Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 872: Trùng hợp



Nhìn thấy nụ cười quái đản của Lâm Hàn, Lam Tư Vũ lấy làm lạ.

Nụ cười này hình như có gì đó sai sai nhưng hình như không có ý đồ đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lam Tư Vũ chẳng biết được suy nghĩ của Lâm Hàn, nếu có biết được chắc cũng bị tức chết.

Còn Lâm Hàn vẫn tiếp tục hỏi: “Được, câu tiếp theo, nội dung nhiệm vụ của cô là gì? Nhớ là nói cho rõ ràng!”

Lam Tư Vũ lườm Lâm Hàn một cái, có chút bất lực. Bản thân cô ta vốn không thể tiết lộ những thông tin này, đây là nguyên tắc của giới sát thủ chứ đừng nói đến một sát thủ cấp Hắc Kim như cô ta.

Có điều trong tình hình hiện giờ cũng chịu thôi, đành nói cho Lâm Hàn vậy, chỉ mong rằng anh không truyền ra ngoài, phá hoại danh tiếng sát thủ của cô ta.

Lam Tư Vũ bất lực nói: “Nhiệm vụ tôi nhận được, mục tiêu chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng. Có điều, thông tin bị sai lệch, tôi tưởng rằng hắn đi tới thành phố Phụng Thiên, nhưng lúc ra tay ở đó mới biết hắn không có mặt tại đấy, kết quả phải đánh nhau với đám cao thủ nhà họ Khổng. Sau khi tôi hạ mấy tên thì bản thân cũng bị thương nặng, chỉ dành tẩu thoát, chuyện về sau thì anh cũng biết rồi”.

Nghe thấy vậy, Lâm Hàn có chút ngạc nhiên, mục tiêu của nhiệm vụ lại chỉ là một cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng, hình như chẳng có chút liên quan gì tới Lâm Hàn.

“Cô không nói dối?”, Lâm Hàn nói rồi lại tiếp tục đưa tay về phía Lam Tư Vũ, xem ra chưa nếm chút thiệt thòi thì không chịu thành thật.

Lam Tư Vũ thấy cánh tay Lâm hàn vươn tới thì vội vã vùng vẫy tránh qua một bên, quát lớn: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao, sao con người anh nói lời không giữ lời vậy?”

“Ai bảo cô không nói thật chứ”, Lâm Hàn lắc đầu nói.

Nghe thế, Lam Tư Vũ bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, cô ta nói dối chỗ nào chứ?

“Ai nói dối chứ! Tôi nói đều là sự thật, sao con người anh lại như vậy? Đồ mặt dày!”, Lam Tư Vũ mắng.

Thấy vậy, Lâm Hàn cũng ngưng động tác tay lại. Bộ dạng của Lam Tư Vũ không giống như nói dối, lẽ nào mọi chuyện là vậy thật sao? Việc này chắc không phải chỉ là trùng hợp chứ?

Lâm Hàn bất lực, tiếp tục hỏi: “Được rồi, cứ coi như cô không nói dối, tôi sẽ đi điều tra sau. Nếu tra ra chuyện gì khác với những điều cô nói, đến lúc ấy đừng trách tôi không khách sáo. Bây giờ trả lời tôi, cô nhận nhiệm vụ từ ai?”

Lam Tư Vũ tức giận nhìn Lâm Hàn, có điều may là Lâm Hàn đã thu tay lại rồi, không còn động đến cô ta nữa.

Lam Tư Vũ đã làm trái lại với nguyên tắc của sát thủ, bây giờ cô ta chẳng có gì phải che giấu nữa, Lâm Hàn hỏi gì thì đáp nấy là được. Trong hoàn cảnh này chẳng cần phải để ý đến nguyên tắc nữa, giữ được mình mới là quan trọng.

“Theo lẽ thường thì tôi không được tiết lộ người thuê mình, còn sát thủ bình thường cũng sẽ không biết người thuê mình là ai. Có điều, lần này tôi lại có thể biết được danh tính người thuê mình, chính là cậu chủ lớn nhà họ Khổng”, Lam Tư Vũ nói.

Nghe được điều này, đột nhiên Lâm Hàn có chút tin tưởng những lời Lam Tư Vũ nói. Nếu Lam Tư Vũ trực tiếp nói thẳng tên người thuê cô ta ra thì Lâm Hàn sẽ hơi nghi ngờ. Dù sao, thông thường, người đi thuê sẽ chỉ trả tiền, không tiết lộ thân phận của mình, Lâm Hàn rất rõ chuyện này.

Nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Lam Tư Vũ, Lâm Hàn vẫn có chút bất ngờ, chẳng tin được người đi thuê lại là cậu chủ lớn nhà họ Khổng.

Cậu chủ lớn tốn một khoản tiền lớn để ám sát cậu chủ nhỏ, đúng là rất thú vị.

Nếu như vậy, toàn bộ chuyện này chẳng dính dáng gì tới Lâm Hàn rồi. Cậu chủ lớn này bỏ món tiền lớn để giết cậu chủ nhỏ, không cần biết là vì gì cũng có thể chắc chắn không phải vì để cứu Lâm Hàn. Dù sao bản thân Lâm Hàn cũng là kẻ thù của cả nhà họ Khổng.

“Đúng là thú vị, cậu chủ lớn bỏ món tiền lớn thuê sát thủ cấp Hắc Kim để ám sát cậu chủ nhỏ”, Lâm Hàn cười bất lực.

Mặc dù Lâm Hàn không biết nguyên nhân cụ thể nhưng chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán ra được một chút, chắc chắn có liên quan đến chuyện người thừa kế nhà họ Khổng.

Vì mấy thứ này mà anh em trở mặt thành thù, đúng là nực cười.

Có điều, Lâm Hàn cũng biết rõ, trong một gia tộc lớn, đây là là chuyện rất bình thường, dù sao đứng trước lợi ích thì tình thân cũng chẳng là gì.

Lâm Hàn khá may mắn, Lâm Thiên Tiếu chỉ có mình anh là con trai, vậy nên Lâm Hàn không có đối thủ cạnh tranh.

Nếu như có anh em, cho dù Lâm Hàn không có chút hứng thú gì với gia sản nhà họ Lâm, không tranh chấp với anh em càng không ra tay với bọn họ thì Lâm Hàn cũng khó lòng an toàn, chắc chắn vẫn phải chịu cảnh tranh chấp, thậm chí còn gặp phải việc ám sát như này.

Nếu mọi chuyện là vậy, xem ra Lam Tư Vũ cũng chẳng có chút liên quan gì tới Lâm Hàn rồi. Cô ta nhận nhiệm vụ, kết quả lại vô tình giúp được Lâm Hàn mà thôi.

“Trùng hợp thật đấy”, Lâm Hàn lắc nhẹ đầu, bất lực nói.

Lúc đó, nếu không phải có Lam Tư Vũ làm loạn, khi ấy vừa đúng lúc Lâm Hàn rời trang viên đến quán ba đi dạo, rất có khả năng tạo cơ hội cho đám cao thủ nhà họ Khổng. Tuy rằng thân thủ của Lâm Hàn cũng ổn, có thể chạy thoát nhưng số lượng người của đối phương không ít, rất có thể bắt Lâm Hàn ở lại đó.

Nói như vậy, Lam Tư Vũ cũng tính là ân nhân cứu mạng Lâm Hàn rồi.

Nếu đã là ân nhân cứu mạng, đương nhiên anh phải báo đáp tử tế, cứ để cô ta ở bên cạnh mình để từ từ “báo đáp”.

Lam Tư Vũ thấy Lâm Hàn im lặng bỗng có chút sợ hãi, sợ Lâm Hàn lại tìm cái cớ gì đó để này nọ cô ta.

“Tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh nghe rồi, anh còn muốn gì nữa?”, Lam Tư Vũ nói đầy bất lực.

Thấy vậy, Lam Tư Vũ tưởng rằng Lâm Hàn định “ra tay” với mình, vội vã lùi ra sau để tránh.

Thấy vậy, Lâm Hàn bật cười: “Cô chắc chắn không cần tôi giúp cô cởi dây trói sao? Cô muốn để vậy mà ngủ cả đêm hả? Được, vậy cứ thế đi, tôi đi đây”.

Nói rồi, Lâm Hàn trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị rời đi, coi như mặc kệ Lam Tư Vũ luôn.

Lam Tư Vũ mãi mới phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn chắc không định làm gì cô ta đâu. Nếu Lam Tư Vũ bị trói như này mà ngủ cả một đêm thì đúng là không chịu nổi, vốn dĩ đã không thoải mái gì, vừa rồi giãy giụa khiến dây trói càng chặt hơn, thế lại càng khó chịu chết mất. Lam Tư Vũ vội vã gọi: “Đợi đã, anh đừng đi!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 873: Thái độ thay đổi



Lâm Hàn dừng chân lại, quay đầu, mỉm cười nhìn Lam Tư Vũ.

“Còn muốn làm gì?”, Lâm Hàn biết rõ còn hỏi.

Lam Tư Vũ cảm thấy có chút ấm ức nhưng không thể không thừa nhận, buộc phải để Lâm Hàn cởi trói cho mình, dù sao nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn cả buổi tối sẽ khó chịu đến chết.

Mặc dù Lam Tư Vũ là một sát thủ, cũng từng trải qua những tình hình đặc biệt, thậm chí còn nếm trải không ít hoàn cảnh khó khăn hơn lúc này nhưng quả thực để như này rất khó chịu. Đây không phải là trong lúc thi hành nhiệm vụ, không phải tình huống đặc biệt, sao cô ta phải chịu tội như này chứ?

“Giúp tôi cởi trói đi…”, Lam Tư Vũ thấp giọng nói.

Thấy vậy, Lâm Hàn bỗng cảm thấy buồn cười, không có ý định ngừng lại, tiếp tục nói: “Chẳng phải vừa nãy cô bảo tôi buông ra sao? Tôi đã buông ra rồi đó, hay là thôi đi, lát nữa cô lại bảo tôi buông cô ra”.

Nghe thấy vậy, Lam Tư Vũ tức lộn ruột, hận không thể giết được Lâm Hàn, vậy nhưng giờ chẳng có cách nào, ngược lại còn phải cầu xin Lâm Hàn.

“Tôi sai rồi, anh giúp tôi đi…”, Lam Tư Vũ cầu xin.

Đây cũng là lần đầu Lâm Hàn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhẹ của Lam Tư Vũ, bỗng cảm thấy có chút hiếm hoi.

Có điều, lúc này Lâm Hàn không còn muốn trêu Lam Tư Vũ nữa, ghẹo một chút để giảm nhuệ khí của cô ta là được rồi, tiện để thu phục cô ta về sau. Nếu làm quá tay, có khi lại khiến cô ta ghi hận, về sau lại khó thu phục rồi. Lâm Hàn không muốn nhìn thấy tình cảnh đó.

“Được rồi”, nói rồi, Lâm Hàn tiến tới, giúp Lam Tư Vũ cởi trói.

Bởi vì dây trói hơi chặt nên Lâm Hàn cũng gặp chút khó khăn khi cởi, thậm chí buộc phải có chút tiếp xúc cơ thể với Lam Tư Vũ.

Đột nhiên Lam Tư Vũ giật nảy mình, đây là lần đầu cô ta tiếp xúc với một người đàn ông gần đến vậy.

Có điều, cô ta nhận ra được Lâm Hàn chỉ đang cởi trói cho mình mà thôi, không có bất kỳ hành động nào, cũng không lợi dụng này nọ cô nên Lam Tư Vũ có chút ngạc nhiên. Không ngờ khả năng “đề kháng” của anh lại tốt đến vậy.

Một lúc sau, giọng nói của Lâm Hàn vang lên bên tai Lam Tư Vũ.

“Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới tôi hơi bận, không có thời gian quản cô”, nói rồi, Lâm Hàn nhanh chóng rời đi.

Lúc trước, Lam Tư Vũ còn định đợi sau khi được cởi trói, cô ta sẽ liều mạng với Lâm Hàn, cùng lắm thì liều mạng đánh một trận ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách.

Lúc này, Lâm Hàn quay lưng về phía cô ta, Lam Tư Vũ hoàn toàn có cơ hội làm điều đó, nhưng thực sự đến lúc này, Lam Tư Vũ lại không muốn ra tay, cũng không rõ vì sao.

Đến khi Lâm Hàn rời khỏi căn phòng, Lam Tư Vũ vẫn không ra tay mà cứ ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh.

Mặc dù vì một đống chuyện mà Lâm Hàn làm mà Lam Tư Vũ vô cùng hận anh, vậy nhưng do cuối cùng anh không làm gì cô ta, nhất là vừa rồi lúc giúp cô ta cởi trói, anh không có lợi dụng “chiếm lời” cô ta nên trong lòng Lam Tư Vũ bỗng có chút hảo cảm với anh, cảm giác dường như người đàn ông này không đáng ghét đến vậy.

Lam Tư Vũ lắc đầu, không hiểu nổi bản thân, chỉ coi như lúc trước Lâm Hàn cứu cô ta một mạng, vậy nên cô ta mới không ra tay.

Còn lúc này, sau khi rời khỏi phòng của Lam Tư Vũ, Lâm Hàn cũng có chút sợ sệt, lau mồ hôi trên trán.

Đương nhiên vừa rồi Lâm Hàn cố ý quay lưng về phía Lam Tư Vũ, ngoài mặt thì dường như cho Lam Tư Vũ cơ hội nhưng trên thực tế lại đang cố ý thử cô ta, anh đã sẵn sàng cả rồi.

Nếu như Lam Tư Vũ đột nhiên tấn công, mặc dù Lâm Hàn không phải là đối thủ của cô ta nhưng vẫn có thể thoát được khỏi căn phòng, dù sao cũng chỉ có chút khoảng cách thôi mà.

Nếu Lam Tư Vũ ra tay, có thể Lâm Hàn sẽ phải suy xét xem có nên thu phục Lam Tư Vũ hay không, dù sao nếu thân thủ có tốt đến đâu mà không có lòng trung thành theo anh thì chẳng có tác dụng gì với Lâm Hàn, người như vậy không thể dùng được. Người làm việc dưới trướng Lâm Hàn, lòng trung thành là thứ quan trọng nhất, sau đó mới nói đến các mặt khác như năng lực.

Vậy nhưng Lam Tư Vũ lại không ra tay, điều này khiến Lâm Hàn rất hài lòng. Xem ra, cách ngày thu phục Lam Tư Vũ không còn xa rồi.

Còn vì sao anh lại căng thẳng, hoàn toàn là do anh không kìm nén được nữa rồi.

Mặc dù Lâm Hàn từng gặp rất nhiều người đẹp nghiêng thùng đổ thúng, cũng từng trải qua rất nhiều sự mê hoặc, sức “đề kháng” cũng coi như vượt người thường.

Vậy nhưng Lam Tư Vũ này quả thực quá hấp dẫn, nhất là lúc giúp cô ta cởi trói, khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt, điều này lại càng gảy lên dây đàn trong lòng Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn không kìm lòng nổi.

Vậy nên sau khi cởi trói xong, Lâm Hàn lập tức rời đi, anh không hy vọng Lam Tư Vũ nhìn thấy sự bí bách của mình rồi chê cười, thậm chí không dám để Lam Tư Vũ nhìn thấy khuôn mặt của mình, luôn quay lưng về phía cô ta.

Lâm Hàn thở dài một hơi, đây đâu phải sát thủ chứ, đây rõ ràng là một tiểu yêu tinh mê hoặc con người mà.

Sau đó, Lâm Hàn đi dạo một lúc để bình hằng lại tâm thái rồi quay lại phòng đi nghỉ. Ngày mai là ngày cuối cùng trước khi hội nghị các nhà tài phiệt thành phố Thiên Kinh diễn ra nên Lâm Hàn có rất nhiều chuyện cần lam.

Mặc dù đã chuẩn bị mọi thứ tốt rồi, đến cả đường lui cũng đã lên sẵn kế hoạch, có thể nói lần hành động này không chút sơ hở.

Có điều, kế hoạch lần này quá quan trọng, đây cũng là lần đầu Lâm Hàn thử làm một kế hoạch lớn như vậy, cho nên không tránh khỏi có chút căng thẳng, anh cũng có nhiều chuyện không yên tâm, không thể cho phép xảy ra chút vấn đề nào, cho dù là vấn đề nhỏ nhất.

Sau khi quay về chỗ ở, Lâm Hàn lập tức nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức giấc, Lâm Hàn đi quan sát cao thủ nhà họ Lâm.

Hôm qua, Lâm Phong đã sắp xếp tất cả cao thủ nhà họ Lâm ở những nơi cần phụ trách cả rồi, bây giờ toàn bộ cao thủ nhà họ Lâm đều nắm rõ nhiệm vụ của mình.

Lâm Phong không hề biết đến chuyện này, cũng không biết giấy tờ và chứng cơ quan trọng ở đâu ra, có điều Lâm Phong hiểu rõ, điều gì nên biết thì biết, không nên biết thì đứng hỏi, vậy nên ông ta không hỏi gì nhiều, lập tức nhận lệnh.

“Dạ, cậu Lâm, cậu yên tâm”, Lâm Phong nghiêm túc gật đầu nhận lệnh.

Nghe vậy, Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh rất tin tưởng vào Lâm Phong, không cần phải hoài nghi gì hết, bất kể là lòng trung thành hay năng lực.

Sau đó, đứng trước công việc Lâm Hàn giao, Lâm Phong lập tức ngừng công việc kiểm tra của mình lại để đến nơi đáp phi cơ lấy giấy tờ và chứng cớ quan trọng về cho Lâm Hàn.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 874: Bộ mặt thật của nhà họ Khổng



Sau khi Lâm Phong đi, Lâm Hàn bèn kiểm tra cao thủ nhà họ Lâm giúp.

Nhưng Lâm Phong đã sắp xếp hết từ trước, mà cao thủ nhà họ Lâm thực hiện nhiệm vụ cũng rất tỉ mỉ, sau khi kiểm tra một lượt, Lâm Hàn phát hiện không có vấn đề gì.

Mãi cho đến trưa, Lâm Phong mới dẫn cao thủ về.

“Thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?”, Lâm Hàn hỏi.

Lâm Phong lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì, trên đường đi cũng không có ai để ý, còn đây là tài liệu được gửi tới”.

Thực ra cũng đúng là như vậy, về chuyện này Lâm Hàn chỉ liên lạc với Lâm Thiên Tiếu và ông Phương, những người khác không biết, kể cả Tiểu Tây và Lâm Phong mà anh cực kỳ tin tưởng cũng không biết.

Mà những thế lực ở thành phố Thiên Kinh hoàn toàn không biết những chuyện này, đương nhiên sẽ không chú ý.

Hơn nữa Lâm Hàn đã dặn dò nhất định phải cẩn thận nên Lâm Phong cũng càng thận trọng hơn. Mặc dù không dẫn theo bao nhiêu cao thủ nhưng cao thủ nào cũng là hạng nhất, là những người xuất sắc nhất, mạnh nhất trong hơn 400 cao thủ nhà họ Lâm.

Dưới tình huống như vậy, sợ rằng muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng khó.

Lâm Phong nói xong thì đưa một tập tài liệu được đóng gói cẩn thận ra.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhận lấy: “Tôi kiểm tra cao thủ nhà họ Lâm bên này rồi, không có vấn đề gì, ông cũng chuẩn bị nghỉ ngơi đi. Tối nay chúng ta đến trang viên nhà họ Tiêu họp với họ, ngày mai sẽ diễn ra hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này. Chúng ta cũng phải bắt đầu kế hoạch rồi, nhất định phải điều chỉnh về trạng thái tốt nhất”.

“Được, tôi hiểu rồi”, Lâm Phong vội gật đầu.

Sau đó Lâm Hàn cầm tập tài liệu đặc biệt này về phòng.

Tập tài liệu đặc biệt này, dù là Lâm Phong thì Lâm Hàn cũng không định cho ông ta biết.

Tuy Lâm Phong hoàn toàn đáng tin cậy nhưng đây không phải chuyện có đáng tin cậy hay không, thực sự là vì tài liệu này quá quan trọng và bí mật, càng ít người biết càng tốt, ngay cả cấp dưới Lâm Hàn cực kỳ tin tưởng cũng không được biết.

Mặt khác, nếu tình hình không đến mức đó thì không cần dùng đến tài liệu này, Lâm Hàn sẽ không động đến, anh sẽ không tiết lộ mà sẽ cất nó đi, đề phòng sau này cần đến.

Sau khi về phòng, Lâm Hàn khoá cửa lại, một mình kiểm tra tài liệu.

Lâm Hàn không có hứng thú với điểm yếu của những thế lực khác ở Thiên Kinh, anh cũng có thể đoán được đại khái, dù sao anh cũng có hiểu biết trong phương diện này.

Mà với điểm yếu của quý tộc, đương nhiên Lâm Hàn cần kiểm tra để đảm bảo không có vấn đề gì, anh cần xác nhận rằng những điểm yếu này đủ để đối phó với quý tộc, dù sao quý tộc cũng không phải thế lực bình thường mà là thế lực hàng đầu Hoa Hạ, điểm yếu có thể đối phó với quý tộc thì bắt buộc phải đủ chí mạng.

Lâm Hàn đã xem điểm yếu của nhà họ Khương và nhà họ Chu, những điểm yếu đó hoàn toàn đủ dùng, mặc dù người bình thường không làm được gì, cũng không gây ra được uy h**p gì cho nhà họ Chu và nhà họ Khương, nhưng nhà họ Lâm thì khác, nhà họ Lâm mang những tài liệu này ra có thể gây nên ảnh hưởng rất lớn.

Mà bây giờ, Lâm Hàn cũng cần xác nhận một chút tài liệu của nhà họ Khổng.

Đặc biệt là những lời ông Phương nói càng khiến Lâm Hàn tò mò hơn, rốt cuộc là điểm yếu thế nào đáng để ông ta nói như vậy.

Ngay sau đó Lâm Hàn mở tài liệu được đóng gói đặc biệt này ra, xem xét cẩn thận.

Không bao lâu, Lâm Hàn đã biết tình hình, sắc mặt anh đột nhiên trở nên có chút khó coi.

“Đúng là không phải người”, sắc mặt Lâm Hàn lạnh như băng.

Mặc dù những việc nhà họ Chu và nhà họ Khương làm lúc trước cũng gây hại cho người khác, nhưng tổng thể vẫn ổn, không gây ra nguy hại quá lớn, chủ yếu là gây hại gián tiếp.

Nhưng những việc nhà họ Khổng làm trước đây thực sự không bằng cầm thú, trực tiếp gây hại cho biết bao người.

Chẳng trách nhà họ Khổng lại che giấu kỹ thế, nếu chuyện quá đáng này bị phát tán ra ngoài, dù các bộ phận liên quan không ra tay với nhà họ Khổng thì danh tiếng của bọn họ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, người như vậy khiến người khác cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.

Mặc dù Lâm Hàn biết nhà họ Khổng nhìn có vẻ khá ổn, giữ thế trung lập và là người tốt nhưng trên thực tế không phải như vậy, gia tộc có thể đi tới bước này sao có thể là thế hệ mềm lòng nhân từ?

Nhưng Lâm Hàn không thể ngờ bộ mặt thật của nhà họ Khổng lại bẩn thỉu đến vậy, khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Theo kế hoạch ban đầu của Lâm Hàn thì chưa đến lúc bần cùng sẽ không dùng tới những điểm yếu này, anh sẽ giữ lại để dự phòng, phòng khi có chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao về sau khi thống lĩnh những quý tộc này có thể sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó dùng những thứ này sẽ rất tiện.

Nhưng nhà họ Khổng lúc trước phái rất nhiều cao thủ tới ám sát Lâm Hàn, bây giờ lại để anh phát hiện bộ mặt thật của họ buồn nôn đến thế, anh cần phải cân nhắc xem nên xử lý nhà họ Khổng này thế nào.

Những gia tộc khác chỉ là thống trị thôi, nhưng dường như làm vậy thì nhân từ với nhà họ Khổng quá.

Nhưng Lâm Hàn cũng hiểu, nhà họ Khổng là thế lực duy nhất mạnh nhất trong tất cả các thế lực ở Thiên Kinh hiện tại, cũng là điểm khó khăn nhất của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu trong kế hoạch lần này, vậy nên không phải anh muốn làm gì nhà họ Khổng thì làm, cụ thể còn phải xem tình hình, xem điều kiện có đủ không.

Đương nhiên Lâm Hàn cũng có thể lấy lượng lớn tài nguyên của nhà họ Lâm để đối phó với nhà họ Khổng mà không màng tất cả, nhưng nhà họ Lâm sẽ tổn thất rất nhiều, hoàn toàn không cần thiết phải vậy, anh cũng không muốn thế.

“Thôi bỏ đi, cứ từ từ rồi tính, nhưng dù thế nào sau này cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Khổng được”, Lâm Hàn thấp giọng lẩm bẩm.

Tất nhiên đây chỉ là những kế hoạch sơ bộ của Lâm Hàn, cụ thể còn cần xem xét cẩn thận.

Sau đó Lâm Hàn cất toàn bộ giấy tờ và chứng cứ này đi, cẩn thận giấu ở một nơi.

Khách sạn Song Mộc là sản nghiệp nhà họ Lâm, người ngoài không vào được, huống chi đây là phòng Lâm Hàn nên tương đối an toàn, anh cũng định giấu tài liệu ở đây.

Sau khi giấu xong, Lâm Hàn rời khỏi phòng, tiếp tục giải quyết những chuyện còn lại, đồng thời suy nghĩ cách cụ thể để đối phó với nhà họ Khổng, nghĩ xem sau này nên trừng phạt nhà họ Khổng thế nào.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 875: Cần cù bù thiên phú



Buổi chiều.

Lâm Hàn và nhóm người Lâm Phong lại giải quyết những vấn để nhỏ nhặt còn lại.

Khi gần tới hoàng hôn, hơn 400 cao thủ nhà họ Lâm đã tập hợp đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng theo Lâm Hàn đến trang viên nhà họ Tiêu, sáng mai cùng người nhà họ Tiêu tới hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này và bắt đầu kế hoạch.

Lúc này, tất cả các cao thủ nhà họ Lâm đã tập hợp ở quảng trường, Lâm Hàn cũng bước tới trước mặt họ, chuẩn bị nói gì đó.

“Cậu Lâm”, Lâm Phong thấy Lâm Hàn thì hơi khom người cung kính chào.

Các cao thủ nhà họ Lâm bên dưới cũng đồng loạt cúi đầu với Lâm Hàn thể hiện sự tôn trọng.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, cầm micro lên chuẩn bị nói ngắn gọn vài điều.

Thông thường khi bắt đầu làm gì đó đều phải nâng cao tinh thần.

Mặc dù tinh thần là một thứ gì đó mơ hồ, nhưng thực ra nó rất hữu ích, có thể ảnh hưởng rất nhiều đến sự nhiệt tình của cấp dưới trong công việc, đương nhiên cũng sẽ tác động rất lớn đến kết quả.

Hơn nữa chuyện lần này rất quan trọng, quan trọng nhất trong những điều quan trọng nên đương nhiên Lâm Hàn muốn nói vài điều và nâng cao tinh thần mọi người.

Nói nhiều hay ít không quan trọng, mà chủ yếu phải khơi lên được tinh thần mọi người.

Lúc này Lâm Hàn cầm lấy micro rồi nói: “Tin rằng mấy ngày qua mọi người cũng đã cảm nhận được kế hoạch lần này vô cùng quan trọng, tôi hy vọng mọi người có thể nâng cao tinh thần. Nếu chuyện lần này thành công, tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi một thời gian và có phần thưởng nhất định, ai có biểu hiện tốt, tôi sẽ ghi nhớ, sau này đương nhiên còn có thưởng khác”.

Lâm Hàn vừa dứt lời, mắt các cao thủ nhà họ Lâm sáng lên, không ngờ anh lại đồng ý cho họ phần thưởng lớn như vậy.

Là cao thủ nhà họ Lâm, từ nhỏ khi họ được chọn trong số những người có thiên phú thì vẫn luôn bận tộn, ngày nào cũng luyện tập không ngừng nghỉ, quanh năm gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Nếu không phải quanh năm suốt tháng khổ luyện không ngừng nghỉ thì họ cũng không mạnh được như bây giờ, mà không có họ, nhà họ Lâm cũng không lớn mạnh được như ngày nay.

Không như những cao thủ khác, cao thủ nhà họ Lâm phải cực kỳ vất vả, vậy nên trong mọi mặt họ đều mạnh hơn, tổng thể thực lực vô cùng đáng sợ.

Trong số những người này thật ra cũng có một số người thiên phú bình thường, so với thiên phú của cao thủ những thế lực khác có thể còn có khoảng cách lớn, nhưng chính những năm tháng khổ luyện đã rèn thành họ của bây giờ, trở thành những người mạnh mẽ như hiện tại.

Nếu không phải như vậy, nhà họ Lâm cũng không thể tìm được nhiều cao thủ có thiên phú tốt đến thế, dù tài nguyên nhà họ Lâm có nhiều hơn nữa cũng không thể tìm được bao nhiêu đứa trẻ có thiên phú tốt và đào tạo từ nhỏ, thực ra một số người đều do cần cù bù thiên phú.

Nhưng những cao thủ nhà họ Lâm cũng rất vất vả, họ rèn luyện không ngừng trong nhiều năm từ khi còn nhỏ, khi lớn lên cuối cùng cũng đào tạo xong, lập tức được đưa vào sản nghiệp của nhà họ Lâm, bận rộn làm nhiều công việc khác nhau.

Dù cao thủ nhà họ Lâm rất nhiều nhưng sản nghiệp cũng rất nhiều, cần nhiều cao thủ hơn những thế lực khác.

Trên thực tế, có lẽ cao thủ của những gia tộc nhỏ là thoải mái nhất, hầu hết thời gian không phải làm gì, cũng không cần bận rộn gì, cả ngày chỉ nghỉ ngơi giải trí hoặc tập luyện, thi thoảng có chuyện gì mới cần tới họ.

Nhưng cao thủ nhà họ Lâm thì khác, vì địa vị nhà họ Lâm rất cao, lại có nhiều sản nghiệp nên đương nhiên cũng cần cao thủ giúp đỡ ở rất nhiều nơi.

Điều này cũng dẫn đến việc các cao thủ nhà họ Lâm bận rộn huấn luyện trong nhiều năm từ khi còn nhỏ, vừa kết thúc huấn luyện đã có đủ loại nhiệm vụ, phải chạy đi khắp nơi, lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi.

Mặc dù trở thành cao thủ nhà họ Lâm cũng được mức đãi ngộ vô cùng xứng đáng, từ khi họ được tuyển chọn bắt đầu huấn luyện, người thân của họ sẽ được hưởng ưu đãi, được cung cấp rất nhiều tài nguyên, tiền bạc không cần bàn. Nhưng liên tục bận rộn như vậy, cao thủ nhà họ Lâm không mệt mỏi mới lạ, đôi lúc họ cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng tiếc là hiện tại nhà họ Lâm đang phát triển rất nhanh, luôn cần rất nhiều nhân lực, vậy nên khó có thể cho họ thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng lần này thì khác, nếu thành công sẽ giúp ích cho sự phát triển của nhà họ Lâm rất nhiều, Lâm Hàn tin rằng khi ấy Thiên Kinh cũng tạm thời không cần những cao thủ nhà họ Lâm, mà khi ấy sẽ cần dùng đến nhân tài quản lý kinh doanh, những cao thủ này chỉ cần làm chấn động thành phố Thiên Kinh một thời gian thôi là được, mà khoảng thời gian này thực ra cũng không cần họ phải làm gì.

Lúc đó, vừa hay Lâm Hàn có thể cho họ nghỉ ngơi.

Mặc dù anh chưa đề cập chuyện này với Lâm Thiên Tiếu và các trưởng lão của nhà họ Lâm, nhưng trước mắt địa vị của anh ở nhà họ Lâm vẫn hoàn toàn có tiếng nói, nhất là sau khi hoàn thành chuyện này, Lâm Thiên Tiếu và các trưởng lão nhà họ Lâm sẽ càng thêm ủng hộ anh.

Dù sao thời gian này tuy anh chưa trở thành gia chủ nhưng đã làm được một số việc giúp ích rất nhiều cho nhà họ Lâm.

Trước đây anh tham gia vào cuộc chiến tranh giữa ba quý tộc lớn ở Thiên Kinh, xoay chuyển tình thế, anh làm được những điều này chỉ dựa vào thực lực của chính mình.

Về phần kế hoạch ở thành phố Thiên Kinh lần này, nếu có thể thành công thì càng không cần nói, có thể coi đây là bước phát triển lớn nhất của nhà họ Lâm trong mấy năm nay.

Điều này cũng có nghĩa là Lâm Hàn vẫn chưa trở thành gia chủ nhà họ Lâm, chưa sử dụng hết toàn bộ tài nguyên nhà họ Lâm mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi anh đã làm được những điều Lâm Thiên Tiếu phải làm trong vài năm mới thành công, năng lực vượt xa Lâm Thiên Tiếu, vượt xa nhân vật truyền kỳ.

Đương nhiên cao thủ nhà họ Lâm không chút nghi ngờ lời của Lâm Hàn, trước giờ anh nói một là một, hai là hai, xong việc là sẽ thực hiện.

Nhất thời, hơn 400 cao thủ nhà họ Lâm trên quảng trường đều có chút phấn khích. Đã lâu lắm rồi họ không được nghỉ, mặc dù được trả lương cao nhưng luôn bận rộn nên họ cũng mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 876: Nâng cao tinh thần



Trên quảng trường trước khách sạn Song Mộc.

Các cao thủ nhà họ Lâm lúc này đầu có chút kích động, nếu không vì sợ gây sự chú ý, nếu không vì nội dung luyện tập họ ghi nhớ thì e rằng lúc này họ đã hò reo hoan hô rồi.

Lâm Phong bên cạnh Lâm Hàn cũng có chút vui mừng, cũng đã một thời gian rất dài ông ta không nghỉ ngơi rồi, những cấp dưới này cũng thế, họ đều cần được nghỉ ngơi, thả lỏng hợp lý.

Mà ngoài kỳ nghỉ này còn có phần thưởng đặc biệt nhất định và được Lâm Hàn ghi nhớ.

Điều này càng có sức hấp dẫn với Lâm Phong và những cao thủ nhà họ Lâm hơn.

Cao thủ nhà họ Lâm có hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt, muốn thăng cấp có rất nhiều cách nhưng không có cách nào đơn giản, dù đủ thực lực hay kinh nghiệm, hoặc là lập công thì đều không phải chuyện dễ.

Dù sao bao nhiêu cao thủ nhà họ Lâm như vậy, thiên phú của mọi người đều không thấp, ai cũng cố gắng, bạn có thể làm được thì người khác cũng làm được, muốn kéo dài khoảng cách là rất khó, kéo được một chút khoảng cách đã là tốt lắm rồi.

Mà những lời Lâm Hàn vừa nói chắc chắn đã mang đến cho họ sự kỳ vọng rất lớn.

Lâm Hàn là gia chủ tương lai của nhà họ Lâm, địa vị đương nhiên không thể bàn cãi, chỉ cần được Lâm Hàn ghi nhớ, được Lâm Hàn đánh giá cao thì tương lai không lâu nữa, khi Lâm Hàn chính thức trở thành gia chủ nhà họ Lâm, đãi ngộ của họ sẽ ít sao?

Ngay cả Lâm Phong cũng cực kỳ chú ý điểm này, khoảng thời gian này ông ta luôn làm hết sức mình, muốn làm tốt mọi việc hơn nữa và không được xảy ra sai sót gì.

Mục đích của việc làm này là để tạo ấn tượng tốt với Lâm Hàn, sau khi Lâm Hàn chính thức trở thành gia chủ, Lâm Phong cũng có thể thu được những lợi ích ngoài sức tưởng tượng.

Mà người có chức vị cao như Lâm Phong còn có ý nghĩ này, huống chi những cao thủ bình thường của nhà họ Lâm, ai cũng muốn được Lâm Hàn ghi nhớ.

Nhưng để Lâm Hàn ghi nhớ thì không đơn giản, chưa nói cơ hội không nhiều, cho dù cơ hội đến, khi Lâm Hàn gặp vấn đề khó gì, bên cạnh anh đã có bao nhiêu cao thủ mạnh, có cao thủ nào không giải quyết được? Hoàn toàn không tới lượt những cao thủ bình thường bọn họ.

Mà như Lâm Hàn nói, lần này là một cơ hội rất tốt.

Muốn tạo ra khoảng cách lớn với các cao thủ khác của nhà họ Lâm là rất khó, nhưng lập công trong hành động lần này, để Lâm Hàn ghi nhớ, mặc dù không đơn giản nhưng cũng tương đối dễ thực hiện.

Nhất thời, tất cả các cao thủ nhà họ Lâm đều hưng phấn, họ càng ngày càng mong chờ hành động lần này.

Về nội dung cụ thể của hành động lần này, các cao thủ nhà họ Lâm đang có mặt đều không biết, Lâm Phong và Lâm Hàn chỉ nói cho họ biết những việc họ chịu trách nhiệm, còn lại chờ đến lúc đó nghe lệnh Lâm Hàn và Lâm Phong sau.

Nhưng hai ngày nay như vậy, cao thủ nhà họ Lâm cũng ý thức được, có thể khiến Lâm Phong sau khi trở về liền lập tức sắp xếp chức trách và nhiệm vụ cho từng cao thủ nhà họ Lâm ngay trong đêm như thế, chắc chắn kế hoạch lần này vô cùng quan trọng nên ông ta mới thận trọng đến vậy.

Lâm Hàn thấy mọi người đều đã kích động thì biết mình đã nâng cao được tinh thần cho họ.

Dù Lâm Hàn chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng hiệu quả và tác dụng lại rất lớn, dù sao những gì Lâm Hàn hứa đều là điều mà họ thực sự mong đợi và thực sự muốn, hữu ích hơn nói dài dòng rất nhiều.

Lâm Hàn nói tiếp: “Những điều tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, bây giờ chuẩn bị xuất phát đến trang viên nhà họ Tiêu. Vừa nãy tôi đã hứa lợi ích rồi, nhưng có điều này tôi cũng phải nói trước. Nếu trong quá trình thực hiện hành động, có ai lơ là để xảy ra vấn đề, dù là một vấn đề nhỏ tôi cũng sẽ truy cứu, không dễ dàng cho qua. Những lúc khác thì bỏ qua, xảy ra vấn đề là xảy ra vấn đề, nhưng vào lúc mấu chốt này, tôi không cho phép ai được xảy ra sai sót, hiểu chưa?”

Nghe Lâm Hàn nói, các cao thủ nhà họ Lâm dần nghiêm túc trở lại, mặc dù cho tới giờ họ vẫn không biết kế hoạch lần này là gì, chỉ biết phải đi theo nhà họ Tiêu đến tham gia hội nghị quý tộc, nhưng Lâm Hàn đã nghiêm túc như vậy thì hiển nhiên nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, họ không dám cẩu thả dù chỉ một chút.

“Rõ!”, các cao thủ nhà họ Lâm đồng thanh đáp lại.

Lâm Hàn hài lòng gật đầu.

Lâm Hàn vẫn rất tin tưởng vào năng lực và tính cách của cao thủ nhà họ Lâm, sở dĩ anh nói vậy là để họ cảnh giác, đồng thời có nhiều bảo đảm hơn cho kế hoạch lần này, đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà với tinh thần hiện tại của cao thủ nhà họ Lâm, Lâm Hàn cũng khá hài lòng.

Mặc dù trước đây tinh thần của họ cũng không tệ, ai cũng đều rất khí thế, khó có thể nhìn ra sự mệt mỏi từ họ.

Nhưng sau những lời này, Lâm Hàn có thể nhận thấy rõ tâm lý họ đã thay đổi.

Dù sao trước đây họ chỉ muốn làm tốt mệnh lệnh Lâm Hàn giao cho, nhưng bây giờ thì khác, hành động lần này liên quan đến tiền đồ và kỳ nghỉ sau này của họ nên ai cũng chú tâm hơn.

Trong một chiếc xe, Lâm Hàn, Lâm Phong, Tiểu Tây và Hạ Sương ngồi riêng biệt.

Lâm Phong và Tiểu Tây không có gì phải làm, mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, cụ thể thì đến lúc đó xem tình hình rồi cử người.

Còn Hạ Sương ở bên cạnh không liên quan gì đến kế hoạch lần này, chỉ đi theo Lâm Hàn quan sát, mở rộng kiến thức tạo điều kiện cho việc phát triển và duy trì công việc sau này của cô ta. Hạ Sương biết nội dung kế hoạch nhưng cũng không thể nói, chỉ có thể im lặng, lúc này cô ta ngồi bên cạnh Lâm Hàn muốn nói lại thôi, dường như muốn nói gì đó lại cảm thấy không tiện nói ra.

Mà khi đoàn xe Lâm Hàn bên này khởi hành, đi về trang viên nhà họ Tiêu, rất nhiều thế lực khác ở Thiên Kinh cũng đã biết tin. Dù sao bao nhiêu nhân thủ, đoàn xe hùng hậu như vậy muốn giấu cũng không giấu được, vậy nên Lâm Hàn mới ngông nghênh như thế, không giấu được chi bằng cứ thể bày ra cho họ thấy.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 877: Anh em nhà họ Khổng



Nhà họ Khương.

Khi đoàn xe khổng lồ của Lâm Hàn xuất phát từ khách sạn Song Mộc thì tin tức đã được lan truyền rất nhanh, nhà họ Khương luôn chú ý đến động tĩnh bên Lâm Hàn nhanh chóng nhận được tin tình báo, biết được tình huống bên Lâm Hàn.

“Hướng xuất phát là nhà họ Tiêu? Chẳng lẽ Lâm Hàn định dẫn người theo nhà họ Tiêu tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này ư? Tên đó khinh thường chúng ta, tưởng mọi người đều ngồi đó làm kiểng chắc? Đã cố tình không cho tên đó hội nghị lần này mà vẫn còn cứng đầu muốn tham gia, đúng là muốn chết mà!”, Khương Thư Nhai hơi khinh thường nói.

Trận chiến của ba quý tộc lớn lần trước khiến Khương Thư Nhai cảm thấy cực kỳ nhục nhã, hơn nữa Khương Thư Nhai cũng không nghĩ rằng thực lực của mình chẳng bằng Lâm Hàn, chỉ là không được may mắn bằng anh nên thua mà thôi.

Nhưng lần đó cậu ta đã thua nên cũng hết cách rồi, chỉ có thể chấp nhận bị Lâm Hàn sỉ nhục, cuối cùng phải giao nộp cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lên, bồi thường thêm nhiều như thế khiến nhà họ Khương tổn thất nghiêm trọng.

Lần này, Khương Thư Nhai nói đây chính là cơ hội trả thù tốt nhất của cậu ta.

Tuy không biết Lâm Hàn tìm đâu ra hơn bốn trăm người, nhưng đông đúc như thế thì không thể là cao thủ hết được, theo tình huống của Lâm Hàn lần trước, lấy ra hơn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không phải là chuyện dễ.

Hơn trăm cao thủ đã là nhiều rồi, sức mạnh có thể nói là khổng lồ, nhà họ Khương cũng không phải là đối thủ.

Nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác, nó liên quan đến hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, tuy phần lớn thế lực ở thành phố này cạnh tranh với nhau, nhưng khi đối mặt với các thế lực bên ngoài thì họ sẽ thống nhất cùng đối ngoại.

Thời gian trước, nhà họ Khương, nhà họ Chu cùng với phần lớn thế lực của Thiên Kinh đã liên hợp với nhau, chuẩn bị đối phó với Lâm Hàn, không cho anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, không cho Lâm Hàn tiến vào chiếm giữ vùng xám của thành phố này.

Theo lý thuyết, có lẽ Lâm Hàn cũng biết được tin tức này, dù không biết thì bên nhà họ Tiêu cũng sẽ nắm bắt được thông tin và kể lại cho Lâm Hàn.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn vẫn xuất động nhân thủ, trực tiếp đi đến nhà họ Tiêu, lại còn đúng ngay lúc này, một ngày trước khi hội nghị quý tộc Thiên Kinh diễn ra, mục đích thì không cần nói cũng biết.

“Tên Lâm Hàn này nghĩ cái gì thế không biết? Cậu ta không thể không biết bên chúng ta đang liên minh với nhau để đối phó với mình, tại sao cậu ta lại muốn tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh với nhà họ Tiêu lần này, chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình có thể chống lại được phần lớn thế lực lớn ở Thiên Kinh nhắm vào mình như thế ư?”, ông Khương hơi khó hiểu nói.

“Còn là gì được nữa, chắc chắn là nghé con không sợ hổ rồi, đến cũng tốt thôi, không đến chúng ta lại còn phải chờ nhà họ Khương lấy lại sức mạnh mới trả thù được, nếu anh ta đã dám đến thì chúng ta có cơ hội trực tiếp trả thù, đến lúc đó chúng ta đứng giữa làm khó làm dễ, không chỉ khiến anh ta chẳng tham dự được hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, tốt nhất là khiến cho anh ta đắc tội với các thế lực lớn cửa Thiên Kinh, khi đó thì anh ta chắc chắn sẽ chết thôi? Chúng ta cũng dễ mượn dao kẻ khác để báo thù lớn của mình!”, Khương Thư Nhai đầy hào hứng nói, dường như cậu ta đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hàn phải quỳ xuống đất cầu xin.

Ông Khương bên cạnh thì không hào hứng được như vậy, vẻ mặt ông ta trở nên nặng nề, cảm thấy vụ việc lần này có gì đó rất lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì ông ta lại không nói được, chỉ có thể xem là mình suy nghĩ quá nhiều, mong là không xảy ra chuyện gì.

Những gì đang diễn ra ở nhà họ Khương cũng xuất hiện trong nhà các thế lực khác ở Thiên Kinh.

Tất cả các thế lực của Thiên Kinh đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Lâm Hàn đối mặt với phần lớn thế lực Thiên Kinh nhắm vào như thế vẫn muốn đến tham dự hội nghị quý tộc lần này, chẳng lẽ anh không biết chữ chết viết thế nào ư?

Nhất là những thế lực cố tình nhắm vào Lâm Hàn lần này lại càng khó hiểu, không biết rốt cuộc mọi chuyện là sao.

Bấy giờ, trong nhà lớn của nhà họ Khổng.

Tuy là nhà họ Khổng không tham gia vào chuyện này nhưng vẫn dõi mắt theo sát, suy cho cùng họ cũng không muốn Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, nếu không với thực lực của nhà họ Lâm thì nhà họ Khổng nhất quyết phải chia bớt một phần lợi ích cho họ, đó không phải là cảnh người nhà họ Khổng muốn nhìn thấy.

Trước đây, nhà họ Khổng đã chuẩn bị ra tay, kết quả lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, không biết từ đâu xuất hiện một sát thủ cực kỳ lợi hại khiến kế hoạch lần đó trực tiếp thất bại.

Sau đó, nhà họ Không luôn giám thị người nhà họ Tiêu và Lâm Hàn, nhưng vẫn không tìm được điều gì khác thường, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu cũng không có quân cứu viện, chỉ có vài cao thủ còn sót lại của nhà họ Tiêu và những người Lâm Hàn mang đến từ trước.

Bấy giờ biết Lâm Hàn trực tiếp dẫn người đến nhà họ Tiêu vào thời điểm này khiến nhà họ Khổng cũng hơi khó hiểu.

“Rốt cuộc Lâm Hàn làm cái gì thế? Theo lý thuyết tên đó không phải là loại ngu ngốc khờ khạo gì, biết rõ đó là đường cụt vẫn còn cố xông vào ư?”, gia chủ Khổng Trung Thiên của nhà họ Khổng khó hiểu nói.

Khổng Trung Thiên là người đàn ông trung niên, khác hẳn với cái tên đầy khí phách đó, ông ta lại mang khí chất của một con người nho nhã.

Dưới Khổng Trung Thiên có hai thanh niên mặt mũi khá giống nhau.

Đó chính là hai cậu ấm nhà họ Khổng, cậu cả Khổng Tử Dục và c** nh* Khổng Tử Diệp.

Khổng Tử Dục khá cao to, trông có vẻ vạm vỡ còn Khổng Tử Diệp lại trông giống Khổng Trung Thiên, cũng là kiểu đàn ông nho nhã.

Rõ ràng họ là anh em ruột, mặt mũi cũng na ná nhau nhưng tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp đang định ngăn cản thì Không Tử Dục đã trực tiếp rời khỏi đó, căn bản là không cản kịp.

“Cái thằng này, sao tính tình nó lại bộc trực thẳng thắn như vậy nhỉ?”, Khổng Trung Thiên tức giận đập bàn, hơi bực bội, rõ ràng là con trai ông ta, cũng được dạy dỗ đàng hoàng nhưng lại xúc động như thế, làm sao quản lý nhà họ Khổng được?

Khổng Tử Diệp bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, chợt suy nghĩ về sát thủ mà cao thủ nhà họ Khổng gặp phải ở thành phố Phụng Thiên có phải do Khổng Tử Dục sai phái hay không.

Lần đó Lẽ ra Khổng Tử Diệp phải đi cùng nhưng vì tính tình cẩn thận nên Khổng Tử Diệp đã trở về trước, thế nên mới tránh được lần ám sát đó. Mà kẻ nắm rõ hành tung của Khổng Tử Diệp cũng chỉ có những thành viên quan trọng trong nhà họ Khổng mà thôi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 878: Trò vui đã mở màn



Khổng Tử Diệp nhìn bóng lưng Khổng Tử Dục rời đi, cảm thấy khá là nghi hoặc.

Theo lý mà nói, Khổng Tử Dục với cậu ta là hai phe đối đầu nhau, dù hai người họ là anh em ruột nhưng để tranh giành vị trí gia chủ tiếp theo của nhà họ Khổng, họ sẽ sớm thành kẻ địch với nhau.

Khổng Tử Dục hoàn toàn có động cơ đó, hơn nữa Khổng Tử Dục cũng là một trong số ít những người biết được lịch trình làm việc của cậu ta.

Về mặt khác, tính tình của Khổng Tử Dục luôn tùy tiện như thế, làm gì cũng thẳng thắn bộc trực, âm thầm ám sát người khác không giống với cách làm việc của anh ta.

Khổng Tử Diệp lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể chậm rãi điều tra rồi tính sau, bây giờ phải giải quyết hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh trước.

Hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này cực kỳ quan trọng với nhà họ Khổng, nếu bắt lấy cơ hội lần này, nhà họ Khổng rất có thể sẽ một bước lên mây.

Trong bốn quý tộc lớn thì có ba nhà đã bị tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có nhà họ Khổng vẫn bảo toàn được lực lượng, cơ hội như thế, không biết bao nhiêu năm mới có một lần, thậm chí nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì chắc cả đời Khổng Tử Diệp cũng không thể có được cơ hội thứ hai tốt như vậy nữa. Vì thế, hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này mới trở nên quan trọng như thế, nhất định phải nắm bắt thật tốt.

Bên kia, khi phần lớn các thế lực nhắm vào Lâm Hàn đang bàn tán xôn xao với nhau thì anh lại chẳng quan tâm đến nhiều như thế, cứ trực tiếp dẫn theo đoàn xe của mình công khai đi tới nhà họ Tiêu.

Trên thực tế, Lâm Hàn biết rất rõ bên ngoài có rất nhiều thế lực đang cử người ngầm theo dõi mình và nhà họ Tiêu, dù sao cao thủ nhà họ Lâm cũng không phải là đồ kiểng, nhưng người đó muốn tránh né cao thủ nhà họ Lâm để theo dõi Lâm Hàn quả là khó còn hơn lên trời.

Khi đoàn người Lâm Hàn vừa mới tới thành phố Thiên Kinh thì anh đã nhận được báo cáo từ Lâm Phong và biết được chuyện này.

Nhưng anh lại quyết định không quan tâm tới, dù sao bên cạnh anh cũng có nhiều người thế này, muốn che giấu hành tung là chuyện không thể, cả đoàn xe thế cơ mà.

Anh cũng lười chẳng thèm quan tâm tới cơ sở ngầm các thế lực của Thiên Kinh cử tới, bọn họ thích theo dõi thì cứ theo dõi thôi, Lâm Hàn làm gì cũng công khai, quang minh chính đại, trực tiếp dùng sức mạnh tuyệt đối nghiền nát tất cả mọi thứ, cần gì phải tránh né tai mắt của bọn họ.

Anh nắm giữ những nhược điểm mà các thế lực ở Thiên Kinh cần che giấu, nhưng phần lớn Lâm Hàn đều dùng các cao thủ nhà họ Lâm để hộ tống những tài liệu đó, hoàn toàn không thể có người ngoài đụng vào số giấy tờ đó.

Chuyện này Lâm Hàn không hề nói cho bất kỳ người nào biết, cả Lâm Phong với Tiểu Tây đều không hay tin gì, thế thì với sức của các thế lực Thiên Kinh làm sao biết được?

Tất nhiên, đó chính là hàng rào bảo đảm cuối cùng, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng đến, vẫn hành động theo kế hoạch đã bàn trước với nhà họ Tiêu, Lâm Hàn cũng tin chắc kế hoạch ban đầu của họ sẽ thành công nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật thì Lâm Hàn sẽ dùng đến nhược điểm của các thế lực Thiên Kinh, sau đó vận dụng tài nguyên quan hệ của nhà họ Lâm để đối phó các gia tộc này.

Sau đó, đoàn xe của Lâm Hàn đang đi thì hai chiếc Hummer từ xa chạy đến, hướng di chuyển là hướng bọn Lâm Hàn.

Mục đích của hai chiếc Hummer đó cực kỳ rõ ràng, trực tiếp ngăn cản đoàn xe và ngăn không cho họ tiếp tục di chuyển.

Cao thủ nhà họ Lâm thấy thế thì khẽ nhíu mày, có Lâm Hàn ở đây nên bọn họ làm gì cũng phải được anh cho phép, nói cách khác, nếu bình thường có người dám cố tình chặn đường họ như thế thì chắc đã trực tiếp ra tay đuổi đi rồi.

Nhưng bây giờ, tất nhiên cao thủ nhà họ Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ nên vội vàng đi báo lại với anh.

Trong đoàn xe, xe của Lâm Hàn cũng dừng lại, anh đang thắc mắc không biết tại sao mọi người lại đỗ ở đây thì đã thấy một cao thủ nhà họ Lâm chạy tới.

“Cậu Lâm, trước mặt có hai chiếc xe Hummer cố tình ngăn cản đường chúng ta đi, không thể di chuyển tiếp được, chúng ta trực tiếp ra tay hay sao ạ?”, cao thủ nhà họ Lâm hỏi.

Lâm Hàn nghe thế bèn nhíu mày, cũng hơi bất ngờ, kẻ nào không có mắt chạy tới đây để bị ăn đòn vậy?

Dù thế lực ở thành phố Thiên Kinh không biết thực lực thật sự của Lâm Hàn, không biết lần này anh trực tiếp dẫn theo hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng trong nhận thức của bọn họ thì Lâm Hàn cũng phải sánh ngang với giới quý tộc.

Bọn họ liên hợp lại tất nhiên có thể đối phó với Lâm Hàn trong nhận thức của họ nhưng một mình chạy tới thì rõ là đang làm loạn còn gì?

Lâm Hàn không nói gì, nhưng anh muốn đi ra ngoài xem tình huống rồi tính sau, anh muốn nhìn xem đó là người của thế lực nào.

“Dẫn tôi đi xem thử”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

Lập tức, Lâm Hàn theo cao thủ nhà họ Lâm đi ra trước đoàn xe.

Lâm Phong, Tiểu Tây và Hạ Sương nghe thế cũng đi theo để xem rốt cuộc đây là tình huống gì.

“Sẽ không xảy ra xung đột gì chứ?”, Hạ Sương hơi lo lắng nói.

Tuy biết rõ theo người của vùng xám thì tất nhiên sẽ xảy ra những chuyện thế này, nhưng Hạ Sương cũng chưa từng tiếp xúc với tình huống đó, đến khi xảy ra thật thì cô ta vẫn hơi sợ.

Tiểu Tây trông như hoàn toàn không hề nghe thấy, căn bản không quan tâm đến Hạ Sương.

Lâm Phong bên cạnh lại cười cười nói: “Người của hai chiếc xe đối diện, dù là ai, dù là cao thủ mạnh đến mức nào cũng không thể làm gì chúng ta, cứ dạy một trận ra trò thôi, sẽ không xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì”.

Hạ Sương nghe thế mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Lâm Hàn bên này có hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, một người như thế thôi Hạ Sương đã thấy cực kỳ lợi hại rồi chứ đừng nói là bốn trăm người.

Chẳng mấy chốc nhóm người Lâm Hàn đã đi tới trước đoàn xe.

Người trong chiếc Hummer đã xuống xe, nhưng cũng lạ, Lâm Hàn không quen biết người đó.

Chuyện khác không bàn tới, anh em nhà họ Khổng mâu thuẫn với nhau chính là điểm đột phá tốt nhất. Một gia tộc, mâu thuẫn giữa những thành viên nòng cốt rất dễ khiến cả gia tộc đó tan rã, Lâm Hàn biết rất rõ điều đó.

Cùng lúc đó, ngã tư đường cũng có vài quần chúng vây xem.

Trong đó phần lớn đều là người qua đường bình thường, không biết chuyện gì đang xảy ra nên cứ đứng đó bàn tán.

Một số nhỏ còn lại là tai mắt của các thế lực Thiên Kinh, bám theo đoàn xe Lâm Hàn để theo dõi bọn họ, bây giờ đúng lúc gặp được cảnh tượng này.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 879: Người kỳ lạ



Trên một con đường ở thành phố Thiên Kinh.

Trước đoàn xe của mấy người Lâm Hàn bị mấy người Khổng Tử Dục chặn lại.

Lúc này, đa số quần chúng vây xem đều không biết chuyện gì diễn ra, bàn tán sôi nổi.

Mà sau khi rất nhiều thế lực của thành phố Thiên Kinh biết được chuyện này thì đều hơi bất ngờ, không hiểu Khổng Tử Dục này muốn làm gì.

Lúc này, sau khi nhìn thấy Lâm Hàn, hai mắt Khổng Tử Dục tỏa sáng, anh ta từng xem tư liệu của Lâm Hàn, trong đó có ảnh chụp của anh, cho nên nhận ra anh.

Nhìn thấy Lâm Hàn, Khổng Tử Dục vội vã muốn đi về phía anh, nhưng lại bị một vài cao thủ của nhà họ Lâm chặn phía trước, hoàn toàn không thể đến gần.

“Cút! Các người tưởng các người là ai? Tôi là người nhà họ Khổng, tôi muốn gặp Lâm Hàn!”, Khổng Tử Dục nói xong, mấy cao thủ sau lưng anh ta cũng tiến lên, ra vẻ muốn động thủ.

Mà cao thủ của nhà họ Lâm lại hoàn toàn không có phản ứng gì với cảnh này.

Sau đó Lâm Hàn thấy thế thì cũng cười thầm, anh không biết mấy cao thủ Khổng Tử Dục mang đến giỏi võ đến mức nào, nhưng dù có lợi hại cũng không thể nào sánh được với những cao thủ này của nhà họ Lâm.

Lâm Hàn không biết Khổng Tử Dục này muốn làm gì, lúc này còn đến gây chuyện, thật sự quá ngu xuẩn.

Dù những thế lực của thành phố Thiên Kinh đều không biết thực lực thật sự của Lâm Hàn, nhưng chỉ với thực lực anh thể hiện trước đó đã có thể sánh vai với quý tộc rồi.

Lúc này đến gây sự với Lâm Hàn, đúng là ngu xuẩn.

Tuy rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đã chuẩn bị cùng nhau nhằm vào Lâm Hàn, không cho Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này, không định để Lâm Hàn thành công tiến vào Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh.

Nhưng vào lúc này, những thế lực kia vẫn chưa ra tay, trên thực tế chỉ cần Lâm Hàn không tiến vào đóng quân ở thành phố Thiên Kinh, bọn họ cũng không muốn ra tay với Lâm Hàn, dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống hồ thực lực của Lâm Hàn cũng không yếu, cũng không cần thiết phải có thêm một kẻ thù mạnh như thế.

Nhưng dường như Khổng Tử Dục lại không nghĩ thế, lúc này anh ta lại như một tên ngốc tìm đến gây chuyện với Lâm Hàn.

Lâm Hàn lắc đầu, dù đối phương là người nhà họ Khổng, thuộc thế lực mạnh nhất trong bốn quý tộc của thành phố Thiên Kinh, thì làm như vậy cũng quá là ngu xuẩn.

“Để anh ta đến đây đi”, Lâm Hàn hờ hững nói với cao thủ nhà họ Lâm.

Nếu Khổng Tử Dục đã dám ngu ngốc đến đây, đương nhiên Lâm Hàn cũng không có gì sợ anh ta, anh sẽ để anh ta lại đây, xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì.

Cao thủ của nhà họ Lâm ở phía trước nghe vậy mới bắt đầu nhường đường.

Khổng Tử Dục thấy thế thì cười khinh thường: “Coi như các người biết điều, nếu không tránh ra, tôi sẽ cho các người nếm mùi đau khổ”.

Nói xong, Khổng Tử Dục dẫn mấy cao thủ đi tới trước mặt Lâm Hàn.

Cao thủ bên cạnh Khổng Tử Dục hơi đau đầu, không muốn làm thế cho lắm, nhưng không thể không đi theo Khổng Tử Dục, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm, cậu chủ lớn này luôn ra tay rất tàn nhẫn với bọn họ.

Dù mấy cao thủ bọn họ cũng hiểu Lâm Hàn dẫn theo nhiều người như vậy, không thể nào đều là cao thủ được, chỉ có một vài người là cao thủ thôi, nhưng dù đều không phải cao thủ mà chỉ là đàn em bình thường thì số lượng vẫn rất đông, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của mấy người Lâm Hàn.

Nói cách khác, nếu Lâm Hàn không khách sáo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, mấy người bọn họ đừng nói là phản kháng, e rằng muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.

Nhưng lúc này, đương nhiên bọn họ cũng không dám lùi về, chỉ có thể nhắm mắt đi theo Khổng Tử Dục đến trước mặt Lâm Hàn.

Sau khi đi tới trước mặt Lâm Hàn, Khổng Tử Dục ngông cuồng nói: “Lâm Hàn, tôi nên nói anh ngốc hay là ngu đây? Chắc anh cũng biết rất nhiều thế lực của thành phố Thiên Kinh muốn liên thủ nhằm vào anh, sẽ không để anh tham gia hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này, sẽ không để anh thành công tiến vào Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh đúng không? Đừng nói anh cho rằng anh có thể chống lại biết bao nhiêu thế lực của thành phố Thiên Kinh chúng tôi đấy nhé? Đúng là buồn cười, anh nói tôi nghe xem anh muốn làm gì”.

Nghe vậy, Lâm Hàn hơi cạn lời nhìn Khổng Tử Dục trước mặt, không hiểu sao anh ta có thể hỏi một câu ngu xuẩn như thế.

Dù bọn họ rất nghi ngờ, không biết vì sao Lâm Hàn vẫn kiên trì đến nhà họ Tiêu, tiếp tục kế hoạch lần này, nhưng cũng đâu thế đi thẳng tới hỏi Lâm Hàn được?

Lâm Phong ở bên cạnh Lâm Hàn châm chọc nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy tên này hơi buồn cười.

Còn Hạ Sương thì đã không nhịn được mà bật cười, rõ ràng là cảm thấy Khổng Tử Dục này quá ngu xuẩn, dù là người không hiểu gì như Hạ Sương cũng biết không thể làm như vậy, nếu Lâm Hàn là kiểu người tàn nhẫn thì đã có thể khiến Khổng Tử Dục không ra khỏi đây được rồi.

Lúc này, ngay cả Tiểu Tây cũng đang nhịn cười.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn tên cực phẩm trước mặt.

“Tôi làm thế nào có liên quan gì đến anh?”, Lâm Hàn cảm thấy rất cạn lời, lười quan tâm tên Khổng Tử Dục này, vốn dĩ còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào đó, còn là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng, kết quả lại khiến Lâm Hàn thất vọng quá.

Khổng Tử Dục nghe vậy, lại không thể cứ bỏ qua như vậy, vẫn kiên trì hỏi: “Sao tôi không được biết chứ? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng đấy, anh dám đắc tội với tôi, anh muốn chết à?”

Nghe vậy, Lâm Hàn nhìn Khổng Tử Dục ngu ngốc bên dưới một cái, cảm thấy hơi lười để tâm đến anh ta, tiếp tục nói chuyện cũng là lãng phí thời gian, thời gian của anh cũng không thể cứ lãng phí như thế được, anh còn phải đến nhà họ Tiêu, sau đó chuẩn bị sẵn sàng rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải bắt đầu hành động rất quan trọng nữa.

“Tôi không cần biết anh là ai, nhà họ Khổng thì làm sao?”, Lâm Hàn bĩu môi, nhìn Lâm Phong ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Mau đuổi mấy người này qua một bên, tiếp tục xuất phát đến nhà họ Tiêu”.

Nói xong, Lâm Hàn lập tức xoay người, hoàn toàn không muốn lãng phí thêm một giây nào trên người Khổng Tử Dục này.

“Ui da, đau đau đau, tôi sai rồi, đừng đánh tôi, tôi đi ngay được chưa?”, Khổng Tử Dục kêu la thảm thiết.

Lâm Hàn hơi cạn lời nhìn tới, Khổng Tử Dục này hoàn toàn không hề bị thương, dù sao anh cũng không ra tay, còn kêu la đến mức này nữa.

Lúc Lâm Hàn quay đầu nhìn lại, vừa khéo chạm vào mắt Khổng Tử Dục.

Khổng Tử Dục vốn dĩ còn đang kêu la thảm thiết thấy Lâm Hàn nhìn sang thì chợt thay đổi sắc mặt, nở nụ cười đắc ý, sau đó lại tiếp tục kêu la bị cao thủ của nhà họ Lâm ném tới ven đường.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 880: Kỳ lạ



Ban đầu Lâm Hàn hoàn toàn không coi Khổng Tử Dục này ra gì, cũng chỉ tùy tiện quay đầu xem thử mà thôi.

Nhưng khi thấy nụ cười kỳ lạ này của anh ta, Lâm Hàn lại sững sờ.

Nụ cười của Khổng Tử Dục khi nãy hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện như bình thường của anh ta, còn trông cực kỳ chín chắn, mang theo hàm ý sâu xa.

Lúc này Khổng Tử Dục và một vài cao thủ anh ta dẫn đến đã bị ném hết tới bên đường, nhường đường cho đoàn xe của Lâm Hàn.

Lúc này, Lâm Hàn vẫn còn đang nghĩ đến nụ cười kỳ lạ kia của Khổng Tử Dục.

“Cậu Lâm, sao thế?”, Hạ Sương ở bên cạnh thấy Lâm Hàn ngây người thì nghi ngờ hỏi.

“Không có gì”, Lâm Hàn hoàn hồn lắc đầu, tiếp tục đi về xe của mình.

Mấy người Lâm Hàn nhanh chóng trở về xe, đoàn xe tiếp tục đi tới nhà họ Tiêu để gặp mặt người nhà họ Tiêu.

Lúc đoàn xe tiến lên, Lâm Hàn nhìn mấy người Khổng Tử Dục qua cửa sổ.

Cách cửa sổ xe, Lâm Hàn không nghe rõ Khổng Tử Dục đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Khổng Tử Dục và mấy cao thủ anh ta dẫn đến, rõ ràng là anh ta đang mắng chửi.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Hàn ở trong xe, Khổng Tử Dục lại nhìn Lâm Hàn bằng một ánh mắt sâu xa.

Lâm Hàn khẽ cau mày, càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Nhưng lúc anh muốn quan sát thêm thì xe đã đi xa, không còn nhìn thấy Khổng Tử Dục nữa.

Lâm Hàn hơi khó hiểu, vốn dĩ anh đã không còn hứng thú với Khổng Tử Dục này nữa, chỉ là một cậu chủ lớn quần là áo lượt xuất thân từ nhà giàu, không có chút bản lĩnh, thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ của anh.

Nhưng lại trông hơi kỳ lạ.

Hôm nay Khổng Tử Dục đến đây, chỉ cần là người có mắt nhìn đều biết đến như thế, dù là tình huống thế nào cũng sẽ chịu thiệt ở chỗ Lâm Hàn, hơn nữa còn sẽ đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.

Đừng thấy rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đã hợp tác chuẩn bị nhằm vào Lâm Hàn, nhưng đây là hợp tác lại với danh nghĩa Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh, nếu bảo bất cứ một thế lực nào dùng tên của gia tộc mình đi đắc tội với Lâm Hàn, chắc chắn bọn họ đều không muốn, dù là quý tộc mạnh thật, nhưng thực lực của Lâm Hàn vẫn còn đó, không phải là một kẻ dễ trêu vào.

Thân là gia chủ và người nắm quyền của thế gia hoặc quý tộc, ai cũng hiểu rất rõ điều này, nếu không phải xung đột lợi ích, bọn họ sẽ không đi đắc tội với một thế lực, dù sao có chiến thắng đối phương, cuối cùng cũng sẽ tổn thất ít nhiều, vẫn sẽ thiệt.

Hơn nữa thực lực của thế lực này còn khá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn mấy thế lực bọn họ, càng không thể dễ dàng đắc tội.

Thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc trước đã có thể sánh với quý tộc, dù là nhà họ Khổng có thực lực mạnh nhất trong những thế lực ở thành phố Thiên Kinh cũng không muốn một mình đắc tội với Lâm Hàn.

Nhưng Khổng Tử Dục lại tùy tiện đến đây, còn làm ra chuyện ngu ngốc như thế.

Điều này khiến Lâm Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dẫu sao nếu nói Khổng Tử Dục được nuông chiều từ nhỏ, không có đầu óc thì cũng không đến mức này được, cậu chủ nhà giàu không có bản lĩnh đến mấy cũng sẽ không như thế.

Khổng Tử Dục làm ra những chuyện này là cực kỳ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức khiến Lâm Hàn nghi ngờ rằng có phải Khổng Tử Dục thật sự ngu xuẩn không?

Đặc biệt là nụ cười và ánh mắt chứa đựng hàm ý kia của Khổng Tử Dục với anh, càng khiên Lâm Hàn cảm thấy như thế.

Lâm Hàn sẽ không nghĩ đây là trùng hợp, rõ ràng là cố ý.

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Hàn lập tức hơi ngạc nhiên.

Cậu chủ lớn Khổng Tử Dục luôn được đồn rằng vô cùng cẩu thả thật ra không phải như vậy, mà là cố ý giả vờ? Vì sao phải giả vờ như thế? Che giấu? Tự vệ?

Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, nhưng rõ ràng Khổng Tử Dục này đã để lại ấn tượng trong anh, sau này có cơ hội nhất định phải thử tìm hiểu, ít nhất lát nữa đến nhà họ Tiêu, Lâm Hàn định sẽ hỏi thử Tiêu Nhã, tìm hiểu về Khổng Tử Dục này.

Tuy trước mắt Lâm Hàn dẫn theo hơn bốn trăm cao thủ đã được đào tạo bài bản, đội hình rất mạnh, còn nắm được nhược điểm rất lớn của nhà họ Khổng, có thể nói là thắng chắc, nhưng lúc gặp phải điều đáng ngờ, Lâm Hàn vẫn phải tìm hiểu rõ ràng, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được, mà Khổng Tử Dục này khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ, rất khó đoán, có thể sẽ dẫn đến một vài biến cố.

Cùng lúc đó, khi đoàn xe của mấy người Lâm Hàn rời khỏi đây, Khổng Tử Dục khi nãy còn trách mắng người của mình ở bên đường, lúc này cũng dẫn mấy cao thủ đang ủ rũ rời khỏi đây.

Nhưng không ai để ý thấy đáy mắt Khổng Tử Dục lộ ra một chút khôn khéo.

Cuối cùng Khổng Tử Dục nhìn thoáng qua đoàn xe của Lâm Hàn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trên đường đi, Khổng Tử Dục vẫn mắng chửi mấy cao thủ dưới trướng mình, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ điều gì đó.

Thật ra anh ta cũng không ngốc, tính cách cũng không phải cẩu thả đến thế, còn rất là thông minh nữa.

Nhưng đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, ngược lại còn khó giữ được mạng, cho nên nhiều năm trước sau khi trải qua chuyện kia, Khổng Tử Dục vẫn luôn ngụy trang bảo vệ bản thân như thế.

Mà chuyện lần này lại khiến anh ta nhìn thấy một bước ngoặt, nhìn thấy cơ hội thay đổi số phận của mình.

Khi nãy lúc ở nhà họ Khổng được biết Lâm Hàn dẫn đoàn xe đến nhà họ Tiêu, Khổng Tử Dục vội vàng đuổi tới thật ra cũng là có mục đích, vì muốn tiếp xúc với Lâm Hàn một chút, dù sao anh ta cũng rất khó có cơ hội được tiếp xúc với Lâm Hàn.

Mà qua mấy câu nói với Lâm Hàn khi nãy, đã chứng thực suy nghĩ của Khổng Tử Dục.

Người nhà họ Khổng cũng không để ý Lâm Hàn lắm, cho rằng chỉ là một người khá có năng lực, nhưng điều Khổng Tử Dục chú ý lại khác, đó là Lâm Hàn có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ mà không phải ai cũng có thể liên lạc.

Đội thanh tra thành phố Thiên Kinh lúc trước có quan hệ rất tốt với nhà họ Khương, khá liên quan đến nhà họ Khổng, một tồn tại rất dễ giao thiệp.

Còn đoàn thanh tra Hoa Hạ thì khác, trước đó nhà họ Khổng cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng cho dù ra giá thế nào, bọn họ cũng không nể mặt một chút.

Mà lần đó, Lâm Hàn chẳng những có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ công chính nghiêm minh, mà đội trưởng của đoàn thanh tra còn cực kỳ khách sáo với anh nữa.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 881: Nhìn thấu thân phận



Đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ cực kỳ khách sáo với Lâm Hàn cũng là điều Khổng Tử Dục vô tình phát hiện.

Ban đầu Khổng Tử Dục không coi trọng chuyện này lắm, nhưng sau khi nhận ra điều này, anh ta lập tức bị khơi dậy sự chú ý và nghi ngờ.

Đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ là ai? Là người mà nhà họ Khổng và mấy quý tộc lớn ở Thiên Kinh trước đây bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, nghĩ mọi cách cũng không thể kết giao được.

Mà Khổng Tử Dục cũng hiểu rõ con người của đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ, ông ta là một người công chính nghiêm minh, hơn nữa lúc nào cũng lạnh lùng, không khách sáo với bất kỳ ai.

Nhưng lần đó lại không như vậy, mặc dù đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ thể hiện không rõ, nhưng Khổng Tử Dục vẫn phát hiện ông ta cực kỳ khách sáo với Lâm Hàn.

Cảnh tượng ấy với Khổng Tử Dục mà nói thật sự quá kỳ lạ.

Vì thế Khổng Tử Dục bắt đầu chú ý tới Lâm Hàn, trong lòng cũng thấy nghi ngờ.

Sau đó Khổng Tử Dục lại điều tra Lâm Hàn nhưng không tra được gì, dường như thật sự chỉ là một người mới nổi mấy năm gần đây.

Ngay khi Khổng Tử Dục cho rằng chỉ là trùng hợp, định từ bỏ việc điều tra Lâm Hàn thì vùng Bắc Đông xảy ra chuyện và Lâm Hàn tới giải cứu Trương Thiên Sơn.

Sau khi tra ra Lâm Hàn đột nhiên tập hợp một lượng cao thủ cực kỳ lớn từ nhiều nơi khác nhau ở Hoa Hạ, Khổng Tử Dục lập tức xác định Lâm Hàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, ngược lại còn là một ông trùm bí ẩn.

Sau đó Khổng Tử Dục lại điều tra lần nữa.

Ngoài ra, lúc trước Khổng Tử Dục từng du học nước ngoài, cũng biết một số chuyện ở đó, tình cờ biết được nhà họ Lâm, một gia tộc khổng lồ.

Kết hợp với sự kỳ lạ của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục nhanh chóng kết nối được Lâm Hàn và nhà họ Lâm với nhau.

Mà lần này rất nhiều thế lực ở Thiên Kinh bắt tay đối phó với Lâm Hàn, nhằm vào Lâm Hàn, không để Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, không cho Lâm Hàn thành công tiến vào thành phố Thiên Kinh.

Khổng Tử Dục khác với các thế lực khác ở thành phố Thiên Kinh, anh ta biết đại khái thực lực hiện tại của Lâm Hàn, nó mạnh hơn rất nhiều so với thực lực ngang hàng với quý tộc mà Lâm Hàn đã thể hiện khi ở Thiên Kinh lần trước.

Nhưng Khổng Tử Dục cũng biết thực lực hiện tại của Lâm Hàn chắc chắn rất mạnh, thậm chí có thể đối phó với liên minh ba quý tộc lớn còn lại ngoài nhà họ Tiêu.

Nhưng đối mặt với sự đối phó chung của nhiều thế lực ở Thiên Kinh, về độ mạnh của thực lực, hiển nhiên Lâm Hàn vẫn chưa đủ.

Mà vừa rồi Khổng Tử Dục vội vàng chạy tới tiếp xúc với Lâm Hàn chỉ để xác nhận xem Lâm Hàn có liên quan đến nhà họ Lâm không.

Thông qua cuộc tiếp xúc ngắn ngửi vừa nãy, Khổng Tử Dục phát hiện Lâm Hàn hoàn toàn tự tin, dường như không chút sợ hãi, lo lắng khi phải đối mặt với sự đối phó chung của bao nhiêu thế lực ở Thiên Kinh.

Khổng Tử Dục không cho rằng Lâm Hàn kiêu căng tự đại, mà là anh có thực lực tuyệt đối, có phương án dự phòng nên mới tự tin như vậy.

Nếu chỉ là thực lực Lâm Hàn thể hiện khi ở vùng Bắc Đông hiển nhiên là không đủ, sau này Lâm Hàn còn có thể thể hiện thêm nhiều thực lực hơn, còn có những phương án dự phòng khác.

Mà có thể trợ giúp về mặt thực lực cho Lâm Hàn như vậy, hiển nhiên Hoa Hạ không có, ở nước ngoài cũng không có nhiều, kết hợp với những suy đoán trước đây, Khổng Tử Dục cơ bản chắc chắn rằng Lâm Hàn là người nhà họ Lâm khổng lồ ở nước ngoài, hơn nữa hẳn là địa vị của anh cũng không thấp, thậm chí là rất cao, nếu không sẽ không thể huy động được nhiều nguồn lực như thế.

Xác nhận điều này, Khổng Tử Dục như đột nhiên nhìn thấy hy vọng, nếu Lâm Hàn thật sự là người nhà họ Lâm thì lần này chính là cơ hội của anh ta, kế hoạch của anh ta sẽ có cơ hội thành công rất lớn, nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, anh ta sẽ có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.

Ngay sau đó, Khổng Tử Dục vừa chửi cao thủ cấp dưới vừa về nhà họ Khổng.

Chuyện xấu hổ của Khổng Tử Dục trước mặt Lâm Hàn lúc nãy đã bị tai mắt của nhiều thế lực ở Thiên Kinh báo cáo về cho gia chủ nhà mình.

“Cười chết tôi mất, Khổng Tử Dục này thật thú vị!”

“Đúng là buồn cười, cậu ta còn là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng nữa chứ! Chẳng trách Khổng Trung Thiên muốn để Khổng Tử Diệp lên làm gia chủ”.

“Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ thì dù sản nghiệp nhà họ Khổng có lớn mạnh hơn nữa cũng không bám trụ được, chắc chỉ một thời gian ngắn sẽ sụp đổ trong tay cậu ta quá”.

“Đúng là mất mặt, tôi cũng thấy khó chịu thay Khổng Trung Thiên”.

Mà lúc này, Khổng Tử Dục đã về đến nhà tổ nhà họ Khổng.

Đối mặt với Khổng Trung Thiên và mấy trưởng lão nhà họ Khổng, kết quả của Khổng Tử Dục đương nhiên không cần nghĩ, sau khi bị mắng một trận còn phải chịu hình phạt gia pháp. Vì Khổng Tử Dục làm mất mặt nhà họ Khổng, làm mất thể diện trước bao nhiêu thế lực ở Thiên Kinh, càng là vì khiến nhà họ Khổng đắc tội với nhân vật có thực lực mạnh như Lâm Hàn, sau này có thể sẽ rất bất lợi cho nhà họ Khổng.

Tất nhiên nhà họ Khổng không coi Lâm Hàn là kẻ địch, cũng không hy vọng Lâm Hàn thành công tiến quân vào Vùng Xám Thiên Kinh, dù sao nếu Lâm Hàn thành công vào đây cũng sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của nhà họ Khổng.

Thậm chí trong số rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh, nhà họ Khổng sẽ chịu thiệt hại nặng nề nhất.

Vì vậy trên thực tế nhà họ Khổng là gia tộc không muốn Lâm Hàn thành công tham gia vào hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này nhất, càng không hy vọng Lâm Hàn có thể thành công tiến vào Vùng Xám Thiên Kinh. Nhưng nhà họ Khổng không trực tiếp tham gia liên hợp nhằm vào Lâm Hàn lần này, mà sau này chỉ khi nào các thế lực khác ở Thiên Kinh không làm gì được nữa thì họ mới ra mặt.

Mục đích nhà họ Khổng làm vậy không phải vì muốn đắc tội Lâm Hàn, họ cũng không muốn thêm rắc rối cho mình.

Mặc dù Khổng Trung Thiên không nghĩ Lâm Hàn có thể mạnh hơn nhà họ Khổng, nhưng ông ta không phủ nhận Lâm Hàn có thực lực rất mạnh, sẽ mang lại cho nhà họ Khổng rắc rối không nhỏ.

Nhưng hôm nay, những nỗ lực của nhà họ Khổng đã hoàn toàn uổng phí chỉ vì sự ngu ngốc của Khổng Tử Dục.

Khổng Tử Dục lề mề không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận hình phạt, thực ra trong lòng anh ta lại thấy không là gì, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, hơn nữa lần này lại cực kỳ xứng đáng. Dù sao lần này anh ta đã nắm được cơ hội tiếp xúc với Lâm Hàn, cũng đã thăm dò được đáp án mình mong muốn nên anh ta càng chắc chắn lần này mình có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.

Lâm Hàn vừa xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng có chút cảm thán. Mấy năm trước anh vẫn sống vô cùng giản dị, hàng ngày giặt giũ, nấu nướng, chờ vợ tan làm rồi hưởng thụ thế giới hai người, giản dị nhưng ấm áp.

Cuộc sống hiện tại mặc dù dần trở nên bận rộn, anh ít có thời gian ở bên Dương Lệ, nhưng lại làm được rất nhiều việc có ý nghĩa khiến anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Cuộc sống như vậy mặc dù bận rộn nhưng viên mãn.

Hạ Sương ở bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng sửng sốt, không ngờ người nhà họ Tiêu lại tôn trọng Lâm Hàn như thế, có vẻ tất cả người nhà họ Tiêu đều ra chào đón.
 
Back
Top Bottom