Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 505: Chương 505



Bà ấy từng tức giận, cuối cùng tức giận trở thành động lực. Bà ấy quyết định sẽ tỏa sáng và nhiệt huyết ở hội Liên hiệp Phụ nữ, dùng năng lực của bản thân để thay đổi tình trạng bây giờ, giúp đỡ càng nhiều phụ nữ. Ý tưởng mà Bạch Du nhắc tới không hẹn mà trùng với mục tiêu của bà ấy.

Lần đầu tiên trên khuôn mặt Bao Nhã Anh nở nụ cười tươi: “Được, tôi thay mặt hội Liên hiệp Phụ nữ chào mừng đồng chí Bạch. Đồng thời tôi cũng rất mong chờ chiến dịch xóa nạn mù chữ của cô.”

Bầu không khí trở nên tốt đẹp ngay lập tức, Bạch Du thừa cơ nói: “Ngày mai tôi sẽ đi leo núi với bạn bè và người thân, nếu chủ nhiệm Bao rảnh thì có thể tham gia chung với chúng tôi.”

Bao Nhã Anh run lên, sau đó lắc đầu: “Các cô cũng đi leo núi à? Đúng là rất khéo nhưng tôi và chồng tôi đã có hẹn trước rồi, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ tới sườn núi ở phía Nam để ngắm mặt trời mọc, không thể nào tham gia chung với các cô được. Nhưng nói không chừng tới lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.”

Bạch Du mỉm cười: “Thì ra là vậy, tình cảm của vợ chồng các ngài tốt quá.”

Khóe miệng Bao Nhã Anh để lộ ý cười: “Nói chỉ sợ cô chê cười, chúng tôi đã không đi chơi riêng với nhau nhiều năm rồi. Lần này là tròn ba mươi năm đám cưới của chúng tôi nên ông Hà mới mời tôi đi chơi.”

Trong lòng Bạch Du run lên.

Không đi chơi chung với nhau nhiều năm như vậy, cứ khăng khăng hẹn đi leo núi vào thời điểm này, vả lại còn đi riêng với nhau. Điều này buộc cô phải suy nghĩ tới hướng xấu nhất.

Vì để không đánh rắn động cỏ nên cô bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy nhưng tôi và bạn tôi tới sườn núi phía Bắc để ngắm mặt trời lặn, đoán chừng là chúng ta không thể gặp nhau được rồi.”

Sau khi ra khỏi Bộ tuyên truyền, Bạch Du suy nghĩ ngày mai mình nên làm thế nào.

Sở dĩ cô không nói cho Bao Nhã Anh biết chuyện bà ấy bị cho đội nón xanh, một mặt là lo Bao Nhã Anh sẽ không tin mình, dù sao một bên là người chồng đã cưới ba mươi năm, một bên là người xa lạ mới gặp mặt nhau hai lần. Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn là cô sẽ nghiêng về phía người bên gối của mình.

TBC

Mặt khác là lo Bao Nhã Anh sẽ chạy tới chỗ phó nhiệm Hà để chất vấn, tới khi đó chỉ cần phó nhiệm Hà phủ nhận là được, dù sao trong tay cô cũng không có bất chứng cứ nào. Nếu làm vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, đồng thời phó chủ nhiệm Hà cũng sẽ biết chuyện cô nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Nếu thật sự như vậy thì cô sẽ tự đặt mình vào vị trí nguy hiểm.

Tới khi đó cô ở trong tối, phó chủ nhiệm Hà và Lăng Tương Quân cũng ở trong tối, ngộ nhỡ bọn họ muốn ra tay với cô thì cô khó mà đề phòng cho được. Đối với Bao Nhã Anh cũng giống như thế, đánh rắn động cỏ một lần, sau này sẽ không dễ dàng nắm thóp đôi cẩu nam nữ đó nữa.

Thế nên sau khi Bạch Du suy xét xong, cô đã bỏ ý định nói cho Bao Nhã Anh biết chuyện bà ấy bị cho đội nón xanh. Nhưng ngày mai bọn họ sẽ đi leo núi, cô phải làm thế nào mới có thể giúp được bà ấy đây?

Bạch Du suy nghĩ suốt cả dọc đường nhưng vẫn không thể nghĩ được cách.

Ai ngờ khi cô vừa trở về tòa soạn thì bị Ngụy Quang Tông cản lại…

“Bạch Du, có phải trước đó cô đã đoán được người yêu của tôi là kẻ lừa đảo rồi không?”

Bạch Du nhìn khóe mắt đỏ bừng và vẻ mặt tiều tụy của quái vật đầu to, trong lòng nảy lên một ý tưởng: “Đồng chí Ngụy, đúng là trước đó tôi đã đoán được một phần nhưng tôi không có bất cứ chứng nào. Lúc đó cho dù tôi nói với anh đối phương là kẻ lừa đảo thì anh có dám chắc là mình sẽ tin tôi không?”

Ngụy Quang Tông không nói lời nào nhưng quả thật là trong lòng nghĩ vậy.

Nếu lúc đó Bạch Du nói Vương Hà là kẻ lừa đảo thì dám chắc là anh ta sẽ không tin, trái lại còn cảm thấy Bạch Du vì ghen tỵ nên mới chửi bới người yêu của anh ta như vậy.

Nhưng bây giờ anh ta bị lừa mất hai con cá đù vàng, nhất định Bạch Du phải chịu trách nhiệm: “Cô không thử thì làm sao biết tôi không tin? Nếu lúc đó cô nhắc nhở tôi thì tôi đã không bị lừa rồi, dù có thể nào thì cô cũng phải chịu trách nhiệm, bồi thường tổn thất cho tôi!”

Nếu không phải tiếp theo phải dùng tới quái vật đầu to này thì Bạch Du ước có thể nhổ nước bọt lên mặt anh ta: “Đồng chí Ngụy, bồi thường là chuyện không thể xảy ra. Tôi không lừa tiền của anh nhưng chỗ của tôi có tin tức liên quan tới Vương Hà có thể tiết lộ cho anh.”

Mắt Nguỵ Quang Tông sáng lên, nghi hoặc nhìn cô: “Vương Hà trốn đi đâu rồi, cô có tin tức gì về cô ta?”

Bạch Du: “Ngày mai có kẻ sẽ đến vách đá phía Nam để lừa tiền, rất có thể đó là đồng phạm của Vương Hà, nếu tóm được chứng cứ phạm tội của đối phương, có lẽ sẽ lấy được tiền. Nếu không đòi lại được thì đây cũng là một tin tức lớn, nếu anh báo cáo lại thì anh chẳng nhận được chút tiền thưởng nào đâu.”Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 506: Chương 506



“Đồng chí Bạch, tin tức của cô có đáng tin không?”

Bạch Du cứ nói một câu, đôi mắt của Ngụy Quang Tông sẽ sáng thêm một phần, sau khi cô nói xong, đôi mắt của Ngụy Quang Tông đã sáng như sói đêm.

Bạch Du: “Có đáng tin không thì anh tự mình tới kiểm tra là sẽ biết thôi. Cho dù có là giả, anh cũng không bị lỗ có đúng không nào? Hơn nữa, nếu anh muốn tới đó, tốt nhất là nên tìm thêm một người công an hoặc là một người phục vụ trong quân đội để đi cùng với anh, vả lại nên tới đó ngồi chờ sẵn trước khi trời tối.”

Nói xong cô xoay người rời đi không thèm quan tâm tới Ngụy Quang Tông còn đang định lải nhải.

Cô dám chắc rằng với tính cách của Ngụy Quang Tông, chắc chắn là anh ta sẽ tới đó. Nhưng vì lý do an toàn nên sau khi về nhà, cô đã nói lại với Cát Đại Xuyên, đúng lúc ngày mai là ngày nghỉ của Cát Đại Xuyên nên anh ấy đồng ý tới bên sườn núi ngồi chờ sẵn.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.

Nhà họ Hà.

Trời còn chưa sáng, Bao Nhã Anh đã bị chồng đánh thức.

Phó chủ nhiệm Hà: “Vừa sáng sớm là anh đã làm món bánh bao nhân hẹ mà em thích ăn nhất đấy, sau khi chúng ta leo tới đỉnh núi rồi sẽ ăn, tránh việc vừa ăn xong đã vận động khiến dạ dày cảm thấy không thoải mái.”

Lúc vừa yêu nhau, từng có một khoảng thời gian ông Hà rất săn sóc bà ấy nhưng sau khi lấy nhau, tinh lực của hai người dần dần bị công việc và con gái chiếm mất, sau này hai người còn chia giường ngủ riêng, nói tới đây đã rất nhiều năm ông ta không chạm vào bà ấy.

Bây giờ đối diện với ánh mắt tràn ngập dịu dàng tràn ngập tình cảm của chồng, trong lòng Bao Nhã Anh không khỏi vui mừng: “Được, anh đợi em một chút, em rửa mặt xong thì chúng ta sẽ xuất phát.

Bao Nhã Anh nhanh chóng thay quần áo, sau đó bước vào phòng tắm để rửa mặt, thế nên không thể nhìn thấy cảnh phó chủ nhiệm Hà nhét một bức thư vào dưới cái gối đầu của bà ấy sau khi bà rời đi.

Sau khi rửa mặt xong, hai người xuất phát mà không quấy rầy tới bất cứ ai.

Sườn núi phía Nam không cao nhưng hai người không leo núi rất nhiều năm, chỉ mới đi nửa đường, phó chủ nhiệm Hà đã bắt đầu th* d*c.

Trái lại sức khỏe của Bao Nhã Anh rất tốt, mặt không đỏ không th* d*c: “Nếu không thì chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi leo tiếp nhé?”

Phó chủ nhiệm Hà uống hai ngụm nước rồi mới nói: “Không sao, chúng ta leo tiếp thôi.”

Bao Nhã Anh ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng và những ngôi sao trên bầu trời vẫn còn chưa lặn xuống, bà ấy cảm thấy chồng không cần phải gấp gáp như vậy, bây giờ cách tới lúc mặt trời mọc còn hơn một tiếng. Chẳng qua là khi thấy ông ta không nghỉ ngơi mà tiếp tục đi về phía trước, bà ấy mấp máy, nuốt những lời tới khóe miệng trở vào.

Lúc này, Ngụy Quang Tông đang trốn trong một bụi cây cách sườn núi không, trên khuôn mặt đã bị con muỗi chích mấy cái.

Một tiếng “Bộp” vang lên, một bàn tay của anh ta đập lên mặt mình, ngay sau đó trong lòng bàn tay có xác của một con muỗi.

Ngụy Quang Diệu ngồi xổm cách đó không xa nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh họ, anh nhỏ tiếng thôi, chút nữa mà bị người ta phát hiện thì tiêu đời.”

Ngụy Quang Tông tức giận trừng mắt nhìn anh ấy: “Tại sao mấy con muỗi không chích em mà chỉ chích một mình anh thế? Có phải em xịt dầu thơm tới đây không?”

Ngụy Quang Diệu: “Em không có xịt gì cả, có điều anh có chắc là hôm nay đám lừa gạt sẽ tới đây không?”

Ngụy Quang Diệu không được coi là người mới trong cục công an nhưng đã vào cục công an được hai năm, anh ấy không có nổi một thành tích nào, nhìn đồng nghiệp bên cạnh không phải là thăng chức thì cũng là được khen ngợi, trong lòng anh ấy vô cùng gấp gáp nên khi nghe anh họ nói có đám lừa gạt tới sườn núi này, anh ấy mới chạy tới đây ngồi chờ từ nửa đêm.

Nhưng lúc này khuôn mặt của anh họ đầy vết muỗi chích, anh ấy không khỏi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Thật ra là trong lòng Ngụy Quang Tông cũng không chắc nhưng bề ngoài lại giả vờ rất bình tĩnh, anh ta nhỏ giọng trách móc: “Đừng có nói nhảm nữa, nếu em không phải là em họ của anh, không có nổi một thành tích sau khi làm việc ở cục công an suốt hai năm thì anh sẽ không cho em cơ hội tốt như vậy đâu!”

Ngay lập tức đầu gối của Ngụy Quang Diệu bị đ.â.m một nhát dao: “...”

Lúc này, Cát Đại Xuyên ngồi xổm ở bụi cây đối diện không nhúc nhích chút nào, giống như một pho tượng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với cặp anh em họ Ngụy Quang Tông và Ngụy Quang Diệu.

Hai mươi mấy phút nữa trôi qua, ngay lúc Ngụy Quang Tông gần như không còn kiên nhẫn thì cuối cùng con đường nhỏ bên trên sườn núi cũng có tiếng động.

Ba người trốn trong bụi cây nín thở cùng lúc.

Một giây sau, Ngụy Quang Tông mở to mắt nhìn phía trước.Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 507: Chương 507



Tại sao anh ta lại cảm thấy dáng dấp của người đàn ông đi về phía bọn họ trông hơi giống phó chủ nhiệm Hà vậy nhỉ?

Nhưng anh ta bỏ qua ý nghĩ này thật, phó chủ nhiệm Hà là một vị lãnh đạo tốt rất lo cho cấp dưới, ông ta sao có thể liên quan với đám lừa gạt được chứ, chắc là người giống người mà thôi.

Chắc chắn là vậy.

Mấy năm qua phó chủ nhiệm Hà không vận động, khi leo tới trên sườn núi thì thở gấp như sắp chết, quần áo bên trong cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Lúc này, ông ta vẫn không quên lấy bánh bao ra khỏi cái cà mên bằng nhôm: “Cho em này, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”

Mặc dù Bao Nhã Anh đã hơi thở gấp nhưng vẫn tốt hơn chồng mình: “Không vội, anh lau mồ hôi trước đi.”

Phó chủ nhiệm Hà nhìn sắc trời, trong lòng có chút gấp gáp. Ban đầu dựa theo kế hoạch của ông ta thì bọn họ đã leo tới vách núi từ mười mấy phút trước, nào ngờ sức khỏe của ông ta lại ảnh hưởng tới kế hoạch.

Ông ta dùng khăn lau mồ hôi trên gián, gió lạnh thổi qua trên núi, bụi cây vang lên tiếng sột soạt, toàn thân ông ta không khỏi run lên.

Cả người Ngụy Quang Tông trốn trong bụi cây cũng run lên

Nếu vừa rồi chỉ là nghi ngờ thì bây giờ anh ta có thể khẳng định, người đối diện chính là phó chủ nhiệm Hà.

Trong lòng anh ta tràn đầy tức giận, cảm thấy mình bị Bạch Du đùa giỡn.

Ngay lúc Ngụy Quang Tông định lao ra thì Ngụy Quang Diệu ở bên cạnh lại giữ chặt cánh tay của anh ta rồi lắc đầu với anh ta.

Anh ta định hỏi tại sao em họ lại ngăn cản mình thì giây sau bên sườn núi đã truyền tới tiếng người ngã xuống. Anh ta ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Bao Nhã Anh vừa rồi vẫn còn bình thường, bây giờ lại ngã trên mặt đất, đôi tay ôm lấy cổ.

Bao Nhã Anh mở to mắt không dám tin nhìn chồng mình: “Anh thêm hạnh nhân vào trong bánh bao?”

Bà ấy bị dị ứng với hạnh nhân, mỗi khi món có hạnh nhân thì cơ thể sẽ không còn sức lực, nếu không chữa trị kịp thời, cổ họng sẽ từ từ tắc nghẽn, cho tới khi ngừng thở.

Bởi vì mùi rau hẹ quá nồng nên vừa rồi khi ăn bà ấy không nếm được mùi của hạnh nhân. Có thể nói là bà ấy quá yên tâm về người bên gối là Hà Kính Viễn nên đã ăn cái bánh bao mà ông ta đưa qua không chút nghi ngờ.

Phó chủ nhiệm Hà nhìn bà ấy từ trên cao xuống: “Cô thông minh lắm, thế mà đoán trúng rồi.”

Trong lòng Bao Nhã Anh dâng lên lửa giận, bởi vì khó thở nên giọng nói của bà ấy cũng thay đổi: “Tại sao anh lại làm như thế? Còn nữa, anh muốn làm gì tôi?”

Vách núi này không cao nhưng phía dưới vách núi là những tảng đá to lạ cheo leo dựng đứng. Nếu có người rơi xuống dưới, cho dù không ngã c.h.ế.t thì cũng bị những tảng đá to lạ đ.â.m xuyên cơ thể.

Hà Kính Viễn dẫn bà ấy lên núi, sau đó bỏ hạnh nhân vào trong bánh bao, bà ấy buộc lòng phải nghĩ tới hướng xấu nhất. Nhưng bà ấy nghĩ mãi cũng không ra, cưới nhau được ba mươi năm, bà ấy sinh con dưỡng cái và chăm sóc cha mẹ chồng, không làm bất cứ chuyện nào có lỗi với Hà Kính Viễn cả.

Bà ấy nghĩ mãi cũng không biết lý do ông ta muốn g.i.ế.c mình là gì.

“Cô không cần phải biết.”

Hà Kính Viễn không có ý định lãng phí lời nói, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ông ta kéo đôi chân của vợ rồi đi về phía vách núi đá.

Khóe mắt Bao Nhã Anh như muốn nứt ra, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng nhưng cả người bà ấy không có lấy một chút sức lực nào.

Ngay khi bà ấy cho rằng mình sẽ c.h.ế.t thì một bóng người nhảy ra khỏi bụi cây, ngay lập tức đánh gục phó chủ nhiệm Hà.

Phó chủ nhiệm Hà quát to: “Cậu là ai? Cậu mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu đấy!”

Phó chủ nhiệm Hà vừa nói dứt câu thì Cát Đại Xuyên đã bẻ tay ông ta ra phía sau, dùng một chân giẫm lên đầu ông ta, có thể nói là không có chút khách sáo nào.

Phó chủ nhiệm Hà: “...”

Sau khi cặp anh em họ Ngụy Quang Tông và Ngụy Quang Diệu run lên vì sửng sốt thì cũng nhảy ra khỏi bụi cây.

Lúc này, sắc trời đã từ từ sáng, Đúng lúc tầm mắt của Phó chủ nhiệm Hà nhìn lướt qua thấy Ngụy Quang Tông, trong lòng ông ta lập tức vui mừng, sau đó lên tiếng gọi: “Đồng chí Ngụy, tôi là phó chủ nhiệm Hà. Cậu mau tới cứu tôi, sau khi xong nhất định tôi sẽ đền đáp cậu thật xứng đáng!”

Ông ta biết rõ con người của Ngụy Quang Tông, anh ta không có năng lực nào nhưng lại rất thích tâng bốc lãnh đạo, thích làm lớn thích công to. Chỉ cần nhận lời cho anh ta lợi ích thì chắc chắn anh ta sẽ giúp mình.

Nào ngờ giây sau ông ta thấy Ngụy Quang Tông móc trong túi ra một cái đèn pin rồi nhét vào trong tay Ngụy Quang Diệu, chỉ vào mặt phó chủ nhiệm Hà và nói: “Chiếu ánh sáng vào mặt ông ta, anh muốn chụp vài tấm ảnh!”Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 508: Chương 508



Phó chủ nhiệm Hà: “...”

Nếu là bình thường, chắc chắn Ngụy Quang Tông sẽ nhanh chóng chạy tới tâng bốc phó chủ nhiệm Hà, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, đây là chuyện có liên quan tới vụ án g.i.ế.c người. Ngụy Quang Tông là một đảng viên có xuất thân tốt, anh ta sẽ không cấu kết với kẻ khác để giúp người xấu làm việc xấu. Hơn nữa phần tiêu đề “Phó chủ nhiệm tòa soạn g.i.ế.c vợ ở vách núi” sẽ khiến người xem chấn động, chỉ cần anh ta đưa tin này, kể từ đây trong giới truyền thông sẽ có một vị trí cho Ngụy Quang Tông này ngay. Thế nào danh dự, thành tích và tiền thưởng cũng sẽ kéo tới liên tục, tại sao anh ta phải bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy để chọn tâng bốc người khác?

“Tách tách…”

Ngụy Quang Tông chụp mấy tấm ảnh cận mặt nổi bật của phó chủ nhiệm Hà, suýt chút là đã khiến ông ta tức phun m.á.u ngay tại chỗ.

Cát Đại Xuyên lấy từ trong người ra một sợi dây thừng trói c.h.ặ.t t.a.y chân của phó chủ nhiệm Hà lại, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng chụp nữa, các cậu còn không mau tranh thủ thời gian để cứu người à?”

Hai người Ngụy Quang Tông và Ngụy Quang Diệu được anh ấy nhắc nhở thì mới phát giác sắc mặt của Bao Nhã Anh đã trở thành m.á.u tím đen do khó thở, tứ chi cứng ngắc, thở ra nhiều thở vào ít, mắt thấy bà ấy đã sắp tắt thở.

Ngụy Quang Diệu: “Tôi sẽ cõng bà ấy tới bệnh viện!”

Nói xong anh ấy định cõng Bao Nhã Anh đang nằm trên đất lên thì bị Cát Đại Xuyên cản lại: “Không kịp nữa rồi.”

Nói xong Cát Đại Xuyên tách miệng Bao Nhã Anh ra, sau đó luồn ngón tay vào rồi moi móc.

Ngụy Quang Tông nhìn thấy sắc mặt Bao Nhã Anh càng ngày càng xấu, anh ta bước lên muốn ngăn cản: “Anh đang làm gì vậy? Mà anh là ai? Tại sao anh lại ở đây?”

Cát Đại Xuyên nhìn anh ta: “Tôi là quân nhân của bộ đội Hải quân, tôi đang thúc nôn cho vị đồng chí nữ này, nếu cậu không muốn bị ói vào người thì tốt nhất nên đứng xa ra.”

Tiếc là những lời anh ấy nói đã chậm.

Một tiếng “Ọe” vang lên, Bao Nhã Anh nôn ra, ngay sau đó ói lên cả người của Ngụy Quang Tông.

Ngụy Quang Tông: “...”

Cát Đại Xuyên thấy Bao Nhã Anh đã nôn ra thì anh ấy thở dài một cái rồi nói với cặp anh em họ của nhà họ Ngụy: “Bây giờ tôi sẽ đưa bà ấy tới bệnh viện. Hai người các cậu, một người ở lại đây trông chừng ông ta, một người nhanh chóng xuống núi báo án.”

Nói xong anh ấy cõng Bao Nhã Anh lên rồi nhanh chóng xuống núi.

Sau khi cặp anh em họ Ngụy Quang Tông và Ngụy Quang Diệu thương lượng xong, quyết định để Ngụy Quang Diệu ở lại trông chừng phó chủ nhiệm Hà, còn Ngụy Quang Tông thì xuống núi báo án.

Bạch Du định sáng nay sẽ dẫn Niệm Niệm tới bệnh viện để kiểm tra nhưng lo bên Bao Nhã Anh xảy ra chuyện, thế là cô dời buổi kiểm tra tới trưa rồi mới đi.

Cô chỉ nghĩ rằng phó chủ nhiệm Hà mời Bao Nhã Anh đi leo núi vào lúc sáng sớm là có ý đồ xấu nhưng cô không ngờ được rằng ông ta lại độc ác như vậy, thế mà lại muốn g.i.ế.c vợ của mình!

TBC

Sau khi được tới cục công an, Bạch Du không còn giấu giếm kể ra hết tất cả mọi chuyện mà mình biết.

Lúc này, bên phía phòng nhì của nhà họ Hà.

Từ sáng sớm mắt phải của Lăng Tương Quân đã giật không ngừng, khi làm bữa sáng làm vỡ bát, bà ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Hà Kính Văn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của vợ thì quan tâm nói: “Có phải em thấy không khỏe không, sau khi cơm nước xong xuôi anh sẽ tới bệnh viện gặp bác sĩ với em nhé.”

Lăng Tương Quân “Hừ” với ông ấy, trầm mặt nói: “Ngậm cái miệng xui xẻo của anh lại! Tôi rất khỏe, anh cho rằng tôi là con ma bệnh giống anh đấy à?”

Hà Kính Văn nghe bà ta nói vậy, trong lòng như bị đ.â.m một nhát d.a.o nhưng ông ấy vẫn cố nở nụ cười trên khuôn mặt: “Không sao là được, anh mong em sẽ thật khỏe, đừng giống như anh.”

Từ nhỏ Hà Kính Văn đã là cái siêu thuốc, chỉ đi vài bước là đã th* d*c, nếu không phải cha mẹ yêu thương và luôn muốn chữa trị cho ông ấy, thì ông đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Hà Kính Văn vốn không định cưới vợ, không muốn làm lỡ con gái nhà người ta nhưng Lăng Tương Quân vừa gặp đã yêu ông ấy, kiên quyết gả cho ông mà không màng tới sự phản đối của cha mẹ.

Lăng Tương Quân năm mười tám tuổi xinh đẹp như nụ hoa nở rộ vào lúc sáng sớm, khuôn mặt đẹp đẽ, dáng người nóng bỏng. Mặc dù Hà Kính Văn là ma bệnh nhưng ông ấy cũng là một người đàn ông bình thường, sao ông ấy có thể thờ ơ quay mặt về phía người đẹp chân thành như vậy, thế là hai người đã nhanh chóng kết hôn.

Hà Kính Văn cho rằng với sức khỏe của mình thì rất khó để có con nối dõi, không ngờ Lăng Tương Văn vừa vào cửa được một tháng là đã mang thai Hà Thiên Diệu. Vợ cho ông ấy một gia đình đầy đủ, nên những năm gần đây, cho dù thái độ của bà ta đối với mình càng ngày càng tệ, tính cách càng ngày càng xấu thì ông ấy vẫn chịu đựng.Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 509: Chương 509



Lăng Tương Quân nghe những lời chồng nói, không những không cảm động, mà bà ta lại còn tỏ ra khinh thường.

Con ma bệnh vô tích sự!

Nếu bên Hà Kính Viễn thuận lợi thì chỉ nửa năm sau, bên bà ta cũng sẽ chuẩn bị ra tay khiến tên ma bệnh này xuống Địa Ngục. Tới khi đó trên đời này sẽ không còn ai có thể ngăn cản bà ta ở bên Hà Kính Viễn nữa.

Bỗng nhiên từ cửa ra vào truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, bên ngoài vô cùng ồn ào.

Bà ta nhíu mày: “Cái nơi c.h.ế.t tiệt này ngày nào cũng ồn ào không ngừng, tôi thật sự đã chán ngấy khi phải sống ở đây rồi.”

Lăng Tương Quân vừa nói dứt câu, tia sáng chiếu vào từ cửa nhà của bà ta bỗng tối lại, bà ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai người công an cao lớn xuất hiện bất ngờ ở cửa ra vào.

“Bà là Lăng Tương Quân có đúng không? Có một vụ án g.i.ế.c người cần bà theo chúng tôi trở về cục để điều tra.”

Sắc mặt Lăng Tương Quân trắng nhợt, đôi chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Tiêu rồi.

Bà ta tiêu rồi!

Hà Kính Văn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy vẫn che chở cho vợ của mình: “Đồng chí công an, có phải các anh nhầm rồi không? Hôm nay vợ tôi luôn ở trong nhà chưa từng ra ngoài, vả lại ngay cả một con kiến cô ấy cũng không nỡ giẫm c.h.ế.t thì sao có thể liên quan tới vụ án g.i.ế.c người được chứ?”

Trong đó có một người công an nói: “Vợ ông là Lăng Tương Quân đã tham gia vào vụ mưu sát Bao Nhã Anh cùng với Hà Kính Viễn, bây giờ nhân chứng và vật chứng có đủ, Hà Kính Viễn cũng đã bị bắt ngay tại chỗ, ông ta cũng đã nhận tội rồi. Tôi khuyên các người đừng phản kháng không cần thiết.”

Đôi mắt Hà Kinh Văn mở to, ông ấy quay đầu nhìn về phía vợ, vẻ mặt không dám tin.

Đồng chí công an nói xong thì bước lên bắt lấy Lăng Tương Quân rồi dẫn bà ta đi.

Mọi người xung quanh lập tức bùng nổ như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu.

“Trời ơi, mọi người có vừa nghe thấy không? Lăng Tương Quân và bác cả của cô ta cùng nhau mưu sát Bao Nhã Anh, không phải là tôi nói vuốt đuôi đâu nhé, thật ra là tôi đã cảm thấy giữa hai người bọn họ không được bình thường từ lâu rồi.”

“Tôi cũng vậy, khi ở chung hai người bọn họ còn liếc mắt đưa tình, coi tất cả mọi người thành kẻ mù luôn cơ mà. Tôi còn nghe nói lúc trước Lăng Tương Quân muốn gả cho Hà Kính Viễn nhưng không biết tại sao lại đổi thành Hà Kính Văn rồi.”

“Mọi người nói xem, Lăng Tương Quân vừa gả vào được một tháng là đã có thai, dù Hà Thiên Diệu sinh non nhưng sức khỏe lại rất tốt, không có chút nào là giống trẻ sinh non cả, chẳng lẽ Hà Thiên Diệu không phải con của Hà Kính Văn sao?”

Hà Kính Văn ở trong nhà nghe được những lời thảo luận này, ông ấy chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

Bao Nhã Anh đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, bác sĩ nói may mà Cát Đại Xuyên thúc nôn kịp thời, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được bà ấy.

Sau khi Bao Nhã Anh tỉnh lại, chuyện đầu tiên bà ấy làm là yêu cầu gặp Bạch Du.

Khi Bạch Du tới bệnh viện để thăm bà ấy, sắc mặt của bà ấy vẫn còn rất yếu ớt nhưng trạng thái tinh thần trông không tệ. Bà ấy không vì chuyện đó mà không gượng dậy nổi, cũng không oán trách.

Bao Nhã Anh: “Cảm ơn em, đồng chí Bạch, nếu không nhờ có em thì e rằng cái mạng của chị đã không còn!”

Nói xong bà ấy định xuống giường để cúi đầu cảm ơn Bạch Du nhưng lại bị Bạch Du cản lại.

“Chị không cần phải khách sáo như vậy, ngày em tới phòng làm việc để tìm chị, em có nghĩ tới việc nói cho chị biết nhưng sợ chị không tin em, vả lại em cũng không có chứng cứ trong tay, mặt khác là sợ sẽ đánh rắn động cỏ nên mới không nói cho chị biết. Thật ra em lại cảm thấy khá ngại khi phải để chị chịu khổ.”

Bao Nhã Anh lắc đầu: “Em làm tốt lắm, nếu như ngày ấy em nói cho chị thì quả thật là chị sẽ không tin những lời em nói, dù sao chị và em chỉ mới gặp nhau hai lần, giống như những lời em nói là rất dễ đánh rắn động cỏ. Cho dù là như thế nào đi nữa thì chị cũng rất biết ơn em.”

Bạch Du: “Em chỉ may mắn nghe được kế hoạch của bọn họ mà thôi. Chủ nhiệm Bao, tiếp theo chị tính thế nào?”

Bao Nhã Anh nghiêm mặt lại: “Ly dị! Chị sẽ không dễ dàng tha cho đôi cẩu nam nữ kia, nhưng khi ông ta chịu sự trừng phạt, chị nhất định phải hủy bỏ mối quan hệ vợ chồng với ông ta.”

Vừa nghĩ tới chuyện mình có quan hệ vợ chồng với thứ súc sinh như vậy, bà ấy đã cảm thấy buồn nôn.

Dù thế nào Bao Nhã Anh cũng không ngờ Hà Kính Viễn sẽ muốn g.i.ế.c mình, bà ấy cũng không ngờ ông ta và Lăng Tương Quân lại lén lút yêu nhau suốt mấy chục năm, ngay dưới mí mắt mình. Bà ấy thật sự bị mù nên mới không nhận ra!Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back