Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 610: Chương 610



Mặc dù không có chứng cứ chứng minh cái c.h.ế.t của mẹ và cậu của cô có liên quan tới Tần Tâm Hủy, trong lòng Bạch Du vẫn cảm thấy việc này không thoát khỏi liên can với cô ta.

Từ đầu tới cuối Lâu Tú Anh chỉ coi Giang Khải là một người công cụ mà thôi, giờ anh ta đã không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn bà ta sẽ không để một đứa con riêng tranh giành tài sản với con của mình.

Bởi vậy ngoài việc Tần Tâm Hủy không cẩn thận dẫn tới sinh non ra, người có khả năng ra tay với Tần Tâm Hủy, không phải ai khác mà là Lâu Tú Anh.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lớn, trái lại còn liên tục vang lên tiếng thở sâu.

Bọn họ thích xem chuyện m.á.u chó nhưng sinh non, g.i.ế.c người…

Có chút kinh khủng.

Lúc này xe lửa đã bắt đầu vào nhà ga, mọi người không thèm ăn dưa nghe tám chuyện, tranh thủ thời gian xách vali bên cạnh lên xe lửa.

Bạch Du lo bà nội và hai đứa bé bị người khác chen đẩy, cô muốn nhanh rời khỏi đây: “Giang Lâm, chúng ta lên xe lửa thôi.”

Giang Lâm: “Được.”

Vừa rồi Giang Khải nghe Bạch Du nói tới việc Lâu Tú Anh hại c.h.ế.t con của anh ta và Tần Tâm Hủy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Anh ta thật lòng đối xử với Lâu Tú Anh như mẹ, dù sao kể từ khi anh ta sinh ra Lâu Tú Anh vẫn luôn chăm sóc anh ta, vả lại nhân vật này còn do chính tay anh ta sáng tạo nên anh ta chưa từng nghi ngờ Lâu Tú Anh.

Nhưng nếu Bạch Du có thể thoát khỏi trói buộc của tiểu thuyết và hủy bỏ hôn ước với anh ta, vậy ngộ nhỡ Lâu Tú Anh cũng tránh thoát thì sao?

Giang Khải càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, anh ta lấy lại tinh thần thì thấy Giang Lâm và Bạch Du quay người định rời đi, anh ta đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của Bạch Du theo bản năng.

Chẳng qua là anh ta còn chưa đụng vào quần áo của Bạch Du thì cánh tay của anh ta đã bị Giang Lâm nắm lấy, ngay sau đó là một trận hoa mắt, Giang Lâm ném anh ta qua vai rồi quăng xuống đất.

Giang Lâm giẫm một chân lên trên lồng n.g.ự.c của anh ta, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cút xa Du Du ra, nếu không đừng trách tao lại biến mày thành kẻ tàn tật!”

“...”

Ánh mắt của tất cả người xung quanh dừng trên người Giang Khải, khuôn mặt Giang Khải trương lên màu gan lợn.

Áp bức và lăng nhục lần này, anh ta, Giang Khải, nhớ kỹ!

Trong xe lửa tiếng người ồn ào, người chen lấn, vai cạ vai.

Khó khăn lắm mới kiểm tra xong, Bạch Du vẫn không bớt căng thẳng như cũ, chen vào bên trong theo dòng người.

Đầu năm nay ngồi xe lửa không chỉ tốn sức lực mà còn cần kỹ thuật nữa, nhất định phải nhanh mắt nhanh chân, nếu không có thể bị người ta dồn xuống dưới bất cứ lúc nào.

Chen qua lớp người đông đúc, cuối cùng cũng vào toa xe, vừa ngồi xuống không lâu thì xe lửa cũng bắt đầu chạy, vừa đóng cửa lại, bên ngoài chợt truyền tới tiếng la to…

“Tôi cũng mua phiếu, tại sao các anh không cho tôi lên?”

Bạch Du không thể quen thuộc hơn với giọng nói này.

Bà Bạch: “Sao bà lại thấy giọng nói này rất giống của đồ không có liêm sỉ Giang Khải kia?”

Bạch Du: “Không phải rất giống mà là giọng của anh ta.”

Vừa rồi cô có chú ý thấy trong tay Giang Khải xách theo vali du lịch, e rằng anh ta cũng như bọn cô, muốn ngồi lên chuyến xe lửa này nhưng giờ lại bị chặn lại, chắc là Giang Lâm dùng lực ở phía sau.

Không biết anh ta muốn đi đâu?

Bạch Du nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Giang Khải bị nhân viên chặn ở cửa xe lửa, bởi vì tức giận mà mặt mày trở nên dữ tợn.

Bà Bạch: “Giờ bà cảm thấy rất may khi cháu không gả cho cái thứ Giang Khải kia, thật sự chẳng ra gì cả.”

Niệm Niệm vẫn luôn ngoan ngoãn không lên tiếng, nghe thấy bà nói vậy, cô bé không nhịn được hỏi: “Bà nội, chốc thì bà nói chú ấy là thứ gì, chốc thì nói chú ấy chẳng ra làm sao, vậy rốt cuộc chú ấy là gì ạ?”

“...”

Câu hỏi này khiến bà Bạch không biết phải trả lời thế nào.

Bạch Du thấy thế, không nhịn được mà bật cười.

Đầu óc của mấy đứa trẻ ở độ tuổi này đều là một triệu câu hỏi tại sao.

Còn cô nhóc vẫn ngủ say sưa, buổi sáng vì phải bắt xe nên bọn họ dậy từ rất sớm, cô nhóc bị đánh thức để mặc quần áo, sau đó lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa rồi Giang Khải la lớn tiếng như vậy cũng không đánh thức cô bé.

Như vậy cũng tốt, ít nhất không bị dọa sợ.

Một lúc sau, cuối cùng Giang Lâm cũng tới.

Trên người anh đeo mấy cái túi du lịch, đôi tay xách đầy đồ, Bạch Du vội đứng dậy giúp anh sắp xếp đồ đạc.

Đúng lúc này, cửa sổ chợt truyền tới tiếng đập “Rầm rầm rầm”: “Giang Lâm, có phải là mày không? Chắc chắn là mày lừa tao khiến tao không lên xe được, mày cút ra đây cho tao!”

Giờ phút này, Giang Khải giống y như một con ch.ó điên, sức lực vô cùng lớn, cửa sổ bị đập tới mức lung lay, dọa Niệm Niệm sợ xanh mặt mày.

Bà Bạch vội kéo đứa bé vào trong lòng.

Giang Lâm bước qua, kéo màn cửa xuống một cái vù.

Màn cửa chặn được khuôn mặt dữ tợn của Giang Khải nhưng lại không chặn được giọng nói của anh ta: “Giang Lâm, mày chờ tao ở thành phố Quảng! Mày chặn được tao một lần, chẳng lẽ mày có thể chặn tao suốt cả đời ư?”

“...”

Bạch Du nghe vậy, trong lòng căng thẳng.

Không ngờ tên điên Giang Khải cũng muốn tới thành phố Quảng, thành phố Quảng không nhỏ nhưng Giang Khải biết cô học ở Đại Học Trung Sơn, chuyện tìm cô không khó.

Cô không lo lắng cho sự an toàn của mình nhưng cô sợ Giang Khải sẽ ra tay với bà nội và hai đứa trẻ.

Cho dù bị tổn thương thế nào, cô đều không muốn nhìn thấy.

Giang Lâm chú ý thấy sau khi cô nghe những lời của Giang Khải, cơ thể khẽ run, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.

Nếu không phải xe lửa sắp chạy, chắc chắn anh sẽ ra ngoài đánh anh ta một trận.

Giang Lâm bước tới, vươn tay ôm lấy cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Thả tao ra! Bọn mày mau thả tao ra!”

“Giang Lâm, Bạch Du! Bọn mày chờ tao đấy, tao sẽ còn quay lại!”

Giọng nói của Giang Khải ở bên ngoài xa dần, nghe cứ như là bị người khác kéo đi.

Kèm theo đó tiếng còi chói tai, đường ray rung lắc ầm ầm, xe lửa bắt đầu khởi động.

Bạch Du tựa vào trên cánh tay rộng lớn của Giang Lâm, cô dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, bây giờ cô không chỉ có một mình, phía sau cô còn có Giang Lâm để dựa vào.

Mặc kệ mục đích con ch.ó điên Giang Khải chạy tới thành phố Quảng là vì để trả thù bọn họ hay là là vì mục đích khác, dù sao binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, không có gì phải sự.

Nghĩ vậy, Bạch Du lấy bánh cuộn thừng chiên giòn và bánh nếp nhân đậu từ trong túi ra, vừa làm xong vào sáng nay, cô còn mang theo sủi cảo sốt cà rốt thịt lợn.

Cho dù thế nào cũng phải ăn no rồi bụng rồi mới tính tiếp.

Cô chia đồ ăn cho bà nội và Niệm Niệm.

Mặc dù Niệm Niệm vẫn còn sợ nhưng cô bé tỏ ra rất dũng cảm, còn giúp che chở cho em gái, dùng tay nhỏ bịt lỗ tay của cô nhóc.

TBC

Rất lanh lợi.

Lần này trở về, cô định để Niệm Niệm và thằng bé nhà họ Lý gặp nhau một lần nhưng không biết Lý Khắc đã chạy đi đâu, cậu đã không ở nhà rất nhiều ngày.

Bởi vậy vừa rồi Niệm Niệm còn nhắc tới “Anh Lý Khắc” với cô.

Bánh nếp nhân đậu mềm mại thơm ngon, bột bắp và gạo vàng làm lớp vỏ màu vàng ở bên ngoài, vừa vào miệng đã cảm thấy mịn và mềm, bắt đầu ăn một miếng là không còn.

Bánh cuộn thừng chiên giòn được chiên vàng óng, vô cùng xốp giòn, khẽ cắn một cái giòn tan.

Bạch Du ăn liền hai cái cái rồi đút một cái bánh nếp nhân đậu vào trong miệng Giang Lâm vẫn còn đang thu dọn đồ đạc.

Không biết cô nhóc có ngửi thấy mùi nào đó trong giấc mơ không, cái mũi khịt vài cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Mọi người thấy thế, không nhịn được mà bật cười.

Lúc này Bạch Du mới chú ý tới một việc…

Người phụ nữ và đứa bé kia nằm ở giường bên cạnh có chút kỳ lạ.

Người phụ nữ có khuôn mặt ưa nhìn, trông khoảng 23 - 24 tuổi, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong phối với áo len cao cổ màu đỏ tươi, dưới chân mang đôi bốt da màu đen, còn mang theo một chiếc áo khoác kiểu quân đội bên người, vừa nhìn là biết giàu từ trong trứng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 611: Chương 611



Hơn nữa, một vé giường nằm có giá hơn 20 tệ, gần bằng với một tháng lương của một công nhân phổ thông, người bình thường không mua nổi. Hơn nữa, đầu năm nay để có được vé giường nằm cần có đơn vị và mối quan hệ, nếu không thì người bình thường dù có tiền cũng khó mà mua được.

Vì vậy, Bạch Du không cho rằng người phụ nữ trước mặt là kẻ buôn người, sở dĩ cô cảm thấy kỳ lạ là vì cậu bé ngồi bên cạnh.

Cậu bé trông khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt dài nhỏ hơi xếch, mũi cao ngất, còn nhỏ mà khuôn mặt đã xuất sắc thế này, sau này lớn lên chắc chắn sẽ khiến nhiều cô c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt đây.

Nhưng lúc này ở thủ đô, nhiệt độ đang ở mức âm, cậu bé chỉ mặc hai lớp áo mỏng, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch vì lạnh, môi tím tái, cuộn tròn cả người lại, run lẩy bẩy vì lạnh.

Người phụ nữ mặc nhiều quần áo như thế, bên cạnh còn có một chiếc áo khoác quân đội nhưng lại không hề quan tâm đến cậu bé ngồi bên cạnh, hình như cậu bé sợ cô ta, thà bị lạnh cứng người chứ không dám mở miệng, lại càng không dám dựa vào người cô ta.

Người phụ nữ đang cầm một cuốn sách và đọc một cách thích thú, dường như không nhận thấy rằng cậu bé bên cạnh đang lạnh cóng, nhưng thật ra cậu bé đã chú ý đến ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên và nhìn về phía cô. Lúc nhìn thấy mặt cô thì ngây người ra một thoáng, rồi ngay lập tức nở một nụ cười hơi ngượng ngùng.

Bạch Du cũng nhếch lên khóe môi lên, nở nụ cười thân thiện.

Bạch Du không biết giữa hai người có quan hệ như thế nào, đúng lúc cô đang do dự có nên bước tới và “xen vào chuyện của người khác” hay không, một người đàn ông cao lớn cầm ba hộp cà mèn đã bước tới, một tay khác còn cầm ấm đun nước quân đội.

Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Trung Quốc hiện nay, nhưng so với đường nét ưu tú của cậu bé thì đường nét trên khuôn mặt của anh ta trông có vẻ rất tầm thường. Người đàn ông đối diện với ánh mắt của Bạch Du, cũng giật mình trong giây lát, nhưng rất nhanh anh ta đã nhìn đi chỗ khác.

Người đàn ông bước vào giường, nhìn cậu bé đang run rẩy vì lạnh: “Không phải anh đã bảo em mặc quần áo dày cho Tiểu Thừa rồi sao?”

Lúc này người phụ nữ mới ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhẹ nhàng liếc nhìn cậu bé: “À, em quên mất, nhưng không phải do em làm mẹ tắc trách đâu, đứa nhóc Tạ Thừa này từ nhỏ đã ngốc nghếch rồi, con nhà ta ở tuổi này đã học cách tự mặc quần áo, nhưng nó vẫn chưa học được.”

Tạ Chí Dân vừa tức vừa bất lực, nhưng vẫn đè cơn giận xuống: “Hiếu Ngọc, Tiểu Thừa là con của chúng ta, em đừng có lúc nào cũng nói những lời như vậy trước mặt con.”

Dường như người phụ nữ tên “Hiếu Ngọc” không quan tâm đến điều này, mở hộp cà mèn ra và bắt đầu ăn một mình.

Tạ Chí Dân đành phải tìm quần áo của con trong túi du lịch, sau đó mặc cho cậu bé.

Cậu bé thì thầm: “Cha ơi, con có thể tự mặc được ạ.”

Vừa nói, cậu bé vừa cầm một bộ quần áo và run rẩy mặc vào, tuy động tác không nhanh nhẹn lắm. nhưng so với tuổi này mà nói thì cậu bé đã làm rất tốt rồi, không hề giống như lời người phụ nữ kia nói.

Nhưng những lời này dường như làm cho Ngô Hiếu Ngọc thấy mất mặt, sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn cậu bé, ánh mắt ghét bỏ như đang nhìn một đống rác rưởi vậy, chỉ vì ngại người đàn ông trước mặt nên cô ta mới không nổi điên lên thôi.

Cậu bé càng run dữ dội hơn.

Giang Lâm thấy Bạch Du vẫn đứng ở hành lang mà không đi vào, liền đi tới hỏi: “Sao thế?”

Bạch Du lắc đầu: “Không có gì, trong giường hơi ngột ngạt, em ra ngoài hít thở không khí.”

Tuy cô cảm thấy thái độ của người phụ nữ này đối với con trai khá là kỳ quái, giống như rất hận con mình, chẳng giống như một người mẹ nên có chút nào, nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà người ta, chưa kể cậu bé vẫn còn có cha ở đây, ít nhất thì người cha kia còn trông đáng tin cậy.

Vì vậy cô không để tâm nữa, nhanh chóng đi vào giường nằm cùng Giang Lâm.

Mặc dù giường nằm thoải mái hơn ghế cứng nhưng không gian của giường ngủ ở thời đại này tương đối nhỏ, thông gió cũng không tốt. Hơn nữa, ở thời đại này không cái gì để giải trí cả, trừ đọc sách và ăn uống, những việc còn lại có thể làm chỉ là ngủ.

May mắn là dù cậu bé kia và Niệm Niệm còn nhỏ nhưng đều rất hiểu chuyện, không ồn ào cũng không quấy khóc, cực kỳ ngoan.

Hai chị em thường túm tụm đi chơi từ nhà này đến nhà khác, chơi chán thì châu đầu vào nhau ngủ, quan hệ của họ rất thân thiết.

Bạch Du đọc sách một hồi rồi cũng đi ngủ sớm, không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên cô bị tiếng trẻ con tiếng khóc đánh thức.

Cô tưởng là cậu bé hoặc Niệm Niệm bị ngã ra khỏi giường, hoảng quá nhảy ra khỏi giường luôn, nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra tiếng khóc là phòng cách vách.

“Khóc khóc đi khóc, lúc nào cũng chỉ biết khóc, vận may gì cũng bị mày khóc cho rớt hết!”

“Đã nửa đêm rồi, mày muốn hù c.h.ế.t ai hả? Thật đúng là ma đòi nợ mà, con nhà người ta đều đến để báo hiếu, chỉ có mày là đến đòi nợ, sớm biết như thế thì lúc trước lẽ ra tao phải bóp cổ mày từ lúc lọt lòng rồi !”

Giang Lâm cũng lập tức tỉnh giấc, nhìn anh nhìn bé con nhà mình, cô bé ngủ tới mức mặt đỏ hây hây, không biết đang mơ thấy gì mà cái miệng nhỏ bỗng thổi ra bong bóng, Giang Lâm thấy thế thì khóe môi không khỏi nâng lên.

Hai đứa trẻ cứ nhất quyết phải ngủ chung trước khi lên giường đi ngủ, Bạch Du và Giang Lâm cũng không cản tụi nhỏ, chỉ đợi bọn trẻ ngủ say mới ôm chúng ra. Thứ nhất là để ngăn hai đứa rơi xuống giường, thứ hai cũng lo buổi tối lúc ngủ sẽ có ai đi vào bế bé con đi.

Lúc này, nhìn thấy hai đứa trẻ đều chưa tỉnh lại, Giang Lâm nhẹ giọng nói: “Ban ngày em có quan sát phòng bên cạnh không?”

Bạch Du gật đầu: “Người phụ nữ ở phòng kế bên có gì đó là lạ không thể nói rõ ra được, đối xử con mình như kẻ thù vậy.”

Nếu chồng của người phụ nữ kia không phải là quân nhân, nếu cậu bé đó không có nét giống người phụ nữ kia, thì cô sẽ nghi ngờ cô ta những kẻ buôn người, nhưng dựa trên cuộc trò chuyện của hai người đó, đứa bé này quả thực là do người phụ nữ đó sinh ra.

Giang Lâm còn chưa kịp trả lời, ngoài hành lang đã vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào, tôi ở giường phòng kế bên, con tôi bị thương rồi, xin hỏi hai người có mang theo thuốc đỏ không?”

220, hay còn gọi là thuốc đỏ, là chất khử trùng, tương đương với cồn sau này, nhưng tác dụng diệt khuẩn lại không tốt bằng cồn.

Giang Lâm thấy Bạch Du mặc quần áo, liền cầm lọ thuốc đỏ đi tới, mở rèm đưa cho người đàn ông.

Tạ Chí Dân tỏ ra vừa có lỗi vừa biết ơn: “Tôi tên là Tạ Chí Dân. Cảm ơn đồng chí. Đợt lát nữa dùng xong tôi sẽ mang trả ngay…”

Lời còn chưa dứt, đùi của anh ta đã bị cậu bé giữ lấy.

Anh ta cúi đầu nhìn đứa con đang run rẩy: “Sao con lại ở đây? Không phải cha đã bảo con nằm yên trên giường rồi sao?”

Cậu bé ôm đùi anh ta, đôi mắt đẫm lệ, không hé răng nói một lời, nhưng thân hình nhỏ bé run rẩy và vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đều thể hiện một điều - cậu bé đang hoảng sợ.

Trên trên mặt cậu bé có thêm hai dấu tay, da của trẻ con rất mềm, không biết người phụ nữ đã dùng lực thế nào, trông như muốn đập nát cả khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vậy, trán của cậu bé cũng không biết bị làm sao mà da đã rách ra, m.á.u chảy xuống thái dương và khắp mặt.

Cho dù Bạch Du không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng lúc này cũng không nhìn nổi nữa: “Đồng chí Tạ, là quân nhân, so với người khác hẳn anh sẽ hiểu rõ hơn chứ, việc bạo hành trẻ em là phạm pháp!”

Trên mặt Tạ Chí Dân lộ ra vẻ xấu hổ: “Tính tình vợ tôi không được tốt lắm, khi về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Nói xong, anh ta cúi chào rồi dẫn đứa bé quay về phòng bên cạnh.

Một lúc sau, giọng nói the thé của người phụ nữ lại vang lên từ phòng kế bên: “Tạ Chí Dân, ý của anh là gì, anh đây là đang trách tôi sao? Tại sao anh không nói là do đứa nhỏ này cố ý chống lại tôi? Nửa đêm đứng trước mặt tôi không rên lấy một tiếng, muốn hù c.h.ế.t người à, chẳng qua tôi dùng lực mạnh một chút thôi, sao có thể trách tôi chứ?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 612: Chương 612



“Tiểu Thừa nói nửa đêm muốn đi tiểu, giày của nó văng xuống dưới gầm giường của em nên lúc đó mới đứng trước mặt em, dù em bị doạ sợ nhưng cũng không cần phải đánh con như thế chứ!”

“Nó là từ bụng tôi chui ra. Tôi là mẹ nó, tôi muốn đánh thế nào chả được, vi phạm pháp luật sao? Nếu tôi vi phạm pháp luật thì anh sẽ gọi công an đến bắt tôi à?”

“Ngô Hiếu Ngọc! Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy con từ trong bụng cô chui ra, tôi thật sự nghi ngờ rằng đứa bé này có phải là do cô sinh ra không đấy, nếu cô thật sự không muốn nuôi con, vậy tôi sẽ đưa Tiểu Thừa về quê cho mẹ tôi nuôi!”

“Như vậy không được, con của tôi nhất định phải ở cùng tôi…”

Nghe tiếng cãi vã từ phòng bên, Bạch Du cảm thấy rất đồng cảm với cậu bé tên Tạ Thừa này, đồng thời cũng nhớ đến mẹ mình.

Có người nói trên đời không có cha mẹ nào không yêu con của mình. Người nói câu này chắc hẳn chưa từng trải qua, bởi vì quả thực trên đời có vài bậc cha mẹ chẳng yêu thương con mình chút nào.

Người phụ nữ phòng bên là một, mẹ cô cũng thế.

Trước đây cô không thể hiểu được, nhưng sau này cô mới nhận ra trên thế giới này có rất nhiều điều vô lý, cũng may mà cô có cơ hội làm lại, còn gặp được Giang Lâm, giờ cũng đã có đứa con của riêng mình.

Nhưng đứa trẻ kia thật đáng thương, còn nhỏ như vậy, dù có muốn cũng không thể phản kháng, người cha thì có vẻ đáng tin cậy, nhưng một người cha không thể bảo vệ được con mình thì dù có đáng tin đến đâu cũng vô dụng.

Dường như Giang Lâm cũng đoán được suy nghĩ của cô, đi tới choàng tay qua vai cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, mấy chuyện trước kia đã là quá khứ rồi.”

Bạch Du tựa vào người anh, ngửi mùi xà phòng trên người anh, cảm xúc đang d.a.o động vì chuyện của cậu bé cũng dần dần bình tĩnh lại: “Dạ.”

Hai ngày tiếp theo, có vẻ người phụ nữ nhà bên đã kiềm chế được bản thân, không còn đánh con nữa, thậm chí cũng ít chửi mắng hơn.

Cứ tưởng sẽ bình an vô sự đến Quảng Thành, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại xuống xe ở Vũ Hán.

Trước khi xuống xe, Tạ Chí Dân không ngừng nói với vợ: “Tiểu Thừa giao cho em chăm sóc, nếu em không thể chăm một mình thì nhớ liên lạc với anh, anh có thể gửi con về quê hoặc đón mẹ lên chăm. Nói tóm lại có rất nhiều cách, hơn nữa trẻ con đứa nào chả nghịch ngợm, em nên kiên nhẫn dạy nó…”

“Biết rồi biết rồi, lèm bèm mãi!” Ngô Hiếu Ngọc tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Em có thể tự xử lý, mẹ em cũng có thể giúp em chăm con, rốt cuộc anh lo cái gì thế? Tạ Thừa cũng là con em, chẳng lẽ em đánh c.h.ế.t nó được sao?”

Mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, Tạ Chí Dân cũng không nói được nhiều nữa, chỉ có thể ngồi xổm xuống dặn con: “Tiểu Thừa, lát nữa cha sẽ xuống tàu, con theo mẹ đến Quảng Thành, sau này phải ngoan một chút, nghe lời mẹ, biết chưa?”

Đôi mắt cậu bé đong đầy nước mắt và sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của cha không chịu buông ra: “Cha ơi, Tiểu Thừa muốn đi Vũ Hán cùng cha.”

Tạ Chí Dân sờ sờ đầu con: “Tiểu Thừa ngoan, cha phải đi Vũ Hán học thêm, một thời gian nữa sẽ về Quảng Thành đoàn tụ với hai mẹ con. Con theo mẹ về Quảng Thành trước đi, cha không có thời gian chăm sóc con được.”

Cậu bé nghe vậy liền gật đầu trong nước mắt: “Cha ơi, cha phải quay lại sớm nha.”

Tiếng còi tàu bên ngoài lại vang lên, người soát vé nhắc nhở hành khách lên tàu nếu muốn lên thì lên nhanh, muốn xuống thì cũng nên nhanh chân lên.

Tạ Chí Dân tuy lo cho cậu bé nhưng vẫn đứng dậy và xách túi du lịch rời đi.

Nước mắt của cậu bé cuối cùng cũng chảy xuống khóe mắt, nhưng cậu nhanh chóng lau đi, dè dặt nhìn mẹ rồi lặng lẽ quay về giường.

Chỉ còn một ngày nữa là tới Quảng Thành.

Ngày hôm sau, người phụ nữ ở phòng bên tỏ ra rất “kiềm chế”, tuy thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cô ta mắng con nhưng ít nhất cũng không đánh cậu bé nữa.

Bạch Du cũng chẳng quan tâm.

Chẳng bao lâu sau, tàu đã dừng lại ở ga Quảng Thành. Bạch Du và Giang Lâm xách túi lớn nhỏ, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, chứ đừng nói đến cậu bé phòng bên.

Khó khăn lắm mới chen được ra khỏi tàu, đột nhiên bà Bạch bị đau bụng, vội vàng vào nhà vệ sinh giải quyết.

Bạch Du và Giang Lâm đành phải ôm con đứng đợi.

Khi họ khởi hành từ thủ đô thì nhiệt độ đã là dưới 0, nhưng ở Quảng Thành lại là mùa xuân ấm áp hoa nở, chênh lệch với thủ đô khoảng hai mươi độ. Cả bé con và Niệm Niệm đều nóng tới mức mặt đỏ bừng. Bạch Du vội vàng cởi lớp áo dày ra cho hai người.

Không còn sự ràng buộc của quần áo dày, bé con cũng trở nên hoạt bát hơn: “Mẹ ơi, ở đây rất thoải mái.”

Bạch Du cũng cởi chiếc áo khoác nặng nề của mình ra, cười với cô bé và nói: “Nhưng trước đây không phải con nói thích tuyết ở thủ đô sao? Bây giờ lại nói ở đây thoải mái rồi?”

Bé con nghĩ đến niềm vui khi cùng ông cố và các anh chị em họ đắp người tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trở nên bối rối.

Bạch Du thấy vậy đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mẹ phải đi học ở Quảng Thành này, con muốn theo cha hay mẹ đây?”

Cô bé nói luôn chẳng nghĩ ngợi: “Mẹ ạ!”

Bình thường chỉ cần không đi làm nhiệm vụ, người ở nhà tắm cho con, thay tã, nửa đêm thức dậy pha sữa bột chính là Giang Lâm, anh không nghĩ con gái lại bỏ mình chạy theo người ta, trả lời nhanh gọn như vậy, anh không khỏi đưa tay véo mũi con gái mình, cười mắng: “Nhóc vô lương tâm.”

Bé con mở đôi mắt to ngây thơ vô tội, một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Cha, cha mới là siêu vô lương tâm đó.”

Giang Lâm: "???"

Nhìn hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc Bạch Du cũng không khỏi bật cười.

Đột nhiên, tay áo của cô bị Niệm Niệm ngồi bên cạnh kéo kéo, Bạch Du quay đầu nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Niệm Niệm?”

Niệm Niệm mím môi: “Cô ơi, Niệm Niệm có thể ở lại Quảng Thành với cô được không ạ?”

Mặc dù chú tốt lắm, chưa bao giờ la mắng hay đánh đập cô bé, nhưng khi không cười trông chú ấy có vẻ hơi hung dữ, cho nên cô bé vẫn muốn đi theo cô.

Bạch Du bỗng muốn trêu chọc cô bé: “Không được, cháu phải ở lại đảo Quỳnh Châu với bà nội.”

Vừa dứt lời, bé con trong lòng đã hét lên: “Chị! Em không muốn xa chị đâu!”

Niệm Niệm càng cảm động hơn, đôi mắt to ngấn nước: “Em gái à, chị cũng không muốn xa em!”

Hai chị em nắm lấy đôi bàn tay bé xíu của nhau, nhìn nhau mà rơi nước mắt, bộ dạng và giọng điệu kia như đôi tình nhân bị bắt phải chia xa vậy.

Lố quá rồi.

TBC

Ngay sau đó, hai chị em ôm nhau khóc hu hu, như thể đang hát hí khúc vậy.

Bạch Du: “...”

Giang Lâm: “...”

Sợ bà về mắng mình vô lý, Bạch Du nhanh chóng dỗ dành hai đứa nhỏ.

Một lúc sau, bà Bạch đã quay lại, nhưng thỉnh thoảng đầu vẫn quay ra phía sau nhìn lại

Bạch Du hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ? Bà đang nhìn gì vậy?”

Bà Bạch: “Bà vừa nhìn thấy cậu bé ngủ ở phòng bên cạnh ngồi bên ngoài nhà vệ sinh. Bà hỏi cậu bé đang làm gì ở đó, cậu bé nói mẹ mình đi vệ sinh, bảo cậu bé ngồi đó đợi mẹ quay lại. Nhưng bà vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, chả thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu cả. Người phụ nữ đó thực sự không đáng tin, nhà ga lộn xộn như vậy, sao lại đứa bé đợi ở bên ngoài chứ, lỡ bị bọn buôn người bắt đi thì sao?”

Bởi vì trong nhà có trẻ con bị bọn buôn người bắt cóc, nên bà cực kỳ nhạy cảm với chuyện này, lúc nãy bà còn cùng cậu bé đợi ở bên ngoài một lúc, nhưng lại lo cháu gái và Giang Lâm sẽ đợi quá lâu nên đành phải trở về.

Nhưng người phụ nữ đó thực sự không xứng đáng làm mẹ. Trên tàu không đánh thì cũng mắng con mình, còn đánh đứa bé thành như vậy, nếu ai không biết còn tưởng bọn họ là kẻ thù.

Bạch Du cau mày, đột nhiên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô ta chỉ muốn con của mình bị bọn buôn người bắt đi sao?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí yên tĩnh mất mấy giây.

Ngay sau đó, bà Bạch bỗng vỗ đùi: “Nếu cháu nói như vậy thì thật sự rất có khả năng ấy! Người phụ nữ đó coi con mình như kẻ thù, nói không chừng đúng là muốn vứt đứa trẻ đi!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 613: Chương 613



Lượt xem: 109

Nhưng bà có nghĩ nát óc thế nào cũng không hiểu được, làm sao lại có một người mẹ như vậy?

Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau: “Chúng ta đi xem thử nhé?”

Không biết thì không sao, nhưng nếu đã biết thì cô thực sự không thể ngồi yên giả vờ như chẳng biết gì cả.

Giang Lâm: “Anh đi tới đó cùng em.”

Bạch Du lắc đầu: “Em có thể đi một mình.”

Vừa nói, cô vừa đưa bé con qua, sau đó về phía nhà vệ sinh.

Ở ga xe tàu có quá nhiều người, vừa nhiều vừa hỗn loạn, nơi nơi toàn là người với người, cũng trộn lẫn nhiều người xấu.

Bạch Du giống như cá mòi trong hộp, bị đám đông chen chỗ này lấn chỗ kia, khó khăn lắm cô mới tới được nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Tiểu Tạ Thừa đang bị một người phụ nữ trung niên ôm, đi nhanh về phía trạm.

Tiểu Tạ Thừa dùng sức vung tay vung chân: “Thả ra, cô thả ra!”

Nhưng đáng tiếc cậu bé chẳng có mấy sức, việc giãy giụa trước mặt một người phụ nữ có thân hình cường tráng kia giống như gãi ngứa vậy, người phụ nữ trung niên đó chẳng xê dịch tí nào.

Tim Bạch Du thắt lại, thầm kêu không ổn rồi.

“Có kẻ buôn người! Có người đang bắt cóc trẻ em! Mau bắt lấy người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác bông màu xanh đậm phía trước!”

Ngay sau đó, cô đuổi theo người phụ nữ trung niên kia, vừa đuổi theo vừa hét lớn.

Không thể để người phụ nữ trung niên đó rời khỏi nhà ga, nếu không bà ta sẽ như nước chảy ra biển, rất khó bắt được.

Mọi người ở thời kì này vẫn còn nhiệt tình, dù đang vội nhưng khi nghe thấy tiếng hét của Bạch Du thì vẫn dừng lại.

Người phụ nữ trung niên nhanh chóng bị mọi người vây quanh.

Nhưng bà ta vẫn muốn đấu tranh đến chết: “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy, tôi là bà ngoại của đứa bé, tôi không phải kẻ buôn người!”

Bạch Du đuổi theo, nhận ra người phụ nữ này thực sự tàn nhẫn, để ngăn cản Tiểu Tạ Thừa tiết lộ thân phận của mình, bà ta thực sự đánh gục đứa bé.

Cô thở hổn hển nhìn người phụ nữ: “Bà không phải là bà của cậu bé. Tôi đi cùng chuyến tàu với cha mẹ cậu bé. Tôi biết tên của cha mẹ cậu bé đấy. Nếu bà thực sự là bà ngoại của cậu bé, vậy cậu bé tên là gì, cha mẹ cậu bé tên là gì?”

Người phụ nữ trung niên không ngờ lại xui xẻo như thế, thế mà lại có người quen biết cậu bé. Bà ta do dự rồi nói lại: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô mới là kẻ buôn người thì có!”

Rồi một người đàn ông từ đâu xuất hiện, trông có vẻ nham hiểm, chỉ vào Bạch Du nói: “Tôi nghe nói bọn buôn người ngày nay rất thông minh, cố tình để một số cô gái trẻ đẹp làm việc này, như vậy mới có thể làm giảm cảnh giác của mọi người. Tôi thấy mọi người đừng để bị cô ta lừa, bác gái này vừa nhìn đã thấy là một người trung thực.”

Sau đó một người đàn ông khác nhảy ra, nói Bạch Du là mới kẻ buôn người.

Bác gái “trung thực” cũng là bậc thầy diễn xuất, nói khóc là khóc ngay: “Đồng chí nữ này, tôi xin cô tha cho chúng tôi đi. Cô xem cô ăn mặc đẹp đẽ thế nào, cháu ngoại tôi ăn mặc rách rưới ra sao, sao có đủ tiền mua vé giường nằm được?”

TBC

Bạch Du mỉm cười nhìn hai người đàn ông đột nhiên nhảy ra tố cáo mình: “Các người cùng một nhóm phải không? Còn bà nữa, tôi nói cậu bé nằm vé giường nằm khi nào? Xem ra các người đã để mắt tới đứa bé trên tàu rồi, mọi người đừng để bọn họ đi. Nếu không xác định được ai là kẻ buôn người thì có thể nhờ người trình báo vụ việc và gọi đồng chí công an đến!”

Mọi người nhìn hai người đàn ông đột nhiên xen vào, trong lòng thực sự có hơi do dự, không biết nên tin ai.

Khi nghe tin Bạch Du nhờ người đi báo công an, mọi người mới chợt cảm thấy cô đáng tin hơn.

Không biết ai la lên: “Tôi đi! Đồn công an ở ngay bên cạnh. Tôi đi gọi đồng chí công an tới đây ngay!”

Ba tên buôn người nghe thấy câu này thì không khỏi nhìn nhau, có hơi sốt ruột.

Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên ném cậu bé vào đám đông, quay người bỏ chạy. Hai tên buôn người kia cũng chạy theo các hướng khác nhau

“Nhanh lên! Mau bắt lấy chúng!”

Bạch Du đã đề phòng mấy người này từ lâu, thấy ba người họ chạy trốn thì bảo mọi người bắt lại.

Ba tên buôn người thường dựa vào thủ đoạn này để trốn thoát rất nhiều lần, nhưng không ngờ lần này lại gặp phải Bạch Du. Chẳng mấy chốc, ba người đã bị khống chế, tay bị bẻ ngoặt ra sau và ghì xuống đất.

Các đồng chí công an cũng làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng lao tới bắt giữ ba người.

Nhưng Tiểu Tạ Thừa vẫn chưa tỉnh lại, mà mẹ cậu bé Ngô Hiếu Ngọc cũng không thấy đâu.

Đúng như Bạch Du đoán, người phụ nữ kia đã cố tình bỏ đứa bé ở ngoài nhà vệ sinh, mong bọn buôn người sẽ bắt cậu bé đi, và bản thân cô ta đã đi ra ngoài bằng cửa khác của nhà vệ sinh từ lâu rồi.

Sau khi đồng chí công an lấy lời khai của Bạch Du, nói: “Nếu cô biết đứa bé này thì có thể giao nó cho cô chăm sóc trong thời gian này được không?”

Bạch Du: “?”

Bạch Du muốn từ chối theo bản năng, mặc dù thông cảm với cậu bé, nhưng tiếp theo cô còn rất nhiều việc phải làm: tìm nhà, trang trí, chuyển nhà, sau đó cô còn nhập học, cô làm gì có thời gian và sức lực để chăm sóc thêm một đứa nhỏ nữa?

Đồng chí công an thấy cô không muốn lắm, cũng không muốn làm cô khó xử: “Mặc dù cô đã cung cấp tên cha mẹ của đứa bé rồi, nhưng trừ phi cậu bé tỉnh dậy biết địa chỉ nhà của mình, nếu không sẽ không dễ tìm thấy họ đâu. Nếu cô không muốn chăm sóc cậu bé thì chúng tôi đành phải tạm thời đưa cậu bé vào trại trẻ mồ côi.”

Lúc này, Tiểu Tạ Thừa tỉnh lại, ôm cổ Bạch Du: “Cô ơi, cháu không muốn đến cô nhi viện!”

Sớm không tỉnh muộn không tỉnh, ngay lúc nói muốn đưa cậu bé đến trại trẻ mồ côi thì lại tỉnh, chẳng lẽ lúc nãy là giả vờ ngủ à?

Bạch Du nhìn đôi mắt đen láy của đứa bé: “Cháu cho cô biết, cháu có biết gia đình mình đang sống ở đâu không?”

Tiểu Tạ Thừa lắc đầu: “Không biết ạ.”

Bạch Du nhướng mày: “Thật sự không biết, hay là giả vờ không biết thế?”

Tiểu Tạ Thừa đoán là mình giả vờ ngủ bị phát hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ áy náy: “Cô ơi cháu xin lỗi, lúc nãy cháu chỉ giả vờ ngủ thôi, cháu sợ khi tỉnh lại cô sẽ bỏ mặc cháu, cha cũng không nói cho cháu biết nhà ở đâu.”

Đúng là một đứa bé thông minh.

Chỉ số IQ này không hề giống một đứa trẻ bốn, năm tuổi chút nào, khả năng quan sát rất nhạy bén, khả năng ăn nói cũng rất tốt.

Bạch Du: “Trước đây không phải cháu sống ở Quảng Thành sao?”

Tiểu Tạ Thừa lại lắc đầu: “Trước đây sống ở Bắc Kinh ạ, mẹ cháu vốn là người Quảng Thành, sau này mới cùng cha tới thủ đô, đây là lần đầu tiên cháu tới Quảng Thành ạ, mẹ tới đây để học đại học.”

Rất ít có đứa bé nào nhỏ như vậy mà nhớ được nhiều chuyện như thế, nhưng nếu có hỏi lại thì cậu bé cũng sẽ trả lời không biết thôi.

Dường như cậu bé đã muốn đi theo cô, cứ dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn cô, khiến Bạch Du dù có muốn cũng không thể từ chối.

Cuối cùng, cô chỉ có thể đưa Tiểu Tạ Thừa về cùng mình.

Khi ra khỏi đồn công an, cô nhìn thấy Giang Lâm đang vội vàng đi tới.

Giang Lâm nắm lấy cổ tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không bị thương thì sắc mặt trầm xuống: “Em đã hứa với anh rồi mà.”

Bạch Du bỗng giống như học sinh tiểu học làm sai, cúi đầu: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

Lần trước giúp thầy Ngô tìm con gái, Giang Lâm đã “dạy dỗ” cô một hồi khi đi làm nhiệm vụ về rồi, nói cô làm cái gì cũng chẳng nghĩ đến anh và con hết, lần đó cô dỗ rất lâu người kia mới xuôi, cũng hứa sau này làm việc gì cũng sẽ nghĩ đến anh và con nhiều hơn, không bốc đồng nữa.

Ai ngờ sau đó không lâu cô lại bị tóm.

Giang Lâm nhìn đầu cô, một lúc sau mới thở dài nói: “Sau này đừng như vậy nữa.”

Lúc này Bạch Du mới ngẩng đầu, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, lần này đột nhiên xảy ra chuyện, nếu em không đuổi theo thì cậu bé sẽ bị bọn buôn người bắt đi mất.”

Tất nhiên cô biết tình huống lúc đó có phần nguy hiểm, nhưng nếu quay lại gọi cho Giang Lâm thì chắc chắn sẽ không kịp. Những kẻ buôn người này giỏi nhất là chạy trốn, lúc ấy rất khó để bắt lại.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 614: Chương 614



Tất cả mấy kẻ buôn người đều đáng chết!

Nếu anh hai của cô không bị bọn buôn người bắt cóc, thì kiếp trước anh cả của cô đã không bị trầm cảm, cha và bà nội cũng chẳng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Tuy rằng kiếp này cô tìm được Niệm Niệm, nhưng anh hai của cô vẫn sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác, vẫn là tảng đá trong lòng bọn họ, nên cô không muốn chứng kiến bi kịch tương tự lần nào nữa.

Huống chi Tiểu Tạ Thừa đã là một đứa trẻ đáng thương lắm rồi, cô thực sự không thể trơ mắt nhìn cậu bé bị bắt cóc.

Tiểu Tạ Thừa nói: “Cháu xin lỗi chú, đừng mắng cô nữa ạ, là lỗi của cháu.”

Lúc này Giang Lâm mới chú ý đến sự hiện diện của cậu bé, cúi đầu nhìn cậu bé một cái.

Không ngờ Tiểu Tạ Thừa vốn thận trọng trước mặt Ngô Hiếu Ngọc lại không hề tỏ ra rụt rè hay sợ hãi trước mặt Giang Lâm.

Điều này khiến Bạch Du không khỏi nghi ngờ rằng việc cậu bé làm trước đây là cố ý, nhằm để cha mình là Tạ Chí Dân biết mình đang sống một cuộc đời đáng thương, sau đó sẽ đưa mình đi.

Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, Tạ Chí Dân biết Ngô Hiếu Ngọc đối xử như thế với con mình, nhưng vẫn để con ở một mình với Ngô Hiếu Ngọc.

Bây giờ xem ra cô phải rút lại cái nhìn trước đây về Tạ Chí Dân, cả cha cả mẹ của đứa bé này đều không đáng tin.

Giang Lâm ngẩng đầu nhìn Bạch Du: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Du: “Đúng như chúng ta vừa đoán, mẹ của cậu bé này... Không biết đã đi đâu, tạm thời đồng chí công an không tìm được người nhà của cậu bé, vậy nên chúng ta sẽ chăm sóc thay một khoảng thời gian.”

Giang Lâm nhướng mày.

Đã gặp nhiều cặp cha mẹ không đáng tin, nhưng cố tình bỏ rơi con ruột cho bọn buôn người thì vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đứa bé này có thực sự là con ruột của Ngô Hiếu Ngọc không thế?

Lúc này Bạch Du và Giang Lâm đều có chung nghi hoặc trong lòng.

Sợ bà nội lo, Bạch Du không cũng dám trì hoãn nữa, nhanh chóng đưa Tạ Thừa về.

Sau khi bà Bạch biết được chuyện về đám buôn người, bà vừa thấy sợ cho cháu gái mình, sau đó không nhịn được mà chửi: “Lúc đó bà còn thấy kỳ lạ, nhưng bà không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, thế mà lại… “

Thế mà lại bỏ con mình cho bọn buôn người!

Bởi bà Bạch ngại Tiểu Tạ Thừa ở đây nên mới không chửi nữa.

Một đứa bé thông minh như Tiểu Tạ Thừa, sao có thể không hiểu được?

Chỉ thấy cậu cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đến giữa trưa, nhiệt độ lại tăng lên, ánh nắng chói chang chiếu xuống, phơi nắng hồi lâu khiến người ta như muốn ngất, nhóm Bạch Du cũng đói bụng, do đó nhanh chóng tìm một nhà khách để nghỉ, sau đó đồ đạc cũng không kịp cất, vội vã tìm một khách sạn quốc doanh để ăn cơm.

Đến Quảng Thành ăn thì không thể bỏ qua món gà luộc và canh Lão Hỏa Lương(*). Qingcai món rau thì Bạch Du gọi khoai lang chiên nấm, sau đó gọi bánh hạt dẻ nước cho ba đứa trẻ.

(*)Canh Lão Hỏa Lương: một món ăn Quảng Đông, nguyên liệu nấu bao gồm thịt, trứng, hải sản, rau, trái cây sấy khô, ngũ cốc, dược liệu… Ăn vào có vị ngọt, có tác dụng điều hòa cân bằng khí huyết trong người.

TBC

Bánh hạt dẻ nước là món tráng miệng truyền thống ở Quảng Thành, được hấp với bột hạt dẻ nước và nước đường, có màu vàng trong suốt, rất mềm mịn, rất đàn hồi.

Cắn một miếng, mùi thơm của hạt dẻ sẽ tràn ngập khắp khoang miệng, vô cùng ngọt ngào. Không chỉ trẻ em thích ăn mà người lớn cũng thích.

Bé con và Niệm Niệm mỗi người cắn một miếng, ăn tới hai má phồng lên, giống như hai chú sóc nhỏ đáng yêu.

Tiểu Tạ Thừa thì lại chẳng động đũa, sau khi đồ ăn được bưng lên thì vẫn tiếp tục ăn cơm trong bát.

Bé con nhìn cậu bé không ăn gì, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vung lên, chỉ vào chiếc bánh hạt dẻ nước và nói: “Anh ơi, ăn đi!”

Chắc Tiểu Tạ Thừa không ngờ cô bé lại đồng ý gọi mình là anh trai, càng không ngờ tới là cô bé sẵn sàng chia sẻ đồ ăn ngon với mình, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ kinh ngạc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Anh không ăn, em gái ăn đi.”

Bé con rất bá đạo: “Ăn đi!”

Nhưng cổ tay nhỏ nhắn của cô bé không đủ sức để cầm chiếc bánh hạt dẻ nước lên, đành phải bất lực nhìn Bạch Du.

Bạch Du đưa cho Tiểu Thừa một miếng bánh hạt dẻ nước, sau đó cho rất nhiều thịt gà và rau vào bát cậu bé: “Ăn đi, ăn xong lại gắp tiếp.”

Tiểu Tạ Thừa nhìn thịt rau chất đống như ngọn núi núi trong bát, có chút ngơ ngác lại có chút khó tin: “Cô ơi, nhiều quá rồi ạ.”

Trong trí nhớ, mẹ mình chưa bao giờ gắp đồ ăn cho cậu bé, chứ đừng nói đến việc đút cho cậu bé ăn gì đó, ngược lại chỉ cần mình ăn thêm một miếng thịt là mẹ sẽ dùng đũa đánh vào tay cậu bé.

Bạch Du: “Không nhiều đâu, trẻ con nên ăn nhiều một chút, vậy mới cao lớn được.”

Bé con gật đầu, cắm đũa vào chiếc bánh hạt dẻ nước rồi bỏ vào miệng, giọng non nớt nói: “Anh ơi, anh ăn như thế này này, sẽ cao cao lên!”

Tiểu Tạ Thừa nhìn Minh Thư rồi nhìn Bạch Du, sau đó chậm rãi cầm đũa lên, làm theo Minh Thư, đưa bánh hạt dẻ nước vào miệng và cắn nhẹ một miếng nhỏ.

Nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, bụi bay múa trong nắng. Bánh hạt dẻ nước ngọt mềm, ngọt từ miệng đến tận tim.

Nó ngon đến mức khiến cậu bé muốn khóc.

Đã lâu rồi cậu bé không được ăn đồ ngọt, mẹ không thích cậu bé ăn đồ ngọt. Cô ta từng chỉ vào trán cậu bé và nói cậu bé không xứng đáng được ăn. Cậu bé ăn lần nào là mẹ sẽ đánh lần đó, sau đó cậu bé không dám ăn nữa, còn nói dối cha là mình không thích ăn đồ ngọt.

Cậu bé cắn thêm một miếng bánh hạt dẻ nước, cố gắng ghi nhớ mùi vị ấy vào lòng: “Cô ơi, khi cha cháu tìm thấy cháu thì cháu sẽ bảo ông ấy đưa tiền cho hai người.”

Bạch Du sao có thể chỉ vì cậu bé ăn chút đồ mà đòi tiền của cậu bé được? Nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, cô đành phải gật đầu.

Cuối cùng, mấy đứa nhỏ đều ăn no căng.

Cái bụng của bé con phồng lên, Bạch Du nhịn không được chọc nhẹ vào cái bụng tròn vo của cô bé, cái chọc đó khiến bé lập tức cười khúc khích.

Tiểu Tạ Thừa ở bên cạnh nhìn với vẻ ngưỡng mộ.

Nhìn thấy cảnh ấy, trong đầu cậu bé chợt nảy ra một suy nghĩ điên rồ - nếu cô Bạch Du là mẹ cậu bé, thì sẽ tốt đẹp bao nhiêu.

Trở lại nhà khách, nhìn thấy Tiểu Tạ Thừa Nhi đổ mồ hôi khắp người, Bạch Du bảo cậu bé cởi áo khoác ra.

Không cởi ra thì không biết, đến khi cởi áo ra rồi, Bạch Du mới phát hiện cậu bé không chỉ gầy, mà trên người còn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, một số trông có vẻ đã có từ lâu, một số trông giống như mới có.

“Cái này… Là ai làm?”

Bạch Du quỳ xuống, kiểm tra kỹ toàn thân cậu bé, phát hiện có chừng mười hai mươi vết thương, không khỏi thấy tức giận.

Tiểu Tạ Thừa cúi đầu, hồi lâu mới thấp giọng nói hai chữ: “Mẹ ạ.”

“...”

Thật ra trong lòng Bạch Du cũng đã đoán được đáp án này, nhưng vẫn là có chút hi vọng.

Nhưng đời thực không có hai chữ gọi là hi vọng này.

Lửa giận trong lòng Bạch Du cháy hừng hực, nhưng hiện tại cô không biết Ngô Hiếu Ngọc đang ở đâu, cũng không biết nên an ủi đứa bé như thế nào, chỉ có thể sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Chờ cháu lớn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Lúc lớn thì rời khỏi nhà, bỏ những người cha mẹ vô tâm ấy ra sau, theo đuổi ước mơ và cuộc sống của mình.

Tiểu Tạ Thừa vẫn cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Cô ơi, sao mẹ cháu lại không thích cháu vậy ạ?”

Bạch Vũ không trả lời được.

Cũng như trước đây, cô không hiểu tại sao mẹ cô lại không thích cô.

Tiểu Tạ Thừa cảm thấy như mình có gì đó không đúng, mắt chua xót chực khóc: “Nếu mẹ lại không thích cháu, sao lúc trước lại sinh ra cháu làm gì?”

Tiểu Tạ Thừa không khóc, ngược lại nhỏ giọng nức nở: “Đau lắm.”

Cô nhớ lại việc bị người ta mắng là sao chổi, nhớ tới lúc bị kim đâm, những người khác còn nói mẹ cô không cần cô, cô cũng không hiểu, sao mẹ lại không cần mình.

Nếu đã không thích cô, thì tại sao lại sinh ra cô chứ?

Bạch Du đành phải quay người đi dỗ bé con, chúng đều là những đứa trẻ đáng thương.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 615: Chương 615



May mà bà nội đang dọn đồ ở phòng bên cạnh, nếu bà biết thì chắc chắn sẽ mắng nữa cho xem.

Buổi chiều, Giang Lâm sau khi hỏi tin tức đã trở về: “Anh đã nhờ đồng đội giúp điều tra về Tạ Chí Dân. Một khi có tin tức thì bọn họ sẽ báo cho chúng ta ngay.”

Bạch Du nói về vết thương trên người Tiểu Tạ Thừa, cuối cùng thở dài nói: “Quả nhiên không phải ai cũng thích hợp làm cha mẹ, cũng không phải ai cũng có tư cách làm cha mẹ.”

Giang Lâm lo cô nhớ lại chuyện cũ sẽ phát bệnh, nên nhanh chóng đổi chủ đề để thu hút sự chú ý của cô: “Việc nhà ở đã giải quyết xong, bạn anh nghe được tin có một căn nhà cần bán ở ngay gần quốc lộ, cách khoảng mười phút đi bộ.”

Quả nhiên, sự chú ý của Bạch Du lập tức chuyển hướng, hai mắt sáng lên: “Thật sao? Vậy khi nào chúng ta có thể đi xem nhà?”

Giai đoạn này không có đại lý bất động sản hay máy tính, tất cả tin tức đều được truyền miệng, hơn nữa cũng không có nhiều người bán nhà, bởi vậy cũng cô không có nhiều hy vọng là sẽ mua được nhà.

Cô đã chuẩn bị tinh thần thuê một căn, nếu không tìm được căn nhà phù hợp thì phải để bà nội và bé con ở lại đảo Quỳnh Châu, sau đó khi nào cô có thời gian thì sẽ chạy qua chạy lại, nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.

Giang Lâm nhìn cô: “Ngày mai, căn nhà đó được bố trí và có vị trí rất tốt, nghe nói được sửa chữa khá ổn, là một căn nhà ba tầng nhỏ, bên ngoài còn có sân rộng.”

“Một ngôi nhà như thế sẽ chắc chắn không rẻ đúng không?”

Đôi mắt của Bạch Du càng sáng hơn. Đây căn nhà trong mơ của cô.

Giang Lâm: “Chuyện tiền bạc em không cần lo, lần này trở về ông nội đã chuyển toàn bộ tài sản ông đưa cho bác cho anh rồi, cho nên bất kể tốn bao nhiêu tiền thì chúng ta cũng có thể mua được.”

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Tiểu Tạ Thừa tỉnh dậy từ trên giường ở nhà khách.

Cậu bé chớp chớp mắt, phải mất một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.

Chăn gối ấm áp, không giống như trước kia bị gió lạnh đánh thức mỗi ngày. Bụng hơi đói, nhưng chỉ hơi đói vì tối qua cậu bé đã ăn no căng rồi. Không giống như lúc ở nhà, ngày nào cậu bé cũng đều ôm cái bụng đói đi ngủ.

Cậu bé quay đầu nhìn bà Bạch và Niệm Niệm đang ngủ ở giường đối diện, mọi người còn chưa tỉnh, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Giá như có thể ở đây mãi mãi thì thật tốt.

Cậu bé không muốn về nhà nữa, khi có cha thì mình có thể ít bị đánh hơn, nhưng bây giờ cha đang không có ở nhà, cơ thể cậu bé không khỏi run hết cả lên.

Lúc này, bà Bạch đã tỉnh dậy, thấy thân hình nhỏ của cậu bé đang run rẩy trên giường, bà lập tức đứng dậy, đưa tay sờ trán cậu bé: “Không sốt…”

Vừa nói bà vừa cúi đầu, dùng trán chạm vào trán cậu bé.

Tiểu Tạ Thừa đờ người không dám cử động.

Cậu bé đã từng thấy dì kiểm tra thân nhiệt cho em họ như thế này khi em bị ốm, nhưng mẹ cậu bé chưa bao giờ làm việc này cả. Cậu bé nhớ có một lần mình cảm thấy rất khó chịu nên đành phải nói với mẹ, kết quả mẹ lại nhìn cậu bé rồi cười rồi nói, nóng cháy tới rụi luôn đồ ngu như cậu là tốt nhất…

Sau khi bà Bạch xác nhận nhận nhiều lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không bị sốt, cháu có đói không?”

Tiểu Tạ Thừa lắc đầu: “Bà ơi, cháu không đói ạ.”

Chưa kịp nói xong, bụng cậu bé đã phát ra tiếng “ục ục” xấu hổ.

Mặt Tiểu Tạ Thừa lập tức đỏ bừng.

Bà Bạch không cười cậu bé, mà chỉ chạm vào đầu cậu bé: “Đói bụng thì dậy mặc quần áo đi. Lát nữa sẽ dẫn cháu với mấy chị em kia đi ăn sáng.”

Tiểu Tạ Thừa không hiểu vì sao mũi mình lại xót, liền ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Bạch Du, Giang Lâm và bé con ở chung một phòng, trời vừa sáng là bé con thức dậy rồi.

Giang Lâm đứng dậy pha sữa bột cho, sau đó thay tã cho cô bé, sau khi ăn xong, bé con thấy mẹ vẫn chưa dậy nên ngoan ngoãn nghịch chân trên giường.

Ngay lúc Giang Lâm muốn nằm xuống muốn ngủ một lát, thì mặt của bé con đột nhiên đỏ bừng, miệng phát ra một tiếng “Ưm.”

Đây là muốn ị rồi.

Giang Lâm vội vàng tỉnh lại, bế cô bé đi vệ sinh, sau khi hai cha con giải quyết xong trở về thì Bạch Du mới dậy.

Rửa mặt xong, đoàn người đến một khách sạn quốc doanh gần đó để ăn sáng.

Mọi người đều nhất trí gọi món Bánh cuốn Quảng Thành và sữa đậu nành. Bánh cuốn Quảng Thành ngon đến nỗi ăn trăm lần cũng không bao giờ chán, trơn mượt tươi ngon, như một viên đạn hương vị vậy, nhất là nước tương là linh hồn của món ăn kia, ngon đến phát điên.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Du muốn nhanh chóng đi xem nhà, nếu hợp thì sẽ đưa ra quyết định ngay luôn, dù sao ở nhà khách mỗi ngày là lại tốn thêm một mớ tiền, cộng thêm ngày nào cũng đi ăn ngoài nữa, tốn rất nhiều chi phí.

Cho dù bây giờ bọn họ không thiếu tiền nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí được, nhất là bà nội, biết được nhà khách đắt thế này, hôm qua bà đã gần như muốn đưa Niệm Niệm về đảo Quỳnh Châu rồi.

Bạch Du vốn muốn đi nhưng không muốn dẫn theo bọn trẻ, nhưng bé con nhận ra cha mẹ định bỏ mình ra ngoài chơi, nên liền ôm cổ mẹ không chịu buông ra, nghĩ mẹ muốn dùng sức đẩy tay mình ra nên cô bé liền giả vờ khóc.

Đúng vậy, chỉ là giả khóc, chỉ là gào thét chứ không có nước mắt.

Dù biết cô bé đang giả vờ khóc nhưng Bạch Du vẫn mềm lòng, cuối cùng đã quyết định đưa cô bé đi cùng.

Khi bé con nghe được mẹ đồng ý cho đi cùng mình, khuôn mặt đang khóc đã lập tức chuyển sang cười, rồi bắt đầu cười khanh khách.

Thay đổi biểu cảm xoành xoạch.

Bà Bạch lo đông con sẽ bất tiện, lại tốn tiền đi xe buýt nên tình nguyện ở nhà khách cùng Niệm Niệm và Tiểu Tạ Thừa.

Thế là gia đình ba người lên đường.

Từ nhà nghỉ, phải bắt hai chuyến xe buýt và đi bộ một lúc mới đến nơi.

Vừa nhìn thấy căn nhà, Bạch Du lập tức sững sờ.

Ngôi nhà này lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Bên ngoài có một bức tường cao hai mét, chắn tầm nhìn của người qua đường, bảo vệ sự riêng tư của gia chủ.

Bước vào là một khu vườn thoáng đãng, trong vườn có rất nhiều cây xanh, nếu nhìn kỹ thì thấy có không ít cây ăn quả, vào mùa thu chắc chắn sẽ không lo sẽ không có trái cây ăn. Trong trum tâm vườn là một ngôi nhà gỗ ba tầng, trông giống như kiến trúc lãng mạn của Anh vào thế kỷ 19. Phía trên có chóp nhọn, có phần giống với kiến trúc của Sa Điện.

Vị trí địa lý của căn nhà cũng rất tốt, cách đại lộ khoảng mười phút đi bộ. Gần đó cũng có các chỗ bán rau và thịt, có thể đi bộ đến.

Ngôi nhà được bảo dưỡng tương đối tốt, trước đây được sử dụng làm văn phòng chính phủ, không giống như những ngôi nhà có sân ở thủ đô, nó được chia thành nhiều dãy nhà cho thế hệ gia đình sinh sống, loại nhà này rất dễ bị xuống cấp, nếu sửa lại cũng sẽ tốn rất nhiều tiền.

Năm ngoái khi ngôi nhà này được người thuê sửa sang thì họ cũng trả lại nhà. Tuy nhiên, gia đình này đông con, cũng sinh nhiều cháu suốt mười năm qua. Việc cả nhà sống cùng nhau là điều không thể, mà cũng không có đủ phòng để ở, bởi vậy sau khi bàn bạc với nhau, họ quyết định bán căn nhà và chia tiền ra.

Tuy nhiên, với cách bài trí và phòng ở như này, hiện tại Bạch Du có hơi nghi ngờ liệu họ có đủ khả năng mua hay không đây.

Quả nhiên, đối phương vừa mới mở miệng đã đưa ra cái giá mười lăm nghìn đồng.

TBC

Cao hơn nhiều so với dự đoán của Bạch Du.

Song khi mua nhà, không thể đối phương nói bao nhiêu thì mình đưa bấy nhiêu được, thế là sau khi trải qua một hồi mặc cả qua lại, giá cuối cùng được ấn định là mười hai nghìn.

Thực ra chủ nhà cũng không mấy hài lòng với mức giá này, nhưng không hài lòng thì cũng chẳng làm được gì cả, dù sao trong giai đoạn này có rất ít người có thể mua đứt cái giá mười hai ngàn đồng trong một lần. Nếu bỏ qua hai người Bạch Du và Giang Lâm, họ cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.

Điều quan trọng nhất là họ vẫn sợ bị tịch thu nhà, họ sợ giống như mười năm đó, đang yên đang lành lại bị tịch thu, nên thà bán nhanh lấy tiền cho yên tâm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 616: Chương 616



Trước đó Bạch Du hơi lo quyền sở hữu của căn nhà này hơi không rõ ràng, dù sao mười năm đó có ảnh hưởng rất lớn, chuyện quyền sở hữu nhà cũng trở nên rất phức tạp, có một số căn nhà không có sổ đỏ, nếu là như vậy thì sẽ rất rắc rối.

Không ngờ chủ nhà cũng nóng lòng muốn bán nhà nên ngay từ đầu đã làm chuyển giao quyền sở hữu tài sản rồi. Bây giờ chỉ cần làm thủ tục tiếp theo là được.

Tuy nhiên, việc thực hiện các thủ tục không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nay mai, mà cần tự mình đi làm.

Tuy ngôi nhà được bảo dưỡng tốt, nhưng qua nhiều năm tường bên trong đã bị rỗ, còn bị bẩn nữa, có chỗ còn bị mốc, do đó nhất đinh phải sơn lại lần nữa, nhà vệ sinh và phòng tắm cũng cần được sửa sang.

Nhưng kỳ nghỉ của Giang Lâm sắp kết thúc rồi, cho nên sau khi bàn bạc với chủ nhà, chủ nhà đã đồng ý để nhóm của Bạch Du sửa nhà trước khi hoàn tất hết các thủ tục.

Chiến hữu của Giang Lâm, Ngụy Hán Nghị đã giúp giới thiệu hai thợ thủ công giỏi. Sau khi tan sở, anh ấy cũng đích thân đến giúp đỡ và quét vôi cùng Giang Lâm. Sau hai ba ngày làm việc, toàn bộ căn nhà lập tức đã rực rỡ hẳn lên.

Sau đó Giang Lâm đã đến cửa hàng bách hóa mua mấy cái giường gỗ và tủ quần áo rồi nhờ người giao tới, còn mua rèm về lắp.

Bạch Du cũng không nhàn rỗi, các đồ cần dùng ở nhà như khăn tắm, bàn chải đánh răng, nước tương, muối, dầu rồi giấm, nồi niêu xoong chảo đều mua mới, tuy những thứ này đều có sẵn trên đảo Quỳnh Châu, nhưng họ cũng sẽ về nhà bên đó, Giang Lâm cũng đang ở đó, cho nên những thứ ấy không thể chuyển đến đây, nhiều lắm thì lúc ấy sẽ về mang theo ít quần áo thôi.

Kỳ thực Bạch Du cũng không mấy hài lòng với cách trang trí của chủ nhà trước, nhưng bây giờ kinh tế còn chưa mở cửa cải cách, trên thị trường cũng không có công ty nội thất chuyên nghiệp, rất nhiều đồ trang trí không mua được. Điều quan trọng nhất là bây giờ thời gian của họ quá hạn chế.

Bởi vậy trước mắt chỉ có thể trang trí lại một chút, sau này khi kinh tế phát triển thì có thể cải tạo toàn bộ luôn.

Sau khi quét vôi tường xong, các thủ tục bất động sản cũng đã hoàn tất thuận lợi.

Không quan tâm đến việc chọn ngày lành tháng tốt gì đó, Bạch Du đến hợp tác xã cung ứng mua một đống pháo, đốt trước cửa, coi như đã vào nhà mới.

Bé con phấn khích đến mức đôi chân ngắn ngủn cứ đi loanh quanh trong nhà.

“Mẹ ơi, con muốn ở chung phòng với chị.”

Đôi mắt to của bé con sáng lên, còn chủ động đề nghị không ở chung phòng với Bạch Du.

Bạch Du cười: “Vậy sau này đừng có hối hận, khóc lóc đòi ngủ với mẹ đấy nhé?”

Bé con vẫn còn phấn khích vì được ở chung phòng với chị gái, gật đầu nói: “Dạ, bé không hối hận đâu.”

Niệm Niệm cũng rất vui, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm.

Hai chị em nắm tay nhau đi dạo quanh phòng.

Bà Bạch đã lớn tuổi, chân yếu đi đứng không tiện lắm, nên căn phòng ở tầng một được dành riêng cho bà.

Bạch Du và Giang Lâm ở trong phòng ngủ chính lớn nhất, ngoài phòng thay đồ và nhà vệ sinh, phòng ngủ còn có một ban công rộng hướng ra vườn, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Bạch Du dự định mua một cái bàn cùng mấy cái ghế đẩu đặt ở ban công, rồi trồng thêm mấy bông hoa xinh đẹp, bình thường sẽ uống trà đọc sách ở đây, thoải mái cỡ nào chứ.

Ngoài ra, cô cũng muốn mua hai chiếc ghế xếp, một chiếc ở ban công và một chiếc ở tầng dưới. Mùa hè nằm ngủ trên ghế xếp nhất định sẽ rất thoải mái.

Trong vườn có xích đu, bé con và Niệm Niệm có thể chơi trong vườn. Tất nhiên, người lớn cũng có thể chơi.

Ngoài ra, cô còn muốn dành ra một phần vườn để trồng rau. Giống như ở đảo Quỳnh Châu, tự trồng rau sẽ rất thuận tiện.

Trong lúc mọi người đang nhìn quanh phòng, Tiểu Tạ Thừa ngoan ngoãn đứng sang một bên, không hề chạy nhảy hay đụng vào bất cứ thứ gì, hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng.

Nhưng khi cậu bé nghe được Minh Thư và Niệm Niệm có phòng, khuôn mặt cậu không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Bạch Du đi tới, dẫn cậu bé đi qua phòng cho khách: “Cháu có dám ở một mình không? Nếu dám thì căn phòng này sẽ dành cho cháu.”

Tiểu Tạ Thừa trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ mình có thể có phòng riêng: “Cháu thật sự có thể ở trong phòng này sao ạ?”

Bạch Du gật đầu: “Nếu cháu không sợ tối.”

Tiểu Tạ Thừa vô thức đáp: “Cháu không sợ tối ạ.”

Ở nhà, cậu bé cũng ở một mình trong phòng.

Kể từ sau khi mẹ sinh mình thì bà xong đã không thích ôm mình nữa, cũng không thích để cậu bé ngủ chung giường với cô ta, nên từ khi cậu bé có ý thức, cậu luôn ngủ một mình.

Bạch Du sờ sờ tóc cậu bé: “Vậy cháu có thể ở trong phòng này.”

“Dạ, cảm ơn cô!”

Lần đầu tiên, đôi mắt của Tiểu Tạ Thừa sáng lên.

Chuyện nhà vẫn nên tổ chức tiệc tân gia.

Buổi tối, Bạch Du nấu cả bàn đồ ăn ngon.

Làm nóng chảo dầu, cho sườn đã ướp vào xào chín rồi cho chảo khác vào xào hành, gừng, tỏi cho thơm, cho sườn xào vào xào vài lần, thêm nước nóng, nước tương nhạt, muối và hạt nêm, rồi bật lửa lớn. Sau khi sôi, đun nhỏ lửa trong nửa tiếng, thế là một phần sườn heo sốt đã sẵn sàng.

Tiếp theo cắt thịt ba chỉ thành từng miếng, cho vào chảo xào chín, thêm nước sốt vào để làm thành món thịt kho.

Sau đó là món cá hấp, biểu trưng cho sự sung túc mỗi năm. Cuối cùng, xào bắp cải với giấm, làm canh cà chua trứng. Ba món thịt, một món rau và một món canh đã sẵn sàng.

Nếu không phải bị thiếu đồ, Bạch Du còn muốn làm bánh ngọt, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian.

Nhưng cả nhà vẫn ăn uống say sưa ngon lành, tuy được ăn đồ ăn trong khách sạn quốc doanh ngon nhưng ăn nhiều quá cũng sẽ thấy ngán, hơn nữa đồ ăn bên ngoài dùng quá nhiều dầu, không tốt cho trẻ em.

Thịt cá hấp mềm mềm, mùi vị thơm ngon. Hấp là cách tốt nhất vẫn giữ được hương vị nguyên bản của cá, cá sẽ không bị mất chất.

Nhưng món được yêu thích nhất chắc chắn là món sườn heo sốt.

Sườn heo sốt có màu đỏ, thịt giòn giòn, đậm đà vị xương. Đám trẻ con ăn đến miệng và tay toàn là dầu, tất cả đều biến thành mèo mướp hết.

Tuy nhiên, chỉ có Tiểu Tạ Thừa là vẫn khá dè dặt, chỉ gắp những món trước mặt. Song, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn, ăn xong sẽ chủ động dọn bàn, còn muốn giúp rửa bát.

Ngày đầu tiên đến nhà mới, bé con háo hức đến mức cứ lăn qua lăn lại trên giường, hơn chín giờ vẫn còn chưa ngủ.

Bạch Du đánh nhẹ m.ô.n.g cô bé hai cái, bé con mới từ từ yên tĩnh lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Bạch Du thấy Niệm Niệm cũng đã ngủ, liền đứng dậy đi sang phòng cho khách ở bên cạnh nhìn Tiểu Tạ Thừa.

Tiểu Tạ Thừa phấn khích đến không ngủ được, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu bé vội vàng nhắm mắt lại.

TBC

Bạch Du đi vào đắp chăn cho cậu bé, sau đó khép cửa sổ lại một chút rồi đi xuống.

Ngày hôm nay, Tiểu Tạ Thừa đã có một giấc mơ rất đẹp, cậu bé mơ thấy Bạch Du biến thành mẹ mình.

Thấy bọn trẻ và bà nội đã ngủ say, Bạch Du đi vào phòng tắm ở tầng một tìm Giang Lâm.

Mặc dù trời đã tối nhưng ngày mai anh sẽ quay lại đảo Quỳnh Châu, phải mất một thời gian rất dài mới có thể tới đây được, bởi nên anh muốn đập phòng tắm trước khi đi.

Không gọi thợ như này sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thứ hai cũng có thể tiết kiệm thêm chút chi phí, sau này vẫn còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhìn thấy Bạch Du đi vào, Giang Lâm lập tức nói: “Bụi nhiều lắm, em ra ngoài chờ đi, mình anh có thể làm được.”

Bạch Du biết anh không muốn thấy mình mệt, nhưng nhìn thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đầy bụi, cô cũng cảm đau lòng cho anh: “Em làm cùng anh, hai vợ chồng phối hợp, sẽ không mệt đâu.”

Nói đoạn, cô dùng xẻng xúc ra mấy thứ đã bị đập nát.

Trong phòng có một chiếc bồn tắm cũ, trước đây dùng để đựng đồ lặt vặt, mặt đã mòn đến mức không thể sử dụng được nữa, không thể không đập được.

Sau khi Giang Lâm đập vỡ bồn tắm, liền quay người đập vỡ cái kệ bên cạnh.

Cái kệ để đồ không phù hợp với cách trang trí của căn phòng. Toàn bộ ngôi nhà được mô phỏng theo phong cách kiến trúc lãng mạn của Anh thế kỷ 19, nhưng chiếc kệ này lại được làm bằng gạch đỏ, rõ ràng là được thêm vào lúc sau, nhưng chất lượng không được tốt lắm, bề mặt không bằng phẳng, bên ngoài cũng không trét xi măng, dù có nhìn sao cũng thấy xấu, chẳng liên quan gì cả.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 617: Chương 617



Bạch Du cười nói: “Thứ này để ở đây vừa xấu vừa chiếm chỗ, không biết cái kệ đựng đồ này là ai làm nữa?”

Giang Lâm cũng cảm thấy thứ này không đẹp mắt.

Tuy nhiên, cả hai đều không suy nghĩ quá nhiều, mà chỉ cho là do người thuê sau làm.

Nhưng không ngờ Giang Lâm lại dùng búa đập xuống, bên trong cái kệ trống rỗng, sau khi phần trên bị đập vỡ, phần dưới kỳ lạ lộ ra.

TBC

Bạch Du kêu Giang Lâm: “Cẩn thận, hình như bên dưới có thứ gì đó.”

“Anh biết rồi.”

Giang Lâm gật đầu, xuống tay cũng cẩn thận hơn, một lát sau, một cái lỗ xuất hiện trên mặt đất.

Sau khi cái lỗ bị đập ra, bên trong có một chiếc hộp sắt được khóa bằng ổ khóa, chìa khóa không biết ở đâu.

Bạch Du hơi chút ngơ ngác, sau đó tưởng tượng: “Anh nói xem bên trong có thể là cái gì thế? Không phải là t.h.i t.h.ể hay đầu người chứ?”

Kiếp trước, cô là một fan trung thành của chuơng trình “Pháp lý hôm nay”. Trong đó có mấy vụ án nạn nhân bị g.i.ế.c và t.h.i t.h.ể được giấu trong các bức tường hoặc tầng hầm. Cái kệ này rất không hợp lý, không chừng là dùng để giấu xác.

Giang Lâm bị suy nghĩ hoang đường của cô làm cho buồn cười, anh lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nói: “Nếu thật là t.h.i t.h.ể thì ngày mai chúng ta không thể đi được rồi.”

Vừa nói, anh vừa nhặt chiếc búa tạ lên, sau đó đập xuống, đập bể khóa rồi mở hộp ra.

Sau đó cả hai liền sững sờ.

Chỉ thấy bên trong hộp sắt có một chiếc hộp gỗ, mở ra xem thì...

Trời đất ơi, bên trong vậy mà lại có một hộp vàng và châu báu.

Dưới ánh đèn màu cam, xém chút đã làm cho hai người mù mắt luôn!

Tim Bạch Du đập rộn ràng.

Nhiều vàng bạc và châu báu như vậy, cô cũng chỉ nhìn thấy trên TV, không ngờ sẽ có một ngày được tận mắt nhìn thấy.

Giang Lâm rất nhanh đã phản ứng lại, anh xoay người đi rửa tay rồi nhanh chóng quay lại, lau sạch tay rồi mới lấy châu báu và vàng trong rương ra xem xét cẩn thận.

Sau khi kiểm tra, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Du: “Tất cả đều là đồ thật.”

Tiếp đó, anh cẩn thận lấy từng món đồ ra khỏi hộp và đặt chúng lên chiếc khăn trải bàn sạch sẽ.

Sau khi phân loại thì mới phát hiện trong rương có mười chín cây vàng và ba mươi món trang sức. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là bên dưới lớp vàng còn có một chiếc hộp gỗ, trong hộp đều chứa những báu vật quý hiếm.

Trong đó có rất nhiều tác phẩm thư pháp nổi tiếng, còn có những bức tranh tuyệt tác, thư pháp và sách cổ, tuy số lượng không nhiều nhưng mỗi tác phẩm đều là di tích văn hóa cấp quốc gia, thậm chí có thể tầm cỡ thế giới.

Tim Bạch Du lại đập loạn, hưng phấn giống như lần đầu hôn Giang Lâm vậy: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Dưới ánh đèn màu cam, đôi má cô ửng hồng vì phấn khích, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm.

So với sự điềm tĩnh của Giang Lâm, Bạch Du cảm thấy mình có hơi hám lợi, giống như bà Lưu sau khi vào vườn Đại Quan, không khỏi có chút xấu hổ.

Giang Lâm: "Anh nghĩ về sau nên tìm cơ hội nộp lại những di tích văn hóa này cho quốc gia, về phần vàng bạc trang sức thì..."

Nói đến đây, anh dừng một chút, Bạch Du vô thức nín thở: "Về phần vàng bạc trang sức, anh muốn làm gì?"

Nhìn thấy bộ dáng mê tiền của cô, Giang Lâm có hơi buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn kìm không cho khóe miệng cong lên: “Vàng và trang sức chúng ta sẽ giữ lại, em thấy thế nào?”

Thấy thế nào sao?

Tất nhiên là tuyệt vời rồi!

Bạch Du nhào tới, không quan tâm trên mặt anh đang dính bụi đất, ôm mặt anh hôn một cái thật kêu: "Em cảm thấy quyết định của anh siêu sáng suốt luôn!"

Cô thừa nhận mình là người nhỏ mọn, cô chỉ là một bà Lưu ngu dốt, đối mặt với loại tài sản có giá trị cao ngất trời này, đúng thật là cô không thể nào bình tĩnh nổi.

Trước đây, cô còn thấy khó hiểu rằng con gái mình mê tiền là giống ai, nhưng giờ cô mới nhận ra, không phải là giống cô sao?

Đúng là mẹ nào con nấy mà.

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười như hoa của cô, Giang Lâm cũng nhếch môi cười: “Em vui đến vậy sao?”

Bạch Du gật mạnh đầu: “Nào chỉ vui thôi đâu, là vui tới điên lên được ấy! Mua căn nhà này tốn nhiều tiền như vậy, em đang đau lòng c.h.ế.t mất, còn nghĩ tới việc phải nhịn ăn nhịn uống trong khoảng thời gian tới nữa kìa, không ngờ... Nhoáng một cái đã có tiền bù vô rồi."

Mười chín cây vàng và ba mươi món trang sức, tính theo giá trị hiện tại thì có thể đổi được khoảng 100.000 đồng.

Bỏ ra 12.000 đồng để mua một căn nhà, nhưng lại nhận lại được 100.000 đồng bằng vàng và trang sức, đây là món quà trời ban đó!

Tuy nhiên, so với vàng và trang sức, mấy di tích văn hóa kia còn có giá trị hơn. Mỗi món đồ về sau sẽ có giá trị lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu.

Nhưng làm người không thể quá tham lam, với tính tình của Giang Lâm, việc giữ lại vàng bạc trang sức đã không dễ dàng gì rồi, huống chi nộp di vật văn hóa cho quốc gia, so với giữ lại trong tay họ thì càng có giá trị hơn.

Bạch Du chợt nghĩ đến đại gia đình chủ nhà kia: “Nhưng mà, anh nghĩ sau này gia đình đó có đến tìm chúng ta đòi không?”

Giang Lâm siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đừng lo, trước khi mua nhà anh đã hỏi kỹ rồi, ngôi nhà này đã đổi chủ nhiều lần, trong thời kỳ cách mạng có không dưới năm tư lệnh và phó tư lệnh ở đây. Anh đoán những thứ này đã bị chôn vào thời điểm đó, hoặc thậm chí còn sớm hơn, chỉ là do chiến tranh và tình hình sau đó nên không ai có tâm trí và thời gian để sửa sang lại ngôi nhà, bởi vậy những thứ này vẫn còn ở đây, nói cách khác thì những thứ này chắc chắn không phải của gia đình đó.”

Bằng không họ đã sớm đào ra và chia hết rồi, có số châu báu này, họ cũng sẽ không vội vàng bán nhà.

Nghe anh phân tích, Bạch Du cảm thấy có lý: "Vậy em yên tâm rồi."

Bởi vì ngày mai sẽ trở lại đảo Quỳnh Châu nên việc mang đi những thứ này là không khả thi, chưa tính tới việc nặng, chúng còn rất quý giá nữa, một khi có người phát hiện ra thì cô và Giang Lâm đều không thể giải thích được.

Vì vậy những thứ này phải được giấu đi.

Cả hai nghĩ đến những nơi có thể giấu đồ trong nhà, cuối cùng quyết định sẽ giấu đồ ở bụi cây phía sau bếp, đến lúc Giang Lâm tìm cách mua két sắt thì mới đào ra.

Bạch Du suy nghĩ một chút, cảm thấy két sắt vẫn chưa đủ an toàn: “Lát nữa em sẽ nhờ người đặt một tủ quần áo có khóa, loại to hơn và rộng hơn để có thể nhét két sắt vào được, cái này nên có hai lớp bảo vệ.”

Giang Lâm đồng ý ngay.

Để tránh các di vật văn hóa chôn dưới cây bị ẩm, họ cẩn thận bọc toàn bộ mọi thứ, còn thêm vài lớp giấy dầu ở bên ngoài, cuối cùng bọc vài lớp vải chống thấm nước tương đối xung quanh, rồi mới bỏ rương vào trong hố đất.

Vì có bụi cây che, khoảng đất trống này cũng không rộng, cho nên thường có ít người đến đây.

Sau khi chôn cái rương xong, Giang Lâm quay lại phòng tắm và đập vỡ hết kệ chứa đồ. Cái hố dưới đất cũng bị đập nát hoàn toàn, khiến người ta không thể đoán ra bên trong từng được giấu thứ gì.

Bạch Du quay về gội đầu tắm rửa trước, cũng may bà nội và bọn trẻ ngủ rất ngon, ầm ĩ như vậy cũng không đánh thức họ, điều này gián tiếp chứng tỏ căn nhà này cách âm khá tốt.

Khi xong việc thì đã gần mười một giờ.

Nhưng Bạch Du vẫn có chút hưng phấn, kéo Giang Lâm lại muốn nói chuyện số tiền kia nên chia như thế nào, không ngờ vừa mở miệng đã bị Giang Lâm chặn lại.

Chặn bằng môi.

Sau đó Giang Lâm xoay người đè lên người cô, nhẹ nhàng cắn môi cô và nói: "Nếu em không mệt thì chúng ta làm việc khác đi."

Bạch Du: "..."

Chẳng mấy chốc trong phòng vang lên âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Chiếc giường gỗ mới mua rất chắc chắn, dù có rung lắc thế nào cũng không hề có dấu hiệu bị sập.

Cuối cùng, Bạch Du mệt đến mức lưng đau chân run.

Nhưng người đàn ông làm việc liên tục mấy ngày nay lại tràn đầy năng lượng, khiến Bạch Du tức tới nghiến răng.

**

Ngày hôm sau, thời tiết cực kỳ tốt, ánh nắng đầu xuân chiếu xuyên qua kẽ lá cây lựu và rơi trên mặt đất.

Nhiệt độ ở thành phố Quảng rất khác miền bắc, thậm chí cả cây cối cũng vậy.

Ở miền bắc, cây cối bắt đầu rụng lá từ mùa thu, đến mùa đông về cơ bản là trơ trụi. Bây giờ đã là mùa xuân, vài chồi non xanh mơn mởn sẽ từ từ mọc lên, nhưng ở thành phố Quảng lại có rất ít cây trụi lá, cho dù có vào mùa đông, đưa mắt xa xa vẫn chỉ thấy màu xanh ngút ngàn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 618: Chương 618



Bạch Du mặc áo khoác đứng ở ban công, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên mặt cô, cô ngẩng mặt lên và hít một hơi thật sâu.

Không khí mang theo mùi thơm của đất, khiến con người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.

Phía sau cô có tiếng bước chân, ngay sau đó vòng eo thon gọn của cô được ôm chặt: “Anh đã nói với Hán Nghị rồi, sau này nếu gặp phải rắc rối gì thì có thể đến tìm cậu ấy hỗ trợ.”

Bạch Du nghĩ hai người chẳng mấy chốc sẽ chia xa, trong lòng rất không nỡ, ngón tay đặt lên tay anh, mười ngón tay của hai người siết chặt: "Vâng ạ."

Giang Lâm: "Lát nữa anh sẽ mang Bánh Khoai Tây đến thành phố Quảng. Nhà quá lớn, mặc dù an ninh xung quanh có thể coi là khá tốt nhưng vẫn nên nuôi chó, nếu có động tĩnh nào thì có thể biết được ngay."

Bạch Du: "Vâng."

Giang Lâm: "Mặc dù chăm sóc con cái rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là chăm sóc bản thân, nếu không thể tự chăm sóc được thì chúng ta có thể nhờ người đến giúp, đừng tự làm khổ mình, hiểu không?"

Mũi Bạch Du cay cay, xoay người ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên cắn nhẹ cằm anh một cái: “Anh nói nhiều như vậy, không lo nếu em đi học sẽ có nam sinh theo đuổi, rồi em sẽ bị dụ luôn sao?"

TBC

Giang Lâm hơi cụp mắt xuống, đôi mắt hoa đào nhìn cô, im lặng một lát rồi hỏi: “Em sẽ bị cám dỗ sao?”

Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, rốt cuộc Bạch Du cũng không nói lại nổi: "Không, bởi vì không có người đàn ông nào có thể so sánh được với anh, sau khi chúng ta chia xa, anh có nhớ em không?"

Cả hai đều có tính cách tương đối trầm, tuy ở bên nhau đã lâu nhưng cũng hiếm khi nói với mấy câu "buồn nôn" như này.

Song không nói không có nghĩa là không thích nghe.

Giang Lâm đột nhiên bị nhét đầy một miệng táo đỏ ngọt ngào, nụ cười trên môi làm sao cũng không nén xuống được.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Ừ, anh sẽ nhớ em mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút…”

Cô không nỡ xa anh, sao anh lại không chứ?

Nghĩ đến việc phải chia xa cô, anh đã có suy nghĩ sẽ đến thủ đô, chỉ là không để cô phát hiện.

Nhìn cô mỗi đêm ngủ ngon lành với dáng vẻ vô tư như thế, anh tưởng cô sẽ đành lòng chia xa anh, bởi thế nên lúc nãy khi nghe những lời cô nói, trong lòng anh còn ngọt hơn cả uống nước mật.

Ngay khi anh định khiến nụ hôn thêm sâu hơn thì nghe thấy tiếng chạy lạch bạch, kèm theo tiếng trẻ con kêu to…

"Cha mẹ ơi, mặt trời chiếu tới m.ô.n.g rồi!"

Bạch Du và Giang Lâm bất lực nhìn nhau, nhanh chóng tách ra.

Bầu không khí mờ ám đột nhiên bị phá tan.

Ngay sau đó, cô nhóc lao tới bằng đôi chân ngắn ngủn: “Mẹ ơi, con ngoan lắm, không có sợ.”

Ý của Tiểu Minh Thư là đêm qua cô nhóc và chị họ ngủ một mình, không ngủ với người lớn, nhưng cô nhóc không hề sợ hãi xíu nào.

Nói xong, cô nhóc ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ lên như con gà trống thắng trận, trông rất tự hào.

Bạch Du bị bộ dáng của cô nhóc làm cho mềm lòng, cô ôm cô nhóc và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, khen ngợi: "Con ngoan lắm, vậy sau này có muốn ngủ một mình với chị họ luôn không?"

Cô nhóc nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ bé hơi sa sầm: "Nhưng con cũng muốn ngủ cùng mẹ nữa."

Không đợi Bạch Du trả lời, cô nhóc nghĩ ra một ý tưởng thông minh, đếm đầu ngón tay chia đều: “Thứ hai và thứ ba ngủ với bà nội, thứ tư, thứ năm và thứ sáu ngủ với cha mẹ, thứ bảy và chủ nhật ngủ với chị ạ.”

Hay lắm.

Mỗi ngày ngủ với một người khác nhau, đối xử công bằng.

Bạch Du và Giang Lâm không khỏi bị chọc cho bật cười.

Cô nhóc vẫn chưa biết cha một mình quay lại đảo Quỳnh Châu, còn cô nhóc sẽ theo mẹ đến sống ở thành phố Quảng.

Bạch Du và Giang Lâm đều chưa muốn nói với cô nhóc, chỉ muốn để cô nhóc vui vẻ một lát.

Vào đến phòng bếp, Bạch Du cắt thịt ba chỉ thành hạt lựu, cho vào chảo xào cho thơm để làm món thịt khô, có thể dùng để trộn với mì.

Lát nữa sẽ đi thuyền nên phải ăn uống đơn giản chút.

Giang Lâm chưa bao giờ kén ăn, cô làm món ăn gì anh ăn món nấy, mấy đứa nhỏ cũng không kén ăn, ăn say sưa ngon lành.

Bà Bạch mỉm cười nói: “Trước đó bà thấy khí hậu ở đảo Quỳnh Châu rất dễ chịu, nhưng không ngờ khí hậu ở thành phố Quảng này cũng không tệ chút nào, mỗi ngày đều nghe tiếng chim hót, cảm thấy cả người đều sảng khoái dễ chịu."

"Chim hót hoa thơm, ngôi nhà này thật sự rất tuyệt."

Bạch Du cười tủm tỉm đáp lại, cô cũng rất thích ngôi nhà này.

Làm sao không thích được khi ngày đầu tiên đến ở cô đã được ban cho cả trời phú quý, đây đúng là ngôi nhà tài lộc mà.

Tuy nhiên Bạch Du phát hiện, hôm nay Tiểu Tạ Thừa không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng mỗi khi cô nhìn cậu bé là khuôn mặt nhỏ của cậu bé sẽ đỏ như quả táo đỏ vậy, như thể đã làm chuyện gì xấu.

Tuy nhiên, cô đã quan sát đứa nhỏ Tiểu Tạ Thừa này, đó là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nên Bạch Du cũng không lo cậu bé sẽ lén lút làm chuyện gì xấu.

Nhìn thấy Bạch Du dời mắt qua chỗ khác, lúc này Tiểu Tạ Thừa mới thở ra một hơi.

Đêm qua cậu bé nằm mơ thấy mình ôm cô Bạch Du và gọi là mẹ, còn làm bộ nũng nịu trong vòng tay cô, giống như Minh Thư vậy. Nên khi tỉnh dậy, cậu bé cảm thấy mình thật đáng khinh, thế mà lại muốn cướp mẹ của Minh Thư.

Vì vậy giờ đây cậu bé không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Du, cũng không dám nói chuyện với Minh Thư, sợ tâm tư nhỏ bé của mình bị người ta phát hiện.

Ăn cơm xong, họ thu dọn đồ đạc, sau đó khóa cửa rồi đi đến bến tàu Đại Sa Đầu để đi thuyền.

Vì vẫn chưa có tin tức gì về cha mẹ Tiểu Tạ Thừa nên chỉ có thể đưa cậu bé đi cùng.

Mặc dù nhà mới đã có rất nhiều đồ nhưng vì muốn mang về một số thứ để cảm ơn chị Lôi đã giúp chăm sóc Bánh Khoai Tây và đàn gà nên họ vẫn xách túi lớn túi nhỏ đồ đông lạnh.

Tất nhiên, so với lúc đi tới thủ đô, giờ họ đi lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Giang Lâm mua ba vé người lớn, ba đứa nhỏ đều có chiều cao dưới một mét nên không cần mua vé.

Thuyền còn chưa tới, sau khi qua kiểm tra, họ đứng ở bến cảng đợi.

Thời tiết hôm nay rất đẹp,, bầu trời quang đãng, trong xanh như được nước gột rửa. Màu xanh khiến người ta say mê, biển cũng có màu xanh biếc, đưa mắt nhìn xa xa sẽ thấy biển và trời đều có cùng màu, đẹp đến nghẹt thở.

Mấy đứa nhỏ tựa vào lan can sắt nhìn xuống nước.

Đột nhiên cô nhóc hưng phấn hét lên: “Chị ơi, anh ơi, có cá.”

Niệm Niệm và Tiểu Tạ Thừa rất ân cần, lập tức vây xung quanh, nhưng đến một nửa con cá cũng không nhìn thấy.

Cô nhóc không khỏi nản lòng: “Có cá, vừa rồi có cá mà!”

Niệm Niệm thấy em gái sốt ruột, rất ra dáng chị lớn an ủi: "Em đừng gấp, ở đây không có cá, chúng ta về đảo Quỳnh Châu là sẽ có cá thôi."

Nghe thấy đảo Quỳnh Châu, sự chú ý của cô nhóc lập tức được di dời: "Còn có cua nữa, anh ơi, anh đã thấy cua chưa?"

Tiểu Tạ Thừa lắc đầu: "Chưa thấy."

Cô nhóc: “Vậy anh đã thấy hải âu bao giờ chưa?”

Tiểu Tạ Thừa lại lắc đầu: "Chưa thấy."

Cô nhóc lại càng thêm đắc ý, vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra vỗ nhẹ vai cậu bé: "Anh không cần phải tự ti, đến đảo Quỳnh Châu đảo em sẽ dẫn anh đi xem."

Không cần phải tự ti...

Cũng không biết cô nhóc này học những từ đó ở đâu nữa.

Bạch Du, Giang Lâm và bà Bạch nghe vậy đều không khỏi bật cười.

Buổi trưa, công nhân nhà máy tan tầm, cảnh công nhân tan sở lại trở thành một cảnh đẹp.

Bạch Du cũng giống như những người khác nhìn về phía bờ biển, nhưng đột nhiên cô thoáng thấy một bóng người từ phía sau.

Bóng lưng đó mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc khó tả.

Chỉ thấy người phụ nữ kia đi xe đạp 28 inch, mặc áo len màu đỏ tươi, tóc dài bồng bềnh, chiếc quần đen làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa thon, lộ ra đường cong xinh đẹp.

Trước mặt người phụ nữ có gắn một chiếc ghế, trên đó có một cô bé khoảng bốn năm tuổi, lúc này cô ta đang cúi đầu nói gì đó với cô bé. Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, thổi bay phần tóc trên trán của người phụ nữ, cô ta đưa tay vuốt tóc, do đó người cũng nghiêng sang một bên, cũng khiến Bạch Du có thể nhìn rõ mặt cô ta.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 619: Chương 619



Ngô Hiếu Ngọc!

Sau khi Ngô Hiếu Ngọc vuốt tóc xong thì lại cúi đầu nói chuyện với cô bé. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười dịu dàng, không biết cô ta nói gì mà cô bé bật cười khanh khách, thấy thế gương mặt xinh đẹp của cô ta càng dịu dàng hơn, tình mẫu tử trong mắt gần như tràn ra ngoài.

Như lo đứa trẻ bị lạnh, cô ta dựng thẳng cổ áo của cô bé lên, rồi đưa tay chạm vào tóc của cô bé, trông giống như một người mẹ vô cùng dịu dàng đang v**t v* con mình.

Chỉ là Bạch Du đã nhìn thấy cách cô ta đối xử với Tiểu Tạ Thừa, lạnh lùng tàn nhẫn, xem cậu bé như rác rưởi, không đánh thì cũng mắng, chứ đừng nói là v**t v* và nhìn cậu bé bằng ánh mắt dịu dàng như vậy. Thái độ đối xử với hai đứa trẻ của cô ta hoàn toàn khác nhau.

Giây tiếp theo, có một người đàn ông đi tới.

Người đàn ông này cao ráo và đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và bộ vest đen đơn giản gọn gàng, thẳng thớm bên ngoài, tóc được vuốt lên, trông rất lịch lãm.

Người đàn ông đi đến chỗ Ngô Hiếu Ngọc và mỉm cười dịu dàng với cô ta. Sau đó Ngô Hiếu Ngọc xuống xe, người đàn ông ngồi lên, rồi Ngô Hiếu Ngọc ngồi lên ghế sau.

Bạch Du kinh hãi đến mức mắt muốn rơi ra ngoài luôn.

Tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng người này hiển nhiên không phải Tạ Chí Dân.

Ngô Hiếu Ngọc ngoại tình sao?

Cô bé đó là con của người đàn ông đó với với một người phụ nữ khác, hay là con của Ngô Hiếu Ngọc và anh ta?

Tạ Chí Dân có biết mình bị cắm sừng rồi không?

Nhưng bây giờ chuyện cần quan tâm không phải là chuyện cô ta có ngoại tình hay không, mà phải cản Ngô Hiếu Ngọc lại, sau đó hỏi cô ta giải quyết như thế nào về chuyện Tiểu Tạ Thừa.

Song lúc này thuyền đã vào trạm, Bạch Du chưa kịp đuổi theo thì người đàn ông đã đạp xe đạp, chẳng mấy chốc đã mang theo cô bé và Ngô Hiếu Ngọc rời đi, ba người biến mất trong đám đông.

Giang Lâm cầm túi đồ lên thì mới phát hiện Bạch Du đang không ổn lắm.

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Bạch Du phản ứng lại, theo bản năng nhìn Tiểu Tạ Thừa đang ở bên cạnh, may là sự chú ý của bọn trẻ vẫn đang tập trung vào mấy con cá dưới nước, nên không nhìn thấy Ngô Hiếu Ngọc.

Cô hạ giọng nói: “Hình như vừa rồi em nhìn thấy Ngô Hiếu Ngọc, cô ta đang ngồi sau xe đạp của người đàn ông khác.”

Cô cảm thấy Tiểu Tạ Thừa có hơi xui xẻo, có một người mẹ như Ngô Hiếu Ngọc thật sự quá thảm rồi.

Giang Lâm lập tức hiểu ra: "Chúng ta lên thuyền trước đi, những chuyện khác nói sau."

Bạch Du gật đầu, mỗi tay dắt một bé, cùng bà nội và những người khác lên thuyền.

Cô nhóc và Niệm Niệm đã từng đi thuyền một lần, nhưng sự phấn khích của bọn trẻ vẫn chẳng giảm đi xíu nào.

Nếu như Giang Lâm không ôm chặt, cô nhóc nhất định sẽ bay ra ngoài biển lượn lờ cùng hải âu.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tạ Thừa đi tàu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ kinh ngạc không thôi.

TBC

Sóng vỗ vào thân thuyền, gió biển mang theo vị mặn thổi vào mặt, thỉnh thoảng có con sóng lớn ập tới khiến bọt nước văng vào mặt, người trên thuyền sẽ ồ hết lên, nhưng cảm giác di chuyển theo gió thật sự rất tuyệt, tự do và thoải mái.

Bạch Du vừa chú ý đến bọn trẻ, vừa nói với Giang Lâm những gì vừa nhìn thấy: “Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông kia, thoạt nhìn không giống người bình thường, hẳn là đến từ cơ quan nhà nước nào đó. Chẳng lẽ Ngô Hiếu Ngọc thật sự ngoại tình sao?”

Giang Lâm: "Không loại trừ khả năng này."

Bạch Du: "Nếu cô ta thật sự ngoại tình, vậy có thể giải thích tại sao cô ta muốn vứt bỏ Tạ Thừa rồi, nhưng người phụ nữ này quá tàn nhẫn, hổ dữ không ăn thịt con, xem ra chúng ta phải nhanh chóng đi tìm cha của Tạ Thừa.”

Trong tình huống này, tìm Ngô Hiếu Ngọc cũng vô ích. Nếu Tạ Thừa bị đưa về cho Ngô Hiếu Ngọc, nói không chừng cô ta lại ném Tạ Thừa đi, nếu thật như thế thì chưa chắc Tạ Thừa sẽ may mắn được cứu như lần trước.

Bây giờ cách duy nhất là tìm Tạ Chí Dân, sau đó đưa Tạ Thừa cho anh ta, lúc này mới có thể đảm bảo an toàn.

Nói xong, cô quay đầu nhìn Tiểu Tạ Thừa đang nhìn biển với đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt ngây thơ chẳng biết thế gian đang xảy ra chuyện gì, khiến người ta không khỏi thở dài.

Ba mươi tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến đảo Quỳnh Châu.

Nhìn ba đứa trẻ tràn đầy năng lượng và Giang Lâm, Bạch Du không khỏi thở dài, tựa như chỉ có mình cô và bà nội là mệt mỏi.

Tôn Tường Vy vì có hai con còn nhỏ nên năm nay không về Nam Kinh đón Tết mà ở lại đảo Quỳnh Châu.

Nhưng sau khi Bạch Du rời đi, cô ta nhanh chóng hối hận, vì thực sự quá chán, bởi vậy nên khi biết hôm nay Bạch Du sẽ về, cô ta đã đưa hai đứa con ra cảng từ sáng sớm để chờ.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Du, cô ta trợn mắt, tiến lại gần nói: "Bà mệt thì tớ thể hiểu được, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nhưng sao trông cậu lại có vẻ mệt mỏi thế, mấy người không làm mấy việc tốn thể lực của vợ chồng trên thuyền đấy chứ?”

"..."

Mặt Bạch Du lập tức đỏ bừng, nhất là khi nghĩ đến tư thế mới mà hai người khám phá tối hôm đó, m.á.u trong người đều dồn hết lên mặt.

"Chậc chậc chậc, thật làm cho người ta ghen tị mà."

Tôn Tường Vy nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì sao mà không hiểu nữa, càng cười ranh mãnh hơn.

“...”

Bạch Du hơi không hiểu.

Không phải Tạ Húc Đông nhà cô ta còn làm sập giường đấy sao? Đúng ra Tôn Tường Vy chẳng cần phải ghen tị với cô.

Có điều lúc này ở bến tàu có rất nhiều người, xung quanh lại có trẻ con nên Bạch Du không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Cứ nghĩ về đến nhà sẽ phải dọn dẹp nhà cửa, vì cũng không ở lâu rồi, nhà lại gần biển nên chắc chắn có nhiều chỗ bị mốc.

Không ngờ về tới thì nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, hỏi thăm mới biết thực ra thỉnh thoảng chị Lôi sẽ qua giúp họ mở cửa sổ cho thông gió, hôm qua còn dẫn con đến dọn nhà cho họ.

Chẳng trách người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, có thể gặp hàng xóm tốt là điều cực kỳ may mắn.

Bạch Du chia đặc sản từ Bắc Kinh và thành phố Quảng, một phần cho chị Lôi, một phần cho Tôn Tường Vy và thợ cả Ngũ cùng vài người hàng xóm khác.

Tất nhiên cô sẽ tặng cho chị Lôi đồ tốt nhất và nhiều nhất, dù sao chị Lôi không chỉ giúp cô dọn dẹp nhà cửa mà còn nuôi gà và Bánh Khoai Tây rất tốt.

Khi Bánh Khoai Tây nhìn thấy Bạch Du, nó giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi được gặp lại cha mẹ, vừa vui vừa tủi thân, cái đuôi vẫy tít cả lên, ấm ức r*n r*.

Nhưng tủi thân thì tủi thân, bạn nhỏ này cũng không ăn ít đâu, còn mập hơn trước khi họ đi nữa.

Chị Lôi chỉ vào Bánh Khoai Tây và mách với Bạch Du: “Sau khi mọi người đi không bao lâu, con ch.ó này đã tự chạy ra ngoài, hơn nửa tháng không về, chị tưởng nó đi lạc rồi, ai ngờ cách đây không lâu nó lại dẫn một con ch.ó cái về, sau lưng còn dắt theo cả bầy chó con.”

Bạch Du sửng sốt.

Không ngờ mới mười ngày không gặp, Bánh Khoai Tây đã lên chức cha rồi.

So với Bánh Khoai Tây, Kem lại tỏ ra hơi kiêu ngạo, bình thường không những nó có thể tự bắt chuột ăn, còn bởi vì nó rất xinh đẹp, đằng sau có không ít nhà giàu có sẵn sàng nuôi nó. Do đó trong cô thời gian cô vắng mặt, Kem không chỉ không gầy đi mà còn mập tới sắp thành hình quả bóng.

Tuy nhiên, con người béo lên sẽ xấu, chứ mèo mập chả xấu xíu nào. Ngược lại núc ních thịt càng trông đáng yêu hơn.

Điều này khiến Tôn Tường Vy thấy không công bằng.

Bạch Du rủ cô ta đi chơi với bọn trẻ nhưng cô ta không đi, đành phải để cô ta đi về. Bọn trẻ sẽ có bà nội trông chừng nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này Bạch Du mới an tâm đi bắt hải sản cùng với mấy người vợ quân nhân khác.

Đi biển bắt hải sản cần tinh mắt và nhanh tay, nhưng quan trọng nhất là sự may mắn.

Bạch Du khá may, trước khi thủy triều dâng cao cô đã bắt được hai con bạch tuộc lớn, tầm mười con sao sao hay còn gọi là bào ngư giả và một số ốc biển, thu hoạch đầy ắp.
 
Back
Top