Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1520: Danh Sách Tử Vong (33)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh cũng không lập tức sử dụng 'ma thuật sư' để đổi, mà cất thẻ đi.Thân phận Tử Thần của cô, bây giờ còn rất hữu dụng.Mấy người tiếp tục đi lên phía trước.Kỷ Hữu Đường đi ở phía trước, tốc độ của anh ta hơi nhanh, rẽ một cái người đã không thấy tăm hơi."

Anh —— "Âm thanh của ríu rít quái quanh quẩn trong đường hầm, giống như bị người chọc giận.Sau đó là tiếng ríu rít quái bò trên mặt đất, đi về phía bọn họ bên này."

Anh Tây Mộ cứu mạng với! !"

Giọng nói của Kỷ Hữu Đường cũng vang lên theo, anh ta nhanh chóng chạy từ bên kia về, vẻ mặt thất kinh.Nếu như không phải được chứng kiến thủ đoạn của anh ta, thì Sơ Tranh cũng muốn tin rồi."

Anh! !"

Ríu rít quái đuổi theo anh ta lao từ chỗ ngoặt ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía bọn họ.Có thể là phát giác được Sơ Tranh là đồng loại, nhóm ríu rít quái lách qua cô, chỉ công kích ba người Kỷ Hữu Đường, Tây Mộ, và Lữ Nguyên.Lúc ở bên ngoài, bọn họ đứng chung một chỗ với mình, nên sẽ không bị công kích.Bây giờ lại không được. . ."

Bên này."

Tây Mộ hất mấy con ríu rít quái ra, hô lên một tiếng với Sơ Tranh.Mấy người cấp tốc chạy về phía lối kia, Kỷ Hữu Đường rơi ở phía sau, giải quyết hết ríu rít quái đuổi theo, khi đi ngang qua một cánh cửa, trơn tru đẩy cửa qua đóng lại."

Phù. . ."

Kỷ Hữu Đường thở phào.Nhưng mà cùng lúc với khi một hơi kia hạ xuống, cánh cửa kia vang 'rầm' một tiếng, bị ríu rít quái hợp lực phá tan.Kỷ Hữu Đường: ". . ."

"Anh! !"

-Phòng thí nghiệm dưới đất thông suốt bốn phương, mặc kệ chạy hướng nào, đều có thể gặp được ríu rít quái.Ríu rít quái phát hiện địa bàn bị xâm lấn, cũng không để lại lực lượng dư thừa tiến hành vây quét.Có thể là bởi vì dính đến nơi ở của mình, Sơ Tranh ngẫu nhiên cũng sẽ bị công kích, nhưng so với những người khác mà nói, chút này của cô hoàn toàn chính là mưa bụi."

Hình như phía trước có thể ra ngoài."

Người Lữ Nguyên đầy vết bẩn, chỉ vào một cánh cửa kim loại trước mặt hô lên với người phía sau.Lữ Nguyên đến chỗ cánh cửa kia trước nhất."

Mở không ra. . .

Không có chốt mở."

Lữ Nguyên tìm tòi trên cửa một lần, không nhìn thấy bất cứ chốt mở gì.Lối đi đằng sau đều là ríu rít quái lít nha lít nhít, giống như thuỷ triều tuôn qua phía bọn họ."

Tránh ra."

Giọng nói lạnh lùng nổ tung bên tai Lữ Nguyên, anh ta theo bản năng tránh sang bên cạnh.Một giây sau liền thấy cánh cửa kim loại nhìn có vẻ rất dày kia, bị Sơ Tranh một cước đá ra một lỗ hổng.Lữ Nguyên: ". . ."

Sơ Tranh lại đạp một cái, dễ dàng phá ra một lỗ cho một người đi qua.Cô khom người đi vào, Lữ Nguyên theo sát phía sau, Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường cũng cấp tốc đi qua."

Em gái nhỏ, xin hỏi cái lỗ này giờ sao mà chặn lại được?"

Kỷ Hữu Đường chỉ vào ríu rít quái cũng muốn chui qua lỗ hổng: "Cô không thể dịu dàng một chút sao?"

Sơ Tranh: ". . ."

Còn cần chặn sao?Ta lại không nghĩ nhiều như vậy.Tây Mộ lấy ra một tấm thẻ bài đạo cụ, rất nhanh liền chặn cái lỗ kia lại.Cửa hang chặn lại, toàn bộ không gian đột nhiên an tĩnh lại."

Ôii!"

Kỷ Hữu Đường bỗng nhiên lui về phía sau, giống như bị cái gì hù dọa, động tác khoa trương như đang làm ra vẻ.Sơ Tranh nhìn sang bên kia, đó là một gian phòng rất trống trải, chất đống chút đồ vật ngổn ngang, mặt đất là một mảng lớn màu nâu đen.Vị trí giữa, có một con ríu rít quái to lớn nằm sấp, lớn tầm bằng như xe chở hàng vậy.Ríu rít quái nằm sấp không nhúc nhích, mặt hướng sang một bên khác."

Thứ đồ chơi này nhìn có vẻ hơi khó đánh nha."

Kỷ Hữu Đường sờ lên cằm: "Anh Tây Mộ, muốn cùng đánh không?"

Tây Mộ nhìn anh ta một chút, không lên tiếng.Kỷ Hữu Đường cũng không thèm để ý: "Em gái nhỏ, bằng không thì cô qua hấp dẫn lực chú ý của nó trước đi?"

"Tại sao lại là tôi?"

"Cô là người chơi Tử Thần mà."

Kỷ Hữu Đường nói: "Địch ý của nó đối với cô không lớn như vậy."

"Hấp dẫn lực chú ý thì nên làm nó cảm thấy hứng thú, anh tới tốt hơn."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói.". . ."

Kỷ Hữu Đường suy nghĩ ra một chủ ý."

Rút thăm đi!"

Lữ Nguyên run lẩy bẩy, Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng nhìn Kỷ Hữu Đường.Kỷ Hữu Đường nói: "Đừng lề mề nha, thời gian sử dụng thẻ bài đạo cụ có hạn, lát nữa các tiểu đệ bên ngoài sẽ vào đấyMọi người cũng không nguyện ý đi, cuối cùng đồng ý quyết định rút thăm của Kỷ Hữu Đường.Không biết Kỷ Hữu Đường lấy đâu ra bốn cái thăm, ba dài một ngắn, rút trúng ngắn thì đi.Sơ Tranh vận khí tốt, không rút trúng.Lữ Nguyên run rẩy rút, sau khi phát hiện không phải mình, cả người cũng đều thả lỏng ra.Tây Mộ giơ tay rút, Kỷ Hữu Đường xiết chặt không để Tây Mộ rút đi, cười hì hì nói: "Anh Tây Mộ, anh sẽ nhường em chứ?"

Kỷ Hữu Đường dùng ánh mắt ra hiệu Tây Mộ rút một cây khác.Tây Mộ nói: "Cậu còn cần nhường?"

Tay hắn dùng sức, rút cây thăm kia ra.Tây Mộ: ". . ."

"Ai, anh Tây Mộ, anh xem kìa, em đã nhắc nhở anh rồi mà."

Kỷ Hữu Đường cười rất vui vẻ: "Làm phiền anh Tây Mộ rồi."

Tây Mộ: ". . ."

Thăm trong tay Tây Mộ bị người rút đi, cô gái đi qua bên cạnh hắn: "Tôi đi."

Kỷ Hữu Đường không phục: "Ôi, em gái nhỏ, không phải vừa rồi cô nói không đi sao?"

Sao lại lật lọng rồi!Sơ Tranh hỏi lại: "Tôi từng nói?"

Kỷ Hữu Đường gật đầu: "Từng nói nha."

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn phủ nhận: "Anh nghe lầm."

Kỷ Hữu Đường: "? ? ?"

"Tôi đi là được rồi."

Tây Mộ ngăn Sơ Tranh lại, lấy giọng điệu của bá đạo tổng tài ra lệnh cho cô: "Cô ở đây chờ."

Sơ Tranh: "Anh đi chịu chết?"

". . ."

-Sơ Tranh vòng qua chính diện ríu rít quái, phát hiện con hàng này thật sự đang ngủ, một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.

Sơ Tranh giơ tay, ngón tay vừa động, ríu rít quái bỗng nhiên mở mắt ra.Con ngươi yếu ớt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, một giây sau con ngươi ríu rít quái co rụt lại, 'tay' to lớn vung về phía Sơ Tranh.Thân thể Sơ Tranh bỗng nhiên nhảy về phía sau.Má ơi!Ngươi không lễ độ như thế sao?Tốt xấu gì ta cũng coi như quân bạn của ngươi, đi lên liền động thủ rồi!'Tay' ríu rít quái đảo qua tạp vật chồng chất trên mặt đất, vang lên một trận ào ào, tạp vật rơi lả tả dưới đất."

Anh —— "Ríu rít quái nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai, giống như có thể xuyên phá màng nhĩ người ta.Cả người nó cử động, hình thể to lớn, trong nháy mắt làm cho toàn bộ không gian trở nên nhỏ hẹp.Sơ Tranh vừa tránh đi công kích của ríu rít quái, vừa thả ngân tuyến ra.Ngân mang chớp lên, quấn lên tứ chi to lớn của ríu rít quái, dần dần lan tràn trên người nó.Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ thừa dịp ríu rít quái bị Sơ Tranh hấp dẫn lực chú ý, từ phía sau công kích nó.Ríu rít quái bị ba mặt vây công, lửa giận ngập trời, tứ chi quét lung tung dưới mặt đất, cái đuôi móc câu hất ngược lên như con bọ cạp, không ngừng đâm về phía bọn họ."

Đoàng đoàng đoàng —— "Đạn bắn vào trên người nó, không có bất kỳ tác dụng gì, căn bản không xuyên thấu qua da của nó được.Công kích vật lý bình thường, đối với nó cũng không cách nào tạo thành tổn thương quá lớn.Tây Mộ lui đến bên ngoài, lật ra một tấm thẻ bài đạo cụ, thẻ bài đạo cụ bay lên trên trời, ánh sáng dữ dội bắn từ trong thẻ bài ra, bao phủ ríu rít quái lại."

Ầm ầm —— "Ánh sáng nổ tung, khói đen mang theo mùi vị khác thường dâng lên.Trong khói mù, ríu rít quái phẫn nộ dùng tứ chi đập xuống mặt đất."

Anh. . .

Anh anh anh! !"
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1521: Danh Sách Tử Vong (34)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thẻ bài đạo cụ có lực sát thương, đều không có cách nào cho nó một kích mất mạng.Hơn nữa nó nhìn qua còn càng tức giận hơn, không ngừng xoay tròn tại chỗ, dùng tứ chi và đuôi móc câu tiến hành công kích."

Cẩn thận!"

Sơ Tranh lôi Tây Mộ ra, móc câu sát qua bên người bọn họ, nện xuống mặt đất.Mặt đất trực tiếp bị nện ra một cái hố.Nếu vừa rồi móc câu kia đâm trúng người, thì có lẽ cả người cũng sẽ bị đâm xuyên.Sơ Tranh đẩy Tây Mộ ra đằng sau: "Đừng vướng víu."

Tây Mộ: "? ? ?"

Mẹ nó cô nói gì đó!Thân thể Sơ Tranh nhảy lên, nhảy đến trên móc câu còn chưa kịp thu hồi lại của ríu rít quái, theo móc câu, rất nhanh nhảy đến trên người nó.Ngân mang lấp lóe xung quanh người cô.Ríu rít quái phát giác được có người ở trên lưng mình, muốn hất Sơ Tranh rơi xuống.Đoàng!Ầm ầm ——Tứ chi của ríu rít quái đập ra các loại hố trong gian phòng.Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ công kích, khiến cho nó xoay quanh tại chỗ.Sơ Tranh cũng có chút kỳ quái, con hàng này chỉ xoay vòng một chỗ, không thấy di động...Nơi này rộng như vậy, hoàn toàn đủ cho nó xê dịch.Sơ Tranh giữ vững thân thể, giẫm lên lưng nó chạy đến vị trí đầu nó, sau đó đột nhiên nhảy xuống.Miệng ríu rít quái mở ra mang theo răng nanh, một ngụm cắn qua phía Sơ Tranh.Tây Mộ nhìn thấy Sơ Tranh hạ xuống, cả trái tim cũng nhấc lên, thân thể cũng lập tức xông ra ngoài.Sạt sạt sạt...Bột phấn rào rào rơi xuống, tung bay ở trên tóc, trên mặt Tây Mộ.Con ríu rít quái mới vừa rồi còn ở trước mặt hắn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sa hóa, chỉ trong chớp mắt, đã biến thành một đống bột mịn.Tây Mộ: "..."

Kỷ Hữu Đường: "..."

Đậu... má!Đây đại khái là ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đáy lòng hai người.Sơ Tranh an toàn rơi xuống đất, vỗ vỗ tay, thu hồi ngân tuyến lại.Không gian to như vậy yên tĩnh như chết, Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường mỗi người đứng một bên, ánh mắt đều có chút quỷ dị nhìn người trong cuộc là Sơ Tranh."

Em gái nhỏ...

Cô dùng thẻ đạo cụ gì thế?"

Kỷ Hữu Đường đánh vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị này.Ta không sử dụng thẻ bài đạo cụ!Sơ Tranh do dự giữa bịa tức thời và oán về, rất nhanh liền lựa chọn phương án sau, kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết."

Biến thái không đáng cho ta bịa lý do!Tây Mộ phủi phủi bột phấn trên người, có chút không kiên nhẫn nói: "BOSS cô đánh cũng vô dụng, bây giờ chúng ta đều không ra được."

Sơ Tranh: "..."

Thật xin lỗi, ta quên mất chuyện này.Kỷ Hữu Đường: "Tôi cảm thấy...

Con vừa rồi không phải BOSS."

Kỷ Hữu Đường chỉ vào nơi vừa rồi con ríu rít quái kia nằm, nơi đó rõ ràng còn có cửa vào, là thông xuống phía dưới.Con ríu rít quái vừa rồi càng giống như đang canh giữ cánh cửa vào này hơn.-Mấy người đi qua cửa vào xuống dưới, không gian phía dưới hơi nhỏ hơn một chút, không giống gian phòng bình thường, mà càng giống như một cái phi thuyền hơn.Phi thuyền có nhiều thứ vẫn còn có thể vận hành, nhưng ngôn ngữ là loại bọn họ chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn xem không hiểu.Sơ Tranh lớn mật suy đoán, đại khái chính là chiếc phi thuyền chở ríu rít quái này, chẳng biết tại sao lại đáp xuống tòa thành thị này, sau đó bị người bên trong thành thị phát hiện, dùng để nghiên cứu.Lúc ấy ríu rít quái chắc chắn không nhiều như vậy, con người có thể khống chế được bọn nó.Nhưng cuối cùng những ríu rít quái này chạy ra, sau đó cả tòa thành thị luân hãm."

A —— "Tiếng kêu của Lữ Nguyên từ một bên khác truyền đến, Sơ Tranh và Tây Mộ liếc nhau, đồng thời đi qua bên kia.Lữ Nguyên bị một con ríu rít quái cách cửa sắt nắm lấy cánh tay, đầu ngón tay bén nhọn đâm vào trong da Lữ Nguyên, máu tươi chảy xuôi."

Cứu mạng, đại lão cứu mạng..."

Lữ Nguyên cũng không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, anh ta chỉ đi ngang qua chỗ này, lại đột nhiên bị ríu rít quái xuất hiện bắt được.Nếu không phải cách một cánh cửa sắt, thì có lẽ bây giờ anh ta đã tèo rồi."

Anh!"

Ríu rít quái rống về phía Sơ Tranh và Tây Mộ, đáy mắt có ý uy hiếp rõ ràng.Sơ Tranh hơi nhíu mày, ánh mắt của ríu rít quái này, nhìn qua rất có linh tính.Sơ Tranh không chút sợ hãi đi qua, một cước đá vào trên cánh tay nó, ríu rít quái bị đau, buông Lữ Nguyên ra.Lữ Nguyên được cứu, lộn nhào chuồn ra.Ríu rít quái nhìn thấy 'đồ ăn' tới tay biến mất, tay nắm lấy lan can sắt không ngừng lay động, nhe răng trợn mắt gầm rú với Sơ Tranh.Sơ Tranh quan sát con ríu rít quái này một hồi, nó nhìn qua cũng không khác ríu rít quái bình thường lắm, chỉ là hai cái sừng trên trán dài hơn nhiềuRíu rít khác quái đều không dài, chỉ có nó dài, nhìn là biết không giống.Mấu chốt là con hàng này nhìn rất có trí tuệ...Nó lung lay cửa sắt mấy lần, sau khi không mở ra được, liền quay người chạy về phía chỗ tối.Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, ngân tuyến rơi từ trên cổ tay cô xuống, sát qua mặt đất, cực nhanh đuổi kịp nó, quấn chặt lấy chân sau nó.Sơ Tranh nắm lấy ngân tuyến, kéo về phía sau một cái.Rầm ——"Anh! !"

Ríu rít quái dán vào cửa sắt, giống như bị sợi dây thừng vô hình buộc ở phía trên."

Chạy cái gì?"

Sơ Tranh đi qua.Ríu rít quái nghiêng đầu, lấy tư thế khó chịu nhe răng trợn mắt với cô.Sơ Tranh: "..."

Quá xấu rồi.-"Tây Mộ, anh có cảm thấy cô ấy có chút hung tàn không?"

Kỷ Hữu Đường đâm đâm Tây Mộ.Tây Mộ nhíu mày: "Đừng đụng vào tôi."

"Ôi, còn không thể chạm vào, trước đó không phải còn ôm ôm ấp ấp em gái nhỏ một cái sao?"

Kỷ Hữu Đường nhướn mày cười đến mập mờ: "Làm sao, coi trọng người ta à?"

"Mắc mớ gì tới cậu, quản tốt chính mình đi."

Tây Mộ nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, ánh mắt ám trầm đi mấy phần.Cô gái này...Tây Mộ không nói ra được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình và cô giống như có cái gì đó ràng buộc với nhau.Nhưng mà mình cũng không nhận ra cô, nhưng lại không muốn buông tay để cô rời khỏi tầm mắt mình.Cho dù chỉ nhìn cô, Tây Mộ cũng cảm thấy tâm tình sẽ tốt hơn nhiều."

Cô ấy cũng không dễ chọc, anh Tây Mộ, anh đừng đùa với lửa nhé."

Kỷ Hữu Đường cười hì hì: "Về sau bạo lực gia đình gì đó, em sẽ không cứu anh đâu."

Tây Mộ: "..."

Tây Mộ nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt quái vật, không biết đang nói gì bên kia, bạo lực gia đình cũng không đến nỗi...Từ từ, tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện này?Mình bây giờ còn không có một chút quan hệ nào với cô.Kỷ Hữu Đường làm mình lệch lạc suy nghĩ luôn rồi."

Anh đứng đấy làm gì?"

Chẳng biết Sơ Tranh đứng lên từ lúc nào, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Bắt được cho anh rồi, mau lên."

Tây Mộ: "..."

Đây cũng quá dễ dàng rồi.BOSS này không làm gì cả, thì đã bị bắt lại, có còn chuyện gì nghẹn khuất hơn chuyện này không.Kỷ Hữu Đường hấp tấp chạy tới trước: "Em gái nhỏ, cô lợi hại quá nha."

Giọng nói kia của anh ta không giống như châm chọc khiêu khích, càng giống như khen thật hơn.Kỷ Hữu Đường nói rồi muốn giơ móng vuốt ra: "Tôi trước..."

Sơ Tranh liếc anh ta một cái, chặn người lại: "Có chuyện của anh à?"

Thẻ người tốt còn chưa đến, mi trước cái gì mà trước! !

Mi tính là cái đinh gì chứ!Kỷ Hữu Đường: "Em gái nhỏ, không thể phân biệt đối xử chứ?

Tốt xấu gì chúng ta cũng tạm thời tính là đồng bạn mà, mặc dù là tạm thời, nhưng phải tương thân tương ái đúng không."

"..."

Mi cũng không phải thẻ người tốt của ta, vì sao không thể phân biệt đối xử, ta còn nhớ kỹ lúc trước mi muốn hại chết ta đấy nhé!Quyển vở nhỏ vẫn còn ghi đấy! !
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1522: Danh Sách Tử Vong (35)⊰⊹


Editor: Shu: shu231Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Chỗ này chỉ có một con, làm sao đây?"

BOSS chỉ có một, nhưng ở đây bọn họ có nhiều như vậy người, phải chia như thế nào?Thứ đồ chơi này chắc là ai giết thì là của người nấy. . . . . ."

Cùng nhau là được."

Tây Mộ giải thích: "Hệ thống sẽ phán định là chúng ta cùng nhau giết."

Sơ Tranh liếc nhìn ríu rít quái bị trói bên kia, trầm mặc đồng tình với nó vài giây.Cô lấy tấm 'ma thuật sư' kia ra, đem thân phận tử thần của mình chuyển qua cho Vân Thu Thủy.Không để lại cho con chó điên này chút kỷ niệm thì thật có lỗi với cô ta.-Một bên khác.Vân Thu Thủy khó khăn lắm mới trốn từ trong tay hai người chơi kia ra được, lúc này đang trốn trong một tòa nhà.Bên ngoài là ríu rít quái chậm chạp bò qua.Vân Thu Thủy nhòm ra bên ngoài từ khe hở, nín thở chờ ríu rít quái rời đi."

Người chơi Thích Sơ Tranh chuyển thân phận tử thần cho người chơi Vân Thu Thủy, người chơi Vân Thu Thủy xác nhận thành công."

Bên tai Vân Thu Thủy bỗng vang lên một câu như thế.Đồng tử của cô ta đột nhiên trừng lớn, cái quái gì vậy?Một hồi lâu sau cô ta mới phản ứng lại, xác định bản thân không nghe nhầm.Vân Thu Thủy lần mò tấm thẻ của mình ra xem một chút, quả nhiên dòng chữ người chơi bình thường đã biến thành người chơi Tử Thần. . . . . ."

Thích Sơ Tranh. . . . . ."

Tay nắm thẻ của Vân Thu Thủy không ngừng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Cho tới bây giờ Vân Thu Thủy cũng chưa từng rút được thân phận người chơi tử thần, nhưng mà chơi qua nhiều lần như vậy, Vân Thu Thủy cũng rõ ràng, người chơi Tử Thần nhìn như chiếm hết tiên cơ, nhưng làm cũng không dễ dàng như thế.Bây giờ đã bắt đầu lâu như vậy, cô ta đột nhiên bị chuyển thành người chơi Tử Thần. . .

Đây không phải là đang đùa cô ta sao?Chỗ tốt duy nhất chính là. . .

Bây giờ người chơi đều biết cô gái kia là người chơi tử thần, sẽ không hoài nghi cô ta.Hiển nhiên Vân Thu Thủy đã quá ngây thơ rồi.Sử dụng thẻ ma thuật sư chuyển đổi thân phận, trò chơi sẽ thông báo tới tất cả người chơi may mắn còn sống.Cho nên ước chừng những ngày kế tiếp Vân Thu Thủy sẽ rất thảm.Người chơi Tử Thần khác đều khiến người chơi sống không bằng chết, còn cô ta thì bị người chơi chỉnh cho sống không bằng chết.-Phòng nhỏ.Sơ Tranh xuất hiện trong phòng nhỏ, bên cạnh cũng không có Tây Mộ hay Kỷ Hữu Đường, cô đứng một mình ở đó.Đứa trẻ âm u đầy tử khí kia đi qua đường phố trong phòng nhỏ, liếc nhìn cô một cái, dừng một chút, sau đó xoay người bước đi.Sơ Tranh đến ngân hàng đổi thẻ trước, vừa lúc gặp được Lữ Nguyên.Lữ Nguyên nói anh ta ra ngoài từ một phương hướng khác.Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường chậm hơn một chút, tuy nhiên thời gian hai người đến không cách biệt lắm, cùng xuất hiện, khiến cho người chơi trên đường phố chạy tan tác chim muông, bên ngoài ngân hàng hoàn toàn yên tĩnh."

Đi đến chỗ tôi."

Tây Mộ đi ra, lúc đi ngang qua Sơ Tranh, thấp giọng nói một câu.Sơ Tranh theo Tây Mộ trở lại trong cửa tiệm, Kỷ Hữu Đường cà lơ phất phơ đi phía sau, cũng vào trong theo.Trong cửa tiệm có người, Tây Mộ ra hiệu Sơ Tranh cùng hắn lên lầu."

Anh Tây Mộ, đây là phòng của anh à?"

"Đừng lộn xộn."

Tây Mộ bực bội cau mày, quát Kỷ Hữu Đường.Kỷ Hữu Đường giơ hai tay lên: "Không lộn xộn thì không lộn xộn."

Tây Mộ rót cho Sơ Tranh ly nước."

Anh Tây Mộ, của em đâu?"

Tây Mộ liếc anh ta một cái, mặt mày Kỷ Hữu Đường khẽ cong: "Em tự rót."

Sơ Tranh hoài nghi nhìn chằm chằm Kỷ Hữu Đường, có phải con hàng này thích thẻ người tốt của ta không?Tây Mộ ngăn trở tầm mắt của Sơ Tranh: "Cô có biết là ai kéo cô vào trò chơi không?"

"Vân Thu Thủy?"

"Xác định không?"

"Không xác định."

Cô vẫn chưa kịp hỏi con chó điên Vân Thu Thủy kia."

Aiz, em còn tưởng anh Tây Mộ nhớ em, nên mới kéo em vào trong chứ."

Kỷ Hữu Đường tìm một chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân, uống ly nước trắng cũng uống ra tư thế uống rượu vang."

Tôi chưa nhàm chán đến vậy."

Tây Mộ nhịn xuống xúc động muốn ném Kỷ Hữu Đường ra: "Tôi cũng bị người khác kéo vào."

Sơ Tranh nhíu mày.Kỷ Hữu Đường, Tây Mộ đều bị thẻ bài đạo cụ kéo vào trong trò chơi, cô cũng vậy. . .

Âm mưu nha! !"

Cũng thú vị nha."

Kỷ Hữu Đường cầm ly nước, khóe miệng mang theo ý cười, có thể là vì tư thế của anh ta, nhìn qua lại có vài phần nhu thuận.Sơ Tranh ớn lạnh một chút.Biến thái thật sự quá đáng sợ.Sơ Tranh vội giơ tay kéo Tây Mộ, cần sờ sờ thẻ người tốt để an ủi một chút.Tây Mộ đang muốn nói chuyện, Sơ Tranh đột nhiên kéo lấy cổ tay hắn, tiếp đó không để ý đến ý nguyện của hắn, mạnh mẽ nhét tay vào trong tay hắn.Tây Mộ: ". . .

"Tây Mộ liếc Kỷ Hữu Đường một cái, đang ở trước mặt tên này, Tây Mộ không tiện phát tác.Hắn dùng dư quang đảo qua mu bàn tay trắng nõn của Sơ Tranh, hít sâu một hơi, ngăn chặn bực bội dưới đáy lòng, nói: "Thẻ bài đạo cụ một lần chỉ có thể kéo một người vào trò chơi, chúng ta đều bị thẻ bài đạo cụ kéo vào trò chơi."

Từ việc tên của Kỷ Hữu Đường và Sơ Tranh cùng lúc xuất hiện trong danh sách tử vong, hắn đã cảm thấy kỳ quái.Với điểm tích lũy của hắn và Kỷ Hữu Đường, hoàn toàn có thể tự lựa chọn khi nào tiến vào trò chơi."

Anh vừa tiến vào trò chơi đã cảm thấy kỳ quái, tại sao lại không nói ra?"

"Trong phó bản trò chơi, mặc kệ làm gì cũng đều bị theo dõi ."

Kỷ Hữu Đường trả lời thay Tây Mộ: "Em gái nhỏ, kiến thức thông thường của cô không đủ nha."

Vẻ mặt Sơ Tranh không thay đổi: "Nơi này sẽ không bị theo dõi?"

"Sẽ nha."

Kỷ Hữu Đường dừng một chút, đưa mắt đánh giá bốn phía: "Có điều nơi này của anh Tây Mộ chắc là có vận hành loại thẻ bài đạo cụ che chắn rồi.

Dù sao tôi cũng không thích phòng ngủ của mình cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm, thật đáng ghét nha."

Sơ Tranh: ". . ."

Mi kêu thêm một tiếng anh Tây Mộ thử xem! !"

Có thể cùng kéo chúng ta vào một vòng, trừ nó ra cũng không có người khác. . ."

Kỷ Hữu Đường chỉ chỉ lên trên."

Mục đích là gì?"

Sơ Tranh hỏi.Kỷ Hữu Đường hơi ngửa người về phía sau, thoải mái dựa vào sofa: "Làm sao tôi biết được, tôi cũng không phải là bản thân trò chơi."

Tây Mộ muốn lấy đồ, vừa động lại phát hiện tay mình bị Sơ Tranh nắm lấy, đành phải đổi qua tay khác.Hắn lấy ra một đoạn đồ vật ném lên trên bàn: "Đây là thứ mang từ bên trong ra."

"Thật trùng hợp, em cũng mang theo!"

Kỷ Hữu Đường mặt mày hớn hở lấy ra một cái móng vuốt.Sơ Tranh: ". . .

"Mẹ nó mi giấu ở đâu vậy!Kỷ Hữu Đường chuyển ánh mắt qua Sơ Tranh: "Em gái nhỏ, cô mang cái gì ra?"

Mang cái gì mà mang?Mi cho là mang đặc sản địa phương à! !Tây Mộ cũng nhìn cô.Sơ Tranh: ". . .

"Sơ Tranh giằng co một lát, lấy ra một quả trứng, trầm mặc đặt trên bàn.Kỷ Hữu Đường: ". . ."

Tây Mộ: ". . ."【. . .】Lối suy nghĩ của biến thái đều giống nhau.-Trứng của Sơ Tranh là mò ra từ phòng sinh, mấy quả trứng này khá bóng bẩy, trắng óng ánh, trông như ngọc vậy.Nhưng phá vỏ xong. . .

Thôi quên đi.Quá cay mắt, cô vẫn không nghĩ tới thì hơn."

Cô. . ."

Tây Mộ muốn nói lại thôi.Kỷ Hữu Đường cũng dùng một vẻ một lời khó nói hết nhìn Sơ Tranh.Bọn họ đều nghĩ rằng mình thuận tiện mang theo gì đó từ bên trong ra đã được cho là kì hoa, nhưng không nghĩ đến Sơ Tranh lại tiện tay mang quả trứng ra.Vì sao bọn họ bị kéo vào trong trò chơi tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là do trò chơi làm ra, cho nên bọn họ quyết định trước tiên án binh bất động đã.Khi Sơ Tranh rời đi, Tây Mộ muốn giữ lại quả trứng.Sơ Tranh không hề gì 'ồ' một tiếng.Sơ Tranh cũng không chỉ lấy có một quả trứng, cô lấy đi không dưới mười quả, chỉ là không đem ra thôi.Còn có hai quả lấy ra từ chỗ BOSS.Thẻ người tốt muốn một quả thì tặng hắn một quả đi.Khổ ai cũng không có thể khổ thẻ của ta.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1523: Danh Sách Tử Vong (36)⊰⊹


Editor: Shu: shu231Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh rời khỏi cửa hàng, trước tiên trở về nơi mình ở.Đợi đến khi người trên đường ít hơn, lúc này Sơ Tranh mới ra khỏi cửa.Cô tránh khỏi đám người, vừa đi vừa dừng, đánh giá kiến trúc bốn phía, chậm rãi hướng đến phía bóng tối bên ngoài phòng nhỏ mà đi.Sơ Tranh giẫm vào trong bóng tối, bên tai bỗng yên tĩnh hẳn, thật giống như đột nhiên bước vào một thế giới khác.Cô thử đi về phía trước, bóng tối trước mắt đột nhiên tản ra, đủ loại hình ảnh kì quái bay qua tầm mắt.Một vài hình ảnh kỳ quái không ngừng chui vào trong đầu cô, phảng phất như muốn đem mấy hình ảnh không thuộc về cô này truyền qua cho cô.Sơ Tranh chau mày một chút, trấn định bước về phía trước.Càng đi về phía trước, hình ảnh hiện lên trước mắt càng nhiều.Loạn thất bất tao cái gì cũng có, thăng quan phát tài, mĩ nam vờn quanh. . . . . .Hết thảy những thứ thế nhân theo đuổi, giống như đều có thể tìm được ở nơi này.Sơ Tranh: ". . . . . ."

A!Đại lão vô dục vô cầu.Sơ Tranh không tiến quá xa, cô dừng lại, loanh quanh tại chỗ, sau đó mò ra mấy quả trứng, thả trên mặt đất.Sơ Tranh suy nghĩ một chút, cầm quả trứng gõ trên mặt đất vài cái.Như vậy mới có thể đi ra nhanh hơn một chút nhỉ?Đám nhãi ranh, vì để bọn mi ra nhanh hơn chút, ta cũng rất cố gắng nha.Bọn mi cũng không nên cô phụ sự kì vọng của ta.Sơ Tranh gõ mỗi quả trứng vài cái, xác định không có vấn đề gì, chậm rì rì theo ngân tuyến rời khỏi.Cô vừa rời khỏi mảng bóng tối, liền thấy không ít người đứng bên ngoài.Đứng đầu chính là đứa bé âm u đầy tử khí kia, bên cạnh là nữ sinh tóc ngắn ở 'ngân hàng'.Hai người đều nhìn về phía cô, hai tay Sơ Tranh đút trong túi, khí định thần nhàn nghênh diện đi ra.Nhưng mà những người này giống như không nhìn thấy cô, Sơ Tranh đi ngang qua bọn họ, cũng không ai có phản ứng.-Ba ngày sau, Sơ Tranh một lần nữa nhận được Danh Sách Tử Vong.Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường vẫn ở trong như cũ.Lần này bọn họ xác định, trò chơi chính là cố ý khiến cho bọn họ tiến vào trò chơi.Tây Mộ phỏng đoán có thể là do trò chơi phát hiện, bọn họ biết có thể mang đồ bên trong phó bản ra, thế nên cố ý làm cho bọn họ cùng tiến vào phó bản, quang minh chính đại xử tử bọn họ.Phó bản đi lần này là một cái trấn sa mạc nhỏ, sinh vật trong sa mạc chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ.Có điều ba kẻ biến thái này. . . . . .

Không đúng, dưới sự liên thủ của Sơ Tranh Tây Mộ, và Kỷ Hữu Đường, đi ra ngoài là chuyện dễ dàng, BOSS ở trước mặt Sơ Tranh đều dễ dàng bị cắt giống như đậu phụ."

Chúc mừng ngài qua cửa."

Nữ sinh tóc ngắn đưa thẻ thông hành cho Sơ Tranh, cười đến ngọt ngào."

Có phải mấy người muốn hại chết tôi không?"

Sơ Tranh nhìn chằm chằm cô ta, hỏi thẳng."

Sao ngài lại nghĩ như vậy?

Đây là trò chơi sinh tồn của các ngài, chúng tôi làm gì có quyền can thiệp."

"Vậy cô nói cho tôi biết, là ai kéo tôi vào trò chơi?"

Nữ sinh tóc ngắn: "Chuyện này không thể nói cho ngài đâu."

"Được."

Ngươi chờ đấy cho ta!Sơ Tranh cầm lấy thẻ thân phận rời đi, nữ sinh tóc ngắn đợi Sơ Tranh rời khỏi, lập tức cho người đuổi theo Sơ Tranh.Kết quả người theo dõi Sơ Tranh nói, sau khi cô trở về phòng liền không đi ra nữa.Ban ngày Sơ Tranh cũng chỉ ra khỏi cửa tiêu chút điểm tích lũy, mua chút thẻ, dẫn tới không ít người chơi hâm mộ ghen tị, còn lại cái gì cũng không làm.Nửa tháng tiếp theo Sơ tranh đều không tiến vào trò chơi.Không biết Tây Mộ đang làm cái gì, Sơ Tranh đi tìm hắn cũng không tìm được người.Ngược lại Kỷ Hữu Đường cả ngày lắc lư càn rỡ."

Em gái, gặp ở phó bản nha."

Kỷ Hữu Đường cách một con đường hô về phía Sơ Tranh.Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, quả nhiên trở về liền thấy Danh Sách Tử Vong, phía trên rõ ràng có tên cô.Bây giờ ta đổi tên còn kịp không?Rõ ràng đã nói cho ta nghỉ ngơi một năm, bây giờ mới qua không bao lâu lại bắt ta vào phó bản là có ý gì?Trò chơi nát gì đây!-Đoạn thời gian tiếp theo, Sơ Tranh ra vào phó bản đều rất quy củ, không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường —— trong phó bản thì không theo quy củ nữa.Cái gì mà ẩu đả kẻ săn giết bản địa, phá hư chìa khóa qua ải, làm cho tập thể người chơi qua ải vân vân và mây mây. . . . . .Đương nhiên trong phó bản đùa giỡn như thế nào, chỉ cần không phá hư quy tắc, trò chơi sẽ không quan tâm đến cô.Thế nên bây giờ người cùng Sơ Tranh hạ bản, đều cảm thấy rất hạnh phúc.Chỉ cần tâm tình cô tốt, tập thể qua ải cũng chẳng hề gì.—— Người chơi Tử Thần thì xúi quẩy, lần nào cũng lạc đàn.Người chơi thì vui vẻ rồi, Sơ Tranh thì không vui nổi.Mỗi lần đều cho rằng sẽ có thẻ cảm ơn, cuối cùng đến một tấm cũng không có!!!Lòng dạ quá hiểm độc rồi.Tốt xấu gì cũng là cô dẫn bọn họ qua ải nhiều lần như vậy, cảm ơn một chút rất khó sao?

Vậy mà một người chân tâm thật ý cũng không có, tín nhiệm giữa người với người đâu hết rồi?Một bên khác, người giám thị cô vẫn đem những chuyện này bẩm báo rõ ràng lên trên.Không phát hiện ra bất kì sự bất thường nào, trò chơi bên kia cũng bó tay.Bọn họ hoài nghi Sơ Tranh có vấn đề, nhưng không chứng cứ.Trải qua mấy vòng, Sơ Tranh một lần nữa lén lén lút lút chuồn vào mảng bóng tối kia.Trước tiên cô đến chỗ lúc trước thả trứng nhìn một chút, trên đất sạch sẽ, không có bất kì vật gì.Trứng lần trước có chút phiền phức, còn phải đợi ấp nở.Tuy nhiên bắt được phía sau đều là hình thức trưởng thành vốn có.Sơ Tranh một mạch thả những thứ kia ra, thứ đồ gì cũng có, trong lúc nhất thời các đủ loại âm thanh loạn thất bát tao giao thoa vào nhau.Sơ Tranh thả xong đồ, lập tức rời đi.Đợi đến khi rời khỏi nơi đó, Sơ Tranh mới sờ lên khăn quàng đỏ không tồn tại trên ngực.Mỗi ngày đều đang làm người tốt đó!Mang bọn mi ra tốn không ít sức lực của ta, bọn mi đừng có làm ta thất vọng.Sơ Tranh nhàn nhã quay về chỗ ở, khi đi đến dưới lầu, liền trông thấy đi Tây Mộ từ một đầu khác đi qua.Thiếu niên một thân tây trang, áo khoác vắt trên vai, theo gió khẽ hất lên, cả người đều lộ ra vẻ 'không kiên nhẫn và táo bạo', rất có khí thế lão đại xã hội đen."

Tây Mộ."

Tây Mộ ngẩng đầu nhìn qua, híp mắt, dừng chân lại, đứng tại chỗ đợi cô.Sơ Tranh không nhanh không chậm đi qua, ngữ điệu vẫn lãnh đạm trước sau như một: "Anh tìm đến tôi?"

Mấy ngày rồi không nhìn thấy hắn, cũng không biết đi đâu làm gì.Không phài lén ta làm chuyện xấu gì đó chứ?Vậy không phải ta còn phải thu thập cục diện rối rắm cho hắn sao?Chuyện này không thể được! !"

Đi ngang qua."

Tây Mộ khô khan nói một tiếng, hắn nghiêng đầu: "Cô ở bên ngoài làm gì?"

Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu: "Tản bộ."

"Cô còn tản bộ?"

Hắn còn tưởng rằng cô chỉ biết tiêu điểm tích lũy.Tin tức hắn có được, đều là đủ loại tin tức cô ở trong phòng nhỏ tán gia bại sản.Sơ Tranh không vui: "Làm sao, tôi không thể tản bộ?

Ai quy định?"

". . . . . ."

"Anh tới tìm tôi làm gì?"

Nếu muốn ta cõng nồi giúp mi thì không có cửa đâu! !"

Tôi không phải tới tìm cô."

Tây Mộ không quá kiên nhẫn: "Tôi chỉ đi ngang qua."

Vừa rồi hắn nói rồi, nghe không hiểu à?Ai tới tìm cô!Sơ Tranh ngờ vực phá hỏng: "Từ khách sạn của anh đến đây, cần vượt qua hai con phố, anh đi ngang qua đây?"

Tây Mộ: ". . . . . ."

Tại sao cô lại hiểu rõ khách sạn của tôi như vậy?Tây Mộ không nhìn thấy cô tâm tình cũng rất buồn bực, hắn tùy tiện đi một chút, ai biết liền đi tới đây, còn vừa vặn bị cô bắt gặp.Tây Mộ trầm mặc không nói chuyện, Sơ Tranh định nói chút lời đâm tim, liền bị Vương bát đản chặn lại, ngăn chặn cô phát huy.Sơ Tranh đành phải sửa miệng: "Muốn lên ngồi một chút không?"

"Quá muộn. . . . . ."

Sơ Tranh kéo Tây Mộ đi lên lầu.Lằng nhà lằng nhằng, bảo anh lên thì lên đi.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1524: Danh Sách Tử Vong (37)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh ở tòa nhà cao nhất trong phòng nhỏ, tầng cao nhất phòng xa hoa nhất.Phòng như vậy, một đêm chính là năm trăm điểm tích lũy.Năm trăm không nhiều?Người chơi bình thường một phó bản có thể kiếm được một trăm điểm tích lũy là đã rất lợi hại, ở đây một buổi tối chính là điểm tích lũy của năm cái phó bản, bạn nói thử xem có nhiều không?"

Uống nước không?"

"Không uống..."

Tây Mộ nhìn nước đã đưa qua, trầm mặc nhận lấy.Hai người ngồi trong loại không gian này, có vẻ hơi xấu hổ.Vì để làm dịu bầu không khí xấu hổ này, Tây Mộ tùy tiện hỏi một câu: "Một mình cô ở đây?"

Sơ Tranh: "Anh muốn chuyển tới ở cùng tôi, tôi cũng không có ý kiến."

Như thế thì ta có thể sờ tóc mềm mỗi ngày! !Đây mới là cuộc sống mà kẻ có tiền nên có, thoải mái!【 Kẻ có tiền phải phá sản mỗi ngày. 】 Vương Giả yếu ớt cắm giọng vào.Ngậm mỏ mi lại đi.【. . .】"Khụ khụ khụ..."

Tây Mộ bị sặc nước, ho đến trên mặt cũng đỏ ửng lên, lông mi tinh tế cụp xuống, hắt lên mí mắt hắn tạo thành một cái bóng nhỏ, khóe mắt bởi vì ho khan, mà hơi đỏ lên.Sơ Tranh dựa vào trên mép bàn bên cạnh, mắt lạnh nhìn Tây Mộ ho khan.Đầu ngón tay cô cọ cọ trên bàn mấy lần, con ngươi chậm chạp nheo lại.Một hồi lâu sau Tây Mộ mới trở lại bình thường, cái ly trong tay bị hắn buông xuống, lông mi khẽ nâng lên, lộ ra cặp mắt hiện ra một chút hơi nước.Đôi mắt vốn đã đẹp, lúc này càng giống như có thể câu dẫn người ta.Đương nhiên Tây Mộ không có ý tứ kia, hắn rất bình tĩnh nhìn Sơ Tranh, nghiêm túc nhìn.Giây lát sau, cánh môi Tây Mộ khẽ mở: "Cô có ý gì với tôi?"

Cô nói những lời kia, nghe thế nào cũng thấy không thích hợp.Nhưng trừ chuyện này thì trước đó cô lại không có bất kỳ động tĩnh gì khác, Tây Mộ không mò ra được rốt cuộc cô có ý gì.Sơ Tranh cân nhắc lại lời này của Tây Mộ.Có ý gì?Còn có thể có ý gì?Thẻ người tốt không phải chính là của ta sao?"

Anh..."【 Tiểu tỷ tỷ xin nghĩ kỹ rồi hãy nói. 】 Vương Giả tận lực giữ vững tỉnh táo nhắc nhở.Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Anh muốn làm bạn trai tôi không?"

Hai chữ 'bạn trai' tựa như một loại tín hiệu nào đó, nhịp tim vốn rất bình thường của Tây Mộ, sau khi hai chữ này hạ xuống, lại bắt đầu trở nên không bình thường.Thình thịch thình thịch tăng vọt lên.Thật lâu sau, Tây Mộ nghẹn ra mấy chữ: "Ở đây?"

Sơ Tranh không hiểu thấu: "Bằng không thì còn có thể ở đâu?"

"Ý của tôi là...

Bây giờ chúng ta đang ở nơi này, cô muốn yêu đương với tôi ở đây?"

Người ở chỗ này, có ai mà không phải cố gắng để sinh tồn.Đương nhiên cũng có người trong lúc nguy nan, va chạm ra tia lửa khác, nhưng đó dù sao cũng là số ít."

Anh có thể ra ngoài sao?"

"..."

Nếu hắn có thể ra ngoài, thì đã sớm ra ngoài rồi."

Nếu không thể, thì vì sao không thể ở đây?"

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Lỡ như anh chết, mà đến ngay cả người yêu cũng không có, thì thảm cỡ nào chứ."

Tốt xấu gì ta còn có thể nhặt xác cho mi đó.Tây Mộ: "..."

Vì sao cô lại nghĩ đến hướng tôi chết rồi.Không thể nghĩ tốt đẹp chút được sao?Tôi thấy cô là không muốn yêu đương với tôi thì có! !Tây Mộ trầm mặc nhìn Sơ Tranh, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tốc độ chảy của không khí dường như cũng trở nên chậm hơn."

Em muốn tôi làm bạn trai em, hay là muốn ngủ với tôi?"

"Có khác nhau sao?"

Giọng nói của Tây Mộ hơi trầm thấp: "Bạn trai là sau này chúng ta phải đồng sinh cộng tử, nếu như em chỉ đơn thuần muốn ngủ với tôi, thì đó chỉ là một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi, không liên quan đến sống chết."

"Em chọn A."

Tây Mộ: "? ? ?"

Chọn A cái gì? !Vài giây sau Tây Mộ kịp phản ứng.Ánh mắt hắn có chút cổ quái: "Em nghĩ kỹ rồi?"

Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Chuyện này có gì mà phải nghĩ."

Ngay từ đầu em đã hướng đến anh rồi!Tây Mộ gật đầu: "Được, nhớ kỹ những gì em nói."

Đáy mắt Sơ Tranh hiện lên một tia ánh sáng, cho nên ta có thể quang minh chính đại sờ tóc chưa?"

Về sau xin chỉ giáo nhiều."

Tây Mộ vươn tay.Sơ Tranh nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn kia, chậm rãi vươn tay nắm một chút, rất là bá khí nói: "Được."

"..."

Tây Mộ muốn rút tay về, lại bị Sơ Tranh nắm đến sít sao.Trước đó cô đã thích chiếm tiện nghi của mình, Tây Mộ cũng không nói là quen thuộc, nhưng ít ra sẽ không quá phản cảm.Ai biết Sơ Tranh đột nhiên cúi đầu, cánh môi rơi vào trên mu bàn tay hắn.Xúc cảm ấm áp mềm mại, truyền ra từ trên mu bàn tay, các sợi dây thần kinh dường như cũng bắt đầu run rẩy.Sơ Tranh chỉ dừng lại một giây, ngẩng đầu nhìn hắn: "Em muốn..."

Tây Mộ bỗng nhiên rút tay về: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp."

Tiếng nói vừa dứt, Tây Mộ quay người rời đi.Tư thế kia, hoàn toàn chính là chạy trối chết.Sơ Tranh: "..."

Ta chỉ muốn sờ tóc thôi, hắn chạy cái gì! !A a a a! !Sơ Tranh bực bội vô cùng, một cước đạp vào chiếc bàn bên cạnh, cả người đều viết to hai chữ 'khó chịu'.-Ngày hôm sau Tây Mộ xuống lầu đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở ngoài tiệm.Thanh niên nhận được Danh Sách Tử Vong vào trò chơi, cho nên trong tiệm không ai mở cửa.Tây Mộ hơi chần chờ, đi qua mở cửa ra."

Sao tới sớm thế?"

Tây Mộ nhíu mày nhìn cô.Sơ Tranh rất không khách khí phá: "Mười giờ, không sớm."

Thời gian của thẻ người tốt không giống với ta sao?"..."

Hôm qua Tây Mộ trở về, lật qua lật lại không ngủ được.Mãi đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, cho nên đã đậy trễ."

Vào đi."

Tây Mộ nghiêng người, ra hiệu Sơ Tranh vào trong: "Chờ bao lâu rồi?"

"Không lâu."

Ta chờ hai tiếng!

Hai tiếng! !

Có biết hai tiếng ta có thể làm... bao nhiêu chuyện không! ?Rất giận.Phải sờ tóc mềm mới có thể tốt!Tây Mộ đóng cửa lại, đổi bảng hiệu kinh doanh trên cửa trở thành tạm dừng kinh doanh.Hắn nhìn cô gái đi vào bên trong, có chút bực bội, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Bạn gái mà.Phải có kiên nhẫn.Sơ Tranh lắc đầu: "Chưa."

Tây Mộ: "Vậy em đợi chút, anh đi nấu cho em.

Em ngồi đây một lát..."

Tây Mộ vào phòng bếp làm đồ ăn sáng, Sơ Tranh tùy tiện nhìn ngắm trong tiệm, không có gì thú vị, lại đi đến phòng bếp bên kia, đứng ở cửa ra vào nhìn Tây Mộ.Tây Mộ làm đồ ăn rất nghiêm túc, dường như không phát giác được Sơ Tranh.Nguyên liệu nấu ăn đơn giản trong tay hắn, giống như cũng trở nên cao cấp hẳn.Thẻ người tốt chính là đẹp như vậy đấy.Của ta.Thật tốt."

Hai người đang làm gì đó?"

Giọng nói sát phong cảnh của Kỷ Hữu Đường truyền tới.Tây Mộ ngoái nhìn liền đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, sau khi đối mặt ba giây, Tây Mộ trấn định dời đi, nhìn về phía Kỷ Hữu Đường bên kia."

Hôm nay không kinh doanh, mắt cậu mù à?"

"Anh Tây Mộ, đừng tuyệt tình như vậy nha."

Kỷ Hữu Đường mặc một chiếc áo sơ mi hoa, cà lơ phất phơ cười: "Anh Tây Mộ nấu cơm cơ à, thật là hiền huệ nha."

Tây Mộ: "..."

Nơi này không thể đánh nhau ẩu đả, hắn nhịn!Tây Mộ tức giận hỏi: "Cậu tới làm gì?"

Con hàng này không có chuyện không lên điện tam bảo.Kỷ Hữu Đường bĩu môi: "Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, hai người không nghe thấy?"

Động tĩnh gì?Tây Mộ vừa dậy, mới dậy đã vào phòng bếp, căn bản không đi ra ngoài.Khi Sơ Tranh tới, thời gian còn sớm, cho nên cũng không biết xảy ra chuyện gì.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1525: Danh Sách Tử Vong (38)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_Yy Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Kỷ Hữu Đường lấy điện thoại di động ra, mở video cho bọn họ xem.Xuất hiện trong video, rõ ràng là những ríu rít quái mà bọn họ gặp phải ở phó bản trước, chạy tán loạn trên đường của phòng nhỏ, tràng diện rất hỗn loạn.Tây Mộ trực tiếp quay mặt nhìn về phía Sơ Tranh."..."

Nhìn ta làm gì!Anh còn nhìn! !"

Em gái nhỏ, chuyện này không phải cô làm chứ?"

Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi."

Không phải."

Sơ Tranh phủ nhận: "Không có chứng cứ anh không nên nói lung tung."

Trò chơi vẫn đang theo dõi đó!Kỷ Hữu Đường chỉ cười không nói gì, anh ta không tin chuyện này không có quan hệ gì với cô, trước đó cô đã lấy một quả trứng ra.Bây giờ sao lại trùng hợp xuất hiện những thứ này như vậy được?-Ba phút sau chuông cảnh báo vang lên trong phòng nhỏ, có lệnh cưỡng chế tất cả người chơi trở về chỗ ở của mình, không cho phép ra ngoài.Nơi ở của Tây Mộ cách nơi bọn chúng xuất hiện hơi xa, nên không nhìn thấy tình huống cụ thể.Nửa tiếng sau, cảnh báo được giải trừ, mọi người đi ra ngoài nhìn xem, tất cả đều đã trở về hình dáng ban đầu, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả.Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía 'ngân hàng' một chút, là bọn họ xử lý sao?Vừa rồi cũng chỉ xuất hiện hai con mà thôi...Cô mang ra nhiều như vậy, nói không chừng bây giờ cũng đã nở, về sau cũng không yên tĩnh như vậy đâu.Giống như Sơ Tranh nghĩ, sau đó thường xuyên xuất hiện một ít quái vật tập kích phòng nhỏ, cảnh báo có đôi khi một ngày vang lên cả nhiều lần.Người chơi đều sắp bị những quái vật này bức điên, không ít người chơi đều cảm thấy tiến vào phó bản an toàn hơn.Quái vật xuất hiện càng ngày càng nhiều, có người phát hiện bọn nó chạy ra từ chỗ bóng tối bên ngoài phòng nhỏ, nhân viên quản lý phái người canh giữ biên giới, nhưng vẫn có cá lọt lưới.Sơ Tranh quan sát vài ngày, phát hiện những người này sẽ không tiến vào vùng bóng tối kia."

Em cảm thấy ở trong đó có gì?"

Tây Mộ dựa vào bên cạnh, mảnh bóng tối bên kia chiếu vào đáy mắt, đen trầm kiềm chế.Giọng điệu Sơ Tranh đạm mạc bình tĩnh: "Không có gì cả."

Tây Mộ nghi hoặc: "Sao em biết?"

Sơ Tranh đương nhiên nói: "Em đi vào rồi."

Đương nhiên biết.Cô không chỉ đi nganq qua bên ngoài, mà còn đi vào bên trong.Trừ những hình ảnh không ngừng muốn chui vào trong đầu của cô, thì trong đó không có bất cứ thứ gì...

Đồ cô bỏ vào không tính.Tây Mộ: "..."

Cô đi vào lúc nào?Vào rồi còn đi ra được?Cho dù là hắn, cũng không dám thật sự đi vào trong đó.Bởi vì trong đó thật sự là có đi mà không có về...Tây Mộ ngờ vực: "Em...

Rốt cuộc là ai?"

Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi trả lời: "Người của anh."

Tây Mộ: "..."

-Quái vật càng ngày càng nhiều, phòng nhỏ cả ngày đều ở trong trạng thái đề phòng, trên đường phố cơ hồ không có người nào đi lại.Tây Mộ cùng Sơ Tranh sóng vai đi trên đường, hai người đều trầm mặc, đều suy nghĩ chuyện riêng của mình.Đi qua một con đường, Tây Mộ nhìn vị trí, nói: "Anh đưa em về."

"Em không về."

"Sao?"

"Em phải bảo vệ anh."

Bây giờ nguy hiểm như vậy, sao có thể để thẻ người tốt ở một mình, bị quái vật bắt đi thì làm sao bây giờ? !Thẻ của mình, mình đương nhiên phải bảo vệ."..."

Khóe miệng Tây Mộ co giật, giữa hai đầu lông mày có chút phách lối: "Anh không cần."

Hắn là đàn ông, cần một cô gái bảo vệ?Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, nói như chém đinh chặt sắt: "Anh cần."

Tây Mộ sao có thể cố chấp bằng Sơ Tranh, nghĩ lại gần đây trong phòng nhỏ không yên ổn như thế, trong lòng Tây Mộ trấn an mình, mang về cũng tốt, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Tầng hai có ba căn phòng, một phòng là của Tây Mộ, một phòng là của thanh niên kia, cho nên Tây Mộ thu thập phòng còn lại cho Sơ Tranh."

Không gian lầu hai cũng không bị theo dõi, em yên tâm dùng."

Tây Mộ mở cửa cho Sơ Tranh: "Có chuyện gì gọi anh."

"Không có việc gì không thể gọi cho anh?"

Tây Mộ sửng sốt một chút, một lát sau giơ tay mò xuống gương mặt Sơ Tranh, giọng nói mang mấy phần cưng chiều mà hắn cũng không phát hiện: "Có thể, ai bảo em là bạn gái của anh chứ."

Lòng bàn tay chạm vào làn da tinh tế trơn mềm, cô gái trước mặt bộ dáng tinh xảo, hơi nghiêng đầu, cánh môi màu hồng nhạt hiện lên một chút ánh nước.Ánh mắt Tây Mộ hơi tối lại, đáy lòng có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch muốn động.Tây Mộ cúi đầu xuống, chạm phải đôi môi Sơ Tranh."

Ông...

Ông chủ..."

Thanh niên có kiểu tóc đầy màu sắc kinh ngạc đứng ở cửa.Tây Mộ ôm Sơ Tranh vào lòng, lặng lẽ nhìn sang: "Cậu về lúc nào?"

"...

Mới vừa rồi."

Thanh niên run rẩy: "Tôi...

Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi đi xuống lầu mở cửa tiệm! !"

Thanh niên quay người chạy xuống dưới lầu.Má ơi!Hù chết con.Ông chủ thế mà lại làm loại chuyện này với người khác, quá kinh dị! !"

Đêm hôm khuya khoắt cậu ta mở cửa tiệm gì?"

Sơ Tranh tránh khỏi Tây Mộ: "Anh ôm em làm gì?

Em không thể để người khác thấy sao?"

Tây Mộ: "..."

Hắn chỉ là không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ vừa rồi của cô."

Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tây Mộ đẩy Sơ Tranh vào phòng: "Ngủ ngon."

-Hôm sau thanh niên nhìn thấy Sơ Tranh, cười đến vô cùng nịnh nọt, chỉ thiếu xem cô như tiểu tổ tông mà cúng bái nữa thôi."

Cậu rất rảnh sao?

Công việc làm xong chưa?"

Tây Mộ không nhìn được, thấp giọng quát một tiếng.Thanh niên thấy sắc mặt Tây Mộ không tốt, lúc này mới từ bỏ việc lôi kéo làm quen, đi làm công việc của mình.Tây Mộ kéo cái ghế ra ngồi xuống, giọng điệu hơi trầm xuống: "Không có việc gì thì đừng nói chuyện với cậu ta."

"Vì sao?"

Tây Mộ nói thẳng: "Anh không thích."

Giọng điệu còn rất phách lối.Mi không thích thì không thích thôi, liên quan gì tới ta.Mi dựa vào cái gì mà mi không thích thì ta không thể nói chuyện với người khác?Ta hạn chế mi nói chuyện với người khác sao? !Đừng tưởng rằng mi là thẻ người tốt, thì ta phải nhường mi nhé, khuyên mi không nên quá phách lối!Ta mà tức giận lên thì ngay cả chính mình cũng thấy sợ đó!【 Cô không có, nhưng cô sẽ nhốt hắn lại. 】 Vương Giả yên lặng thả bom."..."

Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội, đây không phải là do hắn muốn chạy sao?

Ta lúc nào thì bởi vì hắn nói chuyện với người khác mà muốn giam hắn lại rồi?

Mi đừng có nói lung tung!【. . .】Vương Giả muốn tìm điểm để phản bác, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm ra.Đúng là mỗi lần tiểu tỷ tỷ muốn giam thẻ người tốt lại, không phải là bởi vì thẻ người tốt tìm đường chết thì cũng là do thẻ người tốt muốn chạy.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...Sơ Tranh ổn định tâm tình, không oán Tây Mộ nữa, hờ hững hỏi hắn: "Anh thích gì?"

Tây Mộ liếc cô một cái, nhẹ nhàng câu môi dưới, cũng không nói chuyện, chỉ đẩy cháo trên bàn tới."

Anh thích cái này?"

"..."

Tây Mộ dùng đầu ngón tay gõ lên bàn một chút, tức giận thúc giục: "Ăn nhanh lên, nguội rồi."

Thanh niên trốn ở một bên khác, ngóc đầu lên nhìn trộm về phía bên kia.Càng nhìn càng cảm thấy kinh dị.Ông chủ là ai?Từ lúc nào lại đối tốt với một người con gái như vậy?"

Cậu đang nhìn cái gì thế?"

"Nhìn ông chủ của chúng tôi yêu đương."

Thanh niên nói xong bỗng giật mình cảm thấy không đúng, vội quay đầu lại.Bên cạnh có người dùng tư thế giống hệt cậu ta tò mò nhìn trộm về phía bên kia."

Kỷ...

Kỷ..."

Người kia nghiêng đầu, có chút oán giận: "Kỷ Hữu Đường, tại sao cậu luôn không nhớ được tên của tôi."

Thanh niên: "..."

Cậu ta không nhớ được?Tôi là sợ hãi đấy!Tự bế.***Halo các độc giả thân yêu trên wattpad, tớ là Hạ Lan Tâm Nhiên nà ~Các cậu đọc truyện tớ edit gần 1500 chương, chắc hẳn là người hiểu rõ văn phong của tớ nhất.

Thân là người edit, có những lúc tớ sẽ không thể nào phân định ra được cách hành văn và edit có khác biệt quá lớn hay không.Tất nhiên, mỗi người sẽ có một kiểu văn phong, và tớ cũng đang cố gắng để dung hòa nó lại với nhau.

Vì có nhận được một vài góp ý, nên tớ muốn hỏi mọi người xem, các cậu có cảm thấy sự khác biệt lớn trong cách edit của Nhiên và của các bạn editor nhà mình không?Các cậu có cảm thấy lấn cấn hay gì khi đọc truyện không?Trả lời thật lòng giùm tớ với nhé
(༎ຶ ෴ ༎ຶ)Nếu có vấn đề thì để tớ tính cách khác, duy trì đến ngần này rồi, thật sự không muốn ở đoạn sau lại loạn hết lên ╥﹏╥Biết các cậu thương tớ, tớ cũng thương các cậu nhiều 😍Khuya rồi, đọc xong thì đi ngủ đi nhé. 晚安 ~♡
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1526: Danh Sách Tử Vong (39)⊰⊹


Editor: Shu: shu231 Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sự xuất hiện của Kỷ Hữu Đường phá vỡ không gian riêng tư của Sơ Tranh và Tây Mộ.Cho nên Sơ Tranh thấy Kỷ Hữu Đường liền cực kì khó chịu, cứ có cảm giác người này ngấp nghé thẻ người tốt của cô."

Hai người còn có tâm tình nói chuyện yêu đương, bên ngoài đã thành cái gì rồi kìa."

Kỷ Hữu Đường tấm tắc hai tiếng: "Tâm tình hai vị cũng không phải lớn bình thường."

Tây Mộ cũng cực không thích Kỷ Hữu Đường, cơ mà ở đây lại không thể đánh nhau, chỉ có thể chịu đựng.Nhưng không gây trở ngại Tây Mộ oán anh ta: "Bên ngoài như thế nào thì có người của bên cơ quan trò chơi đi giải quyết, cậu lo lắng thì có ích gì."

"Hai người không muốn. . ."

Kỷ Hữu Đường kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nháy mắt với bọn họ: "Đi ra ngoài sao?"

"Đi ra ngoài anh còn có thể muốn gì làm nấy không?"

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào ghế dựa, ngữ điệu cực lãnh đạm: "Giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội có cho phép anh làm mấy chuyện này không?"

Trong trò chơi làm gì cũng không phạm pháp.Nhưng đi ra ngoài thì không nhất định.Kỷ Hữu Đường: ". . ."

Có vẻ có đạo lý.Ra ngoài hay không tạm thời không nói đến, hôm nay Kỷ Hữu Đường đến cũng không phải để nói chuyện này.Kỷ Hữu Đường thần thần bí bí: "Hai người có biết, trong phòng nhỏ có người chết không?"

Sơ Tranh cho rằng là do mấy con quái vật kia làm, cũng không có hứng thú.Nhưng giây tiếp theo Kỷ Hữu Đường liền nói, người chết là Vân Thu Thủy.Sơ Tranh nghe thấy tên này, lúc này mới giương mi mắt : "Chết như thế nào?"

"Bị người ta giết chết."

Kỷ Hữu Đường cười hì hì: "Cũng không biết là ai làm, giết người ở trong này, kết cục này, chậc chậc. . ."

Thân là biến thái cũng không dám động thủ trong phòng nhỏ, có thể thấy được trò chơi đối với chuyện 'người chơi ở phòng nhỏ không được đánh nhau ẩu đả ' nghiêm khắc cỡ nào.Đánh nhau ẩu đả cũng không cho phép, nhưng bây giờ lại chết người rồi.Có điều phòng nhỏ bây giờ bị quái vật tập kích, có người muốn làm chút chuyện, quả thật sẽ dễ dàng hơn so với trước kia. . ."

Ai giết chết?"

Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Không biết nha, nghe nói bên kia bị phá hoại rất nghiêm trọng, hiện tại phía quan chức trò chơi đang tra xét đấy."

Sơ Tranh tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện này cuối cùng lại tra được đến trên đầu cô.Nữ sinh tóc ngắn mang theo vài người tự mình đi qua: "Mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến."

"Dựa vào cái gì?"

Nữ sinh tóc ngắn vẫn cười ngọt ngào: "Chỉ là phối hợp điều tra, nếu không có vấn đề gì, ngài sẽ không có việc gì."

"Nếu như không phải là tôi làm, không phải bị mấy người nghi oan rồi à."

Nữ sinh tóc ngắn: "Đây là trình tự bình thường."

Sơ Tranh: "Các người muốn hoài nghi ai thì hoài nghi người nấy, sao tôi biết trình tự của các người là gì?"

Nữ sinh tóc ngắn: ". . ."

Mấy nhân viên quan chức trò chơi trong phòng nhỏ, chỉ cần không phải người chơi chủ động tìm chết, cơ hồ đều chưa từng có động tác lỗ mãng nào, làm việc đều rất quy củ, nói chứng cứ.Lời nói của Sơ Tranh trong lúc nhất thời làm khó bọn họ rồi.Nữ sinh tóc ngắn trầm mặc một lúc: "Vậy ngài cảm thấy thế nào thì hợp lý?"

"Đây là chuyện cô nên suy nghĩ, cho dù là trò chơi, cũng không thể tùy tiện vu tội cho người chơi."

Nữ sinh tóc ngắn: ". . ."

Người chơi đều rất sợ bọn họ, trước kia làm gì có ai đưa ra loại yêu cầu này!Nhưng mà. . .Nữ sinh tóc ngắn lại không dám thật sự trực tiếp động thủ."

Vậy thế này đi, nếu như điều tra rõ ràng chuyện không liên quan đến ngài, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài một cơ hội rút thưởng."

Sơ Tranh cân nhắc, có còn hơn không. . .Sơ Tranh đồng ý đi theo bọn họ, Tây Mộ ngăn cô lại: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Cũng không phải do em làm, có thể xảy ra chuyện gì được."

Sơ Tranh vỗ vai Tây Mộ: "Yên tâm, bọn họ không làm gì được em."

Tây Mộ: ". . ."

Một chút cũng không thể yên tâm được.Tây Mộ rất muốn đi cùng, nhưng đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, hắn lại không khỏi bình tĩnh lại.-Sơ Tranh đi theo nhóm người này rời đi, tới 'ngân hàng' cũng cùng một quy trình như trước, bảo cô giao thẻ thông hành của mình ra.Thẻ thông hành ghi chép tất cả hành động của cô.Có một ít bị che chắn tín hiệu lúc ở chỗ Tây Mộ, có điều có thể chứng minh cô chưa từng rời khỏi.Nữ sinh tóc ngắn cũng không xem kỹ đoạn này, trực tiếp kéo đến thời gian Vân Thu Thủy tử vong.Hình ảnh đầu tiên là ở trong cửa hàng của Tây Mộ, Sơ Tranh ngồi ở vị trí sát cửa, nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài.Sau đó chính là cô đứng lên, rời khỏi cửa hàng, thuận theo đường phố mà đi.Đi đến một chỗ giống như tòa nhà dân cư, lên lầu, gõ cửa. . .

Người mở cửa đúng là Vân Thu Thủy.Sau đó hình ảnh còn có chút lay động, giống như đang động thủ.Nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía Sơ Tranh."

Ngài còn có gì muốn giải thích không?"

Nữ sinh tóc ngắn rất thông tình đạt lý, còn cho Sơ Tranh cơ hội giải thích.Sơ Tranh: ". . ."

Ta nói ta cũng không biết là ta động thủ ngươi có tin không?Nếu như ta làm rơi Vân Thu Thủy, bây giờ ta đã sớm bị kéo ngược lại rồi ngươi hiểu không!Góc nhìn của thẻ thông hành bắt nguồn từ thân thể, không quay đến bản thân.Nếu không phải phía trước ở chỗ Tây Mộ không có vấn đề, thì cô rất hoài nghi thẻ thông hành của mình bị người đánh tráo rồi."

Không phải tôi làm."

Sơ Tranh bình tĩnh phủ nhận.Chuyện này quả thực không liên quan đến cô! !Con chó điên nào vu oan cho ta! !"

Bản ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng thấy rồi."

"Thẻ thông hành của mấy người sẽ không có sai sót sao?"

"Đương nhiên, tấm thẻ này vẫn luôn ở trên người ngài, sao có thể xảy ra sai xót được?"

Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười.Không hiểu sao Sơ Tranh có thể nhìn ra chút lãnh ý từ nụ cười mỉm của nữ sinh tóc ngắn.Thẻ thông hành ở trên người cô, nhưng cô cũng không có quyền hạn xem xét nội dung trong tấm thẻ, tất nhiên cũng không có cách nào sửa đổi. . .Nhưng người của quan chức trò chơi không giống.Bọn họ không chỉ có thể xem xét. . .Mà còn có thể thay đổi một đoạn nội dung."

Tại sao các người muốn giết tôi?"

Sơ Tranh cảm thấy rất thắc mắc, cho nên cô liền hỏi thẳng.Là phát hiện ta mang mấy thứ kia về đây sao?Không nên nha. . .Vẻ mặt nữ sinh tóc ngắn không thay đổi: "Sao ngài lại nói như vậy?"

"Không phải các người dự định làm vậy à?"

Đây rõ ràng là muốn hại chết ta nha! !Chỉ biết bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta thôi!Nữ sinh tóc ngắn: "Đương nhiên không có, ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng nhìn thấy rồi, căn cứ vào hiển thị của bản ghi chép trong trò chơi, ngài và Vân Thu Thủy có mâu thuẫn. . ."

-Tây Mộ đứng ở cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía 'ngân hàng'.Ngay lúc hắn chuẩn bị đi qua, trên không trung của phòng nhỏ bỗng vang lên tiếng cảnh báo.Người chơi trên đường phố cho rằng quái vật đến rồi, nhao nhao trốn vào trong những kiến trúc.Cảnh báo vang lên nửa ngày, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, càng không nhìn thấy thân ảnh của quái vật.Tây Mộ ngưng thần nghe một lát, tiếng cảnh báo này hình như không giống với trước đây lắm.Tây Mộ giật mình trong lòng, vài bước lao xuống bậc thang, đi về hướng 'ngân hàng' bên kia.Cửa lớn ngân hàng đóng chặt, thủy tinh trong suốt biến thành màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong.Tây Mộ đẩy không ra, trực tiếp động thủ phá cửa.Ầm!Thủy tinh vỡ vụn.Tây Mộ bước vào bên trong, ánh sáng ảm đạm, nhưng bên trong không có ai, một người cũng không có.Tây Mộ nhìn quanh một vòng, thấy trong đó một cái quầy có dấu vết bị phá hư, Tây Mộ lập tức đi qua bên đó.Rất nhanh liền tìm ra một cánh cửa chưa khép lại ở phía sau quầy hàng.Tây Mộ cũng không quản bên trong có nguy hiểm hay không, trực tiếp đi vào trong.Bạn gái còn đang ở bên trong đấy! !Vừa rồi rốt cuộc tại sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến để cho cô đến đây một mình chứ.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1527: Danh Sách Tử Vong (40)⊰⊹


Translator: JyKim0: JyKim0 Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Cảnh tượng bên trong không giống với những gì Tây Mộ nghĩ.Không gian rộng rãi, tương đương một cái sân bóng đá.Sơ Tranh ngồi trên một cái ghế cách cửa không xa, dưới đất là mấy người đang ôm đầu ngồi xổm, cảnh tượng này giống như hiện trường cảnh sát vây quét tệ nạn xã hội vậy.Trong đó có hai người trông khá quen, chính là người đứng quầy trong 'ngân hàng' lúc trước.Còn lại đều là khuôn mặt xa lạ, Tây Mộ chưa gặp bao giờ.Bốn phía xung quanh là các loại máy móc, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ nhấp nháy không ngừng.Trên tường treo đầy màn hình, trên đó giám sát toàn bộ phòng nhỏ.Còn lại mấy mặt tường cũng treo đầy màn hình, nhưng không chiếu phòng nhỏ mà là phó bản, có thể nhìn thấy người chơi một cách rõ ràng.Điều kiện nơi này rất tiên tiến...Ít ra tiên tiến hơn thế giới hiện thực nhiều.Lúc lâu sau Tây Mộ mới lấy lại tinh thần, nhìn sang phía Sơ Tranh: "Đây... là nơi nào?"

"Phòng điều khiển?"

Sơ Tranh cũng không chắc chắn lắm, dựa vào suy đoán trong đầu nói bừa.Tây Mộ: "..."

Không phải em đến tiếp nhận điều tra sao?Tại sao lại chạy đến phòng điều khiển của người ta ngồi!!"

Có bị thương không?"

"Vẫn tốt."

Đại lão sao có thể tuỳ tiện bị thương.Tây Mộ yên tâm, nhưng vẫn không nhẹ nhõm được, nơi này không phải chỗ bình thường."

Sao em lại vào đây?"

"Đi tới."

Không thì xuyên tường vào à?!"

Ý anh là sao em tìm được nơi này."

Người chơi đều biết chỗ này có người điều khiển, họ cũng từng thử đi tìm nơi kiểu như phòng điều khiển.Nơi bị nghi ngờ đầu tiên là cái 'ngân hàng' này.Nhưng nghi ngờ cũng vô dụng, bên trong 'ngân hàng' bảo vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ nghiệp vụ bình thường, người chơi chỉ cần bước gần một bước sẽ có âm thanh cảnh báo.Sơ Tranh đánh vào đây hoàn toàn dựa vào thực lực.Tiến vào nơi này, Sơ Tranh mới biết được những thứ cô thấy bên ngoài đều là giả lập, mà trong này mới là người thật.Bên ngoài giết thì không chết, nhưng trong này thì không giống...Đều là người có máu có thịt.Khi điều khiển trò chơi, bọn họ chính là một sự tồn tại giống như thần.

Nhưng bây giờ bị người ta đánh vào hang ổ, đám người này không phải là đối thủ của Sơ Tranh.Sơ Tranh hàm hồ qua loa: "Dựa vào thực lực."

Thực lực?

Tây Mộ nghi ngờ nhìn vào mắt cô, nhớ đến vết tích bị phá hư ở ngoài quầy hàng, cái 'thực lực' này là thực lực gì thì không cần nói cũng biết."

Bọn họ là ai?"

"Nhân viên quản lý."

Sơ Tranh lơ đãng nói.Mấy nhân viên quản lý bị Sơ Tranh doạ sợ, thở mạnh cũng không dám.Tây Mộ đi qua, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Đây là chỗ nào, các người muốn làm gì?"

"..."

Nhân viên quản lý bảo trì im lặng."

Các người quyết định không nói?"

Khoé miệng Tây Mộ hơi nhếch, ánh mắt phách lối cuồng vọng: "Tài liệu về tôi, chắc hẳn các người rất rõ ràng."

Nhân viên quản lý: "..."

Đối mặt với một Sơ Tranh đã đáng sợ rồi, bây giờ còn có cả Tây Mộ."

Chúng... chúng tôi thật ra cũng không rõ đây là chỗ nào."

Cuối cùng có người không chịu được bầu không khí quỷ dị thế này, nói ra: "Khi chúng tôi bị mang tới nơi này, không nhìn thấy cái gì hết."

Sau khi bị mang vào, bọn họ liền được phân nhiệm vụ.Duy trì phòng nhỏ và phòng mô phỏng...

Cũng chính là vận hành phó bản mà người chơi nói."

Tại sao lại gọi là phòng mô phỏng?"

"Không... không biết."

Bọn họ nghe được từ này."

Chúng tôi đều là giả lập?"

"Đương nhiên không phải...."

Người trả lời bỗng lắc đầu: "Người chơi thực sự tồn tại trong đó."

Chết là chết thật.Đôi mắt Tây Mộ hơi híp lại: "Dùng người treo ngược để sống lại là thế nào?"

"Chính... chính là chúng tôi đưa hình ảnh giả lập ra bên ngoài."

Người kia không phải tồn tại chân thực, chẳng qua là tồn tại giả lập được lập trình lên mà thôi.Còn về việc vì sao người chơi lại tin tưởng người chết sống lại là thật, nguyên lí này bọn họ cũng không rõ.Ở đây cũng có rất nhiều thứ bọn họ không hiểu, bọn họ chỉ làm theo hướng dẫn."

Kĩ thuật ở nơi này... cao hơn thế giới hiện tại rất nhiều."

Có người nhỏ tiếng nói."

Các người làm sao để liên lạc với bên ngoài?"

"Không... không liên lạc."

Mỗi khi có chỉ dẫn gì, đều phát trực tiếp trên màn hình, bọn họ căn bản không biết liên lạc với bên ngoài thế nào.Tây Mộ tiếp tục hỏi: "Đồ ăn thực phẩm tươi mới ở đây và những thứ đồ khác đến từ đâu?"

Nếu nơi này có tồn tại, vậy chắc chắn rằng có thể đi ra ngoài.Bọn họ chỉ nói, mấy thứ này sẽ đúng thời gian quy định xuất hiện ở bên ngoài vùng bóng tối kia, chỉ cần phái người đến chờ là được.Câu hỏi vẫn nằm ở vùng bóng tối kia...Tây Mộ không tiếp tục suy nghĩ về điều này: "Trước kia bắt chúng tôi vào phó bản, là do các người giở trò?"

Người ngồi trên đất gật đầu: "Mô phỏng gần đây không ổn định, Kỷ Hữu Đường mang được đồ từ bên trong ra ngoài, anh cũng biết rồi, cho nên..."

Sợ rằng bọn họ biết được càng nhiều thông tin, cho nên bọn họ nhận được chỉ thị phải cố gắng xử lí họ.Trong phòng nhỏ không được động thủ, điều này không chỉ đối với người chơi, mà cũng nhằm vào nhân viên quản lý.Khi người chơi không phạm sai lầm, nhân viên quản lý không có quyền trừng phạt họ.Cho nên chỉ có thể động tay động chân trong phó bản.Kết quả là chẳng xử lí được ai.Tây Mộ hỏi hết những điều muốn hỏi, quay đầu nhìn Sơ Tranh, muốn hỏi xem cô có câu hỏi nào không.Kết quả là Sơ Tranh không để ý bên này, ấn màn hình tới lui."

Em đang làm gì thế?"

"Thay đổi quy tắc trò chơi."

Sơ Tranh đúng lí hợp tình nói: "Mèo vờn chuột lâu rồi, chuột cũng nên tóm lại mèo, trò chơi thì cần nhiều người tham gia mới thú vị chứ đúng không."

Hai chữ "đúng không" phía sau rõ ràng là đang hỏi mấy người đang ngồi xổm dưới đất.Tây Mộ: "???"

Đám người ngồi xổm: "..."

-Tất cả máy móc trong phòng đều dùng để khống chế nơi này, bao gồm cả phó bản, tất cả dùng điều khiển tự động.Sơ Tranh thay đổi lung tung hết quy tắc phó bản, người chơi chỉ cần giết chết kẻ săn giết bản địa, là có thể qua ải.Người chơi trong phó bản đột nhiên nhận được thông báo quy tắc trò chơi đã thay đổi, nên có hơi hoang mang.Nhưng rõ ràng nhiệm vụ này dễ hơn rất nhiều, rất nhanh có người hành động.Có thể sống và ra ngoài, ai mà chẳng vui?Sơ Tranh ấn xong phím cuối cùng, dịch chuyển tầm mắt ra khỏi màn hình, nhìn về phía đám người ngồi dưới đất: "Bây giờ các người có thể chạy rồi."

Đám người: "..."

Chạy cái gì?Rốt cuộc cô đã làm gì!!!"

Trò chơi bắt đầu."

Âm thanh lạnh lẽo vang lên."

Mời người chơi rút thẻ."

Đống thẻ mở ra trước mặt Tây Mộ, hắn kỳ quái nhìn về phía Sơ Tranh, trước mặt Sơ Tranh cũng có thẻ bài, ngón tay hắn lướt qua trên không trung, dường như không biết nên chọn cái nào.Đây là phòng nhỏ mà!!Tại sao lại có thể bắt đầu trò chơi?Cứ cảm thấy hướng phát triển này không đúng...Sơ Tranh rút ra một tấm thẻ.Tên: Thích Sơ Tranh (người chơi bình thường)Điểm tích lũy: 5836Số lần qua ải: 14Thẻ bài đạo cụ: 139Sơ Tranh rút xong, thẻ bài trước mặt tự động biến mất.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1528: Danh Sách Tử Vong (41)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_Yy Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Anh rút trúng cái gì?"

Sơ Tranh quay đầu hỏi Tây Mộ còn đang ngây người.Tây Mộ còn chưa có rút, hắn tiện tay rút một thẻ: "Người chơi bình thường."

Tây Mộ không thèm để ý chút nào đưa thẻ bài cho Sơ Tranh nhìn.Họ và tên: Tây Mộ (người chơi bình thường)Điểm tích lũy: 1837626Số lần qua ải: 169Thẻ bài đạo cụ: 207Thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn: 6So với tư liệu của cô, nhiều thêm một mục thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn."

Ai , đáng tiếc."

Sơ Tranh cất thể đi, nhìn về phía mấy nhân viên quản lý kia, có chút ngoài ý muốn: "Các người còn không chạy?"

Nhân viên quản lý: "..."

Bọn họ đều nghe thấy âm thanh nhắc nhở vừa rồi.Thân là nhân viên quản lý, bọn họ đương nhiên biết rõ, bản thân phòng nhỏ lúc này là một phó bản.Sơ Tranh vừa rồi dùng bàn điều khiển, đem hình thức phó bản khởi động, hiện tại bọn họ đều ở bên trong phó bản, chắc hẳn những người chơi ở trong phòng nhỏ, đều đã nhận được thông báo trò chơi bắt đầu rồi.-Phòng nhỏ an toàn, đột nhiên biến thành phó bản, phần lớn người chơi đều ngơ ngác, không biết trò chơi muốn làm gì.Lúc còn đang ngơ ngác, âm thanh mà bọn họ thường nghe thấy lúc phó bản bắt đầu vang lên trên đỉnh đầu bọn họ."

Quy tắc trò chơi: Tìm ra nhân viên quản lý đang ẩn nấp, tìm được càng nhiều nhân viên quản lý, thì cơ hội rời khỏi nơi này càng lớn, chư vị người chơi cố lên."

"Nhân viên quản lý?

Nhân viên quản lý là cái gì?

Làm sao tìm được?"

"Phòng nhỏ sao lại biến thành phó bản?"

"Xảy ra chuyện gì vậy..."

"Nơi này biến thành phó bản...

Có phải là đại biểu cho quy tắc không cho phép đánh nhau ẩu đả biến mất?"

Vừa nói ra, người chơi bốn phía đồng thời an tĩnh lại.Một giây sau, tất cả đều lui về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.Đây là nơi nào?

Phòng nhỏ!

Là nơi người chơi tụ tập nhiều nhất, mặc kệ là người mới hay là người chơi đại thần, đều ở nơi này.Trong tay những người chơi này có bao nhiêu thẻ bài đạo cụ?Nếu như cướp được, tỉ lệ sống sót của bọn họ có phải sẽ càng lớn hơn không?Về phần những nhân viên quản lý mà âm thanh kia nói, tạm thời bọn họ cũng không lý giải được, cho nên lợi ích trước mắt càng mê người hơn.Phòng nhỏ vốn đang yên tĩnh, rất nhanh lâm vào hỗn loạn.-Sơ Tranh ném mấy nhân viên quản lý ra, cũng đem ảnh chụp của nhân viên quản lý, tung ra ngoài màn hình lớn ở trong phòng nhỏ, tranh thủ để tất cả người chơi đều biết bọn họ.Sơ Tranh ở lại phòng điều khiển, nhìn nhìn nơi này, sờ sờ nơi đó, không biết đang tìm cái gì."

Anh cảm thấy việc chúng ta đang làm bây giờ, người phía sau màn thấy được không?"

Sơ Tranh chống lên một cái đài điều khiển, không rõ ý vị hỏi Tây Mộ."

Nói không chừng là vậy."

Trong trò chơi bọn họ bị nhân viên quản lý giám sát, ở phòng nhỏ, nói không chừng là bị người phía sau màn giám thị."

Vậy chúng ta chơi lớn đi."

Tây Mộ hỏi cô: "Chơi thế nào đây?"

Hắn cũng không chần chờ, giống như mặc kệ Sơ Tranh làm gì, hắn cũng ủng hộ cô vô điều kiện.Tây Mộ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng cô như thế.Giống như một loại bản năng...Loại tín nhiệm kia, là xuất phát từ linh hồn, cam tâm tình nguyện.Sơ Tranh nhìn chằm chằm màn hình giám sát phó bản, hiện tại bên trong phó bản cũng vô cùng náo nhiệt, người chơi hợp lực đuổi theo kẻ săn giết bản địa.Sơ Tranh nhìn một lúc, quay người lại đối mặt với đài điều khiển.Cái đài điều khiển này không giống những cái khác lắm, chỉ có hai cái nút bấm màu đỏ và màu xanh, trên màn hình chia ra những ô vuông nhỏ chỉnh tề.Bên trong ô nhỏ có chữ cái cùng với con số, A1, A2, A10...

B1, B2, B10...

Theo thứ tự suy ra.Chữ cái đến Z, số lượng đến 10.Dù sao tổng cộng là 260 ô vuông.Những ô vuông này nếu như cô không đoán sai...

Thì chính là những phó bản bọn họ trải qua, cũng chính là phòng mô phỏng trong miệng nhân viên quản lý.Ngón tay Sơ Tranh đặt trên nút bấm màu xanh lá, cô ngước mắt nhìn Tây Mộ: "Sợ không?"

Tây Mộ nhíu mày: "Nếu anh nói sợ thì sao?"

Sơ Tranh thật lòng suy nghĩ vài giây: "Vậy anh nhắm mắt lại đi."

Nhìn không thấy thì không sợ nữa!Tây Mộ: "..."

Em là ma quỷ à!Sơ Tranh không ấn, vươn tay về phía Tây Mộ: "Tới đây."

Tây Mộ nhìn cánh tay cô vươn ra, đáy mắt xẹt qua ý cười, đi qua, đưa tay cho cô.Sơ Tranh kéo người vào, nhẹ nhàng ôm hắn: "Đừng sợ, em ở đây."

Chơi sai cùng lắm là kéo ngược lại, không có gì phải sợ!【. . .】 Tiểu tỷ tỷ, kéo ngược lại không phải cho cô dùng để phục sinh! !

Giận bay màu!Sơ Tranh không tiếp tục chần chờ, trực tiếp ấn xuống.Trên màn hình, ô vuông lần lượt chuyển đổi thành màu đỏ, cuối cùng cả màn hình đều biến thành màu đỏ.[ Tường phòng hộ mất đi hiệu lực ]Trên màn hình bắn ra vài chữ to, không hề đứt đoạn lấp lóe, còi báo động bên cạnh cũng kêu lên.Sơ Tranh ngại còi báo động quá ồn, bực bội đạp tới, còi báo động trong nháy mắt báo hỏng, gian phòng yên tĩnh lại.Tây Mộ: "..."

Hắn cảm thấy khả năng mình bị bạo lực gia đình...

Hình như có chút cao.Sơ Tranh quay đầu xem những cái màn hình giám sát phó bản, biên giới của phó bản trong những giám sát kia, không còn là hình ảnh sương mù mông lung, mà dần dần xuất hiện hình dáng kiến trúc.Từ một phó bản đến một phó bản khác, khoảng cách không đến năm mươi mét.Những phòng mô phỏng này đều xây sát bên nhau, mặc kệ là một tòa thành thị hay là một cái trấn nhỏ...

Quy mô như vậy, chiếm diện tích lớn cỡ nào không cần nghĩ cũng biết.-Ở một không gian nào đó.Nơi này chỉ có máy móc đang vận chuyển, hai người máy đứng trước một màn hình, im ắng nhìn hình ảnh bên trong màn hình."

Phòng mô phỏng số 7 mất khống chế, phải tiến hành chỉnh lý."

Trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh điện tử bằng phẳng không có tình cảm.Nơi phát ra âm thanh chính là khối màn hình kia.Hai người máy đồng thời nhìn về phía trước, cũng không biết trong con ngươi kim loại tối như mực kia, đọc ra được tin tức gì, một người máy trong đó điểm lên màn hình, tốc độ cực nhanh đưa vào một chuỗi code."

Chỉnh lý đếm ngược bắt đầu..."

-Phòng nhỏ xây ở chính giữa những phòng mô phỏng này, mỗi phòng mô phỏng đều có một điểm truyền tống, có thể trực tiếp truyền tống người chơi trở về.Mô hình tường phòng hộ bị mở ra, người chơi bên trong chỉ cần tìm được điểm truyền tống, lập tức bị truyền tống về phòng nhỏ.Mà phòng nhỏ bây giờ là trạng thái phó bản...Đột nhiên có người chơi bị truyền tống về, còn không phải một người, mà ra ngoài không chỉ là người chơi, còn có những vật bên trong phó bản kia.Sinh vật kỳ kỳ quái quái không ngừng xuất hiện trong phòng nhỏ, trên đường phố một trận quỷ khóc sói gào.Tràng diện chính là một trận hỗn loạn lớn, sinh vật không phải người, bắt người nào cắn người đó.Nhiều thứ như vậy đột nhiên xuất hiện trong phòng nhỏ, dẫn đến toàn bộ phòng nhỏ đều không ổn định.Loại không ổn định này tựa như toàn bộ không gian đều đang lắc lư, không phải là mặt đất lắc lư, mà là toàn bộ không gian đều đang lắc lư, không khí vặn vẹo.Sơ Tranh đang đứng trong phòng điều khiển, trên màn ảnh trước mặt cô, hiện ra vài chữ to.[ Khởi động chương trình chỉnh lý của phòng mô phỏng số 7 ... ]Phòng mô phỏng số 7?

Phía trước còn có 1, 2, 3, 4, 5, 6?Chương trình chỉnh lý là thứ quái quỷ gì?Sơ Tranh muốn kết thúc chương trình này, nhưng mặc kệ cô làm cách nào cũng vô dụng.Chậc.Người phía sau màn này còn rất lợi hại![ Khởi động chương trình chỉnh lý hoàn thành. ][ Chỉnh lý... ][1%... ]Trên màn hình chỉ còn lại một thanh tiến độ.Thanh tiến độ nhảy rất nhanh, mới mấy giây đã được 10%.Sơ Tranh kéo Tây Mộ lui lại, còn mình lấy ra một cái búa, đập về phía màn hình...
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1529: Danh Sách Tử Vong (42)⊰⊹


Editor: Shu: shu231 Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Bóng tối.Bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.Sơ Tranh cảm giác mình đang đứng, nhưng không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì...Đổi vị diện rồi?Cô chỉ đập bàn điều khiển thôi mà, không đến mức như thế chứ? !"

Vương bát đản?"【 Tiểu tỷ tỷ, ta ở đây. 】 Âm thanh thanh thúy của Vương Giả vang lên trong đầu."

Ta đang ở đâu?

Thẻ của ta đâu?

Treo chưa?"【 Còn đang trong phòng nhỏ đấy. 】 Vương Giả nhịn nhẫn: 【 Thẻ người tốt cũng rất ổn, chưa treo, yên tâm. 】Còn đang ở trong phòng nhỏ, vậy tại sao cô không thấy gì?Không biết Sơ Tranh bổ não cái gì rồi, đáy lòng kinh hãi: "Có phải ta mù không?"【. . .

Tiểu tỷ tỷ, ngài không cần nghĩ loạn, ngài ổn lắm, bây giờ đang trong chương trình khởi động lại, ngài rất nhanh có thể nhìn thấy đấy. 】Chương trình khởi động lại?Cái vị diện nát gì đây?【 Tiểu tỷ tỷ à, bối cảnh vị diện này của chúng ta chính là trò chơi này nha, cô cứ khăng khăng muốn làm vậy làm gì, cô nói xem cô cần gì phải thế? 】 Vương Giả nói lời thấm thía.Cô chơi hỏng bối cảnh luôn rồi, đây là chuyện quái gì chứ!Không thể im lặng làm một tên phá gia sao!"

Ngộ nhỡ ta có thể đi ra ngoài thì sao?"

Sơ Tranh không phục lắm.【. . .】Cô từng thấy kịch bản tận thế cầu sinh đột nhiên chuyển thành kịch bản đô thị vườn trường ngọt ngào chưa?

Tiểu tỷ tỷ cô là quá ngây thơ hay đơn thuần muốn gây sự hả! !Giận tím người.Muốn yên tĩnh.Vương Giả không nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trực tiếp che giấu.Không biết qua bao lâu, bóng tối trước mắt Sơ Tranh dần dần tản ra, lúc này cô đang đứng trên đường phố trong phòng nhỏ.Bốn phía có không ít người chơi qua đường, mỗi người bọn họ nói chuyện, nhìn qua không có gì khác biệt so với bình thường.Sơ Tranh: ". . ."

Đậu. . . má!Chỉnh lý chính là quay ngược thời gian của toàn bộ phòng nhỏ sao?Đây là kéo ngược lại mà Vương bát đản thường dùng à?【 Tiểu tỷ tỷ, căn cứ theo quan sát của ta, chắc không phải là kéo ngược lại, mà là sửa chữa ký ức của tất cả người chơi, cũng khôi phục theo phòng mô phỏng ban đầu của cả phòng nhỏ. 】Tựa như chữa trị trong trò chơi, thời gian vẫn tiến về phía trước, chẳng qua người chơi bị xóa số liệu, bản đồ khôi phục nguyên trạng."

Vậy tại sao ta còn nhớ rõ?"

Thẻ người tốt sẽ không quên ta luôn rồi chứ?

Vậy chuyện trước đó ta làm không phải lãng phí thời gian rồi sao?【. . .】Chuyện này còn phải nói sao?

Bởi vì cô có một con hack to bự là ta ở đây nè! !Sơ Tranh hoài nghi thẻ người tốt quên mất mình, vội vàng chạy qua nhà hàng của Tây Mộ.Tây Mộ vừa lúc đẩy cửa đi ra, hắn liếc mắt một cái liền thấy Sơ Tranh, vài bước đi xuống bậc thang, kéo cánh tay cô: "Em không sao chứ?"

"Anh chưa mất trí nhớ?"

Tây Mộ lắc đầu.Khi ở phòng điều khiển, sau khi Sơ Tranh phá hủy bàn điều khiển, hắn rất nhanh liền lâm vào một mảnh bóng tối.Chờ đến lúc nhìn thấy ánh sáng lần nữa, chính là ở trong cửa hàng của hắn."

Chương trình sửa chữa kia, chắc hẳn chính là khôi phục lại nơi này."

Kí ức của người chơi bị xóa, mấy con quái vật kia không thấy tung tích, tường phòng hộ của phòng mô phỏng có lẽ cũng khôi phục rồi.Kết quả này, chứng minh cho dù bọn họ làm thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này."

Chúng ta đi thêm lần nữa."

Sơ Tranh nói."? ?"

Sơ Tranh hùng hổ đến 'ngân hàng', có người còn đang ở trong 'ngân hàng' làm nghiệp vụ, mấy nhân viên đứng quầy kia thấy Sơ Tranh hùng hổ đi qua, ngay lập tức lui về phía sau.Những người chơi còn lại mờ mịt nhìn bọn họ, tình huống gì đây?"

Xem ra các người cũng nhớ rõ."

Ngữ khí Sơ Tranh lạnh lẽo: "Các người đưa tôi vào, hay là tôi tự đi vào?"

Nhân viên quản lý: ". . ."

"Còn... còn có lựa chọn khác không?"

Sơ Tranh không có thiện ý quét mắt nhìn người kia: "Các người chết rồi tôi đi vào."

"Chọn A!"

Nhân viên quản lý trăm miệng một lời.-Lần thứ tư bóng đêm xuất hiện trên đường phố, Sơ Tranh xác định bối cảnh này có lẽ không đổi được, phá hư thì chương trình của phong nhỏ sẽ chỉnh lý.Mấu chốt là chương trình sửa chữa kia không có biện pháp ngăn cản. . .Có điều không sao cả.Chơi trò chơi thôi mà!Làm sao có thể hạn chế phát huy được!Lúc Sơ Tranh bước vào 'ngân hàng' một lần nữa, mấy nhân viên quản lý đều muốn khóc rồi."

Cô đừng đến nữa có được không, cô cũng thấy rồi, kết quả đều giống nhau! !"

Bọn họ không muốn cứ bị chỉnh lý hết lần này tới lần khác.Hai tay Sơ Tranh đút túi, vào trong quầy, ngựa quen đường cũ mở cánh cửa thông vào buồng điều khiển ra: "Tôi chỉ đi xem xem, không quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục."

Quản lý viên: ". . ."

Bọn họ tiếp tục cái gì chứ!Cô là ma quỷ à?Tại sao không thể chỉnh lý cô luôn đi! !Chương trình sửa chữa chỉ khi phòng nhỏ sắp mất đi mới có thể khởi động, cho nên Sơ Tranh không động đến phòng nhỏ, bắt đầu sửa loạn quy tắc của phòng mô phỏng.Sự thật chứng minh Sơ Tranh đúng.Thế là mỗi ngày nhân viên quản lý đều có thể nhìn thấy Sơ Tranh, còn đúng giờ hơn cả bọn họ đi làm.Nhân viên quản lý: ". . ."

Rốt cuộc ai mới là nhân viên quản lý đây!Tại sao cô vào phòng điều khiển còn thuần thục hơn cả bọn họ thế!Nếu không phải đánh không lại cô. . .Thôi bỏ đi, làm việc nào.[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien.

Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!]-Sơ Tranh nghiễm nhiên trở thành người cầm đầu nhân viên quản lý, ngày nào cũng lúc ẩn lúc hiện trong 'ngân hàng'.Những người chơi còn lại không biết sao Sơ Tranh lại trà trộn vào đoàn nhân viên quan chức đến quen thuộc như vậy, có điều không trở ngại bọn họ ném ánh mắt hâm mộ kính phục qua.Đừng nhìn thái độ phục vụ của người trong 'ngân hàng' vô cùng tốt, mặc kệ hỏi cái gì cũng đều mỉm cười, trên thực tế đám người này căn bản sẽ không qua lại với người chơi."

Tôi có một vấn đề."

Sơ Tranh đứng bên cạnh nữ sinh tóc ngắn.Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười hỏi: "Ngài có vấn đề gì ạ?"

"Vân Thu Thủy chết như thế nào?"

"Cô ta không phải do ngài giết sao?"

"Cô lừa quỷ đấy à?"

Trước kia lấy chuyện này lừa phỉnh ta, bây giờ còn đem chuyện này ra lừa phỉnh ta, cho rằng ta dễ bị lừa à?". . ."

Nữ sinh tóc ngắn nói: "Khi Vân Thu Thủy đi ra đã bị trọng thương, bởi bì trị liệu không kịp thời, mất quá nhiều máu mà chết."

Bọn họ chỉ dựa theo mệnh lệnh trước đó mà hành động, biết giữa cô và Vân Thu Thủy có mâu thuẫn, giá họa cho cô, lấy đó mà diệt trừ cô.Ai biết được. . .Người còn chưa diệt trừ được, bây giờ bọn họ đều rơi vào tay giặc rồi.Sơ Tranh gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt có chút tan rã, dường như đang suy nghĩ xem lời của nữ sinh tóc ngắn là thật hay giả, một lúc lâu sau cô mới rời đi.Sơ Tranh ra khỏi ngân hàng, Tây Mộ đang đứng bên ngoài chờ cô."

Chơi đã rồi?"

Sơ Tranh không nói chuyện, đi qua nắm tay Tây Mộ đi về phía cửa hàng bên kia.Thanh niên thấy bọn họ trở về, mang vẻ mặt đau khổ tiếp đón: "Ông chủ, Sơ Tranh tiểu thư, Kỷ Hữu Đường đến rồi. . ."

"Anh Tây Mộ, em gái nhỏ."

Kỷ Hữu Đường vẫy tay với bọn họ, gương mặt đầy ý cười."

Cậu tới đây làm gì?"

Giữa hai đầu lông mày Tây Mộ đều mang vẻ bực bội."

Đến thăm anh Tây Mộ nha."

Kỷ Hữu Đường kéo cằm, nháy mắt vài cái: "Một ngày không gặp như cách ba thu."

". . ."

Tên biến thái Kỷ Hữu Đường này tuyệt đối là đang ngấp nghé thẻ của ta! !Không thể nhịn!Giờ đánh chết hắn tốt hơn hay đánh hắn cho đến chết thì tốt hơn đây.Kỉ Hữu Đường làm Tây Mộ buồn nôn xong, chỉnh lại thần sắc ngay ngắn: "Gần đây hai người đang làm gì vậy?

Lúc nào cũng chạy qua ngân hàng nát kia, bên trong có thứ gì tốt?"

Chuyện phát sinh trước đó, Kỷ Hữu Đường rõ ràng không biết.Gần đây Sơ Tranh hay chạy qua ngân hàng, Tây Mộ đi cùng với cô, thái độ của đám kia nhân viên quản lý kia còn rất huyền bí, cho nên Kỷ Hữu Đường mới thấy kì quái."

Liên quan gì đến cậu."

Tây Mộ chỉ vào cửa tiễn khách: "Cút!"

"Đáng ghét, thô lỗ với người ta như vậy."

Tây Mộ bị Kỷ Hữu Đường làm cho ghê tởm chịu không nổi, ánh mắt dần nhần nhiễm lên vẻ tàn khốc: "Cút không?"

"Cút thì cút nè."

Kỷ Hữu Đường chỉ đến xem xem hai người này đang làm cái quỷ gì thôi, bây giờ không nghe ngóng được gì, đáy lòng vẫn có chút không cam tâm, một bước quay đầu ba lần di chuyển ra bên ngoài: "Anh Tây Mộ, anh thật sự không nói với em à?

Nói không chừng em có thể giúp đó ~"*Vé tháng nha các tiểu khả ái thân yêu ~Tranh gia cần vé tháng làm dịu nè ~Xông lên nào ~Vì Tranh gia ~Xin mời bỏ phiếu quý giá của bạn ~***Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!Mỗi ngày mặc niệm câu này 3 lần để tỉnh táo lại.Giận bay màu 😾Từ giờ trong chương đôi khi sẽ chèn thêm vài câu như thế, thông cảm haaa ಥ‿ಥGiờ tui mới đi học về nà, ngủ ngon (´ ω '♡)
 
Back
Top Bottom