Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2230: Y Kinh Thiên Hạ (15)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thăng tiên đan...Nếu như là người khác thì gã còn cảm thấy thứ này có thể tăng cao tu vi.Nhưng người này! !Đây tuyệt đối không phải thứ gì tốt!Gã há to mồm thở dốc, muốn nói điều gì đó, nhưng không cách nào nói ra được.Thiếu niên ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, cằm đặt trên mu bàn tay, dáng vẻ rất ngoan nhìn gã."

Ngươi đang làm gì vậy?"

Giọng nói thanh lãnh truyền đến, đáy lòng nam nhân vậy mà lại cảm thấy đây là tiếng trời.Cứu...

Cứu mạng!Thiếu niên giơ tay kéo y phục gã lên, che mặt gã lại, đứng dậy đưa lưng về phía gã."

Không có..."

Nam nhân mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của hắn.Cũng không có ai đáp lại hắn, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần...Gã gian nan di động ngón tay, muốn bắt được người đi tới, nhưng gã chỉ bắt được không khí.-Vừa rồi Sơ Tranh đã thấy rõ Kinh Phá đút thứ gì đó cho người dưới đất.Cũng không biết là gì...Sơ Tranh bình tĩnh ôm Kinh Phá vào trong quan tài: "Vừa rồi có bị dọa sợ không?"

Kinh Phá lắc đầu.Sơ Tranh quay đầu nhìn người nằm trên đất một chút, ngẫm lại cũng đúng...Kinh Phá không muốn cho Sơ Tranh nhìn lắm, hắn túm tay áo Sơ Tranh, kéo lực chú ý của cô lại."

Sao?"

Kinh Phá cũng không biết nên nói gì.Hắn chỉ không muốn Sơ Tranh đi xem người kia.Dưới tình thế cấp bách, Kinh Phá gập ghềnh nói: "Ta...

Ta hơi sợ."

Sơ Tranh: "..."

Vừa rồi mi còn lắc đầu đấy!

Lừa gạt quỷ à!Sơ Tranh chịu đựng không mắng, cô nhìn thẻ một cái, ánh mắt nhẹ chuyển: "Vậy ta ôm một chút?"

Kinh Phá chớp mắt, một lát sau vậy mà lại gật đầu.Sơ Tranh giơ tay ôm hắn vào lòng, thuận tay sờ đầu hắn.Kỳ thật Kinh Phá không muốn cho người khác sờ đầu hắn lắm, đặc biệt là khi tóc hắn bạc.Hắn sẽ cảm thấy mình rất quái dị, không giống người bình thường.Nhưng Sơ Tranh sờ hắn, mặc dù Kinh Phá không thích ứng, nhưng cũng không phản cảm."

Khá hơn chút nào chưa?"

"Rồi..."

"Vậy đi thôi."

Không thì lát nữa lại có người nhảy ra, rất phiền.Kinh Phá buông Sơ Tranh ra, ngồi trở lại bên trong.Sơ Tranh chuyển tới phía trước, quan tài chậm rãi di động, Kinh Phá ghé vào mép quan tài, nhìn người kia còn đang giơ lên tay, muốn tóm lấy thứ gì đó.Cánh tay kia dần dần rũ xuống...Kinh Phá thu tầm mắt lại, chuyển qua phía trước, nói với Sơ Tranh: "Ta muốn tự đi."

"Ngươi quá chậm."

Sơ Tranh ghét bỏ.Kinh Phá: "..."

Hắn cào cào biên giới: "Ta có thể đi nhanh hơn."

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.Con ngươi thiếu niên ướt sũng, khóe mắt còn hơi phiếm hồng, nhìn vô cùng đáng thương.Sơ Tranh rất không muốn thấy dáng vẻ này của hắn.Hận không thể ngay tại chỗ...Sơ Tranh: "Ra cũng được, ta dắt ngươi đi."

Quang minh chính đại nắm tay thẻ người tốt, ta quá giỏi!"...

A, được."

Kinh Phá cũng không có cảm nhận gì đặc biệt đối với chuyện này, chỉ giống như bạn nhỏ được sư trưởng dắt mà thôi.Hắn nghiêng đầu một cái: "Vậy ta có thể đi ra không?"

Sơ Tranh ôm hắn ra, thiếu niên rất nhẹ, Sơ Tranh không cần dùng lực quá lớn.Sau khi thiếu niên đặt chân xuống, hắn chủ động giơ tay ra trước mặt Sơ Tranh, trên mặt giống như viết ba chữ to 'ngươi dắt đi'.Sơ Tranh nắm chặt tay hắn: "Mệt thì nói với ta."

"Ta có thể tự đi rất xa."

Thiếu niên yếu ớt phản bác."

Ừ, ngươi lợi hại."

"..."

-Ngũ Âm trấn.Một thị trấn đã sớm biến mất, muốn đi vào cần có linh hồn dẫn đường.Có hai loại linh hồn có thể dùng.Loại thứ nhất là tự tay giết một người, câu hồn luyện hóa, để nó dẫn đường.Loại thứ hai là tìm kiếm ác linh còn chưa tiêu tán, thuyết phục đối phương, để nó chủ động dẫn đường.Ác linh cực kỳ khó tìm, hơn nữa nhất định phải là ác linh có oán khí trùng thiên, loại này càng khó tìm hơn.Ác linh có oán khí trùng thiên đều có thù hận to lớn, muốn nó dẫn đường, trước tiên cần phải hoàn thành xong yêu cầu của đối phương.Sơ Tranh làm gì có thời gian mà đi hoàn thành yêu cầu, sau khi tìm được ác linh phù hợp, thì trước tiên dùng ma thú linh hạch nện cho đối phương choáng váng đầu óc, còn không được thì thêm linh bích.Ác linh: "..."

Ta đã chết rồi còn cần những thứ này làm gì?Người này sợ là kẻ ngu rồi.Vất vả lắm mới gặp được người, lại còn là kẻ ngu."

Ta có thể cho con cháu của ngươi những thứ này."

Sơ Tranh quyết định làm người tốt.Con cháu...

Ác linh cảm thấy nó đã chết rồi, còn quan tâm con cháu làm gì.Ác linh dữ tợn rống lên: "Ta chỉ muốn báo thù! !"

"Được thôi."

Sơ Tranh lười trò chuyện tiếp: "Ta đổi kẻ khác."

Núi chẳng theo ta thì ta đổi núi thôi!Ác linh tuy khó tìm, nhưng cũng không phải không thể tìm được!Ác linh: "Này này này...

Đừng đi mà! !"

Ác linh vội vàng bay qua, ngăn Sơ Tranh lại.Ánh mắt nó đi dạo hai vòng, chỉ vào thiếu niên đứng nơi xa: "Thế này đi, ngươi đưa thân thể hắn cho ta dùng hai ngày, ta sẽ đồng ý với ngươi."

Ác linh vừa dứt lời, thì đã bị Sơ Tranh quạt bay.Sơ Tranh: "..."

Nói thật, cô cũng không biết mình lợi hại như vậy.Vừa rồi cô chỉ muốn đánh ác linh mà thôi.Sau khi ác linh bay về, thần sắc lập tức có chút không đúng, lộ ra mấy phần sợ sệt: "Ngươi...

Ngươi là Ma Linh!"

"Cái gì?"

Trong đầu Sơ Tranh ngập tràn dấu chấm hỏi.Rốt cuộc thân thể này có lai lịch gì?Vừa Ma Sơn vừa Ma Linh?"

Ngươi...

Không biết?"

Ác linh còn kinh ngạc hơn người trong cuộc như Sơ Tranh."

Không phải ngươi từ Ma Sơn xuống sao?"

"...

Chắc thế."

"Cái gì gọi là chắc thế, ngươi từ đâu tới mà cũng không biết à?"

Ác linh la to."..."

Ta nửa đường tiếp quản thân thể này, ta có thể biết chuyện gì!Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Ngươi biết thật nhiều?"

-Nghe đồn có một nơi gọi là Ma Sơn, trên Ma Sơn quanh năm có ma khí phiêu đãng, tu sĩ và người bình thường căn bản không có cách nào tới gần Ma Sơn được.Nhưng có một loại người, có thể hành động như thường trên Ma Sơn.Loại người này chính là Ma Linh.Ma Linh có lực lượng cường đại, không chỉ có thể sử dụng linh khí, mà còn có thể sử dụng ma khí.Nhưng Ma Linh không thể rời núi.Cách duy nhất để rời núi chính là được triệu hoán."

Chỉ có thể được triệu hoán?"

"Nghe nói Ma Sơn tách khỏi Cửu Châu Đại Lục, chỉ có thể thông qua triệu hoán để đến Cửu Châu Đại Lục."

Lực lượng của Ma Linh quá cường đại, nếu có thể tùy tiện rời núi, thì còn có chỗ cho những chủng tộc khác ở Cửu Châu Đại Lục à."

Điều kiện triệu hoán cũng rất hà khắc...

Cụ thể thì ta không rõ ràng cho lắm, dù sao không phải ai cũng triệu hoán được."

Sơ Tranh: "..."

Cho nên Trầm Âm này thật ra là một vật triệu hoán?Vậy ai triệu hoán Trầm Âm?Sơ Tranh nghĩ đến một vấn đề: "Nếu Ma Sơn đã tách khỏi Cửu Châu Đại Lục, vậy thì làm sao mà biết được tu sĩ và người bình thường không thể sinh tồn trên Ma Sơn?"

Ác linh: "..."

Đây là trọng điểm sao?Loại tin tức nghe đồn này, ai mà không thêm thắt chút mắm muối vào chứ?"

Ta cũng chỉ nghe nói."

Ác linh gượng cười hai tiếng.Sơ Tranh từ chối cho ý kiến: "Làm sao mà ngươi biết được?"

Còn có thể nhận ra cô!"

Ta cũng không nói rõ ràng được...

Chính là...

Chính là có loại cảm giác này."

Trước kia nó từng nghe về chuyện liên quan đến Ma Linh, vừa rồi đột nhiên phúc chí tâm linh, tự động xông ra.Hơn nữa nó cũng sợ hãi cô theo bản năng...Đây không phải là sợ hãi đối với lực lượng, mà là sợ con người cô."

Ma Linh và ác linh đều có chữ linh, nói không chừng có nguồn gốc gì đó đấy."

Ác linh lấy lòng cười cười: "Ngài nói đúng không?"

Rõ ràng ác linh có chỗ giấu diếm, Sơ Tranh cũng không so đo: "Cho nên ngươi có dẫn đường cho ta không?"

"Dẫn!

Dẫn dẫn dẫn!"

Ác linh nói xong, một mặt mờ mịt: "Ngài muốn đi đâu đây?"

"Ngũ Âm trấn."

Ác linh: "..."
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2231: Y Kinh Thiên Hạ (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Rõ ràng ác linh không muốn đến Ngũ Âm trấn lắm, cả linh hồn đều lộ sự kháng cự.Nhưng cuối cùng nó vẫn nhăn nhăn nhó nhó dẫn đường, cũng không dám xách ra chuyện mượn thân thể Kinh Phá nữa.Toàn bộ hành trình Kinh Phá đều rất mờ mịt, căn bản không biết Sơ Tranh đang giao lưu với ai."

Ngươi không nhìn thấy?"

Kinh Phá lắc đầu.Hắn không thấy gì cả.Sơ Tranh tưởng là vì hắn không có tu vi, nhưng sau đó gặp phải tu sĩ, cũng không ai có thể trông thấy ác linh.Sơ Tranh hỏi ác linh bay trên không trung: "Có phải ngươi còn giấu diếm chuyện gì không?"

Ác linh cười đùa: "Ta chỉ biết từng ấy, ta có thể giấu diếm chuyện gì?"

"Vì sao bọn họ không nhìn thấy ngươi?"

"Tu vi của bọn họ quá thấp thôi."

Ác linh nói: "Nếu không thì ngươi cảm thấy vì sao ác linh lại khó tìm như vậy?"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, một tay ấn ác linh trên quan tài."

Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói thật, ta muốn tìm ác linh thứ hai rất dễ dàng."

Ác linh: "! ! !"

Sao ngươi nói động thủ là động thủ thế hả, ngay cả chút thời gian giảm xóc cũng không cho! !Ác linh có khát vọng sống cực mạnh: "Khụ khụ khụ...

Ngài thả ta ra trước đi, ta nói ta nói."

Ác linh nói đối với bọn chúng, Ma Linh có một loại áp chế trời sinh, bọn chúng căn bản không có cách nào phản kháng được.Ý chính là bảo bọn nó đi hướng đông, thì bọn nó không dám đi hướng tây.Nguyên nhân nó không nói cũng rất đơn giản, là vì sợ Sơ Tranh biết được sẽ sai khiến nó như vậy.Không chỉ là ác linh...Mà là tất cả linh hồn thể đều chịu sự áp chế của Ma Linh, quan trọng nhất chính là Ma Linh có thể trực tiếp thôn tính bọn nó.Đây là bài học đầu tiên khi họ trở thành linh hồn thể.Gặp phải Ma Linh có thể chạy thì chạy, không thể chạy thì dỗ dành trước, tìm cơ hội chạy.Dù sao không thể đối nghịch với Ma Linh.Nhưng Ma Linh chỉ có thể triệu hoán ra được, cho nên cơ hội để một linh hồn thể gặp phải Ma Linh ít đến có thể bỏ qua.Ai biết nó lại xui xẻo như vậy...Nói như vậy thì cũng có thể giải thích rõ được vì sao ác linh biết cô là Ma Linh...Ác linh cách Sơ Tranh rất xa, sờ sờ cổ mình, lòng còn sợ hãi.Quá dọa...

Linh!Vừa rồi thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.Đại thù của nó còn chưa báo, sao có thể chết như vậy được!-Trên đường trì hoãn mất một chút thời gian, tìm được cửa vào của Ngũ Âm trấn đã là hơn một tháng sau.Cửa vào của Ngũ Âm trấn không giống như kiểu núi hoang dã ngoại mà Sơ Tranh nghĩ.Hơn nữa còn ở trong một thành trấn.Sơ Tranh kéo quan tài vào, lập tức làm cho không ít người chú ý."

Trầm Âm?"

"Hình như là nàng ta..."

"Sao ma đầu này cũng tới đây vậy?"

"Nghe nói trước đó nàng ta lại đồ sát một thị trấn!

Còn giết không ít tu sĩ."

"Ả lại còn dám xuất hiện ở đây!"

"Nghe nói ả bị ma thú vây ở bên trong, còn có thể an toàn thoát ra, sau đó có người đi xem, ma thú chết hết..."

Ngày đó cũng có người không tham gia vào cuộc bao vây sau cùng, may mắn trốn qua một kiếp."

Thật hay giả? ?"

"Thật."

"Nàng ta lợi hại như vậy sao? ?"

"Nàng...

Không phải luôn lợi hại sao?"

"..."

Cái tên 'Trầm Âm' này, hiển nhiên đã được mọi người biết rõ.Sơ Tranh rất cạn lời: Thị trấn kia bị đồ sát liên quan gì đến ta!Mặc dù đám người này chỉ trỏ, nhưng lại không ai dám thật sự đứng ra."

Đứng lại!

Chặn hắn lại! !"

Trên đường đi náo nhiệt đột ngột vang lên tiếng hô to, một bóng người xô đám người qua đường ra, nhanh chóng chạy về hướng Sơ Tranh.Phía sau hắn ta có một thanh niên chạy theo, chỉ vào bóng người phía trước, nhờ người ta chặn hắn ta lại.Kia người đã đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh không muốn xen vào việc của người khác, nhưng người kia lại cứ thích tự tìm đường chết, đi đường không đi, khăng khăng đòi nhảy qua quan tài mà đi cơ.Sơ Tranh kéo thắt lưng người kia lại, kéo xuống dưới một cái, người kia ngã sầm xuống đất.Răng đập xuống đất, trực tiếp đập gãy.Thanh niên đuổi theo, ấn lấy người kia, cướp cái túi trong tay hắn ta đi."

Phù...

Phù..."

Thanh niên thở mấy hơi."

Cảm ơn, cảm ơn cô nương nha."【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】"..."

Ta không muốn làm người tốt, chỉ là con hàng này muốn nhảy qua đầu thẻ người tốt, chuyện này không thể nhịn được."

Không cần."

Người dưới đất thấy thanh niên nói chuyện với Sơ Tranh, đứng lên chạy biến."

Không đuổi theo?"

Sơ Tranh hỏi thanh niên.Thanh niên thở dài: "Đuổi theo có ích gì?

Đánh chết sao?"

Nơi này vốn đã loạn như vậy, trộm vặt móc túi rất nhiều, căn bản không quản được.Thanh niên cất kỹ cái túi, nhìn cái quan tài kỳ quái và người ở bên trong một chút."

Cô nương từ bên ngoài đến à?

Lúc này tới đây, cũng là vì vào Ngũ Âm trấn sao?"

"..."

Theo lời thanh niên nói, nơi này bình thường không náo nhiệt như vậy.Nhưng trước đó không lâu cửa vào của Ngũ Âm trấn có dị động, rất nhiều người ở đây đều đến vì Ngũ Âm trấn Ngũ Âm trấn khá giống một kiểu bí cảnh thám hiểm, trong đó có thể tìm kiếm được thiên tài địa bảo, cũng có thể tìm được các loại vũ khí.Thanh niên nói với Sơ Tranh vài câu, mới phát giác được người xung quanh không thích hợp."

Vì sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?"

Mặc dù cái quan tài này quả thật có hơi làm người khác chú ý, nhưng cũng không đến nỗi như vậy mà?"

Có thể là muốn dùng ánh mắt giết ta."

"..."

Nói đùa gì thế?Thanh niên nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên mặt Sơ Tranh, hốt hoảng cảm thấy có lẽ không phải cô đang nói đùa.Cho nên...Người này là ai vậy?"

Vu Việt ca ca, sao huynh lại ở đây, muội..."

Thiếu nữ thân mang váy đỏ đi từ trong đám người tới, giọng nói trong trẻo lanh lảnh.Đáng tiếc còn chưa nói hết lời, thì đã ngừng lại.Vu Việt: "Sơ Tranh muội muội, vết thương của muội lành chưa?

Sao lại chạy ra ngoài?"

Sơ Tranh: "..."

Nghe có chút muốn đánh người nha.Số tuổi thật của Yến Hồng Nghê còn lớn hơn người ta mà?Vu Việt ca ca là cái quỷ gì!Yến Hồng Nghê lấy lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh: "A...

Khỏi...

Khỏi rồi.

Muội không nhìn thấy huynh, cho nên ra ngoài tìm huynh, sư phụ vừa gọi chúng ta trở về thương lượng một chút, chúng ta mau về thôi."

Vu Việt không phản bác lời Yến Hồng Nghê, chắp tay với Sơ Tranh một cái: "Cô nương, vậy ta đi trước, chuyện ngày hôm nay, đa tạ."

Yến Hồng Nghê kéo Vu Việt đi ngay: "Vu Việt ca ca nhanh lên đi, sư phụ đang chờ đấy."

"Muội chậm một chút, vết thương của muội còn chưa khỏi hẳn đâu."

"Muội đã không sao nữa rồi."

Yến Hồng Nghê kéo Vu Việt chạy ra một khoảng cách, xác định nhìn không thấy Sơ Tranh nữa, lúc này mới nói: "Vu Việt ca ca, sao huynh lại đi cùng nàng ta?"

"Hả?"

"Chính là người vừa rồi đấy, huynh biết nàng ta là ai không?"

Vu Việt lắc đầu."

Nàng ta..."

Yến Hồng Nghê hơi chần chờ, tựa như đang xoắn xuýt, vừa không muốn nói xấu về người khác, nhưng lại không muốn bạn mình bị lừa."

Nàng thế nào?"

"Ôi...

Nàng ta không phải người tốt."

Yến Hồng Nghê giống như đưa ra quyết định: "Nàng ta giết rất nhiều người!

Chuyện của trấn Kim Thiền chắc hẳn huynh cũng biết, chính là nàng ta..."

Vu Việt khẽ nhíu mày.Vậy đó chính là Trầm Âm?Ma đầu giết người như ngóe rất nổi danh gần đây?Nhưng mà...Vu Việt cảm thấy cô không giống.Không phải vì cô giúp mình, mà là cảm thấy cô không hề giống một ma đầu giết người như ngóe."

Vu Việt ca ca, huynh không sao chứ?"

"Không sao."

Vu Việt cười cười, dời chủ đề đi: "Đi về trước đi, đừng để Mạnh trưởng lão đợi lâu."

Yến Hồng Nghê cắn môi: "Vâng."
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2232: Y Kinh Thiên Hạ (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Chuyện Sơ Tranh xuất hiện ở đây rất nhanh đã truyền đi cho mọi người biết, cỗ quan tài và người được che phủ kín lẽ mà cô mang theo cũng trở thành tiêu điểm nghị luận.Nhưng nghị luận thì nghị luận, lại không ai dám đi gây chuyện với cô.Đầu tiên là bọn họ không nắm chắc rằng mình có thể đối phó được Sơ Tranh, nguyên nhân tiếp theo là bây giờ cũng không phải lúc để đối phó với Sơ Tranh.Thời gian Ngũ Âm trấn mở ra là vào buổi trưa, khi Sơ Tranh qua thì đã có không ít người ở đó.Cô vừa xuất hiện, hiện trường yên lặng vài giây."

Nàng ta đến thật kìa!"

". . .

Cỗ quan tài kia có lai lịch gì?

Vì sao nàng ta cứ luôn mang theo bên cạnh thế?"

Thứ bắt mắt như quan tài, ai lại tự nhiên tự đế kéo theo làm gì?Hơn nữa thứ đó có ích lợi gì đâu!"

Không biết. . ."

"Nàng ta cũng đi vào, không xuống tay với chúng ta đấy chứ?"

Tiếng nghị luận ồn ào chói tai."

Mạnh trưởng lão. . ."

"Mạnh trưởng lão, ngài tới rồi."

Đám người bỗng nhiên bạo động, Mạnh Vị Hàn dẫn theo Yến Hồng Nghê được người ta vây quanh mà tới.Thanh niên tên Vu Việt kia lúc này cũng đi theo phía sau hai người.Yến Hồng Nghê xuất hiện cùng lúc với Mạnh Vị Hàn, vẫn là đối tượng được mọi người nịnh bợ, đủ lời khen ngợi biến đổi đa dạng.Yến Hồng Nghê nghe đến rất thoải mái, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.Mạnh Vị Hàn chào hỏi đám người, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, có hơi dừng lại.Cô cũng tới. . .Một thời gian không gặp, dường như đã thay đổi rất nhiều."

Sư phụ. . ."

Yến Hồng Nghê thấy Mạnh Vị Hàn nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, lập tức kêu một tiếng: "Lát nữa chúng ta đi vào, có thể bị tách ra không?"

Mạnh Vị Hàn bị Yến Hồng Nghê hấp dẫn lực chú ý, thu tầm mắt lại, cẩn thận nói những điều cần chú ý cho Yến Hồng Nghê nghe."

Đó có phải là quả Nguyệt Túc không?"

Người nào đó không chắc chắn hỏi bạn mình.". . .

Hình như thế."

"! ! ! !"

"Ma đầu kia có tiền vậy sao?"

Yến Hồng Nghê nghe thấy tiếng nghị luận, nhìn sang phía Sơ Tranh.Sơ Tranh khí định thần nhàn đứng bên cạnh quan tài, người bọc lấy áo choàng màu trắng đứng bên cạnh cô, cúi thấp đầu nhìn dưới mặt đất.Không biết Sơ Tranh mò từ đâu ra một loại trái cây giống như quýt, thịt quả có màu trắng.Thiếu niên muốn lấy cả quả, bị Sơ Tranh từ chối, bóc từng múi cho hắn ăn.Quả Nguyệt Túc sinh trưởng trên vách núi cheo leo, trái cây chín có màu vàng, thịt quả màu trắng, rất nhiều nước, cũng rất ngọt.Thịt quả chứa đựng linh lực, ăn nó có thể nhanh chóng khôi phục linh lực, ăn một thời gian dài cũng có thể tăng trưởng tu vi, lại không có tác dụng phụ.

Nhưng mà. . .Thứ đồ chơi này không phải người bình thường có thể ăn được.Một quả Nguyệt Túc cần hai trăm linh bích.Hai trăm linh bích tầm bằng khẩu phần lương thực hơn nửa năm của một nhà ba người bình thường.Cho dù là kẻ có tiền, cũng không thể xem quả Nguyệt Túc như đồ ăn vặt mà ăn được.Vị ma đầu này tiện tay lấy ra quả Nguyệt Túc. . .

Còn ăn như ăn đồ ăn vặt thế kia?Cô lấy đâu ra nhiều như vậy?"

Ta không muốn ăn. . ."

Kinh Phá kéo tay áo Sơ Tranh, có hơi tủi thân: "Chua."

Sơ Tranh: "Hả?"

Chua sao?Sơ Tranh ăn một miếng, không thấy chua lắm mà. . .Nhưng mà thẻ người tốt từ trước đến nay luôn yếu ớt, Sơ Tranh cũng không nói gì, lấy hai viên kẹo đường cho hắn.Động tác của hai người thân mật không nói ra được.Ác linh ở bên cạnh nhìn đến mắt trợn trắng, mà những người khác cũng chỉ còn lại các cảm xúc như nghi hoặc, khiếp sợ, ngạc nhiên.Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt đó! !Người bên cạnh cô là ai vậy!-Buổi trưa vừa đến, phía trước trống rỗng xuất hiện một luồng ánh sáng, như gợn sóng, tràn ra từng vòng từng vòng, rồi mở rộng."

Đến rồi!"

Ác linh nói một tiếng.Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy trong không khí có âm thanh. . .

Giống như là tiếng nhạc, nhưng lại hơi ồn ào.Cảm giác ấy giống như là. . .

Tiếng nhạc xuất hiện trên chợ phiên."

Sau khi đi vào đừng để bất kỳ âm thanh gì mê hoặc."

Ác linh phổ cập khoa học cho Sơ Tranh một câu: "Một khi bị mê hoặc đi lầm đường, thì sẽ không thể trở về con đường chính xác được, không vào được Ngũ Âm trấn đâu."

Ác linh không giống, bọn nó không nghe được những âm thanh này.Cho nên sẽ không bị ảnh hưởng, an toàn thông qua đoạn đường kia, đến Ngũ Âm trấn.Sơ Tranh gật đầu biểu thị biết rồi, cúi đầu hỏi Kinh Phá."

Ta. . .

Làm được."

Sơ Tranh không yên tâm lắm, muốn phong bế thính giác của Kinh Phá, nhưng ác linh lại nói vô dụng.Âm thanh kia không phải chỉ cần phong bế thính giác là không nghe được nữa."

Lát nữa không được phép buông tay ta ra."

". . .

Ừ."

Kinh Phá ngoan ngoãn gật đầu, chủ động nắm chặt tay cô.Sơ Tranh hài lòng sờ sờ đầu hắn, sắc mặt Kinh Phá đỏ lên cúi đầu xuống.Sơ Tranh phát hiện Kinh Phá thẹn thùng không giống người bình thường lắm.Nắm tay hắn, thậm chí là ôm hắn, hắn cũng sẽ không ngại, ngược lại là sờ đầu hắn, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.Thẻ người tốt quá khó hiểu. . .Vòng sáng phía trước đã khuếch tán đủ cho người ta thông qua, người phía trước tranh nhau chen lấn đi qua, Sơ Tranh đứng ở phía sau bất động.Mấy người Mạnh Vị Hàn cũng không nhúc nhích.Cuối cùng gần như tất cả mọi người đã đi qua, Mạnh Vị Hàn vẫn không nhúc nhích.Hắn ta nhìn sang phía Sơ Tranh một chút, dường như muốn chờ cô vào trước.Sơ Tranh không gấp, dù bận vẫn ung dung đứng chờ."

Sư phụ. . .

Sắp đóng lại rồi."

Yến Hồng Nghê nhắc nhở Mạnh Vị Hàn.Thời gian mở ra có hạn, còn không đi thì sẽ không kịp nữa.Mạnh Vị Hàn: "Đi thôi."

Yến Hồng Nghê lập tức tiến lên, giữ chặt tay áo Mạnh Vị Hàn.Lúc này không có ai, Mạnh Vị Hàn cũng không tránh đi, trực tiếp nắm chặt tay Yến Hồng Nghê, cùng nhau tiến vào trong vòng sáng.Sơ Tranh nhìn chằm chằm vòng sáng kia: "Lúc đi ra vẫn ra từ nơi này à?"

"Ừ."

Ác linh gật đầu.Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Vậy chúng ta canh ở đây, chờ lối ra xuất hiện thì phá lối ra đi, có phải bọn họ sẽ không ra được nữa không?"

". . ."

Ác linh dùng ánh mắt kinh dị nhìn cô.Nghĩ lại, vị này đến từ Ma Sơn đấy, có loại suy nghĩ phát rồ này cũng rất bình thường.Ác linh thận trọng: "Ngài. . .

Muốn phá hư cửa vào này. . .

Chỉ sợ phải phí chút sức lực?"

Sơ Tranh 'A' một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta nói đùa."

Ác linh: ". . ."

Dáng vẻ vừa rồi của ngài không giống nói đùa đâu.Một tay Sơ Tranh kéo quan tài, một tay dắt Kinh Phá, bước vào trong vòng sáng.Sau khi đi vào, tầm mắt lập tức sáng lên.Tiếng nhạc lộn xộn bên tai, hoán đổi thành âm thanh bối cảnh của phim kinh dị.Cho dù lúc này ánh sáng rất đủ, thì nghe thấy loại âm thanh ấy cũng làm người ta rùng mình.Trước tiên Sơ Tranh xác định rõ thẻ người tốt, quan tài và ác linh đều ở đây, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.Trừ họ ra, phần lớn người tiến vào đều ở đây.Đang tự quan sát xung quanh, không ai hành động.Mà lấy chỗ bọn họ đứng làm trung tâm, xung quanh có vô số bia đá đứng sừng sững.Bia đá trống rỗng không có gì cả."

Đây là Ngũ Âm mê trận, thứ chúng ta phải thông qua chính là cái này."

Ác linh rất tận tụy bắt đầu làm việc."

Nghe nói âm thanh mà mỗi người ở đây nghe thấy sẽ không giống nhau."

Ác linh tò mò: "Ngươi nghe thấy âm thanh gì?"

Sơ Tranh: ". . ."

Âm thanh bối cảnh phim ma.Sơ Tranh không lên tiếng, ác linh không tiện hỏi tiếp, sợ chọc giận Sơ Tranh.Chỉ một lát như vậy, đã có người bắt đầu hành động.Trong tay bọn họ cầm theo một ngọn đèn nhỏ tản ra ánh sáng âm u, lóe lóe lên."

Đó là bọn họ tự tay giết người, sau đó luyện hóa chế tác thành hồn đăng chỉ đường."

Ác linh lộ vẻ chán ghét: "Vì ham muốn cá nhân mà giết người, cuối cùng cũng chỉ thành công dã tràng như lấy giỏ trúc mà múc nước thôi."
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2233: Y Kinh Thiên Hạ (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Người đi cùng nhau chỉ cần một chiếc hồn đăng chỉ đường là được rồi.Nhưng hồn đăng chỉ đường nhất định phải tự tay giết người luyện hóa mới có thể sử dụng được.Cho nên người cầm hồn đăng, chắc chắn đều từng giết người.Sơ Tranh nhìn sang phía Mạnh Vị Hàn, hắn ta không lấy ra hồn đăng chỉ đường gì, chỉ thả mấy con côn trùng nhỏ biết phát sáng ra."

Đó là thứ gì?"

"Ách trùng."

Người trả lời chính là Kinh Phá.Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, người sau nhỏ giọng nói: "Ách trùng rất giỏi chỉ đường, nhưng rất khó tìm."

"Vô dụng, ở đây chỉ có chúng ta hữu dụng."

Ác linh nói xong không khỏi có chút tự hào.Kinh Phá không nói nữa."

Đi thôi."

Sơ Tranh bảo ác linh đi phía trước dẫn đường, con đường chính xác chỉ có một, cho nên phương hướng bây giờ mọi người đi vẫn chính xác.Người không chuẩn bị trước cũng biết bây giờ đi cùng mọi người sẽ không sai.Đi được một khoảng cách, bên tai Sơ Tranh vẫn là nhạc nền âm trầm kia.Sơ Tranh nghe đến rất phiền, muốn đổi nhạc nền khác.【. . .】 Cô cho rằng đây là quán karaoke à?

Còn đòi đổi nhạc? ?Vương Giả không muốn phun tào đâu, nhưng nó nhịn không được.Đây là người gì á!"

A!"

Tiếng kêu sợ hãi từ phía trước truyền đến.Tiếp đó phía trước trở nên rối loạn, có người hô to: "Đừng tới đây, đừng tới đây! !

Không phải ta! !

Không phải ta giết ngươi! !"

Người kia như bị điên, vung vũ khí chém lung tung, đám người dồn dập né tránh.Cuối cùng người kia xoay đầu qua, rời khỏi con đường họ đang đi, đi xuyên qua bia đá bên cạnh, rất nhanh đã biến mất ở một trong số những tấm bia đá.Còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn.Mấy trăm mét ngắn ngủi phía sau, bỗng có mấy người đột nhiên kêu gào lên, xông vào trong rừng bên cạnh bia đá.Cũng có người vô thanh vô tức đi chệch tuyến đường, căn bản không ngăn được.Không ai biết bọn họ nghe thấy được gì.Lại càng không ai biết bọn họ đã từng làm gì."

Sư phụ. . ."

Yến Hồng Nghê ôm cánh tay Mạnh Vị Hàn."

Không sao, yên tâm."

Mạnh Vị Hàn trấn an Yến Hồng Nghê: "Theo sát ta" ."

"Dạ!"

Yến Hồng Nghê ngẩng mặt lên, lộ ra dáng vẻ sùng bái.Sơ Tranh vừa vặn nhìn thấy, rất muốn nhấn gương mặt kia vào trong kẽ đất.Đây chính là mặt nguyên chủ, bốn bỏ năm lên chính là ta!-Không khí trong toàn bộ đội ngũ dần dần trở nên ngưng trọng.Sơ Tranh phát hiện những người gặp nạn trước tiên tu vi đều rất bình thường.Nói cách khác tu vi càng cao, sẽ đi được càng xa.Trừ nhạc nền âm trầm kia, Sơ Tranh không nghe thấy âm thanh gì khác.Lại nhìn Kinh Phá, hắn cũng không có gì dị thường."

Ngươi nghe thấy cái gì?"

"Tiếng nước."

Kinh Phá ngoan ngoãn trả lời."

Tiếng nước?"

"Ừ."

"Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Một hồi lâu sau Kinh Phá mới lắc đầu.Sơ Tranh không chắc Kinh Phá là thật sự không biết, hay là giả vờ.Nét mặt của hắn phần lớn thời gian đều mờ mịt chậm nửa nhịp và ngu ngơ, rất khó làm cho người ta phát hiện ra dị thường."

Hình như phía trước không thể đi qua được. . ."

"Nơi này toàn là bia đá. . .

Sao để đi lên phía trước đây?"

"Các ngươi cũng vậy sao?"

"Đều là như thế. . ."

Người đi phía trước ngừng lại, hồn đăng chỉ đường trong tay bảo bọn họ tiếp tục đi về phía trước.Nhưng phía trước là bia đá, căn bản không có cách nào thông qua được."

Keng!"

Đại đao hiện ra hàn quang chém vào tấm bia đá, ngay cả dấu vết cũng không để lại được."

Ngươi muốn làm gì!

Ngươi đừng tới đây!"

Bên trái có người kêu ra tiếng.Mọi người tưởng rằng lại có người trúng chiêu, kết quả phát hiện không phải, đằng sau bia đá bên kia có người lao ra, giơ vũ khí hung hăng bổ về phía người đứng ở biên giới.Người này bọn họ cũng quen biết, là một trong những người vừa rồi chạy mất."

Này, mẹ nó ngươi điên à!"

"Cẩn thận!"

"Hắn không thích hợp!"

"Giết các ngươi, giết các ngươi! !"

Người kia vừa công kích vừa la hét như vậyÁnh mắt vô thần, thần sắc lại dữ tợn, nhìn cực kỳ không thích hợp."

Giết các ngươi thì không có ai biết được nữa ha ha ha ha. . .

Ta phải giết sạch các ngươi, giết sạch hết!"

Rõ ràng người này đã phát điên rồi, đám người bất đắc dĩ chỉ có thể phản kích.Nhưng người này đột nhiên giống như tăng trưởng tu vi vậy, bọn họ có nhiều người như vậy mà cũng không bắt được hắn lại, còn hao tổn mất mấy người.Mạnh Vị Hàn không động thủ, nhưng người kia đột nhiên công kích về phía Yến Hồng Nghê."

Nghê Nhi, đứng bên cạnh."

Yến Hồng Nghê theo bản năng tránh đi, liếc mắt quét qua Sơ Tranh ở phía sau, con ngươi ả khẽ chuyển.Cũng không nghe lời Mạnh Vị Hàn mà tránh đi, ngược lại giống như bị dọa sợ, quên cả phản ứng.Mãi đến khi người kia phá tan Mạnh Vị Hàn, hung thần ác sát nhào tới, Yến Hồng Nghê bỗng nhiên hoàn hồn, cấp tốc chạy về phía sau.Vu Việt hô nhỏ một tiếng nhắc nhở Sơ Tranh: "Cẩn thận!"

"Phốc —— "Tiếng vũ khí sắc bén đâm vào thân thể, làm bước chân Yến Hồng Nghê ngừng lại.Ả kinh ngạc nhìn về phía người trước mặt.Giữa lông mày cô gái đều là lãnh ý, đôi mắt giống như mặt hồ kết băng."

Nghê Nhi! !"

Sơ Tranh nhìn thấy trên mặt Mạnh Vị Hàn lộ vẻ kinh hãi, nhào tới tiếp được thân thể Yến Hồng Nghê đang đổ xuống.Chó điên còn muốn chơi ta!

Không có cửa đâu!

Cửa sổ cũng không có!

Hừ!【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại thứ hai ở vị diện này. . . 】【 Đang load. . . 】-"Cẩn thận!"

Trước mắt Sơ Tranh lần nữa có ánh sáng, vừa vặn nghe thấy tiếng 'cẩn thận' ấy của Vu Việt.Sơ Tranh kéo thẻ người tốt ra sau lưng, nhấc chân đạp về phía Yến Hồng Nghê.Yến Hồng Nghê vốn dự định tới gần Sơ Tranh thì sẽ tránh đi, ai biết Sơ Tranh lại cho ả một đạp như thế, căn bản không tránh được.Người bị đạp về phía sau, vừa vặn đụng vào người đuổi theo phía sau.Người kia bắt lấy cánh tay Yến Hồng Nghê, nhếch môi cười âm trầm."

Giết ngươi!

Ha ha ha ha giết! !

Giết! !

Giết! !

Giết! !"

Lần này Yến Hồng Nghê thật sự bị dọa sợ, trơ mắt nhìn vũ khí trong tay đối phương chém về phía mình.Khi ả muốn phản kháng thì đã muộn."

Nghê Nhi!"

Mạnh Vị Hàn hét lên một tiếng, thân thể lướt gấp mà tới.Rầm ——Người kia bị Mạnh Vị Hàn đánh bay, nhưng vũ khí vẫn chém vào tay Yến Hồng Nghê, máu tươi văng khắp nơi."

Nghê Nhi!"

Mạnh Vị Hàn tiếp được thân thể Yến Hồng Nghê, bịt chặt vết thương cho ả, cũng cấp tốc cho ả một viên thuốc."

Vị Hàn ca ca. . .

Đau quá. . ."

Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch, tay không bị thương nắm chặt vạt áo Mạnh Vị Hàn.Vu Việt đi từ phía sau tới, vừa vặn nghe thấy tiếng 'Vị Hàn ca ca' ấy của Yến Hồng Nghê.Lông mày cậu ta nhẹ chau lại.Bọn họ là quan hệ sư đồ, vì sao lại gọi như vậy?Vu Việt đè nghi hoặc xuống: "Thế nào rồi, bị thương nghiêm trọng không?"

"Các ngươi đều phải chết!"

Người kia bò từ dưới đất dậy, liều mạng xông lại.Nhưng vào lúc này, trong tấm bia đá lại có bóng người xuất hiện.Giống hệt như người kia, miệng la hét giết bọn họ.Một người rồi một người. . .Giống như những người vừa rồi biến mất, lúc này đều xuất hiện ở đây.Thực lực của những người này tăng mạnh, bọn họ căn bản không thể đối phó được."

Chạy!"

Đám người bỗng dưng tách ra, vọt vào bốn phía quanh những tấm bia đá.Lúc này mạng sống quan trọng hơn, không ai quan tâm đến chuyện tiến vào bia đá sẽ có hậu quả gì nữa.Người có hồn đăng thì càng không sợ, dù sao vẫn có thể dựa vào hồn đăng để trở lại trên con đường chính xác.Mạnh Vị Hàn lo lắng cho Yến Hồng Nghê, vậy nên cũng không ham chiến.Trước khi Vu Việt rời đi, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của Sơ Tranh.Vừa vặn có người nhào về phía cô, cô gái giơ tay lên, ngân quang hiện lên trong ống tay áo, người kia bỗng nhiên bị đông cứng lại.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2234: Y Kinh Thiên Hạ (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Cách mỗi mười mét sẽ có một tấm bia đá, đứng đằng sau bia đá, căn bản không nhìn thấy nơi khác."

Vu Việt công tử?"

Mạnh Vị Hàn liên tiếp gọi ba tiếng, lúc này Vu Việt mới lấy lại tinh thần."

Mạnh trưởng lão."

"Vu Việt công tử đang suy nghĩ gì vậy?"

Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê đã đau đến ngất đi, sắc mặt có chút âm trầm.Trong đầu Vu Việt toàn là hình ảnh cuối cùng cậu ta trông thấy.Người kia đột nhiên cứng lại, lúc cô gái thu ngón tay lại, bỗng hóa thành bột mịn.Nương theo ngân quang nhỏ vụn, sàn sạt rơi xuống đất.Không biết sao những người kia lại đột nhiên tăng trưởng tu vi, bọn họ đối phó cũng rất phí sức.Vì sao cô chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã giết được người?"

Không có gì."

Vu Việt không hề nhắc đến chuyện vừa rồi mình trông thấy: "Sơ...

Tranh vẫn ổn chứ?"

"Không tổn thương đến xương cốt."

Mạnh Vị Hàn ôm chặt Yến Hồng Nghê, nói đến ả sắc mặt cũng nhịn không được mà dịu dàng hơn.Vu Việt càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái."

Không sao là tốt rồi."

Mạnh Vị Hàn: "Chuyện vừa rồi, Vu Việt công tử thấy thế nào?"

Vu Việt: "Ta cũng chỉ từng nghe nói về Ngũ Âm trấn, cũng chưa thật sự đi vào bao giờ, lời đồn liên quan tới Ngũ Âm mê trận này rất nhiều, cho nên tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm."

Vu Việt dừng một chút: "Ngũ Âm mê trận căn cứ vào nỗi sợ hoặc dục vọng ẩn sâu nhất trong nội tâm mỗi người mà cấu thành tiếng nhạc.

Ta cảm thấy lời đồn về Ngũ Âm mê trận nhiều như vậy, có thể là vì mỗi lần nó đều không giống nhau."

Dục vọng và sợ hãi của mỗi người đều không giống nhau, thứ gặp phải tất nhiên cũng sẽ khác biệt.Cho nên lời đồn lưu truyền ra ngoài nhiều vô kể, không có phiên bản nào giống nhau hoàn toàn.Mạnh Vị Hàn gật đầu, tán đồng với lời Vu Việt nói.Yến Hồng Nghê bị thương, cho nên Mạnh Vị Hàn quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó rồi tính tiếp.Vu Việt không có ý kiến.Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê, ngồi dựa vào một tấm bia đá.Máu trên ống tay áo Yến Hồng Nghê đâm vào trước mắt Mạnh Vị Hàn, toàn là một mảnh huyết sắc.Lúc ấy hắn ta thấy rất rõ ràng.Nếu như không phải nữ nhân kia đột nhiên đá Nghê Nhi, thì Nghê Nhi cũng sẽ không bị thương.Sự áy này của Mạnh Vị Hàn đối với Sơ Tranh, lúc này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.-Sơ Tranh xử lý hai người, cũng vội vàng chạy, nhiều người như vậy, cô không muốn giải quyết hết từng tên.Có ác linh dẫn đường, tuyến đường của Sơ Tranh không bị lệch đi.Nhưng nhạc nền âm trầm bên tai cô dường như đã bắt đầu thay đổi.Có tiếng trống, tiếng gào thét, tiếng đánh nhau...Từ mơ hồ đến rõ ràng.Cuối cùng hoàn toàn chuyển biến.Đó là chiến trường.Đối với chuyện này Sơ Tranh không có chút cảm giác nào, mấy chuyện này có xu quan hệ nào với cô đâu?Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Sơ Tranh, trong tay cô bỗng nhiên trống không.Bia đá trước mặt biến mất.Từng mảng lớn thi thể xuất hiện trước mặt cô, có ma thú, cũng có nhân loại.Lá cờ gãy cắm trong đất bùn nhuộm máu, vũ khí lẻ loi trơ trọi đứng sững.Bầu trời đen trầm áp xuống, chim chóc lượn vòng qua kêu lên những tiếng khó nghe.Cô đứng ở ngay trong mảnh thi thể này.Nơi xa là nhân loại và ma thú đang chiến đấu, âm thanh đó truyền từ bên kia đến.Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Kinh Phá và quan tài của mình.Đây là huyễn cảnh sao?Nhưng nơi này liên quan gì đến cô?...

Chẳng lẽ là Trầm Âm?Nhưng theo như bát...

Tin tức cô nghe được, Trầm Âm cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường.Đương nhiên có lẽ cô không nghe ngóng được hết toàn bộ.Cũng có lẽ là trước lúc này, Trầm Âm từng tới chiến trường.Nhưng đây cũng không phải chuyện cô từng trải qua, sao có thể nhốt cô được?Sơ Tranh tìm cách rời khỏi nơi này trước đã, nhưng mà mặc kệ cô làm gì cũng không được.Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể thử đi lên phía trước.Đi được khoảng tầm mười mấy mét, cô dừng lại, thể lực cũng không xói mòn.Nói cách khác nơi này không bị quan tài hạn chế...

Vậy thân thể của cô chắc vẫn còn đang ở chỗ cũ.Mặc dù xác định được điểm này, nhưng không có cách nào ra ngoài.Sơ Tranh quyết định tiếp tục đi lên phía trước, đi xem xem Ngũ Âm mê trận bố trí cho mình vở kịch nào đây.Rất nhanh Sơ Tranh đã đi tới chiến trường.Nhân loại và ma thú chém giết rất dữ dội, lọt vào trong tầm mắt toàn là máu và thi thể.Sơ Tranh không xác định mình có bị công kích hay không, nên cô không đi lên phía trước, mà đi vòng qua chiến trường quan sát.Sơ Tranh phát hiện được một nơi kiểu như nơi đóng quân của chỉ huy phía nhân loại ở đằng sau chiến trường.Cô một đường mò qua, trên đường gặp người tuần tra, rõ ràng đối phương có thể trông thấy cô.Thấy một gương mặt lạ, há mồm là muốn quát lớn.Sơ Tranh đánh người ngã, càng cẩn thận tránh khỏi người."

Kinh Phá công tử!"

"Kinh Phá công tử không thể!"

Sơ Tranh vừa tới gần nơi đóng quân, thì đã nghe thấy tiếng kinh hô.Trước nơi đóng quân, thiếu niên áo trắng bị người ta ngăn lại.Thiếu niên còn nhỏ hơn khi Sơ Tranh gặp được hắn, có lẽ chỉ tầm 13-14 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, nhưng còn chưa nở rộ, lộ ra mấy phần non nớt."

Kinh Phá công tử, những người kia còn chưa chết, ngươi không thể làm như vậy!"

"Ta không cứu được họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết."

Giọng nói của thiếu niên cũng rất non nớt, nhưng lại gần như máu lạnh vô tình.Hắn nói: "Ta vì cứu được càng nhiều người hơn."

Kinh Phá lúc này, giao lưu bình thường, cũng không biểu hiện ra dáng vẻ chậm chạp."

Kinh Phá công tử, ngươi làm vậy có khác gì giết người đâu!"

Người ngăn cản thiếu niên gầm thét: "Ngươi là đại phu cứu sống người bệnh, không phải đao phủ giết người, họ còn chưa chết, họ còn sống!"

Thiếu niên không lên tiếng.Người kia làm một dấu tay xin mời: "Kinh Phá công tử, mời trở về trước đi."

Thiếu niên cũng không nói gì, trở về trong lều vải đằng sau.Sơ Tranh nhìn thấy lều kia vải bị người ta trông coi.Đây không phải huyễn cảnh của cô...

Mà là của Kinh Phá.Từ khi vừa mới bắt đầu, thứ cô nghe thấy chính là tiếng nhạc cấu thành ở sâu trong nội tâm Kinh Phá.Hình ảnh đột nhiên chuyển biến, nơi đóng quân hoang sơn dã lĩnh, biến thành đại điện rường cột chạm trổ.Trong điện, thiếu niên quỳ dưới đất.Bạch y nhuốm máu, tóc tai lộn xộn, màu môi tái nhợt.So với vừa rồi, dường như thiếu niên lớn hơn một chút, thân thể đã trổ mã, cao lớn hơn không ít, những cũng gầy yếu hơn."

Ngươi biết sai chưa?"

Trong điện, một nam tử trung niên ngồi ở phía trên cao lạnh giọng đặt câu hỏi.Thiếu niên khàn giọng nói: "Đệ tử làm sai chỗ nào?

Đệ tử cứu được nhiều người như vậy..."

"Ngươi...

Đúng là hồ đồ ngu xuẩn mà!

Trói nó trên Y Tâm Các, đến khi nó nhận sai mới thôi!"

Thiếu niên bị kéo ra khỏi đại điện, Sơ Tranh đi theo ra.Chỗ cao nhất của Y Tâm Các, hai tay thiếu niên bị dây thừng trói lại, trống rỗng treo ở đó.Sơ Tranh leo lên Y Tâm Các."

Ai đó!"

Người trông coi quát lớn một tiếng.Sơ Tranh vung tay lên, hai người đồng thời ngã xuống khỏi Y Tâm Các.Thiếu niên đã rất suy yếu, miễn cưỡng có thể mở mắt ra.Sơ Tranh thả hắn ra, thiếu niên nắm chặt ống tay áo của cô: "Ta không sai."

Sơ Tranh nhẹ giọng đáp: "Ừ, ngươi không sai."

Thiếu niên sững sờ nhìn cô, bỗng nhiên rơi nước mắt.Tất cả mọi người đều nói hắn sai.Sư phụ như thế, đồng môn như thế, người trong thiên hạ cũng như thế...Bây giờ đột nhiên có người nói hắn không sai.Cô nói hắn không sai.Thiếu tuổi chưa qua tuổi mười lăm mười sáu, không kiềm chế được sự tủi thân trong lòng.Sơ Tranh gạt đi nước mắt trên khóe mắt thiếu niên: "Đừng khóc, ta mang ngươi đi."

Thiếu niên không biết cô, nhưng hắn không chút do dự gật đầu, ôm cô thật chặt không muốn buông tay.Giống như đây chính là cây cỏ cứu mạng của hắn vậy.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2235: Y Kinh Thiên Hạ (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Có người dẫn đầu xông lên Y Tâm Các, Sơ Tranh ôm thiếu niên nhảy xuống."

Bắt họ lại!"

"Đừng để họ chạy!"

"Nhanh, chặn họ lại! !"

Bốn phương tám hướng có người xông tới, bao vây đến, sắc mặt thiếu niên càng trắng bệch hơn."

Chúng ta không chạy ra được đâu. . ."

Hắn ũ rũ nói: "Nơi này là Tuyệt Y lâu."

Giọng điệu Sơ Tranh chắc chắn: "Cho dù là ở đâu, ta đều có thể mang ngươi ra ngoài."

Thiếu niên sững sờ nhìn gò má cô, cảnh sắc xung quanh không ngừng phai màu, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô có sắc thái.Tiếng ồn ào dần dần cách xa hắn.Những kiến trúc quen thuộc kia nhanh chóng rút lui, giống như tách ra khỏi trí nhớ của hắn, vỡ vụn.Không biết qua bao lâu, thiếu niên trông thấy núi đồi nở đầy hoa dại, hoa cỏ lắc lư theo gió."

Được rồi, bọn họ không đuổi kịp nữa."

Sơ Tranh thả hắn trên đồng cỏ, cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương trên người hắn.Yết hầu thiếu niên phát khô, giọng nói khô khốc: "Ngươi quen ta sao?"

Sơ Tranh cầm cánh tay hắn, cúi đầu nhìn vết thương trên người hắn, giọng điệu tùy ý: "Quen."

"Nhưng ta không quen ngươi."

"Vậy vì sao ngươi lại đi theo ta."

"Ngươi nói có thể dẫn ta đi. . ."

"Cho nên ngươi tin tưởng ta."

". . .

Ừ."

"Vậy ngươi sợ cái gì."

Ta còn có thể ăn mi chắc!". . ."

Thiếu niên cảm thấy lời này không đúng logic, nhưng mà hồi lâu hắn vẫn không tìm ra lời gì thích hợp.Sơ Tranh xử lý xong vết thương trên người hắn, không biết lấy đâu ra nước."

Gần chỗ này không an toàn, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi."

Thiếu niên uống nước thắm giọng, chậm chạp đề nghị."

Ừ."

Sơ Tranh khom người ôm hắn lên.Thiếu niên đột nhiên bay lên không, chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, theo bản năng ôm cổ Sơ Tranh."

Ta có thể tự đi, ngươi không cần như vậy. . ."

"Ngươi không nặng."

Lúc này thiếu niên còn nhỏ tuổi, đối với Sơ Tranh mà nói, ôm hắn cũng không khác gì ôm con gấu bông cỡ lớn.

Thiếu niên vốn đang bị thương, sao có thể giãy dụa khỏi Sơ Tranh được, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Sơ Tranh ôm mình.Có thể là vì nguyên nhân huyễn cảnh, thời gian ở đây trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã là ban đêm.Cô ngồi bên cạnh đống lửa, thiếu niên ngồi bên cạnh cô, đang nhìn đống lửa đến ngẩn người."

Ngươi nói ta không sai. . .

Ngươi biết ta làm gì không?"

Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi."

Không quan trọng."

Dù cho ngươi giết người khắp thiên hạ, thì cũng là đúng.". . .

Ta làm gì không quan trọng?"

Ánh mắt thiếu niên nhìn có vẻ không đúng lắm: "Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không sai?"

Sơ Tranh: "! ! !"

Mẹ nó ta lại nói sai gì à! !Mi đột nhiên muốn trở mặt thế này là ý gì hả!Chút khát vọng sống ít ỏi của Sơ Tranh online: "Đối với ta mà nói, con người ngươi là quan trọng nhất, ngươi làm gì cũng đúng."

"Nhưng bọn họ đều nói là ta sai."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Đó là bọn họ sai."

"Bọn họ sai. . ."

Thiếu niên lẩm bẩm một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu không có động tĩnh.Ngay khi Sơ Tranh cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa, thiếu niên chậm rãi nhấn rõ từng chữ."

Nhân tộc và ma thú chiến đấu thương vong thảm trọng, rất nhiều người không phải chết trên chiến trường, mà là sau khi bị thương, bị lây nhiễm."

Nhân loại lây nhiễm ma khí, dược vật bình thường căn bản không có cách nào chữa trị được.Chỉ có Tịnh Ma Sư.Nhưng Tịnh Ma Sư thưa thớt, phần lớn đều sống an nhàn sung sướng ở hậu phương, góp sức cho thế lực lớn tịnh hóa ma thú linh hạch.Trên tiền tuyến quá ít Tịnh Ma Sư.Cho dù có Tịnh Ma Sư, với hiệu suất tịnh hóa của họ, cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ thương tích đang tăng nhanh.Rất nhiều người căn bản không đợi được Tịnh Ma Sư đến tịnh hóa miệng vết thương cho mình, cuối cùng bị ma khí lây nhiễm mà chết.Vì muốn giải quyết vấn đề này, thiếu niên suy nghĩ rất nhiều cách.Về sau hắn có mạch suy nghĩ mới, nhưng phải cần người. . .

Một lượng lớn người để nghiệm chứng.Suy nghĩ này tất nhiên bị mọi người bác bỏ.Những người kia không đợi được Tịnh Ma Sư, cuối cùng vẫn sẽ chết.Nhưng nếu như hắn có thể làm ra cách mới, thì có thể cứu được nhiều người hơn."

Bọn họ cảm thấy ta làm không đúng, đại phu phải cứu sống người bệnh, không nên làm những chuyện đó."

Thiếu niên xoắn xoắn ngón tay mình nhiều lần: "Ta không cảm thấy mình sai, ta làm vậy là vì muốn cứu được nhiều người hơn.

BHọ không đợi được Tịnh Ma Sư, không có hi vọng, ta đã hỏi họ, chính họ tình nguyện phối hợp với ta. . ."

Sơ Tranh đè tay thiếu niên lại.Giọng nói của thiếu niên ngừng lại.Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, kéo người qua, ôm lấy hắn từ phía sau, để người ngồi trong lòng mình.Ngón tay thiếu niên bị hắn bóp đến đỏ bừng, lúc này bị Sơ Tranh cầm, hắn không cách nào tiếp tục động tác vừa rồi nữa."

Bọn họ nói ta máu lạnh vô tình, không có tim, là một quái vật."

"Ngươi không phải."

"Nhưng ta không cảm giác được đau khổ, cũng không cảm giác được bi thương, càng không cảm giác được nỗi thống khổ của họ."

Thiếu niên quay đầu: "Ta có thể nhìn họ chết đi, ta. . ."

Hắn. . .

Chính là quái vật.Lòng nhân từ của thầy thuốc.Hắn không có.Hắn không xứng."

Ngươi không phải, ngươi rất tốt."

Sơ Tranh ôm chặt hắn."

Chỉ có ngươi nói ta tốt. . ."

"Vậy ngươi nên tỉnh lại rồi, Kinh Phá."

"Cái...cái gì?"

"Ngươi nên tỉnh lại rồi, chúng ta phải tiếp tục đi."

Giọng điệu của Sơ Tranh không nghe ra bất kỳ chập trùng gì.Dường như thiếu niên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn giơ tay đẩy Sơ Tranh.Sơ Tranh dễ dàng giam cầm người trong lòng, sắc mặt thiếu niên trắng bệch giãy dụa."

Ngoan, tỉnh lại là tốt rồi, ta chờ ngươi."

Sơ Tranh thấp giọng trấn an bên tai thiếu niên: "Đừng sợ."

Thiếu niên giãy dụa càng ngày càng yếu, cuối cùng hai tay vô lực rũ xuống.Sơ Tranh buông hắn ra, cảnh tượng xung quanh bắt đầu sụp đổ, thế giới vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hình bóng của hai người bị bóng tối nuốt chửng.-Sơ Tranh cảm giác được nhiệt độ trên tay mình, cô lập tức kéo người qua ôm.Kinh Phá đang thở từng ngụm từng ngụm, ngón tay túm lấy vải vóc bên hông Sơ Tranh."

Ngươi. . .

Ngươi sẽ giết ta."

"Sao lại thế được."

Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Sẽ không giết ngươi."

"Vừa rồi ngươi. . .

Vừa rồi ngươi đã giết."

Giọng điệu này không khỏi giống như đang lên án.Hắn muốn đẩy Sơ Tranh ra, nhưng thân thể chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn vòng tay qua eo Sơ Tranh, ôm lấy cô."

Đó là huyễn cảnh."

Lúc này đương nhiên Kinh Phá biết đó là huyễn cảnh.Nhưng vừa rồi. . .Lúc ở trong đó hắn cũng không biết được, mà cô lại có thể không chút do dự giết chết mình."

Sao ngươi lại. . .

Tỉnh táo như vậy?"

"Đó là huyễn cảnh của ngươi."

Kinh Phá có chút mờ mịt: "Vậy. . .

Huyễn cảnh của ngươi đâu?"

"Không có, từ khi vừa mới bắt đầu thứ ta nghe thấy chính là tiếng nhạc của ngươi."

". . .

Vì sao?"

"Không biết."

Có thể là thân thể này của cô không có thứ gì có thể cấu thành tiếng nhạc, mà cô lại nắm tay Kinh Phá, dẫn đến nơi này trực tiếp phán định họ là một thể.Cũng có thể là vì cô chiếm cứ thân thể này. . ."

Ta nói này, hai người các ngươi còn muốn ôm bao lâu nữa?"

Giọng nói của ác linh vang lên bên cạnh.Nó đã nhìn lâu lắm rồi đấy!Có cần phải khoe ân ái trước mặt nó như thế không?Kinh Phá theo bản năng muốn buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh lại thuận thế ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía ác linh: "Ngươi dẫn đường kiểu gì vậy?"
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2236: Y Kinh Thiên Hạ (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ác linh bị ánh mắt ấy của Sơ Tranh nhìn đến, lập tức run rẩy một cái."...

Ta ta ta ta...

Ta chỉ có thể dẫn đường, không thể giúp các ngươi ngăn cản Ngũ Âm mê trận mà."

Ác linh rất vô tội.Nó cũng không phải vạn năng!Nhìn nó như vậy có ích gì đâu!Sơ Tranh dẫn theo Kinh Phá tiếp tục đi lên phía trước, sau đó không tiếp tục gặp phải những nguy hiểm khác nữa."

Vẫn còn rất xa?"

Đi lâu như vậy, bia đá xung quanh lại không có gì khác biệt, Sơ Tranh cảm thấy như mình vẫn đi vòng vòng tại chỗ.Có phải ác linh này đang chơi mình không."...

Sắp đến rồi."

"Vừa rồi ngươi cũng nói sắp đến rồi, bây giờ còn chưa đến."

"Thật sự sắp rồi, lần này là thật."

Ác linh chạy rất xa, sợ Sơ Tranh động thủ."..."

Sơ Tranh hít sâu một hơi, chịu đựng táo bạo, ra hiệu nó tiếp tục đi.Ác linh vội vàng dẫn đường, Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Mệt không?"

Kinh Phá lắc đầu."

Mệt thì nói với ta, chúng ta không gấp."

Ác linh: "? ? ?"

Tiêu chuẩn kép!Ác linh đột nhiên ngừng lại, giơ tay ra hiệu Sơ Tranh dừng lại."

Có người đến..."

Sau bia đá trong rừng cây nơi xa có tiếng bước chân.Kinh Phá ngay lập tức trùm mũ trùm lên, xê dịch ra sau lưng Sơ Tranh.Tiếng bước chân từ xa mà đến, gần như chỉ mới đảo mắt, thì đã đến trước mặt.Mấy người hoảng loạn gấp gáp cùng lúc xuất hiện trước mặt Sơ Tranh."

Ma đầu!"

Thấy rõ người bên này, tất cả mọi người bên kia đều giật mình.Sao lại gặp phải tên ma đầu này?Sơ Tranh không lạnh không nhạt nhìn bọn họ một chút: "Muốn đánh nhau?"

Mấy người cứng ngắc hai giây, đồng thời lui lại.Bây giờ làm cách nào để ra khỏi Ngũ Âm mê trận này bọn họ cũng không biết, làm gì có tâm tư đánh nhau với ma đầu.Hơn nữa bọn họ...

Cũng không đánh thắng ma đầu này được.Lúc này đương nhiên làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Bọn họ lại không ngu!Sơ Tranh: "..."

Có chút cốt khí nào không, đã nói không đội trời chung, thế bất lưỡng lập cơ mà?Các ngươi thế này ta cũng không có mặt mũi mà động thủ tự vệ.Đối phương không động thủ, Sơ Tranh chỉ có thể bảo ác linh tiếp tục dẫn đường.Mấy người lui ra phía sau, nhường đường cho Sơ Tranh và quan tài."

Theo sau?"

"Nàng ta biết đường ra ngoài sao?"

"Chúng ta không có hồn đăng chỉ đường, ở lại đây cũng đi vòng vòng tại chỗ, căn bản không đi ra được, đi theo nàng nói không chừng còn có thể ra ngoài."

"..."

Mấy người thương lượng một phen, quyết định đuổi theo Sơ Tranh.Trước đó bọn họ theo chân những người có hồn đăng chỉ đường vào, nhưng vừa rồi những người kia tự nhiên không hiểu thấu mà phát điên, động thủ với người mình.Bọn họ tách khỏi những người khác, nửa đường lại có người bị Ngũ Âm mê trận mê hoặc.Bây giờ cũng chỉ còn dư lại mấy người bọn họ.-Đi được khoảng tầm thời gian một nén hương, lại gặp phải một nhóm người khác, ai cũng chật vật không chịu nổi.Trong đó còn có Mạnh Vị Hàn và Yến Hồng Nghê.Người tên Vu Việt kia không thấy tung tích.Yến Hồng Nghê vẫn đang hôn mê như cũ, còn chưa tỉnh, được Mạnh Vị Hàn ôm.Lúc này gặp phải Sơ Tranh, Mạnh Vị Hàn sầm mặt lại, ánh mắt nhìn Sơ Tranh cực kỳ bất thiện.Là bởi vì cô nên Nghê Nhi mới bị thương...Sơ Tranh không để tâm nhìn sang, nhìn gì mà nhìn?

Chỉ cho Yến Hồng Nghê xuống tay với ta, không cho phép ta phản kích chắc?"

Sao nàng ta vẫn còn sống?"

"Nàng ta giết nhiều người như vậy, vì sao không bị lạc trong Ngũ Âm mê trận?"

Tiếng xì xào bàn tán trong đám người lan tràn ra.Sơ Tranh trở thành tiêu điểm nghị luận của bọn họ, nhưng tình huống như lúc này, tất cả mọi người muốn bảo tồn thể lực, không ai đứng ra thảo phạt tên ma đầu như cô.Lúc này đám người này cũng không biết nên đi thế nào.Những người có được hồn đăng chỉ đường lúc này đều không ở trong đội ngũ.Những con côn trùng nhỏ của Mạnh Vị Hàn lúc này cũng không thấy tăm hơi."

Ma đầu, ngươi biết làm sao để ra ngoài được không?"

Có người nhịn không được hỏi Sơ Tranh, nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của cô, giống như rất nắm chắc."

Biết."

Đám người giật mình, dồn dập đưa mắt nhìn tới."

Ngươi...

Sao ngươi biết được?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Muốn biết?"

Một đám người ném tới những ánh mắt tràn đầy tò mò.Bọn họ dò la rất rõ ràng, hồn đăng cũng đã chuẩn bị xong, nhưng ai mà ngờ được sau khi đi vào lại là kết quả như vậy."

Giết nhiều người."

Giọng điệu của cô gái rất nhẹ nhàng, nghe không ra là ác ý hay là nghiêm túc trả lời câu hỏi.Nhưng mà đối với bọn họ, giết nhiều người làm sao mà được chứ.Bọn họ còn phải lăn lộn ở ngoài nữa đấy.Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ cứng ngắc, Sơ Tranh cũng không động, chỉ nhìn bọn họ."

Các ngươi muốn đi ra ngoài?"

Sơ Tranh chủ động hỏi một câu."..."

Câu này khác gì nói nhảm không?"

Ngươi đồng ý...

Dẫn bọn ta ra ngoài sao?"

Tu sĩ nào đó thăm dò hỏi.Sơ Tranh từ chối cho ý kiến."

Ngươi...

Ngươi có điều kiện gì?"

"Chỉ cần ngươi chịu dẫn chúng ta ra ngoài, chúng ta tuyệt sẽ không động thủ với ngươi nữa, được không?"

"Đúng, ta cũng cam đoan."

Những người còn lại dồn dập phụ họa cam đoan, chỉ cần Sơ Tranh dẫn bọn họ ra ngoài, bọn họ tuyệt đối sẽ không động thủ với cô nữa."

Được."

"Chúng ta...

Ngươi...

Đồng ý?"

Sơ Tranh chỉ tay về phía Mạnh Vị Hàn: "Nhưng các ngươi phải đưa ra lựa chọn, ta dẫn các ngươi ra ngoài, bọn họ nhất định phải ở lại chỗ này."

Mạnh Vị Hàn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như dao quét về phía Sơ Tranh.Người còn lại đưa mắt nhìn nhau.Đây chính là trưởng lão của Phá Ma tông...Nhưng mạng của mình trước mắt, rất nhanh những người này đã đưa ra lựa chọn."

Mạnh trưởng lão, thật sự rất xin lỗi, chúng ta cũng không có cách nào..."

"Mạnh trưởng lão lợi hại như vậy, nhất định có thể tự ra ngoài, chúng ta đành có lỗi với ngươi vậy."

"Mạnh trưởng lão..."

Mạnh Vị Hàn nhìn về phía cô gái tựa bên cạnh quan tài, cô cúi đầu, cầm tay người bên cạnh thưởng thức, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.Mà người bên cạnh cô...Đáy lòng Mạnh Vị Hàn không khỏi có lửa giận, hắn ta cũng không biết lửa giận từ đâu đến, chỉ cảm thấy hai người kia rất chướng mắt.Lúc này người đứng trước mặt hắn ta, làm hắn ta rất lạ lẫm.Mặc kệ là về hành động hay là ánh mắt, đều là những thứ mà Mạnh Vị Hàn chưa thấy bao giờ.Đổi một thân thể khác, ngay cả tính cách cũng thay đổi sao?"

Chư vị cần phải hiểu rõ."

Mạnh Vị Hàn ngăn chặn nghi hoặc trong lòng, lạnh lùng nói: "Đừng quên nàng là ai."

Lời ngầm chính là: Một tên ma đầu mà các ngươi cũng tin.Quả nhiên đám người có chút chần chờ.Lỡ như ma đầu lừa bọn họ đi chịu chết thì phải làm sao?"

Chư vị tự quyết định đi, Mạnh mỗ đi trước một bước."

Mạnh Vị Hàn quay người rời đi từ một phương hướng khác.Mạnh Vị Hàn đi không hề do dự, ngược lại giống như hắn ta vứt bỏ mọi người lại, giữ lại chút mặt mũi.Những người còn lại dao động một lát, nhưng cũng không ai rời đi.Trước đó bọn họ đã biết được Mạnh Vị Hàn không có cách nào ra ngoài, cho nên bây giờ hi vọng duy nhất đều đặt trên người Sơ Tranh.-Sơ Tranh đi phía trước, Kinh Phá kéo cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi...

Ngươi không thích hắn sao?"

"Ai?"

"Người vừa rồi..."

Sơ Tranh: "Tại sao ta phải thích hắn?"

Con chó điên đó mà cũng xứng?Kinh Phá nhấp môi dưới: "Hắn...

Rất làm người khác ưa thích."

Sơ Tranh cảnh giác: "Ngươi thích?"

Thiếu niên vội lắc đầu: "Ta...

Ta là nam...

Nam mà."

Sao lại thích nam được."

Ừ."

Sơ Tranh yên tâm lại.Kinh Phá chớp mắt, một hồi lâu sau mới nhận ra điểm không thích hợp.Không phải hắn đang hỏi cô sao?
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2237: Y Kinh Thiên Hạ (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trấn nhỏ cổ hương cổ sắc như thế ngoại đào nguyên, cầu nhỏ nước chảy, người đi đường náo nhiệt.Nơi này là Ngũ Âm trấn?Sơ Tranh ngửa đầu nhìn mấy chữ to Ngũ Âm trấn trên đền thờ, xác định không đi nhầm.Đúng là một thị trấn."

Sao nơi này lại như vậy?"

"Không phải nói là bí cảnh sao?"

"Tại sao lại là thị trấn?

Những người này nhìn không có vấn đề gì mà..."

Những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, lời đồn liên quan tới Ngũ Âm trấn rất nhiều, nhưng chưa từng có ai nói, Ngũ Âm trấn là một thị trấn thật.Vậy bọn họ tìm bảo vật kiểu gì đây?Nơi này lớn hơn thị trấn bình thường rất nhiều, đám người Sơ Tranh xuất hiện không làm cho dân trong trấn chú ý, giống như họ ra vào nơi này là chuyện rất bình thường vậy.Sơ Tranh tách khỏi đám người kia, sau khi vào ác linh đã không thấy tăm hơi đâu nữa, không biết đi đâu rồi.Sơ Tranh quyết định tìm một nơi ở lại trước."

Khách quan, mời vào bên trong."

Điếm tiểu nhị nhiệt tình chào đón."

Hai vị khách quan ở trọ hay là..."

"Ở trọ."

Sơ Tranh đưa linh bích lên.Điếm tiểu nhị sững sờ, sau đó cười nhận lấy: "Hai vị khách quan mời vào bên trong, một phòng hay là hai phòng đây ạ?"

"Một phòng."

"..."

Kinh Phá cũng không kịp nói chuyện, Sơ Tranh đã quyết định xong.Điếm tiểu nhị dẫn đường cho họ: "Hai vị kia khách quan theo ta tới bên này.

Tiệm chúng ta đây tuyệt đối là nơi tốt nhất ở đây, hai vị chọn nơi này sẽ không hối hận đâu. . .

Khách quan, thứ này của ngài. . .

Cũng phải mang theo à?"

Điếm tiểu nhị nhìn thấy quan tài đằng sau Sơ Tranh, hơi chần chờ."

Có vấn đề?"

". . .

Không có, cần ta đưa vào phòng giúp ngài không?"

Điếm tiểu nhị mỉm cười hỏi.

Sơ Tranh cảm thấy nụ cười của điếm tiểu nhị hơi cổ quái, từ chối ý tốt của điếm tiểu nhị.Điếm tiểu nhị cũng không ép buộc, đi phía trước dẫn đường, dẫn họ đến gian phòng."

Đây là Ngũ Âm trấn?"

Sơ Tranh thuận miệng hỏi."

Đúng vậy."

Điếm tiểu nhị tò mò hỏi: "Khách quan muốn đi đâu đây?"

"Ngũ Âm trấn."

". . ."

Điếm tiểu nhị trầm mặc, đi nhanh hơn mấy bước, đẩy cửa một gian phòng ra: "Khách quan, đây chính là phòng của hai vị, có gì cần thì ngài cứ gọi ta."

Điếm tiểu nhị nói xong, khom người lui xuống, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.Kinh Phá gỡ mũ trùm xuống, đi đến bên bàn muốn rót nước uống."

Đừng uống lung tung."

Kinh Phá chớp chớp mắt, rất ngoan đặt chén trà xuống.. . .

Kỳ thật cho dù có độc hắn cũng không sợ.Sơ Tranh lấy nước sạch trong không gian ra cho hắn, thiếu niên bưng lấy cái chén, rất uống nhanh hết, giơ chén không tới Sơ Tranh trước mặt, trên mặt giống như viết mấy chữ to 'vẫn muốn uống nữa'.Sơ Tranh rót đầy cho hắn: "Ngươi cảm thấy chỗ này có gì kỳ quái không?"

". . .

Chỗ nào cũng kỳ quái."

Thiếu niên kề chén nước lên bên môi.Xác thực chỗ nào cũng kỳ quái.Đám người xa lạ như họ xuất hiện, mà người trên trấn lại không cảm thấy kỳ quái.Thậm chí cũng không có ai nhìn thêm vài lần.Giống như họ không gì khác dân trấn.Ấn tượng đầu tiên mà toàn bộ thị trấn đem đến là an lành yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên.Nhưng lại cho Sơ Tranh một loại cảm giác không hài hòa. . .

Trực giác nói cho cô biết nơi này rất nguy hiểm.Tuyệt đối không yên tĩnh giống như mặt ngoài.Sơ Tranh hỏi Kinh Phá: "Ngươi muốn tìm thuốc gì?"

"Chỉ Tức Vong Xuyên."

"? ? ?"

Thứ đồ gì?". . .

Là hai thứ."

Thiếu niên nhỏ giọng giải thích rõ: "Chỉ Tức và Vong Xuyên."

"Thứ gì?"

"Chỉ Tức là một loại thú, Vong Xuyên là một cái cây."

"Có liên quan đến biến hóa thân thể của ngươi lúc trước?"

Kinh Phá nhìn Sơ Tranh một chút, nhẹ gật đầu, nhưng những chuyện khác thì Kinh Phá không muốn nhiều lời."

Ta sẽ giúp ngươi, đừng sợ."

Sơ Tranh vỗ vỗ đầu thiếu niên.-Sơ Tranh không dám cho Kinh Phá ăn đồ ăn trong này, cho nên đều dùng đồ ăn trong không gian giải quyết vấn đề no ấm cho hắn.Tu sĩ nơi này có túi Càn Khôn, có thể chứa rất nhiều đồ, cho nên Kinh Phá cũng không biểu hiện ra nghi hoặc quá lớn với chuyện Sơ Tranh trống rỗng lấy đồ ra.Đến buổi tối, có một vấn đề rất quan trọng bày ra trước mặt họ.Gian phòng chỉ có một chiếc giường.Kinh Phá không dám động vào chiếc giường kia, tự bò vào trong quan tài nằm.Dù sao ở bên ngoài, hắn luôn ngủ ở trong này, bây giờ cũng không có gánh nặng trong lòng gì."

Có giường không ngủ?"

Kinh Phá vừa ngồi xuống, thì thấy Sơ Tranh xuất hiện ở bên cạnh."

Ta. . .

Ta ngủ ở đây là được rồi."

"Ngươi sợ ta?"

". . .

Không. . .

Không có."

Hai tay Kinh Phá giao nhau đặt trước người, bởi vì căng thẳng, nên bóp lấy nhau."

Vậy ngươi ngủ ở đây làm gì?"

"Ta. . ."

"Ra đây."

Kinh Phá nhìn bàn tay ngả ra trước mặt mình, khẽ mím môi, cuối cùng chậm rãi vươn tay.Sơ Tranh kéo người lên, trực tiếp ôm ra.Chân Kinh Phá vừa giẫm chân xuống mặt đất, thân thể lại đột nhiên bay lên không.Không biết là xuất phát từ bản năng hay là từ thói quen, hai tay hắn ôm lấy cổ Sơ Tranh.Kinh Phá mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt của Sơ Tranh, dưới thân có xúc cảm mềm mại.Kinh Phá nằm trên giường, hắn không buông tay ra, Sơ Tranh chỉ có thể duy trì tư thế ấy."

Sao thế?"

Sơ Tranh thấp giọng hỏi.Kinh Phá chỉ nhìn cô như vậy, không nói gì.Sơ Tranh chỉ cần hơi cúi xuống, là có thể chạm vào môi thiếu niên.Muốn hôn. . .Thẻ của mình hôn một xíu thì làm sao!Suy nghĩ này vừa hiện lên, một giây sau Sơ Tranh đã hành động.-Kinh Phá luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, Sơ Tranh nhìn hắn buông màn che ra, rúc vào trong chăn, chỉ để lại một chòm tóc bạc trắng.Một giây sau chòm tóc kia bị kéo vào trong chăn.Sơ Tranh chống tay bên môi, lòng bàn tay nhẹ cọ môi dưới, quay người rời đi.Sơ Tranh chuyển cái rương kia của Kinh Phá sang bên góc quan tài, sau đó nằm vào, hai tay gối sau ót, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Gian phòng yên tĩnh lại.Thiếu niên trong chăn cẩn thận lộ ra một cái đầu, nhìn một hồi lâu, vươn tay, đẩy màn che ra.Quan tài đặt ở ngay vị trí cách hắn không đến năm mét, không nhìn thấy người ở bên trong.Kinh Phá nhấp môi dưới, buông màn che xuống nằm lại.Hắn nhìn chằm chằm hư không, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi.Đó là cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm bao giờ.Nhưng...

Cũng không ghét.Kinh Phá nằm một lát, lại ngồi dậy, đẩy màn che ra nhìn bên kia.Lặp đi lặp lại nhiều lần, Kinh Phá cũng không ngủ được.Ngày thứ hai, thiếu niên mang cặp mắt gấu trúc thức dậy.Làn da của thiếu niên vốn rất trắng, cho nên quầng thâm mắt lộ ra cực rõ."

Ngủ không ngon?"

". . .

Ừ."

Kinh Phá đáp một tiếng, không dám nhìn Sơ Tranh."

Là bởi vì ta hôn sao?"

Nhưng Sơ Tranh không kiêng kỵ nhiều như vậy."

Khụ khụ khụ. . .

" Kinh Phá bị sặc nước bọt.Sơ Tranh giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn, chờ hắn trở lại bình thường, tiến tới: "Thật sao?"

Thiếu niên đẩy cô ra, giọng nói run run: ". . .

Ngươi đừng dựa vào ta gần như vậy."

Sơ Tranh kéo người về: "Trả lời câu hỏi của ta trước đã."

". . ."

Kinh Phá hơi giãy dụa, nhưng không thoát ra được.Hắn bày ra dáng vẻ rất bất lực: ". . .

Đúng thế."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, buông hắn ra, Kinh Phá lập tức cách Sơ Tranh rất xa."

Ngươi chán ghét ta hôn ngươi?"

". . .

Không. . .

Không có."

Kinh Phá theo bản năng phủ nhận."

Vậy ngươi cách ta xa như vậy làm gì?"

". . .

Ta. . .

Ta căng thẳng."

Kinh Phá cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2238: Y Kinh Thiên Hạ (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Căng thẳng cái gì?"

". . ."

Chuyện này bảo hắn nói thế nào đây.Kinh Phá cúi đầu không lên tiếng.Sơ Tranh giơ tay vén một lọn tóc dài của hắn ra phía say, lộ ra cái cằm xinh đẹp phía trước.Sơ Tranh tiến đến trước mặt thiếu niên: "Luyện tập thêm mấy lần là sẽ không căng thẳng nữa."

Hơi thở lạ lẫm lại quen thuộc bao phủ đến, thiếu niên càng căng thẳng hơn, cả người cũng đang phát run.". . .

Luyện. . .

Tập? ?"

Hắn gập ghềnh gạt ra hai chữ, dường như không hiểu rõ ý của hai chữ này."

Ừ."

Không có gì là luyện tập không giải quyết được!Đáy mắt Kinh Phá mơ hồ có kinh ngạc, ngón tay xoắn xoắn ống tay áo: "Luyện, luyện tập thế nào?"

"Ta dạy cho chàng."

"Nhưng. . .

Ưm. . ."

Thiếu niên bị cướp đoạt hô hấp, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ bừng, đôi mắt trợn lên vừa lớn vừa tròn, đuôi mắt ẩn ẩn có chút ướt át.Sơ Tranh thấp giọng nhắc nhở: "Hít thở."

Thiếu niên lấy lại tinh thần, đẩy Sơ Tranh ra thở từng ngụm từng ngụm.Đuôi mắt phiếm hồng vì phản ứng sinh lý, trong mắt như có sương mù mông lung, đôi môi đỏ của thiếu niên hơi đóng mở, giống như không nói nên lời.Sơ Tranh bình tĩnh vỗ phía sau lưng hắn: "Tốt hơn chưa?"

"Sao nàng lại như thế."

Giọng của Kinh Phá rất nhỏ, nghe giống như oán trách, lại giống như làm nũng."

Ta dạy cho chàng cách luyện tập."

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.". . ."

Luyện tập?

Luyện tập thế này sao?Nhưng. . .

Thế này quá làm cho người ta. . .

Xấu hổ rồi."

Vừa rồi có căng thẳng không?"

Kinh Phá: ". . ."

Hắn bị hù dọa, ngược lại cũng không có bao nhiêu căng thẳng, nhưng lúc này nghĩ lại lại toàn là căng thẳng thôi.Trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ống tay áo đã bị hắn xoắn cho dúm dó không còn hình dáng.Kinh Phá không lên tiếng, Sơ Tranh chờ một lát, thấy không hỏi ra được, đành buông hắn ra, để hắn đi rửa mặt, sau đó ăn cơm.Kinh Phá trốn qua một kiếp, vội vàng chạy đi.-Hai người thu thập xong, ra khỏi khách điếm đi ra ngoài, bên ngoài cũng không có gì thay đổi so với hôm qua.Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt."

Hai vị muốn ra ngoài à?"

Điếm tiểu nhị cười đi từ sau quầy ra, ánh mắt đi dạo một vòng trên quan tài sau lưng Sơ Tranh.Rõ ràng nụ cười kia nhìn rất thân thiết, nhưng mà Sơ Tranh lại cảm thấy không thích hợp."

Ừ."

Sơ Tranh cao lãnh đáp một tiếng."

Hai vị khách quan không ăn sáng sao?

Tiểu điếm cung cấp bữa sáng. . ."

"Không cần."

Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.Nụ cười của điếm tiểu nhị không giảm: "Vậy được rồi."

Sơ Tranh không để ý đến điếm tiểu nhị nữa, dắt Kinh Phá ra ngoài: "Thứ chàng muốn đi đâu tìm?"

Kinh Phá kéo mép mũ trùm, lắc đầu.Hắn cũng không biết. . .Hắn chỉ biết có thể tìm được ở Ngũ Âm trấn.Sơ Tranh: ". . ."

Chàng cũng thật lợi hại mà.Sơ Tranh quay đầu nhìn khách điếm đằng sau, lại kéo quan tài trở về.Cô giơ tay ngăn điếm tiểu nhị lại, trước khi đối phương mở miệng, ném cho hắn một nắm linh bích: "Hỏi ngươi chút chuyện."

Điếm tiểu nhị: ". . ."

Điếm tiểu nhị cất kỹ linh bích: "Ngài hỏi đi."

"Biết Chỉ Tức và Vong Xuyên ở đâu không?"

Điếm tiểu nhị rất nhiệt tình chỉ đường: "Chỉ Tức thì chưa từng nghe bao giờ, Vong Xuyên thì biết đấy, đi từ đây ra ngoài, đi về phía đông, bên kia có một con sông, đó chính là Vong Xuyên."

Thẻ người tốt nói Vong Xuyên là cái cây.Sao đến đây lại biến thành một con sông rồi?Dựa theo logic bình thường, Vong Xuyên là sông mới đúng, vậy thẻ người tốt nói cây Vong Xuyên là cây gì?

"Chàng chắc chắn thứ muốn tìm là cái cây chứ?"

Kinh Phá gật đầu ngay."

Vậy thì đi xem thử xem."

Có chuyện gì đến lúc đó sẽ giải quyết!

Con gái không sợ!Kinh Phá ngoan ngoãn 'ừ' một tiếng.-Sông Vong Xuyên không khó tìm, con sông này ở ngay bên ngoài trấn.Bên cạnh còn có bia đá đựng đứng, viết hai chữ to 'Vong Xuyên'.Nước sông trong suốt, mơ hồ có thể thấy được cá bơi lội bên trong.Bên bờ có dân trong trấn giặt quần áo rửa rau, mặt sông còn có thuyền đánh cá chèo qua.Toàn bộ hình ảnh nhìn như cuộc sống nhàn nhã ở vùng sông nước Giang Nam.

Nhìn từ trên bờ sông, cũng không nhìn thấy có cây gì.Sơ Tranh hỏi thăm những người khác một phen, nói về Vong Xuyên thì tất cả mọi người đều chỉ con sông này.Hỏi về cây, mọi người chỉ cười lắc đầu nói không biết, chưa từng nghe bao giờ.Về phần Chỉ Tức thì càng không cần phải nói, hoàn toàn không có manh mối.Sơ Tranh vô cùng hoài nghi thẻ người tốt sai lầm rồi, nhưng thẻ người tốt kiên định biểu thị hắn không sai.Nói đến phía sau cảm xúc của Kinh Phá cũng kích động hết lên.Thứ hắn muốn tìm chắc chắn là gốc cây."

Được được được, cây."

Sơ Tranh trấn an hắn như trấn an con mèo nhỏ.Kinh Phá xoắn ngón tay cúi đầu xuống."

Xin. . .

Xin lỗi."

Hắn không nên kích động như vậy."

Ừ."

Kinh Phá muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng, đi dạo một vòng, lại bị hắn nuốt về.Hắn kéo tay Sơ Tranh, một tay khác cũng kéo luôn, giống như sợ Sơ Tranh tức giận bỏ lại hắn vậy.Sơ Tranh dẫn Kinh Phá đi xung quanh đó một vòng, quan tài của Sơ Tranh có hơi làm người khác chú ý, nhưng trừ cái đó ra, thì không ai nhìn nhiều cả.Không tìm được thứ có ích, Sơ Tranh quyết định về trước rồi nghĩ cách nghe ngóng sau.Trên đường trở về gặp phải bạo động, Sơ Tranh nhìn thấy có người nằm dưới đất, có máu chảy ra.Trang phục của người kia khá quen, hình như là người đi cùng cô từ chỗ Ngũ Âm mê trận ra.Người này nằm ở đó, nhìn có vẻ đã không cứu nổi nữa rồi.Sơ Tranh chỉ nhìn người kia vài giây, ánh mắt rất nhanh di động đến trên người dân trấn xung quanh.Mặc dù bọn họ đang nhìn, nhưng cũng không biểu hiện ra cảm xúc kinh ngạc hoặc sợ hãi.Nhìn kỹ lại, lại có mấy người còn đang cười.Nụ cười kia. . .Không khác gì điếm tiểu nhị.Sơ Tranh đột nhiên nhận ra cảm giác quái dị của những người này nằm ở đâu.Mặc dù không phải bọn họ luôn cười, nhưng chỉ cần cười, thì nụ cười sẽ luôn như thế.Sơ Tranh ôm eo thiếu niên, kéo người vào trong ngực: "Đi."

Kinh Phá không có dị nghị gì, đi theo Sơ Tranh rời khỏi đám người.Sơ Tranh và Kinh Phá đi ra được một khoảng cách, lại quay đầu nhìn lại.Người kia vẫn còn nằm trên mặt đất, nhưng đám người đã tản ra.Không ai để ý tới cỗ thi thể kia, người đi ngang qua giống như không nhìn thấy hắn ta.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết năm trăm viên linh bích. 】Sơ Tranh: ". . ."

Có bệnh?【 Không có đâu. 】Ta nói mi có thì mi có!【. . .】 Được thôi, ngài vui là tốt rồi, ta chuồn là được chứ gì!Lúc đầu Sơ Tranh dự định về khách điếm trước, bắt điếm tiểu nhị kia tâm sự, bây giờ Vương Giả phát nhiệm vụ, cô chỉ có thể làm nhiệm vụ trước.Trong lòng Sơ Tranh lôi Vương Giả ra chửi cho một trận.Năm trăm viên linh bích không tính là nhiều, thị trấn lớn như vậy, còn sợ không xài được sao?Sơ Tranh tiêu xài một trận, nhưng sau khi tiêu xong, cũng không thấy thông báo cô nhiệm vụ hoàn thành.Chẳng những không hoàn thành, còn gấp đôi!Sơ Tranh: "? ?"

Chuyện gì đây hả tiểu lão đệ! !Vì sao lại chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn gấp đôi nữa!

Vương Giả hỏng rồi sao?【 Không có đâu tiểu tỷ tỷ, cô phải gấp đôi đó. 】Vì sao?【. . .】Vương Giả offline.Sơ Tranh: ". . ."

Có một câu mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép nhất định phải nói.Sơ Tranh nhớ lại, quá trình thao tác của mình không có vấn đề gì.Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành mà còn gấp đôi, chắc chắn đã xảy ra vấn đề.Vấn đề nằm ở đâu?Sơ Tranh chống vào quan tài nhìn đồ vật bên trong, những thứ này cũng không có vấn đề gì, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2239: Y Kinh Thiên Hạ (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh sờ cằm suy tư, ánh mắt tìm kiếm trong đám người.Nhiệm vụ không hoàn thành cũng chính là nói giao dịch không thành lập.Vì sao giao dịch lại không thành lập?

Cô vẫn làm theo quá trình bình thường mà.Cô không có vấn đề, vậy thì chính là những người này có vấn đề.Những người này...

Là người sao?Sơ Tranh xách Kinh Phá vào trong quan tài: "Chờ ở đây."

Kinh Phá giữ chặt tay áo cô: "Nàng...

Đi đâu?"

"Giết người."

Kinh Phá: "? ? ?"

Sơ Tranh nhấn Kinh Phá vào bên trong, quay người đi về nơi nhiều người.Kinh Phá muốn ra ngoài, nhưng lại bị thứ gì đó ngăn lại, hoàn toàn không ra được.Hắn chỉ có thể ở trong quan tài nhìn cô gái bên kia ngăn một người lại, trước khi người kia kịp phản ứng, rút cây gậy trúc bên cạnh ra, đâm xuyên qua người kia.Một người...

Hai người...Người bên cạnh cô, không một ai may mắn thoát khỏi.Cô gái giơ tay lên, thì có người đổ xuống bên chân cô.Tay Kinh Phá đang túm lấy mép quan tài bỗng dưng buông ra, hắn gần như ngã ngồi trong quan tài.Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện hắn đang run rẩy, giống như bị thứ gì đó dọa sợ.Kinh Phá nghĩ đến cảm giác ngạt thở trong huyễn cảnh.-- Sao lại thế được.-- Sẽ không giết ngươi.Bên tai Kinh Phá vang vọng lên giọng nói bình tĩnh như nước ấy.Nàng thật sự sẽ không sao?Âm thanh này vang lên dưới đáy lòng, càng ngày càng gấp rút, càng ngày càng lớn giọng chất vấn hắn.Nàng thật sự sẽ không sao?Đối với chuyện gì cô cũng bình tĩnh như vậy, lúc giết hắn trong huyễn cảnh cũng là như thế.Cho dù giết mình...

Cũng không có gì đâu nhỉ.Kinh Phá ôm mình, cuộn tròn lại trong góc, hai tay bịt chặt tai mình.Nhưng hắn vẫn nghe thấy giọng nói ấy.Giọng nói ấy nói: "Nơi này chỉ có một người được sống, ngươi muốn sống hay là muốn chết..."

Chỉ có một người được sống?Hắn muốn sống hay là muốn chết?Hắn còn sống...

Thì cô sẽ chết...Nhưng hắn không muốn cô chết."

Nàng sẽ giết ngươi, giống như lúc trước, không chút do dự."

"...

Không!

Nàng sẽ không!"

Kinh Phá bịt chặt tai: "Ngươi đừng nói nữa! !"

Giọng nói kia tiếp tục hỏi: "Các ngươi chỉ có một người được sống, nếu ngươi muốn nàng sống, thì ngươi phải chết, ngươi sẵn sàng chưa?"

Kinh Phá cuộn lại thành một cục.Giọng nói kia không buông tha: "Ngươi nhìn bên kia đi, ngươi ngẩng đầu nhìn thử đi."

Kinh Phá không muốn nhìn, nhưng hắn không nhịn sự thôi thúc của giọng nói ấy, ngẩng đầu nhìn sang phía Sơ Tranh.Cảnh hắn trông thấy không còn là cảnh cô giơ tay chém xuống, giải quyết những người kia.Mà là những người kia vây công một mình cô, quần áo cô nhuộm đầy máu, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.Không..."

Ngươi chết thì nàng sẽ sống..."

"Ta chết..."

"Ngươi bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, tất cả mọi người xem ngươi là tà ma ngoại đạo, chỉ có nàng không chê ngươi, chẳng lẽ chết vì nàng mà ngươi cũng không làm được sao?"

"Ta chết...

Ta chết nàng sẽ sống."

Kinh Phá vừa thấp giọng niệm, vừa lần mò mở rương của mình ra.Kinh Phá cầm một bình sứ, trong mắt không có thần thái."

Đúng, uống hết nó, ngươi sẽ được giải thoát, uống đi..."

"Kinh Phá!"

Giọng nói lạnh lùng của cô gái vạch phá không gian mà tới.Bốp --Con ngươi không có thần thái của Kinh Phá dần dần có ánh sáng.Sơ Tranh giơ lên tay chuẩn bị đánh cái thứ hai.Kinh Phá rụt rụt về phía sau, trên mặt đau rát.Một giây sau hắn bị người ta ôm vào lòng, đôi môi lạnh buốt được đôi môi ấm áp bao trùm, trằn trọc nhiễm lên nhiệt độ.Sơ Tranh muốn nhiều hơn, nhưng Kinh Phá có chút kháng cự, thậm chí hắn đang run rẩy.Sơ Tranh có thể cảm giác được rất rõ ràng, hắn đang sợ mình.Sơ Tranh buông hắn ra, nắm bả vai hắn: "Chàng đang sợ ta?"

Hô hấp của Kinh Phá rất lộn xộn: "Ta...

Ta không có."

Sơ Tranh híp mắt: "Không có?"

Đuôi mắt thiếu niên phiếm hồng, lông mi cụp xuống, ngăn trở đôi tròng mắt ấy."

Không...

Có."

"Hôn ta."

Thiếu niên kinh ngạc nhìn Sơ Tranh."

Không phải không sợ ta sao?

Không sợ thì hôn đi."

Kinh Phá: "..."

Nàng sẽ không tổn thương mình...

Sẽ không...

Nàng sẽ không...Kinh Phá mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần, từ từ chống người dậy, tới gần Sơ Tranh.Người trước mắt càng ngày càng gần, hắn có thể thấy rõ tất cả biểu cảm trên mặt cô.Bình tĩnh như vậy...Kinh Phá nhắm mắt lại, đôi môi dán lên.Mặc dù số lần Sơ Tranh hôn hắn cũng không nhiều, nhưng Kinh Phá vẫn học được một chút, vụng về bắt chước.

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu, đặt cằm trên bờ vai Kinh Phá, ôm thật chặt lấy người."

Đừng sợ ta."

Giọng nói bên tai Kinh Phá rất nhẹ, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, không lạnh như trước đó.Thân thể Kinh Phá cứng ngắc, không làm ra phản ứng gì.Sơ Tranh xoa xoa lưng hắn, ôm người chặt hơn: "Có được không?"

Hốc mắt Kinh Phá nóng lên, một hồi lâu sau mới mang theo giọng mũi lên tiếng: "Được."

Sơ Tranh nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, rõ ràng thiếu niên hơi co rúm lại.Sơ Tranh ngừng động tác.Chuyện bên trong huyễn cảnh có ảnh hưởng lớn tới hắn vậy sao?【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như đó là huyễn cảnh của cô, cô muốn giết thì cứ giết, dù sao hắn cũng không biết.

Nhưng đó là huyễn cảnh của hắn, cảm giác của hắn là chân thật, cô cảm thấy thế nào? 】 Vương Giả không nhìn được."..."

Không phải cũng là huyễn cảnh sao?【. . .】Có lẽ Kinh Phá phát hiện phản ứng của mình không đúng, cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng ra.Sơ Tranh buông hắn ra, không khí băng lãnh chen vào chỗ trống giữa họ."

Không...

Không tiếp tục sao?"

"Có phải chàng cảm thấy ta sẽ giết chàng không?"

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, hỏi rất ngay thẳng."..."

Kinh Phá lắc đầu."

Kinh Phá, ta muốn nghe lời thật."

Kinh Phá xiết chặt ngón tay, đầu ngón tay cũng hiện ra màu trắng không bình thường."

Nó cứ luôn nói...

Cứ luôn nói..."

Kinh Phá giơ tay ôm đầu: "Ta không muốn nghe, nhưng nó cứ nói mãi."

Không biết vì sao sự kiện kia lại đột nhiên bị phóng đại vô hạn...Lặp đi lặp lại chiếu lại trong đầu hắn.Hắn trông thấy sự lạnh lùng trên mặt cô.Giống như hắn chỉ là một con vật nhỏ tiện tay là có thể nghiền chết, hắn chết hay là sống, đối với cô mà mà nói cũng không có gì khác nhau."

Ai cứ luôn nói?"

"Không biết, ta không biết, nó nói trong đầu ta, bất kể ta làm thế nào thì vẫn có thể nghe thấy, nó..."

Sơ Tranh ấn đầu Kinh Phá lên bả vai mình: "Được rồi, đừng nghĩ nữa."

Sơ Tranh trấn an Kinh Phá, một hồi lâu sau hắn mới bình phục lại.Sơ Tranh: "Chàng phải nhớ kỹ lời ta nói, người duy nhất ta sẽ không tổn thương chính là chàng."

Kinh Phá ngẩng đầu nhìn cô, vừa vặn đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.Một giây sau thiếu niên chôn mặt về trong cổ Sơ Tranh: "Ừ."

-Kinh Phá lấy lại tinh thần phát hiện đường đi xung quanh hoàn toàn thay đổi, người cũng không thấy đâu nữa.Nơi này từ một trấn nhỏ bình thường, biến thành quỷ trấn, ngay cả tiếng gió cũng âm trầm khiếp người.Bọn họ vẫn còn đang ở trên con đường vừa rồi."

Nơi này sao lại..."

Sơ Tranh nhảy ra khỏi quan tài: "Có lẽ đây mới là dáng vẻ nguyên bản của nơi này."

Thứ mà họ đi vào trông thấy chính là huyễn cảnh.Bản thân huyễn cảnh chính là hư ảo, giao dịch trong hư ảo cũng là giả, tất nhiên sẽ không thành lập.Cô giết không ít người ở gần đó, không biết phát động cái gì, sau đó toàn bộ thị trấn đã hoàn toàn biến đổi.Kết quả cô trở về thì nhìn thấy thẻ người tốt chuẩn bị uống thuốc độc.
 
Back
Top Bottom