Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 210: Chương 210



Bạch Du nói không thành vấn đề.

Giang Lâm và Bạch Gia Dương thì càng không có vấn đề gì.

Nhân đồ ăn chưa lên, Bạch Du vội vàng ném ra câu hỏi của mình: “Anh trai, chị Ánh Chi, hai người định khi nào tổ chức đám cưới? Theo lý mà nói, hai người phải kết hôn trước em và anh Giang Lâm chứ.”

Bạch Gia Dương nhìn Từ Ánh Chi, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu sắc: “Anh thì lúc nào cũng được, tùy ý Ánh Chi.”

Từ Ánh Chi đối diện với ánh mắt của anh ấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y trên bàn, cuối cùng quay mặt đi nói: “Bệnh viện bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian kết hôn, huống chi em còn muốn phấn đấu thêm vài năm nữa. Phụ nữ một khi kết hôn thì phải đối mặt với vấn đề sinh con đẻ cái, đến lúc đó sẽ rất khó tập trung vào công việc.”

Bạch Du không bỏ qua biểu cảm của Từ Ánh Chi, cũng không bỏ qua bàn tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m của cô ấy: “Cũng không nhất thiết phải sinh con ngay, hai người có thể đăng ký kết hôn trước, nếu không có thời gian tổ chức đám cưới thì sau này bù lại cũng được, điều này không hề mâu thuẫn.”

Từ Ánh Chi đưa tay véo má cô: “Con nhóc này, bây giờ đến lượt em khuyên chị kết hôn sớm rồi, thôi không nói chúng ta nữa, nói đến hai đứa, chị thật không ngờ hai đứa lại ở bên nhau!”

Chủ đề đột nhiên bị chuyển hướng.

Đương nhiên Bạch Du có thể vòng vo trở lại, chỉ là như vậy rất dễ khiến chị Ánh Chi cảnh giác, vì vậy cô không tiếp tục truy hỏi nữa.

Một lúc sau, đồ ăn được bưng lên.

Từ Ánh Chi gọi bốn phần cơm niêu với bốn hương vị khác nhau, lần lượt là: Cơm niêu gà xé nấm hương, cơm niêu lạp xưởng kiểu Quảng Đông, cơm niêu thịt băm cà tím và cơm niêu sườn đậu đen.

Nắp cơm niêu vừa mở ra, mùi thơm đã xộc vào mũi.

Từ Ánh Chi rất thành thạo bảo nhân viên phục vụ lấy bốn cái bát rỗng, sau đó nhanh tay múc cho Bạch Du một bát cơm niêu gà xé nấm hương: “Em nếm thử hương vị này trước, chị thấy hương vị này ngon nhất, lát nữa ăn đến dưới, em chắc chắn phải thử lớp cháy ở dưới đáy, vừa thơm vừa giòn.”

Bạch Du nhận lấy: “Được, lát nữa em chắc chắn sẽ thử.”

Cơm nấu bằng nồi đất hạt tơi rõ ràng, trong suốt, thịt gà tươi ngon mềm mại, không hề dai, ăn vào thơm lừng.

Bạch Du ăn hết nửa bát cơm niêu gà xé nấm hương, Giang Lâm lập tức múc cho cô cơm niêu sườn đậu đen, lượng vẫn chỉ bằng một phần tư bát.

Đợi cô ăn xong, anh lại múc cho cô hai hương vị còn lại, còn gắp phần thịt gà ngon nhất vào bát cô.

Cái dáng vẻ đối tượng tốt “hai mươi bốn giờ tận tụy” của anh khiến Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nhìn mà há hốc mồm.

Đây còn là Giang Lâm lạnh lùng sao?

Nhưng Bạch Gia Dương cuối cùng cũng yên tâm rồi.

So với Giang Khải, Giang Lâm thực sự biết chăm sóc người khác hơn.

Trước kia khi quen Giang Khải, mỗi lần đều là Bạch Du gắp đồ ăn cho Giang Khải, chưa từng thấy Giang Khải gắp đồ ăn cho Bạch Du.

Bạch Du đã thử cả bốn phần cơm niêu nhưng cô thích nhất không phải cơm niêu gà xé nấm hương mà là hương vị sườn đậu đen.

Đậu đen dùng trong món sườn là đậu đen Dương Giang, không giống đậu đen ở các tỉnh khác, đậu đen Dương Giang không hề cay nhưng lại thơm nồng, tơi xốp, hương vị rất đặc biệt, cô rất thích hương vị này.

Nghe nói gà luộc là gà vận chuyển từ Thanh Viễn đến, gà Thanh Viễn nổi tiếng là ngon, thịt gà tươi ngon, mềm mại, săn chắc mà không dai, cách chế biến luộc như thế này có thể nếm được hương vị ngọt thanh tươi ngon nhất của nó.

Canh hầm là canh xương hầm hạt sen đông qua, có tác dụng thanh nhiệt giải khát, nước dùng hầm nhỏ lửa rất đậm đà.

Bạch Du rất thích, liên tục húp hai bát nhỏ mới dừng lại.

Ăn xong, Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi đều phải về làm việc.

Bạch Du đành chia đồ mang đến cho hai người, sau đó lại đưa địa chỉ nhà khách hiện tại của cô cho anh cả: “Anh cả, ngày kia chúng em phải về rồi, trước khi em về thủ đô, anh xem có thể sắp xếp thời gian đến đây không, em còn nhiều chuyện muốn nói với anh.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 211: Chương 211



Ngoài chuyện của Từ Ánh Chi, còn có chuyện của cha mẹ họ.

Bạch Gia Dương cất tờ giấy, xoa đầu cô nói: “Được, anh cả chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian đến.”

Nói xong, anh ấy lại nhìn Giang Lâm: “Du Du nhờ em chăm sóc rồi.”

Giang Lâm gật đầu: “Anh yên tâm.”

Bạch Gia Dương lại nhìn Bạch Du, vẻ mặt rất không nỡ nhưng dù không nỡ cũng chỉ có thể chia tay.

Đợi bóng dáng của Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi biến mất khỏi tầm mắt, Giang Lâm đột nhiên lên tiếng: “Em nói đúng, chắc là Từ Ánh Chi gặp khó khăn rồi.”

Bạch Du lập tức ngẩng đầu lên: “Anh cũng nhìn ra sao? Không biết chị ấy gặp chuyện gì, nhìn dáng vẻ của anh cả thì có vẻ như anh ấy không biết gì cả.”

Cô thấy anh cả thực sự hơi chậm hiểu nhưng nghĩ đến việc hai người không cùng khoa, ăn ở cũng không ở cùng nhau, chị Ánh Chi lại cố ý che giấu, cô cũng có thể hiểu được tại sao anh cả của cô không phát hiện ra.

Giang Lâm thấy cô lại nhíu mày, cũng nhíu mày theo: “Nếu Gia Dương không có thời gian, trước khi chúng ta về thủ đô, chúng ta sẽ đến đây một chuyến nữa.”

Bạch Du thở dài, gật đầu: “Xem ra chỉ có thể như vậy.”

Trong lòng cô đang nghĩ, nếu có thể gặp lại người đàn ông đó, cô chắc chắn phải tìm cách làm rõ thân phận của anh ta.

Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đ.â.m sầm tới.

Bạch Du bị đ.â.m cho loạng choạng, may mà Giang Lâm mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy cô.

“Em không sao chứ?”

“Em không sao.”

Bạch Du nói xong, quay người nhìn người đã đụng vào mình.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn sắc mặt lập tức tái mét, vô thức nắm chặt lấy tay Giang Lâm đang đỡ mình.

Giang Lâm lập tức nhận ra sự thay đổi của cô, tiến lên một bước che chở cô bên cạnh mình, nhìn người đàn ông trước mặt.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, làn da trắng đến mức có chút b**n th** nhưng ngũ quan thanh tú, trông có vẻ nho nhã.

Người đàn ông trước mặt này rõ ràng trông vô hại nhưng không hiểu sao, Bạch Du lại cảm thấy một khí chất điên cuồng gần như b**n th** trên người gã ta.

Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, người đàn ông trước mặt này chính là người đã hôn tóc chị Ánh Chi trước đó!

Giang Lâm nhìn gã ta, giọng lạnh lùng: “Anh đụng phải vị hôn thê của tôi rồi.”

Người đàn ông này chính là Cầu Tiêu Hành, gã ta đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi rồi nở nụ cười lịch sự hơi có vẻ xin lỗi: “Hai đồng chí, thật sự rất xin lỗi, vừa nãy tôi đang suy nghĩ chuyện nên không nhìn đường, vô tình đụng phải vị nữ đồng chí này... Ồ, vị nữ đồng chí này không phải là họ hàng của đồng chí Từ Ánh Chi sao?”

Cách bắt chuyện này thực sự không ra gì.

Nhưng đối với Bạch Du mà nói thì đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh: “Vị đồng chí này, anh quen tôi sao?”

Cầu Tiêu Hành cười gật đầu: “Trước đây ở bệnh viện, tôi thấy cô và đồng chí Từ đang nói chuyện, sau đó khi cô ấy đi xin nghỉ, tôi tình cờ ở bên cạnh nên nghe thấy cô ấy nói cô là họ hàng của cô ấy.”

Bạch Du tỏ vẻ bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, vậy thì anh là đồng nghiệp của chị ấy rồi? Không biết nên xưng hô thế nào?”

Cầu Tiêu Hành: “Họ của tôi là Cầu.”

Cầu?

Đây là một họ khá đặc biệt.

Bạch Du vốn định hỏi thêm nhưng cúi đầu lại thấy anh ta đang cầm một hàng tem, khi nhìn rõ, mắt cô không khỏi sáng lên.

Thì ra là tem [Một vùng đỏ tươi của non sông đất nước].

Hơn nữa còn là liên kết khắp nơi!

Bộ tem kỷ niệm [Một vùng đỏ tươi của non sông đất nước] này vốn được phát hành vào ngày 25 tháng 11 năm 1968 nhưng một ngày trước khi phát hành, người ta phát hiện ra bản đồ vẽ không chính xác nên đã dừng phát hành.

Nhưng không ai ngờ rằng, chính bộ tem bị dừng phát hành này vào những năm chín mươi đã được bán đấu giá với giá hàng chục vạn, mà tứ phương liên thậm chí còn được bán với giá bảy mươi vạn, sau đó, Dương Thành đã triển lãm năm mươi con tem chính hãng hoàn toàn mới, giá thị trường thậm chí còn lên tới hơn một triệu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 212: Chương 212



Nếu không phải nhìn thấy con tem trên tay người họ Cầu này, cô đã quên mất chuyện này rồi.

Cầu Tiêu Hành chú ý đến ánh mắt của Bạch Du, giơ con tem trên tay lên cười nói: “Vị nữ đồng chí này cũng có sở thích sưu tầm tem sao?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích bộ tem trên tay anh, không biết có thể bán cho tôi không, giá cả tùy anh định.”

Nếu đổi lại là người khác, cô chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi này.

Nhưng người đàn ông trước mắt này, cho dù gã ta không liên quan đến cái c.h.ế.t của chị Ánh Chi thì gã ta cũng đã cắm sừng anh cả của cô, vì vậy cô lừa gã ta mà không hề cảm thấy áy náy.

Giang Lâm liếc nhìn cô, không lên tiếng.

Ánh mắt của Cầu Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Du, đáy mắt thoáng hiện lên một tia cuồng nhiệt nhưng rất nhanh lại trở về vẻ nho nhã như trước: “Cô là người thân của đồng chí Từ, vậy thì cô chính là bạn của tôi, nếu cô thích, vậy thì bộ tem này tặng cho cô vậy.”

Bạch Du lắc đầu: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau, sao có thể lấy đồ của anh được, anh cứ đưa ra giá đi.”

Cầu Tiêu Hành: “Vậy thì năm đồng đi.”

Gã ta cũng mua con tem này từ người khác, với giá năm đồng.

Gã ta bán cho người trước mặt với giá gốc, không kiếm lời.

Chỉ là gã ta rất vui lòng.

Người phụ nữ trước mặt này còn đẹp hơn Từ Ánh Chi gấp mười lần, nếu có thể chiếm được cô, cho dù gã ta phải giảm mười năm tuổi thọ thì gã ta cũng nguyện ý.

Huống chi chỉ là mấy con tem.

Không đợi Bạch Du móc tiền, Giang Lâm đã lấy ra năm đồng đưa cho gã ta.

Cầu Tiêu Hành nhận tiền nhưng lại đưa con tem cho Bạch Du.

Bạch Du nhận lấy, trong lòng kích động đến mức hai tay run rẩy.

Trước đó cô đã để cô nhặt được một ấm tử sa, lần này lại đến liên kết khắp nơi của bộ tem [Một vùng đỏ tươi của non sông đất nước], cô sắp phát tài rồi.

Nghĩ đến việc sau này mình sẽ trở thành phú bà, mặt cô không khỏi đỏ bừng.

Cầu Tiêu Hành còn tưởng cô vì mình mà ngượng ngùng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Mãi đến khi Cầu Tiêu Hành đi xa, Bạch Du mới thay đổi biểu cảm “ngây thơ” nói: “Anh Giang Lâm, trước đó người hôn tóc chị Ánh Chi chính là người này, em luôn cảm thấy gã ta không phải là người tốt.”

Giang Lâm: “Anh biết rồi, anh sẽ cho người điều tra gã ta.”

Nói rồi anh nhìn vào con tem trên tay cô.

Bạch Du gãi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Dù sao cô cũng không biết giải thích thế nào về việc đột nhiên mua tem, chẳng lẽ trực tiếp nói với anh rằng bộ tem này sẽ được bán đấu giá với giá hàng chục vạn sau hai mươi năm sao?

Không thể nói, cô đành giả vờ ngốc.

May mà Giang Lâm không truy hỏi và đào sâu.

Hai người trở về nhà khách, nhân viên phục vụ nói với họ rằng có một người đàn ông họ Nguy đã gọi điện tìm Giang Lâm và còn để lại số điện thoại.

Giang Lâm lập tức gọi điện lại.

Đợi cúp điện thoại, anh quay sang nhìn Bạch Du nói: “Tìm thấy Đoàn Tuệ Quân rồi.”

Ba người Bạch Du, Giang Lâm và Nguy Hán Nghị đi trong một con ngõ nhỏ, ngõ nhỏ vừa tối vừa chật, chỉ đủ để một người đi lại.

Giang Lâm đi phía trước Bạch Du, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu lại nhìn cô: “Theo sát anh.”

Bạch Du men theo dấu chân của anh, tránh dẫm trúng phân gà và bùn: “Dạ, em biết rồi.”

Nguy Hán Nghị: “...”

Nếu không phải anh ấy tận mắt nhìn thấy, anh ấy thật sự không dám tin Giang Lâm lạnh lùng như băng còn có một mặt săn sóc như thế.

Chẳng qua là anh ấy đang làm việc yên lành, tự nhiên lại bị kéo tới đây để ăn cơm chó?

Ba người bảy lần quẹo tám lần rẽ, đi tầm mười phút, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ cũ nát.

Cửa nhà và cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa nhà chất đống đủ thứ, có rơm củi, có phế phẩm không nỡ vứt, còn có mấy món đồ linh tinh được đựng trong túi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 213: Chương 213



Dễ nhận thấy là người chồng sau của Đoàn Tuệ Quân không có tiền bằng người chồng trước.

Ba người Bạch Du có vẻ ngoài rất nổi bật, đặc biệt là trên người Giang Lâm và Nguy Hán Nghị lại có khí chất kiên cường chính trực, ba người vừa tới là đã khiến mọi người xung quanh chú ý.

Một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi ở nhà bên bước ra ngoài, quan sát ba người rồi nói: “Các cậu là ai? Đến đây tìm ai?”

Bởi vì bà ta nói tiếng Quảng Đông rất chuẩn nên Bạch Du và Giang Lâm không thể nghe hiểu được, cô và anh cùng nhìn về phía Nguy Hán Nghị.

Nguy Hán Nghị là dân bản xứ thành phố Quảng, đương nhiên là nghe hiểu mà không gặp bất cứ vấn đề nào: “Chúng tôi đến tìm Đoàn Tuệ Quân, nhà bên cạnh là nhà của Đoàn Tuệ Quân phải không?”

Người phụ nữ trung niên nhiều chuyện cảnh giác: “Đó đúng là nhà của cô ta nhưng bây giờ cô ta không có ở nhà, các cậu tìm cô ta để làm gì?”

Nguy Hán Nghị biết rõ những người ở đây là người chung một dòng họ, bọn họ rất bài xích với người ngoài, nếu để người phụ nữ này gọi những người khác tới thì không xong.

Thế là anh ấy đưa sổ chứng nhận cảnh sát của mình ra: “Cảnh sát phá án, đừng nhiều lời, dì chỉ cần nói cho tôi biết, đi đâu mới có thể tìm được Đoàn Tuệ Quân là được rồi.”

Ai ngờ khi anh ấy vừa nói xong, người phụ nữ đã la lên: “Xui xẻo quá mà! Tôi nói người phụ nữ Đoàn Tuệ Quân tỉnh ngoài không phải là loại người tốt lành gì nhưng La Đông Tựu lại không tin, bây giờ cảnh sát tìm tới tận nhà luôn rồi, chắc chắn là người phụ nữ đó đã làm chuyện xấu xa!”

Nguy Hán Nghị: “...”

Người phụ nữ trung niên: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc Đoàn Tuệ Quân đã phạm tội gì vậy? Tôi nói cho cậu nghe, từ khi người phụ nữ đó được gả tới đây thì tôi đã cảm thấy cô ta không phải là loại người tốt lành gì, ngày thường giả vờ lịch sự nhã nhặn, thật ra cô ta thường xuyên lén lút ngược đãi đứa con trước để lại, cha mẹ chồng của cô ta cũng không thích cô ta…”

Nguy Hán Nghị: “...”

Cả Bạch Du và Giang Lâm đều nghe không hiểu, hai người nhìn nhau, không biết người phụ nữ đang kêu la chuyện gì nữa.

Khi Bạch Du định lên tiếng hỏi người phụ nữ trung niên đang nói gì, sau lưng chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “La Nguyệt Phượng, nếu cô còn tiếp tục nói vớ nói vẩn, cẩn thận tôi xé nát cái miệng của cô đấy!”

Bạch Du khẽ giật mình, cô xoay người nhìn ra phía sau theo bản năng, thì thấy Đoàn Tuệ Quân nắm tay một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đứng trước mặt bọn cô.

Ngày đó cô chỉ nhìn thoáng qua một lần, không có thời gian để quan sát kỹ lưỡng, bây giờ cách nhau gần như thế, cuối cùng Bạch Du cũng có thể quan sát bà ấy kỹ lưỡng rồi.

Thật ra thì cả hai đời cô chưa từng gặp mặt Đoàn Tuệ Quân.

Đoàn Tuệ Quân mà cô nhìn thấy là Đoàn Tuệ Quân trong ảnh chụp, khi đó bà ấy còn chưa được hai mươi tuổi, là lúc tuổi xuân, mặc dù không được coi là người đẹp nhưng ngũ quan lại khiến người ta không kiềm lòng được mà nhìn thêm lần nữa.

Nhưng Đoàn Tuệ Quân ở trước mắt, khóe mắt và khóe miệng của bà ấy đều đã có nếp nhăn, quầng thâm dưới mắt rất đậm, khuôn mặt đầy những đầu vết của năm tháng, vừa nhìn là đã biết bà ấy sống rất cực nhọc.

Khi Bạch Du quan sát bà ấy thì Đoàn Tuệ Quân cũng quan sát cô.

Bà ấy cảm thấy Bạch Du rất quen mắt, tuy vậy bà ấy vẫn không thể nhớ ra là mình đã gặp cô ở đâu.

Người phụ nữ trung niên ngây ra một lúc, ngay sau đó bà ta lớn giọng đáp trả lại: “Cô xé đi! Cô xé đi! Cái đồ nhiều chuyện c.h.ế.t bầm, để tôi xem cô đắc ý được tới khi nào, cô nhìn thấy chưa, cậu này là đồng chí cảnh sát đấy, cậu ấy đến bắt cô đấy!”

Sắc mặt Đoàn Tuệ Quân trắng bệch, đôi tay run rẩy mất kiểm soát, nhưng không ngờ được rằng điều đầu tiên mà bà ấy làm là kéo con trai mình ra sau lưng để bảo vệ, bà ấy nhìn Nguy Hán Nghị rồi nói: “Tại sao cậu lại muốn bắt tôi? Tôi không có làm chuyện phạm pháp!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 214: Chương 214



Dù chỉ tới thành phố Quảng được vài chục năm nhưng Đoàn Tuệ Quân đã có thể nói tiếng Quảng Đông một cách lưu loát, chỉ có dân bản xứ mới có thể nghe được tiếng Quảng Đông của bà ấy có chứa giọng ở nơi khác.

Nguy Hán Nghị không còn lời nào để nói: “...”

Anh ấy nhìn về phía Đoàn Tuệ Quân rồi nói: “Đồng chí Đoàn, dì không phải sợ, tôi không tới để bắt dì, tôi chỉ có vài vấn đề muốn hỏi dì mà thôi.”

Đoàn Tuệ Quân nghe anh ấy nói vậy, trái tim vốn đập điên cuồng mới đập bình thường trở lại: “Vậy mọi người vào nhà đi.”

Nói xong, bà ấy trợn mắt nhìn La Nguyệt Phượng một cách dữ tợn, sau đó bà ấy tháo chiếc chìa khóa treo ở lưng quần ra để mở cửa.

Nguy Hán Nghị nhìn Giang Lâm và Bạch Du rồi nói: “Dì ấy bảo chúng ta vào nhà.”

Bạch Du và Giang Lâm liếc mắt nhìn nhau, theo Đoàn Tuệ Quân vào nhà.

Căn nhà có diện tích rất nhỏ, khoảng chừng bảy tám mét vuông, căn nhà có hai phòng, ánh sáng trong nhà rất mờ và có cái mùi không thể nào tả được.

Đoàn Tuệ Quân lấy ghế trúc ra để bọn cô ngồi nhưng lại không rót trà, mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Không biết đồng chí cảnh sát tìm tôi là vì chuyện gì?”

Nguy Hán Nghị chỉ tay về phía Bạch Du, nói bằng tiếng phổ thông: “Người tìm dì không phải là tôi, mà là đồng chí Bạch.”

Bạch?

Nghe được cái họ này, Đoàn Tuệ Quân nhíu mày lại ngay lập tức: “Cô họ Bạch?”

Bạch Du gật đầu: “Cháu họ Bạch, kể ra, trước đây chúng ta cũng từng là họ hàng, cha cháu là Bạch Phi Bằng, mẹ cháu là Tần Chính Nhân và cháu là em gái họ của Tần Tâm Hủy.”

Nét mặt Đoàn Tuệ Quân sa sầm ngay lập tức, chỉ vào cửa nói: “Các người mau rời khỏi đây! Tôi không quen ai họ Bạch cả! Tôi không quan tâm mục đích cô tới đây là gì và tôi cũng không biết gì cả!”

Giấu đầu lòi đuôi.

Nghe Đoàn Tuệ Quân nói vậy, Bạch Du càng chắc nịch rằng bà ấy biết chuyện gì đó: “Mợ Đoàn, cháu không có ý định xúc phạm tới mợ, nhưng cháu thật sự có vài chuyện muốn hỏi, mợ có thật sự là mẹ của Tần Tâm Hủy không?”

Sắc mặt Đoàn Tuệ Quân càng ngày càng u ám, như sắp có cơn bão giông nổi lên: “Tôi có phải là mẹ của Tần Tâm Hủy không thì liên quan gì tới cô? Cút ra ngoài, các người cút ra ngoài cho tôi, nếu các người còn không cút thì tôi sẽ gọi người đó!”

Nói xong, bà ấy định ra tay đẩy Bạch Du nhưng bà ấy lại đẩy không trúng, vì vậy cả người mất thăng bằng ngã quỳ trên mặt đất.

Hóa ra khi tay bà ấy sắp đụng trúng Bạch Du thì Giang Lâm đã kéo Bạch Du về phía mình nhanh hơn bà ấy một bước.

Giang Lâm rủ mắt xuống, nhìn Bạch Du hỏi: “Em không sao chứ?”

Bạch Du lắc đầu, cầm cánh tay bị anh nắm chặt: “Em không sao.”

Dù có thế nào thì anh luôn bảo vệ cô trước tiên.

Bạch Du nhớ anh từng nói với anh cả rằng: “Em sẽ coi mạng sống của cô ấy quan trọng hơn mạng sống của mình”, bỗng chốc trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cậu bé luôn im lặng kể từ lúc vào nhà, khi nhìn thấy Đoàn Tuệ Quân té ngã, cuối cùng cũng tức giận: “Mẹ ơi, mẹ có đau không ạ?”

Nói xong, cậu bé trợn mắt nhìn về phía đám người Bạch Du, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, tức giận nói: “Các người đều là người xấu, tôi đánh c.h.ế.t các người!”

Cậu bé đứng lên định đánh Bạch Du nhưng bị Đoàn Tuệ Quân kéo lại.

Đoàn Tuệ Quân vịn con trai La Tiểu Bảo để đứng lên, bà ấy định bảo cậu bé chạy ra ngoài gọi họ hàng tới đây thì thấy La Tiểu Bảo ngã ra mặt đất, cả người co giật mất kiểm soát.

Chỉ trong nháy mắt, cậu bé đã sùi bọt mép, trợn mắt, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

Người xem ở bên ngoài thấy thế, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Tiểu Bảo nổi điên nữa rồi!”

“Nhà họ La của bọn họ có bệnh điên, còn là bệnh di truyền nữa!”

“Ôi chao, dáng vẻ của Tiểu Bảo trông đáng sợ quá, cô nhìn kìa, trợn mắt tới mức sắp không nhìn thấy con ngươi luôn rồi!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 215: Chương 215



Đoàn Tuệ Quân không quan tâm tới tiếng chửi rủa của những người ở bên ngoài, bà ấy chạy nhanh vào trong phòng lấy ra một cái khăn mặt, cạy miệng La Tiểu Bảo một cách thành thạo, sau đó dùng sức nhét cái khăn mặt vào trong miệng La Tiểu Bảo, rồi lại dùng sức bấm vào nhân trung của cậu bé.

“Tiểu Bảo, con đừng sợ, mẹ ở ngay đây!” Nói xong, bà ấy quay đầu lại nhìn về phía Bạch Du: “Nếu con trai tôi xảy ra chuyện không may, tôi sẽ không để các người yên đâu!”

Giang Lâm nhíu mày.

Nguy Hán Nghị cũng nhíu mày theo.

Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nếu xảy ra án mạng, khi đó cả anh ấy cũng không thể thoát khỏi chuyện bị nghiêm phạt.

Bạch Du không quan tâm tới Đoàn Tuệ Quân, cô nhìn La Tiểu Bảo đang co giật, sau đó hỏi Đoàn Tuệ Quân: “Con trai của mợ phát tác bệnh động kinh?”

Đoàn Tuệ Quân chỉ nhìn cô một cái, chứ không trả lời, bà ấy đặt sự quan tâm lên người của con trai một lần nữa, càng dùng sức bấm vào nhân trung của La Tiểu Bảo.

Bà ấy không khỏi cảm thấy luống cuống, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chỉ có một đứa con trai, nếu con trai không còn, bà ấy cũng không thiết sống!

Bạch Du nói: “Nếu con trai của mợ mắc bệnh động kinh thì mợ làm vậy là không đúng, mợ dùng khăn mặt nhét vào miệng của cậu bé, có thể dẫn tới ngạt thở, cũng có thể dẫn tới trật khớp xương hoặc gãy xương, mợ mau lấy khăn mặt ra đi!”

Đoàn Tuệ Quân tức giận quát lên: “Cô thì biết cái gì? Cô mau cút ra ngoài cho tôi!”

Bà ấy vừa dứt lời, sắc mặt của La Tiểu Bảo đã trở nên khó coi vô cùng, bằng mắt thường cũng có thể thấy đổi thành màu quả cà.

Bạch Du không chần chừ nữa, vươn tay định cạy miệng La Tiểu Bảo, muốn lấy khăn mặt ra.

Nếu còn rề rà, chắc chắn La Tiểu Bảo sẽ bị cơn nôn mửa của mình làm khó thở, cuối cùng là c.h.ế.t vì ngạt thở.

Đoàn Tuệ Quân thấy thế thì định ngăn cô lại: “Tôi không cho phép cô đụng vào con trai tôi!”

Sắc mặt Bạch Du nghiêm túc, nói: “Mợ không thấy con trai của mợ không thể thở được nữa ư? Nếu còn không lấy khăn mặt ra thì mợ cứ chờ tới lúc nhặt xác cho con trai mợ đi!”

Cô hiểu lòng mẹ thương con của Đoàn Tuệ Quân, nhưng bây giờ, nếu bà ấy còn tiếp tục ngăn không cho cô lấy khăn mặt ra, dù thần tiên có tới cũng không thể cứu được La Tiểu Bảo.

Đoàn Tuệ Quân sợ run nhưng khi nhìn thấy sắc mặt La Tiểu Bảo đổi thành màu tím đen, cuối cùng bà ấy cũng buông cánh tay đang ngăn Bạch Du.

Bạch Du không chút chần chừ, cô dùng sức cạy miệng La Tiểu Bảo, chẳng qua là người phát tác bệnh động kinh cắn miệng rất chặt, cô cạy miệng nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Đúng lúc này, trước mặt cô có một cái bóng đen phủ xuống.

Giang Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Để anh.”

Bạch Du lập tức nhường chỗ, Giang Lâm nhích qua, vươn tay nắm lấy cái cằm của La Tiểu Bảo, dùng sức cạy ra, sau đó anh đã cạy được cái miệng mà Bạch Du cạy nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Bạch Du đưa tay nhanh chóng lấy cái khăn mặt ra: “Mau nghiêng người cậu bé lại, để bọt trong miệng cậu bé chảy ra.”

Giang Lâm làm theo lời cô.

Sau khi bọt chảy ra, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt La Tiểu Bảo thay đổi một lần nữa, nhưng lần này thay đổi theo chiều tốt, không còn một màu tím đen nặng nề như vừa nãy.

Đoàn Tuệ Quân thấy thế, khuôn mặt lóe lên vẻ khó xử, cuối cùng bà ấy cảm kích nhìn về phía Bạch Du: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Bạch Du thấy La Tiểu Bảo vẫn còn run rẩy chưa dừng lại, cô nhìn về phía bà ấy rồi nói: “Mợ đi lấy một cái gối để cậu bé tựa lên, đừng đụng tới đầu, nếu một lúc sau mà vẫn chưa dừng lại thì phải đưa cậu bé tới bệnh viện.”

“Được được được, tôi đi lấy gối tới ngay.”

Đoàn Tuệ Quân nghe vậy, bà ấy vừa gật đầu, vừa loạng choạng đứng dậy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 216: Chương 216



Dù đã lấy cái gối ra, nhưng mười phút sau, La Tiểu Bảo vẫn run rẩy không có dấu hiệu dừng lại, dường như càng ngày càng nghiêm trọng.

Bach Du quyết định rất nhanh, nói: “Đưa cậu bé tới bệnh viện.”

Đoàn Tuệ Quân lộ ra vẻ mặt khó xử.

Bạch Du nhìn thấy dáng vẻ này của bà ấy, cô cũng đoán được là bà ấy đang gặp vấn đề về tiền bạc: “Chúng cháu có tiền, mạng người chỉ có một mà thôi.”

Nói xong, cô nhìn về phía Giang Lâm, không cần cô nói, Giang Lâm đã ôm La Tiểu Bảo trên mặt đất lên, bước ra khỏi nhà họ La không chút do dự.

Một tiếng sau.

Đoàn Tuệ Quân nhìn con trai đã bình tĩnh trở lại và đang ngủ say, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Bác sĩ nói nếu không nhờ Bạch Du thì bây giờ La Tiểu Bảo đã c.h.ế.t vì bị bọt mép của mình làm ngạt thở, cho dù tiếp sau có cứu được cậu bé nhưng khả năng cao là sẽ trở thành một kẻ ngốc.

Nghĩ tới chuyện này, bà ấy nhìn về phía Bạch Du, thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, đồng chí Bạch, bữa nay nếu không nhờ có cô, e rằng Tiểu Bảo đã mất mạng rồi!”

Bạch Du: “Mợ không trách bọn cháu là được rồi, dù sao cũng là do bọn cháu tới nên Tiểu Bảo mới bị kích động.”

Đoàn Tuệ Quân lắc đầu: “Căn bệnh này của nó sẽ phát tác bất cứ lúc nào, dù không phải do cô thì cũng do nguyên nhân khác, không nhờ cô thì tôi sẽ không giờ biết khi bệnh phát tác không được dùng đồ để nhét vào miệng nó, cũng không biết là không được tùy tiện bấm nhân trung.”

Suýt chút nữa là bà ấy đã hại c.h.ế.t con trai của mình rồi!

Nghĩ tới chuyện này, bà ấy thở dài rồi nói: “Tôi vốn đồng ý với mẹ ruột Tần Chính Nhân của cô, sẽ không nói gì cả, những năm qua tôi cũng chưa từng về thủ đô, cũng vì giao ước với nhà họ Tần, nhưng bây giờ giao ước đó chả là gì cả, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Nghe bà ấy nói vậy, bàn tay rũ xuống của Bạch Du từ từ siết thành nắm đấm, im lặng một lúc lâu, cô mới hỏi vấn đề khiến mình nghi ngờ suốt cả hai đời: “Cháu muốn biết, Tần Tâm Hủy có phải con gái ruột của mợ không?”

Đoàn Tuệ Quân nghe được câu hỏi này, bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm: “Không phải.”

Không! Phải!

Thế mà Tần Tâm Hủy không phải con gái ruột của Đoàn Tuệ Quân!

Trái tim Bạch Du đập mạnh một cái: “Vậy cô ta là con gái của ai?”

Sau khi hỏi câu này, lòng bàn tay của cô đã chảy đầy mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

Đoàn Tuệ Quân cúi đầu xuống nhìn mặt đất, bà ấy im lặng rồi nhìn về phía cô: “Thật ra trong lòng cô đã có đáp án rồi, không phải ư? Tần Tâm Hủy là con gái của mẹ cô, Tần Chính Nhân, nói cách khác, cô và Tần Tâm Hủy là chị em ruột cùng mẹ khác cha.”

Bạch Du: “...”

Trước đây, khi giằng co với mẹ của cô, cô từng có ý nghĩ này, nhưng cô đã nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.

Một, là vì sinh con không giống gà mái đẻ trứng, không phải nói sinh là sinh, mà phải mang thai mười tháng, không thể nào giấu kín quá trình này mà không có kẽ thở.

Hai, là vì đời trước sau khi cô chết, Tần Tâm Hủy vẫn luôn là cháu gái của mẹ cô, thân phận không thay đổi.

Thế nên, dù trong lòng cô cảm thấy nghi ngờ, nhưng không dám chắc, cho tới khi cô gặp được Đoàn Tuệ Quân, nhìn thấy vẻ mặt kích động của bà ấy, trong lòng cô mới lại có ý nghĩ này.

Nghi ngờ thì vẫn chỉ là nghi ngờ, cho tới khi chính miệng Đoàn Tuệ nói ra, vấn đề khiến cô cảm thấy nghi ngờ suốt hai năm mới kết thúc.

Bạch Du không thể nào tả được tâm trạng của mình.

Cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mẹ cô lại thiên vị Tần Tâm Hủy như vậy, thì ra Tần Tâm Hủy là con gái của bà ta.

Có thể điều được điều này.

Có điều cha của Tần Tâm Hủy là ai?

Tại sao nhà họ Tần và Đoàn Tuệ Quân lại chấp nhận Tần Tâm Hủy, đứa con gái riêng này?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 217: Chương 217



Sau đó, Đoàn Tuệ Quân kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện năm đó cho Bạch Du nghe.

“Cô có biết tại sao cậu của cô lại không kiếm một người vợ môn đăng hộ đối, lại đồng ý cưới một người sa cơ thất thế ở khu tập thể như tôi không? Đương nhiên không phải do anh ta vừa nhìn đã yêu tôi như người ngoài đã nói, cũng không phải vì tôi hiền lành hiếu thảo, mà là vì anh ta bị yếu sinh lý.”

Bạch Du: “...”

Người cậu cao lớn, đẹp trai, lịch sự của cô lại bị yếu sinh lý.

Đây là chuyện cô không biết trong cả hai đời.

Đoàn Tuệ Quân lạnh lùng chế giễu cười nói: “Thứ đó của anh ta chỉ lớn bằng một đứa trẻ con bốn năm tuổi, dùng còn dùng không được! Vậy vẫn chưa đủ, Tần Ngạn Thành còn là một tên b**n th**, bởi vì anh ta không phải đàn ông thật sự, thế nên mỗi khi lên giường anh ta sẽ dùng đủ biện pháp b**n th** để tra tấn tôi, cũng vì anh ta không thể có con được nên anh ta mới cần một đứa bé để ngăn chặn miệng đời!”

Nếu không phải bữa nay Bạch Du đã cứu được con trai của bà ấy, bà ấy không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện của năm đó.

Mấy năm sống ở nhà họ Tần, mỗi ngày bà ấy sống không bằng chết, bà ấy sợ buổi tối nhất, sợ tên b**n th** Tần Ngạn Thành dùng đủ loại công cụ b**n th** để tra tấn bà ấy.

Bạch Du: “...”

Đây là chuyện cô có thể nghe ư?

Đoàn Tuệ Quân: “Tôi cũng không biết cha ruột của Tần Tâm Hủy là ai, nhà họ Tần cũng không có ý định cho tôi biết, tôi chỉ biết anh ta là một người đàn ông mà mẹ cô thích trước khi kết hôn. Nhưng người đàn ông đó vô cùng nghèo, gia đình không có tiền để cho anh ta học đại học, mãi không tìm được việc làm nên đã xuống nông thôn, mẹ cô mang thai Tần Tâm Hủy là trước khi người đàn ông đó xuống nông thôn.”

Bạch Du: “Cho dù sinh non cũng phải mất bảy tháng, trong bảy tháng này, không có ai biết ư?”

Đoàn Tuệ Quân tiếp tục lạnh lùng chế giễu: “Trước đó vài tháng, mẹ cô nói với mọi người là mình ăn nhiều nên mập ra, cộng thêm việc trước đây eo ếch của mẹ cô rất nhỏ, bản thân mang thai cũng không biết, sau khi bụng to ra thì cô ta kêu tôi giả vờ bị bệnh, sau đó dùng danh nghĩa chăm sóc tôi để dẫn tôi về quê, trên danh nghĩa là cô ta chăm sóc tôi khi tôi ở cữ, nhưng sự thật là tôi luôn chăm sóc cô ta.”

Dù có c.h.ế.t bà ấy cũng sẽ không quên khoảng thời gian đó, Tần Ngạn Thành là tên b**n th**, vậy Tần Chính Nhân là con đ**m chanh chua!

“Sau này nhà họ Tần gặp chuyện, bọn họ không thể dùng công việc để đe dọa người nhà của tôi nữa, tôi nhân lúc đó đã đề nghị ly dị, nếu không thì tôi cũng sẽ mất cả chì lẫn chài chung với bọn họ. Mẹ cô không còn cách nào khác, cuối cùng cô ta đã thuyết phục tên b**n th** Tần Ngạn Thành tha cho tôi, tôi cho rằng mình đã chạy trốn thành công, nhưng suýt chút đã không còn mạng sống.”

Ly dị chưa được ba tháng, bà ấy đã bị người ta dùng xe đâm, bị người ta ném xuống sông, bị người ta nhấn đầu vào hố phân… Nếu bà ấy không có mạng lớn, e rằng bây giờ cỏ mọc trên mộ của bà ấy đã cao hơn một mét!

Bạch Du nghe xong, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

Khi đó đôi chân của cậu cô đã bị chặt, lại không có công việc, nghe nói khi đó ông ta đã sụp đổ, nói cách khác, dù khi đó ông ta có lòng muốn báo thù Đoàn Tuệ Quân thì cũng không thể làm được.

Thế nên, người muốn cái mạng của Đoàn Tuệ Quân, là mẹ của cô, Tần Chính Nhân.

Ngoại tình, có con gái riêng, ra tay muốn lấy mạng người khác…

Quả thực là mỗi một chuyện đã làm thay đổi thế giới quan của Bạch Du.

Cô cho rằng mẹ cô chỉ thiên vị Tần Tâm Hủy, không ngờ bà ta lòng dạ độc ác, không có liêm sỉ như thế.

Nhất định là cha cô vẫn chưa biết chuyện trên đầu của mình đã mọc đầy cỏ xanh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 218: Chương 218



Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Du vẫn không nói lời nào như cũ.

Cô không nói, Giang Lâm cũng không hỏi, anh chỉ im lặng ở bên cạnh cô.

Cho tới khi đi đến trước cửa nhà hàng Quốc Doanh, Bạch Du mới nhận ra không biết từ khi nào sắc trời đã tối.

Giang Lâm: “Em đói bụng không?”

Bạch Du: “Em không đói bụng.”

Nào ngờ khi vừa nói xong, cái bụng của cô đã vang lên tiếng ọt ọt.

Bạch Du: “...”

Khóe miệng Giang Lâm cong lên: “Đúng lúc anh cũng có chút đói bụng, chúng ta vào nhà hàng ăn gì đó đi.”

Khuôn mặt Bạch Du ửng đỏ, cô gật đầu theo anh vào nhà hàng Quốc Doanh,

Sau khi Nguy Hán Nghị xác định La Tiểu Bảo không sao thì anh ấy quay trở về cục cảnh sát.

Vì chỉ có hai người ăn nên Giang Lâm không gọi nhiều món, chỉ gọi một nồi hải sản hầm nấm và một phần gà sapo đủ hai người ăn.

Do là giờ ăn tối nên nhà hàng Quốc Doanh rất đông khách, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.

“Anh Giang Lâm, mẹ em đã làm chuyện có lỗi với cha em, anh nói xem em có nên nói với cha em không?”

Bạch Du nói xong rồi cầm ly trà hoa cúc trên bàn lên uống một hớp, trà hoa cúc có mùi thơm ngát ngọt ngào, vị không đậm đặc nhưng vô cùng thơm.

Giang Lâm nhìn cô: “Em nên tự mình quyết định nhưng anh cảm thấy cha anh có quyền được biết mọi chuyện.”

“...”

Bạch Du nghe thấy hai chữ “Cha anh”, suýt chút nữa trà hoa cúc trong miệng đã phun lên khuôn mặt của anh.

Giang Lâm nhìn cô, nhướng mày: “Sao vậy? Chẳng lẽ lời anh nói có chỗ nào sai à?”

“Không có, không có.” Bạch Du lắc đầu, nhân cơ hội hỏi vấn đề liên quan tới Lâu Tú Anh: “Đúng rồi, sau khi chúng ta làm sổ chứng nhận, em có đổi xưng hô gọi dì Lâu là mẹ chồng hay mẹ không?”

Giang Lâm: “Không cần.”

Mẹ của anh chỉ có một.

Nghe anh nói vậy, trong lòng Bạch Du cảm thấy thoải mái: “Vậy là được rồi, vì em cũng không muốn đổi xưng hô.”

Đối với chuyện của cha và mẹ cô, cô cảm thấy Giang Lâm nói rất đúng, cha cô có quyền được biết mọi chuyện.

Nếu vậy, cái nhà này sẽ tan nát.

Mong sau khi anh cả biết, sẽ không vì vậy mà trách cô.

Chẳng bao lâu sau, các món ăn đã được dọn lên.

Nồi hải sản hầm nấm dùng tôm tươi, nấm kim châm, nấm ăn và nấm bào ngư để nấu thành súp, bên ngoài nấm thấm vị tươi ngon của hải sản, mùi vị vô cùng thơm ngon.

Trước đó Bạch Du vốn không muốn ăn nhưng sau khi húp vài ngụm canh, chẳng mấy chốc cô đã bị gợi sự thèm ăn.

Gà sapo được nấu bằng cách của thành phố Quảng, vị không cay, khoai tây được nấu chung, mùi vị ngon và đậm đặc, da gà trơn mềm, ăn rất ngon.

Quả nhiên, đồ ăn ngon là thứ chữa lành lòng người tốt nhất, cộng thêm anh đẹp trai Giang Lâm chỉ cần nhìn cũng cảm thấy no đang ngồi ở đối diện.

Sau khi dùng bữa, tâm trạng buồn rầu của Bạch Du đã khá hơn trước rất nhiều.

Giang Lâm nhìn cô ăn đến mức đôi gò má phình lên, giống y như một chú sóc con nhét đầy đồ ăn trong miệng, anh cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại sợ cô biết, thế nên chỉ có thể nén lòng mím khóe miệng lại.

Hình ảnh này trong mắt người khác, đó là Giang Lâm nhìn Bạch Du bằng ánh mắt cưng chiều, anh thường xuyên gắp thịt gà cho cô, khiến hai đồng chí nữ vẫn chưa cưới chồng ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.

Sau khi trở về nhà khách, sắc trời đã tối hẳn.

“Em tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon nhé, anh ở sát vách, có chuyện gì thì em cứ gọi anh.”

Phòng tắm của nhà khách không có nước nóng nên Giang Lâm đã mua lại nước nóng từ nhà khách, sau đó xách tới phòng tắm cho cô.

Trong lòng Bạch Du cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn anh, anh Giang Lâm.”

Giang Lâm: “Ừ.”

Biết được nhiều chuyện như vậy, Bạch Du cho rằng mình sẽ mất ngủ.

Không biết là nhờ lời an ủi của Giang Lâm dành cho cô, hay là cơ thể quá mệt mỏi, cô vừa nằm xuống giường là đã chìm vào giấc ngủ trong chốc lát.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 219: Chương 219



Bóng đêm đen tối.

Trong một con ngõ nhỏ vươn tay không nhìn thấy năm ngón tay, Từ Ánh Chi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Ngày thường trên trời có trăng có sao nhưng đêm nay lại không có gì cả, đường phố cũng trống không.

Thật ra, giờ này không được coi là quá muộn nhưng không biết tại sao, tầm mắt chỉ nhìn thấy những căn nhà đã tắt đèn.

Từ Ánh Chi giận bản thân: “Không sao, Cầu Tiêu Hành sẽ không dám làm gì đâu, đêm nay mình chỉ đi với anh ta để lấy lại ảnh chụp, sau khi lấy được ảnh chụp thì mình sẽ rời khỏi ngay.”

Cô ấy có bỏ qua chuyện đe dọa trước kia, nhưng sau này mỗi người một ngả, không ai liên quan đến ai.

Hôm nay sau khi Bạch Du và Giang Lâm rời khỏi, Bạch Gia Dương đã tới tìm cô ấy trò chuyện một lúc lâu.

Bạch Gia Dương nói hai người quen nhau đã lâu, cũng nói về kế hoạch tương lai của anh ấy, trong kế hoạch tương lai của Bạch Gia Dương có bản thân anh ấy, cũng có cô ấy và con của hai người.

Cuối cùng cô ấy đã bị thuyết phục, cô ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục yếu đuối như vậy, cô ấy phải đứng dậy chống lại, sau đó cùng Bạch Gia Dương rời xa nơi này, trở về thủ đô.

Thế nên, chiều cùng ngày cô ấy đã nói với Cầu Tiêu Hành về quyết tâm của mình, cô ấy cho rằng Cầu Tiêu Hành sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy, không ngờ gã ta lại đồng ý.

Chẳng qua là gã ta đưa ra yêu cầu là cô ấy phải đến chỗ của gã ta để lấy ảnh chụp vào ngay đêm nay, không được dẫn người khác theo cùng, chỉ một mình cô ấy tới mà thôi.

Cô ấy biết làm vậy là rất liều nhưng cô ấy muốn thoát khỏi cuộc sống như thế lắm rồi.

Nghĩ vậy, cô ấy vê cây d.a.o giấu trong túi quân đội, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cảm giác kỳ lại đánh vào trong lòng lần nữa.

Không biết có phải là do cô ấy quá nhạy cảm không, cô ấy luôn cảm thấy… Có người đang trốn ở một chỗ bí mật để nhìn chòng chọc vào cô ấy.

Một cơn gió thổi qua, cả người cô ấy sởn da gà.

Từ Ánh Chi dừng bước lần nữa, trực giác nói cho cô ấy biết, tốt nhất là cô ấy không nên đi tiếp về phía trước, cô ấy nên quay đầu lại, sau đó chạy thật nhanh.

Cô ấy định làm vậy và cũng làm vậy, cô ấy xoay người bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, cô ấy đã đụng đầu vào một cơ thể, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với một cái mặt nạ màu trắng như tuyết.

Cô ấy sợ đến mức mở to đôi mắt.

“Chạy mau!”

Cô ấy la to trong lòng nhưng đôi chân cô ấy như bị đông cứng, không nghe lời sai khiến.

Một tiếng “Bốp” vang lên.

Người đeo mặt nạ ở trước mắt giơ cây gậy trong tay lên, dùng sức đập vào cổ của cô ấy.

Từ Ánh Chi kêu lên một tiếng, cơn đau nhức gần như đánh xuyên qua cổ của cô ấy, sau đó đầu gối phải truyền tới cảm giác đau nhức, cả người không thể chịu đựng được nữa mà quỳ rạp xuống đất.

Trước khi cô ấy ngất xỉu, cô ấy chỉ thấy bóng tối và một bàn chân to có sáu ngón chân.

***

Một đêm không mộng.

Hôm sau khi tỉnh lại, thời tiết âm u, bầu trời như được phủ một lớp chăn màu xám tro.

Bạch Du và Giang Lâm đến quán ăn ở sát vách để ăn bánh cuốn thành phố Quảng.

Bánh cuốn thành phố Quảng quả là món ngon có tiếng, trơn mềm thú vị, vô cùng dai, nước tương đậm đà.

Ăn bánh cuốn xong, Bạch Du đưa ra một quyết định: “Anh Giang Lâm, em muốn tới bệnh viện phương Nam để tìm anh cả và chị Ánh Chi, em muốn kể cho anh cả nghe về chuyện ngày hôm qua.”

Ngoài ra, cô còn muốn khuyên chị Ánh Chi.

Tuy ở đời trước, một năm sau chị Ánh Chi mới bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t nhưng cô nhận ra có rất nhiều chuyện ở đời này khác với đời trước, cô lo rằng vì việc mình sống lại nên dẫn tới sự thay đổi.

Vì thế mà cô muốn khuyên chị Ánh Chi, rời xa nơi rắc rối này càng sớm càng tốt. Vả lại khi vừa nghĩ tới dáng vẻ của người đàn ông b**n th** họ Cầu kia, cô luôn cảm thấy không yên lòng.
 
Back
Top