Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 590: Chương 590



Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.

Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.

Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.

Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”

Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”

Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.

Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.

TBC

Công an Lâm chỉ muốn văng cục nợ Hà Thiên mà thôi, còn về phần ai nuôi đứa bé thì anh ấy không quan tâm, cứ quyết định vậy đi.

Những người khác cảm thấy đây chưa chắc không phải một phương pháp tốt. Nhưng nếu không nhờ có Bạch Du thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chỉ trích đôi vợ chồng thợ cả Ngũ m.á.u lạnh. Dù sao thời đại nào cũng không thiếu những người đứng nói không đau lưng nhưng giờ đây dù trong lòng một số người cảm thấy vậy thì cũng không dám nói ra.

Sau khi đám người giải tán, Bạch Du và Giang Lâm theo thợ cả Ngũ vào trong nhà.

Thợ cả Ngũ khom người thật thấp với Bạch Du và Giang Lâm: “Tôi, Ngũ Minh Tri suốt đời không quên ơn to đức lớn của mọi người!”

Triệu Kí Thu thấy chồng làm vậy, bà ấy đứng lên định cúi đầu với đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm, Bạch Du vội đỡ lấy bà ấy, cô ngăn cản và nói: “Thợ cả Ngũ, thím Triệu, những lời mọi người nói xa cách quá, chúng cháu chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Cái mũi thợ cả Ngũ chua xót: “Bọn chú chỉ sợ cả đời này không có cách nào để đền ơn các cháu.”

Làm vậy sao có thể gọi là tiện tay được chứ, từ năm con gái mất tích, có rất nhiều người thân và bạn bè tránh né không muốn gặp bọn họ, còn có những kẻ ty tiện bỉ ổi ném đá xuống giếng. Những năm qua, bọn họ đã thấy rõ sự ấm lạnh của nhân gian.

Hơn nữa đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm không thân cũng chẳng quen với bọn họ, từ lúc nghĩ cách cứu con gái cho tới lúc giúp tống đứa bé ra ngoài cho người khác nuôi, bọn cô đều không yêu cầu bọn họ giúp đỡ để đền ơn. Đôi vợ chồng bọn họ làm trâu làm ngựa nửa đời sau cũng không trả nổi phần ân tình này.

Bạch Du khích lệ bọn họ: “Kỳ thi Đại Học đã khôi phục, tình hình bây giờ càng ngày càng tốt, nói không chừng có thể tự chủ làm ăn. Thợ cả Ngũ và thím Triệu không phải thất vọng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Quả nhiên sau khi nghe những lời của Bạch Du đôi vợ chồng đã được khích lệ.

Đúng vậy, kỳ thi Đại Học ngưng mười năm đã khôi phục, nghe nói có không ít người xuống chuồng bò đã được sửa lại kết luận sai, tất cả những thứ này đều đang nói tình thế của đất nước càng ngày càng tốt.

Hơn nữa mong ước duy nhất của bọn họ vào lúc trước là tìm được con gái, giờ đây con gái đã quay về bên cạnh bọn họ, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.

Động tác của Giang Lâm rất nhanh, chưa được ba ngày là Hà Thiên đã bị đưa khỏi đảo Quỳnh Châu.

Cậu bé bị đưa tới nông thôn ở miền Tây Bắc, người chủ nam từng bị tổn thương tới mạng sống nên không thể có con được, ông ấy luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai nhưng lại không chịu mua từ người buôn, người ta cũng không đồng ý tặng con của mình cho người khác nên đôi vợ chồng cứ kề cà không nhận nuôi được con trai.

Đương nhiên là điều kiện của gia đình này không khá giả nhưng đối với đứa bé Hà Thiên mà nói, có người chấp nhận nuôi cậu bé đã không tệ. Hơn nữa đôi vợ chồng đều là người chính trực, chí ít có thể bảo đảm đứa bé được nuôi đứng đắn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 591: Chương 591



Đối với chỗ đứa bé đó tới, Giang Lâm chỉ nói với một mình Bạch Du, còn khi những người hỏi tới thì anh chỉ ăn nói dè dặt.

Từ đầu tới cuối nhà họ Ngũ không hỏi một câu.

Đối với bọn họ mà nói, cả đời này bọn họ và đứa bé kia không gặp nhau mới là sự sắp đặt tốt nhất.

***

Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Ngũ, Bạch Du bắt tay thu dọn đồ đạc trở về thủ đô.

Nói tới bọn họ cũng đã không về thủ đô hơn một năm, không chỉ có ông Giang rất nhớ bọn họ mà cả bà nội cũng rất muốn trở về thăm thủ đô. Đúng lúc năm nay Giang Lâm có nhiều thời gian nghỉ Tết, thuận tiện dẫn cô nhóc trở về thủ đô để ăn Tết.

Quần áo của cô nhóc không thiếu, cha của cô và ông Giang đã gửi quần áo dày tới từ trước, ngay cả Niệm Niệm cũng có mấy bộ.

Hải sản và trái dừa ở đảo Quỳnh Châu thật sự là đặc sản ngon nhưng muốn mang về thì không được tiện. Bạch Du suy nghĩ, cô quyết định làm bò viên và chả cá viên để mang về.

TBC

Dù có làm bò viên hay chả cá viên thì đều là việc tốn sức lực.

Trước khi làm bò viên phải cạo phần da và mỡ của thịt bò, sau đó giã thịt bò thành chả, so với chả cá thì giã bò viên thật sự là muốn bỏ cánh tay.

May là trong nhà còn có Giang Lâm để sai bảo.

Bạch Du không cảm thấy đau lòng chút nào khi sai bảo người đàn ông nhà mình, sau khi làm chả xong thì thêm tinh bột và các loại gia vị khác, vừa khuấy đều vừa nhào nặn, cho tới khi chả sản sinh bọt khí thì mới có thể làm thịt viên.

Mặc dù làm thịt viên rất phiền phức nhưng lại rất ngon.

Thịt bò viên dai, khi nhai cảm giác vô cùng giòn và ngon, vừa cắn một miếng là nước trong bò viên b.ắ.n ra tạo nên tiếng “Phụt”, mùi thơm đậm đà của thịt bò tràn đầy trong khoang miệng.

Quả thật là vô cùng ngon.

So sánh cá viên với bò viên thì cá viên không dai như vậy, cá viên càng thêm mềm nhưng mùi vị lại không thua bò viên chút nào. Vả lại còn có thể làm thành món canh cá viên, thêm rau xanh vào rồi xào thành một món ăn, tỷ lệ đối xứng vô cùng cao.

Một lúc sau Bạch Du tới Cung Tiêu Xã mua mực khô, sò biển và các loại hải sản, sau khi thu dọn xong, cả nhà bước lên xe lửa trở về thủ đô.

Vì gần tới Tết nên suất giường nằm rất bán chạy, bên Giang Lâm cũng nhờ người mua được vài phiếu giường nằm.

Trên xe lửa đông đúc nhiều người, kẻ chen người lấn.

Giang Lâm ôm cô nhóc, xách hai cái túi du lịch mở đường ở phía trước. Bạch Du cũng xách không ít thứ, cô nắm tay Niệm Niệm đi ở phía sau, còn bà Bạch thì đi ở giữa.

Khó khăn lắm mới mới chen qua đám đông để tới chỗ giường nằm, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc rời khỏi đảo và cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, cô nhóc không chỉ không sợ mà còn phấn khích nhìn khắp mọi nơi, tò mò vô cùng.

So sánh với tình trạng cạn kiệt sức lực của người lớn thì tinh thần và thể lực của cô nhóc rất tốt, lúc thì nằm lăn lộn trên giường, lúc thì nằm nhoài trên cửa sổ nhìn đám người ở bên ngoài, nói tóm lại là bận rộn vô cùng.

Một lúc sau, cảm giác mới lạ trôi qua, cô nhóc hỏi về ông nội ở thủ đô: “Mẹ ơi, ông cố trông như thế nào vậy ạ?”

Cô nhóc muốn hỏi dáng vẻ của ông nội ra sao.

Ông Giang rất thương yêu đứa cháu cố gái Tiểu Thư Thư này, thỉnh thoảng ông ấy sẽ gửi rất nhiều thứ từ thủ đô tới, từ đồ ăn, đồ dùng cho tới quần áo, thậm chí là đồ chơi, thứ nào cần cũng có. Kể từ khi cô nhóc được năm tháng tuổi, Bạch Du đã thường xuyên kể về ông cố ở thủ đô cho cô bé nghe.

Bởi vì vậy mà cô bé không có chút cảm giác xa lạ nào với ông cố ở thủ đô, trái lại còn tò mò vô cùng.

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông cố của con có một cặp mắt sắc bén như chim ưng.”

Con ruồi?

Cô nhóc nhớ lại con ruồi ở trong phòng bếp, cái đầu nhỏ tràn đầy nghi ngờ.

Niệm Niệm đồng cảm nhìn em gái.

Đôi mắt như con ruồi, dáng vẻ ông cố của em gái đáng sợ quá!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 592: Chương 592



Lúc này ông Giang ở thủ đô xa xôi nhảy mũi một cái, ông ấy cười nói: “Chắc chắn là Tiểu Thư Thư đang nhớ tới người ông cố này.”

***

“Tần Tâm Hủy, có người tới thăm cô.”

Làm việc suốt một cả một ngày, tứ chi của Tần Tâm Hủy nhức mỏi không còn chút sức lực, ngay khi cô ta định nằm xuống thì nghe thấy một tiếng gào to truyền tới từ bên ngoài.

Cô ta ngây ra ngay lập tức.

Tần Tâm Hủy đã tới nông trường hơn một năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai tới thăm cô ta, ngay cả lúc cô ta mang thai con của Giang Khải, nhà họ Giang cũng không cho người tới thăm cô ta.

Nếu như mẹ cô ta không chết, có thể là bà ta sẽ tới thăm cô ta.

Nhớ tới mẹ của mình, Tần Tâm Hủy cau mày, cô ta không cảm thấy hối hận khi g.i.ế.c mẹ của mình mà chỉ cảm thấy tiếc nuối vì trên đời sẽ không còn người thứ hai đối xử tốt với cô ta giống như mẹ của cô ta.

Nhưng ai sẽ tới đây thăm cô ta vào lúc này?

Tần Tâm Hủy từ từ bò khỏi giường, tóc tai rối bời như ổ gà, không biết đã bao lâu chưa rửa mặt, dù dơ bẩn và nhớp nháp thì cô ta cũng không quan tâm chút nào.

Cô ta cứ vậy mà kéo cơ thể mệt mỏi ra ngoài.

Chẳng qua là cô ta đã cảm thấy hối hận.

Cô ta vừa ra ngoài thì đã đối diện với khuôn mặt của Giang Khải.

Tần Tâm Hủy ngây ra, cả người không kiềm được mà run rẩy.

Cô ta không ngờ tới việc Giang Khải sẽ tới đây để thăm mình.

Khô0ng đúng, ngay từ lúc vừa tới đây, ngày nào cô ta cũng chờ Giang Khải tới nông trường để thăm mình và cứu cô ta ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng mong đợi lớn bao nhiêu thì thất vọng sẽ lớn bấy nhiêu.

Cô ta chờ từ sáng tới tối nhưng vẫn không thấy Giang Khải tới, thậm chí còn chưa từng gửi cho cô ta bất cứ một món vật tư nào, vì vậy mà trái tim tràn đầy yêu thương trở thành căm thù. Cô ta cảm thấy nếu không phải do Giang Khải thì mình cũng sẽ không đối đầu với Bạch Du ở mọi mặt, mình cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.

Khi sự căm thù lên tới đỉnh điểm, cô ta còn nguyền rủa Giang Khải không có người nối dõi.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Giang Khải, tất cả sự căm thù trở thành vui mừng, cô ta lao tới như con thiêu thân lao vào trong ngọn lửa, cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Giang Khải: “Anh Giang Khải! Anh tới thăm em rồi, cuối cùng anh cũng tới thăm em!”

Cho tới tận lúc tới nông trường, cô ta mới biết là khoảng thời gian trước đây sống ở nhà họ Bạch tốt tới cỡ nào, áo tới thì đưa tay, cơm tới thì mở miệng, còn có mẹ ruột bảo vệ cô ta ở khắp mọi nơi. Khoảng thời gian ở đây rất cực khổ, dường như cả người ngâm trong bể nước đắng, cô ta nhất định sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu không chắc chắn là cô ta sẽ phát điên.

“Tâm Hủy, cô đừng kích động, chúng ta kiếm một chỗ để nói chuyện.”

Ánh mắt Giang Khải dừng trên cánh tay vừa gầy vừa đen vừa thô ráp của cô ta, đồng thời dừng trên bàn tay bẩn thỉu, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ khiếp sợ và cả vẻ ghét bỏ.

TBC

Anh ta thật sự không ngờ, chưa được hai năm mà Tần Tâm Hủy đã thành ra dáng vẻ như vậy, nếu đi trên đường cái, chắc chắn là anh ta sẽ không dám nhận là mình có quen biết với cô ta. Cô ta trông già đi mười mấy tuổi, cả người vừa thối vừa dơ, chỉ nói tới tóc thôi, anh ta nghi ngờ cô ta đã không tắm được hơn hai tháng, không biết trong tóc có bao nhiêu con rận đang trốn.

Nghĩ vậy, Giang Khải hất tay của cô ta ra theo bản năng, cơ thể cũng lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với Tần Tâm Hủy.

Dáng vẻ của Tần Tâm Hủy thay đổi chứ không phải trở nên ngu ngốc, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Giang Khải đầy nghi ngờ: “Anh Giang Khải ghét bỏ em ư?”

Giang Khải lắc đầu ngay lập tức: “Anh không có ý đó, anh chỉ sợ bị người khác bắt gặp, tạo nên những lời đồn đại không tốt với em.”

Đương nhiên là Tần Tâm Hủy biết anh ta dựng cảnh thái bình giả tạo, cô ta thành ra thế này rồi, còn sợ những lời đồn đại ư?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 593: Chương 593



Nhưng Giang Khải bằng lòng nói dối để dỗ dành cô ta, điều đó nói rõ trong lòng của anh ta vẫn có vị trí dành cho mình, cô ta nghĩ vậy thì lộ vẻ mặt ngại ngùng: “Được rồi, chúng ta tới dưới cái cây kia để nói chuyện. Nhưng anh Giang Khải muốn nói gì với em?”

Giang Khải nhìn về phía cô ta chỉ, cái cây lớn cách chỗ mọi người bảy tám mét, xung quanh không có chỗ nào để người ta trốn, chỉ cần có biến động nhỏ là có thể biết ngay lập tức, quả thật là một chỗ nói chuyện lý tưởng.

“Được, vậy chúng ta qua đó nói chuyện.”

Hai người tới dưới cái cây lớn, chỉ trong khoảng cách vài mét ngắn ngủi, Tần Tâm Hủy đã chỉnh lại tóc và quần áo của mình, dù cô ta có chỉnh thì cũng không tác dụng, trông cô ta vẫn dơ bẩn như cũ.

Giang Khải không che giấu, vừa tới nơi là đã đi thẳng vào vấn đề: “Tâm Hủy, em có muốn rời khỏi đây không?”

Cả người Tần Tâm Hủy kích động đến run lên lần nữa, ngay cả giọng nói của cô ta cũng trở nên run rẩy: “Anh Giang Khải, có phải anh có cách đưa em ra khỏi chỗ này không? Cầu xin anh, cho dù thế nào thì cũng dẫn em rời khỏi đây, em không muốn ở lại cái nơi quái quỷ này, chỉ cần anh đưa em ra ngoài thì sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, anh bảo em làm gì cũng được!”

Giang Khải rất vừa lòng khi thấy dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của cô ta, sau khi nghe câu nói cuối cùng, mày kiếm nhảy lên một cái: “Thật sự là làm gì cũng được?”

Tần Tâm Hủy vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là thật, nếu anh Giang Khải không tin thì có thể đuổi em trở về bất cứ lúc nào. Anh Giang Khải, anh cũng biết mà, bây giờ em không có gì, người em có thể dựa vào cũng chỉ có một mình anh mà thôi.”

Đương nhiên là Giang Khải không bị những lời của cô ta làm xúc động: “Vậy anh bảo em đi g.i.ế.c người thì thế nào? Em có bằng lòng không?”

Tần Tâm Hủy run lên, cô đứng thẳng người và nhìn về phía Giang Khải: “Anh Giang Khải, anh muốn em g.i.ế.c ai? Để em nghĩ thử xem, là chị họ của em hay là anh ruột của anh?”

Giang Khải không tức giận vì bị đoán đúng, trái lại còn cười to: “Nếu anh bảo đúng vậy, em có dám không?”

Tần Tâm Hủy suy nghĩ: “Giang Lâm thì em không dám, vì em không phải là đối thủ của anh ta, em cũng không thể tới gần anh ta được. Nhưng còn Bạch Du, chỉ cần em có cơ hội thì em sẽ không chút do dự đẩy cô ta xuống Địa Ngục!”

Giang Khải cười to lần nữa: “Tốt lắm, nhớ kỹ những lời mà em nói vào ngày hôm nay!”

Đôi mắt Tần Tâm Hủy bừng sáng lần nữa: “Anh Giang Khải, ý của anh là anh thật sự có thể đưa em ra khỏi đây ư?”

Giang Khải gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng trước tiên em đừng kích động, không phải bây giờ mà phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Trong lòng Tần Tâm Hủy thất vọng nhưng không nói ra ngoài, cô ta giống như người c.h.ế.t đuối, cho dù chỉ còn một chút hy vọng thì cô ta cũng không cam lòng bị c.h.ế.t đuối: “Một khoảng thời gian là bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là mấy chục năm? Dù thế nào anh cũng phải cho em một thời gian chính xác, anh không biết là một giây em cũng không thể tiếp tục chờ được, mỗi ngày ăn không no, ngủ không ngon, em biết anh ghét bỏ dáng vẻ nhếch nhác của em nhưng anh cho rằng em muốn như vậy ư? Mỗi ngày trời còn chưa sáng là em phải thức dậy làm việc, một ngày phải làm mười sáu tiếng, em mệt tới nổi eo như gãy làm đôi, làm sao còn lòng dạ để trang điểm?”

TBC

Biểu cảm ghét bỏ vừa rồi của Giang Khải khi nhìn vào tay Tần Tâm Hủy, anh ta cho rằng cô ta không biết nhưng thật ra là cô ta đã thấy rất rõ.

Trước đây tay của cô ta vốn trắng nõn thon dài, làn da nhẵn nhụi trẻ trung nhưng giờ đây, tay của cô ta vừa gầy vừa thô ráp, giống như mấy bà già làm việc mấy chục năm, ngay cả cô ta nhìn cũng cảm thấy mắc ói.

Giang Khải ghét bỏ cô ta cũng được, muốn lợi dụng cô ta cũng được, dù thế nào cô ta cũng phải nắm được cơ hội để rời khỏi đây.

Giang Khải khựng lại rồi mới nói tiếp: “Một năm, em đợi anh thêm một năm nữa, anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi nơi này. Nhưng trong một năm này, em không thể để giống như trước kia, em nhất định phải bồi bổ lại cơ thể của mình, nếu không khi ra ngoài thì em sẽ không có khả năng để đối phó với con đàn bà Bạch Du.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 594: Chương 594



“Một năm… Một năm…”

Tần Tâm Hủy lẩm bẩm từ này, cô ta nghĩ tới việc mình còn phải ở lại đây là cô ta đã muốn sụp đổ rồi.

Giang Khải không nhìn ra sự thất vọng của cô ta, anh ta nói tiếp: “Em có biết bây giờ Bạch Du ra sao không?”

Tần Tâm Hủy hỏi thuận theo anh ta: “Ra sao? Có phải cô ta đã sinh con trai không?”

Giang Khải lắc đầu: “Không, cô ta sinh con gái!”

Lần đầu tiên Tần Tâm Hủy nở nụ cười chân thật: “Vậy chắc chắn là chồng của cô ta rất không vui. Còn mẹ của anh, chắc chắn là giục cô ta sinh con trai nhỉ?”

Cuối cùng cũng có một chuyện khiến cô ta vui mừng, chỉ cần Bạch Du sống không tốt là cô ta yên lòng rồi.

Giang Khải nhìn cô ta: “Nghe nói là Giang Lâm rất vui mừng ông nội cũng rất vui mừng. Còn mẹ của anh, em cảm thấy một người mẹ kế thì có thể làm gì? Huống chi là bây giờ ngay cả thân phận mẹ kế của bà ấy cũng mất luôn rồi.”

Tần Tâm Hủy không tin có người vui mừng khi sinh con gái, cô ta kiềm chế sự ghen ghét trong lòng: “Ý anh nói là sao? Nào mà ngay cả thân phận mẹ kế cũng mất luôn rồi?”

Lần này tới lượt Giang Khải để lộ biểu cảm ghen ghét: “Không biết thằng khốn Giang Lâm trộm gà nói thế nào mà lại lay động được ông già vô dụng kia, thế mà ông ta lại đồng ý để anh ta làm con trai nuôi của cô chưa được một năm tuổi. Bây giờ Giang Lâm đã không còn là người của dòng ba chúng ta, không chỉ mẹ kế của anh không kiểm soát được anh ta mà ngay cả cha của anh cũng không kiểm soát được anh ta!”

Rất lâu sau anh ta mới biết được chuyện Giang Lâm được nhận làm con nuôi, lúc ấy chuyện đã được quyết định, dù anh ta không tán thành thì cũng không còn cách nào nào khác. Huống chi lúc ấy anh ta lại ở miền Tây Bắc rộng lớn và xa xôi, tất cả mọi người coi anh ta là quân cờ bị vứt bỏ, không có bất cứ ai quan tâm tới ý kiến của anh ta.

Nhưng anh ta cảm thấy cha của anh ta rất ngu, thế mà lại đồng ý để Giang Lâm làm con trai nuôi của người khác. Một khi làm con trai nuôi, sau này làm sao ông ta có thể lấy cái thân phận cha để nắm Giang Lâm trong lòng bàn tay?

Vả lại anh ta nghe nói ông già kia muốn cho một phần tài sản cho người cô đã mất vì chuyện này, Giang Lâm là “Con trai” duy nhất của bà ấy, đương nhiên là sẽ kế thừa tất cả của cải để lại của bà ấy.

Anh ta mới là con cưng của trời ở Thế Giới này, những thứ này vốn thuộc về anh ta! Bây giờ lại trở thành của Giang Lâm, đúng là làm anh ta tức c.h.ế.t mà!

Tần Tâm Hủy nghe vậy thì nhíu mày nhưng một lúc sau đôi mắt của cô ta lại bừng sáng lần nữa: “Cứ như vậy thì chẳng phải dòng ba chỉ còn một mình đứa con trai là anh, khi ấy sẽ không có ai tranh giành tài sản với anh nữa, đây cũng là một chuyện tốt mà.”

Giang Khải bật cười: “Từ trước tới nay cha của anh không được ông già kia yêu thích, em cho rằng ông ta sẽ chia nhiều tài sản ư? Hơn nữa, dựa vào năng lực của Giang Khải này thì chút tài sản của nhà họ Giang còn không đủ để anh nhét kẽ răng.”

Ở thời đại này, ngay cả một con lợn cũng có thể trở thành nhà giàu một triệu, chứ đừng nói chi là Giang Khải, anh ta muốn tiến vào bất động sản quy mô lớn và ngành sản xuất điện tử, anh ta muốn trở thành Thần ở thời đại này!

Tần Tâm Hủy chưa biết chuyện túi con cháu của Giang Khải đã bị ngỗng mổ và cũng không biết chuyện anh ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang, cô ta vẫn coi anh ta là con cưng của trời như trước kia. Khi nghe Giang Khải nói vậy, cô ta nhìn anh ta bằng đôi mắt đầy tôn sùng.

Giang Khải rất thích ánh mắt này, anh ta lấy từ trong túi ra một sấp Đại Đoàn Kết rồi đưa cho cô ta: “Em cầm số tiền này đi bồi bổ cơ thế, sau này không nên gây chuyện nữa. Một năm sau anh sẽ tới đưa em ra ngoài.”

Tần Tâm Hủy vội vàng nắm tiền trong tay mình: “Được, được được, anh Giang Khải cứ yên tâm, em nhất định sẽ bồi bổ lại cơ thế! Sau này khi em ra ngoài, em không chỉ làm chuyện anh đã nói mà em còn phải sinh con trai cho anh!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 595: Chương 595



Lời này chọc vào ống thở của Giang Khải, khuôn mặt của anh ta trở nên méo mó ngay lập tức: “Nói tới con trai, tại sao khi ấy em lại không cẩn thận như vậy? Đang yên đang lành nói mất con là mất.”

Không biết con đàn bà này bị làm sao nữa, ngay cả đứa bé cũng không giữ được, nếu không phải là do cô ta không giữ được đứa bé thì bây giờ anh ta sẽ không không có người nối dõi.

Lần này tới lượt Tần Tâm Hủy bị chọc vào ống thở: “Anh Giang Khải nói những lời này thật sự khiến em đau lòng, anh cho rằng em không cẩn thận ư?”

Giang Khải nhíu mày: “Chẳng lẽ không đúng?”

Tần Tâm Hủy cắn răng: “Đương nhiên là không đúng, có người muốn hại con của chúng ta, em nghi ngờ kẻ đó không phải là ai khác mà là con đ**m Bạch Du!”

Cô ta nói rõ ràng chi tiết lý do tại sao mình bị ngã sấp và tại sao cô ta lại nghi ngờ có người muốn hại mình, Giang Khải nghe xong thì đập vào trên thân cây phát ra một tiếng “Bộp”.

“Đáng chết! Con đ**m Bạch Du, anh nhất định sẽ khiến cô ta nợ m.á.u phải trả bằng máu!”

***

“Hắt xì!”

Bạch Du nhảy mũi một cái.

Giang Lâm lập tức phủ áo khoác thêm cho cô: “Sắp tới thủ đô rồi, em đừng để bị cảm.”

Bạch Du ngẩng đầu rồi mỉm cười với anh, ngay sau đó tầm mắt rơi xuống con gái và Niệm Niệm đang nằm ngủ ở giường đối diện. Cô bé ngủ ngả trước ngả sau, còn gác một cái chân lên trên người Niệm Niệm, tư thế ngủ của cô bé càng ngày càng không có nề nếp.

Cô rời giường, bước tới lấy cái chân của cô bé đang gác trên người Niệm Niệm xuống, cô bé ngủ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng. Không biết cô bé mơ thấy thứ nào, cái miệng nhỏ chẹp vài cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc Niệm Niệm đang mê mang tỉnh dậy, thấy Bạch Du định ôm em gái đi, cô bé vội nói: “Cô ơi, đừng ôm em gái đi mà, cháu muốn ngủ chung với em gái.”

Khuôn mặt cô bé ngủ tới mức đỏ ửng, cứ như hai quả táo đỏ, Bạch Du xoa đầu của cô bé: “Em gái ngủ không có nề nếp, cô sợ con bé đẩy cháu rớt xuống giường, nếu té xuống dưới thì sẽ không tốt.”

Niệm Niệm: “Cô ơi, Niệm Niệm không sợ đau, Niệm Niệm là trẻ con lớn, dù có té xuống dưới thì cũng sẽ không khóc nhưng em gái còn nhỏ, té xuống dưới thì sẽ không tốt. Thế nên Niệm Niệm phải bảo vệ em gái, ngộ nhỡ em gái té xuống dưới thì có thể rơi lên người Niệm Niệm, vậy thì sẽ không bị đau.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn.

Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cô xoa đầu cô bé lần nữa: “Vậy nhờ cháu chăm sóc cho Tiểu Thư Thư, Niệm Niệm giỏi quá.”

Cô bé nghe nói như thế, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, mỉm cười ngại ngùng.

Bạch Du không biết những đứa trẻ không có cha mẹ khác có ngoan ngoãn như vậy không nhưng Niệm Niệm thường xuyên ngoan ngoãn tới mức khiến người ta đau lòng.

Lần này phải trở về thủ đô, có một lần cô bé cho rằng cô muốn đưa cô bé trở về Thiên Tân, thế là bị dọa tới mức gặp ác mộng liên tục mấy đêm. Cô bé nhỏ nhắn cứ giấu tất cả tâm sự vào trong lòng, còn không chịu nói cho ai nghe, cho tới khi cô cảm thấy không đúng và liên tục đảm bảo với cô bé, nói mình sẽ không đưa cô bé về Thiên Tân mà là về thủ đô, cô bé vẫn có thể ở chung với mình thì cô bé mới cảm thấy yên tâm.

Đối với Niệm Niệm, cô chỉ có thể đối xử với cô bé giống như đứa trẻ mà thôi, cho dù cô có chú ý đặc biệt thì sau này sau khi cô bé lớn lên, tính cách nhạy cảm cũng sẽ từ từ thay đổi.

Nhưng cô rất vui mừng khi con gái có được một người chị gái bảo vệ mình như thế, khi còn bé cũng từng có một khoảng thời gian cô ra sức lấy lòng Tần Tâm Hủy. Cô nghĩ mình làm vậy sẽ trở thành một người em gái tốt, một người con gái ngoan, nghĩ mình làm vậy là có thể đạt được sự yêu thương của các cô ta, giờ nghĩ lại thì thật sự rất ngốc.

Nghĩ tới Tần Tâm Hủy, cô không tránh khỏi mà nghĩ tới Giang Khải, cô quay đầu nhìn Giang Lâm: “Tần Tâm Hủy ở nông trại nên không phải lo lắng về cô ta, còn Giang Khải thì em có chút không yên lòng.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 596: Chương 596



Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, vẻ mặt lạnh băng: “Em không cần phải lo lắng, nó sẽ không có cơ hội này.”

Bạch Du đáp “Ừ” một tiếng.

Mặc dù Giang Khải bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Giang nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về dòng ba nhà họ Giang, chắc là Giang Khải sẽ không rời khỏi dòng ba ngay lập tức, Giang Khải Bang cũng không thật sự đuổi Giang Khải ra ngoài.

Ông nội có thể ngăn Giang Khải mượn dùng mạng giao thiệp và thế lực của nhà họ Giang nhưng lại không có biện pháp nào để ngăn Giang Khải quay trở về dòng ba.

Nhưng lo lắng cũng không có tác dụng, chẳng lẽ vì sợ mà cả đời bọn cô không trở về thủ đô ư?

Xe lửa tới nhà ga của thủ đô vào buổi sáng thứ ba.

Vừa ra khỏi nhà ga thì đã thấy bên ngoài đang có tuyết rơi nhiều, tuyết rơi trắng ngần từng mảng từng mảng như những đóa bông tuyết bay từ trên trời xuống. Chỉ trong nháy mắt, mái nhà, trên cây và trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết thật dày, bên trong đất trời như phủ thêm một bộ quần áo màu bạc.

“Mẹ ơi, có rất nhiều muối!”

Cô bé mở to mắt nhìn xung quanh, ngay cả miệng cũng mở thành chữ “O”, giống như người phương Nam lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, khiếp sợ vô cùng.

Bạch Du bật cười, cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ của cô bé rồi nói: “Đây không phải là muối mà là tuyết.”

Cô bé chớp mắt, lay động lông mi dài và rậm: “Người tuyết ạ?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người tuyết. Chốc nữa cha đắp người tuyết cho con có được không?”

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, mặc dù nhà họ Giang cho người lái xe con tới chở bọn cô nhưng vì an toàn, mọi người quyết định chờ tới lúc tuyết ngừng rơi rồi mới đi.

Trong lúc nhất thời, có không ít người giữ lại ở trong nhà ga.

Bạch Du lo có kẻ lừa đảo nên kéo hai đứa bé tới bên cạnh, không dám để các cô bé chạy lung tung, cô vừa giương mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt nhìn đôi mắt hẹp dài ở đối diện.

Cô run lên.

Rất ít khi thấy đôi mắt hẹp dài như vậy, chỉ gặp một lần thì sẽ khó quên.

Người chủ của đôi mắt có khuôn mặt dài, mũi cao, trên sống mũi đeo một cái kính, trông rất nhã nhặn, giống như là người có trí thức.

Bạch Du không biết tại sao lại cảm thấy anh ấy có chút quen mắt.

Không biết có phải là do ánh mắt của Bạch Du sôi nổi quá không, dường như người đàn ông cũng chú ý tới cô, sau khi thấy được khuôn mặt cô thì trên mặt anh ấy lóe lên vẻ luống cuống, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, vội vàng kéo mấy người bên cạnh ẩn vào dòng người.

“Sao vậy?”

Giang Lâm múc nước về, trông thấy dáng vẻ này của cô, anh nhìn thuận theo tầm mắt của cô nhưng không thấy gì đặc biệt cả.

Bạch Du giải thích: “Hình như vừa rồi em thấy chồng của Hướng Tuyết.”

Cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương qua một tấm ảnh nên bây giờ cô không cũng không dám chắc chắn.

Giang Lâm đưa nước cho bà nội, sau đó rót một ly cho hai đứa bé rồi mới hỏi: “Có chỗ nào không đúng ư?”

Bạch Du nhớ lại biểu luống cuống vừa rồi của anh ấy, cô mở to miệng rồi lắc đầu: “Chắc không có chuyện, có thể là do em quá nhạy cảm.”

Lúc này ông Giang đã chờ ở nhà tới mức sốt sắng, thỉnh thoảng nhìn về phía sân nhỏ: “Sao giờ mà vẫn chưa về nữa?”

Mẹ Ôn là bảo mẫu mới đổi lúc sau, bảo mẫu trước vừa làm được một thời gian ngắn thì mang thai, bởi vì thai tượng không tốt và xuất hiện dấu hiệu sinh non nên chỉ có thể xin nghỉ việc.

Mẹ Ôn được chú Vương giới thiệu, bọn họ là người cùng quê, biết rõ nhân cách của đối phương nên chú Vương vừa lên tiếng thì ông Giang đã gật đầu.

Ông Giang cảm thấy trận tuyết rơi lần này tới thật không đúng lúc, chốc sau ông ấy hỏi tiếp: “Bà quét dọn phòng cho đứa trẻ chưa?”

Mẹ Ôn gật đầu: “Tôi đã quét dọn xong, tất cả các món đồ chơi cũng được đặt vào trong.”

Mẹ Ôn cảm thấy khó tránh các dòng khác cảm thấy ghét, ông ấy thật sự có chút thiên vị, khi người không về thì ông ấy đã thường xuyên gửi túi lớn túi nhỏ tới đảo Quỳnh Châu. Giờ đây người sắp trở về, ông ấy lại càng thêm khoa trương, một tháng trước đã cho người quét vôi phòng, cứ thế mà đổi căn phòng của dòng cả thành căn phòng đồ chơi cho trẻ em.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 597: Chương 597



Huống chi đứa cháu gái cố còn là đứa cháu dưới danh nghĩa của Giang Khải Viêm nữa, đứa con gái c.h.ế.t trẻ kia luôn là nỗi đau trong lòng ông ấy. Bây giờ Giang Lâm trở thành con nuôi của Giang Khải Viêm, coi như là cô gái nhỏ đáng thương kia cũng có người nối nghiệp, làm sao ông ấy có thể không thương con cháu của cô bé vào tận bên trong xương máu?

Lúc này người của dòng ba cũng đứng ngồi không yên.

Giang Hựu Hàm cắn dưa: “Mẹ, mẹ nói anh ba có về nhà không?”

Lâu Tú Anh nhìn thoáng qua phía phòng ngủ rồi thấp giọng nói: “Nhỏ giọng thôi, con muốn cha con nghe được rồi ra mắng con à?”

Từ ngày đầu tiên khi quen biết bà quen biết Giang Khải Bang, bà đã không thích thằng nhóc Giang Lâm rồi, nó rất thông minh. Lúc ấy nó chỉ mới ba tuổi, những đứa trẻ vào tuổi này không biết mọi thứ, thậm chí ngay cả tên của mình cũng nói không rõ nhưng Giang Lâm lại không giống như vậy.

Nó rất thông minh, thông minh tới mức không giống một đứa trẻ. Cho dù bà có lấy lòng thế nào thì nó vẫn không chấp nhận người mẹ kế là bà.

Vậy thì đã đành.

Thế mà Giang Lâm và Bạch Du lại khiến em gái Lâu Mạn Lệ của bà ta bị bắt tới nông trường, bà ước có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cặp đôi khốn nạn này.

Nhưng nay dòng ba không có một chút ưu thế nào, Giang Khải tàn tật và bị ông già kia đuổi khỏi nhà họ Giang. Giang Hựu Hàm thì càng không cần phải nói tới, tới tận bây giờ ông già kia vẫn chưa thừa nhận đứa cháu rể Lương Thiên Vũ này.

Thế nên nhu cầu cấp bách của dòng ba là kéo Giang Lâm trở về, lần này Giang Khải Bang đã suy nghĩ rất kỹ, chuẩn bị dùng vứt bỏ thể diện làm cha để cầu xin Giang Lâm quay trở về.

Bởi vì vậy mà suy nghĩ của bà đối với Giang Lâm vô cùng phức tạp, bà ta vừa muốn Giang Lâm về dòng ba để làm chỗ dựa cho dòng ba vừa không muốn nhìn thấy nó và Bạch Du.

Nhưng Giang Hựu Hàm lại không nghĩ nhiều như vậy: “Mẹ, con cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng kéo anh ba về, con muốn anh ba tìm cho Thiên Vũ một công việc.”

Hôm qua Lương Thiên Vũ tới kiếm cô ta, nói chỉ cần cậu ta kiếm được công việc thì sẽ kiếm nhà rồi dọn ra ngoài.

Cô ta đã cảm thấy bứt rứt với bà mẹ chồng góa già kia từ lâu rồi, dáng vẻ chanh chua, chuyện nào cũng muốn quản lý, ngay cả ăn nhiều thêm một miếng thịt mà bà ta cũng muốn xen vào. Thế nên cô ta cũng muốn Lương Thiên Vũ có thể có một công việc, cứ vậy thì bọn họ có thể dọn ra ngoài và sống cuộc sống của hai người.

Cô ta cảm thấy mình chỉ cần vứt bỏ thể diện để cầu xin anh ba, nói không chừng anh sẽ đồng ý.

Lâu tú Anh nhìn thoáng qua đứa con gái ngây thơ: “Con còn nghĩ nó còn coi con là em gái à?”

Giang Hựu Hàm không tin: “Dù sao con cũng phải hỏi xin anh ba.”

***

Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.

Cuối cùng nhóm người Bạch Du cũng ngồi lên chiếc xe con mà chú Vương lái tới, chiếc xe con chạy về phía đại viện quân đội.

Giang Lâm để chú Vương đưa bà nội và Niệm Niệm trở về đại viện quân đội trước tiên.

Bạch Du định để bà nội và Niệm Niệm tới Tứ Hợp Viện để ở với mình nhưng cô vừa nói là bà nội đã từ chối, bà nội nói rằng: “Không phải là bà không có con trai và cháu trai ở thủ đô, sao bà có thể không biết ngại mà chạy tới nhà họ Giang chứ?”

Về phần Niệm Niệm, bà nội sợ cô một mình không thể chăm sóc được hai đứa bé, vả lại cha của cô cũng rất nhớ đứa cháu gái Niệm Niệm này. Thế nên sau khi suy xét lại tất cả, bà cảm thấy Niệm Niệm về nhà họ Bạch với bà thì sẽ tốt hơn.

Tục ngữ có câu càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp.

TBC

Bạch Du đứng trước cửa nhà mình, cô tốn rất nhiều can đảm mới nhấc chân bước vào.

Dường như Giang Lâm nhận ra sự “Không đúng” của cô, anh vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay của cô: “Anh đi vào trong với em.”

Lời nói này như tiêm một liều thuốc mạnh vào tim cô, khiến cô lập tức cảm thấy yên lòng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 598: Chương 598



Bạch Phi Bằng đã chờ ở trong nhà từ lâu, nếu không phải trong nhà có xe con thì ông đã chạy tới nhà ga đón mọi người. Lúc này ông nghe thấy trước cổng truyền tới tiếng bước chân, ông vội chạy ra mở cửa.

“Mẹ! Du Du, mọi người về!”

Bạch Phi Bằng không kiềm được cảm thấy cái mũi có chút chua xót khi thấy người nhà đã lâu không gặp.

Cái mũi của bà Bạch cũng chua xót, ngay lúc bà định ôm con trai một cái thì nào ngờ con trai chỉ nhìn bà một cái, sau đó tầm mắt đã dừng trên người của Tiểu Thư Thư đang được Bạch Du ôm trong lòng ngực.

“Đây… Đây là cháu ngoại của con ư?”

Bạch Phi Bằng nhìn cô bé, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Mặc dù trước đó ông đã xem ảnh nhưng ảnh vẫn chỉ là ảnh, không phải một chuyện với sự thật. Quả là con cháu của nhà họ Bạch, dáng vẻ thật sự rất xinh đẹp.

Nhìn môi mắt to tròn, cặp lông mi dài và cái miệng nhỏ đỏ chúm chím kia, cứ như một con búp bê vậy.

Bạch Phi Bằng định bước tới ôm cô bé thì bị bà Bạch đập vào lưng một cái: “Cái thằng ranh con này, con làm như không thấy người mẹ già này đã đành, giờ đây ngay cả con gái lẫn cháu gái của mình cũng làm như không thấy! Mẹ nói cho con biết, con đừng có cái vẻ thiên vị kia!”

Con trai thích cháu gái, đương nhiên là bà cảm thấy vui mừng rồi, dáng vẻ của Tiểu Thư Thư vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, đừng nói là Bạch Phi Bằng mà ngay cả bà cũng không nhịn được mà thương vào tận xương máu.

Chẳng qua là nhà họ Bạch đã có vết xe đổ của thiên vị là Tần Chính Nhân, bây giờ bà vô cùng nhạy với chuyện thiên vị.

Đặc biệt là khi Bạch Phi Bằng định ôm Tiểu Thư Thư, còn Niệm Niệm thì đứng một bên, cô bé nhìn ông nội với dáng vẻ vô cùng mong chờ. Trong lòng bà đột ngột vang lên tiếng còi báo động nên không thể không ra tay nhắc nhở con trai.

Lúc này Bạch Phi Bằng mới chú ý tới Niệm Niệm đang ngoan ngoãn đứng một bên nhìn ông, trong lòng ông lóe qua cảm giác áy náy, lập tức ôm lấy Niệm Niệm: “Niệm Niệm, ông là ông nội của cháu. Cháu còn nhớ ông nội không?”

Niệm Niệm là một đứa bé gái rất dễ thỏa mãn, cô bé vừa được ông nội ôm là đôi mắt vừa rồi vẫn còn u ám đã bừng sáng: “Nhỡ ạ, Niệm Niệm nhớ ông nội, Niệm Niệm rất nhớ ông nội.”

Đối diện với cô bé nở nụ cười rạng rỡ như bông, trong lòng Bạch Phi Bằng Bằng càng càng thấy tội lỗi: “Ông nội cũng rất nhớ Niệm Niệm, cháu sống ở bên kia đã quen chưa?”

Không phải là ông thiên vị, chỉ là do lần đầu tiên nhìn thấy cháu ngoại nên có chút kích động nhưng mẹ ông nói đúng, sau này ông phải thật chú ý, tuyệt đối không thể bắt chước người phụ nữ kia…

Niệm Niệm gật cái đầu nhỏ: “Quen rồi ạ, cô đối xử với Niệm Niệm rất tốt, cho Niệm Niệm quần áo đẹp, làm bánh bích quy và bánh ngọt nữa. Bên đó còn có biển và chim Hải âu nữa, Niệm Niệm rất thích ở chung với cô.”

Đặc biệt là khi ở chỗ của cô, không có ai mắng cô bé là sao chổi, nói cô bé khắc c.h.ế.t cha mình, đồng thời cũng sẽ không có cầm kim lén đ.â.m cô bé cả. Cô bé rất thích ở chung với cô và cũng rất thích em gái.

Sau khi Bạch Phi Bằng nghe những lời này, trong lòng ông vừa vui mừng vừa bực bội: “Được, được, được, quen là được.”

Kể từ lần trước khi biết chuyện Niệm Niệm bị bắt nạt ở Thiên Tân, ông vô cùng tức giận, chửi mắng em trai Bạch Phi Lễ của ông một trận. Nhưng nhắc tới, người nên bị chửi mắng là ông mới đúng, trước đây ông không chăm sóc tốt cho con trai nhỏ và con gái, bây giờ lại không chăm sóc tốt cho cháu gái.

Nghĩ vậy, ông lại càng ôm chặt Niệm Niệm.

Bà Bạch: “Được rồi, mau vào trong đi, trời đông gió rét mà cứ ở cửa ra vào, mấy đứa không thấy lạnh à?”

Lúc này Bạch Phi Bằng mới lấy lại tinh thần: “Đúng, đúng, đúng, mau vào trong, cha đi chuẩn bị nước nóng, cả cả sữa lúa mạch cho mấy đứa nhỏ…”

Bạch Du nhìn sắc trời rồi lắc đầu nói: “Chúng con không vào đâu, trông sắc trời như sắp có tuyết rơi nữa rồi. Chúng con về trước, vả lại ông nội vẫn còn chờ ở nhà, chốc lát sau chúng con sẽ lại tới.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 599: Chương 599



Ngoài sợ có tuyết rơi mà còn là vì ngồi xe lửa trong suốt nhiều ngày, ngày nào cũng lăn lộn trong một chỗ chỉ lớn bằng bàn tay, Bạch Du cảm thấy trên người mình có mùi nên muốn về tắm rửa thật nhanh.

Nhưng những lời này lọt vào lỗ tai của Bạch Phi Bằng thì lại thành Bạch Du không muốn vào trong, tránh việc gặp phải anh trai cả Bạch Gia Dương của cô, trong lòng ông không khỏi cảm thấy đau khổ.

Bạch Du không biết cha của cô lại nghĩ nhiều như vậy, sau khi tạm biệt người nhà, ngồi yên trên xe quay về Tứ Hợp Viện.

Quả nhiên là khi bọn cô vừa tới Tứ Hợp Viện thì trời đã bắt đầu có tuyết rơi lần nữa.

Ông Giang nghe thấy có tiếng xe con, ông ấy không kịp chờ mà chạy ra ngoài, không còn dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường.

Trước đó cô nhóc được trông nom nên còn nghe lời, bây giờ vừa xuống xe, cô bé đã không nhịn được mà nhào cả người về phía đống tuyết: “Đắp người tuyết! Đắp người tuyết!”

Ông Giang vừa ra ngoài đã thấy một cục tròn vo màu đỏ rực vui vẻ chạy về của mình nhưng cái chân quá ngắn, cũng có thể là do quần áo trên người quá nhiều nên cô bé bị cái chân của cản trở…

Cứ như vậy một cục thịt màu đỏ rực lăn đều trên mặt đất.

Chao ôi.

Trái tim cứng rắn không vội vàng của ông Giang lập tức đau lòng, ông nhanh chóng chạy tới: “Ôi, để ông cố ôm cháu, cháu té có đau không?”

Bạch Du đã sống cả hai đời nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy ông Giang bóp giọng nói chuyện, suýt chút nữa là cô đã bất cười.

Cô nhóc là một đứa bé diễn sâu, không sợ người lạ đã đành, giờ đây sau khi được ông Giang ôm lên, cô bé còn vươn cái tay nhỏ đầy thịt ra: “Đau ạ, phải thổi.”

Ông Giang thật sự tới gần, ông ấy thổi cái tay nhỏ của cô bé vài cái: “Còn đau nữa không?”

Cô nhóc lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn người đang ôm mình. Một lúc sau, dường như cô bé đã nhận ra người này là ai: “Ông cố, ông cố có đôi mắt giống như con ruồi!”

Cơ thể ông Giang cứng đờ:?”

Con ruồi?

Chẳng mấy chốc ông ấy đã chối bỏ ý nghĩ này, cháu gái vừa đáng yêu xinh đẹp vừa thông minh của ông ấy sau có thể nói ông ấy có đôi mắt giống như con ruồi được chứ, chắc chắn là nói đôi mắt của ông ấy giống như chim ưng.

Không sai, đôi mắt của ông ấy sắc bén giống như con chim ưng.

Cháu gái cưng của ông ấy thật sự là rất thông minh, còn nhỏ mà đã biết thế nào là đôi mắt chim ưng rồi, chắc chắn là di truyền từ sự thông minh của ông ấy.

Bạch Du không biết ông ấy nghĩ nhiều như vậy, nếu không cô sẽ không nhịn được mà bật cười.

Cô cho rằng dáng vẻ của cha cô khi vừa nhìn thấy đứa trẻ có chút khoa trương, không ngờ người khoa trương nhất lại là ông Giang.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc thấy tuyết rơi, cô nhóc phấn khích vô cùng, vả lại bây giờ cô nhóc nhắc nhở bản thân là phải đắp người tuyết. Bạch Du ngồi xe lâu như vậy, cô không còn tinh thần và sức lực để đắp người tuyết với cô bé, không ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng thì ông Giang đã bóp giọng đồng ý lần nữa.

“Ông cố đắp người tuyết với cháu nhé, đắp một người tuyết đáng yêu giống như Thư Thư có được không?”

Đôi mắt to tròn như ngôi sao của cô nhóc lóe sáng, đáp lại bằng giọng sữa: “Được ạ!”

Thế là một già một trẻ nắm tay nhau, cùng nhau đắp người tuyết.

Bạch Du: “...”

Giang Lâm: “...”

Thấy con gái có ông Giang trông nom, Bạch Du không lo lắng là sẽ xảy ra vấn đề nên đã vào trong thu dọn đồ đạt với Giang Lâm, sau đó vào trong tắm rửa gội đầu bằng nước nóng, lúc này cô mới có cảm giác mình đã sống lại.

Còn không tới là ở đảo Quỳnh Châu đã lâu, cô đã quen với cuộc sống ở bên kia, nhất định là phải tắm rửa mỗi ngày, những ngày qua không được tắm rửa mỗi ngày khiến cảm thấy không được quen.

Tắm rửa xong xuôi, mẹ Ôn cũng làm xong cơm trưa.

Có tôm xào chua tay trong nồi, móng lợn kho tàu và bắp cải xào. Món chính bao gồm sủi cảo nhân hẹ và bánh bao cỡ lớn, ngoài ra còn món đậu phụ kho rim và trứng hấp mà trẻ con thích ăn, vô cùng chu đáo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back