Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2220: Y Kinh Thiên Hạ (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Chẳng ai ngờ được tai họa đến nhanh như thế.Tiếng kêu rên vang vọng đêm tối.Trăng sáng treo trên cao dường như cũng nhiễm lên màu máu, biến thành màu đỏ.Ma thú thế như chẻ tre, rất nhanh đã đến phía trước Sơ Tranh, tiếng rống đinh tai nhức óc nổ tung trên đất bằng.Một con trong đó nhìn thấy Sơ Tranh, nhảy lên, móng vuốt quét nghiêng qua không khí.Sơ Tranh lui lại, vỗ vào quan tài của mình.Rầm ——Thân thể ma thú khổng lồ, phá hủy cửa sổ, toàn bộ thú chen vào."

Ngươi chờ chút! !"

Giọng nói của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, ma thú đã mở cái miệng lớn như chậu máu, không nói một lời cắn qua.Sơ Tranh giật mình trong lòng, túm lấy quan tài của mình tránh ra.Con ma thú này không giống những con Sơ Tranh gặp phải trước đó, rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều.Rầm ——Ma thú bị Sơ Tranh đạp bay, đập ra ngoài cửa sổ.Sơ Tranh nghe thấy phía dưới vang lên thú rống.Tiếp đó ——Mấy con ma thú đồng thời nhảy lên.Sơ Tranh: ". . ."

Mẹ nó!Ai lại chơi trò dẫn đồng bọn thế này!Đánh không thắng còn gọi giúp đỡ!Bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta đúng không, có biết xấu hổ không.Ma thú cũng không biết xấu hổ là thứ gì, cấp tốc bao vây Sơ Tranh lại.Trong con ngươi tĩnh mịch, hiện ra ánh sáng xanh lục hưng phấn.Giống như trong mắt bọn nó, Sơ Tranh đã là một món điểm tâm nhỏ ngon miệng.Sơ Tranh: ". . ."

Ha ha!Sơ Tranh bóp cổ tay, chuyển động hai vòng.Xem ra đã đến lúc dạy các ngươi làm người rồi!-Ma thú vào thành, kéo theo tử vong.Tiếng kiến trúc sụp đổ, tiếng đám người hoảng sợ thét lên, tiếng tu sĩ chiến đấu leng keng, và ánh lửa phóng lên tận trời, biến tòa thành này thành luyện ngục.Thiếu niên áo trắng ghé qua trong lúc hỗn loạn.Tuổi tác của hắn nhìn không lớn, cõng một cái rương, nhìn từ trạng thái chạy, chắc là đã bị thương.Xung quanh hắn còn có không ít người chạy về phía trước, có ma thú bị đám người này hấp dẫn tới.Người cách thiếu niên gần nhất mắt thấy móng vuốt của ma thú rơi xuống, hắn ta đột nhiên đẩy thiếu niên sang bên kia.Thiếu niên bị đẩy đến lảo đảo một cái, ngã bịch xuống đất.Ầm ầm ——Đỉnh đầu có tiếng vang, thiếu niên ngửa đầu nhìn lên.Một vật màu đen nện từ phía trên xuống, thiếu niên cứ như vậy nhìn vật kia rơi xuống.Quan tài nghiêng qua đụng bay ma thú, đập xuống đất, lật sang một bên.Sơ Tranh theo sát mà xuống, vội vàng sờ mó quan tài nhìn: "Không bị đập hư chứ."

Cô chuyển tới một bên khác, đã nhìn thấy thiếu niên bị quan tài đè lên.". . ."

Một chân thiếu niên bị quan tài đè lên, trong tia sáng lờ mờ, cũng không nhìn ra thần sắc của hắn.Sơ Tranh có chút hoảng.Sao lại cán phải người, cô phải làm sao . . .

Từ từ, người này?Sơ Tranh vốn muốn chạy, lúc này cảm thấy không thích hợp, xích lại gần hai bước, quan sát kỹ một hồi.Có chút giống thẻ người tốt nha. . .Nhưng ta vừa ra trận đã đè chân thẻ người tốt, nhìn có vẻ như còn bị thương không nhẹ, còn có thể cứu không?Bây giờ cạo chết hắn, kéo ngược lại còn kịp không?【 Tiểu tỷ tỷ, không kịp nữa rồi. 】 Vương Giả đâm thủng ảo tưởng của cô.". . ."

Nếu không thừa dịp bóng đêm, chạy trốn đi! ?【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể làm người được không hả? 】"Gào —— "Ma thú bị quan tài đụng bay, lúc này đang từ từ đứng lên, hai mắt nổi đom đóm, lung la lung lay xác định vị trí của hung thủ.Sau khi khóa chặt Sơ Tranh, nó gầm nhẹ một tiếng, nhào về phía cô.Sơ Tranh: "! ! !"

Ngươi đừng có nhiệt tình như vậy!Ma thú nhiệt tình cho Sơ Tranh một cái nhào siêu to, Sơ Tranh tránh khỏi bên cạnh quan tài, ma thú cũng rẽ ngang theo.Hai người tới chỗ phế tích sụp đổ bên cạnh.Sơ Tranh không biết tình huống thân thể này như thế nào, nhưng không trở ngại cô sử dụng những lực lượng theo bản năng của thân thể này.Ma thú bị Sơ Tranh đánh bay, cũng không sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn hơn.Dưới ánh trăng, trong ánh sáng mông lung, ma thú và một bóng người tinh tế chuyển động tới lui.Trong không khí như có ánh sáng màu bạc hiện lên, hội tụ bên người ma thú.Hình ảnh kia giống như ánh trăng trên bầu trời chảy xuôi mà xuống.Ma thú gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt đào ra trên mặt đất một dấu vết cực sâu, muốn cho người đối diện một kích cuối cùng.Đáng tiếc nó vừa làm ra tư thế công kích, ngân mang xung quanh đột nhiên rút lại.Sau đó ngân mang giao thoa, cắt thân thể ma thú ra.Ánh trăng, phế tích, khói lửa, ngân mang, thi thể ma thú bị phân liệt dần dần tiêu tán. . .Ánh trăng chảy xuôi mà xuống, rơi trên người cô gái đứng thẳng tắp kia.Ngân mang như lưu tinh trượt xuống từ trên bầu trời đêm, hội tụ hết về phía cô, giống như cô đang đứng trong ánh sao.Rơi vào trong mắt thiếu niên, hết thảy đều giống như bị thả chậm.Sắc mặt hắn trắng bệch mà nhìn, không biết là vì chân bị đè, hay là bị cảnh tượng này hù dọa.Sơ Tranh cách quan tài hơi xa, đã bắt đầu mất sức.Cô thu ngân tuyến lại, tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh quan tài.Vừa đứng vững, liền đối đầu với ánh mắt thiếu niên.Sơ Tranh: ". . ."

Nhìn ta làm gì?Có phải là bị dáng vẻ lợi hại của ta làm u mê rồi không?【 Tiểu tỷ tỷ, cô chắc chắn không kéo thẻ người tốt ra trước đi à? 】". . ."

Sơ Tranh thở dài trong lòng, kéo quan tài ra.Rõ ràng thiếu niên rất đau, nhưng hắn không nói tiếng nào, quan tài dịch chuyển khỏi, hắn chống vào bên cạnh muốn tự đứng lên."

Ngươi có thể tự làm được không?"

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái vang lên, động tác của thiếu niên dừng lại, chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô.Sơ Tranh cảm thấy ít nhất phải ba bốn giây sau, thiếu niên mới 'ừ' một tiếng rất nhẹ.Lại qua vài giây nữa, hắn rất chậm nhấn rõ từng chữ: "Ta. . .

Có thể."

Lời này cũng không biết nói là nói cho chính hắn nghe, hay là nói cho Sơ Tranh nghe.Nhưng giọng nói rất hay.Sơ Tranh nương theo ánh trăng, miễn cưỡng thấy rõ hình dáng thiếu niên.Nói thế nào đây. . .Chính là loại tướng mạo mà thay nữ trang vào, là có thể lập tức đảm nhận danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ấy, nhu nhu nhược nhược.Nhưng mà cũng không làm cho người ta cảm thấy tướng mạo của nam tử này không đúng.Giống như trời sinh hắn đã nên xinh đẹp như thế. . .Đầu lưỡi Sơ Tranh liếm liếm răng nanh, cuối cùng cũng nhớ tới mà giơ tay đỡ thiếu niên.

"Còn có thể đi không?"

Một hồi lâu sau thiếu niên gật đầu: "Có thể."

Rất ngoan.Sơ Tranh cảm giác hơn phân nửa thể trọng của thiếu niên đều dựa vào cô chống đỡ.Cô mà thả tay ra, thì chắc chắn sẽ té xuống.Thế này mà gọi là có thể?Hắn là tên đần sao?Sơ Tranh giao lưu với thiếu niên cũng không dài, nơi xa lại có ma thú tới gần.Sơ Tranh túm lấy thiếu niên ném hắn vào trong quan tài.Trời đất trước mắt thiếu niên quay cuồng, chờ hắn kịp phản ứng, quan tài đã di động, kiến trúc còn chưa tàn tạ sụp đổ hai bên không ngừng rút lui.Thiếu niên nắm lấy mép quan tài, giữ vững thân thể, giọng nói hơi gấp gáp: "Rương của ta!"

Nhưng mà người kéo quan tài chạy phía trước cũng không để ý tới hắn.Thiếu niên khẽ cắn môi, lại dự định leo ra.Sơ Tranh phát giác được động tác của đối phương, chỉ có thể dừng lại, nhét người về: "Rương gì?"

Thiếu niên lần nữa ngã về trong quan tài."

Lớn từng này, vừa rồi ở bên cạnh ta. . ."

Thiếu niên khua tay phác họa kích thước.Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, mấy con ma thú đang chạy sang bên này, chỗ vừa rồi bọn họ đứng, đã là trong phạm của vi ma thú.Bây giờ đi về chính là muốn chết."

Rất quan trọng?"

". . .

Ừ."

Thiếu niên lần nữa túm lấy mép quan tài, muốn đứng dậy: "Ta. . .

Tự đi tìm, không. . .

Không làm phiền ngươi."
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2221: Y Kinh Thiên Hạ (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh lần nữa ấn người về, trên mặt toàn là lãnh ý: "Ngươi đi chịu chết?"

Thẻ người tốt này nhìn thế nào cũng thấy yếu gà.Nhiều ma thú như vậy, nếu hắn đi qua thì có lẽ chỉ vài phút xương cốt cũng không còn."

Đợi ở đây."

Sơ Tranh hít sâu, dùng ngân tuyến bao vây quan tài, đáy lòng tính toán xem mình phải dùng tốc độ nhanh cỡ nào, mới có thể về tới đây trước khi hao hết thể lực.Thiếu niên còn muốn nói chuyện, nhưng Sơ Tranh đã xông ra ngoài.Rời khỏi phạm vi có hiệu lực của quan tài, lực lượng trong thân thể cũng không cách nào sử dụng được, Sơ Tranh chỉ có thể dựa vào ngân tuyến mở đường.Cái rương thiếu niên nói, vẫn còn nằm ở nơi lúc ấy quan tài đổ xuống, Sơ Tranh túm lấy cái rương kia rồi chạy ngược về.Thiếu niên ghé vào mép quan tài, mắt không chớp nhìn bên kia.Ma thú gào thét tranh nhau chen lấn nhào về phía vị cô nương kia, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tốc độ của cô dường như không nhanh như vừa rồi.Mắt thấy ma thú đã sắp đuổi kịp cô, thiếu niên nhịn không được mím chặt đôi môi hơi tái nhợt.Rầm ——Bành ——Các loại âm thanh chói tai do ma thú va chạm phát ra, một con trong đó đột nhiên nhảy lên một cái, lấy tư thế Thái Sơn đè xuống đập về phía bóng người nhỏ nhắn xinh xắn phía trước.Mẹ!Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, ngân tuyến tung ra, quấn lấy chân ma thú kia, hung hăng quăng sang bên cạnh.Sơ Tranh cảm thấy rất phiền muộn.Cứ không thể không đuổi theo ta được à? !Ta thơm hơn sao?Bên cạnh còn có nhiều người sống sót như vậy mà, các ngươi không thể cùng ban phát ân huệ được sao?Sơ Tranh đánh ngã mấy con ma thú, cuối cùng cũng trở lại một bên quan tài, cô ném cái rương vào bên trong, túm lấy quan tài chạy ngay.Ma thú đằng sau ngao ngao đuổi theo.-Trăng sáng nhô cao, bóng cây lắc lư, tiếng côn trùng kêu vang hòa tấu trong màn đêm.Trên đường nhỏ gập ghềnh, một bóng dáng nhỏ nhắn kéo lấy quan tài chậm rãi đi lên phía trước.Đằng sau yên tĩnh, không có những động tĩnh gì khác.Sơ Tranh dừng lại, quay đầu nhìn đằng sau một chút.Bây giờ cô đang ở trên núi, có thể trông thấy phương hướng của thành Húc Nhật.Bên kia một mảnh lửa cháy, mơ hồ còn có thể trông thấy ma thú phóng lên tận trời, bóng đen to lớn, lướt qua trước ánh trăng.Sơ Tranh chống vào quan tài phun ra một ngụm trọc khí.Liếc mắt nhìn vào trong quan tài, thiếu niên nằm ở bên trong, hai mắt nhắm chặt.Sơ Tranh: "..."

Ta mệt gần chết, mi lại nằm đó ngủ ngon!Cho dù mi là thẻ cũng hơi quá đáng rồi đó!Sơ Tranh vòng qua bên kia của thiếu niên, giơ tay muốn gọi hắn dậy, kết quả cúi người đã nhìn thấy trên trán thiếu niên có máu tươi chảy ngang.Sơ Tranh: "..."

Con chó điên nào nửa đường tập kích hắn?Sơ Tranh sờ cằm trầm mặc nghĩ một lát, cảm thấy không đúng lắm.Nếu thật sự có người tập kích hắn, thì mình không thể không biết.Chẳng lẽ là tự đụng?Trong quan tài bằng phẳng như thế, sao có thể đụng ra loại vết thương này...Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua cái rương bên cạnh thiếu niên, ở một góc nghiêng thình lình có vết máu.Được lắm, tìm được hung khí rồi.Sơ Tranh cũng nhớ tới hành vi ném rương vào quan tài lúc ấy của mình.Rất tốt, hung thủ cũng tìm được rồi.Sơ Tranh giơ hai tay bóp cổ thiếu niên, chơi chết trước đi.Vừa đập chân, giờ lại đập đầu, thẻ này trừ phi là kẻ ngu, nếu không thì sao có thể tha thứ cho cô được.【 Tiểu tỷ tỷ, bình tĩnh một chút, cho dù cô chơi chết thẻ người tốt, kéo ngược lại về vẫn như vậy mà! ! 】Vương Giả nhịn không được gào thét.Tiểu tỷ tỷ nhà nó không thể nghiêm túc làm người được sao? !Sơ Tranh tiếc nuối thu tay lại, kéo quan tài đi đến bên cạnh, lúc này mới nhảy vào bên trong, đỡ thiếu niên.Máu tươi trên trán vẫn còn đang chảy, Sơ Tranh tìm đồ cầm máu cho hắn, băng lại.【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Kinh Phá, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh còn chưa kịp phát biểu cái nhìn, thiếu niên cô đỡ bỗng nhiên trở nên không thích hợp.Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nhìn cực kỳ đau đớn.Dưới ánh trăng, Sơ Tranh trông thấy trên da thiếu niên bò lên những đường vân kỳ quái.Những đường vân kia từng chút từng chút xâm chiếm làn da hoàn hảo của thiếu niên, lộ ra khí đen quỷ dị.Sơ Tranh mờ mịt luống cuống.Tình huống thế nào đây?Bây giờ ta phải làm gì?"

Rương...

Cái rương."

Thiếu niên gian nan lên tiếng.Cái rương?Sơ Tranh kéo cái rương kia qua, nhưng cái rương này căn bản không có chỗ mở, không mở ra được.Thiếu niên đau đến mức bắt đầu rên rỉ, cuộn người thành một cục."

Mở thế nào?"

Thiếu niên nắm lấy quần áo Sơ Tranh, đầu dựa vào ngực cô, mồ hôi dần dần thấm ướt vạt áo Sơ Tranh."

Máu...

Máu của ta."

Sơ Tranh kéo tay thiếu niên, không chút do dự cắt rách, ấn lên trên rương.Cái rương dính máu thiếu niên, tiếng cơ quan chuyển động rất nhỏ, tiếp đó xuất hiện khe hở.Sơ Tranh mở rương ra, bên trong có rất nhiều chai chai lọ lọ.Sơ Tranh ôm thiếu niên, hỏi hắn: "Cái nào?"

Thiếu niên đau đớn dữ dội hơn, đường vân màu đen đã hoàn toàn bò đầy làn da lộ ra của hắn."

Màu...

Màu vàng."

Màu vàng?Sơ Tranh không nhìn thấy có lọ nào màu vàng, Sơ Tranh phát hiện phía dưới còn có một tầng nữa, cô tìm được lọ màu vàng ở tầng dưới cùng.Sơ Tranh mở nắp lọ ra, bên trong là chất lỏng..."

Uống bao nhiêu?"

Thiếu niên đã không còn sức để đáp lại cô nữa.Sơ Tranh không quản được nhiều như vậy nữa, nắm lấy cằm thiếu niên, trực tiếp rót hơn nửa lọ.Chất lỏng vừa vào, đường vân màu đen còn đang lan tràn thêm rõ ràng đã ngừng lại.Tiếp đó bắt đầu hạ xuống, khôi phục màu da bình thường.Thiếu niên bởi vì đau đớn, co người lại thành tư thế của em bé, co quắp trong ngực Sơ Tranh.Sơ Tranh ném lọ về trong rương, dựa vào vách quan tài, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu.-Quan tài đen nhánh tùy ý đặt bên cạnh bụi cây, cây đại thụ tươi tốt bên cạnh, vừa vặn ngăn chặn ánh sáng hơi chói mắt.Thiếu niên trong quan tài chậm rãi tỉnh lại, trong con ngươi trong suốt lộ ra sự mờ mịt.Hắn ôm đầu, vịn vào bên cạnh ngồi dậy.Đây là đâu?Đầu đau quá...Động tác của Kinh Phá không dám quá lớn, liên lụy đến đầu, thì sẽ đau đớn từng cơn.Sau khi ngồi dậy, Kinh Phá sờ vách quan tài, nhớ tới cỗ quan tài này.Hắn nhìn về phía chân mình, đã băng lại, dùng cây gỗ cố định."

Tỉnh rồi...

Tóc ngươi làm sao vậy?"

Sơ Tranh đột nhiên ngoi đầu ra, dọa cho thiếu niên dựa mạnh về phía sau.Có thể là liên lụy đến vết thương, thiếu niên trắng bệch cả mặt, nhưng hắn không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giống như nai con bị hoảng sợ, dùng con ngươi ướt sũng nhìn người đột nhiên xuất hiện.Sơ Tranh giơ tay câu một chòm tóc của hắn lên, sợi tóc bạc trắng trong lòng bàn tay, pha tạp với ánh nắng rơi xuống."

Vì sao tóc của ngươi lại bạc trắng?"

Trước đó rõ ràng là màu đen.Thiếu niên giơ tay túm tóc về.Tóc thiếu niên không chỉ thay đổi màu sắc, còn dài ra rất nhiều.Trước đó chỉ tới ngực, bây giờ đã đến dưới lưng...

Thậm chí là dài hơn.Một mái tóc bạc trắng trải rộng ra, làm cho gương mặt ấy của thiếu niên càng thêm xinh đẹp, cực kỳ giống như tinh linh sống trong rừng sâu trên TV.Thiếu niên khuất tất cuốn tóc lại, con mắt ướt sũng nhìn chằm chằm cô, cũng không nói.Sơ Tranh hỏi nhiều lần, hắn đều không có bất kỳ câu trả lời gì.Sơ Tranh chống vào mép quan tài: "Được, không muốn nói thì thôi.

Ăn chút gì đi, đừng để chết đói.

Chân của ngươi là do ta đập trúng, khoảng thời gian này ta sẽ chăm sóc ngươi."
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2222: Y Kinh Thiên Hạ (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh mặc kệ Kinh Phá, ngồi xuống một bên ăn trái cây."

Có ăn không?"

Sơ Tranh ăn được một nửa, quay đầu hỏi thiếu niên vẫn đang trốn trong góc quan tài như cũ.Thiếu niên lắc đầu."

Chết đói cũng đừng trách ta."

Sơ Tranh tự giải quyết hết chỗ còn lại."

Ngươi làm gì?"

Sơ Tranh ném hạt đi, quay đầu đã nhìn thấy Kinh Phá đang mở băng bó chân mà cô đã cột chắc.Thiếu niên bị Sơ Tranh quát một tiếng làm cho khẽ run rẩy, băng vải trượt khỏi tay hắn, tất cả băng vải lỏng ra, cây gỗ rơi từ trên đùi hắn xuống."

Vất vả lắm ta mới cột được cho ngươi."

Sơ Tranh tức giận chống vào mép quan tài: "Ngươi mở ra làm gì?"

Kinh Phá trầm mặc một hồi lâu, chỉ chỉ cái rương bên cạnh.Sơ Tranh không hiểu có ý gì.Thiếu niên yếu ớt nói: "Thuốc. . ."

Sau đó Sơ Tranh mới biết rõ, chỗ của hắn có thuốc có thể làm vết thương khép lại nhanh hơn, hắn muốn mở ra rồi bôi thuốc lại lần nữa.Sơ Tranh: ". . ."

Vậy không phải ta bận rộn toi công rồi sao?Sơ Tranh ngượng ngùng đứng ở một bên quan tài, nhìn thiếu niên tự động thủ bôi thuốc băng lại cho mình.Động tác của hắn vô cùng thành thạo, giống như đã từng làm cả trăm ngàn lần."

Ngươi làm nghề gì?"

Thiếu niên cố định băng gạc, mấy giây sau mới chậm rãi trả lời: ". . .

Nghề. . .

Y."

"Bác sĩ?"

Kinh Phá nghi hoặc nhìn cô.Sơ Tranh đổi từ khác: "Đại phu?"

Từ này có thể hiểu được, Kinh Phá nhẹ gật đầu."

Ồ."

Sơ Tranh nhìn chân hắn một chút, không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.-Chân Kinh Phá bị thương, muốn leo ra khỏi quan tài gần như là chuyện không thể nào.Đồ Sơ Tranh cho hắn hắn cũng không ăn, dẫn đến sau đó hắn chỉ có thể ôm bụng, ánh mắt bất lực nhìn lá cây lượn qua đỉnh đầu, giống như trên đó sẽ có đồ ăn rơi xuống vậy.Trái cây màu đỏ đột nhiên rơi xuống trong ngực thiếu niên.Con ngươi hắn khẽ run lên, cúi đầu nhìn trái cây kia một chút, lại nhìn xung quanh.Cô gái kia không ở đây.Vậy trái cây này?Trái cây tỏa ra mùi hương thơm ngọt, chọc cho bụng thiếu niên réo ùng ục.Kinh Phá nhìn một chút là có thể phân biệt ra được đây là quả gì, có độc hay không, có thể ăn được không.Cảm giác đói bụng làm cho Kinh Phá chần chờ vươn tay, nắm chặt trái cây kia, giống như con hamster nhỏ ôm đồ nhìn quanh hai bên.Cuối cùng cúi đầu xuống, cắn một ngụm nhỏ.Sơ Tranh dựa ở phía sau một gốc cây, liếc mắt nhìn Kinh Phá cắn từng ngụm đến khi ăn hết trái cây.Trái cây trong tay tung tung lên, một giây sau trái cây bay trên không trung, xẹt qua một đường cong trong không khí, chuẩn xác rơi vào trong ngực thiếu niên.Sơ Tranh nhìn thấy thiếu niên giống y như vừa rồi, trước tiên là quan sát xung quanh, sau đó mới ăn.Bộ dáng kia thật sự rất giống hamster ăn vụng.Sơ Tranh ném cho mấy trái cây, sờ cằm suy tư, thẻ người tốt này. . .

Có phải hơi ngốc không?Trái cây đột nhiên rơi xuống chỉ làm hắn hơi cảnh giác, nhưng rất nhanh đã coi như trái cây rơi từ trên cây xuống.Đây không phải ngốc thì là gì?Trên cây kia chỉ có lá, làm gì có quả đâu?Không chỉ hơi ngốc, phản ứng còn hơi chậm chạp.Sơ Tranh nói chuyện với hắn, lần nào cũng phải sau mấy giây hắn mới chậm rãi trả lời.Người như vậy có thể làm đại phu sao?Sẽ không chữa chết bệnh nhân đó chứ?Sơ Tranh biểu thị rất hoài nghi.Sơ Tranh chờ Kinh Phá ăn xong, lại chờ một lát, làm ra chút động tĩnh rồi ra ngoài.Kinh Phá ôm đầu gối dựa vào quan tài, mái tóc bạc trắng tản ra, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo như búp bê, trắng bệch không chút huyết sắc.Sơ Tranh kéo quan tài rời khỏi nơi này.Lúc đầu cô dự định ở lại thành Húc Nhật chờ đôi chó điên Mạnh Vị Hàn kia, nhưng bây giờ thành Húc Nhật không còn, trước tiên cô đành phải cứ đi được tới đâu thì hay tới đó.Trong trí nhớ của nguyên chủ, thật lâu về sau thành Húc Nhật vẫn còn bình an.Lần này không biết vì sao, mới sớm như vậy mà đã mất. . .Chẳng lẽ là vì cô?Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, trực tiếp vứt đi không nghĩ nữa.Chuyện nghĩ không hiểu thì đừng có nghĩ nữa, dù sao bất kể nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.Sơ Tranh mang theo Kinh Phá đi được mấy ngày.Dọc theo con đường này gần như Kinh Phá không hề nói chuyện, duy chỉ có một lần nói chuyện, chính là muốn rời khỏi quan tài, hắn tự đi.Sơ Tranh không khách khí ấn người về, cũng uy hiếp nếu hắn dám ra, cô sẽ đánh gãy một cái chân khác của hắn luôn.Thiếu niên bị dọa cho phát sợ, không dám nhắc đến nữa.Cho nên phần lớn thời gian thiếu niên đều loay hoay những thứ đồ trong rương của hắn.Đối với chuyện Sơ Tranh mang hắn đi, hắn cũng không biểu hiện ra quá nhiều kháng cự và nghi hoặc.Sơ Tranh càng cảm thấy hắn ngốc thật.Ngốc như vậy, không biết có dễ lừa không. . ."

Hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi."

Kinh Phá ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu cây cối chi chít, nắng chiều treo ở đầu cành, nhuộm thành một mảnh sắc thái tuyệt đẹp.Kinh Phá đóng rương lại, cẩn thận nắm lấy mép quan tài đi ra, trong nháy mắt khi chân đạp xuống đất, cánh tay được người ta đỡ lấy."

Chân ngươi khỏi rồi?"

Giọng nói lạnh lẽo không mảy may chứa chút tình cảm vang lên bên tai hắn.". . .

Khỏi, khỏi rồi."

Kinh Phá thử chuyển động chân bị thương, dùng tình huống thực tế thuyết phục Sơ Tranh.Nói xong Kinh Phá mới phát giác được mình đang được Sơ Tranh đỡ, hắn hơi lui lại, dựa vào quan tài, tránh khỏi tay Sơ Tranh.Sơ Tranh vốn không dùng lực, lúc Kinh Phá giãy dụa, cô thuận thế buông lỏng hắn ra.Đùi phải của cô hơi cong lại, ngồi xổm người xuống, xắn ống quần của Kinh Phá lên.Kinh Phá chớp chớp mắt, dường như không biết Sơ Tranh muốn làm gì.Sơ Tranh thừa dịp hắn không kịp phản ứng, nhanh chóng xắn ống quần lên, kiểm tra chân của hắn.Băng vải trên đùi không biết bị Kinh Phá tháo đi từ lúc nào, nhìn có vẻ như không có vấn đề gì.Sơ Tranh giơ tay nhéo nhéo, lúc này đường cong phản xạ của Kinh Phá mới đến điểm cuối: "Ngươi. . .

Ngươi làm gì?"

"Kiểm tra vết thương của ngươi."

"Ta. . .

Ta khỏi rồi.

Không. . .

Không cần."

Khuôn mặt nhỏ vẫn luôn tái nhợt của Kinh Phá lúc này nổi lên chút đỏ ửng."

Ta xác định mới biết được ngươi đã khỏi hay chưa."

Ta không cần mi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy!". . ."

Kinh Phá khẽ nhếch môi, thật lâu sau cũng không nói ra được một chữ.Sơ Tranh xác định không có vấn đề gì, buông ống quần xuống gọn gàng cho hắn: "Thuốc của ngươi rất lợi hại."

Kinh Phá rụt chân ra phía sau, dựa vào quan tài bất động, sau đó vẫn cọ cọ về phía sau.Hắn nhỏ giọng nói: "Y. . .

Y thuật của ta rất tốt."

"Vậy ngươi cũng rất lợi hại."

Sơ Tranh thuận miệng khen một câu, vịn vào quan tài đứng dậy.Sơ Tranh đứng lên, khoảng cách rút ngắn, đem đến cho Kinh Phá áp lực càng lớn hơn.Sơ Tranh chống vào mép quan tài, phía sau lưng Kinh Phá dựa vào vách quan tài, xa xa nhìn giống như đang bích. . .

Quan tài đông?(Bích đông là Kabedon ó, quan tài đông...

đổi tường thành quan tài đi.)Mặc kệ là cái gì đông, tư thế này đều rất mập mờ.Sơ Tranh duy trì tư thế đó không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên mái tóc bạc của hắn: "Tóc này của ngươi còn có thể khôi phục bình thường được không?"

Đột nhiên một đêm bạc trắng đầu, làm ta hơi hoảng đó.Ánh nắng chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, lấm ta lấm tấm chiếu trên người thiếu niên áo trắng, pha tạp ra bóng sáng ấm áp.Sơ Tranh cho là sẽ không nhận được câu trả lời từ thiếu niên, cũng định từ bỏ.Ai biết cô vừa buông ra một ngón tay, thì nghe thấy thiếu niên nhỏ giọng trả lời: ". . .

Có thể."

"Lúc nào có thể khôi phục?"

Kinh Phá nói chuyện cần thời gian, Sơ Tranh biết, cho nên rất kiên nhẫn nghe."

Còn. . .

Bảy ngày nữa."

Bảy ngày?Cách lúc hắn biến thành thế này đã được ba ngày, cho nên đây là chu kỳ mười ngày?
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2223: Y Kinh Thiên Hạ (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh bắt được hai con gà rừng trong rừng, nhổ lông đặt trên lửa nướng.Kinh Phá ôm cái rương của hắn, ngồi ở cạnh đống lửa, mắt không chớp nhìn chằm chằm gà rừng nướng."

Muốn ăn?"

Kinh Phá duy trì tư thế kia, trong con ngươi trong suốt phản chiếu đốm lửa nhảy vọt."...

Có thể...

Có thể chứ?"

Hắn hỏi cẩn thận từng li từng tí, giống như bạn nhỏ muốn xin đồ chơi."

Không thể."

Một hồi lâu sau Kinh Phá nhẹ 'A' một tiếng, rũ mi mắt xuống, ủy ủy khuất khuất ôm mình, nho nhỏ một cục."

Còn chưa chín."

Sơ Tranh bổ sung xong: "Lát nữa mới ăn được."

Kinh Phá cũng không đáp lại gì, ôm đầu gối nhìn đống lửa.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh gãi gãi cằm, cảm thấy động tác này không phù hợp với thân phận đại lão, lại nhanh chóng thu tay về.Trong rừng dần dần có mùi thơm của đồ ăn.Nhóc con chuyển người, đưa lưng về phía Sơ Tranh, tặng cho Sơ Tranh một cái ót bạc trắng.Sơ Tranh: "..."

Sao lại làm như ta ngược đãi mi vậy?Sơ Tranh nướng chín gà rừng rồi đưa xuống, để một lát cho nguội, dùng dao nhỏ cắt đùi gà ra, lại cắt toàn bộ thành miếng, dùng lá cây sạch sẽ bọc lại cầm tới trước mặt Kinh Phá: "Ăn đi."

"...

Không phải ngươi nói...

Không thể sao?"

Trong giọng nói ngập tràn tủi thân.Sơ Tranh: "Lời phía sau ta nói ngươi không nghe thấy?"

"..."

Kinh Phá không lên tiếng, Sơ Tranh lười so đo với hắn, nhét đồ ăn vào trong tay hắn."

Ăn!"

Kinh Phá bưng lấy đồ ăn đã được cắt thành miếng, sững sờ nhìn gần một phút, cuối cùng vẫn không nhịn được sự dụ hoặc của đồ ăn, giơ tay muốn bốc."

Rửa tay chưa?"

Sơ Tranh bất thình lình hỏi.Động tác của Kinh Phá ngừng lại, hồi lâu sau mới lắc đầu."

Đi rửa đi."

"...

Ồ."

Kinh Phá thả đồ xuống, ôm cái rương kia của hắn đi sang bên cạnh rửa tay.Khoảng cách rất gần, Sơ Tranh không đi theo, ai biết chỉ một lát như thế mà đã xảy ra chuyện rồi.Đầu tiên là Sơ Tranh nghe thấy tiếng thứ gì đó đập xuống nước, tiếp theo đó là tiếng kêu rên mơ hồ của Kinh Phá.Đuôi lông mày Sơ Tranh nhảy lên một cái, nhảy dựng lên chạy sang bên kia.Chạy hai bước cảm thấy không đúng, vội vàng quay trở lại, kéo theo đạo cụ —— quan tài của mình đi.-Bên suối nước.Thiếu niên áo trắng ngã xuống đất, đứng trước mặt hắn là hai nam nhân cà lơ phất phơ."

Hôm nay vận khí không tệ nha, nhặt được hai con ma thú, còn nhặt được một tên tiểu bạch kiểm thế này."

Giọng điệu nam nhân Giáp đầy hưng phấn."

Tóc hắn..."

Một nam nhân khác chỉ vào mái tóc bạc trắng kia, hơi chần chờ."

Ôi, mặt đẹp là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì."

Nam nhân Giáp lơ đễnh."

Mang về có lẽ sẽ bán được giá cao, nhìn dáng dấp cũng không tệ."

Nam nhân Ất nghĩ lại cũng thấy đúng, phụ họa một tiếng: "Không biết có phải hắn đi một mình không nữa."

"Gần đây ma thú tán loạn khắp nơi, gần chỗ này làm gì có người nào, cho dù có người, bây giờ hắn lạc đàn, ai mà biết được hắn có bị ma thú ăn mất rồi không."

Nam nhân Giáp không có ý tốt cười cười."

Cũng đúng."

Nam nhân Ất nhìn xung quanh một chút: "Mau mang người đi đi, miễn cho thật sự có người đến đấy."

Thiếu niên trừ lúc ngã sấp xuống phát ra một chút âm thanh.Sau khi ngã xuống không kêu, cũng không có dấu hiệu giãy dụa gì, nhìn có vẻ như là một tên yếu không ra gió.Cho nên hai nam nhân này chỉ cho rằng hắn là một tên tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, căn bản không để trong lòng.Hai người một trái một phải giơ tay muốn bắt Kinh Phá.Nhưng vào lúc này, trong rừng có động tĩnh...Giống như tiếng thứ gì đó di động phát ra.Nam nhân Giáp và nam nhân Ất liếc nhau, ngay giữa khoảng trống này, thiếu niên đột nhiên giơ tay.Bột phấn bay trong không khí, hai nam nhân không có phòng bị, hoàn toàn trúng chiêu.Những thứ bột phấn kia rơi trên da, làn da trong nháy mắt bị ăn mòn, vang lên tiếng xì xì."

A —— "Cảm giác đau hậu tri hậu giác truyền đến.Hai người đồng thời kêu thảm một tiếng, che lấy mặt mình lui lại.Vù ——Trong rừng có bóng đen bay ra, nghe rầm một tiếng đụng trúng hai người.Nam nhân Giáp nghiêng người một cái, ngã xuống đất, nửa người bị quan tài đè lên.Nam nhân Ất lại bị xô ngã vào trong suối nước đằng sau.Trong hoàn cảnh tối tăm, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ chói tai, làm cho người ta sợ hãi.Sơ Tranh đẩy bụi cây ra, trước tiên nhìn thiếu niên ngồi dưới đất một chút: "Không sao chứ?"

Sơ Tranh đi qua đỡ hắn dậy, phủi phủi bùn đất trên quần áo hắn.Kinh Phá chậm rì rì lắc đầu: "Không...

Không sao."

Sơ Tranh đã sờ soạng kiểm tra hắn một lượt, biết hắn không sao cả."

A...

Đau quá...

Mắt của ta, cứu mạng, mắt của ta!"

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục truyền đến.Sơ Tranh buông Kinh Phá ra, đi xem nam nhân bị quan tài đè lên.Vừa nhìn một cái...Sơ Tranh bị dọa cho lui lại một bước.Đạo cụ lợi hại như vậy sao?Có thể hủy hoại khuôn mặt một người?Hiển nhiên chuyện này là không thể nào...Nam nhân Giáp túm lấy mắt cá chân Sơ Tranh: "Cứu ta...

Cứu ta...

Đau quá, mau cứu ta!"

Sơ Tranh một cước đá văng gã ra.Kinh Phá đi từ phía sau tới, dưới tầm mắt ngờ vực của Sơ Tranh, đi đến bên cạnh nam nhân, kéo y phục của gã, che mặt gã lại, cũng chặn cả miệng gã.Động tác thuần thục không hề kém cạnh động tác băng bó vết thương của hắn.Giống như làm vậy là có thể che giấu chứng cứ phạm tội vậy.Sơ Tranh: "! ! !"

Làm xong những chuyện này, Kinh Phá đứng dậy lui ra, hai tay giao nhau đặt trước người, hơi hơi cúi đầu, giống như học sinh làm sai chờ bị phê bình.Sơ Tranh: "..."

Ta cần lẳng lặng.Mẹ nó thẻ này mà còn chưa hắc hóa?Vương bát đản, mi đùa ta đấy à?Sơ Tranh hít sâu, hỏi: "Bọn họ ức hiếp ngươi à?"

Kinh Phá không nói lời nào, nhưng hắn giơ tay ra.Trong lòng bàn tay trắng nõn có vết trầy da, đang thấm máu.Sơ Tranh nắm chặt ngón tay hắn, Kinh Phá chớp mắt, muốn thu tay lại, lại bị Sơ Tranh cầm thật chặt.Kinh Phá nhấp môi dưới, từ bỏ giãy dụa, chậm rãi nói: "Bọn họ...

Muốn bán ta."

"Cái gì?"

"Bán ta, giống như hàng hóa."

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lẽo, giơ chân lên chính là một cước, đá vào người nam nhân Giáp.Nam nhân Giáp đang rên không nên lời bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó không có động tĩnh gì nữa.Sơ Tranh kéo thiếu niên vào ôm trong lòng."

Rương của ta."

"..."

Rương rương rương!

Ta có thù với rương sao?"

Chỗ nào?"

Kinh Phá chỉ chỉ suối nước.Sơ Tranh ôm hắn lên bỏ vào trong quan tài, đến chỗ suối nước tìm rương cho hắn.Sơ Tranh nhớ kỹ có người bị xô ngã xuống suối nước.Ngã vào thì không có động tĩnh gì nữa, Sơ Tranh cho là gã hôn mê rồi.Nhưng bây giờ cô không trông thấy người, chỉ nhìn thấy một đống quần áo ở gần bên bờ.Người đâu?Chạy rồi?Không thể nào...Sơ Tranh nghi hoặc lục soát gần đó một lần, chỉ có quần áo, không có ai.Mãi đến khi Sơ Tranh nhìn thấy một cục gì đó đen kịt trong nước, bị chặn lại ở một chỗ rẽ hình chữ U, không di chuyển được.Máu?Lượng máu nhiều như thế...Sơ Tranh nghĩ đến dáng vẻ của nam nhân trên bờ kia, không phải là tan ra đó chứ?Sơ Tranh rùng mình một cái, quá ư là dọa người.Sau đó —— điềm nhiên như không có việc gì đi tìm rương.Sơ Tranh xách theo cái rương trở về, ném vào trong quan tài: "Ta không muốn giúp ngươi tìm rương lần thứ ba đâu."

Kinh Phá thận trọng ôm cái rương, nhếch môi không lên tiếng."

Ướt, ngươi buông ra!"

Sơ Tranh dữ dằn quát lớn trước.Kinh Phá ngược lại rất ngoan, buông cái rương ra.Sơ Tranh: "..."

Muốn tức giận lại không biết nên tức giận với ai.Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chỉ có thể ôm mình một cái.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2224: Y Kinh Thiên Hạ (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh thu xếp tốt cho Kinh Phá trước, sau đó trở lại bờ sông, xử lý xong nam nhân Giáp còn chưa treo bên kia.Sau khi trở về Kinh Phá vẫn ngồi trong quan tài không ra."

Ngươi không ăn?"

Kinh Phá không đáp, ôm đầu gối, mái tóc bạc trắng ngăn chặn khuôn mặt hắn.Sơ Tranh cầm đồ ăn đến bên cạnh: "Ăn chút gì đi?"

Kinh Phá không để ý đến cô, Sơ Tranh rất bất đắc dĩ.Cũng không biết đây là bệnh gì.Tỉnh táo!Ta làm được!Thẻ của ta mà!Ta không chiều hắn thì ai chiều hắn đây!Sơ Tranh trực tiếp nhảy vào bên trong, ngồi xuống đối diện hắn, đưa đồ ăn đến bên miệng hắn.Kinh Phá chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô."

Ngươi không ăn là ta rót đấy."

Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp."..."

Cánh môi Kinh Phá khẽ nhúc nhích, há miệng.Sơ Tranh: "? ? ?"

Được!Ta đút!-Chuyện chỗ dòng suối như khúc nhạc đệm xen giữa, Sơ Tranh không hỏi, Kinh Phá cũng không nhắc lại.Hai người tiếp tục đi đường.Cuối cùng sau vài ngày Sơ Tranh đi liên tục, rốt cuộc Kinh Phá cũng lên tiếng hỏi thăm: "Chúng ta...

Đi đâu vậy?"

"Ngươi muốn đi đâu?"

"...

Ngũ Âm trấn."

Ngũ Âm trấn?

Chỗ nào?

Hoàn toàn chưa từng nghe..."

Đi làm gì?"

"...

Tìm thuốc."

"Ồ."

Vậy thì đi chứ sao."

Ta...

Có thể tự đi, ta đã khỏi rồi."

Khó có khi Kinh Phá nói được một câu dài như vậy: "Cảm ơn...

Cảm ơn ngươi đã chăm sóc...

Ta."

Sơ Tranh: "..."

Vết thương trên chân và trên đầu mi không phải do ta đập ra sao?Quả nhiên là tên ngốc.Bộ dạng này mà thả ra ngoài, chẳng phải một phút là sẽ bị người ta lừa mất sao?Muốn lừa cũng chỉ có thể là ta lừa, sao có thể cho người khác lừa được!"

Ta đưa ngươi đi."

"Không..."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, dáng vẻ của cô gái luôn luôn dữ dằn, lời phía sau kẹt trong cổ họng Kinh Phá, không thể nói ra được."

Quyết định vậy đi."

"..."

Kinh Phá nắm lấy tay mình, cúi đầu đi lên phía trước."

Nếu không ngươi vào trong đó ngồi đi?"

Sơ Tranh chỉ chỉ quan tài đằng sau.Kéo đi nhanh hơn!Với tốc độ này của thẻ người tốt ấy à, rùa đen cũng nhanh hơn hắn!Kinh Phá lắc đầu, biểu thị mình không cần."

Ngươi...

Vì sao...

Phải kéo..."

Kinh Phá khổ não cau lông mày, dường như không biết phải hình dung quan tài như thế nào: "Nó?"

"Không mang theo nó thì ta cũng không còn nữa."

"? ? ?"

Rõ ràng Kinh Phá không hiểu."

Ta rời khỏi nó một khoảng cách thì thân thể sẽ suy yếu."

Kinh Phá chớp mắt: "Ngươi...

Cứ...

Nói cho ta biết như thế sao?"

"Không thể nói?"

Sơ Tranh hỏi rất hùng hồn, giống như nói ra mới là chính xác.Nhưng mà...Ngón tay thiếu niên xoắn lấy nhau, nhỏ giọng nói: "Nếu...

Nếu như ta là người xấu...

Trộm nó đi...

Dựa theo lời ngươi nói...

Thì ngươi sẽ rất nguy hiểm."

"Ồ."

Kinh Phá: "..."

Cô 'ồ' cái gì?Kinh Phá còn chưa nghĩ rõ ràng Sơ Tranh 'ồ' cái gì, lại nghe cô hỏi: "Ngươi không phải đại phu sao, ngươi biết vì sao không?"

Kinh Phá nhìn ra phía sau một chút, quan tài đen nhánh, không nhìn ra được nó làm bằng vật liệu gì.Thời gian hắn tiếp xúc với cái quan tài này cũng không ngắn, nhưng cũng không phát giác được có gì không đúng."

Ta...

Chưa từng nghe về chuyện như vậy.

Nhưng ta trở về...

Có thể...

Có thể giúp ngươi tìm kiếm trong sách xem sao."

"Ồ."

Sơ Tranh dừng một chút, lại nghĩ đến chuyện gì đó, bổ sung một câu: "Vậy làm phiền ngươi rồi."

Thế này chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận đi cùng hắn sao?"

Không...

Không phiền."

Thiếu niên cúi đầu.-Ngũ Âm trấn ở đâu, Kinh Phá cũng không nói rõ được.Sơ Tranh rất phát điên, không biết ở đâu mà cũng dám đi lung tung?Kinh Phá đến chút tu vi cũng không có, là loại tay trói gà không chặt ấy.Phía trước có một thị trấn, Sơ Tranh dự định qua bên kia hỏi đường.Trước khi vào, Sơ Tranh dừng lại, chỉ vào tóc của Kinh Phá."

Tóc này của ngươi không phải bảy ngày sẽ biến về sao?

Sao bây giờ vẫn chưa đổi màu?"

Kinh Phá cầm một chòm tóc của mình, cũng hơi mờ mịt.Một lát sau dường như Kinh Phá nghĩ đến cái gì đó, mở rương ra, lật ra cái lọ nhỏ màu vàng lúc trước.Sau khi Kinh Phá mở ra xem, hắn nhỏ giọng nói: "Có lẽ...

Còn phải cần một thời gian nữa."

Về phần bao lâu, Kinh Phá cũng không nắm chắc được.Đầu Sơ Tranh đầy dấu chấm hỏi: "Nguyên lý gì?"

Kinh Phá nghi hoặc nghiêng đầu, không hiểu câu hỏi của Sơ Tranh."

Vì sao?"

Kinh Phá biết ngày đó Sơ Tranh nhìn thấy, cô không nhắc đến, Kinh Phá cũng giả bộ như không biết.Kinh Phá cắn môi, vẫn nói: "Di...

Di chứng để lại."

Hắn uống quá nhiều thuốc.Sơ Tranh: "..."

Hóa ra đây cũng là nồi của mình.Sơ Tranh quả quyết nói sang chuyện khác.-Cửu Châu Đại Lục mặc dù không có truyền thống màu tóc giám định ác ma gì đó, nhưng một thiếu niên trẻ tuổi đội một mái tóc bạc trắng thế kia vẫn khá chói mắt.Cho nên Sơ Tranh kiếm cái áo choàng choàng bên ngoài cho Kinh Phá.Trùm mũ trùm lên, chỉ cần không khom người xuống nhìn, thì sẽ không nhìn thấy mái tóc bạc trắng kia.Trấn này tên là trấn Kim Thiền, cửa vào trấn có một bức tượng đá rất lớn, là một con Kim Thiền*.(*Thiền là con ve, kim là vàng, Kim Thiền là con ve vàng.)Kim Thiền hẳn là ma thú, không biết vì sao người của trấn này lại dựng tượng ma thú ở đây.Sơ Tranh kéo quan tài vào thị trấn.Kinh Phá bị áo choàng che phủ kín kẽ, giống một cái kén tằm màu trắng di động, không thấy được gì cả.Sơ Tranh vốn rất bắt mắt, còn kéo thêm một cái quan tài, nên càng bắt mắt hơn.Cô vừa vào thị trấn, bỗng nhiên có người chỉ về phía cô hét lớn một tiếng: "Trầm Âm!"

Sơ Tranh: "? ? ?"

Sơ Tranh kịp phản ứng, Trầm Âm là tên của thân thể bây giờ cô dùng."

A —— "Thị trấn người đến người đi, sau khi một tiếng 'Trầm Âm' kia phát ra, thoáng qua đã trống rỗng.Tràng cảnh kia giống như thổ phỉ vào thôn.Ừm...Tình huống này có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, Sơ Tranh cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.Thân thể bây giờ của cô đã làm ra chuyện phát rồ gì?Kinh Phá quay đầu nhìn Sơ Tranh."

Nhìn gì?"

"Bọn họ..."

"Không biết, chắc điên rồi."

"...

Ồ."

Kinh Phá không tiếp tục tỏ vẻ nghi hoặc nữa, giống như rất ngoan ngoãn đồng ý với cách nói của Sơ Tranh.Sơ Tranh bảo Kinh Phá đứng đây chờ, cô đi đến cửa hàng gần nhất, bắt người ra.Người kia sợ đến mức mất hết cả huyết sắc, co quắp trên mặt đất, miệng chỉ lặp lại đúng một câu: "Tha mạng, tha mạng..."

"Không giết ngươi."

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng trước mặt người đó: "Nhưng ngươi phải trả lời câu hỏi của ta."

Người kia cẩn thận ngẩng đầu, nuốt nuốt nước miếng: "...

Thật, thật sao?"

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu "Thật."

"Ngài hỏi đi, ngài hỏi đi, chỉ cần là chuyện ta biết ta đều nói cho ngài hết."

Người kia giống như đã trông thấy hi vọng sống sót."

Ta tên Trầm Âm?"

"..."

Đây là câu hỏi gì?Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng kia người vẫn gật đầu.Sơ Tranh tiếp tục hỏi: "Ta từ đâu tới đây?"

Vị này đang khảo nghiệm mình sao?

Người kia run rẩy trả lời: "Ma...

Ma Sơn."

"Ma Sơn?

Ở đâu?"

"Không...

Không biết.

Là ngài...

Chính ngài nói, ngài đến từ Ma Sơn."

Hắn làm sao biết được Ma Sơn kia ở đâu!"..."

Được thôi.Sơ Tranh hỏi ra một vấn đề quan trọng nhất: "Vì sao các ngươi lại sợ ta như vậy?"
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2225: Y Kinh Thiên Hạ (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Theo lời người kia nói, đại khái là nửa năm trước, Trầm Âm xuất hiện ở gần đây.Nàng chính là một sát thần, gặp người là giết, giống như một con rối chỉ biết giết người.Không ít tu sĩ đều chết trong tay nàng.Chuyện duy nhất nàng nói chính là nàng tên Trầm Âm, đến từ Ma Sơn.Bởi vì thực lực của nàng quá đáng sợ, người ở thị trấn gần đây đều rất sợ nàng, dẫn đến bây giờ nghe thấy tên của nàng chính là tràng diện như vừa rồi.Sơ Tranh cúi đầu quan sát tay mình.Đôi tay này trắng nõn non mịn, hoàn toàn không giống như tay của kẻ giết người.Thân thể này khá trâu bò...Bây giờ cô chiếm dụng thân thể này, vậy chủ nhân ban đầu của thân thể này đâu?Trong đầu Sơ Tranh hiện lên các loại suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.Sơ Tranh thả tay xuống, liếc người trên đất một cái: "Ngươi biết Ngũ Âm trấn ở đâu không?"

"Ngũ...

Âm trấn?"

Người kia lắc đầu, biểu thị chưa từng nghe bao giờ.Sơ Tranh vén quần áo lên ngồi xổm xuống, đối đầu với ánh mắt người kia: "Ngươi đi nghe ngóng xem, hỏi thăm ra được Ngũ Âm trấn ở đâu, thì ta sẽ không giết ngươi."

"..."

Không phải ngài vừa mới nói không giết ta sao?

Sao lại đổi quẻ rồi!Đương nhiên hắn ta không dám khiêu chiến với Sơ Tranh, liên tục gật đầu.Người kia run rẩy đứng lên, xoay người.Sơ Tranh nắm chặt cổ áo hắn ta, âm trầm uy hiếp: "Tốt nhất đừng chạy..."

Ta đi bắt người lần nữa rất phiền phức."

Không...

Không không...

Không dám."

Hắn ta làm gì dám chạy chứ.Huống chi thị trấn này chỉ lớn như vậy, hắn có thể chạy đi đâu được, nghe nói người này đồ thành chỉ là chuyện trong mấy hơi thở thôi.Sơ Tranh buông tay ra, ra hiệu hắn ta mau đi đi."

Ngươi có muốn ngồi một lát không?"

Sơ Tranh quay đầu hỏi thẻ của mình.Kinh Phá nhìn mặt đất bừa bộn, các cánh cửa trên đường đều đóng chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như viết rõ câu hỏi 'ngồi thế nào'.Sơ Tranh lật úp quan tài lại, vỗ vỗ đáy: "Ngồi."

Kinh Phá: "..."

-Trên đường phố trống trải, thiếu niên bọc lấy áo choàng màu trắng ngồi trên quan tài úp sấp xuống, tư thế ngồi rất ngoan.Cô gái đứng bên cạnh thỉnh thoảng đi lại mấy bước, thần sắc nghiêm túc nhìn phương hướng thị trấn.Trong trấn có không ít người đang quan sát.Vốn cho rằng cô sẽ đại khai sát giới, ai biết cô chỉ bắt một người, cũng không biết nói gì, bây giờ lại không làm gì cả.Rất nhanh đã thấy người kia đi gõ cửa các nhà, hỏi có biết Ngũ Âm trấn ở đâu không.Người trên trấn Kim Thiền đều chưa từng nghe về Ngũ Âm trấn gì đó, bọn họ có thể chắc chắn 100%, trong phương viên hai mươi dặm gần đây không có nơi nào như thế cả."

Nàng chỉ hỏi chuyện này?"

Có người túm lấy người kia hỏi: "Nàng có giết chúng ta không?

Ta nghe nói trước đó nàng giết cả một cái làng."

"Ta cũng không biết..."

Người kia khóc không ra nước mắt, ai cũng hỏi hắn ta như vậy."

Nàng ta hỏi chuyện này làm gì?"

"...

Ta không biết!"

"Vừa rồi nàng hỏi ngươi chuyện gì vậy?"

"..."

Lúc bắt đầu người kia còn trả lời từng câu hỏi, đến đằng sau thì chết lặng, chỉ cần lấy được đáp án là đi ngay, không hề ngừng lại.Trấn Kim Thiền chỉ lớn từng ấy, rất nhanh nam nhân đã hỏi thăm xong.Người kia chạy về, cẩn thận từng li từng tí bẩm báo: "Ta đã hỏi xong rồi, không có ai biết Ngũ Âm trấn mà ngài nói ở đâu cả."

Sơ Tranh: "..."

Người kia nuốt một ngụm nước bọt, chủ động nói: "Nhưng ngài có thể lên trên ngọn núi phía sau tìm Quái lão đầu, ông ta tự xưng là biết tất cả mọi chuyện."

Sơ Tranh nhíu mày, hoài nghi người này đang họa thủy đông dẫn*.(Họa thủy đông dẫn (祸水东引): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ giá họa cho người khác, để người khác gánh tội thay mình.)Người kia vỗ ngực cam đoan: "Ta không lừa ngài, ông ta thật sự biết rất nhiều thứ, người trấn trên chúng ta đều gọi ông ta là Bách Sự Thông (*Người thông tỏ mọi việc)."

Sơ Tranh: "..."

Vừa rồi ngươi còn gọi ông ta là Quái lão đầu đấy!Sơ Tranh quay người đỡ Kinh Phá xuống: "Đi xem sao nhé?"

Lấy ngựa chết làm ngựa sống."...

Ừ."

Kinh Phá ngoan ngoãn gật đầu.Thấy Sơ Tranh định đi, rõ ràng người kia thở phào.Không phải chết..."

Ngươi."

Sơ Tranh chỉ vào người kia, hơi thở vừa kịp hạ xuống lại đột nhiên bay lên."

Ngài...

Còn có gì phân phó?"

"Dẫn đường."

"..."

Người kia nhất thời mặt xám như tro.Vì sao hắn ta lại xui xẻo như vậy, sao lại là người đầu tiên bị cô bắt được chứ?Rõ ràng trước chỗ hắn ta có một tên Vương mặt rỗ bán đậu hũ mà, sao lại đến phiên hắn ta chứ!Trong lòng thử cân nhắc xem tỷ lệ sống sót nếu mình phản đối và chạy trốn, cuối cùng lựa chọn —— dẫn đường.Chết vinh không bằng sống nhục.Mình làm vậy cũng là cứu được toàn bộ thị trấn không phải sao?Nghĩ như thế, trong lòng người kia dễ chịu hơn nhiều.-Đằng sau trấn Kim Thiền chính là núi, càng kỳ lạ hơn là, nơi này có sương mù vấn vít.Nếu như không có người trong trấn dẫn đường, thì đi vào sẽ rất dễ lạc đường.Sơ Tranh kéo quan tài không dễ leo núi, nhưng lại không thể vứt lại, Sơ Tranh kéo đến rất mệt tim.Kinh Phá vốn đi ở phía trước, hắn bỗng nhiên vòng qua đằng sau, đỡ lấy quan tài, thở hổn hển đẩy lên.Sơ Tranh: "Không cần ngươi."

Kinh Phá: "Ta...

Có thể giúp ngươi."

Sơ Tranh: "..."

Ngươi đừng quấy rối thì đã giúp ta một đại ân rồi!Người dẫn đường phía trước thì rất lung túng, hắn ta không biết vì sao tên ma đầu này lại muốn kéo theo một cái quan tài như thế, còn khăng khăng phải mang cả nó lên núi.Thứ đồ chơi này ném ở đó cũng không ai thèm lấy.-"Chính là chỗ đó."

Người kia chỉ vào một ngôi nhà tranh mơ hồ có thể thấy được trong sương mù dày đặc: "Ông ta ở chỗ đó, ngài đi qua chắc có thể trông thấy ông ta."

"Ừ.

Ngươi có thể đi rồi."

Con ngươi người kia sáng lên, vội vàng quay người rời đi.Hắn ta chạy quá vội, không cẩn thận đụng vào cánh tay của thiếu niên đằng sau, ngón tay thiếu niên khẽ run, mũ trùm bị hắn kéo rơi xuống.Dưới mũ trùm, trong sương mù, mái tóc bạc trắng giống như ánh trăng chiếu xuống, là một loại màu sắc rất dịu dàng.Dáng vẻ của thiếu niên cực kỳ đẹp, giống như tinh linh đi tới trong sương mù.Người kia nhìn đến hơi xuất thần, đây là thần tiên gì?Đẹp như vậy..."

A —— "Thân thể người kia nghiêng một cái, dưới chân giẫm trượt, cả người lăn từ trên sườn dốc xuống.Tiếng kêu thảm thiết dần dần ẩn trong sương mù, rồi biến mất không thấy gì nữa.Sơ Tranh đặt quan tài trên đất trống, quan sát xung quanh trước."

Ở đây chờ ta."

Sơ Tranh bảo Kinh Phá chờ tại chỗ, cô đi qua xem thử.Sơ Tranh vừa đi tới bên ngoài nhà tranh, thì đã nghe thấy bên trong có âm thanh vang lên: "Vào đi."

Giọng nói kia hơi thô rát khó nghe, cực kỳ giống như phù thủy ẩn sâu trong rừng, rất âm trầm.Sơ Tranh nhíu mày, đẩy cửa nhà tranh ra.Một ông lão quần áo lam lũ nằm trong một cái ghế cũ nát, đối diện với cửa phòng.Trên mặt đầy nếp nhăn giống như cây khô, dưới mí mắt là đôi mắt không có thần thái, giống như...

Không nhìn thấy."

Khách nhân đường xa mà đến, có chuyện gì?"

Ông lão xác thực không nhìn thấy, trong mắt ông ta không có tiêu cự.Sơ Tranh cũng không hỏi nhiều chuyện vớ vẩn, trực tiếp hỏi: "Biết Ngũ Âm trấn không?"

"Biết, khách nhân muốn đi?"

"Ừ."

Giọng nói của ông lão sâu kín: "Vậy thì khách nhân còn thiếu một thứ."

"Cái gì?"

"Linh hồn."

-Ông lão nói xong cũng nhắm mắt lại, phất phất tay, ra hiệu Sơ Tranh có thể rời đi.Sơ Tranh lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.Kinh Phá đứng bên cạnh quan tài, ngoan ngoãn chờ cô."

Biết...

Biết không?"

"Biết."

"Ở...

Ở đâu?"

Mắt Kinh Phá hơi sáng lên."

Cách nơi này không xa."

"...

Vậy bây giờ chúng ta đi sao?"
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2226: Y Kinh Thiên Hạ (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sau khi xuống núi, muốn rời khỏi đây thì còn phải xuyên qua trấn Kim Thiền.Trấn trên vẫn rất yên tĩnh, Sơ Tranh tưởng rằng những người kia còn sợ hãi cô, trốn tránh không dám ra.Nhưng chờ đến gần, Sơ Tranh lập tức cảm thấy không thích hợp.Trong không khí có mùi máu tươi.Trên mặt đất có rất nhiều nơi bị phá hư, không giống như khi cô đến.Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có."

Đi theo đằng sau ta."

Sơ Tranh căn dặn Kinh Phá.Kinh Phá ngửi thấy mùi máu tươi: "Xảy ra. . .

Chuyện rồi sao?"

"Không biết."

Chỉ có mùi máu tươi, không trông thấy bất cứ thi thể nào.Sơ Tranh dẫn theo Kinh Phá đi về phía ngoài trấn.Khi cô bình thấy bức tượng Kim Thiền cực lớn kia đổ dưới đất, vỡ thành vô số mảnh, Sơ Tranh biết chắc đã xảy ra chuyện rồi.Vù ——Bên cạnh có thứ gì đó xông tới.Sơ Tranh đối mặt với người đối diện, dung mạo quen thuộc kia làm Sơ Tranh xém chút không khống chế được.Đó là thân thể của nguyên chủ!Bây giờ kẻ ở trong thân thể kia là một nữ tử tên Yến Hồng Nghê.Chó điên đưa tới cửa!Yến Hồng Nghê xông tới thấy có người, cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã không có thời gian mà kinh ngạc nữa, trực tiếp chạy đến chỗ đất trống.Ầm ầm ——Kiến trúc sụp đổ, bụi mù phóng lên bốn phía.Ma thú to lớn lao ra từ lòng đất, bay lên trên trời, bóng đen che phủ, tia sáng cũng tối hẳn.Xung quanh người ma thú quanh quẩn ma khí màu đen, loại khí ấy đè ép cho lòng người hoảng hốt, thở không nổi.Sơ Tranh: ". . ."

Đây là thứ đồ gì?Chó điên chọc phải ở đâu vậy!Ma thú bay ra ngoài xông về phía Yến Hồng Nghê, hoàn toàn không nhìn Sơ Tranh và Kinh Phá.Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ đó là thứ gì.Kim Thiền!Giống y đúc bức tượng đá kia.Sống, biết thở, to lớn!"

Nó. . .

Vì sao không công kích chúng ta?"

Kinh Phá cảm thấy kỳ quái."

Đúng vậy, vì sao."

Sơ Tranh chống vào quan tài suy tư, cuối cùng nghiêm túc nói: "Có thể là nó thích người kia hơn."

Kinh Phá: ". . ."

Kim Thiền sở dĩ gọi là Kim Thiền là vì nó có màu vàng.Kim Thiền công kích bằng âm thanh, âm thanh đó bén nhọn chói tai, có thể hình thành tổn thương mang tính thực chất.Thứ đồ chơi này cũng không có lựa chọn gì, Sơ Tranh và Kinh Phá cũng chịu tội.Nhưng đa phần đều hướng về phía Yến Hồng Nghê, Sơ Tranh bên này cũng coi như dễ dàng.Yến Hồng Nghê không phải đối thủ của Kim Thiền.Ả bị một âm thanh hóa thành công kích thực chất bắn bay, đập trên tường, lại lăn xuống đất.Yến Hồng Nghê 'phụt' một tiếng phun ra một ngụm máu.Sơ Tranh không đành lòng nhìn thẳng, quá thảm rồi, muốn đi lên bổ hai đao nha."

Trong tay nàng ta có gì đó. . ."

Kinh Phá vươn một ngón tay ra, chỉ vào bàn tay đang chống đất của Yến Hồng Nghê.Có một vệt màu vàng nhạt lộ ra.Bàn tay Yến Hồng Nghê hơi động, vệt màu vàng nhạt kia bị ả giấu vào trong lòng bàn tay.Tay phải Sơ Tranh khoanh ngang trước ngực, tay trái chống lên mu bàn tay phải, ngón tay chống cằm, như có điều suy nghĩ vài giây.Một giây sau Sơ Tranh xắn tay áo lên: "Ta đi cướp."

Kinh Phá níu Sơ Tranh tay áo lại, yếu ớt nói: "Ma. . .

Ma thú kia hình như hướng đến đồ trong tay nàng ta."

Sơ Tranh cảm thấy cũng thế.Vừa rồi hình như ma thú này chui từ dưới nền đất ra."

Cho nên càng phải cướp!"

Ả cướp thân thể của ta, ta cướp đồ của ả, chuyện này có bệnh không?

Không có!Về phần có tác dụng không?Quản nó làm gì, cướp trước rồi nói.Vô dụng thì cho thẻ người tốt chơi."? ? ?"

Ý của hắn là thứ này rất nguy hiểm đó.-Rất nhanh Kinh Phá đã không lo lắng nổi nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa, bởi vì Yến Hồng Nghê đột nhiên đứng lên, sau đó chạy về phía bọn họ.Động tác của Yến Hồng Nghê quá đột ngột, dù Sơ Tranh phản ứng có nhanh, thì cũng chậm một bước.Kim Thiền lao xuống, móng vuốt và chân phóng đại lên, cứ như vậy hiện ra trước mặt Sơ Tranh.Sơ Tranh kéo Kinh Phá vào lòng, ném vào trong quan tài, thuận thế đá văng quan tài ra.Quan tài thuận thế xoay tròn dịch chuyển sang bên cạnh.Kinh Phá bị xoay đến mức choáng váng cả đầu, tất cả những thứ trước mắt đều đang xoay tròn, quan tài đụng phải cái gì đó, ngừng lại.Trước mắt có bóng đen rơi xuống, Kinh Phá ngửa đầu nhìn, hoàn toàn không có động tác né tránh.Cũng may vật kia đập xuống bên cạnh, không đập vào quan tài.Con ngươi Kinh Phá chuyển động hai vòng, trông thấy Kim Thiền to lớn ngã dưới đất.Kim Thiền gào thét một tiếng, đập cánh một cái, nhảy về nơi nó xuất hiện, đảo mắt liền biến mất."

Chính là chỗ đó!"

"Trầm Âm!

Thật sự là ả!"

"Trầm Âm ngươi dừng tay!"

"Ma đầu không được tổn thương tính mạng người khác!"

Đột nhiên có một đám người xuất hiện, dồn dập rút vũ khí ra, chỉ vào hai người trong mảnh hỗn độn.Sơ Tranh đứng đấy, Yến Hồng Nghê nằm dưới đất, đang che lấy cánh tay đang chảy máu.Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy giống Yến Hồng Nghê bị Sơ Tranh ức hiếp.Mà đám người xuất hiện này, rõ ràng đều biết 'cô' ."

Cứu. . .

Cứu mạng. . ."

Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch cầu cứu đám người xuất hiện.Dung mạo của nguyên chủ cũng không kém, lúc này Yến Hồng Nghê làm ra vẻ mặt yếu đuối bất lực, lập tức thu được không ít lòng đồng tình và thương tiếc của nam giới.Quả nhiên rất nhanh đã có một nam nhân mở lời an ủi: "Cô nương đừng sợ!

Chúng ta sẽ không để cho ma đầu kia tổn thương cô nương đâu."

Sơ • ma đầu • Tranh: ". . ."

Các ngươi nói như vậy. . .

Vậy ta cũng không khách khí nữa!"

Cư dân trong toàn thị trấn đều chết hết!"

Sơ Tranh chỉ mới giằng co một lát như thế, lại có người xuất hiện, vừa rồi bọn họ đã đi kiểm tra toàn bộ thị trấn."

Cái gì?"

"Ma đầu, ngươi lại đồ sát toàn bộ cư dân trong trấn!"

"Không phải ta, ta không có, đừng nói lung tung!"

Sơ Tranh phủ nhận."

Không phải ngươi thì là ai?"

"Sao ta biết được."

Ta lên núi một chuyến mà thôi, ai biết vừa xuống thì cả trấn đã mất hết.Chuyện này có xu quan hệ nào với ta đâu!Mà người bên kia cứ cố chấp cho rằng ——"Chắc chắn là ả làm."

"Chỉ có ả làm được loại chuyện này."

"Đúng, giết tên ma đầu này!"

"Giết ả!"

"Giết ả! !"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, xém chút phun ra một câu chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn giết ta, còn không bằng mua cho mình cái quan tài trước đi.Đương nhiên làm đại lão, không thể không lễ phép như vậy, cho nên cô chỉ có thể bưng tư thế cao quý lãnh diễm, liếc nhìn bọn họ."

Các ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta làm ra?

Có chứng cứ không?"

"Cần gì chứng cứ?

Ngươi đứng ở đây chính là chứng cứ?

Bản thân ngươi làm những chuyện gì ngươi không biết sao?"

"Không biết."

Lý lẽ siêu hùng hồn!". . ."

Người kia chỉ vào Sơ Tranh, thật lâu sau cũng không nghẹn ra được một chữ.Cuối cùng mặt đỏ lên, tức giận mắng: "Vô sỉ!

Không biết xấu hổi!"

". . ."

Ta xác thực không biết mà, sao lại là vô sỉ không biết xấu hổ rồi, nói chuyện có chút đạo lý đi được không!"

Cô nương, ngươi nói đi, có phải là ả làm không?"

Có người đưa mắt nhìn sang Yến Hồng Nghê."

Ta. . .

Ta không biết, khi ta tới thì nơi này đã như vậy."

Yến Hồng Nghê lắc đầu: "Nàng đột nhiên tập kích ta, ta. . ."

Nói đến phần sau Yến Hồng Nghê trực tiếp nghẹn ngào.Sơ Tranh thật sự rất muốn cho ả một tràng pháo tay.Nhưng nhìn gương mặt vốn nên thuộc về nguyên chủ ấy, Sơ Tranh lại cảm thấy rất ghét.Cho nên. . .Ngón tay Sơ Tranh câu lên, nắm chặt cây gỗ nhọn cắm bên cạnh, đâm về phía Yến Hồng Nghê."

Ma đầu dừng tay! !"
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2227: Y Kinh Thiên Hạ (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Cây gỗ nhọn hung hăng đâm vào người Yến Hồng Nghê, máu tươi tràn ra.Yến Hồng Nghê căn bản không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên làm như thế, đáy mắt có không thể tin và sợ hãi.Sơ Tranh buông tay ra, quay đầu nhìn về phía đám người giơ vũ khí xông đến, miệng hô hào giết ma đầu.Ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước đọng, không hề có chút gợn sóng.Cô không né tránh, trơ mắt nhìn vũ khí vung tới, vạch phá không khí, mang theo từng trận âm thanh đầy sát khí.Trong những âm thanh này, trước mắt Sơ Tranh tối đen lại.【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này... 】【 Đang load... 】-"...

Nàng đột nhiên tập kích ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Khi trước mắt Sơ Tranh lại xuất hiện ánh sáng, Yến Hồng Nghê vừa vặn nói xong câu đó.Sơ Tranh nhìn cây gỗ vừa rồi cô dùng một chút.Trong lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn chơi một lần nữa.Ai...Được rồi, cũng coi như xả giận rồi, ta nhịn một chút!Một ngày nào đó, cô sẽ lấy thân thể nguyên chủ về!"

Cô nương đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ hàng phục ma...

A!"

Người kia còn chưa nói hết lời, thì người đã ngã nhào xuống đất.Mặt chạm đất, lỗ mũi trào ra hai dòng ấm nóng, trong nháy mắt trét cho đầy mặt.Đám người giật mình, theo bản năng ngắm nhìn xung quanh.Kẻ nào hạ ám chiêu?Xung quanh yên tĩnh, làm gì có ai."

Ma đầu, có phải là ngươi làm không!"

Không tìm thấy hung thủ, đám người này lại chụp nồi cho Sơ Tranh....

Mặc dù chụp đúng rồi."

Không phải.

Ta cũng không động, các ngươi vẫn nên nói chút đạo lý đi?"

"Nói đạo lý với ngươi làm gì!"

Không biết là ai đáp một câu theo bản năng."

Ồ."

Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: "Ý tứ chính là chỉ cần không phải người bên phe các ngươi, thì các ngươi đều không cần phân rõ phải trái?"

"..."

Lời này rõ ràng không đúng, người bên kia không ai nói tiếp."

Nói lời vô dụng với ả làm gì, giết ả, vì dân trừ hại!"

"Lên!"

Sơ Tranh: "..."

Quá đáng nha!Nói không lại là động thủ? !Có chút phong độ của nam sĩ nào không!

Sơ Tranh cấp tốc lui về phía sau, rút về khoảng cách an toàn và hữu hiệu của quan tài, vươn tay hô ngừng: "Chờ một chút!"

Không biết là khí thế của Sơ Tranh quá cường thế, hay là đám người này thiểu năng, tóm lại bọn họ thật sự ngừng lại.Sơ Tranh chuyển ngón tay, chỉ về phía Yến Hồng Nghê: "Vừa rồi không biết nàng ta dẫn một con Kim Thiền từ đâu tới, nói không chừng trong tay nàng ta có đồ tốt."

Đồ tốt...Đồ gì tốt?Trên Cửu Châu Đại Lục, chuyện như giết người cướp bảo là quá phổ biến.Ngươi thua, ngươi chết, chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh.Sao Yến Hồng Nghê có thể nghĩ đến Sơ Tranh lại có thao tác lẳng lơ này được, theo bản năng giấu tay ra sau lưng.Động tác này của ả làm cho một số người chú ý.Yến Hồng Nghê kịp phản ứng thì đã muộn, cũng may ả vốn đang bị thương, cảm xúc trên mặt không phân rõ được quá nhiều chột dạ."

Ta...

Ta không có, nàng nói bậy."

Yến Hồng Nghê phản bác một câu."

Đúng đấy, đừng nghe ả nói hươu nói vượn, ả đang muốn châm ngòi ly gián đấy!"

Người nói chuyện cảm thấy mình đã nhìn thấu âm mưu của Sơ Tranh, vung tay hô lên: "Mọi người cùng nhau xông lên!"

Hiển nhiên đám người càng tin tưởng Yến Hồng Nghê hơn.Sơ Tranh vung tay lên, thân thể Yến Hồng Nghê lảo đảo một cái, lần nữa ngã xuống đất, tay chống xuống mặt đất.Một chiếc hộp nhỏ màu vàng óng rơi khỏi tay ả, trong chốc lát ánh sáng tỏa ra.Cũng không phải là hộp bị mở ra mà phát sáng, chính là trên cái hộp kia phát ra ánh sáng.Yến Hồng Nghê không để ý tới vết thương trên người, lập tức lấy cái hộp kia về, ả nắm chặt hộp, ánh sáng lập tức biến mất.Sơ Tranh híp mắt lại.Khó trách Yến Hồng Nghê luôn nắm chặt thứ kia trong tay không để ở nơi khác, hóa ra thứ đồ chơi này biết phát sáng..."

Đó là thứ gì?"

"Đây là trấn Kim Thiền, các ngươi chưa từng nghe về lời đồn đó sao?"

"Lời đồn gì?"

"Nghe đồn đã từng có một vị tu sĩ rất lợi hại, trấn áp một con Kim Thiền ở đây, cho nên nơi này lấy tên là trấn Kim Thiền.

Mà thứ dùng để trấn áp con Kim Thiền kia, chính là kim đan do nội đan của vị tu sĩ kia và linh hạch của Kim Thiền luyện hóa mà thành."

Nghe đồn có được viên kim đan đó là có thể làm cho tu vi tăng mạnh.Tu vi là của mình, ai mà không muốn?Có người vẫn không tin lắm: "...

Đây không phải là tin đồn sao?"

"..."

Cực diện như bây giờ mà giống tin đồn sao?Bầu không khí không khỏi quỷ dị.Trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, ánh mắt nhìn Yến Hồng Nghê cũng trở nên không thân thiện.Yến Hồng Nghê bị thương, căn bản không có sức lực mà phản kháng, lúc này chỉ có thể chống đất lui về phía sau.Nữ nhân kia...Yến Hồng Nghê nhìn sang phía Sơ Tranh, người sau khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn.Vừa rồi cô đã muốn cướp đồ trong tay mình.Nhưng vì có Kim Thiền quấy rối, nên cô không cướp được.Sau đó thì đám người này đến...Làm sao bây giờ?-Sau đó không biết là ai rống lên một tiếng trước, rồi ai động thủ trước.Người đầu tiên động thủ, tất nhiên sẽ có người thứ hai đi theo, sau đó thì không ai muốn để bảo vật rơi vào tay người khác.Trên người Yến Hồng Nghê còn có không ít đạo cụ, dựa vào những đạo cụ đó, còn có thể liều một trận.Sơ Tranh lui đến bên cạnh quan tài.Nhóc con vẫn luôn ngồi ở bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu, có thể là vì phế tích cản trở, nên không ai chú ý tới hắn.Sơ Tranh vừa đi qua, nhóc con lập tức nhỏ giọng nói chuyện: "Viên kim đan kia..."

"Muốn?"

"A..."

Kinh Phá hơi há miệng ra."

Ta đi cướp về cho."

Sơ Tranh lập tức hạ quyết định."

Không..."

Kinh Phá còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh lại vọt ra ngoài."

Ma đầu ngươi làm gì!"

"Ma đầu muốn sờ đầu của ngươi."

Sơ Tranh mặt lạnh đáp một câu, cũng thuận tay nhấn đối phương vào trong phế tích. ."? ? ?"

Sơ Tranh đi vào, tràng diện càng hỗn loạn hơn.Có một số kẻ chính nghĩa đã thay đổi vị trí mục tiêu, hợp lực đánh giết Sơ Tranh.Mà một số chỉ nghĩ cho mình, vẫn vây công Yến Hồng Nghê như cũ.Đạo cụ trên người Yến Hồng Nghê đã hao gần hết, một nam nhân trong đó đánh vỡ phòng ngự sau cùng, vẻ mặt mừng như điên, cong tay thành trảo.Một cánh tay trắng thuần tay chen từ bên cạnh vào, ngăn cản cổ tay người kia, nhấc chân chính là một cước, đạp bay người.Sơ Tranh quay đầu nhìn Yến Hồng Nghê.Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch, gắt ga bảo vệ đồ trong tay."

Đưa cho ta."

Yến Hồng Nghê cắn răng, trong mắt trải rộng tơ máu: "Mơ tưởng!"

Sơ Tranh cũng lười nói nhảm, trực tiếp động thủ cướp."

Dừng tay!"

Một tiếng quát lớn từ phía chân trời truyền đến, Sơ Tranh vừa vặn cướp được hộp từ tay Yến Hồng Nghê.Yến Hồng Nghê không để ý đến vết thương, nhào về phía Sơ Tranh, muốn cướp lại hộp.Sơ Tranh nghiêng người sang, Yến Hồng Nghê nhào hụt.Cả người cắm xuống phía trước.Yến Hồng Nghê không có cách nào ngừng động tác lại, mắt thấy sắp ngã xuống đất, một bóng người màu đen cực nhanh lướt đến, ôm eo Yến Hồng Nghê, ổn định thân thể ả lại.Sơ Tranh cầm hộp, lui đến khoảng cách an toàn.Ánh mắt rất làm càn dò xét nam tử đột nhiên xuất hiện.Đây chính là Mạnh Vị Hàn...

Sư phụ tiện nghi trên danh nghĩa của nguyên chủ."

Nghê nhi, không sao chứ?"

Mạnh Vị Hàn lo lắng nhìn người trong lòng, cũng không chú ý đến Sơ Tranh.Có lẽ đối với Mạnh Vị Hàn mà nói, những người còn lại chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến.Chỉ có Yến Hồng Nghê là đối tượng mà hắn ta quan tâm.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2228: Y Kinh Thiên Hạ (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh quan sát cái hộp nhỏ trong tay, từng sợi kim quang phát ra từ trên hộp, trông rất đẹp mắt.Sơ Tranh cầm hộp chuẩn bị đi đưa cho Kinh Phá, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh lùng: "Đứng lại!"

Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện."

Sư phụ, ta không sao...

Chỉ là kim đan kia."

Yến Hồng Nghê nằm trong ngực Mạnh Vị Hàn, mềm giọng cáo trạng.Nam nhân cũng không lập tức lên tiếng, mà lấy từ trong tay áo ra một vật.Sau đó ánh mắt nam nhân nhìn qua lập tức trở nên khác biệt.Sơ Tranh biết, chắc hẳn hắn ta biết cô là ai.Sơ Tranh xoay người: "Ngươi cướp thân thể ta, ta cướp một viên kim đan của ả mà thôi, ngươi còn muốn đòi về?

Đường đường là trưởng lão tông môn mà không biết xấu hổ như thế à?"

Rõ ràng vẻ mặt Mạnh Vị Hàn cứng đờ.Cô cũng dám nói thẳng ra...Thế này không giống như hắn ta nghĩ tới.Mạnh Vị Hàn từng nghĩ tới, nếu như bọn họ còn có thể gặp mặt, nàng sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn mình.Là chất vấn, hay là khổ sở?Hoặc là phẫn nộ oán hận...Nhưng đều không có.Cô cứ lạnh lùng nhìn mình như vậy, giống như nhìn một kẻ râu ria.Chẳng biết tại sao, đáy lòng Mạnh Vị Hàn lại có mấy phần áy náy.Phần áy náy kia tới rất mãnh liệt, khiến cho trong lúc nhất thời hắn ta quên cả suy nghĩ.Sơ Tranh thấy Mạnh Vị Hàn không lên tiếng, trực tiếp quay người đi."

Sư phụ..."

Yến Hồng Nghê trầm thấp kêu một tiếng, không biết vì sao Mạnh Vị Hàn không ngăn cản cô.Còn có lời vừa rồi cô nói...Yến Hồng Nghê cũng không rõ chuyện phát sinh ở giữa lắm, nhưng ả cũng biết rõ thân thể này là của người khác.Vậy...Đáy mắt Yến Hồng Nghê cực nhanh hiện lên một tia tối tăm.Cho nên cô chính là chủ nhân chân chính của thân thể này?Đồ đệ trước kia của Vị Hàn...Yến Hồng Nghê cũng không thích thân thể này, khi ả không ở đây, thân thể này thay thế ả, ở bên cạnh Mạnh Vị Hàn, gọi hắn ta là sư phụ.Sau khi ả trở về, còn phải dùng tên của nàng ta, thân phận của nàng ta...

Đứng bên cạnh Mạnh Vị Hàn.Yến Hồng Nghê cảm thấy rất không thoải mái.Sự ghen ghét của nữ nhân chưa từng có một logic nào có thể lý giải được cả.-Mạnh Vị Hàn xuất hiện, đám người đằng sau đã dừng lại.Mạnh Vị Hàn rất nổi tiếng, không ít người biết, cho dù không biết, bây giờ cũng đã được phổ cập khoa học một lần, còn ai dám động thủ.Vừa rồi Yến Hồng Nghê lại gọi hắn ta là sư phụ.Vậy đây vị đồ đệ tên Sơ Tranh của Mạnh Vị Hàn à?Nghe nói lúc trước Mạnh Vị Hàn vì đồ đệ này mà không tiếc cả mạng.Nghe bảo cưng chiều đến tận xương tủy, kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, chỉ cần đồ đệ muốn, hắn ta cũng có thể tìm đến cho nàng.Có thể nói là dụng tâm lương khổ.Nếu Sơ Tranh biết suy nghĩ của những người này, chỉ có thể haha vào mặt bọn họ.Mạnh Vị Hàn muốn mạng của nguyên chủ!Tốt với nàng như vậy, cũng chỉ là để sau khi Yến Hồng Nghê trở về, có thể tiếp quản thân thể nguyên chủ dễ dàng hơn.Vậy cũng đúng là dụng tâm lương khổ đấy!-Sơ Tranh cầm cái hộp nhỏ kia đến trước mặt Kinh Phá: "Này."

Thiếu niên bưng lấy kim đan, thần sắc không nói nên lời là mờ mịt hay là vô tội, lại có chút ngốc manh.Một hồi lâu sau, thiếu niên nhỏ giọng nói: "Ta...

Vừa rồi muốn nói, kim đan này...

Có vấn đề."

"Hả?"

"Kim đan này..."

Dường như Kinh Phá sợ nói sai, dao động không chừng."

Đừng sợ, nói đi."

Sơ Tranh động viên hắn."

Ta cảm thấy nó không phải đồ tốt."

"Cảm thấy?"

Kinh Phá cúi đầu xuống, nhẹ gật đầu thật khẽ.Kinh Phá cũng không có tu vi, vậy cảm thấy từ đâu?Thiên phú dị bẩm?Ừm...Cũng không phải là không thể."

Không có tác dụng với ngươi sao?"

"..."

Không có.Hắn lấy thứ này làm gì.Sơ Tranh thuận miệng nói: "Cướp cũng đã cướp, ngươi cầm chơi đi."

Kinh Phá: "..."

Còn có...

Kiểu như vậy sao?Kinh Phá cũng không muốn lắm.Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bưng cái hộp nhỏ biết phát sáng kia.Yến Hồng Nghê không biết phải làm sao, có thể ngăn chặn những ánh sáng đó...Ầm ầm ——Mặt đất đột nhiên lắc lư, Sơ Tranh chống vào mép quan tài mới không ngã sấp xuống.Thứ gì?Phía dưới có thứ gì đó đang đánh nhau sao?Ầm ầm ——Mặt đất lắc lư dữ dội hơn.Kiến trúc trong trấn không chịu nổi loại chấn động này, bắt đầu ầm ầm sụp đổ.Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, người bên kia giống như hạt đậu trên cái sàng, bị điên cuồng lắc lư trái phải."

Ma thú...

Ma thú đến rồi! !"

Có người nhìn thấy bụi mù ở chỗ sâu, ma thú đen ngòm đang trào ra.Bọn nó giống như xông từ dưới nền đất lên, liên tục không ngừng, chỉ nhìn một chút cũng khiến người ta tê cả da đầu.Nhiều ma thú như vậy...Lúc này đám người chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy!Ngay cả Mạnh Vị Hàn cũng có suy nghĩ giống vậy, ôm Yến Hồng Nghê, dưới chân điểm nhẹ mặt đất, vọt lên không trung.Mạnh Vị Hàn theo bản năng nhìn xuống phía dưới.Bên trong phế tích, cô gái hững hờ chống vào mép quan tài, nói chuyện với người bọc lấy áo choàng trắng, không thấy rõ dung mạo trong quan tài.Hoàn cảnh như vậy...Nhìn cô lại giống như đang ở ven hồ phong cảnh tươi đẹp, nhàn nhã lại tùy ý, không thấy nửa phần bối rối.Mạnh Vị Hàn: "..."

Linh hồn trong thân thể ấy thật sự là đồ đệ mà hắn ta nuôi nhiều năm sao?Vì sao lại...Hoàn toàn không giống.Nhưng giám hồn thạch sẽ không lừa hắn ta, nên đây hẳn là nàng."

Sư phụ..."

Giọng nói run rẩy của Yến Hồng Nghê kéo suy nghĩ của Mạnh Vị Hàn về.Mạnh Vị Hàn thu tầm mắt lại, cực nhanh lao về phía khu vực an toàn.Yến Hồng Nghê hơi quay đầu, nhìn xuống phía dưới.Lúc này bọn họ cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc bị ma thú xông qua ngã sập xuống.Đã không thể nhìn thấy cô gái kia nữa.Vừa rồi Vị Hàn đang nhìn cái gì?

Cảm thấy có lỗi với nàng sao?Yến Hồng Nghê suy nghĩ lung tung trong lòng, hận không thể làm cho người kia hoàn toàn biến mất.-Trấn Kim Thiền đã biến thành phế tích, thi thể ma thú nằm ngang trên mặt đất, không còn hơi thở.Sơ Tranh ngồi trên một tấm ván gỗ, bên chân nằm một con ma thú, cô đang dùng dao găm móc linh hạch trong thân thể ma thú ra.Linh hạch có lớn có nhỏ.Sau khi Sơ Tranh móc ra, tiện tay ném đi, ném vào trong quan tài.Thiếu niên bọc lấy áo choàng buông mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo và mái tóc bạc trắng kia, đang cúi đầu xếp những linh hạch kia sang một góc quan tài."

Bao nhiêu?"

Sơ Tranh hỏi hắn."...

1328 viên."

Thiếu niên ghé vào mép quan tài, ngoan ngoãn trả lời.Sơ Tranh chuyển dao găm, quay đầu nhìn xung quanh.Ma thú nhìn chằm chằm, không dám công kích, chỉ có thể gầm nhẹ với cô.Sơ Tranh cũng không muốn động.Những ma thú này dường như...Nói thế nào nhỉ.Nhìn thấy cô là có chút hưng phấn.Ừ...

Loại hưng phấn như nhìn đồ ăn ấy.Cho dù bị giá trị vũ lực của cô chấn nhiếp, thì vẫn muốn xông lên.Cho nên bắt bọn chúng nghe lời căn bản là chuyện không thể nào.Trấn áp chắc chắn là cạo chết toàn bộ rồi...Bên ngoài còn có nhiều ma thú như vậy, cô giết tới khi nào mới hết?Sơ Tranh cắm dao găm vào trong tấm ván gỗ, đứng dậy, phủi phủi tay.Phải làm một chiêu lớn thôi!Sau cùng có thể giải quyết trong một lần duy nhất!Sơ Tranh vươn tay về phía thiếu niên trong quan tài: "Trên người ngươi có thuốc độc không?"

Kinh Phá chớp mắt, mấy giây sau cúi đầu xuống, mặt kiểu 'ta không có'.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2229: Y Kinh Thiên Hạ (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thẻ người tốt có hay không Sơ Tranh còn không rõ ràng sao?Trước đó hắn biến hai người kia thành dáng vẻ ấy cơ mà."

Lấy ra."

"..."

Kinh Phá tìm kiếm soạt soạt, một hồi lâu sau lấy ra mấy cái bình sứ, một mạch nhét cho Sơ Tranh.Sơ Tranh: "..."

Nhìn đi!

Độc dược của người ta không chỉ có một loại đâu.Hơn nữa còn là bình lớn!Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Kinh Phá, cầm những thứ độc dược kia rời đi.Thật lâu sau Kinh Phá mới giơ tay sờ lên nơi bị Sơ Tranh sờ qua, gương mặt không khỏi đỏ lên.-Độc dược của Kinh Phá dùng rất tốt, đối phó với ma thú cũng không đáng kể.Sơ Tranh giải quyết đám ma thú kia, trở lại một bên quan tài, lại giơ tay sờ đầu hắn: "Rất lợi hại."

Kinh Phá mấp máy môi, hơi cúi đầu xuống, màu đỏ ửng trên gương mặt lan tràn đến tận lỗ tai."

Ngươi...

Ngươi không cảm thấy...

Những thứ kia..."

Kinh Phá nói không thành câu, không biết đang muốn biểu đạt cái gì.Sơ Tranh sờ dọc theo tóc hắn xuống: "Từ từ nói."

Kinh Phá cẩn thận liếc nhìn cô một cái, hít sâu một hơi, cố gắng để mình nói được một câu trọn vẹn."

Những thứ...

Độc dược kia rất tàn nhẫn sao?"

"Có ích là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

Ngón tay Sơ Tranh xuyên qua tóc hắn, nhẹ nhàng thưởng thức."

Nhưng mà..."

Kinh Phá cúi thấp đầu, hai tay giao nhau, hung hăng bóp lấy lòng bàn tay mình.Giọng nói của hắn thấp đến mức không thể nghe thấy, mơ hồ có chút xíu tủi thân: "Nhưng mà...

Sư phụ ta nói...

Ta không xứng hành y cứu người."

"Ông ta nói lung tung."

Con chó điên nào nói thẻ người tốt của ta như vậy!Thiếu niên vội vàng ngước mắt, một giây sau lại cụp xuống: "Nhưng...

Trước kia sư phụ rất tốt với ta."

"Ừ, về sau ta cũng sẽ rất tốt với ngươi."

Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn.Dường như thiếu niên không hiểu, đôi môi bị hắn mím đến hơi trắng bệch hơi mở ra, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt.Ngây ngốc, có chút đáng yêu.Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên mặt hắn một lát, dời ánh mắt đi: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi rất tốt."

Kinh Phá: "Ta...

Rất tốt sao?"

"Ừ, ngươi là tốt nhất."

Khen thẻ người tốt nhiều nhiều!Không biết Kinh Phá bị làm sao, đột nhiên trùm mũ trùm về, ôm đầu gối ngồi trong góc, chôn đầu ở trong khuỷu tay.Sơ Tranh: "..."

Làm sao nữa đây!Sơ Tranh gãi gãi đầu, không hiểu thẻ người tốt lại làm sao.-Sơ Tranh phát hiện trong đám ma thú này cũng không có con Kim Thiền kia.Không biết là bị bọn ma thú này giết chết, hay là trốn ở phía dưới dưỡng thương.Sơ Tranh đến gần đó nhìn một chút, trong phòng ốc còn chưa bị phá hư còn có thi thể.Nhìn bộ dạng thì chắc là bị ma thú giết.Nhưng tại sao đám ma thú này lại xuất hiện ở đây?Chẳng lẽ là vì Yến Hồng Nghê?Hay là nguyên nhân khác?Nơi này không nên ở lại lâu, phải mau chóng rút lui thôi.Dẫn Kinh Phá rời khỏi trấn Kim Thiền, không nghĩ tới bên ngoài trấn còn không ít người 'mai phục'.Sơ Tranh vừa đi ra ngoài thì đã bị bọn họ bao vây.Ma thú quá nhiều, mấy người như bọn họ chắc chắn sẽ đánh không thắng.Rút lui là lựa chọn tốt nhất.Nhưng bọn họ nhớ thương viên kim đan kia, cho nên đều ở lại bên ngoài, không hề rời đi."

Ma đầu!

Ngươi còn chưa chết!"

"Làm ngươi thất vọng rồi, thật sự rất xin lỗi."

Câu xin lỗi này làm gì có nửa phần xin lỗi, ngược lại giống như đang trào phúng.Sơ Tranh không trông thấy Mạnh Vị Hàn và Yến Hồng Nghê, không biết có phải đi rồi không."

Ma đầu, đám ma thú kia là ngươi gọi tới đúng không!"

Đột nhiên có người phúc chí tâm linh* hét lên một tiếng.(*Phúc chí tâm linh (福至心灵): Phúc đến thì lòng cũng sáng ra; Khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn.)Sơ Tranh rất vô tội: "Không phải ta, ta không có, ngươi đừng nói lung tung!"

Sao nồi nào cũng úp hết lên đầu ta thế!Các ngươi hơi quá đáng rồi đấy!Nói nhảm vài câu, người đối diện chờ không nổi trước, nói vào chủ đề chính: "Trầm Âm, giao kim đan ra đây!"

Sơ Tranh đảo mắt nhìn qua bọn họ: "Các ngươi đủ chia không?"

Kim đan chỉ có một viên, người đối diện lại nhiều như vậy, chẳng lẽ một người liếm một miếng sao?"

Ngươi quan tâm chúng ta đủ chia hay không làm gì, ngươi mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Lúc này suy nghĩ của những người này giống nhau, trước tiên lấy được kim đan tới tay rồi nói sau.Sơ Tranh ấn cổ tay, thở dài trong lòng.Được thôi.Là bọn họ không cho ta làm người tốt!"

Mọi người cùng nhau xông lên!"

Vì kim đan, có lẽ đám người này đã quên chuyện lúc trước.Người chết vì tiền chim chết vì ăn.Quy tắc của Cửu Châu Đại Lục là như thế.-Rầm --Răng rắc --Cây cối bị người chặn ngang đụng gãy, lá cây bay lả tả xuống, ngân mang xuyên qua phiến lá, bay về phía nam nhân cầm búa lớn.Nam nhân liếc mắt qua thoáng thấy một vòng sáng ngời, theo bản năng tránh đi.Vòng sáng kia lướt qua bên cạnh gã, dừng lại giữa không trung vài giây, bỗng nhiên quay trở lại, phân tán thành vô số mảnh ánh sáng, quấn lên bốn phương tám hướng.Nam nhân kinh hãi, vung búa nện xuống.Nhưng mà những thứ kia lại giống như có ý thức tự chủ, tuỳ tiện tránh đi, cũng lấy góc độ xảo trá cuốn tới lần nữa.Xúc cảm lạnh buốt trèo lên mắt cá chân, cảm giác trói buộc khiến cho gã cúi đầu nhìn.Nhưng chỗ mắt cá chân không có gì cả.Cảm giác trói buộc lạnh buốt lan tràn đến bên hông, ngực, cổ..."

A a a a..."

Cảm giác ngạt thở làm người kia mất bình tĩnh, bắt đầu xoay vòng tại chỗ.Theo như cái nhìn của người ngoài, đại khái chính là người kia đánh đánh đánh, rồi đột nhiên phát điên.Ma đầu kia dùng tà thuật gì!Đây là suy nghĩ thống nhất của tất cả mọi người."

Ma đầu!

Dừng tay!

Nếu không ta sẽ giết hắn!"

Bên phía quan tài, không biết có một người mò qua từ khi nào.Lúc này gác đao trên cổ Kinh Phá, hung thần ác sát uy hiếp Sơ Tranh.Người này vẫn luôn đi theo cô, chắc có lẽ là người quan trọng với cô, lúc này dùng hắn để uy hiếp là chuyện không thể tốt hơn.Hai tay Kinh Phá nắm lấy mép quan tài, bị dọa phát sợ còn chưa kịp phản ứng, cả người nhìn rất ngơ ngác.Nhưng mà Sơ Tranh chỉ không mặn không nhạt nhìn một chút, căn bản không hề dừng tay.Vừa ấn người xuống đất, vừa nói: "Có bản lĩnh thì ngươi động vào hắn thử xem."

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái không khỏi có lực xuyên thấu."

Ngươi!"

Sơ Tranh không thèm nhìn bên kia nữa, giải quyết người cách mình gần nhất."

Mẹ!"

Người khống chế Kinh Phá không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ có phản ứng như vậy, hung hăng mắng một tiếng.Người này đi cùng ma đầu kia, chắc có lẽ cũng không phải người tốt lành gì.Cho nên gã cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Muốn trách thì trách ả đi!"

Nam nhân giơ tay chém xuống.Nhưng gã không hề trông thấy cảnh tượng máu tươi văng tung tóe.Mà là thân thể gã đổ ra phía sau.Toàn thân vô lực, trước mắt choáng váng từng trận, toàn bộ thế giới dường như cũng đang quay cuồng.Bị sao đây?Bóng người trắng như tuyết nhô đầu ra khỏi quan tài.Lúc này gã vừa vặn nhìn thấy gương mặt dưới mũ trùm.Nam nhân trừng lớn mắt, trong cổ họng gian nan phát âm ra thanh vỡ vụn: "Ngươi... là ngươi..."

Gương mặt kia...Gã tuyệt đối sẽ không quên.Lông mi Kinh Phá run rẩy, đi từ trong quan tài ra, ngồi xổm bên cạnh người kia: "Ngươi biết ta?"

Đáy mắt nam nhân ẩn ẩn có sợ hãi: "Tuyệt...

Y lâu..."

Kinh Phá lấy ra một viên đan dược màu đỏ, đẩy miệng nam nhân ra nhét vào.Nam nhân không có chỗ mà phản kháng, bị ép nuốt thứ đó xuống."

Ngươi...

Ngươi cho ta ăn thứ gì?"

"Thăng tiên đan."

Giọng nói của thiếu niên rất yếu ớt, giống như người bị ức hiếp là hắn vậy: "Rất quý báu."
 
Back
Top Bottom