Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 600: Chương 600



Đồ ăn trên xe lửa cũng chỉ có như vậy, đặc biệt là vào thời gian mùa đông, đồ ăn vừa được tới tay thì đã không còn nóng từ lâu, ngày nào cũng ăn mấy món như vậy, Bạch Du đã ăn tới mức chán ngấy rồi.

Lúc này khi thấy thức ăn ngon được bày ra bàn, cô lập tức nuốt nước bọt theo bản năng.

Ông Giang vẫn còn đắp vài người tuyết với cô nhóc ở bên ngoài, còn dùng cà rốt làm cái mũi của người tuyết, đậu đen làm con ngươi, đắp rất ra dáng.

Thấy dáng vẻ tình cảm của ông cháu, Giang Lâm cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút ghen tị: “Từ đó tới giờ ông nội chưa từng giúp anh đắp người tuyết.”

Bạch Du không nhịn được mà trêu chọc anh: “Nếu không chốc nữa em đắp người tuyết với anh nhé?”

Giang Lâm nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, em ngủ với anh là được rồi.”

“...”

Khuôn mặt của Bạch Du lập tức ửng đỏ, may là mẹ Ôn đã ra ngoài, nếu không bị người khác nghe được thì sẽ ngại c.h.ế.t mất.

Bạch Du định ra ngoài gọi hai người vào ăn cơm thì ông Giang đã ôm cô bé vào trong.

Cô bé đã lâu không thấy mẹ, khi vừa thấy mẹ là đã nhào qua: “Mẹ ơi, bé cưng rất nhớ mẹ!”

Tuổi còn nhỏ, không biết bắt chước ai mà cái miệng khi nói chuyện lại giống như bôi mật ngọt.

Mặc dù Bạch Du biết đứa bé nói như vậy là vì muốn cô không mắng cô bé vì đã chơi ở ngoài quá lâu nhưng cô bé vẫn bị chiêu “Viên đạn bọc đường” của cô đánh bại: “Lần sau không được chơi ở ngoài quá lâu, nếu làm ông cố mệt thì mẹ sẽ đánh m.ô.n.g của con.”

Cô bé nghe được lời này, lập tức dùng tay nhỏ che m.ô.n.g lại.

Mọi người thấy dáng vẻ này của cô bé cũng không nhịn được mà bật cười.

Bạch Du dùng nước ấm lau mặt và tay chân cho cô nhóc, may là nhiệt độ cơ thể của cô bé cao, mặc không ít đồ trên người nên không bị đông lạnh.

Sau khi ngồi xuống, Giang Lâm thấy ông Giang bảo chú Vương rót cho ông ấy một ly rượu đế, anh lập tức không đồng ý: “Ông nội, ban ngày ban mặt, không nên uống rượu.”

Ông Giang lại không nghe: “Hiếm khi vui vẻ, uống vài ly cũng không sao, cháu đừng nói nhiều.”

Vừa dứt lời, cô nhóc đã nói với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc: “Ông cố, mẹ nói uống rượu không tốt cho sức khỏe.”

Ông Giang sửng sốt, lập tức cười nói: “Đúng, đúng, đúng, Tiểu Thư Thư nói rất đúng, uống rượu không tốt cho sức khỏe, ông cố không uống nữa, ông cố không uống nữa.”

Nói xong ông ấy đưa ly rượu cho chú Vương, bảo chú Vương cất.

Giang Lâm: “...”

Lúc trước là cháu cưng, bây giờ ở trước mặt ông Giang, lời nói lại không có chút trọng lượng nào.

Bạch Du nhìn dáng vẻ ghen tị của anh, cô không nhịn được mà bật cười lần nữa.

Nhưng không thể không nói, ngày thường ông Giang là một người rất uy nghiêm nhưng vì để lấy lòng cháu gái cố, ông ấy không chỉ bóp giọng nói chuyện thì thôi, giờ không cho ông ấy làm gì thì ông ấy cũng đồng ý.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhỏ.

Sau khi ăn cơm xong, cuối cùng cô nhóc cũng cảm thấy buồn ngủ, cô nhóc được ôm về phòng ngủ suốt cả một buổi chiều. Sau khi tỉnh lại, điều trước tiên cô nhóc làm là đi kiếm người bạn mới là ông cố để chơi.

“Ông cố… Ông cố…”

Lúc này ông Giang đang ở trong phòng sách, nghe thấy cô nhóc gọi mình, tay ông ấy run lên, ly nước đổ lên trên quần, ông ấy định dùng khăn để lau thì cô nhóc đã xong vào trong.

Đôi mắt của cô nhóc vô cùng nhạy bén, vừa vào là đã thấy cái quần của ông nội ướt một vũng, con ngươi đảo một vòng, sau đó cô nhóc chạy ra ngoài, còn vừa chạy vừa kêu: “Mẹ ơi, ông cố tè ra quần rồi…”

Ông Giang: “...”

***

Cùng lúc đó.

Lâm Hướng Tuyết thấy chồng khoác cả người đầy tuyết bước từ ngoài, cô ấy nhanh chóng cầm khăn lau mặt cho anh ấy: “Sao sắp bước sang năm mới rồi mà đơn vị của các anh còn cho các anh tăng ca thế này? Chốc nữa em phải nhờ cha em hỏi cấp trên của các anh mới được.”

Trên khuôn mặt Tằng Cảnh Lâm lóe lên vẻ lo sợ, anh ấy vội nói: “Em tuyệt đối đừng làm như vậy, nếu không sau này anh làm sao có thể làm người ở đơn vị?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 601: Chương 601



Lâm Hướng Tuyết nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ấy, cô ấy không nhịn được mà bật cười: “Đùa với anh mà thôi, anh thật sự cho rằng em là người không chuyện à?”

Tằng Cảnh Lâm run lên, lúc này anh ấy mới nở nụ cười ngại ngùng, khựng lại một lúc rồi nói: “À đúng rồi. Hình như bữa nay anh đã thấy bạn thân của em ở nhà ga, chính là đồng chí nữ Bạch Du kia.”

“Hả? Anh gặp được Bạch Du? Cậu ấy tới thủ đô rồi?”

Lâm Hướng Tuyết phấn khích kêu lên, nhảy nhót vài vòng ngay tại chỗ giống như một con sóc nhỏ.

Kề từ lúc rời khỏi đảo Quỳnh Châu vào lần trước, cô ấy đã không gặp Bạch Du một năm. Cô ấy thật sự rất nhớ Bạch Du, nếu không phải thời gian không cho phép, cô ấy ước có thể tới kiếm Bạch Du để ôn chuyện ngay bây giờ.

Tằng Cảnh Lâm thấy dáng vẻ của cô ấy đáng yêu như vậy, khóe miệng cong lên theo bản năng, anh ấy khựng lại một lúc rồi mới: “Chẳng lẽ không định hỏi là tại sao anh lại chạy tới nhà ga ư?”

Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, vậy tại sao anh lại chạy tới nhà ga? Anh đón ai à?”

Tằng Cảnh Lâm nhìn vào mắt cô ấy rồi gật đầu: “Đúng vậy, khi anh vào Đại Học có quen một người anh em rất thân, lúc trước nếu không nhờ có anh ấy nhảy xuống hồ băng để cứu anh lên thì anh đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Lâm Hướng Tuyết biết chuyện này, sau khi cô ấy nghe chồng nói thì lập tức bước tới nắm chặt lấy tay của anh ấy: “Em còn chưa được gặp đồng chí Hoàng, sao giờ anh lại nhắc tới anh ấy? Chẳng lẽ nay anh đi đón đồng chí Hoàng ư? Nếu vậy thì chúng ta phải tiếp đãi anh ấy thật chu đáo.”

Tằng Cảnh Lâm lộ vẻ mặt đau buồn: “Anh Hoàng, anh ấy… Đã qua đời vào trước vì bệnh rồi, anh ấy bị bệnh lâu như vậy, tại sao anh lại không biết chứ? Anh thật đáng trách!”

Lâm Hướng Tuyết không ngờ chuyện lại rẽ sang phía như thế: “Chuyện này không thể trách anh, nếu như anh ấy không muốn cho người khác nói cho anh biết thì anh cũng sẽ không có cách có nào biết tình trạng của anh ấy.”

Tằng Cảnh Lâm thở dài: “Em nói đúng, anh thường xuyên viết thư cho anh ấy trong suốt nửa năm qua, anh ấy cũng có viết thư trả lời nhưng chưa từng nhắc tới chuyện sức khỏe của mình với anh. Mạng sống thật sự rất mỏng manh, một người khỏe mạnh vừa nói qua đời là qua đời, anh Hoàng có một người vợ cưới, bọn họ định làm đám cưới vào cuối năm nay. Bây giờ ngoài việc này, anh Hoàng là một người trọng tình trọng nghĩa nên đã viết thư nhờ anh kiếm giúp người yêu cho vợ chưa cưới của anh ấy, để anh ấy có thể yên lòng xuôi tay.”

Lâm Hướng Tuyết nghe vậy thì cảm thán: “Không ngờ đồng chí Hoàng kia lại là người si tình như vậy, trước khi xuôi tay còn nhớ tới việc sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho vợ chưa cưới nhưng vợ chưa cưới của anh có đồng ý không? Ý của em là vợ chưa cưới của anh ấy không phải là người thủ đô, cô ấy có đồng ý rời khỏi An Huy để tới thủ đô không?”

Tới thủ đô kiếm người yêu, đồng nghĩa với việc lấy chồng ở xa và cũng đồng nghĩa với việc phải rời khỏi cha mẹ, người thân, nếu không phải vì không có cách nào khác thì sẽ có rất nhiều người không đồng ý làm như vậy.

Tằng Cảnh Lâm: “Dương Vi… Đồng chí Đồng là vợ chưa cưới của anh Hoàng, cha mẹ của cô ấy mất sớm, sống với ông bà nội từ nhỏ. Hai năm ông bà nội của cô ấy đều đã qua đời nên không còn người thân nào ở An Huy nữa.”

“Thế nên nay anh đã đi đón cô ấy?”

Lâm Hướng Tuyết chợt nhận ra tại sao đồng chí Hoàng lại để vợ chưa cưới vượt ngàn dặm xa kiếm vợ chưa cưới.

Tằng Cảnh Lâm gật đầu lần nữa: “Đúng.”

Lâm Hướng Tuyết: “Vậy sao anh không nói với từ trước chứ? Em đi đón người chung với anh, còn đồng chí Hình đang ở đâu? Sao anh không đưa người tới nhà?”

Tằng Cảnh Lâm l.i.ế.m môi một cái: “Anh bận công việc nên quên mất, bây giờ cô ấy đang ở nhà khách, anh có nói với cô ấy là tới nhà nhưng cô ấy nói anh Hoàng vừa mới qua đời, cô ấy đang chịu tang, bây giờ sắp bước qua năm mới rồi, vả lại nhà chúng ta sắp có chuyện vui, cô ấy lo mình sẽ làm ảnh hưởng tới chúng ta thì sẽ không may.”

Lâm Hướng Tuyết gật đầu: “Em lại không nghĩ tới việc này, tuần sau chú em cưới vợ, cho dù chúng ta không để ý nhưng chưa chắc là nhà gái không để ý, chẳng qua là… Cứ không thể ở nhà khách được.”

Tằng Cảnh Lâm vươn tay nhéo cái mũi của cô ấy: “Em đừng quan tâm, chốc nữa anh sẽ thương lượng với cha và mẹ, xem phải giải quyết vấn đề này như thế nào.”

Lâm Hướng Tuyết đẩy tay của anh ấy ra, cô ấy trề môi: “Em đã nói là anh đừng nhéo mũi của em rồi mà, sắp bị anh nhéo xấu luôn rồi.”

Tằng Cảnh Lâm nhìn cô, nở nụ cười cưng chiều rồi nói: “Được, được, được, tất cả là lỗi của anh.”

Hai người đùa giỡn một lúc rồi mới tách nhau ra.

***

Cả đời ông Giang oai phong một cõi, ông ấy đi tới đâu cũng có uy nghiêm nhưng không ngờ lại thua trong tay cô nhóc.

Đừng chỉ nhìn dáng vẻ của cô nhóc còn nhỏ, giọng nói lại rất to, mọi người trong nhà đều nghe thấy.

Quả thật là rất ngại.

Đêm đó ông Giang nói phải xử lý văn kiện nên cứ ở trong phòng sách không chịu ra ngoài, ngay cả ăn cơm cũng ăn trong phòng sách.

Dù sao ông ấy cũng là người có gánh nặng thần tượng.

Bạch Du nhân lúc đó dạy cho cô nhóc, để cô bé biết rằng đó không phải là tè ra quần mà là quần ướt, còn dạy cô bé khi gặp chuyện nào đó, trước khi vẫn chưa xác định thì không được rêu rao không chút kiêng dè.

Cô bé cái hiểu cái không, đối với những đạo lý mà Bạch Du dạy, có lẽ là bây giờ cô bé vẫn chưa hiểu nhưng Bạch Du cũng không ép buộc cô bé, sau này khi cô bé lớn thì tự khắc sẽ hiểu.

Chẳng qua là cô nhóc cũng nhận ra mình đã làm sai, chủ động đòi xin lỗi ông cố, Bạch Du rất gắng sức, cô còn tự mình xuống phòng bếp làm sữa hai lớp. Cô nhóc bưng sữa hai lớp vào trong phòng sách, chẳng mấy chốc bên trong đã truyền tới tiếng cười của đôi ông cháu.

Hôm sau Bạch Du trở đại viện quân khu.

Lần này anh cả Bạch Gia Dương của cô và chị dâu Ánh Chi đều có ở nhà, anh cả của cô vừa thấy cô thì trên khuôn mặt cố nở nụ cười lấy lòng, còn làm một cái khóa vàng cho cô nhóc, bên trên khắc chữ sống lâu trăm tuổi, trông rất xinh xắn và đẹp đẽ.

Cô nhóc rất thích, còn ôm và hôn lên khuôn mặt của cậu cả một cái, khiến Bạch Gia Dương xúc động tới mức nước mắt lưng tròng.

Bạch Du từ chối cho ý kiến.

Cô không từ chối, càng không ngăn cản cô nhóc thân thiết với Bạch Gia Dương nhưng cô và Bạch Gia Dương vĩnh viễn không thể trở về như trước kia.

TBC

Cô có thể làm người thân của anh ấy nhưng cũng chỉ là người thân, không thể tiếp tục làm người anh cả mà cô có thể dựa vào như lúc trước.

Dường như Bạch Gia Dương nhận ra điều này rất nhanh, anh ấy nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng, cuối cùng mượn cớ bệnh viện có việc để chạy ra ngoài.

Mọi người thấy vậy nhưng mọi người cũng không có cách nào để chỉ trích trái tim của Bạch Du quá cứng. Dù sao cách làm lúc trước của Bạch Gia Dương thật sự rất lo lắng, mọi người lo lắng một khi k*ch th*ch Bạch Du thì sẽ khiến cô tái phát bệnh lần nữa.

Từ Ánh Chi không bởi vì chuyện của đôi anh em mà làm ảnh hưởng tới quan hệ với Bạch Du, cô ấy ôm cô nhóc không rời xa được: “Chị ở khoa phụ sản đỡ đẻ thấy không ít đứa trẻ nhưng chị chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như Thư Thư cả. Con bé Thư Thư thật sự rất khéo, sinh ra với toàn ưu điểm của em và em rể.”

Nói xong cô ấy vươn tay xoa bụng của mình: “Bây giờ chị chỉ mong sau này đứa bé trong bụng của chị có thể xinh đẹp bằng một nửa của Thư Thư là chị đã thấy thỏa mãn.”

Bạch Du run lên, chẳng mấy chốc đã phản ứng lại: “Chị dâu, chị mang thai rồi ư?”

Từ Ánh Chi mập hơn trước đó, đôi gò má cũng thịt nhưng dáng người của cô ấy vẫn còn rất thon thả, cái bụng cũng rất bằng phẳng, nếu không phải là do cô ấy nói thì không thể nhìn ra là cô ấy đã mang thai.

Nụ cười trên khuôn mặt Từ Ánh Chi đậm thêm vài phần: “Đúng vậy, sắp được ba tháng rồi, lúc đầu khi mang thai không được ổn định lắm. Mẹ chị nói trong một trăm ngày mang thai không được nói cho người khác biết nên trước đó chị không có nói cho em biết.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 602: Chương 602



Bạch Du vội chúc mừng: “Có nói không cũng không quan trọng, em thật lòng chúc mừng các anh chị, nếu có chuyện không rõ thì chị có thể hỏi em.”

Vừa nói xong, ngay cả cô cũng không nhịn được mà bật cười, không nói tới việc Ánh Chi làm việc ở khoa phụ sản, mà cả mẹ của cô ấy cũng ở đại viện, chắc chắn sẽ biết rõ hơn cô rất nhiều.

Mặc dù quan hệ của cô và anh cả không thể trở về như lúc trước nhưng cô thật lòng cảm thấy vui cho hai người, dù sao ở đời trước trong hai người thì một người c.h.ế.t không toàn thây, còn một người thì buồn bực sầu não tự sát kết thúc cuộc đời.

Bởi vì đời này cô sống lại, khiến cho mọi thứ đã xảy ra thay đổi, bây giờ hai người đều còn sống, còn có mạng sống mới.

Rất tốt.

Lúc ăn cơm trưa, Giang Lâm ra ngoài thăm hỏi cấp trên cũ, sau đó còn đi thăm hỏi đồng đội gặp khó khăn. Anh định cho chú Vương tới đón mẹ con Bạch Du về nhà, không ngờ Lâm Hướng Tuyết lại chạy tới nhà.

“Cậu không có lương tâm, về lâu vậy rồi mà không tới kiếm mình, còn để mình tự tới nhà để kiếm cậu.”

Vừa vào nhà, Lâm Hướng Tuyết đã “Trách mắng” Bạch Du không ngừng.

Bạch Du dở khóc dở cười: “Hôm qua mình mới về, nào có lâu tới như vậy. hơn nửa mình còn định tới kiếm cậu vào ngày mai.”

Cô vừa nói vừa đánh giá Lâm Hướng Tuyết, thấy sắc mặt cô ấy đỏ thắm, khuôn mặt khoan khoái, chắc là sau khi cưới thì sống không tệ, Bạch Du thấy vậy cũng yên lòng.

Lâm Hướng Tuyết kêu lên lần nữa: “Hừ, thế mà cậu còn đợi tới ngày mai mới tới kiếm mình. Vậy mà mình nói cậu không có lương tâm, cậu còn không chịu thừa nhận!”

Bạch Du chịu thua: “Được, được, được, là lỗi của mình được chưa?”

Cô vừa dứt lời thì cô nhóc đã chạy tới, lắc cái chân của cô rồi lộ cái đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt to tròn và đen như quả nho để nhìn Lâm Hướng Tuyết, cô bé nhìn một lúc rồi mới nghiêng đầu, nói bằng giọng sữa: “Thím ơi…”

Tiếng “Thím ơi” bắt Lâm Hướng Tuyết làm tù binh trong nháy mắt, cô ấy nhìn cô nhóc trắng trẻo mềm mại, trông thèm không chịu được, cô ấy móc những món đồ mang theo trên người ra, kết quả là không có thứ nào thu được.

Lâm Hướng Tuyết lập tức kéo Bạch Du định tới cửa hàng bách hóa, nói mình định mua quà gặp mặt cho cô bé, đương nhiên là Bạch Du không chịu nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Lâm Hướng Tuyết nói là làm, Bọn cô dẫn theo cô nhóc và Niệm Niệm, bốn người tới cửa hàng bách hóa.e bo o k sh o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Hai ngày nữa là giao thừa, cửa hàng bách hóa đông vô cùng, chen cũng không chen nổi, hai người còn dẫn theo hai đứa trẻ, cuối cùng chỉ có thể tới nhà hàng Quốc Doanh ở gần mà thôi.

TBC

Lâm Hướng Tuyết quyết định gọi vài loại bánh ngọt cho hai đứa bé, để đôi chị em ngồi một bên ăn.

Cô ấy vừa nhìn vừa trông mà thèm vừa ngưỡng mộ: “Nếu mình có thể sinh một đứa con gái xinh đẹp giống Thư Thư, hoặc An An, cho dù có bảo mình giảm thọ mười năm thì mình cũng đồng ý.”

“Mấy lời này không thể nói lung tung được.” Bạch Du trách cô ấy một câu, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cậu có tin tức tốt chưa?”

Đôi lông mày của Lâm Hướng Tuyết lập tức rũ xuống: “Không có, tụi mình đã tới bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe của tụi mình rất tốt, bảo tụi mình không cần phải khẩn trương, nói không chừng vào một ngày đó sẽ có thai.”

Bạch Du gật đầu: “Bác sĩ nói đúng, vả lại các cậu chưa cưới nhau được một năm nữa. Hai cậu còn rất trẻ nên không cần phải vội vàng, khi nào tới sẽ tới mà thôi.”

Lâm Hướng Tuyết mỉm cười rồi đồi chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, nhất định có một chuyện cậu không biết.”

Lâm Hướng Tuyết không vội vàng nhưng người bên cạnh vô cùng vội vàng, mỗi lần người thân bên chồng tới nhà làm khách thì sẽ hỏi cô ấy mang thai chưa, còn có cả mẹ chồng của cô ấy nữa, thỉnh thoảng còn nấu canh sâm gà mái cho cô ấy uống. Ngay lúc đầu cô ấy cảm thấy rất cảm động nhưng cho dù đồ ăn có bổ tới cỡ nào, ăn nhiều cũng sẽ ngán, chứ đừng nói chi là mẹ chồng của cô ấy còn nói bóng nói gió để cô ấy có thêm sức lực.

Thêm sức lực?

Sao cô ấy có thể thêm sức lực trong chuyện này? Chẳng lẽ cô ấy không muốn có con ư?

Đôi khi bị nói nhiều, cô ấy thật sự cảm thấy rất bực bội song cô ấy lại không thể nói ra được, dù sao mẹ chồng nhà bạn nấu cho canh sâm gà mái cho bạn mỗi ngày, nếu cô ấy làm dâu mà còn dám bực bội, chắc chắn người bên ngoài sẽ nhổ nước bọt tới mức có thể khiến cô ấy c.h.ế.t chìm.

Bởi vì vậy trong khoảng thời gian này, cô ấy chỉ có thể dằn cảm giác ấm ức và bực bội trong lòng xuống dưới đáy lòng, không nói cho cả mẹ của mình.

Nếu là lúc trước, cô ấy đã nói cho Bạch Du nghe từ lâu rồi, chẳng qua là bây giờ bọn cô khó lắm mới gặp nhau một lần, cô ấy không muốn phí phạm vào những chuyện khiến mình bực tức, bởi vậy cô ấy nuốt những lời tới đầu lưỡi trở vào.

Bạch Du: “Chuyện gì?”

“Cái bà mẹ chồng kế của cậu ấy, không đúng, giờ bà ta không còn là mẹ chồng kế của cậu nữa. cái bà tên Lâu Tú Anh kia, mấy ngày trước khi nghe nói cậu tham gia vào Kỳ thi Đại Học, bà ta nói về cậu rất kỳ cục trong đơn vị, nói cậu là nghé con mới đẻ không sợ cọp, còn nói khi cậu học cấp ba điểm thi tiếng Anh chỉ có mấy chục điểm, thế mà còn dám tham gia vào Kỳ thi Đại Học. Sau này khi có thành tích của cậu, đứng thứ nhất tỉnh Phúc Kiến, ngay cả Thanh Hoa Bắc Đại cũng tranh giành cậu, lúc Lâu Tú Anh châm biếm cậu đắc ý tới cỡ nào, giờ đây mất mặt bấy nhiêu, nghe nói bà ta còn bị ông Giang mắng cho một trận, khoảng thời gian kia bà ta đều sống thu mình lại một chút.”

Lâm Hướng Tuyết nói xong, cô ấy cầm một miếng bánh óc chó ngọt bỏ vào trong miệng.

Bánh óc chó ngọt có vị chua ngọt bắt miệng, cảm giác trơn mịn, trước khi ăn Tết ăn dầu mỡ nhiều hơn bình thường, đúng lúc ăn bánh óc chó để bớt ngán.

Bạch Du không cảm thấy bất ngờ: “Bà ta là loại người như vậy, không nói tới bà ta nữa, nói về cậu đi, cậu thành thật nói cho mình nghe, tại sao cậu không tham gia Kỳ thi Đại Học? Tôn Tường Vy không thích học tới như vậy mà còn tham gia, không phải là cậu không biết tầm quan trọng của thi Đại Học.”

Lâm Hướng Tuyết không ngờ cô ấy lại chuyển chủ đề sang mình: “Không phải trước đó mình đã nói với cậu rồi ư, thật ra là mình không thích học, trước đây khi học ở Đại Học Nông Công Binh là do người nhà ép mình làm, giờ bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải ôn tập lần nữa, mình không muốn học nữa.”

Bạch Du cau mày lại, trong lòng cô biết rõ, e rằng là nguyên nhân bên nhà chồng của cô ấy: “Hướng Tuyết, mình là người từng trải nên mình muốn nói với cậu một lần cuối cùng, dựa vào núi rồi núi sẽ đổ, dựa vào người rồi người sẽ già, dựa vào chính mình sẽ là tốt nhất. Nếu như cậu đồng ý thì mùa hè năm nay có thể tiếp tục đăng ký tham gia Kỳ thi Đại Học, nếu lần này cậu bỏ lỡ thì e rằng sau này sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.”

Lâm Hướng Tuyết biết cô thật lòng suy nghĩ cho mình, cô ấy khựng lại rồi mới gật đầu: “Cảm ơn cậu, Bạch Du, mình biết cậu là người bạn tốt nhất của mình nên mới nói với mình những lời như thế nhưng mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”

Mặc dù trong lòng Bạch Du cảm thấy tiếc nhưng chỉ có thể coi như không có gì.

Cho dù có là người thân, cho dù có là người bạn tốt tới nào thì có một số việc chỉ có thể dừng lại, giống như chuyện bạn không thể đè đầu trâu uống nước, bạn cũng không thể ép một người tiến về phía trước.

Bầu không khí im lặng ngay lập tức.

Đúng lúc này, trước mặt bọn cô bỗng chốc tối sầm lại, một bóng người đứng trước mặt bọn cô.

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết ngẩng đầu lên để nhìn.

Thì thấy một người phụ nữ tầm hai mươi mấy tuổi, mái tóc dài được uốn xoăn, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ chót, đôi chân mang một đôi giày da màu đen, làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp nhưng nếu cặp mắt kia không chuyển động nhanh như vậy thì có lẽ sẽ khiến người ta thoải mái thêm một chút.

Bạch Du nhìn Lâm Hướng Tuyết, sau khi thấy khuôn mặt mờ mịt của cô ấy, rõ ràng không biết đối phương là ai, thế là cô lên tiếng hỏi: “Đồng chí nữ này, xin hỏi cô có chuyện gì ư?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 603: Chương 603



Đồng Dương Vi lại nhìn về phía Lâm Hướng Tuyết, cô ta nghiêng đầu, lông mi dài rậm chớp thật nhanh: “Chị có phải vợ của Cảnh Lâm không ạ?”

Cô ta vừa dứt câu, xung quanh lập tức im lặng vài giây.

Vài giây khó xử.

Nếu như là cô nhóc và Niệm Niệm làm động tác nghiêng cổ này, chắc chắn là Bạch Du sẽ cảm thấy rất đáng yêu nhưng một người trưởng thành mà lại động tác này, cô chỉ cảm thấy rất kỳ cục, vả lại cô ta còn bóp giọng nói chuyện nữa, kiểu bóp giọng này là kiểu khiến người nghe nổi da gà.

Cô không phải nói là bóp giọng không tốt nhưng giọng điệu của đồng chí nữ trước mắt nghe rất giả tạo, tóm lại là nghe xong không cảm thoải mái.

Lâm Hướng Tuyết khựng lại rồi trả lời: “Đúng, là tôi, xin hỏi cô là…?”

Đồng Dương Vi che miệng nở nụ cười: “Thật sự là chị, trước đó khi Cảnh Lâm gửi ảnh cho em, em đã thấy chị nhưng chị trông không giống ảnh lắm, lúc đầu em không dám lại chào chị.”

Lời này không chỉ không trả lời vấn đề của Lâm Hướng Tuyết mà còn thành công khiến Lâm Hướng Tuyết nhíu mày lại: “Xin lỗi, xin hỏi mối quan hệ của cô và chồng tôi là thế nào? Tại sao anh ấy lại gửi ảnh của tôi cho cô?”

Cô ấy rất chắc chắn là trước đây mình chưa từng gặp người phụ nữ nảy, bởi vậy cô ta không phải là người thân bên nhà họ Tăng.

Bạch Du bình tĩnh quan sát người phụ nữ, cô cũng cau mày lại.

Thế nào là trông không giống ảnh lắm? Ý nói vẻ ngoài của Lâm Hướng Tuyết không đẹp như trong ảnh có đúng không?

Người phụ nữ này cho cô một loại cảm giác không lành, vả lại thông qua cách nói chuyện không biết là do EQ của cô ta quá thấp hay là cố ý nữa, tóm lại khiến người ta rất dễ tức giận.

Đồng Dương Vi che miệng lại: “Vừa rồi em không có nói ư? Em tên Đồng Dương Vi, chị cứ gọi là Vi Vi giống Cảnh Lâm là được. Hôm qua Cảnh Lâm tới nhà ga để đón em, em định tới nhà họ Tăng để thăm nhưng chồng chưa cưới của em vừa qua đời, em sợ chị sẽ để trong lòng nên đã từ chối lời mời của Cảnh Lâm.”

Lâm Hướng Tuyết cau mày lại lần nữa, trên mặt nở nụ cười rồi nói: “Hóa ra cô là đồng chí Đồng, vợ chưa cưới của đồng chí Hoàng, cô muốn tới nhà thăm cũng được nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng nói mấy lời như để ý trong lòng!”

Hôm qua lúc chồng nhắc tới vợ chưa cưới của đồng chí Hoàng với cô ấy, trong lòng cô ấy còn cảm thấy vô cùng thông cảm cho đối phương, cảm thấy đối phương rất đáng thương, còn nhỏ nhưng cha mẹ đã mất, sau này sống nương tựa vào ông bà nội, giờ ngay cả chồng chưa cưới đã mất, nếu là cô ấy, nói không chừng cô ấy đã không chịu được từ lâu.

Chẳng qua là cô ấy không ngờ tới việc vợ chưa cưới của đồng chí Hoàng lại là một người đẹp, vả lại còn là một người rất đẹp nữa. Không biết có phải là cô ấy ích kỷ quá không, đối phương không còn chồng chưa cưới, cô ấy không nên tức giận với đối phương nhưng sau khi nghe đối phương nói những lời đó, cô ấy đã không nhịn được mà tức giận.

Bạch Du cũng không kiềm được mà bật cười.

Đời trước khi cô làm một con ma, cô có nghe một từ ngữ… Trà xanh, cô rất chắc chắn, người phụ nữ được gọi là đồng chí Đồng trước mắt là một trà vô cùng rõ ràng.

Không biết người phụ nữ này có quan hệ với chồng của Lâm Hướng Tuyết như thế nào, nhớ lại dáng vẻ lo sợ của Tằng Cảnh Lâm vào hôm qua, trong lòng Bạch Du cảm thấy có chút không lành.

Chỉ sợ kẻ tới không có ý tốt.

Nếu như hai người thật sự đối đầu với nhau thì chắc chắn với tính cách của cô ngốc Lâm Hướng Tuyết không phải là đối thủ của đối phương, vừa nhìn cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, người phụ nữ được tên Đồng Dương Vi chỉ cần dùng hai câu là đã dễ dàng chọc tức Lâm Hướng Tuyết.

Đồng Dương Vi nghiêng đầu lần: “Chị Hướng Tuyết à, chị đừng tức giận, ý của em không phải như vậy, trước đây Cảnh Lâm thường xuyên chê em ngu dốt, nói chuyện rất dễ đắc tội với người khác. Nhưng nếu chị Hướng Tuyết không cảm thấy phiền, ngày mai em sẽ tới nhà thăm ạ.”

Lâm Hướng Tuyết: “...”

Bạch Du đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân rồi lại từ chân tới đầu, Đồng Dương Vi không quan tâm tới cũng không được.

“Chị này, tại sao chị lại nhìn em như vậy?”

Bạch Du vội xua tay: “Chị đừng gọi bậy, chị trông không qua ba mươi tuổi, chắc chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi đúng không? Em mới hai mươi tuổi thôi, Hướng Tuyết lớn hơn em một tuổi, chúng em không chị của chị được đâu.”

Biểu cảm của Đồng Dương Vi cứng lại: “Chị cứ nghĩ hai em lớn tuổi hơn chị đấy, chẳng qua là chị không lớn tuổi như em vừa nói đâu, chị nhỏ hơn Cảnh Lâm tận ba tuổi.”

Tằng Cảnh Lâm lớn hơn Lâm Hướng Tuyết năm tuổi, nói một cách khác, Đồng Dương hai mươi ba tuổi.

Nhưng ở trước mặt vợ người khác mà cứ mở miệng ra là Cảnh Lâm, đừng nói là Lâm Hướng Tuyết, ngay cả Bạch Du nghe cũng cảm thấy không thoải mái.

Bạch Du để lọ vẻ mặt ngạc nhiên: “Hóa ra chị nhỏ hơn Cảnh Lâm ba tuổi, em cứ nghĩ là chị lớn hơn anh ấy ba tuổi đấy. Trông chị có vẻ già.”

“...”

Đồng Dương bị Bạch Du chẹn ngang tới mức ngũ quan méo mó, giây sau cô ta bụm mặt bỏ chạy.

Trước khi cô ta rời khỏi còn không quên trách mắng Lâm Hướng Tuyết: “Đồng chí Lâm, em cứ để mặc bạn bè của mình sỉ nhục bạn bè của chồng mình như vậy à?”

Đồng Dương Vi vừa rời khỏi, Bạch Du đã cảm thấy lỗ tai của mình khỏe ra nhưng cô lại cảm thấy có lỗi với Lâm Hướng Tuyết: “Có phải mình đã rước phiền phức cho cậu không?”

Lâm Hướng Tuyết lắc đầu ngay lập tức: “Không có, mình còn phải cảm ơn cậu vì đã giúp mình trút giận, người phụ nữ kia… Mình thật sự không ngờ cô ta lại khiến người ta chán ghét như vậy.”

Không sai, rất chán ghét.

Chán ghét cách ăn mặc, chồng chưa cưới vừa c.h.ế.t chưa được một tháng mà cô ta đã mặc đồ màu đỏ chót, không phải là do cô ấy có tư tưởng phong kiến, chẳng qua là Đồng Dương Vi muốn chịu tang để giữ chữ đạo với chồng chưa cưới, kết quả lại ăn mặc như thế này?

Hơn nữa cô ta vừa tới đã chỉ trích cô ấy, cứ mở miệng là nhắc tới Cảnh Lâm, khiến cô ấy tức giận vô cùng.

Còn dám nói cô ấy già, đúng là không thể nhịn được mà!

Cô ấy nghĩ tới chuyện đồng chí Hoàng đã cứu chồng cô ấy một mạng nên mới chịu đựng cô ta nhưng Bạch Du chẳng nợ cô ta, tại sao phải chịu đựng cô ta?

Bạch Du: “Hôm qua mình thấy chồng cậu ở nhà ga, nghe người phụ nữ kia nói có ve là hôm qua chồng cậu đã tới đón cô ta, quan hệ giữa cô ta và nhà họ Tăng ra sao vậy?”

TBC

Lâm Hướng Tuyết lập tức kể chuyện đồng chí Hoàng cứu chồng cô ấy và nhờ chồng cô ấy giúp người phụ nữ kia kiếm người yêu cho cô nghe: “Chuyện là vậy đấy, hôm qua Cảnh Lâm cũng đã nói mình về chuyện thấy cậu ở nhà ga, ban đầu mình còn cảm thấy rất đồng cảm với người phụ nữ kia, giờ mình chỉ muốn nhanh chóng kiếm người yêu cho cô ta, sau này đừng tới lui nữa mới là tốt nhất.”

Không tới lui nữa là chuyện không thể nào.

Người phụ nữ kia vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới thủ đô, e rằng sau này sẽ không ngừng làm loạn.

Bạch Du vốn còn cảm thấy có phải là Tằng Cảnh Lâm đã chuyện làm có lỗi với Lâm Hướng Tuyết không nhưng khi nghe thấy anh ấy chủ động nói ra, cô lại cảm thấy lòng nghi ngờ của mình quá nặng.

Huống chi nghe miêu tả của Lâm Hướng Tuyết, tình cảm của đôi vợ chồng rất tốt, cô không thể chỉ nhìn vào một biểu cảm mà nghi ngờ đối phương được.

Bạch Du nghĩ vậy thì nuốt những lời tới khóe miệng trở vào.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó ai về nhà nấy.

***

Đôi chị em cô nhóc và Niệm Niệm chơi với nhau tới mức không nỡ chia xa, cứ như một cặp đôi bị người khác chia cách, nước mắt đầm đìa, Bạch Du thấy thôi đã cảm thấy buồn cười, cô đành đưa Niệm Niệm về Tứ Hợp Viên ở một đêm, mai rồi trở về.

Trở về Tứ Hợp Viện, cô đưa đôi chị em tới phòng ngủ để ngủ trưa, còn cô thì đọc sách, đọc một lúc rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi cô thức dậy, ráng chiều đã phủ kín toàn bộ bầu trời, cô nghe thấy tiếng đôi chị em truyền tới từ phía dưới, cô lập tức xuống giường rồi bước tới cửa sổ nhìn xuống dưới, sau đó cô thấy cô nhóc Tiểu Thư Thư đang trèo cây!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 604: Chương 604



Hơn nữa còn lên vai Niệm Niệm!

Nghĩ tới chuyện con trai của Lâu Mạn Lệ bị té dẫn tới ngu ngốc, Bạch Du bị dọa tới mức linh hồn sắp bay ra ngoài, cô nhanh chóng chạy xuống dưới, cô không dám lớn tiếng trách móc và cũng không dám mắng vì sợ sẽ dọa hai đứa bé.

Cô ôm cô nhóc xuống khỏi vai Niệm Niệm, sau đó đánh vào m.ô.n.g của cô bé hai cái phát ra tiếng “Bốp bốp”.

Kể từ khi cô nhóc sinh ra cho tới bây giờ, chưa có ai ra tay đánh cô bé lần nào, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không có. Thế nên lần này bị đánh hai cái, cô nhóc ngây ra, ngay sau đó bẹp miệng một cái, khóc cực đáng thương: “Mẹ xấu, mẹ đánh con!”

Nước mắt của cô nhóc rơi từng giọt xuống dưới, đôi mắt to phủ đầy sương mù, trông đáng thương khỏi phải nói, ngày thường khi thấy dáng vẻ này của cô bé, Bạch Du sẽ mềm lòng nhưng giờ biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ.

Rõ ràng Niệm Niệm cũng bị dọa sợ, đôi mắt nhanh chóng ướt đẫm nhưng cô bé vẫn dũng cảm nói: “Cô ơi, cô đừng đánh em gái mà, cô đánh Niệm Niệm, là Niệm Niệm sai mà.”

Lần này Bạch Du cũng không nuông chiều Niệm Niệm, cô nghiêm túc nói: “Cháu cũng làm sai.”

Nói xong, cô bước về phía Niệm Niệm rồi đánh vào vào m.ô.n.g của cô bé hai cái phát ra tiếng “Bốp bốp” nhưng điều kỳ lạ là Niệm Niệm không khóc vì điều này, trái lại đôi mắt to còn bừng sáng đầy kỳ lạ.

Bạch Du buông cô nhóc ra, sau đó nhìn xung quanh một lần nữa rồi nhặt một cục đá bằng đầu nắm tay trên đất trống lên rồi đặt lên trên cây.

“Tại sao mẹ lại đánh các con, các con nhìn cho kỹ.”

Cô nhóc và Niệm Niệm mở to mắt, không nói tới việc đôi chị em đứng lên, ngũ quan lại có vài phần giống nhau, nếu không phải vóc dáng chênh lệch thì người không biết còn nghĩ rằng đó là một đôi song sinh.

Lúc này đôi chị em đều nhìn chằm chằm Bạch Du, trong đôi mắt to tràn đầy sự nghi ngờ, dường như đang nói, mẹ / cô đang làm gì vậy?

Bạch Du đặt cục đá lên trên cây ngay trước mặt bọn chúng, cục đá rơi xuống đất một tiếng vang lên tiếng “Bộp”, vỡ tan thành từng mảnh.

Cô nhóc: “O.”

Niệm Niệm: “O.”

Miệng của đôi chị em mở to thành chữ “O”, rõ ràng là bị cảnh này dọa sợ.

Bạch Du chỉ vào cục đất nát bấy trên mặt đất rồi nói: “Các con có thấy không? Tại sao vừa rồi mẹ lại đánh các con, lý do nằm ở đây, leo cây, trèo tường, trèo ghế đều là chuyện vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là lúc không có người lớn ở bên cạnh. Một khi té ngã thì các con sẽ bị thương y như cục đất này, nói không chừng còn lại một vết sẹo rồi trở thành người xấu xí.”

Đối với bị thương, trong lòng cô nhóc cũng không rõ khái niệm này nhưng khi nghe thấy ba chữ xấu xí, cô bé hiểu ngay lập tức.

Cô nhóc bị dọa sợ tới mức cái đầu nhỏ lắc như cái trống bỏi: “Thư Thư không muốn trở thành xấu xí!”

Bạch Du: “Nếu không muốn trở thành người xấu xí, vậy sau này con còn dám leo cây nữa không?”

Cô nhóc lắc đầu lần nữa: “Không dám ạ.”

Bạch Du nhìn về phía Niệm Niệm: “Cháu còn nhớ Kim Đại Bảo đá cháu vào lần trước không?”

Niệm Niệm gật đầu: “Nhớ ạ.”

Bạch Du: “Nó leo lên cánh tay của anh trai, giống như cháu để Thư Thư trèo lên cổ của cháu, sau đó nó té ngã đập đầu, giờ đã trở thành kẻ ngốc.”

Trong mắt Niệm Niệm ngập nước lần nữa: “Cô ơi, Niệm Niệm biết sai rồi, Niệm Niệm không nên để em gái trèo lên cổ.”

Lúc này sắc mặt Bạch Du mới nhẹ lại, cô sờ đầu cô bé: “Biết sai và sửa đổi là trẻ ngoan.”

Cô nhóc thấy mẹ khen chị họ, tròng mắt đảo vài vòng rồi lập tức bắt chước theo: “Mẹ, bé cưng cũng biết sai rồi.”

Bạch Du quay đầu xoa đầu nhỏ của cô bé: “Vậy con cũng là trẻ ngoan.”

Lúc này mẹ Ôn mới bước tới nói: “Thành thật xin lỗi, thím không trông đám nhỏ kỹ, vừa rồi hai đứa bé nói khát nước, thím nghĩ vào trong rót nước chỉ tốn vài phút, sẽ không có chuyện gì xảy ra, không ngờ…”

Vừa rồi khi bà ấy bưng nước ra, khi thấy cảnh tượng này, bà ấy bị dọa tới mức đôi chân mềm nhũn, nếu hai đứa bé xảy ra chuyện không may, đừng nói là ông Giang không tha cho bà ấy mà ngay cả bà ấy cũng không thể nào tha thứ cho mình được.

Bạch Du biết chuyện này không phải là do mẹ Ôn nên không truy cứu tiếp.

Nhưng mẹ Ôn vẫn cảm thấy rất áy náy, buổi tối bà ấy còn cố ý làm một mâm chả tôm trộn củ mài để hai đứa bé ăn

Củ mài và tôm đã được xử lý sạch sẽ được băm nhuyễn, cắt nát cà rốt, sau đó bỏ toàn bộ vào trong chén rồi thêm một lòng trứng trắng và một chút muối, khuấy đều, bỏ vào trong chậu rồi sửa cho bằng phẳng, chưng trong nồi mười lăm phút, sau khi lấy ra khỏi nồi thì cắt từng miếng nhỏ, mềm mại và có dinh dưỡng, mùi vị thanh đạm, rất thích hợp cho trẻ ăn.

Hôm sau, Bạch Du và mẹ Ôn vào trong phòng bếp g.i.ế.c một con gà, sau đó làm món gà ăn mày.

Tiếp theo chặt thịt lợn làm nhân bánh, dưa chua cắt thành hạt lựu, vo tròn bột mì, làm thành món bánh bao nhân dưa chua thịt lợn.

Tất cả đều là món mà mẹ chồng bà La của cô thích ăn.

Ngày mai là giao thừa, nay Giang Lâm quyết định đi cúng bái mẹ của anh.

Những năm trước đây tập quán cựu rất nghiêm ngặt, cho dù kiểu hoạt động cúng bái không phải không có. Thế nên mấy năm kia Giang Lâm chỉ dám lén tới viếng thăm chứ không dám cúng bái.

Từ năm trước tin tức đã không còn chặt như vậy, năm ngoái bọn anh không về, giờ lại có cô nhóc nên Giang Lâm quyết định dẫn Bạch Du cùng đi cúng bái.

Mặc dù tin tức đã không còn chặt nhưng vẫn nên biết điều.

Sắc trời còn chưa sáng, Giang Lâm đã mặc một cái áo dài màu đen bước từ ngoài vào trong, trong tay còn cầm một bó bông tươi so với lần trước , bông tươi mềm mại ướt át, bên trên còn đọng nước, dễ nhận thấy là vừa bẻ xuống.

Bạch Du thấy mặt của anh sắp bị đông lạnh, cô vội quấn khăn cho anh, sau đó lại đeo găng tay cho anh: “Đồ đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta lên đường thôi.”

Giang Lâm rũ mắt xuống nhìn cô: “Vất vả cho em rồi.”

Bạch Du lắc đầu, ngay khi bọn cô định ra ngoài thì cô nhóc đột ngột chạy ra, vừa nhìn thấy quần áo của bọn cô là đã lập tức đoán bọn cô sắp ra ngoài, cô bé vội ôm lấy đùi Bạch Du: “Đi ạ, đi chung ạ!”

Ngày thường cô nhóc ngủ tới tận trời sáng mới thức, bởi vì đứa bé còn khá nhỏ, bên ngoài lại rất lạnh nên Bạch Du và Giang Lâm không ý định dẫn cô bé theo, không ngờ bữa nay cô nhóc lại thức dậy đột ngột.

Sau lần cạo trọc đầu vào lần trước, tóc cô nhóc đã dài ra không ít, lúc này toàn bộ tóc đều dựng thẳng lên, trông rất buồn cười.

Bạch Du thấy thế thì không nhịn được cười.

Cô nhóc thấy không ôm mình mà còn cười mình, cô bé vừa ấm ức vừa sốt ruột, quay người ôm lấy đùi của cha: “Cha ơi, ôm ạ!”

Bạch Du thấy thế thì không nhịn cười được.

Dường như sợ cha mẹ không đưa mình theo, cô nhóc dùng toàn bộ sức lực.

Lần này Bạch Du không nhịn được mà bật cười: “Nếu không chúng ta cứ dẫn con bé theo, mặc thêm vài bộ quần áo nữa thì sẽ không lạnh.”

Giang Lâm gật đầu.

Anh lên lầu lấy quần áo của cô nhóc xuống, anh còn tự mình mặc đồ cho cô bé, chẳng mấy chốc cô bé đã mặc thành một cục thịt tròn vo, ngay cả đi bộ cũng khó khăn, may là cô bé không cần phải đi bộ.

Giang Lâm vì lấy lòng con gái mà còn học chải cách thắt tóc, chỉ trong hai ba lần là đã thắt hai cái nhúm nhỏ cho cô nhóc, trên nhúm nhỏ còn kẹp hai cái kẹp nhỏ, phối chung với bộ quần áo màu đỏ chót, trông cứ như búp bê trong mấy bức tranh Tết, đáng yêu vô cùng.

Giang Lâm không để chú Vương đưa bọn họ, anh tự mình lái xe con.

Sau khi tới nghĩa trang thì sắc trời đã sáng.

Chân trời ở phía Đông để lộ màu trắng bạc, ánh sáng cao nhất lóe ra từ đường chân trời, mặt trời như một quả trứng chảy, cô nhóc thèm tới mức ch** n**c miếng.

Bia mộ của bà La không nhỏ nhưng mấy năm nay đã bị người ta phá hoại, cho dù là nhà họ Giang cũng không dám tới sửa chữa.

Giang Lâm nhìn bia mộ bị phá hoại kia, biểu cảm trên mặt nghiêm túc hơn ngày thường.

Bạch Du nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh rồi nói khẽ: “Chờ thêm hai năm nữa, tình thế sau này sẽ tốt hơn, chúng ta sẽ chuyện mẹ sang chỗ khác.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 605: Chương 605



Trái tim của Giang Lâm vừa đau vừa trướng, anh nhìn vào đôi mắt của cô, một lúc sau mới nói bằng giọng khàn khàn: “Được.”

Bạch Du biết trong lòng anh đang lo sợ điều gì, cô nhìn bia mộ rồi nói: “Anh đừng lo mẹ tức giận, cho dù mẹ còn sống thì em nghĩ mẹ cũng sẽ không để ý tới chuyện anh được nhận làm con nuôi, bởi vì anh là con trai mà mẹ yêu nhất, chỉ cần anh sống tốt, em nghĩ mẹ sẽ đồng ý làm bất cứ điều gì.”

“Vả lại bây giờ anh không chỉ có một mình, anh còn có em, có Thư Thư, anh là người chúng em yêu nhất trên đời, chúng em cũng vậy, mong anh sống vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần anh sống tốt thì bảo chúng em làm gì, chúng em cũng đồng ý.”

“Du Du.”

Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô hơn, trong lòng như bị cái gì đó rót đầy, tràn đầy và c*ng tr**ng.

Sau khi mẹ anh mất, anh sống ở nhà họ Giang như một người ngoài, bốn người gồm cha anh, Lâu Tú Anh, Giang Khải và Giang Hựu Hàm mới là người một nhà.

Anh giống như một người khách cô đơn cất bước đi trên Thế Giới này, lúc tới cũng chỉ có một người, chạy cũng chỉ có một người.

Nhưng giờ đây, anh không còn một mình nữa.

Anh có vợ yêu, còn có con gái của bọn anh.

Hai người đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì anh, giống như anh vậy, vì hai người, anh đồng ý trả mọi giá.

Bao gồm cả mạng sống của anh.

Đôi mắt Giang Lâm cay xót, anh vươn tay ôm hai mẹ con vào trong lồng ngực.

Cô nhóc nghĩ rằng cha đang chơi đùa với mình nên cười khúc khích.

Mặt trời đã nhảy cẫng về phía núi bên kia, ánh sáng ban mai chiếu vào toàn bộ nghĩa trang, vừa rồi nghĩa trang vẫn còn u ám đã bừng sáng trong nháy mắt. Kèm theo tiếng cười của cô nhóc, cỏ cây bên cạnh bia mộ khẽ đung đưa như đang nhẹ giọng nói chung.

Từ nghĩa trang trở về, sắc trời vẫn còn sớm.

Giang Lâm lái xe về Tứ Hợp Viện để đón Niệm Niệm để đưa cô bé trở về đại viện quân đội, sau khi ra khỏi Tứ Hợp Viện, một nhà ba người chạy về phía nhà họ La, định đi thăm ông ngoại và bà ngoại của Giang Lâm.

Nhà họ La và nhà họ Tằng của chồng Lâm Hướng Tuyết chung một đại viện, muốn tới nhà họ La thì phải qua nhà họ Tằng.

Còn chưa tới nhà họ Tằng thì đã thấy đám người tụm lại một chỗ từ xa.

“Nghe nói tất cả đồ đạc trong nhà họ Tằng đã bị đập rồi?”

“Đập mới đáng! Nếu đổi lại là con gái của tôi bị đối xử như thế, tôi không chỉ đập đồ mà còn đập người!”

“Không phải chứ, mấy ngày nữa là bày mâm cỗ, giờ Tằng Cảnh Huy nói không cưới nữa, làm vậy rồi sau này con gái nhà người ta sao mà lấy chồng được nữa chứ?”

Tằng Cảnh Huy?

Đây không phải là chú em của Lâm Hướng Tuyết ư?

Bạch Du sững sờ.

Hôm qua người phụ nữ tên Đồng Dương Vi tới làm một trận, cô cho rằng mục tiêu của cô ta là chồng Tằng Cảnh Lâm của Lâm Hướng Tuyết mới đúng, không ngờ vừa quay đầu lại, cô ta đã cua em trai của Tằng Cảnh Lâm?

Hôm qua nghe Lâm Hướng Tuyết nói là chú em của cô ấy sẽ cưới vợ vào đầu năm nay, mấy ngày qua cô ấy bận rộn rất nhiều việc nên không có thời gian để tiễn cô, lúc ấy cô còn nói không sao, không ngờ chỉ mới có một ngày trôi qua mà đám cưới đã không còn nữa.

Không đúng, nói không chừng đám cưới vẫn còn như cũ nhưng chỉ đổi cô dâu mà thôi.

Đúng như cô đã nghĩ trước đó, người phụ nữ tên Đồng Dương Vi không phải người tốt.

Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Tằng, cô không có ý định nhúng tay vào.

Một nhà ba người đi đường vòng tới nhà họ La.

Cả nhà họ La vừa nhìn thấy cô nhóc là thích vô cùng, ước có thể giữa cô nhóc lại ở nhà họ La.

Ông La và bà La lấy toàn bộ đồ tốt mà mình đã giấu ra cho nhóc chọn, còn nói rằng nếu cô nhóc thích tất cả thì mang tất cả về nhà cũng không thành vấn đề.

Lúc này cô nhóc đã cho thấy mình được dạy dỗ rất tốt, cô bé chỉ chọn một đôi khuyên tai được tạo kiểu nơ con bướm, còn đưa cho Bạch Du, nói rằng sau khi cô bé lớn rồi sẽ đeo,

Có thể là do từ nhỏ đã thấy quá nhiều đố tốt và cũng có thể là Bạch Du và Giang Lâm đã cho cô nhóc cảm giác an toàn đầy đủ, khiến cô bé không có lòng muốn chiếm làm của riêng đối với đồ vật. Đối với đồ vật mà mình thích, cô bé đồng ý chia sẻ cho những người bên cạnh.

La Hoằng Huân thấy thế thì thèm vô cùng, anh ấy nói với Giang Lâm: “Nếu không thì cậu bắt con trai cậu đổi với Tiểu Thư Thư nhà cháu, thằng cả, thằng hai, tùy cháu chọn.”

Vợ anh ấy vừa sinh cho anh ấy đứa thứ hai nhưng lại là con trai, điều này khiến anh ấy cực kỳ ngưỡng mộ và ghen ty với Giang Lâm có con gái.

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái, không trả lời lại.

La Hoằng Huân cố gắng nói không ngừng: “Con trai tốt lắm đấy, khỏe mạnh đánh rất sướng, nếu không nghe lời thì đánh một trận, nếu một trận không đủ thì đánh hai trận. Còn con gái thì không được, đánh không được, mắng cũng không được, khổ như thế nên để người làm bậc trên là cậu gánh vác thay cháu là được, không cần phải cảm ơn cậu.”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn anh ấy: “Đừng già mà không đứng đắn.”

La Hoằng Huân: “...”

Thấy đổi con không được, móng vuốt của La Hoằng Huân không kiềm được mà vươn về phía con trai nhỏ đang ngủ, anh ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu bé, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước khi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thằng nhóc thối này là con gái, cả nhà vui mừng vô cùng, ai ngờ lại phí công vui mừng. Thế mà lại gắp nhầm con chim nhỏ của thằng nhóc thối này trong lòng kiểm tra, do đó mới dẫn tới việc bác sĩ coi sai giới tính.”

Anh ấy vừa nói dứt câu, mọi người đã cười to.

Bạch Du cũng không nhịn được mà bật cười.

Phương Mỹ đánh vào tay chồng La Hoằng Huân một cái “Bốp”, cô ấy ngẩng đầu liếc xéo anh ấy một cái rồi nhỏ giọng nói: “Khó khăn lắm mới dỗ thằng bé ngủ được, nếu chốc nữa thằng bé mà có tỉnh thì em cũng không quan tâm đâu đấy.”

Con trai nhỏ khó nuôi hơn con trai lớn rất nhiều, thằng nhóc rất thích khóc, nếu đã khóc rồi thì sẽ khóc không ngừng, mỗi lần cô ấy đều bị tiếng khóc làm đau đầu. Khó khăn lắm dỗ thằng nhóc ngủ được, thế mà tay của cái tên này lại mặc nợ như vậy, đúng là không nuôi em bé thì sẽ không biết nuôi em bé vất vả tới cỡ nào.

La Hoằng Huân bước tới, vừa cười ngỏn ngoẻn vừa nói: “Em xem Tiểu Thư Thư đáng yêu tới cỡ nào, nếu không chúng ta cố gắng thêm chút nữa, sinh một đứa em gái cho đôi anh em?”

Phương Mỹ lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt khinh bỉ: “Anh muốn sinh thì tự mình sinh đi.”

Coi việc sinh con như gà mái đẻ trứng à?

Mang thai mười tháng vô cùng vất vả, khi sinh lại đau vô cùng, sau này còn phải chăm sóc và cho trẻ bú, thật sự là mệt tim mà.

Sau khi sinh con cô ấy mới biết làm mẹ mệt mỏi và vĩ đại tới cỡ nào nhưng cô ấy kiên quyết không muốn sinh nữa, mặc dù cô ấy cũng rất muốn có con gái nhưng vấn đề lại rất khó nói, ngộ nhỡ lại sinh thêm một thằng con trai nữa thì phải làm sao bây giờ?

TBC

Ba thằng con trai, đúng là muốn cái mạng nhỏ này của cô ấy mà.

“...”

La Hoằng Huân muốn có con gái mà không được, còn đột ngột bị dạy dỗ lần nữa, anh ấy sờ mũi, vẻ mặt ngại ngùng.

Lúc ăn cơm, Giang Lâm chăm sóc cô nhóc, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn và lột vỏ tôm.

La Hoằng Huân thấy thế thì không nhịn được mà chế nhạo: “Trước kia cha mẹ còn lo sau này Giang Lâm sẽ sống cô đơn cả đời, ai ngờ sau khi nó lấy vợ thì lại trở thành nô lệ của vợ.”

“Hahaha, nói chứ, nếu là lúc trước, chắc chắn sẽ không có ai tin Giang Lâm sẽ lột vỏ tôm cho cô gái, lúc trước có bao nhiêu cô gái trong đại viện muốn gả cho nó, nó còn không thèm nhìn thẳng vào người ta lấy một lần, không biết đã tổn thương biết bao trái tim của các cô gái.”

Cô nhóc nửa hiểu nửa không nhưng cô bé lại hiểu câu nói ở phía sau, thế là ngẩng đầu nhìn cha rồi nói: “Cha xấu!”

Cô bé vừa dứt câu thì mọi người cười vang lần nữa.

Mợ cả nói giỡn với cô nhóc: “Nếu cha cháu không xấu, vậy sẽ không có cháu.”

Cô nhóc nghiêng cái đầu nhỏ, trong đôi mắt đầy sự nghi ngờ.

Mọi người thấy vậy, nở nụ cười lần nữa.

Cả nhà ba người ăn cơm lại nhà họ La rồi mới rời khỏi.

Khi về đi ngang qua nhà họ Tằng, người vây xem đã rời khỏi, trước cửa nhà họ Tằng vẫn còn bát đũa bị đập nát, vỏ trứng và các loại rác rưởi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 606: Chương 606



Một thím lớn tuổi thấy Bạch Du nhìn chằm chằm vào nhà họ Tằng thì hỏi: “Cô là người thân của nhà họ Tằng hay người bên nhà gái?”

Bạch Du lắc đầu: “Hai bên đều không phải, cháu là bạn vợ con trai cả của nhà họ Tằng, người nhà họ Tằng đều đi cả rồi à?”

Thím lớn tuổi: “Thì ra là bạn của vợ Cảnh Lâm, chắc chắn là cháu mới tới, vừa rồi nhà họ Hoàng với người nhà họ Tằng đánh nhau, còn đập bể đầu thằng hai nhà họ Tằng. Chảy rất nhiều máu, suýt chút nữa là đã g.i.ế.c người rồi, sau khi công an tới đây thì đã đưa bọn họ đi rồi.”

Bạch Du nhíu mày: “Đưa đi? Vậy vợ của Cảnh Lâm có bị thương không ạ?”

Thím lớn tuổi: “Không, không, vợ Cảnh Lâm không bị thương cũng không bị đưa đi, mẹ chồng của cô ấy bảo cô ấy ở lại dọn dẹp nhưng nãy giờ không thấy cô ấy đâu, nói không chừng là đã ra ngoài rồi.”

Thím lớn tuổi nói xong rồi xách đồ đạc rời đi.

Bạch Du nhìn cửa lớn nhà họ Tằng đóng chặt, chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy không yên tâm.

Cô suy nghĩ rồi cần thận vượt qua rác rưởi trên đất, đi thẳng về phía cửa lớn nhà họ Tằng, sau đó nhìn thấy một cái cửa sổ ở bên cạnh.

Không thấy thì chẳng sao, xem xong sắc mặt bị dọa sợ không còn chút máu.

Cô chỉ thấy Lâm Hướng Tuyết nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ngã trên mặt đất không còn chút sức sống.

Giang Lâm thấy cô không đúng, anh bước tới hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này Bạch Du mới lấy lại tinh thần: “Hướng Tuyết ngất xỉu trong nhà, chúng ta phải đưa cậu ấy tới bệnh viện ngay lập tức.”

Bạch Du gật đầu, cô ôm cô nhóc lùi ra xa hai mét, sau đó dùng mũ bịt lỗ tai của cô nhóc.

Giang Lâm thấy đôi mẹ con đã ổn thỏa, lúc này anh mới nhấc chân đạp cửa, đạp hai lần là cánh cửa đã ngã rầm xuống…

Khi Lâm Hướng Tuyết tỉnh lại lần nữa, đã là nửa tiếng sau.

“Mình… Sao vậy?”

Lâm Hướng Tuyết mở mắt ra, đối diện với trần nhà trắng bóng, quay đầu lại thì thấy Bạch Du đang ngồi bên cạnh mình, trong một lúc vẫn không nghĩ ra là mình bị sao.

Bạch Du: “Mình đi ngang nhà họ Tằng thì thấy cậu ngất xỉu ở bên trong nên mình và Giang Lâm đã đưa cậu tới bệnh viện. Người nhà của cậu đang trên đường tới, còn nữa, bác sĩ nói là cậu đã mang thai.”

Lâm Hướng Tuyết run lên, ngay giây sau đôi mắt bừng sáng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Mình mang thai? Thật ư?”

Bạch Du gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng cậu đừng kích động, cẩn thận không tốt với đứa bé trong bụng, vả lại bác sĩ nói cậu bị tụt huyết áp, bảo cậu ăn uống đúng thời gian.”

Lâm Hướng Tuyết xoa bụng: “Được, được, được, sau này mình nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ, mình còn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không có con. Tốt quá rồi, sau này mình không cần phải ăn canh sâm gà mái của mẹ chồng nữa, mình thật sự ăn tới mức sắp ói ra luôn rồi.”

Bạch Du nhíu mày: “Nếu cậu không thích thì cứ nói thằng với đối phương, không cần phải làm khổ bản thân.”

Lâm Hướng Tuyết thở dài: “Mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu, không cần phải sống chung với mẹ chồng, tự mình làm chủ, muốn ăn món nào cũng được, muốn ngủ tới mấy giờ cũng được, không giống như mình, cả một nhà, mình làm gì cũng có người nhìn chằm chằm, mình từng thử nói khéo với mẹ chồng nhưng bà ấy nói vậy là vì tốt cho mình.”

Bạch Du: “Mình không cho rằng sau này cậu không cần phải ăn canh sâm gà mái nữa, e rằng cậu còn phải ăn thêm một năm nữa, cho tới khi đứa bé dứt sữa mới thôi. Không đúng, sau khi đứa bé dứt sữa, nói không chừng mẹ chồng của cậu sẽ thúc giục cậu sinh thêm đứa hai và đứa thứ ba.”

Lâm Hướng Tuyết nghe vậy, lập tức sợ tái mét mặt mày: “Cậu đừng làm mình sợ, nếu thật sự làm vậy thì sẽ rất đáng sợ!”

Vừa nghĩ tới chuyện sau này phải làm bạn với canh sâm gà gà mái, dạ dày của cô ấy đã truyền tới từng cơn buồn nôn.

Bạch Du: “Mình dọa cậu khi nào? Mình không muốn cậu đối đầu với mẹ chồng nhà mình, không muốn cậu lục đục với chồng nhưng tới lúc già ngay cả kinh nguyệt cũng sẽ rời xa chúng ta, chứ đừng nói chi là đàn ông. Mình chỉ muốn nói cho cậu, suy nghĩ và chăm sóc bản thân nhiều thêm, có đôi khi cứ luôn nhường nhịn sẽ không làm cậu đạt được thứ cậu muốn, trái lại chỉ càng khiến đối phương tệ thêm mà thôi.”

Suýt chút nữa là Lâm Hướng Tuyết đã bị câu nói “Ngay cả kinh nguyệt cũng sẽ rời xa chúng ta” làm tức cười nhưng đối với lời nói của Bạch Du, cô ấy thật sự không để trong lòng: “Quả thật là người làm mẹ, những lời cậu nói giống mẹ mình y như đúc.

Bạch Du thấy cô ấy như vậy, chỉ đành dừng lại: “Đúng rồi, cái cô Đồng Dương Vi là chuyện như thế nào? Tại sao lại thân mật với chú em của cậu?”

Lâm Hướng Tuyết: “Vừa nói tới chuyện này là giận, không phải hôm qua chúng ta đã không người phụ nữ kia ư? Cô ta vốn nói là hôm nay sẽ tới thăm nhà, nào ngờ cô ta lại tới vào lúc nửa đêm rồi nói ở nhà khách có người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất sợ, chúng mình đề nghị báo công an nhưng cô ta lại nói mình không có chứng cứ, còn sẽ gây ảnh hưởng tới danh tiếng của cô ta nên chúng mình coi như thôi và để cô ta ở lại trong nhà, nào ngờ tối đó đã xảy ra chuyện.”

“Khuya khoắt cô ta chạy tới trên giường chú em của mình để ngủ, chú em của mình là loại người vừa nằm xuống là sẽ ngủ ngay nên không chú ý tới chuyện có một người phụ nữ chạy lên trên giường mình, cứ vậy mà ôm cô ta ngủ chung với nhau, không may thằng con nhỏ của nhà họ Hoàng tới vào lúc sáng sớm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này nên vỡ lở ra, kết quả là người phụ nữ kia khóc lóc nói mình không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nói bản thân mộng du, cậu nói xem có giận không chứ?”

“Thằng con nhỏ của nhà họ Hoàng rất nóng tính, không nói lời nào đã đập bể đầu chú em nhà mình, chú em nhà mình cảm thấy nhà họ Hoàng không tin tưởng mình, chưa biết rõ trắng đen đã đánh mình, trong lúc nóng giận đã nói mình không muốn cưới con gái nhà họ Hoàng nữa, chuyện lúc sau cậu biết cả rồi đấy…”

Bạch Du khựng lại: “Chú em của cậu định cưới người phụ nữ kia?”

Lâm Hướng Tuyết thở dài: “E là phải làm vậy, hai người nằm trên một chiếc giường, người phụ nữ kia vừa khóc lóc vừa đòi chết.”

Bạch Du: “Người phụ nữ kia không phải là người tốt lành, sau này các cậu ở chung, cậu phải đề phòng một chút.”

Lâm Hướng Tuyết gật đầu: “Mình biết nhưng vẫn là câu nói kia, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu…”

Bạch Du cảm thấy sau này người phụ nữ Đồng Dương Vi kia sẽ còn tiếp tục gây chuyện nên đã phải nhắc nhở thế nào cô cũng đã nhắc nhở, chuyện khác chỉ đành dựa vào Lâm Hướng Tuyết.

Huống chi giờ vẫn chưa xảy ra chuyện, cô nói nhiều cũng không tốt.

Một lúc sau, người nhà họ Lâm đã tới.

Thấy Lâm Hướng Tuyết có người chăm sóc, Bạch Du lập tức nói tạm biệt.

***

Ông Giang đã không thấy cháu gái cố được nửa ngày, vừa thấy bọn họ trở về là đã không nhịn được mà phàn nàn rằng giữa mùa đông còn ôm con bé ra ngoài.

“Trời lạnh mà còn ôm con bé? Đã làm cha rồi mà không biết thương con.”

“Ông nghe nói mấy đứa còn nhúng tay vào chuyện nhà họ Tằng, mấy đứa muốn xen vào bao nhiêu chuyện bao đồng ông cũng không quan tâm nhưng mấy đứa không được ôm con bé theo, nếu dọa cháu cố của ông thì phải làm sao?”

TBC

“Cháu…”

Người đã già rồi, ít nhiều cũng sẽ trở nên nhiều lời.

Đối với nhắc nhở của ông nội, Giang Lâm không lộ ra bất cứ vẻ không kiên nhẫn nào, chờ ông ấy nói xong thì anh chợt nói một câu: “Ông nội, nếu không đêm nay để con bé ngủ với ông được không?”

Kể từ khi Tiểu Thư Thư còn chưa trở về từ đảo Quỳnh Châu, ông Giang đã cho người chế tạo một cái nôi, rào song gỗ ở bốn phía, không lo việc đứa bé lăn lộn rồi rơi xuống dưới vào lúc nửa đêm, phía dưới còn có bánh xe, có thể đẩy tới bất cứ đâu, sau khi trở về thì vẫn luôn ngủ trong cái nôi kia.

Nhưng bởi vì đứa bé ngủ trong phòng hai người, dẫn tới việc hai người không thể thân mật với nhau rất lâu. Thế nên vừa rồi lúc ông ấy lải nhải, anh đã nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi đường.

Những lời phàn nàn của ông Giang nghẹn lại ở cổ họng, đôi mắt mở to: “Cháu nói thật chứ?”

Giang Lâm gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng chỉ sợ Tiểu Thư Thư không thích ứng được thôi ạ.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 607: Chương 607



Biểu cảm u ám của ông Giang chuyển sang có nhiều mây, ông ấy vung tay lên rồi nói: “Chút nữa ông sẽ bảo mẹ Ôn đặt tất cả đồ chơi vào phòng của ông.”

Vì để cô nhóc đồng ý ngủ riêng với cha và mẹ, có thể nói là ông Giang đã sử dụng tất cả vốn liếng, thậm chí còn nằm rạp trên mặt đất cho cô nhóc cưỡi ngựa, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của ông Giang, cuối cùng cô nhóc cũng đồng ý ngủ với ông cố vào tối nay.

Sau khi cô nhóc ngủ, Giang Lâm quay trở về phòng, anh trực tiếp kéo Bạch Du đang đứng trước cửa sổ ngắm tuyết vào trong lòng ngực, kh* c*n v*nh t** của cô.

Một dòng điện chạy vọt từ vành tai tới khắp cả người, khuôn mặt Bạch Du đỏ bừng: “Anh làm gì vậy?”

Giọng nói Giang Lâm khàn khàn: “Con đã ngủ rồi, chúng ta cũng lên giường thôi.”

Bạch Du: “...”

Lời này thẳng thắn quá rồi, nhiệt độ cơ thể của anh giống như quả cầu lửa, ngay thẳng tới mức khiến người ta đỏ mặt tới mang tai: “Nhưng đây là lần đầu tiên con ngủ riêng với chúng ta, em lo con bé sẽ không quen.”

“Yên tâm, ngủ đã.”

Giang Lâm vừa nói vừa ôm cô kiểu công chúa, đi về phía chiếc giường.

Lời này như cái công tắc, không khí trong phòng lập tức trở nên ướt át, hơi thở của hai người dần nhanh hơn.

Bạch Du nghĩ tới thói quen một khi cô nhóc ngủ thì sẽ rất say rồi lại nghĩ tới chuyện hai người đã không làm chuyện thân mật rất lâu rồi, trong lòng cũng động lòng, cô đưa tay vòng lấy cổ Giang Lâm.

Hai cánh môi dán chặt vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần nóng lên.

Ngay lúc Giang Lâm đánh chiếm thành trì, chuẩn bị thêm một bước nữa thì cửa chợt bị người khác gõ, ngay sau đó bên ngoài truyền tới một giọng sữa…

“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ…”

Bầu không khí mập mờ trong phòng bỗng biến mất, thậm chí còn đóng băng ngay lúc này.

Bạch Du thấy biểu cảm kiềm chế của Giang Lâm, cảm thấy có chút buồn cười, cô đưa tay đẩy anh ra: “Mau để em đi.”

Giọng nói cô nhóc nghe rất ấm ức, còn kèm theo tiếng khóc, cô vừa nghe là đã trái tim đã thấy đau lòng.

Quan trọng nữa là nếu bọn họ không nhanh chóng mở cửa ra ngoài, chắc chắn cô nhóc sẽ khóc lớn, tới khi đó ông Giang và mẹ Ôn sẽ chạy tới, khi ấy sẽ rất khó xử.

Giang Lâm lấy lại tinh thần, giọng nói nghe có vài phần tức giận: “Ngày thường sét đánh, đốt pháo cũng không chịu dậy, sao lại ngay lúc này…”

Sao lại dậy ngay lúc này, khiến anh muốn đánh cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé.

Nhưng nghĩ thì nghĩ chứ Giang Lâm không nỡ đánh con gái, anh khó khăn trèo xuống khỏi người Bạch Du, hai người nhanh chóng mặc quần áo vào.

Cô nhóc đã không còn kiên nhẫn từ lâu, bên trong đôi mắt to ngập nước, vừa thấy Bạch Du là cô bé đã nhào tới ôm đùi: “Mẹ ơi, có phải mẹ không cần bé con nữa không?”

Ôi chao, dáng vẻ đáng thương giống như con mèo con bị người ta vứt bỏ.

Bạch Du vội ôm cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé: “Mẹ không có không cần con, không phải là tự con nói muốn ngủ chung với ông cố ư?”

Cô nhóc chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài rậm vẫn còn đọng nước mắt óng ánh: “Bé cưng không cần em trai em gái…”

Đúng lúc ông Giang chạy tới, nghe cô bé nói như vậy, trên mặt ông ấy có chút ngại ngùng.

“Bé cưng yên tâm, cha mẹ sẽ không sinh em trai em gái cho con.”

Bạch Du có chút ngại, quả thật là vừa rồi bọn họ đang làm chuyện sinh con nhưng không có em trai em gái.

Cô nhóc có lòng chiếm hữu, cô nhóc chớp mắt xác nhận liên tục: “Thật không ạ?”

“Thật mà, cha mẹ có một mình bé cưng là đủ rồi.”

Sau khi an ủi cô nhóc xong, Bạch Du ôm cô bé vào trong phòng.

Cô nhóc vừa vào trong phòng là đã thấy cha đứng ở cửa quay lưng lại với cô bé, không khỏi kêu lên: “Cha ơi, tại sao cha không nhìn con?”

“...”

Giang Lâm giật cái áo khoác trên người, anh quay người lại đối diện với đôi mắt sạch sẽ và trong sáng của cô nhóc.

Giống như lúc làm chuyện xấu bị bắt gặp, lại càng thêm không được tự nhiên.

Bạch Du ít khi được thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt Giang Lâm, cô không nhịn được mà bật cười.

Mặc dù cô nhóc không biết mẹ đang cười vì điều gì nhưng cô vẫn cười theo, đôi mẹ con tựa đầu bên nhau cười vui vẻ.

Trên mặt Giang Lâm lóe lên vẻ không biết phải làm sao và cưng chiều: “Hai người ngủ đi, anh đi nói chuyện với ông nội.”

Là lúc nên nói thẳng thắn với ông Giang về chuyện mình buộc ga rô.

Ông Giang không phải người trọng nam khinh nữ, ông ấy chỉ có tư tưởng đời trước, cảm thấy con cháu càng nhiều càng có phúc, nếu Tiểu Thư Thư có em trai hoặc em gái để làm bạn thì sau này sẽ không cô đơn, khi gặp chuyện cũng sẽ có người giúp đỡ được.

TBC

Bởi vậy sau khi nghe Giang Lâm đã buộc ga rô, ông Giang sửng sốt một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận chuyện này.

Con cháu tự có phúc của con cháu.

***

Hôm sau là đêm giao thừa.

Người của dòng cả tới sớm nhất, mấy dòng khác cũng lần lượt tới, Tứ Hợp Viện lập tức trở nên náo nhiệt.

Dòng ba cũng tới nhưng không thấy bóng dáng Giang Khải đâu, trái lại là Giang Hựu Hàm ở sau lưng Lâu Tú Anh, cô ta lo sợ rụt rè, quần áo mặc trên người trông khá cũ kỹ, sắc mặt tiều tụy, trông như đã già mấy tuổi, không còn chút dáng vẻ ngang ngược và càn rỡ của lúc trước.

Đương nhiên là Bạch Du không cho rằng tính cách của cô ta sẽ thay đổi, cô không thấy Giang Hựu Hàm thiếu tiền, chắc chắn Lâu Tú Anh sẽ cho cô ta tiền phụ cấp, dáng vẻ này của cô ta cứ như giả vờ cho ông Giang thấy.

Giang Hựu Hàm vừa thấy Bạch Du, đáy mắt đã lóe lên vẻ ghen ghét không thể kiềm chế được.

Bạch Du mặc một cái quần dài, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên người mặc một cái áo len dệt kim hở cổ màu đỏ, sắc mặt hồng hào nổi bật. Cả người như viên ngọc trai óng ánh, tỏa ra ánh sáng trơn bóng khiến người ta không thể dời mắt được.

Trong tưởng tượng của Giang Hựu Hàm, Bạch Du nê trở nên mập mạp sưng vù, trên mặt đầy vết tàn nhang, bởi vì cô ta thấy qua không ít phụ nữ sau khi sinh con xong, dáng người không biến dạng thì mặt mày cũng đầy vết lốm đốm nhưng cô ta không ngờ Bạch Du không chỉ không biến dạng, trái lại còn xinh đẹp thêm, làm nổi việc cô ta xấu xí như một con vịt con.

Hơn nữa vừa nghĩ tới việc Bạch Du thi đậu Đại Học thì sự chênh lệch giữa hai người càng lớn, sự ghen ghét trong lòng cô ta giống như một con rắn độc, gặm nhấm trái tim của cô ta.

Tất nhiên sự không may của mình sẽ khiến người ta lo lắng nhưng người may mắn như cô lại càng khiến người ta tức giận!

Giang Hựu Hàm nhìn Bạch Du, càng nghĩ càng ghen ghét, càng nghĩ càng tức giận, tức tới mức trở thành con ếch xanh có đôi mắt lồi.

Bạch Du nhìn Giang Hựu Hàm một cái, sau đó không thèm quan tâm tới cô ta nữa mà đi thẳng vào phòng bếp để giúp đỡ.

Muốn ăn đồ tươi ngon ở thủ đô vào mùa đông là một chuyện không dễ dàng, không phải rau cải trắng thì sẽ là khoai tây.

Giang Lâm ra ngoài một chuyến, kéo hai sọt rau xanh trở về.

Mọi người vừa thấy, nhịn không được mà khen ngợi.

“Vẫn là Giang Lâm có bản lĩnh, vừa về đã có đồ tươi mới như vậy rồi.”

“Không phải nói chứ, ngày thường chúng ta muốn ăn cũng khó, chúng ta thì không sao nhưng mấy đứa nhỏ cứ đòi ăn.”

Bạch Du nghe vậy thì tiện nói: “Đồ ăn nhiều như vậy cũng không ăn hết, chốc nữa mọi người lấy một ít về xào ăn đi ạ.”

Nghe lời Bạch Du nói, nụ cười trên mặt mọi người lại càng thêm rõ ràng.

“Từ nhỏ đứa bé Du Du đã ngay thẳng.”

“Nói cho cùng vẫn là ông nội có mắt nhìn.”

Đương nhiên Bạch Du biết các bà ấy khen mình, phần lớn vì nể mặt của ông nội nhưng ai mà chẳng thích nghe lời nghe chứ. Huống chí đã sắp bước sang năm mới, mọi người có không khí vui mừng một chút, dù sao cũng tốt hơn việc châm chọc và khiêu khích lẫn nhau.

Cô lấy rau cần dùng bữa nay ra, sau đó chọn một vài loại khác giữ lại cho ngày, những phần còn lại thì chia cho mấy dòng khác.

Dòng cả, dòng hai, dòng bốn và dòng năm đều lấy không ít rau, định chút nữa sẽ mang về nhà, chỉ có Lâu Tú Anh là không nhúc nhích.

Bạch Du thuận miệng nói: “Bác gái ba, bác gái cũng lấy một ít mang về ăn đi.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 608: Chương 608



Tiếng bác gái ba vừa thốt ra, lập tức khiến mặt Lâu Tú Anh trở thành màu đen: “Không phải chỉ là một chút đồ ăn thôi à, nhà chúng tôi không thiếu mấy thứ này.”

Nếu không phải do cô ta hủy hôn hôn ước với Giang Khải thì cũng sẽ không có một loạt chuyện sau này, bây giờ dòng ba cũng sẽ không trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Cô nghĩ rằng chỉ chút rau xanh đó là có thể lấy lòng được bà ta? Mơ tưởng!

Dù nói vậy nhưng ánh mắt của bà ta vẫn thỉnh thoảng dừng trên đống rau xanh vẫn còn thừa lại, nói thật, bà ta đã không ăn rau xanh tươi ngon mọng nước như thế trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng bà ta không muốn cho Bạch Du mặt mũi, bà ta muốn Bạch Du tới cầu xin bà ta, sau khi bà ta kiếm đủ mặt mũi thì bà ta mới đành ra tay.

Ai ngờ bà ta vừa dứt lời, Bạch Du đã xoay người nói với những người khác: “Nếu bác gái ba đã không cần thì phần còn lại mọi người chia nhau đi.”

Lâu Tú Anh lập tức tức như con cá nóc: “...” Ai nói bà ta không?’

Ở đây đều là người diễn sâu, đương nhiên nhìn ra Lâu Tú Anh tự cao tự đại nhưng ai phải nuông chiều bà ta cơ chứ, chỉ đôi ba lần đã lấy hết phần đồ ăn còn lại.

“...”

Thấy không có ai đứng ra khuyên mình, Lâu Tú Anh không thở nổi, suýt chút đã qua đời ngay tại chỗ.

Bạch Du nhìn đôi mẹ Lâu Tú Anh và Giang Hựu Hàm, người nào cũng tức thành con cá nóc, không khỏi cảm thấy buồn.

Cô lấy từ trong cái sọt ra hai trái dưa leo vừa hái xuống, trên thân còn có gai ngược, tươi ngon mọng nước, trông rất tươi xanh.

Muốn ăn dưa leo ở đảo Quỳnh Châu không khó nhưng muốn ăn ở thủ đô vào mùa này thì không dễ dàng.

Mấy ngày qua toàn ăn rau cải trắng và khoai tây, đừng nói là những ngày khác, mà ngay cả Bạch Du vừa thấy cũng không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Cô rửa sạch dưa leo rồi đập dẹp, chuẩn bị làm món dưa chuột trộn, đêm giao thừa chỉ có thịt và cá, dưa chuột giảm ngán rất tốt.

Năm 1978, khôi phục Kỳ thi Đại Học lần thứ nhất, chắc chắn đây là một năm không bình thường.

So sánh với những năm trước, Tết năm nay càng thêm náo nhiệt, giăng đèn trang trí khắp nơi, có không ít quán cơm treo lồng đèn màu đỏ chót, trông rất có không khó vui mừng.

Đứa nhỏ càng thêm phấn khích, chơi trốn tìm trong sân, đắp người tuyết, cô nhóc đá đôi chân nhỏ chạy theo phía sau mấy người anh họ, đôi gò má đỏ bừng vì kích động, phấn khích tới nỗi ch** n**c miếng.

Mấy người anh họ cũng rất thích cô em họ xinh đẹp này, cho dù là ăn hay chơi thì đều ưu tiên nhường cho cô nhóc nhưng Bạch Du lo Lâu Tú Anh và Giang Hựu Hàm quấy phá nên cô và Giang Lâm không dám thả lỏng, luôn có một người canh giữ ở gần cô nhóc.

Giang Lâm và mấy người anh em họ hợp lực dán câu đối lên cửa, sau đó cho cô nhóc dập đầu với ông Giang để chúc Tết.

Đây là năm đầu tiên sau khi cô nhóc sinh ra, đây cũng là lần đầu tiên cô bé dập đầu.

Nhưng cô nhóc rất thông minh, cô bé thấy các anh họ dập đầu được một cái bao lì xì từ ông cố, cô bé hiểu ngay.

Dập đầu bằng bao lì xì.

Thế là cô bé đá cái chân nhỏ, chạy bạch bạch tới trước mặt ông Giang rồi chợt quỳ xuống, sau đó dập đầu hai cái phát tiếng “Bộp bộp”.

Động tác này làm tất cả mọi người ngây ra.

Ông Giang không ngờ cô nhóc còn như vậy mà không cần người lớn dạy đã tự chạy tới dập đầu, sau khi sửng sốt một lúc ông ấy lại bắt đầu đau lòng: “Ây da, không cần phải dập đầu, không dập đầu ông cố cũng cho cháu bao lì xì.”

Những đứa trẻ khác: “...”

Sao lúc bọn họ dập đầu ông cố lại không nói như vậy? Chẳng lẽ đầu của con trai không phải là đầu ư?

Cô nhóc lấy được một bao lì xì lớn từ ông cố, sau đó cô bé phấn khích giao cho Bạch Du rồi lại lần lượt chạy tới chỗ các bậc cha chú khác để dập đầu,

Mọi người thấy thế, không nhịn được mà bật cười.

Bạch Du: “...”

Đây là lần đầu cô nhận ra cô nhóc là một người tham tiền đấy.

Giang Vũ là người tới cuối cùng.

Bạch Du đã không gặp anh ta được hơn một năm rồi, so với lần gặp mặt trước thì anh ta gầy đi không ít nhưng tinh thần rất tốt.

Sau khi bước vào, ánh mắt của anh ta đảo qua Bạch Du nhưng không dừng lại quá lâu.

Chỉ giống như những người khác.

Bạch Du còn chưa sao, Giang Lâm đã đứng trước mặt cô, chặn ánh mắt của Giang Vũ.

Bạch Du: “...”

Giống như chuyện không biết con gái là một người tham tiền, Bạch Du cũng không ngờ anh lại thích ăn dấm như thế.

May Giang Vũ không làm gì, những người khác cũng không biết chuyện Giang Vũ thích Bạch Du nên không làm lớn chuyện.

TBC

Giang Vũ gọi người của tiệm chụp ảnh tới.

Ông Giang ngồi ở giữa, cô nhóc được ông Giang ôm trong lòng ngực, được thặt hai cái b.í.m tóc, cười vô cùng ngọt ngào, còn những người khác dựa theo thân phận và chiều cao để xếp thành mấy hàng.

Một tiếng tách vang lên.

Thời gian dừng lại.

Năm 1978, nhà họ Giang chụp bức ảnh bốn đời đầu tiên ở nhà chính.

Cơm tất niên năm nay vô cùng phong phú.

Ở giữa được đặt bữa cơm đoàn viên được làm từ gạo nếp vàng bạc, bên trên điểm xuyết táo đỏ, long nhãn, cành thơm và ngọn tùng bách nhỏ, bên cạnh đặt một mâm sủi cảo, sủi cảo này không giống sủi cảo bình thường, bên trong bọc kẹo, tượng trưng cho năm mới ngọt như đường, bên trong bọc đậu phộng, đậu phộng được dùng làm quả Trường Sinh, ngụ ý sống lâu, còn có một cái sủi cảo bọc tiền xu, ai ăn trúng sủi cảo tiền xu thì tượng trưng cho vận may phát tài kéo tới cuồn cuộn trong năm tới.

Tiếp theo có món thịt kho tàu, cá chép hóa rồng, thịt viên Tứ Hỉ, hoa nở phú quý, giăng đèn trang trí chờ thịt và rau xanh. Mỗi một món ăn đều được tạo kiểu, trông không chỉ có ngụ ý tốt mà mùi vị màu sắc đều có đầy đủ, mọi người thấy là đã chạy nước miếng liên tục.

Bác gái cả Chu Thái Vân lên tiếng khen trước: “Ôi chao, coi như nay bác có thêm kiến thức, tài nghệ nấu nướng của Du Du thật khó lường, chỉ nói món giăng đèn trang trí này thôi, xưa nay bác gái không biết trái cà còn có thể tạo thành kiểu cái lồng đèn, làm đẹp như thế, khiến người ta không nỡ ăn.”

Bác gái hai khác cũng khen: “Không phải nói chứ, ngay cả từng cái tên đều rất hay, chị nhìn món cá có tên cá chép hóa rồng này, mọi người ăn con cái học tập tiến bộ, sự nghiệp thăng chức từng bước. Hoa nở phú quý này, chị xem trông cứ như từng đóa hoa, may là có Du Du, nếu để em nghĩ thì em có nát óc cũng không nghĩ ra.”

Ngoài dòng ba thì những dòng khác đều khen.

Ông Giang cũng rất vui thấy cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Nhưng cố tình lại có người muốn làm mất vui ngay lúc này.

Đã uống rượu ba phiên, Giang Khải Bang vẫn luôn không lên tiếng chợt nhìn Giang Lâm rồi nói: “Mặc dù bây giờ con quá khích nhưng trong người con vẫn chảy dòng m.á.u của cha, điều này không ai có thể thay đổi được, cho dù con không nhận người cha này nhưng dù sao cha cũng nuôi con, nay cha có một chuyện cầu xin con.”

Ông ta vừa nói dứt câu, xung quanh đã im lặng vài giây.

Trai cả Giang Khởi Nghiêm thấy sắc mặt ông Giang trở nên u ám, ông ấy vươn tay kéo tay áo của Giang Khải Bang: “Em ba, sắp sang năm mới rồi, em đừng hồ đồ.”

Nhưng Giang Khải Bang vẫn quyết quyết tâm: “Anh cả, anh đừng khuyên em, trong lòng em đã quyết định rồi.”

Sắc mặt Giang Lâm lạnh nhạt: “Bác ba, mời bác nói.”

Tiếng “Bác ba” so với tiếng “Bác gái ba” của Bạch Du còn khiến người ta tức giận hơn.

Giang Khải Bang xanh mặt: “Năm đó trước lúc mẹ con qua đời, bà ấy đã dặn con chăm sóc em trai, con còn nhớ lời những lời này không?”

“Nhớ.”

Sắc mặt Giang Lâm cũng trở nên u ám.

Bàn tay Bạch Du đặt dưới bàn đưa qua, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của anh.

Nếu không phải kiêng dè ông nội còn ở đây, cô nghĩ Giang Lâm đã đ.ấ.m ông ta một cái rồi.

Giang Khải Bang: “Con nhớ là được, Giang Khải không thể sinh con, con là anh em ruột của nó, coi như người làm cha này cầu xin con sinh thêm một đứa nữa, sau đó để em trai con nhận làm con nuôi, để nó có người nối dõi, cũng tránh việc dòng ba của chúng ta sẽ không còn người nối dõi nữa.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 609: Chương 609



Giang Lâm nhìn Giang Khải Bang ở đối diện một lúc lâu rồi chợt nở nụ cười: “Xin lỗi nhé, tôi không làm được.”

Giang Khải Bang nghe vậy thì tức tới mức thái dương nổi gân xanh: “Mày…! Có phải con muốn cha quỳ xuống cầu xin con, con mới đồng ý không?”

Giang Lâm: “Không cần vậy đâu, tôi không đồng ý là vì tôi không làm được, là vì tôi đã buộc ga rô.”

Giang Khải Bang: “...”

Những người khác: “...”

Anh vừa dứt câu, xung quanh chìm vào im lặng lần nữa.

Vẻ mặt Giang Khởi Nghiêm đầy ngạc nhiên: “Giang Lâm, cháu thật sự buộc ga rô rồi ư?”

Giang Lâm gật đầu: “Con nhiều mẹ khổ, con và Du Du có một mình Minh Thư là đã đủ rồi.”

Có lẽ đàn ông sẽ không có cảm giác với những lời này nhưng phụ nữ đều thay đổi sắc mặt.

Mặc dù trong lòng các bà ấy không đồng ý chuyện Giang Lâm đi buộc ga rô, mong con dâu sinh cho mình thêm mấy đứa bé nữa, nhiều con nhiều cháu nhưng sinh và nuôi trẻ rất khổ, các bà ấy đều biết rất rõ, bản thân từng người đều đã trải qua.

Bởi vậy dù trong lòng các bà ấy không đồng ý nhưng không nhịn được mà ngưỡng mộ Bạch Du.

Các bà ấy không may mắn như Bạch Du, có một người đàn ông vì các bà ấy mà chấp nhận buộc ga rô.

Vả mặt Giang Vũ cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Giang Vũ nhìn Bạch Du rồi lại nhìn Giang Lâm, anh ta đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu như đó là anh ta, anh ta có thể làm được như Giang Lâm không?

Anh ta rất muốn lừa mình dối lòng nhưng rõ ràng là không được.

Anh ta không làm được như Giang Lâm.

Ngay giây phút này, anh ta đã biết tại sao Bạch Du lại chọn Giang Lâm.

Còn anh ta, cũng đã thua hoàn toàn.

Giang Khải Bang duy trì dáng vẻ ngu ngơ thật lâu, cuối cùng đặt m.ô.n.g ngã ngồi trên ghế.

Hình như dòng ba thật sự không có người nối dõi rồi.

Sắc mặt ông Giang u ám: “Đuổi thằng khốn này ra ngoài cho cha.”

Giang Khải Bang: “...”

Cuối cùng ba người dòng ba đều được “Mời” ra ngoài.

Giang Hựu Hàm tức giận tới mức lệch cái mũi.

Cô ta định ăn cơm xong rồi nhờ Giang Lâm giới thiệu một công việc cho chồng, kết quả còn chưa lên tiếng đã bị đuổi.

Tức c.h.ế.t cô ta rồi!

Bạch Du không ngờ buộc ga rô còn có tác dụng này nhưng khi thấy dòng ba bị đuổi ra ngoài, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dòng ba rời đi không làm ảnh hưởng tới bầu không khí, trái lại còn vì thiếu cả cái nhà toàn người kỳ cục kia mà bầu không khí lại càng vui thêm.

Đầu năm, Bạch Du dẫn cô nhóc về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó không ra ngoài nữa, cô ở trong nhà đóng gói đồ chuẩn bị về đảo Quỳnh Châu vào ngày mai và cũng là ngày mùng hai Tết.

Lần này trở về, cô định thuê một căn nhà ở thành phố Quảng trước hoặc mua một căn nhà, khi ấy để bà nội và Tiểu Thư Thư tới thành phố Quảng để ở, thỉnh thoảng Giang Lâm sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, có đôi khi đi mấy tháng mới về, nếu như bà nội và cô nhóc ở đảo Quỳnh Châu thì đồng nghĩa với việc bọn họ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho hai người.

Bởi vậy sau khi bàn bạc với Giang Lâm, bọn họ quyết định để bà nội và Tiểu Thư Thư tới thành phố Quảng, cuộc sống Đại Học khá tự do, Bạch Du không định trọ ở trường mà sẽ một căn nhà ở gần trường, làm vậy cô sẽ không chậm trễ việc học và chăm sóc con.

Bởi vì phải tìm nhà nên bọn họ quyết định về sớm.

Quyết định khá nhanh nên Bạch Du không có thời gian để tới nhà họ Tằng tạm biệt Lâm Hướng Tuyết, đành đợi tới lúc quay về viết thư liên lạc.

Ông Giang rất không nỡ đối với chuyện bọn họ về sớm, ông ấy cứ ôm cô nhóc không buông.

Bạch Du đành an ủi ông ấy, nói khi nào nghỉ hè thì sẽ đưa cô nhóc về, ông Giang nghe vậy trong lòng mới vui được một chút.

Hôm sau.

Chú Vương chở cả nhà Bạch Du đến nhà ga.

Khi về túi lớn túi nhỏ một đống đồ đạc, nào ngờ sau khi về đồ đạc lại càng nhiều, đồ ăn, quần áo và còn có không ít đồ chơi mà các bậc cha chú cho cô nhóc.

Tất cả đều là tấm lòng, không thể không mang theo.

Bạch Du nắm tay Niệm Niệm đi ở phía trước, ngay lúc cô định quay đầu lại nói chuyện với cô nhóc thì một giọng nói vang lên..

“Giang Lâm!”

Giọng nói kia lạnh buốt, giống như thời tiết thủ đô vào lúc này.

Bạch Du quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Khải xách theo một cái vali du lịch, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Lâm.

Tình địch gặp nhau tức đỏ mắt.

Sắc mặt Giang Lâm trầm xuống, anh giao cô nhóc cho Bạch Du, sau đó xoay người lại rồi lạnh lùng nhìn Giang Khải: “Mày tới đây để làm gì?”

Bạch Du ôm cô nhóc, sau đó kéo bà nội lui về sau vài bước, cô còn không quên căn dặn Giang Lâm: “Anh cẩn thận nhé.”

Bây giờ Giang Khải như con ch.ó rớt xuống nước, anh ta đã không còn năng lực s.i.n.h d.ụ.c và bị đuổi khỏi nhà họ Giang, không dám đảm bảo là anh ta không có ý nghĩ c.h.ế.t chung một chỗ, vẫn nên cẩn thận.

Bà Bạch kéo chặt lấy Niệm Niệm, bà cũng không nhịn được mà chửi bậy: “Sao thằng này lại dai như đỉa vậy? Thế mà còn theo tới nhà ga?”

May là lúc trước bé Du kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với cậu ta, nếu cưới loại người như vậy thì sao hạnh phúc được chứ?

Trước đây bà cảm thấy tuổi của Giang Lâm có chút lớn nhưng giờ đây khi đôi anh em đứng chung với nhau, Giang Lâm dễ như trở tay đã khiến Giang Khải như cát bụi, chỉ vừa nhìn khuôn mặt của Giang Khải thôi là đã thấy ghét rồi.

Ánh mắt của Giang Khải đảo qua khuôn mặt của Bạch Du, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Bây giờ dáng vẻ của Bạch Du giống Hoa khôi của trường ở thực tại tới chín phần mười, ban đầu khi anh ta viết cuốn tiểu thuyết này, vì để trả thù Hoa khôi có mắt không tròng nên anh ta cố ý viết cô trông thật xấu xí, không ngờ Bạch Du lại thoát khỏi thiết lập trong tiểu thuyết, càng ngày càng đẹp.

Đáy mắt Giang Khải lóe lên vẻ ghen ghét, anh ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Giang Lâm: “Tại sao tôi không thể tới đây? Hay là anh cảm thấy chột dạ, sợ người ta biết chuyện anh cướp vợ chưa cưới của em trai ruột?”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Sao tao phải chột dạ? Chẳng phải lúc trước là vì mày có quan hệ quan nam nữ không đứng đắn nên mới bị hủy bỏ hôn ước ư? Bản thân mày không biết quý trọng, giờ đây còn thể diện để tới chất vấn người khác?”

Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ xe lửa chạy vào trạm, không có chuyện để làm nên khi nghe cuộc trò chuyện của Giang Lâm và Giang Khải, tất cả mọi người sôi nổi đưa mắt sang để ăn dưa.

Anh em ruột cùng thích một cô gái?

Máu chó, thật là m.á.u chó!

Nhưng m.á.u chó cũng được, nói nhiều một chút, mọi người thích nghe.

Sắc mặt Giang Khải u ám: “Nếu không phải do mày thì ông đây cũng không mất tất cả! Mày nhớ kỹ cho ông đây, tất cả áp bức và lăng nhục mà nay ông đây phải chịu, ông đây sẽ trả cho bọn mày gấp trăm gấp ngàn lần!”

Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của anh ta dừng trên cô nhóc trong n.g.ự.c Bạch Du: “Tới khi đó, tao sẽ để con gái chúng mày chôn chung với con của tao! Đây là thứ chúng mày nợ tao!”

Đây nào phải con ch.ó rớt xuống nước, đây quả thật là con ch.ó điên, thấy người là cắn!

“Giang Khải, anh muốn nổi điên thì cút ra xa mà nổi điên! Đừng nói là anh cho rằng con của anh và Tần Tâm Hủy là do chúng tôi làm đấy nhé? Nếu chúng tôi muốn ra tay, anh cho rằng Tần Tâm Hủy có thể sống được tới như vậy? Phiền anh động cái não ngu như lợn của mình, con của anh không còn, người được lợi nhất không phải chúng tôi!”

Bạch Du không quan tâm anh ta là con ch.ó rớt xuống nước hay là con ch.ó điên không, nếu anh ta muốn nổi điên thì cô không xen vào nhưng dám đánh chủ ý lên người cô nhóc, vậy cô sẽ không nhị.

Dám đụng vào con gái của cô, cô sẽ đánh gãy cái chân chó của anh ta!

Giang Khải ngơ ra một lúc, sau đó cau mày, vẻ mặt không tin: “Cô đừng có mà nói dối, ngoài cô ra thì còn có ai làm ra chuyện như vậy nữa chứ?”

Bạch Du cau mày lại, cô gằn từng một: “Lâu Tú Anh.”

“Không thể nào!”

Giang Khải gần như phủ nhận theo bản năng.

TBC

Bạch Du mỉm cười: “Tại sao lại không thể? Đừng nói anh gọi bà ta một tiếng là cho rằng bà ta thật sự coi anh thành con trai ruột à? Uổng công nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa thấy rõ bộ mặt của bà ta, không biết nên nói bà ta giấu kĩ hay nói anh quá ngây thơ quá ngu ngốc, bà đối xử tốt với anh, từ trước tới nay đều có âm mưu, trước kia tương lai của anh rạng rỡ, đương nhiên là bà ta sẽ coi anh là con trai ruột nhưng bây giờ anh thế nào? Một con cờ không có việc làm bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh cho rằng bà ta thật sự sẽ nuôi con cho anh à? Chứ đừng nói tới việc mẹ của đứa bé còn là một tội phạm g.i.ế.c người.
 
Back
Top