say lướt weibo của cô.

Đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu!

Ừm, fan chân chính đây chứ đâu.

Cô rót sữa cho Bác Mỹ, trả lời: "Là giả thôi."

Cô dừng một chút rồi giải thích, "Mấy tin tức thế này trong giới showbiz, đều chỉ có hai phần là thật thôi, còn lại giả hết!"

Anh có vẻ rất hứng thú với đề tài này, lập tức hỏi: "Vậy phần nào là thật?"

Cô đáp không giấu giếm: "Gặp sự cố là thật, nhưng người bị ngã không phải tôi."

Đầu bên kia điện thoại chợt rơi vào trầm mặc.

Lúc sau Thời Cẩn đột nhiên lên tiếng: "Tô Khuynh thì sao?"

Cô sửng sốt: "Hả?"

"Scandal giữa em và Tô Khuynh, có bao nhiêu phần là sự thật?"

Thời Cẩn hỏi rất nhỏ, dù nghe không được tự nhiên nhưng sự cố chấp của anh bộc lộ rất rõ ràng.

Cô buồn cười: "Tất cả đều là giả."

Người ta là con gái chính hiệu mà.

Thời Cẩn cười khẽ, xem như đã hiểu.

Quái lạ thật, đang trò chuyện kiểu fan và ca sĩ cơ mà, sao đột nhiên lại quay ngoắt 180 độ sang hướng khác vậy.

Cô đổi đề tài, giọng nghiêm túc: "Thời Cẩn, tôi có chuyện muốn nói với anh."
 
Back
Top Bottom