Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1500: Danh Sách Tử Vong (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Đầu trọc và tiểu mập mạp vội vàng nhường đường, thiếu niên hờ hững đi đến bên cạnh người chơi Ất, hắn dùng chân lật người chơi Ất lên, cúi đầu nhìn một lát.Thiếu niên chậm chạp ngồi xổm người xuống.Đầu trọc và tiểu mập mạp đều không thấy rõ hắn làm gì, chỉ nhìn thấy người chơi Ất hơi giãy dụa, sau đó không có động tĩnh gì nữa.Tiếp theo là người chơi Giáp.Người chơi Bính hoàn toàn tỉnh táo, thấy thiếu niên đi về phía mình, cả người cũng bắt đầu phát run."

Tây. . .

Tây Mộ. . ."

Người chơi Bính run rẩy đến kịch liệt, giống như trước mặt không phải là một thiếu niên dáng dấp cực đẹp, mà là ác ma."

Cậu đừng giết tôi. . .

Đừng giết tôi. . ."

"Đừng kêu, kêu làm tôi rất phiền."

Thiếu niên ấn lấy cổ người chơi Bính, ngữ điệu hơi không kiên nhẫn.-"Hắn là ai vậy?"

Sơ Tranh nhớ kỹ trên danh sách không có cái tên Tây Mộ này.Đầu trọc quay đầu nhìn Sơ Tranh chẳng biết đã đi đến bên cạnh anh ta từ lúc nào, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói."

Tây Mộ, nhân vật khủng bố giống như Kỷ Hữu Đường."

Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ đều là người chơi rất nổi danh.Kỷ Hữu Đường nổi danh là bởi vì anh ta biến thái.Tây Mộ nổi danh. . .

Là bởi vì hắn càng biến thái hơn.Kỷ Hữu Đường có ác ý rất sâu đối với người chơi, nhưng rất ít khi tự mình ra tay với người chơi, bình thường đều quanh co vòng vèo chỉnh người chơi chơi.Tây Mộ thì không giống, nếu ai không thuận tâm hắn, thì chắc chắn sẽ chết.Đặt trong phim truyền hình, chính là loại đại ma đầu giết người không chớp mắt.Các người chơi còn lấy cho bọn họ một cái tên CP là Mộ Đường."

Tôi nhớ trong danh sách rõ ràng không có hắn, vì sao hắn lại ở đây?"

Danh sách kia bây giờ đã không nhìn thấy được nữa, nhưng tên phía trên không tính là nhiều, sau khi xem đều sẽ có ấn tượng.Chứ đừng nói là người chơi nổi danh như Tây Mộ. . .Tiểu mập mạp nói ra suy đoán của mình: "Có phải hắn dùng đạo cụ 'Hoàng', thay thế vào không?"

Sơ Tranh: "Có thể thay thế?"

Tiểu mập mạp gật đầu: "Hai tấm thẻ bài đạo cụ hoàng đế và hoàng hậu, đều có tác dụng thay thế.

Người chơi không tham dự vòng này, có thể trước khi trò chơi bắt đầu, tìm tới một vị người chơi được xác định sẽ tham dự vòng này, tiến hành thay thế."

Cũng chính là thay thế vị người chơi kia tiến vào lượt này.Tên của người chơi thay thế vào, sẽ không xuất hiện trên Danh Sách Tử Vong.Cuối cùng khi kết toán, điểm tích lũy vẫn thuộc về vị người chơi kia, cũng coi như vị người chơi kia qua ải.Nhưng nếu như người thay thế chết, thì vị người chơi bên ngoài cũng sẽ tử vong."

Hai tấm thẻ bài đạo cụ hoàng đế và hoàng hậu rất khó gặp, hơn nữa tác dụng chủ yếu của bọn chúng, cũng không phải thay thế. . ."

Không ai sẽ dùng hai tấm bài vua, tới làm loại tác dụng 'phó' như 'thay thế' này.Trò chơi thiết lập là, mặc kệ lá bài này có bao nhiêu cái tác dụng, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể sử dụng một tác dụng, sau khi sử dụng, thẻ bài đạo cụ mất đi hiệu lực."

Hắn vào để làm gì nhỉ?"

"Làm sao tôi biết."

"Tôi nghe nói lâu lắm rồi hắn không vào trò chơi. . ."

Người như Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường, trong tay có rất nhiều điểm tích lũy, có thể đổi thời gian nghỉ ngơi.Đầu trọc và tiểu mập mạp rúc vào một chỗ, run lẩy bẩy.Một Kỷ Hữu Đường đã đủ đáng sợ.Bây giờ còn tới thêm một Tây Mộ, trò chơi này không có cách nào chơi nữa rồi! !Bên kia, Tây Mộ cũng không có ý tứ xuống tay với bọn họ, giải quyết xong người chơi Bính, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng học.Đi đến cửa phòng học, thiếu niên đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn vào trong, trong ánh mắt dường như cũng tràn ngập đùa cợt."

Phù. . ."

Tiểu mập mạp nặng nề thở phào.Đầu trọc cũng không khá hơn chút nào.Sơ Tranh trấn định kiểm tra người trên đất, đều không còn thở nữa.Nhưng trên người bọn họ đều không có vết thương, cũng không giống như bị bóp chết.Chết thế nào?"

Là một loại ngân châm."

Dường như tiểu mập mạp biết rõ Sơ Tranh đang tìm cái gì: "Rất nhỏ, phía trên có độc, rất nhanh sẽ mất mạng."

Biến thái!Sơ Tranh run rẩy rút tay về."

Bọn họ. . .

Đều chết hết rồi sao?"

Hà Minh Húc và Nhậm Xảo đi từ trong góc ra, hai người dìu nhau, không dám đến quá gần.Đầu trọc và tiểu mập mạp đều không tiếp lời.Vừa rồi chuyện Nhậm Xảo bán Sơ Tranh, bọn họ đều nhớ rõ.Đương nhiên Nhậm Xảo chỉ là là tự vệ, bọn họ cũng sẽ không nói gì, con người dưới tình huống đang suy nghĩ về vấn đề bảo vệ mạng sống, làm ra chuyện gì, cũng đều là bình thường.Chỉ là đi cùng bọn họ lần nữa là không thể nào. . .Ai biết lần sau người bị bán đứng có phải là mình không."

Tôi đi xem xem bên kia có manh mối gì không."

Tiểu mập mạp nhanh như chớp đi đến bức tường bên kia.Đầu trọc cũng chuyển đèn pin soi ra bốn phía.Sơ Tranh thì càng không cần phải nói, nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, mặt lạnh nhìn thi thể dưới đất.Bầu không khí trong nháy mắt ở trở nên xấu hổ.Nhậm Xảo nắm chặt Hà Minh Húc, khuôn mặt nhỏ khó coi."

Em chỉ là. . .

Sợ hãi."

Nhậm Xảo xem Hà Minh Húc như cây cỏ cứu mạng sau cùng, gắt gao níu chặt không buông tay.Hà Minh Húc cũng không thể nói cô ta buông mình ra, chỉ có thể an ủi cô ta: "Không sao."

-Tiểu mập mạp và đầu trọc đều không tìm được đồ vật, Sơ Tranh hoài nghi đầu mối hữu dụng đều đã bị Tây Mộ lấy đi rồi.Cho nên cũng không ở lại phòng học này lâu, trực tiếp đi ra ngoài phòng học.Tiểu mập mạp và đầu trọc lập tức đuổi theo cô.Hà Minh Húc và Nhậm Xảo cũng lập tức đuổi theo."

Hai người. . .

Cũng đừng đi theo chúng tôi nữa."

Đầu trọc chặn bọn họ lại ở cửa ra vào: "Chúng ta tách ra đi thôi."

"Vì sao chứ."

Hà Minh Húc nói: "Chúng ta cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn nhiều."

Ánh mắt Đầu trọc liếc về phía Nhậm Xảo.Hà Minh Húc lập tức thay Nhậm Xảo nói chuyện: "Vừa rồi cô ấy chỉ quá sợ hãi, hơn nữa không phải cô ta lợi hại đến vậy sao?"

Đầu trọc: ". . ."

Bọn họ trải qua nhiều vòng trò chơi như vậy, loại người chơi kiểu này cũng từng gặp phải không ít.Không biết xấu hổ nói như đúng rồi.Loại người này phải cách xa sớm một chút mới tốt.Hà Minh Húc càng nói càng cảm thấy có đạo lý: "Cô ta cũng không có việc gì, bây giờ chúng ta không nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"

Đầu trọc: ". . ."

Người ta lợi hại cũng không phải để cho kẻ gây họa như mấy người mượn cớ!Đầu trọc gãi gãi đầu vốn không có tóc: "Chúng ta vẫn nên tách ra hành động đi."

Đầu trọc ném ra câu nói này, đuổi kịp Sơ Tranh và tiểu mập mạp.Ai biết Nhậm Xảo và Hà Minh Húc cũng không có tự giác, thế mà còn đuổi theo, bám theo cách không gần không xa.Vừa rồi Sơ Tranh không động thủ, là đã cảm thấy mình đang cố gắng làm người tốt.Bây giờ cứ vội vàng lượn lờ trước mặt cô, Sơ Tranh cảm thấy mình mà không động thủ, vậy thì thật có lỗi với người ta tân tân khổ khổ đuổi theo như thế.Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, quay đầu nhìn hai người kia.Nhậm Xảo tiếp xúc với ánh mắt Sơ Tranh, sợ đến mức trốn ra đằng sau Hà Minh Húc.Hà Minh Húc che chở Nhậm Xảo: "Cô không cần thiết phải so đo như thế chứ, cô lợi hại như vậy, có thể tự vệ, Nhậm Xảo cái gì cũng không biết."

"Cái gì cô ta cũng không biết thì trách tôi?"

Sơ Tranh ngữ điệu lạnh lùng.Hà Minh Húc ngập ngừng: "Lúc ấy cô ấy cũng chỉ bị dọa sợ, không phải cố ý, cô không thể tha thứ cho cô ấy một lần được sao."

"Tại sao tôi phải tha thứ cho cô ta?"

Hà Minh Húc đối đầu với Sơ Tranh, khí thế không khỏi yếu đi: "Cô lợi hại như vậy. . ."

Đáy lòng Sơ Tranh cảm thấy buồn cười: "Tôi lợi hại thì phải tha thứ cho cô ta?

Ai quy định?"

Nói chút đạo lý đi, ta cũng không nói gì.Chỉ bảo các ngươi đừng tiếp tục đi theo.Các ngươi còn mặt dày bám theo, ai cho mặt mũi.Ta vẫn là nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, dựa vào cái gì mà ta phải gánh chịu những chuyện ta không nên tiếp nhận?Hà Minh Húc mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.Nhậm Xảo đỏ mắt, nhỏ giọng khóc nức nở.***Hôm nay là sinh nhật của một bạn nhỏ đáng yêu, một trong những người khởi đầu cho phong trào phá comment nhà tuiiii ¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯Mặc dù Nhiên Nhiên vẫn bất lực hằng ngày nhưng mà yêu các nàng nhiều lắm (♡ω♡ ) ~♪Chương này dành tặng cho nàng, chúc nàng sinh nhật vui vẻ Tranhgiatieutyty.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1501: Danh Sách Tử Vong (14)⊰⊹


Translator: JyKim0: JyKim0Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Đừng có đi theo tôi, ở nơi này, tôi muốn giết chết cô thì rất dễ dàng"Sơ Tranh hung thần ác sát uy hiếp.Sơ Tranh cho rằng hai người này sẽ không đi theo nữa, không ngờ rằng hai vị này lại vô cùng ngoan cường mà bám theo bọn họ.Ở cái chỗ chết tiệt này bọn họ không có vũ khí, bên ngoài đều là zombie rất kinh khủng.Giá trị vũ lực của Sơ Tranh cao như thế, đầu trọc và tiểu mập mạp còn có vũ khí.Hai người bọn họ cho dù bị nói không biết xấu hổ, cũng phải bám theo."..."

Làm người vẫn nên biết xấu hổ thì hơn."

Các anh đừng qua đây."

Sơ Tranh bảo đầu trọc và tiểu mập mạp đứng nguyên ở chỗ đó.Cô đi một mình qua, cũng không biết nói gì với bọn họ, rất nhanh liền cùng bọn họ biết mất chỗ hành lang."

Cô ấy sẽ không..."

Tiểu mập mạp làm động tác cắt cổ với đầu trọc."

Khó mà nói được..."

Đầu trọc chần chờ: "Đừng quan tâm, dù sao những gì chúng ta làm được thì cũng đã làm rồi, bọn họ tự tìm chết thôi."

Trong tình huống có thể tự mình bảo đảm tính mạng, bọn họ đồng ý giúp thêm một người khác nữa.Bởi vì không biết chừng sau này sẽ gặp lại trong trò chơi thì sao?

Coi như kết thiện duyên.Nhưng nếu đối phương tự tìm đường chết thì bọn họ cũng không có cách nào.Sơ Tranh đi một lúc liền trở về: "Đi thôi."

Tiểu mập mạp nhìn sang bên kia, không nghe thấy động tĩnh gì, có chút sợ.Quyết định về sau nhất định sẽ không trêu trọc Sơ Tranh.Phòng học trên tầng này bị khoá lại, không tìm thấy đầu mối nào cả.Tiểu mập mạp và đầu trọc có hơi nhụt chí.Tiểu mập mạp mặt mày ủ dột: "Mong đừng có gặp lại Tây Mộ..."

"Sợ tôi như vậy còn nói xấu sau lưng tôi."

Tiểu mập mạp còn chưa dứt lời, thanh âm phách lối đã vang lên từ trên đỉnh đầu.Tiểu mập mạp đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên kia ghé vào lan can, cúi người nhìn họ.Tia sáng ảm đạm chiếu khuôn mặt hắn mơ hồ, giống như thợ săn ẩn mình trong đêm tối, lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh sắc bén."..."

Tiểu mập mạp muốn tự tử luôn cho rồi."

Phủi phui cái mồm nhà cậu!"

Đầu trọc cũng hận không thể bóp chết tiểu mập mạp ngay lập tức.Không nói cái tốt chỉ nói điều xấu.Mà cmn đều linh nghiệm cả!Tiểu mập mạp: "..."

Tôi cũng không ngờ rằng vị đại lão này không đi, còn chạy lên tầng trên mà!Sơ Tranh đi đằng trước, nghe thấy âm thanh thì hơi ngẩng đầu lên nhìn một cái.Thiếu niên rời khỏi chỗ lan can, bước vài bước nhảy xuống lầu, vượt qua bọn họ, mang theo chút phong lưu.Tiếng thiếu niên chạm đất vừa dứt, phía trên truyền tới tiếng bước chân lộn xộn và tiếng gào rú.Tốc độ của thiếu niên cực kì nhanh, chống lấy lan can, nhảy luôn xuống tầng dưới, rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.Sơ Tranh: "..."

Mẹ nhà nó bị zombie đuổi mà ban nãy hắn còn ghé vào lan can chờ cơ đấy!Đồ thần kinh!Trong lòng đầu trọc và tiểu mập mạp mắng Tây Mộ đến máu chó ngập đầu, chạy thình thịch theo Sơ Tranh xuống tầng dưới.Tốc độ của zombie không chậm.Sơ Tranh chạy đến tầng dưới cùng, phát hiện hành lang phía trước là đường cụt.Tiểu mập mạp: "Đệch!

Chuyện gì đây?"

"Gào gào gào!!!"

Tiếng gào của zombie vang lên từ trên đầu."

Đi bên này!!"

Đầu trọc chỉ vào một hướng khác.Sơ Tranh còn muốn mạnh mẽ phá vỡ chỗ này, lại bị đầu trọc và tiểu mập mạp kéo theo chạy về hướng bên kia, căn bản không cho cô cơ hội phát huy."

Đi vào, đi vào, mau đi vào!"

"Đóng cửa!"

Ầm ——Cửa nặng nề đóng lại, toàn bộ không gian chợt yên tĩnh hẳn.Sơ Tranh soi đèn pin sang hướng bên cạnh, cánh cửa bọn họ vừa đóng làm từ kim loại, đóng chặt với bức tường.Hiệu quả cách âm tuyệt vời.Hai ánh đèn lần lượt chiếu từ bên cạnh qua, xua tan đêm tối, dần thấy rõ toàn cảnh nơi này.-Tầng 5 toà dạy học.Vân Thu Thuỷ và một người đàn ông khác đang đánh nhau với zombie.Con zombie cuối cùng ngã xuống đất, người đàn ông lạnh lùng nhặt vũ khí dưới đất lên, xem xét đạn xong rồi dắt lại bên hông.Hắn ta quay đầu nhìn Vân Thu Thuỷ: "Thế nào rồi?"

"Vẫn ổn."

Vân Thu Thuỷ thở hổn hển trả lời.Người đàn ông này tên là Lê Thiên, cô ta gặp được ở nơi này.Không biết công việc của hắn ta là gì, mà sức chiến đấu rất mạnh, nhưng nhìn hắn ta giống như người mới, biết ít thứ hơn cô ta.Cho nên hai người liền cùng nhau hành động.Zombie cứ lên không ngừng, giết không hết, cũng không biết chúng xuất hiện từ chỗ nào.Vân Thu Thuỷ đi sang bên cạnh nhặt mấy quyển sách trên mặt đất lên.Bìa sách dính máu, chữ viết mơ hồ, không thấy rõ ràng.Vân Thu Thuỷ nhanh chóng mở ra: "Trong sách viết về một thí nghiệm nào đó, có thể làm gen biến dị nhanh chóng..."

"Trước tiên cần rời khỏi đây đã."

Lê Thiên cắt lời cô ta."

Ồ, được."

Vân Thu Thuỷ cũng cảm thấy nơi này không an toàn, nhanh chóng cất quyển sách, đi theo Lê Thiên.Bọn họ bước qua thi thể zombie, chuẩn bị đi xuống tầng dưới.Lê Thiên đi đến đầu bậc thang, bước chân hơi ngừng lại."

Sao vậy?"

Vân Thu Thuỷ đi ngay đằng sau hắn ta, thấy Lê Thiên dừng lại, lập tức căng thẳng hỏi."

Aiya, bị phát hiện rồi."

Kỷ Hữu Đường cười hì hì vung ống tay: "Hi, xin chào!"

Vân Thu Thuỷ nghe thấy giọng nói, bước lên hai bước, nhìn xuống người phía dưới.Kỷ Hữu Đường mặc đồng phục, tựa vào lan can rỉ sét, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.Trong hoàn cảnh như vậy, nam sinh lại có biểu cảm hết sức kì dị, nhìn thế nào cũng thấy âm trầm.Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi: "Hình như hai người có manh mối mới, không biết có thể cho tôi xem cùng không."

Vân Thu Thuỷ lập tức ôm chặt sách vào ngực.Zombie đáng sợ, tranh đấu giữa các người chơi cũng đáng sợ.Hơn nữa còn không phân biệt được, rốt cuộc ai mới là người chơi Tử Thần."

Không được."

Lê Thiên từ chối Kỷ Hữu Đường: "Tránh ra."

Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Tôi không tránh thì sao?"

Mắt Lê Thiên nhíu lại, sát khí trên người tràn ra nhanh chóng.Kỷ Hữu Đường dường như cảm nhận được, không những không sợ, ngược lại mắt còn phát ra ánh sáng."

Trông anh có vẻ rất biết đánh nhau nha."

Ngữ khí kia biểu cảm kia, giống như biến thái nói câu: Trông anh có vẻ rất ngon nha."

Răng rắc..."

Âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Kỷ Hữu Đường và Lê Thiên đồng thời nhìn sang bên kia."

Ai!"

Lê Thiên nhỏ giọng quát.Bên kia có một người giơ tay từ từ đi ra, đằng sau còn một nữ sinh đi theo.Hai người này chính là Nhậm Xảo và Hà Minh Húc.Hai người đều bị thương, trông có hơi chật vật.Sau khi bọn họ tách khỏi Sơ Tranh cũng không dám xuống tầng, mà đi ngược lên trên tầng.Ai biết lại gặp phải zombie kia và bọn Vân Thu Thuỷ.Lúc đầu định đợi họ giải quyết hết zombie rồi sẽ lén bám theo.Ai biết Kỷ Hữu Đường lại xuất hiện, Nhậm Xảo không cẩn thận dẫm vào đồ vật trên mặt đất, phát ra âm thanh.Sau đó thì thành thế này."

Chúng.. chúng tôi là người chơi, đừng động thủ."

Hà Minh Húc nói."

Còn rất náo nhiệt."

Kỷ Hữu Đường dẫm lên bậc thang bước lên, Lê Thiên lùi lại phía sau, kiêng dè nhìn anh ta.Kỷ Hữu Đường vẫn không tự nhận thấy mình bị người khác kiêng dè, ngón tay chỉ vào bọn họ, điểm qua từng người: "Trong mấy người ai là người chơi Tử Thần nào!"

Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đều lui về phía sau.Vân Thu Thuỷ bị chỉ, cũng hơi nhíu mày, không lên tiếng cũng không phản bác.Khi ngón tay Kỷ Hữu Đường chỉ đến chỗ Lê Thiên, Lê Thiên liền giơ tay đánh."

Anh trai, anh dữ vậy sao?"

Kỷ Hữu Đường lui lại, cười hì hì nói.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1502: Danh Sách Tử Vong (15)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_YyBeta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nửa tiếng sau.Sơ Tranh và mấy người Kỷ Hữu Đường chạm mặt.Mấy người Kỷ Hữu Đường xuống lầu, còn bọn người Sơ Tranh lên lầu, hai bên chạm nhau ở cầu thang."

Mẹ nó!"

Tiểu mập mạp phát biểu cảm nghĩ trước nhất.Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Vân Thu Thủy, thì ra cô ta cũng ở trong tòa nhà này.Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đỡ lấy nhau đi ở phía sau, lúc này chạm mặt với Sơ Tranh, hai người đều co rúm lại.Biểu cảm của Vân Thu Thủy trong nháy mắt trắng đi vài phần.Chuyện ở phó bản trước, Vân Thu Thủy chỉ cần nghĩ đến, lửa giận lại bốc lên.Nhìn thấy tên cô trên Danh Sách Tử Vong, Vân Thu Thủy vẫn hoảng hốt.Vừa oán giận nhưng cũng sợ.Nhưng sau khi đi vào cũng không nhìn thấy cô, Vân Thu Thủy lại an ủi mình, chỉ cần mau chóng tìm ra chìa khoá qua ải, là có thể rời khỏi nơi này, có lẽ không cần chạm mặt cô.Ai biết bây giờ lại gặp nhau như vậy...Cô ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt Sơ Tranh, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.Cô ta phải nghĩ cách...Bên kia đại khái chỉ có một mình Kỷ Hữu Đường vui vẻ: "Ây, em gái nhỏ, lại gặp mặt, mấy người chạy gì thế?"

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn anh ta, không lên tiếng.Mẹ ơi nơi này có biến thái!Hù chết người!Tiểu mập mạp không lo cho cảm giác của mình nữa: "Zombie, phía dưới đều là zombie! !"

Kỷ Hữu Đường oa một tiếng: "Thật là trùng hợp, phía trên cũng toàn là zombie."

Sơ Tranh: "..."

Trùng hợp cái gì mà trùng hợp! !"

Đi bên này!"

Đầu trọc kéo tiểu mập mạp chạy qua hành lang bên này.Nếu không chạy lát nữa sẽ cùng zombie tương thân tương ái, anh ta từ chối yêu đương vượt chủng tộc.Kỷ Hữu Đường nghe nói phía dưới có zombie liền híp mắt lại.

Không tiếp tục chạy xuống lầu, mà là chạy theo chân mấy người Sơ Tranh.Mấy người phía sau, cũng không dám thật sự đi mạo hiểm.Một đám người cấp tốc tìm tới một căn phòng học.Không cần ai nói, mọi người chia nhau ra làm việc, chắn cửa, kiểm tra cửa sổ, sau khi xác định an toàn, nín thở nghe tiếng động bên ngoài.Zombie trên lầu đi xuống và zombie dưới lầu đi lên đụng vào nhau, động tĩnh cũng không nhỏ.Có thể là do hai nhóm zombie này đụng vào nhau nên bọn họ ngược lại an toàn hơn không ít."

Một hai ba..."

Trong phòng học yên tĩnh, chợt có tiếng người đếm.Kỷ Hữu Đường đang đếm đầu người: "...

Bảy tám.

Tám người, chúng ta có thể góp thành hai bàn mạt chược nha."

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua mấy người trong phòng học.Tám người...Trừ ba người đã bị giết kia.Cũng chỉ còn lại cái tên Tây Mộ kia còn ở bên ngoài."

Còn bốn người..."

Hà Minh Húc nhỏ giọng nói: "Làm gì còn bốn người, có ba người đã chết."

"Chết rồi?"

"Bọn họ giết."

Nhậm Xảo đột nhiên chỉ về phía mấy người Sơ Tranh: "Bọn họ đã giết chết ba người chơi kia."

Đối mặt với việc Nhậm Xảo chỉ tội, Sơ Tranh thản nhiên nhìn cô ta một cái.Xem ra là đánh quá nhẹ."

Mấy người không nghe thấy sao?

Là cô ta giết ba người chơi kia!"

"Nếu tôi nhớ không lầm, ba người chơi kia muốn cưỡng ép cô."

Âm thanh Sơ Tranh lạnh lẽo, không có một chút chập trùng nào: "Tính ra, cô nên cảm ơn tôi."

Biểu cảm của Nhậm Xảo hơi biến đổi, cảm giác trên mặt nóng rát.Rõ ràng cô ta không bị gì, nhưng lúc này toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.Nhậm Xảo vốn nghĩ là để những người này biết đám người Sơ Tranh là hung thủ giết người, từ đó xa lánh hoặc là đuổi bọn họ đi.Nhưng mà phản ứng của những người này khác với những gì Nhậm Xảo nghĩ.Bọn họ thậm chí còn không có phản ứng gì.Người chơi lần đầu vào trò chơi đều là người mới, trừ phi là bản thân người chơi có vẫn đề, bằng không thì không ai thật sự trực tiếp ra tay với người chơi.Nếu nghe thấy ai giết người, tất cả mọi người đều sẽ sợ hãi.Nhưng mà Nhậm Xảo còn chưa ý thức được, bây giờ những người chơi này, không phải là người mới thỏ trắng cái gì cũng không biết.Kỷ Hữu Đường xì cười một tiếng: "Đây là trò chơi sinh tử, không phải mình chết thì chính là người khác chết, giết người có gì kỳ quái đâu.

Em nói đúng không, em gái nhỏ."

Kỷ Hữu Đường hướng về phía Nhậm Xảo cười đến quỷ dị.Nhậm Xảo: "..."

"Còn một người chơi ở bên ngoài."

Trên lầu và dưới lầu đều là zombie, chuyện này không thích hợp, rõ ràng có người giở trò quỷ.

Lê Thiên hỏi người ở chỗ này: "Mấy người đã ai từng gặp chưa?"

Kỷ Hữu Đường nhún vai, biểu thị mình chưa gặp."

Tây Mộ, người kia là Tây Mộ."

Tiểu mập mạp cố ý nói cho Kỷ Hữu Đường nghe.Hắn nghe nói hai người này có chút không hợp nhau.Quả nhiên Kỷ Hữu Đường nghe thấy tên Tây Mộ, nụ cười trên mặt liền biến mất."

Hắn cũng ở đây?"

Tiểu mập mạp gật đầu như gà con mổ thóc.Biến thái mau đi tìm biến thái, đừng ở chung với những người chơi bình thường như chúng ta nữa.Con ngươi Kỷ Hữu Đường nheo lại: " Trên danh sách không có tên hắn..."

Kỷ Hữu Đường kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nghĩ ra."

Thú vị."

Nụ cười lần nữa hiện lên trên mặt Kỷ Hữu Đường, cười giống một đóa hoa.Sơ Tranh: "..."

Ta có chút sợ hãi.Muốn xử lý hắn.【. . .】 Tiểu tỷ tỷ cô như vậy làm ta sợ hơn đó, chúng ta là một hệ thống phá sản đứng đắn, không cần làm loại chuyện phát rồ này!【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tây Mộ, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】Sơ Tranh: "? ? ?"

Vương bát đản mi có cần sống chó đến mức đó không?【. . .】 Ta không phải!【 Mời tiểu tỷ tỷ mau chóng đi cứu người thẻ người tốt, bằng không thì hắn sẽ chết, thật sự sẽ chết nha! 】Có lẽ Vương Giả học được ngữ điệu của Kỷ Hữu Đường, nghe đến tâm phiền ý loạn.Ta cũng sắp tèo rồi, làm sao có thời giờ quản hắn.Tự cứu đi.Thẻ người tốt đã hắc hóa rồi thì phải học được cách tự cứu.【. . .】 Ta nghe cô nói hưu nói vượn!Vương Giả chửi thề xong, lập tức khôi phục chuẩn tắc mỉm cười phục vụ ký chủ: 【 Tiểu tỷ tỷ, lần này cô không đi cứu hắn, thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó. 】Xảy ra vấn đề gì?【 Rất nghiêm trọng nha. 】Rất nghiêm trọng?【 Sẽ kéo ngược lại nha, thẻ người tốt chết, sẽ kéo ngược lại đến thời điểm tiểu tỷ tỷ vừa mới tới thế giới này đó. 】"..."

Nội tâm dần dần mất đi nụ cười. jpgBên ngoài tất cả đều là zombie, mi bảo ta bây giờ đi ra cứu người?Mi điên à!【 Tiểu tỷ tỷ, hãy tin tưởng chính mình, cô có thể! 】Không phải mi cảm thấy phá sản có thể giải quyết tất cả sao?

Bây giờ mi phá sản cho ta xem nào?【. . .】Tiểu tỷ tỷ cô cứ ngang với ta như vậy, thú vị lắm sao! !Tiểu tỷ tỷ sát vách đáng yêu hơn nhiều.Vì sao nó lại có một tiểu tỷ tỷ như thế này! !Tức giận!-Sơ Tranh cũng rất tức giận, cho nên lúc này xung quanh cô đều không có người dám đứng gần.Đầu trọc và tiểu mập mạp đều cảm giác được toàn thân Sơ Tranh phát ra sát khí.Hình như bọn họ không làm gì cả, đây là sao?Kéo ngược lại!Kéo ngược lại!Thẻ người tốt!Cũng không phải ta giết chết hắn, dựa vào cái gì mà kéo ngược lại! !【. . .】Vương Giả cảm thấy mình không nói lời nào thì tốt hơn.Sơ Tranh hít sâu vài cái dưới đáy lòng, tẩy não mình sau đó đi về phía cửa."

Cô muốn làm gì?"

Lê Thiên đứng ở cửa ra vào, thấy Sơ Tranh đi tới, mặt lạnh hỏi."

Ra ngoài."

"Ra ngoài?"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua.Biểu tình kia đại khái là nhìn một tên điên.Lê Thiên: "Bên ngoài đều là zombie, cô ra ngoài làm gì?"

Sơ Tranh: "Chịu chết."

Lê Thiên: "..."

Đám người: "..."

Sơ Tranh ra hiệu: "Tôi có thể đi ra không?"

Lê Thiên: "..."

Lê Thiên không tránh ra, Vân Thu Thủy cẩn thận di chuyển đến bên cạnh hắn ta, kéo hắn ta một cái, ý tứ chính là đừng có cản.Cô muốn đi tìm chết, Vân Thu Thủy đương nhiên còn mong ước.*Đến!

Bỏ phiếu!

Bỏ phiếu! !

Vé tháng a Vé tháng!

Cuối tháng rồi các chị em! ! !
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1503: Danh Sách Tử Vong (16)⊰⊹


Editor: Shu: shu231Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Lê Thiên còn đang do dự xem có nên mở cửa cho Sơ Tranh hay không, Sơ Tranh lại đột nhiên đi về phía cửa sổ.Cửa sổ bị đóng chặt, dưới sự bạo lực của Sơ Tranh, rất nhanh xuất hiện lỗ thủng.Cô gái đạp lên cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.Mọi người: ". . ."

Hà Minh Húc cách cửa sổ gần nhất, hắn tôi là người đầu tiên chạy tới, vừa lúc thấy Sơ Tranh an ổn rơi xuống mặt đất.Cao như vậy. . .

Đây là lầu ba đó! ! !Cô cứ như vậy mà nhảy xuống?Nói đùa à?

Bả vai Hà Minh Húc bị người đè lại, vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt cười hì hì của Kỷ Hữu Đường: "Không nhảy thì để tôi, hoặc là, tôi có thể giúp anh. . ."

Hà Minh Húc: ". . ."

Hà Minh Húc lắc đầu, lùi về bên trong phòng học.Kỷ Hữu Đường khẽ cười một tiếng, túm lấy cửa sổ nhảy xuống.Những người còn lại trong phòng học hai mặt nhìn nhau.Đầu trọc và tiểu mập mạp muốn nhảy, nhưng lầu ba. . .

Quá mẹ nó thử thách bọn họ rồi.Zombie du đãng trong vườn trường càng nhiều hơn trước kia, cứ cách một đoạn lại có thể gặp một con.Sơ Tranh quét sạch một đám zombie.Zombie ngay cả thi thể cũng không lưu lại, trực tiếp hóa thành bột phấn."

Em gái, đạo cụ của cô là gì thế, rất lợi hại sao?"

Âm thanh cà lơ phất phơ của Kỷ Hữu Đường vang lên ở bên cạnh.Sơ Tranh vừa quay đầu liền thấy Kỷ Hữu Đường không biết đã bắt kịp từ khi nào.Kỷ Hữu Đường không đi quá gần, zombie bên cạnh bị anh ta giải quyết dễ dàng.Kỷ Hữu Đường xử lý một con zombie, quay đầu nháy mắt với Sơ Tranh: "Em gái, tuy rằng tôi anh tuấn tiêu sái, đẹp trai bức người, nhưng mà cô còn nhìn nữa, cô sẽ phải trở thành món điểm tâm nhỏ của zombie đấy."

Sơ Tranh vung tay một cái.Zombie nhào qua, nháy mắt tan trong không khí.Mắt Kỷ Hữu Đường hơi híp lại, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn.Anh ta liếm cánh môi, giọng mang ý cười: "Tôi càng ngày càng có hứng thú với cô rồi đấy."

"Anh đi theo tôi làm gì?"

Thù lần trước còn chưa báo đâu!Kỷ Hữu Đường dang tay: "Đường rộng trời cao, em gái, sao tôi lại xem như đi theo cô được?

Đây chỉ có thể tính là. . .

Ừm, chúng ta đi chung một con đường."【 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng nói chuyện phiếm nữa, thẻ người tốt của cô còn đang chờ cô đấy. 】Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh dựa theo lộ tuyến Vương bát đản cung cấp mà đi.Cô rất kì quái, sao thẻ người tốt lại chạy nhanh như vậy?Vừa rồi còn đang ở tòa nhà này, đảo mắt một cái đã cách hai tòa nhà rồi.Hắn biết bay à?Kỷ Hữu Đường vẫn đi theo cô không gần không xa, Sơ Tranh hoài nghi anh ta đang muốn tìm cơ hội xử lý mình.Cho nên khi đến tòa nhà thẻ người tốt đang ở, Sơ Tranh dẫn cho anh ta chút zombie trước."

Em gái, cô như vậy làm cho tôi rất khó xử đó."

Kỷ Hữu Đường đứng giữa đám zombie chồng chất, không chút hoang mang hướng về phía cô hô.Sơ Tranh lạnh như băng đáp lại mấy chữ: "Đáp lễ, không cần cảm ơn."

Kỷ Hữu Đường: ". . ."

Sơ Tranh nghe thấy tiếng cười của Kỷ Hữu Đường truyền đến từ phía sau.Quỷ dị lại ma tính.Vô cùng phù hợp với hình tượng nhân vật phản diện biến thái.Sơ Tranh run rẩy, vội vàng đi lên lầu.Tòa nhà này không giống như tầng lầu dạy học, có chút giống. . .

Phòng thí nghiệm?Bên trong rất yên tĩnh, không có zombie, trên hành lang rơi đủ loại giấy tờ văn kiện, giống như những người ở nơi này vội vội vàng vàng rời khỏi vậy.Thang máy đã không thể sử dụng, Sơ Tranh theo cầu thang đi lên lầu ba.Cô đã cách Tây Mộ rất gần rồi. . .Sơ Tranh đứng ở trên hành lang, hẳn là ở bên trái. . .Bên trái là một cánh cửa.Cửa đóng chặt, Sơ Tranh đi qua, nắm lấy chốt cửa, đè xuống, không nhúc nhích.Bị khóa rồi.Răng rắc ——Âm thanh vang lên từ phía sau.Tay đè chốt cửa của Sơ Tranh bất động, trấn định quay mặt ra sau nhìn qua.Cô vốn cho rằng sẽ thấy mặt mũi hung tợn của z ombie, kết quả đứng phía sau là một gã đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi.Người chơi chỉ có 12 người. . .Trừ ba người đã chết, còn lại Sơ Tranh đều gặp qua rồi.Người này là ai? ! !Ma quỷ! !Gã đàn ông đánh giá Sơ Tranh vài lần, ngược lại khá trấn định hỏi cô: "Cô là người chơi gì?"

Sơ Tranh: ". . ."

Có thể hỏi ra lời này. . .

Không phải thứ bố trí trong phó bản, cho nên gã cũng là người chơi?Sơ Tranh không đáp, hỏi lại gã: "Anh là ai?"

"Dương Viễn Hàng."

Gã đàn ông rất tự nhiên đáp lại.Mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên.Dương Viễn Hàng. . .Người này chính là người chơi chưa từng xuất hiện trong 12 người!Cũng là người chơi biến mất mà bọn họ nghĩ Tây Mộ thay thế vào.Trước đó đều là bọn họ phỏng đoán, bản thân Tây Mộ cũng chưa từng nói hắn vào thay thế cho người chơi biến mất.Cho nên. . .Dương Viễn Hàng đi về phía Sơ Tranh: "Cô gặp người chơi khác rồi sao?"

"Đứng lại!"

Bước chân Dương Viễn Hàng dừng lại, gã giơ tay lên cam đoan: "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn tìm manh mối lấy chìa khóa thôi."

Gã vừa nói vừa đi về phía Sơ Tranh."

Chúng ta có thể kết liên minh, như vậy tìm manh mối sẽ nhanh hơn một chút, trong tay tôi đã có chút manh mối. . ."

Sơ Tranh vừa định động thủ, chốt cửa dưới tay đột nhiên hướng xuống.Giây tiếp theo cửa bị kéo ra, cổ tay Sơ Tranh bị một bàn tay nắm lấy, kéo theo cả người rơi vào trong bóng tối.Rầm ——Cửa phòng phía sau đóng lại.Sơ Tranh còn chưa thấy rõ cái gì, trong đầu choáng váng một trận.Choáng váng tới nhanh, đi cũng nhanh.Vừa rồi còn đang ở trong bóng tối, lúc này đã có chút ánh sáng nhạt.Nơi này không phải căn phòng kia. . .

Vị trí cửa hoàn toàn không đúng.Cô thay đổi vị trí trong thời gian cực ngắn.Sơ Tranh cúi đầu nhìn cánh tay đang kéo cổ tay mình.Phía trên dính máu, ngón tay gắt gao nắm chặt tay cô, Sơ Tranh theo cánh tay này nhìn lên.Cô còn chưa có thấy rõ chủ nhân của cánh tay này, người bên kia liền đổ về phía cô.Sơ Tranh đón được hắn, tay nắm lấy cổ tay cô buông ra, tuột xuống. . .Thiếu niên mềm nhũn ngã vào trong ngực cô, mái tóc mềm mại quét qua cổ cô.Sơ Tranh: "! !"

Vừa đến đã ôm ấp yêu thương.Thẻ người tốt nhiệt tình như vậy à?Sơ Tranh ngẫm lại lại thấy không đúng, trên tay thẻ người tốt có máu. . ."

Anh không chết chứ?"

"Không chết được."

Thiếu niên giống như không kiên nhẫn lên tiếng, nhưng bởi vì thanh âm suy yếu, chút không kiên nhẫn đó nghe qua liền có vẻ tội nghiệp."

Không chết là tốt rồi."

Sơ Tranh ở phía sau ôm hắn: "Anh chết tôi rất phiền phức."

Thiếu niên không quá thích ứng với chuyện người khác động chạm vào hắn, nhưng bây giờ hắn không có sức lực cử động nữa, chỉ có thể tùy ý cho Sơ Tranh nửa ôm nửa kéo đỡ hắn đến sofa trong góc phòng.Buông hắn xuống, Sơ Tranh mới nhìn thấy mảng lớn vết máu trên bụng hắn.Thiếu niên khép hờ hai mắt, ngã vào sofa cũ kĩ bụi bặm, tay dính máu rũ trong không khí, áo khoác đồng phục bị hắn kéo đến ngực, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện trong cổ áo."

Cầm máu cho tôi."

Tây Mộ thấy Sơ Tranh đứng bất động, hắn mở mắt ra, trong cặp mắt đào hoa chứa đầy sự không kiên nhẫn.Ánh mắt Sơ Tranh lóe lên: "Anh ra lệnh cho tôi?"

"Vừa rồi là tôi cứu cô."

Tây Mộ nói."

Tôi không cần anh cứu."

Tây Mộ: ". . ."

"Anh cầu xin tôi, tôi cầm máu cho anh."

Xin người ta giúp đỡ thì phải có dáng vẻ cầu xin, đừng tưởng mi là thẻ người tốt thì ta sẽ dung túng cho mi nhé.Tây Mộ nhìn chằm chằm cô vài giây, khóe miệng nhẹ cong lên, nhắm mắt lại, xoay đầu qua bên khác.Sơ Tranh: ". . .

"Được lắm thẻ của ta!Có cốt khí!Sơ Tranh kéo cái ghế dựa qua, ngồi ở trước mặt hắn.Không cầm máu, cũng không làm chuyện khác, chỉ nhìn hắn không chớp mắt.***Cập nhật lịch ra chương nha mọi người ơi (☆▽☆)Lịch up chương bình thường sẽ là từ 1-2 chương mỗi ngày.1 hay 2 vẫn sẽ dựa theo thời gian của Nhiên, vì tui là người beta, beta cũng không thể nhanh gọn được đâu, nó chỉ ngắn hơn thời gian tui tự edit chút thôi, nên đừng thắc mắc vì sao có thêm editor mà tiến độ vẫn chậm.Editor nhà Nhiên vẫn đang làm việc rất chăm chỉ, nhớ ủng hộ tinh thần cho các bạn ấy thật nhiều nha.Yêu mọi người nhiềuuuuu (〃^▽^〃)
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1504: Danh Sách Tử Vong (17)⊰⊹


Translator: JyKim0: JyKim0Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thiếu niên nhấc tay, đặt lên trán, chân dài nhích trên sofa, một chân hơi co lên.Vì động tác này, máu ở phần bụng chảy ra nhiều hơn.Mà sắc mặt của thiếu niên không hề thay đổi, giống như không cảm thấy chút đau đớn nào.Cuối cùng thiếu niên nghiêng đầu, ánh sáng lấp lánh trong con ngươi xinh đẹp nhẹ chuyển, cánh môi khẽ nhếch, vài giây sau mới phát ra âm thanh: "Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Lạnh và không kiên nhẫn.Sơ Tranh: "Tôi nhìn xem khi nào anh sẽ chảy máu đến chết."

Tây Mộ: ". . ."

Hàng mi dài của Tây Mộ khẽ buông, ánh mắt đặt lên phần bụng của mình,Vài giây sau, thiếu niên ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Sơ Tranh: "Nếu không cho tôi một đao, như vậy còn nhanh hơn."

"Được thôi."

Sơ Tranh đáp cực nhanh.Cổ tay cô vừa xoay, con dao phay lúc trước liền xuất hiện trong tay.Con dao di chuyển từ đỉnh đầu đến tận chân Tây Mộ: "Anh muốn chém chỗ nào?"

"Cô xem mà chém đi."

Thiếu niên không kiên nhẫn nhắm mắt lại, bộ dáng mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.Chém thì chém!!Thỏa mãn mọi yêu cầu của thẻ người tốt, là việc nên làm!-【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này, đang load.... 】Sơ Tranh để con dao lên trên bàn bên cạnh, "bang" một tiếng.Hàng mi thiếu niên run lên, nhưng vẫn không mở mắtTrong vài giây, hắn nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển, tiếp đó cái áo đắp trên bụng bị người ta kéo ra.Mắt Tây Mộ khẽ hé.Trong tầm mắt, cô gái cúi đầu xốc quần áo của hắn lên, trên mặt không chút biểu tình, động tác cũng không hề nhẹ nhàng.Tây Mộ lại nhắm mắt vào.Vết thương trên bụng Tây Mộ hình như bị thứ gì đâm trực tiếp vào, lại bị dày vò nên trông có chút dọa người.Nhưng Sơ Tranh cứ như vậy xử lí cho hắn, hắn cũng không kêu đau, thần sắc như thường mà nằm ở đó, cuối cùng trực tiếp ngủ luôn...Sơ Tranh: ". . ."

Tức giận!Sơ Tranh xử lí xong vết thương cho Tây Mộ, đứng dậy ngồi trở lại trên ghế.Một lát sau cô lại đứng dậy, sờ mó lục lọi người Tây Mộ.Cô vừa sờ đến ngực, thiếu niên liền mở mắt ra, con ngươi trong suốt, không một chút buồn ngủ."

Cô làm gì thế?"

"Có phải anh lấy được đồ gì trong mật thất đó không?"

Sơ Tranh trấn định tự nhiên nói."

Ừ."

Thiếu niên hất tay cô ra, không kiên nhẫn nói: "Tôi vứt rồi."

". . ."

Sơ Tranh bị hất tay ra, đầu ngón tay nghiền nghiền, nhẫn nhịn không giết chết hắn.Ánh mắt cô đặt lên mái tóc của Tây Mộ, móng vuốt lập tức ấn xuống, trước khi Tây Mộ kịp phản ứng, mạnh mẽ xoa hai phát.Tóc mềm mềm sờ thật thoải mái!Sờ một cái thì thoải mái một chút, luôn luôn sờ là vĩnh viễn thoải mái.Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc căng ra, sờ đến hăng say.Tây Mộ phát hiện đầu bị sờ, vẻ mặt rõ ràng cực kì khó chịu.Không kiên nhẫn trong mắt đều tràn ra hết, hắn cắn răng nói: "Bỏ ra!"

Sơ Tranh làm như không có chuyện gì xảy ra thu tay, ngồi lại trên ghế, hai chân vắt chéo: "Là thứ gì?"

Tây Mộ: ". . ."

Tóc của Tây Mộ bị sờ đến lộn xộn cả lên, cau mày nhìn Sơ Tranh, cô gái này....."

Anh nhìn tôi làm gì?"

Sơ Tranh nói: "Tôi hỏi anh, đó là thứ gì?"

Tây Mộ không vui đáp: "Nhật kí."

"Viết cái gì?"

"Không nhớ nữa."

Tây Mộ nói xong lập tức nhắm mắt, tay đặt lên trán, ngăn chặn khả năng Sơ Tranh động tay động chân lần nữa.Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một lúc, lấy từ không gian ra một bộ quần áo cho Tây Mộ, trực tiếp quăng lên ghế sofa."

Thay quần áo đi."

Tây Mộ bị một cái áo khoác che mặt, hắn kéo xuống xem.Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhíu.Cô lấy đâu ra quần áo?-Sơ Tranh quan sát căn phòng, có một cánh cửa sổ, ánh sáng trong phòng là từ bên ngoài cửa sổ lọt vào.Sơ Tranh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Nơi này không phải toà nhà mà cô đi vào, nhìn từ cửa sổ ra ngoài chỉ thấy một vùng đất tối tăm mờ mịt, nơi này gần với biên giới bản đồ phó bản rồi.Sơ Tranh quay đầu hỏi Tây Mộ: "Tại sao chúng ta lại tới nơi này?"

Tây Mộ không đáp, hắn nằm trên ghế sofa, cũng không thay quần áo, cả người như ở trong trạng thái yên ổn ngủ ngon."

Hỏi anh đấy."

Sơ Tranh bước tới đạp ghế sofa.Thiếu niên trên ghế sofa lông mi không động chút nào, hồi lâu sau mới mở mắt, đáy mắt chiếu rọi hình bóng của Sơ Tranh: "Cô đối xử với ân nhân cứu mạng như thế à?"

"Anh thì gọi gì là ân nhân cứu mạng?"

Tây Mộ: "Lần trước nếu tôi không kéo cô, bây giờ cô đã chết rồi."

"Anh không kéo tôi, tôi cũng không chết."

Đại lão sao có thể dễ dàng tèo như thế, tên yếu gà như anh mới cần cứu.Tây Mộ nghẹn họng: "Vậy là tôi lo chuyện bao đồng rồi."

Sơ Tranh gật đầu: "Coi như vẫn tự hiểu được."

"..."

Sơ Tranh tiếp tục nói: "Tính ra, trước kia anh bị nhốt ở chỗ đó, là tôi thả anh ra.

Xem như ban nãy anh cứu tôi, chúng ta hoà nhau."

Tây Mộ:"..."

Tây Mộ không muốn nói chuyện với Sơ Tranh, lật người, nhưng vẫn giải thích một câu."

Thẻ bài đạo cụ, nhưng chỉ truyền tống trong một khoảng cách nhất định, đừng làm phiền tôi nữa."

Sơ Tranh nắm bả vai lật hắn lại."

Ép vào vết thương chảy máu người phiền phức vẫn là tôi, đừng tìm thêm phiền phức cho tôi."

Trước khi Tây Mộ lên tiếng, Sơ Tranh mở miệng chặn lời hắn lại.Sơ Tranh không làm phiền hắn, để hắn nghỉ ngơi.Trong lúc Tây Mộ nghỉ ngơi, Sơ Tranh đi xem xét hoàn cảnh chung quanh.Bên ngoài có mấy con zombie đang lang thang, chỉ là toà nhà này bị cô lập, zombie chỉ có thể lòng vòng bên ngoài, bên trong không có con zombie nào.Nói cách khác nơi này tạm thời an toàn.Tây Mộ ngủ 3 tiếng.Lúc hắn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối mịt.Trong phòng thắp một ngọn nến, ánh sáng vàng ấm áp bao quanh người hắn thành vầng sáng.Tây Mộ chống lên sofa ngồi dậy, hắn cầm lấy quần áo sạch bên cạnh, thay quần áo trong dính máu, đồng phục bên ngoài không thay."

Mấy giờ rồi?"

Sơ Tranh ngồi ở một góc khác trong phòng, nghe thấy tiếng Tây Mộ, trả lời không mặn không nhạt."

Không biết, tôi không có đồng hồ."

Tây Mộ ngồi trên ghế sofa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ."

Cái tên Dương Viễn Hàng kia là sao?"

Tây Mộ thu lại tầm mắt, lại nằm xuống ghế sofa."

Người chơi tên đỏ."

"Cái gì?"

Tây Mộ lười giải thích: "Nói cô cũng không hiểu."

Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Anh nói tôi sẽ hiểu."

Tây Mộ liếc mắt nhìn cô một cái, một lúc lâu sau mới không kiên nhẫn mà nói: "Vòng nào hắn ta cũng giết hết người chơi để qua cửa, sau khi giết liên tục 10 vòng sẽ bị định là người chơi tên đỏ."

Người chơi Tử Thần cần giết hết tất cả người chơi khác.Nhưng mà có ai lại thật sự đen đủi như vậy, vòng nào cũng bốc trúng người chơi Tử Thần?Cho nên chọn lựa vòng nào cũng giết hết người chơi để qua cửa, chắc chắn không phải bị ép.Sau 10 vòng, người chơi như vậy, sẽ bị quy tắc trò chơi cho là "đối tượng săn giết."

Nhiệm vụ săn giết sẽ gửi tới những người chơi cấp cao khác nhau, cũng chính là những người chơi như Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường vậy.Săn giết người chơi như vậy, có thể trực tiếp đổi lấy kì nghỉ dài 360 ngày.Không cần điểm tích lũy, trực tiếp đổi thành thời gian.Nhưng người chơi như vậy đều rất nguy hiểm...Kiểu người chơi này, mỗi lượt chơi đều giết hết người khác để qua cửa, cũng sẽ nhận được cơ hội rút thưởng.Nhưng những thứ họ rút được, không giống với những người qua ải một cách bình thường, nguy hiểm hơn, uy lực cũng lớn hơn.Đừng có nói về công bằng nhân tính trong trò chơi.Chủ đề của trò chơi này là sinh tồn.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1505: Danh Sách Tử Vong (18)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_YyBeta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Kỷ Hữu Đường như thế mà còn không phải là đối tượng săn giết?"

Tên kia biến thái như thế, chẳng lẽ không phải mỗi phó bản đều giết sạch người chơi?"

Hắn bình thường sẽ không tự tay giết người."

Dường như Tây Mộ hiểu rất rõ anh ta: "Hắn cũng sẽ không giết hết người chơi ở phó bản này."

Sơ Tranh: "..."

Tư duy của biến thái thật sự rất khó hiểu.Dương Viễn Hàng...Sơ Tranh nghĩ đến người chơi kia, gã nhìn qua còn bình thường hơn so với tên Kỷ Hữu Đường này.Vậy mà có thể lợi hại đến mức làm Tây Mộ bị thương..."

Thẻ bài đạo cụ không phải chỉ có thể sử dụng được một lần sao?"

Lúc trước hắn rời khỏi tòa nhà kia, chắc cũng là dùng thẻ bài đạo cụ, vừa rồi lại dùng một lần nữa...Tây Mộ dịch cánh tay đang đặt trên trán đi, không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi ngược lại: "Cô chơi đến vòng thứ mấy rồi?"

"Bốn."

Tây Mộ cười nhạo một tiếng."

Cô thật xui xẻo."

Mới vòng thứ tư đã gặp phải người chơi tên đỏ.Thần sắc Sơ Tranh lạnh băng: "Gặp phải anh chính là xui xẻo."

Thẻ người tốt chính là phiền phức.Tây Mộ: "..."

Chẳng lẽ gặp hắn còn xui xẻo hơn cả gặp tên Dương Viễn Hàng kia sao?Tây Mộ lần nữa lấy tay che đôi mắt lại, nói: "Thẻ bài đạo cụ về sau có thể thăng cấp, có thể gia tăng số lần sử dụng, thậm chí có thể vĩnh viễn sở hữu nó."

Thẻ bài đạo cụ rút được, cướp được...

Tóm lại không cần biết là dùng cách gì có được, chỉ cần là cùng một loại, đều có thể tiến hành thăng cấp.Đến cấp cuối cùng là sở hữu vĩnh viễn.Nhưng mà thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn cũng có hạn chế sử dụng.Tỉ như cái thẻ kia của Tây Mộ, càng sử dụng thì về sau thể lực càng tiêu hao nhanh chóng, phải cần rất nhiều thời gian để khôi phục.Tây Mộ khôi phục tương đối nhanh, nếu như là những người khác, có lẽ không nằm một ngày là không dậy nổi.Tây Mộ lại ngủ thêm một giấc, sau khi dậy hắn lấy từ túi áo khoác ra một cây năng lượng lấp đầy dạ dày.Hắn chống vào ghế sofa đứng dậy.Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, tia sáng trong phòng ảm đạm.Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh zombie di động bên ngoài.Tây Mộ không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn cầm áo khoác, đi ra bên ngoài.Đầu hành lang này và hành lang của lầu dạy học không giống nhau, là dùng thủy tinh để phong kín lại, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.Sơ Tranh đứng trước thủy tinh, nhìn zombie di động không có mục đích phía dưới.Lúc này toàn bộ sân trường đều cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng súng, cũng không có tiếng la hét.Tây Mộ bọc áo khoác đi về hướng cầu thang, lúc đi ngang qua Sơ Tranh, hắn dừng lại một chút, nhắc nhở cô: "Gặp phải Dương Viễn Hàng thì cách xa hắn một chút, cô không phải là đối thủ của hắn."

Nể tình cô giúp mình băng bó vết thương, nhắc nhở cô một câu vậy.Tây Mộ vừa nghĩ như vậy vừa đi lên phía trước.Lúc đi đến cầu thang, quay đầu liền thấy Sơ Tranh đi theo mình.Tây Mộ nhíu mày, không kiên nhẫn: "Cô đi theo tôi làm gì?"

"Bảo vệ anh."

"Chỉ bằng cô?"

Trong giọng nói Tây Mộ có ý nghi vấn rõ ràng."

Chỉ bằng tôi."

Sơ Tranh hơi hơi giương cằm, nửa gương mặt chìm trong ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài xuyên qua thủy tinh vào.Ba chữ rất đơn giản, lại lộ ra phách lối và tự tin."

Cô thấy tôi giống như cần bảo vệ?"

Tây Mộ rất phách lối: "Cô là một người mới, mà dám nói ra loại lời này, lá gan ngược lại rất lớn đó."

Cô ngay cả người chơi tên đỏ, thẻ bài đạo cụ có thể thăng cấp cũng không biết.Còn dám nói bảo vệ hắn...Đáy lòng Tây Mộ chỉ cảm thấy buồn cười.Nhưng xen trong buồn cười lại dường như có thêm một cảm xúc khác, chỉ là Tây Mộ không nghĩ kĩ.Sơ Tranh nghiêm túc nhìn hắn một lần, gật đầu: "Giống."

"..."

Tây Mộ không biết chỗ nào của mình giống như cần bảo vệ.Hắn thở ra một hơi: "Tại sao muốn bảo vệ tôi?"

"Bởi vì anh là..."

Sơ Tranh nhanh chóng đổi lời: "Tôi muốn làm người tốt, bảo vệ một bệnh nhân như anh."

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!Bệnh nhân...Cô thật đúng là gì cũng dám nói.Tây Mộ dựa ra sau, lưu quang lưu chuyển trong cặp mắt đào hoa: "Muốn đi theo tôi cũng được."

"Ừm."

"Nhưng có điều kiện."

"Nói."

"Nghe lời tôi."

Thiếu niên nhẹ câu khóe miệng: "Nếu cô có thể làm được, tôi sẽ dẫn cô theo."

Cô gái này...Đem đến cho hắn một chút cảm giác rất khác, hắn cũng không muốn ném cô ở đây.Dẫn theo cô đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là thêm một người mà thôi."

Ồ."

Đến lúc đó có nghe hay không, còn không phải phải xem tâm tình của ta, dựa vào tên gà yếu như mi, có lần nào không cần ta cứu!Tây Mộ cũng không biết suy nghĩ của Sơ Tranh, quay đầu đi xuống dưới: "Đuổi theo tôi."

Sơ Tranh đi theo Tây Mộ xuống lầu.Hắn không rời khỏi tòa nhà này, ngược lại vào một căn phòng phía dưới tìm thứ gì đó."

Anh đang tìm gì vậy?"

Tây Mộ không đáp, cứ tìm từng phòng từng phòng một.Cuối cùng tìm được một bộ đồng phục trong một cái rương ném cho Sơ Tranh."

Mặc vào."

"Vì sao?"

"Nghe tôi sẽ không sai."

Tây Mộ không muốn giải thích.Không so đo với bệnh nhân.Ta phải bình tĩnh!Chờ hắn tốt lên rồi tính sổ sau.Sơ Tranh đi thay đồng phục.Sơ Tranh nghĩ đến một vấn đề: "Khi anh vào phó bản là ở trong căn phòng kia, nên đồng phục trên người anh là lột từ trên người zombie xuống?"

Cái chỗ kia chỉ lớn có nhiêu đó.Nơi duy nhất có đồng phục chính là con zombie kia.Thẻ người tốt không lịch sự như thế sao?Khóe miệng Tây Mộ co giật, không nhịn được: "Có thời gian hỏi tôi đồng phục từ đâu tới, còn không bằng tìm manh mối đi."

"Quyển nhật ký không phải bị anh vứt rồi sao."

"Phía trên đó chỉ viết mấy chữ số, tờ nào cũng giống nhau."

Tây Mộ nói con số cho Sơ Tranh.Một dãy rất dài, tất cả ba dãy.Không biết con số này có tác dụng gì, cũng có thể chỉ là manh mối vô dụng.Tây Mộ tìm được cửa ra, phá khóa cửa đi ra ngoài.Hắn cứ như vậy đi ra ngoài, cách đó hai mét có một con zombie.Sơ Tranh nhướng mày, trên cổ tay lóe lên ngân mang.Nhưng mà con zombie kia dường như không phát hiện ra Tây Mộ, Tây Mộ cứ như vậy đi qua bên cạnh nó.Hắn thấy Sơ Tranh không đi cùng, liền quay đầu lại nhìn.Sơ Tranh trấn định đi theo Tây Mộ, quả nhiên zombie cũng không công kích cô.Là vì cô mặc bộ đồng phục này?Kỷ Hữu Đường cũng mặc đồng phục...Bộ đồng phục này có thể để Zombie không công kích bọn họ?Thế nhưng trước đó Kỷ Hữu Đường cũng bị công kích mà.Sơ Tranh không rõ lắm, nhưng cũng không hỏi Tây Mộ.Đại lão cần sĩ diện, sao có thể chuyện gì cũng hỏi hắn.Sau đó trên đường gặp phải zombie, đều không công kích bọn họ, giống như bọn họ chính là đồng loại.Tây Mộ nhìn qua giống như đi rất tùy ý, trên thực tế lại khống chế để không phát ra một chút âm thanh nào.Sơ Tranh đại khái có một chút phỏng đoán mơ hồ.Rất nhanh suy đoán này liền tìm được chứng minh.Lúc bọn họ cách tòa nhà năm mươi mét, bồn hoa đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.Zombie xung quanh lập tức ùn ùn nhìn qua phía bọn họ.Tây Mộ liền co giò chạy.Sơ Tranh: "..."

Má... nó!Hắn không gọi ta chạy cùng sao?Zombie giống như được ấn mở công tắc, lúc này điên cuồng chạy về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh không rảnh phun tào nữa, nhanh chóng đuổi theo Tây Mộ ra ngoài.Tây Mộ chạy qua khúc cua liền không thấy tăm hơi, Sơ Tranh không đuổi kịp, ánh mắt liếc qua chỗ rẽ lộ ra nửa cái bóng, bước chân cô hơi chuyển, đi thẳng đến bên kia.Người bên kia đang đứng dán vào tường, vừa định thăm dò xem tình huống, trước mắt liền tối sầm lại, sau đó bả vai gã bị người tóm lấy, phần bụng bị trúng một quyền."

A..."

Zombie nghe thấy động tĩnh, bước chân lộn xộn chạy về phía bên này.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1506: Danh Sách Tử Vong (19)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_YyBeta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Tốc độ của Zombie nhanh đến không hợp lẽ thường, đảo mắt một cái đã đến chỗ bọn họ, một con trong đó trực tiếp nhào tới.Móng vuốt sắc bén giống như bôi độc, lộ ra hàn quang."

A!"

Người bị Sơ Tranh ấn lấy lần nữa kêu ra tiếng.Sơ Tranh buông gã ra, đá văng con Zombie kia ra.Người kia lập tức chạy về phía sau."

Đoàng đoàng đoàng —— "Đạn bắn qua phía zombie, zombie liên tiếp đổ xuống.Tây Mộ đứng trước một cánh cửa cách đó không xa, cầm trong tay một khẩu súng: "Qua đây!"

Sơ Tranh lập tức chạy về hướng bên kia, nửa đường dùng một tay níu người chạy phía trước lại, đẩy người vào trong cửa.Tây Mộ đóng cửa lại, zombie nhào vào trên cửa thủy tinh, đánh lên cửa một trận tiếng vang bang bang.Cũng may zombie không biết mở cửa, ở bên ngoài cào một lúc, rất nhanh liền an tĩnh lại, chậm chạp tản ra bốn phía, dường như đang tìm nơi để đến.Cũng có mấy con quanh quẩn ở cửa ra vào.Tây Mộ dựa ở bên cạnh, một tay cầm vũ khí, một tay che lấy phần bụng.Sơ Tranh hỏi hắn: "Không sao chứ?"

Tây Mộ: "Lo cho chính mình đi."

Sơ Tranh: "..."

Đây là chính mi muốn ta không quan tâm mi nhé!Mi cho rằng ta muốn quan tâm mi à!Nếu mi không phải là thẻ người tốt của ta...Thì với cái tính tình này của mi, không biết đã bị người ta đánh chết bao nhiêu lần rồi!Sơ Tranh quay đầu nhìn một người khác."

Hà Minh Húc..."

Hà Minh Húc bị Sơ Tranh nắm lấy cổ áo, muốn chạy cũng chạy không được.Vừa rồi những con Zombie đó là nghe thấy âm thanh, nên mới công kích bọn họ.Âm thanh kia rõ ràng là có người ném đồ vật vào trong bồn hoa.Hà Minh Húc trốn ở chỗ đó...Trong đầu Sơ Tranh chợt lóe lên linh quang: "Anh là người chơi Tử Thần?"

"Tôi không phải tôi không phải..."

Hà Minh Húc lắc đầu.Tây Mộ kiểm tra đạn trong súng, nghe thấy lời này của Sơ Tranh, nói: "Đẩy ra ngoài xem một chút là biết."

Sơ Tranh nhìn hắn.Tây Mộ cho cô một ánh mắt ghét bỏ, dường như muốn nói 'ngay cả cái cơ bản này mà cô cũng không biết, làm thế nào mà cô có thể sống đến bây giờ' .Ghét bỏ thì ghét bỏ, Tây Mộ vẫn giải thích: "Nếu như là người chơi Tử Thần, thứ bên ngoài sẽ không công kích hắn."

Cho nên người chơi Tử Thần bình thường đều không dám hành động đơn độc.Bởi vì một khi để người khác nhìn thấy, những vật kia không công kích mình, vậy thì hoàn toàn bại lộ.Sơ Tranh hỏi: "Nếu không phải?"

"Chết chứ sao.

Thực lực và vận khí không tệ, thì cũng có thể sống."

Tây Mộ ngước mắt nhìn về phía Hà Minh Húc, chĩa súng vào hắn ta: "Để hắn ra ngoài."

"Tôi...

Tôi thật sự không phải là..."

Hà Minh Húc bị dọa cho phát sợ, sắc mặt trắng bệch: "Hai người tin tưởng tôi, tôi không phải là người chơi Tử Thần."

Cả người Hà Minh Húc đều đang phát run.Nhìn qua hoàn toàn không giống như đang nói dối."

Nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn."

Lúc này tâm tình Tây Mộ rất không tốt: "Bằng không thì anh chết ở chỗ này cũng được."

Sơ Tranh: "..."

Ai ôi!Ghê gớm.Vị diện này thẻ người tốt thật sự rất hung nha.Hà Minh Húc: "..."

"Tây Mộ, anh thân thiện với người mới một chút đi mà!"

Kỷ Hữu Đường ghé vào cầu thang, cũng không biết từ lúc nào, mỉm cười phất tay với bọn họ.Tây Mộ trong nháy mắt đứng thẳng thân thể, bất động thanh sắc chặn phần bụng.Hắn híp mắt lại, rất vô sỉ mà nói: "Tôi cho rằng cậu mù chữ, cho tới bây giờ cũng không biết hai chữ thân thiện viết như thế nào."

Kỷ Hữu Đường cười: "Đương nhiên biết, anh Tây Mộ thật là nghịch ngợm."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh buồn nôn một chút.Kỷ Hữu Đường đi từ bên kia tới, Tây Mộ chỉ nhìn, cũng không ngăn cản anh ta.Kỷ Hữu Đường một tay ôm lấy cổ Hà Minh Húc, giống như hai anh em: "Đừng sợ, Tây Mộ tuy hơi dữ, nhưng vẫn là người tốt đó..."

Hà Minh Húc nuốt một ngụm nước bọt, không biết trả lời như thế nào.Kỷ Hữu Đường hiển nhiên cũng không cần hắn ta trả lời, giống như là trấn an hắn ta, cười nói chuyện với hắn ta.Hà Minh Húc không phát hiện mình được đưa tới cửa.Chờ hắn ta kịp phản ứng, Kỷ Hữu Đường đã đẩy cửa ra, đẩy hắn ta ra ngoài.Rầm ——Cửa lớn đóng lại.Kỷ Hữu Đường kéo cửa, cười nói với Hà Minh Húc vẫn còn ngơ ngác bên ngoài: "Anh nhìn đi, so với tôi, Tây Mộ thật sự là người rất tốt đó."

Hà Minh Húc: "..."

Biến thái! !Zombie bên ngoài không công kích Hà Minh Húc, rất rõ ràng, hắn ta là người chơi Tử Thần.Hà Minh Húc rút trúng người chơi Tử Thần cũng rất hoảng, cũng đã rút trúng, hắn ta còn có thể làm sao, chỉ có thể kiên trì chơi.Trước tiên gặp phải Nhậm Xảo.Cũng không phải hắn ta bị sắc đẹp mê hoặc, mà là hắn ta ở một mình, rất dễ khiến người khác hoài nghi.Manh mối hắn ta có được, nhiều hơn so với người chơi bình thường.Đương nhiên cái manh mối này là chỉ dẫn làm sao để giết chết người chơi bình thường.Hà Minh Húc thấy mình bị phát hiện, biết mình ở đây không an toàn, nhanh chóng chạy sang bên cạnh.Kỷ Hữu Đường lấy ra một khẩu súng, nhắm vào Hà Minh Húc."

Đoàng —— "Thân thể Hà Minh Húc đột nhiên cứng đờ, sau đó đổ về phía sau.Đầu hắn ta quay về phía cửa thủy tinh, còn ngươi trừng lớn, tràn đầy không thể tin."

Ai nha."

Kỷ Hữu Đường thấp giọng hô một tiếng, lui về sau hai bước.Vừa rồi Kỷ Hữu Đường không nổ súng, Hà Minh Húc bị người khác bắn trúng.Tây Mộ bên kia 'cạch' hai tiếng, vũ khí trong tay lên đạn, ánh mắt cảnh giác nhìn bên ngoài."

Hình như bên ngoài có người chơi."

Kỷ Hữu Đường chậm chạp cười: "Cướp đầu người của tôi, thật sự là nghịch ngợm."

Nụ cười kia âm trầm, hơi làm người ta sợ hãi.Tây Mộ thu súng lại, nhanh chóng chạy về hướng cầu thang."

Này, anh Tây Mộ anh chạy gì thế?"

Kỷ Hữu Đường lập tức quay người gọi hắn.Tây Mộ đảo mắt liền biến mất trên cầu thang.Kỷ Hữu Đường bày ra vẻ mặt mờ mịt, quay đầu lại hỏi Sơ Tranh: "Anh ta chạy cái gì?"

"Có lẽ là có biến thái tới."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc trả lời.Kỷ Hữu Đường: "..."

Biểu cảm của Kỷ Hữu Đường đại khái chính là 'còn có người có thể biến thái hơn tôi', vẻ mặt hoài nghi cộng thêm mờ mịt.Biểu tình kia của Kỷ Hữu Đường chỉ duy trì một giây, rất nhanh liền cười hì hì: "Em gái nhỏ, cô không chạy?"

"Tôi lại không sợ, chạy cái gì?"

Biểu cảm của Kỷ Hữu Đường sáng lên, một giây sau: "Vậy tôi chạy trước!"

Kỷ Hữu Đường vọt mấy bước lên lầu.Sơ Tranh: "..."

Hai tên thần kinh các ngươi!Đây là vị diện quỷ quái gì!Sơ Tranh vừa quay đầu đã nhìn thấy Dương Viễn Hàng đứng ở bên ngoài, xuyên qua thủy tinh, trừng trừng nhìn cô.Tựa như khi đi học, vừa quay đầu đã nhìn thấy mặt chủ nhiệm lớp.Kinh dị!Sơ Tranh hơi nhíu mày.Dương Viễn Hàng giơ tay đẩy cửa, cửa thủy tinh đóng lại từ bên trong, Dương Viễn Hàng không đẩy được.Dương Viễn Hàng đột nhiên lễ phép hỏi Sơ Tranh: "Có thể giúp tôi mở cửa không?"

"Có thể."

Sơ Tranh cũng rất dễ nói chuyện.Lần này đến phiên Dương Viễn Hàng khẽ nhíu mày.Sơ Tranh trấn định tự nhiên mở cửa ra.Cô hào phóng như vậy, không có chút phòng bị nào, ngược lại làm Dương Viễn Hàng chần chờ, hoài nghi bên trong có cạm bẫy, không lập tức đi đến.Zombie đằng sau đã xúm lại.Nhưng tốc độ của bọn chúng rõ ràng đã chậm đi không ít, không biết có phải là Dương Viễn Hàng sử dụng đạo cụ gì hay không.Nhưng nếu không đi vào, Zombie sẽ đến...Sơ Tranh hỏi gã: "Anh không vào?"

Lúc này Dương Viễn Hàng mới nhấc chân, bước vào bên trong.Sơ Tranh chậm chạp đóng cửa lại.*Vị diện này tất cả đều là biến thái, bối cảnh là như thế nên không có cách nào, vị diện khác mọi người có thể yêu cầu bổ sung một chút nha.【 Vé tháng ~ cuối tháng nhớ ném vé tháng a a a a a a a a 】
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1507: Danh Sách Tử Vong (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Dương Viễn Hàng đề phòng Sơ Tranh, Sơ Tranh lại giống như chỉ là ngẫu nhiên, không có chút ý phòng bị nào.Mà Dương Viễn Hàng này, cũng hoàn toàn không giống như một tên biến thái.Kỷ Hữu Đường thì không cần phải nói, vừa nhìn đã biết chính là đồ biến thái.Còn Tây Mộ thì toàn thân trên dưới đều viết to mấy chữ không kiên nhẫn 'đừng có chọc ông đây, đụng một cái là bùng nổ đấy', làm cho người ta nhìn mà e sợ.Nhưng Dương Viễn Hàng không giống.Người này...Cảm giác đầu tiên đem đến cho người ta chính là rất hiền hoà, làm cho người ta rất muốn tin tưởng gã.Nhìn từ khí chất bên ngoài, hoàn toàn không nhìn ra gã biến thái chỗ nào."

Chắc hẳn cô cũng biết tôi chứ?"

Dương Viễn Hàng đứng đối diện Sơ Tranh.Tây Mộ biết gã.Trước đó cô và Tây Mộ cùng nhau biến mất, chắc Tây Mộ đã nói cho cô biết.Sơ Tranh gật đầu: "Biết."

Trên mặt Dương Viễn Hàng lộ ra một nụ cười rất thân thiện: "Cô không sợ tôi?"

"Tại sao tôi phải sợ anh."

"..."

Chuyện này còn có vì sao?Biết gã là ai, người bình thường chắc hẳn đều sợ hãi.Người này đột nhiên chững chạc đàng hoàng hỏi gã vì sao, Dương Viễn Hàng có chút không trả lời được."

Hình như đồng bạn của cô vứt bỏ cô rồi."

Dương Viễn Hàng cười nói.Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Cho nên?"

"Tôi cho cô hai lựa chọn."

Dương Viễn Hàng không nhanh không chậm cất bước đi theo hình vòng tròn, bao vây vòng quanh Sơ Tranh.Hai tay Sơ Tranh đút trong túi áo khoác đồng phục, ánh mắt di động theo gã: "Nói nghe một chút."

Để ta nghe một chút xem lựa chọn của biến thái là thế nào!Học tập một chút! !Học tập làm người ta tiến bộ! !【. . .】 Thứ cho ta nói thẳng, còn có ai biến thái hơn tiểu tỷ tỷ sao!Dương Viễn Hàng duỗi một ngón tay ra: "Một, cô tự sát."

Gã đi vòng quanh Sơ Tranh nửa vòng, giọng điệu hiền hoà không nói ra được: "Hai, tôi giết cô.

Cô muốn chọn cái nào?"

Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Tôi chọn giết anh."

Dương Viễn Hàng vừa vặn đi xong một vòng, đứng ở vị trí ban đầu.Đuôi lông mày của gã đàn ông giương nhẹ, vừa ngoài ý muốn lại vừa kinh ngạc: "Giết tôi?"

Dương Viễn Hàng không phải lần đầu tiên nghe thấy lời này, nhưng mà...Chưa có ai có thể thành công đâu.Ngay cả Tây Mộ kia, cuối cùng không phải cũng bị mình làm cho phải dùng đạo cụ chạy sao?Một cô gái như thế này, có thể giết gã?Dương Viễn Hàng không phải cảm thấy Sơ Tranh mạnh miệng, chỉ là cảm thấy cô điên rồi mà thôi."

Em gái nhỏ, chưa có ai từng dạy cô, ở bên ngoài phải khiêm tốn sao?"

Sơ Tranh kéo căng một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Tôi rất khiêm tốn."

Nếu ta không khiêm tốn, thì bây giờ ngươi đã nằm dưới đất rồi đó ông anh!"..."

Gã thật đúng là không nhìn ra được, cô khiêm tốn ở chỗ nào.Mở miệng là muốn giết gã...Dương Viễn Hàng cười nói: "Từ lúc tôi đến cho đến bây giờ, cô có phát hiện có nơi nào khác biệt không?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Anh xấu hơn lúc ở bên ngoài?"

Dương Viễn Hàng: "..."

Giá trị nhan sắc của Dương Viễn Hàng ít nhất cũng 7 điểm trở lên, giá trị nhan sắc tầm trung, gã không biết mình xấu chỗ nào?Dương Viễn Hàng cũng không nói nhảm, gã giơ tay lấy ra một tấm thẻ bài đạo cụ.Khi thẻ bài đạo cụ xuất hiện, mặt đất xung quanh Sơ Tranh đồng thời xuất hiện vòng sáng.Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua những vòng sáng kia, tay đặt trong túi rút ra, khẽ lắc trong không khí một chút.Bốn phía lấp lóe ngân mang, cơ hồ trải rộng toàn bộ không gian, giăng khắp nơi, giống như toàn bộ không gian đều bị những ngân tuyến này cắt ra.

Dương Viễn Hàng đứng ngay bên trong ngân mang, mặc kệ gã di động về bên nào, đều sẽ đụng phải.Sắc mặt Dương Viễn Hàng đột nhiên đại biến.Sơ Tranh hờ hững đút tay về lại trong túi: "Anh cảm thấy là anh chết trước, hay là tôi chết trước."

Thân thể Dương Viễn Hàng khẽ động, đụng phải ngân tuyến kia, chỉ là hơi mát mẻ, dường như cũng không nguy hiểm.Nhưng khi Dương Viễn Hàng muốn dùng lực, lực lượng trên ngân tuyến bắn ngược về, khiến cho gã mạnh mẽ thu tay lại, lòng bàn tay đã bị cắt rách.Một giọt máu theo ngân tuyến chảy xuống phía dưới, ngân tuyến chỉnh tề đều bị nhuộm thành màu máu.Dương Viễn Hàng kiêng kị nhìn ngân tuyến giao thoa trước mặt.Những ngân tuyến này lặng yên không một tiếng động bày ra lúc nào?Cô căn bản không hề động đậy...Hay là thẻ bài đạo cụ đặc thù gì?Thẻ bài đạo cụ gì mà có thể có được loại hiệu quả này?"

Tôi quá xem thường cô rồi."

"Bây giờ có thể xem trọng, còn kịp."

Sơ Tranh thành khẩn đề nghị.Dương Viễn Hàng cười khẽ: "Cô cũng không khá hơn chút nào, cô nhìn xem nơi cô giẫm lên đi, có lẽ chúng ta có thể so tài xem ai nhanh..."

Giọng nói của Dương Viễn Hàng bỗng nhiên ngừng bặt, bởi vì gã trông thấy ngân tuyến động.Ngân tuyến giống như X quang có thể giao thoa xuyên thấu, cắt về phía gã.Dương Viễn Hàng thậm chí còn chưa kịp dùng thẻ bài đạo trong tay cụ, thì biểu cảm đã dừng lại trên mặt, trong mắt viết rõ mấy chữ không thể tin.Thân thể Dương Viễn Hàng hóa thành bụi phấn, chậm chạp rơi xuống đất.Người sử dụng thẻ bài đạo cụ tử vong, điều kiện trước khi khởi động tự nhiên thất bại, vòng sáng xung quanh Sơ Tranh chậm chạp biến mất.Sơ Tranh đi đến bên kia, nhặt tấm thẻ bài kia lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi phủi mặt bài: "Tôi nhanh hơn."【 Người chơi qua ải. 】Sơ Tranh còn chưa kịp đi tìm thẻ người tốt, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng như thế, sau đó cô đã trở về bên ngoài phòng nhỏ.Sơ Tranh: "..."

Giết người chơi tên đỏ là có thể trực tiếp qua ải?Không có ai từng nói với ta mà! !Sơ Tranh rất nhanh liền nhìn thấy đứa bé lần trước, vẫn là dáng vẻ âm u đầy tử khí, lần này ngay cả lời cũng không nói, thấy cô nhìn thấy mình, xoay người rời đi.Sơ Tranh chỉ có thể theo sau.Đứa bé vẫn dẫn cô tới chỗ lần trước.Trước lạ sau quen.Sơ Tranh đi đến quầy bên kia, đưa thẻ bài của mình lên.Đứng trước quầy là một nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp, cô ta cười cười với Sơ Tranh, rồi đưa ra một cái hộp hình tròn, phần nắp hộp mở ra, bên trong dường như có gì đó.Nữ sinh tóc ngắn giọng nói ngọt ngào: "Ngài thu được một cơ hội rút thưởng, mời ngài rút thưởng."

Rút...

Rút thưởng?Chỉ một cái hộp nát như thế, rút thưởng kiểu trực tiếp như vậy?Không phải loại rút thưởng công nghệ cao kia sao?Cảm giác thể nghiệm của các ngươi cũng quá kém rồi! !Đáy lòng Sơ Tranh phun tào mấy lần, mặt lạnh cho tay vào trong tùy tiện rút ra một lá bài.Trên thẻ bài là người, bị treo ngược...

Người treo ngược?Nữ sinh tóc ngắn lấy hộp về, đưa thẻ thông dụng của phòng nhỏ cho cô."

Ngài săn giết người chơi tên đỏ thành công, ban thưởng cho ngài hai ngàn điểm tích lũy.

Và thời gian nghỉ ngơi của ngài là 360 ngày, xin hỏi ngài có thắc mắc hay ý kiến gì không?"

Sơ Tranh: "Có thì cô có thể giúp tôi giải quyết sao?"

Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười: "Không thể đâu."

"Vậy cô hỏi làm gì."

Nữ sinh tóc ngắn tiếp tục mỉm cười: "Chỉ là trình tự bình thường nha."

Sơ Tranh hỏi cô ta: "Trò chơi này của mấy người có thể khiếu nại không?"

Cảm giác thể nghiệm quá con mẹ nó kém!Nữ sinh tóc ngắn: "Ngài có thể khiếu nại với tôi nha."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm cô ta: "Có tác dụng gì?"

Nữ sinh tóc ngắn: "Có thể thỏa mãn mong muốn khiếu nại của ngài."

Sơ Tranh: "Mấy người sẽ sửa?"

Nữ sinh tóc ngắn: "Sẽ không nha."

Ý kia rất rõ ràng: Sửa là không thể nào sửa, đời này cũng không thể.Sơ Tranh: "..."

Chó điên chơi ta à!Nữ sinh tóc ngắn chờ giây lát, lễ phép hỏi cô: "Ngài còn có vấn đề gì không?"

Sơ Tranh cân nhắc lại, hỏi cô ta: "Nếu tôi giết chết các người, sẽ có hậu quả gì?"

Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười nói: "Không có hậu quả gì đâu."
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1508: Danh Sách Tử Vong (21)⊰⊹


Editor: Yuuri: Yuuri_YyBeta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥【 Người chơi 'Thích Sơ Tranh' ác ý phá hoại hệ thống, tên đỏ mười ngày. 】Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn nữ sinh tóc ngắn bị mình giết chết, sau vài giây đồng hồ lại sống lại một lần nữa."

Cô nói sẽ không có hậu quả gì!"

Nữ sinh tóc ngắn: "Đúng vậy mà."

Sơ Tranh: "..."

Ta cũng đã bị tên đỏ, ngươi còn nói với ta không có hậu quả gì! !Trong trò chơi người chơi bị tên đỏ rất nguy hiểm! !Nữ sinh tóc ngắn giải thích: "Chúng tôi chỉ để ngài trở thành người chơi tên đỏ, ngài ở đây sẽ không có bất kỳ tổn thất nào mà."

Bởi vì không có bất kỳ tổn thất nào, cho nên chính là không có hậu quả gì .Logic max điểm.Sơ Tranh cảm giác mình bị cái trò chơi khốn nạn này hố.Cô bình tĩnh hỏi: "Tôi tên đỏ thì có hậu quả gì không?"

Nữ sinh tóc ngắn: "Mỗi người chơi ở phòng nhỏ đều có thể chỉ định ngài làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng người khác, bao gồm cả giặt quần áo, nấu cơm nhưng không giới hạn ở đó nha."

Ngón tay Sơ Tranh gõ gõ trên quầy: "Tôi không làm thì sao."

"Ngài có thể dùng điểm tích lũy để đối phương chủ động từ bỏ."

Sơ Tranh: "..."

Mỉm cười. jpgTa hoài nghi đây là gian tế Vương bát đản phái tới.Sơ Tranh tức giận đến mức lại một lần nữa chém chết nữ sinh tóc ngắn.【 Người chơi 'Thích Sơ Tranh' ác ý phá hoại hệ thống, tên đỏ mười ngày.

Tổng cộng: Hai mươi ngày. 】"Ngài còn muốn chém tôi không?"

Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười hỏi: "Tôi có thể để cho ngài chém tới khi nào hết giận thì thôi."

Sơ Tranh: "..."

Các ngươi thật nhân tính hóa!Những NPC này sẽ giống như trong trò chơi, chết rồi lập tức sống lại, căn bản không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn.Sơ Tranh được nữ sinh tóc ngắn vui vẻ đưa tiễn 'ngài đi thong thả, lần sau lại đến', đi ra khỏi cửa lớn.Cô mới đi ra, lập tức gặp phải không ít người đứng phía ngoài, đa số là đàn ông.Ánh mắt những người này nhìn cô, vừa quỷ dị lại vừa không có ý tốt.——Mỗi người chơi ở phòng nhỏ đều có thể chỉ định ngài làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng người khác, bao gồm cả giặt quần áo, nấu cơm nhưng không giới hạn ở đó nha.Lời nói của nữ sinh tóc ngắn vang lên bên tai Sơ Tranh.Chỉ cần không thương tổn đến tính mạng, còn lại đều có thể chỉ định cô làm.Mà nam nữ hoan ái lại là việc không thương tổn đến tính mạng...Ánh mắt những gã đàn ông này đã nói rõ hết thảy.Cái trò chơi nát này đủ âm hiểm!"

Này."

Rất nhanh liền có người đi tới: "Cô đi theo tôi."

"Dựa vào cái gì?"

"Bây giờ cô là người chơi tên đỏ, từ chối tôi hậu quả rất nghiêm trọng."

Người kia cười âm hiểm.Sơ Tranh vừa muốn hỏi hậu quả gì, đám người đột nhiên tách ra.Người bên ngoài lần lượt tránh ra.Sơ Tranh nghe thấy có người nói: "Tây Mộ tới..."

Thiếu niên đi từ phía ngoài đoàn người tới, hắn cười mà không cười nhìn Sơ Tranh, đứng vững ở trước mặt Sơ Tranh.

Gã đàn ông vừa mới nói chuyện với Sơ Tranh kia, lập tức lùi sang bên cạnh."

Tây Mộ quen biết cô ta?"

"Không biết..."

"Không phải Tây Mộ thấy cô ta xinh đẹp, cũng muốn làm chút gì đó chứ?"

"Nếu Tây Mộ muốn phụ nữ, thì có rất nhiều người chơi nữ trong phòng nhỏ nguyện ý hiến thân cho hắn."

Người chơi xung quanh thảo luận không ngừng.Tây Mộ đối với mấy lời này cũng coi như không nghe thấy, hơi nhướn mày: "Cô còn rất lợi hại, trở về đã thành tên đỏ."

"Bình thường."

Sơ Tranh rất khiêm nhường.Tây Mộ bình tĩnh nhìn cô mấy giây, nói: "Đi theo tôi."

"Hả?"

"Bằng không thì cô muốn bọn họ chỉ định cô làm chút gì đó sao?"

Tây Mộ đẩy cửa 'ngân hàng' ra đi vào, hắn nghiêng người đứng ở bên trong, dường như đang chờ Sơ Tranh đi vào.Sơ Tranh quét mắt nhìn người chơi bên ngoài đang nhìn chằm chằm một vòng, lựa chọn đi vào cùng Tây Mộ.Sợ?Đương nhiên không sợ.Cô chỉ chọn thẻ người tốt của cô thôi."

Ở đây chờ tôi."

Tây Mộ đi về phía quầy hàng bên kia, quá trình đều giống nhau, rất nhanh hắn trở về, tiện tay thả thẻ thông hành ở phòng nhỏ vào trong túi.Có Tây Mộ dẫn đường, người xung quanh mặc dù vẫn nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không tiến lên tìm phiền toái.Trên đường Tây Mộ không nói một câu, rất nhanh đã đến nhà hàng mà Sơ Tranh ăn cơm lần trước."

Hoan nghênh quý khách..."

Thanh niên có kiểu tóc đủ màu ló đầu ra nhìn, thấy người vào, lập tức đi từ phía sau quầy ra."

Ông chủ, anh về rồi."

Sơ Tranh: "..."

Ông chủ! ?Nhưng ngẫm lại thì Tây Mộ là người chơi già dặn kinh nghiệm có tiếng, có một cửa tiệm cũng không có gì lạ.Tây Mộ 'ừ' một tiếng, đi đến gần cửa sổ ngồi xuống.Tây Mộ vừa đi, thanh niên mới nhìn thấy Sơ Tranh."

Em gái nhỏ, cô cũng tới dùng cơm sao?"

Sơ Tranh chỉ Tây Mộ.Thanh niên: "? ? ?"

Sơ Tranh đi qua ngồi xuống, thanh niên giật mình.Cậu ta nhìn qua phía Tây Mộ bên kia, từ trước đến nay ông chủ đối với cái gì cũng không kiên nhẫn, lúc này thế mà lại không nổi giận.Kỳ lạ!Thanh niên thấy Tây Mộ không có phân phó gì khác, gãi đầu lùi về trong quầy —— chơi game.Trò chơi này rất nhân tính, ở đây có thể dùng điểm đổi di động.Tất cả mọi thứ ở thế giới thật cũng có thể sử dụng.Ngay cả phần mềm thông tin cũng có.Nhưng chỉ có thể dùng để liên hệ với người trong phòng nhỏ, không liên lạc với thế giới thật được.-Tây Mộ nhìn cô gái đối diện.Hai người đều không nói chuyện, giống như đang thi xem ai có kiên nhẫn hơn.Rốt cuộc Tây Mộ là người hết kiên nhẫn trước, hỏi cô: "Cô rút được cái gì?"

"Người treo ngược."

Sơ Tranh không giấu diếm, sau khi trả lời lập tức hỏi một vấn đề: "Không phải anh nói tôi có thể đi theo anh sao?"

Tây Mộ khẽ gật đầu: "Ừ."

Sơ Tranh: "Khi anh chạy sao không gọi tôi?"

Tây Mộ: "Tôi chỉ đồng ý chuyện cô có thể đi theo tôi, chứ không có đáp ứng rằng lúc tôi chạy, sẽ gọi cô."

Sơ Tranh: "..."

Quả nhiên logic max điểm.Tây Mộ: "Cô biết tác dụng của người treo ngược là gì không?"

Sơ Tranh: "Không biết."

Khóe miệng Tây Mộ hơi run rẩy, dường như đã sớm biết sẽ là đáp án này."

Có thể lựa chọn hồi sinh một người chơi trong một phó bản."

"Sau khi hồi sinh, còn có thể ra ngoài?"

Lúc này Tây Mộ phá lệ kiên nhẫn phá: "Đúng thế.

Chỉ cần có thể qua ải, người đó có thể sống, thẻ bài này không thể sử dụng với chính mình."

Sơ Tranh suy nghĩ một lát: "...

Nếu thẻ bài này thăng cấp lên tới vĩnh viễn, thì không phải là mỗi vòng đều có thể hồi sinh một người chơi sao?"

Đây quả thực là BUG!"

Cho nên thẻ bài này rất ít, cô là người thứ ba rút trúng thẻ bài này mà tôi biết."

Đối phương làm sao có thể để loại BUG này tồn tại được."

Vận khí của tôi rất tốt."

Vừa mới đến đã rút trúng thẻ bài đạo cụ này.Tây Mộ không rõ ý vị: "Cô đúng là vận khí rất tốt."

Vòng thứ tư thì gặp phải người chơi tên đỏ...

Bây giờ ra ngoài còn có thể làm mình trở thành người chơi tên đỏ, không phải vận khí tốt thì là gì."

Cô giết Dương Viễn Hàng như thế nào?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc khua tay."

Cứ như vậy."

Bằng không thì còn có thể giết thế nào.Muốn giết còn dùng nhiều phương pháp?Cô không biến thái như vậy...Tây Mộ hỏi: "Cô dùng phương pháp gì?"

"Anh muốn biết?"

Tây Mộ gật đầu, hắn muốn biết.Dương Viễn Hàng đồ sát người chơi mười vòng, trên người tên đó sẽ có bao nhiêu thẻ bài đạo cụ?Tên đó dùng thẻ bài đạo cụ nên có thể chống đỡ được lâu như vậy, biện pháp thông thường căn bản không đối phó được gã.Sơ Tranh chậm rãi nói: "Tôi không nói cho anh biết."

Tây Mộ: "..."

Sơ Tranh giơ tay gọi thanh niên đến để gọi món ăn.Bây giờ cô cần phải trấn an dạ dày của cô thật tốt.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1509: Danh Sách Tử Vong (22)⊰⊹


Translator: JyKim0: JyKim0Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Không phải là ông chủ của các anh làm đồ ăn ngon hơn sao?"

Sơ Tranh gọi món xong hỏi thanh niên."

Đúng vậy."

Thanh niên gật đầu."

Vậy để ông chủ của các anh làm cơm đi."

Thanh niên nhìn ông chủ đang ngồi pía đối diện, thấy Tây Mộ không phản đối, cậu ta mới nói: "Nếu để ông chủ làm, cần trả thêm điểm tích luỹ..."

Sơ Tranh không thèm hỏi cần bao nhiêu, rất hào phóng gật đầu: "Ừ."

Tây Mộ nhìn Sơ Tranh mấy giây, rút menu trong tay thanh niên kia, đứng dậy đi về phía sau.Thanh niên nhanh chóng bám theo, vẫn không quên nói với Sơ Tranh: "Ngài chờ một lát nhé."

-Tốc độ làm xong đồ ăn còn nhanh hơn tưởng tượng của Sơ Tranh, rất nhanh mấy món ăn đều có đủ.Tây Mộ tự bưng một khay gà KFC cuối cùng ra, trên người không mặc đồng phục đầu bếp, chỉ xắn tay áo lên.Người này chẳng giống như vừa làm đồ ăn, mà càng giống như một minh tinh lên sân khấu hơn.Tây Mộ ngồi xuống chỗ đối diện, bỏ tay áo xuống: "Mời."

Trước tiên Sơ Tranh thử món rau trộn, hương vị khá đặc biệt, hơi lành lạnh, nhàn nhạt vừa miệng.Sau đó là món nóng, trước đây cô từng gọi một lần, nhưng hương vị hoàn toàn khác biệt.Mùi vị dường như ngon hơn một tí, nước súp sền sệt, thịt thà tươi ngon.Chỉ là số lượng hình như ít hơn so với lúc trước.Cô còn chưa ăn được mấy miếng đã hết rồi.Tây Mộ khoanh tay dựa vào thành ghế, nhìn Sơ Tranh ăn.Sơ Tranh nhớ đến một việc, ngẩng đầu hỏi hắn: "Vết thương của anh..."

"Khỏi rồi."

"Nhanh vậy?"

Vết thương sâu như thế, làm sao khỏi nhanh vậy được.Tây Mộ phổ cập kiến thức cho Sơ Tranh: "Phòng nhỏ có phòng điều trị trị liệu vết thương nhanh chóng, chỉ cần không chết, còn một hơi cuối cùng đều cứu được."

"Nơi này tân tiến vậy à?"

Còn một hơi cũng cứu được, có kĩ thuật trâu bò như vậy, ra ngoài cũng có thể thống trị thế giới.Tây Mộ: "Nơi này không thể nhìn nhận bằng lẽ thường."

Vết thương khép lại có thể hiểu được, nhưng để người chơi hồi sinh thì sao?Làm thế nào có thể khiến người chơi chết rồi được hồi sinh lại...Sơ Tranh cũng nghĩ đến chuyện này.Sơ Tranh hỏi hắn: "Bây giờ chúng ta đang tồn tại ở thể chân thật hay thể giả lập?''Có lẽ giống như trong phim ảnh, ở bên ngoài bọn họ gặp phải điều ngoài ý muốn, là ý thức đang tồn tại ở nơi này.Tây Mộ lắc đầu.Người chơi ở nơi này sẽ đau đớn sẽ đói bụng, thậm chí là bị bệnh.Không khác gì thế giới bên ngoài.Có người suy đoán bọn họ chỉ đang tồn tại ở thể giả lập.Nhưng không thể chứng minh được suy đoán này.Cái người có thẻ đạo cụ giúp hồi sinh kia, chỉ nhớ được một giây trước khi mình chết đi, sau đó thì thấy những chuyện sau khi phục sinh."

Anh ở đây bao lâu rồi?"

Mắt Tây Mộ híp lại, hồi lâu sau mới kéo khoé miệng: "Không nhớ nữa."

"Tây Mộ!!"

Kỷ Hữu Đường từ ngoài tiệm tiến vào, ánh mắt đảo qua tiệm ăn.Có mấy người chơi đang ăn cơm, thấy Kỷ Hữu Đường bước đến, cũng không kinh sợ như trong trò chơi, chỉ yên lặng như gà nhìn họ, không dám động.Kỷ Hữu Đường trông thấy Tây Mộ, đi thẳng về hướng đó."

Oa, em gái nhỏ cũng ở đây à!"

Kỷ Hữu Đường cười hì hì phất tay với Sơ Tranh: "Anh Tây Mộ, anh đang định "vạn tuế ra hoa" à?"

Tây Mộ không gần nữ sắc mà giờ lại ngồi chung với một cô gái, hiếm có nha!Sơ Tranh cũng không rõ lắm, Kỷ Hữu Đường này trông thì lớn hơn Tây Mộ, sao có thể gọi được ba chữ anh Tây Mộ, quay đi quay lại hàng trăm nghìn lần thế kia?Anh ta thích thẻ người tốt à?Ban nãy Tây Mộ còn khá bình tĩnh, bây giờ trên mặt đã tràn ngập không kiên nhẫn và không chào đón: "Cậu đến làm gì?"

"Anh Tây Mộ đừng hung ác như vậy nha, anh lại không thể đánh nhau với em."

Kỷ Hữu Đường kéo một cái ghế ra ngồi xuống: "Không để ý chứ?"

Tây Mộ: "..."

Sơ Tranh: "..."

Mi ngồi rồi, còn hỏi để với không để ý, có muộn không?Tip số 1 của biến thái: Mặt dày.Trong phòng nhỏ không thể đánh nhau, nên dù trong trò chơi có ân oán, trong phòng nhỏ vẫn có thể ngồi chung một bàn mà ăn cơm.Bây giờ Tây Mộ chỉ có thể nhịn anh ta.Kỷ Hữu Đường cười hì hì nói: "Cho anh xem bảo bối."

"Không xem, cút!"

Tây Mộ chỉ cửa ra vào: "Cút ngay bây giờ."

"Đừng mà."

Khuôn mặt Kỷ Hữu Đường bi thương: "Em không cho bất kì ai khác nhìn, anh thấy em tốt với anh chưa kìa."

Tây Mộ: "..."

Ánh mắt Tây Mộ liếc qua Sơ Tranh.Sơ Tranh coi như không liên quan đến mình mà ăn cơm, thật ra vẫn lặng lẽ vểnh tai lên nghe.Kỷ Hữu Đường nhất định phải cho Tây Mộ xem bảo bối.Sơ Tranh thấy anh ta lục lọi ở bên hông, lúc Sơ Tranh nghi ngờ anh ta bị lỗi 404 thì thấy anh ta rút từ bên hông ra một thứ gì đó dùng băng gạc quấn lại.Hình trụ tròn, dài 30, 40 cm.Bên ngoài băng gạc có dính một ít máu.Trực giác nói cho Sơ Tranh biết đây không phải thứ tốt.Quả nhiên Kỷ Hữu Đường tháo băng gạc, lộ ra một khúc xương dính máu.Kỷ Hữu Đường cười cực kì ngọt ngào: "Anh Tây Mộ, anh thấy cái này giống chiếc xương sườn mà anh đánh gãy của em không?"

"Kỷ Hữu Đường cậu có cút không?"

Kỷ Hữu Đường chỉ đến làm hắn buồn nôn, việc này cứ vừa trở lại là anh ta lại làm, Tây Mộ quen rồi.Kỷ Hữu Đường cầm khúc xương kia, nháy nháy mắt: "Anh Tây Mộ, anh không thích à?"

Tây Mộ đứng dậy rời đi.Mi không cút, ta cút!Còn không đi, Tây Mộ cảm thấy mình sẽ đánh nhau với Kỷ Hữu Đường Đánh nhau trong phòng nhỏ hậu quả rất nghiêm trọng.Bị đánh sẽ không phải chịu hình phạt, ai đánh trước sẽ gặp tai ương.Kỷ Hữu Đường năm lần bảy lượt đến khiêu khích hắn động thủ trước, thật là ác độc."

Này..."

Kỷ Hữu Đường không đuổi theo, mà đưa ánh mắt nhìn Sơ Tranh: "Em gái nhỏ, vừa rồi cô và Tây Mộ nói gì đó?

Nói cho tôi nghe với."

"Nói anh biến thái."

"Em gái nhỏ, nói về biến thái, cô cũng không kém nha."

Kỷ Hữu Đường gõ bàn nói: "Cô xem, cô còn nuốt được cơm."

"..."

Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa ta sẽ đói đến hoảng, chỉ vì ngươi lắc lư khúc xương trước mặt mà không ăn cơm, ta cần gì phải thế!"

Cầm ra xa chút."

"Bữa sau?"

Kỷ Hữu Đường dường như có ý định tặng cho Sơ Tranh: "Em gái nhỏ yên tâm, đây chỉ là xương chó, không phải người."

"Chó nhà anh biến dị?"

Trên thân chó làm gì có khúc xương nào như này?"

Thì là biến dị mà, đưa từ trong phó bản game ra."

Kỷ Hữu Đường nói."..."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm Kỷ Hữu Đường Mặt mày Kỷ Hữu Đường cong cong mỉm cười.Sơ Tranh buông bát đĩa, lưng hơi ngả về phía sau, tựa vào ghế: "Anh muốn nói cho Tây Mộ biết chuyện này?"

"Em gái nhỏ thật thông minh."

Kỷ Hữu Đường khen cô.Trong phó bản trừ những thứ họ tự mang vào, thì không thể cầm bất cứ thứ gì ra.Bây giờ Kỷ Hữu Đường lại bảo cầm thứ này từ trong ra...Như vậy có nghĩa là gì?Phòng ngự phó bản có vấn đề, hay là trò chơi đang thăng cấp?"

Đáng tiếc anh Tây Mộ không nghe tôi nói."

Khuôn mặt Kỷ Hữu Đường tràn ngập thất vọng, cầm lấy khúc xương mà ban nãy nói muốn tặng cho Sơ Tranh, thở dài đi mất.Sơ Tranh: "..."

Nãy còn bảo tặng ta mà!Tip số 2 của biến thái: Nói không giữ lời."

Đúng rồi."

Kỷ Hữu Đường quay lại."

Em gái nhỏ, trước đó cô giết người kia kiểu gì vậy?"

Tây Mộ cũng chuồn mất, cô chỉ ở lại có một mình, thế mà lại giết được?!"

Liên quan gì đến anh?"

"Chúng ta giao lưu trao đổi một chút đi mà."

Sơ Tranh lạnh lùng: "Không có hứng thú."

"Vậy cô hứng thú với cái gì?

Tôi rất quen thuộc chỗ này, có thể dẫn cô đi chơi, trong phòng nhỏ chúng ta là bạn bè mà, dù sao cũng không thể đánh nhau đúng không..."

"Cút."

"..."
 
Back
Top Bottom