Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 515: Chương 515



Giang Lâm lập tức cảm thấy cô có gì đó không ổn, lúc này anh buông môi cô ra rồi sốt sắng nói: “Sao vậy? Em cảm thấy chỗ nào không khỏe à?”

Cơ thể Bạch Du vẫn không dám cử động như cũ, cô cúi đầu nhìn xuống bụng và nói: “Vừa rồi đứa bé mới đá em một cái.”

Giang Lâm nghe vậy thì cũng choáng váng, anh từ từ đưa tay xuống đặt lên trên cái phụng hơi nhôo ra của cô, đôi vợ chồng nín thở, sợ mình vừa cử động thì sẽ dọa sợ đứa bé.

Không biết có phải là thần giao cách cảm không, ngay khi Giang Lâm đặt tay lên thì đứa bé trong bụng lại đạp nhẹ một cái nữa.

Xúc cảm nho nhỏ cũng đủ khiến người đàn ông mặt không thay đổi khi núi Thái Sơn sụp đổ ở phía trước ngây ngẩn.

Bạch Du nhìn về phía anh: “Anh cũng cảm nhận được có đúng không, bé con đã đạp thật đó.”

Giọng Giang Lâm chứa sự nghẹn ngào không dễ nhận thấy, anh khựng lại: “Đúng vậy, anh cảm nhận được bé con rất khỏe mạnh.”

Bởi vì bị đứa bé quấy rầy nên bọn cô không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, chẳng qua là chút cảm xúc không vui trong lòng của Bạch Du đã bị “đứa bé” đá bay.

Mùi gạo ngạt ngào quyện mùi thơm của lạp xưởng tràn ngập trong phòng bếp.

Hạt gạo mềm dẻo rõ ràng trộn lẫn với cơm cháy, lạp xưởng có vị mặn ngọt, mùi thơm bay khắp nơi, trông đơn giản nhưng lại ngon không thể tả nổi.

Buổi tối đó cả nhà ăn uống say sưa ngon lành.

Trái lại là bầu không khí bên nhà họ Lâm không được tốt lắm.

Sau khi xảy ra chuyện với chị dâu hai Lâm, Lâm Hướng Tuyết không tiện mời đám người Bạch Du tới ăn chung, sợ rằng trong lúc ăn cơm chị dâu hai của cô ấy lại lỡ nói năng xằng bậy, vả lại cô ấy cũng không có tâm trạng để chào hỏi những người khác.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Hướng Tuyết từ chối người nhà, một mình đi bộ về.

Nhìn bóng lưng chán chường của Lâm Hướng Tuyết, anh cả Lâm cảm thấy không đành lòng: “Mẹ à, có phải chúng ta đã ép em gái quá không?”

Mẹ Lâm: “Không phải là con không biết tính cách của Hướng Tuyết, nếu như chúng ta không ép nó thì chắc chắn là nó sẽ tiếp tục lắc lư trái phải. Hơn nữa những việc làm của mẹ được gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nếu tiếp tục để nó ở lại đây, ngộ nhỡ chúng nó gạo nấu thành cơm, tới lúc đó muốn tách chúng nó ra thì đã trễ rồi.”

Bà ấy thừa nhận là Cát Đại Xuyên không tệ, vả lại còn bằng lòng ở rể nhà họ Lâm, nhưng chuyện của gia đình của anh ấy không phải cứ ở rể là có thể giải quyết được.

Cho dù là cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi thì cũng sẽ không để anh ấy đi ở rể, cho dù có ở rể thì bọn họ cũng sẽ không tha cho cái “Cây rụng tiền” là anh ấy. Bà ấy chỉ có một đứa con gái, bà ấy không nỡ để con gái theo người đàn ông này chịu khổ chịu cực trong tương lai.

Cho dù bây giờ có phải khiến con gái đau lòng và buồn bã, thì bà ấy vẫn nhất quyết phải làm kẻ xấu xa.

Song có điều bà ấy không biết, Lâm Hướng Tuyết không quay về chỗ Bạch Du mà là đi thẳng tới chỗ của Cát Đại Xuyên.

Trời còn chưa sáng mà Cát Đại Xuyên đã định đi luyện tập, lúc này anh ấy vốn nên nằm nghỉ ngơi nhưng mỗi khi nằm trên giường, anh ấy sẽ lật tới lật lui như một con cá nằm trong chảo dầu, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, anh ấy nhanh chóng mặc quần áo vào rồi ra mở cửa, khi vừa mở cửa ra thì thấy Lâm Hướng Tuyết ch** n**c mắt đầy mặt đứng ở cửa ra vào.

Anh ấy giật nảy mình: “Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hướng Tuyết: “Mẹ em bảo em trở về thủ đô với mọi người, nếu em không trở về thì sau này bà ấy sẽ không thừa nhận đứa con gái là em nữa.”

Cát Đại Xuyên im lặng.

Mặc dù Cát Đại Xuyên đã có dự cảm từ trước, đoán được nhà họ Lâm không đồng ý chuyện anh ấy và Lâm Hướng Tuyết ở bên nhau, nhưng anh ấy không ngờ nhà họ Lâm lại kiên quyết như vậy, vừa mở miệng đã là thế thua.

Hai người đứng ở cửa không nói lời nào.

Bỗng nhiên Lâm Hướng Tuyết đưa tay lên lau mạnh nước mắt trên mặt mình, cô bước tới rồi đóng cửa lại, sau đó ngẩng đầu lên đối diện với Cát Đại Xuyên và nói: “Anh làm với em đi!”

Cát Đại Xuyên lấy lại tinh thần sau khi sững sờ, anh ấy mở to mắt nhìn cô ấy: “Em…”

Lâm Hướng Tuyết: “Em gì mà em, Cát Đại Xuyên nếu anh là đàn ông thì anh làm với em ngay bây giờ đi!”

Cô ấy có nghe đồng nghiệp kể về một câu chuyện khi ở đơn vị, đồng nghiệp có một người thân, khi xuống nông thôn nhà gái đã cặp với một nam thanh niên ở đó, người nhà kiên quyết phản đối chuyện hai người ở bên nhau, cho dù nhà gái có lấy cái c.h.ế.t ra để đe dọa cũng không có tác dụng, cuối cùng nhà gái cắn răng gạo nấu thành cơm với nam thanh niên. Mặc dù người nhà của nhà gái tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cuối cùng chỉ đành đồng ý để bọn họ kết hôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 516: Chương 516



Vừa rồi khi mẹ của Lâm Hướng Tuyết ép cô ấy đưa ra lựa chọn, trong đầu cô ấy chợt nhớ tới chuyện này. Nếu như cô ấy và Cát Đại Xuyên gạo nấu thành cơm, cô ấy biết người nhà của cô ấy sẽ đau lòng và buồn bã, đồng thời cũng tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cuối cùng cũng sẽ đồng ý để cô ấy và Cát Đại Xuyên ở bên nhau.

Thế nên cô ấy mới tới đây và nói với Cát Đại Xuyên những lời này.

Thấy Cát Đại Xuyên vẫn còn bị dọa tới sững sờ, cô ấy khẽ cắn môi, vươn tay định cởi cúc quần áo, nào ngờ cô ấy còn chưa cởi thì đã bị Cát Đại Xuyên chặn ngang.

Đôi mắt Cát Đại Xuyên đỏ bừng: “Hướng Tuyết, em đừng như vậy mà! Đây là một nước cờ sai lầm, anh không muốn dùng biện pháp này để có được em, càng không muốn dùng biện pháp này để ép người nhà của em vào khuôn khổ.”

Không sai, đây đúng là một biện pháp, một khi gạo nấu thành cơm, cho dù nhà họ Lâm không đồng ý thì cũng chỉ có thể vào khuôn khổ. Nhưng nếu làm vậy, cả đời nhà họ Lâm sẽ không thể nào thừa nhận anh ấy một cách chân chính.

Quan trọng nữa là nếu chuyện này lộ ra bên ngoài, tới khi ấy sẽ làm tổn hại tới danh tiếng của Hướng Tuyết, không chỉ có danh tiết của cô ấy bị tổn hại, mà nói không chừng công việc của cô ấy cũng bị ảnh hưởng, cho nên anh ấy không thể dùng cách này được.

Nước mắt của Lâm Hướng Tuyết lại rơi xuống một lần nữa: “Không dùng biện pháp này, chẳng lẽ anh còn có cách khác tốt hơn ư?”

Cát Đại Xuyên lại im lặng lần nữa.

Anh ấy không có.

Thấy anh ấy im lặng, Lâm Hướng Tuyết đẩy tay của Cát Đại Xuyên ra phát lên tiếng “bộp”, ngay sau đó cô ấy lại định cúc quần áo của mình ra lần nữa: “Em là phụ nữ mà còn không sợ, Cát Đại Xuyên, rốt cuộc là anh đang sợ điều gì? Trừ khi anh không muốn ở bên em, nếu không thì nay anh phải làm với em!”

Nhưng bàn tay của cô ấy lại bị Cát Đại Xuyên chặn lại.

Cát Đại Xuyên đau khổ nói: “Hướng Tuyết, anh muốn làm với em! Nhưng anh muốn quang minh chính đại mà có được em! Biện pháp này có trăm lợi không một hại đối với anh nhưng lại là tai họa ngầm trí mạng đối với em, quả thật là anh không có tài cán nào nhưng anh là một người đàn ông, anh phải bảo vệ người phụ nữ của mình để cô ấy không bị tổn thương! Em cho anh thêm một khoảng thời gian, chắc chắn anh sẽ thuyết phục được người nhà của em!”

Lâm Hướng Tuyết vốn nghĩ anh ấy không có đủ dũng cảm, không ngờ anh ấy lại vì không muốn tổn thương mình.

Khóe miệng cô ấy nhếch lên, sau đó nhào vào lòng n.g.ự.c Cát Đại Xuyên rồi khóc lớn.

Cơ thể Cát Đại Xuyên cứng ngắc, anh ấy từ từ vươn đôi tay lên, ôm lấy cơ thể của cô ấy.

Nửa tiếng sau, Cát Đại Xuyên đưa Lâm Hướng Tuyết về chỗ của Bạch Du.

Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết mãi mà vẫn chưa về, ban đầu cô còn định nhờ Giang Lâm tới nhà khách để dò la một chuyến, mặc dù cô để ý tới những lời chị dâu hai Lâm đã nói nhưng chị dâu hai Lâm là chị hai dâu Lâm, Lâm Hướng Tuyết là Lâm Hướng Tuyết, cô phân biệt rõ điều này.

Chẳng qua là Giang Lâm vẫn chưa ra ngoài thì Lâm Hướng Tuyết đã quay trở về.

Bạch Du nhìn thấy bờ môi Lâm Hướng Tuyết có chút sưng đỏ nhờ ánh đèn mờ nhạt, là người từng trải nên cô vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Trong lòng Bạch Du cảm thấy căng thẳng, mặt không đổi sắc quan sát quần áo và tướng đi của Lâm Hướng Tuyết, cũng may là quần áo của Lâm Hướng Tuyết vẫn còn chỉnh tề, dáng đi cũng không khác trước đây, bây giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hướng Tuyết và Cát Đại Xuyên hẹn nhau cùng đi thuyết phục người nhà của cô ấy vào ngày mai, nào ngờ dự định đã thay đổi không theo kịp…

Bởi vì cha mẹ Cát Đại Xuyên đã ập tới.

Hơn nữa còn là bốn người cùng ập tới đây.

***

Ngày cuối cùng vào năm 1976 của lịch Dương đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho tới nhiều năm sau, khi Bạch Du nhớ lại chuyện cũ thì cô vẫn luôn ghét bỏ ngày này.

Hôm nay trời còn chưa sáng thì Bạch Du đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Động tác của Giang Lâm nhanh hơn cô, anh thay quần áo xong trong chớp mắt: “Em đừng xuống dưới, để anh xuống xem là đã có chuyện gì xảy ra.”

Bên ngoài la lối ầm ĩ, Bạch Du lo bà nội và Niệm Niệm sẽ sợ nên cô vẫn khoác quần áo rồi xuống dưới.

Quả thật là bà Bạch đã bị giật mình: “Tại sao lại ồn ào như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bạch Du: “Cháu không biết nữa, Giang Lâm đã ra ngoài xem sao rồi, chút nữa sẽ quay về ngay thôi. Niệm Niệm đâu rồi ạ?”

Bà Bạch: “Niệm Niệm không bị đánh thức, con bé vẫn còn đang ngủ.”

Kể từ khi Bạch Du hứa sẽ để Niệm Niệm ở lại đây thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cô bé thả lỏng, buổi tối không còn khóc tới mức tỉnh giấc vì ác mộng nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 517: Chương 517



“Mọi người mau tới đây xem này, chúng tôi vất vả nuôi con trai khôn lớn, vốn nghĩ rằng sau khi con trai thành tài thì cuối cùng chúng tôi có thể nhẹ nhõm, nào ngờ nó lại vứt bỏ những người làm cha làm mẹ là chúng tôi, không gửi về nhà một đồng nào thì đã đành, bây giờ lại còn muốn làm đi ở rể nhà người ta. Tôi biết là Đại Xuyên đang trả thù chuyện lúc trước tôi và cha nó tống nó ra ngoài, nhưng năm đó cả nhà nghèo khổ và có nhiều con cái, chúng tôi không còn cách nào khác mới phải giao nó cho nhà họ Cát, nhà họ Cát cũng chẳng đối xử tệ bạc với nó, người ta cho nó ăn cho nó uống, còn cho nó đi học, luôn đối xử với nó như con ruột, nó không nhận cha mẹ ruột của nó là chúng tôi thì đã đành, sao ngay cả cha mẹ nuôi của nó mà nó cũng không thừa nhận thế hả?”

“Chào mọi người, tôi là mẹ nuôi của Cát Đại Xuyên. Mặc dù Đại Xuyên không phải con ruột của tôi nhưng từ nhỏ tới lớn nó vẫn luôn sống với tôi, tôi nhìn nó học cách gọi cha mẹ, tôi nhìn nó học cách đi đứng, nó và con ruột của tôi không có chỗ nào khác nhau cả, chẳng qua là sau khi tôi có một đôi song sinh, không còn tinh thần và thể lực để quan tâm tới nó, có lẽ là vì điều này đã khiến nó cảm thấy mình không được coi trọng nên từ từ xa rời chúng tôi. Kể từ khi nó tham gia vào quân đội, nó không về nhà được thì sẽ không về nhà, mỗi lần nhìn thấy cảnh nhà người ta đoàn tụ với nhau, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ đau buồn, tôi biết Đại Xuyên oán trách trong lòng, chúng tôi làm cha mẹ nuôi không tốt nhưng sao ngay cả cha mẹ ruột của nó mà nó cũng không muốn thừa nhận, còn muốn đi ở rể nhà người ta, quả thật là khiến chúng tôi đau lòng quá mà. Lần này chúng tôi tới đây là vì muốn khuyên nhủ Đại Xuyên từ bỏ ý định này, mong mọi người có thể giúp tôi khuyên nhủ nó.”

Lâm Hướng Tuyết nghe vậy thì tức giận tới mức khuôn mặt trở nên đỏ bừng: “Ăn nói xằng bậy! Bọn họ đang ăn nói xằng bậy!”

Không sai, quả thật là bọn họ đã nuôi sống Cát Đại Xuyên, nhưng bọn họ đều coi Cát Đại Xuyên là đồ vướng víu, gia đinh hai bên không có ai cần Cát Đại Xuyên cả, anh ấy ở trong hai căn nhà còn chẳng có nổi một chiếc giường thuộc về mình, cho dù trời giá rét thì anh ấy cũng chỉ có thể trải chăn đệm xuống đất rồi nằm ngủ trên mặt đất. Về chuyện đi học, ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã không có ý định cho Cát Đại Xuyên đi học nhưng là do anh ấy chạy tới trường trường tìm hiệu trưởng, mỗi ngày quét rác dọn nhà vệ sinh đã làm thầy hiệu trưởng cảm động nên ông ấy mới cho Cát Đại Xuyên học ở trường mà không cần phải đóng học phí, khi người khác học tập chỉ dùng ba phần sức, còn anh ấy thì lại dùng toàn bộ sức lực, anh ấy nhờ vào thành tích xuất sắc nhất nên mới có sách để học, điều này không có bất cứ liên quan nào với bốn cha mẹ của anh ấy.

Bây giờ bọn họ lại nói rằng bọn họ vất vả nuôi Cát Đại Xuyên khôn lớn, Cát Đại Xuyên lại trở thành kẻ vô ơn bạc nghĩa, rõ ràng là muốn phỉ báng Cát Đại Xuyên!

Bạch Du cũng cau mày.

Cô không ngờ được việc cha mẹ của Cát Đại Xuyên sẽ tới đây, vả lại nghe những lời bọn họ nói còn trơn trượt hơn cả cá trạch, so với loại phụ nữ nông thôn chỉ biết khóc lóc om sòm còn khó đối phó hơn nhiều.

Một giây sau, cửa sân đã vang lên tiếng đập…

“Đồng chí Lâm Hướng Tuyết, cô ra đây, xem như là chúng tôi cầu xin cô có được không? Cô chia tay với Cát Đại Xuyên đi, Đại Xuyên nhà chúng tôi không xứng với cô, cho dù có thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không để Đại Xuyên trở thành con rể vào cửa của nhà các cô đâu.”

Lâm Hướng Tuyết tức giận tới mức cả người run rẩy, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Bạch Du bước tới nắm chặt lấy tay của cô ấy: “Đừng ra ngoài.”

Mục đích của hai mẹ Cát Đại Xuyên nói như vậy là vì để dụ Lâm Hướng Tuyết ra ngoài, một khi Lâm Hướng Tuyết ra ngoài thì sẽ trở thành đối tượng tấn công của bọn họ.

Lâm Hướng Tuyết nhìn về phía Bạch Du bằng ánh mắt ngập nước: “Bạch Du à, cảm ơn và xin lỗi cậu.”

Cô ấy không nói lý do tại sao mình xin lỗi nhưng Bạch Du lại biết ngay lập tức.

Không bao lâu sau Cát Đại Xuyên đã chạy tới: “Cha, mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, tại sao mọi người lại tới đây?”

“Con nói gì vậy? Chẳng lẽ cha mẹ không được tới đây thăm con ư?”

“Đúng đấy, nếu cha mẹ không tới thì con sẽ trở thành con trai nhà khác mất!”

“Đúng đấy, cha mẹ tới đây để cầu xin đồng chí Lâm Hướng Tuyết, xin cô ta thương xót cho những người già lớn tuổi là cha mẹ, đừng ép con ở rể nữa.”

“Mọi người đừng nói bậy, con và đồng chí Lâm không có nói chuyện cưới gả, cô ấy cũng không ép con ở rể, chúng ta về rồi nói.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 518: Chương 518



“Cha mẹ không về, nay cha mẹ phải gặp được đồng chí Lâm mới thôi…”

“Không sai, cha mẹ lặn lội từ Thiên Tân để tới đây một chuyến, sao có thể về khi chưa gặp được người chứ.”

Lâm Hướng Tuyết tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Mình không ngờ cha mẹ của anh ấy lại là người như thế…”

Không có chút nào là quá đáng khi dùng từ càn quấy để miêu tả bọn họ.

Cả đời của Lâm Hướng Tuyết chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, cho dù láng giềng nhà cô ấy có khốn nạn thì cũng sẽ không quan tâm mà vứt bỏ thể diện như thế. Lâm Hướng Tuyết nhớ tới những lời mà mình nói với mẹ vào ngày hôm qua, thế mà cô ấy lại ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần dùng tiền là có thể đuổi được bọn họ, hôm qua cô ấy nói nhiều như thế, giờ đây bị vả thẳng vào mặt đau vô cùng.

Chẳng mấy chốc người nhà họ Lâm đã chạy tới.

Nhưng người nhà họ Lâm đều là người có học thức nên không phải là đối thủ của bốn cha mẹ của Cát Đại Xuyên, chẳng mấy chốc người nhà họ Lâm đã nghẹn tới mức ngậm miệng không trả lời được, suýt chút nữa là mẹ Lâm đã tức giận tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bạch Du giữ chặt Lâm Hướng Tuyết đang định lao ra ngoài, cô giao cô ấy cho bà nội, sau đó vào phòng bếp đổ đầy một chậu nước rồi bưng tới cửa và mở cửa ra.

Đúng lúc bốn cha mẹ của Cát Đại Xuyên đứng ngay cửa, Bạch Du dội chậu nước vào sau lưng của bốn người phát ra một tiếng “Ào”.

“Aaa…”

Bốn người bị dội nước từ đầu tới chân, tức giận giơ chân như mấy con châu chấu.

Mẹ ruột của Cát Đại Xuyên xoay người lại đinh chửi ầm lên, nào ngờ vừa quay đầu đã đối diện với Bánh Khoai Tây đang toét miệng nhe răng, bà ta lập tức bị dọa lùi về sau vài bước, suýt chút nữa là đã ngồi sụp xuống đất.

Chắc là do Bánh Khoai Tây có dòng m.á.u chó săn trong người nên chỉ mới bảy tháng là dáng dấp của nó đã rất to, bây giờ lại nhe răng để lộ bộ răng bén nhọn càng khiến vẻ ngoài của nó trông đáng sợ, thành công đẩy lùi bước chân chinh phạt của bốn cha mẹ Cát Đại Xuyên.

Bạch Du lạnh lùng nhìn bọn họ: “Muốn cãi nhau thì cút ra xa mà cãi, nếu còn tiếp tục cãi nhau trước cửa nhà tôi thì chút nữa không đơn giản chỉ là nước thôi đâu!”

Nói xong cô nhìn về phía Cát Đại Xuyên: “Nếu anh là đàn ông thì giải quyết cha mẹ của mình đi, ngay cả cha mẹ của mình mà còn không giải quyết được thì cưới vợ về để làm gì? Chẳng lẽ cưới người ta về để chịu khổ à?”

“Thành thật xin lỗi.” Vẻ mặt Cát Đại Xuyên đau khổ, sau khi nói xong anh ấy nhìn về phía bốn cha mẹ: “Mọi người yên tâm, con sẽ không ở rể, con không chỉ không ở rể mà cả đời này con cũng sẽ không cưới vợ, sau này mỗi tháng con sẽ gửi tiền lương theo mức sống của các anh em khác cho mọi người. Những chuyện khác thì mọi người đừng mơ, nếu mọi người muốn báo cáo con không có hiếu thì cứ đi báo cáo, sau này khi bị quân đội đuổi thì con sẽ thu dọn đồ đạc quay trở về thủ đô, sau đó con sẽ tới từng đơn vị của các anh em để quậy và báo cáo, mọi người không muốn con sống tốt có đúng không? Vậy thì chúng ta cứ c.h.ế.t chung với nhau đi!”

Anh em bên cha mẹ ruột của Cát Đại Xuyên dùng tiền của anh ấy để mua hai chức vị trong nhà máy, kinh tế trong nhà đã tốt hơn trước đây rất nhiều, bên cha mẹ nuôi của anh ấy cũng dùng tiền anh ấy gửi về để mua một chức vị, một người khác thì dạy học ở trường, nếu anh ấy thật sự quay trở về gây chuyện thì tới lúc đó mọi người sẽ mất cả chì lẫn chài, không ai được lợi cả.

Bởi vì vậy khi nghe được những lời Cát Đại Xuyên đã nói thì bốn cha mẹ của anh ấy đều ngây ngẩn.

Bọn họ chưa từng thấy Cái Đại Xuyên tàn nhẫn như vậy bao giờ, trong mắt bọn họ thì Cát Đại Xuyên chẳng khác nào một cục bột dễ nhào nặn cả, những năm qua bọn họ dẫm nát vo tròn anh ấy một cách tùy, nhưng xưa nay anh ấy không dám kêu một tiếng nào, giờ đây khi thấy Cát Đại Xuyên nhìn chòng chọc vào bọn họ bằng ánh mắt căm thù như vậy, bọn họ ngây ngẩn một lúc.

Mẹ ruột của Cát Đại Xuyên định ngăn cơn sóng dữ nhưng Cát Đại Xuyên không cho bà ta cơ hội lên tiếng, anh ấy thốt ra lời tàn nhẫn: “Nếu mẹ còn dám nói một câu nào nữa thì con sẽ xin xuất ngũ ngay bây giờ.”

“...”

Ngay lập tức mẹ đẻ của Cát Đại Xuyên đã bị bóp chặt lấy cổ họng, không nói được một chữ nào.

Bốn cha mẹ của Cát Đại Xuyên là tiêu biểu của kiểu mềm nắn rắn buông, trước đây Cát Đại Xuyên để bọn họ nhào nặn một cách tùy ý nên bọn họ mới có lòng tham không đáy. Bây giờ Cát Đại Xuyên trở nên tàn nhẫn, bọn họ cảm thấy sợ, ngộ nhỡ Cát Đại Xuyên thật sự giải ngũ thì sau này không chỉ thiếu một phần thu nhập, c.h.ế.t người nữa là anh ấy sẽ quay trở về nhà làm gậy ngoáy phân.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 519: Chương 519



Bởi vì vậy bốn người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chấm dứt chiến tranh.

Bầu không khí lạnh lẽo tới thấu xương giống như tâm trạng của Cát Đại Xuyên vào giờ phút này, hơi lạnh thấm vào xương cốt.

Mặc dù Cát Đại Xuyên biết bọn họ không thương mình, nhưng trong lòng vẫn còn một chút mong chờ và hy vọng xa vời, hy vọng bọn họ có thể thương anh ấy giống như các anh chị em khác, nhưng bây giờ bọn họ lại đạp đổ danh tiếng của anh ấy, chửi bới người anh ấy yêu mà không màng tới bất cứ điều gì, không nghĩ tới chuyện khiến anh ấy bị tổn thương, bọn họ chỉ lo công việc của các anh em khác bị anh ấy phá hủy.

Quả nhiên anh ấy mãi mãi là kẻ không được ai thương.

Cát Đại Xuyên nhìn thoáng qua trong sân nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hướng Tuyết, đáy mắt lóe lên sự đau khổ, anh ấy quay người cúi đầu thật thấp về phía đám người nhà họ Lâm, sau đó xoay người rời khỏi.

Bốn cha mẹ của anh ấy nhìn nhau, bà nhìn tôi tôi nhìn bà, sau đó không cam lòng mà đi theo phía sau Cát Đại Xuyên.

Bạch Du nhìn bóng lưng cô đơn của Cát Đại Xuyên, cô thở dài trong lòng.

Hôm nay trải qua chuyện thế này, chắc chắn là Cát Đại Xuyên và Lâm Hướng Tuyết không thể nào ở bên nhau nữa.

Nhà họ Lâm rời đảo Quỳnh Châu vào ba ngày sau.

Rời đi cùng bọn họ còn có Lâm Hướng Tuyết.

Ngay giây phút Lâm Hướng Tuyết chuẩn bị lên tàu thủy, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía sau, nhưng cô ấy chờ mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cát Đại Xuyên.

Gió biển thổi qua làm tung bay mái tóc đen của cô ấy, nước mắt Lâm Hướng Tuyết lăn xuống.

Bạch Du cầm khăn giấy lau nước mắt giúp cô ấy: “Đừng khóc nữa, nếu đã quyết định như vậy thì không nên quay đầu lại.”

Lâm Hướng Tuyết ôm chặt lấy Bạch Du, tựa vào bả vai của cô và khóc: “Bạch Du, mình cảm thấy chắc chắn sau này mình sẽ hối hận nhưng, mình không thể không cần người nhà của mình được…”

Hơn nữa cha mẹ của Cát Đại Xuyên rất đáng sợ, cô ấy thật sự không có lòng tin rằng mình có thể sống hòa thuận với bọn họ, một khi gả đi thì chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện vụn vặt giống như lời mẹ của cô ấy đã nói.

Lâm Hướng Tuyết thích Cát Đại Xuyên, nhưng gia đình của anh ấy khiến cô ấy chùn bước, cô ấy không thích anh ấy tới mức mặc kệ tất cả.

Cô ấy ghét bản thân như thế, không quyết đoán, không kiên quyết như Bạch Du, cô ấy luôn do dự nhưng lại muốn có được tất cả.

Bạch Du vỗ vai của cô ấy: “Dù thế nào thì trong đời mỗi con người đều có lựa chọn khiến bản thân hối hận. Cậu lau nước mắt đi, sau khi về tới thủ đô thì viết thư cho mình.”

Lâm Hướng Tuyết dùng khăn tay của cô để lau nước mắt, cô ấy cúi đầu nhìn cái bụng hơi phình ra của cô: “Mình vốn nghĩ rằng có thể thấy cảnh bé con ra đời nhưng chắc bây giờ không thể chứng kiến được nữa, khi nào bé con ra đời thì cậu nhất định phải thông báo với mình một tiếng nhé, mình sẽ gửi quà tới.”

Bạch Du gật đầu.

Tiếng còi tàu thủy vang lên, Lâm Hướng Tuyết quyến luyến bước lên tàu thủy, tầm mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn về phía đất liền nhưng cho tới khi tàu thủy đi xa bờ, người đó vẫn chưa xuất hiện.

Cho tới khi tàu thùy trở thành một cái chấm nhỏ thì Cát Đại Xuyên mới từ từ bước ra từ phía sau một cái cây lớn, anh ấy nhìn chấm nhỏ đã đi xa, đôi mắt đỏ bừng.

TBC

Bạch Du thở dài.

Khi còn trẻ, chúng ta cho là mình có rất nhiều thời gian, còn có cơ hội để hối hận và sửa chữa những sai lầm nhưng không biết rằng, có vài cuộc tạm biệt là cả một đời.

***

Cha mẹ của Cát Đại Xuyên cũng rời đi vào vài ngày sau, cuộc sống như khôi phục sự yên bình lần nữa.

Bụng của Bạch Du càng ngày càng lớn giống như thổi bong bóng.

Số lần bé con đạp càng ngày càng nhiều, ngày thường Bạch Du không có việc để làm chỉ thích xoa bụng nói bé con đạp cô, quả nhiên bé con là một cái áo bông nhỏ tri kỷ, cầu sao được vậy.

Đương nhiên là khi không có ai gọi bé con thì bé con cũng sẽ đáp lại, ít nhất là Tôn Tường Vy không gọi thành công.

Mặc dù Tôn Tường Vy chậm hơn cô một tháng nhưng sau khi qua kỳ nôn nghén, bụng của cô ta lớn rất nhanh, thậm chí còn vượt qua Bạch Du.

Tôn Tường Vy rất đắc ý, cuối cùng cô ta cũng có một chuyện thắng Bạch Du, kết quả khi tới bệnh viện để kiểm tra…

Hay lắm, một đôi song sinh.

Tạ Húc Đông rất đắc ý, anh ấy không nhịn được mà khoe khoang trước mặt Giang Lâm: “Không phải là tôi muốn khen bản thân nhưng vừa làm đã có cả một đôi rồi, đây là điều không phải người bình thường có thể làm được.”

Giang Lâm lặng lẽ nhìn anh ấy: “Quả thật là người bình thường rất khó có thể làm được, nhưng lợn đực có thể khiến lợn cái đẻ một ổ.”

Tạ Húc Đông: “...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back