Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2569: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (3)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mười phút sau.Sơ Tranh xuất hiện lần nữa ở cửa ra vào, kéo Mông Trần đến chỗ cửa có ánh sáng mờ."

Cô..."

"Đừng nhúc nhích!"

Sơ Tranh rất dữ ấn lấy bả vai hắn.Cô bóp thuốc mỡ ra, bôi lên điểm đỏ do muỗi chích ra trên cổ Mông Trần.Mông Trần bị làm cho ngơ ngác, chỉ sững sờ nhìn cô.Sơ Tranh đơn giản bôi hết trên cổ xong, kéo cánh tay hắn, bôi từng chỗ từng chỗ.Cô nhìn như không có nhiều kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ.Mông Trần là dân thành phố được chăm sóc nuông chiều, làn da còn đẹp hơn cả con gái, bị chấm đỏ muỗi chích ra cực kỳ bắt mắt.Sơ Tranh thoa thuốc xong, nhét thuốc cho hắn, "Bôi thêm mấy lần thì sẽ khỏi thôi."

"...

Cảm ơn."

Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Ban đêm nhớ mở đèn xua muỗi."

Đáy mắt Mông Trần có chút mờ mịt.Sơ Tranh: "..."

Được thôi.Nhìn hắn cũng không hiểu.Trong thôn chỉ có loại nhang muỗi truyền thống thôi, Sơ Tranh mua ở trên mạng một loại thiết bị có thể cắm điện.Lại mua loại bình thường trong thôn để dùng tạm thời trước."

Nhà này làm sao mà ở?"

Mông Trần chỉ vào một căn phòng khác, "Bên kia có giường."

Sơ Tranh đi nhìn thoáng qua, cảm thấy thật sự quá thảm rồi."

Anh quen được không?"

Mông Trần: "..."

Trong nhà đột nhiên phá sản, dưới tình huống trên người không có đồng nào quen được với thứ này...

Cũng đã rất giỏi rồi.Mông Trần tự thu dọn những thứ mình có thể thu dọn, buổi chiều trưởng thôn gọi hai người đến, giúp hắn tu sửa nhà ở một chút.Tốt xấu gì cũng là một người trong thôn, trưởng thôn thân làm trưởng thôn, dù thế nào cũng phải sắp xếp giúp đỡ.Buổi chiều Sơ Tranh không ở nhà, chờ cô về thì đã tối.Trong nhà Mông Trần có ánh đèn, có lẽ cũng là trưởng thôn làm cho hắn.Sơ Tranh vừa trở về không lâu thì cửa sân bị gõ vang.Sơ Tranh mở cửa thì nhìn thấy thiếu niên đứng trong màn đêm."

Sao thế?"

Rõ ràng thiếu niên có chút thấp thỏm, "Có thể mượn nồi nhà cô được không?"

Nồi?Cô có thứ đó sao?Sơ Tranh chưa từng đi vào phòng bếp, cô toàn mua cơm ở chỗ bán đồ ăn cho du khách.Sơ Tranh: "Vào trước đi."

"Không cần, tôi..."

"Muốn thì tự vào lấy."

"..."

Mông Trần đi theo cô đi vào, ngôi biệt thự này là kiến trúc bắt mắt nhất trong thôn.Nó cũng không phải là nhà nhỏ ba tầng kiểu thổ lí thổ khí trong thôn, mà là kiểu thiết kế có cảm giác biệt thự chân chính.Mông Trần dù đã nhìn quen các loại hào trạch, thì cũng cảm thấy biệt thự này rất đẹp.Cách trang trí và bày biện bên trong càng xác minh rõ điểm này.Sơ Tranh dẫn hắn đi phòng bếp, "Anh cần cái nào?"

Mông Trần nhìn đầy đủ mọi thứ đồ làm bếp trong phòng bếp, cũng rất khó khăn, thật ra hắn cũng không biết phải dùng cái gì...Cuối cùng Mông Trần chọn một cái chảo khá thường gặp."

Anh muốn tự nấu?"

"Ừ..."

Mông Trần gật đầu.Nói hắn trên người không có đồng nào cũng chưa đủ, hôm nay trưởng thôn cho hắn chút gạo và đồ ăn.Chờ hắn đói bụng mới nhớ ra vẫn chưa mua được nồi.Người trong thôn cũng không quen biết ai, hắn lại không biết trưởng thôn ở đâu.Người duy nhất quen biết cũng chỉ còn lại người hàng xóm này...Mông Trần mượn được nồi, sau khi cầm về mới cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản rồi.Trước kia dùng gas cảm giác rất dễ dàng, chỉ cần vặn chốt mở là được.Nhưng mà ở đây...Ngay cả mồi lửa Mông Trần cũng không đốt lên được, bị khói hun cho rơi cả nước mắt."

Khụ khụ khụ..."

Mông Trần vừa che miệng ho khan, vừa đi ra ngoài.Khói rất lớn, mắt Mông Trần bị hun cho không mở ra được, dựa vào trực giác mà đi ra ngoài.Nhưng mà đi chưa được mấy bước, thì đã đụng vào lòng một người.Hắn còn chưa thấy rõ là ai, thì đã bị người mang ra ngoài.Sơ Tranh mang hắn ra ngoài, gió đêm thổi qua, hít thở được không khí mới mẻ, Mông Trần mới cảm thấy tốt hơn nhiều.Gương mặt trắng nõn của Mông Trần lúc này biến thành vai hề, khóe mắt bị khói hun cho đỏ bừng, đọng đầy nước mắt sinh lý."

Anh đang đốt nhà à?"

Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai hắn.Mông Trần nghe thấy câu này, không biết vì sao trong lòng lại phun lên một trận tủi thân.Hắn vốn cơm áo không lo, sống cuộc sống áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng.Đột nhiên mất hết tất cả, ngay cả có chỗ mà ở, có cơm mà ăn không cũng thành vấn đề.-Mông Trần đột nhiên khóc, ngược lại dọa Sơ Tranh sợ rồi.Cô chỉ nói có một câu như vậy, lại không mắng hắn mà.Sao lại khóc rồi.Mông Trần khóc là vì tủi thân và áp lực mà khoảng thời gian này tồn đọng lại.Một số cảm xúc lên đến đỉnh điểm, thì sẽ không nín nhịn được nữa.Chỉ có khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, hắn đột nhiên đứng trước những chuyện như thế, sao mà chịu cho nổi.-Hốc mắt Mông Trần còn có chút phiếm hồng, ngồi ở trên ghế sofa trong biệt thự của Sơ Tranh, trước mặt là đồ ăn xách về."

Ăn đi."

"Vừa rồi tôi..."

"Anh không đói bụng?"

Mông Trần ngẩng đầu nhìn cô, Sơ Tranh thần sắc thản nhiên nhìn hắn, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt gì.Cảm giác khó chịu trong lòng Mông Trần vô cớ bớt đi một chút, cầm bát đũa bắt đầu ăn.Sơ Tranh ngồi ở đối diện chơi điện thoại, cũng không chú ý đến hắn.Chờ hắn ăn xong, Mông Trần tự giác thu dọn sạch sẽ đồ đạc, "Ừm...

Thùng rác ở đâu?"

"Bên ngoài."

Mông Trần cầm ra ngoài vứt."

Cảm ơn cô."

Khoảng thời gian này hắn gặp phải sự chế nhạo và xem kịch vui của người khác quá nhiều."

Ừ, anh đừng làm chuyện đó nữa, bốc cháy là muộn rồi."

Mông Trần: "..."

-Ban đêm.Sơ Tranh bị tiếng sấm đùng đùng đánh thức, hạt mưa đánh vào bệ cửa sổ, vang lên tiếng lộp bộp.Sơ Tranh ôm đầu muốn ngủ tiếp.Một phút sau, cô bỗng nhiên ngồi dậy.Ngôi nhà ấy của vật nhỏ...Sơ Tranh cầm ô đi ra ngoài, trên trời thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, ầm ầm, giống như toàn bộ vùng đất này đều đang rung lên.Mưa rơi cực kỳ lớn, còn có gió mạnh, Sơ Tranh vất vả lắm mới đi được đến cửa nhà Mông Trần.Cô gõ cửa một cái.Tiếng sấm và tiếng mưa rơi hoàn toàn che phủ tiếng gõ cửa.Cũng may cửa nhà Mông Trần không có tác dụng gì, Sơ Tranh rất dễ dàng mở ra được.Căn nhà cũ nát bị dột khắp nơi, mặt đất mấp mô, đọng nước.Sơ Tranh tìm tới gian phòng Mông Trần ngủ gian.Mông Trần chống một chiếc ô, ngồi trên rương hành lý giống như một cây nấm, trên người khoác một tấm chăn."

Mông Trần."

Mông Trần ôm đầu gối, đã ngủ thiếp đi, Sơ Tranh gọi hắn vài tiếng hắn mới tỉnh.Hắn mờ mịt nhìn người đứng trước mặt mình một chút, lại lắc lắc cái cổ đã ê ẩm."

Cô...

Tại sao lại ở đây?"

"..."

Sơ Tranh đưa di động cho hắn cầm, buông chiếc ô của cô xuống, kéo người đến trực tiếp ôm lấy.Từ sau khi xảy ra chuyện Mông Trần chưa từng ăn uống đàng hoàng, nên hoàn toàn không nặng như vẻ ngoài.Sơ Tranh ôm hắn đi ra ngoài, thiếu niên mới phản ứng được."

Cô thả tôi xuống."

"Che ô đi, soi đường."

Sơ Tranh lãnh đạm nói, "Đừng lộn xộn, nếu mà ngã thì hai chúng ta sẽ ngã cùng nhau đấy."

Mông Trần không dám động nữa, cẩn thận che ô.Đèn pin của điện thoại không chiếu được quá xa, cũng may đều là đường xi măng, nên không khó đi lắm.-Mông Trần không biết sao mình lại ngồi trong căn phòng sạch sẽ sáng tỏ, nhiệt độ vừa vặn.Sơ Tranh cầm quần áo đi vào, "Đi tắm đi."

Mông Trần mấp máy môi, cuối cùng không nói ra được chữ nào, cầm quần áo đi tắm.Chờ hắn ra, cửa phòng đã đóng lại, không có một ai.Hắn nhìn giường đã trải sẵn, thật sự rất buồn ngủ, cho nên leo lên nằm xuống giường.Mông Trần ngủ một giấc đến hừng đông, khó có khi không mơ thấy ác mộng lung tung.Hắn chống giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, hoàn toàn không nhìn ra tối hôm qua đã mưa lớn như vậy.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2570: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (4)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mông Trần bước xuống từ chỗ cầu thang, Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên.Thiếu niên mặc một chiếc áo thun khá rộng, tùy ý mặc một chiếc quần dài, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, tỉnh tỉnh mê mê xuống lầu."

Dậy rồi à?"

Thiếu niên ngừng động tác xuống lầu, đứng ở bên đó, có chút câu nệ, "Ừ."

"Xuống đây."

Lúc này Mông Trần mới tiếp tục đi xuống.Hắn liếc thấy rương hành lý của mình, thấy hơi kỳ quái, "Sao hành lý của tôi lại ở đây?"

"Tôi lấy tới."

"? ?"

Tại sao lại lấy tới?"

Ngôi nhà ấy của anh làm sao mà ở được?"

Sơ Tranh đưa ra lý do rất chính đáng, "Anh ở chỗ tôi trước đi, tôi nói với trưởng thôn để ông ta tìm người sửa lại nhà cho anh đã, chờ sửa xong rồi anh hãy qua ở."

Mông Trần sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không cần, quá phiền rồi."

"Hơn nửa đêm tôi chạy qua tìm anh càng phiền hơn."

"..."

Dù sao mặc kệ Mông Trần có đồng ý hay không, Sơ Tranh cũng đã lấy hành lý của hắn đến đây rồi.Đó là toàn bộ gia sản của Mông Trần, hắn không thể nào không cần được.Mông Trần cứ như vậy có được một gian phòng ở chỗ Sơ Tranh.Trong thôn này chuyện lớn bằng quả rắm cũng truyền đi nhanh chóng, chứ đừng nói là Mông Trần đột nhiên vào nhà Sơ Tranh ở.Mông Trần biết lời đồn và dư luận đáng sợ cỡ nào, nhưng hắn không nghĩ tới, ở nơi như thế này mà cũng không thể trốn thoát.Hơn nữa người ở đây nói còn khó nghe hơn..."

Tôi về bên kia thì hơn."

Mông Trần nói với Sơ Tranh, "Như thế này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô."

"Bọn họ còn nói tôi thông đồng với toàn bộ người trong thôn kìa, thêm anh cũng không nhiều."

Sơ Tranh loay hoay đồ vật trong tay, căn bản không thèm để ý."? ? ?"

"Anh lại không sống cùng bọn họ, quan tâm đến cái nhìn của bọn họ làm gì?"

Những người này ăn no rửng mỡ, chỉ thích tám chuyện bát quái.Heo nhà ai lai giống cũng có thể nói được cả buổi.Chấp nhặt với bọn họ làm gì.Cô lại không sống ở đây cả một đời.Thoải mái mà nghỉ ngơi không tốt sao?"

Cô không cảm thấy bọn họ nói rất khó nghe sao?"

Không biết Sơ Tranh mò đâu ra tai nghe, nhét vào tai Mông Trần, "Vậy thì đừng nghe."

"..."

Thế này khác gì bịt tai trộm chuông đâu?Mông Trần đi tìm trưởng thôn, hỏi thăm chuyện nhà ở.Thôn trưởng nói đã liên hệ với người ta, ngày mai sẽ đi sửa cho hắn.Kết quả ban đêm trời mưa, sau đó...Nhà sập rồi.Trưởng thôn: "..."

Mông Trần: "..."

Nếu chỉ sửa lại một chút thì trưởng thôn còn có thể tìm người giúp.Nhưng muốn trực tiếp xây mới lại thì trưởng thôn thật sự bất lực rồi.Mà Mông Trần cũng không có tiền, cho nên cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể ở tạm ở chỗ Sơ Tranh."

Cô tính tiền thuê nhà cho tôi đi, chờ sau này tôi sẽ trả lại cho cô."

"Ừ."

Sơ Tranh yên lặng like cho mình trong lòng.Vật nhỏ vẫn dễ lừa như vậy.-"Cô không phải người của thôn Bạch Hà, vì sao lại đến đây?"

Mông Trần vừa tưới nước cho hoa cỏ trong sân, vừa hỏi người đang nằm ở bên cạnh."

Dưỡng lão."

"..."

Dưỡng lão?Mông Trần nhìn kỹ đối phương, xác định là một cô gái trẻ tuổi, cuộc đời còn chưa bắt đầu, sao lại dưỡng lão rồi?"

Cô còn đi học không?"

"Không."

"Cô tốt nghiệp rồi à?"

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, "Xem như thế đi."

Nguyên chủ tự học tất cả chương trình học của đại học, xem như tốt nghiệp đi.Hơn nữa sau này cô chỉ cần nằm dưỡng lão, đi học cái gì, vô dụng."

Anh học đại học chưa?"

"...

Chưa."

Năm nay vốn là nên tham gia thi đại học, nhưng bởi vì chuyện trong nhà nên hắn không thi."

Chắc hẳn tôi lớn hơn anh, gọi chị đi."

"...

Ch...

Chị."

Mông Trần không tình nguyện lắm, nhưng người ở dưới mái hiên, lại không thể không cúi đầu."

Ngoan."

"..."

-"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ..."

Bên ngoài viện có một thanh niên đang nhảy lên vẫy tay với Sơ Tranh, trong tay còn cầm một bó hoa dại.Thứ càng làm người ta chú ý hơn hoa dại, là quả đầu đặc sắc từ tiệm cắt gội uốn 15 đồng ở đầu thôn của thanh niên.Sơ Tranh biết người này.Hà Lộ Sinh.Đôi mẹ con lần trước đến gây chuyện cũng là vì thằng ranh con này.Thằng ranh con cách cánh cửa, cực kỳ giống nhân viên thăm tù, "Tiểu Sơ, có phải em giận rồi không, anh không biết bọn họ sẽ đến gây chuyện, chuyện này đã giải quyết rồi, sau này họ sẽ không tới nữa đâu."

"Tiểu Sơ, em để ý đến anh đi mà."

"Tiểu Sơ..."

Sơ Tranh đứng dậy, đi tới cửa."

Tiểu Sơ, em xem, đây là hoa anh tặng em, em mở cửa cho anh được không."

"Anh đừng tới đây nữa, tôi không thích anh."

"Tiểu Sơ, không sao, em sẽ thích anh."

"Sẽ không."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, "Tôi có người mình thích rồi."

Hà Lộ Sinh trừng mắt, "Ai vậy!

Em thích ai!"

"Không liên quan tới anh, nhưng mà...

Nếu anh còn đến quấy rối tôi thì mẹ anh cũng chỉ có thể đến cục cảnh sát vớt anh ra."

Sơ Tranh ném ra câu nói này, xoay người lại, kéo Mông Trần đi vào bên trong.Vừa rồi Mông Trần vừa vặn bị chặn.Lúc này Hà Lộ Sinh mới trông thấy Mông Trần, con ngươi trợn thật lớn, ai thế?Mấy ngày nay Hà Lộ Sinh đều không ở trong thôn, còn chưa biết chuyện của Mông Trần.Hà Lộ Sinh nhanh chóng đi nghe ngóng từ mấy đứa bạn."

Mông Trần đó...

Cha mẹ cậu ta trước kia cũng là người trong thôn chúng ta, phát tài rồi đi mất, nghe nói bây giờ phá sản rồi."

Hà Lộ Sinh không quan tâm mấy chuyện này: "Tiểu bạch kiểm kia có gì đẹp đẽ chứ?

Sao cô ấy lại thích hắn?"

"Con gái thành phố chỉ thích như vậy, cậu cũng đừng mơ tưởng người ta sẽ coi trọng cậu nữa."

"Sao mà không coi trọng tôi chứ?"

Hà Lộ Sinh tức giận đập bàn."..."

Bình thường mọi người quanh quẩn ở cổng nhà Sơ Tranh, cũng chỉ ngắm cho đã mắt, ai dám thật sự mơ tưởng?Chỉ bằng Hà Lộ Sinh mà thật sự cho rằng mình có thể theo đuổi được người ta à.-Mông Trần bị Sơ Tranh túm vào bên trong, hắn chỉ vào bên ngoài: "Người kia thích cô sao?"

"Ai biết."

"Cô không thích anh ta à?"

"Anh thấy tôi giống mắt mù không?"

"..."

Không giống.Mông Trần không để chuyện này trong lòng, nhưng hắn không nghĩ tới, Hà Lộ Sinh lại tìm mình mà gây chuyện.Hôm đó hắn đến tiệm tạp hóa trong thôn mua ít đồ.Trên đường bị Hà Lộ Sinh dẫn theo mấy người chặn lại."

Các anh muốn làm gì?"

"Làm gì?"

Hà Lộ Sinh mang dáng vẻ trộm cướp, "Hôm nay ông muốn cho mày biết thế nào là lợi hại."

"..."

-Sơ Tranh nghe thấy tiếng gió, đuổi tới nơi xảy ra chuyện, Mông Trần đang bị người ta đè xuống đất.Hà Lộ Sinh diễu võ giương oai."

Tiểu bạch kiểm, mau dọn ra khỏi nhà Tiểu Sơ, không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

"Muốn cho ai đẹp mặt?"

Hà Lộ Sinh chưa kịp quay đầu, thì bị người ta đạp cho một cước té xuống đất.Sơ Tranh mặt lạnh lùng đi tới, dáng vẻ lãnh sát kia, dọa cho đám người cũng không dám thở mạnh.Bình thường cô không thích để ý đến người khác, nhưng chưa từng dọa người như vậy...Người đang ấn lấy Mông Trần hơi ngơ ngác, không biết nên làm gì tiếp theo."

Buông hắn ra."

Mấy người kia đồng thời nhìn về phía Hà Lộ Sinh, chờ hắn ta nói chuyện.Hà Lộ Sinh bị Sơ Tranh đạp một cước, lúc này đau đến mức nhăn nhó cả mặt, không nói được chữ nào cả."

Tôi nói, buông hắn ra."

Có lẽ là khí thế của Sơ Tranh quá dọa người, mấy người kia đồng thời buông ra, lui sang một bên.Sơ Tranh đi qua đỡ người dậy, "Bọn họ làm anh bị thương chỗ nào."

Trên mặt Mông Trần có vết thương, trên cánh tay cũng có thể trông thấy một chút vết đỏ, còn nơi khác thì không nhìn thấy.***Năm mới sắp đến rồi!Cảm ơn mọi người lại đồng hành cùng Nhiên qua thêm một cái Tết nữa 🖤Năm mới chúc mọi người thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc và luôn luôn vui vẻ nhaaaa (✯ᴗ✯)Yêu thương ~ ❤
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2571: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Khi trưởng thôn chạy tới hiện trường, thì Sơ Tranh đã dẫn Mông Trần đi rồi, chỉ còn lại bọn người Hà Lộ Sinh kêu rên và đám người xem náo nhiệt.Đám nhãi ranh Hà Lộ Sinh này, bình thường làm bừa ở trong thôn không ít.Lúc này mọi người chỉ xem náo nhiệt mà thôi."

Chuyện gì thế?"

"Bọn nó chặn thằng nhóc Mông gia trước, hình như còn đánh thằng bé."

Có thôn dân biết nguyên nhân của chuyện nói: "Kết quả con bé họ Sơ kia đến, sau đó thì thế đấy."

". . ."

Cho nên bị đánh, chính là tự tìm đấy chứ.-Sơ Tranh mang Mông Trần trở về, tìm hộp thuốc y tế ra, ấn lấy hắn mà bôi thuốc."

Chưa từng đánh nhau bao giờ?"

Mông Trần lắc đầu."

Vậy anh không biết chạy à?"

Đứng đấy chịu đánh, anh là heo sao?". . .

Chạy không nổi."

Có thể là vì ngại ngùng, Mông Trần chôn đầu xuống thấp hơn.Bọn người Hà Lộ Sinh đều lớn lên trong thôn, bình thường cũng giúp đỡ trong nhà làm không ít việc.Nói về sức lực và tốc độ, một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé như Mông Trần sao mà so sánh được.Sơ Tranh liếc hắn một cái, nuốt mấy lời không được thân thiện lắm về."

Đau không?"

". . .

Không sao."

Mông Trần nhếch môi, khi chỗ rách da bị cồn i-ốt sát qua thì hơi nhói nhói.Sơ Tranh rất là lạnh lùng nói: "Vậy kiên nhẫn một chút."

"Ừ."

Sơ Tranh bên này vừa thoa thuốc tốt nhất cho Mông Trần xong, bên kia mẹ của Hà Lộ Sinh đã dẫn người tìm tới cửa.Sơ Tranh bảo Mông Trần ở yên đừng đi ra ngoài, một mình cô ra ngoài.Bà Hà dắt theo Hà Lộ Sinh, đẩy lên phía trước: "Là mày đánh Lộ Sinh nhà tao?"

"Mẹ, mẹ làm gì thế! !"

Hà Lộ Sinh muốn đi, bị bà Hà túm rất chặt."

Mẹ làm gì à, mày bị người ta đánh thành thế này, mẹ đang đòi lại công đạo cho mày chứ làm gì."

Hà Lộ Sinh thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt khó coi.Bà Hà không cho Hà Lộ Sinh cơ hội tránh thoát, kêu gào với Sơ Tranh: "Mày nói đi, có phải mày đánh con trai tao không."

"Phải thì thế nào?"

Khi cô động thủ thì có không ít thôn dân nhìn thấy, không tiện chống chế."

Thế nào à?

Mày xem mày đánh nó thành thế nào rồi?

Mày dựa vào cái gì mà đánh người hả!"

Đại khái là đặc sắc của nơi này, giọng của bà Hà cũng rất lớn."

Con bà đánh người của tôi trước, tôi chỉ đánh lại mà thôi, có vấn đề gì?"

"Chỉ cho phép con bà đánh người?

Không cho phép người khác đánh trả à?

Con bà có thân phận gì?

Hoàng đế sao?"

Bà Hà: "Con ranh con này miệng lưỡi bén nhọn gớm, mày đánh người còn lý luận à?"

Sơ Tranh: "Con của bà đánh người thì có lý chắc?"

Bà Hà: "Tao không đến để tranh luận với mày về chuyện này, mày đánh con trai tao thành thế này, bồi thường tiền, bồi thường tiền thuốc men đi! !"

Đây mới là mục đích thật sự của bà Hà.Sơ Tranh cũng không tranh luận với bà ta, dù bận vẫn ung dung hỏi: "Bà muốn bao nhiêu?"

Bà Hà sửng sốt một chút, duỗi hai ngón tay ra: "Hai mươi ngàn!"

"Hai mươi ngàn?"

Bà Hà nhìn Hà Lộ Sinh một chút, sửa lời: "Năm mươi ngàn!"

Ngôi biệt thự này còn đẹp hơn những nhà bọn họ thấy trên trấn nhiều, nghe nói rất đáng tiền.Sơ Tranh nắm chắc mức độ xuống tay của mình, cô gật đầu: "Được thôi, nhưng vết thương trên người con trai bà không đáng cái giá này, bà muốn cũng được, để tôi đánh con bà tới giá trị năm mươi ngàn tiền thuốc men, thì tôi sẽ cho bà số tiền đó."

Bà Hà: ". . ."

Hà Lộ Sinh: ". . ."

Đám người: ". . ."

"Thế nào, rất có lời đứng không?"

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng trong cổng, ánh mắt lạnh băng, "Chỉ cần chịu đánh một chút là có được năm mươi ngàn rồi."

Sắc mặt Hà Lộ Sinh càng khó coi hơn.Chỉ chuyện mình đánh không thắng cô gái mình thích là đã rất mất mặt rồi.Bây giờ còn thêm một màn thế này.

Sau này hắn ta không cần lăn lộn trong thôn này nữa.Bà Hà nổi trận lôi đình: "Mẹ gì, đây là tiền thuốc men mày phải bồi thường cho con trai tao, gọi là gì nhỉ. . .

Gì mà phí tổn thất!

Mày nhất định phải bồi thường!"

"Bà đi kiện tôi đi."

Sơ Tranh không sợ chút nào, "Xem xem cuối cùng phán tôi bồi thường cho bà bao nhiêu."

Hà Lộ Sinh nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng đi kiểm tra thì đến mức độ vết thương nhẹ cũng không đủ.Hơn nữa bọn họ còn đánh người trước.Cuối cùng người ăn thiệt là ai thì còn chưa biết."

Mẹ có thấy phiền không! !

Thả con ra!"

Hà Lộ Sinh hất bà Hà ra, vọt thẳng ra khỏi đám người chạy mất."

Hà Lộ Sinh!"

Bà Hà quát to một tiếng.Hà Lộ Sinh chạy rất nhanh, đảo mắt đã biến mất tăm, để lại thôn dân mặt đầy hóng hớt.Bà Hà quay đầu chỉ vào Sơ Tranh: "Mày chờ đó cho tao!"

Nói xong rồi chạy đuổi theo Hà Lộ Sinh.Bà Hà và Hà Lộ Sinh vừa đi, thôn dân vây xem cũng dần dần tản ra.-Sau khi Hà Lộ Sinh chạy đi thì không thấy về thôn nữa, bà Hà muốn tìm Sơ Tranh đòi tiền thuốc men.Sơ Tranh chỉ nói một câu, có bản lĩnh thì đi kiện cô đi.Xem cuối cùng là cô bồi thường tiền, hay là con bà ta bị bắt.Bà Hà cũng chẳng được học hành gì nhiều, đâu có hiểu gì những chuyện ấy.Hơn nữa chuyện này vốn là do Hà Lộ Sinh làm sai trước, cuối cùng bà Hà cũng chỉ kêu gào la lối, chứ cũng chẳng chiếm được chút hời nào.Chuyện này trở thành đề tài nói chuyện sau buổi trà dư tửu hậu của người trong làng.Bà Hà nghe thấy mấy lần, xém chút thì đánh nhau với người ta.-Chuyện trong thôn đều không liên quan gì đến Sơ Tranh, cô đang dẫn Mông Trần đi leo núi.Ngọn núi này ở ngay kề bên làng, trước kia là núi hoang, mấy năm trước ở trên núi trồng cây ăn quả, du khách có đôi khi sẽ đến leo núi.Thể lực của Mông Trần không tốt lắm, đi một đoạn đường thôi mà đã thở hồng hộc."

Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Mông Trần gọi Sơ Tranh đã đi ra thật xa lại.Sơ Tranh trở lại, nhìn hắn vài lần: "Thể lực của anh quá kém."

Mông Trần: ". . ."

Trước kia hắn đi về đều có xe đón xe đưa, cho dù ra ngoài chơi thì cũng không cần tiêu hao nhiều thể lực như vậy.Sơ Tranh: "

Sau này chăm chỉ rèn luyện đi."

Mông Trần rất ngại: "Ừ, tôi hiểu rồi."

Sơ Tranh đưa nước cho hắn."

Cảm ơn."

Mông Trần vặn ra uống hai ngụm, "Tại sao chúng ta lại tới đây leo núi?"

"Dẫn anh ra ngoài chơi một chút."

Cảm xúc của Mông Trần vẫn luôn không tốt đẹp gì, Sơ Tranh muốn dỗ cũng dỗ không nổi, cũng chỉ có thể dẫn hắn ra ngoài chơi."

Anh cả ngày buồn bực trong nhà cũng không tốt lắm."

Mông Trần nhìn xuống dưới núi, mờ mịt nói: "Tôi cũng không biết mình muốn làm gì."

"Anh không muốn tiếp tục đi học sao?"

Đi học?Thật ra thành tích của Mông Trần rất tốt, nhưng tới gần kỳ thi đại học thì trong nhà xảy ra chuyện, nên hắn không tham gia thi được.Trên người hắn cũng không nhiều tiền, còn đi học thế nào được?Cho nên Mông Trần lắc đầu.Mông Trần nghĩ một hồi: "Tôi định mấy ngày nữa đi lên trấn xem sao, tìm xem có việc làm không."

Lúc trước hắn còn nói sẽ trả tiền thuê nhà, bây giờ không làm gì cả thì lấy gì ra mà trả tiền thuê nhà."

Tôi có thể tài trợ cho anh đi học."

Sơ Tranh nói: "Nếu như anh muốn."

Mông Trần sững sờ, quay đầu nhìn cô, "Tôi và cô chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao cô lại giúp tôi như vậy?"

Sơ Tranh sờ đầu hắn, "Bởi vì là anh mà."

"? ? ?"

Mông Trần không hiểu lắm.Sơ Tranh rút nước trong tay hắn đi, trực tiếp uống một ngụm, nói: "Tiếp tục đi thôi."

"Nước đó. . ."

Hắn từng uống rồi.Mông Trần nhìn bóng lưng Sơ Tranh, đáy lòng hơi loạn, một hồi lâu sau mới đi theo.Đáy lòng rối bời, chất chứa tâm sự, nên ngược lại không chú ý tới quá trình leo núi, cho nên đến tận đỉnh núi mà Mông Trần cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.Không khí trên đỉnh núi còn tốt hơn, hít một hơi là toàn ngửi được hương vị của thiên nhiên.Ở nơi như thế này, giống như có thể làm cho người ta thả lỏng, bình tĩnh trở lại.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2572: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh và Mông Trần đợi đến khi màn đêm buông xuống mới xuống núi.Đường núi không dễ đi lắm, trời lại tối, Mông Trần đi rất chậm, không cẩn thận thì sẽ giẫm sai.Lần nào Sơ Tranh cũng bỏ rơi Mông Trần ra thật xa.Mông Trần nhìn người đã đi ra rất xa, lại nhìn xung quanh một chút.Ban đêm ở trên núi không khỏi có chút âm trầm.Mông Trần chà xát cánh tay, nhanh chóng đi xuống.Vừa xuống được mấy bước, trước mặt bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, hắn nhìn sang theo cánh tay kia."

Nhanh lên, sao anh chậm vậy."

Mông Trần không hiểu nhìn cô.Sơ Tranh lại đi lên một bước, trực tiếp kéo tay hắn, không nói lời nào đi xuống dưới.Mông Trần: "! ! !"

Mông Trần theo bản năng hơi giãy dụa, sau đó đối phương ngược lại còn cầm thật chặt: "Đây là trên núi, té xuống tôi sẽ mặc kệ anh."

"..."

Mông Trần nhìn xuống, vừa rồi cảm thấy không có gì, lúc này nhìn lại có chút đột ngột.Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có thể tự đi."

"Ừ."

"..."

Cho nên cô buông tôi ra đi!Sơ Tranh không những không buông ra, ngược lại còn xuyên qua khe hở ngón tay hắn, lấy tư thế thân mật hơn nắm tay hắn.Đáy lòng Mông Trần phun lên từng đợt cảm giác kỳ dị.Cô...

Có ý gì?-"Kỳ Kỳ!"

"Kỳ Kỳ..."

Xuống đến chân núi, từ thật xa đã nghe thấy tiếng người hô to.

Nơi xa có ánh đèn lắc lư, rất nhanh đã có hai người đi từ đằng kia tới bên này.Vừa đi vừa kêu 'Kỳ Kỳ', có vẻ rất sốt ruột.Có người xuất hiện, Mông Trần muốn rút tay mình về.Nhưng mà Sơ Tranh nắm tay hắn rất chặt, căn bản không rút ra được"Cô buông ra, có người đến."

Mông Trần có chút gấp gáp nhắc nhở cô.Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, "Sợ cái gì?

Chúng ta lại không làm gì."

"..."

"? ? ?"

Hai người kia đã chạy đến trước mặt, nhìn cách ăn mặc chắc là du khách.Nữ du khách kia nhìn thấy người, lập tức chạy tới, giọng điệu lo lắng: "Hai bạn ơi, hai bạn có trông thấy một bé gái không?

Đây là ảnh chụp."

Trên màn hình điện thoại của nữ du khách là một bé gái ước chừng năm sáu tuổi, tóc cột hai búi nhỏ, rất là đáng yêu."

Không thấy."

Sơ Tranh lắc đầu, "Bé bị lạc mất sao?"

Nữ du khách như sắp sụp đổ, nam du khách cũng đến đây, đỡ cô ấy, nói: "Chúng tôi không chú ý, quay qua quay lại thì đã không thấy tăm hơi, tìm khắp nơi cũng không thấy."

"Anh chị báo cảnh sát chưa?"

Mông Trần nhỏ giọng hỏi."

Báo rồi."

Nam du khách nói: "Nhưng bên kia tới cũng phải cần thời gian."

"Đột nhiên mất tích, hoặc là lạc tới nơi nào đó, hoặc là bị người ta bắt đi."

Sơ Tranh nói: "Hai người gọi điện thoại cho người trong thôn, nhờ họ tới tìm giúp thì nhanh hơn."

"Anh ơi..."

Sơ Tranh dọa cho nữ du khách hoảng sợ: "Bị người ta bắt đi là có ý gì?"

Nam du khách: "Là bọn buôn người sao?"

"Chỉ là một giả thiết."

Sơ Tranh dừng một chút, "Cũng có thể là thôn dân nhìn thấy rồi mang con bé về trước rồi."

"Đúng đúng đúng, hỏi người trong thôn trước đã."

Nam du khách giống như được nhắc nhở.Ở đây tín hiệu không tốt lắm, nam du khách không gọi được điện thoại, không ngừng thử tín hiệu."

Kỳ Kỳ...

Kỳ Kỳ, con ở đâu! !"

Nữ du khách không đợi được nữa, tiếp tục tìm."

Chúng ta tìm giúp họ đi."

Mông Trần nhỏ giọng nói với Sơ Tranh."..."

Muốn về nhà nằm.Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Vậy anh phải cho tôi nắm."

Mông Trần: "..."

Không phải cô đang nắm sao?Mông Trần nhấp môi dưới, nhẹ gật đầu.Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn một chút, cũng không có tín hiệu, cô gọi nam du khách kia lại, "Anh về trong thôn gọi người đi, chúng tôi giúp anh tìm trước xem."

Nam du khách hơi chần chờ: "Để vợ tôi trở về gọi người đi."

Sơ Tranh: "Ở đây đều là lối mòn đường núi, anh yên tâm cho cô ấy một mình trở về à?"

Nam du khách nhớ tới trên đường tới, có một số con đường cũng không dễ đi lắm.

Bây giờ cảm xúc của vợ anh ta như vậy, xác thực sẽ rất dễ xảy ra chuyện.Nam du khách lại nhìn Sơ Tranh và Mông Trần, hai người nhìn có vẻ đều rất trẻ, giống như một cặp tình nhân bình thường, chắc không phải là người xấu gì."

Vậy làm phiền hai người rồi."

-"Mất tích ở đâu?"

Sơ Tranh hỏi nữ du khách."

Ở bên kia."

Nữ du khách đưa Sơ Tranh đến nơi bọn họ phát hiện người mất tích, gần đó nhìn rất bằng phẳng.Lúc ấy bọn họ ngồi ở đây, bé thì chơi ở một bên.Gần chỗ này không có người nào, lại là gò đất, bọn họ cũng không quá chú ý.Chờ phát giác được chuyện không thích hợp, thì không tìm thấy nữa.Lúc này sắc trời quá tối, phạm vi có thể trông thấy có hạn.Sơ Tranh dùng điện thoại di động chiếu sáng, có mấy nơi đều có thể lên núi.Trẻ con rất dễ bị hấp dẫn, nếu tự con bé chạy lên núi rồi lạc đường, vậy thì rất khó tìm.Nếu như chỉ là lạc đường thì cũng còn tốt, chờ người trong thôn tới, mọi người cùng nhau tìm, thôn dân quen thuộc với hoàn cảnh gần đây, tìm được người cũng không khó.Những lỡ như đi lạc đến đâu đó, hoặc gặp phải động vật có tính công kích, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.Hoặc nếu như bị người xấu bắt đi, vậy thì càng phiền phức.Thôn Bạch Hà bốn phương thông suốt, rất nhiều đường mòn lối nhỏ, có thể thông đến các thôn làng khác biệt.Không có giám sát, lại là ban đêm, ai biết sẽ được đưa tới nơi nào.Sơ Tranh nói với nữ du khách: "Cô tìm ở gần đây đi, tôi và Mông Trần lên núi xem sao."

"Con bé sẽ chạy lên núi sao?"

"Không biết."

Sơ Tranh nói: "Chỉ là có khả năng."

"Tôi đi cùng hai người."

"Ban đêm đường núi không dễ đi, tôi chỉ có thể mang theo một người."

Sơ Tranh nói: "Cô cứ tìm ở gần đây đi, chờ chồng cô dẫn người về."

Sơ Tranh và Mông Trần đi từ đường nhỏ lên núi.So với con đường trước đó đi, đường bên này càng khó đi hơn.Đây là đường mòn mà bình thường thôn dân hay đi tắt hình thành nên, cỏ dại nhiều, không cẩn thận sẽ dẫm phải hố.Mông Trần nhịn không được hỏi cô: "Vừa rồi cô lo lắng cho chị ấy, cho nên mới để chị ấy lại phía dưới sao?"

Rõ ràng dưới núi an toàn hơn trên núi."

Tôi lo lắng cho cô ta làm gì?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, "Tôi chỉ không muốn dẫn theo một người vướng víu."

"..."

Thật sao?Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy...Sơ Tranh dùng cùi chỏ đụng hắn một cái: "Gọi người."

"Hả?

Gọi người gì cơ?"

"Chúng ta tới tìm gì?"

"..."

Sơ Tranh không muốn mở miệng gọi người, đành phải do Mông Trần gọi.Đêm hôm khuya khoắt, nếu như không phải Sơ Tranh ở bên cạnh nắm tay hắn, thì kỳ thật Mông Trần cũng hơi sợ hãi."

Kỳ Kỳ..."

"Kỳ Kỳ."

Mông Trần kêu đến mức cuống họng cũng sắp bốc khói, nhưng không nghe thấy bất kỳ đáp lại nào."

Cô xem đó là cái gì..."

Mông Trần đột nhiên túm Sơ Tranh một cái, chỉ vào bụi cỏ bên đường.Trong bụi cỏ có một cái cài tóc màu sắc rất sáng.Sơ Tranh nhặt cài tóc lên, rất mới.Sơ Tranh soi soi đèn xuống phía dưới, phía dưới là rừng rậm, không thấy nhìn gì cả, nhưng trên sườn dốc rõ ràng có dấu vết vật nặng trượt xuống."

Tôi đi xuống xem một chút, anh ở đây chờ tôi."

Mông Trần nhìn quanh bốn phía, trong bóng đêm đen kịt, thực vật giống như quái vật đứng sừng sững ở đây, giương nanh múa vuốt đắp lên thành hình thù kỳ quái."

Sợ sao?"

Mông Trần lắc đầu."

Tôi sẽ quay lại ngay, đừng sợ."

Sơ Tranh đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên má hắn một cái, sau đó túm lấy bên cạnh đi xuống.Mông Trần đờ đẫn đứng đó, rất lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2573: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trưởng thôn biết được có đứa trẻ mất tích, nhanh chóng tập hợp thôn dân đến cùng tìm người.Khắp núi đều là tiếng kêu gọi.Nhưng không có bất kỳ đáp lại gì.Người của thôn Bạch Hà có thể tới đều tới, đã tìm khắp núi, nếu như quả thật chỉ là lạc đường, vậy thì đã sớm tìm được mới phải.Nhưng mọi người tìm một vòng, cũng không tìm được người.Nữ du khách đã không còn sức lực gì nữa, ngồi dưới đất, sụp đổ khóc lớn."

Không có..."

"Không tìm được."

"Có phải bị gấu chó tha đi rồi không."

Không biết là đứa trẻ nhỏ nhà ai đột nhiên tung ra một câu."

Nói hươu nói vượn gì đấy!"

Trưởng thôn quát lớn một tiếng, "Chỗ này làm gì có gấu chó."

"Nhưng bà nội cháu nói nếu cháu không nghe lời, thì sẽ cho gấu chó trên núi tha cháu đi."

Đứa bé kia rất tủi thân.Nữ du khách: "Chỗ này của các ông có gấu sao?"

Thôn trưởng: "Làm sao có thể, cô đừng nghe thằng nhóc này nói hươu nói vượn, chỗ này của chúng tôi đến động vật cỡ lớn cũng không có.

Chỉ là lời người lớn nói để hù dọa trẻ con, tuyệt đối không có gấu, cô yên tâm, nhất định sẽ giúp cô tìm được con."

-Sơ Tranh và Mông Trần trở về, đã có hơn phân nửa thôn dân tụ tập ở đây.Bọn họ đã tìm một vòng, đang vây lại một chỗ thương lượng."

Đây là đồ của con gái cô sao?"

Sơ Tranh đưa cài tóc và một chiếc giày cho nữ du khách.Nữ du khách trông thấy đồ vật, kích động gật đầu: "Đúng, đúng là của con gái tôi, cô tìm thấy con bé rồi sao?"

"Chưa."

Sơ Tranh lắc đầu: "Có lẽ con bé ngã từ trên núi xuống, phía dưới là một con đường lớn, không biết có phải bị người qua đường nhặt về rồi không."

"Chỗ đó ở đâu?

Cô dẫn tôi đi đi, dẫn tôi đi đi! !"

Đi từ dưới núi qua cũng không xa, đi vòng qua là được rồi.Con đường này trải đá, thông sang thôn bên cạnh.Sơ Tranh tìm được chiếc giày kia ở phía dưới, cài tóc thì phát hiện ở trên núi.Lúc này trên đường không có gì cả, chỉ có bóng tối vô biên vô tận.Lúc này cảnh sát cũng chạy tới, đồng thời phong tỏa núi điều tra, nhưng vùng nhỏ nên cảnh lực có hạn, vẫn phải phát động thôn dân.Trừ phong tỏa ngọn núi để điều tra, thì còn dẫn người sang thôn bên cạnh hỏi.-Sau đó Sơ Tranh không tham gia vào nữa, dẫn Mông Trần về ngủ.Ngày hôm sau ngủ dậy, nghe nói vẫn chưa tìm được người.Trên núi chắc chắn không có, tất cả mọi người đã sắp lật tung cả ngọn núi lên rồi.Nếu như người ở trên núi, thì đã sớm tìm được rồi.Bây giờ khả năng lớn nhất chính là bị người ta bắt đi."

Cô cảm thấy con bé có gặp nguy hiểm không?"

Mông Trần có chút lo lắng."

50/50 đi."

Có lẽ cô bé may mắn, gặp phải một người tốt, chỉ là thấy cô bé bị thương, lại không tìm thấy phụ huynh, cho nên đã mang về.Nhưng mà cảnh sát thăm viếng khắp toàn bộ gần xa thôn một lần, cũng không ai từng thấy Kỳ Kỳ.Chuyện này huyên náo rất lớn, lại còn lên cả tin tức, truyền thông khiêng trường thương đoản pháo chạy tới đưa tin.Trong lúc nhất thời thôn Bạch Hà náo nhiệt vô cùng.Ngôi biệt thự của Sơ Tranh rất hấp dẫn ống kính, quả thực chính là kiến trúc mang tính tiêu chí trong thôn, truyền thông nào cũng thích quay chụp.Mà cha mẹ Kỳ Kỳ không chỉ phải tiếp nhận nỗi đau khi con mình mất tích, mà còn phải tiếp nhận lời chỉ trích nói họ không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ từ đám dân mạng, tinh thần bị tra tấn từ nhiều phía.Trong khoảng thời gian ngắn, mẹ Kỳ Kỳ đã gầy hốc hác đi.Thời gian trôi qua từng ngày một, vẫn không tìm được con.Mẹ Kỳ Kỳ sụp đổ, thân thể không chống chọi được nữa, cuối cùng cha Kỳ Kỳ chỉ có thể mang cô ấy về trước.Chuyện này dần dần phai nhạt đi.-Có thể là bị chuyện này ảnh hưởng, du khách đột nhiên ít đi rất nhiều, người trong thôn đều rất sốt ruột.Sau đó không biết là kỳ tài nào, làm một bài 'giải mã chuyện Kỳ Kỳ mất tích', vậy mà lại hấp dẫn được không ít người.Mông Trần rất phản cảm với chuyện này, cảm thấy bọn họ đang tiêu khiển trên nỗi đau của người khác.Nhưng hắn lại không thể làm gì."

Tôi muốn vào trấn."

Mông Trần nói với Sơ Tranh."

Đi làm gì?"

Mông Trần muốn đi xem có thể tìm được công việc gì làm không.Lúc trước hắn đã muốn đi, nhưng bởi vì chuyện của Kỳ Kỳ làm trì hoãn, nên đến tận giờ vẫn chưa đi."

Ồ."

Sơ Tranh đứng dậy, "Tôi đi chung với anh."

"Không cần...

Tự tôi có thể đi được."

"Tôi đi mua ít đồ."

"..."

Sơ Tranh đã nói như vậy, Mông Trần làm sao còn từ chối được nữa, cùng Sơ Tranh đi lên trên trấn.Sơ Tranh không có xe, cho nên chỉ có thể ngồi loại xe buýt nông thôn kia.Xe buýt nông thôn cũng không sạch sẽ thoải mái giống như ở thành phố lớn, người trên xe nhiều, loại đường này cũng không sợ quá tải, nên đến chỗ ngồi cũng không có.

Ngày nắng to, khắp xe toàn là mùi mồ hôi và mùi chân, toàn bộ toa xe đều rất khó ngửi.Mông Trần cũng chỉ khi đến mới chịu khổ, sau đó luôn được Sơ Tranh chăm sóc, gần như khôi phục lại cuộc sống trước kia của hắn.Hoàn cảnh như vậy, hắn thật sự có chút không thích ứng được.Nhưng hắn cũng không nói gì, cố nén cỗ khó chịu kia.Ngay lúc Mông Trần sắp không chịu được nữa, Sơ Tranh kéo hắn đến chỗ ngồi bên cạnh.Một người đàn ông ngồi ở đằng kia đứng lên nhường chỗ, chen đến bên cạnh.Nơi đó chỉ có một vị trí, Sơ Tranh mở cửa sổ ra một chút, để Mông Trần ngồi xuống.Mông Trần ngẩng đầu nhìn cô, Sơ Tranh sờ tóc hắn: "Còn khó chịu không?"

Gió thổi tới mang theo một cỗ hơi nóng, nhưng thổi tan mùi vị đó, dễ chịu hơn nhiều.Mông Trần nhìn cảnh sắc rút đi bên ngoài, từ trên cửa sổ xe pha tạp bùn đất, trông thấy hư ảnh của người đứng bên cạnh hắn.Đầu lưỡi Mông Trần chống lấy hàm trên, dùng sức liếm liếm, cẩn thận vươn tay, nắm chặt cánh tay Sơ Tranh đang xuôi ở bên cạnh.Hắn cũng không nhìn cô, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim đập hơi nhanh.Cảm nhận được sức lực mà cô nắm lại, tim Mông Trần đập càng nhanh hơn, hối hận vì sự vọng động của mình, muốn thu tay lại.Đáng tiếc cũng đã đưa qua rồi, làm gì còn đến phiên hắn làm chủ nữa.Mãi đến khi xuống xe ra khỏi trạm, Sơ Tranh cũng không buông ra hắn.Đi ra khỏi nhà ga, kiến trúc trên trấn làm lòng Mông Trần lạnh đi.Ở đây có thể tìm được công việc gì?Sơ Tranh đi mua một chai nước đưa cho hắn."

Cô không khát sao?"

"Anh có thể uống hết một chai?"

"..."

Vành tai thiếu niên bắt đầu phiếm hồng.Có đôi khi Sơ Tranh sẽ không thèm để ý dùng đồ mà hắn từng dùng, thuận tay uống ly nước mà hắn từng uống, ăn đồ ăn mà hắn không ăn hết, tất cả những chuyện ấy đều làm rất tự nhiên.Giống như không phải là cô cố ý hành động, mà vẫn luôn là như vậy rồi.Mông Trần uống hai ngụm, không dám đưa cho Sơ Tranh, Sơ Tranh tự lấy tới."

Anh định đi đâu đây?"

Lực chú ý của Mông Trần bị dời đi, hắn làm sao biết mình muốn đi đâu chứ.Đây chỉ là một trấn, ngay cả huyện cũng chưa đến."

Vậy anh tự đi xem một chút đi, tôi đi mua ít đồ."

Sơ Tranh sờ tai hắn: "Tự đi một mình được không?"

Tai Mông Trần nóng hổi, tay Sơ Tranh lại từng cầm nước ướp lạnh, lành lạnh rất dễ chịu, hắn nhẹ giọng 'ừ' một tiếng."

Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Mông Trần đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, lúc này mới giơ tay sờ lên vành tai còn hơi lạnh, tùy ý chọn một phương hướng mà đi.Ngày Mông Trần đến cũng là xuống xe ở đây, nhưng khi đó sau khi hắn xuống xe thì trực tiếp tìm một chiếc xe ba bánh ở bên ngoài nhà ga, nhờ đưa hắn đến thôn Bạch Hà.Lúc ấy tâm trạng hắn không tốt nên không hề chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.Lúc này nhìn kỹ mới cảm thấy không được tốt lắm.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2574: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh mua đồ xong đi tìm Mông Trần, kết quả từ rất xa đã thấy hắn đang lôi lôi kéo kéo người ta.Đối tượng bị lôi kéo là một người phụ nữ đứng tuổi, trọng lượng cấp tuyển thủ, Mông Trần sao có thể kéo lại người ta, bị đẩy cho suýt thì ngã.Rõ ràng người phụ nữ kia không muốn dây dưa với Mông Trần, đẩy hắn ra rồi vội đi, nhìn còn có chút hoảng hốt.Sơ Tranh nhanh chóng đi qua, ngăn Mông Trần lại trước khi hắn đuổi theo: "Anh đang làm gì vậy?"

"Đứa bé kia!"

Mông Trần chỉ vào đứa trẻ nhỏ bị người phụ nữ kia dắt, "Là Kỳ Kỳ."

Sơ Tranh: "? ?"

Người phụ nữ và đứa trẻ nhỏ đi rất nhanh, lại còn là bóng lưng, nên Sơ Tranh không xác định được có phải hay không."

Anh chắc chứ?"

Mông Trần gật đầu, hắn không nhìn lầm, mặc dù từ đầu đến chân đứa bé kia hoàn toàn là một dáng vẻ khác, nhưng gương mặt đó chắc chắn không sai được.-Dường như người phụ nữ muốn dẫn đứa trẻ nhỏ đi về phía nhà ga, Sơ Tranh bảo Mông Trần báo cảnh sát, cô định đi ngăn người phụ nữ kia lại."

Cô tự đi?"

"Yên tâm, không sao đâu."

Sơ Tranh theo thói quen sờ đầu hắn, thấy hắn lo lắng, lại hôn hắn một cái: "Mau báo cảnh sát đi."

Mông Trần: "..."

Vì sao động một chút lại hôn hắn chứ!Sơ Tranh đã đi ra ngoài, Mông Trần sờ vào nơi bị hôn, đè chút cảm xúc trong đáy lòng xuống.Đồng chí của đồn công an đuổi tới, Sơ Tranh đã chế phục được người phụ nữ và cả hai người đàn ông, bọn họ đang nằm dưới đất.Sơ Tranh đi lên ngăn người phụ nữ lại, hỏi đứa bé này là con ai, người phụ nữ một mực chắc chắn là con của mình.Nhưng lại không nói rõ được thông tin kỹ lưỡng hơn, sau đó thì hai người đàn ông kia xuất hiện, muốn dẫn người phụ nữ và đứa bé mau chóng rời đi.Dù sao cũng là một đám, cho nên Sơ Tranh đánh chung luôn.-So với trên ảnh, Kỳ Kỳ đen hơn rất nhiều, cũng gầy đi không ít, nhìn rất rụt rè, hoàn toàn không hoạt bát sáng sủa như trong video mà mẹ Kỳ Kỳ cho xem.Sau khi được đưa tới đồn công an, cũng rất hoảng loạn nhìn khắp nơi, chị cảnh sát trấn an rất lâu mới khiến cô bé buông lỏng ra.Đã liên lạc với cha mẹ Kỳ Kỳ, nhưng họ muốn chạy tới thì ít nhất cũng phải buổi sáng ngày mai."

Vậy chúng tôi đi trước đây."

Sơ Tranh đã lấy lời khai xong, không có chuyện gì của cô nữa."

Cảm ơn hai vị, nếu không có hai người thì hôm nay Kỳ Kỳ đã bị mang đi rồi."

Sơ Tranh và Mông Trần rời khỏi đồn công an, còn chưa đi được bao xa, thì Kỳ Kỳ đột nhiên đuổi theo ra, ôm lấy đùi Sơ Tranh.Đằng sau là chị cảnh sát đuổi theo cô bé ra.Đại khái là Sơ Tranh cứu được cô bé, dẫn đến Kỳ Kỳ trông thấy Sơ Tranh không còn ở đây nữa là lập tức thấy rất bất an.Kỳ Kỳ ôm Sơ Tranh không buông tay, chị cảnh sát dỗ kiểu gì cũng không dỗ được.Cưỡng ép kéo ra Kỳ Kỳ sẽ thét lên, tiếng thét ấy cực kỳ chói tai, người không biết còn tưởng rằng họ đang bắt cóc trẻ con đấy.Cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể ở lại trấn chỗ đồn công an một đêm.Sơ Tranh: "..."

Cũng không muốn.Phiền chết mất.-Người sắp xếp chỗ đại khái là tưởng rằng Sơ Tranh và Mông Trần là người yêu, dù sao hai người ra vào đều là tay trong tay, cho nên chỉ sắp xếp cho một phòng."

Tôi..."

Mông Trần thấy chỉ có một phòng, muốn nói với người còn chưa rời đi.Sơ Tranh giữ chặt Mông Trần, quay đầu nói với chị gái kia: "Không có gì đâu, cảm ơn."

Chị gái thân mật cười cười, "Không cần khách khí, hôm nay tôi ở ngay phòng kế bên hai người, có việc gì thì cứ tới tìm tôi nhé."

Mông Trần bị Sơ Tranh mang vào phòng, Kỳ Kỳ đã ở trong phòng, đang ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới.Mông Trần đứng ở cửa ra vào, thần sắc căng thẳng lại cổ quái: "Một phòng làm sao mà ở?"

"Không phải có hai chiếc giường à?"

Mông Trần nhìn vào bên trong một chút, lại hơi thở phào.Sơ Tranh: "Anh đang suy nghĩ gì thế?"

"Tôi...

Không suy nghĩ gì hết."

Mông Trần quay đầu đi vào bên trong, đi nói chuyện với Kỳ Kỳ.Mông Trần tưởng là hai chiếc giường, là Kỳ Kỳ ngủ cùng Sơ Tranh, một mình hắn ngủ trên chiếc giường còn lại.Nhưng chờ đến tối, Sơ Tranh để một mình Kỳ Kỳ ngủ một giường."

Đứng đấy làm gì?

Không ngủ à?"

"..."

Mông Trần đứng giữa hai chiếc giường, nhìn Kỳ Kỳ, lại nhìn Sơ Tranh, cực kỳ giống nhóc đáng thương không có nhà để về.Như này bảo hắn ngủ thế nào?"

Tôi vẫn chưa buồn ngủ."

Mông Trần đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, "Cô ngủ đi."

Sơ Tranh cũng không nói gì, thật sự tự ngủ trước.Mông Trần dự định ngủ tạm trên ghế một đêm.Ghế rất cứng, cực kỳ không thoải mái, mỗi lần Mông Trần vừa mới ngủ, lại sẽ bị bừng tỉnh.Nhưng rất buồn ngủ, nên hắn cũng không đoái hoài tới những thứ này.Giữa lúc Mông Trần mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy mình bay lên không, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn trông thấy gương mặt phóng đại của Sơ Tranh.Phía sau lưng là nệm khá mềm, cô gái nửa ôm lấy hắn, ở phía trên hắn.Buồn ngủ trong nháy mắt bay đi không ít, hắn giãy dụa lấy muốn ngồi dậy."

Mau ngủ đi."

Sơ Tranh ấn người trở về.Mông Trần bị đè cho dậy không nổi, nhịp tim đập thình thịch cuồng loạn.Sơ Tranh nằm xuống ở bên cạnh hắn, lại nghiêng người sang, ôm hắn vào lòng, cọ lấy cổ của hắn hôn một cái.Mông Trần không dám động, cứng đờ cả người, trừng mắt nhìn trần nhà.Sơ Tranh sờ mặt của hắn, để hắn đối mặt với mình: "Không ngủ à?"

"..."

Hắn ngủ kiểu gì?Mông Trần sắp khóc tới nơi rồi.Mông Trần không nhớ rõ mình ngủ kiểu gì, ngày hôm sau ngủ dậy thì đã nhìn thấy Kỳ Kỳ bưng lấy mặt, mắt không chớp nhìn hắn.Mông Trần theo bản năng nhìn sang bên cạnh một chút, không có ai."

Chị đâu?"

Kỳ Kỳ rất ngoan trả lời: "Đi mua bữa sáng cho anh rồi ạ."

"Cho anh?"

"Dạ, chị nói như vậy."

"..."

Mông Trần đỡ đẫn ngồi một lát, rời giường đi toilet, soi gương, thiếu niên bên trong vừa tỉnh ngủ, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng.Hắn nhìn chằm chằm gương, chậm chạp giơ tay sờ lên môi một chút.Đêm qua...Chắc là mơ nhỉ?Chắc chắn là mơ.Mông Trần dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại một chút.-Sơ Tranh đi vào cùng chị gái cảnh sát nhân dân ở phòng kế bên, chị gái đã ăn sáng rồi, cho nên chỉ có ba người Sơ Tranh ăn."

Chị ơi, vì sao anh lại có trứng gà?"

"Hắn đang tuổi lớn."

"Nhưng em cũng tuổi lớn mà?"

"..."

Thế thì cũng chỉ còn lại có một quả trứng gà, có thể làm sao? !Mông Trần cho Kỳ Kỳ quả trứng gà đã bóc được một nửa: "Kỳ Kỳ ăn đi."

"Cảm ơn anh."

Kỳ Kỳ quay đầu liền mừng khấp khởi nói với Sơ Tranh: "Chị ơi, chúng ta một người một nửa."

Sơ Tranh: "..."

Mông Trần: "..."

-Sau giờ cơm trưa, cha mẹ Kỳ Kỳ chạy tới, hai bên gặp mặt, đó chính là hiện trường tai nạn.Mẹ Kỳ Kỳ khóc như nước sắp tràn ngập núi vàng.Kỳ Kỳ đại khái là bị mẹ mình ảnh hưởng, trước đó đều không hề khóc, lúc này cũng bắt đầu khóc.Sơ Tranh thấy dáng điệu này, trong thời gian ngắn không kết thúc được.Kéo Mông Trần nói với người bên cạnh một tiếng, họ đi trước.Chờ cha mẹ Kỳ Kỳ khóc xong muốn cảm ơn người, kết quả người đã sớm đi mất.Lúc trở về Sơ Tranh tìm chiếc xe trên đường, không chen chúc trên xe buýt nữa.Chuyến này đi, Mông Trần không làm thành được chuyện gì cả.Nhưng với hoàn cảnh trên trấn kia, Mông Trần cũng cảm thấy chắc là không có việc gì có thể làm được.Mông Trần nhìn người bên cạnh một chút...

Lại cảm thấy dường như không phải không thu hoạch được gì.Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, giống như lại không có thu hoạch gì.Lòng Mông Trần như bị xoắn lại, quấn quấn quanh quanh kéo không ra, nghĩ không rõ được.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2575: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Chuyện Kỳ Kỳ được tìm về, lại bị sôi nổi đưa tin một phen.Kỳ Kỳ lúc ấy xác thực té từ trên sườn núi xuống, lúc cô bé tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm trong nhà người khác.Lúc ấy cô bé bị thương không nhẹ, luôn luôn ngủ mê man.Bình thường người kia chỉ cho cô bé uống một chút thuốc Đông y, cũng không đưa cô bé đi khám bác sĩ.Mạng Kỳ Kỳ cũng lớn, loại chữa trị như vậy mà lại còn chữa khỏi.Nghe nói căn cứ vào lời khai của người bị bắt lại, bọn họ phá được vụ án lừa bán trẻ con vô cùng lớn.Ngày hôm sau cha mẹ Kỳ Kỳ dẫn theo người tìm tới cửa, còn mang theo truyền thông.Mông Trần thấy có truyền thông, lập tức tránh lên trên lầu."

Ba người vào đi, mấy người không được vào."

Sơ Tranh không cho phép truyền thông vào.Những người kia rõ ràng có chút bất mãn."

Tôi không tiếp nhận quay chụp, tôi cũng hi vọng trong tin tức mấy người đưa tin đừng có tôi, nếu không tôi không ngại kiện mấy người tội xâm phạm quyền riêng tư và quyền chân dung của tôi đâu."

"..."

Tòa biệt thự đằng sau Sơ Tranh im ắng viết 'con mẹ nó chứ ông giàu' .-Cha mẹ Kỳ Kỳ cũng rất ghét bọn truyền thông này, không giúp họ tìm con gái, mà ngày nào cũng không sợ làm phiền người khác hỏi toàn những câu vớ va vớ vẩn, không ngừng dằn vặt họ.Cho nên Sơ Tranh không cho người ta vào cửa, họ không có ý kiến.Sơ Tranh khóa cửa lại, dẫn họ vào nhà."

Chị siêu lợi hại, thế này thế này nè, xong là quật ngã được mụ heo mập kia luôn!

Siêu siêu lợi hại luôn!"

Kỳ Kỳ vừa khoa tay, vừa nói, "

Sau này con cũng muốn được lợi hại như chị vậy đó."

Kỳ Kỳ nói càng vui vẻ, mẹ Kỳ Kỳ lại càng đau lòng.Cuối cùng bụm mặt, khóc không thành tiếng: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."

"Không phải tôi phát hiện ra con bé, tôi chỉ là thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn tôi."

"Đúng rồi, anh đâu ạ?"

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn xung quanh."

Trên lầu."

"Vì sao anh không xuống?"

"Hắn không thích những người bên ngoài."

Kỳ Kỳ 'A' một tiếng, lại hỏi: "Em có thể đi tìm anh được không ạ?"

"Kỳ Kỳ, không được không có lễ phép."

Ba Kỳ Kỳ lắc đầu."

Nhưng con mang một quả trứng gà cho anh, con muốn cho anh mà."

Kỳ Kỳ lấy quả trứng gà mình nhét trong túi ra, "Ba xem này, lấn trước con ăn một quả trứng gà của anh, anh cũng đang tuổi lớn mà."

Ba Kỳ Kỳ: "..."

Hôm nay con bé đột nhiên muốn hai quả trứng gà, anh ta còn cảm thấy là khoảng thời gian này con bé bị ngược đãi, ngay cả trứng gà cũng muốn tận hai quả."

Hắn ở tầng hai."

Kỳ Kỳ lại nhìn ba mình, nhận được sự cho phép, lúc này mới chạy lên lầu.-Chờ Mông Trần dắt Kỳ Kỳ xuống lầu, Sơ Tranh và cha mẹ Kỳ Kỳ cũng đã nói chuyện xong xuôi rồi.Mông Trần xuống, lại là một đợt cảm ơn nữa.Chờ họ rời đi, Mông Trần đứng sau màn cửa, nhìn ra bên ngoài.Trước khi Kỳ Kỳ lên xe, còn vẫy tay về phía họ.Có thể là tìm được Kỳ Kỳ rồi, khách du lịch đến đây lại náo nhiệt lại, người trong thôn ngày nào cũng loay hoay đến khí thế ngất trời.Không biết Sơ Tranh lấy đâu ra một đống thiết bị live stream về."

Cô muốn live stream?"

Mông Trần có chút ngoài ý muốn."

Anh muốn chơi không?"

Mông Trần lắc đầu, cách ống kính rất xa."

Tôi còn chưa mở, anh cách xa như vậy làm gì, tới đây."

"..."

Mông Trần nhìn kỹ một chút, xác định Sơ Tranh không mở live, lúc này mới đi qua.Hắn cúi đầu nhìn những thứ kia, Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm lấy eo hắn.Mông Trần cứng lại, sau đó tiếp tục loay hoay những vật nhỏ trên bàn, không để ý đến của động tác Sơ Tranh."

Anh thật sự không muốn đi học tiếp nữa sao?"

"Ừ."

"Là không muốn đến trường học, hay là không muốn học?"

"...

Không thể đến trường học."

"Không thể?"

"Tôi..."

Mông Trần trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi, nói: "Tôi ở đây, là trốn nợ, nếu bọn họ tìm được tôi...

Sẽ rất phiền phức."

Đám đòi nợ kia chính là lưu manh xã hội đen, chuyện gì cũng làm được...Trước đó nếu không phải mình chạy nhanh, thì đã sớm bị những người kia bắt được rồi.Mông Trần không biết tại sao mình lại nói ra chuyện này, nhưng hắn chính là muốn nói.Những chuyện này đè lên một mình hắn, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy thở không nổi.Hắn từng trải qua những chuyện như hơn nửa đêm có người cạy cửa; đi trên đường thì đột nhiên bị một đám người đuổi theo; cửa nhà đẫm máu như hiện trường án mạng.Có đôi khi nửa đêm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn sẽ rất sợ.Sơ Tranh trực tiếp kéo người vào trong lòng ôm, nhẹ giọng trấn an: "Tôi ở đây."

Mông Trần khó có khi chủ động ôm cô, đầu chôn trong cổ cô, hồi lâu không nhúc nhích.Chờ Mông Trần trở lại bình thường, phát hiện mình mập mờ ngồi trên người Sơ Tranh, lập tức muốn đứng dậy.Sơ Tranh ấn lấy hắn: "Cũng đã ngồi lâu như vậy rồi, bây giờ sợ gì nữa?"

"Cô thả tôi ra..."

Mông Trần thấp giọng nói."

Không thả thì sao?"

"..."

Không thả...

Không thả hắn cũng không có cách nào.Sơ Tranh chính là không thả ra hắn, ôm hắn tiếp tục chỉnh lý đồ trên bàn.Có nhiều thứ cần xem hướng dẫn, Sơ Tranh liền bảo hắn cầm, cô vừa nhìn vừa làm.Lúc đầu Mông Trần còn mất tự nhiên, sau đó nhìn thái độ hoàn toàn coi như ôm cái gối của Sơ Tranh, hắn cũng từ từ thả lỏng ra.Ngoài cửa sổ có thể trông thấy mảng lớn đồng ruộng, luồng gió mát thổi qua màn cửa, đang bay múa trong ánh nắng.Chim chóc không biết tên lướt qua phía trước cửa sổ, để lại tiếng hót êm tai.Trong phòng tĩnh mịch lại ấm áp, cho Mông Trần nhiều thêm một loại cảm giác an tâm và năm tháng yên bình.Hắn thích cảm giác như vậy."

Mông Trần."

"Hả?"

Mông Trần theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.Cánh môi bất ngờ đụng phải một mảnh mềm mại, trong tiếng 'tách' một cái, dừng lại trên màn hình điện thoại di động.Mông Trần: "..."

Sơ Tranh từng hôn hắn rất nhiều lần.Trán, gương mặt, thậm chí là cổ, nhưng mà...

Chưa từng hôn hắn như thế này."

Có muốn không?"

Sơ Tranh đưa ảnh chụp hỏi hắn.Thiếu niên trong ảnh có chút ngây thơ, ảnh bắt sáng rất tốt, toàn bộ hình ảnh đều rất ấm áp.Hắn nghe thấy giọng nói của mình nói: "...

Muốn."

Sơ Tranh gửi ảnh cho hắn, ở ngay trước mặt hắn cài đặt thành hình nền điện thoại di động của cô.Mông Trần nhìn cô đổi hết toàn bộ những chỗ có thể đổi, vành tai nóng lên, "Sao cô lại đổi hết vậy?"

"Yên tâm, sẽ không truyền lên trên mạng."

Sơ Tranh để điện thoại di động xuống, "Anh là của một mình tôi."

"..."

Mông Trần tránh khỏi Sơ Tranh, chạy ra khỏi phòng trước.-Không biết Sơ Tranh bảo trưởng thôn đi đâu kiếm được cho cô một chút đặc sản tới, cô thật đúng là lên live stream...

Bán đặc sản.Dù sao nhan sắc ở đó, cho dù cô bán hàng, thì cũng rất nhanh được người ta phát hiện ra.Sơ Tranh live stream thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, đại khái chính là khí thế đại lão kiểu 'Tôi live gì là do tôi quyết định'.Hơn nữa còn rất tùy hứng, muốn live lúc nào thì live lúc ấy.Không muốn làm thì mấy ngày cũng không thấy bóng người.Hơn nữa cô bán buôn còn không hề có trách nhiệm, nói cách khác, bạn xem live, muốn mua thì phải tự mình tìm hàng.Chúng bạn trên mạng: "? ? ?"

Rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?Mông Trần cũng không hiểu rõ Sơ Tranh muốn làm gì, cô live stream bán hàng, nhưng lại không tự bán.Giống như chỉ vì chơi vui...Nhìn căn nhà này, Mông Trần đột nhiên có cảm giác có lẽ cô thật sự chỉ vì chơi vui.Mông Trần đang nghĩ ngợi, đột nhiên liếc thấy bên ngoài có xe tới, mấy chiếc xe xếp thành hàng, đậu lại ở bên ngoài.Đáy lòng Mông Trần hơi lộp bộp, có chút hoảng loạn.***Xả nốt chương tồn kho, vốn định làm xong cả vị diện rồi up luôn, nhưng máy tính của mình hỏng mất rồi, lại không có thời gian mang ẻm đi sửa
⊙﹏⊙Thật ra luôn muốn edit xong hết, để được gửi đến mọi người một lời từ biệt dịu dàng nhất, nhưng mình sợ mình lại thất hứa mất rồi...Thời gian qua mình bỏ hết tất tật mọi thứ liên quan đến truyện để tập trung cho công việc và học hành, có lúc mình cảm thấy rất thoải mái, không còn áp lực đăng chương hàng ngày, không còn sợ khi bị hối chương, có thời gian xem mấy video nhảm nhí, mình không còn hoạt động wattpad, Facebook hay bất cứ thứ gì liên quan đến Hạ Lan Tâm Nhiên.Nhưng có những lúc vô tình vào lại wattpad lại thấy rất ngậm ngùi, rất nhớ mọi người...Hạ Lan Tâm Nhiên là một phiên bản hoàn toàn khác của mình, mình yêu cái tên này, và cũng yêu mọi người ❤Không biết mình còn có thể trở lại hay không, nhưng cảm ơn vì đã đi cùng mình lâu đến thế ❤Tạm biệt và gửi đến những ai đọc được dòng này một lời chúc phúc, mong rằng thế gian sẽ dịu dàng với chúng ta hơn một chút ❤
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2576: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Cửa xe phía sau mở ra trước, mấy vệ sĩ mặc đồ tây màu đen đồng thời xuống xe.Điệu bộ này, làm Mông Trần càng hoảng hơn.Nhưng chờ vệ sĩ mở cửa xe của chiếc xe thứ hai ra, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai anh tuấn bước ra, Mông Trần lại hơi nghi hoặc.Người đàn ông đã ra khỏi xe, nhìn thấy hắn, đồng thời đi tới cổng.Mông Trần đứng vài giây, đi qua."

Các anh tìm ai?"

Người đàn ông trên dưới dò xét hắn, ánh mắt nói không nên lời là sắc bén hay là gì khác.Mông Trần bị nhìn đến mức không được tự nhiên, nhưng vẫn thẳng tắp sống lưng, không bị luống cuống.Người đàn ông thu tầm mắt lại, "Sơ Tranh ở đây không?"

-Người đến là anh hai của Sơ Tranh...

Của nguyên chủ.Lúc trước nguyên chủ bán cổ phần của mình cho anh ta, để anh hai ngồi vững vàng trên đầu rồng.Đối với chuyện sao anh hai lại đột nhiên tới nơi này, Sơ Tranh cũng không hiểu kiểu gì.Anh hai bắt chéo hai chân, hất cằm ra hiệu người ở phòng bếp pha trà."

Em không phải kiểu người thích hoa hoa cỏ cỏ, từ bao giờ lại thích nuôi loại đồ chơi nhỏ này rồi?"

"Em vui lòng."

Anh hai liếc cô một cái, không tiếp tục đề tài này, hiển nhiên là tùy cô."

Em thiếu tiền?"

"Không thiếu."

"Vậy em livestream làm gì?"

"...

Thích."

Anh hai chính là vì trông thấy cô livestream trên mạng, nên mới dẫn người giết tới.Nguyên chủ có ba người anh trai, ai cũng là cùng cha khác mẹ.Nguyên chủ khá là thích người anh hai này, bởi vì bình thường anh hai tương đối tốt với cô ấy.Cho nên lúc trước khi nguyên chủ lựa chọn rời khỏi tranh đoạt gia sản, đã ủng hộ anh hai.Hiển nhiên anh hai cũng có tình cảm tương tự với cô em gái đã ủng hộ mình.Tưởng là cô đã tiêu hết tiền trong tay, cho nên mới phải livestream kiếm tiền."

Thiếu tiền thì nói với anh."

"Ừ..."

Tiền trong tài khoản nguyên chủ, rất khó mà tiêu hết."

Em cứ chọn ở nơi này làm gì, có muốn chuyển về không?"

Anh hai lại nói: "Hai người kia đã bị anh cho xuất ngoại rồi, sẽ không làm phiền đến em nữa đâu."

Sơ Tranh lười chuyển ổ, "Hoàn cảnh ở đây rất tốt, em cảm thấy rất tốt."

Anh hai cũng không khuyên nhiều, lại chỉ vào Mông Trần: "Tiểu tử này, em đào đâu ra vậy?"

"Nhặt."

"Thích?"

"Ừ."

"Vậy thì nuôi đi."

Giọng điệu của anh hai giống như nuôi một con vật nhỏ vậy, "Để em giải buồn cũng tốt, nơi này..."

Có thể là sợ Sơ Tranh nuôi không nổi, trước khi đi, lại còn chuyển cho cô một khoản tiền.Sơ Tranh: "..."

Một tiếng sau anh hai lại phái người đưa một cái rương tới.Sơ Tranh mở ra nhìn một chút, sau đó liền nhét vào phòng để đồ.Mông Trần có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng không phải là đồ của mình, hắn không tiện đi xem.Mãi đến một ngày nào đó, Sơ Tranh bảo hắn vào phòng để đồ lấy đồ, hắn trông thấy rương đồ kia."..."

Sơ Tranh chờ nửa ngày, Mông Trần vẫn không lên, cô đành xuống tìm người.Thấy nhóc con đứng bên cạnh cái rương đang mở ra mà ngẩn người, cô nhìn vào bên trong một chút, lông mày nhảy lên."

Thứ này là lần trước anh trai tôi đưa đến, anh đừng suy nghĩ nhiều."

Cô làm sao mà biết được ông anh hai kia lại lẳng lơ như thế, đưa đến cho cô nhiều áo mưa như vậy.Cô lại không cần đến.Đưa cho cô làm cọng lông gì!"...

Ừ."

Mông Trần hoàn hồn, đóng cái rương lại, tìm được đồ mà Sơ Tranh muốn.Sơ Tranh và Mông Trần đều không nhắc lại chuyện này, coi nhẹ mang tính lựa chọn.-"Chị Sơ Tranh ơi Sơ Tranh, chị mau đi xem hoa của chị đi! !"

Mới sáng sớm đã có người gõ cửa ầm ĩ bên ngoài.Sơ Tranh bị làm cho không kiên nhẫn được nữa, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống bên dưới.Có hai cô gái nhỏ đứng ở bên ngoài."

Hoa gì?"

"Chỗ hoa mà chị trồng í ạ."

"..."

Cô từng trồng hoa lúc nào?Cô trồng hoa?Sơ Tranh thay quần áo đi ra ngoài, Mông Trần cũng đi từ phòng của hắn ra: "Sao vậy?"

"Không sao, tôi đi xem thử xem."

Sơ Tranh đẩy người trở về phòng: "Anh ngủ thêm chút nữa đi."

Mông Trần: "..."

-Hoa không phải do cô trồng, mà là nguyên chủ trồng, chỉ là sau khi cô đến thì không hề chú ý đến nữa.Mảnh đất đó là nguyên chủ thuê được từ thôn dân, người cho thuê chính là cô gái tới báo tin này.Trồng một mảnh lớn hoa hồng, nhưng bây giờ hoa hồng bị người ta nhổ mất một phần ba.Hoa hồng có bông đã ra nụ, nhìn có vẻ sắp nở hoa rồi."

Sáng nay em đi ngang qua thì đã trông thấy như vậy rồi."

Cô gái kia nói: "Cũng không biết là ai ghê tởm đến thế."

Bên này thuộc góc vắng vẻ, du khách cũng sẽ không đến bên này.Bình thường cũng chỉ có thôn dân đến.Mà người trong thôn, chắc hẳn đều biết hoa này do cô trồng.Kiểu phá hoại đến cỡ này, chắc chắn là do người làm.Nguyên chủ rất yêu thích những đóa hoa này, cho nên có lắp đặt camera ở đây, quay hết cánh đồng hoa 360 độ không một góc chết.-"Cô đang xem gì vậy?"

Mông Trần kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, nhìn lên màn hình máy tính.Đoạn phim quay vào ban đêm, chất lượng hình ảnh không được tốt lắm."

Có người nhổ hoa của tôi."

"Cô trồng hoa sao?"

Mông Trần có chút ngoài ý muốn."..."

Tôi cũng không biết 'tôi' trồng hoa.Mông Trần và Sơ Tranh cùng nhau xem, đại khái là tầm ba giờ sáng, có người xuất hiện trong hình ảnh giám sát.Người kia đi ngang qua cánh đồng hoa trước, không biết đi đâu.Khoảng hơn một tiếng sau mới trở về, khi trở về thì đi ngang qua cánh đồng hoa rồi, nhưng lại bỗng nhiên quay về, xác định xung quanh không có ai, liền tiến vào bên trong cánh đồng hoa, bắt đầu nhổ những cây hoa non kia.Lúc ấy trời rất tối, bóng người mơ hồ, không thể phân biệt rõ được là ai.Nhưng người đó nhổ hoa mất không ít thời gian.Đợi khi người đó rời đi, sắc trời đã sáng hơn không ít, vừa vặn quay được hết đặc thù của người đó."

Là bà ta..."

Mông Trần cũng nhận ra người này.Mẹ của Hà Lộ Sinh.Không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi, mà mẹ của Hà Lộ Sinh lại đột nhiên chạy tới nhổ hoa của Sơ Tranh.-Sơ Tranh còn chưa kịp báo cảnh sát, bên kia đã có cảnh sát tìm tới cửa trước.-- Không phải tìm Sơ Tranh, là tìm bà Hà.Sơ Tranh nghe được từ trong đám thôn dân bát quái, biết được tìm bà Hà là bởi vì anh trai bà ta phạm tội trở thành đào phạm, bây giờ cảnh sát đang lùng bắt người, nên đến hỏi bà Hà xem có từng gặp anh trai mình không.Bà Hà nói không hề gặp anh trai mình, đã nhiều năm nay bà ta chưa gặp được rồi.Người dân trong thôn cũng có thể làm chứng.Sơ Tranh cầm giám sát, khi người điều tra đang chuẩn bị rời đi thì ngăn họ lại.Nghe nói có người nhổ hoa của cô, đối phương còn hơi bất đắc dĩ.Loại chuyện này thuộc về tranh chấp dân sự, đáng lý không do họ quản.Nhưng sau khi Sơ Tranh cho họ nhìn người nhổ hoa là ai, thì đám người bắt đầu trở nên khẩn trương.Ngay từ đầu bà Hà rõ ràng không phải đi nhổ hoa, bà ta đi về phía sau cánh đồng hoa, một lúc sau mới trở lại.Sau khi trở về, đi ngang qua cánh đồng hoa, cuối cùng mới quay về nhổ hoa.Đêm hôm khuya khoắt, bà ta chạy lên núi làm gì?Lần này bà Hà trực tiếp bị dẫn đi tra hỏi.Bà Hà làm sao mà ngờ được, khi mình đi qua cánh đồng hoa, mới nhớ tới chuyện mà Sơ Tranh làm.Tối như bưng, không ai trông thấy, nên bà ta mới muốn nhổ những cây hoa kia để trút giận.Ai mà ngờ được cô lại còn lắp đặt cả giám sát.Trong thôn không ai biết cô lắp camera ở đó, bình thường còn có người đào hoa non ở đó mang về nhà, cũng không thấy cô nói gì.Bà Hà cũng đã bị quay lại, rất nhanh đã không chống cự nổi áp lực mà khai anh trai bà ta ra.Anh trai bà ta đang trốn trong núi, đã được mấy ngày rồi.Mấy ngày nay là bà ta đưa đồ ăn cho anh trai mình, dự định chờ qua khoảng thời gian này rồi nghĩ cách sau.Nếu không phải Sơ Tranh có giám sát, thì có lẽ thật sự sẽ không bị phát hiện.Trên núi có rất nhiều sơn động, chỉ cần có đồ ăn, trốn một hai tháng cũng không thành vấn đề.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2577: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nếu như bà Hà không tâm huyết dâng trào mà đi nhổ hoa của Sơ Tranh, thì sẽ không có những chuyện phía sau này.Bà Hà bao che cho đào, phạm thuộc về hành vi trái pháp luật, muốn tìm Sơ Tranh mà gây chuyện cũng không có cách nào.Bà ta thì không có cách, nhưng người Hà gia có.Chồng của bà Hà vác cây cuốc, khí thế hung hăng chạy đến tìm Sơ Tranh lý luận.Sơ Tranh không thèm xuống lầu, mà đứng ở ngay trên sân thượng nhìn, cũng không để ý đến người kêu gào phía dưới.Chờ người phía dưới kêu gào xong, cô mới chậm rì rì lên tiếng: "Ông đến tìm tôi thì có ích gì, cũng không phải tôi bảo bà ta bao che cho phần tử tội phạm.

Cũng không phải tôi chủ động đi tố giác bà ta, là bà ta nhổ hoa của tôi trước, nếu như bà ta không động thủ thì tôi sẽ không điều tra giám sát, tất nhiên cũng sẽ không có những chuyện phía sau.

Muốn trách thì trách vợ ông thôi."

Sơ Tranh nói xong cũng không để ý đến ông ta nữa, để mặc cho ông ta kêu gào.Mông Trần đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, có hơi lắng: "Cứ mặc kệ ông ta thế sao?"

"Không thì sao?

Xuống dưới cãi nhau với ông ta à?"

"..."

Hắn không cách nào tưởng tượng ra được cảnh Sơ Tranh cãi nhau với người khác, nên thôi quên đi thì hơn."

Ông ta sẽ không làm ra chuyện gì quá khích chứ?"

"Sợ à?"

"Tôi chỉ lo lắng..."

Có người trong lúc xúc động, sẽ làm ra những chuyện khủng bố đến mức không ai tưởng tượng nổi.Sơ Tranh nhìn xuống dưới lầu một chút, không để ý chút nào, "Cỡ như ông ta, đến thêm mười tên tôi cũng có thể xử được, đừng sợ."

Mông Trần: "..."

Ông Hà làm nông lâu ngày, luyện được một thân cơ bắp, lại cao tầm một mét tám mấy, nhìn vẫn hơi đáng sợ.Sơ Tranh kéo màn cửa lên, không cho Mông Trần nhìn nữa.-Ông Hà náo loạn ở dưới đó cả nửa ngày, người ta căn bản không thèm để ý tới ông ta, một mình đơn độc làm trò, cũng chẳng được ích gì.Ông Hà đại khái cũng biết rõ là mình đuối lý, đến náo loạn mấy lần, Sơ Tranh đều không để ý đến ông ta, trong cái nhìn chỉ trỏ của đám thôn dân, ông ta cũng không tới nữa.Ông Hà không đến náo loạn nữa, Sơ Tranh còn phải bớt chút thời gian đi xem đám hoa của nguyên chủ.Mông Trần đi cùng Sơ Tranh, hai người một trước một sau đi trên bờ ruộng.Ngọn cỏ lướt qua bắp chân và mu bàn chân, tê ngứa."

Chị Sơ Tranh, chị đi đâu vậy!"

Cô gái trước đó đến báo tin - Quỳ Quỳ, đứng trên bờ ruộng khác vẫy tay với họ.Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng, "Đi xem đám hoa kia."

Quỳ Quỳ chạy từ trên bờ ruộng tới, đứng ở phía cuối chờ họ, "Hôm qua em có đi xem, có bông đã nở rồi, rất là đẹp."

"Vậy sao?"

"Dạ, em có thể cùng đi không?"

"Ừ."

Quỳ Quỳ vui vẻ nhảy xuống, tự giác đi phía trước dẫn đường.Nhảy nhót một hồi, đi đến nơi khoáng đạt lại đi đến sóng vai với Sơ Tranh, "Chị Sơ Tranh, chị và cậu hai nhà em có quan hệ thế nào vậy?"

"Cậu hai?"

Cậu hai gì?

Ta và cậu hai của mi có quan hệ gì?Quỳ Quỳ nhìn ra phía sau, "Chính là cậu Mông Trần á, dựa theo bối phận thì em phải gọi như vậy đấy."

"..."

Uii, bối phận còn rất cao.Quỳ Quỳ lại hỏi: "Sao cậu hai lại ở nhà chị vậy?"

"Nhà hắn bị sập."

Quỳ Quỳ nhớ tới việc này: "Ôi, nhà kia lúc trước vẫn còn rất tốt, không biết sao bỗng nhiên lại sập, rất kỳ quái."

"..."

Sơ Tranh nhìn không chớp mắt, trấn định hợp lý xem như mình không nghe thấy gì cả."

Vậy chị và cậu hai có quan hệ thế nào vậy?"

Quỳ Quỳ quấn một vòng, vẫn không quên câu hỏi lúc đầu của mình."

Đi hỏi cậu hai của em đi."

"..."

Quỳ Quỳ lắc đầu, biểu thị mình không dám.Ở trong thôn Mông Trần rất ít khi nói chuyện với người khác, thêm nữa thì gần như lần nào cũng đi cùng Sơ Tranh, nên mọi người không dám nói chuyện với hắn.Dù sao Quỳ Quỳ cũng rất sợ Mông Trần.Quỳ Quỳ không dám hỏi, Sơ Tranh cũng không có ý định nói, Quỳ Quỳ cũng chỉ có thể tự suy nghĩ.Quỳ Quỳ cũng không còn nhỏ, năm nay đã được 14 tuổi rồi, vừa lên lớp 10.Hôm nay cuối tuần, được nghỉ học."

Chị Sơ Tranh, chị và cậu hai của em có phải đang yêu nhau không?"

Quỳ Quỳ suy nghĩ xong, tới hỏi Sơ Tranh."

Chị cũng muốn."

"? ?"

Cái gì gọi là chị cũng muốn?

Chẳng lẽ lại cậu hai nhà mình còn chưa đồng ý?Mẹ của cô bé cũng nói, nếu không phải chị của cô bé là nữ, thì cũng muốn cho chị cô bé theo đuổi chị Sơ Tranh rồi.Nhưng mà...

Hình như cậu hai có vẻ còn nhỏ hơn chị Sơ Tranh.Quỳ Quỳ suy nghĩ miên man một hồi, rất nhanh đã đi đến chỗ cánh đồng hoaNhững gốc hoa bị nhổ vẫn còn nằm ngổn ngang trên đất.Bên trong cánh đồng hoa quả thật đã có một số hoa đã nở.Nhưng nở cũng không được đẹp lắm.Có thể là bởi vì Sơ Tranh không hề chăm lo cho nó.Sơ Tranh đứng ở bên cạnh rất khó khăn.Bảo cô đi nhổ hoa thì còn được, chứ trồng hoa thì...Quá làm khó người ta rồi.Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị học.Mông Trần bên kia đã xắn tay áo, đi xuống ôm đám hoa non đã khô héo đến bên cạnh.Sơ Tranh xuống dưới giữ chặt hắn, "Anh làm gì?"

"Không phải cô nói muốn chăm sóc những cây hoa này sao?"

Mông Trần hỏi lại."

Anh biết?"

"Trước kia...

Từng trồng một ít."

Sơ Tranh cất điện thoại đi, giao cho Mông Trần phát huy.Mông Trần đúng là biết làm, nhưng cánh đồng hoa rất lớn, cho nên cuối cùng Sơ Tranh và Quỳ Quỳ đều phải đến giúp.Rốt cuộc là vì sao mà nguyên chủ lại nghĩ quẩn, muốn trồng những cây hoa này ở đây chứ?Và vì sao cô lại nghĩ quẩn, muốn tới chăm lo...Haizz.Ba người vất vả lắm mới dọn sạch cỏ dại trong đất, ngồi trên đồng cỏ bên cạnh nghỉ ngơi.Quỳ Quỳ trực tiếp nằm xuống đất, đếm mây trắng trên trời.Sơ Tranh cầm một chiếc lá rất lớn, hững hờ quạt cho Mông Trần.Trên trán Mông Trần có mồ hôi, Sơ Tranh giơ tay lau giúp hắn.Mông Trần có hơi ngượng ngùng, muốn từ chối, nhưng lại không tiện từ chối.Cuối cùng vẫn là Sơ Tranh giúp hắn lau sạch, đầu ngón tay gẩy gẩy mấy lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra gương mặt xinh đẹp của thiếu niên.Mông Trần tránh sang bên cạnh một chút.Sơ Tranh thu tay lại, nhưng lại rơi vào tay Mông Trần đang chống bên người, nhẹ nhàng nắm chặt.Quỳ Quỳ bị cô ngăn chặn tầm mắt, không nhìn thấy động tác này của cô.Nhưng Mông Trần vẫn có loại cảm giác kích thích như vụng trộm nắm tay người thương trong lớp học.-Nghỉ ngơi một hồi, Mông Trần tiếp tục làm xong việc phía sau, Quỳ Quỳ còn phải phụ giúp việc trong nhà, nên ở một lúc rồi rời đi.Trước khi đi, Sơ Tranh bẻ mấy nhánh hoa tặng cho cô bé.Mông Trần đứng trước một đám hoa hồng, nhìn Sơ Tranh tặng hoa, biểu hiện bình thường của cô luôn lạnh như băng, nhưng có đôi khi thật sự rất cẩn thận và dịu dàng.Sơ Tranh quay người liền đối diện với ánh mắt của Mông Trần.Người còn yêu kiều hơn hoa.Sơ Tranh đi qua, "Không có ai nữa."

"Hả?"

Mông Trần mặt mê man.Trong tầm mắt mê man của Mông Trần, hắn bị người giữ chặt đầu mà hôn.Trong nhánh hoa chập chờn, thiếu niên nắm lấy quần áo Sơ Tranh, từ căng thẳng đến sau đó là buông lỏng, ôm lấy cô.Hương hoa tràn quanh chóp mũi, tràn đầy hương vị ngọt ngào.-Lúc Mông Trần trở về, trong tay cũng có thêm một chùm hoa hồng được bó cực kỳ xinh đẹp.Hoàn toàn khác biệt với bó hoa tùy tiện bẻ cho Quỳ Quỳ.Hoa Sơ Tranh cho hắn, màu hồng phấn.Hoa hồng trong cánh đồng hoa không chỉ có một chủng loại, có tận mấy loại màu sắc, mà hoa nở cũng không chỉ có màu này.Nhưng Sơ Tranh lại cứ chọn màu này mà tặng cho hắn.Mông Trần chuyển hoa trong tay, nhìn về phía người phía trước.Hắn nhanh đi mấy bước, nắm chặt tay Sơ Tranh đang xuôi ở bên người.Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, Mông Trần nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn ra đồng ruộng nơi xa.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2578: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mông Trần nuôi bó hoa hồng kia.Sơ Tranh thấy hắn thích như vậy, cách mỗi mấy ngày sẽ tặng hắn một bó.Lúc đầu Mông Trần tưởng là cô hái từ chỗ cánh đồng hoa về, kết quả sau đó đi xem, hoa bên trong cánh đồng hoa vẫn rất tốt, không giống như bị người ta trắng trợn ngắt mất.Cũng không biết cô lấy ở đâu ra.Có Mông Trần chăm sóc, cánh đồng hoa hồng càng ngày càng đẹp, nở ra một mảnh muôn hồng nghìn tía.Người trong thôn có đôi khi sẽ đến hái hoa.Nếu như chỉ là một vài đóa, Sơ Tranh bình thường sẽ không nói gì, nhưng nếu như tham lam mà hái nhiều...

Vậy thì xong rồi.Sơ Tranh nhất định sẽ giáo huấn cho người đó không dám đi đến chỗ cánh đồng hoa nữa.Danh tiếng 'dữ dằn' của Sơ Tranh lan xa, ngay cả chuyện Mông Trần ở nhà cô, cũng không có nhiều người dám nghị luận.Đồng thời Sơ Tranh livestream cũng có hiệu quả, vậy mà lại có người tìm tới cửa hợp tác.Sơ Tranh không có hứng thú gì với chuyện hợp tác, trực tiếp từ chối."

Cái này rất ngon."

Mông Trần ôm một túi đặc sản ăn."

Thích?"

Mông Trần gật đầu: "Mùi vị không tệ."

Đối phương rất có ánh mắt, lập tức giới thiệu cho Mông Trần, "Đây là đặc sản của chúng tôi, tuyệt đối thuần thiên nhiên, bên ngoài chắc chắn không kiếm được đâu, ngài thử thêm món này đi, cũng là đặc sản của chúng tôi."

"A..."

Mông Trần bị đối phương đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho hơi luống cuống."

Anh thích cái nào?"

Những thứ khác Mông Trần đều không thích lắm, chỉ thích cái ban đầu mà hắn ăn.Cho nên Sơ Tranh chỉ giữ lại món mà Mông Trần thích, biểu thị sẽ giúp người kia livestream.Mông Trần tiễn người về, trở về thấy Sơ Tranh đang cầm lấy đồ mà ăn, một lát sau dường như rất ghét bỏ buông xuống.Mông Trần đi qua: "Cô...

Không phải đã từ chối rồi sao?

Tại sao lại đồng ý?"

"Anh không hiểu?"

Mông Trần: "..."

Mông Trần nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy hắn hiểu, nhưng lại cảm thấy không hiểu lắm."

Tôi...

Tôi đi lên lầu cất quần áo."

Mông Trần chuồn.Sơ Tranh đi theo hắn lên lầu, chặn người vào chỗ bóng tối ở sân thượng, đè lên từ từ mà hôn.Chân trời phủ đầy hào quang, ánh sáng màu đỏ cam bao phủ cả mặt đất.Sau lưng thiếu niên tựa vào bức tường hơi nóng, trong đôi mắt hơi híp lại, phản chiếu hào quang vô biên vô tận kia.-Mông Trần ôm quần áo chạy vào, chạy rất nhanh, giống như đằng sau có quái vật ăn thịt người vậy.Trở lại phòng của mình, Mông Trần kéo quần áo phù phù quạt gió.Mông Trần không dám ra ngoài, đến tối ăn cơm mới xuống lầu.Sơ Tranh đi mua đồ ăn sẵn, mặc dù mỗi ngày đều không giống nhau, nhưng trong thôn cũng chỉ có vài món như vậy để mà chọn."

Không thì tôi học nấu ăn nhé?"

Mông Trần cầm đũa, thăm dò nói."

Đốt nhà?"

"..."

Nhớ tới chuyện lần trước, Mông Trần quay đầu qua một bên, "Đó là ngoài ý muốn."

Hắn chưa từng phải đốt lửa như thế bao giờ.Mông Trần còn bổ sung một câu: "Hơn nữa vẫn chưa cháy mà."

"Tùy anh.

Anh muốn làm gì cũng được."

Mông Trần liếc trộm cô một cái: "Vậy ngày mai tôi bắt đầu học."

Mông Trần nói học là học, buổi tối đã bắt đầu xem video.Dù sao trong thực chất cũng có trù nghệ cấp tông sư đại lão, Mông Trần rất có tự tin.Nhưng mà...Ngày hôm sau ngủ dậy hắn phát hiện trong nhà của Sơ Tranh cơ bản không có bao nhiêu thứ.Nguyên chủ không nấu cơm, Sơ Tranh cũng không nấu cơm.Cả một bộ trang bị đỉnh cấp trong phòng bếp đều chỉ dùng để trang trí.Cho nên bữa sáng vẫn phải mua ở bên ngoài."

Chúng ta đi vào trấn mua đồ đi."

Mông Trần ăn sáng xong, kéo Sơ Tranh nói."

Hả?

Trong thôn cũng có nơi bán đồ mà?"

"Thiếu rất nhiều thứ, phải đi lên trấn mua."

Trong thôn các loại đồ cũng không đầy đủ, ngay cả cơ hội để lựa chọn cũng không có, chất lượng còn kém.Sơ Tranh cũng không phải rất muốn động: "..."

-Đương nhiên cuối cùng vẫn đi.Không biết Mông Trần kiếm đâu ra một chiếc xe đạp, khăng khăng đòi đi bằng xe đạp.Thôn Bạch Hà cách thị trấn cũng không xa lắm, nhưng đạp xe cũng phải mất nửa tiếng mới đến."

Anh chở tôi?"

Sơ Tranh biểu thị nghi ngờ của mình."

Ừ."

Mông Trần còn rất tự tin, "Trước kia chơi một thời gian rồi, chạy rất ổn."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh: "Không thì để tôi chở anh đi?"

Đại lão ngồi đằng sau giống kiểu gì? !Vẻ mặt Mông Trần có chút biến hóa, chầm chậm nói: "Tôi...

Tôi thật sự có thể."

Sự tự tin vừa rồi đột nhiên biến mất.Thiếu niên nhìn có mấy phần sa sút.Sơ Tranh hít sâu, ngồi lên xe, một tay ôm lấy eo thiếu niên: "Được rồi, đi thôi."

Đừng lộ ra vẻ mặt như thế, cứ thế cô sẽ không muốn đi nữa đâu! !Muốn làm gì à?Chỉ muốn ở nhà ức hiếp hắn.Trên mặt Mông Trần hơi lộ ra chút ý cười, đạp xe ra ngoài, gió lướt qua người họ, mang theo từng cơn mát mẻ."

Anh lấy đâu ra chiếc xe này vậy."

"Mượn."

"Mượn ai?"

"Quỳ Quỳ."

"

Sau này muốn cái gì thì cứ nói với tôi, không được phép mượn người khác."

"..."

Sơ Tranh không nghe thấy Mông Trần trả lời, khẽ nhéo một cái vào bên hông hắn: "Nghe chưa?"

Mông Trần hơi lắc tay lái, vội vàng ổn định lại: "Cô...

Cô đừng có sờ."

"Đừng có sờ chỗ nào?"

"...

Eo."

Mông Trần nói: "Rất nhột."

Tay Sơ Tranh vẫn để vậy không dịch chuyển khỏi, hỏi hắn: "Anh đã nghe thấy lời tôi nói chưa?"

"Nghe thấy rồi."

"Ngoan."

Lúc này Sơ Tranh mới dịch chuyển tay khỏi, ánh mắt lại dừng lại bên hông thiếu niên một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì.-Lên trấn mua xong thứ cần thiết, thuận tiện ăn cơm trưa.Những nhà hàng trên trấn nếu muốn tìm nơi rất sạch sẽ thì không có, chỉ có thể tìm nơi tương đối sạch sẽ thôi.Thực đơn cũng chỉ có một tờ giấy hơi mỏng, Sơ Tranh bảo Mông Trần chọn.Mông Trần vừa nhìn xem có món gì, vừa hỏi Sơ Tranh: "Cô không có món gì muốn ăn sao?"

Sơ Tranh: "Thứ tôi muốn ăn không có."

Mông Trần: "Vậy chúng ta đổi nơi nào có."

Nói xong rồi để thực đơn xuống."

Đổi cũng không có."

"? ? ?"

Sơ Tranh giơ tay chạm nhẹ lên mu bàn tay hắn một cái, ý vị không rõ nhìn hắn.Một hồi lâu sau Mông Trần mới phản ứng được, dịch chuyển tay mình khỏi, không để ý tới Sơ Tranh, tự mình chọn đồ ăn.Sơ Tranh không có khẩu vị, dù sao thứ cô muốn là ở nhà bật điều hòa, ôm vật nhỏ, thoải mái mà nằm, chứ không phải là ở đây.Mông Trần nhìn cô mấy lần, thấy cô không ăn gì, có hơi xoắn xuýt.Lúc này trong tiệm không nhiều khách, cũng không ai chú ý đến chỗ họ.Mông Trần thở ra một hơi, nhanh chóng tiến tới hôn Sơ Tranh một cái, sau đó lại cố giả bộ trấn định gắp thức ăn cho cô.Sơ Tranh: "? ? ?"

Khoan đã?

Mi đang ăn mà, hôn ta làm gì?Cũng may Sơ Tranh không nói ra, chỉ nhìn Mông Trần một chút, sợ hắn lại làm gì nữa, nên nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.-Trên đường trở về trời đột nhiên đổ mưa, hai người đội mưa về, ướt sũng hết cả người.Sơ Tranh vẫn duy trì khí chất đại lão.Mông Trần: "Xin lỗi, nếu như không phải tôi cứ đòi đi xe, thì sẽ không..."

Sơ Tranh đuổi người lên lầu: "Lên trên tắm đi."

Mông Trần rất áy náy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, xuống dưới nấu canh gừng cho Sơ Tranh.Sơ Tranh thì chẳng có chuyện gì, nhưng ban đêm Mông Trần lại bị bệnh rồi.Ban đêm Mông Trần tự đẩy cửa vào lay cô dậy, nói có lẽ hắn bị bệnh rồi.Sơ Tranh sờ trán hắn, quả nhiên hơi nóng.Có thể là vì mắc mưa, lại còn mở điều hoà nên mới vậy.Sơ Tranh nhét người vào trong chăn, tìm thuốc cho hắn uống.
 
Back
Top Bottom