Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 832: Gom người



Lâm Phong nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.

Ông ta đương nhiên biết rõ về trận cá cược lần trước giữa Lâm Hàn với Dương Tiêu.

Hơn nữa, Lâm Phong cũng biết trận cá cược ấy đã khiến cho Lâm Hàn trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.

Mà trong lần cá cược ấy, Lâm Hàn không thể sử dụng bất cứ tài nguyên hay thế lực nào của gia tộc để đòi lại tiền từ một quý tộc như nhà họ Khương.

Kết quả, anh đã lấy lại được gấp mấy lần số tiền ban đầu mà không dựa vào nhà họ Lâm, còn xoay chuyển tình thế trong trận chiến giữa ba quý tộc lớn, quả là đáng nể.

Nhưng giờ xem ra, có vẻ mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Hàn không những vượt xa hạn mức cá cược với Dương Tiêu, mà còn tự mình tạo được mối quan hệ thân thiết với quý tộc họ Tiêu, cùng nhau trở thành đồng minh.

Phải biết rằng, Lâm Hàn của lúc đó chẳng có thực lực mạnh mẽ cùng thế lực và tài nguyên của nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu cũng hoàn toàn không biết anh có một con quái vật khổng lồ chống lưng.

Lúc ấy, tuy Lâm Hàn có ơn cứu mạng, giúp nhà họ Tiêu tránh khỏi họa diệt vong, nhưng suy cho cùng, thực lực mà anh thể hiện ra ngoài cũng chỉ bình thường mà thôi.

Chỉ có thế, vậy mà nhà họ Tiêu vẫn bằng lòng kết đồng minh với Lâm Hàn, thậm chì còn chịu giúp một người ngoài như anh bước chân vào thành phố Thiên Kinh, tranh giành lợi ích.

Lâm Phong liếc nhìn Lâm Hàn, bấy giờ mới nhận ra có khi năng lực của anh còn tốt hơn, thậm chí là vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.

Trong lòng Lâm Phong tức thì càng thêm bội phục Lâm Hàn, cũng ngày càng coi trọng đời gia chủ kế tiếp và chờ mong anh kế thừa vị trí ông chủ của nhà họ Lâm rồi mang lại một tương lai hoàn toàn mới cho gia tộc.

Trước đây, thực ra Lâm Phong vẫn có chút lo lắng. Tuy trước đó, Lâm Hàn đã giành chiến thắng trong cuộc cá cược với Dương Tiêu và chứng minh được năng lực của mình.

Lâm Phong cảm thấy nếu đặt mình vào tình huống của Lâm Hàn, ông ta cảm thấy bản thân sẽ không thể nào làm được như anh. Nói cách khác, năng lực của Lâm Hàn hoàn toàn bỏ xa ông ta.

Nhưng giỏi hơn ông ta không có nghĩa là có thể gánh vác được vị trí ông chủ của nhà họ Lâm. Dù sao, nhà họ Lâm cũng khác những thế lực còn lại, địa vị cũng vượt xa bọn họ, là một con quái vật khổng lồ chân chính.

Nếu muốn quản lý tốt con quái vật khổng lồ ấy thì không phải cứ có năng lực là được.

Dù là Lâm Thiên Tiếu, lúc trước dẫn dắt nhà họ Lâm từ con số không đến một gia tộc khổng lồ như bây giờ, được coi như một nhân vật truyền kỳ của bao thế hệ.

Nhưng theo sự phát triển càng ngày càng lớn mạnh của nhà họ Lâm, Lâm Thiên Tiếu cũng dần có chút bất lực, đôi khi sẽ đưa ra vài quyết định sai sót.

Đương nhiên, đa số người nhà họ Lâm sẽ không biết đến điều này, dù là người có địa vị như Lâm Phong cũng chỉ tình cờ biết được mà thôi.

Bởi vậy, khi Lâm Hàn giành chiến thắng trong trận cá cược với Dương Tiêu, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều tin tưởng anh, thì thực tế, Lâm Phong vẫn cứ có chút nghi ngờ về anh.

Có điều, giờ xem ra, Lâm Phong chợt cảm thấy mọi lo lắng của mình đều là thừa thãi. Lâm Hàn chẳng hề đơn giản như bề ngoài anh thể hiện ra.

Có lẽ, Lâm Hàn thật sự có năng lực trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Thậm chí, thực lực ở mọi khía cạnh của anh còn vượt trội hơn Lâm Thiên Tiếu.

Lâm Phong nghĩ vậy thì thầm kinh ngạc không thôi.

Lúc này, mấy người khác cũng không hiểu tại sao Lâm Hàn lại có thể khiến cho nhà họ Tiêu bằng lòng giúp một người ngoài như anh tham gia vào hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, tìm được chỗ đứng trong đây.

Thông qua khoảng thời gian này, mấy người họ cũng coi như có chút hiểu biết về Lâm Hàn, biết anh không phải loại thích khoác lác. Nếu Lâm Hàn đã nói thế thì chắc chắn sẽ làm được.

"Vậy anh Hàn, nếu có thể đúng lý hợp tình mà tham gia hội nghị quý tộc lần này ở thành phố Thiên Kinh, bên mình còn có thực lực thì chẳng phải sẽ giành được rất nhiều lợi ích, trực tiếp đứng vững gót chân trong vùng xám ở đây ư?", Ngô Xuyên mừng rỡ nói.

Lâm Hàn thấy Ngô Xuyên vui vẻ như vậy thì cười nói: "Đương nhiên rồi. Có điều, chuyện này cũng không liên quan đến anh. Bên Bắc Đông còn có chuyện chờ anh đó".

Nếu bỏ qua thì về sau muốn tìm một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh cũng không phải không được, nhưng sẽ phải châm ngòi chiến tranh, tổn thất rất lớn, chứ chẳng thể nào ngon ăn như lúc này được.

"Đúng thế", Lâm Hàn gật đầu nói: "Vì vậy, lần này tôi sẽ cố gắng dẫn nhiều cao thủ đến, đảm bảo không xảy ra sai sót nào. Tôi đã điều động một số cao thủ đến thành phố Thiên Kinh trước, nhưng không nhiều. Thế nên, mới phải tranh thủ điều người từ bên này qua".

Mấy người còn lại, đặc biệt là Lâm Phong nghe vậy thì kích động nhìn Lâm Hàn. Những người khác đều có nhiệm vụ của mình, chỉ có ông ta là dư người để Lâm Hàn điều động đến Thiên Kinh, tham gia hội nghị quý tộc, tranh giành lợi ích, rồi tìm chỗ đứng ở đó.

Bấy giờ, Lâm Hàn bèn nhìn về phía Lâm Phong và Tiểu Tây, nói: "Tiểu Tây, anh dẫn theo toàn bộ người của Tôn Hàn Các theo tôi đến Thiên Kinh. Còn Lâm Phong, 400 cao thủ dưới tay ông cũng cố gắng tập hợp, để lại những ai có công việc, đảm bảo bên Bắc Đông đủ người là được. Số còn lại sẽ đi theo tôi tham gia hội nghị quý tộc lần này. Phải nhớ là để lại đủ người ở đây, đảm bảo Bắc Đông không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, rồi mới điều người theo tôi đi đến thành phố Thiên Kinh!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 833: Quen với việc bận rộn



"Vâng, thưa cậu Lâm!"

Lâm Phong vội đáp, mừng rỡ ra mặt.

Thấy Lâm Hàn bằng lòng dẫn mình đến thành phố Thiên Kinh, tham gia chuyện lần này thì hết sức kích động.

Dẫu sao, nếu đi theo Lâm Hàn làm việc, mà còn là chuyện quan trọng như thế này thì chỉ cần làm tốt, đương nhiên sẽ được anh thưởng thức và trọng dụng.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: "Trước cứ giải quyết ổn thỏa bên này đi đã, không cần vội. Đừng để chuyện bên thành phố Thiên Kinh ảnh hưởng đến Bắc Đông. Chỉ cần trong vòng ba ngày tập hợp đủ người là được".

Lâm Phong nghe vậy, gật đầu. Đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn. Không thể bởi vì sốt ruột đi Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc mà khiến cho bên Bắc Đông xảy ra vấn đề. Tuy chuyện lần này rất quan trọng, những bên Bắc Đông cũng quan trọng không kém.

Vốn, Bắc Đông có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng quan trọng gì mấy với nhà họ Lâm, nên đương nhiên không thể sánh với chuyện bên thành phố Thiên Kinh. Nhưng sau khi vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng của La quốc được vận chuyển đến đây, bên Bắc Đông cũng nước dâng thuyền lên. Sau này, có lẽ sẽ trở thành một căn cứ quan trọng của nhà họ Lâm, nên không thể xảy ra sai sót gì được.

Mà khi biết được Lâm Hàn chịu cho 3 ngày để chuẩn bị thì Lâm Phong cũng yên tâm hơn. Nhiêu đó đã đủ để ông ta giải quyết ổn thỏa tình hình bên này. Sau đó, điều người đi theo Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc.

"Cậu Lâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì", Lâm Phong đáp.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh khá yên tâm về ông ta. Dù sao Lâm Phong có thể nắm giữ một chức vị quan trọng như vậy trong nhà họ Lâm thì năng lực khỏi phải bàn rồi. Nhà họ Lâm có một bộ máy quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, ai đủ tư cách mới được quyền đảm nhiệm vị trí quản lý.

Đến tận đây, chuyện điều người từ Bắc Đông đến thành phố Thiên Kinh đã được Lâm Hàn sắp xếp xong.

Trong hội nghị quý tộc lần này, Lâm Hàn tổng cộng điều một phân đội nhỏ mười mấy cao thủ của Tôn Hàn Các, cùng khoảng 100 cao thủ từ nhà họ Lâm đã đến Thiên Kinh trước và người bên Lâm Phong đi.

Bên Bắc Đông có vẻ đã ổn định, Lâm Phong cũng không cần để lại bao nhiêu người. Vì vậy, Lâm Hàn tin rằng bên ông ta có thể điều động kha khá cao thủ đi.

Từ đó, anh đoán mình có thể dẫn theo khoảng 400 cao thủ tham gia hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh. Cộng thêm thế lực của nhà họ Tiêu, chắc hẳn có thể khuấy đảo sự kiện lần này.

Người khác chỉ biết Lâm Hàn muốn tham gi hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh để giành được một số lợi ích, sau đó chiếm lấy vùng xám ở đó. Nhưng lại không ai biết, từ trước tới nay, Lâm Hàn chưa hề nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu chỉ tham giam hội nghị để tranh giành lợi ích, rồi tìm được một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh thì chẳng cần anh phải tự mình ra mặt làm gì. Nếu Lâm Hàn đã định đến, đương nhiên không thể chỉ có vài tham vọng nhỏ bé như thế.

Dầu gì anh cũng là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, chỉ đòi hỏi chút lợi ích ấy, không khỏi quá rớt giá.

Lâm Hàn chợt mong đợi hội nghị quý tộc sẽ diễn ra vào 6 ngày sau. Lần này, có anh tham gia, tin chắc rằng sẽ xảy ra một đợt phong ba bão táo, chứ chẳng thể bình yên như bao lần.

Sau đó, đám người Lâm Hàn tiếp tục ăn cơm, rồi trò chuyện với nhau.

Trong số họ, ngoài Lâm Hàn trước mắt không bận gì ra thì những người khác đều có chuyện cần làm. Thế nên, anh cũng không làm phiền họ. Chẳng mấy chốc, bữa cơm này đã kế thúc, để họ đi nghỉ ngơi, rồi mai còn làm việc.

Còn Lâm Hàn, anh chẳng có gì làm nên đi dạo trong trang viện một lát cũng trở về phòng mình, gọi điện thoại cho Dương Lệ.

Bên Dương Lệ cũng vô cùng suôn sẻ, trước mắt thì người phụ trách bên Bắc Đông là Uông Nghĩa, số còn lại đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn, nên đương nhiên chịu nghe theo Uông Nghĩa. Vì vậy, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Uông Nghĩa biết Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn, nên cũng không dám gây khó dễ cho cô. Thậm chí còn nhường nhịn và giành nhiều lợi ích trên nhiều khía cạnh cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Có điều, Dương Lệ không phải là loại người thích chiếm lợi, nên mọi việc đều hợp tác một cách công bằng.

Do đó, việc hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm cũng cực kỳ suôn sẻ.

Sau hôm nay, hai bên đã bàn bạc xong các mục và kế hoạch hợp tác. Dương Lệ cùng Uông Nghĩa quyết định ngày mai sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch một cách nhanh chóng nhất có thể để mang lại lợi ích cho hai bên.

Những chi tiết còn lại thì đa số cũng không quan trọng mấy, có thể dần bổ sung thêm trong quá trình hợp tác.

Lâm Hàn biết bên Dương Lệ đều thuận lợi thì cũng yên tâm. Hai vợ chồng trò chuyện thêm một lát, Lâm Hàn liền không làm phiền cô nữa, tạm biệt để Dương Lệ đi nghỉ sớm.

Phút chốc, Lâm Hàn chẳng còn gì để làm, nên đành đi ngủ.

Trưa hôm sau.

Lâm Hàn vừa ngủ nướng dậy, rảnh rỗi không gì làm bèn đi dạo trong trang viên.

Những người khác đều đi làm việc của mình, còn mỗi anh là rảnh rỗi nhất.

Lâm Hàn đã nắm được hết tình hình bên Bắc Đông, nên không cần phải đi thị sát. Dẫu sao, sau này khi trở thành ông chủ nhà họ Lâm, sẽ có vô số sản nghiệp, đương nhiên không thể đi xem xét từng cái một được. Chỉ phải đào tạo một số cấp dưới vừa đáng tin vừa có năng lực để họ quản lý những sản nghiệp ấy.

Nói cách khác, hơn 2 ngày này, anh sẽ chẳng có gì để làm hết.

Lâm Hàn tức thì buồn bực, trước anh sẽ chẳng lo lắng điều này, không ngờ lại chợt cảm thấy nhàm chán như thế.

Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Hàn sẽ không cảm thấy chán. Dù sao, anh đã quen với việc ngày nào cũng làm việc nhà. Nhưng từ sau khi trở thành người thừa kế nhà họ Lâm, anh dần trở nên bận rộn hơn. Tuy khá là chán ghét việc phải bận rộn, song đến giờ anh mới phát hiện ra mình đã dần quen với nó. Giờ chợt rảnh rỗi, trái lại có chút không quen.

Mãi đến khi Mặt Trời lặn, hoàng hôn dần bao phủ, Lâm Hàn thật sự không thể ngồi yên được nữa. Anh tính ra ngoài đi dạo trong thành phố, tìm một nơi sôi động để uống rượu.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 834: Mùi máu tươi



Tại cổng trang viên.

Thấy Lâm Hàn đi đến, các cao thủ nhà họ Lâm phụ trách đứng gác hơi khom lưng kính cẩn chào hỏi.

"Cậu Lâm".

"Cậu Lâm".

Lâm Hàn khẽ gật đầu xem như đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.

Mặc dù trang viên này không nằm trong trung tâm thành phố Phụng Thiên, nhưng cũng thuộc khu vực sầm uất. Lâm Hàn dứt khoát không lái xe mà đi bộ coi như hóng gió luôn.

Anh mới bước ra khỏi cổng đã gặp phải La Văn và Lâm Phong đang trên đường về.

Cả hai người đang trò chuyện về tình hình ở Bắc Đông, bàn bạc những công việc cụ thể cần để người lại, đảm bảo đủ người nhằm tránh xảy ra chuyện, song cũng cố gắng tập hợp cao thủ để đi theo Lâm Hàn đến Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Hai người thấy Lâm Hàn ra ngoài thì đều bước tới.

"Cậu Lâm, cậu muốn ra ngoài ạ? Để tôi cử người bảo vệ cậu", Lâm Phong nói.

La Văn đứng cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng đó anh Lâm, trước mắt thì tình hình bên đây chỉ vừa ổn định, bên ngoài rất loạn, cần phải cẩn thận vẫn hơn".

Tuy những thế lực chính ở vùng xám đã bị Lâm Hàn thu phục, cũng coi như yên ổn.

Nhưng trong chuyện Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình lúc trước, đã có rất nhiều thế lực tham gia, bao gồm cả các thế lực bên ngoài Bắc Đông. Vì vậy trước mắt, tình hình ở đây vẫn khá hỗn loạn và không an toàn. Ngay cả đám La Văn khi ra ngoài làm việc cũng phải dẫn theo vài vệ sĩ theo để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu được điều đó, bình thường anh cũng sẽ dẫn theo vệ sĩ, nhưng hôm nay lại không thích, chỉ muốn một mình ra ngoài giải sầu mà không dẫn theo bất cứ ai.

Hơn nữa, Lâm Hàn cũng rất lợi hại. Anh lại không đi gây chuyện, nên cảm thấy mình sẽ không gặp phải chuyện gì hay xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

"Khỏi, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu, cũng sẽ cẩn thận, không sao đâu", Lâm Hàn đáp.

La Văn và Lâm Phong nghe vậy, đang định đi theo anh coi như bảo vệ anh luôn, nhưng thấy Lâm Hàn chỉ muốn đi một mình nên không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé. Nếu gặp phải chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn người chạy tới ngay", Lâm Phong nói.

Lâm Hàn khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.

Còn La Văn, thấy Lâm Phong đã đồng ý thì đương nhiên anh ta cũng không tiện nói thêm gì.

Sau đó, Lâm Hàn tạm biệt Lâm Phong và La Văn, một mình ra ngoài đi dạo trong thành phố Phụng Thiên.

Lâm Phong nhìn Lâm Hàn đi xa mà hơi lo lắng. Dù sao anh cũng không phải người thường, mà là người thừa kế duy nhất, ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, tầm quan trọng thì khỏi phải bàn rồi.

Có điều, nghĩ đến việc các thế lực ở Bắc Đông không biết thân phận của Lâm Hàn, mà anh cũng giỏi võ nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.

Chẳng mấy chốc, bóng đêm đã dần bao phủ thành phố, đủ loại đèn nê - ông với những màu sắc khác nhau sáng lên, thắp sáng cả thành phố Phụng Thiên.

Thành phố Phụng Thiên nằm ở phía Bắc nên không có sự tinh tế của phía Nam, mà lại có chút phóng khoáng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Cho dù là buổi tối, nhưng dưới ánh đèn nê - ông, nó vẫn toát lên đôi chút hào sảng.

Lâm Hàn nhìn cảnh đêm ở Phụng Thiên, chậm rãi dạo bước tìm nơi thích hợp.

Tuy đã đến giờ ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa đói lắm, bèn nghĩ bụng tìm một nơi uống rượu, thư giãn tinh thần.

Dẫu sao, giờ cũng hiếm thấy được rảnh rỗi, 2 ngày sau sẽ phải đi tham gia hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh. Tuy Lâm Hàn rất tự tin, vì anh có thực lực ấy, nên khó mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng khá quan trọng. Lâm Hàn chắc chắn sẽ không lơ là, đến lúc đó, rượu là khỏi đụng đến được ồi.

Dù anh tự tin, nhưng cũng phải tôn trọng đối thủ, nghiêm túc và dốc hết sức để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này.

Mà giờ, tuyệt đối là lúc khó có được để thả lỏng. 2 ngày nay, Lâm Hàn cũng không có gì để làm, nên đành yên lặng chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn đã tìm được một nơi thích hợp, là một quán bar tên Dạ Sắc.

Từng ánh đèn nhấp nháy chiếu xạ ra ngoài, tuy không không lớn, chỉ thuộc loại nhỏ, nhưng nghe âm thanh thì có vẻ khá đông khách.

Lâm Hàn dứt khoát không tìm nữa mà đi vào luôn.

Sau khi bước vào, quả nhiên không khác mấy với suy đoán của anh.

Quán bar không lớn, cũng chẳng sang trọng là mấy, nhưng được cái khá đông khách, gần như chật ních.

Lâm Hàn đi đến một góc trên quầy bar, tùy tiện gọi ly rượu.

Hương vị của nó lại khiến anh hơi bất ngờ, không tính là thơm ngon và chẳng thể sánh bằng những loại rượu mà Lâm Hàn từng uống. Nhưng lại khá thơm, có sự độc đáo riêng, ngẫu nhiên nếm thử một lần cũng khá ngon.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Hàn chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu, rồi quan sát đám đông còn lại trong quán.

Trong bầu không khí sôi nổi nơi đây, Lâm Hàn một mình ngồi kia uống rượu, tạo nên một sự khác biệt rõ rệt.

Những người còn lại trong quán đều có mục đích riêng, đàn ông đa số đều đang săn mồi, còn phụ nữ thì đang đợi anh thợ săn của mình, thậm chí có người còn chủ động ra trận.

Nhưng cuối cùng ai là con mồi, ai là thợ săn thì lại chưa biết được.

Tuy Lâm Hàn không hứng thú tham gia, vì đa số phụ nữ trong quán chỉ thuộc loại thường thường, huống chi anh đã có Dương Lệ, nên chẳng có ý định đó.

Chỉ là, hình ảnh ấy lại khá thú vị, nó khiến Lâm Hàn cảm thấy thích thú.

Đang quan sát thì Lâm Hàn thấy một người phụ nữ vội vàng đi tới gần anh, tùy tiện gọi hai ly rượu rồi cúi đầu lẳng lặng uống.

Mùi máu ấy chỉ thoang thoảng, đặc biệt là ở trong một nơi như quán bar, trộn lẫn đủ loại nước hoa cùng mùi rượu, sẽ rất khó để ngửi được nó.

Có điều, Lâm Hàn lại không phải người thường, anh đã trải qua rất nhiều trận chiến, mùi máu đã rất quen thuộc với anh. Dù sao, một người đạp mọi gió tanh mưa máu như anh, đương nhiên sẽ ngửi được mùi máu trên cơ thể người phụ nữ kia.

Cùng lúc đó, cách đó không xa chợt truyền tới từng tiếng chửi đổng, một đám đàn ông cao to mặc đồ đen đẩy đám đông ra xông tới bên này, dường như đang tìm ai đó.

Lâm Hàn nhìn đám đàn ông không phải hạng tầm thường kia, rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, lập tức đoán ra được chút gì đó. Anh chợt cảm thấy thú vị.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 835: Niềm vui của việc đứng ngoài quan sát



Trong quán bar.

Lâm Hàn thờ ơ ngồi đó, thản nhiên uống rượu.

Mà người phụ nữ cách Lâm Hàn không xa lại có vẻ trầm lắng, thực ra là do căng thẳng quá nên phải cúi đầu giả vờ uống rượu, cố gắng hoà nhập vào môi trường xung quanh, không muốn bị người khác phát hiện điều khác thường.

Mà ở nơi không xa lại truyền tới tiếng ồn ào.

“Tránh ra, tránh ra cho tao!”

“Muốn chết đúng không? Còn không mau cút ra?”

Mấy người đàn ông mặc đồ đen quát tháo rồi đẩy đám người ra.

Rất nhiều người đang nhảy Disco, thậm chí đang mập mờ định tiến tới bước tiếp theo, biết đâu tối nay lại có thể hưởng thụ một đêm, nhưng vì bị làm phiền nên đương nhiên tâm trạng rất tệ.

Rất nhiều người đang định chửi bới, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương thì đột nhiên ngậm miệng im lặng.

Không ai biết mấy tên đàn ông áo đen này, nhưng nhìn cách ăn mặc và ngoại hình của chúng thì biết chúng không phải người bình thường.

Vùng Bắc Đông không yên bình như những nơi khác, bởi vì Vùng Xám khá hỗn loạn, các thế lực hỗn tạp nên cũng thường xuyên xảy ra rất nhiều chuyện.

Người qua đường bình thường cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, đi trên đường mà vô tình cản trở là sẽ bị đánh thậm chí còn đổ máu, đây là những chuyện thường tình.

Vì vậy sau khi thấy đối phương không phải người bình thường, cho dù đám thanh niên trẻ đang nhảy nhót bị quấy rầy phá hỏng chuyện tốt cũng không dám hé răng, lập tức nhường đường.

Người phụ trách quán bar cũng tới rất nhanh, sau khi phát hiện đối phương không dễ động vào cũng không dám đắc tội, chỉ hỏi có chuyện gì.

“Mau bật đèn, tao đang tìm người, nếu làm chậm trễ việc tìm người của tụi tao, đừng trách tụi tao đập tan chỗ này của mày!”, một tên đàn ông mặc đồ đen quát.

Người phụ trách quán bar thấy thế cũng không dám đắc tội thêm, mặc dù có thể mở quán bar cũng có thế lực nhất định, có người chống lưng phía sau.

Nhưng thời gian này, vì Bắc Đông đã ngừng kinh doanh Vùng Xám, những thế lực chống lưng cho họ không còn giúp được nữa, vậy nên vào lúc mấu chốt này người phụ trách cũng không dám đắc tội ai.

Đặc biệt là mặc dù đối phương ít người nhưng rất rõ ràng không phải côn đồ bình thường, có thể thân thủ rất tốt, chỉ dựa vào nhân viên an ninh của quán bar thì dù có nhiều người hơn chúng cũng chưa chắc đã là đối thủ của chúng.

Vì vậy người phụ trách quán bar nghe người kia nói xong cũng không dám thở mạnh, liên tục gật đầu bảo: “Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ cho người bật đèn để các anh tìm người ngay”.

Ngay sau đó đèn nháy của quán bar đều tắt, đèn lớn bật lên, cả quán bar thoáng chốc sáng bừng.

Lâm Hàn nhìn qua, đột nhiên cười thầm.

Anh nhớ trước đây anh từng đọc một đoạn văn trên mạng, tự hỏi tại sao giá trị nhan sắc của phụ nữ trong quán bar đều khá cao, nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, chỉ cần là người không xấu thì sẽ được ánh đèn và bầu không khí làm cho trở thành người đẹp.

Mà bây giờ, đèn nháy đã tắt, đèn lớn bật lên, dưới ánh đèn, những người phụ nữ này cũng lộ rõ khuôn mặt thật.

Cũng có người đẹp nhưng đa phần đều rất bình thường, thậm chí còn hơi xấu, lớp phấn dày cộm trên mặt khiến người khác thấy ghê tởm.

Nhưng người phụ nữ bên cạnh lại khiến Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, lúc trước vì ánh sáng hơi tối, người phụ nữ này lại luôn cúi đầu, anh cũng không để ý đến khuôn mặt cô ta.

Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn sáng choang, Lâm Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, cái mũi nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn tổng thể trông rất đáng yêu, nhưng khí chất lại lạnh lùng, hai khí chất đối lập kết hợp với nhau có chút kỳ quái.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Lâm Hàn, người phụ nữ hơi phản cảm, tưởng anh là những gã háo sắc bình thường trong quán bar nên trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng: “Nhìn gì mà nhìn? Móc mắt anh ra bây giờ!”

Giọng điệu có vẻ rất dễ thương, khuôn mặt cũng đáng yêu, nhưng trong giọng nói lại mang theo sát khí, không có vẻ gì là đùa giỡn.

Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu, người phụ nữ này không phải người bình thường, những lời nói ra cũng không phải là đùa, dù sao tuy nhìn đối phương cũng biết tí võ, nhưng Lâm Hàn có tự tin mình sẽ không thua cô ta.

Hơn nữa nếu Lâm Hàn đoán không nhầm thì mấy tên đàn ông áo đen kia đang tìm người phụ nữ này, mà nếu bị bắt có lẽ hậu quả của cô ta sẽ rất thảm, dù sao mấy tên kia trông cũng không tử tế gì. Nói cách khác, tình huống của người con gái trước mắt cực kỳ xấu, cô ta không có thời gian quan tâm đến Lâm Hàn, anh không cần phải sợ.

Lúc này Lâm Hàn cũng cười, thấp giọng nói: “Tôi cứ nhìn đấy, cô làm gì được tôi?”

Người phụ nữ nghe vậy thì hơi giận, thở phì phò trừng mắt nhìn Lâm Hàn nhưng không làm được gì.

Nếu là bình thường chắc chắn cô ta sẽ đánh Lâm Hàn, dạy cho anh một bài học, nhưng bây giờ thì không được, đừng nói những người kia đang tìm cô mà cô còn đang bị thương, chỉ ngồi ở đây thôi cũng thấy cực kỳ đau đớn chứ đừng nói là đánh nhau.

Cô gái trợn mắt nhìn Lâm Hàn, không có cách nào chỉ đành ghi nhớ mặt anh rồi ngậm miệng, thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau khi nguy hiểm lần này qua đi sẽ đến tìm người này tính sổ.

Nhưng bây giờ người phụ nữ này không so đo với Lâm Hàn, không có nghĩa anh sẽ để yên.

Lâm Hàn lại nhỏ giọng bảo: “Người ta đang tìm cô đấy, có muốn tôi giúp cô trả lời họ không?”

“Đừng đừng, xin anh đấy”, người phụ nữ đột nhiên hoảng sợ, vội vàng cầu xin.

Dù sao quán bar không lớn, tuy nhiều người nhưng bật đèn thì vẫn rất dễ tìm ra.

Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy thú vị hơn, anh mỉm cười nói nhỏ với người phụ nữ cách đó không xa: “Người tìm cô đã đến rồi, sẽ tìm tới đây nhanh thôi, cô chắc chắn không chào hỏi họ một tiếng mà ngồi yên chờ họ tìm đến cô chứ?”

Người phụ nữ nghe thấy lời Lâm Hàn thì hơi khó chịu, trừng mắt nhìn anh, sau đó lặng lẽ quan sát phía sau, phát hiện quả nhiên như Lâm Hàn nói, mấy tên đàn ông mặc đồ đen đó đang tìm kiếm ở gần đây rồi, chắc không lâu nữa sẽ tìm đến vị trí góc khuất ở quán bar này.

Mà bây giờ đèn đã bật sáng lên, khuôn mặt mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đến lúc đó lại nhìn ở khoảng cách gần, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 836: Người nhà họ Khổng



Đột nhiên vẻ mặt người phụ nữ trở nên đầy lo lắng.

Nếu bị phát hiện hậu quả sẽ rất thảm.

Nhưng bây giờ lại không có cách nào, cho dù cô ta không bị thương thì cũng không phải đối thủ của mấy tên đó, huống hồ bây giờ cô ta còn đang bị thương, mùi máu sở dĩ không nồng là do cô ta mặc áo khoác da nên át được.

Còn về việc chạy trốn, bây giờ có vẻ không còn cơ hội nữa.

Trước đây để tránh bị phát hiện nên cô ta đã chọn góc khuất này, khi ấy vì khá lo lắng nên cũng không để ý nhiều.

Kết quả bây giờ khi muốn trốn đi mới phát hiện đây là góc chết, trong vô hình chung cô ta đã tự nhốt mình ở đây, giờ không còn đường lui nữa.

Lâm Hàn thấy vẻ mặt sốt ruột của đối phương cũng thấy hơi buồn cười.

Anh cũng nhận ra điều này, đây là góc khuất của quán bar, không cách xa mấy tên đàn ông áo đen kia lắm, lúc này cô gái thần bí đã không còn đường lui, chỉ có thể đối đầu.

Còn về việc đối đầu trực diện, hiển nhiên cô gái này không phải đối thủ của nhóm người kia, nếu không cũng không đến mức bị thương vẫn bỏ chạy.

Lâm Hàn đột nhiên cảm hấy hơi buồn cười, theo lý mà nói cô gái này cũng không phải người bình thường, có thể thấy thân thủ cũng khá, nhưng có vẻ đầu óc không được thông minh lắm. Chạy trốn lại tự chui vào góc tường, chặn mất đường lui của mình, thực sự hơi ngu ngốc.

Lúc này thấy mấy tên áo đen đã tiến lại đây, cô gái càng thêm lo lắng, nhưng cũng không làm được gì.

Cô ta biết đám người kia rất độc ác, nếu rơi vào tay chúng thì kết quả sẽ rất thảm, nhưng bây giờ cô ta không trốn được nữa.

Lâm Hàn vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, cô gái bí ẩn này bị bắt cũng không liên quan đến anh, cô ta sẽ thế nào cũng không liên quan đến anh.

Tuy rằng cô gái này khá xinh, cũng được coi là người đẹp, nhưng Lâm Hàn biết chắc chắn cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, anh cũng không biết cô ta là người tốt hay người xấu.

Nhưng hôm nay anh lại rảnh quá nên hơi chán, hiếm thấy có một lần muốn lo chuyện bao đồng, nhân tiện tìm hiểu xem cô gái này và đám người áo đen kia rốt cuộc là ai, đến từ thế lực nào.

Những thế lực có máu mặt của Vùng Xám ở Bắc Đông bây giờ đều đã do Lâm Hàn tiếp quản, sẽ không xảy ra xung đột. Anh hơi tò mò cô gái này và đám người áo đen kia thuộc thế lực nào.

Vì đã quyết định giúp nên Lâm Hàn cũng chuyển sang ngồi cạnh người phụ nữ.

Người phụ nữ này vốn đã rất căng thẳng, phát hiện ra hành động đột ngột của Lâm Hàn đột nhiên hoảng sợ, vô thức muốn ra tay nhưng phát hiện anh chỉ ngồi xuống cạnh mình nên mới rụt tay lại.

Nhưng động tác rất rõ ràng, Lâm Hàn không sao cả nhưng đám người phía sau lại lập tức bị thu hút sự chú ý, cảm thấy bóng lưng cô gái này khá giống, vì thế bước về phía này.

Mặc dù mấy người mặc đồ đen đã cách không xa, nhưng bọn chúng cũng đang kiểm tra từng người trong quán bar, vậy nên phải một thời gian nữa chúng mới tới đây, chỉ vì hành động của Lâm Hàn và cô gái này đã thu hút chúng nên không còn thời gian nữa.

Cô gái liếc thấy thế thì hoảng hốt.

Lâm Hàn không để ý lắm mà cười bảo: “Tôi có thể giúp cô, nhưng có điều kiện”.

Cô gái nghe vậy hơi giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn.

Nhìn tổng thể trông Lâm Hàn rất bình thường, chỉ là hơi đẹp trai một chút, những phương diện khác anh chỉ là một người bình thường.

Trong vô thức, cô gái không tin Lâm Hàn có thể giúp mình lắm, nhưng nghĩ lại vừa nãy anh có thể nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của mình, cô ta lại cảm thấy có lẽ anh không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quan trọng nhất là bây giờ cô ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hy vọng người xa lạ trước mắt giúp đỡ mình, nếu anh không giúp được thì cô ta cũng không còn cách nào, dường như khoanh tay chịu trói hay đối đầu một phen thì sau này bị bắt, kết quả cũng như nhau.

“Điều kiện gì? Anh mau nói đi!”, người phụ nữ hạ giọng, nôn nóng hỏi.

“Quýnh lên làm gì?”, vẻ mặt Lâm Hàn bình tĩnh, không chút vội vàng, anh chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết cô với đối phương là thế lực nào, đồng thời nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao đối phương lại bắt cô, phải nói rõ ràng toàn bộ với tôi”.

Cô gái sững sờ, không ngờ điều kiện của Lâm Hàn lại là điều này, cô ta còn tưởng điều kiện của Lâm Hàn liên quan đến cơ thể mình, dù sao cô ta cũng có nhan sắc, cô ta cũng biết mình thu hút ánh nhìn đàn ông, nhưng không ngờ Lâm Hàn lại không hề bị thu hút mà anh lại quan tâm đến những chuyện này.

Nhưng đồng thời cô gái cũng cảm thấy dường như Lâm Hàn không phải người bình thường, nếu không anh sẽ không hỏi vấn đề này. Như vậy biết đâu Lâm Hàn có thể giúp được cô ta, giúp cô ta thoát khỏi đợt nguy hiểm này, giúp cô ta không rơi vào tay mấy tên áo đen chịu tra tấn.

Cô ta không có nhiều thời gian để chần chừ, thấy mấy tên áo đen sắp đến, cô gái không nghĩ nhiều nữa, tiết lộ thì tiết lộ, bây giờ thoát thân mới là quan trọng.

“Có rất nhiều chi tiết, tôi không kịp nói cho anh rõ hơn, tôi không thuộc bất kỳ thế lực nào cả, tôi chỉ là sát thủ cá nhân, đối phương là người của quý tộc họ Khổng!”, cô gái nhanh chóng đáp.

Mà lúc này mấy tên kia cũng đã tới đây, chúng kéo cô gái ra để nhìn mặt.

Lâm Hàn biết sát thủ cá nhân, đúng là có một nhóm người này, chuyên nhận tiền để giết người, thân thủ của họ phần lớn đều khá tốt, đương nhiên giá cả cũng không thấp. Lâm Hàn không để ý điều này lắm, nhưng biết đối phương là người nhà họ Khổng, anh hơi bất ngờ. Địa bàn chủ yếu của quý tộc họ Khổng ở thành phố Thiên Kinh, sao lại có người ở Bắc Đông này, còn là thành phố Phụng Thiên nơi anh đang ở?

Lâm Hàn và nhà họ Khổng không quen biết, nhưng muốn kiếm được nhiều lợi ích từ hội nghị quý tộc ở thành phố lần này chắc chắn phải làm kẻ thù với nhà họ Khổng.

Chuyện còn chưa bắt đầu mà người của đối phương đã tìm tới cửa?

Cho dù trước đây Lâm Hàn không hứa với cô gái sẽ cứu cô ta, nhưng sau khi biết đối phương là người nhà họ Khổng, còn xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên, Lâm Hàn nhất định phải tham gia vào việc bao đồng lần này.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 837: Xen vào việc của người khác



Trong quán rượu.

Vẻ mặt của Lam Tư Vũ lúc này ngập tràn lo lắng.

Cô ta vốn là một sát thủ, lần này nhận một nhiệm vụ có tiền thưởng cực lớn nhưng độ khó cũng cực cao, nhưng bởi vì cô biết một chút tin tức cho nên cũng có cơ hội khá lớn.

Nhưng cô ta lại không ngờ được rằng, sau khi đến thành phố Phụng Thiên mới phát hiện ra bản thân đã đến muộn, mặc dù cũng đã hoàn thành một phần nhiệm vụ nhưng mục tiêu chính đã rời đi, ngược lại còn bị đối phương phản kích bị trọng thương, sau đó trốn chạy lại bị người của đối phương truy đuổi suốt dọc đường.

Sau đó Lam Tư Vũ trốn vào bên trong quán rượu này, mới xảy ra những chuyện lúc sau.

Lúc này, người của đối phương cũng đã đuổi đến, Lam Tư Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nếu như cô ta không bị thương, đừng thấy mấy người phía đối phương là cao thủ, Lam Tư Vũ tự tin một mình mình cũng có thể đối phó với mấy tên cao thủ này.

Nhưng bây giờ, Lam Tư Vũ đã bị trọng thương, lại ở trong góc của quán rượu này, chính mình đã tự chặt đứt đường lui của bản thân. Lam Tư Vũ lúc này hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa còn không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào hết.

Lúc này Lam Tư Vũ cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên đi vào quán rượu, càng không nên đi vào trong cái góc này, nhất là không nên tin tưởng người đàn ông bên cạnh.

Vừa nãy Lam Tư Vũ còn tưởng rằng anh ta có hơi khác biệt, khác so với mấy tên háo sắc trong quán rượu, có thể giúp cô ta, Lam Tư Vũ còn gửi gắm hy vọng vào anh.

Nhưng bây giờ xem ra, anh ta cũng giống với mấy người kia mà thôi, căn bản chẳng giúp được gì cô ta hết.

Thậm chí bởi vì gửi gắm hy vọng vào người đàn ông này mà Lam Tư Vũ đã mắc sai lầm, đã để vuột mất cơ hội chạy trốn với chút hy vọng nhỏ nhoi.

Mà bây giờ, Lam Tư Vũ đã hoàn toàn không còn cơ hội nào hết.

Ngay lập tức, Lam Tư Vũ có hơi tuyệt vọng, mặc dù đã giác ngộ chuyến đi lần này nếu làm xong sẽ xảy ra tình huống ngày hôm nay, thế nhưng thật sự đến lúc này cô ta vẫn không thể bình tĩnh đối mặt được.

Mà lúc này, mấy người đàn ông mặc đồ đen đã đuổi đến, nhưng cũng không định nhiều lời, cũng không để ý đến việc đối phương là một cô gái mà trực tiếp cùng nhau xử lý, mấy người bọn họ đồng loạt ra tay với Lam Tư Vũ.

Nhìn bộ dáng ra tay của bọn họ tuy không có vẻ muốn g**t ch*t Lam Tư Vũ ngay tại chỗ nhưng rõ ràng là đã chuẩn bị khiến Lam Tư Vũ bị trọng thương, sau đó bắt đi nên ra tay rất tàn nhẫn.

Lam Tư Vũ thấy vậy có hơi tuyệt vọng, mặc dù biết không có cơ hội nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị động thủ.

Mà vào lúc Lam Tư Vũ đang chuẩn bị phản kháng thì lại phát hiện bóng dáng bên cạnh mình bỗng loé lên.

Bỗng chốc, Lâm Hàn, người mới vừa rồi vẫn còn dửng dưng ngồi bên cạnh không hề có ý định xen vào việc của người khác lúc này lại đi đến trước mặt của mấy người đàn ông mặc đồ đen, vừa khéo chắn phía trước Lam Tư Vũ.

“Tôi nói này, mấy người đàn ông lại động tay động chân với một cô gái có phải có hơi quá đáng rồi không?”, Lâm Hàn tuỳ tiện tìm một cái cớ nói.

Trên thực tế Lâm Hàn hiểu rõ, nữ sát thủ này không phải là người tầm thường, hoàn toàn không phải là một cô gái bình thường, mấy người đàn ông này cùng nhau tiến lên cũng không có gì quá đáng cả.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen thấy Lâm Hàn ra mặt cũng có hơi bất ngờ, nhưng căn bản cũng chẳng xem anh ra gì, bọn họ cũng không phải là đám tay chân bình thường, toàn bộ đều là cao thủ cả.

Mà ở trong mắt của bọn họ, Lâm Hàn uống rượu ở trong một quán rượu như này thì có thể là ai được cơ chứ, cũng chỉ có cấp bậc ngang mấy tên lưu manh mà thôi, hoàn toàn không xứng là đối thủ của bọn họ.

“Thằng nhãi ranh này ở đâu ra thế? Khuyên mày một câu, thức thời một chút, cút sang một bên nhanh lên. Chuyện này không phải là chuyện mà mày có thể quản được đâu”.

“Thật sự đúng là không biết trời cao đất rộng, chúng tao là người mày có thể trêu chọc được chắc”.

“Muốn xen vào việc của người khác, tốt nhất tự xem lại bản thân xem có bản lĩnh đấy không đã”.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen cảm thấy nực cười nhao nhao nói, giống như thấy một chuyện vô cùng hài hước.

Mà Lam Tư Vũ ở đằng sau cũng có chút thất vọng, vốn còn cho rằng Lâm Hàn có cách cứu mình, ví dụ như biết lối thoát nào đó, hoặc là có thân phận gì đó có thể bảo vệ cô ta. Nhưng lại không ngờ được rằng cách của Lâm Hàn chính là trực tiếp ra tay, một người đấu lại với mấy người của đối phương.

Lam Tư Vũ rõ ràng không cho rằng Lâm Hàn là đối thủ của mấy người kia, dù sao mấy người bên phía đối phương cũng đều là cao thủ, thân thủ không tồi. Lam Tư Vũ cảm thấy, đừng nói là mấy người đó, cho dù chỉ là một người trong số đó thì Lâm Hàn cũng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng đối phương.

Nhưng mặt khác, Lam Tư Vũ ngược lại cảm thấy có chút bất ngờ và vui mừng, không ngờ Lâm Hàn vậy mà giữ lời, thật sự định giúp cô ta, cũng không có lừa cô ta.

Nghĩ đến đây, Lam Tư Vũ cũng có chút cảm kích nhìn Lâm Hàn vì anh không lừa gạt cô.

Mà Lâm Hàn lúc này cũng không muốn nhiều lời, mấy lời vừa nói kia chẳng qua cũng chỉ là tuỳ tiện tìm một cái cớ mà thôi, ngoài ra cũng không muốn để đối phương biết được thân phận của mình.

Lâm Hàn biết, mấy người đàn ông mặc đồ đen này là cao thủ, từ lúc bọn họ bước vào quán rượu, Lâm Hàn đã phát hiện ra điều này rồi.

Nhưng Lâm Hàn tự tin vào thân thủ của mình, có lẽ bản thân mình trước đây chỉ là đối thủ của một người trong số bọn họ, có điều sau khi trải qua khoảng thời gian này thì thân thủ của Lâm Hàn cũng đã tăng lên đáng kể.

Lúc này dù phải đối mặt với mấy cao thủ bên đối phương thì Lâm Hàn cũng có đủ sức chiến đấu.

Đối mặt với mấy cao thủ, chung quy Lâm Hàn vẫn có áp lực khá lớn, cũng không dám khinh địch, đối phương lúc này hoàn toàn không xem Lâm Hàn ra gì, ngược lại chính là cơ hội tốt của anh.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen đang cười nhạo Lâm Hàn, Lam Tư Vũ tuy có chút cảm kích Lâm Hàn nhưng cũng không cho rằng Lâm Hàn không biết tự lượng sức mình, cô ta đang chuẩn bị tự mình ra tay. Về phần những vị khách còn lại trong quán rượu càng cho rằng Lâm Hàn không phải là đối thủ của mấy người kia, chỉ cảm thấy Lâm Hàn là một tên đầu óc có vấn đề.

Mà Lâm Hàn lúc này cũng đã trực tiếp lựa chọn ra tay.

Khoảng cách vốn đã rất gần, tốc độ của Lâm Hàn lại cực nhanh, mấy người bên phía đối phương còn chưa kịp phản ứng thì một quyền của Lâm Hàn đã trực tiếp rơi xuống mặt của một người đàn ông mặc đồ đen phía trước.

Khách trong quán rượu vừa rồi còn đang suy nghĩ Lâm Hàn sẽ chết như thế nào, kết quả một giây sau lại xảy ra tình huống này, một quyền của Lâm Hàn đánh người này máu me be bét, trực tiếp không còn sức chiến đấu.

Đáy mắt của Lam Tư Vũ đứng phía sau xẹt qua một tia khác thường, cô ta đã nhìn ra được một quyền này của Lâm Hàn, Lâm Hàn tuyệt đối không phải là người bình thường, nhất định là cao thủ, thân thủ hoàn toàn cao hơn đối phương, thậm chí còn cao hơn thân thủ của cô ta.

Về phần mấy người đàn ông mặc đồ đen còn lại cũng một mặt kinh ngạc.

Tốc độ và sức mạnh một quyền này của Lâm Hàn cũng khiến bọn họ ý thức được rằng, người đàn ông trước mặt vừa bị bọn họ khinh thường, người đàn ông trước mặt đột nhiên đứng ra xen vào việc của người khác hoàn toàn không phải là một người bình thường, ngược lại còn là một cao thủ tuyệt đối!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 838: Cứu



“Mày rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông cầm đầu mặc đồ đen nhìn chằm chằm Lâm Hàn hỏi.

Rõ ràng người có thân thủ lợi hại như vậy hiển nhiên không phải là một người bình thường, những người áo đen này ngay lập tức cũng nảy sinh hoài nghi đối với thân phận của Lâm Hàn, cảm thấy Lâm Hàn không phải người bình thường, hẳn không phải chỉ là trùng hợp xuất hiện ở đây gặp chuyện ra tay cứu giúp, thậm chí còn có thể có âm mưu từ trước.

Lâm Hàn căn bản cũng chẳng muốn nói chuyện với bọn chúng, tiếp tục ra tay.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen còn lại thấy vậy cũng vội vàng ứng phó.

Nhưng rất nhanh, bọn chúng phát hiện ra bản thân đã đánh giá thấp thân thủ của Lâm Hàn, anh không đơn thuần chỉ là một cao thủ, thân thủ của anh còn lợi hại hơn bọn chúng, mấy người bọn chúng đối mặt với Lâm Hàn lại chẳng hề chiếm được một chút lợi thế nào.

Rất nhanh, mấy người đàn ông mặc đồ đen đã rơi vào thế hạ phong, bị Lâm Hàn áp chế, bọn chúng có thể bị thương bất cứ lúc nào.

Mà lúc này đây, Lam Tư Vũ cũng chịu đựng vết thương trên người, tiến lên hỗ trợ.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen thấy vậy lập tức kinh hãi, lúc trước bọn chúng cũng đã thấy thân thủ của Lam Tư Vũ rồi, cực kỳ kinh khủng, hơn nữa còn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Lúc trước cũng là do Lam Tư Vũ đã bị thương nên bọn chúng mới dám đuổi theo, nhưng bây giờ một mặt phải đối diện với thân thủ vô cùng kinh khủng của Lâm Hàn, lại còn phải đối mặt với Lam Tư Vũ nữa, bọn chúng làm sao dám có can đảm ấy.

Bây giờ đối mặt với Lâm Hàn, bọn chúng đã bị áp chế, một khi Lam Tư Vũ nhập cuộc, bọn chúng chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, thậm chí rất có thể sẽ lại có người bị thương.

Thấy không thể làm gì được, mấy người đàn ông mặc đồ đen liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý, vội vàng kéo người đàn ông mặc đồ đen đã bị Lâm Hàn đánh bị thương nặng trước đó trực tiếp rút lui.

Trong quán rượu mặc dù có không ít người, nhưng lúc trước bởi vì mấy người đàn ông mặc đồ đen này mà đứng dạt sang một bên, chừa lại con đường ở giữa, lúc này vừa hay dễ dàng cho mấy người đàn ông mặc đồ đen.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen mượn con đường này chạy trốn, đầu không ngoảnh lại đi thẳng ra bên ngoài quán rượu.

“Chạy khá nhanh đấy”, Lâm Hàn nhìn mấy người đàn ông mặc đồ đen vội vàng rời đi, bất đắc dĩ cười một tiếng rồi nói.

Lâm Hàn cũng không phải là không muốn đuổi theo bọn chúng, mà là anh không có năng lực này.

Mặc dù anh rất tự tin vào thân thủ của mình, có thể dựa vào sức một mình mình mà đối phó với mấy người bên phía đối phương, nhưng mấy người đàn ông mặc đồ đen này cũng đều là cao thủ, Lâm Hàn có thể đối kháng với chúng nhưng lại không thể làm gì được chúng.

Lúc trước mặc dù có thể một phát đả thương người kia, cũng là bởi vì đối phương sơ suất, không quá coi trọng anh nên mới cho anh cơ hội.

Cũng là bởi vì có sự gia nhập của Lam Tư Vũ đối phương mới chạy trốn, nếu không cứ tiếp tục thì thể lực của Lâm Hàn không theo kịp, sức chiến đấu giảm xuống, nói không chừng Lâm Hàn còn có thể thua.

Hiện tại đám người đó đã chạy trốn, Lâm Hàn lại càng không có cách đuổi bắt.

Nếu không, Lâm Hàn thật sự vẫn còn muốn bắt được đối phương, xem có thể hỏi ra được cái gì không.

Mặc dù Lâm Hàn không giao lưu với người nhà họ Khổng, nhưng không lâu nữa là đến hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, nếu như Lâm Hàn muốn thực hiện mục tiêu của mình, đương nhiên phải gây thù chuốc oán với đối phương.

Gây thù chuốc oán sớm hay muộn thì cũng giống nhau, dù sao cũng sẽ có một ngày như vậy, nên Lâm Hàn cũng chẳng quan tâm.

Quý tộc nhà họ Khổng, mặc dù có sản nghiệp trải rộng nhiều nơi ở Hoa Hạ, nhưng chủ yếu vẫn là ở thành phố Thiên Kinh, đối phương có thể có cao thủ xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên, thêm việc thành phố Phụng Thiên gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ cũng là địa bàn của Lâm Hàn, cao thủ nhà họ Khổng xuất hiện ở đây như vậy thật đúng là có chút kỳ lạ.

Nhưng mà bây giờ, Lâm Hàn cũng không có cách nào cả, chỉ có thể xem sau này có thể hỏi ra được gì từ miệng của nữ sát thủ này không mà thôi.

Lúc này, Lâm Hàn cũng quay đầu lại, nhìn về phía nữ sát thủ ở bên cạnh, hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết chi tiết toàn bộ sự việc được chưa? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hàn vừa mới hỏi xong câu đó liền thấy Lam Tư Vũ trực tiếp ngã xuống, Lâm Hàn vội vàng đỡ lấy cô ta.

Lâm Hàn cúi đầu nhìn, cô ta đã hôn mê bất tỉnh.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, hơi trầm mặc, cũng không biết là cô ta ngất thật hay giả vờ nữa.

Lâm Hàn lúc này cũng không so đo nhiều như vậy, bây giờ ở trong quán rượu cũng có chút bất tiện, Lâm Hàn ôm lấy nữ sát thủ chạy về phía trang viên.

Anh biết rõ nữ sát thủ này đã bị thương, nhưng cũng không cần thiết phải đến bệnh viện, như vậy quá phiền phức, trong trang viên có đội ngũ y tế của nhà họ Lâm, những người đó cho dù là kĩ thuật hay thiết bị cũng đều có trình độ cao hơn bệnh viện thành phố Phụng Thiên.

Nhìn thấy Lâm Hàn đi đến, những người trong quán rượu cũng nhao nhao sợ hãi lui về phía sau.

Lúc nãy bọn họ đã được chứng kiến quá trình ra tay của Lâm Hàn, hiểu rõ Lâm Hàn còn kinh khủng hơn so với mấy tên đàn ông mặc đồ đen lúc kia, căn bản vốn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Những người bên trong quán rượu lúc này cũng không dám trêu chọc Lâm Hàn, chỉ sợ bởi vì vừa nãy bọn họ cười nhạo Lâm Hàn mà khiến Lâm Hàn khó chịu, bây giờ ra tay với bọn họ, như thế thì bọn họ gặp họa chắc rồi.

Nhưng Lâm Hàn cũng không định so đo tính toán với mấy người trong quán rượu này, dù sao bọn họ cũng không phải là người cùng một thế giới, chỉ cần họ không quấy rầy Lâm Hàn thì anh cũng không thèm để ý, bây giờ đưa nữ sát thủ này về cứu chữa sau đó làm rõ chuyện người nhà họ Khổng tại sao lại xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên mới là chuyện quan trọng nhất đối với anh.

Ngay lập tức, Lâm Hàn ôm lấy nữ sát thủ rời khỏi quán rượu, sau đó đi thẳng về hướng trang viên.

Trang viên vốn cách đó không xa, chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã đi đến cổng trang viên.

Lâm Hàn cúi đầu nhìn, lúc này mới hiểu ra, trên người mình đầy vết máu, bộ dạng giống như bị thương nên mới khiến hai bảo vệ này lo lắng đến như vậy. Trên thực tế Lâm Hàn hoàn toàn không bị thương, những vết máu trên người này đều là của mấy tên đàn ông mặc đồ đen vừa rồi, chủ yếu là của tên mặc đồ đen thứ nhất tấn công Lâm Hàn.

Nhưng lúc cúi đầu, Lâm Hàn cũng chú ý đến vết thương trên người nữ sát thủ nằm trong ngực cũng đang chảy máu không ngừng, nhỏ xuống người mình, cho nên mới có nhiều vết máu đến như vậy.

“Tôi không bị thương, vết máu trên người này cũng không phải của tôi, không cần phải thông báo cho Lâm Phong, thông báo cho nhân viên y tế mau chóng đến cấp cứu cho cô ta là được rồi”, Lâm Hàn vội vàng nói với hai bảo vệ.

Ngay lập tức, Lâm Hàn nhanh chóng ôm nữ sát thủ đi vào bên trong trang viên, mà hai bảo vệ kia sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Hàn cũng vội vàng đi thông báo cho nhân viên y tế.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 839: Nhà họ Khổng kì lạ



Bên trong trang viên.

Lâm Hàn trở lại trang viên chưa được bao lâu, sau khi hai bảo vệ đi thông báo thì nhân viên y tế đã chạy đến, tiến hành cấp cứu.

Đây đều là nhân viên y tế của nhà họ Lâm, lúc trước khi Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện Lâm Phong đã phái họ đến.

Cho dù là ở nhà họ Lâm thì trình độ của những nhân viên y tế này cũng cực kỳ cao, chứ đừng nói là so sánh với nhân viên y tế trong bệnh viện bình thường, trình độ cứu chữa là không phải nghi ngờ.

Đối với trình độ cứu chữa của mấy nhân viên y tế này Lâm Hàn cũng có hiểu biết, vẫn luôn tin tưởng bọn họ, anh kiên nhẫn ở bên ngoài phòng chờ, dù sao cũng là một cô gái nên Lâm Hàn không tiện đi vào bên trong.

Không bao lâu sau, một nữ y tá đi ra.

“Tình hình như thế nào rồi?”, Lâm Hàn trực tiếp hỏi.

Y tá hít một hơi, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cô ta vẫn cảm thấy có hơi kinh ngạc.

Thân là nhân viên y tế của nhà họ Lâm, đương nhiên là đã được chứng kiến nhiều cảnh tượng, cũng đã gặp không ít tình huống bị thương nghiêm trọng, có thể nói là đã quá quen thuộc.

Mà tình huống vừa rồi của cô gái bị thương kia mặc dù không phải là nghiêm trọng nhất nhưng là bị thương trí mạng, quan trọng hơn là cô ấy đã chống đỡ đến tận bây giờ.

Lúc này, nữ y tá cũng báo cáo với Lâm Hàn: “Cậu Lâm yên tâm, đã qua cơn nguy kịch, chỉ là bị thương quá nghiêm trọng mất máu quá nhiều, nên hôn mê một thời gian, vẫn phải cần một chút thời gian mới có thể tỉnh lại.

Người này bị thương ở mức trí mạng, hơn nữa dựa theo tình trạng mà bác sĩ vừa mới kiểm tra, vết thương đã quá hai mươi tư tiếng, trong hai mươi tư tiếng này, ngay cả tiến hành băng bó đơn giản cũng không có, vẫn luôn bị mất máu, nếu không phải là do mặc áo da vừa khéo có tác dụng cầm máu nhất định thì chắc chắn đã chết rồi. Mà ngay cả trong tình huống bây giờ, có thể chống đỡ được đến lúc này thì cũng coi như là một kỳ tích rồi, nghị lực của cô ấy vượt xa người bình thường”.

Lâm Hàn nghe thấy vậy ngược lại có hơi bất ngờ và kinh ngạc.

Lúc trước ở bên trong quán rượu, Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người của cô ta, đã đoán được cô ta bị thương, hơn nữa cũng không nhẹ, nhưng không thể ngờ được rằng lại nghiêm trọng đến như vậy.

Vết thương trí mạng không hề tiến hành bất cứ phương pháp cứu chữa nào hết mà vẫn còn có thể chống đỡ vượt qua hai mươi tư tiếng?

Hơn nữa Lâm Hàn cũng hiểu rõ trong hai mươi tư tiếng này không đơn giản là giữ tỉnh táo, mà còn phải luôn luôn chạy trốn.

Nghị lực này thật sự quá khủng khiếp, khiến người khác phải bất ngờ.

Ngay lập tức, y tá tiếp tục bận rộn với công việc, Lâm Hàn lại tiếp tục chờ đợi.

Không bao lâu sau, đám người Lâm Phong và La Văn cũng chạy đến, bọn họ mới nghe chuyện vừa rồi xảy ra, bởi vì lo lắng cho Lâm Hàn mà chạy đến.

“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, La Văn lo lắng hỏi.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, La Văn càng ngày càng được Lâm Hàn tin tưởng, càng ngày càng chân thành đi theo Lâm Hàn, cho dù không có lời dặn dò sau cùng của Trương Thiên Sơn trước đây thì La Văn tự vấn lương tâm cũng sẽ thật lòng đi theo anh.

Lâm Hàn là hy vọng của cả Vùng Xám Bắc Đông, nếu Lâm Hàn xảy ra chuyện gì thì vô cùng rắc rối.

Lâm Phong đương nhiên càng lo lắng hơn, nhưng nhìn Lâm Hàn dường như không hề hấn gì cũng thở phào một hơi.

Lâm Hàn thấy vậy thì cười một tiếng, nói: “Tôi không sao hết, hai người đừng nghe mấy bảo vệ đó nói bừa, máu trên người tôi lúc nãy cũng là máu của người khác mà thôi”.

Trong lúc chờ đợi vừa rồi, Lâm Hàn đã thay một bộ quần áo khác, nếu không một thân toàn máu quả thật cũng có chút dọa người. Xung quanh toàn mùi máu cũng khiến Lâm hàn cảm thấy không được thoải mái, dù sao trong quá trình giao tranh với mấy người đàn ông mặc đồ đen trong quán rượu vừa rồi, Lâm Hàn cũng không hề bị thương.

Hai người La Văn và Lâm Phong xác nhận Lâm Hàn đúng là không có chuyện gì, lúc này mới thật sự yên tâm.

Ngay lập tức, La Văn cũng đi thông báo cho Ngô Xuyên, nói cho anh ta biết Lâm Hàn không sao cả, bảo anh ta không cần phải chạy về, cứ tiếp tục làm công chuyện của mình.

Mà Lâm Phong thì có hơi khó hiểu, hỏi: “Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu cứu một cô gái mang về đây, cô gái kia khắp người toàn là máu, bị thương nghiêm trọng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

La Văn kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Ngô Xuyên, nghe thấy lời Lâm Phong nói cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt hơi khác thường.

Dù sao trước mắt thì phần lớn các thế lực Vùng Xám Bắc Đông cũng đã bị Lâm Hàn thu chiếm, theo lý thuyết căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì hết, sự việc ngày hôm nay hình như có chút hơi kỳ lạ.

Đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng không có ý định giấu diếm gì cả, dù sao Lâm Phong và La Văn cũng là người đáng tin cậy.

Ngay lập tức, Lâm Hàn kể hết cho bọn họ nghe tất cả những chuyện đã xảy ra bên trong quán rượu, trong đó cũng bao gồm chuyện những người đàn ông mặc đồ đen là cao thủ đến từ nhà họ Khổng.

Nghe xong lời Lâm Hàn kể, La Văn và Lâm Phong đều có chút kinh ngạc, không ngờ chuyện ngày hôm nay lại có liên quan đến quý tộc nhà họ Khổng ở thành phố Thiên Kinh.

“Người nhà họ Khổng này tại sao lại xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên của chúng ta? Theo lý mà nói thì ở khu vực Bắc Đông không có sản nghiệp của nhà họ Khổng, đặc biệt là thành phố Phụng Thiên này lại càng không hề liên quan”.

Dù sao La Văn cũng đã ở khu vực Bắc Đông một thời gian dài cho nên hiểu khá rõ.

Tuy nói quý tộc này là thế lực lớn nhất ở Hoa Hạ, sản nghiệp trải rộng nhiều nơi nhưng khi vực Bắc Đông này khá đặc biệt, sản nghiệp của những quý tộc này tuy rằng có thể tiến vào chiếm giữ, nhưng sẽ khá phiền phức, mà khu vực Bắc Đông cũng là một trong số ít chỗ ở Hoa Hạ không có sản nghiệp liên quan đến quý tộc.

Mà đúng lúc này, người nhà họ Khổng đặc biệt còn là cao thủ của nhà họ Khổng lại xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên, thật sự là có hơi kỳ lạ, khu vực Bắc Đông lúc trước vừa mới trải qua những biến cố này, sau đó mấy người Lâm Hàn cũng muốn xuất phát từ khu vực Bắc Đông đi đến tham dự hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.

“Chẳng lẽ người nhà họ Khổng này muốn ra tay trước để chiếm ưu thế?”, vẻ mặt của Lâm Phong có hơi lạnh lùng nói.

“Chờ nữ sát thủ này tỉnh lại tôi sẽ hỏi rõ ràng, cho dù là như thế nào thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cũng không cần phải sợ, chuyện này vẫn chưa nghiêm trọng đến thế. La Văn, anh tiếp tục đi giải quyết công việc ở khu vực Bắc Đông, mấy chuyện này anh không cần phải lo lắng, Lâm Phong, ông đi phân phó một số người điều tra xem tại sao người nhà họ Khổng lại xuất hiện ở đây”, Lâm Hàn từ tốn nói.

“Vâng”.

“Vâng”.

La Văn và Lâm Phong đồng thanh đáp, sau đó rời đi, dựa theo phân phó của Lâm Hàn mà hành động.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 840: Việc này không cần thiết



Sau khi La Văn và Lâm Phong rời đi chưa được bao lâu thì nhân viên y tế đi ra.

Lâm Hàn biết được tình hình đã ổn định, chỉ là nữ sát thủ kia cần một chút thời gian mới có thể tỉnh lại, anh để nhân viên canh giữ ở lại, cũng cho phép nhân viên y tế về nghỉ ngơi, dù sao bây giờ cũng đã khuya lắm rồi.

Ngay lập tức, Lâm Hàn cũng tiến vào phòng xem xét tình hình.

Nữ sát thủ lúc này vẫn còn đang hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Trái lại vết máu trên bộ quần áo ở bên cạnh lại khiến Lâm Hàn hơi kinh ngạc, bên trong áo da thấm đẫm máu, vết máu đã khô cứng lại, từ độ dày của nó có thể tưởng tượng được lúc trước nữ sát thủ này đã chảy bao nhiêu máu.

Lâm Hàn lại nhìn nữ sát thủ đang hôn mê nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp, hoàn toàn có tố chất một đại mỹ nhân.

Nếu đi ngoài đường lớn, gương mặt như này nhất định có thể khiến vô số đàn ông thần hồn điên đảo, nhưng có điều ai cũng không ngờ được rằng đằng sau khuôn mặt tuyệt mỹ và nhìn có vẻ yếu đuối ấy lại là một sát thủ máu lạnh tàn nhẫn.

Một sát thủ tàn nhẫn đối với bản thân mình như vậy, Lâm Hàn tin cô ta đối xử với mục tiêu sẽ càng tàn nhẫn hơn, nếu không phải như thế thì mấy cao thủ lúc trước của nhà họ Khổng cũng sẽ không bỏ ra nhiều công sức đến vậy để đuổi giết nữ sát thủ này.

Lâm Hàn nhìn sơ qua, vẫn không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, anh cũng không có ý định nán lại đây lâu hơn nên đi về nghỉ ngơi trước.

“Nếu cô gái này tỉnh lại lập tức thông báo cho tôi biết, ngoài ra mấy người cũng phải chú ý an toàn, thân thủ của cô ta không tồi đâu”, Lâm Hàn dặn dò nhân viên y tế canh giữ.

“Vâng, cậu Lâm”, hai nhân viên y tế phụ trách canh giữ đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Nhưng sau khi rời khỏi căn phòng đó, Lâm Hàn lại điều thêm hai cao thủ nữa đến để canh giữ bên ngoài.

Mặc dù nữ sát thủ này đã bị thương nặng, nhưng ai mà biết được sau khi tỉnh lại cô ta có thể sẽ làm gì chứ, thân thủ cô ta chắc cũng không tồi, căn bản không phải là người mà hai nữ y tá kia có thể giữ được.

Lâm Hàn vốn cũng chẳng phải người tốt gì, anh không đơn thuần muốn cứu cô ta, lúc đó ra tay cứu cô ta, một mặt là do nhất thời nổi hứng, mặt khác cũng là bởi vì có liên quan đến nhà họ Khổng, Lâm Hàn chỉ muốn làm rõ mà thôi.

Nếu không phải như thế thì Lâm Hàn căn bản cũng sẽ không ra tay xen vào việc của người khác, dù sao lúc đó anh cũng chỉ có một thân một mình, nếu xuất hiện nguy hiểm gì thì không ổn rồi.

Mà nếu như đã giúp nữ sát thủ này, còn cứu cô ta, Lâm Hàn đương nhiên không thể để cô ta rời đi dễ dàng như thế được, ít nhất phải để Lâm Hàn làm rõ được tại sao cao thủ nhà họ Khổng lại xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên khu vực Bắc Đông, rốt cuộc bọn họ có mục đích gì.

Sau khi sắp xếp xong hai cao thủ nhà họ Lâm đến canh giữ, Lâm Hàn liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi, lúc này sắc trời đã không còn sớm nữa rồi.

Ngày hôm sau.

Sau khi Lâm Hàn tỉnh dậy lại đến xem tình hình của nữ sát thủ một chút, nhưng cô ta vẫn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lâm Hàn cũng không vội, tiếp tục bảo y tá và cao thủ nhà họ Lâm canh giữ, anh đi làm công việc khác, kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ mãi đến tận buổi trưa, Lâm Phong tìm đến. Hiển nhiên là sau đêm qua và sáng nay đã điều tra ra được một số tin tức.

“Tình hình thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.

Vẻ mặt của Lâm Phong có hơi kỳ lạ, ông ta nói: “Cậu Lâm, tôi đã điều tra kỹ càng, người nhà họ Khổng đến đây lần này hình như không ít đâu, có khoảng mười mấy cao thủ, hơn nữa về mặt thời gian cũng rất kỳ lạ, đúng vào cái ngày mà cậu đến khu vực Bắc Đông, cũng không biết là trùng hợp hay là do căn chuẩn thời gian mà đến. Trái lại, mục đích của những người nhà họ Khổng này không điều tra được, nhưng rõ ràng bọn chúng đã phái tai mắt đến điều tra gần trang viên, sau đó hình như đã xảy ra chuyện gì đó tổn thất gần một nửa cao thủ, tối hôm qua ở quán rượu lại bị thương nặng, sau đó đã lập tức rời khỏi thành phố Phụng Thiên trở về thành phố Thiên Kinh”.

Lâm Hàn nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Thời điểm Lâm Hàn đến thành phố Phụng Thiên ở khu vực Bắc Đông, những người nhà họ Khổng này cũng đến, Lâm Hàn cũng không tin chuyện này chỉ là trùng hợp, rõ ràng là căn chuẩn thời gian mà đến.

Thêm việc người nhà họ Khổng đã điều tra gần trang viên, mục đích cũng càng thêm rõ ràng, dường như chính là vì Lâm Hàn mà đến đây.

Khả năng cao là đến để đối phó với Lâm Hàn, ám sát anh.

Chỉ có điều hình như về sau đã xảy ra chuyện, chắc hẳn là do nữ sát thủ này gây ra, sau đó tối hôm qua lại bị Lâm Hàn đánh trọng thương ở trong quán rượu, mặc kệ lần này đối phương có mục đích gì, đã không có năng lực tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, cho nên tối hôm qua liền trực tiếp rời khỏi thành phố Phụng Thiên, quay trở về thành phố Thiên Kinh.

Lâm Phong lúc này lại nói: “Mấy chuyện khác cũng không dễ gì tra ra được, những người này đều là cao thủ nhà họ Khổng, cực kỳ bí mật, có thể điều tra ra được mấy chuyện kia cũng là bởi vì có một vài yếu tố trùng hợp”.

Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng hiểu được.

Mặc dù trước mắt có rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm ở thành phố Phụng Thiên khu vực Bắc Đông, nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ cũng đều bận rộn giải quyết công việc riêng, hơn nữa đám người Vùng Xám Bắc Đông cũng đã biểu hiện ngoan ngoãn, cho nên bọn họ không chú ý đến đám cao thủ nhà họ Khổng từ vùng ngoài đến cũng là chuyện bình thường.

“Xem ra mục đích của người nhà họ Khổng này rất có thể là tôi, gan cũng không nhỏ đâu, tôi còn chưa ra tay, ngược lại bọn họ lại muốn ra tay trước rồi?”, Lâm Hàn cười nói.

Sắc mặt của Lâm Phong cũng không được tốt cho lắm, nếu như thật sự là vậy thì lòng cam đảm của nhóm người nhà họ Khổng này cũng quá lớn rồi, vậy mà trực tiếp dám đến thành phố Phụng Thiên, thậm chí còn muốn đến trang viên để ám sát Lâm Hàn, thật đúng là không xem mấy cao thủ nhà họ Lâm ra gì mà.

“Cậu Lâm, cậu có muốn tôi huy động một số cao thủ nhà họ Lâm đến dạy dỗ đám người nhà họ Khổng này không?”, Lâm Phong thấp giọng nói.

Cứ như thế cũng đã chèn ép được nhà họ Khổng, mặc dù không thể trực tiếp làm gì được nhà họ Khổng, nhưng một con ếch sẽ chết khi nước dần sôi lên, như này cũng hoàn toàn đủ rồi.

Chủ yếu nói như vậy, nhà họ Lâm cũng không cần đưa quá nhiều vào, dù sao các cao thủ nhà họ Lâm còn lại cũng bận công chuyện riêng, huy động bọn họ đến thì ở nơi khác nhất định sẽ có tổn thất, hơn nữa chắc chắn sẽ không nhỏ, cho nên hoàn toàn không đáng.

“Không cần, mấy người này của chúng ta là đủ rồi, sau này ông chú ý phòng bị thêm, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi, chờ nữ sát thủ này tỉnh lại làm rõ mọi chuyện rồi nói sau. Chỉ là một nhà họ Khổng nho nhỏ vẫn chưa thể uy h**p được tôi đâu”, Lâm Hàn nói thẳng.

Lâm Phong thấy thế cũng không tiện nhiều lời nữa, đồng ý, sau đó rời đi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 841: Thân thủ kinh khủng



Mặc dù Lâm Hàn chưa biết cụ thể chuyện này như thế nào, nhưng đại khái thì Lâm Hàn cũng đoán ra được.

Có lẽ là người nhà họ Khổng biết được tin lần này Lâm Hàn muốn tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh cho nên định ra tay trước với anh, kết quả số lượng bảo vệ ở trang viên thành phố Phụng Thiên vượt quá dự liệu của bọn chúng, lại bởi vì nữ sát thủ này đột nhiên giết đến trực tiếp làm hỏng kế hoạch, dẫn đến hành động lần này thất bại.

Nhưng cụ thể ra sao thì Lâm Hàn chỉ có thể chờ sau khi nữ sát thủ kia tỉnh lại mới có thể làm rõ ràng.

Đồng thời, Lâm Hàn cũng cảm thấy hơi khó hiểu, nhiệm vụ của nữ sát thủ này rốt cuộc là bởi vì trùng hợp nên mới giúp mình hay là bởi vì người đưa tiền thưởng và sai cô ta làm nhiệm vụ đang giúp mình?

Lâm Hàn lắc đầu, không nghĩ ngợi nhiều nữa, kiên nhẫn đợi nữ sát thủ kia tỉnh lại là được.

Ngay lập tức, Lâm Hàn ung dung thảnh thơi đi trên hành lang trang viên, có chút nhàn rỗi hết việc.

Các phương diện của khu vực Bắc Đông đều đã có Ngô Xuyên và La Văn cùng những người bọn họ dẫn theo quản lý, xảy ra vấn đề gì, bọn họ gần như đều có thể xử lý được, chỉ có quyết sách lớn hoặc những vấn đề thì mới hỏi Lâm Hàn, những chuyện khác anh hoàn toàn không phải động đến.

Còn về phần triệu tập người đi đến tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh cũng đã có Lâm Phong ở bên kia thu xếp.

Ngoại trừ việc triệu tập cao thủ, ngày hôm qua Lâm Hàn cũng đã phân phó bên Ngô Xuyên và La Văn triệu tập thêm một số người, chủ yếu là những nhân tài trong lĩnh vực quản lý kinh doanh.

Dù sao nếu như hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này thuận lợi, Lâm Hàn nhất định có thể thành công tiếp quản một phần sản nghiệp và cần thành lập rất nhiều xí nghiệp ở thành phố Thiên Kinh, đến lúc đó đương nhiên sẽ phải một nhóm lớn nhân tài quản lý.

Mặt khác, đến lúc đó Lâm Hàn cũng có thể nhờ nhà họ Tiêu giúp đỡ, dù sao nhà họ Tiêu cũng là người bản địa ở thành phố Thiên Kinh, trên các phương diện đều biết rõ và am hiểu, mà quan hệ giữa Lâm Hàn và nhà họ Tiêu không tồi, rất nhiều lĩnh vực cũng có thể nhờ bọn họ hỗ trợ, như thế sẽ xử lý tốt hơn, cũng sẽ khá dễ dàng.

Nhưng nhân tài quản lý tương đối quan trọng, Lâm Hàn đương nhiên không thể sử dụng người không quen làm quản lý, nếu không thì một khi những xí nghiệp này xảy ra vấn đề gì, anh cũng không thể biết đầu tiên.

Giống như công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh trước đây, trên các phương diện khác Lâm Hàn có thể không quản, nhưng ứng cử viên cho chức vụ CEO nhất định phải là người do Lâm Hàn phái đến, là người có năng lực và đáng tin cậy.

Được xem như là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, phương diện dùng người này là vô cùng quan trọng, dù sao thì công việc và sản nghiệp dưới trướng rất rất nhiều, đừng nói là đích thân đi làm, cho dù chỉ cần hiểu rõ tất cả mọi chuyện một chút thôi thì cũng đã cực kỳ phiền phức rồi, căn bản là quá bận rộn nên chỉ có thể sắp xếp người quản lý trên các phương diện mà thôi. Mà những người được sắp xếp làm người quản lý chắc chắn là vô cùng quan trọng, dù sao thì một công ty phát triển như thế nào, có xảy ra vấn đề gì hay không gần như phụ thuộc vào quyết định của người quản lý.

Lâm Hàn đợi đến khi mặt trời ngả về đằng tây, lúc hoàng hôn buông xuống, mới thấy một y tá phụ trách canh giữ hớt hải chạy đến.

“Cậu Lâm, cô gái kia tỉnh rồi, vừa tỉnh lại liền muốn rời đi, bị hai cao thủ phụ trách canh giữ trước cửa chặn lại”, y tá vội vàng nói.

Lâm Hàn nghe vậy lập tức bật dậy, cũng không nói thêm lời nào, vội vàng chạy về phía căn phòng kia.

Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã chạy đến căn phòng, chỉ thấy lúc này nữ sát thủ đã bị chế ngự, toàn thân bị trói chặt bởi dây thừng, không thể động đậy.

“Cậu Lâm”, hai cao thủ nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Hàn đến vội tiến lên chào hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi.

“Cô ta vừa tỉnh dậy liền muốn rời đi, chúng em đã khuyên cô ta ở lại, nhưng cô ta nhất quyết không nghe, cho nên không thể làm gì khác phải ra tay, có một anh em bị thương nhẹ”, một cao thủ nhà họ Lâm phụ trách canh giữ nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, bảo cao thủ nhà họ Lâm bị thương kia đi chữa trị, sau đó đổi người phụ trách canh giữ rồi lập tức đi vào bên trong phòng, bảo những người còn lại đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Bỗng chốc, trong căn phòng chỉ còn lại Lâm Hàn và nữ sát thủ toàn thân bị trói chặt.

Lâm Hàn đánh giá nữ sát thủ trước mặt, đúng là bộ dạng vừa mới tỉnh lại, mặt mũi tái nhợt không một tia máu, rõ ràng lần bị thương này vẫn chưa khôi phục, thậm chí hôm nay có thể tỉnh lại cũng đã là rất khá rồi.

Lâm Hàn lúc này cũng có chút bất ngờ, bị thương nặng như thế, vừa mới tỉnh lại, nhất định là chưa hồi phục được gì cả, theo lý mà nói căn bản sẽ không có sức chiến đấu, chắc là cũng đánh không lại được một tên tay chân bình thường, nhưng cô gái này đối mặt với hai cao thủ nhà họ Lâm được huấn luyện nghiêm chỉnh lại vẫn có thể đánh bị thương nhẹ một người trong số đó, có thể thấy thân thủ của cô ta thật kinh khủng.

Nếu không bị thương nặng như này mà ở trong trạng thái hoàn hảo thì thân thủ của cô gái này phải kinh khủng đến mức nào? Lâm Hàn có cảm giác ít nhất phải năm cao thủ nhà họ Lâm được huấn luyện nghiêm chỉnh trở lên mới có thể là đối thủ của cô ta, thân thủ của cô gái này hẳn là đã đã vượt qua đám người ở Tôn Hàn Các, thậm chí còn cao hơn cả Tiểu Tây.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn lập tức hơi kinh ngạc, phải biết những cao thủ nhà họ Lâm này từ nhỏ đã trải qua huấn luyện cực khổ, mà đám người trong Tôn Hàn Các lại càng lợi hại, trực tiếp đã trải qua đủ trận chiến sinh tử, mà thân thủ của cô gái này lại còn cao hơn bọn họ, có thể nhìn ra được thiên phú đáng sợ cùng với kinh nghiệm dày dạn, chỉ có thiên phú hoặc chỉ có kinh nghiệm và huấn luyện ma quỷ không thôi thì không thể nào có thân thủ giỏi như này.

Lam Tư Vũ nhìn thấy người đi vào là Lâm Hàn thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh đều là người xa lạ, Lam Tư Vũ theo bản năng tưởng rằng là kẻ thù, muốn mau chóng thoát khỏi đây, dù sao cô ta vẫn luôn chỉ có một mình, chưa từng có bạn bè, sau đó liền bị đối phương chế ngự.

Mặc dù cô ta không biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng lúc trước Lâm Hàn bằng lòng ra tay cứu cô ta, cô ta vẫn luôn rất cảm kích, ít nhất cảm thấy Lâm Hàn sẽ không làm hại cô ta.

“Mau thả tôi ra”, Lam Tư Vũ nói.

Lâm Hàn cũng không quan tâm nhiều, tuy nữ sát thủ này có thân thủ kinh khủng, nhưng bây giờ cô ta đang bị trọng thương, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể khôi phục được, Lâm Hàn vốn chẳng phải lo lắng gì cả.

Lam Tư Vũ nghe thấy vậy lập tức dừng bước, hai người vừa rồi thân thủ cũng không tồi, trước mắt, cô ta quả thật không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhận ra những người này là do Lâm Hàn phân phó đến canh chừng cô ta, sắc mặt của Lam Tư Vũ lập tức có hơi không tốt nhìn về phía Lâm Hàn.

“Anh muốn làm gì? Vì sao lại không để cho tôi đi?”, Lam Tư Vũ hỏi.

Lâm Hàn thấy vậy chỉ cười cười, nói: “Lạnh lùng như thế làm gì? Tôi là ân nhân cứu mạng của cô đấy, cô đối xử với tôi như thế à? Tôi nói này, có phải cô đã quên mất điều gì rồi hay không? Lúc đó tôi cứu cô là có kèm theo điều kiện, lúc đó cô cũng đã đồng ý, cô đã thực hiện giao kèo ngay khi ấy tôi dẫn cô rời đi”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back