Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 525: Chương 525



Lúc này Giang Lâm như rơi vào ác mộng, cả người lạnh như băng.

Đúng lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng sinh.

“Sinh rồi, sinh rồi!”

“Nhưng mà là con nhà ai mới được cơ?”

Ba phòng sinh ở đây, trong giây lát đúng là không nghe ra được tiếng khóc là từ phòng bệnh nào thật.

Liên Đại Hữu: “Tiếng khóc to như thế này nói không chừng chính là thằng bé mập mạp nhà tôi!”

Giang Lâm thoát khỏi cơn hoảng hốt, mắt nhìn đăm đăm vào phòng sinh.

Chẳng mấy chốc phòng sinh Bạch Du được mở ra, có y tá vội vàng đi ra hỏi: “Xin hỏi người nhà của Bạch Du đâu?”

TBC

Giang Lâm cùng với bà Bạch ngay lập tức bước tới: “Chúng tôi đây.”

Y tá: “Đây là một bé gái, tầm khoảng ba cân rưỡi, thời gian sinh là bảy giờ hai mươi bảy phút tối giờ Bắc Kinh. Người nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng với chăn cho bé chưa?”

Trong nháy mắt, mắt của Giang Lâm đỏ bừng.

Ngược lại bà Bạch lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà vội lấy chăn nhỏ cùng với quần áo ra, nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi đây.”

Liên Gia Lệ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng sinh, môi dưới của cô ta sắp bị cô ta cắn chảy m.á.u nhưng cô ta lại không hề nhận ra.

Sau đó, khi nghe thấy phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, biểu cảm cứng đờ của cô ta mới giãn ra đôi chút.

Chẳng qua lúc này không ai để ý tới sự khác lạ của cô ta.

Bạch Du gắng gượng cơ thể mệt mỏi mà nói với y tá đang ôm con của mình mà nói: “Tôi muốn nhìn con tôi một chút.”

Y tá đang ôm lấy bé sơ sinh cứng đờ cả người: “Cô cứ đợi ra ngoài rồi nhìn bé cũng được.”

Giọng Bạch Du đề cao hơn hẳn: “Tôi phải nhìn ngay bây giờ!”

Y tá sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác ngoài chuyện bế bé con qua cho cô nhìn: “Nhìn cũng được thôi. Giờ chắc là chị rất mệt mỏi, vẫn nên nghỉ một lát, tỉnh dậy rồi cho con b.ú cũng không muộn.”

Tầm mắt của Bạch Du hướng về tã lót trong tay y tá. Bé con đang nhắm mắt, toàn thân hồng hào như là một bé heo béo mập.

Đây là áo bông nhỏ cô đã chờ mong cả hai đời, là con gái yêu quý của cô.

Đúng là lúc này cô rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô quyết không nghe theo lời y tá mà gắng gượng cho tới khi được đẩy ra khỏi phòng sinh mới nhướn người lên mà nói với Giang Lâm: “Anh không cần để ý tới em, mau đi coi con đi.”

Bà Bạch thấy tinh thần của cô khá tốt thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để Giang Lâm chăm sóc cho cháu, bà đi coi đứa bé cho.”

Thế nhưng Bạch Du lại lắc đầu nói: “Bà nội, bà để cho Giang Lâm đi đi ạ, đừng để người khác có cơ hội tráo con mình ạ.”

Không phải cô nghi ngờ mà ở cái thời đại này, chuyện ôm nhầm con hay là trộm trẻ con từ bệnh viện xảy ra quá thường xuyên.

Đây là đứa trẻ mà cô chờ mong hai đời, như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để chuyện này xảy ra được.

Nghe thấy Bạch Du nói như thế, y tá đang ôm đứa trẻ cứng đờ cả người.

Người cũng ngạc nhiên không kém chính là Liên Gia Lệ đang ngồi trên ghế chờ.

Giang Lâm xoa gương mặt cô, gật đầu: “Được, anh sẽ đi coi con gái chúng ta, không để cho người khác có cơ hội tráo đổi đâu.”

Nghe nói như thế, lúc này Bạch Du mới yên tâm mà nhắm mắt.

Cùng lúc đó, hai đứa bé sinh đôi nhà Tạ Húc Đông cũng được ôm ra.

Tạ Húc Đông vô cùng mong đợi mà xông tới, khi định thần nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy hai đứa trẻ giống hệt như hai con khỉ con, nhăn nhúm như người già, xấu tới nỗi người ta không dám nhìn thẳng.

Tạ Húc Đông: ?

Xấu như thế này mà con anh ấy á hả?

Xấu điên luôn!

Tạ Húc Đông nghe thấy những gì Bạch Du nói trước đó thì bắt đầu hoài nghi không biết hai đứa trẻ này có phải con mình hay không.

Anh ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế.

Ai ngờ vừa mới dứt lời thì thấy hai y tá tỏ rõ ý xem thường, một người trong số đó còn nói: “Vị đồng chí này không nên nói linh tinh như thế đâu. Không bàn tới chuyện trong phòng sinh chỉ có mình vợ anh mang thai đôi mà hai đứa bé còn trông giống anh y đúc, như một dấu in ra luôn vậy.”

Tạ Húc Đông: “...”

Cô y tá nói thế khác gì chỉ vào mặt anh ấy mà nói anh ấy có biết tại sao hai bé này xấu xí như này không, còn chẳng phải là do có người cha như anh ấy hay sao.

Y tá còn lại cũng chê bai: “Anh nhìn phó đoàn Giang nhà người ta quan tâm tới người mẹ đầu tiên kia kìa. Ai giống mấy người đàn ông trong mắt chỉ có con với cái. Vợ của phó đoàn Giang đúng là quá hạnh phúc.”

Bọn họ là y tá ở bệnh viện nên đã nhìn thấy quá nhiều những thứ như này rồi. Người phụ nữ chịu trăm đắng ngàn cay sinh con ra nhưng ngay khi ra khỏi phòng mổ thì mọi sự chú ý cả tất cả mọi người lại chỉ hướng về đứa trẻ sơ sinh, hiếm có ai mà để tâm tới họ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 526: Chương 526



Thế nhưng mới nãy phó đoàn Giang chỉ nhìn đứa trẻ một cái, sau đó trong mắt chỉ có mỗi nữ đồng chí Bạch Du, khiến người ta hâm mộ.

Tạ Húc Đông lại trúng thêm phát đạn vào đầu gối: “…”

Giang Lâm không để tâm tới Tạ Húc Đông mà chỉ nhìn chăm chăm vào Bạch Du đang bị đẩy đi, sau đó quay người đi theo y tá đang ôm bé sơ sinh.

Trẻ sơ sinh sau khi được sinh ra cơ thể có rất nhiều chất nhờn, có thể là m.á.u và nước ối, thậm chí có khi còn dính phân và nước tiểu. Cho nên y tá sẽ tắm rửa cho bé xong mới đưa cho người nhà. Những dụng cụ tốt nhất cũng sẽ được chuẩn bị ngay tại phòng sinh luôn nhưng vì dụng cụ ở đảo Quỳnh Châu khá cũ kỹ nên công tác tắm rửa được sắp xếp sang một căn phòng khác.

Lúc này, Giang Lâm làm y như theo những gì vợ mình nói làm cho y tá đi đằng trước cứ cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức lông toàn thân muốn dựng ngược cả lên.

Sớm biết thế này cô ta đã không đồng ý sẽ làm chuyện này với Liên Gia Lệ rồi. Nếu như bị phó đoàn Giang phát hiện thì công việc này của cô ta sẽ không còn, có khi còn bị trả thù.

Y tá không khỏi hối hận nhưng quả thực là Liên Gia Lệ cho cô ta quá nhiều.

TBC

Bây giờ cô ta thấy vô cùng bối rối.

Thấy Giang Lâm cứ đi theo y tá, Liên Gia Lệ quay sang nói với Liên Đại Hữu: “Anh, phó đoàn Giang sinh con gái, không thì anh đi qua an ủi người ta đôi câu đi?”

Liên Đại Hữu nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ: “An ủi cái gì mà an ủi, không thấy phó đoàn Giang người ta còn đang rất vui vẻ hay sao? Mà cháu của em còn chưa ra đời đâu đó.”

Liên Gia Lệ nghe thấy thế thì cắn môi.

Đúng lúc này, cửa phòng sinh lại được mở ra, một y tá vội vã đi tới: “Người nhà của Trần Lan có ở đây không?”

Liên Đại Hữu cùng với Liên Gia Lệ ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng được Trần Lan là ai. Liên Đại Hữu vội vàng tiến tới hỏi: “Y tá, vợ tôi đã sinh chưa? Con trai tôi đâu? Con trai tôi đang ở đâu?”

Y tá gọi mấy lần cũng không có người đáp lại còn tưởng là người nhà của Trần Lan đi đâu mất rồi, không ngờ hai người này ở ngay cửa lại không lên tiếng, vừa mới mở miệng để hỏi con trai đâu vậy nên giọng của cô y tá cũng trở nên không được tốt: “Bây giờ không phải lúc hỏi đứa bé đâu. Anh có phải chồng của Trần Lan không? Nếu đúng thì vợ của anh chảy m.á.u quá nhiều, cần người nhà đi hiến máu!”

Liên Đại Hữu bị doạ, sắc mặt trắng bệch: “Thế con trai tôi thì sao? Con trai tôi có sao không? Y tá, tôi bảo cô này, cô nhất định phải giữ đứa bé! Nhất định phải giữ được con trai tôi!”

Y tá nghe tới thế, ấn tượng về người đàn ông trước mắt lại càng xấu hơn: “Đầu tiên, vợ anh đã sinh con xong rồi. Đứa bé không phải con trai mà là con gái. Thứ hai, bây giờ điều các anh cần quan tâm là sự sống c.h.ế.t của vợ anh. Anh chờ ở đây đi, lát nữa sẽ có người đi tới cần anh ký tên, sau đó dẫn anh đi lấy máu!”

Căn bản là y tá không muốn nói nhảm với loại đàn ông này làm cái gì. Y tá nói xong thì đi luôn nhưng lại bị Liên Đại Hữu kéo tay áo.

Vành mắt Liên Đại Hữu như sắp vỡ toạc tới nơi: “Y tá, cô mới nói cái gì cơ? Có phải các cô nhầm rồi không. Vợ tôi rõ ràng chửa con trai, không phải con gái! Lúc mang thai vợ tôi rất thích ăn chua, hơn nữa bụng lại nhọn. Ai cũng bảo là cô ấy chửa con trai, nhất định là các cô nhầm con trai tôi với người khác rồi!”

Đồng phục của y tá sắp bị Liên Đại Hữu xé rách, vừa tức vừa xấu hổ: “Vị đồng chí này, anh mau buông tay ngay cho tôi! Bằng không tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tôi đấy!”

Tính ra tính khí của cô y tá này vẫn còn hiền, chứ phải cô nào nóng nảy thì chắc chắn anh ta đã ăn tát rồi,

Nhưng lúc này Liên Đại Hữu đã sợ tới mức run rẩy. Trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ chính là con trai của anh ta không còn nữa, con trai của anh ta chắc chắn bị người ta tráo đổi: “Con trai tôi đâu! Các người giấu con trai tôi đi đâu rồi?”

Cuối cùng đồng phục y tá chẳng thể níu được nữa mà bị Liên Đại Hữu xé cái roẹt.

Y tá khóc òa lên, quay người tát cái bốp vào mặt Liên Đại Hữu. Sau đó có hai người đàn ông đi tới bắt Liên Đại Hữu đi.

Liên Đại Hữu là quân nhân, người cao, khí lực lớn. Hai người đàn ông còn không đè được anh ta xuống, ngược lại còn bị anh ta đánh cho mấy cái, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Liên Gia Lệ không ngờ chuyện lại trở nên như vậy: “Anh cả, anh tỉnh táo lại đi, có gì từ từ rồi nói!”

Vốn dĩ cô ta muốn anh trai mình đi ngăn Giang Lâm để cho kế hoạch của cô ta có thể được tiến hành thuận lợi, ai mà ngờ anh cô ta nổi khùng nổi điên lên, cô ta vội tiến tới ngăn cản nhưng Liên Đại Hữu còn đang phát điên, thấy cô ta đang muốn cản mình lại, thế là tát cô ta cái bộp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 527: Chương 527



Liên Gia Lệ bị tát, cô ta quay vòng vòng tại chỗ, mặt sưng lên trong nháy mắt.

Cuối cùng Liên Đại Hữu bị mấy người khác đè nặng xuống đất mới kết thúc màn kịch này.

Mà vợ của Liên Đại Hữu – Trần Lan cũng bị trễ mất thời gian chữa trị tốt nhất, suýt chút nữa đã không còn mạng nữa.

Tất cả chuyện này Bạch Du cũng không biết vì cô mơ thấy đời trước.

Đời trước Lâu Tú Anh cùng với Giang Khải vì muốn cô đẻ được con trai mà hết lần này tới lần khác kéo cô đi khám đủ thầy. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian liên tục phải uống thuốc bắc, cô không nhịn được mà hỏi Giang Khải: “Chúng ta nhất định phải có con trai sao?”

Khóe miệng của Giang Khải nhếch lên, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Em nói linh tinh cái gì thế hả? Giang Khải anh sao có thể không có con trai cho được? Nếu như anh mà không có con trai thì sau này ai kế thừa gia sản cùng các mối quan hệ của anh đây?”

Sau này anh ta bế đứa trẻ mà Tần Tâm Hủy sinh ra về nhà, trên mặt không hề có chút áy náy gì, ngược lại còn vô cùng chính khí mà nói: “Em không thể trách anh được. Muốn trách thì hãy trách bản thân mình không sinh được. Nếu mà ở cổ đại thì cái loại đàn bà không sinh được như em đã bị ly hôn lâu rồi. Anh không ly hôn em thì em nên biết đủ đi là vừa.”

Ở trong giấc mơ, cô nhìn lại đời trước của mình cứ như là người chơi nhìn vào trò chơi vậy, nhìn bản thân từng chút một bị ép đến đường cùng, muốn cứu lấy mình cũng không thể được.

Đột nhiên có tiếng khóc vang lên, Bạch Du tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Giang Lâm là người nhận ra đầu tiên, ngay lập tức đứng dậy khom người nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi hả?”

Đôi mắt không có tiêu cự của Bạch Du dần dần nhìn lên gương mặt của Giang Lâm, một khắc sau, cô chợt giữ chặt lấy tay của anh mà kích động nói: “Con đâu? Con mình đâu anh?”

Giang Lâm không bỏ qua sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô, trong lòng vô cùng căng thẳng. Hầu kết hết lăn lên lại cuộn xuống, vội nắm lấy tay cô mà nói: “Con đang nằm ngủ bên cạnh mình đây, con bé vẫn ổn.”

Anh rất muốn biết rốt cuộc thì thứ gì đã tạo nên sự sợ hãi vô tận này của cô. Trước kia cũng vậy, hình như cô rất lo chuyện con gái bị đánh tráo hoặc là bị trộm đi mất.

Nhưng đúng là ban nãy anh đi theo y tá kia lại phát hiện có chút đầu mối. Y tá kia có cái gì đó không đúng lắm nên về anh sẽ bảo người đi điều tra.

Bạch Du nghiêng đầu nhìn về hướng mà Giang Lâm nói, quả nhiên lại nhìn thấy bé con nằm trong nôi trẻ nít.

Thấy con vẫn còn khỏe thì cô mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, chỉ thấy vợ của Liên Đại Hữu sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, khóc tới c.h.ế.t đi sống lại.

Một y tá khác mặt không cảm xúc an ủi: “Chị mới sinh con bị chảy m.á.u quá nhiều, không nên khóc to như thế. Nếu mà bị băng huyết thì thần tiên cũng không cứu được chị đâu.”

Thím Liên hung dữ mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Phiền điên lên được! Sinh con gái thôi mà tốn bao nhiêu tiền chụp phim các thứ. Mày còn có mặt mũi mà khóc với lóc à, còn không mau im miệng. Mày mà bị băng huyết nữa thì đừng hòng tiêu được một đồng tiền từ nhà họ Liên tao nhé!”

Bạch Du nháy mắt nhìn về phía Giang Lâm, ý hỏi anh đã xảy ra chuyện gì vậy.

Giang Lâm vuốt tóc cô nói: “Về rồi anh sẽ kể cho em nghe.”

Bạch Du gật đầu. Quay qua thấy xung quanh ồn ào như thế này mà Tôn Tường Vy vẫn có thể ngủ yên thì cười thầm, sau đó lại quay qua nhìn bé con nằm trong nôi: “Em muốn xem con.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy bé con khóc hức hức, không biết vì bị đánh thức hay là do đói.

Giang Lâm ngay lập tức tiến tới khom người bé đứa trẻ sơ sinh kia lên. Động tác nhẹ nhàng nhưng lại hơi cứng nhắc.

Cảnh trước mắt làm cho Bạch Du không nhịn được mà cong đôi mắt.

Giang Lâm quay người nhìn thấy ánh mắt của cô thì vẻ mặt thoáng lộ vẻ mất tự nhiên: “Mới vừa rồi bà nội với y tá đã dạy anh nên ôm con như thế nào nhưng mà giờ anh vẫn chưa thành thạo cho lắm.”

Nụ cười của Bạch Du lại càng sâu hơn: “Ôm thêm vài lần nữa là quen ấy mà.”

Bé con khá là ngoan ngoãn. Mới vừa rồi còn khóc oa oa, vừa mới được cha ôm một cái đã ngừng khóc ngay.

Giang Lâm gật đầu, đi đến đưa bé con cho Bạch Du.

Lần này tới phiên Bạch Du khẩn trương, hai tay cứng đờ đón lấy bé con. Ngay trong khi tay cô chạm tới bé con thì bé con như có thần giao cách cảm vậy, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền nay lại từ từ mở ra.

Đó là đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Con ngươi vừa đen vừa to như hai quả bồ đào. Lông mi vừa dài vừa dày như hai cái quạt nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, cái mũi nhỏ cao cao, cái miệng nhỏ hồng hồng, nhìn qua là biết sau này chính là mỹ nhân.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 528: Chương 528



Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống: “Bé con à, con đang nhìn mẹ sao?”

Thật ra cô biết tầm này thì trẻ sơ sinh vẫn chưa nhìn rõ cái gì cả nhưng đôi mắt bé xinh kia nhìn chằm chằm vào cô khiến lòng cô mềm nhũn cả ra.

Y tá không thèm nói chuyện với nhà họ Liên nữa, đi tới nói với cô: “Bé con đang đói. Chị mau cho con b.ú sữa đi. Càng nói càng thấy bé con này cũng thông minh lắm. Lúc chị ngủ thì bé con cũng ngủ, chị tỉnh dậy thì bé con cũng tỉnh dậy theo, quả nhiên đúng là một áo bông nhỏ thân thiết.”

So sánh với nhà họ Liên kia thì y tá thấy nhà của phó đoàn Giang đúng là quá tốt.

Bạch Du quay người lại kéo quần áo chuẩn bị cho con b.ú sữa. Y ta thấy động tác của cô có hơi trúc trắc nên đứng bên cạnh điều chỉnh lại tư thế cho cô, cũng may là tiết sữa thuận lợi.

Bé con được b.ú sữa no nên thì mắt dần nhắm lại, khóe miệng hơi mím lại, nhìn qua trông vô cùng thỏa mãn.

Y tá thấy thế thì không nhịn được mà nở nụ cười: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có đứa bé ngoan như thế này đấy. Hơn nữa đứa bé này cũng khôn ghê, chọn được hết những chỗ đẹp nhất của cha mẹ mà hưởng, không biết sau này sẽ xinh đẹp tới mức nào nữa.”

Lời dễ nghe ai mà chẳng thích.

Khóe miệng Bạch Du cũng nhếch lên: “Cảm ơn lời khen của cô nhé. Tôi chỉ mong bé có thể vui vẻ mà trưởng thành thôi.”

Còn sau này có xinh đẹp hay không, thông minh hay không, có tiền đồ như thế nào thì đó cũng chỉ là thứ yếu.

Cô chỉ cần bé con sống tốt.

Giống như những gì y tá khen vậy, bé con này rất là ngoan, vừa mới b.ú sữa no xong là nhắm mắt đi ngủ luôn.

Bé con vừa mới được thả lại vào nôi thì hai đứa trẻ sinh đôi nhà Tôn Tường Vy lại khóc to. Ngay sau đó con nhà họ Liên cũng tỉnh theo, trong giây lát trong phòng toàn tiếng khóc.

Tôn Tường Vy ngược lại rất dễ ngủ, ồn ào tới mức như thế rồi vẫn không bị đánh thức.

Nhưng bác gái đã đánh thức cô ta để cô ta cho con b.ú sữa.

Tuy Tôn Tường Vy không bị chảy m.á.u quá nhiều nhưng dù sao thì cô ta cũng sinh đôi nên nhìn sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm. Tuy vậy cô ta vẫn cố đứng dậy mà cho con b.ú sữa.

Làm mẹ đúng là không dễ dàng mà.

Chốc lát sau, bà Bạch xách hộp thức ăn đi vào, thấy Bạch Du đã tỉnh lại thì mặt mày vui vẻ mà nói: “Tiểu Bạch, cháu tỉnh rồi hả? Có khó chịu chỗ nào hay không?”

Điểm tốt nhất của chuyện được người lớn trong nhà yêu thương là có thể làm trẻ con mãi mãi.

Bạch Du nhìn thấy bà nội thì cảm giác mình như được bé lại: “Bụng cháu vẫn còn hơi đau. Mới vừa rồi cháu hỏi y tá thì cô ấy bảo phải hai đến ba ngày nữa mới hết cơ ạ.”

Bà Bạch xoa đầu cô, sau đó mở hộp đồ ăn ra nói: “Cháu vừa mới sinh con nên bà nội không làm đồ bổ cho cháu. Giờ cháu cứ ăn trước một vài món thanh đạm này đi, sau này bà nội sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu nhé.”

Không phải là bà không nỡ nấu đồ tốt đồ ngon cho cháu gái mà thật ra có nhiều người vì muốn bà đẻ mau chóng xuống sữa mà cho bà đẻ ăn mấy món lợi sữa như cháo gà nhân sâm, canh cá cùng với móng heo hầm. Quả thật mấy món này đúng là lợi sữa nhưng bà đẻ sẽ vì vậy mà n.g.ự.c sưng đau.

Hồi bà còn trẻ, nhà quá nghèo, có muốn bồi bổ cơ thể cũng chẳng có đồ mà ăn. Cho nên những món này do Giang Lâm đã hỏi bác sĩ, bằng không đúng là bà cũng chẳng biết.

Nghe thấy Giang Lâm vì mình làm được nhiều chuyện như thế thì trong lòng Bạch Du thấy vô cùng ấm áp.

Giang Lâm thấy bà Bạch đã tới thì vội đi ra ngoài. Lúc anh ta trở lại thì có Tạ Húc Đông đi đằng sau, hai người vừa đi vào thì ngay lập tức thu dọn đồ đạc.

Bạch Du tò mò không biết chuyện là như thế nào: “Thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”

Giang Lâm: “Anh bảo y tá đổi phòng bệnh cho chúng ta. Giờ chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể chuyển đi được rồi.”

Tạ Húc Đông cũng đang thu dọn đồ đạc. Điều này hiển nhiên là có ý không muốn ở chung phòng bệnh với nhà họ Liên.

TBC

Bạch Du không muốn bản thân trở nên quá đặc biệt. Hôm nay đổi phòng thì cũng được thôi.

Động tác của Giang Lâm vô cùng lưu loát. Bà Bạch muốn giúp một tay nhưng anh cũng không để cho bà làm. Anh thu dọn đồ đạc xong thì ngay lập tức đi sang phòng bệnh khác, chạy qua chạy lại hai ba bận rồi quay về, nhẹ nhàng bế Bạch Du ra khỏi giường.

Ban đầu Bạch Du muốn tự đi, nhưng Giang Lâm lại không nói hai lời đã ôm lấy cô. Thế là cô vội vàng khoác tay qua cổ anh.

Bạch Du được Giang Lâm ôm như vậy trước mặt mọi người thì không khỏi có chút ngượng ngùng.

Bà Bạch thấy vậy thì hài lòng gật đầu liên tục. Sau đó bà ôm lấy em bé sơ sinh đang nằm trong nôi, đi theo Giang Lâm ra khỏi phòng bệnh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 529: Chương 529



Bọn họ chẳng hề chú ý tới chuyện Liên Gia Lệ ngồi ở một góc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ với ánh mắt vô cùng ghen tị.

Tôn Tường Vy thấy Giang Lâm ôm lấy Bạch Du như thế thì vội vươn hai tay với Tạ Húc Đông.

Tạ Húc Đông còn có thể làm gì nữa đây? Anh ấy chỉ có thể tiến tới, khom người ôm lấy cô.

Ai ngờ chỉ một khắc sau, tiếng “crack” vang lên, toàn thân Tạ Húc Đông cứng đờ, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Tôn Tường Vy thấy anh ấy như vậy có gì đó không đúng, không khỏi hỏi: “Anh làm sao thế hả?”

Tạ Húc Đông nhịn đau nói: “Hình như anh bị đau eo đó.”

Tôn Tường Vy tức đến mức vỗ đùi anh: “Sao anh lại vô dụng như thế hả!”

Tạ Húc Đông không phục: “Em còn không biết xấu hổ mà trách anh à, còn không phải là do em mập quá hả!”

Tôn Tường Vy bỗng đỏ bừng cả mặt: “Họ Tạ kia, anh còn không biết xấu hổ mà dám nói em mập hả? Em bị mập như thế này rốt cuộc là vì ai hả? Còn không phải do hai đứa con của anh ăn nhiều quá trời. Được nha, nếu như anh đã chê em mập thì ly hôn luôn đi. Con chia mỗi người một đứa!”

Ngoại trừ ba tháng đầu một mực buồn nôn thì sau này cô ta có thể ăn bốn năm bữa. Mỗi bữa phải ăn cực nhiều. Cô ta cũng đã thử ăn ít đi rồi nhưng ăn ít đi một chút lại thấy vô cùng khó chịu, đói bụng tới mức không sao ngủ được.

Trước đó bác gái còn lo rằng cô ta ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng nhiều tới thai nhi, sau đó tới bệnh viện kiểm tra bảo là thai nhi không lớn. Nói cách khác những thứ đó đều biến thành thịt mỡ trên người cô ta rồi.

Nghĩ tới đây, Tôn Tường Vy chống tay lên giường tự đứng dậy, đi tới nôi trẻ con, chọn một trong hai đứa xem đứa nào xinh hơn nhưng cả hai đứa đều xấu như nhau làm cho cô ta không biết nên chọn đứa nào.

Tôn Tường Vy càng nghĩ lại càng tức giận, quay đầu đánh Tạ Húc Đông một cái: “Con giống hệt như anh vậy. xấu xí không để đâu hết, em không cần đứa nào hết!”

Tạ Húc Đông: “…”

Bác gái của Tôn Tường Vy thấy hai người họ giống như oan gia vậy, động tí lại muốn ly hôn thế là phê bình: “Tường Vi, cháu làm mẹ người ta rồi đấy mà sao vẫn còn trẻ con như thế hả. Có chuyện gì thì cứ nói chuyện nhẹ nhàng, đừng có động tí lại nói ly hôn.”

Nói xong lại phê bình Tạ Húc Đông: “Phụ nữ sinh con như bước qua quỷ môn quan, huống hồ Tường Vy còn mang thai đôi, quá trình vất vả lại nhiều nguy hiểm. Cháu làm chồng, có thể không cảm nhận được nhưng đừng buông những lời tổn thương như vậy.”

Tạ Húc Đông bị nói cho đỏ bừng cả mặt, quay qua xin lỗi Tôn Tường Vy: “Xin lỗi Tường Vy, mới nãy anh nói nhầm rồi. Em không mập chút nào đâu.”

Eo của anh ấy bị thương từ lần trước đi làm nhiệm vụ, mới vừa rồi dùng lực không đúng nên tái phát vết thương. Nghe cô ta bảo mình vô dụng trước mặt mọi người, anh ấy nóng m.á.u nên mới nói như thế.

Tôn Tường Vy cũng thấy mình nói năng hơi quá nên sắc mặt cũng dịu lại: “Lần này tha thứ cho anh. Còn không mau dẫn đường cho em.”

Nói rồi ôm lấy một trong hai đứa bé mà cô ta chê xấu trước đó.

Chờ đám người Tôn Tường Vy rời đi, phòng sinh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi nhà họ Liên.

Trong lòng Liên Gia Lệ vô cùng khó chịu, ngẩng đầu cười khẩy nói: “Chị dâu nhìn kìa, nhà người ta chê chị xui xẻo đến mức không muốn ở chung phòng bệnh với chị luôn kìa.”

Sắc mặt Trần Lan lại càng trở nên trắng bệch, nửa người dưới như mở van nước, sản dịch chảy ra không ngừng.

Chẳng qua cô ấy không hề phản ứng lại mà chỉ trợn mắt nhìn trần nhà.

Cô ấy không hiểu tại sao ông trời lại không công bằng với cô ấy tới như thế. Rõ ràng lần này mang thai không giống với lần trước, cô ấy thích ăn chua như thế, bụng lại nhọn nên cô ấy cũng nghĩ là con trai, nhưng sao lại sinh ra con gái cơ chứ.

Chồng của cô ấy cũng vì thế mà bị bắt, chắc chắn bên phía quân đội sẽ trừng phạt, đến lúc đó thì cô ấy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của cái nhà này.

Huống hồ lần này cô ấy sinh con đã làm bản thân bị thương. Sau này sẽ khó mà có bầu lại lần nữa. Phụ nữ không thể sinh con không khác gì gà mái không biết đẻ trứng, sống đơn giản là lãng phí lương thực.

Trần Lan như ngâm mình trong nước khổ qua, vô cùng tuyệt vọng.

Bên này, Bạch Du vừa mới tới phòng bệnh. Phòng bệnh mới chỉ có hai giường ngủ, khá nhỏ nhưng không có người ngoài nên cũng coi như là yên tĩnh và khá an toàn.

Hơn nữa có thể nhìn thấy biển ở ngoài cửa sổ của phòng bệnh khiến cho tâm tình thư thái hơn hẳn.

Bạch Du vội vàng hỏi chuyện nhà họ Liên, nghe xong mới biết xảy ra nhiều chuyện như thế. Cô vội hỏi: “Nói như vậy tức là Liên Đại Hữu bị bắt lại rồi hả anh?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back