Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 862: Xác định kế hoạch



“Hợp tác vui vẻ!”

Tiêu Nhã cười bắt tay với Lâm Hàn, nói.

Tiêu Hoa Bân đứng bên cạnh cũng thấy khá là hào hứng, tuy là hơi mạo hiểm thật nhưng người đó là Lâm Hàn thì ông ta vẫn rất tin tưởng.

Hơn nữa tuổi tác cũng lớn, chẳng mấy khi được mạo hiểm một lần, cảm giác vẫn rất là kích động.

Vấn đề là, nếu như thành công ta có thể đè đầu cả nhà họ Chu, nhà họ Khương, thậm chí là cả nhà họ Khổng, nhất là nhà họ Khổng, Tiêu Hoa Bân bực bội không biết bao nhiêu cho đủ.

Tuy rằng võ công của Tiêu Hoa Bân cũng rất tốt, thậm chí có thể nghiền nát đối phương, nhưng thực lực của gia tộc lại không bằng.

Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Hoa Bân cũng không sợ nhà họ Khổng là bao, dù sao nhà họ Khổng cũng ngang hàng với nhà họ Tiêu.

Nhưng sau khi trải qua trận chiến của các quý tộc, nhà họ Tiêu tổn thất trầm trọng, thực lực bắt đầu thua xa nhà họ Khổng.

Nếu theo đúng kế hoạch ban đầu, dù có thành công thì vẫn bị nhà họ Khổng đè đầu cưỡi cổ, tuy là Tiêu Hoa Bân hiểu đây là chuyện hiển nhiên, nhưng nói chung vẫn thấy bứt rứt.

Thế nhưng kế hoạch của Lâm Hàn lần này thì hoàn toàn khác, nếu có thể thành công được thì nhà họ Tiêu chẳng những không bị nhà họ Khổng đè đầu cưỡi cổ mà còn đè ngược lại bọn họ.

Về phần kế hoạch có thể thành công hay không thì phải xem họ làm thế nào rồi, Tiêu Hoa Bân chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn và Tiêu Nhã, sau đó cố gắng hết sức đi làm, còn cuối cùng kết quả thế nào thì chưa biết được.

Bấy giờ, Lâm Phong và Hạ Sương thấy Tiêu Nhã quyết định như thế thì ai cũng vui vẻ.

Hạ Sương khá là tin tưởng Lâm Hàn, tuy là kế hoạch này bản thân Hạ Sương cũng thấy hơi giả tưởng, hơi bất khả thi, nhưng nếu Lâm Hàn đề xuất thì tất nhiên sẽ có khả năng nhất định, nếu không Lâm Hàn đã chẳng đề xuất làm gì.

Chuyện không thể làm được nhưng vẫn đề xuất để thực hiện, đó không phải là chuyện người như Lâm Hàn có thể làm.

Về phần Lâm Phong, rõ ràng sau lưng anh có sự tồn tại của con quái vật lớn như nhà họ Lâm thì càng nên tin tưởng Lâm Hàn có thể làm được, chỉ là vấn đề bỏ vào đó bao nhiêu tài nguyên mà thôi, với thực lực của nhà họ Lâm thì thống lĩnh vài quý tộc thì làm gì có chuyện không được?

Mà bây giờ Tiêu Nhã đưa ra quyết định thế này, trong mắt Lâm Phong chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất, dường như Lâm Phong có thể đoán được rằng sau này nhà Tiêu có thể trở thành đồng đội đáng tin cậy nhất của Lâm Hàn.

Có một đồng minh như nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu muốn không phát triển lên cũng cực kỳ khó khăn. Quyết định của Tiêu Nhã cũng vô tình thay đổi vận mệnh của nhà họ Tiêu, sức mạnh của nhà họ Tiêu sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

“Được, cô đã đồng ý tham gia vào kế hoạch lần này thì chúng ta không lãng phí thời gian thêm nữa, bắt đầu bàn về những chi tiết của hành động lần này thôi”, Lâm Hàn nói.

“Được!”

Lập tức, Lâm Hàn và mọi người bắt đầu bàn bạc về kế hoạch.

Trước đó Lâm Phong đã điều tra được một số tin tức, căn cứ vào những thông tin nhà họ Tiêu cung cấp nữa là đủ.

Mấu chốt của việc thực hiện kế hoạch vẫn là hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, dù sao đó cũng là hội nghị được chú ý quan tâm nhiều nhất, tất cả các lực có uy tín và danh dự ở Thiên Kinh đều đến tham gia, chắc chắn chính là thời cơ tốt nhất.

Còn lại, thì phải xem thực lực tới đâu rồi.

Tuy Lâm Hàn bên này có sức mạnh rất kh*ng b*, có được hơn bốn trăm cao thủ đã huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu cứng đấu cứng thì cũng rất khó hoàn thành kế hoạch này.

Dù sao mấy thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh cũng chẳng để đó trưng cho vui, tất cả đều rất mạnh.

Nếu bọn họ đoàn kết lại, thì số người Lâm Hàn có thật sự không đủ để đối phó hết.

Nhưng mặt khác, chỉ cần bọn họ không đoàn kết đến thế, đừng bắt tay với nhau để chống lại anh thì Lâm Hàn hoàn toàn đủ khả năng để đánh tan bọn họ.

Nhưng vì lượng người bên Lâm Hàn khá đông nên cũng không cần thiết phải lo lắng đến thế, chú ý một chút là được rồi, dù sao đến bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng như các thế lực khác họp lại để cấm Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng không đủ sức để chặn đường anh.

Ít nhất phải có thêm nhà họ Khổng và một số thế lực lớn mạnh khác tham gia vào thì mới chống nổi Lâm Hàn.

Những người không muốn cho anh tham gia vào hội nghị lần này, không muốn anh thành công nắm giữ Thiên Kinh lại là cơ hội để anh đứng lên thống lĩnh cả giới quý tộc thành phố này.

Trên thực tế, trước khi lên kế hoạch này Lâm Hàn đã có ý tưởng từ rất lâu, từ khi Tiêu Nhã nói với anh về hội nghị quý tộc của Thiên Kinh thì anh cũng dần thấy chút ánh sáng le lói, trước đó đến cổng đông bắc giải cứu Trương Thiên Sơn thì Lâm Hàn cũng đã quyết định sẽ làm như thế.

Vì vậy trước đó anh đã lên kế hoạch sơ bộ rồi, xác suất cũng khá cao, bây giờ bọn họ phải căn cứ theo tình hình cụ thể, hoàn thiện những chi tiết còn lại nữa là xong.

Từ xế chiều đến tận đêm khuya, bầu trời đen ngòm rồi nhóm Lâm Hàn mới bước ra khỏi phòng họp.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ như thế, kế hoạch hành động cụ thể đã được bàn bạc xong.

Nhưng tuy là kế hoạch đã được lên sẵn thì họ vẫn phải thực hiện một vài khâu chuẩn bị, nhất là nhà họ Tiêu bên này, cần phải điều động một lượng người rất lớn về để sắp xếp, có một đống việc phải làm nên họ cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Lâm Hàn bên này thì tiện hơn một chút, không có nhiều công việc cần giải quyết đến thế nhưng nếu muốn nhanh thì phải sắp xếp sao cho tốt, chuyện quan trọng như thế thì không được phép qua loa, mỗi một mắc xích bị lỗi đều có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác, nên bọn Lâm Hàn cũng cực kỳ cẩn thận.

“Cứ bận rộn bàn về kế hoạch mãi nên quên dặn người làm chuẩn bị tiệc, tôi kêu người chuẩn bị một chút, sẽ xong nhanh thôi”, Tiêu Nhã nói.

Lâm Phong, Tiểu Tây và Hạ Sương cũng vội vàng đuổi theo.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân thấy thế thì do dự nhưng cũng không ngăn cản, tuy nhà họ Tiêu đã chuẩn bị kha khá, nhưng tất cả đều vì kế hoạch trước đó chứ không phải là kế hoạch lần này.

So sánh với kế hoạch lần này, sự chuẩn bị trước đó hoàn toàn không đủ, phải cẩn thận chuẩn bị một chút, thời gian rất gấp gáp.

“Được rồi, tôi cũng không khách sáo nữa, chờ kế hoạch thành công rồi tôi sẽ chiêu đãi mọi người sau”, Tiêu Nhã nói xong thì cùng với Tiêu Hoa Bân tiễn bọn họ ra khỏi khuôn viên nhà họ Tiêu.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 863: Tính toán của nhà họ Khổng



Bên ngoài khuôn viên nhà họ Tiêu.

Bọn Lâm Hàn lên xe, rời khỏi nhà họ Tiêu trong sự đưa tiễn của Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân.

Lâm Hàn rời khỏi đó hoàn toàn không hề đánh động đến những người còn lại của nhà họ Tiêu, cũng để che giấu tai mắt của người đời, không khiến ai phải chú ý để các thế lực của Thiên Kinh đánh hơi được, nhất là người nhà họ Chu và nhà họ Khương.

Kế hoạch lần này cực kỳ quan trọng, bọn Lâm Hàn đã thương lượng xong, phải ẩn giấu thật kỹ, ngoài những người đến tham dự hội nghị, những kẻ còn lại không một ai có thể biết được nội dung của kế hoạch này.

Dù là những người đi chấp hành mệnh lệnh cũng chỉ biết mỗi chuyện họ phải làm mà thôi, không ai nắm rõ toàn bộ nội dung kế hoạch.

Khi đoàn người Lâm Hàn lên xe không bao lâu thì chuyện anh đã đến đây vẫn rơi vào tai các thế lực lớn ở Thiên Kinh.

Nhà họ Khương.

Khương Thư Nhai và ông cụ Khương vừa mới nhận được báo cáo và hay biết về chuyện này.

“Bàn bạc kế hoạch đến tận nửa đêm mới đi à? Sao ông cứ thấy có gì đó là lạ thế nhỉ”, ông cụ Khương hơi khó hiểu nói.

Ông cụ Khương cứ thấy có gì đó sai sai nhưng không rõ là sai ở chỗ nào.

Khương Thư Nhai cũng dùng vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn không cảm thấy gì đặc biệt, trực tiếp cười nói: “Còn làm sao được nữa, chắc chắn là không thể đối phó với việc bị nhiều thế lực của chúng ta nhắm vào nên mới bàn bạc kế hoạch đến tận khuya như thế, chắc chắn là chẳng nghĩ ra được cách gì, tên Lâm Hàn đó là kẻ ngông cuồng lắm mà? Bây giờ còn định tiến vào nắm giữ vùng xám Thiên Kinh ư? Đúng là suy nghĩ viển vông, chờ nhà họ Khương chúng ta lấy lại sức mạnh thì sẽ đến tìm tên đó tính sổ!”

Sắc mặt ông cụ Khương vẫn khá là nặng nề nói: “Thế cũng không cần phải bàn bạc lâu đến vậy mà, ông cứ thấy sao sao ấy”.

“Haizz, thì có gì đâu mà?”, Khương Thư Nhai hất tay nói: “Mấy nhà chúng ta liên hợp lại, trong đó có cả hai quý tộc lớn cùng với vài thế lực nổi tiếng ở Thiên Kinh, Lâm Hàn có thể làm được gì? Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu đều không thể thực hiện được”.

Ông Khương nghe thế thì khẽ gật đầu, cảm thấy Khương Thư Nhai nói cũng đúng, dù sao sức mạnh tuyệt đối đặt ở đó, các thế lực Thiên Kinh cũng có chút vấn đề với nhau nhưng khi đối mặt với kẻ địch từ bên ngoài thì vẫn đồng lòng. Bấy giờ, bọn họ là vài thế lực kết hợp với nhau, dù có là nhà họ Khương khi còn hưng thịnh cũng không thể làm gì được khi đối mặt với đối thủ mạnh, chứ đừng nói đến Lâm Hàn?

Ông cụ Khương lập tức bỏ qua những câu hỏi trong đầu.

Cùng lúc đó, các thế lực khác ở Thiên Kinh cũng hay tin Lâm Hàn và nhà họ Tiêu bàn bạc với nhau, phần lớn đều không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không biết rằng kẻ bọn họ nhắm vào chẳng những có cách để tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, mà còn có những suy nghĩ lớn hơn như là thống lĩnh tất cả các quý tộc.

Ở nhà họ Khổng thì lại khác.

“Tại sao Lâm Hàn lại thuận lợi đến Thiên Kinh được như thế? Đám cao thủ chúng ta cử đi đã làm cái gì thế không biết?”

“Gia chủ, bên kia vừa mới gửi tin tức về, họ bất ngờ đụng phải sát thủ với sức mạnh đáng sợ, tổn thất nghiêm trọng nên buộc lòng phải ngừng hành động”.

“Cùng may các thế lực đã liên hợp lại để đối phó Lâm Hàn, chúng ta cũng chẳng cần phải tốn công tốn sức gì, còn có thể làm ngư ông đắc lợi”.

Người nhà họ Khổng chẳng hề có ý định tham gia vào hành động đối phó Lâm Hàn lần này, cứng đối cứng là chuyện mà người gia tộc họ chưa bao giờ thích, dù sao hành động đó cũng đồng nghĩa với tổn thất tất yếu, đó không phải cảnh họ muốn nhìn thấy, ngồi làm ngư ông đắc lợi lại vui vẻ thoải mái hơn nhiều.

Cũng như lần trước khi ba gia tộc lớn tranh đấu với nhau, biết bao nhiêu là tin xấu, nhà họ Chu và nhà họ Khương kết hợp có vẻ đủ sức để đối phó với nhà họ Tiêu nhưng giờ lại xuất hiện thêm một Lâm Hàn, biến cố đó khiến nhà họ Tiêu chuyển bại thành thắng, nhà họ Chu và nhà hị Khương thua bị tổn thất nghiêm trọng, dù nhà họ Tiêu thắng nhưng tổn thất cũng không nhỏ, thực lực bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhà họ Khổng chẳng làm gì, trở thành ngư ông đắc lợi, bây giờ lại thành quý tộc mạnh nhất trong số bốn quý tộc lớn, trở thành thế lực mạnh nhất của Hoa Hạ.

Nhưng bỏ qua đợt hành động này đúng là hơi đáng tiếc, thất bại không bàn tới, bên này có khá nhiều cao thủ nhà họ Khổng đã bị thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có sức chiến đấu, bây giờ hội nghị quý tộc của Thiên Kinh không thể dùng đến số cao thủ đó được nữa.

Cũng may trước mắt nhà họ Khổng không có đối thủ nào quá mạnh, Lâm Hàn đầy nguy cơ cũng đang bị các thế lực khác nhắm vào, không thể thành công tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này nên chẳng thể tạo uy h**p gì đến nhà họ Khổng.

Bên kia, nhóm người Lâm Hàn cũng đã về tới khách sạn Song Mộc.

“Hạ Sương, cô về nghỉ ngơi trước đi, cô không thể giúp được gì trong kế hoạch lần này, chỉ cần chú ý không tiết lộ nội dung kế hoạch là được, sau đó học hỏi thêm, nếu kế hoạch lần này thành công thì sau này cô sẽ quản lý những quý tộc đó, giao tiếp với các thế lực ở Thiên Kinh”, Lâm Hàn xuống xe lập tức nói với Hạ Sương.

“Được, cậu Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ nửa chữ, cũng sẽ học tập thật tốt”, Hạ Sương nói, trong lòng khá là kích động, theo cách Lâm Hàn nói thì nếu như thành công, cô ta sẽ có cơ hội thống lĩnh quý tộc, cũng như thống lĩnh toàn bộ thế lực trong vùng xám của thành phố Thiên Kinh.

Nghĩ tới đó, Hạ Sương có cảm giác không dám tin, dù sao với xuất thân của cô ta mà nói thì nhà họ Hạ muốn trở thành gia tộc lớn ở Thiên Kinh này cũng là chuyện khó, sự tồn tại của quý tộc là thứ mà nhà họ Hạ hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

“Nhất định phải nhớ kỹ, kế hoạch lần này cực kỳ quan trọng, mỗi một mắc xích đều không được xảy ra bất kỳ biến cố gì, rõ chưa?”, Lâm Hàn lại dặn dò.

“Yên tâm đi cậu Lâm”, Lâm Phong cực kỳ nghiêm túc nói: “Hành động lần này tôi nhất định sẽ tự mình điểm tra hết tất cả các công đoạn, tuyệt đối không để bất kỳ một mắc xích nào xảy ra vấn đề”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, bảo Lâm Phong và Tiểu Tây bắt đầu thực hiện.

Cũng vì kế hoạch lần này khá quan trọng, Lâm Hàn mới dặn dò thật kỹ, nếu không anh đã chẳng nhiều lời làm gì, dù sao hầu như tất cả người nhà họ Lâm đều có đủ năng lực để làm việc, rất khó xảy ra vấn đề, lại càng không phải bàn tới người ở chức vị cao như Lâm Phong, có thể bước lên vị trí đó thì tất nhiên phải có đủ năng lực, độ tin cậy và sự kiên định, nếu không đã chẳng thể thông qua tầng tầng lớp lớp khảo sát của nhà họ Lâm để lên tới vị trí này.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 864: Không biết làm sao



Tại khách sạn Song Mộc ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Sau khi về khách sạn, Lâm Hàn đi nghỉ ngơi.

Dù sao thu xếp công việc cho thuộc hạ, Lâm Phong và Tiểu Tây hoàn toàn có thể lo được, Lâm Hàn không cần quan tâm.

Tất nhiên không phải Lâm Hàn không cần làm gì, ngược lại sắp tới anh còn những chuyện khác quan trọng hơn phải làm.

Theo kế hoạch mà mấy người Tiêu Nhã lập ra hôm nay, kết hợp với hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản của Lâm Hàn quả thực rất khả thi, nhưng vẫn không tránh khỏi một số rủi ro.

Dù sao kế hoạch của mấy người Lâm Hàn là thống lĩnh mấy quý tộc lớn, thống lĩnh mấy thế lực hàng đầu Hoa Hạ, khó khăn là điều hiển nhiên.

Mà điều khó khăn hơn là vì Lâm Hàn là người ngoài, có thể sẽ bị tất cả các thế lực Vùng Xám của Thiên Kinh liên hợp nhằm vào. Lúc đó dù Lâm Hàn có thể bảo vệ bảo thân nhưng kế hoạch đương nhiên cũng sẽ thất bại.

Đó là điều Lâm Hàn không muốn thấy, anh dốc bao nhiêu tâm huyết, sức lực cuối cùng không thu được gì, còn phải chịu tổn thất nhất định, như vậy quá thiệt.

Vậy nên Lâm Hàn cũng định cho kế hoạch lần này thêm một ít bảo đảm, mà bảo đảm này bởi vì cần phải dựa vào nhà họ Lâm, hơn nữa lại là cách tương đối đặc thù, cho nên hôm nay anh không nhắc đến với nhà họ Tiêu, dù sao cũng không tiện, thậm chí anh cũng không nhắc đến với Lâm Phong.

Những bảo đảm này cũng sẽ là vũ khí bí mật của Lâm Hàn, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu có thể trực tiếp thành công thì anh không cần sử dụng nó, chỉ khi thực sự cần thiết anh mới dùng.

Nhưng bây giờ đã muộn, dù sao đêm đã về khuya, Lâm Hàn không liên lạc nữa, để ngày mai rồi nói.

Sau đó Lâm Hàn về phòng mình nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn vừa tỉnh dậy đã thấy một cao thủ nhà họ Lâm đang chờ ngoài cửa, anh thấy hơi quen mắt, suy nghĩ một lúc thì nhớ ra cao thủ này chính là một trong số những cao thủ anh phái đi canh chừng nữ sát thủ Lam Tư Vũ kia.

“Mới sáng sớm đã tới tìm tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.

Cao thủ nhà họ Lâm vội cung kính cúi chào Lâm Hàn rồi đáp: “Anh Lâm, người phụ nữ kia muốn gặp anh, lúc trước chúng em không đồng ý, cô ta liên tục làm loạn đòi bỏ đi. Mặc dù mấy người chúng em liên hợp lại hoàn toàn có thể khống chế được, nhưng không thể chống lại được ý nghĩ muốn bỏ đi của cô ta. Tuy đã khống chế được nhưng bên chúng ta cũng có một số người bị thương nhẹ nên em tới thông báo cho anh, anh xem thử có muốn đến gặp cô ta không?”

Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, anh đã sắp xếp hơn mười cao thủ nhà họ Lâm canh chừng Lam Tư Vũ, những cao thủ này thân thủ đều rất tốt, hơn nữa phối hợp cũng rất ăn ý, khi liên thủ sẽ cực kỳ mạnh, hẳn là không ai có thể chống lại được, nhưng Lam Tư Vũ lại có thể khiến cao thủ nhà họ Lâm bị thương, điều này thật sự khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ.

“Không ngờ thân thủ của Lam Tư Vũ lại mạnh đến vậy, xem ra lúc trước mình vẫn đánh giá cô ấy hơi thấp”, Lâm Hàn tự lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng khá vui. Lam Tư Vũ có thân thủ càng tốt thì càng có giá trị, điều này khiến anh càng hứng thú hơn.

Lâm Hàn gần như không cần suy nghĩ đã trả lời: “Dẫn đường đi, tôi sẽ đi gặp cô ấy”.

“Vâng!”, Cao thủ nhà họ Lâm cung kính đáp, sau đó dẫn đường cho Lâm Hàn đi gặp nữ sát thủ Lam Tư Vũ có thân thủ kinh người kia.

Qua chuyện này, Lâm Hàn mới nhớ ra, lúc trước anh định sau khi tới Thiên Kinh sẽ thử xem có moi được tin gì khác từ Lam Tư Vũ không. Vả lại lần trước Lâm Hàn tưởng Lam Tư Vũ được Tiêu Nhã giao nhiệm vụ tới giúp mình, nhưng hôm qua Tiêu Nhã hoàn toàn không đề cập đến, anh cũng quên mất, chỉ có thể để hỏi Tiêu Nhã sau.

Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã tới phòng Lam Tư Vũ dưới sự dẫn đường của cao thủ nhà họ Lâm.

Còn chưa đến phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng gào thét của Lam Tư Vũ.

“Thả tôi ra, các người nhốt tôi làm gì?”

“Lâm Hàn đâu? Tôi muốn gặp anh ta! Tên khốn đó nhốt tôi làm gì?”

“Các anh đừng ngăn cản tôi!”

Giọng nói rất dễ nghe nhưng lại đầy lạnh lùng và phẫn nộ.

Lâm Hàn mỉm cười, bước vào căn phòng.

Thấy Lâm Hàn đến, Lam Tư Vũ đang định đánh người để bỏ đi chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Hàn có chút u oán.

Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Hàn đều lần lượt cung kính cúi chào: “Anh Lâm”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi bảo: “Các cậu ra ngoài đi, tôi có đôi lời muốn nói với cô ấy”.

“Rõ!”

Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm lập tức dừng tay, ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, canh gác bên ngoài.

Trong phòng, Lâm Hàn mỉm cười nhìn Lam Tư Vũ.

Nhưng Lam Tư Vũ lại hờ hững trừng mắt nhìn Lâm Hàn, ánh mắt cực kỳ phẫn uất nhưng lại không thể làm gì, cô ta thật sự không giải quyết được hơn mười cao thủ này.

Lam Tư Vũ chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Lâm Hàn.

Nhưng Lâm Hàn không quan tâm, mặc dù Lam Tư Vũ đánh nhau rất giỏi nhưng dù sao cô ta cũng chưa hoàn toàn hồi phục, chưa trở lại trạng thái mạnh nhất.

Hơn nữa thân thủ Lâm Hàn cũng không yếu, mặc dù có thể không phải đối thủ của Lam Tư Vũ, nhưng rời khỏi căn phòng này hoàn toàn không thành vấn đề, vậy nên anh không hề sợ cô ta.

“Cô không cần nhìn tôi chằm chằm như thế, nhìn tôi như vậy cũng không có ích gì”, Lâm Hàn mỉm cười, phá vỡ sự im lặng ngăn ngủi này.

Lam Tư Vũ hơi bất lực, nhưng có vẻ đúng là như vậy.

“Anh định nhốt tôi bao lâu? Tôi nói cho anh biết, anh hạn chế quyền tự do cá nhân như vậy là phạm pháp”, Lam Tư Vũ bất lực nói.

“Không thế nào cả, cô thực hiện thoả thuận lúc trước giữa hai chúng ta đi đã rồi tính, nói cho tôi biết chi tiết về thân phận và nhiệm vụ lần này của cô”, Lâm Hàn nói thẳng.

“Tôi nói xong anh sẽ cho tôi đi chứ?”, Lam Tư Vũ có chút động lòng, mặc dù làm trái nguyên tắc của cô ta nhưng ít nhất có thể rời khỏi đây, đi được đã rồi nói đến nguyên tắc sau.

“Vấn đề này chờ cô nói cho tôi xong đã rồi tính”, Lâm Hàn mỉm cười đáp.

Nếu lúc trước Lam Tư Vũ thẳng thắn nói cho Lâm Hàn những tin này thì anh có thể để cô ta đi, nhưng bây giờ anh đã có ý định giữ cô ta lại làm thuộc hạ cho mình, đương nhiên không thể để cô ta đi nữa. Hiếm lắm mới có một cao thủ thân thủ tốt mà kinh nghiệm lại phong phú, còn không thuộc bất kỳ thế lực nào, Lâm Hàn không muốn dễ dàng bỏ lỡ.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 865: Tầm nhìn xa



“Sau đó rồi nói?”

Lam Tư Vũ nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, mặc dù Lâm Hàn không nói thẳng nhưng điều đó đã quá rõ ràng.

“Anh muốn làm gì?”, Lam Tư Vũ lại nghi ngờ hỏi.

“Chờ tôi qua thời gian bận rộn này rồi nói, cô cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này đi đã”.

Lâm Hàn nói xong rồi rời đi, đầu không ngoảnh lại, để lại Lam Tư Vũ một mình hoang mang.

Lam Tư Vũ vội định đuổi theo nhưng đã bị các cao thủ ngoài cửa ngăn lại.

Hôm qua mới chịu thua thiệt trong tay các cao thủ này, bây giờ Lam Tư Vũ cũng có chút kiêng kỵ, không dám quá càn rỡ.

Sau khi rời khỏi đây, Lâm Hàn tìm một nơi không có ai rồi gọi vài cuộc điện thoại sắp xếp những bảo đảm sau này.

Kế hoạch lần này không có sơ hở, khả năng thành công rất cao, nhưng dù sao cũng không phải là xác suất tuyệt đối nên Lâm Hàn cũng cần chuẩn bị chút bảo đảm đề phòng bất trắc. Dù sao tình hình ở Thiên Kinh, nhóm Lâm Hàn cũng không quá rõ, ai biết được bao nhiêu thế lực ở đây đến lúc đó sẽ làm gì, có quá nhiều điều ngoài ý muốn, biến số cũng rất nhiều.

Mà vì để đảm bảo, Lâm Hàn có hai con đường.

Một là sức mạnh tuyệt đối, nhưng vì thế lực của nhà họ Lâm ở Hoa Hạ có hạn, anh đã điều động rất nhiều cao thủ từ vùng Bắc Đông và thành phố Thiên Kinh này tới đây.

Mặc dù Hoa Hạ còn có rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm, nhưng họ đều có trách nhiệm riêng, Lâm Hàn không tiện điều họ tới, như vậy sẽ gây ra tổn thất nhất định trong chuyện phía bên kia của họ, đây không phải điều anh muốn thấy, chỉ khi nào thật sự cần thiết anh mới điều họ tới. Mà chuyện này hiển nhiên không tới mức đó, anh còn cách giải quyết khác, không cần phải điều động những người này tới.

Còn ở nước ngoài, đương nhiên nhà họ Lâm có đủ cao thủ.

Nhưng thứ nhất, điều động họ tới cần thời gian, thứ hai tới nơi cũng cần một thời gian nhất định, còn những chuyện họ đang phụ trách ở bên kia cũng sẽ chịu tổn thất nhất định, vậy nên tốt hơn là Lâm Hàn không điều động, anh có sự lựa chọn tốt hơn hoàn toàn không cần tới họ.

Mà con đường thứ hai là đi tìm điểm yếu của các thế lực chủ yếu, của mấy quý tộc tại Thiên Kinh này.

Mặc dù thế lực của quý tộc đã rất lớn mạnh, làm việc cũng tương đối có quy củ trong mọi khía cạnh, nhìn chung không có vấn đề gì lớn.

Nhưng chắc chắn trước đây họ đã gặp rất nhiều rắc rối, bây giờ cũng gặp phải rất nhiều rắc rối nhỏ.

Dù sao không thông qua một số thủ đoạn đặc biệt, lập nghiệp sẽ rất khó khăn, không thể phát triển đến mức này, trừ khi thật sự đứng trên đầu ngọn gió và nắm bắt cơ hội.

Giống như Lâm Thiên Tiếu gây dựng nhà họ Lâm, lúc đầu ông cũng thông qua một vài thủ đoạn đặc biệt để kiếm được một khoản tiền, sau này lại có được tiền lời, liên tục nắm được cơ hội tốt, khá may mắn, lại thêm trước đó đã tích góp được số tiền này nên có thể thẳng cánh bay lên.

Có thể nói khi ấy thiếu bất kỳ bước nào, Lâm Thiên Tiếu đều không thể lập nên nhà họ Lâm lớn mạnh như hiện tại, thậm chí ngay cả là thế gia cũng rất khó mà thành lập, khoảng cách giữa hai điều này rất xa.

Mặc dù làm ăn hợp pháp ổn định và kiếm được nhiều tiền trong giai đoạn sau, nhưng vấn đề là rất nhiều người không có khoản tiền gốc này, họ không thể vượt qua được thời gian đầu, nên làm gì có sau này nữa, chỉ trông chờ vào làm thuê thì có lẽ cả đời này cũng không tích góp đủ tiền gốc.

Bây giờ các công ty bình thường, cho dù là những công ty lớn nổi tiếng, dưới tình huống bình thường, mức lương làm thuê khoảng triệu tệ một năm.

Nhưng dù vậy không ăn không uống, làm thuê cả đời cũng không kiếm được một trăm triệu tệ, vậy còn có thể làm được gì?

Hơn nữa mức độ này còn không phải hầu hết mọi người đều làm được, dù sao không phải ai cũng có thể học và làm việc nghiêm túc, và có đủ tài năng.

Cuộc sống rất thực tế.

Mà những quý tộc này cũng vậy, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề lớn nhỏ, nếu nắm được những điểm yếu này rồi sử dụng một số mối quan hệ của nhà họ Lâm, đương nhiên có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn đến các quý tộc này và những thế lực khác.

Đương nhiên những vấn đề này chắc chắn bọn họ cũng rất chú ý, chắc chắn đã xử lý ổn thoả, cố gắng hết sức che giấu, không dễ dàng để phát hiện.

Nhưng khó khăn với những người khác, thậm chí là với những quý tộc cùng đẳng cấp, nhưng với nhà họ Lâm mà nói thì không có gì khó. Đầu tiên đẳng cấp của nhà họ Lâm hoàn toàn hơn hẳn quý tộc, về mọi mặt đương nhiên thuận lợi hơn rất nhiều. Thứ hai, nhà họ Lâm rất chú trọng vấn đề mạng lưới tình báo, từ lâu đã thiết lập mạng lưới tình báo tỉ mỉ và thâm nhập vào các bộ phận khác nhau, vậy nên nhà họ Lâm vô cùng thuận lợi, thậm chí là không mất nhiều thời gian để tra những điều này.

Đây là điều mà trước đây Lâm Hàn không nghĩ đến, nếu không bây giờ anh đã nắm trong tay điểm yếu của những quý tộc và các thế lực khác của Thiên Kinh rồi.

Sau khi nắm được những điểm yếu này cũng vẫn chưa đủ, nếu chỉ là người bình thường, cho dù trong tay có những điểm yếu này thì cũng không làm được gì, dù sao đó cũng là quý tộc, là thế gia, nhất là họ còn có thế lực phát triển đã rất lâu ở Thiên Kinh, đều tự có mạng lưới quan hệ của mình.

Hơn nữa mạng lưới quan hệ của nhà họ Lâm cũng khác về bản chất so với các quý tộc và thế gia khác, họ tìm mọi cách hoặc sử dụng một số thủ đoạn để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người đó, là một loại quan hệ giống như bạn bè.

Nhà họ Lâm thì hoàn toàn khác, đầu tiên nhà họ Lâm chọn những người đáng tin cậy và có thiên phú trong năng lực này, sau đó đưa đi tiếp tục đào tạo để họ trưởng thành hơn.

Phương pháp này của nhà họ Lâm sẽ rất lâu mới phát huy được hiệu quả, thời gian đầu cũng không chiếm ưu thế lắm, nhưng theo sự trưởng thành của từng người, chức vị ngày càng cao, lợi ích cũng dần thể hiện ra, những người này hoàn toàn đáng tin cậy, nếu không cũng không được nhà họ Lâm đầu tư nhiều tài nguyên giúp đỡ họ đào tạo như thế, vậy nên những người này hoàn toàn đáng tin, họ sẽ không phản bội, cũng sẽ không xảy ra bất kỳ biến cố gì.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn càng khâm phục Lâm Thiên Tiếu, tạo ra nhiều của cải như vậy đã lợi, nhưng có tầm nhìn xa như thế, lại sớm sử dụng của cải này để tạo ra rất nhiều điều hữu ích mới là lợi hại thật sự.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 866: Chuẩn bị dự phòng



Mà như vậy, với điều kiện hiện tại của Lâm Hàn sẽ vô cùng thuận lợi, hoàn toàn có thể nắm được điểm yếu của những quý tộc và các thế lực còn lại ở Thiên Kinh để đối phó với chúng.

Đương nhiên nếu không thể dựa vào cách này, Lâm Hàn cũng sẽ không dùng.

Dù sao muốn đối phó với quý tộc ở cấp độ này, sử dụng mối quan hệ đương nhiên cực kỳ quan trọng, nếu sau này bị những người của quý tộc này phát hiện rồi bị nhắm tới sẽ bất lợi cho họ, nhà họ Lâm cũng sẽ mất đi những người đắc lực đáng tin, đây là điều Lâm Hàn không muốn thấy nhất.

Nhưng vẫn cần phải chuẩn bị trước làm phương án đề phòng và bảo đảm, khi nào cần sử dụng mới sử dụng.

Sau đó Lâm Hàn gọi cho Lâm Thiên Tiếu và ông Phương, nhờ họ sắp xếp chuyện này, cố gắng nhanh chóng điều tra ra điểm yếu quan trọng của ba quý tộc lớn khác ngoài nhà họ Tiêu ở Thiên Kinh, đồng thời thông báo cho người của các bộ phận liên quan chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó nếu cần ra tay, đối phó những thế lực ở Thiên Kinh từ khía cạnh này thì phải lập tức phối hợp, hành động chống lại những thế lực này.

“Cái gì? Con muốn thống lĩnh mấy quý tộc ở Thiên Kinh đó?”, Lâm Thiên Tiếu nghe kế hoạch của Lâm Hàn xong có chút bất ngờ.

Đương nhiên Lâm Thiên Tiếu biết chuyện hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, cũng biết Lâm Hàn định thông qua hội nghị lần này để tiến vào khu vực Vùng Xám Thiên Kinh. Lâm Thiên Tiếu cũng rất ủng hộ Lâm Hàn, mặc dù thế lực ở Thiên Kinh nhiều và phức tạp, nhưng vì tính đặc thù của nơi này, nếu có thể thành công tiến vào thì vẫn có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Lâm, có thể đóng vai trò rất lớn trong sự phát triển sau này của nhà họ Lâm.

Đừng thấy thành phố Thiên Kinh không rộng lớn như vùng Bắc Đông hay vùng Hoa Đông, nhưng vì tính đặc thù của nó mà rất nhiều chuyện muốn làm nếu không có mối quan hệ và thế lực của Thiên Kinh thật sự không làm được.

Nhưng lần này biết Lâm Hàn dự định thống lĩnh mấy quý tộc lớn ở Thiên Kinh, Lâm Thiên Tiếu hơi bất ngờ. Mặc dù với thực lực của nhà họ Lâm, muốn thu phục mấy quý tộc này tương đối dễ dàng, nhưng vì thế lực ở Thiên Kinh đều khá đoàn kết, họ sẽ thống nhất đối phó với thế lực bên ngoài, mà nhiều thế lực nên cũng không yếu, khi liên hợp lại thực sự sẽ là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Lâm Thiên Tiếu không khỏi cảm thấy Lâm Hàn quá vội vàng, nhưng ông vẫn tin tưởng Lâm Hàn, trước đây có thể anh còn có chút xốc nổi, liều lĩnh, nhưng bây giờ qua vài năm cọ sát và trưởng thành, anh đã dần chín chắn, không còn như trước nữa.

“Tiểu Hàn, có thể nói cho bố biết kế hoạch của con không? Có lẽ con hiểu tình hình ở Thiên Kinh hơn bố đúng không?”, Lâm Thiên Tiếu do dự nói.

Lâm Hàn nghe vậy lập tức hiểu được sự lo lắng của Lâm Thiên Tiếu, anh cười bảo: “Bố yên tâm, con cũng biết tình hình ở thành phố Thiên Kinh, biết sự phức tạp ở đây và sự đoàn kết của các thế lực vùng này, nhưng không phải không có cách, dù sao họ cũng không phải thùng sắt. Bên này đã bàn bạc xong kế hoạch, có tính khả thi nhất định nhưng đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên con định chuẩn bị một số dự phòng để khi cần thì dùng”.

Lâm Thiên Tiếu nghe Lâm Hàn nói vậy thì yên tâm hơn nhiều, mặc dù Lâm Hàn không nói cho ông biết kế hoạch chi tiết, nhưng từ trạng thái của anh có thể thấy được sự bình tĩnh và lý trí, ông tin năng lực của Lâm Hàn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn. Cho dù thật sự gặp vấn đề lớn mà thất bại, Lâm Thiên Tiếu cũng có thể giúp anh giải quyết, nhà họ Lâm lớn như vậy sao có thể không chịu nổi một số thất bại chứ?

Lâm Thiên Tiếu lại hỏi: “Dự phòng mà con nói là gì?”

Sau đó Lâm Hàn nói cho Lâm Thiên Tiếu nghe kế hoạch của mình.

Phương pháp không khó, khó ở chỗ điều tra được điểm yếu có ích và có năng lực sử dụng những điểm yếu này để đối phó với những thế lực hàng đầu Hoa Hạ, mà hai điều này nhà họ Lâm đều có.

“Đây là một cách hay, dù sao nhà họ Lâm cũng có khả năng này, trước đây bố cũng không nghĩ tới điều này”, Lâm Thiên Tiếu nói.

Lâm Hàn nghe xong thì hơi cạn lời, anh nghĩ ra cách này cũng là nghĩ tới trước đây Lâm Thiên Tiếu đã từng dùng cách này để đối phó với một số thế lực khác, nếu không nhất thời Lâm Hàn cũng không thể nghĩ ra, anh lấy Lâm Thiên Tiếu làm gương, mà bây giờ Lâm Thiên Tiếu lại nói vậy rõ ràng chỉ để khen ngợi anh thôi.

Lâm Hàn cũng không nói gì nhiều, anh biết nhưng không vạch trần, sau đó nhờ Lâm Thiên Tiếu giúp mình thu xếp.

Ngay sao đó Lâm Hàn lại gọi cho ông Phương, dù sao ông ta cũng hiểu tình hình vùng Bắc Đông, có thể dùng mối quan hệ của ông ta giúp đỡ.

Sau khi biết mục đích của Lâm Hàn, đương nhiên ông Phương cũng không từ chối mà đồng ý luôn, lập tức cho người đi điều tra.

Sau hai cuộc điện thoại, Lâm Hàn đã xong việc ở đây, chuyện còn lại đã có rất nhiều người giải quyết giúp anh.

Cấp trên nói một câu, cấp dưới lập tức chạy đi làm, chính là đạo lý này.

Mà lúc này Lâm Hàn cũng đột nhiên nhàn rỗi.

Kế hoạch cụ thể cho hành động lần này đã được xác định vào hôm qua, bao gồm rất nhiều chi tiết, mà mọi sự chuẩn bị đều do Lâm Phong chuẩn bị và Tiểu Tây giúp đỡ, Lâm Hàn khá yên tâm về hai người họ, vậy nên anh không cần lo lắng.

Mặc dù không có việc gì làm nhưng Lâm Hàn cũng không tiện ra ngoài trò chuyện, chỉ đành ngồi trong sân chờ đợi.

Trong khoảng thời gian này, lúc rảnh rỗi Hạ Sương cũng tới tìm Lâm Hàn, nhưng trước mắt Hạ Sương cũng không giúp được gì cho Lâm Hàn, vậy nên anh bảo cô ta về nghỉ ngơi chờ tin tức.

Mãi cho đến trưa, điện thoại di động Lâm Hàn cuối cùng cũng đổ chuông, anh cầm lên xem, là Lâm Thiên Tiếu gọi tới.

Bình thường không có việc gì Lâm Thiên Tiếu sẽ không gọi cho Lâm Hàn, bây giờ ông gọi tới, anh nghĩ chắc chắn chuyện mình nhờ đã có tiến triển, anh đã đợi rất lâu rồi, lúc này vội vàng nghe máy.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 867: Nhà họ Khổng kỳ lạ



“Điều tra thế nào rồi bố?”

Lâm Hàn nhận được điện thoại bèn vội vàng hỏi.

Dù Lâm Hàn hiểu những chuyện này chẳng là gì với nhà họ Lâm, nhưng dù sao anh cũng chưa từng dùng tới bộ phận tình báo của nhà họ Lâm, cho nên anh cũng không biết cụ thể có lợi hại như vậy hay không.

Huống hồ lúc này gấp rút như thế, Lâm Hàn cũng hơi lo là không kịp điều tra ra, không thể đảm bảo cho lần hành động này của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu.

Dù sao những thế lực cần điều tra cũng đều là thế lực rất lợi hại của thành phố Thiên Kinh, đặc biệt là ba quý tộc này còn là thế lực hàng đầu của Hoa Hạ, dù quý tộc có chênh lệch rất lớn với con quái vật khổng lồ như nhà họ Lâm, nhưng nói thế nào cũng là thế lực hàng đầu của Hoa Hạ, đương nhiên vẫn có một vài thủ đoạn của riêng mình, không thể xem thường.

Lúc này Lâm Thiên Tiếu cũng nói: “Nhà họ Chu và nhà họ Khương khá thuận lợi, đã điều tra được một vài vấn đề lớn, sử dụng mạng lưới quan hệ hiện có của nhà họ Lâm, hoàn toàn có thể mượn những bộ phận liên quan đối phó với chúng, tuy không đến mức khiến chúng phá sản, nhưng ít nhất vẫn có thể dễ dàng khiến chúng thiệt hại nặng nề, sau đó cũng có thể tiến hành điều tra, nếu có thể điều tra ra một vài vấn đề lớn nữa, tin rằng sẽ càng ổn thỏa hơn”.

Lâm Hàn nghe vậy cũng yên tâm hơn, giải quyết hai quý tộc là nhà họ Chu và nhà họ Khương, lần hành động này cũng được bảo đảm hơn nhiều.

Lâm Hàn lại hỏi: “Vậy nhà họ Khổng và những thế lực còn lại thì sao?”

Lúc này Lâm Thiên Tiếu lại nói: “Đa số những thế lực khác đều điều tra ra một vài vấn đề lớn, cũng đều có thể đối phó, không có gì khó, còn những thế lực còn lại, tin rằng không bao lâu nữa cũng sẽ điều tra ra được, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng nhà họ Khổng này thì có hơi phiền phức”.

Nghe vậy, tâm trạng Lâm Hàn lập tức trở nên nặng nề, điều anh lo lắng vẫn tới.

Dù theo tin tức trước mắt, nhà họ Khổng vẫn chưa nhằm vào Lâm Hàn, nhưng rõ ràng thái độ của nhà họ Khổng cũng là ủng hộ chuyện này, dù sao đây cũng là một chuyện tốt với nhà họ Khổng, để Lâm Hàn tham dự hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này và tiến vào thành phố Thiên Kinh cũng sẽ chia cho nhà họ Khổng một phần lợi ích.

Nhưng trước mắt nhà họ Khổng không tham dự không có nghĩa là sau này cũng không tham dự, nếu những thế lực đối phó với Lâm Hàn là nhà họ Khương và nhà họ Chu gặp phải vấn đề, Lâm Hàn tin chắc chắn nhà họ Khổng sẽ vào giúp đỡ, thậm chí là tham dự vào, cùng đối phó với Lâm Hàn.

Huống hồ, mục đích của Lâm Hàn lần này cũng không đơn giản là tham gia vào hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh, tiến vào thành phố Thiên Kinh, cái Lâm Hàn muốn là thống lĩnh bốn quý tộc, đương nhiên nhà họ Khổng này cũng ở trong đó.

Không thể nghi ngờ, đến lúc đó chắc chắn nhà họ Khổng sẽ xảy ra mâu thuẫn với Lâm Hàn.

Mà nhà họ Khổng cũng là chỗ khó khăn nhất trong kế hoạch lần này, dù sao trong rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh, bốn quý tộc là mạnh nhất, mà trong trận chiến quý tộc lúc trước, ba quý tộc còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều có tổn thất nhất định, chỉ có nhà họ Khổng không tham dự vào, thành công bảo toàn thực lực, từ đó trở thành tồn tại mạnh nhất trong bốn quý tộc, mà nhà họ Khổng này cũng sẽ trở thành trở ngại lớn nhất với lần hành động này của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu.

“Tình huống thế nào? Bên phía nhà họ Khổng có gì rắc rối ạ?”, Lâm Hàn lại hỏi.

Lúc này Lâm Thiên Tiếu cũng giải thích cho anh: “Nhà họ Khổng này, tin rằng khoảng thời gian này con có tiếp xúc, chắc cũng hiểu chút tính tình của người nhà đó, trận chiến quý tộc lúc trước, bọn họ giữ thế trung lập, ông chủ thậm chí là tất cả mọi người của nhà họ Khổng đều thiên về phong cách thận trọng, cho nên khá chú ý đến vấn đề che giấu bí mất, làm khá tốt”.

“Đương nhiên cũng không phải là bọn họ không có vấn đề”, lúc này Lâm Thiên Tiếu nói tiếp: “Nhưng đa số vấn đề đều là từ rất lâu về trước, bọn họ còn từng cố tình che giấu, bây giờ muốn điều tra cũng cực kỳ khó khăn, còn khoảng thời gian gần đây, người nhà họ Khổng đều rất cẩn thận, không hề làm ra bất cứ vấn đề gì, ngay cả vấn đề nhỏ cũng không có, cho nên mới khá phiền phức”.

Nghe Lâm Thiên Tiếu giải thích xong, Lâm Hàn cũng hiểu ra nhà họ Khổng đúng là một tồn tại kỳ lạ. Đường đường là quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ lại có thể cẩn thận như thế, khoảng thời gian gần đây không có chút vấn đề nào, đương nhiên là hoàn toàn không thể điều tra ra.

Mà những vấn đề trước đó thì đều xảy ra từ rất lâu rồi, thời gian khá lâu, hơn nữa người nhà họ Khổng còn cẩn thận như vậy, từng cố tình che giấu, đương nhiên càng khó điều tra hơn.

Lúc này Lâm Thiên Tiếu cũng hơi áy náy vì không thể giúp được Lâm Hàn, Lâm Thiên Tiếu hơi bất đắc dĩ nói: “Bố sẽ cho người tiếp tục đi điều tra, tất cả những thế lực còn lại đều không thành vấn đề, chỉ có nhà họ Khổng này không có cách giải quyết thôi, nhưng bố cũng sẽ cố gắng sắp xếp người rồi nghĩ cách, xem có thể giải quyết không. Nhưng con cũng có thể hỏi thử ông Phương, rất lâu trước đây ông ta từng tiếp xúc với rất nhiều thế lực của thành phố Thiên Kinh, có lẽ có thể giúp một tay”.

“Được, không sao, con sẽ nghĩ cách, bố không cần lo lắng”, Lâm Hàn nói.

Sau đó nói thêm mấy câu đơn giản, Lâm Hàn và Lâm Thiên Tiếu bèn cúp máy.

Lần hành động này cũng không phải rất nguy hiểm, còn rất khả thi, Lâm Hàn cũng khá chắc chắn, nhưng tình hình của thành phố Thiên Kinh này khá phức tạp, có quá nhiều biến số, nên Lâm Hàn mới không yên tâm như thế.

Cho nên Lâm Hàn mới nghĩ đến biện pháp dự phòng, có thêm đảm bảo là để đề phòng tình huống bất ngờ.

Dù mạng lưới tình báo của nhà họ Lâm rất lợi hại, nhưng cũng có chỗ thiếu sót nhất định, chính là không đủ hoàn thiện ở bên Hoa Hạ, dù sao trước đó nhà họ Lâm cũng đều phát triển ở nước ngoài, không phát triển ở Hoa Hạ, chỉ mới bắt đầu phát triển gần đây, đương nhiên là nền tảng chưa vững chắc, có vài phương diện chưa đủ hoàn thiện.

Lâm Hàn tin nếu nhà họ Lâm đến Hoa Hạ phát triển sớm một chút, bây giờ chắc chắn sẽ không có những vấn đề này, nhưng nhà họ Lâm tiến vào Hoa Hạ phát triển rất muộn, trước đó vẫn luôn phát triển ở nước ngoài.

Sau đó, Lâm Hàn đi ăn uống đơn giản, tiếp tục chờ đợi, những việc khác cũng không cần anh phải làm, chỉ cần đợi mấy người Lâm Phong đến báo cáo là được.

Điều duy nhất Lâm Hàn có thể làm cũng là điều quan trọng nhất, chính là tìm ra điểm yếu lớn của nhà họ Khổng lúc trước, sau đó tìm cách sử dụng tài nguyên của nhà họ Lâm đối phó với bọn họ.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 868: Trùng hợp



Bên trong khuôn viên khách sạn.

Một mình Lâm Hàn ngồi trong sân, lẳng lặng chờ đợi.

Bên ông Phương biết được tin tức của Lâm Hàn thì chắc chắn sẽ lập tức đi sắp xếp người điều tra, chuyện này Lâm hàn vẫn khá là tự tin nên anh không cần phải hối thúc ông Phương làm gì. Anh chỉ cần ngồi đây và chờ đợi tin tức là được, bây giờ hối thúc sẽ làm ảnh hưởng đến người đang làm việc bên kia.

Anh chờ đến tận hoàng hôn, tin tức từ chỗ ông Phương thì vẫn chưa thấy đâu, Lâm Phong và Tiểu Tây lại trở về.

“Cậu Hàn, theo dặn dò của cậu, người của Tôn Hàn Các đã vào vị trí, có thể bắt đầu kế hoạch bất kỳ lúc nào”, Tiểu Tây thản nhiên nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe thế bèn gật đầu, anh đã quen với một Tiểu Tây như thế, luôn giữ được bình tĩnh, dường như không có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng được tâm trạng của anh ta.

Nhưng Lâm Hàn vẫn cực kỳ tin tưởng Tiểu Tây, khả năng làm việc của anh ta cực kỳ tốt, không hề qua loa, bây giờ Tiểu Tây nói mọi thứ đã xong thì chắc chắn là không có vấn đề gì, Lâm Hàn cũng chẳng cần phải kiểm tra.

Lập tức, Lâm Hàn nhìn về Lâm Phong bên cạnh.

Lâm Phong cũng bước tới, báo cáo: “Cậu Lâm, theo dặn dò của cậu, bây giờ tất cả mọi thứ đã được sắp xếp và chuẩn bị xong, nhưng vì có quá nhiều thứ nên tôi vẫn chưa kịp kiểm tra lại, mai tôi sẽ rà soát hết một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì tôi lại báo cáo với cậu sau”.

Lâm Hàn nghe thế bèn khẽ gật đầu, anh cũng hiểu, suy cho cùng chuyện Lâm Hàn giao cho Lâm Phong khá nhiều việc, cũng khá là lặt vặt, từ tối hôm qua trở về, Lâm Phong và các cao thủ nhà họ Lâm không hề nghỉ ngơi, cả đêm bận rộn sắp xếp và chuẩn bị theo lời dặn của Lâm Hàn.

Có thể hoàn thành được một lượng công việc lớn như thế trong thời điểm này, hoàn tất mọi thứ như thế đủ để thấy rằng Lâm Phong không hề rỗi rảnh một chút nào, thậm chí có thể nói là liều cả mạng già.

Tuy Lâm Phong vẫn chưa kiểm tra, nhưng với năng lực của những cao thủ nhà họ Lâm thì chắc hẳn là không thành vấn đề, chẳng có ai ăn bớt ăn xén hay làm trò gì cả.

Nhưng vì chuyện lần này quá quan trọng, không thể để bất kỳ một khâu nào xảy ra vấn đề nên vẫn phải kiểm tra lại một chút, thường thì những chuyện còn lại hoàn toàn không cần phải kiểm tra tới lui làm gì, nhưng đây là trường hợp đặc biệt.

“Tôi biết rồi, ông cũng đi nghỉ ngơi đi, để lại vừa đủ người để canh gác thôi, còn lại cũng nghỉ ngơi hết đi, điều chỉnh trạng thái của mình thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến kế hoạch về sau”, Lâm Hàn nói với Lâm Phong.

“Rõ, thưa cậu Lâm”, Lâm Phong đáp.

Sau đó, Lâm Hàn bảo Lâm Phong và Tiểu Tây rời khỏi đó.

Còn một ngày nữa là đến hội nghị quý tộc Thiên Kinh, sáng ngày kia đã bắt đầu mời dự họp, thời điểm đó chính là lúc kế hoạch kh*ng b* của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu bắt đầu.

Thời gian đã không còn nhiều nên cao thủ nhà họ Lâm vẫn phải nghỉ ngơi cho thật tốt để lấy tinh thần.

Tuy sức khỏe của bọn họ có thể thức trắng được hai ba đêm mà vẫn có thể chịu đựng được, đủ sức chiến đấu.

Nhưng không nghỉ ngơi cho tốt thì vẫn làm ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của họ, sẽ có ảnh hưởng nhất định khi tham gia chiến đấu.

Lần này kế hoạch lại quá là quan trọng, không thể xảy ra chút sai lầm nào, cũng không được thất bại, thế nên Lâm Hàn phải cố gắng chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ có thể đẩy xác suất thành công của kế hoạch này đến mức cao nhất mới thống lĩnh bốn quý tộc lớn được.

Lâm Phong và Tiểu Tây đi được một lát thì Lâm Hàn nhận được điện thoại của Tiêu Nhã.

“Thế nào rồi?”, Lâm Hàn trực tiếp nghe máy, hỏi.

“Tôi đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, mai tôi sẽ kiểm tra lại hết một lượt để xác nhận xem có bất kì vấn đề nào hay không”, Tiêu Nhã nói thẳng.

Lâm Hàn cũng đáp: “Bên tôi cũng thấy, đã chuẩn bị và sắp xếp trong hết tất cả mọi thứ, mai kiểm tra lại một lượt nữa là xong”.

Đến lúc này, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, chỉ cần chờ hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này mời họp thì bọn họ có thể bắt đầu kế hoạch nghe có vẻ điên cuồng này.

“Còn chuyện gì nữa không?”, Lâm Hàn lại hỏi.

Tiêu Nhã cẩn thận suy nghĩ, hình như không còn vấn đề gì nữa, trước đó khi tham khảo kế hoạch bọn họ đã sắp xếp tất cả cực kỳ tỉ mỉ nên bây giờ chẳng còn vấn đề gì.

“Bên tôi tạm thời không có vấn đề gì”, Tiêu Nhã suy nghĩ rồi nói.

Lâm Hàn nghe thế bèn khẽ gật đầu nói: “Tôi cũng không có vấn đề gì, chỉ cần chờ đến giờ thì kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu, đúng rồi, có chuyện này tôi cần phải hỏi thăm cô một chút”.

“Chuyện gì?”, Tiêu Nhã nghe thế, hơi khó hiểu hỏi.

“Cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, lúc ở vùng Đông Bắc thành phố Phụng Thiên có một lần tôi ra ngoài để giải sầu, đến một quán bar chơi lại đụng phải một nữ sát thủ…”

“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu, tiếp tục nói: “Căn cứ vào những thông tin tôi điều tra thì có vẻ là như thế, nhà họ Khổng đến thành Phụng Thiên cùng lúc với tôi, sau đó cũng cử người đến khu nhà tôi để điều tra, hình như là có mục đích gì đó với tôi, nếu không thì chẳng thể trùng hợp như vậy. Hơn nữa, nhà họ Khổng còn theo dõi hành tung của tôi, nên có lẽ họ muốn ra tay với tôi trước”.

Tiêu Nhã nghe thế thì cảm thấy hơi kinh ngạc, nhà họ Khổng thường xuyên giữ vị trí trung lập, sẽ không ra tay bừa, nhưng một khi đã ra tay thì sẽ cực kỳ tàn nhẫn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, họ muốn diệt cỏ tận gốc, đó chính là tác phong của nhà họ Khổng.

Lần này họ cử người đến thành phố Phụng Thiên như kiểu trùng hợp như thế thì chắc chắn không thể có lý do nào khác, rõ ràng họ đang muốn nhắm vào Lâm Hàn, với tính cách nhà họ Khổng thì chắc chắn không chỉ là dạy dỗ anh một trận ra trò, có thể họ muốn giết anh diệt khẩu.

Lâm Hàn cũng tiếp tục nói: “Không sai, tôi cũng nghi ngờ nhà họ Khổng muốn ra tay với mình, chỉ là họ vẫn chưa tìm được cơ hội, sau đó lại bị sát thủ Lam Tư Vũ ngắt ngang, có lẽ Lam Tư Vũ đã vô tình cứu tôi. Theo điều tra của tôi, Lam Tư Vũ cũng nhận nhiệm vụ đến thành phố Phụng Thiên để ra tay với người nhà họ Khổng, nên người đưa ra nhiệm vụ này đang muốn giúp tôi chăng? Chuyện này cô có biết được thông tin gì không?”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 869: Tin tức của ông Phương



Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn nói thế cũng bắt đầu hoang mang.

“Chuyện này tôi cũng không biết gì, cũng chẳng nghe ai nói, nhưng hình như tổ chức sát thủ đó nằm ở nước ngoài, còn lại thì tôi không rõ lắm”, Tiêu Nhã nói.

Lâm Hàn nghe thế thì hơi bất ngờ, anh cứ tưởng đó là sắp xếp của Tiêu Nhã, do cô ấy đã gửi nhiệm vụ đó để giúp Lâm Hàn, cử sát thủ đến giết cao thủ nhà họ Khổng nhằm cứu anh.

Nhưng bây giờ xem ra chuyện đó chẳng liên quan gì đến Tiêu Nhã, cô ấy cũng chẳng biết mô tê gì.

Nếu đây là chuyện Tiêu Nhã làm thật thì cô ấy cũng chẳng cần phải giấu diếm anh làm gì.

Nhất thời, Lâm Hàn lại bắt đầu khó hiểu, rốt cuộc chuyện đó là do ai làm?

Bấy giờ, Lâm Hàn hoàn toàn không nghĩ ra người đó là ai, nhưng bây giờ hội nghị quý tộc Thiên Kinh sắp bắt đầu, chuyện này quan trọng hơn nhiều nên phải tập trung vào nó đó, còn Lam Tư Vũ thì thôi tạm để đó vậy, tới lúc đó thử xem có moi móc được thông tin gì từ miệng Lam Tư Vũ hay không.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra lại sau, trước tiên phải chuẩn bị cho kế hoạch lần này đã, cô cũng nghỉ ngơi đi để bảo đảm tinh thần tốt nhất”, Lâm Hàn nói.

Sau đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã là trò chuyện với nhau thêm vài câu, sau đó kết thúc cuộc gọi để Tiêu Nhã nhanh chóng đi nghỉ ngơi, dù sao sau khi trao đổi kế hoạch vào tối qua thì cả Tiêu Nhã và Lâm Phong đều bận rộn sắp xếp và chuẩn bị các thứ nên không có thời gian chợp mắt.

Đó không phải là một đêm thức trắng bình thường, nó không chỉ là mất ngủ mà họ còn phải bận rộn giải quyết công việc với áp lực cực kỳ lớn, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào nên gánh nặng trên vai họ rất lớn.

Sau khi nói chuyện với Tiêu Nhã xong thì màn trời cũng chìm vào bóng tối, đã đến giờ cơm.

Nhưng lúc này Lâm Hàn hoàn toàn không có tâm trạng đi ăn cơm và nghỉ ngơi, nhà họ Khổng không thể bảo đảm sẽ chẳng có sơ hở gì nên Lâm Hàn không cách nào yên tâm được, cũng chẳng có tâm trạng tốt.

Sau đó, trong màn đêm, Lâm Hàn vẫn tiếp tục chờ đợi, anh cứ lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn, chờ nó sáng lên, chờ tin tức từ chỗ ông Phương.

Không phải chờ quá lâu, điện thoại Lâm Hàn trên bàn lại sáng lên, anh vội vàng nghe máy.

“Ông Phương, bên ông thế nào rồi?”, Lâm Hàn luôn bình tĩnh lại trở nên gấp gáp, thật sự là chuyện này quá quan trọng.

Ông Phương nghe thế cũng biết Lâm Hàn đang lo lắng, ông ta biết tầm quan trọng của nó với anh nên không tán gẫu vớ vẩn làm gì nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính.

“Cậu Lâm, bên tôi khá là thuận lợi, chúng ta tìm được nhược điểm của các gia tộc đó rất nhanh, nhà họ Khổng thì hơi phiền toái, nhưng tôi có biết một vài người liên quan ở Thiên Kinh nên cũng điều tra ra được, rốt cuộc tôi cũng đã tìm thấy nhược điểm của nhà họ Khổng. Hơn nữa, đây còn là một vụ khá lớn nữa. Với các mối quan hệ của nhà họ Lâm, chắc chắn có thể khiến vụ phốt của nhà họ Khổng này rùm beng lên làm họ tổn thất nặng nề, thậm chí có thể đẩy họ đến nước phải sụp đổ!”, ông Phương hơi kích động nói.

Lâm Hàn nghe ông Phương nói xong thì cực kỳ vui vẻ, không uổng công anh chờ đợi suốt cả ngày nay, cuối cùng cũng nhận được tin tức đáng giá.

Nhà họ Lâm không điều tra được nhược điểm, không điều tra được những uẩn khúc nhà họ Khổng, phải nhờ ông Phương dùng mối quan hệ của mình để điều tra ra được.

Nghe ông Phương nói xong anh cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ, rốt cuộc đó là nhược điểm thế nào mà lại đủ sức đánh nhà họ Khổng bị thương nặng, thậm chí có thể khiến họ phải sụp đổ.

Lâm Hàn biết rất rõ ông Phương không phải là người hay nói bừa, nếu ông ta đã nói thế thì chắc chắn đó là sự thật nên mới dám nói, tuyệt đối không thêm thắt vào bất kỳ điều gì.

“Rốt cuộc là bí ẩn gì? Rốt cuộc là vụ phốt thế nào mà lại có sức mạnh lớn như thế, có thể mang đến cho nhà họ Khổng phiền toái khổng lồ như thế?", Lâm Hàn cũng khá là tò mò hỏi.

Bên ông Phương cười đầy bí ẩn: “Cậu Lâm, tôi không tiện giải thích cụ thể cho cậu bây giờ được vì chuyện này khá là đặc biệt, chuyện cần sắp xếp cũng khá nhiều, bên tôi đã cử người đi giải quyết khẩn, sau đó chuyển cho cậu bằng đường hàng không. Bí ẩn này xem như là bí ẩn của nhà họ Khổng thời đầu, ông bạn cũ của tôi cũng vô tình mới biết được bí ẩn này trước chúng ta, bây giờ đừng hòng điều tra ra được. Nhưng cậu Lâm cứ yên tâm, nếu tôi đã dám nói thế thì bí ẩn này sẽ có sức mạnh tuyệt đối, cậu cứ chờ đi, chờ cậu nhận được tài liệu và bằng chứng rồi tôi tin chắc cậu sẽ ngạc nhiên cho xem”.

Lâm Hàn nghe thế thì cười cười, không cố gắng hỏi đến cùng xem đó là bí ẩn gì, chờ mai lấy được anh cũng biết thôi.

Còn lời ông Phương nói thì tất nhiên Lâm Hàn tin rồi, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi sự ngạc nhiên này là được rồi.

“Được rồi, sao tôi lại không tin lời của ông Phương được, tôi sẽ ở đây chờ, đúng rồi, lúc chuyển đồ nhớ dùng máy bay tư nhân và cao thủ của nhà họ Lâm, bảo đảm không có bất kỳ vấn đề gì nhé”, Lâm Hàn vẫn dặn dò lần nữa.

“Yên tâm đi cậu Lâm, chuyện đó tôi vẫn có chút kinh nghiệm”, ông Phương cười nói, trong lòng âm thầm gật đầu. Tuy Lâm Hàn còn trẻ nhưng hành động của anh lại cực kỳ trưởng thành, dù nhận được tin tức tốt như thế vẫn đủ lý trí để làm việc cẩn thận, quan tâm đến sự an toàn để không xảy ra vấn đề gì, người như thế trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì quá là thích hợp rồi.

Sau đó, Lâm Hàn kết thúc cuộc nói chuyện với ông Phương.

Chờ đến ngày bắt đầu thực hiện kế hoạch này, nếu người nhà họ Khổng làm gì quá đáng thì Lâm Hàn không ngại khiến cho bốn quý tộc lớn ở Thiên Kinh này mất đi một chỗ, dời nhà họ Khổng khỏi vị trí quý tộc.

Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tâm trạng Lâm Hàn tốt hơn rất nhiều, tảng đá trong lòng anh cũng được thả xuống.

Bấy giờ, bụng anh bắt đầu réo lên inh ỏi nên Lâm Hàn vội vàng đi tìm mấy thứ để lấp bụng, sau đó nghĩ nghĩ, còn thời gian nên anh đi thẳng đến chỗ Lam Tư Vũ.

Lâm Hàn muốn giải quyết chuyện này sau, suy cho cùng kế hoạch lần này cũng quan trọng hơn. Nhưng bây giờ anh lại có thời gian rỗi, Lâm Hàn muốn xử lý luôn để biết rõ tình huống cụ thể.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 870: Mang vào phòng



Trong màn đêm.

Trong khách sạn Song Mộc.

Lâm Hàn vừa mới ăn tối xong, đang đi dạo để tiêu cơm và anh đi tới chỗ Lam Tư Vũ.

Cao thủ chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lâm thấy Lâm Hàn đến bàn cung kính cúi người chào: “Cậu Lâm”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói gì mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Vừa mới vào trong anh đã trông thấy một mảnh tuyết trắng, anh vội vàng xoay người.

“Cô làm cái gì thế hả? Tại sao lại không mặc quần áo vào?”, Lâm Hàn không nói gì.

Lam Tư Vũ sau lưng cũng nghệt mặt ra.

Cao thủ canh giữ bên ngoài chỉ gõ cửa vào đây khi đưa cơm thôi, những lúc khác hoàn toàn không bước vào phòng cô ta, chỉ không cho cô ta rời khỏi phòng mà thôi. Vì thế, Lam Tư Vũ khá yên tâm về khoản này, cô ta thay quần áo ngay trong phòng mà không cần phải quan tâm đến việc khóa cửa hay gì đó.

Bình thường thì chẳng sao cả, không ngờ hôm nay đang chuẩn bị thay quần áo thì cửa lại bị mở ra, à mà hình như còn chưa gõ cửa tiếng nào, chẳng cho con người ta thời gian chuẩn bị gì.

Khi Lam Tư Vũ đang ngây người thì Lâm Hàn đã quay người đi nhưng lại nói với cái giọng trách móc cô ta á?

Lam Tư Vũ cũng không biết nói sao, rõ ràng người thiệt thòi là cô ta mà sao qua miệng anh lại có vẻ cô ta mới là người có vấn đề vậy?

Lam Tư Vũ vội vàng mặc quần áo vào, che giấu làn da tuyết trắng đi và hơi tức giận nói: “Anh ăn cướp lại còn la làng thế mà được à? Rõ ràng anh mới là người xông vào khi chưa gõ cửa, đúng là thứ mặt dày mày dạn!”

Lâm Hàn nghe thế lại nói với giọng chẳng sao cả: “Ai bảo cô không khóa cửa mà lại thay đồ trong này? Thế này đi, chúng ta nhường nhau một bước, xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi, dù sao cũng chẳng có ai chịu thiệt”.

Lam Tư Vũ đang buồn bực nghe xong thì lại càng thêm tức giận, không thể nhịn nổi lao về phía Lâm Hàn.

Anh thấy thế bèn giật mình, vội vàng né đi.

Anh nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, Lâm Hàn hơi kinh ngạc nhìn Lam Tư Vũ, không ngờ tốc độ của cô ta lại đáng sợ như vậy.

Tốc độ là một thứ Lâm Hàn khá am hiểu, nhưng trong nháy mắt khi hai người đối đầu nhau thì tốc độ của Lam Tư Vũ còn đáng sợ hơn cả anh.

Tuy đến giờ Lâm Hàn vẫn chưa xác định mình với Lam Tư Vũ có bản lĩnh cao hơn nhưng hôm nay xem ra, Lam Tư Vũ vượt xa Lâm Hàn về tốc độ mà anh am hiểu nhất, điều đó khiến Lâm Hàn cực kỳ kinh ngạc, cũng hơi sốc, dù sao kẻ nào cũng sẽ cảm thấy buồn bã hụt hẫng khi bại bởi một người trong chính thứ mà mình giỏi nhất thôi.

Chẳng cần phải so tài làm gì, Lâm Hàn có thể đoán được sơ sơ, tuy anh đánh đấm cũng không tệ, bình thường anh lợi hại hơn cao thủ nhà họ Lâm một chút, nhưng so sánh với Lam Tư Vũ thì vẫn có sự chênh lệch, Lam Tư Vũ có thể nói là cao thủ lợi hại nhất anh từng gặp, có lẽ còn mạnh hơn anh.

Bấy giờ, Lam Tư Vũ không nghĩ nhiều như thế, cô ta vọt tới chỗ Lâm Hàn và chuẩn bị ra tay với anh, nỗi sỉ nhục Lâm Hàn vừa cho sẽ ở lại trong ký ức cô ta đến cuối đời.

Lâm Hàn thấy thế bèn vội vàng bỏ trốn mất dạng, dù hơi hụt hẫng nhưng bản lãnh không bằng người ta thì đành vậy, Lâm Hàn không hề có suy nghĩ đánh bừa, anh sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm, không cần phải đánh đấm quá giỏi, chỉ cần đủ để phòng thân là được, cao thủ của nhà họ Lâm cũng được nhưng quan trọng hơn là có thể tính toán toàn diện, sắp xếp nhân lực tài lực của nhà họ Lâm, cũng chính là một người có khả năng lãnh đạo tốt.

Lâm Hàn xoay người rời đi, anh chạy tới cửa và trực tiếp mở ra.

Cao thủ bên ngoài đã sớm nghe thấy tiếng động bên trong, nhanh chóng tụ tập tới, nếu Lâm Hàn không ra lệnh thì bọn họ sẽ trực tiếp vọt vào trong để hỗ trợ anh.

Lâm Hàn mở cửa, nhìn mười mấy cao thủ nhà họ Lâm đứng bên ngoài bèn nói thẳng: “Mau vào đó bắt cô ta lại, trực tiếp trói lại cho tôi!”

Cao thủ nhà họ Lâm hoàn toàn không suy nghĩ về mệnh lệnh kỳ lạ của Lâm Hàn, nghe lệnh anh, họ nhanh chóng vọt vào trong phòng.

Lam Tư Vũ chạy tới nghe Lâm Hàn nói thế thì cảm thấy khó thở, nghĩ con người này quá là mặt dày vô sỉ, rõ ràng anh là người được lợi, bây giờ lại bảo người của mình bắt cô ta lại, trói chặt.

Nhưng tức thì tức, vội thì vội, Lam Tư Vũ cũng hết cách.

Đối mặt với mười mấy cao thủ nhà họ Lâm, Lam Tư Vũ vội vàng đối phó.

Dù Lam Tư Vũ có bản lãnh hơn người, nhưng mười mấy cao thủ nhà họ Lâm cũng không hề kém, ai cũng phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, phối hợp với nhau giúp sức chiến đấu tăng lên rất nhiều, Lam Tư Vũ căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Không bao lâu, Lam Tư Vũ đã bị tóm lại, mười mấy cao thủ nhà họ Lâm hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của Lâm Hàn, trực tiếp trói Lam Tư Vũ lại, đưa tới trước mặt Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, chúng tôi đã trói chặt lại theo lời cậu”, một cao thủ nhà họ Lâm cung kính nói với Lâm Hàn.

Lam Tư Vũ thử vùng vẫy nhưng mãi vẫn không được, đây là dây thừng đặc biệt, Lam Tư Vũ chưa từng thấy loại dây này bao giờ, dùng dao găm cũng không cắt được nữa là dùng sức đơn thuần.

Cách trói cũng khá là đặc biệt, Lam Tư Vũ càng vùng vẫy thì nó càng siết chặt, Lam Tư Vũ có kinh nghiệm chịu khổ trước kia nên không dám vùng vẫy nữa, nếu không cô ta chỉ càng mệt hơn mà thôi.

Bất đắc dĩ, Lam Tư Vũ chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Hàn, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Lam Tư Vũ đã giết Lâm Hàn không biết bao nhiêu lần.

Đáng tiếc, ánh mắt không thể giết người.

Lâm Hàn chuyển tầm mắt, nói với cao thủ nhà họ Lâm: “Giao cho tôi đi, các người ra ngoài chờ, chưa được sự cho phép của tôi thì không được vào, cũng không được phép cho bất kỳ ai bước vào, đừng làm hỏng “chuyện tốt” của tôi, rõ chưa?”

Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm không hề do dự, gật đầu đáp: “Rõ, thưa cậu Lâm”.

Sau đó, Lâm Hàn trực tiếp đi về phía trước, bế Lam Tư Vũ lên đi vào phòng.

Vừa bước vào phòng, Lâm Hàn trực tiếp đóng cửa phòng lại, sau đó về cạnh giường.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 871: Cấp Hắc Kim



Nửa đêm.

Khách sạn Song Mộc, trong phòng của Lam Tư Vũ.

Lâm Hàn ôm lấy Lam Tư Vũ đang bị trói chặt. Trong phòng chỉ có hai người là Lâm Hàn và Lam Tư Vũ, bên ngoài tuy có mười mấy người canh gác của nhà họ Lâm nhưng chưa có sự cho phép của Lâm Hàn thì không ai được vào.

“Thả tôi ra, mau thả tôi ra!”, Lam Tư Vũ gào lên giãy giụa.

Nhưng cả người cô ta bị trói chặt, sức của Lâm Hàn cũng chẳng phải dạng xoàng, sao có thể dễ dàng giãy giụa được chứ,

“Là cô nói đó!”

Lâm Hàn cười, sau đó quẳng Lam Tâm Vũ xuống giường.

Lam Tư Vũ xoay người, dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Hàn, trông thấy ánh mắt gian gian của Lâm Hàn, trong lòng cô ta không khỏi hoảng loạn.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, giọng nói của Lam Tư Vũ nhỏ lại, dường như sợ chọc giận Lâm Hàn.

Lâm Hàn vẫn chỉ cười, nói: “Còn muốn làm gì được? Chuyện một người đàn ông muốn làm, chắc chắn cô cũng biết mà!”

Nghe thấy vậy, Lam Tư Vũ vô cùng hoang mang, trước đây Lâm Hàn chỉ không cho phép cô ta rời đi nhưng cũng chẳng đụng tới cô ta nên Lam Tư Vũ từng nghĩ anh không phải loại người xấu xa gì. Ai ngờ rằng, hôm nay Lâm Hàn lại dám vô liêm sỉ đến vậy.

Nghĩ đến đây, Lam Tư Vũ bỗng sốt ruột, vội vã vùng vẫy nhưng ngoại trừ khiến dây trói trở nên chặt hơn thì chẳng còn tác dụng gì khác.

Lúc này, Lâm Hàn ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Lam Tư Vũ, thậm chí còn sát rạt vào người cô ta.

Lâm Hàn v**t v* khuôn mặt của Lam Tư Vũ, sự mướt tay này đúng là khiến Lâm Hàn muốn phạm tội, có điều Lâm Hàn vẫn cố gắng nín nhịn.

“Có hai lựa chọn”, đột nhiên Lâm Hàn bình thản nói: “Một là cô nói cho tôi biết tất cả những gì tôi muốn biết, hai là tôi sẽ làm chuyện mà mọi thằng đàn ông đều muốn làm”.

Nói rồi, Lâm Hàn cúi xuống nhìn Lam Tư Vũ.

Lam Tư Vũ đứng hình một lát, không biết có nên nói hay không, cô ta nhìn Lâm Hàn đầy do dự.

Lâm Hàn không định cho Lam Tư Vũ nhiều thời gian suy nghĩ, tay anh đã rời khỏi khuôn mặt của cô ta, mò xuống dưới, lướt qua xương quai xanh của Lam Tư Vũ, và tiếp tục đi xuống.

Lam Tư Vũ lập tức hoảng loạn, không còn chịu được nữa, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, anh muốn biết cái gì tôi đều nói hết, vậy là được chứ gì?”

Nghe vậy, Lâm Hàn bỗng cười rất hài lòng, buông tay ngay lập tức, đứng tránh xa Lam Tư Vũ.

Bộ dạng háo sắc của anh cũng nhanh chóng biến mất, quay trở lại vẻ mặt nghiêm túc.

“Được, tôi hỏi cô, cô phải nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, nếu cô dám giấu diếm hoặc nói dối thì đừng trách tôi không khách sáo. Cô có thể thử xem có giấu được tôi hay không”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Lam Tư Vũ thấy Lâm Hàn đột nhiên thay đổi thái độ mới ý thức được vừa rồi là anh giả bộ, Lâm Hàn vốn không định làm gì cô ta, anh chỉ muốn moi chút thông tin từ chỗ cô ta mà thôi.

Lam Tư Vũ bỗng có chút hối hận, nếu cô ta chọn việc không nói, có khi Lâm Hàn cũng chẳng đụng tới mình. Có điều hiện giờ Lam Tư Vũ đã đồng ý rồi thì cũng chẳng để ý nhiều đến vậy nữa.

Mặc dù mấy ngày nay cô ta không tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, hầu hết là bị thuộc hạ của Lâm Hàn nhốt trong phòng rồi trông chừng nhưng Lam Tư Vũ vẫn hiểu đôi chút về anh. Lâm Hàn là loại người không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, tàn nhẫn vô tình, cô ta chẳng thể làm gì được anh.

Trong tình hình này, nếu Lâm Hàn không muốn thả cô ta đi thì đúng là cô ta chẳng có cách nào thoát thân. Dù sao, Lam Tư Vũ cũng chẳng thể đối phó được với mười mấy tên cao thủ đã được huấn luyện bài bản lại có độ phối hợp cao ở ngoài kia, cho dù cô ta có khôi phục hoàn toàn cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Về chuyện len lén tìm cách thoát thân trong trường hợp không đánh nhau với mấy tay cao thủ này đúng là không có khả năng. Căn cứ theo quan sát của Lam Tư Vũ trong mấy ngày qua, đám cao thủ này không lười biếng chút nào, thay nhau canh gác suốt hai mươi tư giờ. Những người cần nghỉ ngơi cũng rất cẩn trọng nghỉ ở phòng bên cạnh, một khi có bất kỳ động tĩnh nào sẽ lập tức chi viện.

Càng không cần nói tới, theo quan sát của Lam Tư Vũ, thi thoảng còn có những tay cao thủ khác lượn lờ bên ngoài căn phòng.

Có thể nói, Lam Tư Vũ muốn tự lực cánh sinh rời khỏi đây là chuyện không thể. Kể cả thân thủ của cô ta tốt đến mấy, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không thể rời đi. Thuộc hạ của Lâm Hàn không cho cô ta cơ hội thì chỉ đành bó tay. Mà mấy tay thuộc hạ của Lâm Hàn vẫn luôn rất cẩn trọng như những ngày đầu khiến Lam Tư Vũ rất kinh ngạc.

Trước khi đến đây, Lam Tư Vũ cũng gặp không ít cao thủ, có điều ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ dần mất cảnh giác theo thời gian, sẽ tạo ra chút cơ hội cho người khác. Trong hoàn cảnh đó, Lam Tư Vũ chỉ cần bình tĩnh đợi thời cơ là được.

Vậy nhưng đám thuộc hạ của Lâm Hàn lại khác biệt hẳn. Bọn họ luôn nghiêm túc và tập trung vào công việc, chẳng cho người ta chút cơ hội nào. Điều này khiến Lam Tư Vũ có chút nghi ngờ, không biết đám cao thủ này là người hay robot nữa.

Lúc này, Lâm Hàn bắt đầu tra hỏi.

“Trước tiên, nói rõ về thân phận của cô đi”, Lâm Hàn hỏi.

Trước đây, Lâm Hàn không quá coi trọng chuyện của Lam Tư Vũ, dù sao chắc chắn rằng không quan trọng bằng chuyện hội nghị các nhà tài phiệt của thành phố Thiên Kinh, lúc đó Lâm Hàn cũng đoán ra được phần nào tình hình của Lam Tư Vũ. Chỉ là sau khi anh hỏi Tiêu Nhã xong, biết được Lam Tư Vũ và Tiêu Nhã chẳng có chút quan hệ, vậy thì nhiệm vụ của Lam Tư Vũ và người giao nhiệm vụ cho cô ta đúng là có chút kỳ lạ. Theo Lâm Hàn, có lẽ không có người nào khác biết được điều này sau đó giúp đỡ Lâm Hàn.

Theo sự hiểu biết của Lâm Hàn, sát thủ thuộc cấp Hắc Kim chỉ được giữ lại ba người, chắc chắn không vượt qua con số này, nếu như có một sát thủ mới rất lợi hại, muốn trở thành cấp Hắc Kim buộc phải đánh bại một sát thủ cấp Hắc Kim rồi thay thế vị trí của người đó.

Cứ như vậy mới có thể giữ vững được sức mạnh của sát thủ cáp Hắc Kim. Nghe đồn, thù lao của sát thủ cấp Hắc Kim đều là chín con số, một khi ra tay sẽ thành sự.

Mặc dù trước đây anh biết thân thủ của Lam Tư Vũ rất tốt, chắc chắn cấp bậc sát thủ không thấp nhưng Lâm Hàn chẳng ngờ được cô ta lại là một sát thủ cấp cao ở tận cấp Hắc Kim.

Đột nhiên, Lam Tư Vũ lại càng khiến Lâm Hàn dấy lên lòng hứng thú. Sao anh có thể thả một sát thủ cấp cao như vậy đi được chứ? Đừng nghĩ đến chuyện được thả nữa, cả đời cũng đừng có nghĩ đến.
 
Back
Top Bottom