Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 580: Chương 580



Người phụ nữ trong tầng hầm thấy gã ta xuống, như thể một con vật nhỏ hoảng sợ, cả người nhảy dựng lên co rúm vào góc, mắt mở to, hai tròng mắt lồi ra như sắp rơi khỏi hốc.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng rất hả hê nhưng khi nhìn thấy cậu bé ngồi trên mặt đất bên cạnh đang bốc phân của mình ăn, gã ta lập tức bùng nổ: "Tao bảo mày chăm sóc con trai chúng ta đàng hoàng, tại sao mày không làm theo lời tao?"

Người phụ nữ run rẩy, toàn thân run rẩy như lá cây trong gió, sợ đến mức không nói nên lời.

Nhưng người đàn ông trung niên không buông tha cho cô ấy, tiến lên bóp cằm cô ấy: "Nếu mày còn dám không nghe lời tao, mày biết tao sẽ làm gì với mày không?"

Người phụ nữ lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, vô cùng hoảng sợ.

Ánh mắt người đàn ông trung niên mang theo một sự điên cuồng nóng bỏng: "Tao sẽ dùng d.a.o cắt từng miếng thịt của mày, đến lúc đó mày đừng hòng gặp lại cha mẹ mình nữa!"

Môi người phụ nữ run rẩy, mặt không chút máu, lắc đầu mạnh hơn.

Lúc này người đàn ông trung niên mới buông hàm cô ấy ra, chỉ vào cậu bé bên cạnh ra lệnh: "Đi rửa sạch con trai chúng ta đi."

Người phụ nữ bò về phía đứa trẻ theo một tư thế kỳ lạ, khi đến bên đứa trẻ, đôi mắt to tròn của cô ấy lộ ra vẻ ghê tởm nhưng do cảm nhận được ánh mắt phía sau, cô ấy vẫn bế đứa trẻ lên.

**

Sau khi Bạch Du và thợ cả Ngũ bàn bạc đã đến bệnh viện để tra cứu xem người đàn ông trung niên đến bệnh viện khám bệnh gì.

Vì bệnh viện bảo mật thông tin bệnh nhân nên cuối cùng vẫn nhờ đến sự giúp đỡ của Tôn Tường Vy mới tra được thông tin, người đàn ông trung niên đến khoa phụ khoa để lấy thuốc, lấy thuốc trị kinh nguyệt không ngừng, theo lời bác sĩ khám bệnh cho gã ta thì người đàn ông trung niên nói thuốc là lấy cho vợ gã ta, vì vợ gã ta bị liệt hai chân nên không tiện đến bệnh viện.

Nhưng vợ của người đàn ông trung niên đã qua đời từ tám năm trước, một người đàn ông to lớn như gã ta chắc chắn không dùng đến những loại thuốc này.

Tin tức này khiến nhóm người Bạch Du phấn chấn, đặc biệt là vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu, thậm chí còn nhiều lần ch** n**c mắt vì vui mừng.

Tất nhiên họ biết rằng nếu con gái thực sự rơi vào tay người đàn ông đó thì chắc chắn sẽ không có ngày nào tốt đẹp nhưng chỉ cần con gái còn sống, chỉ cần cô ấy còn sống thì đối với họ, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Sau khi xác định được người đàn ông trung niên có vấn đề, Bạch Du và nhóm người thợ cả Ngũ bắt đầu hành động giải cứu tiếp theo.

Hôm đó, người đàn ông trung niên vừa mở cửa thì bị Bánh Khoai Tây canh ở cửa lao vào cắn một cái, Bánh Khoai Tây c*n v** c* tay gã ta khiến người đàn ông trung niên đau đớn kêu lên rồi ném mạnh Bánh Khoai Tây xuống đất.

Bánh Khoai Tây bị ném ra ngoài, đứng dậy quay đầu bỏ chạy, không hề ham chiến.

Người đàn ông trung niên cầm cái cuốc để bên cửa đuổi theo: "Con súc vật c.h.ế.t tiệt, đứng lại cho tao!"

Giống như lần trước, gã ta lại không đuổi kịp Banh Khoai Tây nhưng lần này gã ta bị cắn rất nặng, cổ tay bị cắn chảy máu.

Người đàn ông trung niên mắng chửi nhưng không có ý định đi bệnh viện băng bó, chỉ tiện tay cầm một miếng vải băng bó sơ sài.

TBC

Nhưng khi người đàn ông chuẩn bị đi đào rau dại bên cạnh thì Bánh Khoai Tây lại xuất hiện, chủ yếu là xuất quỷ nhập thần, lần này Bánh Khoai Tây lao lên từ phía sau c*n v** c* người đàn ông.

Bánh Khoai Tây từ khi được nhận nuôi tới nay, ngoài lần cắn Lâu Mạn Lệ, những lần khác chưa bao giờ cắn người, lần này được Bạch Du ra lệnh, nó đã dùng hết sức.

Cắn một phát, cổ người đàn ông trung niên lập tức m.á.u me đầm đìa.

Tuy nhiên, lần này không đợi người đàn ông trung niên hất nó ra, Bánh Khoai Tây cắn xong lập tức chạy, chủ yếu là đánh lạc hướng.

Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng bị làm phiền nhưng Bánh Khoai Tây quá thông minh, gã ta đi khập khiễng một chân, căn bản không đuổi kịp nên gã ta đứng yên, mặt lạnh lùng suy nghĩ một lúc rồi quay về băng bó vết thương ở cổ, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.

Gã ta định tới cung tiêu xã mua thuốc trừ sâu rồi mua thêm thịt, về nhà trộn thuốc trừ sâu vào thịt, dùng nó làm mồi nhử để độc c.h.ế.t con ch.ó điên đó.

Còn nhóm người Bạch Du và thợ cả Ngũ chính là đang chờ đợi khoảnh khắc này.

Chờ người đàn ông trung niên đi xa, thợ cả Ngũ nhanh chóng cầm chiếc rìu đã chuẩn bị sẵn, giơ cao, một cú rìu đập vỡ khóa cửa.

Bước vào nhà, một mùi hôi thối ẩm mốc xộc vào mũi.

Bạch Du suýt nữa thì bị nôn.

Mùi trong nhà thật sự quá khó chịu, pha trộn mùi phân nước tiểu, mùi thức ăn ôi thiu, trứng thối hoặc có thể còn có mùi chuột chết, cửa sổ trong nhà đều đóng kín, không lọt một chút gió nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 581: Chương 581



Lượt xem: 51

Điều đáng sợ hơn nữa là, trên sàn nhà có một số thứ giống như xương, nhìn không giống xương động vật, mà giống như...

Bạch Du trợn to hai mắt: "Đừng nói với tôi nhưng thứ này đều là xương người."

Ngụy Quang Diệu đi đến nhặt xương trên sàn, lật đi lật lại kiểm tra rồi ngẩng đầu nói: "Đây chính là xương người, hơn nữa hẳn đều là xương của trẻ em."

Từ sau khi Ngụy Quang Diệu giải quyết một vụ án lớn với Ngụy Quang Tông, không chỉ được thăng chức tăng lương, mà còn được xếp tên trước mặt cục trưởng, cho nên anh ấy rất biết ơn Bạch Du.

Anh ấy không giống anh họ Ngụy Quang Tông, không tự cho mình là đúng, đầu óc cũng bình thường, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện một cô gái nhìn anh ấy nhiều hơn một cái liếc nhìn đã cho rằng yêu anh ấy, đây cũng là lý do Bạch Du tìm anh ấy giúp đỡ trong lần hành động này.

Hơn nữa anh ấy là công an, nếu thật sự tìm được manh mối của Ngũ Hiểu Đường, cũng thuận lợi lập án.

TBC

Bạch Du nghe nói như vậy thì cả người không nhịn được mà run rẩy: "Xương của trẻ em? Chẳng lẽ gã ta còn ăn thịt trẻ em sao?"

Nhưng từ sau khi vụ án bắt cóc bị triệt phá, gần đây không xảy ra vụ án trẻ em mất tích nào, ngay cả những đứa trẻ bị mất tích trước đó, cũng đều bị bắt cóc, chứ không phải chết.

Nghĩ đến việc người đàn ông đó có thể ăn thịt người, Bạch Du cảm thấy mình suýt nữa thì nôn ra.

Sắc mặt Ngụy Quang Diệu cũng không tốt, đặt xương xuống lắc đầu nói: "Nhìn không giống ăn thịt người, chỉ là trong nhà này có nhiều xương trẻ em như vậy rất kỳ lạ, cụ thể chỉ có thể bắt được người mới nói được."

Trong lúc Bạch Du nói chuyện, thợ cả Ngũ đã tìm kiếm trong nhà.

Nhưng căn nhà chỉ nhỏ như vậy, nhìn một cái là hết, căn bản không giấu được người.

Thợ cả Ngũ như ruồi mất đầu: "Người đâu? Tên b**n th** kia giấu người ở đâu?"

Bạch Du thấy thợ cả Ngũ sốt ruột như vậy, cũng tạm thời gác chuyện xương sang một bên, giúp tìm kiếm, rất nhanh, cái chum đựng gạo để ở góc nhà đã thu hút sự chú ý của cô.

Cô bước tới, muốn bê chum đựng gạo ra, ai ngờ lại không bê nổi, cô mở nắp chum đựng gạo ra thì thấy bên trong không phải gạo mà là đá.

Chẳng trách nặng như vậy.

"Thợ cả Ngũ, đồng chí Ngụy, hai người mau tới đây, tôi thấy cái chum đựng gạo này hơi kỳ lạ, hai ngươi mau lại xem."

Thợ cả Ngũ và Ngụy Quang Diệu vội vàng đi tới, thấy một chum đá, hai người nhìn nhau, sau đó buông đồ trên tay, cùng nhau bê chum đựng gạo ra.

Rất nhanh, bí mật của chum đựng gạo đã được hé lộ.

Khi nhìn thấy một tầng hầm xuất hiện trước mắt, thợ cả Ngũ kích động đến mức suýt đứng không vững.

Ngụy Quang Diệu ở lại trên đó, thợ cả Ngũ và Bạch Du theo thang gỗ trèo xuống.

Bạch Du đi theo sau thợ cả Ngũ nhưng vừa đặt chân xuống đất, cô đã nghe thấy thợ cả Ngũ kêu lên một tiếng thảm thiết…

"Đường… Nhi! Con gái số khổ của cha!"

Bạch Du nhìn sang thì thấy một người phụ nữ bị trói chân vào cột giường, cô ấy gầy trơ xương, hai má hóp vào, nhãn cầu lồi ra, quần áo trên người rách nát, phía dưới còn loang lổ máu.

Nếu không phải nhãn cầu vẫn còn chuyển động, Bạch Du suýt nữa đã tưởng rằng người trước mắt không phải là người, mà là một xác ướp.

Quá gầy.

Người phụ nữ trợn tròn mắt, không thể tin nhìn họ, toàn thân run rẩy.

Thợ cả NGũ nhào tới ôm lấy Ngũ Hiểu Đường, nước mắt giàn giụa: "Đường Nhi, cha là cha, cha là cha đây, con có nhận ra cha không?"

Nước mắt người phụ nữ như suối, miệng kêu ư ử nhưng không nói được gì.

Nhưng mà đương nhiên, cô ấy có thể nhận ra thợ cả Ngũ.

Người ta nói đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.

Bạch Du thấy thợ cả Ngũ khóc đau đớn như vậy, mũi cũng thấy cay cay nhưng đây không phải là nơi để ở lâu, người đàn ông đó có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Sau một hồi Bạch Du khuyên nhủ, cuối cùng thợ cả Ngũ cũng ngừng khóc.

Hình như hai chân Ngũ Hiểu Đường đã bị đánh gãy, cộng thêm suy dinh dưỡng và kích động nên cô ấy căn bản không thể trèo lên thang gỗ.

May là lúc đến họ đã mang theo dây thừng, Ngụy Quang Diệu thả dây xuống, họ buộc dây thừng vào eo Ngũ Hiểu Đường, sau đó Ngụy Quang Diệu kéo người ở trên, Bạch Du và thợ cả Ngũ đẩy người ở dưới.

Ba người hợp lực, dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng đẩy được người lên.

Bạch Du vừa trèo lên thang gỗ thì ngay sau đó Ngũ Hiểu Đường phát ra tiếng hét kỳ lạ.

Bạch Du theo ánh mắt cô ấy nhìn, chỉ thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa.

Đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn họ.

Vào lúc đó, Bạch Du cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân nổi hết cả da gà.

Cô không ngờ người đàn ông trung niên lại quay lại nhanh như vậy.

Không đúng, có lẽ ngay từ đầu gã ta đã cố tình tỏ ra yếu đuối, chỉ để dụ họ ra, người này còn xảo quyệt hơn cô tưởng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 582: Chương 582



Lúc này, Ngũ Hiểu Đường được cô đỡ đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, dường như chỉ cần cô buông tay thì cô ấy sẽ mềm nhũn cả chân mà quỳ sụp xuống đất.

Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm Ngũ Hiểu Đường, miệng cô ấy liên tục phát ra những tiếng hét chói tai, ngay sau đó, cô ấy nôn thốc nôn tháo nhưng cô ấy không nôn thức ăn mà là nôn ra máu.

Bạch Du ngửi thấy mùi m.á.u tanh khiến dạ dày cô cũng cuộn lên từng cơn.

Cô không biết người đàn ông trung niên đã làm gì với Ngũ Hiểu Đường nhưng có thể tưởng tượng được đó chắc chắn là một thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn và khủng khiếp, mới khiến một người khi nhìn thấy người khác mà sợ đến mức nôn ra máu.

Ngay khi nhìn thấy con gái, trái tim thợ cả Ngũ như bị một thanh kiếm sắc nhọn đ.â.m xuyên qua, lúc này nhìn thấy con gái sợ hãi, đau đớn như vậy, ông ấy càng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Ông ấy cầm lấy chiếc rìu mang theo, lao về phía người đàn ông trung niên: "Tao liều mạng với mày!"

"Thợ cả Ngũ, đừng!"

Tim Bạch Du đập thình thịch, cô không ngờ thợ cả Ngũ lại đột nhiên nổi giận.

Cô có thể hiểu được sự tức giận và tuyệt vọng của một người cha nhưng rõ ràng thợ cả Ngũ không phải là đối thủ của gã ta.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu cô thì chiếc rìu trong tay thợ cả Ngũ đã bị người đàn ông trung niên đánh bay bằng một nhát cuốc, bụng ông còn bị người đàn ông trung niên đá một cú, cả người bay ngược ra sau.

Tuy tuổi tác của người đàn ông trung niên cũng tương đương với thợ cả Ngũ nhưng gã ta cao lớn, vô cùng khỏe mạnh, ngược lại thợ cả Ngũ những năm gần đây vì con gái, vì vợ, sự nghiệp và cuộc sống cùng lúc bị đả kích, cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, sức khỏe của ông ấy đã không còn như trước, chỉ là vì vợ mà cố gắng chống đỡ, cho nên dù người đàn ông trung niên bị què một chân, thợ cả Ngũ vẫn không phải là đối thủ của gã ta.

May mà Ngụy Quang Diêu nhanh tay lẹ mắt đỡ thợ cả Ngũ, nếu không thì ông ấy đã đập đầu vào chum gạo rồi.

Bạch Du nhìn vào chân què của gã ta, sức lực vừa rồi không phải là một người què có thể làm được.

Bây giờ cô rất nghi ngờ gã ta vẫn luôn giả vờ què nhưng mục đích của gã ta là gì?

Người đàn ông trung niên liếc nhìn những người bên trong, cuối cùng ánh mắt u ám dừng lại trên người Bạch Du: "Là mày, là mày dẫn người tới đây."

Bạch Du nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc của gã ta, không khỏi rùng mình nhưng cô cố kìm chế không để lộ ra: "Hà Đào, tôi khuyên ông tốt nhất không nên làm bất kỳ phản kháng gì, nếu không đồng chí công an sẽ đánh gục ông ngay tại chỗ!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì khịt mũi cười khẩy: "Đồng chí công an mà mày nói không phải là con □□ yếu đuối này chứ?"

Ngụy·con gà yếu· Quang Diệu: "..."

Tuy Ngụy Quang Diệu đã vào hệ thống công an nhưng chiều cao của anh ấy không cao lắm, chỉ hơn một mét bảy, hơn nữa thể hình nhìn cũng không được cường tráng, người đàn ông trung niên Hà Đào đã chính xác đ.â.m anh hai nhát dao.

Nhưng Ngụy Quang Diệu vẫn rất có trách nhiệm: "Đồng nghiệp của tôi sẽ nhanh chóng tới đây, Hà Đào, ông làm ra chuyện mất hết tính người như vậy, cục cảnh sát sẽ bày thên la địa võng bắt ông lại, ông không bao giờ trốn thoát được!"

"Mày yên tâm, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hết tụi mày rồi mới trốn!"

Hà Đào rõ ràng không để lời đe dọa của Ngụy Quang Diệu vào mắt, cũng không định để những người trong nhà đi.

TBC

Đây là một tên b**n th** m.á.u lạnh.

Chỉ thấy sau khi gã ta nói xong, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua đảo lại trong nhà, không biết đang tìm kiếm thứ gì.

Bạch Du nhìn lướt qua đống xương trên mặt đất, mắt đảo một vòng: "Trên đời này chẳng lẽ không có thứ gì mà ông quan tâm sao? Thí dụ như… Con?"

Câu nói này như thể đã nhấn nút cơ quan, biểu cảm trên mặt Hà Đào trở nên méo mó, gào thét: "Trả con trai lại cho tao!"

Con trai?

Sau khi Hà Đào nói xong, ngoài Ngũ Hiểu Đường, ba người còn lại đều sửng sốt.

Chưa từng nghe nói người đàn ông này có con trai, nếu có thì... Mười tám chín phần mười là do Ngũ Hiểu Đường sinh ra.

Súc sinh!

Ngũ Hiểu Đường mất tích mười năm, lại bị tìm thấy trong tầng hầm nhà người đàn ông, thực ra chuyện cô ấy bị xâm hại là điều sớm có thể nghĩ đến nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, Bạch Du vẫn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng vấn đề là lúc nãy cô và thợ cả Ngũ xuống dưới cũng không thấy đứa trẻ nào!

Không!

Bạch Du cố gắng nhớ lại hoàn cảnh của tầng hầm, trước đó cô có để ý thấy một góc có một chỗ lồi ra, chỉ là thứ đó bị che bởi mấy bộ quần áo, cô tưởng là đống quần áo hoặc đồ vật khác nên không để ý.

Chẳng lẽ… Phía dưới đó không phải quần áo, mà là đứa nhỏ?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 583: Chương 583



Biểu cảm trên mặt Bạch Du hơi thay đổi, nếu dưới đống quần áo đó là đứa trẻ thì có phải có nghĩa là nếu lúc đó họ đến muộn một chút, đứa trẻ sẽ bị Ngũ Hiểu Đường bóp c.h.ế.t không?

Lúc này Ngũ Hiểu Đường đã không nôn ra m.á.u nữa mà nằm trên đất co giật toàn thân, miệng phát ra tiếng "ư ư" vô thức, thợ cả Ngũ ôm cô ấy, không biết làm sao mà an ủi.

Bạch Du nhìn thể hình của Ngụy Quang Diệu, cảm thấy đánh nhau chưa chắc đã là đối thủ của Hà Đào, cô và thợ cả Ngũ ba người hợp sức, có lẽ có thể ngăn lại nhưng như vậy chắc chắn sẽ phải trải qua một trận đổ máu.

Đây không phải là điều Bạch Du mong muốn.

Không thể đấu võ, vậy chỉ có thể dùng trí.

Bạch Du tằng hắng một cái rồi nói: "Con trai ông vẫn còn trong tầng hầm, ông muốn tự mình nhảy xuống đó à, còn nữa, đừng nói chúng tôi không nhắc nhở ông, bây giờ con trai ông đang rất nguy hiểm, nếu chậm thêm một chút, rất có thể sẽ c.h.ế.t ngạt."

Lời này vửa nói ra, trong nhà yên lặng mấy giây.

Thợ cả Ngũ trợn to hai mắt rồi đau đớn tột cùng, rất nhanh sau đó biểu cảm lại biến thành cơn thịnh nộ ngút trời, khi ông ấy định giật lấy chiếc rìu trong tay Ngụy Quang Diệu để liều mạng với Hà Đào lần nữa thì Bạch Du nhẹ nhàng lắc đầu với ông ấy.

Vành mắt Hà Đào như sắp nứt ra: “Tụi mày đã làm gì với con trai tao?”

Bach Du nhún vai, không trả lời câu hỏi của gã ta.

TBC

Hà Đào thấy vậy càng nóng lòng như lửa đốt, nắm chặt chiếc cuốc, gân xanh trên tay nổi lên, như thể muốn dùng một nhát cuốc c.h.é.m c.h.ế.t những người trong nhà.

Ngụy Quang Diệu cảnh giác nhìn cô.

Bầu không khí trong nhà căng thẳng đến cực điểm, mọi người đều không dám thở mạnh.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tầng hầm đột nhiên truyền đến tiếng khóc yếu ớt, nghe như tiếng mèo kêu, nếu lúc này trong nhà không quá yên tĩnh thì có lẽ còn không nghe thấy.

Thật sự có trẻ con!

Lòng Bạch Du rét lạnh.

Nhưng Hà Đào như phát điên, lao về phía cửa vào tầng hầm.

Hành động này của gã ta khiến Bạch Du và Ngụy Quang Diệu giật mình, còn tưởng gã ta muốn liều mạng với họ, ai ngờ Hà Đào chạy đến cửa tầng hầm, không nghĩ ngợi gì mà lập tức nhảy xuống.

Bạch Du ngẩn ra nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Mau, mau chặn cửa gỗ lại!”

Ngụy Quang Diệu nghe nói như vậy thì ngay lập tức ném rìu trên tay xuống, cùng Bạch Du đóng cửa gỗ lại, sau đó lại khiêng thùng gạo lớn đặt lên trên đè chặt, sợ Hà Đào sức quá lớn, Ngụy Quang Diệu suy nghĩ rồi lại ra ngoài khiêng một tảng đá lớn vào.

Làm xong tất cả những việc này, hai người nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Du vừa rồi chỉ thử thôi, không ngờ tên b**n th** Hà Đào này lại quan tâm đến con mình như vậy, cũng may là họ may mắn, đứa trẻ không khóc sớm không khóc muộn, đúng lúc này lại khóc lên.

Bạch Du nhìn thợ cả Ngũ: :Thợ cả Ngũ, bây giờ chúng ta tới cục cảnh sát báo công an đi.”

Thợ cả Ngũ ngập ngừng một lúc lâu, mới cõng con gái lên: "Được."

Đi báo công an thì có nghĩa là chuyện con gái bị giam cầm, bị xâm phạm không thể giấu được người khác, cũng có nghĩa là cả nhà họ lại một lần nữa bị cuốn vào cơn bão dư luận, ông ấy có chút do dự.

Ông ấy lo vợ con không chịu nổi những lời bàn tán của mọi người xung quanh, không đối mặt được với ánh mắt kỳ lạ của người khác, ông ấy càng lo vợ con sẽ vì thế mà suy sụp, họ như con diều chao đảo trên vách đá, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến họ rơi xuống vực sâu vạn trượng không thể trở lại.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo kiên định của Bạch Du, ông ấy lập tức tỉnh táo lại.

Nếu không báo công an thì có nghĩa là tên súc sinh Hà Đào này sẽ mãi mãi không bị pháp luật trừng trị, trừ khi ông ấy tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh này, nếu không thì sau này họ sẽ phải sống trong sự đe dọa và bóng đen của gã ta nhưng ông ấy biết, dù ông ấy có căm ghét tên súc sinh này đến đâu, ông ấy cũng không thể ra tay g.i.ế.c người.

Bạch Du và thợ cả Ngũ cõng Ngũ Hiểu Đường đi.

Ngụy Quang Diệu cân nhắc rồi quyết định ở lại, anh ấy lo lắng nếu Hà Đào có đồng bọn, họ đi hết thì lúc đó có người thả con súc sinh này ra, sau này muốn bắt lại sẽ không dễ.

**

Bạch Du và thợ cả Ngũ đến, giống như giọt nước vào chảo dầu, làm cho cả cục cảnh sát nhất thời bùng nổ.

“Ông nói đây là Ngũ Hiểu Đường, con gái của ông?”

“Chẳng phải con gái của ông đã mất tích mười năm rồi sao?”

“Cái gì? Cô ấy bị người nhốt mười năm dưới tầng hầm sao?”

Chuyện của Ngũ Hiểu Đường Người dân địa phương lớn tuổi đều biết, năm đó ầm ĩ khắp nơi, sau này thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu còn phải chịu nhiều đau khổ để tìm con gái.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 584: Chương 584



Có người thương cảm cho hai vợ chồng họ nhưng nhiều người hơn lại cho rằng họ tự chuốc lấy, làm giáo viên mà lại dạy ra đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, lại còn bỏ nhà theo trai, thật sự làm mất hết mặt mũi tổ tiên.

Mặc dù vợ chồng thợ cả Ngũ không thừa nhận nhưng trong lòng hầu hết mọi người đều cho rằng Ngũ Hiểu Đường đã chết, nếu không thì sao nhiều năm như vậy, cô ấy không xuất hiện lấy một lần, thậm chí không gửi một lá thư, như vậy không phải là c.h.ế.t thì là gì?

Chỉ là mọi người không ngờ rằng, Ngũ Hiểu Đường lại bị người ta giam cầm, hơn nữa còn giam ngay trước mắt mọi người.

Thật sự quá khó tin, nếu không tận mắt nhìn thấy, họ tuyệt đối sẽ không tin.

Nhưng dù có kinh ngạc thì cục cảnh sát vẫn không bỏ sót việc gì cần làm.

Một mặt họ phái người đến nhà họ Hà bắt người, một mặt làm biên bản ghi lời khai cho Bạch Du và thợ cả Ngũ, còn Ngũ Hiểu Đường cũng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân.

Nhưng kết quả kiểm tra rất tệ, điều này nằm trong dự đoán.

Bác sĩ nói rằng Ngũ Hiểu Đường bị gãy xương chân nhiều lần, không chắc sau này có thể đi lại bình thường được không, trên người cô ấy còn có rất nhiều vết sẹo, rõ ràng là trong mười năm qua, cô ấy đã nhiều lần bị đánh đập, càng đáng sợ hơn là cô ấy đã mang thai nhiều lần, hẳn là mới sảy thai cách đây không lâu nên mới liên tục nhỏ giọt.

Thợ cả Ngũ nghe được những báo cáo này, cũng không nhịn được nữa mà bụm mặt òa khóc.

Ông ấy sai rồi, vừa rồi ông ấy nên một búa c.h.é.m c.h.ế.t tên súc sinh đó!

Đây chỉ là những vết thương có thể nhìn thấy, còn những vết thương không nhìn thấy mới là nghiêm trọng nhất.

Nhớ lại từ khi phát hiện ra Ngũ Hiểu Đường đến giờ, cô ấy không nói một lời nào, chỉ biết hét lên, với tình trạng của cô ấy, chỉ sợ nửa đời sau sẽ phải sống trong sợ hãi.

Cô nhìn thợ cả Ngũ đang khóc lóc thảm thiết, không tiến lên an ủi ông ấy.

Cô cảm thấy thợ cả Ngũ trút hết những cảm xúc này ra chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, là trụ cột của gia đình, những năm qua ông ấy đã chịu quá nhiều áp lực, mà tiếp theo, ông ấy còn phải chống đỡ cho gia đình nhỏ bé tan nát này.

Cho nên hãy để ông ấy khóc vào lúc này, để ông ấy khóc hết những đau khổ của mười năm qua.

Hà Đào nhanh chóng bị bắt, cùng với gã ta còn có một đứa trẻ hơn một tuổi, là con trai.

Người ta đều nói con trai giống mẹ nhưng đứa bé đó lại như đúc ra từ một khuôn với Hà Đào, dù là mắt hay mũi đều rất giống Hà Đào, chỉ có điều đứa bé đó mặt mày vàng vọt, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng.

Hà Đào không phải rất yêu con sao, sao lại để con mình trở nên như thế này?

Nhưng vì có đứa bé trong tay nên khi bị bắt, Hà Đào không phản kháng, sau đó công an hỏi gì gã ta cũng trả lời nhưng gã ta có một yêu cầu, đó là đưa đứa bé về với mẹ nó, tức là đưa về bên Ngũ Hiểu Đường.

Đối với yêu cầu này của gã ta, đồng chí cảnh sát từ chối cho ý kiến.

Nhưng theo họ thấy, Ngũ Hiểu Đường, hay nói đúng hơn là nhà họ Ngũ nhận đứa bé đó cũng là điều nên làm, dù sao thì đứa bé đó cũng là do Ngũ Hiểu Đường mang thai mười tháng sinh ra, làm sao có người mẹ nào lại không cần con trai mình?

Lùi mười nghìn mà nói, bây giờ Ngũ Hiểu Đường như vậy, lại có quá khứ như vậy, để sau này cô ấy lấy chồng chắc chắn là không thể, cũng không có người đàn ông nào muốn lấy cô ấy, vậy thì có một đứa con trai bên cạnh chẳng phải là tốt sao? Nuôi nấng tử tế, về già còn có thể phụng dưỡng mình.

TBC

Vì vậy, mặc dù công an không trực tiếp trả lời Hà Đào nhưng thái độ thể hiện ra cũng không khác gì nói thẳng, đây cũng là lý do Hà Đào chịu nhận tội.

Thực ra mười năm trước, Hà Đào vẫn là một người bình thường, không giống như bây giờ, sống tách biệt với mọi người, lúc đó gã ta vẫn là công nhân của một công xưởng, chỉ là sau khi vợ gã ta mất, gã ta ngày càng trở nên cô độc, sau đó, gã ta đánh nhau với người khác trong công xưởng và bị công xưởng đuổi việc, ngày thường chỉ sống bằng nghề nhặt rác.

Nói một cách đơn giản, sự thay đổi của Hà Đào là vì vợ của gã ta.

Trong biên bản ghi lời khai của Hà Đào có nói, mười năm trước, vợ gã ta được bệnh viện chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa, vợ gã ta vừa phát bệnh thì gã ta lập tức hoảng sợ, cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.

Gã ta sinh ra vào thời điểm chiến tranh vẫn chưa kết thúc, cha và những người thân khác của gã ta đã mất mạng trong chiến tranh, mẹ gã ta không còn cách nào khác để nuôi sống gã ta và bản thân nên đã đi làm gái m** d*m. Trong ký ức của gã ta, trong nhà luôn có những người đàn ông khác nhau ra vào, mỗi lần những người đàn ông này đến, mẹ gã ta sẽ phát ra những tiếng kêu vô cùng đau đớn, mà mẹ gã ta bị những người này làm tức giận thì sẽ trút hết lên người gã ta.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 585: Chương 585



Vợ gã ta là hàng xóm của gã ta, hơn gã ta bảy tuổi, thấy gã ta từ nhỏ đã thường xuyên bị mẹ đánh đập, lại lúc no lúc đói nên đã đưa gã ta về nhà mình chăm sóc, vì vậy trong lòng gã ta thì vợ gã ta không chỉ là người yêu, mà còn là người thân, thậm chí còn đóng vai trò như một người mẹ.

Điều hối tiếc lớn nhất của vợ gã ta là không thể sinh cho gã ta một đứa con trai, để vợ không phải hối tiếc nên gã ta đã nghĩ ra một cách - để những người phụ nữ khác sinh con trai cho gã ta, để người vợ đã c.h.ế.t mà không có gì phải hối tiếc, vì vậy gã ta bắt đầu tìm kiếm nhưng để không ai phát hiện ra hành tung của mình, gã ta bắt đầu giả làm người què, cuối cùng gã ta nhắm mục tiêu vào Ngũ Hiểu Đường.

Còn tại sao lại là Ngũ Hiểu Đường, đó là vì một hôm gã ta đi qua một con hẻm nhỏ, thấy Ngũ Hiểu Đường đang mua bánh bao cho một đứa ăn xin, thấy vẻ mặt buồn bã của gã ta đã lập tức đưa cho gã ta cái bánh bao còn lại trong tay, còn cười với gã ta.

Ngay khoảnh khắc đó, gã ta như nhìn thấy người vợ thời thiếu nữ đang cười với mình, vì vậy gã ta bắt đầu theo dõi Ngũ Hiểu Đường, mấy giờ Ngũ Hiểu Đường đi học, mấy giờ ra ngoài, mấy giờ về nhà, gã ta đều điều tra rất rõ ràng, thậm chí gã ta còn nhiều lần lẻn vào nhà họ Ngũ vào nửa đêm, chỉ ngồi im bên giường Ngũ Hiểu Đường nhìn cô ấy ngủ.

Sau đó có một tên lưu manh quấy rối Ngũ Hiểu Đường, thế là gã ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức bảo vợ mình giả vờ ngất xỉu trên con đường Ngũ Hiểu Đường thường đi qua, Ngũ Hiểu Đường vẫn rất tốt bụng như thường lệ, thấy vợ gã ta ngất xỉu, đặc biệt là biết bà ta bị ung thư nên cố ý muốn dìu bà ta về nhà.

Tất nhiên, từ khi cô ấy bước vào cửa nhà họ Hà, cô ấy chưa bao giờ bước ra ngoài nữa.

Gã ta nhốt Ngũ Hiểu Đường trong tầng hầm, ngay hôm đó đã cưỡng h.i.ế.p cô ấy, chỉ là bụng của Ngũ Hiểu Đường không được khỏe, trước khi vợ gã ta mất, cô ấy chỉ sinh được một đứa con gái, vì thấy vợ rất thích con gái nên sau khi vợ mất, gã ta đã bóp c.h.ế.t đứa con gái để nó xuống địa ngục bầu bạn với vợ.

Trong vài năm sau đó, Ngũ Hiểu Đường lần lượt sinh ba đứa con gái và một đứa con trai, chỉ là con gái vừa sinh ra chưa đầy nửa tiếng đã bị gã ta b*p ch*t, tất cả đều đưa xuống địa ngục bầu bạn với vợ, cho đến khi đứa cuối cùng sinh ra là con trai thì gã ta mới giữ lại.

Dù các đồng chí công an đã chứng kiến rất nhiều chuyện đen tối nhưng vẫn bị sự b**n th** của Hà Đào làm cho kinh hoàng.

TBC

"Rốt cuộc mày có là cong người không? Mày thực sự bóp c.h.ế.t chính con gái mình, hổ dữ không ăn thịt con, mày còn không bằng cầm thú!"

Hà Đào sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, vẫn không thấy mình có lỗi: "Con gái thì có ích gì, chỉ biết lãng phí lương thực."

"Vậy vợ ông không phải là con gái sao, sao ông không thấy bà ta lãng phí lương thực?"

Nghe vậy, Hà Đào lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên: "Không cho phép mày nói vợ tao như vậy, mày…"

Chỉ là gã ta còn chưa nói hết lời, đầu gã ta đã bị ấn chặt xuống bàn, người còn bị đánh nhiều gậy.

Gã ta cảm thấy công an chắc chắn là cố tình mượn cơ hội này cố ý đánh gã ta, mẹ nó, đầu đã bị đánh vỡ rồi.

Đồng chí công an chính là cố tình, đối với những kẻ b**n th** như vậy, phải ra tay thật mạnh!

Cho nên Hà Đào vào cục cảnh sát chưa tới nửa ngày đã bị đánh bể đầu chảy máu, mặt lại sưng như đầu heo.

**

Thợ cả Ngũ vốn không muốn cho vợ biết chuyện con gái quá sớm, ông ấy sợ sức khỏe của vợ không chịu nổi.

Nhưng giấy không gói được lửa, họ vừa cõng Ngũ Hiểu Đường đến cục cảnh sát, đã bị không ít người nhìn thấy, sau đó đến bệnh viện, rất nhiều người của cục cảnh sát bao vây nhà họ Hà nên chuyện này chắc chắn không giấu được.

Bên ngoài bàn tán xôn xao, khắp phố phường đều bàn tán về chuyện của Ngũ Hiểu Đường, còn có không ít người tò mò chạy đến nhà họ Ngũ để xem, Triệu Kí Thu muốn không biết cũng khó.

Triệu Kí Thu nhìn thấy con gái, vui mừng đến rơi nước mắt nhưng khi biết con gái đã phải chịu những đau khổ đó, bà ấy đã ngất xỉu tại chỗ hai lần, may mà đang ở bệnh viện, việc cấp cứu cũng thuận tiện.

Ngũ Hiểu Đường tỉnh dậy vào ngày hôm sau sau khi nhập viện. Sau khi tỉnh dậy, mắt cô ấy đờ đẫn, không chớp trông như đang trong trạng thái mơ màng. Hôm qua cô ấy còn nhận ra thợ cả Ngũ là cha mình nhưng hôm nay dù thợ cả Ngũ có gọi cô ấy thế nào, cô ấy cũng không thèm liếc nhìn ông ấy.

Triệu Kí Thu muốn ôm con gái nhưng khi cô ấy lại gần, Ngũ Hiểu Đường lập tức căng cứng người, toàn thân run rẩy. Nếu lúc này lại cố gắng chạm vào cô ấy thì cô ấy sẽ lại sợ hãi hét lên như hôm qua, cuối cùng là co giật không ngừng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 586: Chương 586



Hai vợ chồng nhìn thấy con gái như vậy, lại không kìm được nước mắt.

Bạch Du biết Hà Đào b**n th** nhưng không ngờ gã ta b**n th** đến mức đó, lại ép buộc Ngũ Hiểu Đường phải nhìn con gái mình bị g.i.ế.c chết.

Quá tàn nhẫn!

Bệnh viện nói Ngũ Hiểu Đường thuộc dạng bệnh tâm thần, họ cũng bất lực, bảo đưa về nhà chăm sóc cho tốt.

Tình trạng của Ngũ Hiểu Đường lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì nhận ra người, lúc xấu thì la hét, giật tóc, đặc biệt là nửa đêm thường xuyên bị tỉnh giấc vì sợ hãi.

Bạch Du thu dọn những thứ bổ dưỡng trong nhà, sữa bột, nhân sâm, đường đỏ, táo đỏ, long nhãn, lại mua thêm một trăm quả trứng gà, ngoài ra còn mua một tấm vải và hai bộ quần áo cho Ngũ Hiểu Đường.

Biết trước khi mất tích, Ngũ Hiểu Đường rất thích ăn kẹo Hạnh Phúc nên Bạch Du lại tự tay làm một ít.

Kẹo Hạnh Phúc truyền thống không làm bằng kẹo bông, mà làm bằng mạch nha.

Ngẫu nhiên cách đây không lâu, Bạch Du đã làm một ít mạch nha cho cô nhóc và Niệm Niệm ăn, nhà còn dư khá nhiều, giờ lấy ra làm kẹo Hạnh Phúc là vừa vặn.

Làm nóng chảo rồi cho đậu phộng vào rang, rang tới khi chín rồi chà bỏ vỏ, dùng cán lăn cán thành đậu phộng vụn, sau đó đổ một ít dầu ăn vào chảo, đợi chảo nóng thì cho mạch nha vào khuấy đều cho tan chảy rồi đổ bột sữa vào tiếp tục đảo đều cho đến khi bột sữa tan chảy, sau cùng là đổ vừng đen và đậu phộng vào.

Kẹo Hạnh Phúc nguội rồi cắt thành từng thanh dài đều nhau, cắn một miếng, miệng đầy vị sữa thơm ngậy, nhai vài cái, vị đậu phộng hòa quyện với vừng lan tỏa khắp khoang miệng, càng nhai càng thơm.

"Mẹ, kẹo bò ngon!"

Cô nhóc cầm một miếng, ăn đến mức híp cả mắt, vì cô bé không biết nói chữ "Trát" nên kẹo Hạnh Phúc bị gọi thành kẹo bò.

Niệm Niệm thấy em gái nói sai, cũng không cười nhạo mà rất có dáng vẻ chị gái, nghiêm túc dạy bảo: "Em gái, không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc."

Cô nhóc: "Kẹo bò."

Niệm Niệm: "Không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc, em đọc theo chị, kẹo… Hạnh… Phúc…"

Cô nhóc: "Kẹo… Bò."

Niệm Niệm: "..."

Bạch Du nhìn hai chị em thân thiết như vậy, cũng không nhịn được cười rồi nói với bà nội một tiếng, sau đó mang theo đồ đến nhà họ Ngũ.

Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nhìn thấy đống đồ cô mang đến, cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, đồng chí Bạch, cảm ơn cô!"

Những ngày này, có không ít người đến nhà họ xem trò cười nhưng người thực sự giúp đỡ thì lại rất ít.

Bạch Du xua tay: "Đó là điều nên làm."

Cô cũng chỉ giúp được một chút thôi.

TBC

Nhưng những ngày này, thợ cả Ngũ vì chăm sóc con gái và vợ, ngay cả tới tòa soạn cũng không đi, mặc dù nhóm người thư ký Chương đã gửi đến rất nhiều đồ và tiền nhưng cứ ngồi không ăn núi lở cũng không phải là cách, không biết hai vợ chồng thợ cả Ngũ có dự định gì sau này.

Cuối cùng Hà Đào cũng bị xử bắn, chỉ là loại súc sinh này c.h.ế.t không đáng tiếc, còn Ngũ Hiểu Đường, cùng với quãng đời còn lại của hai vợ chồng thợ cả Ngũ đều đã bị hủy hoại.

Sau khi Hà Đào chết, nơi ở của đứa trẻ tên "Hà Thiên" đó nhanh chóng được đặt ra trước mặt mọi người.

Trước đây, khi Ngũ Hiểu Đường còn ở trong bệnh viện, hai vợ chồng thợ cả Ngũ còn không kịp chăm sóc con gái, đương nhiên không thể để ý đến đứa cháu ngoại "Hà Thiên" này, chỉ là bây giờ Hà Đào đã chết, Ngũ Hiểu Đường cũng đã xuất viện, cục cảnh sát cho rằng nhà họ Ngũ nên đón đứa trẻ về.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy người nhà họ Ngũ đến.

Hà Thiên có mẹ, đương nhiên không thể đưa đến viện phúc lợi, cục cảnh sát cũng không thể nuôi đứa trẻ này mãi được, nếu người nhà họ Ngũ không đến, vậy thì họ chỉ còn cách đưa đứa trẻ đến đó.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 587: Chương 587



“Ông chắc chắn là mình có thể chăm sóc cho Đường Nhi không?”

Thợ cả Ngũ nhìn bạn già, hỏi đi hỏi lại.

Tuy rằng người bạn già thư ký Chương liên tục nói thợ cả Ngũ không cần phải đi làm gấp, cho ông ấy không ít nguyên liệu và đồ bồ nhưng ông ấy không thể nào nhận một cách thoải mái được. Thế nên khi con gái vừa ổn định một chút thì ông ấy đã chuẩn bị đi làm lại.

“Yên tâm đi, mấy ngày qua cảm xúc của Đường Nhi đã tốt lên rất nhiều, vả lại khi Đường Nhi… Không ổn định thì con bé cũng không tấn công người khác nên ông không cần phải lo lắng cho tôi, ngộ nhỡ thật sự không giải quyết được, thì tôi sẽ gọi hàng xóm tới giúp đỡ.”

Ánh nắng ban mai chiếu lên trên khuôn mặt Triệu Kí Thu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bà ấy đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, dễ nhận thấy là bà ấy đã không nghỉ ngơi trong suốt nhiều ngày qua.

Bà ấy cảm thấy đau lòng thay cho con gái, thằng súc sinh đó cứ vậy mà chết, thật sự là có lợi cho gã ta. Theo ý kiến của bà ấy, thằng súc sinh đó phải bị phanh thây xé xác thì mới có thể xoa dịu một phần nghìn nỗi đau trong lòng bà ấy.

Thằng súc sinh đó đã hủy hoại Đường Nhi của bà, con bé vốn nên có một công việc khiến người ta ngưỡng mộ, sau đó lấy chồng sinh con dưỡng cái, có thể không vui vẻ, nhưng lại được sống một cuộc sống bình thường như những người tầm thường xung quanh, chẳng qua là tất cả đã bị hủy hoại.

Đường Nhi của bà sống trong sự lo sợ và đau khổ suốt cả ngày lẫn đêm, khi ổn định thì sẽ ngơ ngơ ngác ngác, khi không ổn định thì sẽ điên khùng kéo rách tóc của mình, khiến bản thân chảy m.á.u nhễ nhại. Bà ấy cảm thấy đau lòng như có hàng trăm triệu mũi tên đ.â.m xuyên khi thấy con gái như vậy.

Thợ cả Ngũ quay đầu nhìn về phía con gái đang nằm ở trên giường, Ngũ Hiểu Đường cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ. Cho dù đã rời khỏi tầng nhà dưới mặt đất, khi cô ấy ngủ vẫn cuộn tròn và cau mày, không có chút cảm giác an toàn nào.

Cảnh tượng này khiến thợ cả Ngũ đau lòng, ông ấy dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Được rồi, nếu có chuyện thì ông cứ nhờ người tới tòa soạn tìm tôi.”

Nói xong, ông ấy cầm cà mèn nhôm đựng cơm trưa lên chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Thợ cả Ngũ bước tới mở cửa, đập vào mắt là công an Lâm đang đứng ở trước cửa nhà, ông ấy không khỏi giật mình: “Đồng chí Lâm? Cậu tới đây sớm vậy? Chẳng lẽ là vụ án vẫn còn có chỗ không rõ?”

Công an Lâm lắc đầu: “Không có, không có, vụ án đã kết thúc rồi. Lần này tôi tới đây là để trả thứ mà mọi người đã bỏ quên ở cục công an.”

Thợ cả Ngũ ngơ ngác: “Thứ gì?”

Lúc này công an Lâm mới né người ra, để lộ đồng chí công an đang ôm một bé trai ở phía sau, anh ấy ôm lấy bé trai rồi nói: “Là đứa bé này.”

“...”

Sắc mặt thợ cả Ngũ lập tức thay đổi, ông ấy nhìn chòng chọc vào đứa bé, bàn tay rũ xuống từ từ siết chặt thành nắm đấm.

Triệu Kí Thu thấy chồng đứng ở cửa không nhúc nhích, bà ấy vừa bước ra vừa nói: “Ai tới vậy?”

Bà ấy vừa dứt lời thì đã thấy công an Lâm và bé trai mà anh ấy đang ôm trong tay, trước mắt bà ấy trở nên tối sầm, cơ thể run rẩy.

Thợ cả Ngũ thấy thế vội chạy tới đỡ bà ấy: “Bà đi vào trong đi, tôi sẽ xử lý vấn đề này.”

Triệu Kí Thu giữ vững cơ thể, lúc sau mới mở mắt ra rồi lắc đầu: “Không, tôi sẽ xử lý chung với ông.”

TBC

Nói xong, hai người nắm tay vào nhà.

Đúng lúc cậu bé tên “Hà Thiên” tỉnh giấc, con mắt xoay chuyển nhanh lẹ, cậu bé nhìn công an Lâm rồi nhìn vị công an đứng bên cạnh anh ấy, cuối cùng dừng trên người đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí im ắng vài giây.

Đầu tiên là bọn họ phải chăm sóc con gái, thứ hai là cố ý trốn tránh đứa bé. Thế nên đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đứa bé này.

Trong lòng đôi vợ chồng vô cùng phức tạp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 588: Chương 588



Trong lòng bọn họ biết rất rõ là trẻ con không có tội, nếu như cậu bé có lựa chọn, chắc chắn cậu bé sẽ không muốn có một người cha giống súc sinh như thế.

Huống chi trong người đứa bé còn có một nửa dòng m.á.u của con gái bọn họ, tuổi tác của bọn họ không còn trẻ, sức khỏe cũng chẳng còn tốt, nếu như có một ngày bọn họ mất thì ai sẽ chăm sóc cho con gái của bọn họ?

Nếu như giữ đứa bé lại, nuôi nấng cẩn thận thì có thể trong tương lai cậu bé sẽ chăm sóc cho con gái thay cho bọn họ.

Nhưng!

Đứa bé rất giống Hà Đào, từ đôi mắt, cái mũi rồi tới miệng như in cùng một khuôn với Hà Đào, bọn họ vừa nhìn đứa bé là đã nghĩ tới Hà Đào, nghĩ tới Hà Đào mà bọn họ ước có thể phanh thây xé xác. Một đứa bé như vậy, bọn họ không có cách nào để cam đoan là mình có thể đối xử với cậu bé như cháu ngoại, không có cách nào để nuôi nấng cậu bé thật cẩn thận.

Thằng súc sinh kia dùng thủ đoạn dã man như vậy để phá hoại con gái của bọn họ, tại sao bọn họ còn phải nuôi con thay cho gã ta?

Chỏ trong nháy mắt, đôi vợ chồng đã đưa ra quyết định, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói với công an Lâm: “Các cậu đưa đứa bé này đi đi, đưa cho người khác cũng được, đưa cho cô nhi viện cũng được, chỉ cần không đưa cho chúng tôi!”

Công an Lâm run rẩy, vẻ mặt không dám tin: “Thợ cả Ngũ, ông đang nói gì vậy? Đây là cháu ngoại ruột của mọi người đấy! Tôi biết trong lòng mọi người đang nghĩ đến chuyện gì nhưng trong người đứa bé cũng chảy dòng m.á.u của con gái mọi người, tội chi phải càng làm khổ cho con gái của mọi người, dù thế nào mọi người cũng phải suy nghĩ cho tương lai của cô ấy. Nuôi nấng đứa bé thật cẩn thận, sau này nhà họ Ngũ cũng có người chăm sóc cho người nhà trước lúc lâm chung cho mọi người.”

Công an Lâm cảm thấy mình đã khuyên bảo tận tình, thật lòng thật dạ suy nghĩ cho cả nhà bọn họ.

Không ngờ anh ấy vừa dứt lời, thợ cả Ngũ đã từ chối lần nữa: “Chúng tôi không cần đứa cháu ngoại như vậy, chúng tôi cũng không cần đời sau của một thằng súc sinh chăm sóc cho người nhà trước lúc lâm chung cho chúng tôi!”

Khi bọn họ còn sống, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc cho con gái thật tốt, đồng thời trước khi rời đi sẽ để lại đủ tiền và người có thể chăm sóc cho con gái, nếu như bọn họ không làm được thì khi bọn họ ra đi sẽ dẫn con gái theo, tránh việc con gái chịu khổ và bị bắt nạt trong cuộc sống.

Công an Lâm không rõ, thậm chí là vì thuyết phục nhà họ Ngũ nhận đứa bé mà anh ấy còn không tiếc trợn mắt nói dối: “Nhưng đứa nhỏ vẫn là con cháu nhà họ Ngũ của mọi người mà, mọi người xem dáng vẻ của đứa nhỏ rất giống với con gái của mọi người.”

Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu: “...”

Công an sau lưng: “...”

Chỉ cần không phải là người bị mù đều có thể nhìn ra, dáng vẻ của đứa bé không có chỗ nào giống nhà họ Ngũ, khó trách nhà họ Ngũ lại có phản ứng chán ghét như thế, đổi lại là anh ta thì anh ta cũng không cần một đứa cháu ngoại như vậy.

Công an Lâm thấy thuyết phục không có tác dụng, vẻ mặt anh ấy trở nên u ám: “Thợ cả Ngũ, tôi thật lòng khuyên mọi người, mọi người phải giữ đứa bé, dù không muốn thì cũng phải giữ. Bởi vì đứa bé có mẹ nên không thể đưa thằng bé tới cô nhi viện được, cô nhi viện chỉ nhận trẻ mồ côi cha mẹ, đứa bé có mẹ, có ông bà ngoại nên không khớp với điều kiện thu nhận và giúp đỡ của cô nhi viện. Cục công an của chúng tôi đã giúp mọi người chăm sóc một thời, coi như là đã quan tâm và giúp đỡ tận tình.”

Kể từ lúc công an Lâm tới, mọi người đã tập trung sự chú ý sang bên đây. Bây giờ thấy nhà họ Ngũ kiên quyết không nhận “Đứa cháu ngoại ruột” thì không khỏi nghị luận sôi nổi.

“Tôi cảm thấy đồng chí công an nói không sai, dù thế nào thì trong người đứa bé cũng chảy dòng m.á.u của nhà họ Ngũ, đương nhiên là phải theo nhà họ Ngũ rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, vả lại nhà họ Ngũ không thể không có con cháu với tình cảnh bây giờ. Không bằng cứ nhận rồi nuôi nấng cẩn thận, nói không chừng sau này ba người còn phải dựa vào đứa bé đó.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 589: Chương 589



Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.

Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.

Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.

Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”

Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”

Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.

Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.

Công an Lâm chỉ muốn văng cục nợ Hà Thiên mà thôi, còn về phần ai nuôi đứa bé thì anh ấy không quan tâm, cứ quyết định vậy đi.

Những người khác cảm thấy đây chưa chắc không phải một phương pháp tốt. Nhưng nếu không nhờ có Bạch Du thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chỉ trích đôi vợ chồng thợ cả Ngũ m.á.u lạnh. Dù sao thời đại nào cũng không thiếu những người đứng nói không đau lưng nhưng giờ đây dù trong lòng một số người cảm thấy vậy thì cũng không dám nói ra.

Sau khi đám người giải tán, Bạch Du và Giang Lâm theo thợ cả Ngũ vào trong nhà.

Thợ cả Ngũ khom người thật thấp với Bạch Du và Giang Lâm: “Tôi, Ngũ Minh Tri suốt đời không quên ơn to đức lớn của mọi người!”

Triệu Kí Thu thấy chồng làm vậy, bà ấy đứng lên định cúi đầu với đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm, Bạch Du vội đỡ lấy bà ấy, cô ngăn cản và nói: “Thợ cả Ngũ, thím Triệu, những lời mọi người nói xa cách quá, chúng cháu chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Cái mũi thợ cả Ngũ chua xót: “Bọn chú chỉ sợ cả đời này không có cách nào để đền ơn các cháu.”

Làm vậy sao có thể gọi là tiện tay được chứ, từ năm con gái mất tích, có rất nhiều người thân và bạn bè tránh né không muốn gặp bọn họ, còn có những kẻ ty tiện bỉ ổi ném đá xuống giếng. Những năm qua, bọn họ đã thấy rõ sự ấm lạnh của nhân gian.

Hơn nữa đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm không thân cũng chẳng quen với bọn họ, từ lúc nghĩ cách cứu con gái cho tới lúc giúp tống đứa bé ra ngoài cho người khác nuôi, bọn cô đều không yêu cầu bọn họ giúp đỡ để đền ơn. Đôi vợ chồng bọn họ làm trâu làm ngựa nửa đời sau cũng không trả nổi phần ân tình này.

Bạch Du khích lệ bọn họ: “Kỳ thi Đại Học đã khôi phục, tình hình bây giờ càng ngày càng tốt, nói không chừng có thể tự chủ làm ăn. Thợ cả Ngũ và thím Triệu không phải thất vọng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Quả nhiên sau khi nghe những lời của Bạch Du đôi vợ chồng đã được khích lệ.

Đúng vậy, kỳ thi Đại Học ngưng mười năm đã khôi phục, nghe nói có không ít người xuống chuồng bò đã được sửa lại kết luận sai, tất cả những thứ này đều đang nói tình thế của đất nước càng ngày càng tốt.

Hơn nữa mong ước duy nhất của bọn họ vào lúc trước là tìm được con gái, giờ đây con gái đã quay về bên cạnh bọn họ, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.

Động tác của Giang Lâm rất nhanh, chưa được ba ngày là Hà Thiên đã bị đưa khỏi đảo Quỳnh Châu.

Cậu bé bị đưa tới nông thôn ở miền Tây Bắc, người chủ nam từng bị tổn thương tới mạng sống nên không thể có con được, ông ấy luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai nhưng lại không chịu mua từ người buôn, người ta cũng không đồng ý tặng con của mình cho người khác nên đôi vợ chồng cứ kề cà không nhận nuôi được con trai.

Đương nhiên là điều kiện của gia đình này không khá giả nhưng đối với đứa bé Hà Thiên mà nói, có người chấp nhận nuôi cậu bé đã không tệ. Hơn nữa đôi vợ chồng đều là người chính trực, chí ít có thể bảo đảm đứa bé được nuôi đứng đắn.
 
Back
Top