Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 852: Đến Quang Ảnh



Lâm Hàn về chỗ ở chưa bao lâu thì nhận được thông báo của Tiêu Nhã.

Mặc dù Tiêu Nhã biết rõ thực lực của Lâm Hàn, không lo những thế lực ở Thiên Kinh khi liên hợp sẽ đối phó hay làm gì anh thế nào.

Nhưng dù sao cũng là rất nhiều thế lực lớn mạnh ở Thiên Kinh, liên hợp lại cũng không thể xem thường, vậy nên Tiêu Nhã cũng không dám coi khinh, sau khi nhận được tin Lâm Hàn đã đến nơi thì vội liên lạc với anh.

“Liên thủ đối phó tôi, không định cho tôi tham gia hội nghị quý tộc của Thiên Kinh, không cho tôi tham dự vào khu vực Vùng Xám Thiên Kinh?”, Lâm Hàn nghe Tiêu Nhã nói xong thì hơi bất ngờ.

Lâm Hàn không ngờ mình còn chưa làm gì mà đã trở thành kẻ thù công khai, bọn chúng đã bắt tay với nhau rồi.

Nhưng theo kế hoạch thực sự của anh thì cũng không thành vấn đề. Dù sao đến lúc đó anh cũng sẽ phải trở thành kẻ thù công khai của rất nhiều thế lực ở Thiên Kinh, khi ấy rồi cũng vậy, bây giờ chẳng qua chỉ là mọi chuyện diễn ra sớm một bước mà thôi.

“Thực lực của mấy thế lực đó thế nào?”, Lâm Hàn lại hỏi.

Tiêu Nhã nghe xong cũng giải thích cho Lâm Hàn dựa theo sự hiểu biết của mình: “Những thế lực này chủ yếu vẫn là nhà họ Khương và nhà họ Chu, cũng chính là hai quý tộc phát động việc liên thủ lần này. Những thế lực còn lại cũng có không ít thế lực mạnh, lúc trước hầu như họ luôn giữ thái độ trung lập, nhưng lần này tham gia vào chủ yếu là vì…”

Sau khi nghe Tiêu Nhã giải thích, Lâm Hàn khẽ gật đầu, thực ra thì cũng gần như anh đoán, quả nhiên là nhà họ Chu và nhà họ Khương không an phận phát động cuộc liên thủ lần này.

Mà một số thế lực giữ thái độ trung lập, theo lý mà nói sẽ không có mâu thuẫn với Lâm Hàn và nhà họ Tiêu, nhưng lần này chúng cũng tham gia.

Sau khi chúng bắt tay nhau, thực lực cũng rất mạnh mẽ, nhưng may mắn thay nhà họ Chu và nhà họ Khương đã bị thiệt hại nghiêm trọng, với thực lực hiện tại của những người này mà bắt tay nhau vẫn còn một khoảng cách lớn với thực lực của những cao thủ Lâm Hàn đưa tới, vậy nên anh cũng không cần lo lắng.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì. Ngày mai tôi đến Quang Ảnh xử lý xong việc, buổi tối sẽ đến chỗ cô, chúng ta bắt đầu thảo luận kế hoạch”, Lâm Hàn nói.

Còn ba ngày nữa mới tới hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, ngày mai Lâm Hàn sẽ ở Quang Ảnh một ngày, sau đó lại đến nhà họ Tiêu bàn bạc kế hoạch với Tiêu Nhã, anh hoàn toàn có đủ thời gian.

Tiêu Nhã ở bên kia nghe Lâm Hàn xác nhận không có vấn đề gì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trước đó Tiêu Nhã đã được thấy rất nhiều cao thủ dưới tay Lâm Hàn, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng, dù sao rất nhiều thế lực ở Thiên Kinh bắt tay nhau thì cũng rất mạnh.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã xác nhận không có vấn đề, Tiêu Nhã cũng yên tâm, dù sao cô cũng hiểu cách làm người của anh, anh chưa bao giờ khoe khoang, nếu anh đã nói không có vấn đề thì chắc chắn không có vấn đề.

“Được, tôi chờ anh”, Tiêu Nhã đáp lại.

Sau đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã trò chuyện thêm đôi câu rồi cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiêu Nhã tiếp tục bận rộn.

Mặc dù kế hoạch cụ thể cần chờ Lâm Hàn đến mới bàn bạc, nhưng hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh lần này chủ yếu cũng là dựa vào thực lực của Lâm Hàn, hiện tại Tiêu Nhã không có được bao nhiêu cao thủ.

Tuy nhiên xét cho cùng, nhà họ Tiêu cũng là quý tộc đã đứng vững ở thành phố Thiên Kinh từ rất lâu, đương nhiên cũng biết một số chi tiết bên trong, ngoài ra nhà họ Tiêu cũng khá hiểu Vùng Xám Thiên Kinh và hội nghị quý tộc lần này, vậy nên Tiêu Nhã cũng cố gắng hết sức để người nhà họ Tiêu chuẩn bị thêm một chút, đến lúc đó sẽ thuận tiện hành động.

Mà ở bên kia, sau khi Lâm Hàn nói chuyện với Tiêu Nhã xong thì đi nghỉ ngơi luôn.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn đến trụ sở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh một mình.

Công ty đã thuộc về Lâm Hàn một thời gian nhưng anh thực sự chưa đến đây bao giờ, cho dù khi tiếp quản công ty anh cũng không đến. Khi ấy kết thúc thoả thuận với nhà họ Khương, sắp xếp xong chuyện ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã vội vã trở về thành phố Đông Hải.

Lần này đến, vừa hay anh có thể tham quan xem công ty hàng đầu giới giải trí Hoa Hạ trông như thế nào.

Lâm Hàn không thông báo trước cho Hạ Sương và Dương Khiết mà tự mình đi thẳng vào công ty.

Với những người khác ở công ty Quang Ảnh, Lâm Hàn chỉ là người lạ, người phụ trách tiếp đón cũng chưa gặp anh bao giờ.

Mặc dù không biết là ai nhưng người tiếp khách cũng không tỏ vẻ gì, dù sao cũng là Quang Ảnh, vào được đây đều không phải người bình thường, cho dù người qua đường đến nhầm chỗ, sau khi biết là người qua đường họ cũng sẽ lịch sự để người đó ra về. Là công ty hàng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, chuyện nhỏ này họ vẫn làm được tốt.

“Chào anh, đây là trụ sở của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, xin hỏi anh đến đây có việc gì không?”, người đẹp phụ trách tiếp đón bước tới và lịch sự hỏi.

Lâm Hàn nhìn qua rồi âm thầm gật đầu, dù sao cũng là công ty hàng đầu trong giới giải trí, ngay cả người đẹp chịu trách nhiệm tiếp đón khách cũng khác hẳn những công ty bình thường.

Dù sao cũng là giới giải trí nên có rất nhiều người đẹp.

Người đẹp không dám mạo phạm nhưng cũng không thể cứ thế đưa Lâm Hàn vào, lỡ như anh chỉ biết tên Hạ Sương và Dương Khiết chứ không quen thật, đến lúc đó cô ta sẽ bị trách phạt.

“Xin anh chờ một chút, tôi cần liên hệ xác nhận đã, mong anh hiểu cho”, người đẹp nói xong thì đi sang một bên, gọi điện xác nhận.

Lúc này Hạ Sương và Dương Khiết đã làm việc trong văn phòng, mặc dù Lâm Hàn nói hôm nay tới nhưng không nói khi nào tới, hai người nghĩ không thể vì chuyện này mà trì hoãn công việc nên mới sáng sớm đã bắt đầu đến công ty, mau chóng xử lý công việc của ngày hôm nay.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Dương Khiết cũng nhận được điện thoại của người đẹp tiếp đón dưới kia, biết có người muốn tìm họ, còn là một người đàn ông lạ, Dương Khiết lập tức đoán được là Lâm Hàn tới, nếu không sẽ không có ai ở Quang Ảnh gọi thẳng tên hai cô.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 853: Con đường tương lai



“Sếp Dương, mọi người có quen người này không? Có cần tôi đưa vào không?”

Thấy Dương Khiết không nói gì, cô nàng tiếp tân bối rối hỏi lại.

Lúc này, Dương Khiết cũng tỉnh táo lại, vội nói: “Cô đón khách chu đáo nhé, để tôi và chị Hạ xuống tiếp đãi”.

Dương Khiết nói xong cúp máy, sau đó vội vàng báo cho Hạ Sương, hai người cùng xuống lầu đón Lâm Hàn.

Mà lúc này, trong sảnh tầng một.

Nhân viên tiếp tân nhìn điện thoại bị cúp máy, nghĩ đến câu cuối cùng Dương Khiết nói mà sững sờ.

Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc đích thân xuống đây đón khách? Rốt cuộc người này là ai?

Trong khoảng thời gian này, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh có rất nhiều vụ làm ăn, trong đó có nhiều người là nhân vật lớn khá máu mặt, là nhân viên tiếp tân, thời gian này cô ta đã tiếp đãi không ít người có tiếng.

Nhưng suốt thời gian đó tiếp tân chưa từng thấy Hạ Sương và Dương Khiết đối xử với ai khách sáo như thế, vậy mà lại tạm gác tất cả công việc đang làm để tự tiếp khách.

Kể cả khi những nhân vật lớn cực kỳ nổi tiếng của giới giải trí, của thành phố Thiên Kinh đến đây, tiếp tân cũng chưa bao giờ thấy Hạ Sương và Dương Khiết nghiêm túc như vậy.

Cô nàng tiếp tân bỗng thấy tò mò về Lâm Hàn đang đứng cách đó không xa, rốt cuộc đây là nhân vật nào mà có thể khiến Hạ Sương lẫn Dương Khiết coi trọng như vậy?

Nhưng dù là nhân vật nào, tiếp tân cũng chắc chắc Lâm Hàn có quen biết với Hạ Sương và Dương Khiết. Hơn nữa, còn là một nhân vật lớn thực thụ, không thể qua loa với người ta được.

Cô nàng tiếp tân vội vàng bước tới tiếp đón Lâm Hàn.

“Thưa anh, mời, mời anh đi theo tôi, giám đốc Hạ và phó giám đốc Dương sẽ tới ngay ạ”, tiếp tân hơi căng thẳng, sợ không khéo lại làm phật lòng Lâm Hàn.

Lâm Hàn lại chẳng mấy để ý đến chuyện này.

Dưới sự tiếp đón đầy căng thẳng của người đẹp tiếp tân, không bao lâu sau Hạ Sương và Dương Khiết đã vội vàng chạy tới.

“Cậu Lâm”.

Hạ Sương và Dương Khiết đồng thanh gọi.

Lâm Hàn thấy vậy khẽ gật đầu, đi lên cùng Hạ Sương và Dương Khiết.

Trong sảnh tầng một, rất nhiều nhân viên và nghệ sĩ của Quang Ảnh đều ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này.

Bọn họ đều biết Hạ Sương và Dương Khiết, biết hai cô là tổng giám đốc và phó giám đốc hiện tại của Quang Ảnh, là hai nhân vật đứng đầu công ty.

Đặc biệt là bây giờ, Quang Ảnh đang phát triển ngày một tốt, nước lên thì thuyền lên, dĩ nhiên địa vị của Hạ Sương và Dương Khiết cũng ngày một cao.

Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên, nhân viên và nghệ sĩ công ty lại thấy Hạ Sương và Dương Khiết tỏ ra tôn trọng một người như thế.

Lần trước, thấy Hạ Sương và Dương khiết đối xử như vậy với người khác, hình như là Tiêu Nhã - bà chủ quý tộc họ Tiêu thì phải?

Trong phút chốc, nhóm nhân viên và nghệ sĩ bắt đầu suy đoán thân phận của Lâm Hàn, tò mò không biết rốt cuộc Lâm Hàn là thần thánh phương nào.

Mà không ít nhân viên và nghệ sĩ đều hơi hối hận, một nhân vật lớn như vậy vừa đứng bên cạnh mà bọn họ không nắm bắt cơ hội, thể hiện thật tốt, biết đâu tương lai đã lật sang trang mới rồi ấy chứ.

Lâm Hàn không nghĩ nhiều như vậy, cơ bản anh cũng không để ý những chuyện này.

Lâm Hàn đến văn phòng của Hạ Sương, ngồi đó nghe báo cáo của hai người.

“Được rồi, bắt đầu đi”, Lâm Hàn cũng không lãng phí thì giờ, vào thẳng vấn đề chính.

Hạ Sương và Dương Khiết liếc nhau, âm thầm gật đầu rồi bắt đầu công việc.

“Trước tiên, em sẽ báo cáo về hoạt động kinh doanh chủ yếu mà công ty ta đã hoàn thành trong giai đoạn này, mấy hoạt động quan trọng nhất trong đó là…” Dương Khiết lấy ra một bản báo cáo tổng hợp rồi đưa Lâm Hàn, giải thích cho anh nghe.

Lâm Hàn nghe Dương Khiết trình bày, nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù có thể thu được nhiều mối hợp tác như vậy, nhưng chủ yếu là do mặt mũi Tiêu Nhã mới có thể thu hút được nhiều công ty hợp tác với Quang Ảnh.

Tuy vậy năng lực của Hạ Sương và Dương Khiết là điều không thể nghi ngờ, đối mặt với nhiều công ty thế kia mà vẫn có thể chọn ra đối tượng xứng đáng để hợp tác, có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên, sau đó tiến hành hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Mà một số công ty khác, mặc dù nể mặt Tiêu Nhã mới hợp tác với Quang Ảnh, nhưng trên thực tế công ty bọn họ không chung lĩnh vực kinh doanh với Quang Ảnh. Tuy sau khi hợp tác cũng có thể mang tới lợi ích nhất định cho Quang Ảnh, nhưng chắc chắn không tồn tại được lâu, về lâu về dài đối phương rồi sẽ bỏ cuộc.

Nể mặt Tiêu Nhã thì có nể đấy, nhưng đâu thể dúi tiền cho Quang Ảnh mãi được.

Những công ty đang hợp tác lại khác, mặc dù chưa hợp tác lâu, nhưng thời gian này cũng mang lại lợi ích đáng kể cho cả hai bên, đôi bên cùng hời.

Bây giờ, kể cả không có tầng quan hệ của Tiêu Nhã, chắc hẳn những công ty này vẫn sẵn sàng hợp tác với Quang Ảnh, dù sao thì lợi ích cũng rõ ra đó.

Sau khi Dương Khiết báo cáo xong những dự án hợp tác quan trọng gần đây. Hạ Sương tiếp tục báo cáo cho Lâm Hàn về sự phát triển trong giai đoạn này, cũng như các kế hoạch tương lai của Quang Ảnh.

Theo ý tưởng của Hạ Sương, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh từ lâu đã là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành công nghiệp giải trí Hoa Hạ, mà sau sự phát triển nhanh chóng trong thời gian này, Quang Ảnh càng khẳng định vị trí vượt trội của mình trong ngành.

Nói cách khác, Quang Ảnh gần như đã chiếm lĩnh thị trường giải trí Hoa Hạ, thứ mà những công ty giải trí khác có thể lấy được đều là thứ mà Quang Ảnh từ bỏ. Nếu Quang Ảnh muốn tranh mối, bọn họ cũng chẳng còn cách nào.

Tuy vậy, sau sự phát triển của Quang Ảnh cũng có những hạn chế nhất định, không phải Quang Ảnh không có thực lực mà là không còn khoảng trống để phát triển tiếp nữa.

Nếu đã thâu tóm thị trường giải trí của Hoa Hạ gần hết, thì họ có thể vừa duy trì việc chiếm lĩnh thị trường trong nước, vừa mở rộng ra giới giải trí ở nước ngoài.

Lâm Hàn nghe ý tưởng của Hạ Sương xong cũng gật đầu, trước kia Lâm Hàn cũng từng nghĩ đến điều này. Giống như sự phát triển của Tần Liên, lúc trước Lâm Hàn có nói với Tần Liên, không thể chỉ đặt mục tiêu nổi tiếng trong giới giải trí Hoa Hạ được, làm ngôi sao đâu đơn giản vậy, phải nhắm mục tiêu ra ngoài Hoa Hạ, vươn tầm quốc tế, nổi tiếng cả ở nước ngoài, như thế mới là thành công thực sự.

Dù là Tần Liên hay công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, phát triển ra nước ngoài đều rất hợp ý Lâm Hàn, chỉ vậy, Tần Liên và Quang Ảnh mới có được sức ảnh hưởng nhất định, thế thì mới thực sự có tác dụng với Lâm Hàn.

Giống như Quang Ảnh hiện tại, dù máu mặt trong ngành giải trí Hoa Hạ thế nào thì vẫn chỉ là con muỗi với Lâm Hàn, không lọt nổi mắt xanh, không đáng quan tâm.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 854: Tính toán



Tại tòa nhà trụ sở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Lâm Hàn nghe kế hoạch về tương lai công ty của Hạ Sương, khẽ gật đầu tán thưởng.

“Được, cô nhìn xa trông rộng đấy, tôi cũng có dự định ở mặt này từ trước rồi”, Lâm Hàn nói.

Hạ Sương và Dương Khiết nghe vậy quay sang nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra vui mừng.

Lúc trước các cô còn hơi lo, sợ kế hoạch của mình sẽ bị Lâm Hàn từ chối.

Dù sao, tình hình Quang Ảnh bây giờ cũng đã ngồi chễm chệ trên vị trí doanh nghiệp đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ. Miễn ổn định, tất nhiên tiền vô như nước. Dù gì thì thị trường Hoa Hạ cũng lớn, kiếm được cũng nhiều.

Nếu bước ra quốc tế, tuy có cơ hội ra nước ngoài và mở rộng ảnh hưởng, nhưng cũng tiềm ần những rủi ro lớn.

Nếu thất bại, không những không thể vươn ra thị trường nước ngoài, mà thậm chí còn có nguy cơ mất vị trí đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ.

Suy cho cùng, tiến quân vào ngành giải trí nước ngoài cần bỏ rất nhiều công sức và nguồn lực.

Nếu xâm nhập thành công sẽ có ý nghĩa rất lớn về tầm ảnh hưởng, tăng thêm thể diện, cũng có thể chứng minh cho cộng đồng quốc tế thấy khả năng của ngành giải trí Hoa Hạ.

Nhưng xét cho cùng, thật ra lợi ích cũng chẳng hơn bao nhiêu, dù sao thị trường Hoa Hạ rất lớn, chưa chắc vươn tay ra nước ngoài có thể kiếm được nhiều hơn thị trường trong nước.

Nói cách khác, việc mở rộng ra nước ngoài là chuyện ít lợi ích mà lắm nguy cơ.

Tất nhiên, lựa chọn ổn định năng lực cạnh tranh như giờ ở trong nước có thể tiếp tục kiếm tiền, nhưng thế thì hơi nhàm, khiến những người muốn gây dựng sự nghiệp như Hạ Sương và Dương Khiết có chút không cam lòng.

Quang Ảnh có thể có được cảnh tượng bây giờ, đương nhiên phải kể đến sự cố gắng của hai người trong thời gian này. Nhưng hơn hết là do chính nền tảng của Quang Ảnh và sự giúp đỡ của Tiêu Nhã.

Nếu không có Tiêu Nhã, đâu ra lắm công ty chủ động hợp tác với Quang Ảnh như vậy?

Bây giờ nghe Lâm Hàn đồng ý, Hạ Sương và Dương Khiết cũng rất phấn khởi. Giờ nghĩ lại mới thấy lo lắng lúc trước đúng là hơi thừa, người như Lâm Hàn sao có thể chỉ vì lợi ích, vì chút lợi nhuận đó mà để Quang Ảnh tiếp tục phát triển ở Hoa Hạ chứ không tiến ra nước ngoài?

Lúc bấy giờ, Lâm Hàn mới nói: “Nhưng muốn tiến ra nước ngoài thì đầu tiên phải ổn định ở trong nước, sau đó mới chuẩn bị sẵn sàng tiến quân ra ngành giải trí nước ngoài. Ngoài ra gần đây thành phố Thiên Kinh cũng có một số việc, đến lúc đó có thể sẽ cần mọi người giúp, vì vậy việc gia nhập ngành giải trí nước ngoài buộc phải muộn hơn một chút”.

Hạ Sương và Dương Khiết nghe xong gật đầu, các cô hiểu điều này, muốn tiến quân ra nước ngoài không dễ vậy, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, không thể hấp tấp được.

Tuy hiện tại Quang Ảnh đang rất lớn mạnh, cực kỳ nổi tiếng trong ngành giải trí Hoa Hạ, nhưng dù sao ngành giải trí Hoa Hạ cũng khác ngành giải trí nước ngoài, không ai biết quy tắc và sức cạnh tranh của ngành giải trí nước ngoài ra sao. Vì vậy, trước khi mở rộng ra thị trường giải trí nước ngoài, nhất định họ phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Nghe Lâm Hàn bảo độ này có chuyện phải xử lý ở thành phố Thiên Kinh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng hơi tò mò.

Các cô có biết hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, nhưng lại không biết Lâm Hàn muốn tham dự hội nghị này. Dù sao, theo những gì các cô biết thì Lâm Hàn chỉ có Quang Ảnh ở thành phố Thiên Kinh, không thuộc thế lực địa phương thì không có tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

“Cậu Lâm, có chuyện gì cần làm ở thành phố Thiên Kinh thế?”, Hạ Sương thắc mắc hỏi.

Lâm Hàn chỉ cười, không định giải thích bây giờ mà nói: “Không vội, cứ xử lý xong chuyện Quang Ảnh trước đã”.

Qua lần tiếp xúc từ qua đến nay, nhất là sau khi biết thành tích của Hạ Sương trong thời gian này, Lâm Hàn càng đánh giá cao Hạ Sương.

Bởi vậy, Lâm Hàn đã chuẩn bị dẫn Hạ Sương tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.

Mặc dù có lẽ Hạ Sương sẽ không giúp được gì trong hội nghị lần này, nhưng cô ta có thể học hỏi được nhiều kiến thức hơn. Mà sau hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, anh cần Hạ Sương để giải quyết những sản nghiệp giành được và mới thành lập.

Mặc dù những nhân tài quản lý mà Lâm Hàn dẫn theo từ thành phố Phụng Thiên có vẻ không đủ. Nhưng sau này có thể tuyển dụng hoặc cắt cử tới đây, và người tổng phụ trách nhất định phải do Lâm Hàn sắp xếp.

Với Lâm Hàn và nhà họ Lâm, thế lực thành phố Thiên Kinh cũng quan trọng, đương nhiên anh sẽ không xem nhẹ. Mà người tổng phụ trách có thể ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển thế lực ở đây, tất nhiên lại càng quan trọng hơn.

Mà trước mắt, Lâm Hàn thấy Hạ Sương rất phù hợp để làm người phụ trách, tuy Hạ Sương không có kinh nghiệm gì, nhưng nhìn năng lực của cô ta thì có vẻ vẫn đủ khả năng này.

Đặc biệt là dạo này Quang Ảnh bận rộn như vậy, cơ man là chuyện bận tối mặt, thế mà Hạ Sương vẫn bình tĩnh xử lý mọi việc ổn thỏa đâu ra đấy, thậm chí còn quen với kiểu bận rộn này, điều này càng khiến Lâm Hàn cảm thấy Hạ Sương có khả năng ấy.

Người phụ trách thế lực thành phố Thiên Kinh cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn phải là người tài giỏi có đủ năng lực mới đảm nhiệm được. Bên cạnh Lâm Hàn lúc này, có vẻ chỉ mỗi Hạ Sương có năng lực đó.

Chính ra Tôn Minh cũng có khả năng đó, nhưng ông ta không thể đi được, tạm thời quỹ đầu tư Nhân Phàm không thể rời ông ta được.

Giống như lúc trước khi vừa tiếp nhận Quang Ảnh, Lâm Hàn không hề muốn quản lý, cũng chưa từng tới. Nếu không phải cân nhắc đến sự phát triển của Tần Liên và bồi dưỡng năng lực của Hạ Sương lẫn Dương Khiết, có lẽ Lâm Hàn sẽ không đổi tổng giám đốc của Quang Ảnh.

Dù bây giờ điều Hạ Sương đi cũng không ảnh hưởng tới sự phát triển của Quang Ảnh, vì vẫn còn Dương Khiết, mai sau cũng không quá bận, một mình Dương Khiết vẫn có thể xử lý được. Thời gian này năng lực của cô ấy cũng dần được trau dồi, tuy còn kém Hạ Sương nhưng vẫn có thể lèo lái Quang Ảnh ổn định. Lâm Hàn tin rằng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hạ Sương và Dương Khiết nghe Lâm Hàn nói vậy, dù hơi ngờ vực nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, Hạ Sương và Dương Khiết tiếp tục báo cáo, để Lâm Hàn biết được sự phát triển vượt bậc của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh trong giai đoạn này.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 855: Thăng chức tổng giám đốc



Đến giữa trưa.

Lâm Hàn mới nghe Hạ Sương và Dương Khiết báo cáo xong, cũng coi như đã biết tình hình của Quang Ảnh lúc này.

Bình thường thì Lâm Hàn không cần cấp dưới báo cáo tỉ mỉ như vậy, dù Quang Ảnh có là một công ty có địa vị vượt trội trong lĩnh vực giải trí.

Mà lần này làm thế, một mặt là muốn thông qua Quang Ảnh để biết năng lực của hai cô, mặt khác là vì Lâm Hàn không rành về giới giải trí, nên thừa dịp này tìm hiểu thêm luôn.

Sau này, anh sẽ trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Tuy không cần thiết phải hiểu biết rõ hết mỗi một sản nghiệp dưới tay, nhưng vẫn nên biết đôi chút về những ngành sản xuất đang làm, không thì không thể căn cứ vào đặc điểm của từng ngành để lên kế hoạch được.

Lúc này, sau khi nghe Hạ Sương và Dương Khiết báo cáo xong. Lâm Hàn cũng biết được năng lực của hai cô và đã có quyết định.

"Đây là kế hoạch phát triển trước mắt và sau này của Quang Ảnh, theo bản kế hoạch này, phải mất nửa năm nữa mới ổn định và chuẩn bị xong để đánh vào thị trường giải trí ở nước ngoài", Hạ Sương tổng kết.

Dương Khiết đứng cạnh cũng có chút kích động nhìn Lâm Hàn, đợi anh đánh giá. Những điều vừa báo cáo chính là thành tích trong khoảng thời gian này của hai cô.

Lâm Hàn im lặng một lát, nhìn Dương Khiết, hỏi: "Dạo này đi theo Hạ Sương học hỏi thế nào rồi? Chắc cũng tiến bộ lên ở nhiều mặt chứ hả?"

Dương Khiết nghe vậy, nhìn Hạ Sương đầy biết ơn rồi gật đầu nói: "Đúng thế. Trong khoảng thời gian này, em đi theo chị Hạ học hỏi được rất nhiều điều. Mà chúng lại không thể học được dù là ở trong trường đại học nổi tiếng. Gần đây, em đã tiến bộ rất nhiều, thật sự là cảm ơn chị Hạ nhiều lắm".

Hạ Sương đứng cạnh cười nói: "Cũng do Tiểu Khiết thông minh mới học được nhanh như vậy".

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói tiếp: "Tiểu Khiết, giờ em có thể một mình gánh vác được chưa? Về sau, em sẽ làm tổng giám đốc của công ty Quang Ảnh nhé".

Dương Khiết nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt, không ngờ anh lại muốn cô ấy làm tổng giám đốc của Quang Ảnh.

Trong khoảng thời gian này, kinh nghiệm và năng lực ở nhiều mặt của Dương Khiết đã tăng lên không ít. Tuy chỉ có 1 tháng, nhưng cô ấy đã học được rất nhiều từ Hạ Sương.

Có một số mặt vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng Dương Khiết cảm thấy mình vẫn có thể gánh vác được. Chỉ là lúc mới đầu sẽ khá áp lực thôi.

Dương Khiết cũng từng nghĩ, giờ mình đã có năng lực, có thể một mình gánh vác mà không cần đi theo Hạ Sương nữa.

Mặc dù, cả hai rất hợp nhau, cô ấy cũng rất thích đi theo Hạ Sương, có thể học hỏi được nhiều điều, gặp khó khăn gì còn có Hạ Sương đứng ra giải quyết, nên Dương Khiết cũng sẽ không có áp lực mấy.

Nhưng, Dương Khiết vẫn muốn tự mình gánh vác công việc, làm nên một thành tựu nào đó.

Giống như sự phát triển của Quang Ảnh trong khoảng thời gian gần đây, thực ra chủ yếu đều do Hạ Sương xử lý, bất kể là thay người hay cắt giảm biên chế ngay từ đầu, đến hợp tác với đủ loại công ty. Gần như đều là một mình Hạ Sương giải quyết.

Tuy Dương Khiết cũng làm rất nhiều, nhưng đa số chỉ là những công việc khá đơn giản, hay chấp hành theo mệnh lệnh của Hạ Sương. Hoàn toàn chẳng có gì gọi là thử thách Dương Khiết cả.

Như vậy Dương Khiết sẽ thoải mái hơn, nhưng hiển nhiên cô ấy lại không muốn thế. Cái Dương Khiết muốn là tự mình cố gắng trưởng thành lên.

Trước khi đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, Lâm Hàn cũng có nói, chủ yếu là muốn Dương Khiết đi theo Hạ Sương học hỏi, để sau này cử cô ấy làm chuyện khác.

Tuy Dương Khiết muốn tự mình gánh vác, nhưng lại không ngờ rằng Lâm Hàn lại để cô ấy có được cơ hội ấy nhanh như vậy. Hơn nữa, còn là leo thẳng lên chức tổng giám đốc công ty Quang Ảnh.

Nếu Dương Khiết làm tổng giám đốc, thì Hạ Sương sẽ bị đá xuống.

Sắc mặt Dương Khiết lập tức trở nên khó xử nhìn Lâm Hàn, vậy chẳng phải là cô ấy cướp mất vị trí của Hạ Sương sao? Đi theo Hạ Sương học tập xong rồi cướp lấy vị trí của người ta luôn. Mặc dù đây không phải toan tính của Dương Khiết, mà là ý của Lâm Hàn. Nhưng, Dương Khiết vẫn cảm thấy vô cùng áy náy và không muốn như thế.

Hạ Sương đứng cạnh nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi. Cô ta nghĩ rằng Lâm Hàn không tin tưởng mình, nên mới để Dương Khiết thay thế vị trí của mình.

Nhưng ngay sau đó, Hạ Sương chợt nhớ tới những chuyện trước kia thì lại cảm thấy không phải như thế. Bởi vì nếu Lâm Hàn không tin cô ta, thế sao còn trả lương tận mấy triệu cho cô ta? Hơn nữa, còn để cô ta chạm vào những thông tin bí mật của Quang Ảnh.

Trong lúc Ha Sương đang cảm thấy nghi hoặc, Dương Khiết đứng cạnh đã mở miệng hỏi: "Anh rể, hình như làm thế không hay cho lắm thì phải? Tổng giám đốc Quang Ảnh là chị Hạ mà, sao em có thể cướp vị trí của chị ấy được? Anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"

Hạ Sương nghe vậy cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ khó hiểu, đợi anh giải thích.

Lâm Hàn nhìn vẻ mặt khó xử của hai cô, tức thì biết các cô đã hiểu lầm mình.

Anh chợt bật cười.

Hai cô thấy thế, càng khó hiểu hơn.

Lúc này, Lâm Hàn mới nói: "Hai người hiểu lầm rồi, tôi bảo Dương Khiết lên làm tổng giám đốc Quang Ảnh là vì sắp tới định cử Hạ Sương đi làm chuyện quan trọng hơn. Còn là chuyện nào, thì giờ tôi không tiện giải thích, hai người sẽ sớm biết được thôi".

Hạ Sương và Dương Khiết nghe anh nói thế đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai cô đều tin vào lời Lâm Hàn nói. Nếu anh đã nói thế thì sau đó chắc chắn sẽ không đối xử tệ với Hạ Sương.

Giờ, Hạ Sương cũng nhớ tới lúc trước Lâm Hàn có bảo sẽ sắp xếp cho cô ta chuyện khác. Cô ta chợt tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả cái chức tổng giám đốc của một công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ như Quang Ảnh.

Chẳng qua, nếu lúc này Lâm Hàn không muốn nói, đương nhiên cô ta cũng sẽ không hỏi.

Lâm Hàn lại hỏi: "Tiểu Khiết, giờ em có muốn làm tổng giám đốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không?"

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, vậy cứ thế đi. Giờ đi ăn một bữa đã, ăn uống xong tôi còn có việc. Tôi sẽ không nhúng ta vào chuyện ở nơi này nữa, mà sẽ giao cho Tiểu Khiết quản lý".

"Vâng".

Dương Khiết vừa được lên chức nên vui mừng không thôi, còn Hạ Sương thì lại hết sức tò mò với công việc sắp tới của mình.

Sau đó, ba người Lâm Hàn bèn rời khỏi trụ sở chính của công ty Quang Ảnh đi ăn một bữa cơm. Rồi Lâm Hàn để Dương Khiết quay về công ty làm việc, còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn ở ngoài ô - nơi mà các cao thủ nhà họ Lâm đang ở.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 856: Quái vật lớn thật sự



Ở một chỗ bên ngoài thành phố Thiên Kinh.

Tại khách sạn Song Mộc.

Thành phố Thiên Kinh cũng không có nhiều khách sạn, nhưng đây lại là khách sạn của nhà họ Lâm, chủ yếu không phải dùng để kiếm tiền, mà là để đóng quân.

Lúc này, riêng những cao thủ nhà họ Lâm đang tạm trú trong khách sạn đã là một lực lượng vô cùng đáng sợ, đủ để hoàn toàn thay đổi tình thế trong vùng xám ở thành phố Thiên Kinh.

Sau khi Lâm Hàn và Hạ Sương, Dương Khiết ăn cơm xong, liền bảo Dương Khiết trở về Quang Ảnh đảm nhiệm chức tổng giám đốc, xử lý những công việc trong công ty.

Còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn Song Mộc.

"Tôi sẽ báo về công việc sắp tới của cô sau, cô không cần để ý nhiều. Ban đầu, cô cũng không giúp được gì, trước cứ đi theo trải đời, cũng có lợi cho công việc sau này của mình", Lâm Hàn đi thẳng vào chủ đề.

Tuy Hạ Sương rất có năng lực, nhưng đều liên quan đến thương mại, đặc biệt là ngành giải trí.

Còn ở vùng xám, Hạ Sương lại không biết gì nhiều. Dù sao, nhà họ Hạ trước đó cũng chỉ là một thế lực hạng ba, cô ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trong vùng xám.

Sắp tới, nếu muốn để Hạ Sương làm người phụ trách các sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh, đến lúc đó cô ta nhất định phải tiếp xúc với người trong vùng xám. Vì vậy, giờ phải đi nhìn cho biết, về sau mới dễ làm.

Hạ Sương nghe vậy, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm khó hiểu.

Tuy Hạ Sương chỉ rành về ngành giải trí, nhưng cũng có tìm hiểu sơ qua các ngành thương mại khác, không đến mức mù tịt. Phút chốc, Hạ Sương như đoán được gì đó, kinh ngạc liếc nhìn Lâm Hàn.

Hạ Sương cũng sinh ra trong thế gia, dù chẳng tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn có nghe nói. Hơn nữa, bây giờ Lâm Hàn lại đến Thiên Kinh vào lúc này, vừa vặn mấy ngày tới ở đây sẽ diễn ra hội nghị quý tộc. Điều đó càng khiến cho Hạ Sương cảm thấy Lâm Hàn chuẩn bị tham gia hội nghị lần này.

Hạ Sương nghĩ thế bèn thầm kinh ngạc, cô ta nhớ Lâm Hàn không phải là người ở thành phố Thiên Kinh, vậy sao lại có tư cách tham gia hội nghị quý tộc mà chỉ những thế lực địa phương mới được quyền tham gia?

Hạ Sương nghĩ không ra, nhưng giờ cũng không tiện hỏi Lâm Hàn, chỉ đành chờ về sau rồi từ từ sẽ biết.

Sau đó, Lâm Hàn không có dặn gì thêm. Công việc của Hạ Sương thì Lâm Hàn sẽ cử người đến giải thích và dặn cô ta sau, không cần anh phải tự mình làm.

Còn hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn chỉ định dẫn Hạ Sương đi cho biết mà thôi, cũng chẳng cần cô ta làm gì. Thế nên, anh cũng không có gì để dặn hết. Mà những điều cần chú ý trong loại hội nghị như này, Lâm Hàn tin rằng Hạ Sương sẽ biết và không làm ra chuyện gì khác người, nên đương nhiên không cần thiết phải dặn dò.

Kế đó, Lâm Hàn liền lái xe đến trước cửa khách sạn Song Mộc.

Nhìn thấy khách sạn này, sắc mặt Hạ Sương chợt trở nên có chút kỳ lạ.

Trước đó, công ty truyền thông điện ảnh Quanh Ảnh có một dự án cần dùng khách sạn để bàn chuyện hợp tác cho nghệ sĩ dưới trướng. Mà khách sạn được chọn chính là Song Mộc.

Những khách sạn còn lại Thiên Kinh, dù là khách sạn năm sao, khi nghe nói là Quang Ảnh thì đều vô cùng vui lòng. Có vài khách sạn không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ khách sáo đôi câu, không dám đắc tội.

Nhưng khách sạn Song Mộc trông có vẻ bình thường nằm ở ngoại ô thành phố này lại không như những nhà kia, mà dứt khoát từ chối.

Sau đó, Hạ Sương còn tự mình đến gặp giám đốc khách sạn, chẳng qua thái độ của đối phương lại cực kỳ lạnh nhạt, bất kể Quang Ảnh đưa ra điều kiện hậu hĩnh cỡ nào cũng không chịu hợp tác.

Tuy Hạ Sương không hiểu lý do tại sao đối phương lại không cần tiền dâng tận miệng, nhưng Hạ Sương cũng chẳng có cách nào. Người ta đã không muốn lẽ nào còn ép đúng không? Cuối cùng Hạ Sương đành bó tay, chọn một khách sạn xa hơn để bàn chuyện làm ăn.

Mà khách sạn Song Mộc này cũng để lại ấn tượng sâu đậm với Hạ Sương.

Lúc này, thấy Lâm Hàn dẫn mình đi thẳng vào khách sạn kia, càng khiến cho Hạ Sương chắc chắn rằng khách sạn này có chút đặc biệt.

Cho dù là trước đây, Hạ Sương cũng không ngờ rừng khách sạn Song Mộc này lại đặc biệt như thế. Lâm Hàn là ai? Sao đến Thiên Kinh lại đến khách sạn này ở? Rốt cuộc khách sạn này là một chỗ như thế nào?

Lâm Hàn bên cạnh thấy Hạ Sương lộ ra vẻ khó hiểu nhìn khách sạn Song Mộc, đương nhiên đoán được suy nghĩ của cô ta. Lúc trước, giám đốc khách sạn vì thấy đối phương là Hạ Sương thuộc công ty dưới tay Lâm Hàn, nên cũng có thông báo với anh chuyện hợp tác.

Nhưng đó cũng không phải chuyện gì quan trọng với Quang Ảnh, Lâm Hàn đương nhiên thẳng thắn từ chối. Lỡ khách sạn Song Mộc để nhiều nghệ sĩ như vậy vào ở, rồi không cẩn thận lộ ra chuyện gì lại không hay. Sắp tới, còn có hội nghị quý tộc, tất nhiên không thể xảy ra chuyện gì được.

Bấy giờ, Lâm Hàn chợt mở miệng giải thích cho Hạ Sương: "Đây là một khách sạn đặc biệt chuyên dụng của nhà tôi, bình thường sẽ không cho người ngoài vào ở".

Hạ Sương nghe thấy thế, gật đầu, quả nhiên khách sạn này có liên quan tới Lâm Hàn, còn là một nơi chuyện dụng. Hạ Sương lập tức cảm thấy tò mò tác dụng của khách sạn này.

Xe ngừng lại trước cửa khách sạn, Lâm Hàn và Hạ Sương xuống xe, đi vào bên trong.

Hai bảo vệ nhà họ Lâm phụ trách gác cửa thấy Lâm Hàn thì hơi khom lưng, kính cẩn chào: "Chào cậu Lâm".

Lâm Hàn đã quen với cảnh ấy, mặt mày bình tĩnh gật đầu, rồi dẫn Hạ Sương vào.

Hạ Sương biết, cao thủ như thế rất khó kiếm được và hết sức lợi hại. Vì vậy, họ đều là lực lượng cực kỳ quan trong của mọi thế lực. Dù ở trong quý tộc, cao thủ cũng rất được coi trọng.

Nhưng ở chỗ Lâm Hàn, hai cao thủ như vậy lại chỉ là bảo vệ trông cửa?

Hạ Sương tức thì cảm thấy kinh ngạc và tò mò về thế lực của Lâm Hàn, rốt cuộc đây là một con quái vật như thế nào?

Cô ta chợt có chút căng thẳng, rồi lại hơi chờ mong. Căng thẳng là vì khó khăn sắp tới, mà chờ mong lại là đối với một tương lai toanh đang đón chờ mình.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 857: Nhiệt tình



Bên trong khách sạn Song Mộc.

Khi biết Lâm Hàn đã về, Lâm Phong vội vàng chạy tới.

Thấy đằng sau Lâm Hàn có thêm một người là Hạ Sương, sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, có chút muốn nói lại thôi.

Lâm Hàn thấy vậy bèn giải thích: "Đây là Hạ Sương, lần này chỉ dẫn theo để trải đời. Chúng ta cứ bàn chuyện của chúng ta, có gì cứ nói thẳng ở đây là được".

Lâm Phong gật đầu, khi vừa tới thành phố Thiên Kinh, ông ta đã cử một số cao thủ đi điều tra tin tức, tìm hiểu về các thế lực ở đây.

Ông ta biết Lâm Hàn đã về bèn chạy tới định báo cáo một số tin tức quan trọng mình điều tra được. Thấy bên cạnh anh có một người lạ nên do dự không biết có nên nói ra hay không.

Nếu giờ Lâm Hàn đã nói Hạ Sương đáng tin thì Lâm Phong cũng không có gì phải do dự nữa, dứt khoát báo cáo luôn: "Thưa cậu Lâm, sau mấy ngày cử cao thủ ra ngoài tìm hiểu, tôi đã điều tra được tình hình của các thế lực nơi đây. Một số tình huống gần đây đều được ghi vào trong tờ báo cáo này, còn lại cũng không có gì, chỉ có một chuyện là hết sức khẩn cấp và quan trọng".

Lâm Hàn nghe vậy lập tức đoán được là gì, nói: "Là chuyện các thế lực ở Thiên Kinh định bắt tay nhau đối phó với tôi đúng không?"

Lâm Phong vội vàng gật đầu.

"Tôi đã biết chuyện này rồi, không sao. Lát nữa, ông theo tôi đến nhà họ Tiêu bàn bạc kế hoạch và đối sách đối phó là được. Còn có chuyện gì gấp nữa không? Không thì chuẩn bị đi, lát nữa đến nhà họ Tiêu với tôi", Lâm Hàn nói.

Lâm Phong cũng không bất ngờ khi Lâm Hàn đã biết trước, dù sao thân phận của anh cũng chình ình ra đó, chắc hẳn sẽ có nhiều nguồn tin hơn ông ta.

Nếu Lâm Hàn nói không sao thì Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều làm gì.

Thực tế, từ thông tin ông ta điều tra được, mấy thế lực kia có bắt tay đối phó Lâm Hàn cũng chẳng làm nên chuyện gì. Dẫu sao lần này, Lâm Hàn dẫn theo tận hơn 400 cao thủ nhà họ Lâm đến, hoàn toàn áp đảo họ về mặt thực lực.

"Vâng, vậy tôi sẽ đi sắp xếp người, rồi đến nhà họ Tiêu với cậu", Lâm Phong đáp.

Lâm Hàn gật đầu, Lâm Phong bèn rời đi sắp xếp cao thủ đến nhà họ Tiêu.

Hạ Sương đứng cạnh lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Ban nãy, cô ta nghe được các thế lực ở thành phố Thiên Kinh định bắt tay đối phó Lâm Hàn?

Tuy Lâm Phong chưa nói là những thế lực nào, nhưng nếu đã nói vậy, hiển nhiên đối phương không phải thế lực tầm thường gì.

Theo cô ta biết, bất kỳ một thế lực có tiếng nào ở Thiên Kinh đều là những cục xương khó nhằn.

Cho dù là vài thế gia ở đây thôi, cũng không phải loại như nhà họ Hạ có thể chống lại được.

Mọi điều mà nhà họ Hạ làm lúc trước, còn chẳng phải vì muốn chen chân vào hàng ngũ thế gia - một tầng lớp dưới chót của các thế lực ở Thiên Kinh hay sao?

Mà lúc này, lại có vài thế lực như thế định bắt tay đối phó Lâm Hàn, càng đáng sợ hơn là anh còn không để họ vào mắt, giống như chẳng đủ để gãi ngứa cho anh vậy.

Đến giờ, Hạ Sương vẫn không biết thế lực chống lưng cho Lâm Hàn mạnh đến mức nào. Nhưng cô ta cũng có thể đoán được đôi chút, hiển nhiên đó phải là một con quái vật vô cùng khổng lồ.

Dù sao, Lâm Hàn cũng là một người có thể ngồi ngang hàng với Tiêu Nhã và giới quý tộc. Thậm chí, trong trận chiến giữa các quý tộc lần trước, anh còn dựa vào sức của bản thân xoay chuyển tình thế. Có thể nói, Lâm Hàn còn đáng sợ hơn cả quý tộc.

Với một Lâm Hàn như vậy thì nhà họ Hạ quả thật như một con kiến. Đến giờ, Hạ Sương nhớ lại những chuyện mà nhà mình đã từng đắc tội cũng như khinh thường anh đều cảm thấy sởn tóc gáy. Bất kể thế lực đằng sau Lâm Hàn mạnh cỡ nào, thì muốn diệt nhà họ Hạ cũng dễ như trở bàn tay.

May mà lúc ấy Lâm Hàn tốt bụng, nếu anh mà hơi nhằm vào nhà họ Hạ chút thôi, Hạ Sương như đã thấy trước được thần chết đang vẫy gọi nhà cô ta.

Hạ Sương chợt cảm thấy Hạ Đạt và Hạ Minh thật buồn cười, thế mà lại dám chọc một người giống như Lâm Hàn.

Lâm Hàn và Hạ Sương chẳng đợi bao lâu, Lâm Phong đã sắp xếp xong người rồi đi đến.

"Thưa cậu Lâm, tôi đã sắp xếp xong, chúng ta lập tức có thể lên đường đến nhà họ Tiêu", Lâm Phong nói.

Lâm Hàn gật đầu, sau đó dẫn đoàn người xuất phát.

Lâm Hàn cũng không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo Hạ Sương, Lâm Phong, Tiểu Tây mà thôi.

Tuy tình hình gần đây ở Thiên Kinh hơi rối loạn, dẫn theo nhiều cao thủ sẽ an toàn hơn, nhưng Lâm Hàn lại lười dẫn nhiều người đi vì cảm thấy phiền.

Huống chi lúc này, đám Lâm Hàn chỉ đi đến nhà họ Tiêu, mà ở đó thì cũng khó xảy ra chuyện gì.

Lâm Phong biết rõ tính anh, nên không nói gì nhiều, cũng chẳng dẫn nhiều người theo.

Chẳng mấy chốc, đoàn người Lâm Hàn đã đến trang viên nhà họ Tiêu.

Đám người nhà họ Tiêu biết Lâm Hàn sắp tới bèn vội vã đứng chờ trước cổng trang viên.

Mấy người Lâm Hàn ngừng xe, bước xuống, thấy nhiều người nhà họ Tiêu ra đón như vậy thì đều kinh ngạc.

Bọn họ nghe Lâm Hàn nói thế đều quay mặt nhìn nhau, rồi tản đi. Dù sao, hội nghị quý tộc cũng sắp diễn ra, ai cũng có chuyện cần làm, bận tối mặt tối mày, vì Lâm Hàn đến nên họ mới chịu bỏ dở công việc tới đón. Chứ đổi là người khác, có không bận cũng chẳng nhiều người tới tiếp đón.

Thoáng chốc, đám người nhà họ Tiêu đều rời đi, cả khoảng đất trống tức thì còn lại le que mấy người.

Tiêu Nhã thấy người nhà mình răm rắp nghe theo Lâm Hàm, còn rời đi nhanh như vậy thì bất lực cười nói: "Rốt cuộc ai mới là gia chủ nhà họ Tiêu đây, sao một người họ Lâm như anh nói lại có tác dụng hơn cả bà chủ là tôi thế?"

"Tôi cũng không biết nữa", Lâm Hàn nghe vậy cũng bật cười. Anh rõ tính Tiêu Nhã, nên biết cô ấy chỉ nói đùa chứ không có ý trách móc.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 858: Lòng tham



Ở trước trang viên nhà họ Tiêu.

Hạ Sương nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.

Hạ Sương cũng là người từng trải sự đời, nhất là quãng thời gian này đến thành phố Thiên Kinh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty Quang Ảnh nên càng gặp nhiều người có máu mặt hơn, thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng.

Nhưng so với cảnh tượng trước mắt thì những thứ đó chỉ là trò trẻ con.

Trước đây Hạ Sương đã biết Lâm Hàn có quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, nếu không Tiêu Nhã cũng không giúp cô ta, giúp Quang Ảnh như thế.

Nhà họ Tiêu là sự tồn tại thế nào? Là một trong những quý tộc thế lực hàng đầu Hoa Hạ, hơn nữa trong cuộc chiến quý tộc trước đây, nhà họ Tiêu còn thắng hai quý tộc còn lại, địa vị đương nhiên không nói cũng biết.

Mặc dù trước đó Hạ Sương cũng nghe nói, lần ấy nhà họ Tiêu vốn sắp bị tiêu diệt, nếu không có Lâm Hàn xuất hiện cố gắng thay đổi tình thế thì bây giờ có lẽ nhà họ Tiêu đã diệt vong.

Vậy nên Hạ Sương cũng biết Lâm Hàn có ý nghĩa quan trọng thế nào với nhà họ Tiêu, nhưng cô ta không ngờ người nhà họ Tiêu lại kính trọng Lâm Hàn đến vậy. Nhìn những người nhà họ Tiêu kính trọng Lâm Hàn, hiển nhiên không chỉ đơn giản là cảm ơn anh, trong đó hàm chứa sự khâm phục thực sự dành cho Lâm Hàn.

Hạ Sương bất giác nhìn Lâm Hàn trước mặt, bóng lưng anh dường như cao lớn hơn.

Mà lúc này Lâm Hàn cũng nói với Tiêu Nhã: “Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, bàn chuyện chính đi, sau này có thời gian thì từ từ nói chuyện khác sau”.

“Được, mời đi theo tôi”, Tiêu Nhã nghe vậy thì hai mắt sáng lên.

Khoảng thời gian này Lâm Hàn không lo lắng, nhưng Tiêu Nhã lại rất lo lắng.

Mặc dù thân là gia chủ quý tộc, gặp chuyện không nên sợ hãi, nhưng chuyện lần này liên quan đến hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa còn rất quan trọng.

Nếu thành công, nhà họ Tiêu hoàn toàn có thể trở thành quý tộc số một, mà nếu thất bại thậm chí có thể mất đi vị trí quý tộc này, ảnh hưởng thật sự rất lớn.

Nhà họ Tiêu được thành lập từ trăm năm trước, tích luỹ qua nhiều năm tháng, đương nhiên Tiêu Nhã không muốn nhà họ Tiêu bị diệt vong trong tay mình, cô càng hy vọng nhà họ Tiêu có thể vươn lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên chuyện này chủ yếu dựa vào Lâm Hàn, đương nhiên Tiêu Nhã không tiện thúc giục, vậy nên mặc dù lúc trước khá lo lắng nhưng cô ấy cũng không hề giục anh.

Lúc này Lâm Hàn chủ động nhắc đến việc bàn chuyện chính trước, đương nhiên Tiêu Nhã rất vui.

Sau đó Tiêu Nhã dẫn mấy người Lâm Hàn vào phòng họp của nhà họ Tiêu.

Trong phòng họp, Lâm Hàn, Tiêu Nhã, Lâm Phong, Tiểu Tây, Hạ Sương và Tiêu Hoa Bân đã vào vị trí.

Cuộc họp lần này liên quan đến kế hoạch của hội nghị quý tộc Thiên Kinh, đương nhiên cực kỳ quan trọng, cần phải giấu kín, vậy nên những người không quá quan trọng và không đáng tin cậy đều không đủ tư cách vào đây.

Ngay cả phòng họp này cũng không phải phòng họp trước đây của nhà họ Tiêu, mà là gian phòng họp khá bí mật.

Lâm Hàn nhìn lướt qua, anh có thể thấy được vật liệu xây dựng căn phòng này là vật liệu đặc biệt, ít nhất có thể ngăn chặn tín hiệu nghe lén và kỹ thuật chống nhiễu sóng.

“Đây là Lâm Phong, Tiểu Tây, đều là thuộc hạ của tôi, lần này chủ yếu cũng do họ làm việc. Hạ Sương thì cô cũng biết, tôi đưa cô ấy tới để có thêm kiến thức, nhưng hoạt động lần này cô ấy không tham gia”, Lâm Hàn giới thiệu.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, đương nhiên Hạ Sương thì không cần phải nói, lúc trước Tiêu Nhã đã làm quen, thậm chí quan hệ hai người còn rất tốt. Trước đây cô cũng từng gặp Tiểu Tây, biết anh ta là cánh tay đắc lực của Lâm Hàn.

Còn Lâm Phong, mặc dù Tiêu Nhã không quen nhưng lúc trước cũng đã được thấy ở vùng Bắc Đông, biết ông ta cũng là trợ thủ đắc lực của Lâm Hàn, và là người chỉ huy số lượng lớn cao thủ được huấn luyện bài bản.

Tiêu Hoa Bân cũng âm thầm quan sát Lâm Phong, ông ta cũng là người tài những vô lực, chủ yếu phụ trách huấn luyện và lãnh đạo cao thủ nhà họ Tiêu, trên thực tế chức vị cũng tương tự như Lâm Phong, nhưng khoảnh cách lại cách nhau khá xa.

Thời kỳ đỉnh phong nhất, Tiêu Hoa Bân cũng chỉ dẫn dắt hơn một trăm cao thủ, mà Lâm Phong, chỉ trước đây thôi đã dẫn dắt hàng trăm cao thủ được đào tạo bài bản.

Tiêu Hoa Bân khó tránh khỏi có chút kính phục và hâm mộ Lâm Phong.

Sau đó cuộc họp bắt đầu, mọi người bàn về kế hoạch hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này.

“Đây là kế hoạch sơ lược chúng tôi đã làm lúc trước, nhưng chúng tôi không biết lần này anh có thể dẫn theo bao nhiêu người nên đã dựa theo 200 cao thủ anh đưa tới để làm. Nếu số người không phù hợp thì chúng ta có thể thay đổi”, Tiêu Nhã nói rồi lấy một tập tài liệu đưa qua.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua.

Tiêu Nhã nói rất khiêm tốn rằng đây là một bản kế hoạch sơ lược, nhưng trên thực tế nó không hề sơ lược chút nào, ngược lại còn vô cùng chi tiết.

Trong bản kế hoạch, từ việc Lâm Hàn đến nhà họ Tiêu, đến quá trình tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh, tới những chuyện cần làm trong hội nghị, những việc làm sau khi hội nghị kết thúc, từng điều đều cực kỳ chi tiết và hợp lý.

Lâm Hàn nhìn rồi khẽ gật đầu, năng lực của Tiêu Nhã vẫn vô cùng tốt, nếu không phải Tiêu Nhã đã là gia chủ nhà họ Tiêu thì anh rất muốn thu nạp nhân tài về làm việc cho mình.

Nhìn sắc mặt Lâm Hàn, Tiêu Nhã đoán được bản kế hoạch này có thể không khiến anh hài lòng, vì thế cô hỏi: “Lâm Hàn, tôi nghe nói lần này anh dẫn theo gần 500 người tới, trong số đó có bao nhiêu người là cao thủ được đào tạo bài bản?”

Tiêu Hoa Bân ở bên cạnh nghe vậy cũng nhìn Lâm Hàn, chờ mong câu trả lời từ anh. Lâm Hàn dẫn theo bao nhiêu cao thủ tới không thể nghi ngờ có liên quan đến hành động của hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn với nhà họ Tiêu.

Ngay cả Hạ Sương ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Lâm Hàn. Cô ta biết Lâm Hàn rất mạnh, trong tay hẳn cũng có rất nhiều cao thủ, nếu không lúc trước anh cũng không chỉ có hai cao thủ được đào tạo bài bản đã tới thẳng cổng trước, nhưng cụ thể Lâm Hàn mạnh cỡ nào, trong tay có bao nhiêu cao thủ thì Hạ Sương không biết.

Lâm Hàn ngẩng đầu lên, không hề có ý giấu giếm, những người ở đây đều là người đáng tin cậy, nếu không cũng không được ngồi ở đây thảo luận kế hoạch lần này, anh trả lời: “Ồ, trong số đó có một số người là nhân viên quản lý, đến lúc đó sẽ tiếp quản những ngảnh sản nghiệp sau, còn lại là cao thủ đã được đào tạo bài bản, tổng cộng cũng chỉ hơn 400 người thôi”.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 859: Vậy thì để tôi



“Hơn 400 người?”

Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt.

Lần trước đến vùng Bắc Đông, Tiêu Nhã đã biết Lâm Hàn có rất nhiều cao thủ, nhưng theo quan sát cuối cùng của cô, dù sao ở đâu cũng nên có cao thủ. Vùng Bắc Đông vừa mới ổn định, Lâm Hàn không thể không giữ lại một số người ở lại đó, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.

“Anh không giữ một vài người ở lại vùng Bắc Đông không sao chứ?”, Tiêu Nhã hơi nghi hoặc hỏi.

“Giữ lại rồi”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp: “Tôi giữ lại hơn trăm người, như vậy là đủ rồi, sau đó tôi cũng lại điều thêm hơn 100 cao thủ nữa tới”.

Tiêu Nhã lại sửng sốt, Lâm Hàn nói rất nhẹ nhàng, chỉ là điều hơn 100 cao thủ nữa tới, nhưng phải biết, dù nhà họ là quý tộc họ Tiêu, khi đỉnh cao nhất cũng chỉ có hơn 100 cao thủ mà thôi.

Hơn 100 cao thủ được đào tạo bài bản mà có thể nói một cách dễ dàng như vậy từ bao giờ thế? Tiêu Nhã có chút cạn lời nhìn Lâm Hàn.

Tiêu Hoa Bân cũng vậy, trước nay ông ta phụ trách cao thủ nhà họ Tiêu nên cũng hiểu rõ phương diện này hơn.

Mặc dù hơn 100 cao thủ nghe không nhiều, nhưng muốn đào tạo nhiều cao thủ như vậy là một việc cực kỳ khó.

Không chỉ cần đào tạo ngay từ khi còn nhỏ mà còn cần đầu tư nhiều thời gian và tài nguyên, cần đầu tư rất nhiều mới đào tạo được.

Đôi lúc dù đủ tài nguyên nhưng cũng không đào tạo được nhiều, vì không có nhiều tinh lực.

Cũng giống như nhà họ Tiêu, việc đào tạo cao thủ chủ yếu đều dựa vào một mình Tiêu Hoa Bân, những người khác không có năng lực đào tạo ra cao thủ, cũng không phải ai có thân thủ ngang tầm cao thủ đều đào tạo ra được cao thủ như mình.

Nhà họ Tiêu không hề thiếu tài nguyên, thậm chí để đối phó với nhà họ Khương, họ đã dốc hết sức để đào tạo ra các cao thủ, nhưng cho dù vậy, khi nhiều nhất cũng chỉ có hơn 100 người.

Hạ Sương ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn.

Khác với nhà họ Tiêu, dù sao họ cũng đã đào tạo ra được rất nhiều cao thủ, bây giờ trong gia tộc cũng có mấy chục cao thủ, Hạ Sương lớn lên ở nhà họ Hạ từ nhỏ đến lúc, số lượng vẫn luôn là một con số.

Nhưng cao thủ hiếm có như vậy mà Lâm Hàn lại có tới hơn 400 người một lúc?

Lúc này Hạ Sương mới nhớ tới hai cao thủ canh cửa ở khách sạn Song Mộc vừa rồi, đột nhiên cảm thấy không còn lạ nữa, dù sao có bao nhiêu cao thủ như vậy, để cao thủ gác cửa cũng là chuyện rất bình thường. Đối với nhà họ Hạ, cao thủ là cực kỳ quý hiếm thì với Lâm Hàn lại chẳng là gì.

Tiêu Nhã mấp máy môi cũng không biết nên nói gì, số lượng cao thủ này đối với quý tộc họ Tiêu họ đã vô cùng đáng sợ rồi nói chi những thế lực khác.

Theo dự đoán ban đầu của Tiêu Nhã, cô không ngờ Lâm Hàn lại dẫn theo nhiều cao thủ được đào tạo bài bản đến vậy.

Hơn 400 cao thủ là thế lực đáng sợ nhường nào, hiện tại trong bốn quý tộc lớn ở Thiên Kinh, ba quý tộc lớn đã chịu thiệt hại nghiêm trọng, cao thủ của bốn quý tộc hợp lại chắc cũng chưa đến 200 người.

Lúc này cuối cùng Tiêu Nhã cũng hiểu vì sao Lâm Hàn lại bình tĩnh như thế, vì sao khi anh biết các thế lực khác của Thiên Kinh chuẩn bị bắt tay đối phó mình mà vẫn không hề lo lắng. Thì ra anh có sự tự tin này, anh có sức mạnh tuyệt đối này thì đương nhiên không sợ bị nhắm tới.

“Phải làm lại bản kế hoạch khác, dựa theo kế hoạch này chắc chắn không thể thoả mãn lòng tham của tôi”, lúc này Lâm Hàn mới nói.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân gật đầu, đúng thế, hơn 400 cao thủ cần biết bao nhiêu tài nguyên để đào tạo, cuối cùng lại chỉ vì một chút lợi ích thì không thích hợp lắm.

“Đúng là phải làm lại từ đầu, lợi ích ít nhất cũng phải tăng gấp đôi”, Tiêu Nhã nói.

Mặc dù sức mạnh tăng lên gấp đôi, nhưng lợi nhuận thu được không chỉ như thế, dù sao thực lực tăng lên sẽ mang lại những thay đổi về chất, đương nhiên có thể giành được rất nhiều thứ.

Tiêu Hoa Bân cũng gật đầu, đồng thời có chút hưng phấn.

Dù sao Lâm Hàn dẫn theo nhiều người thế, đương nhiên sẽ có quyền phát biểu, có thể giành được rất nhiều lợi ích trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh. Mặc dù chắc chắn phần tốt nhất sẽ thuộc về Lâm Hàn vì dù sao anh cũng bỏ ra rất nhiều, nhưng nhà họ Tiêu cũng có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, dù với Lâm Hàn hay nhà họ Tiêu thì đều là một chuyện tốt.

Mà Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, anh bảo: “Kế hoạch không chỉ phải thay đổi mỗi phương diện lợi ích, dự định của tôi không còn đơn giản chỉ là tiến quân vào Thiên Kinh nữa”.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân nghe lời này đều thấy hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, có chút không hiểu ý anh.

Nhưng ngay lập tức, hai người đều nghĩ đến một khả năng, sau đó ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn.

“Chẳng lẽ anh muốn…”, Tiêu Nhã hơi ngỡ ngàng, vẻ mặt đầy ngờ vực.

Tiêu Nhã đã nhìn ra được dã tâm của Lâm Hàn, từ cuộc đấu tranh giữa quý tộc lần trước, nhà họ Tiêu chỉ muốn giữ mình sống sót qua cửa ải khó khăn đó, nhưng Lâm Hàn lại không nghĩ đơn giản như vậy, không chỉ phải vượt qua khó khăn còn phải đánh bại nhà họ Chu và nhà họ Khương, còn phải gây ra thiệt hại nặng nề cho hai gia tộc đó.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của Lâm Hàn không còn đơn giản vậy nữa, dù sao anh cũng dẫn theo bao nhiêu cao thủ được đào tạo bài bản tới, có thực lực mạnh thế này không thể chỉ đơn giản như thế.

Hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản, thậm chí ở những nơi như Thiên Kinh cũng là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Đặc biệt, Tiêu Nhã còn biết những cao thủ dưới tay Lâm Hàn không như cao thủ của những gia tộc bình thường. Thực lực cá nhân của họ không chỉ không hề yếu mà tất cả đều vô cùng mạnh, thực lực trung bình đều cực kỳ kinh người, mà họ phối hợp rất tốt, sức mạnh khi liên hợp vô cùng kh*ng b*, không phải sự tồn tại mà cao thủ thế lực bình thường có thể so sánh được.

Mà lúc này Lâm Hàn cũng cười bảo: “Nhà họ Khổng, nhà họ Chu, nhà họ Khương đều không an phận, thân là quý tộc lại không quản lý được các thế lực khác, vậy thì để tôi”.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 860: Lựa chọn



Trong phòng họp bí mật của nhà họ Tiêu.

Nghe Lâm Hàn nói, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đều sửng sốt, không thể ngờ được rằng Lâm Hàn lại có suy nghĩ đó.

Trước kia hai người tưởng Lâm Hàn chỉ muốn trở thành thế lực xám lớn nhất thành Thiên Kinh, trực tiếp sánh vai với quý tộc, nhưng không ngờ suy nghĩ của Lâm Hàn lại hoàn toàn không phải là sánh vai với quý tộc mà là trực tiếp vượt mặt họ…

Nhất thời, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đều không thể tưởng tượng nổi Lâm Hàn đang muốn trực tiếp quản lý những quý tộc tại thành phố Thiên Kinh này?

Nên biết rằng trước mắt Lâm Hàn còn chưa phải là một thế lực vùng xám bản địa lớn, chỉ là một người ngoài bước vào thành phố Thiên Kinh, lại trực tiếp muốn chen chân vào thế lực quý tộc cao nhất của nơi này.

Nếu ý tưởng đó bị lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người chê cười, tuy rằng Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân biết Lâm Hàn có một thế lực cực kỳ mạnh mẽ với hơn bốn trăm cao thủ, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này là không tưởng.

Nếu cả hai người bọn họ không quen biết và tiếp xúc với Lâm Hàn một thời gian ngắn, biết được năng lực của anh.

Nhớ lại ngày đó, Lâm Hàn chỉ cần vài cao thủ là có thể xoay chuyển tình thế trong trận chiến của ba quý tộc lớn, trong tay Lâm Hàn cũng không có nhiều cao thủ với thực lực quá mạnh, chỉ dựa vào năng lực cá nhân là chủ yếu.

Thời điểm đó, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đã chứng kiến được năng lực kh*ng b* của Lâm Hàn, lại càng không phải bản tới bây giờ Lâm Hàn đã có hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nghĩ đến đó, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân lại cảm thấy suy nghĩ đáng sợ đó cũng có khả năng xảy ra, suy cho cùng thì anh cũng là Lâm Hàn.

Còn Hạ Sương bên cạnh thì bây giờ đã hoàn toàn nói không nên lời, nét mặt đầy kinh ngạc.

Quý tộc với Hạ Sương mà nói, vốn là sự tồn tại cao không thể với tới được, tuy là trước đó đã biết sức mạnh của Lâm Hàn cũng không thua kém gì bọn họ, nhưng Hạ Sương nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Lâm Hàn lại nuôi ý định thống lĩnh tất cả, thống lĩnh thế lực cao nhất Hoa Hạ.

Hạ Sương lại càng không ngờ được rằng chuyện quan trọng hơn mà Lâm Hàn nói trước đó lại là chuyện này, lại không hiểu nổi Lâm Hàn muốn tham gia vào hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này, còn định thực hiện kế hoạch đó thì tại sao vẫn còn có thời gian rảnh lững thững đi tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh một chuyến, chẳng lẽ anh tự tin tuyệt đối như thế ư?

Bấy giờ, Lâm Hàn cũng nhìn bọn họ nói: “Đừng kinh ngạc như thế, chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, thật sự có thể làm được, chẳng có gì để kinh ngạc cả, chỉ cần bàn bạc kế hoạch thật tốt thì nhất định là được”.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân há miệng th* d*c, cũng chẳng biết phải nói gì, ý tưởng của Lâm Hàn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cả Lâm Phong đứng bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ ý định khác Lâm Hàn nói trước đó lại là quyết định này.

Lâm Hàn hoàn toàn không nghĩ đến việc tấn công vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh, mà là trực tiếp thống lĩnh những thế lực lớn nhất Hoa Hạ.

Nhưng Lâm Phong vẫn còn bình tĩnh hơn những người còn lại nhiều, dù sao Lâm Phong cũng hiểu rõ thế lực quý tộc này, tuy là có rất nhiều nội tình phức tạp, cũng là thế lực lớn nhất Hoa Hạ, nhưng thật ra so sánh với nhà họ Lâm thì cũng chỉ có thế mà thôi, nhà họ Lâm tốn chút sức thì vẫn có thể trở thành thống lĩnh của những nhà quý tộc đó.

Huống chi ý tưởng của Lâm Hàn cũng chỉ là thống lĩnh họ mà thôi, không phải là tiêu diệt hết những quý tộc đó.

Tiêu diệt và thống lĩnh đám quý tộc đó hoàn toàn không giống nhau, thống lĩnh chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối để chèn ép bọn họ, khiến họ sợ hãi, khiến họ cúi đầu, còn tiêu diệt lại hoàn toàn khác, khi đám quý tộc đó liều chết chống cự thì những nội tình kia cũng sẽ lộ ra.

Dù cuối cùng thật sự có thể tiêu diệt số quý tộc đó thành công thì nhà họ Lâm cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, thế thì không có lời.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân nhìn nhìn, đều thấy được sự kinh ngạc trên mặt nhau, ai cũng do dự không biết có nên tham gia cùng với Lâm Hàn hay không.

Tuy nhà họ Tiêu đã liên minh với Lâm Hàn, quan hệ cũng không tệ nhưng trước đó họ cũng chỉ hợp ác với nhau để tranh thủ chút lợi ích để giúp Lâm Hàn thành công chiếm giữ vùng xám của Thiên Kinh mà thôi, họ chưa bao giờ nghĩ rằng phải giúp Lâm Hàn trực tiếp thống lĩnh đám quý tộc đó, trực tiếp trở thành kẻ địch của tất cả các thế lực Thiên Kinh.

“Nếu thất bại, nhà họ Tiêu chúng ta rất có thể rước lấy tai họa, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp phải tai ương khó có thể lường trước”, Tiêu Hoa Bân do dự nói.

Tuy là Lâm Hàn có ân cứu mạng nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân cũng cực kỳ bội phục và biết ơn Lâm Hàn nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hơn nữa lần này lại liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân không thể làm bừa được.

Lâm Hàn nghe thế cũng không trách móc gì bọn họ, anh hoàn toàn hiểu được, dù sao việc này cũng đầy mạo hiểm, mà lợi ích và phiêu lưu luôn đi đôi với nhau.

Dù Lâm Hàn có một quái vật lớn là nhà họ Lâm chống lưng nhưng anh cũng không dám chắc chắn rằng lần này nhất định có thể thành công, nhất định có thể thực hiện được kế hoạch, chỉ là nó có hi vọng thành công rất lớn, đã thế thì cứ thử một lần thôi.

Nhưng Lâm Hàn lại khác với nhà họ Tiêu, Lâm Hàn không thuộc về vùng xám thành phố Thiên Kinh, dù kế hoạch lần này thất bại, Lầm Hàn vẫn có thể rời khỏi nơi này, hơn nữa sau lưng anh là con quái vật lớn mang tên nhà họ Lâm chống đỡ, quý tộc Thiên Kinh và các thế lực khác cũng không thể làm gì Lâm Hàn.

Tiêu Hoa Bân nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Hàn, sau đó nhìn sang Tiêu Nhã.

“Chuyện này chú hao quyết định không tham gia, còn lại đều do cháu”, Tiêu Hoa Bân nói.

Sau khi trải qua trận chiến của các quý tộc và khoảng thời gian gần đây, Tiêu Hoa Bân đã ý thức được rằng mình không phải là một nhân tài trong việc thống lĩnh, Tiêu Nhã mới là gia chủ thích hợp để quản lý nhà họ Tiêu nhất, nên Tiêu Hoa Bân đã không còn nhúng tay vào chuyện nhà họ Tiêu từ lâu rồi, bây giờ chuyện này lại quan trọng như thế nhưng Tiêu Hoa Bân cũng hoàn toàn không muốn đụng đến, cứ giao cho một mình Tiêu Nhã quyết định là được.

Tiêu Nhã nghe thế thì khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cân nhắc quyết định quan trọng lần này.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 861: Mạo hiểm một lần



Trong phòng họp.

Tuy bây giờ đang là buổi chiều, ánh mặt trời cực kỳ đẹp nhưng căn phòng thiếu ánh sáng này lại trông hơi tối tăm.

Bên Lâm Hàn không lặp lại bất kỳ một lời nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Nhã, chờ cô ấy suy nghĩ xong rồi quyết định.

Trong sự im lặng đó, Tiêu Nhã cũng cân nhắc rất nhanh.

Tiêu Nhã đã tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Tiêu từ rất sớm, có đủ khả năng để gồng gánh một vùng trời, nhất là khoảng thời gian sau khi chính thức trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, năng lực của Tiêu Nhã lại tăng lên rất nhiều.

Bấy giờ, ý tưởng của Lâm Hàn cực kỳ kh*ng b* và cũng khá là khoa trương.

Nếu thành công, lợi nhuận thì tất nhiên không phải bàn tới, Lâm Hàn có thể trở thành thế lực lớn nhất Thiên Kinh hay thậm chí là cả Hoa Hạ.

Có thể thống lĩnh quý tộc Thiên Kinh, cũng như có thể thống lĩnh tất cả thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh, cả vùng xám của thành phố này sẽ do Lâm Hàn khống chế.

Nhà họ Tiêu là thế lực mạo hiểm theo Lâm Hàn tham gia vào kế hoạch lần này, Tiêu Nhã tin chắc họ sẽ lấy được rất nhiều lợi ích, Lâm Hàn cũng không phải là loại người ăn cháo đá bát, đó là điều Tiêu Nhã biết rất rõ chỉ cần cùng Lâm Hàn thực hiện kế hoạch lần này thành công thì nhà họ Tiêu sẽ trở thành quý tộc đứng đầu trong bốn quý tộc lớn nhất, đây là chuyển hiển nhiên, những lợi ích khác cũng sẽ nhiều hơn, nhà họ Tiêu sẽ đi lên, thậm chí là vượt xa sự phát triển trong suốt mấy chục năm qua, chất lượng sẽ vượt trội hơn hẳn.

Nhưng nếu thất bại, hậu quả cũng thê thảm không sao tả được.

Lâm Hàn có nhiều cao thủ như thế, rút khỏi vùng xám thành phố Thiên Kinh hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát, nhưng nhà họ Tiêu thì không.

Nhà họ Tiêu vốn là thế lực vùng xám ở Thiên Kinh này, rất nhiều sản nghiệp của họ ở đây, hoàn toàn thể rút đi hoàn toàn được.

Hỗ trợ Lâm Hàn trong kế hoạch lần này thì chắc chắn sẽ bị phần lớn thế lực ở Thiên Kinh cho rằng họ là kẻ phản bội.

Nhất là khi thời khắc đó đến, nhà họ Chu và nhà họ Khương sẽ châm ngòi thổi gió vào khiến tất cả các thế lực Thiên Kinh đều nhằm vào nhà họ Tiêu, nhà họ Khổng vẫn giữ vị trí trung lập đến thời điểm này nhưng e là đến lúc đó cũng sẽ ra tay với nhà họ Tiêu thôi.

Thời điểm đó, tất cả sản nghiệp nhà họ Tiêu đều gặp phải tai ương, nhà họ Tiêu cũng sẽ trở thành kẻ thù chung của các thế lực trong vùng xám Thiên Kinh, một khi như thế, nhà họ Tiêu bước một bước thôi cũng khó.

Đừng nói đến chuyện phát triển, muốn bảo vệ được sản nghiệp và thế lực vốn có cũng là chuyện không tưởng nữa là, thậm chí nhà họ Tiêu diệt vong vì sự kiện lần này cũng hoàn toàn có thể xảy ra.

Một bên là thiên đường, bên kia là địa ngục, vấn đề là Tiêu Nhã hoàn toàn không thể đoán trước rằng kế hoạch lần này sẽ thành công hay không, những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn là một dấu chấm hỏi với Tiêu Nhã, không ai có thể biết được rằng dốc toàn lực tham dự kế hoạch của Lâm Hàn lần xong, kết quả sẽ là gì.

Tiêu Nhã hơi đau đầu, lúc này đây lựa chọn của cô ấy là cực kỳ quan trọng, nếu chọn đúng thì vận mệnh nhà họ Tiêu sẽ thay đổi, nếu chọn sai thì cũng sẽ đẩy nhà họ Tiêu xuống vực sâu không thấy đáy, đến lúc đó Tiêu Nhã sẽ trở thành kẻ tội đồ của cả gia tộc.

Tiêu Nhã đang cân nhắc thì bất giác liếc nhìn Lâm Hàn một cái, cô ấy chẳng thể tìm thấy biểu cảm gì trên gương mặt đó, nó vẫn bình tĩnh như thế, chẳng có gì thay đổi.

Vấn đề là sự bình tĩnh đó đã cho Tiêu Nhã thấy Lâm Hàn cực kỳ tự tin, khiến cô ấy hơi tin tưởng rằng anh có thể thành công với kế hoạch lần này.

Nhất là khi nghĩ đến trận chiến của các quý tộc lần trước, Lâm Hàn chỉ có từng đó cao thủ mà đã thay đổi được tình thế trong trận chiến của ba quý tộc lớn, có thể nói là năng lực cực kỳ xuất sắc.

Lâm Hàn bây giờ chẳng những có được một số lượng cao thủ khổng lồ, hơn nữa những cao thủ đó đều có sức chiến đấu ngang bằng nhau, vượt trội hơn hẳn những người đi trước, bất giác, Tiêu Nhã muốn tin tưởng vào Lâm Hàn một lần, mạo hiểm một lần, cùng nhau tham gia vào kế hoạch lần này.

Và nhất là khi Tiêu Nhã biết rõ, nếu bây giờ cô ấy chọn từ bỏ, Lâm Hàn nói sẽ không nhắm vào nhà họ Tiêu và cũng không trách gì họ, nhưng sau này nhà họ Tiêu cũng sẽ không còn bất kỳ liên quan nào, sau này bọn họ sẽ phải tự dựa vào chính mình.

Với sức mạnh của nhà họ Tiêu trước mắt, cùng lắm chỉ có thể bảo vệ được bản thân mình, muốn phát triển hơn nữa thì hoàn toàn không thể, dù sao một bên là nhà họ Khổng vẫn an toàn không tổn hao gì, bên kia là nhà họ Chu và Khương tuy có tổn thất nhưng đã liên kết lại với nhau.

Bốn quý tộc lớn đã biến thành ba thế lực mạnh, trong đó nhà họ Tiêu là yếu ớt nhất.

Nói cách khác, nhà họ Tiêu lựa chọn rời khỏi cuộc chơi, sau này kế hoạch của Lâm Hàn thất bại thì cũng không thể cho nhà họ Tiêu ích lợi gì, nhà họ Tiêu cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân mà không tiến cũng chẳng lùi, chỉ là bảo vệ vậy thôi, trên thực tế cũng chẳng khác gì một cái chết đến chậm.

Nếu Lâm Hàn thành công thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Tiêu, đằng nào họ cũng đã rời khỏi cuộc chơi rồi, khi đó, chắc bọn họ cũng không thể chịu nổi.

Tiêu Nhã nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình không thể để chuyện đó xảy ra được, bây giờ bỏ của chạy lấy người thì với nhà họ Tiêu cũng không phải là tin tốt, chỉ là ngồi chờ chết mà thôi.

Một khi đã như vậy thì chi bằng lựa chọn mạo hiểm theo Lâm Hàn thử một phen, nếu thành công thì vận mệnh của gia tộc họ sẽ bước sang trang mới.

Tuy là thất bại sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng Tiêu Nhã tin tưởng vào năng lực của Lâm Hàn, chỉ cần cố gắng hết sức thực hiện thì chắc chắn có thể thành công, nhất định sẽ thành công.

Nghĩ tới đó, trong lòng Tiêu Nhã đã có quyết định, cô ấy ngẩng đầu lên.

Tiêu Hoa Bân thấy thế bèn vội vàng nhìn sang cô ấy, tò mò không biết Tiêu Nhã sẽ quyết định thế nào.

Hạ Sương bên cạnh cũng tò mò nhìn Tiêu Nhã, không biết rốt cuộc lựa chọn đó sẽ là gì.

Nhưng thấy Tiêu Nhã suy nghĩ nhanh như thế, Hạ Sương khá là khâm phục. Nếu để cô ta lựa chọn thì chắc chắn sẽ do dự rất lâu, không biết phải làm thế nào để đưa ra một quyết định quan trọng như thế, Tiêu Nhã lại cân nhắc nhanh đến vậy, sự quyết đoán đó có thể nói là cực kỳ xuất sắc.

Lúc này, Tiêu Nhã cũng nhìn về Tiêu Hoa Bân đang đứng bên cạnh, nói: “Chú hai, cháu đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cháu vẫn quyết định mạo hiểm một lần, không rút lui, theo Lạm Hàn tham dự vào kế hoạch nghe bất khả thi này”.

Tiêu Hoa Bân nghe thế, sau khi sửng sốt rất lâu thì cũng gật đầu, chậm rãi nói: “Chú tôn trọng lựa chọn của cháy, nếu cháu đã suy nghĩ kỹ và quyết định thì chú sẽ cố gắng để phối hợp với cháu, mạo hiểm một lần thôi mà, cũng chẳng có gì đáng sợ!”

Tiêu Nhã nghe thế bèn nhìn Tiêu Hoa Bân với ánh mắt cảm kích, tuy Tiêu Nhã đã là gia chủ nhà họ Tiêu, dù Tiêu Nhã có lựa chọn thế nào thì Tiêu Hoa Bân cũng không thể can thiệp vào được, nhưng có thể nhận được sự đồng ý và ủng hộ của Tiêu Hoa Bân vẫn khiến Tiêu Nhã cực kỳ vui vẻ.

Lâm Hàn nghe thế bèn cười giơ tay ra nói: “Nếu đã thế thì chúng ta hợp tác vui vẻ”.
 
Back
Top Bottom