Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 630: Chương 630



"Ôi, con trai bà? Khi nào bà có con trai vậy, không phải bà chỉ có một cô con gái là Hiếu Ngọc sao?"

"Nói ra thì dài lắm, Hiếu Ngọc không phải con gái tôi, tôi sinh ra một đứa con trai nhưng ở bệnh viện bị y tá bế nhầm, con rể tôi không phải là lính sao, năm kia Hiếu Ngọc theo ông ấy tới Thủ đô, năm ngoái ở Thủ đô được gia đình nhận ra, lúc này mới phát hiện con của hai nhà bị bế nhầm!"

Người phụ nữ đối diện nghe xong thì ngạc nhiên, nghe đến cuối chợt vỗ đùi: "Ôi trời ơi, trên đời này lại có chuyện như vậy, may mà gia đình kia chịu trả lại con trai cho bà, nếu không thì bà và ông Châu không có ai đưa tiễn! Nhưng nói đi thì nói lại, họ nhận ra Hiếu Ngọc như thế nào?"

"Hiếu Ngọc và chị gái nó trông giống hệt nhau, hai người là sinh đôi..."

Bạch Du dần đi xa, cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bà bác và người phụ nữ kia.

Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao bà bác lại ngang ngược như vậy ở trạm thịt, hóa ra là đã tìm lại được con trai ruột.

Nhìn bộ quần áo đắt tiền của bà ta, gia đình nuôi lớn con trai bà ta chắc chắn rất giàu có.

Nhưng điều này không liên quan gì đến cô.

Bạch Du nhanh chóng quên hết những chuyện này, đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, chưa kịp vào cửa thì cô đã nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ của cô nhóc trong vườn hoa…

"55, 56, 53, 45... Ôi, cha giỏi quá, cha đá được mười quả rồi!"

"Em gái, chú không phải đá được mười quả, mà là đá được gần một trăm quả rồi!"

"Ôi, một trăm quả, cha tuyệt vời quá!"

Cha?

Chẳng lẽ là Giang Lâm đến?

Bạch Du ngẩn người rồi đột nhiên vui mừng, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

"Gâu gâu gâu..."

Bánh Khoai Tây là người đầu tiên phát hiện ra cô đã về, vui vẻ vẫy đuôi chạy đến, theo sau nó còn có một chú chó nhỏ.

Đó là con trai của Bánh Khoai Tây, tên là Kim Nguyên Bảo.

Lý do không đặt tên theo đồ ăn là vì Kim Nguyên Bảo xuất hiện sau sự kiện "Vàng bạc châu báu trong phòng tắm", thêm vào đó chú chó này có bộ lông màu vàng óng, dưới ánh nắng trông vàng rực như vàng thật, thế là Bạch Du đã đặt cho nó cái tên Kim Nguyên Bảo.

Khi ở đảo Quỳnh Châu, sống trong quân đội, không cần lo lắng về bất kỳ chuyện trộm cắp vặt nào, hơn nữa ngôi nhà cũng không lớn nên nuôi một con ch.ó là đủ.

Nhưng ngôi nhà ở thành phố Quảng này quá lớn, thêm vào đó Giang Lâm không ở đây, chỉ có cô và bà nội là hai người lớn trông ba đứa trẻ, mặc dù Giang Lâm đã nhờ Nguy Hán Nghị chăm sóc họ nhiều hơn nhưng Bạch Du vẫn cảm thấy không yên tâm, cho nên lần trước về đã mang theo con trai của Bánh Khoai Tây.

Đừng nhìn bây giờ Kim Nguyên Bảo còn nhỏ nhưng nó rất có trách nhiệm, ban đêm Bánh Khoai Tây tuần tra trong vườn, nó sẽ đảm nhiệm việc bảo vệ bên trong nhà, hễ có động tĩnh gì là nó lại sủa ầm ĩ.

Còn Kem thì cũng rất tuyệt, từ khi mang nó về, trong bếp không còn thấy phân chuột nữa.

Bánh Khoai Tây và Kim Nguyên Bảo chạy đến bên cô, vui vẻ chạy vòng quanh, Bạch Du phải ngồi xuống xoa đầu chúng rồi khen chúng là những chú chó ngoan.

Đứng dậy, cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Giang Lâm.

Bạch Du vô thức mỉm cười: "Sao anh lại rảnh rỗi đến đây?"

Giang Lâm sải bước đi tới xách đồ trong tay cô: "Ủy viên chính trị bảo anh đưa một số tài liệu đến Trường quân đội Hoàng Phố, anh có thể ở nhà đến sáng mai."

Chỉ có thể ở đến sáng mai, nói cách khác, anh vừa về chưa được nửa ngày lại phải đi.

Nhưng Bạch Du nhanh chóng phấn chấn trở lại, nửa ngày đã là lời rồi: "Vậy thì anh có phúc rồi, trạm thịt vừa nhập một mẻ cá lóc tươi, em sẽ vào bếp nấu cơm cho mọi người ngay."

Giang Lâm nhìn cô: “Anh phụ em.”

Cô nhóc chen vào làm bóng đèn, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, giọng trẻ con nói: "Con cũng giúp!"

Bạch Du nghi ngờ không biết cô bé có hiểu ý nghĩa thực sự của "giúp" không nhưng vẫn cười đáp: Được được được, con cũng đến giúp."

Thấy Niệm Niệm và Tạ Thừa cũng có vẻ mong chờ, Bạch Du nói: "Hai đứa cũng vào bếp giúp đi."

Niệm Niệm và Tạ Thừa lập tức nở nụ cười tươi rói, đồng thanh trả lời: "Vâng!"

Thế là cả đám ùa vào bếp, không ai để ý đến vẻ "nghiến răng nghiến lợi" của Giang Lâm khi nhìn mấy đứa bóng đèn.

Vào bếp, Bạch Du đổ một chậu nước bảo ba đứa nhỏ giúp rửa rau.

Vì mấy đứa nhỏ đều rất thích ăn trứng hấp nên Bạch Du định dùng một cách nấu ăn mới để chế biến con cá vược sọc hôm nay.

Cô khứa cá vược sọc, sau đó cho gừng, hành lá và một thìa muối vào nước, đợi muối tan hết thì cho cá vược sọc vào ngâm khoảng mười phút, như vậy có thể khử mùi tanh của cá, thịt cá cũng sẽ săn chắc hơn.

Tiếp theo, đập hai quả trứng vào bát thêm chút muối rồi thêm nửa bát nước, sau đó đổ hỗn hợp trứng lên cá vược sọc, nước sôi thì cho vào nồi hấp mười phút, hấp xong thì đổ nước sốt đã pha sẵn lên trên, sau cùng là rưới thêm dầu nóng.

Chỉ nghe thấy tiếng "xèo xèo", mùi thơm lập tức tỏa ra khắp bếp.

Cô nhóc hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!Chị, chị ngửi thử đi, thơm lắm!"

Niệm Niệm là một cô bé cuồng em gái, nghe vậy thì lập tức bắt chước em gái hít một hơi thật sâu: "Ừm ừm, thơm thật."

Tạ Thừa cũng vội vàng nhập hội nhưng vừa hít một hơi đã bị cô nhóc ngăn lại: "Anh không được hít, mẹ em còn chưa hít mà!"

Tạ Thừa nghe vậy thì vội nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.

"Mùi thơm bay trong không khí, không ngửi cũng sẽ nhanh chóng tan đi, huống chi đồ ngon phải chia sẻ với bạn tốt, Tạ Thừa, con không được nín thở nữa, nín lâu sẽ bị ốm đấy."

Bạch Du nhất thời dở khóc dở cười.

Bình thường cô nhóc làm sai, cô thường không trực tiếp rày la mà dùng lời nhẹ nhàng hướng dẫn, đừng thấy trẻ con nhỏ mà không có lòng tự trọng.

Tuy hiện tại cô nhóc không hiểu hết lời cô nói nhưng rất nhanh đã hiểu ra mình vừa làm sai, vội chạy đến bên Tạ Thừa: "Anh, anh mau thở đi, đừng bị ốm!"

Tạ Thừa nghe nói nín thở sẽ bị ốm cũng giật mình, vội ngừng nín thở, lúc này thấy em gái đến an ủi mình thì cậu bé vội nói: "Em gái đừng lo, anh không nín thở nữa."

Cô nhóc nghe vậy thì kiễng chân, duỗi bàn tay mũm mĩm ra vỗ lên đầu Tạ Thừa, giống như bình thường Bạch Du động viên mình, còn nói giọng trẻ con: "Bảo bối thật ngoan."

Mặt Tạ Thừa lập tức đỏ bừng như quả hồng.

Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau, đều có hơi buồn cười.

Lần này Giang Lâm đến đây còn mang theo cả tôm tươi, Bạch Du chia đôi số tôm này ra, một phần để làm tôm khô rang cay, một phần để hấp tôm với trứng đậu phụ. Cô đập 4 quả trứng vào bát rồi cho thêm vào một nửa lượng nước vừa đủ vào, sau đó khuấy đều. Khi khuấy xong thì hớt bỏ lớp bọt trên bề mặt, tiếp theo thái đậu phụ thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa, đổ nước trứng vào và xếp tôm đã làm sạch lên bên trên, sau đó dùng một chiếc đĩa khác úp lên trên để tránh hơi nước đọng lại trong đĩa. Làm xong tất cả mọi việc, cô đặt đĩa vào nồi hấp đang sôi, hấp bằng lửa nhỏ trong mười phút, sau khi hấp xong thì nhỏ một ít nước tương, rắc một ít hành lá, sau cùng là rưới một ít dầu nóng lên trên.

Mùi thơm bay ra từ cửa sổ khiến những người đi đường đi ngang qua thèm ch** n**c miếng.

Bà Bạch nhìn thấy Bạch Du làm hai phần trứng hấp, không khỏi tò mò: "Sao cháu lại làm nhiều trứng hấp vậy?"

Bạch Du: "Ngày nào mấy đứa nhỏ cũng mè nheo đòi ăn trứng hấp nên cháu nghĩ một lần cho chúng ăn no, ăn ngán thì chúng sẽ không mè nheo đòi ăn nữa."

Cô không biết việc này có được tính là "nuôi con gái nhà giàu" theo cách nói của thế hệ sau hay không, chỉ là cô cảm thấy bất cứ điều gì có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề.

Cô hy vọng sau này khi những đứa nhỏ lớn lên sẽ không bị vật chất chi phối, chỉ cần tự do làm chính mình là được.

Tuy bà Bạch không hiểu cách làm của cháu gái nhưng bà có một ưu điểm rất tốt, đó là không can thiệp, không nhiều lời.

Huống chi, chỉ là một phần trứng hấp, ăn, ăn thoải mái, ăn thật no, thứ này họ vẫn ăn nổi!

Cá vược sọc hấp trứng, thịt cá tươi ngon, trứng hấp lại mềm mịn, hai thứ kết hợp với nhau nhưng lại không hề có cảm giác bất hòa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 631: Chương 631



Tôm hấp đậu hũ trứng hấp được mấy đứa nhỏ yêu thích nhất, ngay cả bà Bạch cũng thích không thể tả, tuổi già răng yếu nên bà thích ăn những thứ mềm mại như vậy, chẳng mấy chốc đã được họ ăn hết sạch.

Mấy đứa nhỏ lại ăn đến nỗi bụng tròn vo.

Tuy nhiên, như Bạch Du đã nói, có lẽ do ăn trứng hấp một lần quá nhiều nên từ ngày hôm đó, mấy đứa nhỏ không còn mè nheo đòi ăn trứng hấp nữa.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, bà Bạch muốn dùng chiêu cũ để dụ cô nhóc sang, để Bạch Du và Giang Lâm có không gian riêng.

Nhưng lần này cô nhóc không mắc mưu nữa, có lẽ do quá lâu không gặp Giang Lâm nên cả đêm cô bé đều bám lấy Giang Lâm.

Vất vả lắm mới dỗ cô nhóc ngủ, Giang Lâm đưa tay chạm vào eo thon của cô nhưng chưa kịp đưa ra lời mời đã bị Bạch Du đẩy ra.

Bạch Du nhảy khỏi giường rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Giang Lâm tưởng cô bị làm sao nên đã vội đuổi theo: "Du Du, em sao vậy?"

Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng xả nước, Bạch Du mở cửa nhìn vào đôi mắt lo lắng của Giang Lâm rồi nhẹ nhàng nói: "Em không sao nhưng anh có chuyện."

Giang Lâm: “?”

Bạch Du: “Kỳ kinh nguyệt của em tới rồi.”

Giang Lâm: “...”

Giang Lâm cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Tháng này em đến đúng lúc thật."

Bạch Du không nhịn được cười thành tiếng, mãi đến khi hai người nằm lại trên giường, nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt cô.

Nhìn người cười rất đắc ý, Giang Lâm cắn mạnh vào d** tai cô, còn nói lời tàn nhẫn: "Lần sau anh sẽ không dễ dàng tha cho em đâu!"

"..."

Lần này đến lượt Bạch Du biến sắc, hai má đỏ bừng như được thoa son.

Cái tai bị anh cắn còn đỏ như muốn nhỏ máu.

Mà lúc này, Giang Khải cuối cùng cũng đặt chân đến đất Thâm Châu.

Anh ta nhìn vùng đất đen kịt xung quanh, tưởng tượng đến tương lai Thâm Châu sẽ phát triển nhanh như tên lửa, trong lòng dâng lên một cảm giác sôi sục.

Anh ta giơ hai tay lên, hét lớn với bầu trời: "Thâm Châu, tôi đến rồi! Tôi đến rồi!"

"Ầm" một tiếng!

Một chai rượu từ tầng hai ném xuống, không lệch một ly, đập trúng đầu Giang Khải khiến đầu anh ta lập tức m.á.u chảy đầm đìa.

"Mẹ kiếp, ai ném tao, ra đây cho tao!"

"Mẹ kiếp, là tao ném mày, nửa đêm nửa hôm mày gào khóc như quỷ vậy, mày tin tao ra ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t mày không!"

Giang Khải còn muốn mắng lại nhưng đèn trên tầng sáng lên, nhìn bóng người từ cửa sổ chiếu ra, tầng hai ít nhất cũng ở bảy tám người.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Giang Khải ôm đầu bị đập vội vàng chuồn mất.

Sáng hôm sau Giang Lâm đã đi, cô nhóc rất không nỡ, lần nữa khóc đến nước mắt lưng tròng.

**

Thứ hai.

Vì cô nhóc hơi khó chịu nên Bạch Du đưa cô bé tới bệnh xá dã chiến gần đó khám bác sĩ, sau đó mới vội vã đến lớp.

"Giảng viên chưa đến phải không?"

Bạch Du chạy đến chỗ ngồi mà Trịnh Linh Linh giữ cho cô, nhỏ giọng hỏi.

"Giảng viên chưa đến nhưng vừa nãy có người đến thông báo, tiết học nói tiếng Anh tiếp theo chúng ta sẽ học chung với lớp một."

"Tại sao?"

Trịnh Linh Linh lại lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”

Thấy Trịnh Linh Linh không biết, Bạch Du không hỏi nữa mà cầm sách giáo khoa ôn lại bài.

Cô không để ý, Lâm Lam Phương ngồi chéo sau đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, vì cô ấy phát hiện trên cổ Bạch Du có một vết đỏ, mặc dù bị tóc che khuất, hơn nữa Bạch Du còn cố tình mặc áo cổ cao nhưng vẫn bị cô ấy tinh mắt nhìn thấy.

Trịnh Linh Linh chưa từng yêu đương cũng chưa kết hôn nên có thể không hiểu nhưng cô ấy đã sinh ba đứa con, đối với vết đỏ này rất quen thuộc.

Quả nhiên là một người phụ nữ không đứng đắn!

Một lúc sau, giảng viên dạy tiếng Anh đến, đi cùng bà ấy còn có học sinh lớp một.

Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chạm phải đôi mắt hơi nhếch lên.

Đôi mắt này không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác quen thuộc.

Chủ nhân của đôi mắt đó cô cũng không xa lạ, chính là cô gái bước xuống từ chiếc xe jeep.

Ánh mắt của đối phương có chút kỳ lạ, chỉ là không hiểu sao, đối phương đã dời tầm mắt đi.

Giảng viên dạy tiếng Anh là một giáo viên trung niên, tóc ngắn, tướng mạo đoan trang, rất có khí chất, lúc này bà ấy đã sắp xếp cho sinh viên lớp một tìm chỗ ngồi xuống, sau đó nói: "Chắc các em rất tò mò tại sao tôi lại cho các bạn lớp một đến học cùng đúng không?"

"Đúng vậy."

Các sinh viên đồng thanh đáp.

"Tôi làm vậy là vì tôi muốn chọn một học sinh trong hai lớp tôi dạy làm trợ lý cho tôi."

Dứt lời, hiện trường yên lặng mất mấy giây.

Nhưng ngay sau đó các sinh viên đã bàn tán đầy hào hứng và nhiệt tình:

"Trời ạ, cô Vương lại muốn chọn trong đám tân sinh viên chúng ta một người làm trợ giảng, chuyện tốt như vậy tôi không dám nghĩ tới luôn ấy!"

"Tôi cũng vậy, dù sao kiến thức và năng lực của các đàn anh đàn chị vững hơn chúng ta nhiều, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy cô Vương nói, tôi tuyệt đối không tin đâu!"

"Tôi rất muốn làm trợ giảng cho cô Vương. Nếu được chọn chắc chắn sẽ học được rất nhiều, nhưng khẩu ngữ của tôi tệ quá!"

"Khẩu ngữ của tôi cũng rất kém, hơn nữa tôi không dám mở miệng nói tiếng Anh, luôn cảm thấy nếu nói không tốt sẽ rất xấu hổ, tôi chắc chắn sẽ không có cơ hội."

Tin tức từ cô Vương giống như một quả b.o.m vậy, khiến tất cả những người có mặt đều không thể giữ nổi bình tĩnh, ngay cả những người nói mình không có cơ hội cũng đang thầm nghĩ đến việc thử một lần.

TBC

Bạch Du cũng không có ý định từ bỏ cơ hội ngàn vàng như thế.

Chỉ là nói tiếng Anh không phải là điểm mạnh của cô. Ở thời đại này có quá ít tài liệu học tập. Kết quả là nhiều người không thể nghe nói được tiếng Anh, chỉ có thể viết, khả năng đọc hiểu cũng rất kém, cô cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng cô không giỏi không có nghĩa là mọi người đều không giỏi. Dù sao cũng có một số người có khả năng nghe nói tốt bẩm sinh, có người trong nhà có tiền bối đã đi du học và có thể luyện nói với họ, cũng có người có người thân làm ở Bộ Ngoại giao, mưa dầm thấm lâu, người như vậy chắc chắn khả năng nói tiếng Anh sẽ không tệ.

Vì thế cô không có nhiều hy vọng là mình sẽ được chọn.

Cảnh Phỉ liếc nhìn Bạch Du, trong mắt lóe lên quyết tâm giành chiến thắng.

Cô Vương mỉm cười nhìn mọi người thảo luận, một lúc sau mới ngẩng đầu ra hiệu cho mọi người im lặng: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút. Tôi biết mọi người đang rất hưng phấn, trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn. Nên tôi sẽ cho mọi người thời gian, mọi người có thể hỏi tôi, ai sẽ là người hỏi đầu tiên nào?”

"Em ạ!"

Cô Vương vừa dứt lời, một nam sinh đeo kính lập tức giơ tay nói lớn.

Khoa Ngoại ngữ âm thịnh dương suy, một lớp có bốn mươi người nhưng trong đó chỉ có hai ba nam sinh, người giơ tay tên là Đới Lôi, được xem là ưa nhìn trong nhóm nam sinh trong lớp.

Bạch Du nhanh chóng phát hiện ra không chỉ có nhiều cô gái nhìn đang chằm chằm Đới Lôi với ánh mắt sáng rực, mà ngay cả Trịnh Linh Linh ngồi bên cạnh cô cũng đỏ mặt.

Cô Vương ra hiệu: "Được rồi, mời em. Bạn học này, câu hỏi của em là gì?"

Đới Lôi đứng dậy, chỉnh lại kính và nói: "Chào cô Vương ạ, em tên Đới Lôi. Trước hết, em muốn cảm ơn cô Vương đã cho chúng em một cơ hội quý giá như vậy. Thứ hai, em muốn biết tại sao cô Vương lại chọn sinh viên năm nhất như chúng em, không phải em đang coi thường bản thân, mà chúng em chỉ mới vào trường, kinh nghiệm và kiến thức vẫn còn kém xa so với các đàn anh đàn chị. Vì vậy em rất tò mò, cuối cùng em nghĩ câu hỏi này là điều mà ai cũng muốn biết, đó chính là tiêu chuẩn tuyển chọn của cô Vương là gì ạ?”

Hay thật, nói năng rất tỉ mỉ cẩn thận, còn hỏi tất cả những vấn đề mà hầu hết các sinh viên đều muốn hỏi, không cho người khác cơ hội đặt câu hỏi nữa.

Cô Vương ra hiệu cho đối phương ngồi xuống: “Bạn học Đới Lôi này đã đưa ra một câu hỏi rất hay, tại sao tôi lại chọn nhóm tân sinh viên các em? Đúng là các đàn anh đàn chị của các em có kiến thức và kinh nghiệm nhiều hơn, nhất định sẽ làm tốt công việc trợ giảng này, nhưng các em là lứa sinh viên đầu tiên được thi kỳ thi tuyển sinh đại học do nhà nước khôi phục lại, là lứa đại diện bước vào kỷ nguyên mới của quốc gia, là tương lai của đất nước, là chứng nhân của thời đại, tôi mong là các em sẽ có những đóng góp xuất sắc cho đất nước. Với tư cách là giảng viên của các em, tôi sẵn sàng cố gắng hết sức để giúp đỡ các em, đó là lý do tại sao tôi chọn các em mà không phải những lứa sinh viên khác.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 632: Chương 632



Lời vừa dứt, phòng học yên lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Mọi người đều được lời nói của cô Vương truyền cảm hứng, thậm chí còn có người còn xúc động lén lau nước mắt.

Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cô Vương nói tiếp: “Về phương pháp tuyển chọn mà các sinh viên quan tâm nhất, tôi sẽ đưa ra một bối cảnh, bốn người sẽ nói chuyện theo nhóm, tôi sẽ căn cứ vào phản ứng tại chỗ, trình độ tiếng Anh và các biểu hiện khác của các em để cho điểm, hiểu rồi chứ?"

"Hiểu ạ."

Mọi người lại đồng thanh đáp lại, nhưng lại không khỏi thót tim.

"Này cũng quá khó rồi! Tám mươi chọn một, xác suất còn thấp hơn lúc thi đại học nữa."

"Đúng vậy, bình thường tôi nói tiếng Anh là xoắn hết cả lưỡi lại rồi, bây giờ còn phải nói trước mặt nhiều người như vậy, tôi lo một từ cũng chẳng nói nổi đây.”

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Mỗi khi người khác chú ý đến tôi, tôi sẽ cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác thở cũng khó."

"Tôi lại thấy cách tuyển chọn của cô rất đặc biệt, có thể bảo đảm tính công bằng, nhiều người nhìn như thế, không ai có thể gian lận được!"

Mọi người liên tục kêu khổ, cảm thấy phương pháp tuyển chọn phát huy tại chỗ là quá khó, nhưng cũng có một số người lại rất muốn thử.

Bạch Du cũng có chút căng thẳng.

Cả đời cô chưa bao giờ nói tiếng Anh trước mặt người khác, nghĩ đến lát nữa phải nói tiếng Anh trước mặt mọi người khiến cô cảm giác da đầu như muốn run lên.

Nhưng khi nghĩ đến việc sau này mình sẽ đưa ngọc trai vươn ra quốc tế, làm ăn với doanh nhân nước ngoài, không thể không dùng tiếng Anh để giao tiếp. Nếu bây giờ còn không dám mở miệng trước mặt các bạn cùng lớp thì sau này sẽ buôn bán như nào chứ?

Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh trở lại.

Rất nhanh, cô Vương đã chia sinh viên hai lớp ra thành từng nhóm, một nhóm bốn người, mỗi lớp chọn ra hai người, Bạch Du được xếp vào nhóm thứ chín.

Cảnh Phỉ vô tình bị tách nhóm với cô, bị xếp vào nhóm thứ mười, vì thế cô ấy cảm thấy rất đáng tiếc.

Cô ấy và Bạch Du đều đạt điểm tối đa môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học, nên cả hai đều thu hút được nhiều sự chú ý ở khoa Ngoại Ngữ, lần trước cô ấy tưởng mình chắc chắn sẽ được bầu làm đại diện cho sinh viên, kết quả vẫn thua Bạch Du.

Điểm thi đại học của cô ấy thấp hơn Bạch Du hai mươi điểm, trong đó môn toán đã kéo điểm của cô ấy xuống thấp rất nhiều.

Tuy nhiên, cô ấy rất tự tin vào khả năng nói tiếng Anh của mình. Ông nội và bà nội của cô đều từng đi du học. Ngay từ khi cô ấy biết nói, họ đã chủ động dạy cô ấy nói tiếng Anh, bởi vậy cô ấy không chỉ có thể giao tiếp với mọi người bằng tiếng Anh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào mà khẩu ngữ của cô ấy còn là giọng Anh Anh.

Cô ấy tin với thực lực của mình, cô ấy hoàn toàn có thể đánh bại Bạch Du, lấy lại thể diện đã mất lần trước.

Đáng tiếc cô đã phân nhóm rồi và không cho đổi, hơn nữa nếu cô ấy đề nghị chuyển sang nhóm của Bạch Du thì mục đích sẽ quá rõ ràng, nghĩ vậy nên cô ấy chỉ có thể từ bỏ.

Ngay sau đó, nhóm bốn người đầu tiên đã cùng nhau bước lên bục giảng.

Cô Vương đưa ra đề bài - A và B là bạn ngoại quốc, đến thăm trường đại học Trung Quốc. Hai sinh viên C và D là đại diện sinh viên, giới thiệu trường với hai người bạn ngoại quốc này.

Để công bằng, cô Vương làm bốn quả bóng giấy để quyết định xem ai sẽ đóng vai người bạn ngoại quốc và ai sẽ đóng vai đại diện sinh viên.

Bốn người trong nhóm một nhìn nhau, đều căng thẳng tới nỗi mặt đỏ bừng, cũng như một số người vừa nãy còn lo lắng, một từ cũng không nói được chứ đừng nói đến việc nói chuyện bằng tiếng Anh.

Cô Vương cổ vũ: “Các em sinh viên đừng căng thẳng. Mục đích lớn nhất của việc học ngoại ngữ là gì? Đó là sử dụng để nghe, nói và viết. Nếu cả mở miệng cũng không dám thì làm sao học được ngoại ngữ?”

“Về sau có thể sẽ có một số em sẽ trở thành nhà giáo nhân dân như tôi, một số em có thể vào Bộ Ngoại giao và trở thành một nhà ngoại giao kiệt xuất. Chẳng lẽ đến lúc đó các em cũng như thế này, không dám nói một câu nào sao? Cho nên, xin hãy dũng cảm bước ra bước đầu tiên nào."

Được sự khuyến khích của cô Vương, cuối cùng bốn người cũng lên tiếng.

A: "Hello!"

B: "Hi!"

C: "How are you?"

D: "Fine, thank you."

"..."

Các sinh viên khác dưới bục giảng rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa, phá lên cười.

Khuôn mặt của bốn sinh viên trong nhóm đầu tiên đỏ như tôm luộc, dù sau đó cô Vương đã động viên và hướng dẫn, nhưng biểu hiện của bốn người vẫn không khá hơn là bao.

Hết thời gian, bốn người như mấy quả cà phơi sương, ủ rũ quay về chỗ ngồi của mình.

Màn thể hiện của vài nhóm tiếp theo đều giống như nhóm đầu tiên, vừa đứng lên bục là câm điếc luôn, hoặc mở miệng thì cũng là "ờ à...", mỗi câu đều "ờ" cả tá lần.

Tuy nhiên, cũng có hai người thể hiện rất tốt, một là bạn nữ cùng lớp từng làm giáo viên dạy ngữ văn ở trường tiểu học. Tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm nhưng được cái là không lúng túng, thể hiện rất tự nhiên và duyên dáng.

Người còn lại là người đã đặt câu hỏi trước đó, Đới Lôi.

Bạch Du phát hiện, màn trình diễn của Đới Lôi khiến ánh mắt của các bạn nữ độc thân trong lớp nhìn anh ta càng nóng bỏng hơn, trong đó cũng có Trịnh Linh Linh.

Song, màn trình diễn của Lâm Lam Phương rất không ổn. Cô ấy không chỉ căng thẳng đến mức lưỡi xoắn lại, hơn nữa lúc mở miệng còn không thể phát âm chính xác một từ nào, chẳng hạn nói hai từ đơn giản như cảm ơn mà cô ấy cũng nói chẳng ra đâu vào đâu, nói thành “thăn cìu”, làm bạn cùng nhóm chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.

Mặt Lâm Lan Phương vừa đỏ vừa trắng, sau khi trở lại chỗ ngồi thì lập tức nằm xuống ghế và bật khóc.

Các bạn cùng ký túc xá nhanh chóng an ủi cô ấy.

Bạch Du cũng nói: "Chị Phương, không sao đâu. Lần đầu tiên mọi người biểu hiện không tốt thì về sau chúng ta chỉ cần tiếp tục cố gắng là được."

Trịnh Linh Linh gật đầu: "Bạch Du nói đúng đó, về sau chỉ cần cố gắng là được, vừa rồi biểu hiện của tôi cũng không tốt mà."

Lâm Lan Phương ngẩng đầu lau nước mắt: “Cám ơn mọi người, tôi không sao, chỉ là cảm thấy biểu hiện của mình quá kém, lo mọi người sẽ cười nhạo tôi thôi.”

Những người khác nghe vậy liền vội vàng an ủi cô ấy, nói sẽ không có ai cười chê cô ấy đâu.

Chỉ có Bạch Du chú ý tới ngón tay của Lâm Lan Phương, móng tay của cô ấy rất dài, lúc này hai bàn tay nắm chặt, móng tay đã đ.â.m vào lòng bàn tay.

Hành động của Lâm Lam Phương khiến cô nhớ đến Tần Tâm Hủy, mỗi lần Tần Tâm Hủy nhẫn nhịn cũng sẽ dùng móng tay đ.â.m mình.

Dường như Lâm Lan Phương chú ý tới ánh mắt của Bạch Du, lúc này mới buông tay ra, sau đó đặt hai tay xuống gầm bàn.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm của Bạch Du.

Ngay khi bốn người Bạch Du bước lên bục, ở dưới bắt đầu xì xào.

"Bạn học Bạch đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học, còn là đại diện sinh viên. Tiếng Anh của cô ấy chắc hẳn rất tốt phải không? Tôi rất mong chờ màn trình diễn sau đây của cô ấy đấy."

"Tôi cũng vậy, nhưng cô ấy xinh quá. Sao mặc cùng một chiếc áo sơ mi trắng mà trông cô ấy lại xinh đến thế nhỉ?"

“Giọng nói tiếng Anh của bạn học Bạch tốt nhất hay không tôi không dám nói, nhưng tôi dám chắc cô ấy là người đẹp nhất khoa Ngoại Ngữ của chúng ta!”

TBC

"..."

Cảnh Phỉ nghe thế thì sắc mặt đột nhiên sa sầm.

Chủ đề mà cô Vương đưa cho nhóm Bạch Du là - Hai người bạn ngoại quốc đã đói bụng nên đã đến nhà hàng Quốc Doanh để dùng bữa tối, phục vụ C và đầu bếp D ở nhà hàng Quốc Doanh sẽ phục vụ, nội dung tự sáng tạo.

Bạch Du tình cờ nhận được vai đầu bếp D này, lập tức trở nên vui mừng.

Không biết ai đã nói rằng, may mắn cũng là một loại tài năng. Lần này vận may của cô rất tốt đấy chứ.

Mặc dù kiếp trước tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhưng vì thích nấu ăn nên cô rất thích xem các chương trình liên quan đến ẩm thực. Cô nhớ có một chương trình ẩm thực rất nổi tiếng, có một đầu bếp muốn nhiều người biết đến món ăn Trung Quốc hơn, cho nên dưới sự hỗ trợ của tổ chương trình, ông ấy đã ra nước ngoài, nấu ăn một cách ngẫu nhiên cho người lạ trên đường đi, cũng đến nhà những người lạ đó và nấu ăn cho họ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 633: Chương 633



Chương trình này rất nổi tiếng vào thời điểm đó, rating cực kỳ tốt. Bạch Du cũng theo dõi từng tập. Không chỉ học được rất nhiều phương pháp nấu ăn mà còn học được rất nhiều từ tiếng Anh liên quan đến ẩm thực nữa.

Tất nhiên có rất nhiều từ cô không còn nhớ rõ, chỉ có thể nhớ được một số từ đơn giản, nhưng cũng đủ để đối phó với hoạt cảnh này rồi.

Từ màn trình diễn của vài nhóm trước, nhóm “bạn ngoại quốc” ở sau ít nhất cũng không ngơ ngác như vậy nữa, chí ít cũng có thể nói được vài câu.

Người phục vụ C là một nữ sinh lớp Một. Sau khi nói xin chào thì ấp úng và không thể tiếp tục.

Bạch Du thấy thế, nói: "Our restaurant made beautiful lotus root and rib soup, would you like to try some?” (Nhà hàng chúng tôi nấu canh củ sen sườn heo rất ngon, bạn có muốn nếm thử không?")

Hai người bạn ngoại quốc không hiểu câu đầu nghĩa là gì, nhưng họ hiểu những câu sau, vội vàng liên tục gật đầu bảo “yes, yes”.

Sau đó Bạch Du lại giới thiệu một số món như măng om dầu, củ sen chua cay, còn hỏi họ đã vừa vị chưa, suốt cuộc nói chuyện người phục vụ C đều mờ mịt, hai người bạn ngoại quốc không gật đầu thì cũng nói mấy câu "nice" linh tinh.

Biểu hiện của Bạch Du hoàn toàn áp đảo ba người còn lại.

"Màn trình diễn của bạn học Bạch quá tốt rồi thì phải? Nhiều câu cô ấy nói tôi nghe không hiểu."

"Không, giống như đang nghe một cuốn sách đến từ thiên đường vậy. Mấu chốt là cô ấy không luống cuống, thật sự làm người ta rất hâm mộ."

"Cô ấy đã có bài phát biểu tại buổi lễ định hướng cho sinh viên năm nhất, tất nhiên sẽ không luống cuống rồi, nhưng tôi cũng rất hâm mộ cô ấy, biết nhiều từ như vậy."

"Tôi dám cá, người thắng cuộc lần này nhất định sẽ là bạn học Bạch!"

Chu Đông Ni nghe thấy thế thì nhanh chóng phản bác: "Chưa chắc đâu, còn rất nhiều bạn chưa biểu diễn mà! Hơn nữa, đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học không chỉ có mình cô ta đâu!"

Đây đúng là sự thật.

Nếu lời này đến từ một người khác thì tất cả mọi người nhất định sẽ gật đầu đồng ý, nhưng Chu Đông Ni nói ra, có người lại không khỏi bĩu môi.

Ở đây mà ai không biết Chu Đông Ni theo đuôi Cảnh Phỉ, nên những gì cô ta nói chỉ thuần túy là để bảo vệ Cảnh Phỉ thôi.

Chú ý tới ánh mắt của mọi người, Cảnh Phỉ mắng thầm một tiếng ngu ngốc.

Cô Vương cũng rất kinh ngạc và vui mừng, nhìn Bạch Du hỏi: “Bạn học Bạch, em lại đây viết tên các món ăn mà em vừa nói lên bảng cho mọi người xem đi."

Bạch Du đáp vâng, cầm lấy viên phấn cô Vương đưa và đi tới trước bảng đen, viết tên các món ăn vừa nhắc tới, đồng thời viết nghĩa tiếng Trung bên cạnh.

Cô Vương: “Sao bạn học Bạch lại biết nhiều tên món ăn thế?”

“Em rất thích nấu ăn nên lúc nấu ăn sẽ hay nghĩ đến việc nói tên món ăn bằng tiếng Anh như thế nào. Nếu không biết thì sẽ đi hỏi mọi người. Tuy nhiên xung quanh không có nhiều người biết tiếng Anh, vì thế em chỉ biết mấy từ này thôi ạ, nhiều nữa thì em không biết.”

Bạch Du trả lời nửa thật nửa giả.

Người ta nói lời nói dối tốt nhất là bảy phần thật và ba phần giả, cô không thể đi sâu vào việc biết tên các món ăn bằng tiếng Anh được, một khi cứ đi theo nó thì lời nói dối sẽ bị vạch trần.

TBC

Về bí mật sống lại của mình, cô không dám để bất cứ ai phát hiện ra, ngay cả Giang Lâm, cô cũng không có ý định nói cho anh biết.

Cô Vương nghe vậy lại gật đầu tán thưởng: “Phương pháp học tập của bạn học Bạch rất đáng để mọi người tham khảo. Học thuộc lòng là cách học ngôn ngữ kém hiệu quả nhất. Chúng ta nên bắt đầu từ mọi thứ xung quanh mình. Ví dụ như cục phấn trên tay tôi, trong tiếng Anh nói thế nào mọi người biết không?

Cảnh Phỉ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên giơ tay: "Thưa cô, em biết ạ."

Cô Vương: “Vậy em nói đi.”

Cảnh Phỉ: "Từ phấn là chalk, with a stick of chalk she wrote the recipe on the blackboard. Câu này nghĩa là, cô ấy dùng một cục phấn viết công thức nấu ăn lên bảng đen ạ."

Cảnh Phỉ không chỉ nói từ phấn trong tiếng Anh là gì mà còn kèm theo một câu ví dụ, đồng thời còn rất chu đáo dịch nghĩa tiếng Trung.

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.

“Trời ơi, giọng của Cảnh Phỉ hay quá, nghe còn chuẩn hơn cả bạn học Bạch nữa.”

"Trước đây tôi đã xem một bộ phim chiến tranh, trong đó có một người Anh. Giọng của Cảnh Phỉ giống hệt giọng của người Anh đó."

"Tôi cũng thấy bạn học Cảnh Phỉ nói tiếng Anh tốt hơn. Mặc dù bạn học Bạch cũng giỏi, nhưng khi nghe tiếng Anh mà bạn học Bạch nói thì sẽ biết đó là người Trung Quốc chúng ta đang nói tiếng Anh."

Cuối cùng Cảnh Phỉ cũng thắng trận chiến này, không khỏi đắc ý nhìn Bạch Du.

Bạch Du nhìn vào mắt cô ấy, không nói gì, đặt phấn xuống rồi đi về chỗ ngồi.

Cô đã cố gắng hết sức trong chuyện này rồi, còn kết quả thì cứ để diễn ra theo tự nhiên vậy.

Nhưng Cảnh Phỉ quả thực là một đối thủ rất mạnh. Màn trình diễn đối đáp kế tiếp của cô ấy cực kỳ tốt, không chỉ có chất giọng, mà còn dùng rất nhiều từ ngữ hay ho. Tất nhiên, mấy từ này chả ai hiểu được.

Ngay lúc Cảnh Phỉ cho rằng mình là người thắng cuộc, cô Vương đã công bố kết quả cuối cùng: “Ban đầu tôi muốn chọn một người trong hôm nay, nhưng cả hai sinh viên Bạch Du và Cảnh Phỉ đều rất giỏi, nên tôi muốn cả hai sẽ thành trợ giảng của tôi, hai người sẽ thay nhau làm việc trong nửa tháng, một tháng sau tôi sẽ chốt danh sách cuối cùng.”

Cảnh Phỉ: "..."

Cô ấy nhìn cô Vương với vẻ khó tin, sau đó lại nhìn Bạch Du, trong lòng tràn đầy tức giận.

Cô ấy quay sang nhìn Chu Đông Ni, hy vọng cô ta có thể đứng lên bảo vệ mình trước sự bất công trên đời này, nhưng khi Chu Đông Ni nhìn vào mắt cô ấy thì lại như bị điện giật, lập tức quay đầu đi.

"Đồ nhát gan!"

Cảnh Phỉ tức đến nỗi không khỏi mắng thầm.

Cô Vương dường như nhìn thấy sự miễn cưỡng của Cảnh Phỉ, bèn giải thích: “Có lẽ trong lòng một số sinh viên đang nghi ngờ tại sao tôi lại chọn hai người họ. Tiếng Anh của bạn học Cảnh Phỉ quả thực rất tốt, cả về ngữ pháp lẫn từ vựng, hay chất giọng, mọi thứ đều ổn, nhưng mục đích của ngôn ngữ là dùng để giao tiếp. Tại sao tôi lại dựng cảnh đối thoại? Đó là để các em áp dụng những kiến thức đã học vào cuộc sống hàng ngày và sử dụng nó trong công việc sau này, thay vì ghi nhớ nó.”

"Khi bạn học Cảnh Phỉ đang nói chuyện với người khác, những từ được sử dụng rõ ràng là cao hơn trình độ tiếng Anh của các bạn cùng lớp. Các sinh viên khác nghe không hiểu nên không thể trò chuyện với em ấy. Cuối cùng hoạt cảnh đó đã trở thành sân khấu độc thoại, nhưng Bạch Du lại xử lý phương diện này vô cùng tốt. Mặc dù bạn trong nhóm của em ấy không hiểu tên các món ăn, nhưng em ấy lại sử dụng những mẫu câu rất đơn giản, để những người khác có thể nghe hiểu được lời nói của mình, cũng có thể tiếp lời em ấy. Nếu đổi cho các em là khách, các em sẽ chọn ai?”

Nghe cô giáo nói xong, mọi người đều hiểu ra.

"Cô nói vậy thì chúng em hiểu ạ. Tiếng Anh của bạn Cảnh Phỉ quả thực rất tốt, nhưng trình độ cao quá, cô nói không sai, ngôn ngữ là dùng để giao tiếp, nếu đối phương không hiểu thì có tác dụng gì nữa?"

"Đúng vậy, vừa rồi tôi cùng nhóm với bạn học Bạch, tên món ăn cô ấy nhắc đến tôi không hiểu, nhưng những thứ khác tôi đều hiểu. Hơn nữa, câu của cô ấy đều là câu hỏi, để người khác có thể trả lời câu hỏi của cô ấy."

"Cho nên, bạn học Cảnh Phỉ là thể hiện kỹ năng của mình, còn bạn học Bạch Du lại quan tâm đến người khác hơn."

"Tôi đột nhiên cảm thấy mấy bạn trong nhóm của Cảnh Phỉ thật đáng thương."

"..."

Cảnh Phỉ nghe vậy mặt lúc đỏ lúc trắng, thay đổi như đang nhuộm màu vậy.

Tuy nhiên, Cảnh Phỉ cũng là một người mạnh mẽ, có thể co cũng có thể duỗi được, cô ấy lập tức xin lỗi ba người bạn cùng nhóm: “Xin lỗi ba bạn. Nếu cô giáo không nói thì tôi đã không nhận ra sai lầm của mình, tôi thực sự không có ý đó!”

Nói xong, cô cúi đầu thật sâu trước ba người bạn cùng lớp của mình.

Mặc dù ba người bạn đó cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng suy cho cùng là do kỹ năng của họ kém hơn người ta. Cho dù Cảnh Phỉ có diễn đạt bằng tiếng Anh đơn giản thì họ cũng không có cơ hội được chọn, huống chi cô ấy đã xin lỗi rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 634: Chương 634



Thế là ba người nói không có chuyện gì, chuyện này liền kết thúc như vậy.

Danh sách trợ giảng đã được xác định như thế.

Mọi người trong ký túc xá đều rất mừng cho Bạch Du. Ngay cả Lâm Lam Phương cũng đong đầy nước mắt, chân thành chúc mừng Bạch Du.

Bạch Du cũng rất vui.

Ở thời đại này, học đại học không những không tốn tiền mà còn được trợ cấp 18 đồng hàng tháng cho chi phí ăn uống.

Đúng lúc vừa có khoản trợ cấp nên cô đã cố tình nấu thêm một quả trứng cho bữa trưa để ăn mừng.

Đến ngày hôm sau, cô Vương đã nhận được một lá thư tố cáo nặc danh.

Người bị tố cáo không ai khác, chính là Bạch Du.

Lý do tố cáo: Quan hệ nam nữ bừa bãi.

Cô Vương nhìn lá thư tố cáo đặt trên bàn mình, hồi lâu vẫn không động đậy.

Tình huống này là điều cô ấy không ngờ tới.

Hôm qua mới xác định danh sách trợ lý thì hôm nay đã nhận được thư tố cáo, điều này khiến cô ấy không khỏi nghĩ theo hướng xấu.

Khuôn mặt cô ấy cũng lập tức trở nên u ám.

Sau mười năm mưa gió, đất nước mới đón chào bình minh của nền giáo dục, trước cơ hội học tập khó có được như vậy, cô ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ sinh viên nhưng có những người không đặt tâm trí vào việc học, ngược lại lại đặt vào việc đấu đá lẫn nhau, điều này khiến cô ấy vô cùng khó chịu.

Có thể đưa ra tố cáo nhanh như vậy, lại chính xác ném thư tố cáo vào đây, người tố cáo chắc chắn là ở lớp một và lớp ba.

Nghĩ đến đây, cô ấy vội vàng mượn bài tập của các bạn lớp một và lớp ba từ các giảng viên dạy các môn khác, muốn tìm ra người tố cáo thông qua việc so sánh chữ viết.

Nhưng cô ấy cúi đầu đối chiếu hai tiếng đồng hồ, mệt đến mức không ăn nổi bữa trưa nhưng vẫn không tìm ra được người tố cáo.

Một là cô ấy không phải chuyên gia nhận dạng chữ viết, nhiều chữ viết trông giống nhau nhưng nhìn lại thì có vẻ không giống khiến cô ấy không thể xác định được; hai là người tố cáo hẳn đã cố ý ngụy trang nên cố tình viết xấu chữ hoặc dứt khoát dùng tay trái để viết.

Cho nên muốn tìm ra người tố cáo thông qua chữ viết là cách hoàn toàn không khả thi.

Cô Vương ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đồng chí Chu Thúy Hoa phụ trách quét dọn đang lau kính, lập tức bước tới hỏi: "Đồng chí Chu này, cho hỏi khoảng hai ba tiếng trước, có ai đến văn phòng của tôi không?"

Chu Thúy Hoa suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Hình như không có, sáng nay tôi đến dọn vệ sinh thì không thấy ai vào, sau đó tôi đi dọn các phòng khác, lúc đấy có ai vào hay không thì tôi không biết."

Thấy không hỏi được gì, cuối cùng cô Vương đành bảo người gọi Bạch Du đến.

Khi Bạch Du đến, cô thấy thím lao công rất có trách nhiệm, lau sạch sẽ cả những chiếc cốc thủy tinh trên cửa sổ nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã xách xô đi lau chỗ khác.

Bạch Du không ngờ cô Vương lại một mình một văn phòng.

Văn phòng của cô Vương cũng giống như con người cô ấy, tràn ngập hương thơm của sách vở, chỉ thấy bên trái bàn bày mấy quyển sách, bên phải thì dùng một cái chum nhỏ cũ kỹ để nuôi một loại cây không gọi tên được, cành lá cây xòe ra, xanh mướt, tô điểm thêm một màu xanh cho văn phòng. Tuy nhiên, thứ thu hút sự chú ý nhất hẳn là giá sách đặt ở góc phòng, chỉ thấy giá sách cao bằng một người, trên đó bày đầy đủ các loại sách.

Nhưng Bạch Du chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, sau đó đối diện với ánh mắt phức tạp của cô Vương.

Ánh mắt này khiến cô ngẩn người.

Cô Vương: "Bạn học Bạch, em có biết cô gọi em đến đây để làm gì không?"

Giọng điệu này…

Trong lòng Bạch Du không hiểu tại sao mình lại có một dự cảm không lành nhưng vẫn lắc đầu: "Em còn tưởng cô Vương gọi em đến là muốn nói chuyện trợ lý nhưng nghe giọng cô Vương thì có vẻ không phải vậy."

Cô Vương không ngờ cô nhạy bén như vậy, liếc nhìn cô rồi lấy lá thư tố cáo trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn nói: "Em mở ra xem đi."

Bạch Du nhìn phong thư trắng tinh, dự cảm không lành trong lòng cũng thành sự thật vào lúc này.

Cô hít một hơi thật sâu rồi duỗi tay lấy phong thư, đổ lá thư bên trong ra, sau đó mở ra…

Lá thư nói cô đã kết hôn nhưng vẫn đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, bằng chứng có hai, một là thứ sáu tuần trước cô đã quyến rũ anh trai của bạn học Cảnh Phi ở cổng trường, hai là cô cố tình không ở ký túc xá, chính là để tiện tiếp đón những người đàn ông khác nhau trong căn nhà thuê.

Cuối cùng lời lẽ này chỉ thiếu điều chỉ thẳng mũi cô nói cô là gái đ**m, nếu như là mấy năm trước, cô chắc chắn sẽ bị cạo đầu diễu phố, sau đó đưa đi cải tạo ở nông trường.

Bạch Du xem xong bức thư suýt chút nữa bật cười, cô đặt lá thư tố cáo lên bàn: "Cô Vương, em không có quan hệ nam nữ lung tung, những lời trong bức thư này đều là bịa đặt phỉ báng, hơn nữa em nghi ngờ có người theo dõi em!"

Đối phương hiểu rõ chuyện của cô như vậy, hiển nhiên đã theo dõi cô một thời gian rồi.

Nhưng điều khiến cô thấy chán nản là cô lại hoàn toàn không biết gì, lỡ như đối phương muốn làm hại bà nội hoặc con cô thì cô hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Theo dõi? Sao em lại nói vậy?"

Cô Vương hoàn toàn không ngờ đến "theo dõi" này, cô ấy chỉ nghĩ có người ghen tị với việc Bạch Du được cô ấy chọn làm trợ lý, mới viết lá thư tố cáo này nhưng nếu sự việc liên quan đến theo dõi thì không đơn giản như vậy.

Bạch Du cụp mắt xuống, chỉ vào lý do tố cáo cô trên thư: "Lá thư tố cáo nói thứ sáu tuần trước em quyến rũ anh trai của Cảnh Phi, nếu không có lá thư tố cáo này, em còn không biết người bắt chuyện với em là anh trai của bạn học Cảnh Phi, điều này chứng tỏ người tố cáo khi đó có mặt tại hiện trường, đồng thời nắm rõ tình hình của em và bạn học Cảnh Phi, đây là một."

"Hai là, bình thường nếu buổi tối em không có việc gì thì đều về nhà ở, vì chồng em không ở thành phố Quảng, trong nhà chỉ có em và bà nội, cùng mấy đứa trẻ, chồng em lo lắng cho sự an toàn của chúng em nên bảo bạn của anh ấy để ý chúng em nhiều hơn, mà người bạn của chồng em này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bình thường công việc khá bận nên khi anh ấy không có thời gian, nên sẽ bảo anh em trong cục tuần tra quanh nhà em hoặc đến giúp đỡ, mà người này có thể nói ra câu nói sau, hiển nhiên đối phương hẳn đã theo dõi em, đồng thời theo dõi gần nhà em."

Gần đây nhà cô xảy ra một vụ trộm đột nhập, do tên trộm đó đến giờ vẫn chưa bị bắt nên Nguy Hán Nghị lo lắng cho sự an toàn của họ, cho nên dạo này anh ấy thỉnh thoảng lại đến nhà cô xem, nếu anh ấy không có thời gian thì sẽ bảo anh em đến để răn đe tên trộm đó.

Không ngờ điều này lại trở thành "bằng chứng" để người khác tố cáo cô.

Sau khi nghe xong phân tích của Bạch Du, lông mày cô Vương nhíu lại thành chữ "xuyên": "Em nói vậy thì đúng là chuyện này không đơn giản, bây giờ em định làm thế nào, nếu muốn báo án thì cô có thể đi cùng em."

Bạch Du nhìn vào mắt cô Vương, lắc đầu: "Tạm thời không báo án nhưng em vẫn phải cảm ơn cô Vương."

Cô Vương xua tay: "Em không cần cảm ơn cô, nói cho cùng thì chuyện này cũng có liên quan đến cô, nếu không có chuyện chọn trợ lý thì đối phương cũng sẽ không viết thư tố cáo em, gây ra phiền toái lớn như vậy cho em."

Bạch Du lắc đầu: "Chính vì vậy nên em mới càng phải cảm ơn cô Vương, nếu không có chuyện chọn trợ lý thì em còn không biết đến bao giờ mới phát hiện ra có người theo dõi em, nếu đối phương muốn làm hại gia đình em thì em cũng không có cách nào bảo vệ họ, bây giờ biết rồi, em mới có thể phòng bị đối phương tốt hơn, hơn nữa em còn phải cảm ơn cô Vương đã tin tưởng em như vậy!"

Gặp được một thầy cô tốt thật sự rất quan trọng.

Có bao nhiêu người trên con đường học tập gặp phải những thầy cô không bình thường và đê tiện, từ đó dẫn đến tổn thương cả đời, với những gì cô thấy và nghe được ở kiếp trước thì có rất nhiều người khi còn đi học đã bị thầy cô dúng cách phạt về thể xác, nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị thầy cô tát đến điếc tai, còn có người bị thầy giáo xâm hại, thậm chí còn có nhiều hơn nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 635: Chương 635



Nếu lần này đổi thành giáo viên khác, chưa chắc họ đã tin tưởng cô vô điều kiện như cô Vương, ngay từ đầu đã không nghi ngờ cô, càng không yêu cầu cô phải tự chứng minh mình trong sạch.

Điều này khiến cô rất cảm động, cũng thấy mình rất may mắn, có thể gặp được một người cô tốt.

Cô Vương: "Đây là việc cô nên làm hay nói cách khác, đây là việc mà một giáo viên nhân dân nên làm, em không định báo án, vậy tiếp theo em định làm gì?"

Bạch Du nói từng chữ một: "Em định - dụ rắn ra khỏi hang."

Cô Vương: “Dụ rắn ra khỏi hang? Dụ như thế nào?”

“Em định như này…”

Bạch Du cúi người xuống, hạ giọng nói kế hoạch của mình.

Vài phút sau, khi Bạch Du bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt cô đã trở lại vẻ bình tĩnh như thường ngày, hoàn toàn không thấy một chút khác thường nào.

Trở về ký túc xá, Trịnh Linh Linh thấy cô về thì hỏi: "Bạch Du, cô Vương gọi cậu qua làm gì, có phải vì chuyện trợ lý không?"

Bạch Du bị gọi đi khi đang trên đường tan học, lúc đó mọi người trong ký túc xá đều ở bên cạnh nên lúc này Trịnh Linh Linh hỏi như vậy cũng không có gì lạ.

Bạch Du cười gật đầu: "Đúng vậy, cô Vương nói cô ấy sắp dịch một tác phẩm văn học, bảo tớ làm trợ lý cho cô ấy nửa tháng, lúc đó tớ có bất kỳ điều gì liên quan đến khẩu ngữ và phiên dịch đều có thể hỏi cô ấy."

Cô Vương sinh ra trong một gia đình có truyền thống giáo dục, ông nội cô ấy là một trong những nhân vật hàng đầu trong giới phiên dịch, ông ấy đã đưa văn học nước ngoài vào trong nước, cũng dịch nhiều tác phẩm xuất sắc trong nước sang tiếng Anh, thông qua phiên dịch để xây dựng một cây cầu giữa trong và ngoài nước.

Mặc dù danh tiếng và địa vị của cô Vương không bằng ông nội nhưng cô ấy không chỉ có nền tảng văn hóa sâu sắc mà còn rất chú trọng vào việc trung thành với tác phẩm gốc, cố gắng dịch chính xác ngôn ngữ, tư tưởng và phong cách của tác giả gốc, vì vậy phong cách phiên dịch của cô ấy rất độc đáo, là lực lượng mới trong giới phiên dịch.

Ban đầu, Đại học Trung Sơn muốn cô ấy dạy phiên dịch, chỉ là bản thân cô Vương muốn thử sức ở các lĩnh vực giảng dạy khác nhau, thế là cuối cùng mới dạy khẩu ngữ cho các bạn học, tất nhiên, khẩu ngữ của cô Vương cũng rất xuất sắc nên sinh viên đều rất thích học lớp của cô ấy.

Nghe Bạch Du nói vậy, những người khác trong ký túc xá đều lộ vẻ ghen tị, ngay cả năm người không phải khoa ngoại ngữ cũng tỏ vẻ hôm mộ.

Trịnh Linh Linh: "Bạch Du, tớ quá ngưỡng mộ với cậu rồi, nếu tớ có cơ hội tốt như vậy, tớ sẽ là một cô gái hạnh phúc biết bao!"

Cao Thắng Nam: "Lần này ngay cả tớ cũng không nhịn được mà hâm mộ nhưng nói cho cùng vẫn là do Bạch Du có năng lực mới nắm bắt được cơ hội như vậy, giàu sang đừng quên nhau!"

Lời cuối cùng của Cao Thắng Nam vừa dứt, mọi người đều không nhịn được mà gia nhập đội ngũ "giàu sang đừng quên nhau", nói xong lại không nhịn được mà cười thành một nhóm.

Tiếng cười thu hút những người ở ký túc xá khác đến xem.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, Bạch Du vô tình liếc nhìn vẻ mặt của từng người trong ký túc xá.

Là người trong ký túc xá sao?

Rất nhiều lúc, phản bội hoặc án mạng đều do người quen bên cạnh gây ra.

TBC

Nhưng dù sao cô cũng không phải chuyên gia điều tra hình sự, không thể chỉ qua một hai biểu cảm mà nhìn ra manh mối, huống chi mọi việc đều phải có bằng chứng, cô không thể chỉ dựa vào cảm giác của mình mà suy đoán.

Nhưng không vội, cô đã thả mồi câu rồi, bây giờ chỉ cần chờ cá cắn câu.

Chu Đông Ny chen khỏi đám đông, vội vã chạy về ký túc xá, vừa đến ký túc xá, cô ta suýt nữa đ.â.m sầm vào Cảnh Phỉ vừa từ bên ngoài về.

Cảnh Phỉ nhìn đôi giày bị giẫm bẩn, sắc mặt càng khó coi hơn: "Cậu đi đường kiểu gì vậy? Đôi giày này tôi vừa mới mua!"

Chu Đông Ny vội vàng lấy khăn tay, ngồi xuống lau giày cho cô ấy: "Lau một chút là sạch thôi nhưng Cảnh Phỉ, cậu biết tớ vừa từ đâu về để mắng không?"

Cảnh Phỉ không thấy cô ta.

Dường như Chu Đông Ny cũng không cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói: "Cô Vương gọi cô ấy đến văn phòng, có phải nói để Bạch Du làm trợ lý nửa tháng trước đúng không?"

Cảnh Phỉ liếc nhìn cô ta: “Sao cậu biết?”

"Tớ vừa từ ký túc xá 333 về, cậu không thấy đâu, cái người phụ nữ Bạch Du kia không biết đắc ý đến mức nào, Bạch Du nói cô Vương để cô ấy làm trợ lý trước, cô ấy còn nói cô Vương sắp dịch một tác phẩm văn học, lúc đó cô ấy có gì không hiểu đều có thể dạy cô ấy!"

Cảnh Phỉ đột nhiên nắm lấy tay cô ta: "Cậu nói thật sao? Bạch Du thực sự nói như vậy sao?"

Vừa rồi cô Vương gọi cô ấy đến văn phòng chính là để nói chuyện này.

Theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ phải bốc thăm để quyết định thứ tự trước sau của hai người, kết quả không ngờ người phụ nữ Bạch Du kia lại đê tiện như vậy, thế mà lại chạy đến nói với cô Vương là nửa tháng sau gia đình mình sẽ đến thành phố Quảng, lúc đó phải tiếp đãi gia đình nên không có thời gian làm trợ lý, cứ như vậy mà giành trước làm trợ lý.

Chỉ là cô Vương không hề nói với cô ấy chuyện dịch tác phẩm gì cả!

Chu Đông Ny bị nắm đau tay, giãy giụa một lúc mới rút tay về: "Tất nhiên là thật rồi, bây giờ có lẽ cả khoa ngoại ngữ đều biết rồi, vừa rồi cậu không ở đó nên cậu không nghe mọi người nói "giàu sang đừng quên nhau" sao, chẳng phải là làm cho người phụ nữ kia càng đắc ý lắm sao!"

Cảnh Phỉ đập mạnh một cái vào bàn: "Đáng ghét!"

Thật sự quá ghê tởm!

Người phụ nữ Bạch Du kia thật quá xảo quyệt!

Chu Đông Ny thấy mũi cô ấy phập phồng, đè nén sự vui mừng nhỏ bé trong lòng nhưng trên mặt lại tỏ ra phẫn nộ: "Nếu để Bạch Du làm trợ lý trước thì chẳng phải cậu chịu thiệt rồi sao?"

Điều kiêng kỵ nhất trong quá trình làm phiên dịch chính là gián đoạn vô cớ, nếu không thì rất khó để duy trì phong cách hoặc chất lượng thống nhất, Bạch Du chưa chắc đã có tư cách tham gia vào quá trình phiên dịch, chỉ là làm trợ lý giúp sắp xếp văn bản, thẩm định các loại, lỡ như cô Vương dùng quen tay rồi, đến lúc đó không muốn đổi nữa cũng có khả năng.

Tóm lại chính là làm trước chắc chắn sẽ có lợi thế hơn, dù sao cũng là vào trước là chủ.

Cảnh Phỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy: "Cậu tưởng tôi không biết lý lẽ này sao nhưng tôi có thể làm gì?"

Là cô ấy đã đích thân hứa với cô Vương, nếu bây giờ cô ấy chạy đến phản đối, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng là một người không giữ lời cho cô Vương, lúc đó cũng không có lợi cho việc cô ấy được chọn.

Nói cho cùng, đều là do người phụ nữ Bạch Du kia quá đê tiện!

Chu Đông Ny chớp mắt, thấy trong ký túc xá không có ai nên đã hạ giọng nói: "Cậu xem chúng ta có nên..."

Nhưng lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dọa Chu Đông Ny vội vàng nuốt lời vào trong.

**

Giống như mọi ngày, sau khi tan học buổi chiều, Bạch Du về nhà chứ không ở lại ký túc xá.

Buổi chiều hôm nay tan học sớm, cô đến nhà Nguy Hán Nghị trước, nói tối nay sẽ mời vợ chồng họ ăn cơm, lúc đầu vợ của Nguy Hán Nghị là Lý Trân không đồng ý, sau đó không thể từ chối Bạch Du nên đành phải đồng ý.

Ra khỏi nhà Nguy Hán Nghị, Bạch Du vội vã chạy đến trạm thịt.

Khi cô đến thì thịt lợn đã bán hết nên cô đã mua một con vịt, ra khỏi trạm thịt thì cô lại chạy đến chợ đen, mua được một ít sườn cừu ngon nhưng cũng tốn khá nhiều tiền.

Bà Bạch thấy cô mua nhiều đồ như vậy về nhà, không khỏi ngạc nhiên: "Sao cháu lại mua nhiều thịt thế, ăn sao cho hết?"

Tủ lạnh ở đảo Quỳnh Châu chưa chuyển đến, cộng với nhiệt độ ở thành phố Quảng cao khiến cho nhiều thứ không thể bảo quản được, nên chỉ có thể ăn hết trong ngày, nếu không sẽ dễ bị đau bụng.

Bạch Du đặt con d.a.o trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhóc và Niệm Niệm, cùng với Tạ Thừa đang chơi trốn tìm trong vườn.

Cô thu hồi tầm mắt nói: "Bà nội, tiếp theo cháu có chuyện muốn nói với bà nhưng bà đừng kích động."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 636: Chương 636



Bà Bạch bị cô làm cho lo lắng: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cháu đừng dọa bà?"

Bạch Du nắm lấy tay bà nội kể lại đơn giản cho bà những chuyện xảy ra ở trường: "... Chính là chuyện này, việc có tố cáo hay không thì cháu không quan trọng, dù sao cháu cũng không làm chuyện như vậy nhưng cháu lo có người theo dõi cháu, cháu càng lo hơn nếu một ngày nào đó họ muốn bất lợi cho cháu, từ đó ra tay với mọi người, như vậy thì không ổn!"

Bà Bạch không sợ hãi nhưng vô cùng tức giận: "Đứa khốn nạn nào làm ra chuyện như vậy? Không có bản lĩnh thì đi khắp nơi bịa đặt, đây là việc mà con người làm sao? Đừng để bà biết là ai, nếu không bà sẽ tát cho nó mấy cái! Đứa c.h.ế.t tiệt!"

"..."

Bạch Du nghe bà nội dùng tiếng Quảng Đông tệ hại nói ra ba chữ "Đứa c.h.ế.t tiệt", suýt nữa thì bật cười.

Đến đây lâu như vậy, hóa ra bà không học được tiếng Quảng Đông nào khác, chỉ học được mấy câu chửi bậy?

Bị cháu gái nhìn như vậy, bà Bạch có hơi ngượng ngùng, vội chuyển chủ đề: "Vậy nên tối nay cháu mua nhiều đồ ăn như vậy, là muốn nhờ bạn của Giang Lâm giúp đỡ sao?"

Bạch Du gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù cháu đã nói với cô giáo là tạm thời không báo án nhưng chúng ta cũng không thể thực sự không làm gì, nếu đối phương thực sự muốn bất lợi cho chúng ta, chúng ta ở ngoài sáng còn họ ở trong tối, đối với chúng ta rất bất lợi, huống chi gần đây vừa xảy ra một vụ trộm đột nhập, tên trộm đó đến giờ vẫn chưa bắt được, cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Bà Bạch lập tức không còn tiếc tiền mua thịt: "Được, bà nội giúp cháu."

Muốn nhờ người giúp đỡ, tất nhiên phải cho chút lợi ích, nếu không chỉ nói suông thì ai tình nguyện giúp bạn chứ?

Ngay cả bạn bè cũng vậy, tình cảm dùng một lần sẽ ít đi một lần, tình nghĩa phải có qua có lại mới có thể lâu dài.

Bạch Du nhìn trời, không do dự, lập tức bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Sau khi rửa sạch vịt, cô chặt đôi đầu vịt, sau đó chặt cánh và chân vịt rồi chặt thân vịt thành từng miếng lớn. Tiếp đó cắt đôi ớt xanh, còn ớt đỏ thì cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng đại hồi, hoa tiêu, thảo quả, lá thơm, ớt khô và quế làm gia vị.

Sau khi chuẩn bị xong, cho vào nồi nước lạnh để loại bỏ bọt rồi vớt ra để ráo nước, tiếp tục bắc nồi lên đun nóng, cho gừng già vào xào thịt vịt, xào đến khi thịt vịt chuyển sang màu vàng, thì cho gia vị vào đáy nồi toàn dầu tiếp tục xào, sau đó cho tương đậu vào xào ra dầu đỏ rồi cho nước ấm ngập thịt vịt, thêm muối, nước tương vào rồi đun nhỏ lửa trong một giờ.

Cuối cùng cho ớt xanh và ớt đỏ đã thái vào xào cho ngấm gia vị, thế là một món vịt kho thơm lừng đã hoàn thành.

Thực ra món này nếu cho thêm bia vào đun cùng sẽ ngon hơn nhưng vì trong nhà còn trẻ con nên Bạch Du không dám cho bia vào.

Cách làm sườn cừu kho tương cũng tương tự như vịt kho nhưng thịt cừu có mùi hôi nên khi làm món này quan trọng nhất là phải khử mùi hôi, Bạch Du giữ lại nước sau khi chần cà rốt, cần tây và ớt xanh đỏ, đợi đến khi sườn cừu và gia vị xào tới khi thơm thì cô đổ nước rau vào ngập sườn cừu, sau cùng là nêm nếm gia vị vào để đun nhỏ lửa trong một giờ.

Đến khi Nguy Hán Nghị và vợ của anh ấy là Lý Trân đến, Bạch Du đã làm xong bốn món một canh trông rất thịnh soạn.

Lý Trân thấy nhiều món ăn như vậy, lập tức nói: "Biết trước là mọi người sẽ tốn kém như vậy, tôi đã không đồng ý đến rồi, xào một hoặc hai món là được rồi, sao lại làm nhiều như vậy, lại còn vịt với cừu nữa, sao chúng tôi ăn hết được?"

Nguy Hán Nghị cũng thấy quá lãng phí, họ đến có mang theo một túi táo, lúc này đột nhiên thấy mình mang ít quá, biết trước thì đã mua thêm đồ.

TBC

Bạch Du cười nói: “Hai người đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng, có câu nói là không chuyện không lên điện tam bảo, cũng có câu nói là không chuyện lấy lòng, mặc dù hai câu thành ngữ này không dùng như vậy nhưng đều nói lên một điều, đó là hôm nay tôi mời hai người đến đây là có chuyện nhờ hai người giúp đỡ.”

Lý Trân bị lời nói của Bạch Du chọc cười: "Giúp thì giúp, cô cứ nói là được, sao còn khách sáo với chúng tôi như vậy?"

Bà Bạch mời mọi người ngồi xuống: "Mọi người ngồi xuống đi, nói thêm nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất."

Lúc này Lý Trân và Nguy Hán Nghị mới ngồi xuống.

Lý Trân nhìn ba đứa trẻ ngồi bên bàn, mặc dù sáu con mắt cứ nhìn chằm chằm vào thịt nhưng không ai động đũa trước, càng không khóc lóc đòi ăn, không khỏi khen ngợi: "Vẫn là Bạch Du biết cách nuôi dạy con cái, nhìn ba đứa trẻ được cô dạy dỗ tốt biết bao, không giống như hai đứa con trai nhà tôi."

Hai đứa con trai của cô ấy quá nghịch ngợm nên tối nay đến đây cô ấy đã giao con cho bà nội trông, không dám dẫn theo.

Cũng may là không dẫn theo, nếu không so sánh với nhau thì hai đứa con của cô ấy thực sự không thể dẫn ra ngoài được nhưng cũng là do hai đứa cháu trai hư hỏng này được ông bà nội chiều hư, từ hôm nay trở đi, cô ấy phải nghiêm khắc hơn một chút.

Nguy Hán Nghị không quan tâm đến chuyện con cái nhưng lại nghĩ đến chuyện Bạch Du vừa nói muốn nhờ giúp đỡ: "Đồng chí Bạch, vừa nãy cô nói muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì vậy? Có phải gặp rắc rối rồi không?"

Bạch Du gật đầu: "Gặp một chút rắc rối nhỏ nhưng chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi nói."

Thấy Bạch Du nói vậy, Nguy Hán Nghị đành phải nuốt lời.

Nhưng đồ ăn Bạch Du làm thực sự quá ngon, sườn cừu được hầm mềm nhừ, cắn một miếng nước thịt tươi ngon chảy vào miệng, đủ loại gia vị thơm ngon và cay nồng lập tức bùng nổ trong khoang miệng, dùng một chút lực, sườn cừu đã dễ dàng tách ra khỏi xương, nhai kỹ, thật thơm khiến người ta không thể không phát ra tiếng cảm thán hạnh phúc.

Vịt kho rất dai nhưng ăn không hề có mùi hôi, ớt xanh đỏ làm điểm nhấn, quả thực là sắc hương đều đủ k*ch th*ch sự thèm thuồng của người ta.

Lý Trân ăn đến đầy miệng dầu, vẫn không quên giơ ngón tay cái với Bạch Du: "Thịt vịt và thịt cừu đều như nhau, đều phải nêm nếm gia vị đầy đủ, thịt không có dầu muối thì không thơm, Bạch Du, tôi thật sự rất khâm phục tay nghề của cô!"

Sau bữa ăn, ba đứa trẻ đã được bà Bạch dẫn lên phòng sách trên lầu chơi, đợi dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Bạch Du mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho vợ chồng Nguy Hán Nghị.

Nguy Hán Nghị thay đổi vẻ lười biếng sau khi uống rượu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Người này có thể theo dõi cô ngay trước mắt chúng tôi, mà cô còn không phát hiện ra, rõ ràng là một người già đời."

Bạch Du cũng cho là vậy: "Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất, nếu không phải vì sự việc tố cáo lần này xảy ra, đến giờ tôi vẫn không biết mình bị người ta theo dõi."

Sau khi ra khỏi văn phòng, cô càng nghĩ càng thấy không ổn, lúc đầu cô tưởng là bạn học khoa ngoại ngữ theo dõi mình nhưng việc theo dõi và bám đuôi như vậy cần phải tốn kém, mà thời khóa biểu của bọn họ cũng khá dày, nếu có ai thường xuyên xin nghỉ, chỉ cần đến phòng giáo vụ tra là ra.

Thứ hai là cô vẫn không phát hiện ra mình bị người ta theo dõi, không phải cô quá chậm chạp, mà là đối phương quá cẩn thận hoặc nói cách khác, đối phương quá thành thạo nên mới không khiến cô chú ý.

Nhưng cứ như vậy thì chuyện này mới càng đáng sợ hơn.

Nguy Hán Nghị: "Nỗi lo của cô rất có lý nhưng cô cũng không cần lo lắng, lát nữa tôi về cục sẽ sắp xếp, những ngày tiếp theo chúng tôi sẽ tăng cường tuần tra ở đây nhưng về phía nhà trường, cô thật sự không định báo án trước sao?"

Bạch Du lắc đầu: "Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, ngược lại sẽ khiến đối phương rụt rè, đến lúc đó càng khó bắt được người, tôi phải dụ người này ra."

Tiếp theo cô phải hành động cao hơn, chỉ cần người này còn ghen tị với cô thì gã ta hoặc cô ta chắc chắn sẽ ra tay lần nữa.

Nguy Hán Nghị đứng lên: "Được, dạo này cô cũng cẩn thận một chút, ngày mai tôi sẽ đưa hai con ch.ó săn đến, còn hai con ch.ó nhà cô, tôi sẽ mang về để chú tôi huấn luyện."

Chú của anh ấy là một cựu chiến binh đã nghỉ hưu, rất có kinh nghiệm trong việc huấn luyện chó, không ít chó nghiệp vụ trong cục đều do một tay chú anh ấy huấn luyện ra.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 637: Chương 637



Bạch Du không ngờ còn có thể được như vậy, vội vàng cảm ơn thêm lần nữa.

Tuy Bánh Khoai tây và Kim Nguyên Bảo rất trung thành, cũng có thể trông nhà nhưng dù sao cũng không được huấn luyện đặc biệt, lỡ như thật sự gặp phải kẻ đột nhập cướp của, cô thật sự lo là không thể làm đối phương hoảng sợ.

Sau khi bàn bạc xong, vợ chồng Nguy Hán Nghị và Lý Trân nhanh chóng rời đi.

Sau khi xảy ra chuyện này, Bạch Du cũng không dám để mấy đứa nhỏ tự ngủ, cô bế cô nhóc và Niệm Niệm về phòng mình, để Tạ Thừa ngủ với bà nội.

**

Ngày hôm sau, cô nhóc lại sốt cao.

Bạch Du thay quần áo, vội vàng cõng cô nhóc đến bệnh viện gần đó.

May là chỉ cần tiêm một mũi, cô nhóc đã nhanh chóng hạ sốt.

Cô nhóc bị bệnh càng quấn lấy cô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, nhìn mà thấy thương.

Bạch Du cũng không nỡ để cô bé đi, đang chuẩn bị cõng cô bé lần nữa thì nghe thấy phía trước có người hét lên…

"Bác sĩ, y tá! Có một đứa trẻ ở đây xảy ra chuyện rồi!"

Bạch Du theo giọng nói nhìn sang…

Chỉ thấy cô bé gái nằm trong lòng một người phụ nữ, khuôn mặt cô bé tím tái, hai mắt đẫm lệ nhưng miệng lại không phát ra được tiếng, hai tay ôm lấy cổ họng, cổ họng phát ra tiếng khò khè.

Ngay lúc này, người phụ nữ bế cô bé ngẩng đầu lên, vội vàng hét lên: "Bác xảy y tá, mau tới cứu con gái tôi với!"

Lúc này Bạch Du mới nhìn rõ dáng vẻ của cô ta.

Ngô Hiếu Ngọc!

Nhìn vẻ mặt lo lắng đau lòng của Ngô Hiểu Ngọc, Bạch Du rất khó liên tưởng cô ta với Ngô Hiểu Ngọc trên xe lửa.

Trên xe lửa, Ngô Hiểu Ngọc đối xử với Tạ Thừa như đối xử với kẻ thù, không những đánh cậu bé đến bể đầu chảy máu, cuối cùng còn ném cậu bé ra ngoài nhà vệ sinh muốn để bọn buôn người bắt cóc Tạ Thừa đi.

Theo Bạch Du thấy, Ngô Hiểu Ngọc căn bản không xứng làm mẹ.

Nhưng bây giờ Ngô Hiểu Ngọc lại bế cô bé đó, lo lắng đến mức nước mắt chảy dài, dáng vẻ đó khiến cô thật sự thấy không đáng thay cho Tạ Thừa.

Nhưng lúc này vẫn còn sớm, rất nhiều bác sĩ y tá vẫn chưa đến làm việc, bác sĩ và y tá trực cũng đang bận rộn với những bệnh nhân khác, Ngô Hiểu Ngọc gọi mấy tiếng mà không có ai đến, thấy sắc mặt cô bé ngày càng khó coi, Bạch Du không thể không bế cô nhóc bước tới.

Cô đặt cô nhóc xuống để cô bé đứng bên chân mình không được chạy lung tung, sau đó nói với Ngô Hiểu Ngọc đang ngồi dưới đất: "Đưa đứa trẻ cho tôi, tôi có thể cứu đứa trẻ."

Ngô Hiểu Ngọc ngẩng đầu lên, không biết là không nhận ra Bạch Du hay là quá hoảng loạn.

Lúc này cô ta không những không trả lời Bạch Du mà còn ôm chặt con hơn.

Giọng Bạch Du nghiêm lại: "Con của cô bị dị vật chui vào khí quản, nếu cô không muốn con c.h.ế.t ngạt thì bây giờ hãy đưa con của cô cho tôi!"

Ngô Hiểu Ngọc nghe vậy, lúc này mới bán tín bán nghi đưa con vào tay Bạch Du.

Bạch Du bế đứa nhỏ lên, một tay nắm chặt, một tay ôm lấy nắm đấm, sau đó ấn vào n.g.ự.c cô bé, rồi dùng sức ấn.

Một y tá vội vàng chạy tới, thấy Bạch Du dùng nắm đ.ấ.m ấn vào n.g.ự.c đứa nhỏ, rồi lại dùng lực ấn.

Một y tá vội chạy tới, thấy Bạch Du đang dùng nắm đ.ấ.m ấn n.g.ự.c đứa nhỏ, mà mặt mày đứa nhỏ tái nhợt đau đớn, không khỏi hét lên: "Đồng chí, cô mau dừng tay!"

Bạch Du không nghe cô ấy mà tiếp tục dùng sức.

Y tá thấy cô không dừng tay, lập tức quay sang nhìn Ngô Hiểu Ngọc đang đứng bên cạnh: "Đây là con gái của cô sao? Sao cô để cho người ta làm loạn đụng vào con cô, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cô cũng đừng trách bệnh viện chúng tôi!"

Ngô Hiểu Ngọc nghe vậy thì lo lắng, tiến lên định giật đứa nhỏ lại.

Ngay lúc này, cô bé "ọe" một tiếng nôn ra một hạt mơ, sau đó có thể bắt đầu thở, cô bé lại "hu" một tiếng nhào vào lòng Ngô Hiểu Ngọc khóc.

Ngô Hiểu Ngọc đau lòng ôm con gái, lúc này mới biết mình đã hiểu lầm đối phương, sau khi dỗ dành con xong, cô ấy nói với Bạch Du: "Xin lỗi đồng chí, vừa rồi là tôi hiểu lầm cô, cũng cám ơn cô đã cứu con gái của tôi! Nếu con gái tôi mà có chuyện không may, chắc tôi cũng sống không nổi nữa."

Bạch Du nhớ lại cảnh cô ta đập vỡ đầu Tạ Thừa thì cười nhạo: "Cô không nhớ tôi sao?"

Ngô Hiểu Ngọc ngẩn người, đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói: "Chúng ta có quen nhau sao, nhưng tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây."

Bạch Du: "Cô không nhớ tôi, vậy cô còn nhớ đứa con trai mà cô đã ném lại ở nhà ga không?"

TBC

Ngô Hiếu Ngọc càng mơ hồ hơn: "Đồng chí, có phải cô nhận lầm người không? Tôi không có con trai, tôi chỉ có một cô con gái."

Nếu không phải Bạch Du và cô ta đã ở cùng một toa tàu trong vài ngày thì Bạch Du thực sự đã tin lời nói dối của cô ta: "Ngô Hiếu Ngọc, cô còn muốn giả bộ tới khi nào, vứt bỏ con chính là phạm luật, có tin tôi đi báo án ngay bây giờ không!"

Ngô Hiếu Ngọc nghe lời cô nói, cũng không giận mà còn mỉm cười: “Hóa ra là cô nhận lầm người, tôi không phải Ngô Hiếu Ngọc, tôi là chị của Ngô Hiếu Ngọc, tôi tên là Ngô Hiếu Nghi, nhưng vừa rồi cô nói vứt bỏ con gì vậy, đây là chuyện gì?”

Bạch Du: "?"

Bạch Du nghe nói như vậy thì ngây người.

Người trước mặt không phải Ngô Hiểu Ngọc?

Cô quan sát kỹ đối phương, "Ngô Hiểu Ngọc" trước mắt trông có vẻ gầy hơn lúc trên xe lửa một chút, da cũng trắng mịn hơn một chút nhưng đường nét khuôn mặt vẫn là đường nét khuôn mặt đó, ngay cả vị trí nốt ruồi ở khóe mắt cũng giống hệt.

Huống chi Ngô Hiếu Ngọc, Ngô Hiếu Nghi, hai cái tên này nghe giống nhau đến vậy, Bạch Du cảm thấy rất có khả năng cô ta đang nói bậy.

Thấy Bạch Du không tin nên Ngô Hiếu Nghi lấy thẻ công tác trong túi xách mang theo ra: "Tôi hiện đang làm kế toán ở công xưởng kéo bông số 2, đây là thẻ công tác của tôi."

Bạch Du nhận lấy thẻ công tác cô ta đưa, chỉ thấy trên đó ghi tên "Ngô Hiếu Nghi" và có cả ảnh của cô ta, thẻ công tác không thể làm giả được: "Nói như vậy, Ngô Hiếu Ngọc thật sự là em gái của cô sao?"

Ngô Hiếu Nghi gật đầu: "Với tôi, tôi và Hiếu Ngọc là chị em sinh đôi, cô không phải là người đầu tiên nhân lầm, nhưng chúng tôi vẫn khá dễ nhận biết, tôi có một nốt ruồi ở khóe mắt trái nhưng Hiếu Ngọc thì không có."

Bạch Du nhíu mày: "Nhưng tôi gặp Ngô Hiếu Ngọc trên xe lửa thì cô ta cũng có một nốt ruồi ở khóe mắt trái, vị trí và kích thước giống hệt nốt ruồi của cô."

"?"

Lần này đến lượt Ngô Hiếu Nghi ngây người, mãi một lúc sau mới lấy lại được giọng nói: "Cô nói Hiếu Ngọc cũng có một nốt ruồi ở đây sao?"

Bạch Du nhìn cô ta một cách kỳ lạ: "Không phải cô nói cô ta là em gái sinh đôi của cô sao? Cô ta có nốt ruồi hay không mà cô không biết sao?"

Ngô Hiếu Nghi: "Tôi biết em ấy không có nên mới thấy lạ nhưng tôi cũng đã hơn nửa năm không gặp em ấy rồi, hiện tại em ấy vẫn ở bên Thủ đô, đợi lần sau gặp mặt, tôi sẽ…"

Lời còn chưa nói hết đã bị Bạch Du cắt ngang: "Ngô Hiếu Ngọc ở thành phố Quảng, chúng tôi đã gặp nhau trên chuyến tàu từ Thủ đô đến thành phố Quảng."

Mặt Ngô Hiếu Nghi đầy dấu chấm hỏi: "Hiếu Ngọc tới thành phố Quảng? Em ấy tới thành phố Quảng làm gì"

Bạch Du: "Cô ta tới thành phố Quảng học đại học, cô đừng nói với tôi là cô cũng không biết."

Ngô Hiếu Nghi ngơ ngác: "Tôi thật sự không biết, hai chị em chúng tôi cùng nhau tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng cả hai đều không đỗ, cô có nhầm không?"

Nếu không phải người trước mắt vừa mới cứu con gái mình thì cô ta thực sự sẽ nghi ngờ cô là kẻ lừa đảo.

Bạch Du: "Hiện tại con trai của cô ấy đang ở nhà tôi, cô nói tôi có thể nhầm như thế nào? Đúng rồi, chẳng phải vừa rồi cô hỏi vứt bỏ con là chuyện gì đúng không? Sau khi Ngô Hiếu Ngọc tới thành phố Quảng, cô ta đã bỏ lại Tạ Thừa một mình ở bên ngoài nhà vệ sinh của nhà ga, nếu tôi không đến kịp, có lẽ Tạ Thừa đã bị bọn buôn người bế đi rồi, nếu cô không tin thì có thể đến cục cảnh sát gần nhà ga để hỏi thăm."

"..."

Ngô Hiếu Nghi cảm thấy thế giới quan của mình sắp nổ tung rồi.

Rõ ràng Ngô Hiếu Ngọc nói với người nhà là cô ta không thi đậu đại học, tại sao lại đến thành phố Quảng đi học?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 638: Chương 638



Còn vứt bỏ Tạ Thừa?

Cô ta không thể tin vào tai mình!

Bạch Du cũng không yêu cầu cô ta phải tin mình ngay lập tức, sau khi để lại địa chỉ cụ thể của cục cảnh sát, cô lập tức bế cô nhóc đi.

Cô cũng không vội hỏi cách liên lạc của Tạ Chí Dân, sau khi họ mua nhà thì họ đã quay lại cục cảnh sát để cập nhật địa chỉ cư trú của mình, cho nên sau khi Ngô Hiếu Nghi đến cục cảnh sát để hỏi thăm, cô ta sẽ đến tìm mình.

Chờ Ngô Hiếu Nghi lấy lại tinh thần thì Bạch Du đã đi ra ngoài thật xa.

Ở nhà, từ khi Bạch Du ra ngoài, bà Bạch đã liên tục đi đi lại lại trong phòng khách, nếu không phải trong nhà còn có hai đứa nhỏ, có lẽ bà đã đi theo từ lâu rồi.

Niệm Niệm và Tạ Thừa thấy trong nhà có chuyện nên hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hơn bình thường, còn chủ động giúp làm việc nhà, hai đứa cùng nhau tưới nước cho rau rồi một đứa quét nhà, một đứa đổ rác, làm đến nỗi trán đầy mồ hôi.

Bà Bạch hoàn hồn lại đã thấy hai đứa nhỏ mệt mỏi đến mức mặt đỏ bừng, bà vừa đau lòng vừa ấm lòng: "Thôi bỏ xuống đi, các cháu còn nhỏ, đợi lớn thêm chút nữa rồi hãy giúp bà làm việc."

Tạ Thừa: "Bà nội, chúng cháu đã rất lớn rồi, hơn nữa khi cháu còn nhỏ đã bắt đầu giúp mẹ làm việc."

Niệm Niệm cũng gật đầu: "Khi cháu còn nhỏ cũng đã làm việc rồi."

Nhìn hai đứa nhỏ cộng lại chưa đến mười tuổi nói về thời thơ ấu của mình, cảnh tượng này thật buồn cười.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, bà Bạch cũng không quan tâm đến hai đứa nhỏ nữa, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Sao rồi? Hạ sốt chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

Bạch Du: "Bà nội, bà đừng lo nữa, con bé đã hạ sốt rồi, bác sĩ nói gần đây đang có dịch cúm, rất nhiều trẻ em bị ốm."

Nghe nói như vậy, bà Bạch không khỏi tự trách: "Đều do bà, hôm qua đưa bọn nhỏ ra công viên gần nhà chơi một lúc, có lẽ là bị người ta lây lúc đó."

Bạch Du vội nói: "Không sao đâu, nhưng hôm nay đừng để Niệm Niệm và Tạ Thừa tiếp xúc với Thư Thư, còn phải rửa tay trước khi cho bọn nhỏ ăn."

Bà Bạch nghe vậy thì vội vàng dẫn Niệm Niệm và Tạ Thừa đi rửa tay, rồi lại dặn dò chúng hôm nay không được tới gần Minh Thư.

Sức đề kháng của trẻ nhỏ không tốt, nếu cả ba đứa nhỏ cùng bị cảm thì đến lúc đó hai người lớn bọn họ sẽ không chăm sóc nổi.

Cơn sốt cao của cô nhóc đã hạ nhưng người vẫn lừ đừ, cũng rất quấn cô.

Bạch Du đành phải lấy địu đeo cô bé lên lưng, sau đó vào bếp nấu cháo sò điệp thịt heo cho cô bé.

Thịt heo thái thành lát mỏng, còn sò điệp thì ngâm vào nước cho nở, tiếp đó vo gạo cho sạch rồi đổ vào nồi đất nhỏ đun với lửa nhỏ.

Cháo sò điệp thịt heo mềm mịn, tỏa ra mùi thơm của gạo và của thịt, khi ăn vào ngọt thanh, lớp vỏ gạo trong suốt bị cắn vỡ, nước thịt mặn ngọt chảy ra, vô cùng thơm ngon.

Bạch Du lấy phần xá xíu vừa mua trên đường ra bày lên đĩa, chia thành hai phần, một phần mang đi cho bà nội và hai đứa nhỏ, phần còn lại cô và cô nhóc ăn trong bếp.

Xá xíu của thành phố Quảng quả không hổ danh, cắn một miếng, mùi thơm của thịt mỡ và mùi thơm mặn của thịt nạc cùng lúc bùng nổ trong khoang miệng, nửa mỡ nửa nạc, béo mà không ngấy, lúc chậm rãi thưởng thức còn có thể nếm được vị ngọt của mật ong, hương vị vô cùng phong phú, thơm đến mức khiến người ta không nhịn được mà nheo mắt lại.

Sau khi dùng bữa xong, Bạch Du ngẫm nghĩ một lúc thì quyết định vẫn nên xin nghỉ một ngày với trường học.

Tuy học hành quan trọng nhưng sức khỏe của con cái và bà nội quan trọng hơn.

Cô nhóc không muốn rời xa cô một phút nào, cô đành phải đưa cô bé đến trường để xin nghỉ.

Mọi người đều biết Bạch Du đã kết hôn và sinh con nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, vẫn có một số người không tin lắm, lúc này nhìn thấy cô bế một đứa nhỏ đến trường đã không khỏi kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, mọi người đều bị đứa nhỏ trong lòng cô làm cho tan chảy.

Trẻ con thì ai cũng đã từng thấy nhưng bé con xinh đẹp như vậy thì đây là lần đầu tiên thấy.

"Bạch Du, đây chính là con gái của cô sao? Trông xinh đẹp và đáng yêu quá đi?"

"Bảo bối, cháu thật xinh đẹp, tên của cháu gọi là gì?"

Cô nhóc không hề sợ người lạ, vốn dĩ ở nhà còn có vẻ ủ rũ, lúc này thấy nhiều người như vậy, ngược lại còn phấn khích.

Đối mặt với nụ cười thân thiện của các chị gái, cô bé để lộ ra mấy chiếc răng sữa, lại giơ hai ngón tay: "Cháu gọi là bảo bối Thư Thư, năm nay cháu một tuổi."

"Ôi trời ơi, trái tim mẹ giàu của tôi sắp tan chảy mất rồi."

"Vốn dĩ tôi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con sớm như vậy nhưng nhìn thấy con của Bạch Du, tôi thấy sinh con cũng không tệ."

"Tôi không muốn sinh con, nhưng tôi muốn con gái của Bạch Du."

"Làm người không thể tùy tiện muốn gì được nấy!"

Bạch Du không quên mục đích đến đây của mình: "Hôm nay cơ thể con tôi không quá thoải mái, thêm nữa cô Vương cũng muốn dẫn tôi đến một nơi, nên tôi muốn nhờ mọi người lát nữa giúp tôi xin nghỉ với giáo viên."

Trịnh Linh Linh vội vàng đồng ý: "Không thành vấn đề, tớ sẽ giúp cậu nói với giáo viên."

Nhưng những người khác lại bị thu hút sự chú ý bởi những lời tiếp theo của cô.

"Cô Vương muốn dẫn cô đến đâu?"

Bạch Du: "Cô Vương nói hôm nay cô ấy sẽ đến thăm một bậc tiền bối trong giới phiên dịch, tiện thể dẫn tôi đi mở mang tầm mắt."

Lời này vừa nói ra, mọi người quả nhiên lại một phen xôn xao và ngưỡng mộ.

"Hu hu hu… Sao tôi vẫn chưa có loại may mắn này!"

TBC

"Tôi cũng muốn đi mở mang tầm mắt với bậc tiền bối trong giới biên dịch, thật là ngưỡng mộ Bạch Du quá!"

"Biết trước là cô Vương sẽ chọn người làm trợ lý cho cô ấy thì dịp Tết vừa rồi tôi đã cố gắng luyện nói tiếng Anh nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, ngoài ngưỡng mộ ra thì vẫn là ngưỡng mộ."

Trong tiếng ngưỡng mộ, Bạch Du lại lần nữa đảo mắt nhìn mọi người.

Nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.

Tuy nhiên Bạch Du không vội, cô tin rằng kẻ đứng sau màn sẽ sớm ra tay lần nữa.

Điều cô phải làm bây giờ chính là kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng có vẻ như người đó còn thiếu kiên nhẫn hơn cô tưởng.

Sau khi cô đi không lâu, Chu Thúy Hoa đã bị một người kéo vào góc.

Người nọ nghiêm giọng chất vấn: "Chẳng phải cô nói đã đặt thư tố cáo lên bàn làm việc của cô Vương rồi sao? Vậy tại sao bà ấy vẫn tiếp tục dùng con phụ nữ Bạch Du kia vậy?"

Chu Thúy Hoa: "Sao mà tôi biết, dù sao thì tôi cũng đã làm theo lời cô rồi, đặt lá thư tố cáo lên bàn làm việc của cô Vương!"

"Cô chắc chắn cô Vương đã đọc thư tố cáo đó rồi?"

Chu Thúy Hoa: “Chính mắt tôi nhìn thấy, sao có thể sai được! Tôi phải nói, nhất định là cô Vương không tin thư tố cáo đó.”

"Tôi sẽ viết lại một lá thư tố cáo, đến lúc đó cô lại giúp tôi đặt lên bàn làm việc."

Lần này Chu Thúy Hoa lại lắc đầu: "Tôi không muốn, lần này cô có đưa cho tôi nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không làm, nếu bị người khác phát hiện thì tôi ngay cả công việc cũng không giữ được."

"Cô…!"

Cuối cùng hai người không vui vẻ gì mà giải tán.

Bạch Du bên này vừa về tới nhà, Ngô Hiếu Nghi đã dẫn chồng tới cửa.

Bạch Du vừa nhìn thấy người đàn ông lập tức nhận ra đó là người đàn ông cô đã nhìn thấy ở nhà ga lần trước.

Người đàn ông vẫn như lần trước, vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và vest, đôi mắt phượng dài và hẹp hơi nhếch lên, sống mũi thẳng tắp đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nho nhã.

Ánh nắng chiếu lên ngũ quan tuấn tú của anh ta, Bạch Du không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu đó.

Người đàn ông nhìn vào mắt cô, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó đã hơi dời tầm mắt khỏi mặt cô: "Xin hỏi cô là đồng chí Bạch Du đúng không?"

Bạch Du gật đầu: “Là tôi.”

Người đàn ông: "Tôi là cha của Nha Nha, tôi tên là Tập Hiểu Đông, trước tiên phải cảm ơn cô đã cứu mạng con gái tôi vào sáng nay, ơn cứu mạng, phải đền đáp bằng suối nguồn, đây là chút quà nhỏ chúng tôi mang đến."

Bạch Du nhìn vào đồ đạc trong tay anh ấy, có hai túi trái cây, trái cây trông to và mọng nước, nhìn là biết hàng ngon, ngoài ra còn có hai hộp sữa mạch nha, hai hộp trà và hai chai rượu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 639: Chương 639



Đây không giống chút quà nhỏ gì cả.

Bạch Du: "Tôi chỉ nhận trái cây, những thứ khác hai người mang về đi, hôm nay dù là ai thì cũng sẽ ra tay giúp đỡ."

Tập Hiểu Đông mỉm cười gật đầu: "Đồng chí Bạch là người thẳng thắn, thực ra lần này chúng tôi đến đây còn có một chuyện..."

Ngay lúc này, Tạ Thừa đột nhiên chạy ra từ bên trong: "Dì cả, dượng!"

Bạch du liếc nhìn Tạ Thừa rồi lại nhìn Tập Hiểu Đông trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác quen thuộc vừa rồi đến từ đâu.

Ngô Hiếu Nghi nghe thấy tiếng gọi ngọng nghịu, vừa quay người đã bị một thân hình nhỏ nhắn mềm mại đ.â.m vào người, cô ta cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm mình, ngạc nhiên nói: "Cháu… Cháu là Thừa Thừa?"

Tạ Thừa ngẩng cái đầu nhỏ lên, gật đầu: "Dì cả, cháu là Thừa Thừa, nhưng bây giờ cháu đã lớn rồi, không phải còn bé, sau này dì đừng gọi cháu là Thừa Thừa nữa, có thể gọi tên của cháu: Tạ Thừa."

Đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi dùng giọng ngọng nghịu nói rằng mình đã lớn, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Ngô Hiếu Nghi không coi cậu bé là người lớn, một tay bế thốc cậu bé lên: "Mới hơn một năm không gặp, cháu đã lớn như này rồi, hơn nữa không ngờ cháu còn nhớ dì cả và dượng."

Mặc dù đã nghe kể lại sự việc từ phía cục cảnh sát nhưng cô ta vẫn ôm một tia may mắn, cho đến lúc này, nhìn thấy Tạ Thừa sống sờ sờ trước mắt, cô ta mới không thể không tin vào một sự thật - em gái cô ta, Ngô Hiếu Ngọc, thực sự đã vứt bỏ con trai mình ở nhà ga.

Nhưng tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải làm như vậy?

Ngô Hiếu Nghi thực sự không nghĩ ra.

Dường như Tạ Thừa không quen được người khác bế như vậy nên cậu bé giãy giụa xuống đất.

Bạch Du thấy Ngô Hiếu Nghi dường như không có phản ứng gì với việc Tạ Thừa và chồng mình giống nhau, hoặc là vẫn chưa nhận ra nhưng Tập Hiểu Đông thì cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thừa, đôi mày hơi nhíu lại.

Cô nhớ đến cô bé Nha Nha được cô cứu vào sáng nay, cô bé có vài phần giống Ngô Hiếu Nghi nhưng lại không giống Tập Hiểu Đông chút nào, ngược lại khuôn mặt chữ điền đó lại giống hệt Tạ Chí Dân.

Nghĩ đến sự căm ghét và vô tình của Ngô Hiếu Ngọc đối với Tạ Thừa, trong lòng Bạch Du cũng có câu trả lời.

Nghĩ tới đây, cô mời hai vợ chồng Ngô Hiếu Nghi và Tập Hiểu Đông vào nhà.

Bà Bạch hỏi rõ người đến rồi chủ động bế cô nhóc đi.

Cũng may sau một chuyến ra ngoài, cô nhóc cũng mệt rồi, lúc này mắt cô bé díu lại không mở ra được nên được bà Bạch bế đi cũng không giãy giụa.

Chỉ có Tạ Thừa bị giữ lại.

Sau khi Tập Hiểu Đông vào nhà, anh ấy mới vẫy tay gọi Tạ Thừa đến bên mình quan sát kỹ nhưng càng nhìn càng kinh ngạc: "Tạ Thừa, mẹ cháu dẫn cháu tới thành phố Quảng làm gì, cháu biết không?"

Tạ Thừa do dự một lúc rồi gật đầu: "Mẹ thi đậu đại học ở thành phố Quảng, cha phải tới Vũ Hán học bổ túc, ban đầu cha định đưa cháu về nông thôn ở cùng bà nội, nhưng mẹ không chịu, nói muốn đưa cháu đến thành phố Quảng, rồi bình thường để bà ngoại chăm sóc cháu."

Tập Hiểu Đông không ngờ một đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi như Tạ Thừa lại có tư duy và cách diễn đạt rõ ràng hơn cả những đứa nhỏ bảy tám tuổi: "Thế thì tại sao cháu lại ở đây?"

Nghe được vấn đề này, Tạ Thừa cúi đầu, giọng nói cũng biến thành buồn bã: "Đến nhà ga, mẹ nói mẹ muốn đi vệ sinh, bảo cháu đợi ở ngoài nhưng đợi mãi mà mẹ vẫn không ra, sau đó có kẻ buôn người muốn bế cháu đi, là cô Bạch đã cứu cháu."

Suốt thời gian qua, Tạ Thừa không khóc không nháo, cũng không đòi tìm cha mẹ, biểu hiện sự ổn định và trưởng thành vượt xa so với tuổi của mình.

Nhưng dù có trưởng thành đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi, bị mẹ ruột bỏ rơi thì sao có thể không buồn được, biết đâu khi ngủ một mình, cậu bé đã lén lau nước mắt rất nhiều lần.

Những tổn thương do chính gia đình mình gây ra, đặc biệt là những tổn thương do người mẹ ruột gây ra, thực sự cần cả đời để chữa lành.

Bản thân cô là một ví dụ, mặc dù bây giờ cô đã buông bỏ được nhưng mỗi khi nhìn thấy người khác được mẹ yêu thương, trong lòng cô không khỏi ghen tị.

Nghĩ đến đây, Bạch Du quyết định giúp Tạ Thừa thêm một lần nữa: "Tạ Thừa, cháu còn không nói cho dì và dượng của cháu nghe, bình thường mẹ cháu đã đối đãi với cháu như thế nào."

Nghe nói như vậy, Tạ Thừa ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên vẻ bối rối, dường như không hiểu tại sao lại phải kể những chuyện này cho dì và dượng nhưng cô Bạch đối xử rất tốt với cậu bé, bản năng mách bảo cậu bé rằng đối phương sẽ không làm hại mình.

"Mẹ mẹ… Không thích cháu, mẹ thường xuyên mắng cháu là nghiệt súc, bình thường lúc cha cháu ở nhà thì khá tốt, nhưng cha thường xuyên đi làm nhiệm vụ không về nhà, mẹ luôn không cho cháu ăn cơm, còn cầm roi da đánh cháu, có một lần khi cháu vô tình làm vỡ chai nước tương, mẹ đã bảo cháu quỳ lên những mảnh kiếng bể…"

Nói đến đây, cậu bé xắn ống quần lên để lộ hai đầu gối có nhiều vết sẹo đã lành, những vết sẹo như những con rết nhỏ ngoằn ngoèo quấn quanh làn da non nớt, trông thật đáng sợ.

Ban đầu Bạch Du định để Tạ Thừa kể lại chuyện xảy ra trên xe lửa, không ngờ lại nghe được những chuyện mà cô chưa từng nghe bao giờ.

Cô cũng không ngờ người phụ nữ Ngô Hiếu Ngọc kia lại b**n th** đến vậy, lại có thể ngược đãi một đứa nhỏ như thế.

Đứa nhỏ Tạ Thừa này thật không dễ dàng gì, trong hoàn cảnh như vậy mà không bị vặn vẹo, còn thông minh và ngoan ngoãn như vậy nhưng nếu cứ ở bên Ngô Hiếu Ngọc lâu dài, e rằng sớm muộn gì tâm lý của cậu bé cũng sẽ bị bóp méo.

Nghĩ đến đây, cô càng thêm kiên định quyết tâm giúp đỡ Tạ Thừa.

Ngô Hiếu Nghi càng ngạc nhiên hơn không gì sánh kịp: "Tại sao? Tại sao Hiếu Ngọc phải làm như vậy? Thừa Thừa chính là đứa con em ấy mang thai mười tháng sinh ra, tại sao em ấy phải đố đãi với con mình như vậy chứ?"

Nếu Tạ Thừa là con gái thì có lẽ cô ta còn có thể hiểu được, suy cho cùng cũng có vài người rất trọng nam khinh nữ, cô ta đã từng gặp qua không ít nhà ngược đãi con gái, nhưng Tạ Thừa là con trai, không có ai lại đi ngược đãi con trai.

Lý do tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải làm như vậy?

Bạch Du nghe nói như vậy thì nhướng mắt liếc nhìn cô ta: "Tôi cũng không biết tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải đối đãi với con trai mình như vậy, lúc trên xe lửa, cô ta còn đập vỡ đầu Tạ Thừa, thời tiết ở Thủ đô lạnh đến âm mấy độ, bản thân cô ta mặc như một con gấu nhưng lại để Tạ Thừa lạnh đến tím tái cả môi, sau đó còn vứt đứa nhỏ ở nhà ga, nếu không phải Tạ Thừa có vài phần giống cô ta thì tôi còn nghi ngờ Tạ Thừa không phải con ruột của cô ta."

Bạch Du thấy người phụ nữ Ngô Hiếu Nghi này có vẻ không thông minh lắm, thấy cô ta mãi không phản ứng, cô đành phải nói rõ hơn.

Tập Hiểu Đông nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Bạch Du.

Vì những lời tiếp theo không tiện để Tạ Thừa nghe thấy nên Bạch Du đã đưa cậu bé ra ngoài.

Để xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của cậu bé, Bạch Du hứa sẽ làm đậu phụ sốt cay cho cậu bé, nghe đến đậu phụ sốt cay, đôi mắt u ám của Tạ Thừa mới có một chút ánh sáng.

Thông thường cô không cho trẻ con ăn nhiều đồ cay nhưng lần trước làm lẩu cay, Tạ Thừa lại ăn rất ngon lành với họ, ngay cả bà Bạch cũng không chịu được độ cay nồng, còn cậu bé thì ăn rất bình tĩnh, mặt không đỏ cũng không đổ mồ hôi, trái ngược hẳn với Niệm Niệm không thể ăn cay chút nào.

Từ lần đó, cô mới phát hiện ra Tạ Thừa rất thích ăn cay.

Đợi khi quay lại phòng khách, Bạch Du rót thêm nước vào tách trà của hai người rồi hỏi: "Về chuyện của Tạ Thừa, tiếp theo hai người chuẩn bị làm gì?"

Ngô Hiếu Nghi: "Thừa Thừa là cháu ngoại của tôi, trước đây không biết nên không có cách nào, bây giờ chúng tôi đã biết rồi, chắc chắn không thể để cậu bé làm phiền đồng chí Bạch nữa, thời gian qua thực sự cảm ơn các đồng chí! Đồng chí không chỉ cứu mạng con gái tôi mà còn cứu mạng Thừa Thừa, đồng chí thực sự là ân nhân của chúng tôi, còn về hành vi của Hiếu Ngọc, tôi chắc chắn sẽ về nói với cha mẹ tôi, để họ nghiêm khắc phê bình em ấy!"
 
Back
Top